Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong

Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 170: Bái kiến Tiên âm Kiêu Vương."


"Các ngươi mau nhìn, nhóm tuyệt thế Thiên Kiêu tới rồi." sau khi đỉnh tiêm Thiên Kiêu xuất hiện, tuyệt thế Thiên Kiêu cũng từ các phương hướng khác nhau hiện thân ở phía chân trời.

Không thể không nói, Thiên Kiêu chia làm 3 bậc, chênh lệch giữa mỗi bậc đều không thể vượt qua. So sánh với đỉnh tiêm Thiên Kiêu, tuyệt thế Thiên Kiêu bất luận là khí thế, chiến lực hay là cảm giác mang đến cho người khác đều mạnh hơn nhiều.

Nhân số so đỉnh tiêm Thiên Kiêu thiếu đi gần một nửa, chỉ có khoảng bốn mươi người. Nhưng khí thế thì những đỉnh tiêm Thiên Kiêu lúc trước hoàn toàn không có cách nào so sánh được.

Từng vị từng vị tuyệt thế Thiên Kiêu lần lượt hạ xuống trung tâm hòn đảo lớn nhất. Vừa hạ xuống mặt đất, ánh mắt các tuyệt thế Thiên Kiêu đều không tự chủ mà nhìn về phía mười hòn đảo nhỏ tượng trưng cho vương vị kia, trong mắt đều bất giác hiện lên một ngọn lửa nóng. Nhưng ngọn lửa này cũng chỉ là khẽ xẹt qua mà thôi, mặc dù bọn họ là sự tồn tại gần với thập đại Kiêu Vương nhất, nhưng trải qua một vòng Kiêu Vương chi chiến lúc trước, đã khiến bọn họ biết rằng ở trước mặt thập đại Kiêu Vương, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám gà đất chó sành mà thôi.

Giống như bên trên thiệp mời Hoàng Phủ Ngạo viết cho các vị Kiêu Vương đã nói, cùng một cảnh giới, chúng Thiên Kiêu không phải đối thủ của Kiêu Vương, bây giờ, thập đại Kiêu Vương đều đã đột phá Địa Minh Cảnh, khoảng cách chênh lệch tu vi đã bắt đầu kéo ra dần dần, vậy thì chúng Thiên Kiêu chỉ càng phải cúi đầu xưng thần phần.

Kiêu Vương, đối với đông đảo Thiên Kiêu mà nói thì chính là lôi trì không thể vượt qua dù chỉ nửa bước.

Đỉnh tiêm Thiên Kiêu cùng tuyệt thế Thiên Kiêu đều đã đến đông đủ, chỉ còn lại thập đại Kiêu Vương. Nhưng trước đó một bước, trăm vị tiên nữ Vạn Tiên Lâu đã lên sân khấu, đương nhiên, ở trong đó không bao gồm Thập Diễm tiên nữ. Hôm nay mục tiêu duy nhất của các nàng chỉ là thập đại Kiêu Vương. Kiêu Vương chưa hiện thân, đương nhiên các nàng cũng sẽ không lộ diện.

Từng con chim sơn ca toàn thân xanh biếc chở theo trăm vị các tiên nữ lên hòn đảo quan trọng nhất. Cùng với sự xuất hiện của các vị tiên nữ này, đám đông trên bờ, mỗi một người đều ngây người nhìn, như si như say lắc đầu cảm thán nói:

"Đây chính là tiên nữ Bách Tiên Lâu sao? Quả nhiên là nhân trung tuyệt sắc ah."

"Đúng vậy, nếu ta có thể cùng những tiên nữ này gió xuân một đêm, coi như mất hết tu vi c*̃ng sẽ không tiếc."

Đúng thật là xinh đẹp không gì sánh được, nhất là khí chất trên người những tiên nữ này. Trải qua quá trình dạy dỗ từ nhỏ của Bách Tiên Lâu, họ không hề thua kém những tiểu thư khuê các kia một chút nào. Chỉ liếc nhìn lên một cái cũng đủ làm cho tất cả nam nhân khó mà chống cự được.

Thậm chí còn có người còn nguyện ý bỏ qua một thân tu vi chỉ vì muốn cùng những tiên nữ này gió xuân một đêm. Vì thế có thấy trăm vị tiên nữ Bách Tiên Lâu quả thật là danh bất hư truyền.

"Thôi đi, Trăm vị tiên nữ Bách Tiên Lâu đến nay vẫn chưa từng tiếp nhận một khách nhân nào. Hôm nay các nàng cùng nhau xuất hiện đều là vì những vị Thiên Kiêu kia. Trước mặt chúng Thiên Kiêu, ngươi còn nghĩ đến chuyện đoạt nữ nhân, muốn chết à."

Nghe thấy đám người bàn luận, tự nhiên có người mở miệng quát lớn. Bọn họ đều biết, hôm nay đám người này chẳng qua chỉ là quần chúng, thật sự có thể hưởng dụng những tiên nữ có vẻ đẹp khiến người ta quên cả cơm nước này chính là nhóm Thiên Kiêu đang ở trên đảo.

Cái nhìn vô cùng thông suốt, mà sự thật c*̃ng đúng như vậy. Sau khi trăm vị tiên nữ hiện thân, đầu tiên là đánh giá những vị Thiên Kiêu đang có mặt ở đây một lượt rồi lập tức chọn người theo căn cứ có trước. Trăm vị tiên nữ lần lượt lựa Thiên Kiêu mà mình ngưỡng mộ trong lòng.

Tuyệt thế Thiên Kiêu dĩ nhiên là đối tượng lựa chọn chủ yếu, tiếp theo mới là đỉnh tiêm Thiên Kiêu.

Từng người từng người tiên nữ lần lượt đi đến bên cạnh Thiên Kiêu mà mình ngưỡng mộ, bắt đầu rót rượu cho bọn họ. Có tiên nữ kề bên bầu bạn, chúng Thiên Kiêu tự nhiên cũng sẽ thoải mái vui vẻ. Mỗi người đều lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trong lòng không khỏi cảm khái, Bách Tiên Lâu này đúng thật là tiên cảnh chốn nhân gian. Chỉ trăm vị tiên nữ này thôi cũng đủ khiến người ta lưu luyến quên lối về.

Anh hùng thích mỹ nhân, mỹ nhân xứng với anh hùng, đây là đạo lý không thay đổi từ xa xưa đến nay. Rất nhanh, trên trung tâm tiểu đảo đã xuất hiện hình ảnh như vậy: tất cả Thiên Kiêu bên cạnh đều có một vị tiên nữ hầu hạ, mặt mỉm cười, cử chỉ đúng mực, nhất cử nhất động của các tiên nữ đều khiến chúng Thiên Kiêu hài lòng đến cực điểm.

Ngay lúc chúng Thiên Kiêu đang hưởng thụ sự dịu dàng ấm áp của tiên nữ, chân trời vang lên một tiếng một thú rống. Cả đám người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con Bạch Dực Cự Hổ hình thể khổng lồ, uy thế khinh người từ chân trời bay lượn tới.

Sai lưng Cự Hổ mọc lên một đôi cánh, toàn thân trắng như tuyết, sát khí bức người. Ở trên lưng hổ còn có một người thanh niên mặc trường sam màu xanh, trong tay cầm theo một thanh sáo, toàn thân thả lỏng tựa về phía sau, sắc mặt hờ hững nhìn về hướng hồ Thiên Đảo.

"Tới... . ." Thấy Bạch Dực Cự Hổ xuất hiện, có Thiên Kiêu không tự chủ được mở miệng nói ra.

Không sai, người tới chính là một trong thập đại Kiêu Vương. Theo khoảng cách Bạch Dực Cự Hổ đến càng lúc càng gần, rất nhanh đã có người nhận ra vị Kiêu Vương này. Đây rõ ràng chính là Tiên m có danh xưng Cố Mộ.

Không bái nhập bất kỳ một thế lực bá chủ nào, nhưng thiên hạ đồn đãi rằng sư phụ của Cố Mộ cũng là một vị Chúa Tể, chẳng qua là kiểu người ẩn thế không hỏi thế sự.

Ở trong thập đại Kiêu Vương thì ba người Tiên m Cố Mộ, Man Vương Hoang Cổ, Thần Quyền Lâm Nặc đều không thuộc về bất kỳ một thế lực bá chủ nào. Nhưng ở sau lưng ba người bọn họ đều có một vị sư tôn là Chúa Tể. Về phần ba vị Chúa Tể có thân phận thế nào, đám người Cửu Tiêu Chúa Tể cũng biết, nhưng bởi vì do tính cách, ba vị Chúa Tể này hiếm khi để ý tới mọi chuyện trên Thiên Thần đại lục, cho nên danh khí không bằng bảy vị đại Chúa Tể mà thôi. Bọn họ thuộc về loại đại năng ẩn thế.

Không ngờ vị Kiêu Vương đầu tiên lộ diện lại là Tiên m Cố Mộ. Đứng trên lưng Bạch Dực Cự Hổ, Cố Mộ nhẹ giọng tự nói: "Ta đến sớm à?"

Nhìn thoáng qua mười hòn đảo Kiêu Vương, phát hiện chưa có vị Kiêu Vương nào đến, Cố Mộ có chút bất đắc dĩ. Cùng lúc đó, ngay thời điểm Cố Mộ bay vào khoảng không phía trên hồ Thiên Đảo, hòn đảo Kiêu Vương thuộc về hắn ta đã lập tức tản mát ra một quầng sáng trắng chói lọi rực rỡ, nhắc nhở hắn ta rằng đây là đảo Kiêu Vương thuộc về ngươi.

Bay về phía đảo Kiêu Vương thuộc về mình, Cố Mộ thả người, nhẹ nhàng nhảy từ trên lưng Bạch Dực Cự Hổ xuống, sau đó hạ xuống đảo Tiên m. Cùng lúc đó, một đám Thiên Kiêu trên đảo trung tâm cũng sôi nổi đứng dậy hành lễ nói:

“Bái kiến Tiên m Kiêu Vương."

"Chư vị khách khí, không cần đa lễ. Ta chờ những người khác một lát, các ngươi cứ thoải mái đi." Đối mặt với lời thăm hỏi của chúng Thiên Kiêu, Cố Mộ mỉm cười, sau đó liền quay người đi vào trong đình nghỉ mát.

Hiển nhiên là không có ý tiếp xúc nhiều với đám Thiên Kiêu. Ở trong mắt Cố Mộ, hắn ta chỉ cảm thấy hứng thú với những Kiêu Vương còn lại.

Bị người ta lạnh nhạt nhưng đám Kiêu Vương cũng không dám có một lời oán giận nào. Mà bên phía trăm vị tiên nữ lúc đối mặt Cố Mộ, mỗi người đều sinh lòng ái mộ, nhưng đáng tiếc, Kiêu Vương không thuộc về các nàng, đó là mục tiêu của các tỷ tỷ Thập Diễm.

Tiên m Cố Mộ hiện thân, chưa đến thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, lại vang lên một tiếng thú rống, một con tiên hạc khổng lồ từ trên trời giáng xuống, trên đó có một thiếu nữ váy trắng đang đứng. Đây chính là Kiêu Vương tới từ Thiên Đan Cốc, có danh xưng là Tuyết Tiên Tử - u Dương Nhu Tuyết.

u Dương Nhu Tuyết là người thứ hai đến, thấy vậy, Cố Mộ đang ngồi trong đình nghỉ mát mỉm cười đứng dậy, cười với u Dương Nhu Tuyết, nói:

"Ngưỡng mộ thánh danh Tuyết Tiên Tử đã lâu, hôm nay gặp mặt, hoàn toàn không thẹn với hai chữ tiên tử."
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 171: huynh lặp lại lần nữa xem?"


"Danh tiếng của Tiên Âm, tiểu nữ tử cũng nghe như sấm bên tai."

Nghe Cố Mộ nói, u Dương Nhu Tuyết khẽ khom người hành lễ, giọng điệu bình thản.

Lời nói vừa dứt, lúc này Đảo Kiêu Vương thuộc về u Dương Nhu Tuyết cũng tản mát ra một quầng sáng, cùng lúc đó có tiếng cười truyền đến, sau đó, một con Hỏa Vũ Ưng từ phía chân trời bay tới. Trên đó, một thanh niên mặc trang phục đen đang đứng.

"Ha ha, Tiên m Cố Mộ, Tuyết Tiên Tử u Dương Nhu Tuyết, ngưỡng mộ đại danh hai vị đã lâu."

Người còn chưa tới, giọng nói đã là truyền đến trước, nghe vậy, ánh mắt u Dương Nhu Tuyết cùng Cố Mộ đều nhìn về phía thanh niên. Cố Mộ mở miệng nói:

"Thần Quyền Lâm Nặc, ha ha, thật sự là càng ngày càng thú vị."

Tam đại Kiêu Vương lần lượt xuất hiện, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau nhưng ba người đều không có chút cảm giác xa lạ nào, giống như bạn bè cũ đã quen biết thật lâu. Trong lúc ba người nói chuyện bình thường với nhau, c*̃ng không khó nghe ra chiến ý nồng đậm giấu ở trong lòng.

Nói chuyện đơn giản vài câu, ba người đều đi vào đảo Kiêu Vương thuộc về riêng mình, mãi đến lúc này, một đám Thiên Kiêu ở đảo trung tâm mới tìm được cơ hội lên tiếng, hành lễ với u Dương Nhu Tuyết cùng Lâm Nặc vừa mới hiện thân:

"Tham kiến Tuyết Tiên Tử, tham kiến Thần Quyền."

"Ha ha, các ngươi chơi đi, không cần để ý tới ba người chúng ta. Chúng ta đợi đám người kia tới." nói một câu tương tự như lúc nãy Cố Mộ đã nói. Đối với sự thăm hỏi của chúng Thiên Kiêu, Lâm Nặc cười vang nói rồi lập tức khoát tay áo, đi vào trong đình nghỉ mát. Về phần Tuyết Tiên Tử u Dương Nhu Tuyết thì càng không thèm để ý, mặc dù khóe môi nhếch lên nụ cười ấm áp, nhưng vẻ coi thường, tránh người ngàn dặm kia lại làm cho tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được rõ ràng.

