Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong

Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 160: Đây Chính Là Chênh Lệch


Huyền Nguyên Cảnh đại viên mãn đã có thể có được thực lực kh*ng b* đến mức này, đây quả thực là chuyện chưa từng nghe thấy. Dù là trong mắt cường giả ở cấp bậc như Lục Trấn Hải mà nói, đây cũng là một chuyện khó mà tiếp nhận được.

Thật không dám tưởng tượng nếu như chờ thập đại Kiêu Vương đột phá đến Đạo Hóa Cảnh như mình thì sẽ như thế nào. Đoán chừng là ngay cả một chiêu của bọn họ mình cũng không tiếp nổi.

Vốn cho là bản thân đã rất xem trọng thập đại Kiêu Vương, nhưng sau khi tận mắt thấy Tiêu Trần cùng Mộc Hợp chiến đấu, Lục Trấn Hải mới phát hiện, lúc trước mình vẫn có chút xem thường thập đại Kiêu Vương

Đối với thập đại Kiêu Vương mà nói, sự chênh lệnh duy nhất giữa bọn họ cùng cường giả thế hệ trước chính là thời gian tu luyện. Chỉ cần cho bọn họ thời gian, thập đại Kiêu Vương sẽ lấy một loại tốc độ dễ như trở bàn tay mà trưởng thành, đến lúc đó, toàn bộ Thiên Thần đại lục chỉ sợ đều sẽ là thiên hạ của thập đại Kiêu Vương, không đúng, có lẽ đến lúc đó Thiên Thần đại lục đã không dung chứa nổi bọn họ nữa rồi.

"Trăm năm sau, Thiên Thần đại lục sẽ có cảnh tượng như thế nào đây. . . " nhìn sát chiêu của hai người đối đầu, Lục Trấn Hải cả đời làm đế vương lại phát ra một lời cảm khái như vậy.

Ngay cả Lục Trấn Hải đều sinh lòng cảm khái như vậy thì đừng nói chi là thế hệ trẻ đang đứng một bên như Mộc Phong, Từ Linh.

Bọn họ đã hoàn toàn bị thực lực của hai người Tiêu Trần nghiền áp thu phục, đồng thời c*̃ng khắc sâu vào nhận thức sự chênh lệnh giữa mình cùng thập đại Kiêu Vương.

Có lẽ lúc trước, thân là tuyệt thế Thiên Kiêu, Mộc Phong cùng Từ Linh còn cho là chênh lệch giữa bản thân cùng thập đại Kiêu Vương cũng không phải là qúa lớn. Dù sao thì cũng cùng là Thiên Kiêu, coi như thập đại Kiêu Vương có mạnh, nhưng chắc chắn là cũng có hạn.

Nhưng mà, khi tự mình chứng kiến trận đại chiến Kiêu Vương này xong, ý nghĩ đó của hai người đã bị phá tan thành những mảnh vụn.

Không sai, tuyệt thế Thiên Kiêu cùng thập đại Kiêu Vương trên danh nghĩa đều là thế hệ Thiên Kiêu, nhưng cho dù như vậy, giữa hai bên cũng tuyệt đối không thể có một chút khả năng so sánh nào

Nhìn chiến lực mà Tiêu Trần cùng Mộc Hợp biểu hiện ra, một vị trong thập đại Kiêu Vương tùy tiện đứng ra cũng có thể nhẹ nhàng nghiền ép thực lực của tuyệt thế Thiên Kiêu, vậy thì lại càng không cần phải nhắc đến những đỉnh tiêm Thiên Kiêu kia.

Đã triệt để mất đi lòng tin tranh đấu cùng thập đại Kiêu Vương, dưới tình huống chênh lệch lớn như vậy, Từ Linh cùng Mộc Phong đã sắp xếp ngay ngắn lại vị trí của mình. Trong thế hệ tầng tầng lớp lớp Thiên Kiêu xuất hiện này, tất cả Thiên Kiêu đều sẽ biến thành vật làm nền cho thập đại Kiêu Vương, hoặc trở thành những người đuổi theo phía sau bọn họ. Chỉ có thập đại Kiêu Vương mới có tư cách bước lên sân khấu của thời đại này, đứng đầu dẫn dắt một thế hệ.

Tự cho là coi như đã hiểu rõ về thực lực cường hãn của Kiêu Vương, nhưng theo dư ba của sát chiêu lúc trước từ từ tiêu tán, Tiêu Trần cùng Mộc Hợp lại một lần nữa làm mới phỏng đoán của mọi người đối với thực lực của Kiêu Vương.

Chỉ thấy sau khi sát chiêu chính thức đối kháng, Tiêu Trần cùng Mộc Hợp không hẹn mà cùng dừng thế tấn công lại. Hai người cách xa nhau mười mét, y phục trên người đều nhiễm một chút tro bụi cùng vết máu, nhưng đôi mắt thì vẫn sáng tỏ kiên nghị như trước.

Hai bên cùng chăm chú nhìn đối phương, chiến đấu đến bây giờ, hai người đã công nhận thực lực của đối phương, đây mới là chiến đấu giữa các Kiêu, tràn trề sảng khoái, vạn phần mạo hiểm.

"Tiêu Trần, ta thấy rất may mắn vì đã được sinh ra ở một thời đại như vậy. Nếu như không có các ngươi, vậy thì chắc là ta sẽ chẳng còn thấy điều gì thú vị nữa, độc bá một thời đại cũng không phải là thứ mà ta muốn." Nhìn về phía Tiêu Trần, Mộc Hợp cảm khái từ đáy lòng nói.

Hắn ta thấy mình may mắn vì đã được sinh ở thời đại thịnh thế xuất hiện lớp lớp Thiên Kiêu. So với việc độc bá một thời đại, Mộc Hợp càng hy vọng có thể có người cùng mình tranh đấu, cùng mình tranh bá, cùng mình đi trên con đường trưởng thành, một đường chém giết cho đến tận điểm cuối cùng, đỉnh cao nhất trên Võ Đạo.

Nghe Mộc Hợp nói những lời này, Tiêu Trần mỉm cười, bản thân c*̃ng có ý nghĩ giống như vậy. Một mình tỏa sáng tất nhiên là kém xa quần hùng tranh bá, loạn thế mới có thể ra anh hùng.

Hai người đều sinh ra cảm khái giống nhau, hơn nữa không hề khoa trương một chút nào, nếu không phải đang ở một thời đại như vậy, bất kỳ người nào trong thập đại Kiêu Vương ở trong một thời đại khác thì cũng đủ sức trở thành sự tồn tại mà người trong cùng thế hệ khó mà với tới được. Giống như Mộc Hợp nói, nếu như đổi một thời đại, đối với thập đại Kiêu Vương bọn họ mà nói thì sẽ phải cô độc đến mức nào, không có gì thú vị.

Nhìn nhau cười một tiếng, Mộc Hợp một lần nữa lên tiếng: "Tiêu Trần, tới đi, phân tranh thắng bại, ta biết ngươi còn chưa xuất hết toàn lực."

Nói xong, c*̃ng không đợi Tiêu Trần đáp lời, làn da trên cơ thể Mộc Hợp bắt đầu từ từ chuyển sang màu đỏ, giống như là bị nấu chín, nhưng theo sự biến hoá của làn da, khí tức trên người Mộc Hợp cũng là bắt đầu liên tục tăng cao.

Từ Huyền Nguyên Cảnh đại viên mãn, rất nhanh đã tăng lên tới Địa Minh Cảnh nhập môn, sau đó là Địa Minh Cảnh tiểu thành, đại thành, tiểu viên mãn, đại viên mãn, cho đến cuối cùng thế mà lại một lần đã đột phá đến Thiên Nhân cảnh nhập môn.

Rõ ràng là Mộc Hợp đã thi triển bí pháp, đây cũng là thủ đoạn cuối cùng của hắn ta. Toàn bộ thực lực đạt được bước tiến to lớn, chiến ý trong mắt Mộc Hợp cũng càng phát ra nồng đậm.

Tăng lên một khoảng lớn, uy thế lại kinh khủng như vậy, đổi lại người bình thường lúc này mà đối mặt với Mộc Hợp chỉ sợ là đã sợ vỡ mật từ lâu rồi. Nhưng Tiêu Trần lại không, mà Mộc Hợp c*̃ng tin chắc là Tiêu Trần vẫn có thủ đoạn cuối cùng chưa xuất ra.

Khí thế hoàn toàn vững chắc ở Thiên Nhân cảnh nhập môn, sau đó Mộc Hợp nhẹ giọng quát: "Bí pháp Huyết Mộc Nhiên."

Huyết Mộc Nhiên, đây là chí bảo nổi danh cùng Bát Hợp côn pháp ở trong Mộc gia, cũng là bí pháp duy nhất của Mộc gia, chẳng qua muốn tu luyện thành công lại cực kỳ gian nan.

Tục truyền, Huyết Mộc Nhiên này chính là do người sáng lập ra Mộc gia ngẫu nhiên đoạt được, mà Mộc gia cũng dựa vào bộ bí pháp này mà quật khởi. Chỉ là, tuy uy lực của Huyết Mộc Nhiên rất mạnh, nhưng độ khó khi tu luyện lại vô cùng lớn. Toàn bộ Mộc gia từ khi thành lập đến nay cũng chỉ có hai người tu luyện thành công.

Một là người sáng lập Mộc gia, người đã dẫn dắt Mộc gia đi về phía huy hoàng, mà một người khác chính là Kiêu Vương của Mộc gia - Mộc Hợp, Thiên Kiêu Chi Vương gánh vác hy vọng của tất cả mọi người trong Mộc gia. Người có hi vọng dẫn dắt Mộc gia đi đến một tầm cao mới.

Làn da toàn thân đã đỏ sẫm như máu, giờ khắc này Mộc Hợp mới thật sự không thẹn với danh hiệu Huyết Mộc.

Cảm nhận được khí tức kh*ng b* từ trên người Mộc Hợp truyền đến, Tiêu Trần không do dự, lập tức thi triển Bí Pháp Thú Hoá. Sau khi dung hợp tinh huyết Long Thanh của Long tộc, uy lực của Bí Pháp Thú Hoá đã đạt đến mức hoàn toàn phóng thích.

Giống như Mộc Hợp, dưới sự trợ giúp của bí pháp, khí tức trên người Tiêu Trần cũng nhanh chóng tăng lên, rất nhanh đã đạt đến cấp độ Thiên Nhân Cảnh nhập môn.

Quanh thân có một long ảnh màu xanh vờn quanh, hoàn toàn khác biệt với màu đỏ máu bạo ngược của Mộc Hợp, lúc này Tiêu Trần chính là bá khí uy nghiêm.

Lần lượt thi triển át chủ bài cuối cùng mình, mà nhìn thấy hai người một giây trước còn ở Huyền Nguyên Cảnh đại viên mãn, bây giờ lắc mình một cái đã biến hoá thành cường giả Thiên Nhân cảnh.

Mọi người ở đây cũng không còn cách nào bình tĩnh được nữa. Vốn tưởng rằng chiến đấu vừa kinh khủng vừa kịch liệt lúc nãy đã là toàn lực của hai người, nhưng không ai có thể tưởng được, trong tay bọn họ thế mà còn giữ lại con át chủ bài kh*ng b* đến vậy.

"Huyền Nguyên Cảnh đại viên mãn lại có thể tăng lên tới Thiên Nhân cảnh nhập môn, cái này. . .” Dù là Lục Trấn Hải cũng khó mà tiếp nhận được. Từ Linh cùng Mộc Phong lại càng choáng váng triệt để. Đây mới là sự chênh lệch thật sự giữa những tuyệt thế Thiên Kiêu như bọn họ và thập đại Kiêu Vương.

Cho đến giờ phút này, Mộc Phong dường như mới chính thức lý giải được hàm ý thật sự trong lời nói của Mộc Hợp.

"Nhớ kỹ, đối mặt Kiêu Vương, ngươi mãi mãi không có tư cách nói chuyện ngang hàng, về sau gặp các Kiêu Vương khác, khuyên ngươi một câu, tránh xa một chút." Những lời Mộc Hợp nói lúc trước, bây giờ đang không ngừng vang vọng trong tai Mộc Phong.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 161: Bây giờ ta có thể dẫn các nàng ấy đi rồi chứ?"


Bên tai không ngừng quanh quẩn lời mấy ngày trước Mộc Hợp đã nói với mình, cho tới bây giờ, Mộc Phong mới hiểu được hàm ý chân chính của câu nói này.

Nhớ lại một chút, lúc trước nhận biết của mình về Kiêu Vương quả thực là rất ngây thơ, khó trách Mộc Hợp lại cảnh cáo mình sau này không thể vô lễ với Kiêu Vương. Bởi vì bất kỳ một vị Kiêu Vương nào cũng có năng lực tuỳ tiện b*p ch*t ngươi.

"Thiên Nhân Cảnh . . . chuyện này sao có thể, mới gần hai mươi tuổi đã có được chiến lực Thiên Nhân Cảnh ." Không chỉ Mộc Phong, một đám văn võ trọng thần Bích Ba đế quốc cũng dồn dập sợ hãi thán phục thành tiếng.

Vốn đã bị chiến lực của hai người Tiêu Trần làm cho khiếp sợ, vậy mà bây giờ, chỉ trong nháy mắt hai người lại có thể tăng chiến lực bản thân lên tới cấp độ Thiên Nhân Cảnh. Nói cách khác, đây chẳng phải là nói bây giờ thập đại Kiêu Vương đã có thực lực chống lại võ giả Thiên Nhân Cảnh hay sao?

Tu vi mới ở Huyền Nguyên Cảnh đại viên mãn nhưng có thực lực chống lại Võ giả Thiên Nhân Cảnh, mọi người đã không biết phải hình dung sự kinh hãi trong lòng như thế nào nữa.

Không thể nghi ngờ, hai người Tiêu Trần lại một lần nữa thay đổi hai chữ ‘lý giải’ của mọi người đối với Kiêu Vương. Trong lúc những người có mặt ở đây còn đang kinh ngạc thì lượt chiến kịch liệt cuối cùng giữa Tiêu Trần cùng Mộc Hợp cũng đã bắt đầu.

