Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong

Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 120: Quả thực chính yêu thú đội lốt người a.”


Sự ngang ngược c*̉a Tiêu Trần vượt ngoài dự đoán của mọi người, bao gồm tất cả những cường giả thế hệ trước đang ngồi trên đài cao, bọn họ cũng không nghĩ tới Tiêu Trần vậy mà có thể hỗn xược đến như thế.

Tiêu Trần thấy không có Thiên Kiêu nào đáp lại nên chĩa mũi kiếm thẳng về phía Mộc Phong quát lớn: “Mộc Phong! Có dám đến chiến một trận không?”

Lời này của Tiêu Trần vừa thốt ra chẳng khác nào hoàn toàn chặt đứt đường lui của Mộc Phong. Nếu hôm nay Mộc Phong không dám ứng chiến thì hắn ta sẽ trở thành trò cười, thậm chí cả cái danh hiệu tuyệt thế Thiên Kiêu cũng khó mà có thể giữ được.

Thiên Kiêu là gì? Chính là thiên chi kiêu tử, nếu ngay cả dũng khí để chiến một trận cũng không có thì còn tư cách gì để tự xưng mình là thiên chi kiêu tử nữa cơ chứ?

Nghe Tiêu Trần nói như vậy, sắc mặt của Mộc Phong đã u ám tới cực điểm. Hắn ta và Dược Trường Thanh ở bên cạnh liếc mắt nhìn nhau một cái rồi ngay sau đó Mộc Phong cao giọng hét lớn.

“Ngạo mạn! Các vị, không ngờ Tiêu Trần này lại kiêu căng như vậy. Hôm nay nếu không cho hắn một chút giáo huấn thì chúng ta còn mặt mũi nào mà tự xưng mình là Thiên Kiêu.”

Quả thực là nực cười, Mộc Phong xổ ra một tràng toàn lời lẽ chính đáng, chỉ là tất cả mọi người đều biết hắn chẳng qua không dám một mình đối mặt với Tiêu Trần cho nên mới muốn đem tất cả Thiên Kiêu ở đây đều kéo về c*̀ng phía với hắn ta.

Tiêu Trần hiểu rõ suy nghĩ của Mộc Phong, nhưng đối với chuyện này hắn cũng không thèm nói gì mà chỉ khinh thường cười nhạt.

Thế nhưng dưới sự kích động của Mộc Phong, đông đảo Thiên Kiêu đang có mặt ở đây đều sôi nổi mở miệng phụ họa.

Dù sao mới vừa rồi lời Tiêu Trần nói ra cũng bao gồm tất cả bọn họ trong đó.

Mười bốn Thiên Kiêu, ngoại trừ Hà Liên của Bách Chiến Phong không tham gia vào thì mười ba Thiên Kiêu còn lại đều vây chặt bốn phía xung quanh Tiêu Trần.

Hà Liên không có động thủ, hoàn toàn là vì Bách Chiến Phong và Thiên Kiếm Phong cùng thuộc Cửu Tiêu Cung, mặt khác Hà Liên cũng muốn nhìn xem Tiêu Trần này rốt cuộc có chỗ nào hơn người.

Đôi mắt xinh đẹp của nàng ta tràn đầy tò mò nhìn Tiêu Trần. Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi Tiêu Trần vừa xuất hiện, ánh mắt Hà Liên đã không thể rời khỏi bóng dáng của Tiêu Trần.

Tướng mạo anh tuấn, khí phách lạnh lùng phảng phất trên người của Tiêu Trần như có một loại ma lực nào đó hấp dẫn Hà Liên, làm nàng ta không tự chủ được mà chìm đắm trong đó. Hà Liên chứng kiến đại chiến sắp sửa nổ ra thì khẽ nhẹ giọng nỉ non nói: “Liệu có thể thắng sao?”

Nàng ta tự hỏi Tiêu Trần đồng thời bị mười ba vị Thiên Kiêu vây công thì liệu hắn có thể thắng không.

Trong lúc Hà Liên chú ý đến Tiêu Trần thì đồng thời Mộc Phong cũng cao giọng rống lên. Ngay lập tức mười ba gã Thiên Kiêu đồng thời tấn công hướng thẳng về phía Tiêu Trần.

Một chọi một bọn họ không nắm chắc phần thắng, nhưng dù sao người có tên cây có bóng, Tiêu Trần ngoại trừ là kẻ lang thang cô độc thì còn là người duy nhất xông qua được Cửu Tiêu Thần Lôi c*̉a Thiên Kiêu, cho nên như thế Tiêu Trần đương nhiên không phải là kẻ tầm thường rồi.

Một chọi một không được, thế nhưng mười ba đấu với một bọn họ cũng không tin Tiêu Trần còn có thể thắng lợi. Dù hắn từng có danh hiệu Kiêu Vương, nhưng Tiêu Trần lại biến mất mấy tháng rồi, hắn thật sự còn giữ vững thực lực Kiêu Vương nữa hay không? Phải biết rằng, Tô Mộc và Cố Lỗi đang sống sờ sờ ra đó còn bị bị đá văng khỏi hàng ngũ Kiêu Vương nữa mà.

Thấy mười ba gã Thiên Kiêu đồng thời ra tay, thế nhưng sắc mặt Tiêu Trần vẫn bình tĩnh như thường, Xích Tiêu kiếm trong tay hắn quét qua, kiếm quang lập loè chỉ trong nháy mắt đã bao phủ hoàn toàn ba gã Thiên Kiêu.

Quả thực là nhanh, nhanh tới cực điểm, chỉ trong vòng thời gian có mấy tháng, tu vi của Tiêu Trần không chỉ từ Huyền Nguyên cảnh tiểu thành đột phá tới Huyền Nguyên cảnh tiểu viên mãn mà kiếm khí cũng là thành công đạt tới cảnh giới đại viên mãn, khoảng cách lĩnh ngộ kiếm ý chỉ còn kém một bước nhỏ nữa thôi.

Kiếm ý bùng nổ, kiếm quang gào thét lướt qua, còn chưa tiếp xúc đến mà vài gã Thiên Kiêu đã cảm giác được một cổ uy h**p trí mạng. Bọn họ không chút do dự nào đều nhao nhao lựa chọn tránh né.

Thế nhưng chính một phen tránh né này lại vừa vặn nằm trong dự đoán của Tiêu Trần. Dưới chân hắn khẽ động, Bước Thanh Ảnh lập tức thi triển trong nháy mắt, thân hình hắn bất thình lình nhắm về phía mấy tên Thiên Kiêu đang vội vàng tránh né kia.

Vốn dĩ bọn họ còn đang bận tránh kiếm khí của Tiêu Trần nhưng lúc này lại phải đối mặt với công kích đột ngột của hắn đánh tới, trong lúc nhất thời mấy người họ đều tay chân lóng ngóng. Không nằm ngoài dự kiến, tất cả bọn họ đều bị Tiêu Trần hạ gục.

Chỉ vừa mới bắt đầu hắn đã đánh bại ba gã Thiên Kiêu, làm cho không ít người đều bất giác buột miệng thều thào trong sợ hãi: “Thật mạnh...”

Thực lực của Tiêu Trần đúng là rất mạnh, hơn nữa càng tiếp tục chiến đấu thì lực lượng kh*ng b* trên thân thể Tiêu Trần cũng hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.

Nhờ có ba giọt bổn mạng tinh huyết của tam đại Thú Hoàng ngưng tụ ra huyết đan cho nên thân thể của Tiêu Trần đã đạt tới Huyền Nguyên cảnh viên mãn. Nếu chỉ xét đến lực lượng của thân thể thì Tiêu Trần cũng đã được coi như một tuyệt thế Thiên Kiêu, không hề thua kém những võ giả luyện thể chút nào.

Ỷ vào thân thể dũng mãnh, Tiêu Trần giống như một bạo long hình người mạnh mẽ lao vào chính giữa đám người mà đấm đá kịch liệt, chỉ cần là công kích không phải chỗ trí mạng thì Tiêu Trần sẽ không tránh né mà lựa chọn đôi bên c*̃ng chịu tổn thất.

Đây là phương thức chiến đấu trực diện cực kỳ thô bạo. Mà khi Tiêu Trần dùng phương thức này để chiến đấu thì cả đám Thiên Kiêu kia cũng không ai dám, dù sao thì bọn họ cũng đâu có thân thể trâu bò như hắn.

Một trận chiến đấu kịch liệt, càng đánh thì đông đảo Thiên Kiêu càng sợ hãi, trong lòng bọn họ đều toát ra một suy nghĩ như vậy.

“Đây mới thực sự là thực lực của Kiêu Vương sao? Quá mạnh mẽ, hoàn toàn không ở trên cùng một cái cấp bậc.”

“Thân thể của hắn làm bằng gì vậy? Quả thực chính yêu thú đội lốt người a.”

Trong lòng bọn họ bắt đầu sinh ra ý nghĩ rút lui. Mà sau khi Tiêu Trần đánh bại bảy tên Thiên Kiêu thì chỉ còn dư lại vài tên, tất cả bọn họ đều bất giác lựa chọn lui về phía sau, bọn họ không dám, thật sự là không dám.

Vốn dĩ những Thiên Kiêu ở đây cũng không có thù hận gì với Tiêu Trần. Mà bây giờ chiến lực của hắn lại mạnh mẽ và hung hãn đến như vậy, hơn nữa những Thiên Kiêu này cũng không phải là đồ ngốc, tất nhiên bọn họ không cần thiết phải dùng hết sức đi liều mạng với Tiêu Trần.

Mọi người đều lựa chọn rút lui. Thấy vậy Tiêu Trần cũng không truy kích nữa, chỉ còn lại hai người Mộc Phong và Dược Trường Thanh là hắn không có ý định buông tha.

Tiêu Trần bước ra một bước đến trước mặt Dược Trường Thanh, thanh trường kiếm trong tay hất ra, kiếm phong sắc bén xoẹt qua, chỉ thấy Dược Trường Thanh hét một lên tiếng thảm thiết, bả vai của hắn ta đã xuất hiện một vết thương. Ngay sau đó một chân c*̉a Tiêu Trần đá ra làm cả người Dược Trường Thanh bay ngược ra ngoài, khiến hắn ta đập thật mạnh vào bức tường sân chính c*̉a Dược gia mới dừng lại được.

Một kiếm một chân làm Dược Trường Thanh bị trọng thương. Giải quyết xong Dược Trường Thanh thì kế tiếp cũng chỉ còn lại Mộc Phong.

Mộc Phong là một tên chuyên hung hăng đi làm càn làm bậy, thực lực của hắn ta tất nhiên mạnh hơn Dược Trường Thanh nhiều, thế nhưng đối với Tiêu Trần mà nói hắn ta căn bản chỉ là hạng râu ria không đáng nhắc tới.

Đã không còn ai dám ra tay với Tiêu Trần nên bây giờ chỉ còn lại một mình Mộc Phong phải đối mặt với tấn công từ phía Tiêu Trần. Mộc Phong có thể nói là khổ không thể tả. Kiếm pháp của Tiêu Trần không chỉ có tốc độ cực nhanh, mà lực lượng cũng cực kỳ kh*ng b*.

Mộc Phong lúc này hoàn toàn lép vế rồi, bị Tiêu Trần đè ra đánh, không có gì bất ngờ khi đến cuối c*̀ng Mộc Phong đã bị Tiêu Trần dùng một kiếm đâm trúng. Sau đó mọi người chỉ nhìn thấy một đạo kiếm quang hiện lên, Xích Phong kiếm đã chặn ngang ngay cổ Mộc Phong, chỉ cần nhích thêm một tấc chắc chắn Tiêu Trần có thể một kiếm chém đầu hắn ta xuống.

Mùi chết chóc đã hoàn toàn bao phủ toàn thân Mộc Phong. Tiêu Trần không đoạt lấy đầu c*̉a hắn ta, vì dù sao cường giả của Mộc gia vẫn còn đang đứng ở bên cạnh, chỉ là ngày hôm nay thể diện c*̉a Thiên Kiếm Phong đã bị người ta giẫm đạp, hắn cũng không thể cứ như vậy mà buông tha cho Mộc Phong được.

Một chân của Tiêu Trần đá vào đầu gối của Mộc Phong, cơn đau đớn kịch liệt truyền tới làm hắn ta quỳ rạp hai đầu gối xuống đất trước mặt Tiêu Trần.

Tiêu Trần từ trên cao nhìn xuống Mộc Phong, sắc mặt vẫn vô cùng lạnh lùng, hắn nói.

“Chỉ dựa vào ngươi mà c*̃ng muốn sỉ nhục Thiên Kiếm Phong ta sao? Ở trước mặt ta, ngươi chẳng khác nào một con kiến, hiểu không hả? Nhớ cho kỹ, lần sau Mộc gia nhà ngươi nếu còn dám xúc phạm Thiên Kiếm Phong ta nữa, thì tốt nhất là gọi Kiêu Vương của Mộc gia tự mình tới, còn loại kém cỏi như ngươi thì không đủ tầm đâu.”
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 121: tự tìm chỗ chết…”


"Chỉ dựa vào bản lãnh c*̉a ngươi thì vẫn chưa xứng đâu, kêu Kiêu Vương c*̉a Mộc gia ngươi tới đây đi..." Giọng điệu cực kỳ coi thường của Tiêu Trần vang lên bên tai, vẻ mặt c*̉a Mộc Phong tràn trề phẫn nộ, sau c*̀ng trực tiếp phun ra một ngụm máu đỏ tươi, cả người lập tức hôn mê bất tỉnh.

Có thể nói đây quả thực là mất hết thể diện. Nhìn thấy Mộc Phong đã mê man, Tiêu Trần lúc này mới chậm rãi thu lại thanh Xích Phong kiếm. c*̀ng lúc đó, trưởng lão Mộc gia trên đài cao c*̃ng lạnh lùng quát lớn.

“Hừ, tiểu bối ngạo mạn, tự tìm chỗ chết…”

Vị trưởng lão Mộc gia này sở hữu tu vi Đạo Hóa Cảnh, nhưng mà Tiêu Trần không hề mảy may có chút sợ hãi khi đối mặt với ông ta, thần sắc trên gương mặt vẫn vô c*̀ng bình thản, hắn mở miệng nói: “Sao hả? Đây là đánh xong thằng nhỏ thì đến lão già, có phải không?”

Mộc Phong bị bẽ mặt đương nhiên đại diện cho sự nhục nhã của cả Mộc gia, cho nên vị trưởng lão này mới phải lên tiếng. Thế nhưng nghe thấy lời phản bác của Tiêu Trần, sắc mặt của trưởng lão Mộc gia càng thêm u ám, trong cơ thể cũng bộc phát ra một cỗ sóng linh lực cấp bậc Đạo Hóa Cảnh tiểu viên mãn, ông ta nheo mắt nhìn Tiêu Trần chằm chằm, dõng dạc nói rõ từng từ từng chữ.

"Tiêu Trần, ngươi có biết hậu quả của việc chọc giận Mộc gia không?"