Ba vị Kiêu Vương hiện thân khiến không khí cả hồ Thiên Đảo đạt đến đỉnh điểm. Đây chính là Kiêu Vương đó, ngày thường có thể nhìn thấy một người đã là quý lắm rồi, thế mà bây giờ lại có ba vị Kiêu Vương tề tựu ở chỗ này.

Nếu như lúc trước nhóm tuyệt thế Thiên Kiêu xuất hiện, khí chất áp chế đỉnh tiêm Thiên Kiêu, vậy thì bây giờ, ba vị Kiêu Vương đã triệt để áp chế trăm gã Thiên Kiêu trên đảo trung tâm.

Ba vị Kiêu Vương, mỗi người đều tự ngồi trong đình nghỉ mát trên đảo riêng, thỉnh thoảng tùy ý nói chuyện phiếm vài câu, không hề có ý để tâm tới những Thiên Kiêu kia.

Ngay vào lúc ba người đang nói chuyện phiếm, rất nhanh, lại có Kiểu Vương đuổi tới, lần này thế mà lại có hai vị Kiêu Vương cùng xuất hiện.

Không phải họ đi cùng nhau, mà là từ các phương hướng khác chạy đến, chẳng qua là đúng lúc cùng xuất hiện mà thôi.

Một người áo xám cưỡi con Huyết Biên Bức to lớn, ánh mắt sắc bén ác liệt, từ phía đông cấp tốc lại gần. Người này tới từ Thần Phù Môn, Kiêu Vương có danh xưng Thiên Lôi Vương - Lam Tà Ngạo.

Mà ở phía nam đối diện, hai người một nam một nữ đang đứng trên một con Hắc Nhạn toàn thân đen bóng. Trong đó nam tử mặc một bộ trường sam màu tím, trên mặt còn treo nụ cười như có như không, trong miệng lại càng không che đậy nói:

"Chậc chậc, tiên nữ Bách Tiên Lâu này quả nhiên danh bất hư truyền, cả đám lớn lên đều xinh đẹp như vậy."

Thanh niên mở miệng tán thưởng tiên nữ Bách Tiên Lâu xinh đẹp, nhưng mà vừa dứt lời, thiếu nữ bên cạnh liền nhéo chặt lỗ tai hắn ta, cười mà không cười nói:

"Huynh mới vừa nói cái gì, ta không nghe rõ, huynh lặp lại lần nữa xem?"

"Không, không nói gì, ta nói phu nhân hôm nay thật sự là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn." Bị thiếu nữ hỏi như vậy, thanh niên tươi cười nói theo.

Nhìn vẻ sợ sệt trên mặt thanh niên, chỗ nào có nửa điểm dáng vẻ của Kiêu Vương chứ? Nhưng mà thanh niên này thật thật sự sự là một vị Kiêu Vương, đến từ Vạn Binh Các, hào Ly Hỏa, tên Phượng Lăng Dạ, còn thiếu nữ bên cạnh thì là thê tử được chỉ hôn từ nhỏ của hắn ta, Tô Cẩn.

Ở Vạn Binh Các, Phượng Lăng Dạ này tuyệt đối là một kẻ kỳ lạ hiếm thấy. Rõ ràng có thực lực Kiêu Vương, hơn nữa dung mạo c*̃ng rất anh tuấn, nhưng cố tình là hắn ta lại hết sức e ngại Tô Cẩn, tuyệt đối một tên thê quản nghiêm. Ở trước mặt Tô Cẩn, Phượng Lăng Dạ căn bản là không có nổi chút tức giận nào.

Sau khi nghe Phượng Lăng Dạ trả lời, Tô Cẩn mới hài lòng buông lỏng tay, cùng lúc đó, Lam Tà Ngạo cũng đã đi tới phía trước hai người, nhìn về phía Phượng Lăng Dạ khẽ mỉm cười nói:

"Đã sớm nghe nói Ly Hỏa Kiêu Vương có một vị thê tử xinh đẹp như hoa, hôm nay gặp mặt quả nhiên đã khiến ta mở rộng tầm mắt."

"Thiên Lôi Kiêu Vương nếu thấy hâm mộ thì mau tự tìm một người đi. Lấy thân phận của Thiên Lôi Kiêu Vương, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là đã có không biết bao nhiêu thiếu nữ chủ động đến ôm ấp yêu thương." nghe Lam Tà Ngạo nói, Phượng Lăng Dạ cũng cười cười trả lời.

Trò chuyện một lát, rồi lại cùng ba người Cố Mộ chuyện phiếm vài câu, sau đó hai người đều đi lên đảo Kiêu Vương của mình.

Đã có năm vị Kiêu Vương giáng lâm. Mỗi một vị Kiêu Vương giáng lâm đều dẫn động trái tim tất cả mọi người có mặt tại hồ Thiên Đảo, đồng thời, khí chất của mỗi vị Kiêu Vương đều khiến đám người sinh lòng cảm khái. Nhân trung long phượng, đây mới thật sự là nhân trung long phượng ah, khí chất kia hoàn toàn không phải là thứ mà Thiên Kiêu bình thường có thể đánh đồng.

Sau khi Lam Tà Ngạo cùng Phượng Lăng Dạ hiện thân, Huyết Mộc Mộc Hợp, Man Vương Hoang Cổ, Phần Thương Hoàng Phủ Ngạo, cùng Tiên Kiếm Cô Độc Vô Nhai cũng lần lượt tiến đến.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 172: "Tham kiến Yêu Kiếm Kiêu Vương."


Giống như Phượng Lăng Dạ, Cô Độc Vô Nhai cũng là mang theo thê tử của mình đến. Thê tử của hắn ta tên An Nhiễm, là sư muội của Cô Độc Vô Nhai, dung nhan cực kỳ thanh thuần động lòng người, là một vị mỹ nữ hiếm có. Dung mạo cho dù có so với kia trăm vị tiên nữ Bách Tiên Lâu thì cũng không thua kém bao nhiêu.

Thập đại Kiêu Vương đã tới chín vị, như vậy chỉ còn Yêu Kiếm Tiêu Trần chưa đến.

Là người chủ trì, ở trên đảo Kiêu Vương thuộc về mình, Hoàng Phủ Ngạo mỉm cười nói với mọi người:

"Bây giờ chỉ chờ Tiêu Trần huynh đến, thập đại Kiêu Vương chúng ta có thể nói là lần đầu tiên sum họp đông đủ. Hôm nay nhìn thấy các vị, quả thật là vinh hạnh của Hoàng Phủ Ngạo ta."

Chỉ chờ Tiêu Trần đến, thập đại Kiêu Vương sẽ là lần đầu tiên tề tựu đông đủ. Vừa lúc Hoàng Phủ Ngạo dứt lời, Cô Độc Vô Nhai đang uống lấy rượu ngon lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, khóe miệng cong thành nụ cười nhẹ nhàng nói:

"Tới rồi."

Hắn ta đã cảm nhận được khí tức của Tiêu Trần, dứt lời, quả nhiên một con Kim Sí Đại Bằng Điêu uy phong lẫm liệt, toàn thân mọc đầy lông vũ vàng rực đã xuất hiện tại trong tầm mắt của mọi người. Ở trên lưng nó, Tiêu Trần cùng Tần Thủy Nhu đang đứng sóng vai.

Vẫn một bộ bạch y vừa vặn như trước, không nhiễm một chút xíu bụi bặm, hoàn toàn làm nổi bật lên khí chất thoát tục của Tiêu Trần.

Hồ Thiên Đảo gần trong gang tấc, xa xa đã thấy xung quanh nó tụ tập vô số bóng người, Tần Thủy Nhu không khỏi có chút khẩn trương.

Hình như cảm giác được Tần Thủy Nhu khẩn trương, Tiêu Trần nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, khẽ mỉm cười nói:

"Thả lỏng một chút đi, không có chuyện gì đâu."

Nghe Tiêu Trần nói vậy, Tần Thủy Nhu mỉm cười, cầm ngược lại tay hắn thật chặt, chỉ cần có Tiêu Trần ở bên cạnh, nàng sẽ không sợ nữa.

Một đường bay đến khoảng không phía trên hồ Thiên Đảo, theo sự xuất hiện của Tiêu Trần, cuối cùng thập đại Kiêu Vương cũng đã tề tựu đông đủ. Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Ngạo là người mở miệng nói trước tiên:

"Tiêu Trần huynh, huynh tới muộn rồi, chờ lúc sau nhất định phải tự phạt ba chén đó."

Là vị Kiêu Vương cuối cùng trình diện, nghe Hoàng Phủ Ngạo nói vậy, Tiêu Trần khẽ mỉm cười trả lời:

"Ha ha, tất nhiên rồi, Tiêu Trần tới muộn, nhất định phải uống ba chén đầy, dùng cái này tạ tội với chư vị."

Thập đại Kiêu Vương lần đầu tụ họp, địch ý không biểu hiện quá mức rõ ràng. Đương nhiên, giữa bọn họ c*̃ng không tồn tại địch ý gì, tối đa cũng chỉ là quan hệ cạnh tranh. Hơn nữa, trong quá trình cạnh tranh lẫn nhau này, thập đại Kiêu Vương cũng có tình cảm, có chung chí hướng. Bởi vì phóng mắt nhìn hết thế hệ trẻ trênThiên Thần đại lục, c*̃ng chỉ có bọn họ mới có đề tài chung để nói với nhau, những người khác quá yếu.

Trò chuyện một lát, Tiêu Trần kéo tay nhỏ của Tần Thủy Nhu, sải bước từ phía trên Kim Sí Đại Bằng Điêu nhảy xuống, vững vàng đặt chân lên đảo Kiêu Vương thuộc về mình.

Theo việc Tiêu Trần bước chân lên đảo Kiêu Vương thuộc về mình, một đám Thiên Kiêu trên đảo trung tâm lại một lần nữa hành lễ nói:

"Tham kiến Yêu Kiếm Kiêu Vương."

Đối với sự thăm hỏi của chúng Thiên Kiêu, Tiêu Trần gật đầu cười, sau đó mang theo Tần Thủy Nhu tiến vào bên trong đình nghỉ mát.

Thập đại Kiêu Vương đã đến đông đủ, như vậy cũng có nghĩa là Thiên Thần Kiêu Vương Hội lần đầu tiên đã chính thức bắt đầu. Cùng lúc đó, Thập Diễm tiên nữ vẫn luôn chưa từng lộ diện, lúc này cũng đang ngồi trên một chiếc phi thuyền được mười hai con chim sơn ca phụ trách kéo, chậm rãi từ chỗ sâu nhất hồ Thiên Đảo bay tới.

Phi thuyền lao vùn vụt trên không, Thập Diễm tiên nữ đang ngồi trên đó.

Theo sự xuất hiện của Thập Diễm tiên nữ, ánh mắt mọi người đều khóa chặt lên trên phi thuyền. Chỉ thấy, mười vị nữ tử trẻ tuổi dung mạo có thể xưng là hoàn mỹ không một tì vết ngồi bên trong phi thuyền kia. Dung mạo của họ quả thực có thể nói là tuyệt phẩm nhân gian, những tiên nữ lúc trước ở trước mặt mười vị giai nhân này, c*̃ng đều phải u ám không chút ánh sáng.

Phi thuyền từ từ tiếp cận một đám Thiên Kiêu. Cùng lúc đó trên phi thuyền, Thập Diễm mỹ nữ cũng đưa ánh mắt về phía vị trí của thập đại Kiêu Vương.

"Các tỷ tỷ, các tỷ thích ai vậy? Có muốn phân chia trước hay không?" một vị Thập Diễm tiên nữ trong đó nhìn về phía chúng nữ khác cười hỏi. Một nụ cười sinh ra trăm vẻ đẹp, nụ cười này cànglàm nổi bật sự duyên dáng yêu kiều của nàng.

Nghe được những lời này, chín vị Thập Diễm tiên nữ còn lại cũng sôi nổi cười nói:

"Yêu Kiếm xuất trần, lúc đầu người ta cảm mến nhất là hắn, nhưng mà Bách Hoa tỷ tỷ c*̃ng thích Tiêu Trần, vậy thì ta đương nhiên sẽ để lại cho tỷ tỷ rồi, ta chọn Cô Độc Vô Nhai đi."

"Ta cũng vậy, Bách Hoa tỷ tỷ đã cảm mến Tiêu Trần, vậy ta sẽ chọn Hoàng Phủ Ngạo."

"Ừm, vậy ta chọn Lâm Nặc."

Chúng nữ lần lượt mở miệng, chỉ có một người từ đầu đến cuối vẫn không nói chuyện, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn về vị trí của Tiêu Trần, nàng chính là Bách Hoa tỷ tỷ trong miệng chúng nữ.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 173: "Nô gia bái kiến công tử."


Trong Bách Tiên Lâu, nếu nói ai hoàn toàn xứng đáng làm hoa đán đầu bảng, vậy không thể nghi ngờ gì sẽ là Bách Hoa tiên nữ, đây là điều được tất cả tiên nữ công nhận. Cho dù là ở trong Thập Diễm tiên nữ, mỗi một phương diện Bách Hoa tiên nữ đều là hạng nhất không thể tranh cãi. Dung mạo đứng đầu, khí chất đứng đầu, cầm kỳ thư họa đứng đầu, tư chất tu luyện cũng đứng đầu.

Cho nên, sau khi Bách Hoa lựa chọn Tiêu Trần, Thập Diễm tiên nữ còn lại cũng đã mất đi ý định tranh đoạt. Bởi vì coi như có tranh, c*̃ng không có khả năng thắng được Bách Hoa.

Thập Diễm tiên nữ, mỗi người đều lựa chọn Kiêu Vương mình ngưỡng mộ, đương nhiên, bởi vì u Dương Nhu Tuyết là nữ nhân cho nên không có bất kỳ một Thập Diễm tiên nữ nào lựa chọn nàng. Ngược lại, Cô Độc Vô Nhai lại đạt được sự cảm mến của hai vị Thập Diễm tiên nữ. Nhưng nếu so sánh với Tiêu Trần, Cô Độc Vô Nhai lại lộ ra vẻ không đáng chú ý. Được Bách Hoa cảm mến là đã thắng hết tất cả, cho dù toàn bộ chín Thập Diễm tiên nữ còn lại đều lựa chọn Cô Độc Vô Nhai, cũng không bằng một Bách Hoa đã lựa chọn Tiêu Trần.

