Siêu Nhiên Kí Sự Dị Thường

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
392403957-256-k135498.jpg

Kí Sự Dị Thường
Tác giả: Viny1377
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một câu chuyện về dị thường Tags: animecomedydithuonggorehorrorkinhdimysteryneworiginalscarysieuthuongsliceoflifesupernaturewibu​
 
Kí Sự Dị Thường
1 - Ếch


Haru chạy mở toang cánh cửa căn phòng ra, bên trong quá tối nên không thể nhìn rõ thứ gì, cậu chuyển qua dùng khứu giác một mùi hương của xác thịt bị thối rửa, khi đôi mắt dần làm quen với bóng tối thì cậu đã nhìn thấy đưỡ trước mặt cậu ta là sinh vật dị dạng, tuy mang hình dạng giống người nhưng tứ chi bị bẻ lại và gần như lìa ra.

Thứ đó đang ăn thịt... trong khoảnh khắc hoảng loạn cậu cho rằng đó là thịt người, dạng tồn tại kinh tởm nằm ngoài khả năng tưởng tượng của cậu, ngỡ như chỉ có trong phim và tồn tại qua lời kể hiện đang ngay trước mặt Haru.

Như theo bản năng, cậu chạy theo hướng tay thuân, dốc toàn vộ sức lực của mình chạy ra xa khỏi nguy hiểm càng tốt, như một con người bình thường cậu ta hoảng loạn, sợ hãi, gào thét lên những âm vang vô nghĩa và toàn bộ những ngôn từ kém văn minh nhất cậu có thể nghĩ ra.

"Cái quái gì vậy, cái quái gì vậy, cái quái gì vậy" - cậu nghĩ trong đầu, những suy nghĩ hoảng loạn ép cơ thể cậu sản xuất thêm adrenaline để bỏ chạy.

Nhưng đấy là chuyện của nhiều năm trước, hiện giờ cậu ta giờ đã tốt nghiệp đại học và giờ đã thành một con người khác.

Một thợ săn dị thường, đôi khi được gọi là "Âm dương sư".(Cảnh 1)"HARU-KUN CẬU CÓ NGHE TỚ NÓI GÌ KHÔNG VẬY HẢ ?"

Tiếng của cô ấy vang qua điện thoại, gào lên tên của cậu trai.

Đấy là Tama, bạn học hồi cấp 3 của Haru và cũng tốt nghiệp cùng khóa, tuy khác lớp nhưng rất thân...

Đấy là tôi bảo thế, chứ thật ra thì nó hơi...

Để dùng từ nào đó ngắn gọn miêu tả thì tôi xin phép dùng từ "Chủ nô" như miêu tả móii quan hệ của họ, tất nhiên nó chỉ là câu đùa thôi."

Này nhé!

Tớ đã bảo cậu là mua hộ tớ cái ô mà bỏ về luôn là sao ?"

Haru cười trừ, biết là có lỗi nhưng chẳng còn cách nào khác, cậu ta bị đã bị đánh lạc hướng bởi thứ khác nên quên béng đi mất, cũng quên luôn việc cậu phải giúp Tama.

Như để làm tệ hơn mọi chuyện trời đổ mưa, một trận mưa vật vã suốt mấy tiếng khiến cô ấy kẹt trước cửa hàng tiện lời phải chờ đợi Haru mua hộ cái ô."

CÓ CÔNG VIỆC GÌ THÌ CŨNG PHẢI BÁO TRƯỚC CHỨ"Cậu cố trấn an Tama, nhưng tiếng chửi rủa vẫn phát ra đều đều nhau đầu bên kia điện thoại.

Rồi lại im bặt đi, được một lúc, cậu nghe tiếng thở dài từ đầu dây bên kia rồi lại tới một âm thanh của tiếng hít một hơi thật sâu."

Thế đã có chuyện gì à?Haru "Ậm ừ" một tiếng, cậu kể lại lúc đi chạy đi mua ô.

Cậu đã nhìn thấy một thứ gì đó khác thường, một con ếch."

Ếch?

Nhưng có gì lạ với ếch cơ?"

Một con ếch với kích thước cơ thể quá to đến mức phi lý, có vẻ là một "dị thường" nếu để miêu tả nó khác thường thế nào thì cậu ta hỏi ngược lại Tama."

Cậu có bao giờ thấy một con ếch to hơn con người chưa?"(Cảnh 2)Tama chạy thật nhanh tới chỗ của Haru sau khi mua một cây Ô mà đen.