Đều thi triển bí pháp, chiến lực so với lúc trước hoàn toàn là một cái trên trời một cái dưới đất. Theo sức chiến đấu mạnh mẽ giữa hai người, dư ba kinh khủng kia khiến cho một ít võ giả Thiên Nhân Cảnh thế hệ trước có mặt ở đây cũng có chút khó mà chống lại được.

Các phương diện đều đã được hai người tăng lên tới cực hạn, tiếng nổ đùng đoàng không ngừng vang lên. Đây là toàn lực chiến đấu của Tiêu Trần cùng Mộc Hợp, hai người đều đã ra hết sức, không hề giữ lại một chút nào. Đối mặt với đại chiến cấp độ này, cho dù để một võ giả Thiên Nhân Cảnh chân chính gia nhập vào trong đó, chỉ sợ cũng khó mà chống đỡ được quá lâu.

Đám người đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngơ người, giống như khúc gỗ mà xem hai người kịch chiến. Không biết đã qua bao lâu, sau khi hai người cứng rắn đối chiêu một lần cuối cùng, dù là Tiêu Trần hay Mộc Hợp đều cùng lúc dứt ra, lùi lại phía sau, đồng thời chủ động giải trừ bí pháp.

Thi triển bí pháp đều là có tác dụng phụ, trải qua trận kịch chiến vừa rồi hai người đã hiểu bí pháp của đối phương rất mạnh, muốn đánh bại là việc rất khó, cho nên trước khi tác dụng phụ kéo đến, hai người đều cùng lúc giải trừ bí pháp.

Trong chốc lát khó mà phân được thắng bại, chiến đấu đến lúc này đã đủ rồi, nếu còn tiếp tục thì sẽ phải lưỡng bại câu thương.

Chủ động thu tay lại, chẳng qua lúc này sắc mặt hai người đều đã rất nhợt nhạt. Tiêu Trần chủ động thu hồi Xích Phong Kiếm, nhìn về phía Mộc Hợp khẽ mỉm cười nói: "Bây giờ ta có thể dẫn các nàng ấy đi rồi chứ?"

"Tiêu Trần huynh nói đùa, lúc nào cũng có thể. Nhưng trước khi đi, có hứng thú uống một chén hay không?" nghe Tiêu Trần nói, Mộc Hợp cười cười trả lời.

Làm cho người ta khó có thể tưởng tượng là vừa mới trải qua trận chiến đấu vô cùng kịch liệt, thế mà hai người đều không hề ghi hận đối phương một chút nào, ngược lại còn giống như không đánh thì không quen biết, trở thành bằng hữu.

Mộc Hợp chủ động mời Tiêu Trần uống rượu, nghe vậy, Tiêu Trần c*̃ng không cự tuyệt, về phần đám Từ Linh tự nhiên sẽ có người của Bích Ba đế quốc phụ trách chăm sóc.

Giải quyết thành công chuyện Bích Ba đế quốc, so với nhận biết lúc trước về người Mộc gia, Mộc Hợp cho Tiêu Trần cảm giác không tệ.

Tuy cuồng ngạo nhưng lại quang minh lỗi lạc, dạng người này thật sự rất đáng để kết thân, hơn nữa thực lực của Mộc Hợp c*̃ng được Tiêu Trần tán thành, cùng là nhân trung chi long, tự nhiên sẽ rất dễ trở thành bằng hữu. Bởi vì đến cấp độ này, trong số những người cùng lứa, có thể vào lọt vào mắt bọn họ thực sự là quá ít.

Để người Bích Ba đế quốc thả đám người Từ Linh xuống, sau đó an bài chỗ nghỉ ngơi, Tiêu Trần cùng Mộc Hợp chuẩn bị đi uống rượu, chẳng qua hai người Mộc Phong cùng Từ Linh lại nói thế nào cũng muốn đi theo. Đối với việc này Tiêu Trần không nói gì, Mộc Hợp c*̃ng tùy ý, vậy nên một nhóm bốn người liền đi tới nơi ở mà trước đó hoàng thất Bích Ba đế quốc đã chuẩn bị cho Mộc Hợp.

Bốn người rời khỏi, trên quảng trường, chính hai người Lục Trấn Hải cùng Lục Vũ đứng sát cạnh nhau. Lục Trấn Hải nhìn nhi tử của mình, cực kỳ nghiêm túc nói:

"Vũ nhi nhớ kỹ, sau này Bích Ba đế quốc vĩnh viễn không làm kẻ địch của Kiêu Vương."

Chính mắt thấy trận chiến vượt thời đại giữa hai Kiêu Vương đã khiến Lục Trấn Hải hiểu rõ, cho dù sau này Bích Ba đế quốc có thế nào thì cũng tuyệt đối không thể đối nghịch với bất kỳ một vị Kiêu Vương nào, nếu không đế quốc của bọn họ chỉ có một con đường chết.

Nghe thấy phụ thân nói vậy, Lục Vũ cũng nghiêm túc gật nhẹ đầu. Lục Vũ không ngốc, đương nhiên hiểu được đạo lý này. Hiện tại thập đại Kiêu Vương mới chỉ đến Huyền Nguyên Cảnh đại viên mãn nhưng chiến lực thật sự của bọn họ đã đạt đến cấp độ Thiên Nhân Cảnh.

Tuy nói phải thi triển bí pháp mới có thể đạt tới, thời gian kiên trì không thể quá lâu nhưng điều này đã đủ kinh khủng lắm rồi. Phóng mắt nhìn khắp Thiên Thần đại lục, ngoại trừ thập đại Kiêu Vương thì còn ai có thể làm được việc này.

Hơn nữa, nếu để cho thập đại Kiêu Vương thật sự đột phá đến Thiên Nhân Cảnh, vậy thì sau khi thi triển bí pháp sức chiến đấu của bọn họ sẽ đạt tới trình độ nào? Ít nhất cũng sẽ không thấp hơn Vấn Đạo Cảnh. Mà thôi, với tốc độ tu luyện của thập đại Kiêu Vương, thời gian bọn họ đạt đến cấp độ Thiên Nhân Cảnh hẳn là sẽ không quá lâu. Dựa theo Lục Vũ phỏng đoán, nhiều nhất là năm năm toàn bộ thập đại Kiêu Vương nhất định có thể bước vào cấp độThiên Nhân Cảnh.

Thời gian năm năm từ Huyền Nguyên Cảnh đại viên mãn đột phá tới Thiên Nhân Cảnh, nếu là đổi lại những người khác rõ ràng là không thể nào làm được. Nhưng thập đại Kiêu Vương lại khác, sự xuất hiện của bọn họ vốn đã đại biểu cho những việc không thể.

Hai cha con định ra quốc sách là Bích Ba đế quốc muôn đời không được đắc tội với bất kỳ một vị Kiêu Vương nào. Lời vừa mới dứt, Lục Trấn Hải đã tự mình dặn dò Lục Vũ, kêu y chăm sóc đệ tử Cửu Tiêu Cung cẩn thận, mời thái y tốt nhất, dùng đan dược tốt nhất chữa thương cho bọn họ.

Nhận được mệnh lệnh của phụ thân, Lục Vũ cung kính lên tiếng rồi nhanh chóng lui xuống.

Trận tranh đấu mở màn cho việc Kiêu Vương tranh bá đã kết thúc, tuy không có kết quả nhưng vẫn khiến cho tất cả mọi người vô cùng kinh hãi, đồng thời cũng lấy tốc độ nhanh nhất, điên cuồng lan truyền khắp toàn bộ Trung Thổ Thần Vực.

Hai người Tiêu Trần cùng Mộc Hợp tuy chỉ có tu vi Huyền Nguyên Cảnh đại viên mãn nhưng lại có được chiến lực Thiên Nhân Cảnh. Sau khi sự thật này điên cuồng truyền bá ra ngoài, làm cho mức độ kiêng kị của người đời đối với thập đại Kiêu Vương đã hoàn toàn tăng lên một độ cao mới.

Hơn nữa, có không ít đại năng thế hệ trước đều suy đoán Tiêu Trần cùng Mộc Hợp đã có thể làm được điều này, vậy thì chỉ sợ là các thập đại Kiêu Vương khác cũng như vậy, Huyền Nguyên Cảnh đại viên mãn đã có được chiến lực Thiên Nhân Cảnh .

Nhất thời, thanh danh thập đại Kiêu Vương cũng theo sự kết thúc của trận Kiêu Vương chi chiến này mà bùng lên. Lúc này, vài nhóm tuyệt thế Thiên Kiêu đã từng muốn cùng thập đại Kiêu Vương tranh phong cũng đã hoàn toàn đánh mất ý nghĩ này.

Nói đùa gì chứ, cùng thập đại Kiêu Vương tranh phong, vậy đơn giản là muốn chết rồi.

Kiêu Vương không ra, Thiên Kiêu hoành hành, Kiêu Vương xuất thế, Thiên Kiêu cúi đầu, đây chính là vận mệnh của thế hệ trẻ trên Thiên Thần đại lục. Thập đại Kiêu Vương không xuất thế, vậy thì còn có thể để rất nhiều dạng người như Thiên Kiêu có thể tùy ý càn quấy. Nhưng một khi có Kiêu Vương xuất thế, mặc kệ ngươi là đỉnh tiêm Thiên Kiêu hay tuyệt thế Thiên Kiêu, vĩnh viễn chỉ có cúi đầu xưng thần.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 162: Cửu Tiêu Cung


Bên ngoài vì đại chiến giữa Tiêu Trần cùng Mộc Hợp mà huyên náo xôn xao, nhưng đối với những chuyện này, hai người Tiêu Trần đều không quá để tâm. Lúc này bọn họ còn đang thoải mái uống rượu ngay trong hoàng cung Bích Ba đế quốc.

Mang rượu ngon mà lão tổ Mộc gia cất giấu nhiều năm ra, Mộc Hợp cũng không hề có chút luyến tiếc nào. Theo Mộc Hợp, rượu ngon như vậy cũng chỉ có dạng người như Tiêu Trần mới xứng với.

Trong hoa viên, Tiêu Trần cùng Mộc Hợp ngồi đối diện nhau. Về phần Mộc Phong cùng Từ Linh, mỗi người đều đang ngồi ở phía sau bọn họ.

Không giống với Mộc Phong, đây là lần đầu tiên Từ Linh tiếp xúc với Tiêu Trần. Lúc này nàng ngồi ở bên phải, hơi lùi về phía sau Tiêu Trần, đôi mắt đẹp không tự chủ mà âm thầm đánh giá hắn. Trong lúc vô tình, Từ Linh đã bị Tiêu Trần hấp dẫn từ lúc nào không biết.

Không chỉ là bởi thực lực của Tiêu Trần, c*̃ng không phải bởi danh hào Kiêu Vương cùa hắn. Dù sao Từ Linh c*̃ng không biết nói đây là một thứ cảm giác gì, chỉ biết dường như trên người Tiêu Trần có một sức hút vô hình, giơ tay nhấc chân đều khiến cho Từ Linh không ngừng lún sâu vào.

Không hề chú ý tới Từ Linh có thay đổi, lúc này lực chú ý của Tiêu Trần đều đặt trên người Mộc Hợp. Hai người tùy tiện tán ngẫu, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười sang sảng phóng khoáng.

Không nghị luận quốc gia đại sự gì, c*̃ng không nói mấy lời hùng hồn phải xưng bá thiên hạ này kia, chỉ là trong lời nói đơn giản nhất của hai người, dù là ai nghe thấy cũng sẽ cảm nhận được hào khí cao vượt tầng mây trong lòng bọn họ.

"Ha ha, Tiêu Trần huynh, đến, lần trước đường đệ ngu xuẩn này của ta đã đắc tội với huynh, hôm nay ta thay nó bồi tội với huynh." nói chuyện phiếm một lát, Mộc Hợp chủ động vì chuyện của Mộc Phong ở Dược Vương Thành mà thỉnh tội với Tiêu Trần.

Nghe Mộc Hợp nói vậy, Tiêu Trần c*̃ng mỉm cười, thản nhiên liếc Mộc Phong. Phát hiện được Tiêu Trần đang chăm chú nhìn mình, Mộc Phong không tự chủ được mà cúi đầu. Sau đó, Tiêu Trần cũng cười cười trả lời: "Đừng ngại, Mộc Hợp huynh không cần để ở trong lòng."

Dĩ nhiên không thể canh cánh chuyện này trong lòng nữa, nghe vậy, hai người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó một ngụm uống hết rượu ngon trong chén.

Hai người ngồi uống đến tận đêm khuya mới giải tán. Nghỉ ngơi ở Bích Ba đế quốc một đêm xong, vừa rạng sáng ngày thứ hai Tiêu Trần đã chuẩn bị mang mấy người Từ Linh trở về Cửu Tiêu Cung, mà Mộc Hợp c*̃ng chuẩn bị lên đường quay lại Mộc gia.

Đương nhiên, liên quan tới chuyện Mộc Phong muốn cưới muội muội của Lục Vũ tự nhiên cũng sẽ kết thúc ở đây. Mộc Phong đã biểu thị rõ ràng là do lúc trước mình đã hành động quá liều lĩnh.

Mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, Tiêu Trần cùng Mộc Hợp c*̃ng đã thực sự trở thành bằng hữu. Thời khắc sắp chia tay, Mộc Hợp chắp tay với Tiêu Trần, cười nói:

"Tiêu Trần huynh, bảo trọng. Đợi khi hai chúng ta đột phá Địa Minh Cảnh xong, lại không say không thôi."

"Đương nhiên, đến lúc đó ta nhất định sẽ quét dọn giường chiếu chào đón huynh." Nghe thấy mấy lời của Mộc Hợp, Tiêu Trần cười nói. Hai người đã hẹn trước, đợi sau khi đột phá Địa Minh Cảnh sẽ tụ họp ở Thiên Kiếm Phong Cửu Tiêu Cung.

"Ha ha, Được." cao giọng cười một tiếng, Mộc Hợp mang theo Mộc Phong nhảy lên trên yêu thú phi hành của Mộc gia, sau đó bay vút lên không trung rồi biến mất ở chân trời.