Sự sỉ nhục c*̉a Tiêu Trần đối với Mộc gia khiến cho trưởng lão Mộc gia sinh lòng sát ý, ngay khi lời nói c*̉a ông ta vừa thốt ra, Thương Long đã bước đến trước mặt Tiêu Trần, nhìn thẳng trưởng lão Mộc gia và nói: “Chỗ tiểu bối đang luận bàn, nếu như Mộc gia muốn lấy lớn ức hiếp nhỏ, sợ là sẽ có hơi mất mặt rồi đấy.”

Ai nấy c*̃ng đều có thể cảm nhận được sát khí đang phảng phất tỏa ra từ cơ thể của trưởng lão Mộc gia, vì vậy Thương Long trước hết đã tiến lên để bảo vệ Tiêu Trần.

Nghe những lời này của Thương Long, trưởng lão Mộc gia không đáp lại, ông ta ném cho Tiêu Trần một ánh nhìn thật thâm sâu, sau đó khí tức trên người ông ta từ từ thu lại, ông ta ra lệnh cho người khiêng Mộc Phong đang hôn mê bất tỉnh đi, rồi sau đó không nói thêm gì nữa.

Tiêu Trần là Kiêu Vương của Thiên Kiếm Phong, hơn nữa nghe nói Cửu Tiêu chí tôn rất coi trọng Tiêu Trần, vì vậy, vị trưởng lão Mộc gia này rõ ràng không thể tự mình giết Tiêu Trần được, ít nhất là ông ta không thể động thủ trước mặt rất nhiều người như thế này.

Tuy rằng với thực lực c*̉a ông ta, nếu ông ta khăng khăng muốn giết Tiêu Trần, thì Thương Long chắc chắn không thể ngăn cản nổi. Nhưng mà một khi Tiêu Trần chết đi, hậu quả c*̉a ông ta c*̃ng đã được định là chẳng thể tốt đẹp rồi. Cửu Tiêu chí tôn tuyệt đối sẽ đến tận cửa hỏi tội ông ta, đến lúc đó, hoặc là hai đại bá chủ thế lực khai chiến, hoặc là lão tổ Mộc gia c*̉a ông ta phải đem ông ta giao cho Cửu Tiêu chúa tể xử lý, mà cho dù là trường hợp nào trong số đó thì ông ta c*̃ng đều phải chết, vì vậy, tuy sát ý c*̉a tên trưởng lão Mộc gia này đang ngùn ngụt dâng trào, nhưng ông ta c*̃ng đành án binh bất động.

Ngay cả Mộc gia c*̃ng đã chọn ngấm ngầm nuốt xuống cơn giận này, thì đương nhiên Dược gia càng sẽ không nói gì, dù sao bản lĩnh c*̃ng không bằng người ta, hơn nữa chuyện này vốn dĩ chính là do Dược gia cư xử không hợp đạo lý.

Dược gia cũng lựa chọn im lặng, nhưng Tiêu Trần hiển nhiên không có ý định buông tha. Hắn gắt gao phóng tầm mắt nhìn về phía gia chủ c*̉a Dược gia là Dược Minh, nói bằng giọng điệu hờ hững: “Dược gia chủ, vừa nãy ngài nói không gian có hạn, cho nên không thể sắp xếp chỗ ngồi cho Thiên Kiếm Phong bọn ta. Thế thì c*̃ng không cần phiền toái nữa, cứ đem chỗ ngồi c*̉a Dược gia ngài đưa cho bọn ta là được rồi. Thiên Kiếm Phong bọn ta sẽ không so đo mấy thứ này đâu…”

Dược gia cố ý muốn làm mất mặt Thiên Kiếm Phong, nếu đã như vậy thì hôm nay Tiêu Trần sẽ khăng khăng muốn ngồi ở trên đài cao này, hơn nữa còn muốn khiến người c*̉a Dược gia phải c*́t xéo.

Lời nói rất thẳng thừng, ý tứ c*̃ng cực kỳ rõ ràng, nghe xong lời này của Tiêu Trần, vẻ mặt của Dược gia chủ lập tức chùng xuống, đây là có ý gì? Tiêu Trần muốn đuổi Dược gia xuống sao? Ông ta là người đứng ra tổ chức, thế mà Tiêu Trần lại muốn truất hạ vị trí đài cao c*̉a Dược gia sao?

Với vẻ mặt u ám, Diêu Minh lạnh như băng đáp lại: "Tiêu Trần, ngươi đừng quá đáng. Ta thừa nhận việc này là do sơ suất c*̉a Dược gia ta, nhưng Dược gia ta c*̃ng bằng lòng vì chuyện này mà đền bù, ngươi đừng có mà hùng hổ dọa người…”

“Hùng hổ dọa người ư? Dược gia chủ à, vừa rồi ngài c*̃ng nói đây là sơ suất c*̉a Dược gia ngài, nếu đã như vậy, thì Dược gia ngài đem chỗ ngồi đưa cho bọn ta là rất hợp tình hợp lý rồi, không phải sao?

“Hơn nữa, nhìn người đang ngồi trên đài cao xem, không có nổi một người c*̉a bá chủ thế lực, mà chỉ có mỗi mình Dược gia ngài, nhưng c*̃ng chỉ là thuộc một gia tộc bé nhỏ trong thành, người mạnh nhất trong tộc chỉ mới đạt Đạo Hóa Cảnh, tuổi tác đồng lứa lại chỉ có mỗi một tên phế vật Dược Trường Thanh tô điểm bên ngoài mà thôi. Nếu nói về Mộc gia thì họ còn có một Kiêu Vương có thể khiến ta thấy hứng thú một chút đi, nhưng Dược gia ngài có cái gì? Thế thì Dược gia ngài dựa vào cái gì mà lại ngồi ngang vai ngang vế với các cường giả c*̉a bá chủ thế lực bọn ta hả?” Nghe lời kia c*̉a Dược Minh, Tiêu Trần cao giọng quát lớn.

Hoàn toàn không kiêng dè thân phận c*̉a Dược Minh, đương nhiên chỉ là một gia chủ c*̉a Dược gia, vẫn không đến mức khiến Tiêu Trần quan tâm đến.

Khi Tiêu Trần thốt ra những lời vừa rồi, hắn hoàn toàn không chừa thể diện cho Diêu Minh rồi. Diêu Minh tức giận nhìn Tiêu Trần, nhưng Tiêu Trần vẫn bình tĩnh nhìn ông ta.

Kẻ thích bôi nhọ sẽ luôn bị người khác sỉ nhục, đạo lý này quá là đơn giản, Dược gia ngài muốn làm nhục Thiên Kiếm Phong ta, vậy thì ta hiển nhiên muốn hung hăng khiến Dược gia ngài bẽ mặt rồi.

Đang không biết nên phản bác lại lời nói của Tiêu Trần như thế nào, thì cùng lúc đó, Dược gia lão tổ đang ngồi ở một bên Thiên Đan cốc rốt cuộc lúc này mới lên tiếng: "Dược Minh, đưa người lui xuống đi..."

Dược gia lão tổ là một vị trưởng lão c*̉a Thiên Đan cốc, lúc bấy giờ ông ta đương nhiên là đang ngồi c*̀ng với người c*̉a Thiên Đan cốc.

Lão tổ đích thân lên tiếng, nghe vậy sắc mặt Dược Minh sa sầm lại, thân là người tổ chức mà bị đuổi khỏi đài cao, sắc mặt c*̉a Dược Minh tái nhợt, nhưng cuối c*̀ng ông ta c*̃ng không nhiều lời, dẫn đám người c*̉a Dược gia đi xuống khỏi đài cao. Sau đó Tiêu Trần, Thương Long và những người của Thiên Kiếm Phong ngồi vào ghế của Dược gia.

Chẳng ai ngờ kết quả cuối c*̀ng lại như vậy, vốn dĩ phải là Thiên Kiếm Phong bị mất mặt, nhưng ầm ĩ một hồi lại trở thành Dược gia không có chỗ dung thân.

Diêu Minh dẫn người rời khỏi đài cao, Dược gia lão tổ lúc này cũng chủ động đi đến trước mặt c*̉a Thương Long tạ lỗi: "Thương Long phong chủ, mong rằng ngươi có thể tha thứ cho chuyện xảy ra hôm nay..."

Ngay từ đầu không có ai phản ứng, đến hiện tại Dược gia lão tổ đích thân xin lỗi, hơn nữa thái độ còn vô cùng cung kính chân thành, tất cả những thay đổi này đều là do Tiêu Trần đem lại.

Trước lời xin lỗi của Dược gia lão tổ, Thương Long gật đầu đồng ý, c*̃ng không có ý định làm khó dễ đối phương.

Sự việc hầu như đã chấm dứt ở đây, chỉ có sự hận thù trong mắt Dược Trường Thanh càng trở nên nồng đậm hơn, ngay sau lời mở đầu c*̉a Dược Minh, Dược Vương thịnh hội chính thức mở màn.

Mang danh là Dược Vương thịnh hội, nhưng lại giống như một sự kiện đấu giá hơn, chẳng qua mặt hàng đấu giá đều là một số linh thảo hoặc đan dược, đương nhiên, đan dược và linh thảo ở Dược Vương thịnh hội này đều là những chủng loại tương đối hiếm gặp ở ngoại giới.

Cả ngày hôm nay đều là hoạt động đấu giá, nhưng ngày mai lại có một sự kiện vô c*̀ng trọng đại, đó chính là một vị phó cốc chủ c*̉a Thiên Đan cốc muốn đến Dược Vương thịnh hội thu nạp đồ đệ.

Thiên Đan cốc có tổng cộng chín phó cốc chủ, tu vi của bọn họ đều ở tầng Đạo Tôn Cảnh, tương đương với chín vị phong chủ c*̉a Cửu Tiêu Cung, thực lực hết sức dũng mãnh, thân phận địa vị chỉ dưới thất đại chúa tể mà thôi.

Một nhân vật hùng mạnh như vậy đến tuyển đệ tử đương nhiên không cần nói cũng biết sức hấp dẫn mãnh liệt đến nhường nào, mà rất nhiều thế lực đang có mặt c*̃ng đều là vì biết trước tin tức này cho nên mới tới đây. Có thể nói, hoạt động đấu giá hôm nay sẽ chỉ là món ăn khai vị, còn buổi tuyển đệ tử ngày mai mới là món ăn chính thực sự.

Một khi được nhìn trúng, nhất định sẽ là quạ đen biến thành phượng hoàng, một bước có thể trở thành đồ đệ c*̉a một vị cường giả tu vi Đạo Tôn Cảnh.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 122: “Một vạn…”


Trừ đệ tử của thất đại bá chủ thế lực, người của các đại thế lực khác đều vô cùng chờ mong vào việc thu nhận đệ tử ngày mai.

Có vài người vì quá rảnh rỗi, không có việc gì để làm nên ngồi trên ghế và xem từng viên đan dược đang được bày bán đấu giá. Thật lòng mà nói thì những viên đan dược này không phải không tốt, chỉ là tạm thời Tiêu Trần không cần đến, mà đã không cần thì dĩ nhiên là cũng chẳng có hào hứng gì.

Nhưng khi thấy vài đệ tử của Thiên Kiếm Phong lần lượt cầm lên vài viên đan dược và rồi mọi người thi nhau mua, Tiêu Trần mỉm cười. Xem ra sau khi đến Cửu Tiêu Cung, cuộc sống của mọi người trong thời gian qua đã tốt hơn, linh thạch trong túi của họ cũng đã dồi dào hơn xưa rất nhiều rồi. Lúc trước, khi còn ở Đông Dương vực, những đệ tử này dù làm thế nào cũng chỉ kiếm được chừng tầm trăm viên hạ phẩm linh thạch là cùng, nhưng bây giờ có thể thấy mọi chuyện đã khác, chỉ cần phẩy tay một chút họ có thể có được hàng nghìn viên hạ phẩm linh thạch.

Và đương nhiên, để thay đổi được như vậy chắc chắn không thể thiếu sự trợ giúp từ Cửu Tiêu Cung. Lúc mới đến Cửu Tiêu Cung, thực lực của Thiên Kiếm Phong có thể nói là nằm dưới đáy trong chín đỉnh, nếu so với tám đỉnh còn lại thì chênh lệch về thực lực là rất lớn. Do đó Cửu Tiêu chúa tể c*̃ng hy vọng Thiên Kiếm Phong có thể mau chóng phát triển và lớn mạnh hơn, nên xét về tài nguyên tu luyện, hẳn là ngài sẽ cấp cho Thiên Kiếm Phong nhiều hơn, nhất là với ba người Thương Long, Thương Huyền và Thương Vân. Cửu Tiêu chúa tể rất hy vọng bọn họ sẽ mau chóng đột phá Đạo Hóa Cảnh, Đạo Vương Cảnh hay thậm chí là Đạo Tôn Cảnh.

Vì thông thường, tất cả chín vị phong chủ của Cửu Tiêu Cung đều là cường giả Đạo Tôn Cảnh, tu vi bây giờ của ba người Thương Huyền quả thật là quá thấp, so với trưởng lão của tám đỉnh còn lại thì không bằng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể được.

Tạm thời về tài nguyên tu luyện thì không cần lo lắng, bởi với sự chiếu cố của Cửu Tiêu chúa tể, có thể nói tài nguyên tu luyện của Thiên Kiếm Phong giờ đây đã vượt qua tám đỉnh còn lại. Nhưng sự ưu tiên này chắc chắn sẽ không kéo dài, cho nên đám người Thiên Kiếm Phong nhất định phải chớp lấy khoảng thời gian quý giá này và nâng cao tổng thể thực lực càng nhanh càng tốt.

Tiêu Trần khẽ nở nụ cười, vì đang mải nghĩ đến chuyện của Thiên Kiếm Phong nên hắn không nhận ra cách đó không xa, có một đôi mắt xinh đẹp đang mải mê quan sát và đánh giá hắn.

Hà Liên, Thiên Kiêu của Bách Chiến Phong, sau khi tận mắt nhìn thấy Tiêu Trần đấu kiếm chống lại mười ba tên Thiên Kiêu kia, đã không kìm được lòng mình và nảy sinh tình cảm yêu mến với Tiêu Trần.

Vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, khí chất xuất thần huyền ảo, khi giải quyết công việc thì lại điềm đạm và bình tĩnh như không, còn thực lực vô cùng dũng mãnh, tất cả những thứ trên cộng lại khiến Tiêu Trần tràn đầy sức hút khó có thể cưỡng lại.

Từ nhỏ đến lớn, Hà Liên đã gặp qua không ít Thiên Kiêu, nhưng cho đến nay, dù là phương diện nào cũng không có ai có thể sánh được với Tiêu Trần. Vào lúc này, Tiêu Trần dường như đã trở thành người tình trong mộng của Hà Liên rồi.

Tiêu Trần không nhận ra ánh mắt đầy si mê của Hà Liên. Đúng lúc hắn đang rảnh tay rảnh chân, có hai viên đan dược có tên là Bách Tuế Đan đã được mang lên và bắt đầu đấu giá với giá khởi điểm là hai nghìn hạ phẩm linh thạch.