Đương nhiên lựa chọn của Thập Diễm tiên nữ, đám người Tiêu Trần cũng không hề hay biết. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, phi thuyền chậm rãi bay đến khoảng trời phía trên đảo trung tâm, đồng thời, từ bên trong phi thuyền cũng xuất hiện mười mảnh gỗ không ngừng xoay tròn trên không.

Diện tích mảnh gỗ không lớn, đường kính chỉ khoảng năm mét, sở dĩ những mảnh gỗ có thể xoay được trên không là vì chúng đã được khắc họa trận pháp. Ở Thiên Thần đại lục, những mảnh gỗ dạng này được gọi là phi mộc, có thể làm cho người ta lướt đi trên không nhưng tốc độ lại rất chậm, hơn nữa còn vô cùng yếu ớt, một kích là hỏng. Cho nên nó chỉ có tác dụng thưởng thức hoặc chơi đùa, không hề có ích gì cho việc chiến đấu của võ giả.

Một Thập Diễm tiên nữ đầu tiên bước lên phi mộc, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa, cùng lúc đó, phi mộc cũng chậm rãi bay về phía đảo Kiêu Vương của Man Vương Hoang Cổ, rõ ràng vị Thập Diễm mỹ nữ này đã lựa chọn Man Vương Hoang Cổ.

Dáng múa uyển chuyển động lòng người, hoàn toàn thể hiện ra vẻ thướt tha của vị Thập Diễm tiên nữ này. Mọi người ở đây nhìn xem mà ngơ ngẩn cả người, ngay cả nhóm Thiên Kiêu lúc này giống như đã quên mất bên cạnh mình còn có mỹ nhân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vị Thập Diễm tiên nữ này.

Nếu như nói trăm vị tiên nữ lúc trước vẫn chỉ là tiên nữ trên thế gian , vậy thì Thập Diễm tiên nữ chính là cửu thiên thần nữ không dính khói lửa trần gian, dạng báu vật tuyệt sắc thế này, nhân gian gặp được mấy lần chứ.

Nương theo vũ đạo uyển chuyển, phi mộc chậm rãi hạ xuống đảo Kiêu Vương Hoang Cổ, mà vị Thập Diễm tiên nữ này cũng khoan thai bước xuống, đi đến bên cạnh Hoang Cổ, thi lễ với hắn ta, cử chỉ cực kỳ đúng mực ,nói:

"Nô gia bái kiến công tử."

Vị Thập Diễm tiên nữ đầu tiên đã lựa chọn Hoang Cổ, đối với chuyện này, cả đám Thiên Kiêu đều vô cùng hâm mộ. So với Thập Diễm tiên nữ, tiên nữ bên cạnh bọn họ làm sao có thể là tiên nữ được chứ, chênh lệch quá lớn, liếc sơ cũng có thể thấy được.

Chẳng qua, những Thiên Kiêu này cũng biết, Thập Diễm tiên nữ chỉ thuộc về thập đại Kiêu Vương, bọn họ không có cách nào tranh giành được.

Sau khi vị Thập Diễm tiên nữ đầu tiên lựa chọn Kiêu Vương mình ngưỡng mộ xong, tiếp theo, Thập Diễm tiên nữ còn lại cũng lần lượt hiện thân, hoặc là biểu diễn vũ đạo, hoặc là biểu diễn tài thư hoạ, các loại tài nghệ đều được phô bày ra hết.

Đồng thời, khí chất của các Thập Diễm tiên nữ này cũng là không giống nhau, có người quyến rũ, có người dễ thương, lại có người dịu dàng ấm áp… dù sao thì cũng phong tình vạn chủng, làm cho người ta cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Từng vị từng vị Thập Diễm tiên nữ xuất hiện, sau Hoang Cổ, Kiêu Vương Cố Mộ, Lam Tà Ngạo, Phượng Lăng Dạ cũng đều đã có được Thập Diễm tiên nữ thân tín.

Đáng nhắc tới chính là cái tên thê quản nghiêm Phượng Lăng Dạ, sau khi được một Thập Diễm tiên nữ cảm mến, không hề nghi ngờ gì, hắn ta lại bị ánh mắt Tô Cẩn uy h**p.

Ánh mắt kia truyền đến một tin tức rất rõ ràng , đó chính là nhắc nhở Phượng Lăng Dạ, gặp dịp thì chơi cũng không sao, nhưng nếu ngươi dám làm thật, cẩn thận lão nương phế bỏ ngươi, khiến ngươi cả đời chơi không được nữ nhân.

Ánh mắt như vậy khiến Phượng Lăng Dạ cho dù có mỹ nữ bồi bạn nhưng cũng chỉ dám làm gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi nguyên tại chỗ, không hề có ý vượt qua lôi trì nửa bước, hình ảnh như vậy quả thực là có chút buồn cười.

Thấy mỗi một Kiêu Vương đều chiếm được Thập Diễm tiên nữ cảm mến, trên đảo Yêu Kiếm Đảo, Tần Thủy Nhu nở nụ cười nhìn về phía Tiêu Trần hỏi:

"Tướng công, chàng nói xem tại sao không có Thập Diễm tiên nữ lựa chọn chàng chứ? Là vì mị lực của chàng không đủ lớn nha, chàng xem người ta đều đã được Thập Diễm tiên nữ cảm mến, chỉ có mỗi mình chàng là không có."
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 174: Cái này thật sự quá kỳ quái."


Đến bây giờ vẫn chưa có một vị Thập Diễm tiên nữ nào cảm mến Tiêu Trần. Tần Thủy Nhu mở miệng trêu chọc nói. Nghe vậy, Tiêu Trần khẽ mỉm cười:

"Thế nào, nàng rất muốn ta bị người khác nhìn trúng sao? Chẳng lẽ nàng không sợ ta sẽ bị những tiên nữ này câu mất hồn phách, đến lúc đó không cần nàng nữa à?"

"Chàng sẽ không như vậy đâu." nghe được lời của Tiêu Trần, Tần Thủy Nhu tự tin mỉm cười nói.

Tiêu Trần không phải loại nam nhân bội tình bạc nghĩa, điểm này Tần Thủy Nhu có tự tin tuyệt đối. Cho dù sau này có thể sẽ có rất nhiều nữ nhân ái mộ hắn, nhưng Tiêu Trần vĩnh viễn không vứt bỏ mình, điểm này Tần Thủy Nhu vô cùng tin tưởng.

Thấy vẻ mặt tự tin của Tần Thủy Nhu, Tiêu Trần bất đắc dĩ cười một tiếng, nhẹ nhàng búng lên trán nàng, cười mắng:

"Nha đầu ngốc, nhìn bộ dáng này của nàng thật đúng là muốn đem ta đẩy ra ngoài, trên đời làm gì có thê tử chính tay đẩy tướng công vào lòng những nữ nhân khác chứ."

Bất đắc dĩ cười khổ, ngay vào lúc hai người đang nói chuyện, đã có chín vị Thập Diễm tiên nữ lựa chọn được Kiêu Vương mà mình ngưỡng mộ. Khiến cho người ta không ngờ được chính là Cô Độc Vô Nhai thế mà lại độc chiếm hai vị mỹ nhân, một lần đạt được hai vị Thập Diễm tiên nữ cảm mến.

Đã có chín vị Thập Diễm tiên nữ đưa ra lựa chọn của mình, chỉ còn lại một người cuối cùng, mà trong số thập đại Kiêu Vương ở đây, hiện tại chỉ còn lại Tiêu Trần cùng u Dương Nhu Tuyết là chưa có được Thập Diễm tiên nữ cảm mến.

u Dương Nhu Tuyết thì không cần phải nói, bản thân nàng đã là một mỹ nữ, Thập Diễm tiên nữ tất nhiên sẽ không thể chọn nàng. Nhưng Tiêu Trần lại khiến người ta có chút ngoài ý muốn, luận tướng mạo trong thập đại Kiêu Vương, Tiêu Trần tuyệt đối thuộc về top đầu. Khí chất kia, dung mạo kia, các Kiêu Vương khác khó mà so được với hắn

Chính là như vậy, thế mà đến tận bây giờ, từ đầu đến cuối vẫn không có Thập Diễm tiên nữ nào lựa chọn Tiêu Trần.

Có không ít người đã bắt đầu khe khẽ bàn luận:

"Thập Diễm tiên nữ chẳng lẽ lại không có người nào coi trọng Yêu Kiếm Kiêu Vương sao?"

"Đúng vậy, chỉ còn lại một tiên nữ cuối, nhưng đến giờ vẫn chưa có Thập Diễm tiên nữ nào chọn Yêu Kiếm Kiêu Vương, cái này thật sự quá kỳ quái."

Tất cả mọi người rất nghi hoặc vì sao không có Thập Diễm tiên nữ lựa chọn Tiêu Trần, nhưng mà rất nhanh đã có một phú gia công tử nói ra suy đoán của mình:

"Các ngươi thì biết gì, theo bản thiếu thấy, chỉ sợ là Bách Hoa tiên nữ đã coi trọng Tiêu Trần, các Thập Diễm tiên nữ khác chỉ đành nhượng bộ, thế nên mới sẽ tạo thành kết quả như bây giờ."

"Bách Hoa tiên nữ ? Bách Hoa tiên nữ này cũng là Thập Diễm tiên nữ à?" nghe vậy, có người nghi ngờ hỏi.

Có không ít người chưa từng nghe nói đến Bách Hoa tiên nữ, nhưng mà rất nhanh, một số người có gia thế hiển hách đã mở miệng giải thích.

"Một đám ngu ngốc. Hầy, nói thế này đi, nếu Bách Tiên Lâu chia sự xinh đẹp thành mười phần, vậy thì trăm vị tiên nữ chỉ chiếm bốn phần, Thập Diễm tiên nữ thì chiếm sáu phần, mà trong sáu phần này, một mình Bách Hoa tiên nữ đã độc chiếm ba phần. Ở Bách Tiên Lâu, Bách Hoa tiên nữ là hoa đán đầu bảng không thể tranh cãi được. Nếu được Bách Hoa tiên nữ cảm mến, các tiên nữ khác thì tính là gì chứ."

Đem mỹ mạo của Bách Hoa tiên nữ miêu tả kinh động như gặp thiên nhân, giống như nàng vốn là cửu thiên thần nữ rơi xuống thế gian, nếu ai may mắn có được, đúng là tích phúc mấy đời.

Trong lúc đông đảo phú gia công tử nói chuyện của Bách Hoa tiên nữ cho đám đông biết thì Bách Hoa tiên nữ cũng đã chậm rãi từ trong phi thuyền đi ra. Nàng liên tục cất bước nhẹ nhàng rồi đặt chân lên phi mộc.

Một bộ váy mỏng màu trắng, khuôn mặt tinh xảo đến mức khiến cho người ta không thể sinh ra bất kỳ tâm tư xấu xa nào, giống như là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, nữ nhân như vậy đúng thật là từ trên chín tầng trời vô ý rơi xuống thế gian. Trên thế gian này, ngươi đi đâu để có thể gặp được nữ tử hoàn mỹ đến độ này.

"Thật đẹp... ." Nhìn Bách Hoa tiên nữ cho đến tận lúc này mới hiện thân, trong miệng tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nói ra hai chữ ‘thật đẹp’. Đối với dung mạo của nàng, ngay cả nữ nhân cũng không nảy sinh được một điểm ghen ghét nào.

Hoàn toàn chính xác như những phú gia công tử kia đã nói, chỉ cần có thể đạt được Bách Hoa tiên nữ cảm mến, đã đủ để thắng được tất cả các tiên nữ. Đây là một nữ nhân bằng sức một mình mình có thể khiến cho tất cả tiên nữ ở đây u ám không chút ánh sáng, bao gồm cả các Thập Diễm tiên nữ khác.

Không để ý thế nhân đang chăm chú nhìn, với những ánh mắt như vậy, dường như Bách Hoa tiên nữ đã quen lắm rồi. Lúc này, trong mắt của nàng chỉ có người đang ngồi trong đình nghỉ mát, cũng chính là thanh niên mặc bộ trường sam màu trắng kia. Nhưng bên cạnh thanh niên đã có một nữ nhân mỹ mạo kinh người, thậm chí không hề thua kém nàng một chút nào, việc này khiến cho trong lòng Bách Hoa tiên nữ có chút ghen ghét.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Bách Hoa niên nữ chậm rãi nhảy múa. Thân thể duyên dáng hoàn mỹ hiện ra trước mặt người đời, khiến vô số nam nhân hoàn toàn ngây dại. Cho dù chỉ là nhìn xem, vô số nam nhân ở đây c*̃ng đã vừa lòng thỏa ý. Tiên nữ bậc này đã không phải là người bọn họ có thể khinh nhờn.

Phi mộc từ từ bay về phía đảo Yêu Kiếm của Tiêu Trần. Trên phi mộc có một nữ tử đang nhẹ nhàng nhảy múa.

Dung mạo thanh thuần, làn váy trắng nhẹ bay, tóc xanh như mực, quạt lụa phiêu dật, như tiên như linh. Trên trời ánh trăng xuân chiếu rọi, dưới ánh trăng ngà nữ tử khi thì nâng cổ tay nhướng lông mày, khi thì duỗi nhẹ cánh tay như ngọc, khi thì váy trắng phấp phới bồng bềnh như mây, như rồng bay, như phượng múa.

Một đoạn vũ đạo này đã làm cho tất cả mọi người ở đây nhìn không rời được mắt. Đến cuối cùng, thậm chí ngay cả một người trong thập đại Kiều Vương là Tiêu m Cố Mộ cũng không tự chủ được, vì Bách Hoa tiên nữ mà thổi lên một khúc sáo.

m thanh phiêu đãng phối hợp cùng dáng múa ưu mỹ của Bách Hoa tiên nữ, dường như tất cả mọi người đều đã lạc vào tiên cảnh, thấy được một vị cửu thiên thần nữ đang nhẹ nhàng nhảy múa dưới ánh trăng.

