Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong

Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 60: Thương Huyền cũng không theo kịp.


Bách Linh mộ địa nằm ở phía bắc Đông Dương vực, tọa lạc trong một khu rừng mưa tĩnh mịch vô cùng vô tận. Khu rừng mưa này được mệnh danh là Mai Cốt Chi Địa, lối vào Bách Linh mộ địa nằm ở vị trí trung tâm của Mai Cốt Chi Địa này.

Ở lối vào Bách Linh mộ địa, quanh năm suốt tháng đều có cấm chế vô cùng mạnh mẽ bảo vệ. Cũng chỉ có vào khoảng thời gian đặc biệt cấm chế này mới biến mất. Chính vì thế, ngũ đại đầu sỏ của Đông Dương vực mới có thể đưa đệ tử tiến vào bên trong. Chẳng qua vì bên trong Bách Linh một địa có hạn chế, chỉ có những võ giả tu vi Hoàng Cực Cảnh mới có thể tiến vào. Cho nên dần dà nơi này trở thành vùng đất tìm kiếm cơ duyên của các đệ tử ngoại môn từ ngũ đại đầu sỏ.

Từ Đông Kiếm Các đến Mai Cốt Chi Địa cực kỳ xa xôi, xem như cưỡi Thanh Vũ Ưng cũng phải mất thời gian bảy ngày.

Tiêu Trần và mười người Vương Hổ ngồi chung trên Thanh Vũ Ưng. Trên đường, Tiêu Trần đưa bản đồ cho những người còn lại truyền tay nhau xem, để bọn họ nhớ kỹ những gì được vẽ trên bản đồ vào đầu. Như thế, bọn họ có thể biết làm thế nào để tránh được những nơi nguy hiểm bên trong Bách Linh mộ địa.

Bọn họ truyền tay nhau xem bản đồ bằng da, là một võ giả, trí nhớ tất nhiên rất mạnh. Chỉ nhớ kỹ nội dung trên một tấm bản đồ không phải là việc khó đối với bọn họ. Sau một canh giờ ngắn ngủi, bọn họ đã ghi tạc mọi thứ trong bản đồ trong đầu.

Tiêu Trần cất bản đồ đi, khoảng thời gian kế tiếp nhóm người bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Không phải là đang tu luyện mà là đang điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, bọn họ phải chuẩn bị tinh thần trước cuộc chiến kịch liệt sắp tới.

Còn chưa kịp đến Bách Linh mộ địa nhưng mọi người đều đã dự liệu được cuộc chiến cạnh tranh lần này sẽ kịch liệt đến thế nào. Có điều, tình huống thật sự còn nghiêm trọng hơn những gì bọn họ nghĩ.

Bởi vì ngay phía sau màn, các đại lão chân chính của Thiên Thần lục địa đã tề tựu, tạo màn mở đầu cho cuộc chiến Bách Linh mộ địa lần này.

Toàn bộ Thiên Thần lục địa có tổng cộng năm địa vực lớn, theo thứ tự là Đông Dương vực, Tây Hải vực, Bắc Nhạc vực và Nam Phong vực và ở chính giữa là Trung Thổ thần vực.

Trong đó, diện tích Tứ vực là Đông Dương vực, Tây Hải vực, Bắc Nhạc vực và Nam Phong vực không chênh lệch nhau nhiều, chiếm một phần diện tích của Thiên Thần lục địa. Còn Trung Thổ thần vực thì lại rộng lớn vô biên, diện tích còn lớn hơn Tứ vực như Đông Dương vực cộng lại, chiếm sáu phần diện tích của Thiên Thần lục địa.

Đồng thời, không riêng gì mỗi diện tích to lớn, linh lực ở Trung Thổ thần vực hoàn toàn không phải thứ Tứ vực còn lại có thể so sánh. Cũng bởi vì có ưu thế được ông trời ưu ái khiến Trung Thổ thần vực cũng có số lượng cường giả vượt xa cả Tứ vực còn lại cộng vào. Các bá chủ chân chính ở Thiên Thần lục địa cũng lần lượt xây dựng tông môn ở Trung Thổ thần vực.

Nói không ngoa là Trung Thổ thần vực đã nắm giữ hết thảy Thiên Thần lục địa.

Vào lúc ngũ đại đầu sỏ Đông Dương vực lần lượt tiến về phía Bách Linh mộ địa, bên trong một tòa thần điện to lớn, có tổng cộng bảy bóng người mờ ảo ngồi vây quanh một nơi. Bảy cái bóng này đều không phải bản thể mà chỉ là hóa thân từ thần niệm.

Có thể huyễn hóa ra hóa thân từ thần niệm, tu vi của bảy người này có thể nói là đã đạt tới cảnh giới thông thiên, ít nhất là đến cả Thương Huyền cũng không theo kịp.

Mà thân phận của bảy người này cũng không hề đơn giản, bọn họ đều là tông chủ chưởng môn các thế lực bá chủ ở Thiên Thần lục địa. Toàn bộ Thiên Thần lục địa có bảy vị bá chủ, bảy vị bá chủ này thống trị toàn bộ Thiên Thần lục địa.

Lúc này những người thuộc thế lực thất đại bá chủ cùng nhau tề tựu ở đây, đương nhiên chuyện mà bọn họ thảo luận cùng nhau quyết định cũng không phải là việc nhỏ.

“Bách Linh mộ địa đã mở ra, thật sự phải làm như thế sao?” Một người trong số họ có giọng nói trầm khàn mở miệng trước tiên.

“Thời kỳ thịnh thế đã đến, không chỉ là Trung Thổ thần vực chúng ta mà cả Tứ vực còn lại cũng đều xuất hiện thiên chi kiêu tử. Ngũ Long Đông Dương vực, Tứ Hoàng Tây Hải vực, Lục Tôn Bắc Nhạc vực và Tam Vương Nam Phong vực, những người này đều là những yêu nghiệt hiếm khi gặp được. Nếu đã có cơ hội lần này, tất nhiên phải để bọn họ gặp gỡ một lần. Ha ha…” Nghe thấy thế, người khác cũng mở miệng nói.

“Ừm, dưới thời thịnh thế, Thiên Kiêu xuất hiện lớp lớp, yêu nghiệt hoành hành. Chẳng qua là Thiên Kiêu hay yêu nghiệt rồi cũng sẽ có một ngày phân cao thấp. Thiên Thần thịnh hội đã đến giai đoạn trù bị, để bọn họ sớm tiếp xúc với nhau cũng tốt.”

“Đã thế thì ra tay ngay thôi. Kết nối bốn tòa Bách Linh mộ địa với nhau, để đám nhóc con này gặp gỡ nhau sớm chút vậy.”

Bảy vị đại lão lần lượt mở miệng nêu ý kiến, mà những gì bọn họ nhắc đến đương nhiên là liên quan tới chuyện Bách Linh mộ địa.

Cho tới tận bây giờ, không một ai ở Đông Dương vực biết thật ra Bách Linh mộ địa không chỉ có một mà ở Đông Dương vực, Tây Hải vực, Bắc Nhạc vực và Nam Phong vực đều có một tòa Bách Linh mộ địa.

Trước giờ bốn tòa Bách Linh mộ địa này vẫn luôn tách biệt với nhau, chẳng qua lần này thịnh thế sắp đến, bảy vị đại lão định dùng sức mạnh thần thông để đả thông bốn tòa Bách Linh mộ địa với nhau, để những người đến từ Tứ vực có thể gặp mặt nhau trong đó.

Dưới thời thịnh thế, ở Tứ vực đều xuất hiện những Thiên Kiêu tuyệt thế như Ngũ Đại Tiềm Long, khó mà tưởng tượng nếu như để đám người này gặp nhau thì sẽ xảy ra va chạm lớn đến thế nào.

Vốn còn tưởng rằng cuộc tranh đấu ở Bách Linh mộ địa lần này đã rất kịch liệt, thế nhưng ai mà ngờ được dưới sự thao túng của những đại lão sau màn này mà mức độ cạnh tranh khốc liệt chỉ sợ sẽ còn nâng lên tầm cao mới. Đây đã không còn là sự cạnh tranh ở một vực nữa mà là cả bốn vực đều cạnh tranh với nhau.

Đông Dương vực có Ngũ Long, Tây Hải vực có Tứ Hoàng, Bắc Nhạc vực có Lục Tôn, Nam Phong vực có Tam Vương, những người này chính là đại diện cho tất cả thế hệ trẻ tuổi ở địa vực của họ. Khó mà tưởng tượng được nếu bọn họ đụng độ nhau ở Bách Linh mộ địa thì rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì…

“Vậy còn mất nhóc con ở Trung Thổ thần vực chúng ta thì sao, có muốn thả tụi nhỏ vào đó luôn không? Bọn họ đã nhiều lần chủ động yêu cầu…” Đã có quyết định hẳn hoi, sau cùng vẫn còn một vị đại lão trong số họ mở miệng hỏi tiếp.

Bọn họ có ý định để các Thiên Kiêu va chạm chính diện một lần. Mà ngoại trừ Tứ vực ra, ở Trung Thổ thần vực bọn họ tất nhiên cũng có Thiên Kiêu tuyệt đỉnh của bọn họ. Đồng thời, sau khi nghe thấy quyết định của các đại lão này, đám Thiên Kiêu tuyệt đỉnh của Trung Thổ thần vực cũng sôi nổi chủ động yêu cầu được tiến vào Bách Linh mộ địa.

Nghe vị đại lão này nói, sáu vị đại lão còn lại cũng trầm ngâm trong chốc lát, sau đó đồng loạt lắc đầu cười khổ.

“Thôi bỏ đi, để mấy đứa nhỏ này vào rõ là hành hạ người mới. Ta nghĩ các vị chắc cũng đã hiểu rõ sơ bộ thực lực của mấy nhóc con đến từ Tứ vực ra sao. Nếu chúng ta còn thả mấy đứa nhỏ trên tay mình vào đó, chỉ sợ…”

Bọn họ không có ý định để các Thiên Kiêu ở Trung Thổ thần vực vào nơi đó. Nghe giọng điệu của mấy đại lão này, Thiên Kiêu tuyệt đỉnh của Trung Thổ thần vực có vẻ mạnh hơn đám Tiêu Trần không ít, nếu còn để họ vào thì đúng là quá sơ suất.

Chỉ cần để người đến từ Tứ vực gặp gỡ nhau, còn về phần Trung Thổ thần vực thì không tính vào. Sau khi có quyết định, bảy vị đại lão cùng lúc ra tay, bắt đầu cưỡng ép bốn tòa Bách Linh mộ địa kết nối với nhau.

Đoàn người Tiêu Trần nào biết đến ý định này của mấy vị đại lão Trung Thổ thần vực, sau bảy ngày đường, bọn họ cuối cùng cũng đến Mai Cốt Chi Địa, từ xa đã nhìn thấy khu rừng mưa âm u tối tăm, mênh mông vô cùng vô tận bao trùm cả một khoảng đất trời rộng lớn.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 61: Nhanh chóng tiến vào


Ngồi trên Thanh Vũ Ưng đến Mai Cốt Chi Địa, bay thẳng về phía trung tâm. Dọc đường đi Thương Huyền đã phóng uy áp của mình ra xung quanh, dùng chính uy áp để cảnh cáo đám yêu thú trong Mai Cốt Chi Địa nên cả quãng đường bay không gặp phải bất kỳ tập kích nào.

Đoàn người thuận lợi đến được lối vào Bách Linh mộ địa, lúc này tứ đại đầu sỏ khác đều đã đến, chỉ còn mỗi Đông Kiếm Các. Từ xa xa Tiêu Trần đã nhìn thấy xung quanh lối vào Bách Linh mộ địa lúc này đã có hơn vạn người tề tựu.

Những người này đều là cường giả từ các đại thế gia và tông môn ở Đông Dương vực. Mặc dù bọn họ không có tư cách tiến vào Bách Linh mộ địa nhưng đều muốn được tận mắt chứng kiến cuộc tranh đấu giữa Ngũ Đại Tiềm Long. Ngay khi Thanh Vũ Ưng xuất hiện, có không ít người đều mở miệng lẩm bẩm: “Đông Kiếm các tới rồi…”

Người của Đông Kiếm Các cuối cùng cũng tới, thế thì ngũ đại đầu sỏ đều đã đông đủ. Đoàn người Tiêu Trần lần lượt nhảy xuống từ trên lưng chim, ngay khi Tiêu Trần và các đệ tử Đông Kiếm Các xuất hiện, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Tiêu Trần.

“Thiên Đao Trần Lăng, Độc Xà Mộc Thanh, Bá thương Lâm Tinh, Thiên Viêm vaf Yêu Kiếm Tiêu Trần, Ngũ Đại Tiềm Long đều đã đông đủ…” Ánh mắt hướng về phía Tiêu Trần, miệng thì khẽ giọng nói.

Những người này đến đây là vì muốn một lần gặp mặt Ngũ Đại Tiềm Long tề tựu ở cùng một nơi. Đối diện với ánh mắt tìm tòi của đám đông, vẻ mặt Tiêu Trần vẫn bình thản ung dung. Ánh mắt Tiêu Trần nhìn về phía Trần Lăng, nở một nụ cười nhẹ, sau đó lại gật đầu ra hiệu với Triệu Vô Vân và Lâm Tinh. Còn về phần Mộc Thanh thì Tiêu Trần làm như không thấy.

Cùng lúc đó, Thương Huyền bắt chuyện đôi câu với các cường giả thuộc thế hệ trước của ngũ đại đầu sỏ, sau đó trải qua cuộc hội nghị ngắn ngủi cũng chuẩn bị mở ra lối vào Bách Linh mộ địa.