Thấy hai viên Bách Tuế Đan này, cuối cùng Tiêu Trần cũng cảm thấy hứng thú rồi. Dù hai viên đan dược này không có công dụng gì với hắn nhưng lại vô cùng hữu ích với phụ thân và mẫu thân của hắn.

Vì thiên phú tu luyện của Tiêu Kình và Bạch Như Nguyệt đều chỉ ở mức bình thường, nên dù Tiêu Trần đã cung cấp cho bọn họ rất nhiều tài nguyên tu luyện nhưng hiện giờ hai người họ cũng chỉ đang ở sơ cấp Địa Minh Cảnh.

Bách Tuế Đan này có công dụng đúng như tên của chúng, đó là có thể tăng thêm thọ nguyên cho người.

Đối với cha mẹ của mình, Tiêu Trần không cần họ phải sở hữu sức chiến đấu mạnh mẽ dữ dội, hắn chỉ mong họ có thể sống lâu trăm tuổi. Vừa nghĩ đến một ngày phụ thân và mẫu thân của mình rồi sẽ hóa thành cát bụi, trong lòng Tiêu Trần không hề muốn như thế, nên với Tiêu Trần, có càng nhiều đan dược có thể tăng thêm thọ nguyên càng tốt. Bản thân hắn không cần, nhưng hắn có thể đưa cho phụ thân và mẫu thân dùng. Tiêu Trần muốn họ có thể sống thật lâu, đã là người một nhà thì việc mãi mãi không bao giờ chia xa là tốt nhất.

Sau khi gia chủ vừa mới chào hàng với giá năm nghìn, Tiêu Trần không do dự mở miệng nói: “Một vạn…”

Tiêu Trần tăng giá lên gấp bội, khi mua món đồ cho chính mình, hắn sẽ không nhăn mày suy nghĩ, mà đây lại là mua đồ cho phụ thân và mẫu thân hắn, thì Tiêu Trần càng không bận tâm đến giá tiền. Với Tiêu Trần, cho dù có phải bỏ ra mười vạn hắn cũng phải giành cho bằng được hai viên Bách Tuế Đan này.

Hắn nhất định phải sở hữu được chúng. Cuối cùng, phiên đấu giá kết thúc và Tiêu Trần đã mua được hai viên Bách Tuế Đan với giá ba vạn hạ phẩm linh thạch.

Tiêu Trần cất hai viên đan dược vào trong nạp giới thật cẩn thận, đợi khi nào có thời gian về huyện Lĩnh Sơn sẽ biếu cho song thân.

Nghĩ đến thế, hắn bỗng nhiên mỉm cười. Vào các phiên đấu giá sau, Tiêu Trần không mở miệng báo giá giành mua nữa. Sự kiện đấu giá kéo dài đến tận chạng vạng mới kết thúc, sau đó, Dược gia mở tiệc rượu và mời người đến từ tất cả các đại thế lực đến tham gia.

Đại tiệc được tổ chức tại quảng trường chính của Dược gia, một thị nữ đã nhanh chóng sắp xếp xong bàn ghế, bát đĩa và đũa. Các thế lực dùng bữa ngay tại sân chính, còn thất đại bá chủ thế lực sẽ dùng bữa tại sảnh chính cùng với gia chủ của Dược gia.

Giờ đây không còn ai khinh thường Thiên Kiếm Phong nữa, ai nấy đều cùng đoàn người Thương Long nhập tiệc và thưởng thức những món cao lương mỹ vị do Dược gia dày công chuẩn bị. Tiêu Trần cũng không có hứng thú bắt chuyện với những người khác, nhưng đúng vào lúc này, Hà Liên mặc bộ váy dài màu xanh lại chủ động bước đến trước mặt hắn.

Hà Liên vì lần này là nữ Thiên Kiêu duy nhất tham gia nên nàng ta đương nhiên thu hút sự chú ý của mọi người, hơn nữa bản thân Hà Liên cũng là một mỹ nhân. Thấy Hà Liên chủ động đến tìm Tiêu Trần, mọi người chia làm hai phe, một bên là các Thiên Kiêu vẫn giữ nguyên mơ tưởng đẹp đẽ với nàng ta, phe còn lại đều nở một cười đầy đau khổ và bất lực.

Nếu như không có chuyện xảy ra buổi sáng hôm nay, thì những Thiên Kiêu kia sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy. Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy thân thể dũng cảm của Tiêu Trần, bọn họ nào còn dám đi trêu chọc Tiêu Trần. Hơn nữa ai cũng thấy Hà Liên đã nảy sinh thiện cảm với Tiêu Trần, nếu dám cướp nữ nhân với Tiêu Trần thì chẳng phải đang tự rước họa vào người, tự tìm đường chết cho chính mình hay sao?

Hà Liên chủ động bước tới bên cạnh Tiêu Trần, với gương mặt xinh đẹp đang đỏ bừng, nàng hỏi nhỏ: “Chuyện là… Tiêu Trần sư huynh, ta có thể ngồi chỗ này không?”

Giọng nàng ta có chút thẹn thùng, nghe vậy, Tiêu Trần mỉm cười, đáp lại: “Được.”

Trong lòng Hà Liên vô cùng vui mừng, nàng ta ngồi xuống bên cạnh Tiêu Trần rồi không ngừng tìm kiếm chủ đề để tán gẫu với Tiêu Trần. Nhưng mà, trong suốt cuộc trò chuyện, tuy rằng biểu hiện bên ngoài c*̉a Tiêu Trần vô c*̀ng bình dị và gần gũi, nhưng cũng để lại cho người ta một cảm giác khó có thể thân thiết.

Tiêu Trần không có chút cảm giác nào với Hà Liên. Dù rằng dung mạo c*̉a nàng ta cũng xinh xắn, nhưng so với Tần Thủy Nhu, người đã thức tỉnh âm linh thể, thì vẫn còn kém khá xa. Đương nhiên Tiêu Trần không thể bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của Hà Liên được.

Bầu không khí của tiệc rượu vô cùng nhộn nhịp, Thương Long cũng bị cường giả của thất đại thế lực kéo đi uống rượu, còn Tiêu Trần thì phải ngồi tiếp chuyện với Hà Liên.

Khi tất cả mọi người đang tụ tập với nhau, trong gian phòng của Mộc Phong, Mộc Phong và Dược Trường Thanh đang ngồi với nhau với vẻ mặt u ám. Mộ Phong nhìn Dược Trường Thanh rồi lạnh lùng nói: “Tiêu Trần, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi...”

Vì bị đánh cho bị thương, bầm dập cộng thêm việc bị mất mặt với tất cả mọi người, Mộc Phong và Dược Trường Thanh không có tham gia bữa tiệc hôm nay. Thù hận trong lòng bọn họ nhiều đến nỗi như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Trần. Ngồi đối diện với gương mặt lạnh như băng của Mộc Phong, ánh mắt của Dược Trường Thanh cũng lóe lên sự nham hiểm và tàn độc.

“Mộc huynh yên tâm, ta đã nghĩ ra một cách chắc chắn có thể khiến Tiêu Trần mất hết mặt mũi...”
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 123: Đạo Tôn Cảnh.


"Mộc huynh yên tâm, ta đã nghĩ ra một cách, nhất định có thể làm cho Tiêu Trần không còn mặt mũi..."

Trong lòng hai người đều có chung nỗi căm hận mãnh liệt với Tiêu Trần, lúc này Dược Trường Thanh nói mình đã nghĩ ra một cách làm cho Tiêu Trần mất hết thể diện, Mộc Phong nghe xong thì tinh thần tỉnh táo hẳn, vẻ mặt mong đợi nhìn về phía Dược Trường Thanh hỏi: "Cách gì, Dược huynh nói ta nghe xem.”

“Mộc huynh đừng nóng vội, ngày mai không phải Phó Cốc Chủ của Thiên Đan Cốc muốn tới thu nạp đệ tử sao? Đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ cách ép Tiêu Trần phải tham gia, thực lực của hắn tuy rằng nghịch thiên, nhưng về đan dược, ta tin chắc rằng hoàn toàn có thể hạ gục Tiêu Trần, đến lúc đó ta nhất định phải ở trước mặt mọi người, đòi lại hết những áp bức nhục nhã mà ta đã chịu đựng ngày hôm nay.” Dược Trường Thanh cười khẩy một tiếng và nói.

Xét về thực lực, hai người Mộc Phong và Dược Trường Thanh thúc ngựa cũng không thể theo kịp Tiêu Trần, vì thế, bọn họ cũng chỉ có thể báo thù bằng cách khác, mà ngày mai chính là cơ hội tốt nhất.

Phó Cốc Chủ của Thiên Đan Cốc muốn thu nạp đồ đệ, vậy đương nhiên là phải trải qua sát hạch, chỉ có người có thiên phú tuyệt hảo trên con đường luyện dược mới có thể được tên Phó Cốc Chủ kia nhìn trúng.

Sức lực chiến đấu của Tiêu Trần thực sự vô cùng mạnh, có điều về đan dược thì Tiêu Trần hiểu được bao nhiêu? Còn Dược Trường Thanh là người của Dược gia, từ nhỏ đã được tiếp xúc với đan dược, hắn ta tự tin nếu là so đấu đan dược, bản thân hắn ta hoàn toàn có thể thừa sức đánh bại Tiêu Trần.

Vẫn chưa mất hết hy vọng, mà nghe được những lời này của Trường Thanh, Mộc Phong cũng lạnh giọng phá lên cười, đồng thời thái độ của hắn ta đối với Dược Trường Thanh cũng chuyển tốt lên nhiều. Hắn ta lập tức ôm lấy bả vai Dược Trường Thanh, vẻ mặt phấn khởi nói.

"Tốt, thật tốt, kế này của Dược huynh rất được, cứ như vậy mà làm. Ngày mai ta ngược lại muốn nhìn xem Tiêu Trần bị mất mặt ở trước mặt mọi người sẽ để lộ ra biểu cảm gì, ha ha..."

Để trả thù Tiêu Trần, hai người đã nghĩ ra một kế sách nham hiểm như vậy, mà đối với việc này, Tiêu Trần còn không hề hay biết một chút nào.

Tiệc rượu kết thúc, Tiêu Trần cùng mọi người của Thiên Kiếm Phong trở về nơi ở, đương nhiên, đã không còn là một sân phụ của ngày hôm qua, mà là một sân chính với khung cảnh tươi đẹp hơn, hơn nữa còn được chuẩn bị thị nữ riêng cho đoàn người ở Thiên Kiếm Phong.

Trực tiếp dẫn Tiêu Trần đi tới thư phòng, thời gian dài như vậy, Tiêu Trần không những thành công toàn mạng từ trong dãy núi Vạn Thú đi ra, vả lại còn đi tới được Trung Thổ thần vực, Thương Long tất nhiên có rất nhiều chuyện muốn hỏi Tiêu Trần.

Biết Thương Long muốn hỏi mình điều gì, Tiêu Trần cũng đã sớm chuẩn bị tốt câu trả lời, cũng không có nói ra chuyện Yêu Thú đế quốc, chuyện của Trần Lăng và Long Thanh, chỉ nói là do mình may mắn, không ngờ lại xuyên qua được Vạn Thú và đi tới Trung Thổ thần vực.

Hắn che giấu toàn bộ sự việc, mà Thương Long cũng không có tra hỏi đến cùng chuyện này, vốn dĩ đây chỉ là tùy tiện hỏi một chút, nếu Tiêu Trần còn sống, vậy những chuyện khác đương nhiên là không còn quan trọng nữa.

Cùng Thương Long tán gẫu nửa canh giờ, sau đó Tiêu Trần liền một mình trở về phòng, lập tức bắt đầu tu luyện, yên tĩnh suốt một đêm cũng đã đến sáng ngày hôm sau, không khí Dược gia càng thêm náo nhiệt.

Cũng chỉ mới là sáng sớm, người của các đại thế lực cũng đã đổ xô chen chúc tới quảng trường chính của Dược gia. Hôm nay chính là ngày Phó Cốc Chủ của Thiên Đan Cốc thu nạp đệ tử, đây chính là một vị siêu cấp cường giả Đạo Tôn Cảnh, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Thiên Thần lục địa, địa vị của người đó chỉ đứng sau thất đại chúa tể.

Một nhân vật như vậy muốn thu nạp đệ tử, mọi người đương nhiên là vô cùng kích động.

Thời gian vẫn còn sớm, nhưng quảng trường chính của Dược gia đã vô cùng đông đúc. Khi đám người Tiêu Trần đi đến, toàn bộ quảng trường chính đều đã chật kín đến mức một con kiến c*̃ng ko thể chui lọt rồi.

Không giống như ngày hôm qua, hôm nay ngoại trừ đài cao phía trước quảng trường chính ra, trung tâm quảng trường chính cũng được dọn dẹp sạch sẽ, hơn nữa bày toàn bộ hàng trăm cái bàn gỗ, cùng với số lượng lớn lò luyện đan tương đương, rõ ràng đây chắc chắn là để dùng cho cuộc sát hạch sau đó.

Thất đại thế lực bá chủ lần tiến vào, hôm nay Dược gia không còn tái phạm lại sự ngu xuẩn của mình nữa, đã sắp xếp chỗ ngồi thật tốt cho Thiên Kiếm Phong, trực tiếp leo lên đài cao rồi ngồi xuống, sau đó, mọi người liền bắt đầu chờ đợi, còn về người được trông chờ đương nhiên là nhân vật chính hôm nay, vị Phó Cốc Chủ của Thiên Đan Cốc kia.

Mọi người kiên nhẫn chờ đợi, không ai dám có chút bất mãn nào, dù sao đối phương chính là một siêu cấp cường giả Đạo Tôn Cảnh.

Nhẫn nại chờ đợi đến khoảng chừng một canh giờ, thì một gã nam nhân trung niên mặc đan vân bạch bào, tay cầm bầu rượu hồ lô, cả người tỏa ra toàn mùi rượu bất thình lình xuất hiện trên bầu trời quảng trường chính của Dược gia.

Nhìn thấy người này xuất hiện, cường giả tiên phong c*̉a thất thế lực bá chủ trên đài cao khôi phục lại tinh thần, ngay từ giây phút đầu tiên đã có không ít người nhận ra thân phận của người vừa tới. Hồng Cương trưởng lão của Bách Chiến Phong nhẹ giọng nói: "Không ngờ lại là Đan Vân Đạo Tôn của Cửu Cốc Chủ..."

Thiên Đan Cốc có một Cốc Chủ, cũng chính là Thiên Đan Chúa Tể, mà dưới Thiên Đan Chúa Tể chính là chín vị Phó Cốc Chủ, cũng chính là cường giả của Cửu Đại Đạo Tôn Cảnh, mà Đan Vân Đạo Tôn đứng thứ chín trong danh sách chín vị Phó Cốc Chủ.

Tuy rằng đứng ở vị trí cuối cùng trong danh sách, nhưng cái này cũng không có nghĩa là thực lực của Đan Vân Đạo Tôn không mạnh, ngược lại, ở trong chín vị Phó Cốc Chủ của Thiên Đan Cốc, thực lực của Đan Vân Đạo Tôn đủ để xếp vào vị trí thứ ba, hơn nữa, tuổi của Đan Vân Đạo Tôn cũng là nhỏ nhất trong chín vị Phó Cốc Chủ, được xưng là người có khả năng trở thành Thiên Đan Chúa Tể tiếp theo nhất.