Mãi cho đến khi Bách Hoa tiên nữ từ trên phi mộc đáp xuống đảo Yêu Kiếm, tiếng sáo của Cố Mộ cũng từ từ lặng xuống, lúc này cả đám người mới hồi phục tinh thần. Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều đã hiểu, chín vị Thập Diễm tiên nữ trước đó không chọn Tiêu Trần, không phải vì hắn không ưu tú, c*̃ng không phải vì Tiêu Trần không có mị lực, tất cả đều là vì Bách Hoa tiên nữ. Bởi vì nàng đã chọn Tiêu Trần, cho nên các tiên nữ khác đều chọn từ bỏ.

Hoàn toàn chính xác, ở trước mặt Bách Hoa tiên nữ, các tiên nữ khác cuối cùng cũng chỉ có thể biến thành phông nền.

Dưới ánh trăng tiên nữ khoan thai đi tới, thời điểm đến trước mặt Tiêu Trần, Bách Hoa tiên nữ hạ thấp người hành lễ nói:

"Bách Hoa bái kiến công tử, phu nhân."

Không chỉ hành lễ với Tiêu Trần mà còn thi lễ cả với Tần Thủy Nhu, cử chỉ vô cùng đoan trang đúng mực. Thấy vậy, Tiêu Trần bất đắc dĩ cười khổ, quay đầu nhìn thoáng qua Tần Thủy Nhu, thấy sắc mặt nàng vẫn như thường, lúc này Tiêu Trần mới thở dài một hơi.

Mỉm cười, gật nhẹ đầu với Bách Hoa tiên nữ, Tiêu Trần cười nói

"Tiên nữ khách khí, một khúc vừa rồi tựa như tiên tử dưới trăng, khiến Tiêu mỗ như si như say, đúng là không thẹn với danh xưng tiên nữ."

Khách khí trả lời một câu, lúc này Bách Hoa tiên nữ cũng đã đi tới bên cạnh Tần Thủy Nhu. Không tới gần Tiêu Trần, ngược lại còn tới chỗ Tần Thủy Nhu, có thể thấy được sự thông minh của Bách Hoa tiên nữ thông minh. Nàng biết rõ, nếu trêu chọc khiến Tần Thủy Nhu phản cảm, vậy rõ ràng cũng sẽ khiến Tiêu Trần phản cảm, cho nên nàng mới không tùy tiện đến gần Tiêu Trần. Đối với chuyện này, chút ganh tị vốn có trong lòng Tần Thủy Nhu cũng đã biến mất một phần.

Đích thân rót một chén rượu, Bách Hoa tiên tử cười nói:

"Công tử quá khen, những thứ này chẳng qua chỉ là mánh khoé nhỏ,sao có thể lọt được vào mắt công tử. Tiểu nữ tử cũng chỉ có thể dựa vào chút tâm tư này để lấy lòng công tử. Ở trong lòng công tử, sợ là chỉ có Võ Đạo vô tận mới là thứ mà ngài theo đuổi."

Ăn nói đúng mực, cử chỉ ưu nhã, đối diện với kiểu mỹ nhân có thể nói là hoàn mỹ như Bách Hoa tiên nữ, có lẽ thiên hạ không có nam nhân nào là không động tâm, cho dù là Tiêu Trần cũng không ngoại lệ.

Nhưng đối với Bách Hoa tiên nữ, Tiêu Trần phần nhiều chỉ nghiêng về thưởng thức, không có quá nhiều ái mộ, bởi vì hắn đã có Tần Thủy Nhu. Nếu hiện tại hắn vẫn lẻ loi một thân một mình, có lẽ Tiêu Trần còn suy tính đến Bách Hoa tiên nữ một chút. Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể sơ giao, duyên phận không cho phép, chỉ có thở dài một tiếng trong lòng mà thôi.

Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tiêu Trần, Bách Hoa tiên nữ cũng không hề biến sắc một chút nào, ngược lại còn đẩy rượu ngon đến trước mặt Tiêu Trần cùng Tần Thủy Nhu, chủ động nâng chén rượu nói:

"Công tử, phu nhân, tiểu nữ tử mời các vị một chén."

Bách Hoa tiên nữ chủ động mời rượu, đối với chuyện này Tiêu Trần tuy mỉm cười, nhưng vẫn luôn chờ đến khi Tần Thủy Nhu nâng chén trước, sau đó bản thân mới nâng chén rượu lên. Hành động này đã nói cho Bách Hoa tiên nữ biết trong lòng hắn Tần Thủy Nhu có địa vị quan trọng đến mức nào, đây cũng coi như là uyển từ chối tâm ý của nàng ta.

Trong đôi mắt đẹp thoáng hiện lên vẻ thất vọng. Nữ nhân giống Bách Hoa tiên nữ, nam nhân bình thường đương nhiên là không có cách nào lọt vào mắt của nàng. Ngay cả những tuyệt thế Thiên Kiêu kia, Bách Hoa tiên nữ cũng hề để mắt.

Ngay từ lúc đầu, sau khi cầm được bản giới thiệu về thập đại Kiêu Vương, Bách Hoa tiên nữ đã cảm thấy hứng thú với Tiêu Trần. Hôm nay có thể gặp mặt một lần, tất cả hành vi của Tiêu Trần càng hấp dẫn nàng một cách triệt để.

Thoát tục, anh tuấn, biểu hiện ôn nhu ấm áp khi đối mặt với Tần Thủy Nhu, tất cả mọi hành động đều khiến Bách Hoa tiên nữ cảm mến. Nhưng mà đáng tiếc, ở bên cạnh Tiêu Trần đã có Tần Thủy Nhu, nàng đã tới muộn rồi. Huống chi, dung mạo Tần Thủy Nhu thật sự không hề thua kém Bách Hoa tiên nữ.

Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, đây là chuyện không thể thay đổi. Là Kiêu Vương cao quý, tất nhiên Bách Hoa tiên nữ sẽ không cảm thấy Tiêu Trần giống như những nam nhân khác, tùy tiện dùng chút thủ đoạn thì có thể cướp được người từ trong tay Tần Thuỷ Nhu.

Nam nhân giống như Tiêu Trần, lòng dạ vô cùng kiên định, muốn thông qua sắc đẹp dụ hoặc, vậy chỉ có thể nói là quá ngu xuẩn.

Ba người tán gẫu vài vấn đề không đau không nhức. Trong lúc đó những Kiêu Vương còn lại cũng sôi nổi cách không mời rượu, trong phút chốc không khí khắp Thiên Thần Kiêu Vương Hội cũng từ từ náo nhiệt lên.

Các vị Thiên Kiêu thoải mái uống rượu, thập đại Kiêu Vương tùy ý nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại bộc phát ra những tiếng cười to phóng khoáng.

"Tiêu Trần huynh được Bách Hoa tiên nữ cảm mến. Hôm nay huynh mới thật sự là người thắng lớn.” Thân ở trên đảo của mình, Hoàng Phủ Ngạo vừa cười vừa nói vọng sang.

Nghe Hoàng Phủ Ngạo nói vậy, Tiêu Trần khẽ mỉm cười đáp:

"Hoàng Phủ huynh nói đùa, ta mang phu nhân đến cùng, chỉ sợ không có phúc hưởng thụ mỹ nữ. Huống hồ, lấy vẻ đẹp của Bách Hoa tiên nữ, Tiêu Trần ta cũng không xứng nổi."

"Tiêu Trần huynh quá khiêm tốn rồi. Huynh cùng Bách Hoa tiên nữ có thể nói là trai tài gái sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ, mà phu nhân cũng hoa nhường nguyệt thẹn quốc sắc thiên hương. Hai nữ tướng bầu bạn, Tiêu Trần huynh, chúng ta hâm mộ nha." Thấy Tiêu Trần trả lời, Cố Mộ vừa cười vừa nói.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 175: Chư vị nghĩ thế nào?"


Biết mọi người đang nói đùa, Tiêu Trần cũng không để trong lòng, Nói chuyện tiếp một lát, Tiêu Trần phát hiện, thập đại Kiêu Vương vậy mà chỉ có mình cùng Hoang Cổ là đến từ tứ đại vực bên ngoài Trung Thổ Thần Vực, tám người còn lại đều là người ở Trung Thổ Thần Vực.

Tám Kiêu Vương đều đến từ Trung Thổ Thần Vực, bởi vậy có thể thấy được Võ Đạo Trung Thổ Thần Vực đúng là mạnh hơn tứ đại vực rất nhiều. Cũng khó trách có rất nhiều người tứ đại vực cho dù phải ngụy trang, liều mình luồn cúi cũng muốn chạy đến Trung Thổ Thần Vực. Hết cách rồi, muốn đột phá cảnh giới cao hơn, chỉ có ở Trung Thổ Thần Vực mới có khả năng.

Thập đại Kiêu Vương nói chuyện phiếm với nhau. Người chưa từng mở miệng nói chuyện là u Dương Nhu Tuyết, cuối cùng cũng mở miệng, hờ hững nói ra một câu:

"Ta nói này các vị công tử, rượu ngon thơm ngát cũng không vơi đi ít nhiều, tiểu nữ tử một mình ngồi ở chỗ này, nếu là có chính sự gì thì mời mau mau nói đi."

Có vẻ như nàng hơi không thích bầu không khí ở đây. Điều này cũng khó trách, cả đám Kiêu Vương ở đây, bên cạnh đều có tiên nữ bầu bạn, còn u Dương Nhu Tuyết vì bản thân cũng là một nữ nhân nên chỉ có hai người thị nữ chiếu cố.

Bách Tiên Lâu vốn có thể cung cấp nam sủng cho u Dương Nhu Tuyết, hơn nữa còn cam đoan tư sắc dung mạo đều là loại tốt nhất, chẳng qua là đã bị u Dương Nhu Tuyết cự tuyệt.

u Dương Nhu Tuyết lên tiếng, chín vị Kiêu Vương còn lại đầu tiên là sững sờ, sau đó lần lượt lộ ra vẻ cười khổ.

"Ha ha, là chúng ta sơ sót, Tuyết Tiên Tử nói rất đúng, Hoàng Phủ huynh, Thiên Thần Kiêu Vương Hội lần này là do huynh tổ chức, có chính sự thì mau nói đi." Man Vương Hoang Cổ là người đầu tiên lên tiếng.

"Hoàng Phủ huynh, đắc tội Tuyết Tiên Tử, cuộc sống sau này của huynh cũng không trôi qua tốt đẹp được đâu, mau nói chính sự đi." Hoang Cổ vừa mới dứt lời, Thần Quyền Lâm Nặc đã nói tiếp.

Cho đến khi u Dương Nhu Tuyết đã mất kiên nhẫn, đám người cũng ồn ào thúc giục Hoàng Phủ Ngạo nói chính sự. Thấy vậy, Hoàng Phủ Ngạo cũng nở nụ cười khổ, đầu tiên là nâng chén nhận lỗi với u Dương Nhu Tuyết:

"Lần này là Hoàng Phủ Ngạo ta chủ quan, mong Tuyết Tiên Tử thứ lỗi, chén rượu này kính Tuyết Tiên Tử, tỏ lòng áy náy."

Nói xong, Hoàng Phủ Ngạo ngửa đầu cạn sạch rượu trong chén, sau đó đặt chén rượu xuống, ánh mắt đảo một lượt qua đông đảo Thiên Kiêu đang ngồi trên đảo trung tâm, đồng thời, một cỗ uy áp như có như không từ trên người hắn ta tràn ra khắp nơi.

Cảm nhận được uy áp mà Hoàng Phủ Ngạo phát ra, toàn bộ Thiên Kiên trên đảo trung tâm vốn còn chìm đắm trong mỹ mạo cùng rượu ngon, lúc này cũng yên tĩnh lại, ánh mắt đều nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạo. Bọn họ đều biết, màn kịch quan trọng nhất trong lần tụ hội này đã đến rồi.

Thập đại Kiêu Vương đều đã biết chuyện Hoàng Phủ Ngạo muốn thu nạp Thiên Kiêu thành môn khách, cho nên đối với chuyện kế tiếp cũng không quá mức để ý. Nhưng những người khác lại không biết. Đối diện với cái nhìn chăm chú của chúng Thiên Kiêu, trên mặt Hoàng Phủ Ngạo lại một lần nữa treo lên nụ cười nhàn nhạt, nói:

"Các vị, Hoàng Phủ Ngạo bất tài đứng ra tổ chức lần Thiên Thần Kiêu Vương Hội này, may mắn được các vị đại giá quang lâm, Hoàng Phủ Ngạo ta cảm thấy cực kỳ vinh hạnh. Nhờ vào thịnh hội này, Hoàng Phủ Ngạo cũng có vài lời trong lòng muốn nói nhanh cùng các vị."

"Mọi người đều biết, Thiên Thần đại lục bây giờ đang nghênh đón thiên cổ thịnh thế. Thế hệ trẻ, Thiên Kiêu xuất hiện lớp lớp, tuấn tài yêu nghiệt đầy đường. Mà đông đảo tuấn tài yêu nghiệt ấy lại lấy thập đại Kiêu Vương làm đầu."

"Thời đại thịnh thế, Thiên Kiêu hoành hành, chắc chắn là chúng Thiên Kiêu phải có một trận thư hùng. Nếu là lúc bình thường, đây tuyệt đối là niên đại Thiên Kiêu hỗn chiến. Nhưng đáng tiếc, thập đại Kiêu Vương chúng ta xuất hiện, khiến các vị không có cơ hội thể hiện ở Thiên Thần đại lục."

"Nói một câu không khách khí, ngày sau Kiêu Vương tranh phong, chỉ e là các vị sẽ không có tư cách tham dự. Cùng cảnh giới, Kiêu Vương đã có thể miểu sát chư vị ngồi ở đây. Bây giờ, thập đại Kiêu Vương đều đã đột phá Địa Minh Cảnh, tu vi đã có sự chênh lệch, lại càng dễ dàng hơn."

"Cho nên ta đề nghị, chư vị đang ngồi ở đây, mỗi người hãy chọn lựa vị Kiêu Vương mà mình ngưỡng mộ, trở thành môn khách của người đó, cống hiến ra chút sức lực. Như vậy thì sau này cũng có thể lưu lại một trang nổi bật trong sử của Thiên Thần đại lục. Chư vị nghĩ thế nào?"