Hiện giờ cấm chế trên lối ra vào Bách Linh mộ địa đã rất yếu, mấy người Thương Huyền liên thủ với nhau là hoàn toàn đủ để xé ra một vết rách trên đó, đưa đám hậu bối vào.

“Thời gian Bách Linh mộ địa mở ra là ba tháng, sau ba tháng các người sẽ bị cưỡng ép bài xích rời khỏi. Nhớ kỹ những gì ta nói, khi tiến vào đó, mọi chuyện đều phải dựa trên sự chỉ huy của Tiêu Trần…” Trước khi động thủ mở cấm chế, Thương Huyền lại lần nữa dặn dò với nhóm Vương Hổ, chuyến này vào Bách Linh mộ địa đã khác trước rất nhiều.

Nghe thấy những lời của Thương Huyền, đám người lần lượt gật đầu. Sau đó nhóm cường giả đồng loạt ra tay, trong chốc lát, uy áp của Thương Huyền và các lão tiền bối từ ngũ đại đầu sỏ bao phủ toàn bộ Mai Cốt Chi Địa.

Tu vi của các trưởng lão chính trong ngũ đại đầu sỏ đều đã đạt đến Vấn Đạo Cảnh, mà nhân vật như Thương Huyền thì tu vi đã vượt qua Vấn Đạo Cảnh, đột phá đến Chứng Đạo Cảnh. Thực lực của Thương Huyền đã mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, chỉ mỗi uy áp đã khiến người khác không thể sinh ra được chút ý thức phản kháng nào.

Những nhân vật thuộc ngũ đại đầu sỏ đồng thời xuất thủ, rất nhanh lối vào Bách Linh mộ địa đã bị cưỡng ép rách ra một vết thật to. Sau đó năm người họ đồng thời hô to:

“Nhanh chóng tiến vào…”

Bọn họ không thể duy trì trong thời gian quá lâu, nên chỉ có thể thúc giục đám hậu bối nhanh chóng tiến vào Bách Linh mộ địa. Nghe thấy tiếng hô, Ngũ Đại Tiềm Long dẫn đầu đông đảo đệ tử, bóng người chớp nhoáng, lao về phía bên trong Bách Linh mộ địa.

Không bao lâu sau, năm mươi lăm đệ tử của ngũ đại đầu sỏ đều đã vào được Bách Linh mộ địa, sau đó lối vào lần nữa đóng lại.

Tiêu Trần cũng không biết đây là cảm giác gì, sau khi tiến vào Bách Linh mộ địa, trước mắt hắn tối sầm xuống, dường như đã tiến vào không gian như đường hầm. Cũng không biết qua bao lâu, khi trước mắt lại khôi phục ánh sáng như trước, Tiêu Trần đã hoàn toàn tiến vào Bách Linh mộ địa.

“Chẳng lẽ Bách Linh mộ địa này do một bảo vật chốn bồng lai tạo thành?” Tiêu Trần đánh giá hoàn cảnh chung quanh, trông không khác gì so với bên ngoài, vẫn là khu rừng mưa tịch mịch. Nếu muốn nói một chỗ khác duy nhất thì đó chính là bầu trời. Bầu trời Bách Linh mộ địa giống như bị bóng đêm ăn mòn, mang đến cho người ta cảm giác nặng nề, khủng hoảng.

Tiêu Trần vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh vừa suy đoán chẳng lẽ Bách Linh mộ địa này là do báu vật động thiên tạo thành.

Bảo vật chốn bồng lai, đây chính là sự tồn tại chỉ có trong truyền thuyết. Tiêu Trần chỉ mới thấy trong sách cổ và nghe truyền miệng, báu vật chốn bồng lai có thể tự hình thành không gian, tương đương với nạp giới cao cấp nhất. Chẳng qua, nếu so sánh với nạp giới thì không gian của bảo vật chốn bồng lai này lại lớn hơn rất rất nhiều. Đồng thời bảo vật động thiên không chỉ có thể chứa được vật chết mà chứa được cả vật sống, bao gồm cả con người cũng có thể đi vào, đây chính là bảo vật kinh khủng đến mức nào.

Giống như Tiêu Trần, bốn người Triệu Vô Vân cũng đang quan sát tình hình xung quanh. Sau cả nửa ngày, đợi đến khi tất cả mọi người dần lấy lại tinh thần, với năm người dẫn đội, rất nhanh các đệ tử của ngũ đại đầu sỏ chia làm năm nhóm, chia ra năm nhánh khác nhau. Giữa bọn họ là sự kiêng kị đối với đối phương.

Trong Bách Linh mộ địa này, bọn họ là đối thủ cạnh tranh. Gần như là cùng lúc khi mắt đối mắt, Tiêu Trần và bốn người còn lại đều dùng giọng nói cực kỳ khẽ khàng nói với đám đệ tử xung quanh.

“Đợi lát nữa vừa nghe thấy mệnh lệnh của ta thì lập tức lùi về phía sau, rời khỏi nơi này trước. Ta sẽ đi tìm các ngươi sau…”

Gần như năm người họ đều nói những lời tương tự như thế, nghe thấy lời nhắc nhở của bọn họ, chúng đệ tử đều im lặng gật đầu. Tiếp đến, Triệu Vô Vân mở miệng đầu tiên:

“Chỉ vừa tiến vào Bách Linh mộ địa, không nhất thiết phải liều mạng đâu nhỉ?”

“Đánh trước một trận cũng không có gì là không thể.” Nghe thấy Triệu Vô Vân nói vậy, Lâm Tinh cũng mở miệng nói. Dứt lời, không đợi những người khác đáp lại, Lâm Tinh lập tức gọi huyền binh của mình ra, xông về phía Triệu Vô Vân ở bên cạnh.

Nhanh chóng quyết định ra tay, lúc này chỉ mới vừa bước vào Bách Linh mộ địa mà cuộc chiến giữa các Ngũ Đại Tiềm Long đã nổ ra.

Ngay sau hành động của Lâm Tinh, ba người Tiêu Trần, Mộc Thanh và Trần Lăng tất nhiên cũng không rảnh rỗi. Năm người bọn họ lần lượt mở miệng quát: “Đi.” Tiếp đó là cuộc hỗn chiến giữa bọn họ.

Sau khi ra hiệu cho các đệ tử rời đi trước, bọn họ vốn không cách nào nhúng tay được vào cuộc chiến giữa các Ngũ Đại Tiềm Long. Nếu bọn họ chọn ở lại đây, chỉ sơ sẩy một chút là có thể bị Ngũ Đại Tiềm Long nắm lấy cơ hội tàn sát, thế lại càng không có lợi.

Người ở nơi này đều có quan hệ cạnh tranh, giảm bớt một người cũng ít đi một đối thủ cạnh tranh. Ngũ Đại Tiềm Long đều hiểu rất rõ điều này, nên họ không chút do dự để người của mình rời đi.

Nghe thấy tiếng hô của năm người họ, đệ tử đội của năm người này cũng không chần chừ mà lập tức xoay người chạy đi. Thấy thế, Mộc Thanh đang cuốn trong cuộc hỗn chiến lập tức khóa chặt mục tiêu trên người một đệ tử của Đông Kiếm Các. Trường tiên màu trắng bạc trong tay hắn ta vung ra, ghìm chặt cổ họng của một đệ tử Đông Kiếm Các. Sau đó đám người chỉ kịp thấy một đầu người bay lên không trung, tên đệ tử Đông Kiếm Các này bỏ mạng tại chỗ.

Có lẽ vì thù hận từ trước đó với Tiêu Trần. Mục tiêu của Mộc Thanh nhắm ngay vào Đông Kiếm Các. Thấy vậy, trong ánh mắt Tiêu Trần lóe lên sát ý.

“Mộc Thanh, ngươi muốn chơi thì ta chơi cùng ngươi. Để ta xem thử là người bên Đông Kiếm Các ta chết trước hay là đệ tử Vạn Tiên lầu các ngươi chết trước.”

Nói xong, kiếm Tiêu Trần vung ra, kiếm khí vùn vụt lan ra, tựa như một con cuồng long hướng thẳng về phía đệ tử Vạn Tiên lầu. Một tên đệ tử Vạn Tiêu lầu còn đang vội vàng chạy đi, căn bản là không có một khoảng thời gian nào để kịp phản ứng, cứ thế bị kiếm khí của Tiêu Trần chém thành hai nửa, chết không kịp ngáp.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 62: Ta cũng đi đây.


Mộc Thanh g**t ch*t một đệ tử của Đông Kiếm Các, chỉ trong chớp mắt sau đó Tiêu Trần cũng g**t ch*t một đệ tử của Vạn Tiên lầu. Cùng lúc này, ba người Triệu Vô Vân, Lâm Tinh và Trần Lăng cũng đang nhắm vào một đệ tử của đối phương.

Tiến vào Bách Linh mộ địa trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa tới một khắc mà trong mỗi một ngũ đại đầu sỏ đã có một đệ tử bỏ mạng. Hãy nhớ rằng, các đệ tử lần này tiến vào Bách Linh mộ địa nào phải những đệ tử bình thường. Mỗi một người trong số họ đều là đệ tử ngoại môn tinh anh, nhưng dù có là thế thì trước mặt Ngũ Đại Tiềm Long, bọn họ vẫn không hề có sức kháng cự.

Nhìn năm thi thể ngã xuống trước mặt mình, đám đệ tử cũng hiểu rõ ý đồ của năm người Tiêu Trần.

Vừa mới tiến vào Bách Linh mộ địa liền ra tay đánh nhau, mục đích của năm người họ không phải là chém giết đối thủ trong Ngũ Đại Tiềm Long mà là muốn chém giết những đệ tử tinh anh bọn họ.

Bởi vì đều ôm suy nghĩ đó trong lòng nên trước khi ra tay năm người Tiêu Trần mới trăm miệng một lời bảo đệ tử của phe mình lập tức rút lui. Bởi vì nếu họ ở lại đây thì chờ đợi họ chính là cái chết.

Chợt nhận ra bọn họ không cùng một bấp bậc, lúc này đám đệ tử nào còn dám nán lại, chỉ vội vàng vắt chân lên cổ mà bỏ chạy như điên.

Trước khi tiến vào Bách Linh mộ địa mấy người đứng đầu ngũ đại đầu sỏ như Thương Huyền đều đã nhắc nhở đám đệ tử, cuộc tranh đấu ở Bách Linh mộ địa lần này sẽ vô cùng kịch liệt, mà sự tồn tại của Ngũ Đại Tiềm Long là thứ mà đám đệ tử tinh anh như bọn họ không thể nào suy suyển nổi. Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng những lời này chỉ là phóng đại, nhưng bây giờ được chứng kiến thì lại chẳng có tí phóng đại nào, thậm chí còn cảm thấy là nói giảm đi.

Trước mặt Ngũ Đại Tiềm Long, bọn họ làm gì còn không gian để cạnh tranh. Nói thẳng một câu chính là có Ngũ Đại Tiềm Long ở đây thì đám đệ tử tinh anh bọn họ chẳng qua là người đứng xem trong cuộc tranh đấu ở Bách Linh mộ địa lần này, bọn họ hoàn toàn không thể nào tham dự vào được.

Đám đệ tử thì bỏ chạy trối chết còn năm người Tiêu Trần thì chưa từng dừng tay. Cuối cùng, dưới tình huống mỗi phe đã chết mất hai đệ tử, nhóm đệ tử mới chính thức chạy thoát được khỏi cuộc chiến kia.

Vừa mới tiến vào mà đã tổn thất mất hai đệ tử tinh anh, đợi đến khi bọn họ đã bỏ chạy không còn bóng dáng, năm người Tiêu Trần mới dừng tay.

Đệ tử các phe đều đã thành công thoát thân, tiếp tục đánh nữa cũng không được gì. Hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm quyết định thắng thua nên năm người Tiêu Trần rất ăn ý dừng đánh nhau.

“Đi rồi, lần sau hẵng quyết phân thắng bại một phen.” Lâm Tinh nhìn bốn người còn lại, mở miệng nói rồi lập tức xoay người rời đi, chạy về phía các đệ tử Nhạc Sơn Phủ mới vừa rời đi.

Sau khi Lâm Tinh rời đi, tiếp đến là Triệu Vô Vân và Mộc Thanh cũng lần lượt rời đi, chẳng qua trước khi rời đi Mộc Thanh còn lãnh đạm nói với Tiêu Trần:

“Tiêu Trần, ta còn chưa quên chuyện ở quận thành Lĩnh Sơn đâu.”

“Sẵn lòng phụng bồi bất kỳ lúc nào.” Nghe thấy Mộc Thanh nói vậy, Tiêu Trần thản nhiên trả lời.

Ba người kia đều đã rời đi, chỉ còn mỗi Trần Lăng và Tiêu Trần, hai người nhìn nhau bật cười, Tiêu Trần mở miệng nói:

“Ta cũng đi đây.”

“Ừm.” Trần Lăng nghe thấy Tiêu Trần nói xong thì gật đầu đáp lại. Ngay sau đó hai người cũng đường ai nấy đi, đuổi theo hướng đệ tử phe phái của mình vừa rời đi.

Một trận kịch chiến qua đi, mỗi người trong Ngũ Đại Tiềm Long g**t ch*t hai tên đệ tử tinh anh của đối thủ. Vừa tiến vào mộ địa đã đào thải mười người, mà thi thể của mười người này đã bị Bách Linh mộ địa cưỡng ép đưa ra ngoài.

