Tiết Lập thu hằng năm lại cận kề, tuy thời tiết vẫn còn nóng nực như mùa hè, nhưng cũng dịu đi phần nào so với những ngày trước.
Sáng sớm, sau khi Từ Vũ tụng kinh xong, hai cậu đồ đệ của em cũng đã thức dậy, bị Vương Lãnh thúc ép luyện tập dù không bằng lòng.
Chờ bọn họ xong, em gọi Yên Hoa và Tiêu Tiêu lại, muốn căn dặn chút chuyện.- Tiểu Hoa, Tiêu Tiêu, lại đây.
Ta muốn dặn hai con một chuyện.- Sư phụ gọi tụi con có chuyện gì ạ?Yên Hoa và Tiêu Tiêu đồng thanh, cả hai tiến lại ngồi trước mặt sư phụ.
Từ Vũ thở dài một tiếng rồi mở miệng.- Hôm nay Thập Tứ Tinh Quân có một cuộc họp.
Ta và Vương Lãnh đi khá lâu, có lẽ đến tối sẽ về, hai con ở lại đây nhớ trông chừng Y Viện và đừng tự ý ra ngoài nhé.- Dạ!Cả hai lập tức đồng ý với yêu cầu của Từ Vũ.
Sau đó cả sư phụ và sư thúc đều ra ngoài, họ đương nhiên không yên phận mà lén lút ra ngoài chơi rồi.
Xuống một ngôi làng gần đó, khu chợ tấp nập bày bán đầy đồ ăn khiến Tiêu Tiêu và Yên Hoa loá mắt, không ngại xài hết túi tiền mua những món ngon mà ăn, chẳng mấy chốc cái túi lụa nhẹ đi thấy rõ.
Yên Hoa thấy vậy liền kéo tay Tiêu Tiêu lại, tiền tiêu vặt của tháng này sắp hết rồi, nhất định họ sẽ bị mắng một trận tơi bời cho coi.- Đệ cứ lo quá rồi.
Đời nào họ đụng đến túi tiền của mình chứ?- Nhưng mà hết tiền rồi thì tháng này chúng ta ăn bằng gì nữa?- Ơ...à ừm...đệ nói cũng có lý, vậy thôi không mua nữa.Vừa nói dứt câu, từ trong áo của Yên Hoa, lá Tầm Quỷ Linh Phù lại bay ra, liên tục nhắc nhở họ rằng ở đây có Oán Linh.
Tiêu Tiêu tặc lưỡi một cái, rồi nắm lấy áo của Yên Hoa nhảy qua dòng người tấp nập, tiến theo lá linh phù đang bay đi.Tầm Quỷ Linh Phù dẫn Tiêu Tiêu và Yên Hoa tới một bãi tha ma vắng vẻ, hầu như chẳng có gì ngoài mấy bia mộ vô danh, nghe nói xác của binh lính trong chiến tranh không tìm được người thân sẽ tập kết ở đây, sau đó trở thành những bia đá không được khắc tên này.
Tiêu Tiêu giơ nanh vuốt, Yên Hoa cũng rút lưỡi kiếm sắc nhọn ra, cảnh giác nhìn xung quanh.
Con Oán Linh cũng đã xuất hiện, nó không có thân thể, chỉ giống như một bộ y phục trắng bay lơ lửng giữa không trung, trông khá ghê rợn.
Cả hai vừa định lao lên thì con Oán Linh đã tan đi, thâm nhập vào lớp đất bên dưới những bia mộ.- Nó làm gì vậy...?- Ta không biết, có lẽ đệ nên tránh xa mấy bia mộ này đi...Yên Hoa vừa lùi lại, lớp đất dưới bia mộ cậu vừa đứng gần liền nứt toác ra, trồi lên.
Ngay cả những bia mộ xung quanh cũng như vậy.
Từ dưới đó, một bàn tay của bộ xương trắng chui lên, mỗi bộ xương đều có một bộ giáp chắc chắn bao quanh cơ thể, cầm một thanh kiếm đã có chút gỉ sét nhưng vẫn rất sắc nhọn.