Không hề vòng vo một chút nào, Hoàng Phủ Ngạo nói thẳng, nói rõ mục đích thật sự của Thiên Thần Kiêu Vương lần này. Hắn ta c*̃ng không sợ đắc với các Thiên Kiêu ở đây. Những lời này đã thể hiện một cách trực tiếp nhất chữ Ngạo trong tên của Hoàng Phủ Ngạo ra ngoài. Không quan tâm các ngươi nghĩ thế nào, dù sao ở trước mặt các ngươi cũng chỉ có một con đường, đó chính là trở thành môn khách của các vị Kiêu Vương.

Để một đám Thiên Kiêu trở thành môn khách của thập đại Kiêu Vương, lời Hoàng Phủ Ngạo vừa dứt, nhóm Thiên Kiêu trên đảo trung tâm, ai cũng ngây ngẩn cả người.

Thân là Thiên Kiêu, bọn họ đương nhiên cũng có ngạo khí thuộc về riêng mình. Bây giờ Hoàng Phủ Ngạo lại nói bọn họ ngay cả tư cách tham gia tranh đấu Kiêu Vương cũng không có, chỉ có thể biến thành môn khách. Trong phút chốc, tất nhiên sẽ có không ít người khó mà chấp nhận được.

Sắc mặt trở nên khó coi, nhưng cũng không có ai dám mở miệng phản đối, lại càng không dám phát tiết lửa giận ra ngoài. Nếu như lời này do một tuyệt thế Thiên Kiêu nói, vậy không thể nghi ngờ gì nữa, tên đó chắc chắn sẽ bị cả đám người hợp lại tấn công. Chẳng qua bây giờ lời này lại từ miệng Hoàng Phủ Ngạo nói ra, vậy thì đã là chuyện khác rồi.

Hơn nữa, nhìn biểu cảm của chín vị Kiêu Vương khác, hình như bọn họ đã sớm biết chuyện này, lại còn tán đồng. Nếu như vậy, ý tứ của Hoàng Phủ Ngạo sẽ đại biểu cho ý chung của thập đại Kiêu Vương, việc này khiến đông đảo Thiên Kiêu khó mà phản bác được.

Không có người trả lời, tất cả Thiên Kiêu đều bảo trì im lặng. Không ai trong số bọn họ từng nghĩ tới, mục đích thật sự của Thiên Thần Kiêu Vương Hội lại là để đám Thiên Kiêu đến nhận chủ, nhận thập đại Kiêu Vương làm chủ.

Cả đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Đối với chuyện này, nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Ngạo vẫn chưa hề giảm bớt, nói tiếp.

"Chư vị cần phải nghĩ kĩ, đây là lựa chọn duy nhất của các ngươi. Không có Kiêu Vương, đến cuối cùng các ngươi cũng chỉ có thể mờ mịt biến mất trong đám đông. Dù sao đây là thời đại thuộc về thập đại Kiêu Vương chứ không phải là thời đại thuộc về Thiên Kiêu."

Câu nói này đã mang theo chút uy h**p. Ý tứ kia rất rõ ràng, nếu các ngươi không chọn nhận Kiêu Vương làm chủ, vậy chỉ còn một con đường chết.

Không chút khách khí, c*̃ng không hề để tâm đến cảm thụ của các Thiên Kiêu, nhưng cố tình là một đám Thiên Kiêu lại không có cách nào nổi giận được.

Im lặng nửa ngày, cuối cùng, một tuyệt thế Thiên Kiêu cũng mở miệng nói:

"Phần Thương Kiêu Vương, ngài nói nhận Kiêu Vương làm chủ, vậy đều là do chính chúng ta lựa chọn hay là do thập đại Kiêu Vương các vị đến chọn người?"

Căn bản là không có cách nào cự tuyệt chuyện này, giống như Hoàng Phủ Ngạo đã nói, nếu những Thiên Kiêu này không nhận chủ, vậy kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể biến mất trong đám đông. Bọn họ đến tư cách tham gia cạnh tranh với thập đại Kiêu Vương cũng không có, vậy còn không bằng mỗi người lựa chọn Kiêu Vương mà mình ngưỡng mộ, đi theo bên cạnh, như vậy còn có thể làm ra chút thành tựu trong thời thịnh thế này.

Nghe tên tuyệt thế Thiên Kiêu này đặt câu hỏi, Hoàng Phủ Ngạo mỉm cười về nói:

"Nhận Kiêu Vương làm chủ đương nhiên là chư vị tự do lựa chọn, chúng ta sẽ không ép buộc chư vị. Cho dù cuối cùng có người không nguyện ý nhận chủ, muốn dựa vào thực lực của mình tham dự thịnh thế chi tranh, chúng ta cũng sẽ không nói gì. Chẳng qua đến lúc đó nếu bị Kiêu Vương nhằm vào, vậy thì không thể trách ai được."

Sẽ không ép buộc Kiêu nhận vị Kiêu Vương nào đó làm chủ, các người có thể tự do lựa chọn Kiêu Vương mình ngưỡng mộ, hơn nữa, cho dù có người không nguyện ý nhận chủ cũng không sao. Nhưng sau này nếu như bị những người khác nhằm vào, vậy thì không thể trách ai được rồi.

Có thể tự do lựa chọn, nghe Hoàng Phủ Ngạo nói vậy, sắc mặt đám Thiên Kiêu cũng dịu đi một chút. Có thể tự do lựa chọn Kiêu Vương mình khâm phục, ít nhất thì việc này cũng làm cho người ta dễ chấp nhận hơn là cưỡng ép nhận chủ.

Phần lớn các Thiên Kiêu đều có thể tiếp nhận sự thật trước mắt, dù sao hoàn cảnh bây giờ đã là như vậy, nhóm Thiên Kiêu đã không có cách nào tham dự tranh đấu thịnh thế. Hơn nữa Hoàng Phủ Ngạo nói c*̃ng rất có đạo lý, chỉ có đi theo Kiêu Vương, bọn họ mới có khả năng mưu cầu một vị trí riêng trong trận chiến tranh bá này.

Đại bộ phận Thiên Kiêu đã tiếp nhận đề nghị của Hoàng Phủ Ngạo, nhưng trong đó c*̃ng có một số ít người cảm thấy việc nhận Kiêu Vương làm chủ là một chuyện vô cùng mất mặt.

Cùng là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ, ở nơi khác bọn họ cũng là sự tồn tại được người người vây quanh theo đuổi. Vậy mà bây giờ lại phải trở thành môn khách của các đại Kiêu Vương. Nhất thời, một bộ phận nhỏ trong số những người có mặt ở đây cảm thấy khó mà chấp nhận được.

Ngay khi Hoàng Phủ Ngạo vừa dứt lời, lại có một tuyệt thế Thiên Kiêu lạnh giọng nói:

"Ta không đồng ý, thật sự hoang đường. Cùng là Thiên Kiêu, bảo chúng ta trở thành môn khách cho thập đại Kiêu Vương, quả thực là nằm mơ. Chư vị, chúng ta cũng là từ bên trong vô số thế hệ trẻ, một đường đánh giết đẫm máu mà ra. Bây giờ cũng đạt được thành tựu Thiên Kiêu, thế mà lại phải đi làm môn khách cho thập đại Kiêu Vương, các ngươi có đồng ý không?"

Xem ra tên tuyệt thế Thiên Kiêu này cũng là loại người tâm cao khí ngạo, cực kỳ bài xích việc trở thành môn khách của thập đại Kiêu Vương, lúc này mới mở miệng nói lớn, thậm chí còn muốn kéo những Thiên Kiêu khác đứng lên phản kháng cùng mình.

Nghe hắn ta nói vậy, Hoàng Phủ Ngạo vẫn không tiếp lời, Lâm Nặc liền lạnh giọng cười:

"Không đồng ý thì lui sang một bên, dù sao c*̃ng không có ai ép buộc ngươi. Ngươi muốn dựa vào thực lực của mình tham dự trận thịnh thế tranh phong tiếp theo là quyền tự do của ngươi."

Không vì người này phản đối mà nổi giận, dù sao đối với thập đại Kiêu Vương mà nói, chỉ một tên tuyệt thế Thiên Kiêu, căn bản là không đáng giá nhắc tới, có hay không có đều là chuyện râu ria.

Đã cho người này đủ mặt mũi, nhưng nghe thấy Lâm Nặc nói vậy, tên tuyệt thế Thiên Kiêu này lại không biết sống chết, tiếp tục gân cổ nói:

"Thập đại Kiêu Vương có gì đặc biệt hơn người chứ ? Bọn họ cũng chỉ là Thiên Kiêu giống như chúng ta. Chư vị, suy nghĩ một chút đi, chẳng lẽ các ngươi thật sự cam tâm trở thành môn khách của thập đại Kiêu Vương sao?"

Vẫn chưa biết đường ngậm miệng, mà còn tiếp tục giật dây đám đông, nghe vậy, trong mắt Lâm Nặc lóe lên một vòng hung quang, sau đó đấm ra một quyền.

Quyền mang thoáng hiện, một nắm đấm được tạo thành từ linh lực phá vỡ không gian mà ra, nó xẹt qua mặt hồ, nhắm thẳng đến tên tuyệt thế Thiên Kiêu kia.

Đã cho hắn ta cơ hội, nhưng kẻ này không hề biết khi nào nên tiến khi nào nên lùi, thậm chí còn mở miệng phun lời cuồng ngôn, Lâm Nặc trực tiếp xuất thủ.

Đối diện với công kích của Lâm Nặc, tên tuyệt thế Thiên Kiêu này cũng phản ứng kịp, muốn cản lại. Nhưng đáng tiếc, Lâm Nặc có danh xưng là Thần Quyền, chỉ so về quyền pháp, Lâm Nặc nhất định có thể đứng đầu trong thập đại Kiêu Vương. Cho nên một quyền này nhìn qua thì có vẻ rất bình thường nhưng tên tuyệt thế Thiên Kiêu kia căn bản là không thể cản được.

Một quyền phá vỡ tất cả phòng ngự, hung hăng đánh trúng ngực tên tuyệt thế Thiên Kiêu. Rắ..c r..ắc.. tiếng xương nứt vang lên, toàn bộ xương ngực nháy mắt đã lõm xuống, miệng phun một ngụm máu tươi, cả người đột nhiên bay ngược về phía sau.

Một quyền đã trọng thương, thân là một tuyệt thế Thiên Kiêu, thế nhưng đến một quyền của Lâm Nặc cũng không tiếp nổi, hơn nữa khoảng cách giữa hai người ít nhất cũng phải ba bốn km.

Nói cách khác, Lâm Nặc cách không đã làm cho tên tuyệt thế Thiên Kiêu này bị thương nặng, kết quả như vậy khiến chúng Thiên Kiêu trên đảo trung tâm hoàn toàn ngân ngẩn. Khó có thể tưởng tượng nổi, nếu là kịch chiến chính diện, chẳng phải là Lâm Nặc một quyền đã có thể miểu sát tên tuyệt thế Thiên Kiêu này hay sao?

Đây chính là chênh lệch. Chênh lệch giữa Kiêu Vương cùng Thiên Kiêu, ở trước mặt Kiêu Vương, dù cho là tuyệt thế Thiên Kiêu cũng không hề có sức đánh trả. Lâm Nặc đã dùng phương pháp trực tiếp nhất để chứng minh những lời vừa nãy của Hoàng Phủ Ngạo không hề có chút khoa trương nào. Hiện tại, bày ra trước mặt chúng Thiên Kiêu thật sự chỉ có một con đường là thuần phục. Nếu không thì cũng chỉ có thể ảm đạm rời khỏi cuộc thịnh thế chi tranh tiếp theo, không có Kiêu Vương che chở, Thiên Kiêu đã hoàn toàn không đáng chú ý
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 176: Các ngươi có thể từ chối


Kiêu Vương ra tay, chỉ một quyền thôi cũng đã đủ để làm người khác kinh sợ, nhìn tên tuyệt thế thiên kiêu bị trọng thương ngã xuống đất này, tất cả mọi người đều vô thức nuốt nước bọt, những ý đồ rục rịch do bị người này xui khiến bây giờ đã hoàn toàn chìm xuống.

Đều là thiên kiêu? Thật sự đều là thiên kiêu sao? Đương nhiên là không phải rồi, sức mạnh của thập đại kiêu vương không phải là thứ mà những thiên kiêu bình thường có thể so sánh, khó trách vì sao Hoàng Phủ Ngạo lại dám phát ngôn bừa bãi. Cuộc Tranh giành Thịnh Thế vào mấy hôm sau, các thiên kiêu còn không có tư cách được tham dự.

Khi tu vi đã đột phá tới Địa Minh Cảnh, sức mạnh cả thập đại kiêu vương đã cách đám thiên kiêu bình thường một khoảng rất xa.

Như thể chỉ làm một chuyện nhỏ nhặt, đối mặt với cái nhìn chăm chú của đông đảo thiên kiêu, Lâm Nặc mỉm cười nhẹ nhàng, nói: “Các ngươi có thể từ chối, nhưng đừng nói bậy nói bạ, hẳn là các ngươi hiểu câu 'hoạ từ miệng mà ra'.”

Trong số những người đồng trang lứa, không một ai có thể bất kính với Kiêu Vương, cho nên những Kiêu Vương còn lại đều cảm thấy cách làm của Lâm Nặc không có vấn đề gì. Còn tên tuyệt thế thiên kiêu lúc nãy cũng nhận ra là mình lỡ miệng, cứ ngây thơ cho rằng có thể xui khiến một đám thiên kiêu chống đối lại các Đại Kiêu Vương, quả thật rất buồn cười.

Một quyền thôi đã đủ trấn áp mọi người, chuyện tiếp theo thì còn đơn giản hơn, khoảng cách thực lực khiến người ta tuyệt vọng, làm cho các thiên kiêu vốn không muốn lựa chọn, nay lại sôi nổi bắt đầu chọn ra vị Kiêu Vương mà mình ngưỡng một trong lòng.

Nhưng trước khi bắt đầu, Hoàng Phủ Ngạo nói.