Gọn gàng mà linh hoạt, tính cách sảng khoái hào phóng, nhìn Mộc Hợp đã biến mất ở chân trời, Tiêu Trần nhảy lên Kim Sí Đại Bàng Điêu, chắp tay với Lục Trấn Hải cùng đám người Bích Ba đế quốc đến đưa tiễn, sau đó đại Điêu cũng phóng thẳng lên trời, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Bình yên vô sự đem Từ Linh cùng mười người đệ tử Thánh Nữ Phong về Cửu Tiêu Cung. Thời điểm Tiêu Trần về đến Thiên Kiếm Phong, bốn người Thương Huyền, Thương Vân, Thương Long, cùng Tô Trinh cũng đã chờ ở đại điện từ sớm.

Đem chuyện đã xảy ra kể lại đơn giản một lần cho bốn người nghe, đối với biểu hiện của Tiêu Trần, bọn họ đều mở miệng tán thưởng, hơn nữa, trải qua trận chiến này, địa vị Thiên Kiếm Phong ở trong cửu phong cũng được tăng cao rất nhiều.

Nhất là Tiêu Trần, lúc này hắn đã nghiễm nhiên trở thành thần tượng của đại bộ phận đệ tử Cửu Tiêu Cung, bởi vì Tiêu Trần chính là vị Kiêu Vương duy nhất trong Cửu Tiêu Cung. Sau khi thật sự biết rõ được sự kh*ng b* của Kiêu Vương, nhóm Thiên Kiêu luôn tự xưng là hơn người một bậc kia cũng không dám tùy ý tranh chấp với Tiêu Trần nữa.

Lúc này, người trên toàn bộ Thiên Thần đại lục đều đã biết, so với Kiêu Vương thì Thiên Kiêu thật sự quá yếu, hoàn toàn không cùng một cấp bậc nên không thể so sánh.

Về việc thái độ của chúng đệ tử Cửu Tiêu Cung với mình có chuyển biến, ngược lại thì Tiêu Trần cũng không quá để ý. Sau khi từ biệt đám người Thương Huyền, Tiêu Trần đi thẳng về Vô Trần Cư. Rời khỏi mấy ngày, chắc Tần Thủy Nhu đã lo lắng cho hắn đến ốm người rồi.

Ở Vô Trần Cư, đem toàn bộ mọi chuyện kể thật kỹ càng tỉ mỉ với Tần Thủy Nhu, xác định Tiêu Trần không việc gì, rốt cuộc Tần Thủy Nhu cũng thở hắt được ra một hơi dài, đồng thời, đối với những lời đồn đại sôi sùng sục về đại chiến Kiêu Vương trong khoảng thời gian này, trong lòng Tần Thủy Nhu cũng tràn đầy ý nghĩ tự hào. Bởi vì phu quân của nàng cũng là một trong thập đại Kiêu Vương, là một trong những nhân vật chính trong miệng người khắp thiên hạ.

Hiếm khi có được một ngày thả lỏng, đêm xuống đương nhiên Tiêu Trần cùng Tần Thủy Nhu sẽ không tránh khỏi một lần hưởng thụ gió xuân mây mưa.

Thời gian ở cùng Tần Thủy Nhu càng lâu, quan hệ giữa hai người càng thêm thân mật. Tiêu Trần phát hiện, bản thân thế mà lại càng ngày càng mê luyến nàng. Đây là một nữ nhân phong tình vạn chủng, nhất là theo thời gian trôi qua, hình như Tần Thủy Nhu đang không ngừng trở nên xinh đẹp hơn.

Lúc ban đầu chỉ có thể coi là một mỹ nữ bình thường, đến bây giờ, chỉ sợ phóng mắt nhìn khắp Thiên Thần đại lục c*̃ng không có mấy nữ nhân có thể tranh đua khoe sắc cùng Tần Thủy Nhu.

Thậm chí, Tiêu Trần còn từ trong miệng Tần Thủy Nhu biết được có một số người nhàm chán ở Cửu Tiêu Cung đã đẩy ra bảng tứ đại mỹ nữ. Tần Thủy Nhu còn đứng đầu bảng, được vinh danh là đệ nhất mỹ nữ Cửu Tiêu Cung, điều này lại không có ai phản đối, có thể thấy được mỹ mạo của Tần Thủy Nhu đã được tất cả mọi người ở Cửu Tiêu Cung công nhận.

Đương nhiên, đối với tứ đại mỹ nữ gì đó Tiêu Trần cũng không hề có chút hứng thú nào. Với hắn bất kể là ai đứng đầu cũng được, dù sao Tần Thủy Nhu có đẹp thì cũng là nữ nhân của mình, cũng chỉ có mình mới được hưởng thụ phong tình vạn chủng của nàng.

Ở trong Cửu Tiêu Cung, thời gian của Tiêu Trần lại một lần nữa khôi phục được sự bình yên. Mỗi ngày đều đắm chìm trong từng bước tu luyện, thỉnh thoảng cùng Tần Thủy Nhu làm một trận điên loan đảo phượng, tháng ngày trôi qua vô cùng hài lòng.

Vào lúc bên phía Tiêu Trần lâm vào an tĩnh, bên ngoài lại không hề như vậy. Bởi vì từ sau trận chiến Kiêu Vương giữa Tiêu Trần cùng Mộc Hợp Kiêu, thập đại Kiêu Vương cũng sôi nổi ra tay, đã có bốn trận chiến liên tiếp bạo phát. Bốn trận Kiêu Vương chi chiến này cũng đã hoàn toàn chứng minh lực lực của thập đại Kiêu Vương với người đời. Mỗi một vị Kiêu Vương đều có được chiến lực Thiên Nhân Cảnh.

Tiên Kiếm Cô Độc Vô Nhai đối chiến Phần Thương Hoàng Phủ Ngạo. Ly Hỏa Phượng Lăng Dạ đối chiến Tuyết Tiên Tử u Dương Nhu Tuyết. Thiên Lôi Lam Tà Ngạo đối chiến Tiên m Cố Mộ. Man Vương Hoang Cổ đối chiến Thần Quyền Lâm Nặc.

Bốn trận đại chiến Kiêu Vương lần lượt bộc phát đã thật sự khiến địa vị của thập đại Kiêu Vương tăng lên tới đỉnh điểm. Thậm chí còn có người còn đề nghị tách thập đại Kiêu Vương ra khỏi hàng ngũ Thiên Kiêu, bởi vì lấy thực lực bọn họ đã hoàn toàn đủ để nghiền ép các Thiên Kiêu khác, không nên tiếp tục gọi họ là Thiên Kiêu, nếu không sẽ là vũ nhục đối với thập đại Kiêu Vương.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 163: không có quá nhiều tác dụng thực tế


Người trong thiên hạ lại một lần nữa đưa ra ý tách thập đại Kiêu Vương khỏi Thiên Kiêu, muốn để thập đại Kiêu Vương trở thành sự tồn tại áp đảo phía trên Thiên Kiêu.

Nhưng đối với đề nghị này của người đời, các Chúa Tể lại không tỏ bất kỳ thái độ gì, không có Chúa Tể tán đồng, tất nhiên chuyện này cũng chỉ có thể là một suy nghĩ viển vông.

Cũng giống như danh xưng của đám người Tiêu Trần đều phải được các Chúa Tể công nhận. Ở Thiên Thần đại lục, chỉ có được Chúa Tể tán thành thì mới có thể xem là một chuyện đã được thừa nhận, nếu không đều là những chuyện không được công nhận.

Có vẻ như các Chúa Tể không có ý tách thập đại Kiêu Vương ra. Đối với chuyện này, nhóm người thập đại Kiêu Vương cũng không thèm để ý, với bọn họ mà nói, những thứ này đều là rỗng tuếch, không có quá nhiều tác dụng thực tế. Trong mắt bọn họ chỉ có chỗ cho suy nghĩ làm thế nào để thực lực bản thân tiến bộ, đỉnh cao võ đạo cùng sự tranh đấu lẫn nhau.

Giống như tất cả những chuyện này đều không quan gì tới mình, trải qua những trận đại chiến kịch liệt mà ngắn ngủi kia, thập đại Kiêu Vương hình như lại trở về trạng thái yên tĩnh. Nửa tháng liên tiếp trôi qua, không hề có chút tin tức nào về bọn họ nữa.

Từ lúc Tiêu Trần cùng Mộc Hợp mở màn cho hỗn chiến giữa các Kiêu Vương, tiếp theo là việc thập đại Kiêu Vương lần lượt ra tay đánh một trận, sau khi tiết tấu cuộc đại chiến bùng phát nhanh như vậy, thập đại Kiêu Vương lại cùng nhau rơi vào trạng thái yên lặng.

Đương nhiên, đối với sự yên lặng của thập đại Kiêu Vương đã có không ít người suy đoán, chỉ sợ là bọn họ đang chuẩn bị đột phá Địa Minh Cảnh, vì lúc này thập đại Kiêu Vương đều đã đạt đến Huyền Nguyên cảnh đại viên mãn, bước kế tiếp chính là đột phá đại cảnh giới tiến vào Địa Minh Cảnh. Cho nên sau đại chiến, thập đại Kiêu Vương đều lựa chọn bế quan, không hỏi thế sự.

Không giống như đột phá tiểu cảnh giới, từ Huyền Nguyên cảnh đột phá lên Địa Minh Cảnh chính là quá trình bắt đầu cô đọng linh thức. Linh thức nói trắng ra là tiền thân của thần niệm, nói cách khác thì đây là trạng thái trước khi thần niệm lột xác. Một khi linh thức lột xác thì sẽ trở thành thần thức.

Mở linh thức, đây chuyện cực kỳ quan trọng đối với bất kỳ một võ giả nào. Không hề nói khoa trương một chút nào, linh thức mạnh hay yếu đại biểu cho thành tựu về sau. Bởi vì nếu linh thức quá yếu vậy thì có nghĩa là không có cách nào lột xác thành thần niệm, mà không có thần niệm thì thành tựu đời này của ngươi tất nhiên là sẽ chỉ có hạn, đây là một loại quan hệ nhân quả.

Chính vì linh thức quá quan trọng, cho nên trong thập đại Kiêu Vương bao gồm cả Tiêu Trần đều không dám coi nhẹ hay lơ là một chút xíu nào. Bọn họ đều vì việc sắp đột phá mà chuẩn bị chu toàn mọi thứ, đồng thời, các đại năng, các Chúa Tể sau lưng mỗi người cũng không tiếc sức lực, cung cấp lượng tài nguyên cực lớn để trợ giúp những Kiêu Vương này

Giống như Tiêu Trần, sau khi biết hắn muốn đột phá Địa Minh Cảnh, Đan Vân Đạo Tôn đã tự tay luyện chế một viên Cực Linh Đan cho hắn.

Cực Linh Đan này tuy chỉ là đan dược Địa cấp, luyện chế cũng không phức tạp nhưng mấy vị linh dược cần dùng trong đó lại vô cùng thưa thớt. Cho nên mới dẫn đến việc giá cả Cực Linh Đan còn đắt đỏ hơn nhiều so với phần lớn đan dược Thiên cấp.

Nếu như thời điểm đột phá Địa Minh Cảnh mà có được một viên Cực Linh Đan thì thật sự là một sự trợ giúp cực kỳ lớn đối với việc mở linh thức, ít nhất sẽ gia tăng năm thành tỉ lệ vượt qua.

Hơn nữa đừng quên, viên Cực Linh Đan này là do chính tay Đan Vân Đạo Tôn luyện chế. Là một Chúa Tể ẩn giấu, Cực Linh Đan mà Đan Vân Đạo Tôn luyện chế ra chính là đan dược kim văn, điều này lại càng thêm bất phàm.

Nghĩ lại thì toàn bộ Thiên Thần đại lục, người có thể khiến cho Đan Vân Đạo Tôn tự tay luyện chế đan dược không mấy ai. Có thể nói vì để Tiêu Trần đột phá, Đan Vân Đạo Tôn đã đích thân mang đến một sự trợ giúp rất lớn.

Ngoại trừ Cực Linh Đan do Đan Vân Đạo Tôn tự tay luyện chế, Cửu Tiêu Chúa Tể cũng cố ý triệu kiến Tiêu Trần đến. Đây là lần đầu tiên Cửu Tiêu Chúa Tể triệu kiến kể từ khi từ Tiêu Trần tiến vào Cửu Tiêu Cung.

Dưới sự dẫn đường Thương Huyền, Tiêu Trần đi tới nơi ở của Cửu Tiêu Chúa Tể. Trên đỉnh núi, Tiêu Trần gặp được Cửu Tiêu Chúa Tể, ông vẫn oai hùng vô Song như trước.

Thấy Tiêu Trần đến, Cửu Tiêu Chúa Tể ra hiệu cho Thương Huyền tránh mặt. Sau đó để Tiêu Trần ngồi xuống trước mặt mình, khóe miệng khẽ nhếch thành nụ cười nhẹ, nói:

"Ta nghe nói tên Đan Vân kia đã tự tay luyện chế một viên Cực Linh Đan giúp ngươi đột phá Địa Minh Cảnh, là thật sao?"

"Vâng." nghe Cửu Tiêu Chúa Tể nói, Tiêu Trần theo đúng sự thật mà gật đầu trả lời. Đây cũng không phải là bí mật không thể cho ai biết, hơn nữa việc này gần như đã truyền khắp Thiên Kiếm Phong, làm cho rất nhiều đệ tử đều sinh lòng hâm mộ.

Thấy Tiêu Trần gật đầu, Cửu Tiêu Chúa Tể mỉm cười nói:

"Nếu đã như vậy, ta cũng không cần cho ngươi đan dược nữa. Nhưng ta có thể để ngươi tiến vào bên trong Mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi để đột phá. Ở chỗ đó, hiệu quả của Cực Linh Đan có thể phát huy đến mức độ tốt nhất. Hơn nữa nó còn rất nhiều chỗ tốt khác."

Đan Vân Đạo Tôn đã cho Tiêu Trần Cực Linh Đan, vậy Cửu Tiêu Chúa Tể tất nhiên là không cần vẽ vời thêm chuyện. Nhưng không cho đan dược, Cửu Tiêu Chúa Tể lại có thể cho Tiêu Trần trợ giúp của riêng ông, ví dụ như phá lệ để Tiêu Trần tiến vào mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi.