Giờ đây Yên Hoa và Tiêu Tiêu đang bị bao vây giữa một đội quân xương trắng, hốc mắt chúng toả ra ánh sáng vàng giống như Oán Linh, trông vô cùng ghê rợn.- A Tiêu...có khi nào là con Oán Linh đó đã tách ra để nhập vào những bộ xương này không...?- Có lẽ là vậy...giờ chúng ta phải xử hết đám này thì may ra mới an toàn được.Yên Hoa và Tiêu Tiêu cắn răng, lao đầu vào đám bạch cốt tiểu yêu kia.
Từng bộ xương một bị đánh cho tan tác, vụn xương trắng như tuyết rơi vãi đầy trên nền đất.
Nhưng dường như mọi thứ chẳng mấy khả quan khi mà những bộ xương vỡ vụn cứ sau một khoảng thời gian lại tái tạo như cũ, tiếp tục cầm kiếm lên chiến đấu với họ.
Yên Hoa bắt đầu đuối sức rồi, Tiêu Tiêu vẫn có thể cầm cự, nhưng chắc sẽ chẳng được bao lâu.Trong lúc ấy, một bóng người mờ ảo từ trong làn sương giữa bãi tha ma bước ra, dáng người cao lớn như một đại tướng thực thụ.
Hắn vạm vỡ, mái tóc màu xanh than được búi phía sau đầu, đôi mắt nâu nhìn hai người họ với vẻ khinh miệt.
Kẻ ấy giương cờ lệnh, hàng vạn kỵ binh được tạo ra từ linh lực của hắn lao lên, không ngừng tiêu diệt đám tiểu yêu kia, cho đến khi con Oán Linh thực sự xuất hiện.
Yên Hoa và Tiêu Tiêu vội né sang một bên, nó liền bay loạn xạ xung quanh như muốn tấn công họ.
Nhưng kẻ bí ẩn kia thân thủ nhanh nhẹn, như một tia chớp, hắn đã giáng một thương xuống con Oán Linh xấu số, khiến nó tan thành tro bụi ngay tức khắc.- Diệt Quỷ Sư sao?
Hai ngươi quá yếu đấy.- Nè nè, thúc là ai mà tuỳ tiện phán xét bọn ta vậy hả?Tiêu Tiêu nghe những lời kẻ vừa cứu bọn họ nói, liền không chịu được mà phản bác lại.
Không ngờ hắn thở dài một câu, lắc đầu rồi tiến tới gần hai người họ, tự mình giới thiệu.- Ta là Chiến Hạo, Phá Quân Tinh Quân của Diệt Quỷ Sư Chi Đoàn.
Như vậy đủ phán xét hai đứa yếu nhớt các ngươi rồi chứ?- Ạch...- Thật sao?
Ngầu quá!Tiêu Tiêu vừa nghe xong liền cứng họng, không biết nói gì thêm, không ngờ kẻ trước mặt cậu lại là một trong Thập Tứ Tinh Quân.
Yên Hoa bên cạnh nghe danh hiệu đó thì lại vô cùng phấn khích, mấy hôm trước khi tìm hiểu về Thập Tứ Tinh Quân, nghe đến những chiến công hiển hách của Phá Quân Tinh Quân thì vô cùng ngưỡng mộ, cũng ao ước được như vậy.
Chiến Hạo nghe cậu nói vậy cũng có đôi chút tự mãn, nhưng để không làm mất hình tượng, hắn liền chỉnh lại sắc mặt, nghiệm giọng nói với họ.- Chút chuyện này chẳng có gì đáng tự hào cả.
Các ngươi phải biết mưu cầu sức mạnh hơn nữa để tận diệt Oán Linh, ta cũng vẫn cần phải mạnh hơn nữa!- A Tiêu, huynh xem xem, ngài ấy quả thật là rất ngầu đó!- Hừ, có cái gì đâu chứ.Đôi mắt Yên Hoa như lấp lánh thêm mấy phần, cậu nhìn Chiến Hạo đầy ngưỡng mộ, còn đi loanh quanh sờ thử bộ giáp nặng trịch của hắn ta.