Không ngờ lại là Đan Vân Đạo Tôn đến để thu nạp đệ tử, nghe nói Đan Vân Đạo Tôn cả đời chưa bao giờ thu nạp đệ tử, chỉ có một nữ nhi được thừa nhận là đệ tử chân truyền của hắn, mà nữ đồ đệ của hắn hiện giờ cũng là một trong Thập Đại Kiêu Vương, có thể nói là đệ nhất Thiên Kiêu của Thiên Đan Cốc.

Nhận ra thân phận của Đan Vân Đạo Tôn, cường giả của thất đại thế lực bá chủ lần lượt đứng dậy hành lễ, nói: "Tham kiến Đan Vân Đạo Tôn..."

"Đã để các vị đợi lâu rồi..." Đối mặt với sự hành lễ của mọi người, Đan Vân Đạo Tôn nấc lên một cái, lảo đảo rồi nói, nhìn bề ngoài hoàn toàn không giống như một vị siêu cấp cường giả Đạo Tôn Cảnh.

Đi tới ngồi xuống vị trí chính giữa đã được chuẩn bị từ sớm cho ông ta, hôm nay Đan Vân Đạo Tôn mới là nhân vật chính, đồng thời ông ta c*̃ng là người có tu vi cao nhất và thân phận cao quý nhất trong số tất cả những người đang có mặt ở đây.

Đan Vân Đạo Tôn ngồi xuống chỗ của mình, ánh mắt nhìn qua mọi người xung quanh ở đây một lượt, sau đó mới lộ vẻ hơi khệnh khạng, mở miệng nói: "Các vị, hôm nay bản tôn thu nạp đệ tử chỉ thu nạp một người, chính là đệ tử quan môn của bản tôn, cả đời chỉ thu nạp một người, cho nên hôm nay bản tôn cũng không cam đoan nhất định sẽ thu nạp đệ tử trong số các ngươi, nếu bản tôn không vừa mắt bất kỳ một người nào thì c*̃ng chỉ có thể không tiến hành nữa.”

Chỉ thu nạp một người, hơn nữa còn là đệ tử quan môn, nghe xong lời này, mọi người ở đây ngay lập tức trở nên hưng phấn, đệ tử quan môn và đệ tử bình thường, đó hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Đương nhiên, yêu cầu của đệ tử quan môn chắc chắn cũng phải cao hơn đệ tử bình thường rất nhiều, có điều, một khi trở thành đệ tử quan môn của Đan Vân Đạo Tôn, thì hiển nhiên đãi ngộ chắc chắn tốt hơn rất nhiều so với đệ tử bình thường.

Vừa xuất hiện đã lập tức nói thẳng, cả đời chỉ muốn thu nạp một người, mà thành Dược Vương cũng chỉ là điểm dừng chân đầu tiên của Đan Vân Đạo Tôn, nếu như không có người mà ông ta muốn, Đan Vân Đạo Tôn đương nhiên là sẽ không thu nạp, thà thiếu chứ không thu nạp bừa bãi.

Mọi người xì xào bàn bán to nhỏ, một lúc sau, Đan Vân Đạo Tôn lại mở miệng nói: "Đương nhiên, nếu như có người thiên phú không tệ, ngay cả khi không thể trở thành đệ tử của ta, nhưng ta cũng sẽ thu nạp người đó vào trong Thiên Đan Cốc. Được rồi, không nói nhảm nữa, tiếp theo hãy bắt đầu ngay đi.”
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 124: Đan Vân Đạo Tôn


Đan Vân Đạo Tôn ra hiệu bảo bắt đầu sát hạch. Phàm là người muốn trở thành đệ tử của mình, chỉ cần không quá hai mươi lăm tuổi đều có thể tham gia sát hạch. Mà quá trình sát hạch cũng rất đơn giản, tổng cộng chia làm ba phần thi.

Thử thách đầu tiên là khả năng khống chế hỏa lực. Với tư cách là luyện đan sư, khả năng khống chế hỏa lực là vô cùng quan trọng. Thử thách thứ hai là linh hồn lực và thử thách thứ ba là thực hiện luyện đan. Đương nhiên, kiểm tra về đan dược chính là kiểm tra cơ bản nhất, phương pháp và nguyên liệu đều do Đan Vân Đạo Tôn cung cấp.

Khi giọng nói của Đan Vân Đạo Tôn vừa dứt, từng thanh niên tài năng lần lượt đi tới trung tâm quảng trường chính. Dược gia vì lần sát hạch này đã sớm chuẩn bị sẵn lò luyện đan.

Mỗi lần là một trăm người sát hạch, bởi vì số người tham gia đông đảo, đương nhiên là phải tiến hành mấy vòng sát hạch. Vòng thứ nhất này, Dược Trường Thanh không vào sân, cho nên cũng không có làm khó dễ Tiêu Trần.

Ngồi ở trên đài cao, Tiêu Trần chỉ thấy mọi người ở trung tâm quảng trường ai nấy lần lượt đều phóng ra linh lực, hình thành linh hỏa, mà linh hỏa này chính là thứ không thể thiếu trong luyện dược.

Linh hỏa nói trắng ra chính là linh lực sau khi thiêu đốt hỏa diễm, theo lý mà nói bất kỳ một võ giả nào cũng sở hữu linh hỏa, nhưng có được là một chuyện, có thể khống chế hay không lại là một chuyện khác.

Phải biết rằng, khống chế linh hỏa trực tiếp liên quan đến thành bại trong luyện đan, không chỉ có thể khống chế độ lớn nhỏ của hỏa thế theo ý muốn, mà còn nhất định phải có khả năng phóng ra và thu lại một cách thành thạo, thậm chí những luyện dược sư năng lực uyên thâm kia còn phải luyện hỏa thành tơ, cho nên khống chế linh hỏa chính là điều cơ bản trong nền tảng c*̉a luyện đan sư.

Một tên thanh niên tài năng dựa theo yêu cầu của Đan Vân Đạo Tôn thể hiện ra linh hỏa của mình, từng ngọn linh hỏa xuất hiện trong tay mọi người, có điều đối với việc này, Đan Vân Đạo Tôn lại không có chút để ý, vừa uống rượu ngon trong hồ lô, vừa lười biếng uể oải tựa lên trên ghế, dường như căn bản là không quan tâm đến mọi người.

Toàn bộ quá trình sát hạch đều do Dược gia lão tổ chủ trì. Toàn bộ vòng sát hạch linh hỏa thứ nhất đã kết thúc, Đan Vân Đạo Tôn cũng không buồn nói một câu, cũng không biết Đan Vân Đạo Tôn như vậy là có ý gì, trong lòng mọi người có chút thấp thỏm bắt đầu bước vào phần sát hạch thứ hai.

Phần sát hạch thứ hai là thử thách về linh hồn lực, cuộc sát hạch linh hồn lực này tương đối đơn giản hơn nhiều. Mọi người lần lượt đi tới bên cạnh Dược gia lão tổ, lần lượt đưa tay chạm vào Hồn Thạch, Hồn Thạch sẽ căn cứ vào cường độ linh hồn của mỗi người mà nở ra mức độ quang mang tương ứng.

Thông thường, theo sự tăng lên của tu vi thì cường độ linh hồn cũng sẽ tăng lên, tuy nhiên là bởi vì lần này có giới hạn tuổi tác, cho nên người tham gia sát hạch hầu như đều là tu vi Huyền Nguyên Cảnh, mà võ giả Huyền Nguyên Cảnh, hầu như cũng chỉ có cường độ linh hồn khoảng chừng một trượng, có thể đạt tới hai trượng đều rất ít, đạt tới ba trượng lại càng khó hơn, trong vạn người mới tìm được một người.

Hơn nữa, ở cấp bậc Huyền Nguyên Cảnh này, bất luận là ai cũng không có khả năng tu luyện công pháp tăng cường linh hồn lực, bởi vì ở giai đoạn này, linh hồn của võ giả còn rất yếu ớt, hoàn toàn không có khả năng thông qua ngoại lực để tăng lên, chỉ sau khi đạt đến Thiên Nhân Cảnh, mới có thể tu luyện công pháp tăng cường linh hồn lực. Vì vậy, lúc này linh hồn lực của mọi người mạnh yếu ra sao hoàn toàn là do trời sinh, mà cái này cũng vừa vặn có thể nói lên rằng bản thân mỗi người có trở thành luyện dược sư tư chất trời cho hay không.

Trời sinh người có linh hồn lực càng mạnh, thiên phú tự nhiên sẽ càng cao, sau này chắc chắn có thể dễ dàng trở thành luyện dược sư có năng lực uyên thâm hơn, điều này tất cả mọi người đều đã biết.

Mọi người lần lượt bắt đầu cuộc kiểm tra, ròng rã qua một trăm người, người có thành tích tốt nhất thì cường độ linh hồn lực cũng chỉ có thể đạt tới hai tấc mà thôi.

Hai vòng sát hạch đã kết thúc, vòng sát hạch thứ ba còn chưa bắt đầu, Đan Vân Đạo Tôn đã chủ động mở miệng nói: "Được rồi, không cần, nhóm tiếp theo đi..."

Ra hiệu bảo không cần bắt đầu vòng khảo hạch thứ ba, rất rõ ràng, trong nhóm người này không có một ai có thể lọt vào tầm mắt của Đan Vân Đạo Tôn, cho nên vòng sát hạch thứ ba này căn bản là không cần thiết tiến hành. Nghe được lời nói này của Đan Vân Đạo Tôn, Dược gia lão tổ đương nhiên phải nghe theo, lập tức thay đổi nhóm đệ tử sát hạch thứ hai, Dược Trường Thanh vẫn không có ở trong số đó.

Cũng giống như nhóm thứ nhất, nhóm người khảo hạch thứ hai này, vẫn như trước chỉ tiến hành hai vòng đầu tiên đã bị Đan Vân Đạo Tôn kêu dừng lại, không cần bắt đầu vòng thứ ba.

Sau đó là nhóm thứ ba, nhóm thứ tư, kết quả cũng giống như thế, đến cuối cùng đã là nhóm người sát hạch thứ năm và cũng là nhóm người cuối cùng. Số người bất mãn đã lên đến một trăm người, mà lần này, Dược Trường Thanh bất ngờ lại ở trong số đó.

Phải đến tận cuối cùng mới tham gia sát hạch, chậm rãi đi tới chính giữa quảng trường, trên mặt Dược Trường Thanh nở nụ cười lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Trần, trong lòng thầm chế giễu, nhưng ngoài mặt vẫn là bình tĩnh nói.

"Tiêu Trần, chuyện ngày hôm qua ta không phục, hôm nay ta muốn khiêu chiến với ngươi, ngươi có dám cùng ta so đấu luyện dược hay không?"

Dược Trường Thanh muốn cùng Tiêu Trần so đấu luyện dược, lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, nhưng lại lập tức đều để lộ ra vẻ khinh bỉ.

Dược Trường Thanh này đúng là không biết xấu hổ, hắn ta sinh ra ở Dược gia, từ nhỏ đã tiếp xúc với đan dược, mà Tiêu Trần vừa nhìn đã biết là chuyên tâm võ đạo, e rằng căn bản cũng chưa từng tiếp xúc qua luyện dược, so đấu như vậy, là có ý gì.

Mọi người đều khinh thường, mà nghe những lời này của Dược Trường Thanh, Tiêu Trần cũng lạnh lùng cười nói: “Dược Trường Thanh, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ...”

Chính bản thân căn bản cũng chưa từng tiếp xúc qua với đan dược, Dược Trường Thanh lại có thể muốn cùng mình so đấu luyện đan sao? Ô, thật là nực cười, hắn không chút che giấu sự khinh bỉ trong lòng. Đối với chuyện này, sắc mặt Dược Trường Thanh cũng có chút khó coi, nhưng để có thể báo thù ngày hôm qua, Dược Trường Thanh cũng chẳng cần để ý nhiều như vậy, lúc này hắn ta vẫn kiên trì trả lời.

"Tiêu Trần, đừng phí lời, ngươi nói đi ngươi có dám ứng chiến hay không? Hay là một vị Kiêu Vương một thời của Thiên Kiếm Phong ngươi, ngay cả dũng khí thi đấu một trận cũng không có?"

“Đúng vậy, Tiêu Trần, nếu không dám ứng chiến thì cút đi, thân là Thiên Kiêu, ngay cả dũng khí đấu một trận cũng không có, thực sự quá mất mặt.” Dược Trường Thanh vừa dứt lời, Mộc Phong cũng lên tiếng phụ họa nói.

Cuối cùng, Dược Trường Thanh còn xuất ra hai viên Thánh Nguyên Đan, sẵn sàng dùng hai viên đan dược này làm tiền đặt cược, cùng Tiêu Trần đấu cuộc luyện dược, chỉ cần Tiêu Trần có thể thắng, hai viên Thánh Nguyên Đan này chính là của Tiêu Trần.

Nhìn thấy Thánh Nguyên Đan, Tiêu Trần trong lòng khẽ rung động, giống như Bách Tuế Đan mà bản thân mua được ngày hôm qua, Thánh Nguyên Đan cũng là một loại đan dược có thể tăng thêm thọ nguyên, chẳng qua so sánh Bách Tuế Đan thì Thánh Nguyên Đan quả thực mạnh hơn không chỉ một cấp, Thánh Nguyên Đan này chính là thiên cấp đan dược hàng thật giá thật.

Ngày hôm qua biết được Tiêu Trần lấy được hai viên Bách Tuế Đan, Dược Trường Thanh liền biết Tiêu Trần rất cần đan dược để tăng thêm thọ nguyên, cho nên trước đó đã cố ý mượn phụ thân hai viên Thánh Nguyên Đan này để đặt cược, dụ dỗ Tiêu Trần ứng chiến. Đương nhiên, Dược Trường Thanh cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ giao hai viên Thánh Nguyên Đan này cho Tiêu Trần, bởi vì Dược Trường Thanh cũng không nghĩ tới việc mình sẽ thua, cái khác thì không dám nói, về đan dược, Dược Trường Thanh làm sao có thể thua một người chưa bao giờ tiếp xúc qua với đan dược được chứ.

Nhìn thấy Dược Trường Thanh lại có thể đem ra hai viên Thánh Nguyên Đan, vốn dĩ Tiêu Trần cũng không có ý định để ý tới hai người bọn họ, nhưng lúc này hắn chậm rãi đứng dậy, ngữ khí bình thản nói: "Nếu là đánh cược, vậy thắng thua như thế nào?”