Thân ở bên trong Bách Linh mộ địa, một khi chết đi, thi thể sẽ bị đưa ra bên ngoài. Lúc này ở cửa ra vào Bách Linh mộ địa, sắc mặt của đám người Thương Huyền khi nhìn thấy thi thể của mười đệ tử tinh anh đều lộ vẻ bình tĩnh. Nhưng đám người vây xem xung quanh thì lại hoảng sợ vô cùng.

Chuyện gì thế này? Chỉ mới tiến vào Bách Linh mộ địa một khắc đồng hồ mà đã có mười người nằm xuống. chuyện này thật quá hoang đường. Phải biết, bất kỳ lần nào trước đây khi Bách Linh mộ địa mở ra đều chưa từng xảy ra tình huống như thế này. Hơn nữa, tuy nói bên trong Bách Linh mộ địa nguy hiểm nhưng thương vong ở mỗi lần khi ngũ đại đầu sỏ tiến vào cộng lại cũng rất ít khi vượt qua mười người. Nhưng lần này, chỉ trong một khắc đồng hồ ngắn ngủi mà đã chết mất mười người…

Điều này đã vượt khỏi dự liệu ban đầu của tất cả mọi người. Đông đảo cường giả từ các thế gia, tông môn ở đây, khi còn trẻ bọn họ cũng có không ít người từng bái nhập vào ngũ đại đầu sỏ, bọn họ cũng biết đến Bách Linh mộ địa. Nhưng nhìn chung từ trước đến giờ, số thương vong như bây giờ là lần đầu tiên xuất hiện, mà thời gian chỉ vẻn vẹn mới qua có một khắc.

“Xem ra là do năm nhóc con kia làm…” Đầu sỏ Phái Hỏa Vân đảo mắt nhìn mười thi thể trên đất, nói.

“Ừm, chắc hẳn là vậy.” Nghe thấy vậy, đầu sỏ Nhạc Sơn Phủ cũng nói.

“Mấy nhóc con này đúng là không biết kiềm chế, chẳng qua mới chỉ tiến vào trong đó đã muốn diệt hết cả đội của đối thủ, haizzz…” Đầu sỏ Huyết Ma Điện nói.

Với mắt nhìn của mấy lão này tất nhiên không khó để nhận ra mười người này chết đều từ một tay Ngũ Đại Tiềm Long mà ra. Đối với chuyện này, bọn họ không bình luận thêm lời nào, càng không có ý định so đo thiệt hơn. Dù sao đây cũng là chuyện mà họ đã dự liệu được từ sớm, Bách Linh mộ địa lần này là sân khấu của Ngũ Đại Tiềm Long.

Người ngoài vì cái chết của mười đệ tử tinh anh mà sôi trào, còn bên trong Bách Linh mộ địa, sau một phen đuổi theo đệ tử nhà mình, Tiêu Trần vẫn chưa gặp lại được tám tên đệ tử may mắn sống sót của Đông Kiếm Các. Tiêu Trần không biết là bọn họ đã chạy đi đâu, chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể từ từ tìm thôi. Nhưng hắn cũng không cần phải lo lắng quá nhiều, chỉ cần không đụng phải bốn người Mộc Thanh thì nhóm đệ tử sẽ không gặp phải nguy hiểm gì quá lớn.

Tạm thời Tiêu Trần vẫn chưa tìm được các đệ tử Đông Kiếm Các, nhưng dựa vào những dấu vết bọn họ để lại, Tiêu Trần có thể xác định được phương hướng đám người này chạy trốn. Chỉ cần men theo phương hướng mà tìm thì tự nhiên có thể tìm được.

Tiêu Trần cũng không quá sốt ruột, hít vào một hơi thật sâu. Đến tận lúc này Tiêu Trần mới có cơ hội cảm nhận linh khí bên trong Bách Linh mộ địa này, đúng là rất nồng đậm. Khó trách Bách Linh mộ địa này được người ta ca tụng là nơi tốt nhất để đột phá Huyền Nguyên Cảnh, chỉ mỗi mức độ đậm đặc của linh khí đã đạt đến mức không thể tưởng.

Với lại, bên trong Bách Linh một địa không chỉ có linh khí nồng đậm, trong nơi này còn mang theo một thứ lực lượng nào đó. Cỗ lực lượng này rất mơ hồ, nhưng nó lại có lợi ích cực kỳ to lớn đối với việc tu luyện của võ giả, nhất là vào thời điểm hình thành võ thể huyền linh.

Đương nhiên, thứ quý giá nhất, hấp dẫn người khác nhất bên trong Bách Linh mộ địa vẫn là huyền linh. Chẳng qua, huyền linh này cũng không phải thứ dễ tìm.

Trước đây cũng chưa từng có ai nhìn thấy huyền linh này ra sao. Có điều, ở Đông Kiếm Các có ghi chép về nó, trái lại Tiêu Trần hiểu rõ thêm một ít.

Tương truyền Bách Linh mộ địa này là nơi một vị Thượng Cổ Đại Năng vẫn lạc, sau khi vị Thượng Cổ Đại Năng này nằm xuống, năng lượng bên trong cơ thể tiết ra ngoài, từ từ dung hợp với linh lực trong trời đất, tạo thành huyền linh.

Huyền linh không có thần trí, hình dạng có vẻ giống như u linh mà phàm nhân nhắc đến, nhất định có tính công kích. Muốn bắt được huyền linh, cách duy nhất chính là lợi dụng linh lực của bản thân để luyện hóa nó thành Huyền linh châu. Luyện hóa thành Huyền linh châu rồi là có thể nuốt được, từ đó lợi dụng sức mạnh của huyền linh để đột phá Huyền Linh Cảnh, tạo thành võ thể huyền linh.

“Ở khu vực ngoài rìa đã còn rất ít huyền linh, đã nhiều năm như thế trôi qua, cơ bản là những huyền linh có thể bị bắt đã không còn nữa. Muốn tìm được đủ số lượng huyền linh thì nhất định phải tiến vào khu vực trung tâm. Ngẫm lại chắc là bốn người Trần Lăng chắc chắn cũng sẽ tiến vào khu vực trung tâm. Vì vậy mình không nên ở lại khu vực ngoài rìa này lâu được, phải tìm ra nhóm Vương Hổ trước, sau đó lập tức khởi hành tiến về khu vực trung tâm, tìm kiếm huyền linh.” Trong lòng Tiêu Trần thầm nghĩ.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 63: Lại dám giết đệ tử của Thiên Lôi Điện ta?"


Đáy lòng nhanh chóng hạ quyết định. Mục tiêu của Tiêu Trần lần này vào Bách Linh mộ địa rất rõ ràng. Chính là huyền linh. Hắn muốn trong vòng ba tháng thu thập đủ số huyền linh để bản thân có thể đột phá tới Huyền Nguyên Cảnh.

Tuy đã có mục tiêu, nhưng muốn đạt đủ số lượng huyền linh thì không có khả năng chỉ vào phía ngoài rìa mộ địa. Phải biết rằng thời gian huyền linh thành hình lâu dài vô cùng. Mà nhiều năm như vậy, huyền linh ở bên ngoài gần như đã tuyệt tích rồi. Vậy nên Tiêu Trần nhắm thẳng tới khu vực trung tâm.

Tuy khu vực trung tâm nguy hiểm hơn khu vực bên ngoài rất nhiều, nhưng cũng chỉ có thể thử xem. Đương nhiên Tiêu Trần cũng không định mang mấy người Vương Hổ vào, bởi mang theo cũng chỉ là trói buộc mà thôi. Hơn nữa chẳng may gặp gỡ đám người Mộc Thanh dọc đường thì hắn cũng không thừa công phu bảo vệ bọn họ. Như vậy còn không bằng để tự bọn họ ở vòng ngoài tìm cơ duyên thuộc về chính mình còn hơn.

Nhưng trước khi hướng về khu vực trung tâm, Tiêu Trần vẫn muốn tìm được bọn Vương Hổ trước, xác nhận sự an toàn của bọn họ rồi mới yên tâm rời đi. Dù sao đều là đệ tử Đông Kiếm Các, Tiêu Trần cũng không thể bỏ mặc không màng sự sống chết của bọn họ.

Tiêu Trần dựa theo trí nhớ tìm kiếm đám người Vương Hổ, càng đi lông mày hắn cau lại càng chặt.

Không đúng, tại sao con đường này không giống với trong bản đồ? Không nên như vậy mới đúng, bản đồ kia chính là do đệ tử thế hệ trước của Đông Kiếm Các vẽ ra theo trí nhớ, trải qua nhiều năm hoàn thiện, lẽ ra khu vực vòng ngoài không thể xuất hiện sai lệch mới đúng. Nhưng rõ ràng chỉ có mấy ngàn thước mà đã xuất hiện cả trăm sai lệch rồi.

Đáy lòng Tiêu Trần hơi nghi hoặc, cũng đúng lúc này, hắn nghe không xa phía trước truyền đến tiếng đánh nhau. Xen lẫn giữa tiếng đánh nhau ồn ào, Tiêu Trần mẫn cảm bắt giữ được giọng nói của Vương Hổ. Chỉ nghe Vương Hổ phẫn nộ quát:

"Các ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện ở Bách Linh mộ địa?"

Giọng nói này rất lớn, Tiêu Trần theo tiếng tìm đến, không lâu sau đã thấy hai phương đang chiến đấu kịch liệt.

Tám người Vương Hổ đối mặt với một nhóm hơn mười người xa lạ, hai bên ác chiến, chỉ liếc mắt Tiêu Trần đã tập trung lên người một thanh niên mặc áo bào màu tím. Người này tuổi xấp xỉ với Tiêu Trần, nhưng thực lực lại rất mạnh. Một đệ tử của Đông Kiếm Các không chống nổi một chiêu của hắn ta, bị một ngón tay của hắn chọc thủng trán, ngã xuống mất mạng.

Đều là tu vi Hoàng Cực Cảnh đại viên mãn, nhưng chiến lực của thanh niên áo tím lại nghiền áp đám người Vương Hổ. Tiêu Trần có thể cảm giác được khí tức nguy hiểm không thua kém gì đám người Triệu Vô Vân và Mộc Thanh từ trên người đối phương.

Trực giác nói cho Tiêu Trần biết, thanh niên áo tím rất mạnh, mạnh quá mức, không thua kém Ngũ đại Tiềm Long chút nào. Lại không rõ vì sao người mạnh như vậy lại không chút tiếng tăm gì ở Đông Dương vực này. Thật kỳ quái.

Tuy rất nghi hoặc, nhưng tình huống khẩn cấp bây giờ không cho Tiêu Trần thời gian nghĩ nhiều. Nếu hắn còn không ra tay thì chỉ sợ đám người Vương Hổ sẽ bị thanh niên áo tím này diệt đoàn mất.

Tiêu Trần lóe người, thi triển Thanh ảnh bước, hóa thành một bóng đen lóe qua, khoảng cách hơn một ngàn thước rút ngắn chỉ trong chớp mắt. Ngay khi thanh niên áo tím định tru sát Vương Hổ, một đạo kiếm khí bỗng xẹt tới, thanh niên áo tím cảm nhận được kiếm khí thì nhướng mày, trực tiếp xoay người đập ra một quyền.

Thiết quyền mạnh mẽ va chạm với kiếm khí, cả hai triệt tiêu lẫn nhau, không ai hơn ai. Tiêu Trần nương cơ hội này xuất hiện chắn trước người Vương Hổ, đưa lưng về phía Vương Hổ lạnh nhạt hỏi:

"Thế nào? Không sao chứ?

"Chưa chết được! Cẩn thận một chút, người này rất mạnh..." Nghe Tiêu Trần hỏi thăm, Vương Hổ tìm được đường sống trong chỗ chết khẽ gật đầu đáp lời. Cuối cùng còn không quên nhắc Tiêu Trần cẩn thận.

Mặc kệ trước đây hai người từng có thù hận gì, nhưng bây giờ bọn họ chỉ là đệ tử Đông Kiếm Các, cần thống nhất đối ngoại. Huống chi Tiêu Trần vừa cứu Vương Hổ hắn ta một mạng, hắn ta nợ Tiêu Trần một mạng này.

Nghe Vương Hổ đáp lại, Tiêu Trần nói: "Giao nơi này cho ta, ngươi đi giúp những người khác..."

Đám người Vương Hổ không thể đối phó được với thanh niên áo tím này. Người này đã là thiên kiêu tuyệt thế đạt tới cấp bậc Tiềm Long rồi, nơi này cũng chỉ có Tiêu Trần có tư cách chiến với hắn ta một trận.

Tiêu Trần ý bảo Vương Hổ lui ra. Vương Hổ nghe vậy cũng thức thời, biết bản thân không phải đối thủ của thanh niên áo tím nên lùi lại nhằm vào những người khác phe đối phương, lại tiến vào vòng chiến.

Bảo vệ lại mạng của Vương Hổ, Tiêu Trần nhìn về phía thanh niên áo tím. Cùng lúc đó, ánh mắt thanh niên này cũng đang dừng trên người Tiêu Trần, đáy mắt hiện lên kinh ngạc và hoài nghi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng đúng lúc này, một gã đệ tử cầm kiếm đi theo thanh niên áo tím không biết sống chết lao về phía Tiêu Trần. Thấy hành động của gã, thanh niên áo tím vội hô lên:

"Lùi lại, ngươi không phải đối..."

Người này đúng là tìm chết. Tiêu Trần nhìn ra thanh niên áo tím bất phàm, thanh niên áo tím đương nhiên cũng nhìn ra Tiêu Trần không giống người thường. Hắn ta biết Tiêu Trần cũng là một thiên kiêu tuyệt thế ngang cấp mình. Nếu không phải cũng là thiên kiêu, đánh lên chẳng khác nào tìm chết.