“Các vị à, khi chọn Kiêu Vương, mọi người không cần băn khoăn kiêng dè chuyện thế lực bên người. Cuộc Tranh giành Thịnh Thế đã đạt được sự đồng ý từ các vị chúa tể, không dính dáng tới các thế lực lớn, cho nên mọi người không cần quá lo lắng, cứ chọn ra vị Kiêu Vương mà mình ngưỡng mộ là được rồi.”

Tận tâm nhắc nhở các thiên kiêu một câu, không cần suy xét về thế lực hiện tại của mình, tranh đấu giữa các Kiêu Vương chỉ đơn thuần như vậy thôi, không liên quan tới những yếu tố khác, đây là chuyện đã được các chúa tể đồng ý rồi.

Có những lời này của Hoàng Phủ Ngạo, các thiên kiêu đương nhiên bớt lo lắng hơn nhiều, chỉ trong thời gian mười lăm phút ngắn ngủi, bọn họ sôi nổi đưa ra những lựa chọn của mình.

Cuối cùng, sau khi các thiên kiêu chọn ra được Kiêu Vương mà mình ngưỡng mộ, thập đại Kiêu Vương bắt đầu thu hoạch thiên kiêu môn khách, thực ra không chênh lệch lắm, mỗi người đều có hơn mười thiên kiêu đi theo mình.

Ở trung tâm đảo chủ nhanh chóng không còn một bóng người, rất nhiều nhóm thiên kiêu đã lần lượt bước lên các đảo Kiêu Vương khác nhau. Lúc này, bên cạnh mỗi một Kiêu Vương đều có khoảng hơn mười thiên kiêu sẵn sàng góp sức.

Trên đảo Yêu Kiếm, nhìn mười hai vị thiên kiêu trước mặt mình, trong đó có hai người là tuyệt thế thiên kiêu, mười người còn lại đều là đỉnh tiêm thiên kiêu, Tiêu Trần mỉm cười, mở miệng nói: “Mọi người cứ tuỳ ý, không cần câu nệ như vậy.”

Nhân viên của Bách Tiên Lầu đã sắp xếp xong xuôi chỗ ngồi cho mười hai vị thiên kiêu này từ lâu rồi, nhưng Tiêu Trần còn chưa mở miệng, đương nhiên bọn họ không dám tự ý ngồi xuống. Ở bên cạnh Kiêu Vương, mấy vị thiên kiêu này có phần áp lực.

Các vị Kiêu Vương đều đã thu hoạch được thiên kiêu môn khách của mình, vì thế nên cuộc Tranh giành Thịnh Thế ở lục địa Thiên Thần coi như chính thức được bắt đầu rồi.

Sau khi nhóm thiên kiêu lựa chọn được vị Kiêu Vương mà mỗi người ngưỡng mộ, phía chân trời đột nhiên xuất hiện một quầng sáng. Nhìn thấy vầng sáng này, rất nhiều võ giả xung quanh hồ Thiên Đảo đều nhao nhao quỳ lạy, đây là thiên lệnh của chúa tể, hơn nữa còn là thiên lệnh do rất nhiều chúa tể cùng nhau ban bố xuống.

Nhưng không biết nội dung thiên lệnh mà các chúa tể đưa ra là gì, trên quầng sáng xuất hiện một đoạn chữ màu vàng kim sáng rực rỡ, đồng thời, một âm thanh hùng vĩ vang vọng dưới chân trời.

“Tranh giành Thịnh Thế bắt đầu ngay hôm nay, Trung Thổ thần vực, Ngũ đại thần tích chỉ mở ra để dành cho Thập đại Kiêu Vương và những thiên kiêu khác. Mà những thu hoạch được trong đó cũng không cần giao cho những thế lực lớn bên trên, đều là do mình tự giành được cả mà. Các Kiêu Vương tự mình phân phối công việc. Mặt khác, bảng Thiên Thần do Thiên Cơ Đường lập nên, căn cứ vào biểu hiện cụ thể của thập đại Kiêu Vương mà sắp xếp thứ tự cho các Kiêu Vương.”

Chỉ một mệnh lệnh đơn giản của chúa tể, nhưng trong đó có hai tin tức làm cho lòng mọi người chấn động mạnh mẽ, vì cuộc tranh đấu giữa các Kiêu Vương mà các vị chúa tể có thể làm tới tận bước này.

Hai tin tức, một trong đó là trong hôm nay, Ngũ đại thần tích sẽ mở ra dành riêng cho Kiêu Vương và các thiên kiêu, đồng thời những thứ thu được ở trong đó không cần nộp lên cấp trên mà thuộc về chính mình.

Ngũ đại thần tích là năm vùng đất trù phú nổi tiếng nhất lục địa Thiên Thần, lịch sử xa xưa hơn cả mộ địa Bách Linh, hàng năm đều có một trong số nam vùng được mở ra.

Khi ngũ đại thần tích mở ra, đồ đệ của bảy thế lực bá chủ đều có thể tiến vào trong, đồng thời, ở trong đó cũng có không ít người đã có được cơ hội cực kỳ nghịch thiên, từ đó trở thành cường giả một đời.

Mà bây giờ, bởi vì Thịnh Thế bắt đầu, mà các vị chúa tể lại mở ngũ đại thần tích ra cho các thiên kiêu vào. Nói cách khác, trong vòng năm năm các thần tích mở ra luân phiên, thì ngoại trừ thiên kiêu và Kiêu Vương thì những người khác không có tư cách để vào bên trong.

Người đời kinh hãi, ngay cả đám thiên kiêu cũng mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, chỉ có thập đại Kiêu Vương vẫn mang vẻ bình tĩnh.

Đây là tin tức đầu tiên, còn tin tức thứ hai chính là một trong số bảy thế lực bá chủ - Thiên Cơ đường sáng lập ra bảng Thiên Thần, chuyên để xếp hạng Thập đại Kiêu Vương.

Trong vòng năm năm, căn cứ vào biểu hiện và chiến tích của các Kiêu Vương, sau khi tổng hợp và đánh giá sẽ tạo ra bảng xếp hạng sức mạnh của Thập đại Kiêu Vương, đương nhiên, danh sách này sẽ thay đổi theo thười gian.

Đối với sự cạnh tranh giữa thập đại Kiêu Vương, đương nhiên không thể chỉ tổ chức một võ đài là có thể định ra được, mà phải so đấu trên mọi phương diện. Trong thời gian năm năm này, Thập đại Kiêu Vương sẽ va chạm về mọi mặt, rồi sau đó mới sắp xếp bảng xếp hạng độ mạnh yếu của mười người.

Ánh mắt chăm chú dõi theo quầng sáng trên bầu trời, mãi tận tới khi vầng sáng ấy biến mất, các thiên kiêu mới dần dần phục hồi tinh thần, nhưng ngay sau đó, trong mắt bọn họ đầy vẻ hưng phấn.

Đã lựa chọn đi theo mỗi Kiêu Vương mà mình ngưỡng mộ, kể từ đó, bọn họ sẽ trở thành một chỉnh thể, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Nói thẳng ra, trong sự cạnh tranh của thập đại Kiêu Vương, nếu Kiêu Vương mà bọn họ đi theo càng ưu tú nổi bật, thì đương nhiên bọn họ cũng được hưởng nhiều quyền lợi.

Vả lại, khi đã đi theo Kiêu Vương, cho dù là trong buổi tranh đấu hay ở ngũ đại thần tích, thì bọn họ vẫn có được rất nhiều lợi ích, so với việc bọn họ phải tu luyện lên từng bước thì hời hơn rất nhiều.

Cơ duyên may mắn được đi theo Kiêu Vương, giống như Hoàng Phủ Ngạo đã nói lúc trước, bọn họ thật sự có thể lưu lại tên mình ở một vị trí trong lịch sử.

Quy tắc của tranh giành Thịnh Thế là do các chúa tể định ra, đây không phải một cuộc so tài ngắn ngủi, cũng không phải va chạm trên một phương diện đơn lẻ, mà là “long tranh hổ đấu” chân chính, trong thời gian năm năm này, trong số thập đại Kiêu Vương sẽ có thắng bại nhất thời, nhưng tới cùng ai vẫn có thể cười ngạo nghễ mới là quan trọng nhất.

Trên gương mặt đều mang ý cười, Tiêu Trần nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạo, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Hoá ra cạnh tranh bằng cách đó sao? Thú vị đấy.”

Quy tắc như thế được nhiên là hấp dẫn hơn việc tổ chức võ đài đơn thuần.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 177: Chờ đợi thứ gì cơ chứ?


Đối với nhóm người Chúa Tể định ra quy tắc này, Tiêu Trần cảm thấy vô cùng thú vị, nhưng ngay lúc nhóm thiên kiêu đang âm thầm phấn khởi, bên trong Thần Điện rộng rãi trên đỉnh núi Thiên Thần, các vị Chúa Tể của Lục địa Thiên Thần đều đang tụ họp lại với nhau.

Núi Thiên Thần được ca ngợi là núi thần đứng đầu của Lục địa Thiên Thần, theo lời đồn đại, núi Thiên Thần chính là nơi khởi nguồn của Lục địa Thiên Thần, tất cả đều rất nguyên sơ, cho nên được người đời xưng là nơi khởi nguồn.

Mà Thần Điện phía trên đỉnh núi Thiên Thần chính là nơi các vị Chúa Tể bàn bạc những chuyện lớn, ở Lục địa Thiên Thần có một câu danh ngôn là: Không phải Chúa Tể thì vĩnh viễn cũng không được trèo l*n đ*nh núi Thiên Thần. Ý nghĩa của câu này rất đơn giản, có thể hiểu nếu không thể đạt được vị trí Chúa Tể, ngươi cũng đừng mơ trèo lên được đỉnh núi Thiên Thần, bởi vì ở đỉnh núi Thiên Thần, nơi đó chỉ có Chúa Tể mới có thể qua lại mà thôi.

Không chỉ có bảy vị Chúa Tể, bao gồm Cửu Tiêu Chúa Tể mà còn có cả sư phụ của ba người Thần Quyền, Lâm Nặc, tổng cộng có mười vị Chúa Tể cùng tụ họp lại với nhau.

Ngay cả ba vị Chúa Tể lánh đời, không màng thế sự cũng đã xuất hiện, có thể thấy được việc thảo luận lần này của các Chúa Tể vô cùng quan trọng, mà bây giờ, thứ có thể khiến cho mười vị Chúa Tể tụ họp lại bàn bạc như vậy hiển nhiên chỉ có thể là chuyện liên quan tới những người tu ma.

Từ sau khi Cửu Tiêu Chúa Tể nghi ngờ Đông Phương Độc Hành là người tu ma, ngay lập tức hắn ta đã âm thầm điều tra, đầu tiên đó là xác định lại sự trong sạch cho các đại Chúa Tể, nếu không một khi có người tu ma lẫn vào hàng ngũ Chúa Tể vậy đó chính là một đả kích mang tính hủy diệt đối với Lục địa Thiên Thần.

Điều cực kỳ may mắn đó là trải qua khoảng thời gian âm thầm điều tra này, dưới sự trợ giúp của Đan Vân Đạo Tôn và Thiên Đan Chúa Tể, các vị Chúa Tể của Lục địa Thiên Thần đều loại trừ được hết các hiềm nghi, người tu ma không lẫn vào trong hàng ngũ Chúa Tể.

Sau khi xác định được sự trong sạch của các Chúa Tể như vậy, Cửu Tiêu Chúa Tể tự nhiên cũng sẽ không cần phải giấu diếm chuyện liên quan tới người tu ma nữa, kêu gọi mọi người tụ họp tới Thần Điện trên núi Thiên Thần. Mà lần này, tất cả Chúa Tể tới cũng đều là bản tôn của họ giáng lâm, nghe nói chuyện liên quan tới người tu ma, trong lòng tất cả Chúa Tể cũng chấn động một phen.

Chuyện có thể khiến trong lòng những Chúa Tể này chấn động cũng không nhiều, mà người tu ma chính là một trong số đó, bởi vì một khi dính dáng tới người tu ma, đó chính là liên quan tới đại sự hưng thịnh hay diệt vong của chủng tộc, không phải là người tộc của mình nảy sinh dị tâm mà chuyện này liên quan tới tính mạng của vô số nhân dân trên Lục địa Thiên Thần.

Mà vừa rồi, sở dĩ các Chúa Tể ban xuống thiên lệnh Chúa Tể kia, giao Ngũ đại thần tích cho nhóm thiên kiêu cũng hoàn toàn là vì nguyên do của người tu ma.

Người tu ma lại xuất hiện, rất khó đảm bảo Lục địa Thiên Thần có thể bộc phát lần đại chiến thứ hai hay không, cho nên, trước khi đại chiến phát sinh, trải qua một cuộc thảo luận, các Chúa Tể quyết định dốc hết tất cả tài nguyên của Lục địa Thiên Thần giúp nhóm thiên kiêu này trưởng thành và phát triển hơn.

Như thế, dù ngày sau có bùng lên đại chiến, bọn họ cũng có sức tự vệ, cho dù có chuyển biến xấu nhất như trong dự đoán thì ít nhất bọn họ cũng có thể giữ lại chút mồi lửa cho Lục địa Thiên Thần sau này.

Nhất định phải tính tới dự định xấu nhất, cho nên trước hết chỉ có thể thỏa mãn một bộ phận người tu luyện, về phần những người khác, bây giờ các vị Chúa Tể cũng đã không lo được nhiều như vậy.

Ngồi vây quanh trong Thần Điện, Thiên Đan Chúa Tể mặc bộ áo trắng thở dài một hơi:

“Hy vọng những đứa trẻ này có thể nhanh chóng trưởng thành.”

“Chuyện nên làm chúng ta cũng đều đã làm, tiếp theo cũng chỉ có thể nhìn những tên nhóc này mà thôi. Thôi, nói chuyện chính trước đi, Cửu Tiêu, vừa rồi ngươi nói mình đã có chút manh mối rồi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Nghe lời này của Thiên Đan Chúa Tể, Thiên Cơ Chúa Tể của Thiên Cơ Đường trầm giọng hỏi thăm.

Đối với chuyện của người tu ma, Cửu Tiêu Chúa Tể chính là người phát hiện đầu tiên, tự nhiên cũng sẽ là người hiểu rõ nhất, trước đó, hắn ta đã nói mình có chút mặt mũi, lúc này hiển nhiên những Chúa Tể khác cũng sẽ càng chú ý tới việc này hơn.