Chưa từng nghe nói đến mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi, nhưng nếu như một ít trưởng lão ở đây, chắc chắn sẽ vô cùng hâm mộ. Bởi vì mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi chính là một trong ba đại thánh địa tu luyện trong toàn bộ Cửu Tiêu Cung. Lúc bình thường, cho dù ngươi có điểm tích lũy của Cửu Tiêu Cung cũng không có cách nào tiến vào, trừ khi là đã có cống hiến to lớn đối với Cửu Tiêu Cung, sau khi nhận được sự đồng ý của Cửu Tiêu Chúa Tể thì mới có thể tiến vào bên trong tu luyện.

Mọi người đều biết bên trong cửu phong của Cửu Tiêu Cung cũng có một ít thánh địa tu luyện. Những thánh địa tu luyện này đều nằm trong sự khống chế của phong chủ các phong. Để ai tiến vào tu luyện, tất cả cơ bản đều là do phong chủ các phong quyết định, không cần báo cáo với Cửu Tiêu Chúa Tể.

Nhưng tam đại thánh địa như mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi này lại không thuộc về cửu phong, mà nó lệ thuộc trực tiếp dưới quyền Cửu Tiêu Chúa Tể, ngay cả các phong chủ cũng không thể tùy tiện tiến vào, chỉ người có được sự đồng ý của Cửu Tiêu Chúa Tể mới có thể tiến vào trong đó tu luyện.

Cho nên, các đệ tử Cửu Tiêu Cung, thậm chí là trưởng lão đều rất khó tiến vào một trong tam đại Thánh Địa tu luyện này, bởi vậy tam đại Thánh Địa tu luyện cũng bị rất nhiều người cho là vùng đất mộng tưởng.

Bây giờ bởi vì Tiêu Trần muốn đột phá Địa Minh Cảnh, Cửu Tiêu Chúa Tể lại phá lệ mở một trong tam đại Thánh Địa tu luyện - mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi, hơn nữa còn không hạn chế thời gian, cho đến tận lúc Tiêu Trần đột phá Địa Minh Cảnh thì đều có thể ở trong đó tu luyện. Có thể thấy được đây là đãi ngộ khiến người ta hâm mộ đến mức độ nào.

Nghe được những lời của Cửu Tiêu Chúa Tể, Tiêu Trần c*̃ng không khách sáo giả dối gì, ngay lập tức nói lời cám ơn từ tận đáy lòng.

Con đường tu luyện cũng không phải dựa vào khách khí mà tiến tới được, Cửu Tiêu Chúa Tể đã vì mình mà mở mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi, chắc chắn những Kiêu Vương khác cũng sẽ được cường giả phía sau bọn họ ủng hộ, hơn nữa còn đạt được sự trợ giúp không kém gì mình. Vì vậy nếu Tiêu Trần vì giả vờ khách khí mà bỏ lỡ cơ hội tốt lần này, tu vi bị kéo giãn với các Kiêu Vương khác, đó mới là việc cái được không bù đắp đủ cái mất, ngu xuẩn.

Thấy Tiêu Trần đồng ý rất thẳng thắn, Cửu Tiêu Chúa Tể khẽ mỉm cười nói:

"Vậy ngày mai ngươi đến đây tìm ta, ta sẽ mang ngươi tiến vào mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi. Nhớ kỹ, viên Cực Linh Đan kia ngươi không được dùng vội, đợi sau khi tiến vào mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi hẵng dùng, như vậy hiệu quả sẽ càng tốt."
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 164: Không vì cái lợi trước mắt


Từ biệt Cửu Tiêu Chúa Tể, trở về Vô Trần Cư, Tiêu Trần liền nói chuyện ngày mai mình cần đi tới mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi cho Tần Thủy Nhu biết. Đối với chuyện này, đương nhiên là nàng sẽ không nói thêm điều gì. Biết lần đột phá Địa Minh Cảnh này rất quan trọng đối với Tiêu Trần, Tần Thủy Nhu chỉ dặn dò hắn cẩn thận hơn.

Để lại một chút tài nguyên tu luyện cho Tần Thủy Nhu cùng hai ngườiThanh Dao, Thanh Lạc, mấy ngày nay Tần Thủy Nhu cũng đã đến cửa ải đột phá Huyền Nguyên cảnh đại viên mãn. Có lẽ sau khi mình đột phá Địa Minh Cảnh xong, Tần Thủy Nhu hẳn là cũng có thể đột phá Huyền Nguyên cảnh đại viên mãn, tốc độ tu luyện bậc này khiến Tiêu Trần cũng có chút không tưởng tượng được.

Chuẩn bị kỹ càng tất cả mọi chuyện, sáng sớm hôm sau Tiêu Trần lại đi đến đỉnh núi Cửu Tiêu Chúa Tể ở. Cùng lúc đó, rõ ràng là Cửu Tiêu Chúa Tể cũng đã sớm chờ ở đây. Thấy Tiêu Trần đến, không nói nhảm quá nhiều, Cửu Tiêu Chúa Tể lập tức mang theo hắn đi đến chỗ sâu nhất Cửu Tiêu Thần Sơn.

Cửu Tiêu Thần Sơn, nhất là ngọn núi tự nhiên to lớn nhất trong số cửu phong của Cửu Tiêu. Nhưng ngoại trừ Cửu Tiêu Thần Sơn, còn có rất nhiều những ngọn núi không đáng chú ý bao xung quanh nó.

Mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi ở ngay tại đây, trên một ngọn núi vô danh chỗ sâu nhất Cửu Tiêu Thần Sơn.

Cả ngọn núi bị một tầng cấm chế to lớn bao phủ. Tầng cấm chế này do chính Cửu Tiêu Chúa Tể đích thân bày ra, trừ khi Chúa Tể tự ra tay, nếu không cho dù là siêu cấp cường giả Đạo Tôn Cảnh cũng không có cách nào bài trừ.

Dưới sự dẫn dắt của Cửu Tiêu Chúa Tể, hai người rất nhanh đã đi tới ngọn núi này. Từ xa nhìn lại, cả ngọn núi đều là một màu đen nhánh, giống như bị thiêu rụi. Ở vị trí đỉnh núi, quanh năm đều có mây đen sấm sét thật dày bao phủ, không ngừng có Thiên Lôi đánh xuống từ phía chân trời.

Đây chính là mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi, không mang Tiêu Trần đi l*n đ*nh núi, Chúa Tể chỉ đưa hắn tới chân núi. Lấy tu vi trước mắt của Tiêu Trần, căn bản là còn chưa thể thừa nhận được Thiên Lôi trên đỉnh núi. Chỉ có bắt đầu từ chân núi, trải qua tầng tầng lớp lớp sức mạnh của Thiên Lôi dọc đường đi, Tiêu Trần mới có đủ sức chịu đựng.

"Nhớ kỹ, không thể vội tranh công mà liều lĩnh. Thiên Lôi ở mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi có uy lực rất lớn, nhất là vị trí trên đỉnh núi, chỉ có tu vi Đạo Tôn Cảnh mới có khả năng chống đỡ được. Cho nên nhất định không thể tùy tiện leo lên, nhớ kỹ." Đưa Tiêu Trần đưa đến chân núi, Cửu Tiêu Chúa Tể mở miệng nhắc nhở.

Đối với sự nhắc nhở của Cửu Tiêu Chúa Tể, Tiêu Trần tự nhiên sẽ không lấy cái mạng nhỏ của mình ra giỡn chơi. Hắn trịnh trọng gật đầu, thấy vậy Cửu Tiêu Chúa Tể cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói với Tiêu Trần rằng nếu đột phá Địa Minh Cảnh xong thì có thể tự động đi, cứ trực tiếp ra khỏi đây.

Đưa mắt nhìn Cửu Tiêu Chúa Tể rời đi, sau đó xoay người nhìn thoáng qua ngọn núi cũng không cao lớn lắm ở trước mặt, Tiêu Trần cất bước đi vào bên trong cấm chế. Bởi vì đã nhận được sự đồng ý của Cửu Tiêu Chúa Tể cho nên cấm chế chung quanh mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi cũng không cản trở Tiêu Trần. Rất nhẹ nhàng, Tiêu Trần đã tiến vào bên trong mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi .

Mới chỉ là ở dưới chân núi, thậm chí còn chưa tới chân núi nhưng thời điểm Tiêu Trần vừa bước chân vào, một tia sét từ trên trời giáng xuống. Lôi quang nhỏ bé trong nháy mắt đã đánh trúng đỉnh đầu Tiêu Trần, trong chốc lát, Tiêu Trần chỉ cảm thấy linh hồn của mình hình như đang run rẩy.

Mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi, sấm sét sẽ không tạo thành tổn thương gì với thể xác, nó chỉ có tác dụng đối với linh hồn. Chính vì vậy, Mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi mới có trợ giúp cực lớn cho người đột phá Địa Minh Cảnh, bởi vì linh thức được hình thành dưới sự rèn luyện không ngừng của sấm sét sẽ mạnh hơn rất nhiều so với được hình thành trong tình huống bình thường..

Lần đầu cảm nhận được sức mạnh to lớn của mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi, sau khi linh hồn run rẩy một trận, Tiêu Trần mơ hồ cảm nhận được sức mạnh linh hồn của mình tinh thuần một chút so trước đó. Chỉ một tia sét nhỏ mà đã khiến mình có cảm giác như vậy, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, bước nhanh tới địa phận chân núi, không hề do dự Tiêu Trần trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tiếp nhận lễ tẩy rửa của sấm sét, đồng thời bắt đầu chuẩn bị đột phá Địa Minh Cảnh.

Không vì cái lợi trước mắt, Tiêu Trần dự định trước khi đột phá Địa Minh Cảnh, mở linh thức thì sẽ lợi dụng Thiên Lôi trong mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi này để rèn luyện sức mạnh linh hồn của mình một trận cho thật tốt.

Cũng chỉ khi rèn luyện sức mạnh linh hồn thấu đáo, mới có thể chân chính mở linh thức một cách hoàn mỹ nhất. Như vậy mới mang đến lợi ích to lớn cho con đường tu luyện ngày sau.

Không dùng Cực Linh Đan, c*̃ng không vội vàng đột phá tu vi mà yên lặng chịu đựng lễ tẩy rửa của Thiên Lôi.

Sau khi lọc qua tầng tầng lớp lớp sấm sét của ngọn núi, sức mạnh sấm sét ở vị trí chân núi giống như Cửu Tiêu Chúa Tể từng nói, vừa vặn ở trong giới hạn chịu đựng của Tiêu Trần.

Mặc dù mỗi lần bị sấm sét đánh trúng Tiêu Trần đều có cảm giác sợ hãi đến mức linh hồn run rẩy, nhưng hắn vẫn có thể tiếp nhận được. Hơn nữa theo sự rèn luyện không ngừng của sức mạnh Thiên Lôi, linh hồn Tiêu Trần c*̃ng đang không ngừng lột xác, càng thêm tinh thuần.

Không có bất kỳ ai ở đây, Tiêu Trần giống như lão tăng nhập định, hai mắt nhắm nghiền, yên lặng thừa nhận sấm sét từ trên trời giáng xuống.

Năm này ròng rã trôi qua, Tiêu Trần chưa từng chuyển động một chút nào, đồng thời, trải qua năm ngày được Thiên Lôi tẩy rửa, quần áo trên người cũng trở nên rách tung toé, rất nhiều chỗ còn có vết tích bị đốt cháy.

Năm ngày, sáu ngày, bảy ngày… ngày thứ mười từ khi tiến vào mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi, cuối cùng sức mạnh linh hồn của Tiêu Trần cũng đạt đến mức cực hạn.

Không phải sức mạnh linh hồn không có không gian tiến bộ, mà là sấm sét ở vị trí chân núi này đã không có cách nào làm cho linh hồn của mình biến chất nữa. Nếu muốn tiến thêm một bước thì chỉ có thể chọn cách leo núi, đi tới chỗ cao hơn để tiếp nhận sấm sét. Nhưng như vậy thì quá nguy hiểm, lấy tu vi hiện tại của Tiêu Trần, rất khó tiếp nhận sức mạnh Thiên Lôi ở chỗ cao hơn.

Không thể tùy tiện leo núi mà bây giờ sức mạnh linh hồn đã đạt đến mức Tiêu Trần dự đoán, cho nên, hắn cũng bắt đầu đột phá Địa Minh Cảnh.

Lấy Cực Linh Đan mà Đan Vân Đạo Tôn luyện chế cho mình ra, một ngụm đem nó nuốt vào trong bụng, sau đó nhắm mắt ngồi xếp bằng, bắt đầu đánh sâu vào vách ngăn cảnh giới Địa Minh Cảnh.

Đột phá đại cảnh giới, độ khó tự nhiên hoàn toàn không phải là thứ mà tiểu cảnh giới có thể so sánh được. Cho nên coi như đã chuẩn bị chu toàn, có thể tìm được vị trí xung yếu của vách ngăn cảnh giới cũng không phải một chuyện dễ dàng. Cũng may là Tiêu Trần đã có chuẩn bị từ trước, không hề nóng nảy, một lần lại một lần điều động linh lực trong cơ thể, đánh về phía vách ngăn cảnh giới.

Không biết đã trải qua bao nhiêu lần xung kích, cuối cùng Tiêu Trần gần như là đã chết lặng, chỉ theo bản năng không ngừng đánh thẳng vào vách ngăn cảnh giới kia.

Rốt cuộc, sau khi trải qua năm ngày cùng vô số lần xung kích, hình như có một tiếng thủy tinh nứt vỡ phát ra từ bên trong cơ thể Tiêu Trần, cùng lúc đó, vách ngăn cảnh giới vốn không thể phá vỡ cũng coi như là đã xuất hiện một vết nứt.

Có vết nứt đầu tiên, vách ngăn cảnh giới đã không còn vững chắc như trước, chuyện kế tiếp liền nhẹ nhàng hơn nhiều. Vết nứt dần dần tăng thêm, lại dùng thêm ba ngày, vách ngăn cảnh giới Địa Minh Cảnh của Tiêu Trần cuối cùng cũng đã bị phá vỡ hoàn toàn. Theo vách ngăn bị đánh vỡ, Tiêu Trần vẫn không ngừng lại, một lần nuốt vào lượng lớn đan dược, một lượng lớn linh lực tinh thuần nháy mắt đã tan vào bên trong cơ thể, trải qua bát mạch tứ chi điên cuồng tuôn tràn đến đan điền. Đan điền bởi vì vừa mới đột phá mà khô cạn đến cực điểm, lúc này giống như là hạn hán đã lâu lại gặp sương ngọt mát lành, điên cuồng hấp thu những linh lực này.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 165: Thuần Quân Kiếm Chỉ lập tức được thi triển.