Thanh niên áo tím muốn người này lùi lại, nhưng lời của hắn ta còn chưa dứt thì kiếm Thanh Vân trong tay Tiêu Trần đã lóe qua, kiếm quang xanh biếc xuyên thủng cổ họng gã đệ tử kia, một kiếm chết ngay tại chỗ.

Giống với thanh niên áo tím, Tiêu Trần cũng chỉ dùng một chiêu lấy mạng người của đối phương. Thanh niên áo tím thấy thế thì cau mày:

"Ngươi là ai? Lại dám giết đệ tử của Thiên Lôi Điện ta?"

Tiêu Trần nghe hắn ta tự xưng là đệ tử Thiên Lôi Điện thì càng thêm khó hiểu. Thiên Lôi Điện? Chưa từng nghe có thế lực nào là Thiên Lôi Điện ở Đông Dương vực mà nhỉ?

Có thể bồi dưỡng ra một Tiềm Long thì Thiên Lôi Điện tuyệt đối không thể là thế lực không danh không tiếng được. Vì sao hắn chưa bao giờ nghe qua...

Hai người đều không biết đối phương, nhưng bọn họ đều không biết, không chỉ hai người, tình huống như bây giờ đang diễn ra ở khắp nơi trong Bách Linh mộ địa.

Trần Lăng, Triệu Không Vân, Mộc Thanh, Lâm Tinh, bốn người này cũng lần lượt gặp một đám người xa lạ, đồng thời, người cầm đầu đoàn đội của đối phương cũng không thua kém gì chiến lực của bọn họ, rõ ràng đều là tuyệt thế thiên kiêu có tư chất Tiềm Long.

Các thiên kiêu tuyệt thế va chạm lẫn nhau trong Bách Linh mộ địa, bùng nổ trận chiến giữa các thiên kiêu. Mà những đệ tử bình thường theo các thiên kiêu này tiến vào thì thảm rồi, hoàn toàn biến thành vịt chết nằm trên thớt, hoàn toàn không phải đối thủ của các thiên kiêu này.

Đệ tử bình thường bị chém giết, thi thể sẽ được truyền tống ra ngoài. Bách Linh mộ địa thoáng cái biến thành chiến trường của các thiên kiêu, mà những thiên kiêu này đều có tư chất Tiềm Long, chiến lực không thua kém năm người Tiêu Trần.

Thiên kiêu hội tụ, nhiều thiên kiêu tuyệt thế như vậy tụ tập cùng một chỗ rõ ràng là thủ đoạn của các đại lão Trung Thổ Thần Vực. Bọn họ liên kết bốn tòa Bách Linh mộ địa lại với nhau, lúc này chính là lần đầu tiên các tuyệt thế thiên kiêu của tứ đại vực đối chọi trong Bách Linh mộ địa.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 64: Ngươi là người của Tây Hải vực?"


Thiên kiêu của tứ vực chẳng hiểu sao va chạm nhau trong Bách Linh mộ địa mà không tự biết. Bọn họ đều giống Tiêu Trần lúc này, hoàn toàn không hiểu Thiên Lôi Điện trong miệng thanh niên áo tím là cái gì.

Thanh niên áo tím thấy Tiêu Trần không coi Thiên Lôi Điện ra gì thì nổi giận bừng bừng, không nói thêm gì mà rút ra một thanh trường côn màu vàng cấp bậc Huyền binh của mình.

Thanh niên áo tím nắm Huyền binh trong tay, nhấc chân công thẳng về phía Tiêu Trần. Tiêu Trần cũng không kịp nghĩ nhiều, thấy hắn ta đánh tới thì bổ ra một kiếm, hai người lại rơi vào vòng chiến.

Khắp người thanh niên áo tím đều có lực lượng tia sét quấn quanh, tựa như Thiên Lôi giáng trần vậy. So ra thì kiếm khí của Tiêu Trần tương đối nghiêm nghị, kiếm khí cấp bậc Đại Thành bùng nổ toàn diện, không hề kém cạnh lực lượng lôi điện của đối phương.

"Kiếm khí cấp Đại Thành à? Thật thú vị! Nhưng vẫn phải chết mà thôi..." Thanh niên áo tím liếc mắt liền nhận ra kiếm khí của Tiêu Trần đã đạt tới cảnh giới Đại Thành, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn ta nhìn Tiêu Trần cũng xấp xỉ tuổi mình, vậy mà kiếm khí đã có thể đạt tới Đại Thành. Hắn ta chưa từng gặp qua người nào như vậy.

Đương nhiên, sự kinh ngạc cũng chỉ là thoáng qua, hắn ta gầm lên một tiếng, trường côn quét ngang mà tới. Tiêu Trần thấy vậy giơ kiếm ngăn càn, đón đỡ một kích này của thanh niên áo tím một cách hoàn mỹ.

Công kích của đối phương bị Tiêu Trần đỡ lại, sau đó Tiêu Trần nhấc chân thi triểu Bước Thanh Ảnh, đồng thời trường kiếm câu từ dưới lên một góc tinh vi, Kiếm Pháp Kim Sát bùng nổ trong nháy mắt.

"Hai võ kỹ Hóa Cảnh Huyền cấp ư?" Thấy động tác liên tiếp của Tiêu Trần, thanh niên áo tím lại giật mình. Người trước mặt thật là nghịch thiên, thực lực không thua kém gì hắn ta. Sao có thể chứ?

'Chẳng lẽ hắn cũng có tư chất Nhân Hoàng...' Thanh niên áo tím thầm nghĩ trong lòng. Trong mắt hắn ta, Tiêu Trần chính là một tuyệt đỉnh thiên kiêu có được tư chất Nhân Hoàng.

Hắn ta vừa suy nghĩ nhưng động tác cũng không dám tạm dừng chút nào, hiểm hóc tránh được chiêu thức tập kích liên tiếp của Tiêu Trần, càng đánh càng nổi giận.

Đại chiến nhanh chóng tiếp diễn suốt mấy trăm chiêu kịch liệt, hai người ai cũng không làm gì được người còn lại. Thấy vậy, thanh niên áo tím đặt mục tiêu lên đám người Vương Hổ, lạnh giọng quát.

"Rốt cuộc ngươi là ai hả? Nếu ngươi không nói ta sẽ giết sạch đám người kia. Ngươi tin hay không?

Hắn ta muốn ép hỏi thân phận Tiêu Trần, mà Tiêu Trần đối mặt với uy h**p cũng chỉ lạnh giọng đáp:

"Ngươi có thể thử xem, ngươi giết một người, ta liền giết hai người của ngươi..."

Thanh niên áo tím lấy đám người Vương Hổ ra uy h**p hắn, Tiêu Trần cũng có thể dùng người bên phía hắn ta uy h**p ngược lại. Thanh niên áo tím nghe Tiêu Trần đáp vậy thì gầm lên một tiếng, dẫn đầu ra tay. Hắn chỉ giơ một ngón tay, lập tức có thêm một đệ tử Đông Kiếm Các ngã xuống tại chỗ.

Bọn họ hoàn toàn không cản nổi một chiêu. Nói không khoa trương chính là chỉ cần thanh niên áo tím tập kích giết người thì dù Tiêu Trần có lòng cứu người cũng không đủ lực.

Tuy không cứu được đám người Vương Hổ, nhưng nếu Tiêu Trần muốn giết người thì thanh niên áo tím cũng không cứu được, đều là cùng một đạo lý.

Tiêu Trần ăn miếng trả miếng chém ra hai kiếm, hai đệ tử Thiên Lôi Điện tử vong tại trận. Thấy Tiêu Trần thật sự dám giết người của mình, nam tử áo tím hoàn toàn nổi giận. Cả Tây Hải vực có ai dám giết người của Thiên Lôi Điện chứ?

Hắn ta giận không thể át, hai người lại lăn vào vòng chiến, vừa đánh vừa tru sát người bên phía đối phương. Một khắc trôi qua, người của Đông Kiếm Các toàn diệt. Dù là Vương Hổ, Triệu Khoát hay Trình Hải cũng không may mắn thoát khỏi. Tính đến lúc này, trừ bỏ Tiêu Trần thì toàn bộ đệ tử Đông Kiếm Các tiến vào Bách Linh mộ địa đã diệt đoàn.

Cùng lúc đó, tuy số đệ tử Thiên Lôi Điện nhỉnh hơn Đông Kiếm Các một ít nhưng lúc này cũng hoàn toàn bị TIêu Trần chém giết sạch sẽ.

Có thể nói là hai bên củng hao tổn. Trừ Tiêu Trần và thanh niên áo tím ra, những người còn lại đều đã chết tại chỗ. Thanh niên áo tím nhìn thi thể trải dài mặt đất, tức đến run cả người. Hắn dùng ánh mắt đầy sát ý nhìn chằm chằm Tiêu Trần. Mà tuy Tiêu Trần có vẻ đạm nhạt hờ hững, nhưng đôi mắt kia cũng mang theo sát ý lẫm liệt.

Lửa giận của hai người đã bùng nổ rồi, nhưng muốn giết đối phương lại không phải chuyện dễ dàng như vậy. Bốn mắt nhìn nhau, thanh niên áo tím lạnh giọng quát.

"Được! Ngươi khá lắm. Cả Tây Hải vực còn không ai dám giết đệ tử của Thiên Lôi Điện ta đâu. Cho dù là đám người Phong Hoàng cũng không dám! Ngươi xưng tên ra, Cố Lỗi này nhớ kỹ ngươi, ngày sau chắc chắn sẽ giết ngươi..."

Tây Hải vực? Tiêu Trần nghe Cố Lỗi nói thì ngây người, sau đó lập tức hỏi: "Ngươi là người của Tây Hải vực?"

"Hử? Ngươi không biết ta?" Cố Lỗi nói.

"Người Tây Hải vực chạy đến Đông Dương vực làm gì?" Tiêu Trần lại nói.

Một người đến từ Tây Hải, một người đến từ Đông Dương, qua lời này của hai người, mọi chuyện cũng dần trồi lên mặt nước.

Cố Lỗi đã biết Tiêu Trần là đệ tử của Đông Kiếm Các ở Đông Dương vực, đồng thời cũng là một trong ngũ đại Tiềm Long, phong hào Yêu Kiếm. Mà Tiêu Trần cũng biết Cố Lỗi là đệ tử của Thiên Lôi Điện Tây Hải vực, đồng thời là một trong Tứ hoàng Tây Hải vực, phong hào Lôi Hoàng.

Hai tuyệt đỉnh thiên kiêu từ hai đại vực lại chạm mặt nơi Bách Linh mộ địa, cả hai đều vô cùng khó hiểu.

Rõ ràng mỗi người bọn họ đều từ địa vực của chính mình tiến vào Bách Linh mộ địa, sao lại gặp nhau được chứ? Không có khả năng...

Tuy rằng đáy lòng nghi hoặc không thôi, cuối cùng vẫn là Cố Lỗi dẫn đầu thoái lui trước. Chuyện này quá mức quái dị, mà bây giờ đệ tử Thiên Lôi Điện cũng đã bị Tiêu Trần giết sạch. Lưu lại liều chết với Tiêu Trần rõ ràng là chuyện không sáng suốt gì cho cam. Chuyện quan trọng nhất trước mắt là hiểu rõ tình huống hiện tại. Vì sao người của hai địa vực lớn lại gặp nhau trong Bách Linh mộ địa.

Thấy Cố Lỗi chủ động rút lui, Tiêu Trần cũng không ngăn cản. Chính hắn cũng muốn biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc Bách Linh mộ địa làm sao vậy. Dù sao cũng đã rõ ràng thân phận của đối phương.

Cùng lúc đó, các tuyệt đỉnh thiên kiêu khác cũng phát hiện biến hóa trong Bách Linh mộ địa, các thiên kiêu của địa vực khác nhau lần lượt va chạm, cũng đều bộc phát chiến đấu. Đồng thời, những đệ tử tinh anh theo chân các thiên kiêu vào Bách Linh mộ địa cũng đều chết sạch sẽ.

Ngẫm lại cũng là bình thường, người thường như bọn họ sao có thể tham dự vào chiến đấu giữa các thiên kiêu được. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ Bách Linh mộ địa cũng chỉ dư lại các tuyệt đỉnh thiên kiêu đến từ các vực khác nhau mà thôi. Những người còn lại đều bị truyền tống khỏi Bách Linh mộ địa, đương nhiên, truyền tống ra ngoài cũng chỉ là thi thể mà thôi.

Trong Bách Linh mộ địa xảy ra biến đổi lớn. Mà ở bên ngoài, tứ đại địa vực cũng chấn động vô cùng. Bọn họ nhìn từng thi thể bị truyền tống ra ngoài, mãi cho đến cuối cùng kiểm kê một lượt, người cầm đầu tứ đại địa vực đều phát hiện, trừ bỏ tuyệt đỉnh thiên kiêu ra, những người cùng đi vào đều bị giết sạch, không ai may mắn thoát khỏi.

Thật sự vô cùng khó tin, vì sao mới chưa đến một ngày mà mọi người đều bị đoàn diệt rồi? Rốt cuộc trong Bách Linh mộ địa đã xảy ra chuyện gì?
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 65: Người này là đệ tử Thiên Lôi Điện của Tây Hải


Tiến vào Bách Linh mộ địa mới một ngày ngắn ngủi, hơn trăm người của Tứ đại địa vực đều diệt đoàn, chỉ còn tuyệt đỉnh thiên kiêu ở bên trong, biến cố như vậy đương nhiên khiến mấy nhân vật lớn đứng đầu tứ vực đứng ngồi không yên.