Hắn cũng chẳng từ chối, mà để cậu sờ thoải mái, như một cách phô trương sức mạnh của mình.
Nhưng mọi chuyện vốn dĩ đang bình thường, Chiến Hạo lại cảm nhận được khí tức của Oán Linh rất gần, rất gần hắn, chính là Yên Hoa ở ngay bên cạnh.
Hắn đứng đờ người ra một lúc, thắc mắc không biết có phải bản thân đã lầm rồi không.
Cảm nhận của hắn không thể sai được, nhưng một cậu nhóc trông khá ngốc nghếch như Yên Hoa sao có thể là Oán Linh được chứ?
Trong sự nghi ngờ, hắn buột miệng nói ra một câu.- Sao ở đây lại có Oán Linh chứ?Yên Hoa đang mải mê sờ bộ giáp thì lập tức khựng lại, mặt tái mét như thể đang đứng trước cửa tử.
Cậu vội lùi ra phía sau, tiến lại gần Tiêu Tiêu.
Cậu hồ ly cũng vội giơ nanh vuốt ra, sẵn sàng bảo vệ sư đệ của mình.
Chiến Hạo thấy vậy cũng hiểu ra vấn đề, cảm giác của hắn không sai, trước mặt hắn là một con Oán Linh đội lốt người.
Tướng mạo uy nghi của hắn lúc này đây trở nên vô cùng đáng sợ đối với hai đứa trẻ.
Chiến Hạo hoàn toàn chẳng quan tâm gì, hắn giương cờ lệnh lên, một tia sét từ trên trời giáng thẳng xuống nơi Yên Hoa đang đứng.
Nhưng cậu đã phản ứng kịp, lập tức hoá thành khói để né tránh đòn đó.
Tiêu Tiêu ở bên cạnh liền không do dự mà giơ nanh vuốt lao vào Chiến Hạo, nhưng tất cả đều bị bộ giáp sắt chặn lại.
Hắn vung tay đánh xuống gáy Tiêu Tiêu trong khoảnh khắc ấy, làm cho cậu mất ý thức ngay lập tức.
Yên Hoa vừa trở lại bình thường định lao tới giúp cũng bị giáng thẳng một đòn xuống đầu mà ngất đi.Ngay khi Chiến Hạo lấy cây thương ra, định giải quyết cả hai thì Thông Lệnh Linh Phù đã cản lại ngay lập tức.
Nó hiện nội dung yêu cầu áp giải Tiêu Tiêu và Yên Hoa tới nơi tổ chức cuộc họp của Thập Tứ Tinh Quân.
Chiến Hạo thấy vậy cũng hết cách, liền vác hai người họ lên ngựa rồi mang đi.Chẳng biết qua bao lâu, Tiêu Tiêu và Yên Hoa bị đánh thức bởi dòng nước đổ thẳng lên mặt.
Thì ra là mấy tên thị vệ của Diệt Quỷ Sư Chi Đoàn đang cố đánh thức họ dậy.
Yên Hoa sặc nước bật dậy, nhìn trước mặt mình là khung cảnh xa lạ, Tiêu Tiêu cũng ngẩng dậy theo.
Một không gian tối tăm trong biệt phủ, xung quanh là những ghế ngồi được điêu khắc bằng những hoa văn và màu sắc không giống nhau.
Và trên đó đều có người ngồi, chỉ duy nhất có ba chiếc ghế trống.
Tiêu Tiêu đưa mắt nhìn quanh, phát hiện Từ Vũ và Vương Lãnh cũng ngồi trên những chiếc ghế đó.
Vậy có nghĩa là...- Cúi thấp cái đầu xuống, các ngươi đang được diện kiến Thập Tứ Tinh Quân đấy.
Oái, đau quá!!Tên thị vệ lúc nãy thấy bọn họ cứ ngơ ngác nhìn quanh vậy liền tiến tới, ấn đầu cả hai xuống.
Nhưng Tiêu Tiêu vốn khó chịu với mấy chuyện này, liền xoay người lại cắn vào tay tên thị vệ đó, gã đau đớn gào lên rồi rút tay ra, sau đó vội vàng lui đi trong ánh nhìn của các Tinh Quân.Bỗng dưng, một tiếng hắng giọng vang lên, cả căn phòng liền im phăng phắc, không còn một tiếng nói.