Đối mặt với lời hỏi thăm này của Thiên Cơ Chúa Tể, Cửu Tiêu Chúa Tể cũng không hề giấu diếm, chậm rãi mở miệng kể lại.

“Đúng thật có một chút manh mối, trong khoảng thời gian này ta đã âm thầm điều tra, phát hiện những người tu ma này có vẻ như đang chờ đợi thứ gì đó, cho nên với những ám vệ không thể bảo vệ được, bọn họ sẽ thẳng tay từ bỏ luôn. Ta phỏng đoán rằng, có lẽ tạm thời bọn họ chưa muốn tiếp xúc chính diện với chúng ta, hẳn là do thời cơ chưa tới.”

“Chờ đợi thứ gì cơ chứ? Rốt cuộc thì vật gì mà có thể đáng giá tới mức khiến bọn họ từ bỏ những ám vệ mà bọn họ vất vả tâm sức mấy nghìn năm như vậy chứ?” Nghe lời Cửu Tiêu Chúa Tể nói như vậy, Vạn Binh Chúa Tể nói.

Trải qua khoảng thời gian âm thầm điều tra, sau khi tìm hiểu nguồn gốc, trong thế lực bí mật của riêng mình, những vị Chúa Tể này đều tự mình bắt được không ít ám vệ ẩn núp từ người tu ma. Ở trong đó cũng không thiếu những người có thân phận cực kỳ bề thế, nắm quyền thế cực cao tại Lục địa Thiên Thần.

Mà trong lúc các vị Chúa Tể bí mật loại trừ như vậy, bọn họ còn tưởng những người tu ma kia sẽ có hành động để bảo vệ những ám vệ này. Dù sao những ám vệ này đều là kết quả bí mật sắp xếp mấy nghìn năm của bọn họ, một khi chịu tổn thất sẽ tạo thành một đả kích cực kỳ lớn đối với người tu ma.

Nhưng điều khiến cho những Chúa Tể không ngờ tới đó chính là đối diện với việc tổn hao không ngừng của các ám vệ, thế mà người tu ma lại không hề hành động chút nào, mặc cho từng người ám vệ bồi dưỡng mấy nghìn năm kia bị tóm lấy.

Hành động của những người tu ma này khiến trong lòng nhóm Chúa Tể tự nhiên nảy sinh nghi ngờ, cho nên Cửu Tiêu Chúa Tể mới có thể suy đoán, bọn họ hẳn là đang chờ cái gì đó xuất hiện, hoặc là có chuyện gì đó càng quan trọng hơn khiến bọn họ không thể không từ bỏ những ám vệ đã vất vả tâm tư bố trí như vậy.

“Các vị hãy nói thử xem, đối với những người tu ma này, có thứ gì còn quan trọng hơn những ám vệ này nữa?” Trầm mặc trong chốc lát, trong lòng Cửu Tiêu Chúa Tể dường như đã có câu trả lời, nhìn về phía mọi người đang ngồi bên dưới hỏi.

Bị Cửu Tiêu Chúa Tể hỏi như vậy, nhóm người dần dần sa sầm mặt mũi, có thể trở thành Chúa Tể, bọn họ đều là những nhân vật thành tinh, đương nhiên sẽ nghĩ ngay tới trọng điểm, trong mắt bọn họ lộ ra một quầng sát ý dày đặc, Phần Thiên Chúa Tể trầm giọng nói:

“Ý của ngươi là muốn nói, bọn họ muốn tạo dựng lên những đường hầm không gian lần nữa hay sao?”

Ngay lập tức, họ đã đoán được người tu ma muốn tạo dựng lên đường hầm không gian, dù sao với số lượng người tu ma ở Lục địa Thiên Thần mà nghĩ, cho dù bọn họ có uy h**p nhưng uy h**p cũng không lớn, chỉ cần có thể tìm tới chỗ ẩn thân cụ thể của bọn họ, các Chúa Tể hoàn toàn nắm chắc có thể b*p ch*t bọn họ.

Nghĩ tới những người tu ma cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của bọn họ, là không cần phải bảo vệ những ám vệ mấy nghìn năm dày công sắp xếp này, mà đó là cần phải nhanh chóng khơi thông đường hầm không gian. thông qua đường hầm không gian này, toàn bộ đại quân cốt lõi của người tu ma đã có thể tiến vào Lục địa Thiên Thần, khơi mào lên chiến tranh lần thứ hai.

Phần Thiên Chúa Tể cũng đã nói ra chuyện mà mọi người lo lắng, một khi đường hầm không gian được người tu ma khơi thông, hậu quả kia thật sự khó mà tưởng tượng ra nổi. Cuộc đại chiến ba nghìn năm trước chỉ e rằng quét sạch toàn bộ Lục địa Thiên Thần lần nữa, mà lần này, Lục địa Thiên Thần còn có thể ngăn cản được đại quân của giới tu ma tiến công hay sao?

Suy đoán này chỉ sợ là tám chín phần đã thành sự thật rồi, Chúa Tể Thần Phù vỗ nhẹ tay ghế ở chỗ ngồi, trầm giọng quát lớn: “Không thể chờ đợi thêm nữa, nhất định phải ngăn cản bọn họ khơi thông đường hầm không gian, ta đề nghị, chúng ta trực tiếp triển khai việc loại trừ bí mật này, gạt bỏ hết tất cả những người cấu kết với người tu ma, nhanh chóng lần ra hang ổ của bọn họ. Lần này chúng ta nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu còn tiếp tục kéo dài sẽ gây ra bất lợi rất lớn cho chúng ta, bọn họ đã có thể bỏ qua những ám vệ mấy nghìn năm sắp xếp, chắc chắn họ đã tạo dựng lên được đường hầm không gian rồi.”
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 178: Thiên Cơ Chúa Tể


Không có thừa nhiều thời gian để lãng phí nữa rồi, nhất định không thể để người tu ma xây dựng đường hầm không gian thành công được, vì vậy Thiên Cơ Chúa Tể đề nghị loại bỏ toàn bộ những người hoặc thế lực liên quan đến người tu ma, cho dù là ép buộc đi chăng nữa thì cũng phải ép được đám người tu ma đó ra đi.

Nghe những lời của Thiên Cơ Chúa Tể, những vị chủ tể còn lại im lặng trong giây lát, rồi sau đó tất cả đều khẽ gật đầu bày tỏ sự tán thành. Và rồi cứ như vậy, một màn đột kích gió tanh mưa máu sắp xảy ra ở lục địa Thiên Thần đã được mười vị Chúa Tể tự mình dẫn đầu, quét sạch, kế hoạch lập tức được triển khai. Dưới một cuộc thảm sát quy mô lớn như vậy, khó tránh khỏi có một số người chết oan uổng, nhưng cũng không còn cách nào khác nữa rồi. Vì có thể để cho nhiều người an toàn sống sót, vì sự an toàn của Lục địa Thiên Thần thì hiện giờ bọn họ không còn có thể lo lắng nhiều đến như vậy.

Chúa Tể đã có quyết định như vậy rồi thì đương nhiên việc đầu tiên phải làm là phải diệt cỏ tận gốc thế lực tu ma kia đi, chỉ có khi nào diệt sạch được bọn chúng từ trong nội bộ thì những vị Chúa Tể mới có thể yên tâm ra lệnh, nếu không trong số đó vẫn còn một số tu ma trà trộn vào thì tất cả hành động của bọn họ đều bị phơi bày trong con mắt của đám tu ma kia mất.

Ngay sau khi đám Chúa Tể đưa ra quyết định thì đồng thời, ở Hồ Thiên Đảo, sau khi trải qua cảm giác hưng phấn ban đầu thì các thiên kiêu bấy giờ cũng dần dần bình tĩnh lại, trong số thập đại Kiêu Vương thì Hoàng Phủ Ngạo cho rằng nên chọn Hồ Thiên Đảo này là nơi bắt đầu cuộc đối đầu, các Thiên Kiêu môn khách tương ứng sẽ đến hỗ trợ bàn bạc một phen coi như tăng thêm phần náo nhiệt.

Đối với đề nghị của Hoàng Phủ Ngạo, các vị Kiêu Vương đều không chối từ, đám thiên kiêu đó đều xum xoe xắn tay áo, hòng rằng đây là cơ hội để bọn họ thể hiện một phen. Nếu bọn họ có thể đánh bại đối thủ, bọn họ đương nhiên có thể để lại ấn tượng trong lòng Kiêu Vương, như vậy sau này chính mình có thể nhận được một vị trí tốt, đương nhiên cũng được lợi nhiều hơn rồi.

“Ha ha, nếu các vị không còn gì để phản đối nữa thì chúng ta bắt đầu luôn nhé, tôi tới trước đây.” Thấy không ai phản đối nữa, Hoàng Phủ Ngạo cười vang, sau đó hắn khẽ gật đầu với một tên tuyệt thế thiên kiêu, mà tên này cũng ngay lập tức đạp nước bay qua đó, đến chính giữa trung tâm hòn đảo.

Bây giờ tất cả thiêu kiêu đều đã lần lượt nhận một trong mười vị Kiêu Vương làm chủ, cứ như vậy trung tâm đảo chính cũng bị bỏ trống, vừa hay có thể trở thành sân khấu cho mọi người khiêu chiến.

Hoàng Phủ Ngạo là người tiên phong ra tay đầu tiên, thấy vậy, Huyết Mộc Mộc Hợp khẽ mỉm cười nói: “Hoàng Phủ huynh xem ra thật hăng hái. Nếu đã như vậy rồi thì để ta đến bồi Hoàng Phủ huynh vui đùa một phen.”

Dứt lời, bên phía Mộc Hợp cũng có một gã tuyệt đỉnh thiên kiêu đạp nước bay đến trung tâm chính đảo.

Hai vị tuyệt thế thiên kiêu giờ đây đã trở thành môn khách của hai vị Kiêu Vương. Lúc này hai bên đứng đối diện nhau, hai người cùng nhau thi hành lễ một cái rồi đồng thời ra tay.

Trận chiến giữa hai tuyệt thế thiên kiêu này cũng vào dạng hiếm có khó tìm, nhìn thấy cuộc chiến giữa hai tuyệt thế thiên kiêu bùng nổ như vậy, mọi người trên bờ hồ Thiên Đảo đều tràn đầy hứng thú, ánh mắt họ dán chặt vào hai người, vì sợ bỏ lỡ mất cảnh tượng đặc sắc.

Không giống như những người này, thập đại Kiêu Vương trông có vẻ rất thoải mái. Đối với thập đại Kiêu Vương thì cuộc chiến giữa các môn khách của họ chỉ là vấn đề thể diện, không quan trọng lắm. Chỉ cần bọn họ không thua là được. Tất nhiên theo quy tắc thì việc thắng bại của môn khách cũng có thể liên quan đến thứ hạng của thập đại Kiêu Vương đó.

Cả hai quyết liệt đánh nhau hàng trăm chiêu, cuối cùng tuyệt thế thiên kiêu của Mộc Hợp nhỉnh hơn một chút và đánh bại tuyệt thế thiên kiêu của Hoàng Phủ một cách rất suýt soát.

Trận đấu đầu tiên giữa thập đại Kiêu Vương đã phân thắng bại, ai cũng đều rõ, tên tuyệt thế thiên kiêu của Hoàng Phủ Ngạo có lẽ là vì tỷ thí thua nên có chút xấu hổ, nói với Hoàng Phủ Ngạo: “Đã để cho Kiêu Vương mất mặt, thần xin Kiêu Vương trách phạt.”

Chủ động xin trừng phạt như vậy nhưng đối với chuyện này, Hoàng Phủ Ngạo chỉ xua tay cười nói: “Chỉ là một trận thắng bại trong gang tấc đã là gì, lần sau cố gắng thắng, không cần bận lòng, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Phía Hoàng Phủ không có ý trừng phạt người này, sau khi trận đấu giữa Hoàng Phủ Ngạo và Mộc Hợp kết thúc thì Dư Kiêu Vương cũng lần lượt cử môn khách của mình ra tỷ thí. Có lẽ là do trận đấu đầu tiên quá gay cấn, mà phần lớn môn khách của Kiêu Vương đều là tuyệt thế thiên kiêu.

Liên tục bốn trận đấu giữa các môn khách diễn ra liên tiếp, cuối cùng chỉ có Cô Độc Vô Nhai và Tiêu Trần là không tham gia.

“Tiêu Trần huynh, không phải còn mỗi hai chúng ta sao?”

“Vậy thì ta xin nhờ Cô Độc huynh hạ thủ lưu tình rồi.” Nghe lời này của Cô Độc Vô Nhai, Tiêu Trần bèn mỉm cười đáp lại.

“Nào dám chứ, Tiêu Trần huynh lại khéo đùa rồi.” Hắn cười trừ, dứt lời, một gã tuyệt thế thiên kiêu của Cô Độc Thiên Nhai bay lên không trung tới trung tâm đảo, thấy thế, Tiêu Trần cũng ngồi xuống, nhìn gã tuyệt thế thiên kiêu của mình, mỉm cười bảo.

“Đi thôi.”

Cả giọng điệu và vẻ mặt của Tiêu Trần rất bình tĩnh, nghe Tiêu Trần nói vậy, gã tuyệt thế thiên kiêu này khẽ gật đầu, sau đó bay lên trung tâm chính đảo.

Hai vị môn khách đều là hai tuyệt thế thiên kiêu, đồng thời cũng là cao thủ dùng kiếm, cả hai đồng thời rút kiếm nghênh chiến, không chút lưu tình nào, bắt đầu khai mạc trận chiến.

Nhìn hai người họ đang đánh nhau kịch liệt trên trung tâm hòn đảo, Tần Thủy Nhu có chút tò mò hỏi: “Tướng công, giữa sư đệ và Cô Độc Vô Nhai ai sẽ là người thắng đây?”

Tuy Tần Thủy Nhu rất tò mò về kết quả của trận đấu này, mặc dù Tiêu Trần không đích thân ra tay nhưng trận chiến giữa môn khách thôi cũng đủ để đại diện cho Tiêu Trần rồi. Nếu tuyệt thế thiên kiêu của mình bại trận thì đương nhiên mặt mũi Tiêu Trần cũng không thể niềm nở được.