Bọn họ đã nhận ra Bác Linh mộ địa không thích hợp nhưng cũng không có cách nào, lối vào đã đóng lại, không thể cưỡng chế mở ra lần nữa.

Không biết đến cùng trong Bách Linh mộ địa đã xảy ra chuyện gì, tuyệt đỉnh thiên kiêu nhà mình có còn sống không. Nhạc Sơn Phủ lo lắng không yên, đứng ở cửa vào của Bách Linh mộ địa Đông Dương vực trầm giọng nói:

"Lần này Bác Linh mộ địa quá quái dị, năm tiểu tử kia dù có làm loạn cỡ nào cũng không đến mức chém giết tất cả những người còn lại..."

"Đúng thế, lúc này mới chưa đến một ngày..." Nghe lời này, một vị đứng đầu Hỏa Vân Tông tiếp lời.

"Lối vào Bách Linh mộ địa đã khép lại rồi, giờ cũng không có cách nào, chỉ có thể đợi. Hy vọng mấy tiểu tử kia có thể kiên trì về tới." Thương Huyền nói.

Không có cách nào, chỉ có thể chờ ba tháng nữa Bách Linh mộ địa chủ động truyền tống bọn họ ra ngoài.

Những người đứng đầu chỉ cảm thấy nặng nề vô cùng, điều duy nhất đáng được ăn mừng là đến giờ này còn chưa có tuyệt đỉnh thiên kiêu ngã xuống. Bởi một khi có người ngã xuống, thi thể sẽ lập tức bị đẩy ra ngoài. Đến lúc này còn chưa thấy thi thể cũng chứng minh rằng bọn họ còn sống.

Thương Huyền và năm người đứng đầu khác cũng không định rời đi, quyết định chờ ngoài lối vào ba tháng. Mà ngoại trừ Đông Dương vực còn có người đứng đầu của Tây Hải vực, Bắc Nhạc vực, Nam Phong vực cũng đều quyết định đích thân trấn thủ ngoài cửa Bách Linh mộ địa ba tháng.

Ở trong Bách Linh mộ địa, cả tứ vực đều xảy ra biến hóa lớn, mà tình huống hiện tại cũng bị phần lớn cường giả từ gia tộc và tông môn truyền ra ngoài. Nhất thời ánh mắt mọi người của tứ đại địa vực đều tập trung tới Bách Linh mộ địa, tất cả mọi người đều muốn biết trong mộ địa đã xảy ra chuyện gì.

Ngay khi mọi người đều đang âm thầm suy đoán, gần như là cùng một lúc, trên không trung lối vào bốn tòa Bách Linh mộ địa đều xuất hiện một Quang kính lớn tới mấy ngàn thước.

Sau khi Quang kính xuất hiện, trong quang kính cũng nhanh chóng hiện lên vài hình ảnh, mà những hình ảnh này rõ ràng là các tuyệt đỉnh thiên kiêu đang ở trong mộ địa.

Ngũ Long Đông Dương vực, Tứ Hoàng Tây Hải vực, Lục Tôn Bắc Nhạc vực, Tam Vương Nam Phong vực, tổng cộng mười tám người, tương ứng với mười tám hình ảnh trên Quang kính.

"Đây là..." Thấy quang kính xuất hiện trên không trung và hình ảnh bên trong, những người đứng đầu tứ vực đều ngây ra. Bọn họ đương nhiên có biết thiên kiêu nhà mình, nhưng những người xa lạ kia là ai?

"Người này... mặc trang phục Vân Hỏa Tông của Đông Dương vực, sao người Đông Dương vực lại chạy đến Bắc Nhạc vực chúng ta?" Ngay từ đầu mọi người còn không nhận ra thân phận của số thiên kiêu các vực khác, nhưng đa số cường giả đứng đầu tứ vực đều là lão thành tinh, lúc tuổi trẻ cũng từng ra ngoài du lịch. Vậy nên có người nhanh chóng tìm được manh mối vụn vặt kết hợp với trí nhớ của mình, dần nhận ra thân phận các tuyệt đỉnh thiên kiêu khác.

"Người này là đệ tử Thiên Lôi Điện của Tây Hải..."

"Tiểu tử này là người của Huyết Ma Điện Đông Dương..."

"Sao Tây Hải vực lại xuất hiện ở Nam Phong vực chúng ta? Còn cả người của Đông Dương vực là sao nữa?"

Sau khi thân phận của các thiên kiêu được lần lượt nhận ra, chân trời nhanh chóng truyền tới một tiếng nói to rõ:

"Các vị, thời đại thịnh thế đã tới, tứ đại vực đều có thiên kiêu xuất thế. Ngũ Long Đông Dương vực, Tứ Hoàng Tây Hải vực, Lục Tôn Bắc Nhạc vực, Tam Vương Nam Phong vực. Bọn họ đều là thiên kiêu đứng đầu địa vực các ngươi. Giờ chúng ta thông qua cơ hội Bách Linh mộ địa mở ra, cho bọn họ một cơ hội va chạm..."

Giọng nói này từ trống rỗng vang lên, truyền khắp tứ đại vực. Mà nghe được giọng nói thì các cường giả đứng đầu tứ đại vực cũng phản ứng lại, cùng lúc kinh ngạc nỉ non:

"Là các Chúa Tể Trung Thổ Thần Vực ra tay..."

Trước tiên nên đoán được Chúa Tể từ Trung Thổ Thần Vực ra tay mới đúng. So với Trung Thổ Thần Vực thì tứ đại địa vực không có gì đáng bàn, chẳng khác nào nơi man di của Đại lục Thiên Thần mà thôi. Thất đại Chúa Tể từ Trung Thổ Thần Vực mới chân chính là những người xưng bá Đại lục Thiên Thần. Bọn họ không chỉ có thực lực vô địch khắp Đại lục Thiên Thần, thế lực bọn họ sáng tạo ra cũng sừng sững ngàn vạn năm không ngã.

Toàn bộ Đại lục Thiên Thần tôn xưng bọn họ là Chúa Tể, ngụ ý chính là Chúa Tể của Đại lục Thiên Thần này.

Không ngờ là do các vị Chúa Tể ra tay liên kết bốn tòa Bách Linh mộ địa lại với nhau, khúc mắc đã được giải. Nhưng ngay sau đó, mọi người đều cảm thấy hưng phấn, mong chờ cuộc chạm trán giữa các thiên kiêu của tứ vực.

Phải biết rằng, chỉ là cuộc đối đầu giữa thiên kiêu trong một vực đã đủ làm người ta nhiệt huyết sôi trào rồi. Mà nay chính là thiên kiêu của tứ đại địa vực tề tụ, mọi người đều vô cùng mong đợi bọn họ liệu sẽ cọ xát ra tia lửa thế nào.

Tin tức điên cuồng truyền khắp tứ đại địa vực. Khi biết các vị Chúa Tể ra tay khiến thiên kiêu tứ vực tề tụ, vô số người điên cuồng lao về phía lối vào Bách Linh mộ địa của vực mình, muốn chính mắt chứng kiến cuộc chạm trán lần đầu tiên của thiên kiêu tứ vực.

Không chỉ tứ đại địa vực, trên quảng trường chủ thế lực của thất đại bá chủ trong Trung Thổ Thần Vực cũng xuất hiện một quang kính tương tự.

Có thể nói, vì cuộc chạm trán tứ vực thiên kiêu lần này, bảy vị Chúa Tể Đại lục Thiên Thần cũng đủ nhọc lòng. Cả Đại lục Thiên Thần bây giờ đều đang quan sát cuộc chạm trán của thiên kiêu tứ vực.

Thiên Thần lục địa ở ngoài sôi trào, mà trong Bách Linh mộ địa lúc này cũng xuất hiện một quầng sáng thật lớn trên bầu trời. Trên quầng sáng có tia sáng vàng tỏa ra, mười tám cái tên màu vàng lần lượt xuất hiện.

Mười tám cái tên, cũng đại biểu cho mười tám tuyệt đỉnh thiên kiêu đang ở trong Bách Linh mộ địa lúc này. Mà cùng lúc với quầng sáng hiện ra, bảy bóng người hư ảo cũng trống rỗng xuất hiện trên không trung Bách Linh mộ địa.

Mỗi người bọn họ tản ra ánh sáng màu khác nhau, rõ ràng chính là Thất đại Chúa Tể của Đại lục Thiên Thần. Đương nhiên, nơi này chỉ là thần niệm của bọn họ hóa thân mà thành, không phải đích thân tiến tới.

Thất đại Chúa Tể hiện thân, một người trông rất ôn hòa lên tiếng nói:

"Các vị thiên kiêu đứng đầu tứ đại địa vực, tuy các ngươi sinh ra tại các địa vực khác nhau, nhưng đều là tuổi trẻ đã đạt tới đỉnh cao. Các ngươi chưa từng thua dưới tay người cùng cảnh giới. Mà nay Bách Linh mộ địa chính là sân khấu của các ngươi, cho các ngươi có cơ hội cùng các thiên kiêu đang ở nơi này quyết chiến một trận..."

"Ngũ Long Ðông Dương Vực, Tứ Hoàng Tây Hải vực, Lục Tôn Bắc Nhạc vực, Tam Vương Nam Phong vực. Các ngươi đều có truyền kỳ của chính mình, mà nay, truyền kỳ gặp gỡ truyền kỳ, các ngươi có thể không hề kiêng nể đại chiến một trận ở đây. Bởi nơi này không có kẻ yếu, chỉ có người cùng cấp bậc với các ngươi. Trong vòng ba tháng, các ngươi có thể tùy ý giao thủ trong Bách Linh mộ địa, cũng tìm kiếm cơ duyên của bản thân. Mà sau ba tháng, người cuối cùng có thể đứng vững trên đỉnh núi chính là Thiên Kiêu Vương..."
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 66: Thú vị, thật thú vị..


Chúa Tể chậm rãi nó ra thiên kiêu hội tụ, cuối cùng giọng nói cất cao, hào khí ngất trời quát lên:

"Cường giả mới có thể đi l*n đ*nh phong, kẻ yếu chỉ có thể chịu diệt vong. Lần đầu tiên cùng thiên kiêu ngang hàng gặp mặt, là rồng hay giun chỉ có thể nhìn thực lực của chính mình. Lời đến đây thôi, các vị thiên kiêu, bắt đầu màn diễn của các ngươi đi. Các ngươi có thể dẫm lên người khác du ngoạn non sông hay bị người khác coi như đá kê chân, bổn tọa chờ mong biểu hiện của các ngươi..."

Dứt lời, hư ảnh của bảy vị Chúa Tể từ từ biến mất, không trung lại khôi phục bình thường, chỉ có quầng sáng thật lớn kia còn đang ở.

Các thiên kiêu biết được bốn tòa Bách Linh mộ địa bị các Chúa Tể liên kết với nhau, mà như vậy những thiên kiêu xa lạ mà bọn họ vừa gặp chắc chắn là thiên kiêu của vực khác.

Đã biết rõ ràng, trên người mỗi thiên kiêu đều bộc phát ra chiến ý ngút trời, mười tám tuyệt đỉnh thiên kiêu, mười tám chiến lực cao ngất.

"Ha ha, thiên kiêu tứ vực hội tụ à? Thú vị, thật thú vị..." Một thanh niên cao to đứng trên một cây cổ thụ che trời, cao giọng cười cảm thán, đáy mắt hừng hực hưng phấn.

"Là rồng hay giun? Ta không muốn thành đá kê chân của người khác..." Bên hồ, một thanh niên cầm quạt cười khẽ, lời thì bình tĩnh nhưng ánh mắt lại thiêu đốt chiến ý.

Đối mặt với thiên kiêu tứ vực tề tụ, mọi người không hề kinh hoảng mà còn hưng phấn vô cùng.

Đây chính là thiên kiêu. Bọn họ không sợ chiến đấu, từ nhỏ đến lớn bọn họ luôn đứng ở độ cao mà người bình thường khó với tới. Giờ trong Bách Linh mộ địa này không có người nào yếu cả, đều là thiên kiêu, như vậy sao có thể khiến bọn họ không hưng phấn đây.

Đứng ở nơi cao không chịu nổi rét lạnh. Chúng thiên kiêu cũng không muốn vô địch thiên hạ. Chuyện bọn họ chờ mong nhất chính là quần hùng tranh đấu, điên cuồng thoải mái chiến một trận. Chẳng qua trước giờ người có thể cùng bọn họ đánh một trận thật quá ít. Người cùng cảnh giới thì gần như không có ai, mà giờ các Chúa Tể cho bọn họ cơ hội, dùng năng lực thần thông tề tụ bọn họ tại Bách Linh mộ địa này.

Bên ngoài, đám người từ quang kính nhìn tới thiên kiêu trong Bách Linh mộ địa đều đang cười sang sảng, chiến ý ngút trời.

Đông Dương vực, Thương Huyền nhìn chằm chằm thanh niên áo trắng ngạo nghễ trên đỉnh núi trong quang kính, người này chính là Tiêu Trần.

Tiêu Trần cũng không bừa bãi cười lớn như những người khác, nhưng nụ cười thấp thoáng bên khóe môi và ánh sáng không tự giác tỏa ra đều chứng minh tâm trạng của Tiêu Trần cũng rất kích động.

Giống với các thiên kiêu còn lại, Tiêu Trần cũng không sợ hãi gặp gỡ đối thủ ngang hàng, chỉ có hưng phấn và chờ mong mà thôi.