Người đàn ông ngồi chiếc ghế ở chính giữa đột ngột đứng dậy, mái tóc gã có màu trắng, buộc đuôi ngựa phía sau gáy, đuôi tóc lại có màu đen.
Gã mặc bộ đồ trông giống như mấy tiên ông trong bức tranh mà người ta hay rao bán ở mấy cửa hàng tranh, cầm cây phất trần trắng, mềm mại như mấy sợi bông bị xé tơi ra rồi gắn vào vậy.
Điểm duy nhất khiến hắn khác với mấy tiên ông trong tranh là trẻ hơn rất nhiều, và cũng không có râu trắng, ngoài ra còn có một ấn ký màu đỏ son, giống như hình ngôi sao trên trời ở ngay giữa trán.
Tiêu Tiêu vừa nhìn đã nhận ra ngay, người này đích thị là Tử Vi Tinh Quân — Trắc Minh, gã đã lãnh đạo cả Diệt Quỷ Sư Chi Đoàn trong suốt năm mươi năm qua, trở thành huyền thoại về tài trí hơn người của mình.- Hai ngươi biết vì sao bản thân lại ở đây chứ?Trắc Minh nhìn Yên Hoa và Tiêu Tiêu, đôi mắt hắn có màu đen, lại điểm thêm chút sắc tím như bầu trời đêm, trong ánh mắt đó lại như hiện lên những chấm trắng như ngôi sao, vô cùng khác lạ.
Hai người ngây ra nhìn nhau một lúc lâu, rồi Yên Hoa cũng nhận ra, vấn đề chính là ở mình.
Trắc Minh nhìn qua đã biết cậu đã hiểu lí do, liền tiếp tục nói.- Đúng, chính là sự xuất hiện của "Oán Linh đội lốt người" — Yên Hoa.Yên Hoa bỗng chốc cảm thấy sợ hãi, hoá ra cậu được đưa tới đây là để trực tiếp bị hành quyết ngay trước mặt các Tinh Quân.
Nhưng điều khiến cậu sợ hơn tất thảy chính là bản thân có thể làm liên luỵ đến cả Tiêu Tiêu, Từ Vũ và Vương Lãnh.
Từ Vũ vội đứng dậy, lên tiếng thanh minh cho cậu.- Tử Vi Tinh Quân, mong ngài xem xét lại.
Yên Hoa tuy thực sự là Oán Linh, nhưng thằng bé chưa từng hại người, thậm chí còn là một Diệt Quỷ Sư đã cứu rất nhiều người.
Hơn nữa, Tiêu Tiêu dù có bao che cho Yên Hoa thì cũng không đáng tội chết, chúng ta như vậy chẳng phải đi ngược lại với lí tưởng của Diệt Quỷ Sư Chi Đoàn sao?Từ Vũ bảo vệ hai cậu học trò của mình, quyết không để chúng bị phán quyết vội vàng của Diệt Quỷ Sư Chi Đoàn mà phải bỏ mạng.
Trắc Minh nhìn em, im lặng một lúc rồi đưa ra quyết định.- Vậy thì để ta thử cậu nhóc này, xem thử ta có bị tấn công không.
Lúc đó đưa ra Thập Tứ Tinh Quân cùng đưa ra phán quyết cũng chưa muộn.Trắc Minh lẩm nhẩm niệm chú, gã nhìn thẳng vào Yên Hoa, phá bỏ phong ấn Oán Linh của cậu.
Cánh tay và mắt của Yên Hoa lập tức biến đổi thành phần cơ thể của Oán Linh.
Yên Hoa lập tức gặp khó khăn trong việc kiểm soát hành động của mình, trong thâm tâm cậu bỗng thèm khát máu thịt của con người, như Oán Linh.
Trắc Minh dường như không biến sắc trước cảnh tượng đó, liền lấy một con dao nhỏ rạch lòng bàn tay mình, để cho máu nhỏ xuống từng giọt trước mặt Yên Hoa.