Đối diện với câu hỏi của Tần Thủy Nhu, Tiêu Trần chỉ khẽ mỉm cười: “Hòa, thực lực hai người gần như ngang nhau. Trừ phi đây là trận đấu sinh tử, nếu không sẽ rất khó phân biệt thắng bại.”

Với nhãn lực của Tiêu Trần thì chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể biết được sức chiến đấu của hai người là tàng tàng nhau, thực sự rất khó để phân định thắng bại giữa hai người.

Trong lòng Tiêu Trần đã có phán đoán thì với Cô Độc Vô Nhai cũng vậy, lúc này, Cô Độc Vô Nhai cũng nói những điều giống như Tiêu Trần với vợ mình là An Nhiễm, nghe vậy, An Nhiễm khẽ cười: “Vậy thì sư huynh muốn phải phân định thắng bại sao?”

Nàng là người rất hiểu Cô Độc Vô Nhai, nghe An Nhiễm nói vậy, Cô Độc Vô Nhai khẽ mỉm cười: “Không hẳn, ta chỉ muốn đàm đạo kiếm thuật với Tiêu Trần một chút mà thôi. Trong thập đại Kiêu Vương thì ta và Tiêu Trần đều là kiếm tu duy nhất. Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta và huynh ấy đã đọ kiếm với nhau rồi.”

Nói đoạn, Cô Độc Vô Nhai vận hành linh lực trong cơ thể, chậm rãi nói: “Sang trái ba tấc, đâm về phía trước một tấc.”

Linh lực gia tăng thêm thanh âm truyền đến rõ ràng đến tai của mọi người lúc bấy giờ, nghe được những lời này của Cô Độc Vô Nhai thì tất cả thiên iêu có mặt đều hơi sửng sốt, thập đại Kiêu Vương còn lại cũng nở nụ cười khiên cưỡng.

Ngay cả Tiêu Trần sau khi nghe thấy giọng nói của Cô Độc Vô Nhai thì cũng cười bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu, bất lực nói: “Tên này thực sự muốn đọ kiếm với ta đây mà.”

Cô Độc Vô Nhai mở miệng chỉ đạo tuyệt thế thiên kiêu của mình chiến đấu, và sau khi nghe được lời của Cô Độc Vô Nhai, được một khoảng thời gian ngắn do dự thì lúc này tuyệt thế kiên kiêu đó quả thực đã theo được kiếm pháp mà Cô Độc Vô Nhai hướng dẫn.

Dịch sang trái ba tấc, tiến thêm một tấc thì đâm, trong chốc lát, nhát kiếm này thực sự bắt được sơ hở của môn khách của Tiêu Trần, suýt chút nữa làm môn khách của Tiêu Trần bị thương. Môn khách của Tiêu Trần vội vàng lùi lại, e rằng nhát kiếm này suýt thì đã đâm vào ngực hắn rồi.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 179: Thú hóa của Tiêu Trần vậy.


Dưới sự chỉ huy của Cô Độc Vô Nhai, môn khách của phái hắn ta nhanh chóng chiếm được ưu thế. Mỗi lần nghe theo sự chỉ huy của Cô Độc Vô Nhai để xuất kiếm, hắn ta đều có thể nắm bắt được khuyết điểm của môn khách của phái Tiêu Trần, nhìn thấy môn khách của phái mình bị ép buộc phải rút lui, Tiêu Trần cuối cùng cũng phải lên tiếng.

“Dựng ngang kiếm chắn, vung kiếm tấn công.”

Nghe được những lời của Tiêu Trần, tên môn khách không hề do dự mà làm theo, đầu tiên là để ngang kiếm ở phía trước đỡ đòn tấn công của đối phương, sau đó lại theo lời của Tiêu Trần mà vung kiếm ra càn quét môn khách của Cô Độc Vô Nhai.

Đối mặt với đường kiếm đột ngột xuất hiện này, sắc mặt của môn khách phái Cô Độc Vô Nhai thay đổi rõ rệt, nhưng lúc này, giọng nói của Cô Độc Vô Nhai cũng được truyền đến rất đúng lúc.

“Lùi lại ba bước, vung kiếm ra bảy tấc.”

Vào thời khắc mấu chốt, lời chỉ huy của Cô Độc Vô Nhai đã khiến cho môn khách này tránh khỏi đòn tấn công của môn khách phái Tiêu Trần, thấy vậy Tiêu Trần cũng một lần nữa lên tiếng.

“Biến càn quét thành k*ch th*ch, chỉ thẳng mặt hắn.”

Hai đại Kiêu Vương lấy môn khách của mình để làm trung gian, cứ như vậy mà luận kiếm trước mặt mọi người, nhưng dưới sự chỉ huy của Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai, những cuộc tấn công của hai tên Tuyệt thế thiên kiêu này cũng ngày càng trở nên khốc liệt hơn.

Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất của trận chiến này nhất định phải thuộc về hai môn khách này, hai người họ vốn dĩ là kiếm tu, bản thân là Tuyệt thế thiên kiêu, bọn họ đều cảm thấy kiếm pháp của mình đã đạt đến hóa cảnh, nhưng dưới sự chỉ huy của Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai, hai người họ đều phát hiện, hiểu biết của mình về kiếm pháp thật ra còn rất ít ỏi.

Hai người họ vừa nghe theo sự chỉ huy của Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai vừa chiến đấu, nhưng trong cuộc chiến khốc liệt này, bọn họ cũng không ngừng tiến bộ, sau một trận chiến lớn, có thể nói rằng cả hai người họ đều đã nhận được sự chỉ bảo tận tình của Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai.

Vậy mà kiếm thuật còn có thể sử dụng theo cách này, dường như lời chỉ bảo của Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai đã mở ra một cánh cửa mới cho hai người họ.

Sau một vài trận chiến khốc liệt với hàng trăm chiêu thức, môn khách của Tiêu Trần đã nắm bắt được một sơ hở rất nhỏ, hạ gục đối thủ chỉ bằng một nhát kiếm, chiến thắng cuối cùng của trận chiến này thuộc về Tiêu Trần.

Hai đại Kiêu Vương luận kiếm cách nhau một bầu trời, lấy Tuyệt thế thiên kiêu làm trung gian. Cuối cùng, sau khi thắng thua đã được phân định, gương mặt của Cô Độc Vô Nhai khẽ nở một nụ cười, lần luận kiếm này mình đã thua, cuối cùng vẫn thua Tiêu Trần một chiêu.

“Không hổ danh là yêu nghiệt dùng kiếm, nếu chỉ luận riêng vể kiếm pháp, chỉ sợ rằng ta không phải là đối thủ của hắn ta.” Sau khi thua trận chiến, Cô Độc Vô Nhai không hề tức giận mà lại vô cùng thẳng thắn thừa nhận thất bại của mình, những trải qua lần thất bại này, Cô Độc Vô Nhai lại càng có hứng thú với Tiêu Trần hơn, đối với thế hệ trẻ ngày nay, e rằng chỉ có Tiêu Trần mới có thể cạnh tranh cao thấp với hắn ta trong giới kiếm đạo.

Cô Độc Vô Nhai nói xong bèn chậm rãi đứng dậy, nhìn về hướng Tiêu Trần ở đằng xa rồi nói: “Tiêu Trần huynh, không biết huynh có hứng thú với việc đích thân xuống đây luận kiếm một lát không?”

Có lẽ là vì trận chiến giữa hai môn khách vừa rồi, hoặc cũng có thể là vì sự am hiểu sâu sắc của Tiêu Trần về kiếm đạo đã khiến Cô Độc Vô Nhai dâng lên bầu nhiệt huyết hiếm thấy, một người luôn để mặt mọi chuyện trong lòng đã phải chủ động mời Tiêu Thần xuống giao chiến.

Nhìn thấy nụ cười nhạt trên mặt của Cô Độc Vô Nhai, An Nhiễm sư muội cũng khẽ nở một nụ cười, có thể thấy được lúc này trong lòng Cô Độc Vô Nhai đang vô cùng vui vẻ, đây là niềm vui khi gặp được đối thủ xứng tầm với mình.

Nghe thấy những lời của Cô Độc Vô Nhai, Tiêu Trần đứng dậy, đưa tay lên rồi nói: “Cô Độc huynh, mời.”

Không hề từ chối lời thách đấu của Cô Độc Vô Nhai, hai người họ nhanh chóng bước qua mặt nước, đến chủ đảo ở trung tâm.

Kiêu Vương ra tay rồi, nhìn Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai đồng thời đến trung tâm đảo chính, tất cả mọi người có mặt ở đó đều tỏ ra phấn khích, cuối cùng họ cũng có thể tận mắt chứng kiến trận chiến giữa những Kiêu Vương rồi sao?

Lúc này, không chỉ những người bình thường, mà ngay cả những Kiêu Vương khác lúc này cũng gác lại những việc đang làm dở, từng người đều bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Nếu như nói cuộc chiến giữa những môn khách trước đây không được các Kiêu Vương coi trọng, vậy thì giờ đây Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai sẽ đích thân ra tay, khiến cho các Kiêu Vương phải nghiêm túc xem xét lại.

“Hai tên này đúng là mất kiên nhẫn quá mà.” Nhìn hai người đang đối mặt nhau trên trung tâm hòn đảo chính, Ly Hỏa Kiêu Vương Phượng Lăng Dạ cười nói.

Từ khi hội Kiêu Vương ở Thiên Thần bắt đầu đến nay, dường như đã gần một ngày trôi qua, nhưng ngay lúc này, hội Kiêu Vương ở Thiên Thần cuối cùng cũng đón được trận cao trào cuối cùng, cuối cùng giữa những Kiêu Vương lớn đã xảy ra một cuộc va chạm trực diện rồi.

Dưới sự chú ý của vô số cặp mắt, Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai đứng đối diện nhau, đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, đương nhiên cũng là lần đầu tiên giao đấu với nhau.

“Chỉ đấu kiếm pháp thôi, được không?” Cô Độc Vô Nhai nhìn về hướng Tiêu Trần, lên tiếng trước.

“Thật trùng hợp, ý của ta cũng là như vậy.” Tiêu Trần nghe những lời của Cô Độc Vô Nhai thì liền đáp lại.

Không nhất thiết phải liều mạng ở đây, mười Kiêu Vương mỗi người đều tinh thông một môn bí pháp kinh thiên động địa, giống như Thú hóa của Tiêu Trần vậy.

Vậy nên, nếu như mười Kiêu Vương muốn phân thắng bại thì nhất định cũng phải triển khai bí pháp, nhưng mà bây giờ không phải là lúc quyết định thắng bại cuối cùng, không nhất thiết phải triển khai bí pháp để liều mạng một phen, hơn nữa hai người Cô Độc Vô Nhai và Tiêu Trần đều là kiếm tu, đấu kiếm mới chính là cuộc chiến mà hai người họ hằng mong muốn.

Một tia sáng xẹt qua chiếc nhẫn trong tay, một thanh kiếm dài màu xanh da trời xuất hiện trong tay Cô Độc Vô Nhai, lưỡi kiếm không có vỏ bọc, một cảm giác lạnh như băng tỏa ra từ trong thanh kiếm.

“Tên của thanh kiếm này là Lam Nguyệt, cũng là do Vạn Binh Chúa Tể đặt cho, nó và Xích Phong kiếm của ngươi được biết đến như là hai thanh kiếm mạnh nhất của các địa binh. Mặc dù đều là do Vạn Binh Chúa Tể tạo ra nhưng vào lúc hai thanh kiếm này vừa được luyện ra, chúng dường như đã trở thành đối thủ của nhau, từ đầu đến cuối đều muốn phân chia thắng bại, đến hôm nay, cơ bản là đã có được một cơ hội.”

Cô Độc Vô Nhai vừa nói một cách chậm rãi, cơ thể cũng đột nhiên phát ra một luồng kiếm khí đáng sợ, đạt đến cấp độ đại viên mãn chỉ trong chốc lát, cảm nhận được luồng kiếm khí vô cùng lớn của Cô Độc Vô Nhai, Tiêu Trần cũng rút Xích Phong kiếm ra.

Dường như cảm nhận được sự tồn tại của Lam Nguyệt, ngay khi thanh Xích Phong kiếm được rút ra, nó rít lên từng tiếng kiếm, như thể nó đang nói với Tiêu Trần rằng hôm nay nó nhất định sẽ kết liễu Lam Nguyệt vậy.

Vốn dĩ sinh ra từ chung một gốc, nhưng trên cùng một ngọn núi thì không thể có hai con hổ, trong giới địa binh chỉ cần một thanh kiếm mạnh nhất là đủ rồi nên từ khi Xích Phong và Lam Nguyệt được luyện ra đến nay đã được định sẽ trở thành đối thủ của nhau.

Cảm nhận được tinh thần chiến đấu mạnh mẽ được truyền đến từ thanh Xích Phong kiếm, trên cơ thể của Tiêu Trần cũng xuất hiện một luồng kiếm khí cấp đại viên mãn, hắn bay lên trời.

Giữ hai thanh kiếm đối diện nhau, gương mặt của họ vô cùng bình tĩnh, nhưng sau đó, dưới sự chú ý của mọi người, Cô Độc Vô Nhai đã ra tay trước, dùng thanh kiếm đâm một phát nhìn có vẻ rất mềm mại, nhưng nhát kiếm này đã thể hiện hết sức chiến đấu của Cô Độc Vô Nhai mà không thể giữ lại gì cả.

Tốc độ vô cùng nhanh, góc độ cực kỳ lắt léo, một nhát kiếm bình thường như vậy lại mang đến cho người ta cảm giác choáng ngợp.

Đối mặt với nhát kiếm của Cô Độc Vô Nhai, Tiêu Trần không hề lùi lại, cũng đâm ra một nhát như vậy, sau đó đầu kiếm của Xích Phong và Lam Nguyệt chạm mạnh vào nhau, hai kiếm tu trẻ tuổi và kiệt xuất nhất trên thế giới lúc bấy giờ đã bắt đầu trận chiến đầu tiên của họ.
 
Back
Top Bottom