"Rốt cuộc cũng đợi được sân khấu thuộc về chính ngươi sao? Trần Nhi, thiên kiêu tứ vực tề tụ, đến cùng ngươi có thể đi tới bước nào đây?" Thương Huyền nhìn Tiêu Trần trên đỉnh núi, thì thào tự nói. Lúc này chính ông ta cũng không nhịn được hưng phấn.

Ông ta đã quên chính mình bao lâu rồi chưa từng kích động như vậy. Tiêu Trần là đồ đệ của ông ta, Thương Huyền muốn nhìn xem trên sân khấu của các thiên kiêu này, Tiêu Trần liệu có thể giết ra một con đường đăng tới đỉnh núi hay không.

Tiêu Trần đứng trên núi, chiến ý trong mắt rực cháy. Vừa rồi nghe lời Chúa Tể nói thì cuộc chiến thiên kiêu sẽ diễn ra trong ba tháng.

Trong ba tháng này có thể tùy ý giao chiến. Đương nhiên, nơi quyết thắng cuối cùng chính trận quyết chiến nơi trung tâm. Mà người thắng cuối cùng chính là thiên kiêu mạnh nhất Tứ Vực.

Mà trừ bỏ chiến đấu với các thiên kiêu khác, bọn họ cũng có thể tìm kiếm Huyền linh, trong vòng ba tháng tìm kiếm cơ hội đột phá Huyền Nguyên Cảnh. Đồng thời, vì gia tăng tính khiêu chiến của cuộc chiến này, các Chúa Tể còn thêm vào Bách Linh một địa một loại ma vật tên là Oán quỷ.

Oán quỷ là linh hồn của người chết biến thành, đã không có suy nghĩ, chỉ biết giết chóc. Bình thường có thể gặp Oán quỷ trên các chiến trường hoặc vùng đất chết chóc nhiều. Oán quỷ có mạnh có yếu, yếu chính là Hoàng Cực Cảnh, mạnh có thể đạt tới cấp bậc cao như Thương Huyền vậy.

"Trước cứ tìm Huyền linh đã đi, nếu không để người khác đột phá Huyền Nguyên Cảnh trước thì e là chỉ có thể chịu đánh mà thôi." Suy nghĩ kỹ càng một phen, Tiêu Trần quyết định đi tìm Huyền linh trước.

Có mục tiêu, Tiêu Trần khinh thân nhảy khỏi đỉnh núi, nhanh chóng tiến về phía trung tâm khu vực Bách Linh mộ địa. Bởi bốn tòa Bách Linh mộ địa bị liên kết với nhau nên diện tích Bách Linh mộ địa cũng tăng lớn gấp bốn lần. Mà như vậy số lượng Huyền linh cũng càng nhiều, đủ cho mười tám thiên kiêu đều đột phá Huyền Nguyên Cảnh.

Những người khác cũng có cùng ý tưởng với Tiêu Trần, đều quyết định đột phá Huyền Nguyên Cảnh trước.

Đạo lý này rất đơn giản, nếu giờ đã tìm người khác quyết đấu thì đúng là mất nhiều hơn được. Bởi thời gian ngươi tìm người khác đánh nhau thì người ta có khả năng đang tìm kiếm Huyền linh rồi. Một khi có người dẫn trước đột phá Huyền Nguyên Cảnh thì chẳng khác nào tận thế buông xuống.

Mọi người đều là tuyệt đỉnh thiên kiêu, cùng cảnh giới đã khó phân thắng bại, lại càng đừng nói cách biệt cảnh giới.

Bởi vậy, nếu có người dẫn đầu đột phá Huyền Nguyên Cảnh thì chính là tồn tại ác mộng với các thiên kiêu chưa đột phá. Vậy nên thời gian này các thiên kiêu phải cam đoan tu vi của mình không bị người khác bỏ sau mới là quan trọng nhất.

Đương nhiên, nếu trong lúc tìm kiếm Huyền linh mà va chạm thì đương nhiên cũng đánh một trận đã. Chẳng qua đây chỉ là giai đoạn đầu, khi chưa đột phá Huyền Nguyên Cảnh thì bọn họ sẽ không chủ động tìm kiếm người khác. Gặp thì đánh, không gặp thì thôi.

Tiêu Trần chạy như điên thẳng về phía trung tâm. Cùng lúc đó, thiên kiêu từ bốn phương tám hướng đều cấp tốc chạy tới trung tâm như Tiêu Trần. Bọn họ phải mau chóng đột phá Huyền Nguyên Cảnh, đây là giai đoạn quan trọng đầu tiên. Có thể nói, nếu giai đoạn đầu có người không đột phá Huyền Nguyên Cảnh thì cũng coi như bị đào thải. Vì nếu tụt sau một cảnh giới thì cũng chỉ có thể chịu ngược mà thôi.

Toàn bộ thiên kiêu đồng thời hành động, người bên ngoài thấy động tác của bọn họ cũng đoán được bọn họ định làm gì. Không ít người thì thào tự cảm thán:

"Xem ra vòng đầu tỉ thí chính là tốc độ tu luyện. Nếu có người tu luyện quá chậm, bị kéo khoảng cách thì đến giai đoạn thứ hai đối kháng chắc chắn sẽ..."

Đều phải nhanh chóng đột phá Huyền Nguyên Cảnh, như vậy chỉ có thể xem tốc độ tu luyện của bọn họ có cách xa không. Một khi cách quá xa thì giai đoạn tiếp theo cũng không cần so nữa. Vì ngươi hoàn toàn không thể trở thành đối thủ của người khác.

Ý tưởng đều là giống nhau, trận chiến giữa các thiên kiêu hoàn toàn khai màn.

Tiêu Trần vọt thẳng vào khu vực trung tâm, vừa chạy như điên vừa âm thầm nghĩ ngợi:

"Những người khác chắc cũng đạt mục tiêu đột phá Huyền Nguyên Cảnh trước, tu vi không thể tụt sau, đây là điều kiện tiên quyết. Nếu không thì đều không cần nhắc tới nữa..."
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 67: Gặp phải oán quỷ sao?


Chương 67: Thu hoạch huyền linh, chiến đấu ác liệt với oán quỷ

Suốt cả chặng đường đi vào khu vực trung tâm của Bách Linh mộ địa, trên đường Tiêu Trần cũng không gặp được thiên kiêu nào khác cả. Nghĩ tới cũng phải bốn đỉnh Bách Linh mộ địa liên kết lại với nhau diện tích rộng lớn biết bao nhiêu. Muốn gặp được mười tám tên thiên kiêu ở trong đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Cũng chỉ có thể tìm đủ huyền linh trong đám đông cuối cùng chạm mặt nhau trong Bách Linh mộ địa thì mới có thể bùng nổ đại chiến chân chính.

Trong giai đoạn đầu này sẽ không có ai chủ động đi tìm đối phương đâu, bởi vì mục tiêu của tất cả mọi người đều là vượt qua được Huyền Nguyên Cảnh.

Chạy suốt đoạn đường cuối cùng thì Tiêu Trần cũng may mắn gặp được huyền linh đầu tiên, hình người tản ra thứ ánh sáng trắng nhạt nhòa, có điều nó vô cùng hư ảo, đây chính là huyền linh.

Chúng dần dần trôi nổi giữa không trung, trông nó giống như bị gió thổi đi vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy huyền linh, trong đôi mắt của Tiêu Trần ánh lên sự hưng phấn. Sau đó Tiêu Trần cũng không hề do dự, hắn khẽ cử động cơ thể rồi nhanh chóng bổ nhào về phía huyền linh.

Dường như cảm nhận được sự nguy hiểm đang ập về phía mình. Huyền linh vốn dĩ đang di chuyển với tốc độ chậm chạp thì đột nhiên tăng tốc, nó lùi về phía sau nhanh như tia chớp tránh để khỏi sự công kích của Tiêu Trần.

Tốc độ cực nhanh, hiển nhiên muốn bắt được huyền linh cũng không phải là một chuyện đơn giản. Trước tiên tốc độ của ngươi cũng phải đuổi kịp tốc độ của nó đã nếu không thì sẽ không thể nào bắt được nó đâu.

Bách Linh mộ địa, trên cơ bản đều là ba tên đệ tử tinh anh liên thủ lại với nhau thì mới có thể thành công bắt được một huyền linh. Thế nhưng hiện tại bên cạnh Tiêu Trần lại không có ai giúp đỡ cả thế nên hắn chỉ có thể tự dựa vào sức của mình mà thôi.

Triển khai Bước Thanh Ảnh, cơ thể biến thành một luồng ánh kiếm đuổi theo hướng huyền linh đang tẩu thoát. Đuổi theo huyền linh suốt cả quãng đường dài hơn một nghìn mét thì lúc này Tiêu Trần mới có thể đuổi kịp được bước chân của huyền linh.

Tiêu Trần không hề do dự mà đưa tay ra bắt lấy, linh lực trong cơ thể Tiêu Trần dâng trào hắn nắm chặt lấy cổ của huyền linh. Sau đó nhờ vào linh lực của cơ thể trong một thời gian ngắn ngủi Tiêu Trần đã luyện hóa huyền linh thành huyền linh đan rồi.

Huyền linh vốn chẳng có tính công kích gì cả, thế nên chỉ cần ngươi đuổi kịp tốc độ của nó, trong tình huống bình thường thì đều có thể tóm được nó. Chỉ là muốn đuổi kịp tốc độ của huyền linh nói thì dễ đấy. Cấp độ Hoàng Cực Cảnh e là cũng chỉ có yêu nghiệt hàng đầu như Tiêu Trần thì mới có thể bì kịp tốc độ với huyền linh mà thôi.

Thành công bắt được huyền linh đầu tiên, Tiêu Trần cẩn thận cất huyền linh đan đi. Cùng lúc đó phía trước Tiêu Trần vọng tới tiếng k** r*n thảm thiết, hắn chỉ thấy một oán quỷ toàn thân tỏa ra hắc khí đang nhanh chóng tấn công về phía bên này.

Những oán quỷ này cũng không phải là sản phẩm ở trong Bách Linh mộ địa mà là bị các chúa tể thả vào bên trong. Mục đích cũng chỉ vì muốn tạo thêm độ khó khăn cho đám người Tiêu Trần mà thôi.

Khác hẳn với huyền linh, oán quỷ vốn dĩ đã có tính công kích rất mạnh. Tuy chúng không có thần trí nhưng bản năng giết chóc của chúng lại khiến cho thực lực của oán quỷ thật sự rất đáng gờm. Chỉ cần ngươi không tiêu diệt nó hoàn toàn vậy thì oán quỷ sẽ đi theo ngươi không chịu lùi bước.

Oán quỷ này có thể sánh được với Hoàng Cực Cảnh Đại Viên Mãn. Tiêu Trần dứt khoát rút Thanh Vân kiếm ra khỏi vỏ rồi triển khai Kiếm pháp Viêm Hỏa. Hắn chém ra một kiếm, viêm hỏa kiếm khí màu đỏ đánh mạnh về phía oán quỷ. Một kiếm này của Tiêu Trần chính là thẳng tay ra đòn g**t ch*t kẻ địch.

Oán quỷ này cũng không có gì uy h**p tới Tiêu Trần cả thế nhưng nếu gặp được một đám oán quỷ như thế thì cũng có đôi chút phiền phức. Tiêu Trần âm thầm đưa ra quyết định trong lòng, mình vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn không thể để cho cả đám oán quỷ này bao vây lấy mình được nếu không thì khó mà thoát thân.

Đánh chết được một oán quỷ thì lại có thêm được một viên huyền linh đan nữa. Tiêu Trần tiếp tục bắt huyền linh. Cũng vào ngay lúc này những người khác cũng bắt đầu tiến vào khu vực trung tâm. Mặt khác cũng có không ít người đã có được huyền linh đan đầu tiên rồi.

Nhất định phải giành giật từng giây một để đột phá Huyền Nguyên Cảnh, thế nên không có một ai có một chút thả lỏng nào cả. Mọi người từ bốn phương tám hướng tiến vào trong khu vực trung tâm, mọi người đều cùng nhau đi về phía đó.

Có thể tưởng tượng được, sau khi đám thiên kiêu đi ngang qua khu vực trung tâm để đi tới vị trí trung tâm của Bách Linh mộ địa để gặt nhau ngay trước mặt mọi người. Sau đó cuộc tỷ thí giai đoạn đầu này chắc là cũng kết thúc rồi. Tiếp theo sẽ bước vào giai đoạn đối đầu trực diện.

Người từ bốn phương tám hướng đồng thời đi về phía vị trí trung tâm của Bách Linh mộ địa. Dọc theo đường đi vừa chém giết oán quỷ vừ thu hoạch huyền linh. Đây là giai đoạn đầu tiên, mà giai đoạn thứ hai chính là mọi người gặp gỡ nhau ở vị trí trung tâm rồi đại chiến. Đến lúc đó nếu như ai không thể đột phá được Huyền Nguyên Cảnh vậy thì kết quả khó mà tưởng tượng được, tuyệt đối là khó lường.

Suốt cả chặng đường săn lùng huyền linh, đồng thời chém giết oán quỷ chặn đường, ròng rã suốt ba ngày trời Tiêu Trần vẫn không thể đi qua được khu vực trung tâm. Thậm chí hắn còn chưa đi được một phần năm lộ trình nữa.