Bóng dáng cô vụt qua nhanh chóng trên đoạn đường đông đúc."

Xin lỗi!"

Haru tay phải đặt sau gáy, hơi cuối mặt xuống.

Cậu tỏ vẻ hơi ăn năn, sau cùng thì đáng lý ra cậu nên báo lại cho Tama."

Thôi lỡ rồi, không sao đâu.

Cậu thật là hay quên quá rồi đó nha"Cô thở dài một tiếng."

Bỏ qua chuyện đấy đi, giờ thì quan trọng là có xuất hiện dị thường.

Sự xuất hiện đột ngột như vậy thì chắc hẳn phải có lý do, hay ý nghĩa gì đó"Ý tưởng về việc tồn tại dị thường có ý nghĩa riêng được đề xuất lần đầu bởi Haru, dựa trên các trải nghiệm cá nhân trong quá khứ, cậu đã suy đoán như thế.

Tìm thấy một tồn tại dị thường không khó, việc vô tình thấy nó mới làm cho việc này trở nên kì lạ.

Sự tình cờ vốn không diễn ra nếu như không có sự tác động từ trước, nên cái tình cờ ấy suy cho cùng cũng là một phần của các chuỗi phản ứng sự kiện ngẫu nhiên do những các tác động khách quan, suy ra mọi việc tình cờ hay không đều có ý nghĩa hay mục đích của nó đều sinh ra từ hành động chủ đích.

Cậu nghĩ vậy, và tự cho rằng bản thân thật chỉ giỏi suy diễn lung tung rồi đẻ ra những ý tưởng ngớ ngẩn, dài dòng không cần thiết."

Tớ... nên phòng ngừa trường hợp bản thân bị nó nguyền rủa...

Không xác định được giai thoại của nó à Tama?"

Cô hơi nghiêng đầu, tay đặt dưới cằm, mặt đầy vẻ tò mò.

Rồi nhìn Haru với ánh mắt khó chịu."

Thế quái nào cậu tốt nghiệp được vậy"Nếu là cô nhìn nó trực tiếp cô đã nhận ra được ngay lập tức rồi - Cô nghĩ."

Có nhiều thực thể dạng động vật lắm, nội ếch thôi cũng đủ khiến tôi đau đầu rồi, quan trọng là con ếch đó phát sinh do đâu, nguyên nhân gì..."

- Tama nói.Hai người đi chung với nhau trong cơn mưa chiều vẫn còn rất lớn, trận mưa lớn bất thường khiến họ gặp chút khó khăn trong việc quan sát.Để đảm bảo an toàn cho người dân thường, cần phải xác định được độ nguy hại của dị thướng, đảm bảo nó không gây ảnh xấu đến con người.

Đó vốn không phải nhiệm vụ chính của họ, nhưng họ vẫn phải làm việc đấy, suy cho cùng nó là trách nhiệm.

Trách nhiệm sinh ra từ công việc của cả hai.(Cảnh 3)Đã vài tiếng kể từ lúc trời mưa, cơn mưa mãi không ngớt khiến hệ thống thoát nước không kịp thông tải, mãi mà cơn mưa vẫn chưa yếu đi, và càng không có dấu hiệu gì nó sẽ mau chóng tàn.

Lúc này cả hai đều khẳng định rằng là do con ếch gây ra, suy cho cùng sự biến mất nhanh chóng của nó khiến cho việc áp đặt suy luận lên con ếch thành hành động thuận theo tự nhiên.

Hai người tạm tách ra tìm cho nhanh chóng mặc dù đã khá tr.

TÌm vẫn không ra con ếch vì sự hiện diện của nó nhỏ bé tới kì lạ, đến Haru cũng không cảm nhận thấy được nó ở đâu.

Một hiện tượng đủ mạnh để thay đổi thời tiết mà hiện lại nhỏ bé...

Yếu ớt.

Tama đi đến hướng của khu vực vắng vẻ và nhiều nước hơn...

Dòng sông nhỏ chảy xuyên quan rìa thành phố, cô đứng ở trên quan sát.

Haru thì đi tìm những ghi chép cũ của bản thân còn lưu lại đâu đó trong mớ dữ liệu bừa bộn trong điện thoại của cậu ta."

Tình hình sao rồi?...

Ngã chưa?"

Mặc cho câu đùa dở tệ của Haru, Tama tập trung vào tìm kiếm"Ừ thì...