Hắn có chút dao động. Dù sao đan dược như Thánh Nguyên Đan, tuy rằng chỉ là thiên cấp, nhưng cơ bản là muốn mua c*̃ng không có hàng, cho dù là ở Dược gia, hai viên Thánh Nguyên Đan này cũng là bảo bối tuyệt vời, ngay cả Dược gia lão tổ cũng không nỡ dùng đến. Vì thế trong lòng Tiêu Trần trong lòng có chút dao động, có điều trước đó, vẫn muốn hỏi rõ thắng thua thưởng phạt, dù sao thì cũng không thể để cho người của Dược gia làm trọng tài được.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 125: Luyện Hỏa Thành Tơ


Tuy hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua đan dược thế nhưng hai viên đan dược Dược Trường Thanh lấy ra lại là hai viên Thánh Nguyên Đan có lực hấp dẫn cực kỳ lớn. Phải biết rằng, Thánh Nguyên Đan tuy chỉ là thiên cấp đan dược nhưng ở trong đó có một vị Dược chủ là Thường Thanh Đằng gần như đã tuyệt tích ở Thiên Thần lục địa, cho nên Thánh Nguyên Đan ở Thiên Thần lục địa có thể nói là đan dược đã biến mất không còn tăm hơi và không ai có thể luyện chế.

Ánh mắt của Tiêu Trần nóng rực nhìn về phía hai viên Thánh Nguyên Đan trên tay Dược Trường Thanh. Nếu hắn có thể có được hai viên Thánh Nguyên Đan này thì phụ thân và mẫu thân của hắn ít nhất có thể gia tăng thêm một trăm năm tuổi thọ.

Thấy Tiêu Trần đã động tâm, nét mặt Dược Trường Thanh lập tức cười khẩy một tiếng, trong lòng hắn ta mừng thầm, chỉ là biểu hiện bên ngoài của hắn ta vẫn không có gì thay đổi. Hắn ta cất giọng nói: “Thắng bại như thế nào đành phải nhờ đạo tôn đại nhân tới nhận xét nhỉ?”

Hắn ta biết Tiêu Trần sẽ không để người của Dược gia đứng ra làm trọng tài, cho nên Dược Trường Thanh đề nghị để Đan Vân Đạo Tôn tới làm chủ.

Nghe Dược Trường Thanh nói như vậy, ánh mắt của Tiêu Trần cùng với Dược gia lão tổ đều đồng thời nhìn về phía Đan Vân Đạo Tôn.

Đối diện với cái nhìn chăm chú của mọi người, Đan Vân Đạo Tôn ợ một hơi nồng nặc mùi rượu, tỏ ý không sao cả và nói: “Cứ tha hồ.”

Hiển nhiên là Đan Vân Đạo Tôn cũng không quá hứng thú với chuyện này, nhưng c*̃ng có thể xem như là ông ta đồng ý rồi.

Nghe Đan Vân Đạo Tôn nói thế Tiêu Trần khẽ gật đầu cũng đồng ý trận cá cược này với Dược Trường Thanh.

Thấy Tiêu Trần gật đầu nhận lời thách đấu, Thương Long đứng một bên có chút sốt ruột nói: “Tiêu Trần, không nên liều lĩnh. Ngươi chưa bao giờ tiếp xúc qua luyện đan, sao có thể là đối thủ của Dược Trường Thanh được cơ chứ?”

Dược Trường Thanh chính là con trai trưởng của Dược gia, hơn nữa lại là Thiên Kiêu duy nhất của Dược gia. Từ nhỏ hắn ta đã tiếp xúc với đan dược, lại còn được Dược gia lão tổ đích thân dạy dỗ. Thủ pháp luyện dược của hắn ta xếp trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa tuy không phải đứng đầu nhưng tuyệt đối là ở mức thượng thừa.

Còn Tiêu Trần chưa bao giờ tiếp xúc qua đan dược, nếu cùng Dược Trường Thanh so đấu luyện dược thì không phải cầm chắc bại trận hay sao?

Thương Long cực lực khuyên can Tiêu Trần không nên kích động. Nghe Thương Long nói, Tiêu Trần chỉ khẽ nở nụ cười: “Nhị sư bá yên tâm, cho dù ta có thua cũng không có gì là không tốt cả.”

Tiêu Trần hiển nhiên biết thi tài trên phương diện đan dược thì bản thân mình rất khó có cơ hội chiến thắng. Sở dĩ hắn đồng ý so đấu với Dược Trường Thanh hoàn toàn là do trận đánh cược này hắn căn bản không cần phải nỗ lực quá nhiều. Ngược lại chỉ cần hắn may mắn thắng cuộc, như vậy hắn sẽ có được những hai viên Thánh Nguyên Đan, tay không mà bắt được sói thì chỉ có kẻ ngốc mới không làm.

Về phần vấn đề thể diện kia, Tiêu Trần căn bản là không cần cân nhắc đến. Hơn nữa coi như hắn có thua đi chăng nữa, chẳng lẽ lại thật sự sẽ mất mặt sao? Hiển nhiên là không, bởi vì ai cũng biết bản thân hắn chưa từng tiếp xúc với việc luyện đan, thua là rất bình thường. Ngược lại cách làm của Dược Trường Thanh lúc này đã làm rất nhiều người ở đây khinh thường, cho nên trận đánh cược này, thắng thua đối Tiêu Trần đều không tạo thành bất cứ tổn hại nào. Đã như thế hắn tại sao lại không đồng ý cơ chứ?

Đương nhiên, Tiêu Trần cũng không phải không có một chút chuẩn bị nào.

Tổng cộng chia làm ba trận khảo hạch, Tiêu Trần muốn chiến thắng thì chỉ có thể dùng hết toàn lực ở vòng thứ nhất thi khảo hạch linh hỏa và vòng thứ hai khảo hạch linh hồn lực, còn khảo hạch luyện đan ở vòng thứ ba thì Tiêu Trần không hề có một chút hy vọng nào, bởi vì hắn căn bản không biết một chút gì về phương diện này.

Khảo hạch linh hồn lực thật ra không yêu cầu chuẩn bị cái gì vì đây là vấn đề thuộc về thiên phú, còn về phần linh hỏa thì Tiêu Trần cũng chỉ có thể cố gắng làm hết sức.

Trong lòng Tiêu Trần sớm đã có quyết định. Hắn thả người nhảy lên, thân hình thoáng chốc đã rơi xuống trung tâm quảng trường. Thấy thế, Dược Trường Thanh khinh miệt liếc xéo Tiêu Trần một cái, trên mặt hắn ta nở một nụ cười mỉa mai, trong lòng thầm nghĩ: “Tiêu Trần, hôm nay nhất định ta sẽ khiến ngươi mất hết thể diện.”

Tiêu Trần đã ứng chiến nên kế tiếp Dược gia lão tổ cũng cao giọng tuyên bố khảo nghiệm linh hỏa bắt đầu. Ngay lập tức mọi người sôi nổi thi triển ra linh hỏa mà bản thân mình nắm giữ.

Làm mọi người chú ý nhất đương nhiên là Dược Trường Thanh. Chỉ thấy trên tay hắn ta hiện lên một đoàn linh hỏa nhỏ cỡ một nắm tay, hơn nữa dưới sự điều khiển của hắn ta, đoàn linh hỏa này giống như sản sinh ra linh tính, biến hóa vô cùng.

“Không hổ là Thiên Kiêu của Dược gia. Khả năng khống chế linh hỏa của Dược Trường Thanh cực kỳ cao thâm.”

Đông đảo cường giả thế hệ trước nhìn linh hỏa được khống chế trong tay Dược Trường Thanh đều nhịn không được mở miệng tán thưởng.

Quả thật khả năng khống chế linh hỏa của Dược Trường Thanh đã hoàn toàn có thể so sánh với đông đảo luyện đan đại sư thế hệ trước.

Mọi người âm thầm mở miệng tán thưởng nhưng mà đúng lúc này linh hỏa trên tay Dược Trường Thanh từ từ chia ra, cuối cùng quy mô ngọn lửa biến thành từng sợi chỉ mỏng.

“Cái này... Là Luyện Hỏa Thành Tơ.”

"Mới chừng này tuổi mà đã có thể Luyện Hỏa Thành Tơ sao?”

Luyện Hỏa Thành Tơ, Dược Trường Thanh thi triển ra Luyện Hỏa Thành Tơ làm cho mọi người ở quảng trường trong lúc nhất thời đều nhao nhao ngạc nhiên cảm thán thành tiếng, ngay cả Đan Vân Đạo Tôn đang ở trên đài cao c*̃ng không khỏi nhìn hắn ta nhiều thêm một chút.

Mới hai mươi tuổi mà đã có thể thi triển được Luyện Hỏa Thành Tơ, không thể không nói Dược Trường Thanh có thiên phú luyện dược quả thực không tồi, coi như đặt ở trong Thiên Đan Cốc cũng có thể coi như một thiên tài.

Trong mấy trăm người đang tiến hành khảo hạch, Dược Trường Thanh là người duy nhất có thể làm được uyện Hỏa Thành Tơ. Dược Trường Thanh cảm nhận được mọi người xung quanh đang kinh ngạc cảm thán và hâm mộ thì khinh thường liếc mắt nhìn Tiêu Trần một cái.

Còn trong lúc đó, Tiêu Trần vẫn đang loay hoay để xem làm cách nào có thể thiêu đốt linh lực hóa thành linh hỏa.

Hắn chưa từng tiếp xúc qua con đường đan dược này, cho nên cho tới bây giờ Tiêu Trần cũng không có biết làm thế nào để hiện hóa ra linh hỏa.

Nhìn động tác của Tiêu Trần vô cùng vụng về, mọi người ở đây đều thầm thở dài ngao ngán, nhưng không có ai khinh thường Tiêu Trần, vì dù sao Tiêu Trần cũng là lần đầu tiên tiếp xúc đan dược, biểu hiện như vậy cũng chẳng có gì đáng trách.

Mọi người cơ bản đã nhận định trận chiến này Tiêu Trần chắc chắn sẽ thua. Biểu hiện c*̉a Dược Trường Thanh không thẹn với danh tiếng Thiên Kiêu của hắn ta, ở trên phương diện luyện đan dược, Dược Trường Thanh đúng là có thực lực nghiền áp Tiêu Trần.

Nhưng mà tất cả mọi người đều không biết, trải qua hơn mười lần thử nghiệm Tiêu Trần đã dần dần nắm được một ít bí quyết. Hắn hết sức tập trung, đem linh lực của bản thân hội tụ vào lòng bàn tay, tâm niệm khống chế linh lực bắt đầu thiêu đốt, rất nhanh sau đó trên lòng bàn tay Tiêu Trần xuất hiện một tia lửa màu trắng cực kỳ yếu ớt.

“Chuyện này… Thật không ngờ nhanh như vậy đã tạo ra linh hỏa.” Nhìn ngọn lửa màu trắng nhỏ bé trong tay Tiêu Trần, mọi người vốn còn đang lắc đầu thở dài cũng phải ngỡ ngàng thốt lên.

Một người chưa bao giờ tiếp xúc qua đan dược vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn một trăm hơi thở đã làm hiện ra linh hỏa. Nói như vậy, Tiêu Trần ở phương diện thiên phú đan dược cũng không hề yếu rồi. Nếu không thì đã không thể làm được điều này.

Biểu hiện của Tiêu Trần có chút vượt ra ngoài dự kiến của mọi người, thế nhưng nếu so sánh với Dược Trường Thanh thì vẫn còn kém quá xa.

Mọi người đều lắc đầu, vẫn là phải bại trận rồi. Nhưng đúng lúc này Đan Vân Đạo Tôn ở trên đài cao hờ hững nhìn thoáng qua linh hỏa màu trắng trên tay Tiêu Trần. Linh hỏa rất nhỏ và yếu ớt, hơn nữa chắc chắn Tiêu Trần cũng chưa nắm giữ cách khống chế linh hỏa như thế nào.

Nhưng cũng chỉ một cái liếc mắt lơ đãng như vậy làm Đan Vân Đạo Tôn vốn dĩ chẳng hề để ý trong nháy mắt biểu cảm c*̃ng đã thay đổi rõ rệt rồi.

Trên mặt Đan Vân Đạo Tôn lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, sau đó đi lên một bước, trong nháy mắt thân hình đã xuất hiện ở trước mặt Tiêu Trần, vẻ mặt không nén được kích động nói.

“Thiên hỏa, ngươi vậy mà lại sở hữu thiên hỏa.”

Ánh mắt Đan Vân Đạo Tôn gắt gao nhìn chằm chằm ngọn lửa màu trắng trong tay Tiêu Trần. Mà Tiêu Trần đột nhiên bị dọa như vậy, vì linh hỏa vốn vẫn chưa biết cách khống chế thuần thục, nên trong nháy mắt linh hỏa trong tay chợt lụi tắt. Thấy vậy, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ gượng gạo cười khổ một tiếng.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 126: Vãn bối là Tiêu Trần."


Đan Vân Đạo Tôn vốn dĩ vẫn luôn dửng dưng không mấy chú ý, bỗng nhiên lúc đó lại trở nên kích động như vậy, trong lúc nhất thời mọi người đều không kịp phản ứng, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi trong lúc Dược Trường Thanh Luyện Hỏa Thành Tơ, sắc mặt của Đan Vân Đạo Tôn cũng không hề có chút thay đổi nào, biểu hiện bây giờ là như thế nào vậy?

"Thiên hỏa, vừa rồi Đan Vân Đạo Tôn nói thiên hỏa sao..." Có người lờ mờ nghe được Đan Vân Đạo Tôn vừa rồi nhắc tới thiên hỏa, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi.

"Ta hình như cũng nghe được như vậy, nhưng không có khả năng xảy ra chuyện này đâu nhỉ?”

Mọi người xì xào bàn tán, bọn họ đều biết thiên hỏa tượng trưng cho cái gì, linh hoa do luyện dược sư luyện đa sử dụng đương nhiên c*̃ng có phân chia cao thấp, từ thấp đến cao được chia thành linh hỏa, địa hỏa và thiên hỏa.

Dĩ nhiên linh hóa chính là hỏa diễm bình thường nhất, bất kể một võ giả nào cũng có thể có được. Còn địa hỏa thì chỉ có một số ít luyện dược sư có sức mạnh cao cường, trải qua bao cố gắng hết ngày này qua ngày khác, bản thân không ngừng rèn luyện linh hỏa, thì khi đó mới sở hữu một số ít hỏa diễm có thuộc tính đặc thù, được gọi là địa hỏa.

So với linh hỏa, địa hỏa chắc chắn là mạnh hơn rất nhiều, thế nhưng địa hỏa tuy mạnh, nhưng cũng còn lâu mới có thể so sánh được với thiên hỏa, bởi vì thiên hỏa chính là món quà của trời cao, nó là trời sinh chứ không phải ngày một ngày hai là có thể hình thành được.

Cũng có hơi giống với phương diện thể chất đặc thù, thiên hỏa được hình thành một cách tự nhiên, một số ít người thiên phú xuất chúng, trời sinh đã có được thiên hỏa, linh lực bản thân sau khi thiêu đốt sẽ mang những thuộc tính đặc thù, đây là chuyện không phải ngày một ngày hai có thể đạt được, cho nên, thiên hỏa so với địa hỏa mạnh hơn rất nhiều.