Dùng thời gian hơn nửa tháng, cuối cùng cũng cũng đột phá Địa Minh Cảnh. Sau khi đột phá tu vi, Tiêu Trần cũng cảm giác được ở giữa mi tâm rốt cuộc đã bắt đầu thình thành linh thức.

Võ giả đến Địa Minh Cảnh thì có thể mở linh thức, mà tác dụng của linh thức cũng cực kỳ rộng rãi, không chỉ có thể dùng để cảm giác, mà còn có thể tăng chiến lực của võ giả lên trên diện rộng.

Nghĩ một chút, không có linh thức lúc cùng người khác chiến đấu chỉ có thể dùng mắt để phán đoán, mà có linh thức thì có thể thông qua nó dự đoán động tác kế tiếp của kẻ địch, vậy thì năng lực chiến đấu tự nhiên sẽ được tăng cường trên phạm vi lớn.

Cũng chính vì linh thức xuất hiện mới làm cho giữa Huyền Nguyên cảnh cùng Địa Minh Cảnh xuất hiện một khoảng cách khó mà vượt qua. Nhìn khắp cả Thiên Thần đại lục, cũng chỉ có thập đại Kiêu Vương mới có thể vượt qua khoảng cách này, lúc ở Huyền Nguyên Cảnh, không cần linh thức đã có thể vượt qua đại cảnh giới đánh giết võ giả Địa Minh Cảnh.

Cảm giác linh thức đang không ngừng thức tỉnh, lấy tâm tính của Tiêu Trần cũng hơi không khống chế được kích động, cảm giác này giống như lúc đạt được võ thể huyền linh.

Không ngừng hội tụ ở giữa mi, chẳng qua, lúc đầu tất cả đều rất thuận lợi, nhưng vào lúc linh thạch hoàn toàn thành hình, đột nhiên lại xảy ra dị biến. Thiên Đạo Kiếm Phôi thế mà lại tản mát ra một lớp hào quang màu vàng kim chói lòa, trong chớp mắt đã bao phủ lấy linh thức vừa mới hình thành.

Căn bản là không có biện pháp ngăn cản động tác của Thiên Đạo Kiếm Phôi, cảm nhận được dị biến này, sắc mặt Tiêu Trần trầm xuống, không biết là đang xảy ra chuyện gì.

Vốn sau khi trải qua vô số tẩy rửa của Thiên Lôi, có thể nói là bản thân linh thức đã đạt đến cấp bậc hoàn mỹ, nhưng bây giờ vì Thiên Đạo Kiếm Phôi dị biến, giống như cũng chịu ảnh hưởng, linh thức vốn đã kết thúc ngưng tụ lại bắt đầu phát sinh biến hóa.

Từ một quang cầu lớn chừng ngón cái dần dần lại sinh ra tứ chi. Ở giữa mi tâm, linh thức thế mà lại biến thành một người tí hon màu vàng, mà việc này vẫn còn chưa kết thúc.

Ngay khi linh thức tự lột xác thành một người tí hon màu vàng xong, Thiên Đạo Kiếm Phôi lại chủ động bay tới chỗ đó, từ từ xoay tròn ở phía trên. Đồng thời từng sợi kim quang nhàn nhạt không ngừng tản đi khắp nơi, giống như đang dùng kim quang ân cần săn sóc thần thức.

Thiên Đạo Kiếm Phôi đang ôn dưỡng linh thức của mình? Trên mặt Tiêu Trần lộ ra vẻ không thể tin được, việc này. . .

Chưa hề biết Thiên Đạo Kiếm Phôi lại có năng lực ôn dưỡng, hơn nữa lúc này mới chỉ có mấy hơi thở ngắn ngủi trôi qua, dưới sự che chở của Thiên Đạo Kiếm Phôi, Tiêu Trần cảm thấy rất rõ ràng, linh thức của mình thế mà lại mang theo một tia kiếm khí sắc bén ác liệt từ Thiên Đạo Kiếm Phôi?

Linh thức lại ẩn chứa kiếm khí, đây thật sự là quá mức khoa trương. Phải biết linh thức là tiền thân của thần niệm, mà thần niệm cùng nhục thể tạo thành một người hoàn chỉnh.

Nhục thể mang theo kiếm khí là chuyện rất bình thường, hầu như mỗi một vị kiếm tu đều có thể làm được. Nhưng linh thức cùng thần niệm đều mang theo kiếm khí, vậy thì quá khoa trương rồi.

Khó có thể tưởng tượng được, dưới sự ôn dưỡng của Thiên Đạo Kiếm Phôi, khi bản thân linh thức lột xác thành thần niệm xong, thân xác cùng thần niệm đều mang theo kiếm khí, đây chẳng phải là nói mình chính là kiếm tu hoàn mỹ nhất hay sao, cho dù là thể xác hay linh hồn.

Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Tiêu Trần trong phút chốc cũng có chút mờ mịt. Đây chính là chỗ kinh khủng của Thiên Đạo Kiếm Phôi, hơn nữa thể chất đặc thù này cũng chỉ có trong truyền thuyết, lúc này giống như đã dần dần bộc lộ đỉnh cao thuộc về riêng nó.

Không nói đến những cái khác, chỉ một điểm có thể ôn dưỡng linh thức này thôi cũng đủ khiến cho vô số kiếm tu điên cuồng.

Trong thân thể, có thể nhìn thấy người tí hon màu vàng xếp bằng ở chính giữa mi tâm, mà trên đỉnh đầu nó một thanh kiếm nhỏ cổ xưa đang lơ lửng, không ngừng có kim quang nhàn nhạt thoải mái rơi xuống. Dưới ánh sáng chiếu rọi, người tí hon màu vàng mang đến cho người ta một cảm giác bất phàm cực hạn.

Không hề nói khoa trương, chỉ sợ linh thức Tiêu Trần chính là độc nhất vô nhị, toàn bộ Thiên Thần đại lục, không ai có được linh thức giống như hắn. Hơn nữa, gần như là không cần Tiêu Trần tận lực tu luyện, linh thức dưới sự ôn dưỡng của Thiên Đạo Kiếm Phôi đang không ngừng mạnh lên, đồng thời sau này sẽ trở thành một loại linh thức, thậm chí là thần niệm phù hợp nhất với kiếm tu.

Cẩn thận cảm nhận linh thức của mình một lát, cuối cùng Tiêu Trần đứng dậy, tiện tay chỉ ra một ngón, Thuần Quân Kiếm Chỉ lập tức được thi triển.

Chỉ thấy, kiếm quang vốn có lúc này đã biến thành màu vàng kim, đồng thời uy lực cũng tăng lên rất nhiều, so với trước đó, ít nhất cũng phải tăng lên hơn ba lần.

Kiếm khí bản thân trở nên mạnh hơn, thậm chí đã ẩn ẩn chạm đến ngưỡng cửa kiếm ý, việc này chỉ e đều là chỗ tốt mà Thiên Đạo Kiếm Phôi cùng linh thức mang đến cho mình.

Trong lòng mừng rỡ, đương nhiên Tiêu Trần vui không phải chỉ vì tăng lên được chút ít lúc này, mà là vì tiến bộ lâu dài. Có Thiên Đạo Kiếm Phôi ở đây, linh thức của mình tuyệt đối có thể lột xác thành một sự tồn tại khiến vô số kiếm tu đều hâm mộ.

Cũng do Tiêu Trần sinh ra ở Thiên Thần đại lục, không có nhiều hiểu biết đối với Thiên Đạo Kiếm Phôi. Ở trong nhưng thế giới cao cấp hơn, nơi đó có những ghi chép kỹ càng về Thiên Đạo Kiếm Phôi, tình huống của Tiêu Trần bây giờ là đang ở trong quá trình hình thành Kiếm Linh.

Kiếm Linh, chuyên vì kiếm tu hàng đầu mà thành Linh. Phàm là kiếm tu có được Kiếm Linh, không hề có ngoại lệ, ngày sau đều sẽ trở thành nhất đại tông sư trong Kiếm Đạo.

Chẳng qua muốn hình thành Kiếm Linh chỉ có một phương pháp, đó chính là Thiên Đạo Kiếm Phôi. Chỉ có Thiên Đạo Kiếm Phôi mới có thể trợ giúp linh thức lột xác thành Kiếm Linh, cho nên ở những thế giới cao cấp hơn, Thiên Đạo Kiếm Phôi được khen là là thể chất đặc thù của những kiếm tu hàng đầu.

Tiêu Trần còn chưa biết những điều này, nhưng nó cũng không quan trọng. Ổn định chút tâm tình kích động trong lòng, không vội rời khỏi mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi, vừa mới đột phá Địa Minh Cảnh hình thành linh thức, Tiêu Trần dự định sẽ dừng lại ở chỗ này thêm mấy ngày, tốt nhất là có thể hoàn toàn củng cố vững chắc tu vi vừa mới đột phá thì mới lựa chọn xuất quan.

Thiên Lôi ở dưới chân núi đã không có tác dụng gì với mình, nhìn thoáng qua đỉnh núi không tính là quá cao, Tiêu Trần bắt đầu hướng lên phía trên mà đi. Đương nhiên, mục tiêu của hắn cũng không phải là đỉnh núi, chẳng qua là tiến lên thêm một đoạn mà thôi, tới chỗ cực hạn mà bản thân có thể chịu đựng, như vậy mới có hiệu quả tốt nhất.

Từ chân núi xuất phát, chỉ tiến lên được hơn mười mét, Tiêu Trần đã cảm thấy áp lực rất lớn. Thiên Lôi ở chỗ này so với chân núi ít nhất cũng phải mạnh gấp đôi, đây cũng đã là mức cực hạn mà Tiêu Trần có thể chịu đựng.

Không tùy tiện leo lên cao nữa, tìm một chỗ trống trải, Tiêu Trần lại một lần nữa ngồi xếp bằng, bắt đầu tiếp nhận sấm sét tẩy rửa, đồng thời, rất nhiều đan dược cũng bị hắn không ngừng nuốt vào, dùng để củng cố vững chắc cảnh giới vừa mới đột phá.

Khí tức còn hơi phù phiếm, nhưng dưới sự hỗ trợ song song của Thiên Lôi cùng đan dược, khí tức còn hơi phù phiếm vì mới đột phá đang không ngừng cô đọng, đây cũng là biểu hiện của tu vi cảnh giới không ngừng được củng cổ, trở nên vững chắc hơn.

Lầu cao vạn trượng dựng lên từ đất bằng, đột phá mỗi một cảnh giới đều phải đánh chắc căn cơ. Nhất định không thể vì công lao nhất thời mà không để ý đến tầm quan trọng của căn cơ. Nếu không, chỉ cần căn cơ của một cảnh giới nào đó không vững chắc, vậy thì ảnh hưởng của ngày sau chính là ngươi có hối tiếc cũng không kịp, điều này Tiêu Trần hiểu rất rõ.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 166: Hoàng Phủ Ngạo này thật sự có chút thú vị."


Nhắm mắt ngồi xếp bằng trong mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi, dùng thời gian ba ngày, cuối cùng Tiêu Trần cũng củng cố vững chắc tu vi Địa Minh cảnh nhập môn.

Trong thời gian ngắn hẳn là không có khả năng có đột phá, cho nên Tiêu Trần c*̃ng không lãng phí thời gian nữa, lựa chọn rời khỏi mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi.

Lúc đến Cửu Tiêu Chúa Tể cũng đã nói, nếu tu vi đột phá thì có thể tự rời đi. Ra khỏi mộ phần Cửu Tiêu Thần Lôi, chỗ đầu tiên mà Tiêu Trần đến là nơi ở của Cửu Tiêu Chúa Tể. Vốn muốn gặp mặt nói lời cảm tạ, nhưng đáng tiếc, hình như Cửu Tiêu Chúa Tể không có ở đây, bất đắc dĩ, Tiêu Trần chỉ có thể trở về Thiên Kiếm Phong. Về phần mình đã đột phá cũng chỉ có thể chờ Cửu Tiêu Chúa Tể trở lại rồi mới nói.

Trở lại Thiên Kiếm Phong, đem chuyện mình đã đột phá Địa Minh Cảnh nói cho Thương Huyền cùng Đan Vân Đạo Tôn biết. Đối với chuyện này, hai người tự nhiên là vô cùng cao hứng, tùy ý trò chuyện vài câu với bọn họ xong, lúc này Tiêu Trần mới quay trở về Vô Trần Cư.

Trở lại Vô Trần Cư, thời gian đã trôi qua gần một tháng, lúc này Tần Thủy Nhu cũng đã thành công đột phá Huyền Nguyên cảnh đại viên mãn. Hai người cùng nhau đột phá, trong lòng Tiêu Trần tất nhiên là vô cùng vui mừng, màn đêm buông xuống liền mời Tần Hằng, Tề Nghiên, Mạc Kiệt cùng mấy người hảo hữu đến Vô Trần Cư làm một trận lớn.

Ban đêm bên trong Vô Trần Cư, một đám người ngồi vây quanh một chỗ vui vẻ uống rượu ngon, thấy Tiêu Trần đã đột phá Địa Minh Cảnh nhập môn, trong lòng Mạc Kiệt chỉ có hâm mộ và cao hứng, không hề có chút ghen ghét nào.

Từ Đông Kiếm Các đã làm bạn tốt với Tiêu Trần, tuy bây giờ tu vi Mạc Kiệt mới chỉ đến Huyền Nguyên cảnh tiểu viên mãn, có thể nói đã là hoàn toàn bị Tiêu Trần bỏ xa. Nhưng biết rõ thiên phú của mình không có khả năng so sánh với Tiêu Trần, Mạc Kiệt cũng hy vọng từ đáy lòng rằng sau này Tiêu Trần có thể một bước lên trời.

Đều là bằng hữu tốt không có gì giấu giếm nhau, đám người ngồi uống đến tận đêm khuya thì mới lần lượt cáo từ rời đi, Tiêu Trần cũng chìm vào giấc ngủ dưới sự hầu hạ của Tần Thủy Nhu.

Vào lúc Tiêu Trần thành công đột phá Địa Minh Cảnh, nhiều nhất không quá ba ngày, những người còn lại trong thập đại Kiêu Vương cũng sôi nổi thành công xuất quan, tu vi đều đã đạt đến Địa Minh Cảnh.