Vẫn chưa có gì, không như kì vọng, cậu tìm thấy được gì chưa?"

- Cô hỏi"Một đống giấy vẽ bậy trong lớp của tớ ngày trước, hầu hết đề-"Tama cắt lời."

Rốt cuộc là làm cách nào cậu tốt nghiệp được hay vậy-""Bà hơi xem thường tôi rồi đấy, nếu luyện mắt đủ nhiều thì hữu ích lắm đấy""Uwah...

Tớ đã đúng khi đã nghĩ cậu là một tên vô dụng mà-"Cô thở dài."

Tớ mới nhận ra một điều" - Haru xen ngang vào tiếng thở dài của cô, nói chuyện vội vàng hơn.

"Ếch thiên tai, một chủng ếch gây ra sự biến động về thời tiết, gây hại ch-""Cái đó thì tôi biết rồi, nhưng vốn dĩ kích thước của chúng có bao nhiêu đâu?

Tôi nhớ là cỡ lòng bàn tay...

Theo miêu tả của cậu là nó to hơn con người mà"Haru im lặng một lúc."..."

Cậu suy nghĩ các kết quả khả thi.Tama trả lời cho chính câu hỏi của cô, biết rằng không thể đợi cậu ta trả lời.

"Nó là một loại ếch khác, loại phiền phức hơn, là lũ ếch khổng lồ""..."

Haru ngay tắp lự (ngay lập tức) hiểu ý của cô.

"Có đến hai dị thường gây thảm họa"(Cảnh 4)"Hộc.. hộc" - Haru cố hít thật sâu bầu không khí lạnh thấu phổi cho đầy lồng ngực, rồi thở chúng ra mạnh bào, thèm khát lượng oxy lớn hơn.

"Cậu bảo là tìm được nó rồi, mà tớ đã thấy gì đâu?"

Cậu nhìn theo hướng Tama, cả hai người đang từ xa quan sát mặt nước gần đó."

Ta đi tìm Kappa chắc?"

- Haru đặt một tay lên vai cô rồi nhìn từ sau lưng, hạ thấp chiếc ô xuống tầm đỉnh đầu của nhỏ, hạ thấp hai chân cho bằng chiều cao cô nàng."

Ếch khổng lồ hay chui xuống dưới đáy sông hồ rồi cải trong, tấn công từ dưới nước lên.

Chúng to hơn với số lượng kích thước của người chúng ăn" - Haru đọc ra nội dung cậu nhớ về chúng."

Bình thường thì bọn chúng đâu có

ở nơi nông nước như này nhỉ?"

Phía trên mặt nước, một con ếch béo ú (thật đấy, kể cả so với tiêu chuẩn của ếch thì nó vẫn béo thật), nó nhô lên rồi tiến về phía dân cư, hai chi trước ôm bụng đầy khó chịu.

Chúng ta hơn cả một chiếc xe hơi gia đình, phần cổ phóng bự tạo ra tiếng kêu rồi thu lại.Tama ra hiệu cho cậu bằng một cái chỉ ngón tay vung về phía con ếch, như hiểu vấn đề, trong một cái nháy mắt cậu đã xuất hiện trước mặt con ếch, nhắm vào bụng đấm một cú với một lực lớn.

Cái bụng của con ếch co giãn rồi hoàn toàn hất văng cậu đi.

Haru ngạc nhiên."

ĐÙA À?

BÌNH THƯỜNG DỄ HẠ LẮM MÀ?"

Haru hét lên."

NÓ HẤP THỤ AI ĐÓ RỒI, CHÚNG THƯỜNG KHÔNG MẠNH ĐẾN THẾ" Thông tin được cung cấp bởi Haru như xác thực được một chuyện, con ếch đã cố tình chọn nơi này, có thể nó đã biết trời sẽ mưa từ trước nên đã chủ động xuất hiện ở đây để tận dụng chúng như một cách tăng sức mạnh, thông thường hành vi này rất bình thước nhưng có vẻ như chuyện này không đơn giản đến thế, vì dị thường này hành động nằm ngoài hành vi hoạt động của chúng.

Tama cầm một con dao nhỏ, chạy thật nhanh và nhắm đến bụng con ếch.

"Giữ nó lại Haru!"