Đôi mắt cậu ánh lên sự tham muốn vô độ trước giọt máu thơm ngon đó.
Nước miếng đã chảy đầy khoé miệng cậu, nhưng khi nghĩ đến cha mẹ đã khuất của mình, nghĩ đến Tiêu Tiêu, nghĩ đến Từ Vũ, cả Vương Lãnh.
Khát vọng sống của cậu như thể dâng trào mãnh liệt, cậu lập tức nén cơn thèm thuồng lại, dùng tay trái tự tát vào mặt mình để khiến bản thân trở nên tỉnh táo.
Tất cả mọi người trong căn phòng đều trở nên ngơ ngác trước cảnh tượng này, ngay cả Trắc Minh cũng không giấu nổi vẻ bất ngờ.
Kết quả dường như đã định, gã dùng linh phù để nhanh chóng chữa trị vết thương, đồng thời phong ấn Oán Linh của Yên Hoa lại rồi bắt đầu cuộc biểu quyết.- Vậy giờ, các Thập Tứ Tinh Quân đã thấy được biểu hiện ban nãy của Yên Hoa.
Ngoại trừ Thiên Đồng Tinh Quân và Thất Sát Tinh Quân, hãy biểu quyết để xem chúng ta có nên tha cho cậu hay không.- Ta phản đối.Một giọng nói vang lên từ trong góc tối, đến từ một tên thanh niên trông có vẻ cao ngạo.
Trên người hắn đeo đầy trang sức lộng lẫy, tay vẫn cầm đồng tiền vàng tung lên tung xuống.
Mái tóc hắn màu nâu, đôi mắt có màu vàng kim, toát lên khí chất của một thiếu gia hào môn.
Đó chính là Thiên Phủ Tinh Quân — cây tiền của Diệt Quỷ Sư Chi Đoàn — Vương Thiên Dụ.
Hắn phản đối giữ lại Yên Hoa, giọng điệu đầy cợt nhả như đang chọc tức cậu, nhưng chỉ có Tiêu Tiêu bên cạnh là khó chịu.- Làm sao mà Oán Linh lại có thể tồn tại trong Diệt Quỷ Sư Chi Đoàn chứ?
Đúng là vô lí đến nực cười.
Tử Vi Tinh Quân à, ngài nên xem xét lại chuyện này đi, ta không đồng ý đâu.- Ta đồng tình với việc giữ lại cậu nhóc này!Tiếng nói lớn vang lên ở phía đối diện, phát ra từ một gã đàn ông cao lớn, vạm vỡ hơn cả Chiến Hạo.
Trông hắn giống như một con gấu lớn, tiếng nói vang vọng khắp căn phòng.
Mái tóc của hắn có màu đen, không dài lắm, chỉ đủ búi thành một búi nhỏ sau đầu, đôi mắt màu nâu toát lên khí chất của một đại tướng quân, râu ria hắn không dài, nhưng rất rậm, đích thực là một nam tử hán.
Kẻ đó không ai khác chính là Thiên Tướng Tinh Quân — Khương Tiết Ngạo.
Hắn tuy không thích Oán Linh, nhưng thấy Yên Hoa và Tiêu Tiêu chí lớn, lại rất dũng cảm trước nghịch cảnh nên vô cùng tán thưởng, ngay lập tức đồng ý với việc tha cho hai người.- Ta không đồng ý.Một giọng nói nữa vang lên, phía bên kia là Chiến Hạo.
Ánh mắt hắn lúc này nhìn cả hai người họ với vẻ ghét bỏ, thậm chí còn ra vẻ đạo mạo kiểu bề trên, còn Yên Hoa và Tiêu Tiêu chỉ như cỏ rác dưới chân hắn vậy.
Tiêu Tiêu lườm nguýt một cái, lè lưỡi chọc tức khiến hắn suýt nữa sôi máu mà cầm cây thương đánh bọn họ.- Ta đồng ý.Tiếng vừa rồi phát ra từ Cơ Vân Trạch — Thiên Cơ Tinh Quân, cũng là quân sư của Diệt Quỷ Sư Chi Đoàn.