Thập đại Kiêu Vương thành công đột phá, chuyện như vậy tất nhiên không gạt được người đời. Hơn nữa, vào lúc thập đại Kiêu Vương cùng nhau đột phá, Kiêu Vương của Phần Thiên Tông là Hoàng Phủ Ngạo đã lớn tiếng thông báo với thiên hạ, muốn tổ chức một lần Thiên Kiêu thịnh hội với quy mô chưa từng có. Phàm là những người phía trên Thiên Kiêu ở Thiên Thần đại lục đều có thể tới tham gia.

Muốn mở tiệc mời tất cả cấp bậc Thiên Kiêu, đương nhiên, mục đích chủ yếu nhất khi Hoàng Phủ Ngạo làm như vậy cũng là muốn để thập đại Kiêu Vương lần đầu tề tụ hội về một chỗ.

Đối với việc Hoàng Phủ Ngạo muốn tổ chức thịnh hội, tin tức này vừa đưa ra, toàn bộ Trung Thổ Thần Vực lại không tránh khỏi tránh có chút chờ mong.

Ngay ngày thứ hai sau khi Hoàng Phủ Ngạo buông lời, Phần Thiên Tông quả nhiên đã có hành động. Đầu tiên xác định địa điểm tổ chức thịnh hội là ở trên hồ Thiên Đảo nổi danh nhất Thiên Thần đại lục.

Đảo Hồ Thiên, tên như ý nghĩa chính là hồ nước có hàng ngàn đảo nhỏ, hoàn cảnh tươi đẹp như thơ như hoạ, là địa phương phong nguyệt lâu đời nổi tiếng nhất Thiên Thần đại lục. Bên trong hồ Thiên Đảo có thanh lâu nổi danh nhất Thiên Thần đại lục nhất - Bách Tiên Lâu.

Tục truyền, bên trong Bách Tiên Lâu này có một trăm vị hoa đán. Mỗi người đều giống như tiên nữ hạ phàm, làm cho người ta vạn phần lưu luyến. Có vô số võ giả không ngại xa xôi ngàn dặm chạy tới đây chỉ vì muốn nhìn thấy dáng vẻ của trăm vị tiên nữ này.

Nhưng không nên cảm thấy trăm vị tên tiên nữ Bách Tiên Lâu này chỉ là nữ tử phong trần bình thường. Theo lời đồn thì các nàng tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, hơn nữa mỗi người đều có thiên phú xuất sắc, về mặt tu luyện không hề thua kém đệ tử của các thế lực lớn. Càng quan trọng hơn là trăm vị tiên nữ này vẫn còn tấm thân xử nữ, từ khi các nàng xuất thế đến nay vẫn chưa hề tiếp đãi bất kỳ một vị khách nhân nào.

Bây giờ, Thiên Kiêu thịnh hội lại xác định địa điểm tổ chức ở hồ Thiên Đảo, rõ ràng là đã nhận được sự đồng ý của Bách Tiên Lâu. Vừa nghĩ tới chuyện đông đảo Thiên Kiêu sẽ tề tựu về hồ Thiên Đảo, người đời đều suy đoán, lần này chỉ sợ là các tiên nữ Bách Tiên Lâu đều sẽ lộ diện.

Thiên Kiêu kết hợp cùng với mỹ nhân, hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của người đời, hơn nữa, Hoàng Phủ Ngạo c*̃ng đặt tên cho lần Thiên Kiêu thịnh hội này là Thiên Thần Kiêu Vương Hội.

Ý tứ rất rõ ràng, tuy là có đông đảo Thiên Kiêu tụ hội nhưng nhân vật chính thật sự vẫn là thập đại Kiêu Vương, cho nên mới đặt tên là Thiên Thần Kiêu Vương Hội.

Địa điểm ở Hồ Thiên Đảo, thời gian định vào sau một tháng, cùng lúc đó, rất đông đệ tử Phần Thiên Tông cũng cầm thiệp mời trong tay, lên đường chạy tới các nơi, tự mình đưa thiệp mời đến tay các đại Thiên Kiêu. Cùng là thập đại Kiêu Vương, thiệp mời của đám người Tiêu Trần không những là do chính tay Hoàng Phủ Ngạo viết, càng quan trọng hơn, đưa tin người rõ ràng đều là tuyệt thế Thiên Kiêu của Phần Thiên Tông.

Để Thiên Kiêu đến đưa thiệp mời, có thể thấy được thân phận thập đại Kiêu Vương cao đến mức nào. Đây chỉ sợ cũng là do Hoàng Phủ Ngạo cố ý, vì muốn để thân phận thập đại Kiêu Vương bất ngờ xông ra.

Ngoại giới bởi vì Thiên Thần Kiêu Vương Hội mà huyên náo xôn xao, đồng thời theo thời gian trôi qua, các đệ tử Phần Thiên Tông cũng đã lần lượt đem thiệp mời đưa đến tay các đại Thiên Kiêu.

Giống như Cửu Tiêu Cung, tất cả Thiên Kiêu không riêng gì đỉnh cấp Thiên Kiêu hay là tuyệt thế Thiên Kiêu, lúc này đều đã là nhận được thiệp mời. Nhưng Tiêu Trần lại là một ngoại lệ, bởi vì thiệp mời của hắn không giống với các Thiên Kiêu bình thường khác, là được đưa riêng tới.

Ngày thứ tám sau khi trở về Vô Trần Cư, rốt cuộc thì tuyệt thế Thiên Kiêu đến từ Phần Thiên Tông cũng tới. Đi thẳng đến Thiên Kiếm Phong, bên trong Vô Trần Cư, vị tuyệt thế Thiên Kiêu đến từ Phần Thiên Tông tên Mạnh Lương này đã gặp được Kiêu Vương có danh hào là Yêu Kiếm Tiêu Trần.

Ngồi trong sân, Tần Thủy Nhu đang nép vào bên cạnh, lần đầu tiên Mạnh Lương nhìn thấy Tiêu Trần không biết vì sao hắn ta thân là tuyệt thế Thiên Kiêu, thế mà trong lòng lại sinh ra ý khẩn trương căng thẳng.

Cũng không dám nhìn kỹ dung mạo Tần Thủy Nhu, sợ chọc giận Tiêu Trần, Mạnh Lương chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Trần cung kính thi lễ, sau đó lấy ra một tấm thiệp từ trong nạp giới, cẩn thận đưa lên, vẻ mặt căng thẳng nói:

"Tiêu Trần sư huynh, đây là thiệp mời do chính tay Hoàng Phủ Ngạo sư huynh viết."

Biết chuyện Thiên Thần Kiêu Vương Hội, Tiêu Trần mỉm cười tiếp nhận thiệp mời, nói:

"Ta sẽ đi. Dọc đường mệt nhọc rồi, sư đệ ở lại Thiên Kiếm Phong nghỉ ngơi mấy ngày, c*̃ng để cho ta tận tình chủ nhà.”

Nói xong, Tiêu Trần gọi Thanh Lạc, để nàng đi gọi Mạc Kiệt tới.

Rất nhanh, Mạc Kiệt đã vội vã chạy tới Vô Trần Cư. Thấy vậy Tiêu Trần vừa cười vừa nói:

"Vị này là Mạnh Lương sư đệ từ Phần Thiên Tông tới, Mạc Kiệt, mấy ngày nay ngươi mang Mạnh Lương sư đệ dạo chơi ở Thiên Kiếm Phong một chút nhé."

"Vâng." Nghe Tiêu Trần nói, Mạc Kiệt gật đầu đáp.

"Đa tạ Tiêu Trần sư huynh." Mạnh Lương cũng mở miệng nói cám ơn.

Để Mạc Kiệt chào hỏi Mạnh Lương, đợi hai người rời khỏi xong, Tiêu Trần mới mở thiệp mời, tùy ý quét mắt qua một chút, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói:

"Hoàng Phủ Ngạo này thật sự có chút thú vị."

"Sao vậy?" Thấy Tiêu Trần nở nụ cười, không biết trên thiệp mời viết gì, Tần Thủy Nhu nghi ngờ hỏi.

"Nàng tự xem đi." Đưa thiệp mời cho Tần Thủy Nhu, Tiêu Trần ra hiệu cho nàng nhìn xem.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 167: Đúng nha đúng nha


« Trời ban thịnh thế, Thiên Kiêu xuất hiện lớp lớp, yêu nghiệt hoành hành. Khắp nơi đều là thời đại Thiên Kiêu tranh hùng, nhưng thập đại Kiêu Vương đột nhiên xuất hiện đã nghiền ép đông đảo Thiên Kiêu dưới chân. Nay thập đại Kiêu Vương đều đã đột phá gông cùm xiềng xích, bước vào cảnh giới Địa Minh, cho nên từ nay về sau chúng Thiên Kiêu càng không có sức đánh một trận.

Nay Hoàng Phủ Ngạo bất tài lấy gạch thử ngọc, tổ chức Thiên Thần Kiêu Vương Hội lần đầu tiên. Ý định ban đầu là để các Kiêu Vương gặp mặt, nhưng suy tư thật lâu vẫn luôn cảm thấy không được hoàn mỹ. Chợt thấy thời đại này Thiên Kiêu xuất hiện lớp lớp, mà Kiêu Vương chúng ta lại có thể áp đảo phía trên bọn họ, cho nên vì sao lại không thể thu nạp các đại Thiên Kiêu làm môn khách, tăng thêm thực lực cho Võ Đạo của chúng ta trong tương lai.

Thiên Kiêu làm môn khách, Kiêu Vương làm Chủ Công. Về phần số lượng môn khách, tất nhiên phải nhìn vào năng lực của các Kiêu Vương. Hồ Thiên Đảo, Kiêu Vương tranh bá, môn khách chọn chủ, chờ mong Yêu Kiếm đại giá quang lâm.

Hoàng Phủ Ngạo bái thượng. »

Không có quá nhiều lời nói nhảm, nhưng trên thiệp mời lại viết ra mục đích chủ yếu của Thiên Thần Kiêu Vương Hội lần này. Đó chính là để thập đại Kiêu Vương chọn lựa môn khách, nói cách khác là chuyện các đại Thiên Kiêu chọn chủ.

Xem hết nội dung phía trên thiệp mời, Tần Thủy Nhu c*̃ng khẽ mỉm cười nói: "Thống lĩnh Thiên Kiêu trên thế gian, Hoàng Phủ Ngạo này tâm khí rất cao nha, thế mà lại đem một đám Thiên Kiêu trở thành môn khách."

Môn khách nói trắng ra chỉ là tùy tùng, cùng bản thân thế lực sở thuộc không có quan hệ quá lớn. Làm một cái so sánh, Tiêu Trần là người của Cửu Tiêu Cung, nhưng nếu có đệ tử Thiên Đan Cốc hay là Phần Thiên Tông ngưỡng mộ Tiêu Trần, vậy hoàn toàn là có thể trở thành môn khách của hắn, cũng chính là tùy tùng của Tiêu Trần, việc này cũng không ảnh hưởng gì đến thân phận đệ tử Thiên Đan Cốc hay Phần Thiên Tông.

Muốn thông qua Thiên Thần Kiêu Vương Hội để xác định môn khách riêng của mỗi người trong thập đại Kiêu Vương, động tác này của Hoàng Phủ Ngạo rõ ràng là muốn biến thời đại này thành thời đại của thập đại Kiêu Vương. Mà những Thiên Kiêu kia, ngay cả tư cách trở thành vai phụ cũng không có, chỉ có thể biến thành đầy tớ, đi theo phía sau Kiêu Vương mình đã lựa chọn, lấy thân phận pháo hôi tham dự vào trong thịnh thế tranh phong này.

Coi một đám Thiên Kiêu là đầy tớ, pháo hôi, không thể không nói Hoàng Phủ Ngạo này hoàn toàn xứng với chữ ‘ngạo’ trong tên của mình. Quả thực là cuồng ngạo không biên giới, xem thiên hạ anh hào vì chó cỏ không đáng tiền. Nhưng nói đi thì cũng phải, hắn ta đúng thật là có vốn liếng này.

"Vậy chàng định làm gì?" vừa cất kỹ thiệp mời, Tần Thủy Nhu vừa nhìn về phía Tiêu Trần hỏi.

Rất rõ ràng, Tần Thủy Nhu đang hỏi Tiêu Trần có muốn thu nhận môn khách hay không, hoặc là nói có đồng ý với quyết định của Hoàng Phủ Ngạo hay không, để tất cả Thiên Kiêu đều biến thành môn khách của thập đại Kiêu Vương.

Đối với câu hỏi của Tần Thủy Nhu, Tiêu Trần khẽ mỉm cười nói:

"Ta có đồng ý hay không không quan trọng, giống như Hoàng Phủ Ngạo nói, bây giờ đại thế đã định, các Thiên Kiêu đã không còn khả năng tranh đấu với thập đại Kiêu Vương. Lúc trước cùng cảnh giới bọn họ không phải đối thủ của thập đại Kiêu Vương, bây giờ tu vi lại bị kéo giãn, càng thêm bất lực, cho nên, lựa chọn một Kiêu Vương mình ngưỡng rồi trở thành môn khách dưới trướng vị đó, chỉ sợ cũng là lựa chọn duy nhất của bọn họ."

Đối với đề nghị của Hoàng Phủ Ngạo, Tiêu Trần cũng không kháng cự. Nghe vậy, Tần Thủy Nhu khẽ mỉm cười nói:

"Chàng đó, còn không nói thật, rõ ràng là bản thân không phản đối, còn nói quang minh chính đại như vậy. Được rồi, để ta xem lần Thiên Thần Kiêu Vương Hội này, dựa vào danh hào Yêu Kiếm của chàng, rốt cuộc thì có thể thu hoạch được bao nhiêu môn khách."

Biết rõ Tần Thủy Nhu đang nghĩ gì, nhưng khi nghe xong mấy lời này, Tiêu Trần lại ôm nàng vào trong ngực, mỉm cười nói:

"Đồ ngốc, nàng ở đây nhìn cái gì, lần Thiên Thần Kiêu Vương Hội này, nàng đi cùng ta."