Không chút khoa trương khi nói người có được thiên hỏa, bẩm sinh chính là luyện đan sư, bọn họ có được thiên hỏa nên về đan dược sẽ có ưu thế mà người thường không thể so sánh được, mà ưu thế như thế này chính là do ông trời ban cho.

Đương nhiên, thiên hỏa cũng cực kỳ hiếm gặp, phóng mắt nhìn toàn bộ Thiên Thần lục địa, hiện giờ số lượng người có được thiên hỏa được người đời biết đến đều chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hắn là người duy nhất hiện giờ sở hữu thiên hỏa, ngoài ra, cho dù là Đan Vân Đạo Tôn cũng chỉ vẻn vẹn có được địa hỏa, cũng bởi vì thế, sau khi nhìn thấy Tiêu Trần có thể tạo ra được thiên hỏa, Đan Vân Đạo Tôn mới kích động đến như vậy.

Có chút không tin vào mắt mình, có chút hưng phấn, có chút kích động, dù sao trong mắt của Đan Vân Đạo Tôn lúc này tràn đầy phức tạp. Nhìn về phía Tiêu Trần, Đan Vân Đạo Tôn vội vàng nói: "Ngươi hiện ra linh hỏa một lần nữa cho ta xem..."

Vẫn có hơi không dám chắc chắn, dù sao thiên hỏa thật sự là quá hiếm có khó tìm, cho nên Đan Vân Đạo Tôn còn muốn xác định lại một lần nữa.

Nghe Đan Vân đạo tôn nói lời này, Tiêu Trần hiện tại đương nhiên không biết chuyện về thiên hỏa, hắn gật gật đầu, tự mình hiện ra linh hỏa thêm một lần nữa.

Ngọn lửa màu trắng, hơn nữa, ngọn lửa này cũng không giống như những ngọn lửa bình thường sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác cực nóng, ngược lại, từ trên ngọn lửa màu trắng, thứ người ta cảm nhận được chính là một loại kiếm khí tung hoành sắc bén.

Hỏa diễm lại có thể làm cho người ta có một loại cảm giác sắc bén, rõ ràng đây là thứ chỉ có thiên hỏa và địa hỏa mới có thể làm được. Mà Tiêu Trần lại chưa từng tiếp xúc qua đan dược, như vậy hiển nhiên không thể là địa hỏa rồi.

Đúng thật là thiên hỏa không còn nghi ngờ gì nữa rồi, chẳng qua ngay cả Tiêu Trần cũng không biết bản thân mình mang thiên hỏa, thực sự là có liên quan đến Phôi kiếm Thiên Đạo.

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nhỏ màu trắng trong tay Tiêu Trần, một hồi lâu sau, Đan Vân Đạo Tôn mới nhẹ giọng nói: "Thiên hỏa, thật sự là thiên hỏa..."

Đã xác định thứ Tiêu Trần có được chính là thiên hỏa, nghe được lời nói này, tất cả mọi người xung quanh đều ngây ngẩn cả người, còn sắc mặt của Dược Trường Thanh lại vô cùng u ám.

Hắn ta có thể Luyện Hỏa Thành Tơ, nhưng so với thiên hỏa của Tiêu Trần, thì căn bản cũng chả là cái thá gì cả, đây là sự khác biệt cốt yếu, ngày một ngày hai không thể nào có được. Sau này dựa vào nỗ lực Tiêu Trần cũng có thể Luyện Hỏa Thành Tơ, hơn nữa còn có được thiên hỏa, Tiêu Trần rất đơn giản liền có thể trở thành một luyện đan sư, bởi vì có được thiên hỏa, luyện đan thật sự là quá dễ dàng, gần như không có khả năng xảy ra nổ lò, đây chính là sự kh*ng b* của thiên hỏa.

Hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ rằng Tiêu Trần lại mang thiên hỏa, Dược Trường Thanh nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nhìn Tiêu Trần. Sự tình đã phát triển hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn ta. Chỉ dựa vào thiên hỏa, Tiêu Trần cũng đã bỏ xa hắn ta cách mấy trăm con đường rồi, vả lại, ánh mắt Đan Vân Đạo Tôn nhìn Tiêu Trần lúc này c*̃ng đã hoàn toàn thay đổi.

Đưa mắt nhìn về phía Tiêu Trần, Đan Vân Đạo Tôn có chút hưng phấn nói: "Ngươi tên là gì?”

"Vãn bối là Tiêu Trần."

"Ta muốn thu nạp ngươi làm đệ tử..."

Đan Vân Đạo Tôn đã nổi lên tâm ý thu nạp đồ đệ, c*̃ng phải thôi, người có được thiên hỏa hiếm có như thế nào chứ, có thể gặp được một người cũng đã là lương duyên trời ban rồi.

Không cần phải tiến hành sát hạch khác, thiên hỏa đã nói rõ tất cả, có được thiên hỏa, thành tích của Tiêu Trần ở đan dược trong tương lai ít nhất cũng sẽ không thua kém gì mình, điểm này Đan Vân Đạo Tôn biết rất rõ.

Nghe nói Đan Vân đạo tôn đã chuẩn bị thu nạp Tiêu Trần làm đồ đệ, Dược Trường Thanh ở một bên bực bội cứ như ăn phải ruồi nhặng, nhưng điều khiến cho hắn ta càng khó chịu hơn chính là Tiêu Trần lại có thể từ chối lời mời này c*̉a Đan Vân Đạo Tôn.

Chỉ thấy Tiêu Trần khẽ mỉm cười và nói: "Đạo Tôn tiền bối, có thể để vãn bối cùng với Dược Trường Thanh tỷ thí xong hay không?”

Nói thật, đối với đan dược Tiêu Trần thật sự cũng khôngquá hứng thú, không sai, luyện đan sư đúng là có được nhân mạch kh*ng b*, hơn nữa cũng cực kỳ được người đời tôn kính.

Tuy nhiên, thông thường sức lực chiến đấu của rất nhiều luyện đan sư cũng không mạnh, hay nói cách khác chỉ có thể thuộc loại bình thường, đây là bởi vì bọn họ đều dành nhiều thời gian hơn cho đan dược, chính vì như thế nên đương nhiên tu luyện võ đạo cũng sẽ không bằng người khác.

Mà trong lòng Tiêu Trần, cái gọi là nhân mạch, cùng với sự tôn kính, mấy thứ này đều là hư không, thực lực bản thân mới là quan trọng nhất. Mục tiêu của Tiêu Trần chính là võ đạo Đỉnh Phong, chứ không phải là con đường đan dược này. Đương nhiên, đây cũng không phải là nói con đường đan dược không tốt, chỉ là đan dược không có quá nhiều sự hấp dẫn đối với Tiêu Trần mà thôi.

Thấy Tiêu Trần hình như cũng không có hứng thú với đan dược, Đan Vân Đạo Tôn cũng không tức giận, trên mặt tươi cười vui vẻ nói: "Được rồi, các ngươi tỷ thí trước đi, tỷ thí xong chúng ta lại nói tiếp.”

Thái độ của Đan Vân Đạo Tôn đối với Tiêu Trần đã thay đổi một trăm tám mươi độ, từ biểu hiện của Đan Vân Đạo Tôn cũng không quá khó để nhìn ra, thiên hỏa đối với ông ta mà nói quan trọng đến cỡ nào.

Dứt lời, Đan Vân Đạo Tôn trở về đài cao, trong mắt vẫn lóe ra vẻ phấn khởi như trước, nhưng ông ta cũng không có nói thêm gì nữa, mà chỉ yên tĩnh chờ đợi Tiêu Trần tỷ thí cùng với Dược Trường Thanh.

Vốn dĩ ban đầu là muốn cho Tiêu Trần mất hết mặt mũi, nhưng ai mà ngờ, chẳng những không có được thành công, ngược lại còn trộm gà không thành mất cả nắm gạo, khiến cho tiếng tăm c*̉a Tiêu Trần lại một lần nữa trở nên vang dội mãnh liệt.

“Đáng chết...” Trong lòng Dược Trường Thanh tức giận chửi rủa. Cùng lúc đó, vòng sát hạch linh hỏa đầu tiên, không còn nghi ngờ gì nữa, người chiến thắng chính là Tiêu Trần.

Cho dù Dược Trường Thanh có thể Luyện Hỏa Thành Tơ, nhưng hỏa diễm của hắn ta chẳng qua chỉ là linh hỏa bình thường, trong khi Tiêu Trần còn có được thiên hỏa, sự chênh lệch của hai người trong lúc đó hoàn toàn không thể đánh đồng được.

Vòng thứ nhất đã thua sạch sẽ, tiếp theo vòng thứ hai sẽ kiểm gia đánh giá về linh hồn lực. Không biết vì sao mà Dược Trường Thanh dường như có chút lo lắng, vốn dĩ sự tự tin tuyệt đối cũng đã mất đi không ít, trong lòng hắn ta có chút thấp thỏm bất an.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 127: Thập Đại Kiêu Vương


Vốn tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng ai ngờ Tiêu Trần lại tạo ra được thiên hỏa, điều này làm cho trong lòng Dược Trường Thanh trong phút chốc hoàn toàn suy sụp.

Vòng này đã thua, mà vòng thứ hai sát hạch linh hồn lực, cuộc khảo nghiệm này cũng giống như là thiên phú, nếu như lại thua nữa, thì cho dù vòng thứ ba Dược Trường Thanh hắn ta có thể chiến thắng cũng chẳngcó tác dụng gì.

Có lẽ ngay cả Dược Trường Thanh cũng không phát hiện ra, giờ này khắc này, hắn ta đã tự giác cho rằng thiên phú của mình không bằng Tiêu Trần, cho nên mới lo lắng cho vòng thứ hai khảo nghiệm linh hồn lực này.

Dược Trường Thanh lộ ra vẻ lo lắng, nhưng chuyện đã đến nước này, đương nhiên không thể có cơ hội đổi ý nữa. Dưới sự chủ trì của Dược gia lão tổ, vòng thứ hai khảo nghiệm linh hồn lực bắt đầu.

Thật ăn ý, Tiêu Trần cùng với Dược Trường Thanh, hai người đều lựa chọn lên đài cuối cùng. Từng thanh niên tài năng hoàn thành khảo nghiệm, mà thành tích tốt nhất chỉ có bốn tấc linh hồn lực, mãi đến cuối cùng chỉ còn lại hai người Tiêu Trần và Dược Trường Thanh. Dược Trường Thanh lạnh lùng liếc Tiêu Trần một cái, tâm lý có chút lo lắng không yên, cất bước đi tới trước mặt Dược gia lão tổ.

Hắn ta nhẹ nhàng đặt tay lên Khảo Thí Linh Hồn Thạch, trong nháy mắt, trên Khảo Thí Linh Hồn Thạch có một vầng sáng màu trắng hiện lên, một tấc, hai tấc, ba tấc, rất nhanh, ánh sáng trên Khảo Thí Linh Hồn Thạch liền tăng lên tới năm tấc, cuối cùng dừng lại ở độ cao sáu tấc.

Cường độ linh hồn lực sáu tấc, cho nên Dược Trường Thanh là người có thành tích tốt nhất cho đến bây giờ, vốn dĩ tâm trạng phải cực kỳ vui vẻ, nhưng không biết vì cái gì, Dược Trường Thanh lại không thể vui nổi, bởi vì còn có một người chưa kiểm tra đó là Tiêu Trần.

Sau khi trải qua chuyện thiên hỏa kia, trong lòng Dược Trường Thanh sớm đã không còn bình tĩnh nữa rồi. Đối mặt với Tiêu Trần, hắn ta không cách nào làm ra vẻ hờ hững như trước được nữa.

Buông Khảo Thí Linh Hồn Thạch ra, vẻ mặt của Dược Trường Thanh rất phức tạp nhìn về phía Tiêu Trần, cùng lúc đó, vẻ mặt Tiêu Trần cũng rất lạnh lùng lướt qua Dược Trường Thanh, đi tới phía trước Khảo Thí Linh Hồn Thạch.

Tiêu Trần đưa tay nhẹ nhàng cầm Khảo Thí Linh Hồn Thạch, c*̃ng là một đường ánh sáng lóe lên giống như vậy, một tấc, hai tấc, ba tấc... Nhưng mới trôi qua mấy giây ngắn ngủi, cường độ linh hồn lực của Tiêu Trần đã đạt tới sáu tấc giống như Dược Trường Thanh.

Trong khoảng khắc khi ánh sáng màu trắng kia đạt tới sáu tấc, Dược Trường Thanh trong lòng không ngừng cầu nguyện: "Dừng, dừng, dừng…"

Cường độ linh hồn lực của Tiêu Trần đã ngang bằng với mình, Dược Trường Thanh trong lòng đang hò hét nó hãy mau dừng lại, nhưng có điều lời cầu khấn và kêu gào của hắn ta hiển nhiên là không có tác dụng gì, chỉ thấy ánh sáng màu trắng vốn chỉ có sáu tấc kia rất nhanh chóng tăng vọt lên bảy tấc.

Nhìn thấy tình huống này, sắc mặt Dược Trường Thanh hoàn toàn tái nhợt, thua, lại thua, vòng thứ nhất thi linh hỏa thua, vòng thứ hai linh hồn lực cũng là thua, như vậy, cho dù hắn ta có thể hoàn toàn thắng Tiêu Trần ở vòng luyện dược thứ ba, nhưng đánh ba thắng hai, thì hắn ta thua vẫn hoàn thua.

Căn bản là thật không ngờ, từ nhỏ đã đi theo lão tổ nhà mình học tập luyện dược, thế mà không thể tin được là lại có thể thua trước Tiêu Trần, một người chưa bao giờ tiếp xúc qua đan dược.

Cả người hắn ta vô c*̀ng bực bội và chán nản, có điều giờ khắc này, không có bất kỳ người nào chú ý tới sự thay đổi của Dược Trường Thanh, bởi vì ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn về phía Tiêu Trần, hơn nữa còn nghe thấy có người kinh ngạc mở miệng nói.

"Vẫn còn đang tăng, sắp đột phá lên tám tấc rồi."

Linh hồn lực của Tiêu Trần sau khi đạt tới bảy tấc vẫn không ngừng tăng lên, rất nhanh đã đạt tới tám tấc, tám tấc linh hồn lực, ở Thiên Thần lục địa này đã là cực kỳ hiếm thấy, cho dù phóng tầm mắt vào trong Thiên Đan Cốc, người có thể làm được tới mức này cũng không có mấy người.

Mọi người vừa kinh ngạc, vừa hoảng sợ, nhưng mà ngay khi tất cả mọi người cảm thấy cực hạn của Tiêu Trần chính là tám tấc, nó bắt đầu chậm dần, ánh sáng màu trắng kia vẫn không ngừng tăng lên.

Vẫn còn tiếp tục tăng lên, cũng có nghĩa là linh hồn lực của Tiêu Trần không chỉ tám tấc, vừa nghĩ đến cường độ linh hồn lực của Tiêu Trần có khả năng đạt tới chín tấc, tất cả mọi người ở đây đều không giữ nổi bình tĩnh.