Không thể không nói sau khi bốn đỉnh Bách Linh mộ địa liên kết lại với nhau thì diện tích quả thật trở nên rất rộng lớn. Cộng thêm cả việc còn phải lùng bắt huyền linh nữa thế nên tốc độ của Tiêu Trần cũng không thể nào nhanh được. Ngẫm nghĩ nếu như muốn đi qua được khu vực trung tâm thì ít nhất cũng phải mấy mấy tháng trời.

Hơn nữa, càng lúc càng đi vào sâu bên trong Tiêu Trần mới phát hiện ra số lượng của oán quỷ càng lúc càng nhiều. Cho đến hôm nay tất cả oán quỷ mà Tiêu Trần đã gặp được đã bắt đầu kết bè kết phái lại với nhau rồi, gần như Tiêu Trần không còn gặp được oán quỷ lạc đàn nữa.

Xem ra nếu muốn đánh một trận với những thiên kiêu khác thì nhất định phải trải qua thử thách của oán quỷ. Theo như sự phát triển của tình huống này thì cuối cùng hắn nhất định sẽ gặp phải sự tấn công bất ngờ của đám oán quỷ này thôi. Mà một khi không thể đánh bại được đám oán quỷ này vậy thì Tiêu Trần sẽ không thể nào qua được khu vực trung tâm chứ đừng nói đến chuyện gặp được các thiên kiêu khác.

Thời gian từng ngày trôi qua, sau nửa tháng đám thiên kiêu đã đi được một nửa chặng đường rồi. Có điều càng ngày đi vào càng sâu, tốc độ di chuyển của mọi người càng lúc càng chậm lại. Đến bây giờ tất cả mọi người đều là ban ngày thì chạy còn ban đêm sẽ đi tìm một chỗ an toàn nào đó để nghỉ ngơi.

Cũng chẳng còn cách nào khác, đã đến đây rồi thì số lượng oán quỷ đã ngày càng nhiều hơn. Mỗi lần gặp phải oán quỷ thì ít nhất cũng phải có mười con trở lên. Cộng thêm việc chiến đấu với oán quỷ ở trong bóng tối tuyệt đối là một lựa chọn không hề sáng suốt. Thế nên khi đêm xuống mọi người chỉ có thể chọn cách nghỉ ngơi mà thôi.

Tốc độ càng lúc càng chậm chạp hơn, nhưng mà nửa tháng trôi qua thu hoạch của đám thiên kiêu cũng không phải là nhỏ. Hầu như người nào cũng nắm được trong tay mười viên huyền linh đan.

Tiêu Trần ngồi trên cành cây của một cây đại thụ, hắn đã có được năm mươi tám viên huyền linh đan trong tay rồi nhưng mà như thế vẫn chưa đủ. Theo như kế hoạch của Tiêu Trần, muốn tự mình đột phá Huyền Nguyên Cảnh thì ít nhất cũng phải có trên một trăm viên huyền linh đan mới được.

Võ thể huyền linh bình thường vốn không thể nào lọt được vào pháp nhãn của Tiêu Trần. Mục đích của Tiêu Trần chính là võ thể huyền linh hoàn hảo. Như vậy thì huyền linh đan cần phải có lại càng nhiều hơn nữa. Đồng thời trong tình hình huyền linh đan đủ thì liệu rằng có thể biến thành võ thể huyền linh hoàn hảo được hay không, việc này còn cần phải xem thiên phú của bản thân nữa.

Nhắm mắt ngồi khoanh chân, Tiêu Trần bắt đầu tu luyện. Cũng không biết đã qua bao lâu, trong bóng tối Tiêu Trần nhạy bén cảm nhận được có tiếng đánh nhau vọng tới, hơn nữa còn cách chỗ của hắn không xa nữa.

Tiêu Trần chậm rãi mở hai mắt ra, hắn đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng đánh nhau, hắn tự lẩm bẩm trong miệng:

“Gặp phải oán quỷ sao? Không biết là ai nữa?”

Đoán được chắc hẳn là có người đã gặp được oán quỷ rồi. Buổi tối gặp phải oán quỷ không phải là một chuyện tốt đẹp gì cả. Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng Tiêu Trần vẫn quyết định đi lên trước xem tình hình thế nào. Nếu như là Trần Lăng gặp được oán quỷ vậy thì Tiêu Trần ắt sẽ ra tay cứu giúp, còn nếu như là người khác thì hãy quên nó đi.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 68: Con yêu thú này


Tiêu Trần đi tìm theo hướng phát ra tiếng động, suốt cả dọc đường hắn đều rất cẩn thận. Dù sao thì đêm hôm khuya khoắt chiến đấu với oán quỷ thật đúng là một chuyện quá khó khăn. Đám oán quỷ kia đều không hình không dạng ở trong bóng tối, với sự nhận biết của Tiêu Trần thì đều rất khó mà phát hiện ra chúng.

Suốt cả chặng đường tìm kiếm cũng chỉ có vẻn vẹn mấy trăm mét thôi, Tiêu Trần cũng đã tìm ra được nơi diễn ra trận chiến đấu. Tiêu Trần đứng trên một cây đại thụ nhìn xuống trận chiến phía dưới, trong mắt hắn ánh lên sự ngạc nhiên.

Tiêu Trần cứ tưởng rằng là thiên kiêu khác không cẩn thận gặp phải oán quỷ cơ. Nhưng mà lúc này Tiêu Trần lại nhìn thấy một con rắn đang chiến đấu kịch liệt với đám oán quỷ.

Một con rắn nhỏ màu xanh dài khoảng hơn nửa mét đang bị khoảng hơn ba mươi con oán quỷ bao vây đánh giết. Không sai đấy chính là một con yêu thú, sức chiến đấu của nó còn sánh ngang với cấp độ Hoàng Cực Cảnh Đại Viên Mãn.

Chắc nó là một con yêu thú nhỉ, Tiêu Trần không ngờ rằng ở cái đất Bách Linh mộ địa này mà hắn cũng gặp được một con yêu thú. Đúng là kỳ quái mà. Trong Bách Linh mộ địa mà còn có cả yêu thú nữa hay sao? Sao trước đó hắn chưa từng nghe nói đến nhỉ?

Tiêu Trần không ngờ rằng trong Bách Linh mộ địa này cũng có cả yêu thú nữa. Ban đầu Tiêu Trần cũng không định ra tay giúp đỡ đâu, nhưng mà sau khi hắn nhìn thấy sự hoảng loạn trong đôi mắt của con rắn nhỏ kia. Không biết vì lý do gì, sau mấy giây đắn đo suy nghĩ Tiêu Trần vẫn lựa chọn ra tay giúp đỡ nó.

Tiêu Trần dứt khoát rút Thanh Vân kiếm ra khỏi vỏ, không giữ lại một chút nào cả kiếm khí của Tiểu Viên Mãn Chi Cảnh bộc phát hoàn toàn, triển khai kiếm pháp võ kỹ kim sát của huyền cấp hạ phẩm, vô số luồng kiếm quang màu vàng từ trên trời giáng xuống. Lúc này Tiêu Trần cũng đã tiêu diệt được hơn một nửa oán quỷ rồi.

Xuất ra một chiêu, cơ thể của Tiêu Trần khẽ động đậy, hắn dứt khoát đi đến bên con rắn nhỏ kia. Thấy Tiêu Trần xuất hiện, theo bản năng con rắn nhỏ kia có thể cảm nhận được Tiêu Trần không có ác ý gì với mình, đôi mắt của nó ánh lên ánh sáng. Con rắn nhỏ bất giác núp sau lưng của Tiêu Trần.

Tiêu Trần nhìn thấy con rắn nhỏ đã bị dọa sợ đến mất hồn mất vía, Tiêu Trần có chút bất đắc dĩ, hắn cũng không nghĩ nhiều mà nói thẳng luôn:

“Đi theo ta…”

Tiêu Trần cũng chưa phản ứng được đây chỉ là một con yêu thú mà yêu thú cấp một thì làm sao mà hiểu được tiếng người cơ chứ. Có điều sau khi Tiêu Trần vừa mới dứt lời thì con rắn nhỏ này lại gật đầu, mà sau đó nó cũng rất ngoan ngoãn đi theo sau Tiêu Trần.

Tiêu Trần cầm Thanh Vân kiếm trong tay, hắn dẫn theo còn rắn nhỏ đi từng bước một về phía trước. Bởi vì vừa mới ra tay những oán quỷ còn sót lại lúc nãy đã ẩn núp đi hết rồi. Trong lúc nhất thời Tiêu Trần cũng không thể nào xác định được chắc chắn vị trí của bọn chúng nên hắn chỉ có thể đợi chúng nó tự mình hiện thân mà thôi.

Bốn phía xung quanh đều là một vùng đen tối, Tiêu Trần cẩn thận bước từng bước về phía trước. Không biết bao giờ đám oán quỷ kia mới xuất hiện trong bóng tối nữa, Tiêu Trần tăng sự phòng vệ của bản thân lên đến cực hạn, hắn nghiêm túc chú ý đến từng động tĩnh nhỏ ở xung quanh.

Cũng đúng vào lúc này có ba tên oán quỷ không có một chút dấu hiệu từ trước nào mà đột nhiên lao ra từ trong bóng tối. Tiêu Trần thấy như thế thì chém một nhát Thanh Vân kiếm, triển khai viêm hỏa kiếm pháp, viêm hỏa kiếm khí màu đỏ rực dứt khoát chặt đứt đôi người ba con oán quỷ này ra.

Một kiếm g**t ch*t ba con oán quỷ nhưng mà vẫn còn chưa xong đâu. Ít nhất còn có bảy tám con oán quỷ đang ẩn núp trong bóng tối kia nữa, vẫn không thể lơ là cảnh giác một chút nào được.

Đêm tối chính là sự bảo vệ tốt nhất của oán quỷ, chúng ẩn núp trong bóng tối thì khó mà xác định được vị trí chính xác của bọn chúng.

Suốt cả chặng đường, bảy tám con oán quỷ may mắn còn sống sót đang không ngừng triển khai tấn công. Dù cho Tiêu Trần đã rất cẩn thận rồi nhưng sau khi hắn giải quyết xong con oán quỷ cuối cùng thì bản thân hắn cũng đã bị thương.

Khó khăn lắm Tiêu Trần mới tìm được một nơi an toàn mới, là một hốc cây được hình thành tự nhiên. Tiêu Trần và con rắn nhỏ cùng nhau trốn vào trong đó. Ở đây chắc có lẽ là đã được an toàn rồi, Tiêu Trần âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đến lúc này Tiêu Trần mới có cơ hội để đánh giá thật kỹ con rắn màu xanh ngay trước mặt mình này.

Có lẽ là vì Tiêu Trần đã cứu mình thế nên con rắn nhỏ này không có một chút phòng bị nào với hắn cả. Thậm chí sau khi nhìn thấy ánh mắt đang chăm chú nhìn mình của Tiêu Trần thì con rắn nhỏ còn chủ động cọ đầu của mình vào người của Tiêu Trần nữa, cử chỉ của nó trông rất thân mật.

Hành động này của con rắn nhỏ khiến cho Tiêu Trần vô cùng ngạc nhiên. Đây là yêu thú ư? Cũng thông minh quá nhỉ, nó không chỉ nghe hiểu được tiếng người mà còn biết nhìn vẻ mặt của người khác nữa. Vậy mà nó lại có tính người, hiển nhiên linh trí của nó cũng không thua kém con người là bao đâu.

Tiêu Trần chưa từng gặp yêu thú nào giống như thế này cả, con rắn nhỏ này cho Tiêu Trần một cảm giác rất là kỳ lạ, nó khác hẳn yêu thú bình thường.

Tiêu Trần đánh giá con rắn nhỏ bằng ánh mắt kỳ lạ, còn con rắn nhỏ lại cuộn tròn người lại nặng nề chìm vào giấc ngủ ở trong lòng của Tiêu Trần.

Tuy con rắn màu xanh này không biết nói chuyện nhưng nó lại nghe hiểu những gì Tiêu Trần nói. Hơn nữa nó lại hoàn toàn khác biệt so với yêu thú bình thường khác nữa. Có vẻ như con rắn nhỏ này không có chút công kích nào cả. Mặt khác nó lại vô cùng thân mật với Tiêu Trần, giống như… giống như Tiêu Trần là người thân của nó vậy.

Phải biết được rằng, nếu như là yêu thú trong tình huống bình thường thì nó sẽ không gần gũi với con người như thế này đâu. Con người săn bắt yêu thú để lấy nội đan của nó. Mà yêu thú cũng ăn thịt con người, lấy con người làm thức ăn để nuôi dưỡng cơ thể. Hai bên sinh ra đã là kẻ địch của nhau. Không hề nói quá, ngoại trừ những yêu thú bị con người thuần phục mạnh mẽ đè ép lại con thú trong người nó để con người điều khiển ra thì những yêu thú khác tuyệt đối đều có sức tấn công vô cùng mạnh mẽ đối với con người.

Thế nhưng con rắn nhỏ này lại không có một chút công kích nào cả, hay nói một cách khác nó không có một chút công kích nào đối với Tiêu Trần. Ngược lại nó còn rất tin tưởng và dựa dẫm vào Tiêu Trần nữa.

Có chút bất đắc dĩ, nhưng mà khi đối mặt với con rắn nhỏ này trực giác của Tiêu Trần nói với hắn rằng con rắn nhỏ này chỉ là một con ấu thú. Nhưng mà à một con ấu thú như nó lại có được sức chiến đấu Hoàng Cực Cảnh Tiểu Viên Mãn như thế này thì có thể thấy được rằng huyết thống của con rắn nhỏ này vô cùng mạnh mẽ.