Giọng nói hắn ở mức đủ nghe, toát lên khí chất của một bậc minh quân.
Mái tóc hắn có màu xanh trầm giống như mấy chiếc lá già trên cây, nổi bật hơn là mấy lọn tóc màu trắng xen lẫn, đôi mắt hắn màu đen, nhưng lại toả sáng như sao trời, quả thật là trông rất thông minh.
Vân Trạch mỉm cười thần bí với Yên Hoa và Tiêu Tiêu, có lẽ hắn nhận ra giá trị của hai người họ, nên muốn giữ lại, cốt là để phục vụ cho Diệt Quỷ Sư Chi Đoàn, hoặc là những kế hoạch khác của hắn.- Đồng ý hay không đồng ý cũng được à...?
Vậy ta không đồng ý được chứ?Bên cạnh Vân Trạch là một giọng nói hờ hững, đầy vẻ mệt mỏi vang lên phát ra từ một cô gái nhỏ con.
Đó là Vũ Khúc Thiên Quân — Tạ Hàn Y.
Mái tóc cô ta màu trắng, đuôi tóc lại có một màu xanh dương nhàn nhạt, dài đến chừng ngang eo, để xoã làm cho nó lộn xộn khi cô ngồi trên ghế.
Đôi mắt trắng của cô trông có vẻ thờ ơ, mắt đã thâm quầng tới mức nhìn từ xa cũng thấy rõ.
Cô chẳng mấy quan tâm những cuộc họp này, càng không quan tâm sống chết của hai cậu Diệt Quỷ Sư trước mặt đây, cô chỉ muốn về ngủ thật nhanh mà thôi.- Tử Vi Tinh Quân đại nhân, ta đồng ý cho hai cậu nhóc này được sống tiếp!Một giọng nói mạnh mẽ của nữ nhi vang lên bên cạnh Tiết Ngạo, đó chính là Thiên Lương Tinh Quân — Diệp Lương Nghi.
Mái tóc cô có màu nâu đỏ, rực rỡ giống như một ngọn lửa, được búi tròn phía sau gáy, đôi mắt màu cam đỏ thể hiện lòng nhiệt huyết vô biên của cô.
Diệp Lương Nghi rất thích Yên Hoa và Tiêu Tiêu, qua lời kể của Từ Vũ mỗi lần hai người họ gặp nhau, cô đã sớm tưởng tượng được vẻ mặt điển trai của hai người họ trong tâm tưởng của mình, tuy thực tế không giống lắm, nhưng vẫn khiến cô mê mẩn, có lẽ vì vậy cô không ngần ngại cho họ một con đường sống.- Ta từ chối biểu quyết.Một giọng nói từ tốn vang lên.
Người phụ nữ mang đầy vẻ quý phái, điềm tĩnh đứng dậy, đó là Lương Thường Nhiễm — Cự Môn Tinh Quân, cũng là nhà ngoại giao xuất sắc của Diệt Quỷ Sư Chi Đoàn.
Mái tóc nàng màu hồng đỏ, điểm xuyết trên những lọn tóc là chiếc trâm cài hoa đính đầy đá quý.
Đôi mắt đỏ của nàng không chút dao động, lập tức đưa ra quyết định từ chối quyền định đoạt sự sống của Yên Hoa và Tiêu Tiêu.
Nàng không muốn dây dưa vào những chuyện cỏn con này, ngược lại còn thấy nó vô cùng phiền phức.
Trắc Minh nhìn Thường Nhiễm, ánh mắt có phần bất lực như đã hiểu tính cách của nàng, liền gật đầu chấp nhận kết quả ấy.- Vậy giờ chỉ còn Thái Âm Tinh Quân thôi nhỉ?
Ý ngươi như nào?Trắc Minh nhìn Thẩm Dạ Lan, những người khác cũng quay đầu nhìn theo.
Dạ Lan lúc này phải đối mặt với những cặp mắt ngóng chờ, vì chính cô là người nắm giữ sự sống của Yên Hoa và Tiêu Tiêu.