Chín tấc, đây đã có thể nói là cực hạn của linh thạch khảo nghiệm linh hồn, hơn nữa, bất kỳ một người nào không tu luyện qua linh hồn lực, tối đa cũng chỉ có thể đạt tới chín tấc.

Nói cách khác, tức là sức mạnh của linh hồn lực là chín tấc, đây là cực hạn mà linh hồn lực trời sinh có khả năng đạt tới, cho nên cũng được mọi người gọi là cực hạn linh hồn lực.

Dưới khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hãi, cuối cùng, linh hồn lực của Tiêu Trần quả nhiên đã tăng lên chín tấc, mà đây chính là cực hạn.

"Thiên hỏa, cực hạn linh hồn lực, tên này quả thực chính là luyện dược sư trời sinh." Có người không tự chủ được mà trợn mắc há hốc mồm nói.

"Đâu chỉ có thế thôi, sở hữu cực hạn linh hồn lực, cho dù là luyện khí sư với cả phù sư thì Tiêu Trần này cũng có thể hoàn toàn có thể được coi là một thiên tài rồi." Một người khác mở miệng nói.

Không cần phải nói đến thiên hỏa, điều này đối với luyện dược sư mà nói chính là món quà do trời ban, mà lợi ích cực hạn linh hồn lực mang lại không chỉ cực hạn ở luyện dược sư, cần biết rằng luyện khí sư và phù sư đối với linh hồn lực yêu cầu cũng vô cùng cao, cho nên, Tiêu Trần có được cực hạn linh hồn lực, cho dù là ở trong luyện khí sư hay là phù sư cũng đã được coi là một thiên tài.

Ai cũng không ngờ lại có kết quả như vậy, lần đầu tiên tất cả mọi người đều cho rằng trận đánh cược này, người thua chắc chắn là Tiêu Trần, kẻ chưa bao giờ được tiếp xúc với đan dược. Nhưng mà, Tiêu Trần lại kiên quyết dựa vào thiên phú của mình, ở trong hai vòng sát hạch trước triệt để đè bẹp Dược Trường Thanh.

Đã thắng hai vòng liên tiếp, như thế, cho dù Tiêu Trần sẽ không luyện dược, vòng thứ ba trực tiếp lựa chọn bỏ cuộc thì Dược Trường Thanh vẫn là phải thua.

Võ đạo thiên phú nghịch thiên, thân mang thiên hỏa, lại có cực hạn linh hồn lực, hôm nay Tiêu Trần quả thực làm cho mọi người phải mở rộng tầm mắt, thiên phú của một người lại có thể có thể mạnh đến mức như vậy, đây chính là sự khác biệt giữa Kiêu Vương và một Thiên Kiêu bình thường sao? Mọi người trong lòng thầm nghĩ.

Trong ánh mắt đều toát ra vẻ ngưỡng mộ, nhất là những thế hệ trẻ, là người cùng thế hệ, Tiêu Trần cũng đủ để cho bọn họ ngưỡng mộ, trong lúc nhất thời cũng không biết là ai nói trước một câu: "Con mẹ nó, lúc trước là ai đá Tiêu Trần ra khỏi Thập Đại Kiêu Vương, với thiên phú và sức lực chiến đấu này, nếu Tiêu Trần cũng không xứng là Thập Đại Kiêu Vương, vậy ai xứng hả?"

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Yên tâm đi, với biểu hiện hôm nay của Tiêu Trần, một khi được truyền ra ngoài, đương nhiên sẽ rất nhanh trở lại trong danh sách Thập Đại Kiêu Vương thôi."

Mọi người bàn luận sôi nổi, có điều đối với việc này Tiêu Trần cũng không thèm để ý tới, chậm rãi đi tới trước mặt Dược Trường Thanh, khẽ cười nói: "Vòng thứ ba còn muốn đấu nữa không? Ta không biết luyện dược, nếu ngươi muốn tỷ thí, vậy ta sẽ lập tức bỏ cuộc."

Lời nói của Tiêu Trần rất bình tĩnh, hơn nữa cũng vô c*̀ng thẳng thắn, nói trắng ra là mình không biết luyện dược, nếu như Dược Trường Thanh muốn thi đấu, vậy thì bản thân mình sẽ bỏ cuộc.

Lời nói nhẹ như nước, nhưng lúc này nghe vào tai Dược Trường Thanh lại chói tai như thế, thật giống như là Tiêu Trần đang khoe khoang vậy, ta chính là không biết luyện dược, nhưng vẫn có thể thắng ngươi.

Giống như là bị sỉ nhục, sắc mặt Dược Trường Thanh đỏ bừng, thần sắc trong ánh mắt đã không biết nên hình dung như thế nào, lúc này đây chẳng những không thể đả kích Tiêu Trần, ngược lại còn trở thành vật lót đường của Tiêu Trần, làm cho danh khí của hắn càng vang dội, hơn nữa, chính mình còn phải thua mất hai viên Thánh Nguyên Đan, đây thật sự đúng là tiền mất tật mang mà.

Rất muốn trực tiếp chơi xấu, có điều ở đây nhiều người nhìn như vậy, Dược Trường Thanh cho dù không biết xấu hổ cũng không thể giở trò, huống chi, lúc này Dược gia lão tổ vẫn luôn trầm tĩnh đột nhiên mở miệng nói: "Trường Thanh, có chơi có chịu, giao Thánh Nguyên Đan cho Tiêu Trần tiểu hữu đi."
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 128: Đạo Tôn Cảnh siêu cấp


Dược gia lão tổ đã mở miệng nói như vậy bởi vì tuy Thánh Nguyên Đan thật sự rất trân quý nhưng hiện giờ cũng không đủ nguyên liệu để luyện chế Thánh Nguyên Đan nữa. Hơn nữa, nếu so sánh với mặt mũi của Dược gia thì bên nào nặng bên nào nhẹ, Dược gia lão tổ vẫn phân chia rất rõ ràng.

Bây giờ nhiều người ở đây như vậy, bao gồm thất đại bá chủ thế lực cùng với Đan Vân đạo tôn, nếu Dược gia chơi xấu thì dứt khoát thể diện c*̉a Dược gia sẽ mất sạch sẽ. Hơn nữa, dựa vào sự yêu mến của Đan Vân đạo tôn dành cho Tiêu Trần thì nếu để ông ta ghi hận Dược gia, vậy chắc chắn sẽ mất nhiều hơn được, cho nên hôm nay hai viên Thánh Nguyên Đan này chắc chắn không thể giữ lại nữa.

Nghe lão tổ nhà mình nói vậy, sắc mặt Dược Trường Thanh trở nên rất u ám, tuy nhiên hắn ta vẫn ngoan ngoãn nghe lời đem Thánh Nguyên Đan đưa cho Tiêu Trần. Hắn ta cũng hiểu rất rõ nếu bây giờ giở trò xỏ lá thì sẽ mang đến hậu quả gì cho Dược gia, vậy nên Dược Trường Thanh cũng dẹp luôn ý định chơi xấu c*̉a mình. Tiêu Trần tiếp nhận Thánh Nguyên Đan từ trong tay Dược Trường Thanh, sau đó mỉm cười nói: “Đa tạ.” Ngay sau đó hắn quay về lại trên đài cao.

Tất cả khảo hạch đều đã kết thúc, tuy rằng cho đến cuối cùng Đan Vân đạo tôn cũng không nói rõ sẽ thu nạp ai làm đồ đệ, thế nhưng mọi người đều biết trong lòng Đan Vân đạo tôn chắc chắn đã có quyết định.

Người mang thiên hỏa, lại còn sở hữu linh hồn lực cực hạn. Đã có một thiên tài như Tiêu Trần ngay trước mặt thì Đan Vân đạo tôn còn phải đi đâu tìm nữa, hơn nữa cho dù có tìm được chỉ sợ người ta cũng đã sớm có sư phụ, cho nên ở tại thời điểm kết thúc, Đan Vân đạo tôn đi theo đám người Thiên Kiếm Phong và cùng rời đi, không cần phải nói, hiển nhiên là vì Tiêu Trần.

Nhìn Đan Vân đạo tôn cùng đoàn người của Thiên Kiếm Phong đi xa, vẻ mặt tất cả mọi người đều lộ ra sự ước ao thèm thuồng, đương nhiên tất cả những điều này đều là do Tiêu Trần xứng đáng có được, không có thiên phú tương ứng thì làm sao có thể nhận được sự coi trọng của Đan Vân đạo tôn cơ chứ.

Ông ta đi theo đoàn người của Thiên Kiếm Phong trở về chỗ ở, dọc theo đường đi thái độ của Thương Long đối với Đan Vân đạo tôn đều hết mực cung kính, c*̃ng không có gì ngạc nhiên, bởi vì bất luận là ở phương diện thực lực hay là thân phận địa vị, Đan Vân đạo tôn đều cao quý gấp mấy lần Thương Long.

Thương Long mời Đan Vân đạo tôn vào ngồi trong phòng khách, có điều Đan Vân đạo tôn hiển nhiên không quá nhiều hứng thú với Thương Long, ông ta tới đây với một mục đích duy nhất và vô c*̀ng rõ ràng, đó chính là vì Tiêu Trần.

Thiên phú của Tiêu Trần làm Đan Vân đạo tôn phải nhìn bằng con mắt khác, thiên hỏa đương nhiên không cần phải nói, cực hạn linh hồn lực càng nằm ngoài dự đoán của ông ta. Mà tập hợp hai thứ này trên cùng một thiên tài làm Đan Vân đạo tôn rất coi trọng, người như vậy quả thực rất hiếm gặp, thế nhưng nếu đã gặp được thì Đan Vân đạo tôn chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Sau khi hai người đã ngồi ngay ngắn tại vị trí chủ vị, Đan Vân đạo tôn nhìn Tiêu Trần ở phía dưới cười nói: “Tiêu Trần! Sao hả? Nếu ngươi bái ta làm vi sư, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”

Giờ khắc này Đan Vân đạo tôn cảm giác cơn ngà ngà say đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt ông ta nhìn Tiêu Trần với vẻ chờ mong. Đan Vân đạo tôn đã tìm rất lâu rồi, Tiêu Trần chính là đệ tử mà ông ta vẫn luôn tìm kiếm. Dựa vào thiên phú của Tiêu Trần thì hắn tuyệt đối có thể trở thành đệ tử chân truyền c*̉a ông ta, thậm chí trong tương lai ở phương diện đan dược hắn muốn vượt qua ông ta cũng không phải là không có khả năng.

Trong lòng c*̉a Đan Vân đạo tôn cực kỳ mong đợi câu trả lời của Tiêu Trần. Tiêu Trần nghe vậy thì có chút khó xử.

“Vãn bối đa tạ tiền bối đã ưu ái, chỉ có điều vãn bối hiện giờ đã là đệ tử của Thiên Kiếm Phong, nếu như lại bái nhập vào Thiên Đan Cốc, chuyện này có phải là… ”

Đối với con đường đan dược này hắn cũng không có quá nhiều hứng thú, hơn nữa Tiêu Trần tạm thời cũng không muốn để tinh lực của mình quá phân tán, bởi vì như thế sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện võ đạo của hắn, cho nên mới lôi Cửu Tiêu Cung ra làm cái cớ.

Sau khi nghe hắn nói vậy, Đan Vân đạo tôn lại không để bụng chút nào. nói: “Chuyện này không thành vấn đề, ngươi bái ta làm vi sư cũng không cần phải giai nhập vào Thiên Đan Cốc, chẳng cần có bất kỳ quan hệ gì với Thiên Đan Cốc c*̃ng được, ngươi chỉ là đệ tử của ta, còn về phía Cửu Tiêu Cung bên kia thì ngươi có thể yên tâm, tình huống giống như thế này ở trong Thổ Thần Vực cũng không phải là hiếm, cho nên Cửu Tiêu Cung sẽ không ý kiến gì đâu.”

Những lời này của Đan Vân đạo tôn thật ra không phải là nói dối, chỉ là vẻ mặt của Tiêu Trần vẫn lộ ra sự khó xử như cũ. Nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt đầy chờ mong của Đan Vân đạo tôn thì chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng hắn vẫn thành thật nói rõ.

“Thưa tiền bối, vãn bối nói thẳng vậy. Kỳ thật vãn bối đối với con đường đan dược này không hề có hứng thú gì cả, vãn bối đặt chí hướng ở võ đạo, cho nên chỉ muốn một lòng tu luyện võ đạo, không hề muốn bởi vì những chuyện khác mà làm chậm trễ việc tu luyện võ đạo của mình.”

Tiêu Trần nói thẳng không hề kiêng dè và giấu diếm điều gì, mà sau khi nghe hắn nói như vậy, Đan Vân đạo tôn mới đầu là ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó lại là tức giận đến giậm chân uỳnh uỵch, ông ta nói: “Ngươi thật là ngu ngốc.”

Đan Vân đạo tôn quát mắng Tiêu Trần ngu ngốc đã cho thấy ông ta tức giận đến như thế nào.

Thương Long đang ngồi bên cạnh vội vàng mở miệng khuyên giải vài câu, hắn ta thật sự rất sợ Đan Vân đạo tôn sẽ vì vậy mà giận chó đánh mèo mà trút giận lên Tiêu Trần.

Trước sự khuyên giải của Thương Long, Đan Vân đạo tôn phất phất tay ý bảo tất cả mọi người bao gồm cả Thương Long lui ra, ông ta có chuyện muốn nói riêng với Tiêu Trần.

Đối với lý do cự tuyệt của Tiêu Trần, trong lòng Đan Vân đạo tôn có thể nói là vô cùng tức giận. Ông ta không hề nghĩ tới ở trong lòng Tiêu Trần, con đường đan dược vậy mà lại trở thành chướng ngại của võ đạo.

Đợi tất cả mọi người lui ra, đến lúc này trong phòng khách chỉ còn lại hai người Tiêu Trần và Đan Vân đạo tôn. Đan Vân đạo tôn đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Trần hỏi: “Tiểu tử, ngươi có biết như thế nào là võ đạo hay không?”

“Võ đạo bao quát rất rộng lớn, trong đó kể cả kiếm đạo, đao đạo, thương đạo, quyền đạo, còn có cả đan dược, phù triện, luyện khí, tất cả những thứ đó đều thuộc về võ đạo.”

Đan Vân đạo tôn xụ mặt ra và nói. Theo như lời ông ta nói thì tu luyện đan dược không chỉ không hề là vật cản trên con đường võ đạo c*̉a Tiêu Trần, mà ngược lại nó thậm chí còn là nguồn trợ giúp vô cùng to lớn.

Trước tiên, một khi Tiêu Trần có thể trở thành luyện đan sư, như vậy nói thẳng ra là chẳng khác nào Tiêu Trần có thêm một loại tài năng khác mà điều này hiển nhiên là có trăm lợi mà không có một hại.

Còn nữa, người đời đều cho rằng sức lực chiến đấu của luyện đan sư cùng so với những bậc ngang cấp thì thấp đến mức thảm thương, nhưng họ không hề nghĩ tới điều này chỉ là một ít người ngu muội dốt nát thích tung tin vịt mà thôi.