Xác định được con rắn nhỏ này không có ác ý đối với mình, cũng sẽ không làm mình bị thương Tiêu Trần cũng bắt đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Còn bên ngoài, nhìn qua quang kính người ta cũng có thể nhìn thấy vậy mà Tiêu Trần lại ra tay cứu một con rắn nhỏ màu xanh.

Lúc này bọn họ còn nhìn thấy con rắn nhỏ đang cuộn mình nằm ngủ trong lòng của Tiêu Trần nữa, có vô số người đều không thể bình tĩnh nổi.

“Con yêu thú này…” Không chỉ có một mình Tiêu Trần mà những người khác cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Không biết tại sao con rắn nhỏ này lại dựa dẫm vào Tiêu Trần như thế nữa. Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi. Dù sao thì một con yêu thú thôi mà, nó không đáng để người ta coi trọng như thế đâu.

Cứ như thế Tiêu Trần và con rắn nhỏ ở trong hốc cây suốt cả một đêm, đến buổi sáng ngày hôm sau lúc Tiêu Trần chuẩn bị rời đi, hắn mới xoay người lại nói với con rắn nhỏ:

“Ngươi tự mình đi đi, ban ngày rồi có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì đâu, đến buổi tối ngươi hãy tìm một chỗ nào an toàn trốn đi là được.”

Nói xong Tiêu Trần xoay người rời đi thế nhưng hắn chưa đi được hai bước Tiêu Trần lại cảm nhận được con rắn nhỏ kia vẫn luôn đi theo mình, nó không hề có ý định rời đi.

Nó cứ đi theo Tiêu Trần suốt cả chặng đường, cuối cùng Tiêu Trần cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, bản thân hắn lại bị một con yêu thú dựa dẫm vào như thế?

Cũng không phải là lần một lần hai Tiêu Trần quát mắng con rắn nhỏ bảo nó rời đi rồi. Tiêu Trần cũng không có thói quen dẫn theo một con yêu thú đi theo bên người. Có điều khi đối mặt với sự trách mắng của Tiêu Trần, mỗi lần con rắn nhỏ đều tỏ ra vô cùng đáng thương, vẻ mặt đó của nó trông cực kỳ giống với con người. Giống như dáng vẻ của một đứa trẻ sau khi bị người lớn trách mắng rồi đau lòng vậy.

Trí thông minh của con rắn nhỏ này tuyệt đối vượt xa những con yêu thú khác. Cuối cùng, sau vô số lần thử nghiệm mà vẫn không có kết quả gì cả, Tiêu Trần xoay người lại lần cuối cùng, hắn nhìn gương mặt khẩn cầu của con rắn nhỏ rồi bất đắc dĩ lắc đầu nói:

“Ngươi muốn đi theo ta sao?”

Con rắn nhỏ nghe thấy Tiêu Trần nói như thế thì gật đầu liên tục. Thấy thế Tiêu Trần nói:

“Haiz, thôi được rồi, có điều sau này ngươi phải nghe lời ta đấy nhé, hiểu không?”
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 69: Hay là chỉ gọi ngươi là Rắn Nhỏ thôi?"


Đối diện với ánh mắt khẩn cầu của rắn xanh nhỏ, Tiêu Trần cuối cùng cũng đồng ý với nó. Thứ nhất, Tiêu Trần không có cách nào từ chối rắn xanh nhỏ. Thứ hai, Tiêu Trần cũng rất tò mò về con rắn xanh nhỏ này. Dù sao nó đối với hắn không có ác ý gì, mang nó đi cùng cũng chẳng sao.

Vừa nghe Tiêu Trần nói xong, rắn xanh nhỏ lập tức gật đầu lia lịa, sau đó một người một rắn lại tiếp tục lên đường.

Nó dùng đuôi quấn quanh eo của Tiêu Trần trông như một chiếc đai lưng, còn cả người nó thì trườn dọc theo lưng của Tiêu Trần lên đến vai của hắn. Rắn nhỏ lười biếng ngả đầu lên vai Tiêu Trần, dường như nó rất thích cảm giác nằm trên người Tiêu Trần thế này.

Kể ra cũng lạ thật, suốt đoạn đường cõng theo một con rắn trên lưng như vậy nhưng Tiêu Trần hoàn toàn không cảm thấy nặng chút nào. Rắn xanh nhỏ này nhẹ như không khí, dù cuộn mình quanh người cũng không tạo ra gánh nặng cho hắn.

Đúng là hơi kỳ lạ nhưng Tiêu Trần cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ đến chuyện tìm kiếm huyền linh, những chuyện khác sau này hẵng tính.

Dọc đường đi, Tiêu Trần vừa tìm huyền linh, vừa trò chuyện cùng rắn nhỏ. Rắn nhỏ không biết nói chuyện nhưng lại hiểu Tiêu Trần nói gì. Trên đường, lúc Tiêu Trần nói chuyện, rắn nhỏ lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu như là cách đáp lời Tiêu Trần.

"Để ta đặt tên cho ngươi nhé. Nên gọi ngươi là gì nhỉ? Hay là chỉ gọi ngươi là Rắn Nhỏ thôi?"

Tiêu Trần chợt nảy ra ý định đặt tên cho nhóc con này, nhưng vừa nghe hắn định đặt là Rắn Nhỏ thì nó lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Rõ ràng là nó không thích cái tên này.

Thấy nhóc con này không thích cái tên Rắn Nhỏ, Tiêu Trần cũng chỉ biết cười trừ. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

"Nếu không thích tên Rắn Nhỏ, vậy ta gọi ngươi là Tiểu Thanh nhé..."

Lần này Tiêu Trần quyết định luôn, không cho Tiểu Thanh quyền từ chối nữa. Sau khi có tên, cả hai lại vừa tán gẫu vừa tìm kiếm huyền linh.

Kể ra thì trên đường có nhóc con này bầu bạn cũng rất vui. Mặc dù không biết nói nhưng trí khôn của nó khiến Tiêu Trần cũng phải kinh ngạc, nên nói là quá thông minh. Trên đường, Tiêu Trần cố tình lấy những thứ tu luyện ra để thử thách Tiểu Thanh. Thật không ngờ nhóc con này lại thông tuệ như vậy. Với những võ nghệ thông thường, Tiêu Trần chỉ cần nói qua một lần là nhóc con này đã hiểu được. Hai mắt nó còn lộ ra vẻ tự hào, càng khiến cho Tiêu Trần có một cảm giác dường như mình đã hiểu sai về loài người. Cho dù là con người e là cũng không có mấy người có tài năng thiên bẩm như Tiểu Thanh.

Hắn càng lúc càng tò mò về thân thế của Tiểu Thanh. Rốt cuộc đây là loại yêu thú nào mà lại có thể sở hữu tài năng kinh khủng như vậy.

Dần dần, Tiêu Trần cũng hoàn toàn chấp nhận Tiểu Thanh. Tuy nhiên, trong lúc đang cảm thấy có Tiểu Thanh bên cạnh cũng rất tốt thì Tiêu Trần nhanh chóng hối hận ngay sau đó.

Sau khi tìm kiếm gần nửa canh giờ, cuối cùng Tiêu Trần cũng gặp được huyền linh đầu tiên của ngày hôm nay. Hắn đuổi bắt vài lượt đã thu phục thành công huyền linh này. Thật không ngờ, trong lúc chuẩn bị dùng huyền linh luyện hóa thành huyền linh đan thì Tiểu Thanh nãy giờ vẫn luôn lười biếng đột nhiên phát ra một luồng sáng xanh. Nó há miệng đớp một miếng đã nuốt chửng lấy huyền linh đan ngay trước mặt hắn.

Chiến lợi phẩm đã bị Tiểu Thanh cướp đi như vậy. Tiêu Trần sửng sốt trong giây lát. Yêu thú có thể ăn huyền linh sao? Đây là lần đầu tiên hắn mới gặp. Trong lòng cảm thấy nghi hoặc nhưng sau khi định thần trở lại, Tiêu Trần chỉ đành bất lực nhìn Tiểu Thanh. Tiểu Thanh thì vẻ mặt thỏa mãn, trở về bộ dạng lười biếng nằm vắt vẻo trên người rồi gác đầu lên vai hắn như lúc đầu.

Tiêu Trần chỉ còn biết cười trừ rồi tiếp tục tìm kiếm con mồi mới. Dù sao cũng chỉ là một huyền linh, Tiêu Trần cũng sẽ không để tâm lắm.

Vốn tưởng Tiểu Thanh chỉ là nhất thời hưng phấn, nhưng Tiêu Trần không thể ngờ huyền linh đó chỉ là sự khởi đầu. Cả ngày hôm đó, Tiêu Trần gặp được tổng cộng bảy huyền linh, nhưng toàn bộ đều bị Tiểu Thanh nuốt gọn không có chừa một cái.

Tốc độ của nhóc con này cực kỳ nhanh, cho dù sau đó Tiêu Trần đã có đề phòng nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản được nhóc con này.

Bảy huyền linh đều bị Tiểu Thanh nuốt vào bụng như thế. Đêm xuống, Tiêu Trần đã tìm được một chỗ dừng chân an toàn. Tiêu Trần nhìn Tiểu Thanh đang ở trước mặt rồi làm như muốn trở mặt với nó nói:

"Này nhóc con, những huyền linh này rất quan trọng với ta. Sau này ngươi không được phép ăn chúng nữa, biết chưa hả?"

Cả một ngày dài tốn công vô ích. Nếu cứ tiếp tục thế này thì làm sao có thể đột phá Huyền Nguyên Cảnh?

Bị Tiêu Trần mắng, ánh mắt Tiểu Thanh lộ ra chút khinh thường. Đuôi rắn nhỏ lắc lư ra hiệu với Tiêu Trần. Ý của nó có vẻ như đang muốn nói những thứ này có gì mà quý giá như vậy ...

Tiểu Thanh căn bản là không thèm để tâm đến huyền linh, thậm chí là xem thường. Thấy nó như vậy Tiêu Trần cũng đành bất lực. Rốt cuộc cũng không thể nào nói lý lẽ với Tiểu Thanh, đành phải dùng mệnh lệnh với nó. Hắn ra lệnh cho Tiểu Thanh sau này không được phép ăn huyền linh của mình.

Thấy Tiểu Thanh gật đầu đồng ý Tiêu Trần mới không băn khoăn về chuyện này nữa. Hắn lấy tất cả Huyền Linh châu trên người ra xem. sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, vẫn chỉ có năm mươi tám viên. Bận rộn cả ngày hôm nay đã thành công cốc.

Thời gian không còn nhiều nhưng hắn vẫn còn cách mục tiêu một khoảng rất xa. Hắn cần ít nhất trên một trăm Huyền Linh châu mới đủ cho hắn đạt được cảnh giới Viên mãn của Huyền linh võ thể. Xem ra mấy ngày tới phải chịu khó hơn nữa rồi.

Vẫn đang mãi nghĩ chuyện này, Tiêu Trần không phát hiện được ánh mắt Tiểu Thanh lóe lên ý cười khi nhìn năm mươi tám viên Huyền Linh châu kia. Sau đó, nó nhân lúc Tiêu Trần không đề phòng, lập tức há to miệng rồi một hơi nuốt hết năm mươi tám viên Huyền Linh châu vào bụng.

Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, lúc Tiêu Trần bình tĩnh lại muốn ngăn cản thì tất cả năm mươi tám viên Huyền Linh châu đều đã vào bụng Tiểu Thanh.

Điên mất thôi. Đến mức này thì Tiêu Trần cũng phát điên lên rồi. Bảy huyền linh trước đó bị Tiểu Thanh nuốt mất chỉ khiến hắn thấy bất lực. Bây giờ trông thấy Tiểu Thanh đã nuốt mất năm mươi tám viên Huyền Linh châu thì Tiêu Trần suýt nữa đã phát điên.

Đây là thành quả làm việc vất vả hơn nửa tháng trời của hắn. Giờ đây chỉ một cái ngoạm của Tiểu Thanh mọi thứ đã trở về ban đầu.

Tiêu Trần không nghĩ ngợi gì, lập tức tóm lấy Tiểu Thanh, đè đầu nó xuống rồi không ngừng lắc lắc người của nó. Miệng lo lắng hét lên:

“Nhóc con này, nôn ra. Mau nôn ra cho ta. Ngươi ăn hết những thứ này thì ta phải làm sao bây giờ…"

Hắn muốn Tiểu Thanh nôn Huyền Linh châu trong bụng ra, nhưng Tiêu Trần hiển nhiên đã mong đợi quá nhiều. Một khắc trôi qua vẫn không có một viên Huyền Linh châu nào ra khỏi bụng Tiểu Thanh.

Biết rằng kì tích không thể xảy ra, Tiêu Trần tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất. Tiêu Trần hằn học liếc nhìn Tiểu Thanh. Tên nhóc con này, vừa mới bảo nó xong, nó lại cố tình không thèm nghe, lại còn nuốt hết tất cả Huyền Linh châu trên người hắn nữa. Bây giờ biết phải làm sao? Không thể đột phá Huyền Nguyên Cảnh, thì lấy gì đi so tài ở Tứ Vực Thiên Kiêu đây.

Lúc này đã không còn là bất lực, mà là tuyệt vọng. Chính vào lúc Tiêu Trần sắp khóc không ra nước mắt, Tiểu Thanh liền rít lên khè khè, vẫy đuôi ra hiệu. Nhìn hành động của Tiểu Thanh, sắc mặt của Tiêu Trần từ tuyệt vọng dần dần chuyển thành hưng phấn. Hắn không dám tin nói:

"Ngươi nói ngươi biết có một nơi có rất nhiều huyền linh à?"
 
Back
Top Bottom