Tiêu Trần để Tần Thủy Nhu cùng mình tới tham dự Thiên Thần Kiêu Vương Hội. Nghe được lời này, Tần Thủy Nhu rất vui mừng, nhưng sau đó lại có chút do dự nói:

"Đây chính là tụ hội của bậc Thiên Kiêu, hơn nữa còn là lần đầu thập đại Kiêu Vương tụ họp, chàng dẫn ta đi có phải là không tốt lắm hay không?"

"Sợ gì chứ, ta muốn làm việc gì, có ai có thể ngăn cản sao? Lần này ta muốn ở trước mặt tất cả các Thiên Kiêu, nói cho bọn họ, Tần Thủy Nhu nàng là nữ nhân của ta. Ha ha."

Không hề có chút lo lắng nào, cao giọng cười một tiếng, Tiêu Trần lập tức quyết định.

Có chút bá đạo, nhưng đối với việc này Tần Thủy Nhu cũng xoắn xuýt gì nhiều. Nam nhi sẽ lúc có hào khí ngút trời, mà đây cũng là mị lực khiến nữ nhân không cách nào kháng cự được.

Vùi đầu thật sâu vào trong lồng ngực Tiêu Trần, lòng Tần Thủy Nhu tràn đầy cảm động, c*̃ng không từ chối nữa, nhỏ giọng nói một câu: "Tất cả ta đều nghe theo chàng."

Tiêu Trần đã quyết định sẽ dẫn Tần Thủy Nhu tham gia Thiên Thần Kiêu Vương Hội, cùng lúc đó, sau khi định ra thời gian cùng địa điểm diễn ra Thiên Thần Kiêu Vương Hội, trong Bách Tiên Lâu ở hồ Thiên Đảo, trăm vị tiên nữ tiếng tăm lừng lẫy Thiên Thần đại lục cũng bắt đầu âm thầm kích động.

Cho tới nay, từ đầu đến cuối trăm vị tiên nữ đều chưa từng tiếp khách. Lần này các nàng đúng như người đời đã phỏng đoán, là sự tồn tại đặc thù tham gia Thiên Thần Kiêu Vương Hội, hơn nữa còn ở trong rất nhiều Thiên Kiêu, lựa chọn người mình ngưỡng mộ trong lòng, hiến ra lần đầu của bản thân. Thậm chí có thể làm đạo lữ, quãng đời còn lại ngày ngày làm bạn bên cạnh các Thiên kiêu này, điểm này cũng đã được lâu chủ Bách Tiên Lâu cho phép.

Không nên cảm thấy lâu chủ Bách Tiên Lâu làm như vậy là mua bán lỗ vốn. Thật ra chuyện này tuyệt đối không thua thiệt, nghĩ lại thì dùng một nữ nhân đã có thể leo lên một vị Thiên Kiêu, điều này bằng với việc làm cho Bách Tiên Lâu tăng lên không biết bao nhiêu nhân mạch, có thể nói là mua bán một vốn bốn lời. Bởi vậy cũng có thể thấy là lâu chủ Bách Tiên Lâu vô cùng khôn khéo.

Không ít tiên nữ đã bắt đầu âm thầm chờ mong Thiên Thần Kiêu Vương Hội bắt đầu, nam nhân bình tất nhiên sẽ không có cách nào lọt vào mắt xanh của các nàng, nhưng mà Thiên Kiêu cũng đủ rồi.

Trong mắt các tiên nữ, bọn họ càng thêm mong đợi chính là thập Đại Kiêu Vương ngạo nghễ đứng trên tất cả Thiên Kiêu

Lúc này, trên một hòn đảo nhỏ ở hồ Thiên Đảo, mười mấy vị thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi quanh một chỗ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười như Chương bạc, cả vùng không gian bởi sự xuất hiện của mười mấy thiếu nữ này mà trở nên tươi đẹp đến cực điểm.

"Tỷ tỷ, tỷ nói xem lần này tỷ có thể gặp gỡ được người mình vẫn luôn mong chờ trong mộng hay không?"

"Vậy muội thì sao, có thể gặp được không đây, muội muội tốt của ta?"

"Đương nhiên là sẽ gặp được rồi. Tất cả Thiên Kiêu trên Thiên Thần đại lục đều tề tựu về đây, bọn họ đều là nhân trung long phượng, những phàm phu tục tử kia làm sao mà so sánh được. Muội tin là mình nhất định có thể gặp được lang quân như ý, ước nguyện quãng đời còn lại."

"Có phải ngươi đã quên mất rồi hay không, ở trên Thiên Kiêu còn có thập đại Kiêu Vương, ở dưới hào quang của bọn họ, coi như tuyệt thế Thiên Kiêu thì chỉ e là cũng đều phải ảm đạm phai mờ. Đến lúc đó, ta chỉ sợ các ngươi Chương mắt những tuyệt thế Thiên Kiêu kia, cả đám đều chen phá đầu cũng phải chạy đi đoạt thập đại Kiêu Vương."

"Đúng nha đúng nha, Điệp nhi muội muội nói đúng, ở trước mặt thập đại Kiêu Vương, có lẽ các muội sẽ thấy Chương mắt với những tuyệt thế Thiên Kiêu kia."

"Lời này của Điệp nhi tỷ tỷ sai rồi, thập đại Kiêu Vương tất nhiên là hoàn mỹ, nhưng cũng không phải là hạng người chúng ta có thể mơ ước. Bọn họ đều là mục tiêu của các tỷ tỷ trong Thập Diễm, chúng ta làm sao dám vượt qua chứ."

Các thiếu nữ che miệng cười khẽ, thời điểm có nên nói đến thập đại Kiêu Vương hay không, vẻ mặt các nàng đều bất đắc dĩ, bởi vì các nàng biết, thập đại Kiêu Vương cho dù hoàn mỹ, nhưng lại không phải là người các nàng có thể nghĩ tới, bởi vì đó là mục tiêu của các tỷ tỷ trong Thập Diễm.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 168: Tiêu Trần cùng Cô Độc Vô Nhai."


Chúng tiên nữ đều biết thập đại Kiêu Vương khẳng định là không có phần của mình , bởi vì đó là mục tiêu của các tỷ tỷ trong Thập Diễm.

Bách tiên Thập Diễm, đây là mười người đẹp nhất trong trăm vị tiên nữ, các phương diện đều là những người xuất chúng nhất, được xưng là Thập Diễm.

Địa vị của họ ở trong trăm vị tiên nữ rất giống với thập đại Kiêu Vương trong đông đảo Thiên Kiêu, có thực lực áp đảo tuyệt đối.

Bất luận là dung mạo, cầm kỳ thư họa hay là thiên phú tu luyện, Thập Diễm đều phải dẫn trước một khoảng xa so với các tiên nữ khác, chính vì vậy, thập đại Kiêu Vương tự nhiên đã trở thành mục tiêu của nhóm Thập Diễm.

Ngay vào lúc một đám tiên nữ đang nói về chuyện Thiên Thần Kiêu Vương Hội, chỗ sâu trong hồ Thiên Đảo có mười tiểu đảo liên kết chặt chẽ với nhau.

Mười tiểu đảo này diện tích cũng không lớn, hơn nữa khoảng cách còn rất gần, hai hòn đảo xa nhất cũng chỉ khoảng bốn km, gần nhất thì chỉ mấy trăm mét.

Trên mỗi tiểu đảo đều có một căn phòng nhỏ bằng gỗ được tạo hình duyên dáng, đồng thời, trên đảo hoa tươi nở đầy đất, hương thơm khiến lòng người dễ chịu. Mười hòn đảo nhỏ này chính là nơi ở của Thập Diễm trong truyền thuyết.

Ngoại trừ người Bách Tiên Lâu, nghe nói còn chưa từng có ai nhìn thấy hình dáng của Thập Diễm. Lúc này, trên mười hòn đảo nhỏ, mỗi người trong Thập Diễm đều đang ngồi làm việc riêng của mình, sau lưng các nàng đều có hai thị nữ đi theo hầu.

Mặc dù làm việc khác nhau, nhưng suy nghĩ trong lòng Thập Diễm lúc này đều là Thiên Thần Kiêu Vương Hội sắp tới, chẳng qua mục tiêu của các nàng không phải những đỉnh cấp Thiên Kiêu hay là tuyệt thế Thiên Kiêu, mà là thập đại Kiêu Vương.

"Tỷ tỷ, trong thập đại Kiêu Vương bên tỷ thích nhất ai?" thị nữ phía sau một Thập Diễm vừa trồng hoa cỏ vừa nhẹ giọng hỏi.

Nghe thị nữ hỏi, mỹ nữ trong Thập Diễm trên mặt che lụa mỏng, đang đi phía trước khẽ mỉm cười nói:

"Thập đại Kiêu Vương, Tuyết Tiên Tử u Dương Nhu Tuyết là nữ nhân, không nằm trong nhóm cần nghĩ đến, còn lại chín người, ta cảm thấy có hứng thú nhất là Tiêu Trần cùng Cô Độc Vô Nhai."

Một vị Thập Diễm cảm thấy có hứng thủ nhất với Tiêu Trần cùng Cô Độc Vô Nhai, về phần các Thập Diễm khác cũng đã sớm có mục tiêu trong lòng. Ngoại trừ u Dương Nhu Tuyết, chín người còn lại đều được Thập Diễm cảm mến hoặc nhiều hoặc ít.

Nhưng khiến cho người ta bất ngờ nhất là Tiêu Trần thế mà lại được tận năm vị Thập Diễm cảm mến. Tỉ lệ cao như vậy, ngay cả Cô Độc Vô Nhai cũng cam bái hạ phong, có thể thấy được mị lực của Tiêu lớn đến mức độ nào.

Về phần vì sao Tiêu Trần lại được năm vị Thập Diễm tiên nữ cảm mến, ngươi đọc xong đoạn văn phía dưới đây thì sẽ hiểu rõ.

"Tên Tiêu Trần, hào Yêu Kiếm, quật khởi từ Đông Dương vực. Một khi xuất thế sẽ giống như rồng tỉnh giấc rời khỏi vực, khí thế không thể đỡ nổi. Một người một kiếm, đã từng áp chế tứ đại ác long cùng bốn nhân vật lớn tại Đông Dương vực, khiến chúng khó mà th* d*c nổi. Lúc sau, lại ở trong Bách Linh Mộ Địa, đè ép Thiên Kiêu của bốn vực, cuối cùng đoạt được danh hào Kiêu Vương, đứng hàng thứ tư trên bảng Kiêu Vương."

"Đã từng nửa đường biến mất, sau khi điều tra thì là hư hư thực thực xuyên qua Vạn Thú sơn mạch, đến Trung Thổ Thần Vực bái nhập vào Thiên Kiếm Phong của Cửu Tiêu Cung, hiện là Kiêu Vương duy nhất trong Cửu Tiêu Cung. Một tháng trước đây đã cùng Mộc Hợp triển khai cuộc chiền Kiêu Vương ở Bích Ba đế quốc, mở màn cho hỗn chiến Kiêu Vương sau đó."

"Tổng hợp đánh giá: Nổi bật giữa các kiếm tu, bạch y tung bay, tướng mạo oai hùng, khí chất xuất trần, nhân kiệt đương thời."

Một đoạn này là lời đánh giá của Bách Tiên Lâu đối với Tiêu Trần, đương nhiên, không riêng gì Tiêu Trần, nhưng người khác trong thập đại Kiêu Vương cũng đều có đánh giá riêng. Từ khi bọn họ xuất thế đến nay, xảy ra chuyện gì đều lời ít ý nhiều mà ghi lại, hơn nữa cuối cùng đều có tổng hợp đánh giá của lâu chủ Bách Tiên Lâu.

Đây cũng là để cho Thập Diễm tiên nữ có thể hiểu rõ hơn về thập đại Kiêu Vương.

Thông qua giới thiệu ngắn gọn, Thập Diễm tiên nữ đều không hẹn mà cùng sinh ra hứng thú nồng đậm với Tiêu Trần. Nếu hỏi ai là người có thực lực mạnh nhất trong thập đại Kiêu Vương, cái này khó mà nói được. Bởi vì cho đến nay, giữa thập đại Kiêu Vương còn chưa từng phân thắng bại rõ ràng, nhưng nếu hỏi trong thập đại Kiêu Vương ai là người có mị lực nhất, vậy thì không thể nghi ngờ gì chính là Tiêu Trần, tiếp theo là Cô Độc Vô Nhai, sau nữa là Hoàng Phủ Ngạo.

Đương nhiên, lúc này tất cả mọi thứ cũng đều là thông qua mấy dòng giới thiệu ngắn gọn này để phán đoán, về phần lựa chọn thật sự của Thập Diễm tiên nữ, chỉ sợ chỉ có chờ đến khi Thiên Thần Kiêu Vương Hội bắt đầu mới có thể xác định được.

Bởi vì đã có thể trở thành thập đại Kiêu Vương, vậy thì tuyệt đối không có người nào là nhân vật bình thường. Bất kỳ Kiêu Vương nào cũng có sức hấp dẫn rất lớn đối với nữ nhân. Giống như Mộc Hợp, tin là bất kỳ một nữ nhân nào đã từng tiếp xúc với hắn ta, đều sẽ không tự chủ được mà yêu người nam nhân này, đây chính là mị lực của Kiêu Vương.

Không biết các tiên nữ Bách Tiên Lâu đã bắt đầu âm thầm chờ mong Thiên Thần Kiêu Vương Hội mở màn, lúc này, Tiêu Trần vẫn còn ở trong Cửu Tiêu Cung khắc khổ tu luyện.

Từ giờ đến lúc Thiên Thần Kiêu Vương Hội bắt đầu cũng còn một khoảng thời gian, Tiêu Trần không vội vàng lên đường. Sau khi thành công đột phá Địa Minh Cảnh nhập môn, Tiêu Trần lại đặt trọng tâm tu luyện lên trên Thái Á Kiếm Chỉ.

Trước đó, khi còn ở Huyền Nguyên cảnh đại viên mãn, hắn không có cách nào tu luyện Thái Á Kiếm Chỉ, nhưng bây giờ tu vi đã đột phá đến Địa Minh Cảnh nhập môn, linh lực bản thân cũng đã tăng trưởng được một phạm vi lớn. Cho dù là số lượng hay là chất lượng đều đã vượt xa thời kỳ Huyền Nguyên cảnh, cho nên lúc này Tiêu Trần đã có đủ điều kiện tu luyện Thái Á Kiếm Chỉ.