Sau khi nghe câu chuyện của Yên Hoa, cô hiểu lí do vì sao cậu lại là Oán Linh, nhưng cũng không thứ gì có thể đảm bảo rằng cậu có thể giữ tỉnh táo khi hoá thành Oán Linh.
Chỉ cần một quyết định sai lầm của Dạ Lan, có thể cô sẽ giết lầm hai người vô tội, hoặc là tha nhầm cho một mầm mống tai hoạ sau này.
Trong khoảnh khắc khó xử ấy, cô chợt nhớ đến lời cha từng dặn rằng: "Hãy tin vào quyết định của bản thân".
Cuối cùng, sau một thời gian suy nghĩ...- Ta chọn tha cho họ.Trắc Minh nhìn Dạ Lan, như đã hiểu quyết định ấy.
Cuối cùng, hắn vẫn chọn từ chối biểu quyết, như để mở một con đường sống cho hai Diệt Quỷ Sư trẻ tuổi.
Từ Vũ đang căng thẳng từ ban nãy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Vương Lãnh luôn im lặng nãy giờ mới buông bỏ nỗi lo trong lòng, ngồi tựa lưng ra sau ghế.
Yên Hoa và Tiêu Tiêu nhìn về phía Thẩm Dạ Lan với ánh mắt đầy sự biết ơn, cũng may là Yên Hoa đã không làm liên luỵ đến mọi người, cuối cùng cậu cũng có thể sống tiếp, để có thể tiếp tục con đường Diệt Quỷ Sư của mình.- Rồi, mọi thứ đến đây là kết thúc.
Yên Hoa và Tiêu Tiêu được tha tội chết, người đâu?Trắc Minh phẩy tay ra lệnh một cái, hai tên thị vệ từ bên ngoài đẩy cửa vào xách nách Yên Hoa và Tiêu Tiêu lôi ra ngoài.
Sau khi cánh cửa khép lại, Trắc Minh quay lại ghế ngồi, bắt đầu cuộc họp của Thập Tứ Tinh Quân.- Giờ, chúng ta bắt đầu cuộc họp...Phía bên kia, Yên Hoa và Tiêu Tiêu bị ném ra khỏi Thiên Tinh Phủ.
Tiêu Tiêu bực bội đứng dậy, không ngừng chửi rủa đám thị vệ là vô lương tâm.
Cậu hồ ly lấy tay phủi bụi đất trên chiếc đuôi trắng bông xù, không quên đỡ Yên Hoa dậy.- Rốt cuộc đám người đó bị gì vậy chứ?
Oán Linh thì có làm sao, có đụng đến họ đâu mà hành xác chúng ta như vậy!?- Thôi được rồi mà, huynh và ta không sao là tốt rồi.
Nào, chúng ta đi về trước nhé, ta muốn ăn canh hoành thánh!Yên Hoa vội trấn an Tiêu Tiêu đang tức giận, cậu cười khì khì, tỏ vẻ không sao.
Tiêu Tiêu thấy vậy cũng bất lực trước tên sư đệ ngốc đến mức bất cần đời này.
Trời đã chập tối, hoàng hôn phía xa như ánh lửa hồng đang dần nép mình sau chân đồi.
Tiêu Tiêu lôi cổ Yên Hoa xuống kẹp vào, lôi đi.
Họ lại thoát khỏi cửa tử thêm lần nữa, chỉ là lần này lại được một đám người "không bình thường" công nhận là Diệt Quỷ Sư thôi.- Đi nào, ta và đệ đi ăn canh hoành thánh!- Đi thôiiii!Tiêu Tiêu và Yên Hoa cùng đi xuống núi, ngẩng cao đầu nhìn con đường trải rộng phía trước.
Hành trình của Diệt Quỷ Sư vẫn còn dài, nhất định họ phải cố gắng hơn nữa để một ngày nào đó có thể vả thẳng vào mặt đám người phản đối tha cho họ đó.- À mà...đây là đâu?
Ta không biết đường về...- Huynh không đùa đấy chứ, chẳng nhẽ phải chờ sư phụ và sư thúc ra về sao?Và thế là Yên Hoa, Tiêu Tiêu phải chờ suốt hai canh giờ, đến khi trời tối om mới được về nhà...