Linh hỏa của một luyện đan sư một khi lột xác trở thành địa hỏa thì không chỉ có thể dùng để luyện đan mà uy lực khi dùng để đối đầu với kẻ thù cũng tuyệt đối không thể khinh thường. Ngay cả địa hỏa cũng có uy lực mạnh mẽ như vậy thì càng không cần phải nói đến sự lợi hại c*̉a thiên hỏa.

Hơn nữa, luyện đan sư chú trọng tu luyện linh hồn lực, mà linh hồn lực mạnh mẽ chẳng những làm cho khả năng lĩnh ngộ của võ giả tăng lên mà còn giúp tăng cường năng lực cảm giác của người nắm giữ nó, trừ cái này ra, thì có một linh hồn lực cường đại thì lợi ích trong tương lai vẫn là nhiều vô số kể.

Đan Vân đạo tôn đem tất cả những lợi thế khi trở thành luyện đan sư đều nói hết cho Tiêu Trần, hơn nữa ông ta còn có dạy dỗ Tiêu Trần tất cả những thứ liên quan tới võ đạo.

Thân là một cường giả Đạo Tôn Cảnh siêu cấp, Đan Vân đạo tôn có những lý giải về võ đạo đương nhiên không phải Tiêu Trần có thể so sánh được, thậm chí ngay cả bọn người Thương Long cũng kém rất xa Đan Vân đạo tôn.

Tiêu Trần lắng nghe Đan Vân đạo tôn nói một buổi, tự nhiên những khúc mắc trong lòng đều có lời giải.

Tuy thiên phú c*̉a Tiêu Trần xuất chúng, nhưng đó chỉ là đối với võ đạo, nhưng những điều hắn hiểu thật ra vẫn còn rất phiến diện. Hôm nay những lời chỉ bảo c*̉a Đan Vân đạo tôn đã làm Tiêu Trần thu được rất nhiều điều hữu ích, đồng thời cũng phát hiện những lĩnh hội c*̉a hắn trước đây đối với võ đạo thật quá mức hạn hẹp, đồng thời hắn đối với con đường đan dược c*̃ng còn chứa một vài thành kiến.

Hắn nhìn rõ sai lầm của mình, đồng thời cũng không còn cảm thấy mâu thuẫn với con đường đan dược này nữa, bởi vì đúng như Đan Vân đạo tôn đã nói, tu luyện đồng thời cả đan dược và võ đạo đối với Tiêu Trần mà nói không những không có chỗ nào bất lợi, ngược lại còn có rất nhiều chỗ hữu dụng.

Tiêu Trần đã sửa lại quan điểm sai lầm của mình, chẳng qua trong lúc nhất thời hắn vẫn có chút khó có thể quyết đoán.

Thế nhưng điều làm Tiêu Trần không nghĩ tới chính là không đợi hắn kịp trả lời, thì Đan Vân đạo tôn đã mở miệng nói: “Được rồi, những lời nên nói bổn tọa cũng đã nói rồi, ngươi nghe ta dạy bảo xong thì chính là đệ tử của ta, hôm nay người sư phụ này ngươi muốn bái cũng phải bái, không muốn bái cũng phải đến bái.”
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 129: Thiên Đan Cốc.


Đan Vân đạo tôn cơ bản không cho Tiêu Trần bất cứ cơ hội nào để từ chối. Ông ta nói xong cũng mặc kệ Tiêu Trần có đồng ý hay không, liền giơ một lóng tay ra điểm, bỗng một tia ánh sáng trắng hiện lên, tức khắc trong đầu Tiêu Trần có thêm rất nhiều tri thức về luyện chế đan dược.

Đan Vân đạo tôn hiển nhiên là đang truyền thụ tri thức về đan dược cho Tiêu Trần, đã trích xuất ra rất nhiều trí nhớ rồi, nhưng mà toàn bộ đều là những thứ cơ bản nhất bao gồm giới thiệu về thiên tài địa bảo cùng với thủ pháp luyện đan cơ bản nhất, vân vân.

Đan Vân đạo tôn thu hồi ngón tay, lại một lần nữa quay về bộ dáng say khướt lúc trước, đến nỗi thân thể của ông ta cũng có chút lắc lư loạng choạng, ông ta nói: “Ghi nhớ cho thật kỹ tất cả những thứ này, cũng giống như võ đạo, nếu muốn trở thành một người đan sư đúng quy cách thì cơ sở nền tảng là cực kỳ quan trọng.”

Đan Vân đạo tôn đem tất cả kiến thức cơ sở đều truyền thụ cho Tiêu Trần, mà học tập những thứ này thật ra cũng không có gì để nói nhiều, vì chủ yếu học bằng cách nhớ. Hắn cần phải đem tất cả những cơ sở tri thức này ghi tạc trong lòng thì mới có thể chính thức bước lên con đường đan dược.

Tiêu Trần còn đang mơ mơ hồ hồ thì đã thành đệ tử của Đan Vân đạo, hơn nữa Đan Vân đạo tôn đối với cái gọi là đại lễ bái sư cũng không thèm để ý. Trong mắt ông ta thì Tiêu Trần hiện giờ đã trở thành đệ tử của mình rồi.

Nét mặt của Tiêu Trần lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Hắn chỉ mới lướt qua những tri thức cơ sở này thì đã phát hiện đan đạo quả thực bất phàm, bản thân hắn trước kia đúng là đã xem thường luyện đan sư rồi.

Muốn trở thành một vị luyện đan sư đúng quy cách, không chỉ phải biết rõ các loại thiên tài địa bảo, mà đồng thời còn phải hiểu biết kỹ càng về dược tính cũng như tác dụng của từng loại thiên tài địa bảo, mặt khác việc luyện tập linh hỏa cũng cực kỳ có quy c*̉ và chuyên nghiệp.

Đương nhiên, đây cũng là nhờ Đan Vân đạo tôn giúp đỡ, ông ta chính là luyện dược sư thiên cấp siêu việt, cũng chỉ có ông ta mới có thể có những lý giải sâu sắc đến như thế, cho nên dựa theo tri thức Đan Vân đạo tôn truyền thụ, Tiêu Trần hẳn là sẽ rất nhanh chóng có thể nắm vững những kiến thức cơ sở này.

Tiêu Trần tiếp nhận truyền thừa từ Đan Vân đạo tôn, đồng thời cái nhìn của hắn đối với đan đạo cũng hoàn toàn thay đổi rõ rệt. Hắn chỉ thoáng do dự trong giây lát rồi cung kính hành lễ với Đan Vân đạo tôn: “Đệ tử bái kiến sư phụ.”

Đan Vân đạo tôn nghe Tiêu Trần gọi mình là sư phụ, tâm trạng của ông ta rất phấn khởi, ông ta bật cười ha hả và nói: “Tốt, tốt! Trong khoảng thời gian này ngươi phải cố gắng ghi nhớ tất cả những tri thức cho thật kĩ, lần sau gặp lại sẽ là lúc vi sư chỉ bảo ngươi cách luyện đan, đương nhiên tiền đề là ngươi trước đó phải nắm bắt phương pháp khống chế linh hỏa đến mức hoàn toàn thuần thục.”

Đan Vân đạo tôn cất cao giọng cười, lời vừa nói xong thì ông ta cũng đã biến mất tại chỗ, chỉ còn lại thanh âm truyền đến bên tai: “Vi sư còn có chút việc cần phải xử lý, ngươi trước mắt cứ về Cửu Tiêu Cung trước, xong việc vi sư sẽ đến tìm ngươi, nhớ kỹ, võ đạo tất nhiên quan trọng nhưng luyện đan cũng không thể lười biếng.”

Đan Vân đạo tôn rời đi, bái sư đại điển còn chưa tiến hành mà ông ta đã hào hiệp biến mất.

Nghe Đan Vân đạo tôn nói như vậy, Tiêu Trần nở một nụ cười gượng gạo. Thật đúng là muốn làm gì thì làm mà, chỉ có điều bản thân ông ta là siêu cấp cường giả Đạo Tôn Cảnh cho nên hoàn toàn có đủ tư cách này.

Trời đất bao la nơi nào ta không thể đi, thế gian vạn pháp ta muốn làm gì thì đều ở trong tầm tay, đây mới là cường giả hào hiệp thật sự. Đương nhiên không có thực lực, ngươi chắc chắn không thể làm được chuyện này.

Tiêu Trần đem việc đã bái Đan Vân đạo tôn làm sư phụ nói với Thương Long, còn những người khác hiển nhiên không hề hay biết, mà đối với chuyện này, dù là Tiêu Trần hay là Đan Vân đạo tôn thì cả hai người đều không quá để ý.

Tiêu Trần chưa từng nghĩ tới bản thân hắn sẽ có ngày bước vào con đường đan đạo, đương nhiên hắn cũng hiểu rất rõ đối với bản thân mình mà nói, võ đạo mới là quan trọng nhất, còn đan đạo chẳng qua chỉ là phụ trợ.

Đối với việc Tiêu Trần có thể được Đan Vân đạo tôn thu làm đệ tử, hơn nữa lại là đệ tử quan môn, Thương Long có vẻ vô cùng cao hứng.

Đan Vân đạo tôn là nhân vật như thế nào cơ chứ, đó chính là người mạnh nhất chỉ dưới thất đại chúa tể, cho nên đối với việc Tiêu Trần bái được ông ta làm vi sư, Thương Long không hề cảm thấy có bất kỳ phản đối nào, tin tưởng Thương Huyền chắc chắn cũng sẽ ủng hộ.

Tiêu Trần ở lại thành Dược Vương thêm một ngày nữa, sau đó đi theo đám người Thương Long quay trở về Cửu Tiêu Cung. Bọn họ cưỡi Kim Sí Đại Bằng mất năm ngày mới có thể về đến Cửu Tiêu Cung.

Ngay tại thời điểm đám người Tiêu Trần rời khỏi thành Dược Vương thì cùng lúc này ở bên trong một tòa thành thị nhỏ gần Thiên Đan Cốc, Đan Vân đạo tôn với dáng vẻ say khướt đang ngồi trên lầu một tòa nhà tửu lâu uống rượu.

Cả khuôn mặt c*̉a ông ta đỏ bừng, hai mắt hơi nheo lại chẳng còn một chút xíu xiu nào là phong phạm của một siêu cấp cường giả Đạo Tôn Cảnh. Trong lúc Đan Vân đạo tôn còn đang thoải mái chè chén thì có một thiếu nữ diện mạo tuyệt mỹ, khí chất dịu dàng cũng đi vào tửu lầu. Sự xuất hiện của thiếu nữ này làm tất cả mọi người đang có mặt trong tửu lầu bất giác lộ ra thần sắc say mê, chỉ là khi bọn họ chú ý đến trang phục của đệ tử Thiên Đan Cốc mà thiếu nữ đang mặc trên người thì lập tức ủ rũ, chẳng còn ai dám có hành động nào quá giới hạn.

Đệ tử Thiên Đan Cốc ở bên trong phạm vi của Thiên Đan phủ này chính là một tồn tại không ai dám đắc tội. Người thiếu nữ đi thẳng tới trước mặt Đan Vân đạo tôn, nàng ta nhìn dáng vẻ của ông ta lôi thôi lếch thếch thì rất khó chịu nói.

“Phụ thân sao lại uống nhiều rượu như vậy cơ chứ, mẫu thân đang tìm phụ thân kia kìa. Nếu phụ thân còn không nhanh trở về thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối đó.”

Thiếu nữ này tên là u Dương Nhu Tuyết, là nữ nhi của Đan Vân đạo tôn, đồng thời cũng là Kiêu Vương của Thiên Đan Cốc.

Đan Vân đạo tôn nghe u Dương Nhu Tuyết nói xong thì gương mặt tràn đầy men say lập tức lộ ra một nụ cười. Ông ta ôm lấy u Dương Nhu Tuyết, cái cằm đầy râu cọ cọ lên khuôn mặt mềm mại kia, trong miệng thì không ngừng cười nói: “Ha ha, nữ nhi ngoan của ta.”

Có thể thấy Đan Vân đạo tôn cực kỳ cưng chiều u Dương Nhu Tuyết. Mà u Dương Nhu Tuyết bị phụ thân mình dùng cằm cọ đến mức gương mặt xinh đẹp c*̃ng đau đớn rồi, nên nàng ta tỏ vẻ rất khó chịu, cái miệng nhỏ nhắn chu chu ra.

Đan Vân đạo tôn nhìn dáng vẻ này của u Dương Nhu Tuyết thì cao giọng cười nói: “Ha ha ha! Nữ nhi ngoan, để phụ thân nói cho con biết, cuối cùng phụ thân cũng gặp được một thiên tài, thiên phú c*̉a kẻ đó không hề thua kém con chút nào, phụ thân đã thu nạp hắn làm đồ đệ, hiện tại phải rời khỏi một thời gian, hơn nữa phụ thân cũng nhìn rồi, người ta với con rất xứng đôi. So với mấy tên nhóc hay theo đuổi con thì hắn tốt hơn nhiều, để hai người các con quen thuộc với nhau một chút rồi phụ thân sẽ cho con đính hôn với hắn, ha ha ha...”

Đan Vân đạo tôn vô cùng hài lòng về Tiêu Trần, thậm chí ông ta còn có ý định đem nữ nhi nhà mình đính hôn với Tiêu Trần.

Chỉ là u Dương Nhu Tuyết khi nghe được những lời này thì vẻ mặt rất khó chịu, đừng thấy nàng ta lớn lên mỏng manh yếu đuổi mà hiểu lầm. u Dương Nhu Tuyết là loại người có tính cách ngoài mềm trong cứng, nàng ta đã không thích chuyện gì thì cho dù có bị người khác đánh chết thì cũng sẽ nhất quyết không khuất phục.

u Dương Nhu Tuyết nhìn dáng vẻ phụ thân lúc này mà tức giận đến mức giơ nắm tay nhỏ nhắn c*̉a mình lên, lấy hành động này để thể hiện sự bất mãn trong lòng của mình, chỉ đáng tiếc là Đan Vân đạo tôn căn bản chẳng hề để ý đến.

Đan Vân đạo tôn quay trở về Thiên Đan Cốc, sau đó rất nhanh trở lại nơi ở của mình.

Lúc ông ta về đến nơi chỉ thấy bên trong sân có một phụ nhân xinh đẹp mặc váy áo dài màu trắng giống như tiên nữ giáng trần, vẻ mặt nghiêm trang lại vô cùng thanh nhã.

Phụ nhân này quả thực rất xinh đẹp, chỉ là lúc này nếu có thật đại chúa tể ở đây, nhất định sẽ nhận ra, phụ nhân kiều diễm này chính là Thiên Đan chúa tể.

Thân là một trong thất đại chúa tể, Thiên Đan chúa tể vậy mà lại là nữ nhân, hơn nữa còn là thê tử của Đan Vân đạo tôn, mẫu thân của u Dương Nhu Thủy. Chuyện này nếu để người ngoài biết được có khi sẽ sợ tới rớt luôn răng hàm. Ai mà ngờ Đan Vân đạo tôn và Thiên Đan chúa tể lại là phu thê cơ chứ.
 
Back
Top Bottom