Thái Á Kiếm Chỉ có thể so với võ kỹ Địa cấp thượng phẩm, độ khó khi tu luyện đương nhiên là rất lớn, cho nên tuy đã mấy ngày khổ tu liên tiếp nhưng Tiêu Trần đều không thành công.

Muốn tu luyện thành công võ kỹ Địa cấp, rõ ràng không phải là chuyện có thể làm được trong một thời gian ngắn. Nhưng trước khi Thiên Thần Kiêu Vương Hội bắt đầu, Tiêu Trần vẫn hy vọng là ít nhất cũng có thể tu luyện Thái Á Kiếm Chỉ tới cảnh giới nhập môn. Như vậy cũng coi nhưng là tăng thêm chiến lực cho bản thân.

Khắc khổ tu luyện, trên một ngọn núi không người ở bên cạnh Thiên Kiếm Phong, đây đã là ngày thứ năm Tiêu Trần không ngừng tu luyện Thái Á Kiếm Chỉ.

Không nhớ nổi từ lúc bắt đầu đến giờ bản thân đã thất bại bao nhiêu lần, đã dựa theo phương pháp vận công Thái Á Kiếm Chỉ nhưng vẫn không có cách nào thành công.

Tĩnh tâm ngưng thần, Tiêu Trần lặp đi lặp lại suy nghĩ trong đầu, liên tục thất bại cũng không khiến hắn sinh ra chán nản nhụt trí, ngược lại càng khơi dậy ý chí chiến đấu của Tiêu Trần.

Một đêm nhắm mắt ngồi xếp bằng, lần nữa điều chỉnh trạng thái tới mức tốt nhất. Sáng sớm hôm sau, Tiêu Trần từ từ mở hai mắt, ngón tay nhẹ nhàng điểm về phía trước.

Ngay vào khoảnh khắc ngón tay Tiêu Trần điểm xuống, chỉ thấy Linh Khí phun trào, phút chốc, một tia kiếm quang thô to phải đến chục mét bất chợt lóe lên, rồi lập tức hung hăng đánh trúng một ngọn núi phía xa. Ngọn núi dưới cái chỉ tay này, đột nhiên chấn động, đá vụn ầm ầm rơi xuống, cây cối sụp đổ.

Thái Á Kiếm Chỉ, tinh túy chính là lực lượng cuồng bạo cường hãn kia. Không hề có chút kỹ xảo nào, chỉ dùng lực lượng cường đại để trấn áp đối thủ, rất giống với trọng kiếm, không tạo thành gió bão nhưng lại khó mà ngăn cản được, đây chính là tinh tuý của Thái Á Kiếm Chỉ.

Cuối cùng cũng thành công, thấy kiếm quang vô cùng vững chắc kia, trên mặt Tiêu Trần không tự chủ mà lộ ra một nụ cười. Mặc dù là khó khăn lắm mới đạt tới cảnh giới nhập môn, nhưng thật sự đúng là không hề cô phụ sự vất vả khổ tu của mình mấy ngày qua.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 169: Đan Vân Đạo Tôn.


Thành công tu luyện nhập môn Thái Á Kiếm Chỉ, tiếp theo lại dùng ba ngày để hoàn toàn nắm chắc nó. Cùng lúc đó, khoảnh cách thời gian đến Thiên Thần Kiêu Vương Hội c*̃ng chỉ còn lại mấy ngày.

Đứng trên đỉnh núi, các Thiên Kiêu khác của Cửu Tiêu Cung đã lần lượt xuất phát tới hồ Thiên Đảo, tính toán thời gian, mình hẳn là cũng nên xuất phát thôi.

Rời khỏi ngọn núi không có người này, sau khi trở về Vô Trần Cư, Tiêu Trần nói cho Tần Thủy Nhu biết ngày mai sẽ khởi hành đi tới hồ Thiên Đảo.

Đối với quyết định của Tiêu Trần, Tần Thủy Nhu gật đầu đáp. Thật ra trong khoảng thời gian này nàng cũng tràn đầy chờ mong đối với Thiên Thần Kiêu Vương Hội sắp diễn ra, đương nhiên, Tần Thủy Nhu chờ mong là bởi vì muốn nhìn thấy Tiêu Trần ở trong thịnh hội tập chung đông đảo các Thiên Kiêu, phát ra ánh hào quang thuộc về riêng mình.

Làm thê tử của Tiêu Trần, đương nhiên nàng hi vọng trượng phu của mình sẽ trở thành một vị minh chủ đứng ngạo nghễ cùng thiên địa.

Một đêm không có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Vừa rạng sáng ngày hôm sau, lúc Tiêu Trần kết thúc việc luyện tập, Tần Thủy Nhu đã chuẩn bị thỏa đáng tất cả mọi công việc. Nhưng chuyện nên dặn dò hai người Thanh Dao Thanh Lạc, Tần Thủy Nhu cũng đã dặn dò xong.

Mang theo Tần Thủy Nhu rời khỏi Vô Trần Cư, trước khi đi tất nhiên là phải cáo biệt Thương Huyền cùng Đan Vân Đạo Tôn.

Đầu tiên là đi tới chỗ ở của Đan Vân Đạo Tôn, biết Tiêu Trần muốn tham gia Thiên Thần Kiêu Vương Hội, Đan Vân Đạo Tôn tiện tay ném một bình đan dược cho hắn. Đây là một đan dược bình chữa thương, phẩm cấp cao tới Thiên cấp. Chỉ cần không phải là trọng thương trí mạng, nuốt xuống một viên cũng đủ để ổn định thương thế.

Không hề khách khí với Đan Vân Đạo Tôn, Tiêu Trần lập tức nhận lấy bình đan dược chữa thương này. Sau đó, Đan Vân Đạo Tôn say khướt nói:

"Tiểu tử, đi hồ Thiên Đảo, nhớ là phải chăm sóc nha đầu kia của ta nhiều một chút đó, nếu nàng xảy ra chuyện gì ta sẽ lột da của ngươi."

Đã biết Kiêu Vương Thiên Đan Cốc -Tuyết Tiên Tử u Dương Nhu Tuyết là nữ nhi của Đan Vân Đạo Tôn, nghe thấy vậy, Tiêu Trần bất đắc dĩ gật đầu. Hắn nghĩ thầm, tất cả mọi người đều là Kiêu Vương, ai chiếu cố được ai chứ. Hơn nữa ở hồ Thiên Đảo, mình không tin là u Dương Nhu Tuyết sẽ bị người khác bắt nạt.

Không dừng lại ở chỗ Đan Vân Đạo Tôn quá lâu, sau khi cáo biệt ông, Tiêu Trần lại đi tới đại điện Thiên Kiếm Phong để từ biệt ba người Thương Huyền.

Dặn dò Tiêu Trần chuyện gì cũng phải cẩn thận, Thương Huyền đã đích thân chuẩn bị xong Kim Sí Đại Bằng Điêu cho Tiêu Trần. Sau đó, Tiêu Trần cùng Tần Thuỷ Nhu cưỡi đại điêu phóng vút lên không trung, rất nhanh đã biến mất ở chân trời, tiến về hướng hồ Thiên Đảo.

Tiêu Trần cưỡi Kim Sí Đại Bằng Điêu xuất phát, cùng lúc đó, các thập đại Kiêu Vương khác cũng là lần lượt chạy đến hồ Thiên Đảo.

Mộc gia, Mộc Hợp một thân một mình cưỡi yêu thú phi hành rời khỏi nhà.

Trong Thiên Cơ Đường, Cô Độc Vô Nhai mang theo sư muội đồng thời cũng là thê tử của mình rời khỏi Thiên Cơ Đường, đi về phía hồ Thiên Đảo.

Giống như đã thương lượng trước, thập đại Kiêu Vương đều không đồng hành cùng thế lực Thiên Kiêu riêng của mình, mà đơn độc chạy tới hồ Thiên Đảo.

Xung quanh hồ Thiên Đảo, theo bước chân thập đại Kiêu Vương khởi hành, càng ngày càng có nhiều người chen chúc tới đây. Tất cả mọi người đều muốn tận mắt nhìn thấy lần đầu tiên tất cả Thiên Kiêu trên thế gian này tụ họp.

Quả thực là người đông như mắc cửi, nhất là thế hệ võ giả trẻ. Đối với bọn họ mà nói, Thiên Kiêu chính là điều mà bọn họ cố gắng hướng tới, tất cả mọi người đều lấy mục tiêu có thể trở thành Thiên Kiêu mà cố gắng. Về phần Kiêu Vương, việc này quá mức khó khăn rồi, dù sao toàn bộ Thiên Thần đại lục cũng chỉ có mười vị Kiêu Vương, muốn đạp lên vương tọa, nói nghe thì dễ nhưng làm thì...

Vô số người đều đang đợi Thiên Thần Kiêu Vương Hội bắt đầu, cùng lúc đó, Bách Tiên Lâu cũng toàn lực trợ giúp.

Nghe đồn lâu Bách Tiên Lâu đã chủ tự mình ra tay, mạnh mẽ dung hợp các đảo nhỏ trên hồ Thiên Đảo lại với nhau. Hiện tại, vị trí trung tâm hồ Thiên Đảo đã xuất hiện một hòn đảo cực lớn, bốn phía hòn đảo này còn có mười hòn đảo diện tích hơi nhỏ một chút xoay xung quanh.

Ở giữa là hòn đảo có diện tích lớn nhất, bên trên hòn đảo này đã sắp xếp xong xuôi hàng trăm chiếc bàn gỗ tử đàn cùng ghế dựa. Rõ ràng, hòn đảo này được chuẩn bị cho các vị Thiên Kiêu.

Về mười hòn đảo nhỏ hơn vây xung quanh, bên trên không bày trí bàn ghế gì, nhưng ở giữa đều có một đình nghỉ mát hùng vĩ. Không sai, dùng từ hùng vĩ để hình dung một đình nghỉ mát, đó không phải nói quá mà là vì đình nghỉ mát trên những đảo nhỏ này thật sự quá mức khoa trương, rất khó có thể tưởng tượng, hơn nữa tạo hình còn rất lớn.

Không thể nghi ngờ gì, mười hòn đảo đó là thuộc về thập đại Kiêu Vương. Lúc này, mười hòn đảo đều đã được đặt tên, lấy danh hào của thập đại Kiêu Vương để gọi, ví dụ như thuộc hòn đảo về Tiêu Trần thì được đặt tên là đảo Yêu Kiếm.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng người đời cũng chờ được đến lúc Thiên Thần Kiêu Vương Hội bắt đầu. Sáng sớm, một góc trên hồ Thiên Đảo đã sớm tụ tập vô số người, một vài người có địa vị phi phàm có thể có được chỗ ngồi của mình, một ít võ giả bình thường thì chỉ có thể người chen người đứng chung một chỗ, nhưng cho dù là vậy c*̃ng không khiến nhiệt tình của đám đông giảm bớt đi chút nào.

Tất cả mọi người đều đang mong ngóng các đại Thiên Kiêu xuất hiện. Rất nhanh, từng con yêu thú phi hành từ phía chân trời bay tới, từng vị từng vị Thiên Kiêu cuối cùng cũng hiện thân.

Mọi chuyện suôn sẻ giống như đã trải qua tập luyện từ trước. Nhóm đầu tiên xuất hiện dĩ nhiên là đỉnh tiêm Thiên Kiêu yếu nhất, mà bọn họ cũng là nhóm có số người nhiều nhất, phải lên đến sáu mươi, bảy mươi người.

Trải qua thống kê sơ bộ, hiện tại toàn bộ Thiên Thần đại lục, không tính thập đại Kiêu Vương, số lượng Thiên Kiêu có khoảng một trăm mười người. Nhân số đỉnh tiêm Thiên Kiêu có bảy mươi người, về phần tuyệt thế Thiên Kiêu thì khoảng bốn mươi người.

Đỉnh tiêm Thiên Kiêu xuất hiện, bọn họ c*̃ng rất tự giác đi lên hòn đảo lớn ở giữa, đi vòng qua bên cạnh mười hòn đảo của Kiêu Vương. Cho dù thế nào thì bọn họ cũng không dám đi ngang qua, đây là chỗ thuộc về thập đại Kiêu Vương, bọn họ không có tư cách hưởng thụ.

Sau khi nhóm đỉnh cấp Thiên Kiêu hiện thân đi lên trên đảo thì bắt đầu sôi nổi tìm tới vị trí của mình. Người quen biết sẽ ngồi cùng một chỗ, nhưng thông qua quan sát thì cũng không khó nhìn ra, vị trí nhóm đỉnh tiêm Thiên Kiêu lựa chọn đều tương đối lùi về phía sau, bởi vì vị trí phía trước là thuộc về tuyệt thế Thiên Kiêu, bọn họ cũng không cách nào tranh giành được.

Cùng với sự xuất hiện của nhóm đỉnh tiêm Thiên Kiêu, bầu không khí một góc hồ Thiên Đảo đã hoàn toàn bị nhen lửa. Không ít người đều lớn tiếng nghị luận, lần lượt báo ra danh tự các đại Thiên Kiêu cùng thế lực tương ứng, thậm chí còn không ngừng thổi phồng chiến lực của các đại Thiên Kiêu.

Có thể trở thành tầng lớp Thiên Kiêu, vậy dĩ nhiên là không thể tầm thường vô vị, xem như là đỉnh cấp Thiên Kiêu yếu nhất, mỗi người không ít thì nhiều c*̃ng có một vài chiến tích có thể đem ra được. Những chiến tích này thường dựa theo tiêu chuẩn của bảy đại thế lực bá chủ phân xét một Thiên Kiêu.

Trên cơ bản, một đám đỉnh cấp Thiên Kiêu đều có chiến tích vượt cấp giết địch, việc này c*̃ng có thể nói là đã trở thành điều kiện tất yếu của một Thiên Kiêu, nếu như không có cách nào vượt cấp giết địch, vậy còn gọi là Thiên Kiêu gì nữa.

Mọi người đang không ngừng bàn luận về chuyện của những đỉnh cấp Thiên Kiêu, nhưng đúng vào lúc này, không ít người trăm miệng một lời kêu lên:

"Mau nhìn, nhóm tuyệt thế Thiên Kiêu tới."
 
Back
Top Bottom