Haru nắm chân con ếch, nhưng nó nhảy mạnh hất văng cả hai người đi khiến hai chiếc ô thì bay một nơi mà hai tên chủ của nó lại cắm đầu xuống một vị trí khác, đáp đất không êm tí nào.Con ếch:"ỘP ỘP ỘP ỘP"Haru đứng lên tay phải kéo tay trái của Tama dậy, đầu tóc rũ rượi."...Tớ nghe nói là có lớp dạy dị thường ngữ-"Cô cắt lời sau khi nắm tay Haru để lấy đà đứng dậy."...Đừng nhắc đến nó"Sau một hồi thử đi thử lại việc đâm dao vào bụng con ếch họ nhận ra rằng cơ thể tên này vừa quá trơn trượt, bền vĩ và nhanh nhẹn, đúng ra mà nói là khó đánh trúng cực.

"Ê... chắc tớ dùng năng lực quá..."

Cô nói bằng giọng thù địch... và giận dữ."

Tớ không muốn giải trình đâu, tém tém lại đi cô quỷ nhỏ"Đầu tóc ướt nhẹp, thân thể rã rời.

Hai cô cậu bực bội đứng nhìn con ếch đang gangnam style trước mặt mình."

Tớ dùng năng lực đây-"Haru đặt tay lên vai cô."

Thôi đừng-"Cả hai nhìn nó với ánh mắt căm phẫn.

Chợt hai người nhận ra bụng của nó ngày càng bự ra so với lúc nãy.

Nghĩ lại thì theo lời Tama vẫn còn một dị thường khác, và tên ếch này cả năng đã nuốt một con người."

Đừng nói là..."

Haru chỉ vào cái bụng ngày càng biến dị và méo mó của xon ếch, nó phình ra, để lộ mạch máu và gân lộ ra trên bụng.Tama chớp mắt, những lúc như thế này khiến cô muốn bỏ cái nghề này, tình mẫu tử rất gần với việc thoát ra khỏi mồm cô."...Còn lại giao cho cậu" Cô leo lên một vị trí cao, thả Haru một ngón like từ xa, dáng vóc nhỏ nhắn của cô khiến cho hành động này trông nhí nhố hơn."..."

Haru chỉ còn nước trơ mắt nhìn theo và thở dài, đưa đầu nặng nề về phía con ếch.

Cậu ấy dồn hết sự giận dữ và gào lên vừa chạy về phía nó vừa hó to mồm gào thét.

Cậu ta lao lên và nhắm thẳng vào bụng nó.

Con ếch không né mà gào lên.Ếch:" ỘPPPPPPP!!!!!!!"

Bụng nó phát nổ đẩy văng Haru đang gào thét đi, nội tạng của con ếch văng tứ phương cùng với mớ dịch dạ dày của nó.Haru:"ỌCCC ỌCC ỌCCC"Thế là cậu lãnh đủ mớ dịch dạ dày đó, nó tòn tọt được cậu hấp thụ ngược bằng đường miệng ( +1 lý do không nên gào thét khi đánh nhau).

Và ọe hẳn ra.

Trước sự kinh tởm của nó Tama từ xa cũng gào lên theo.

Con ếch đau đớn trước khi chết cũng kêu lên tiếng ồn ào trước khi chết hẳn.Ếch:"ỘPPPPPP!!!!!"

Haru:"ỌC ỌE ỌE ỌC AAAAAAAAAAAAA"Tama:"KINH TỞM QUÁ!!!!!!!"

ẾCH:"ỘPPPP!!!!!!"

HARU:"AAAAAAAAAAA ỌEEEEEEEEE"TAMA:"UWAHHHHHHHH"Cả 3:"AAAAAAAA" & "ỘP!!!!"(Cảnh 5)Dịch dạ dày con ếch dần được gột rửa khỏi miệng của Haru bằng những chai nước lọc mua tại cửa hàng tiện lợi gần đó, cậu ấy vừa mới ra kí ức cốt lõi mới, thật đấy tôi không đùa đâu.

Bên trong xác con ếch là một cậu bé đang trong tình trạng khỏa thân, quần áo đã bị phân hủy hết mà chẳng còn lại gì, Haru khoác tạm chi cho cậu ấy chiếc áo rồi mau chóng gọi đội dọn dẹp và ý tế.Trời mau chóng dần cạn mưa, Tama nghĩ rằng phán đoán của chính mình là sai, kéo cái áo xủa mình lên rồi vắt bớt nước, rồi thắt chặt nó lại, để hở eo và chiếc bụng nhỏ nhắn."

Bộ cậu không thấy lạnh à?"

- Haru lườm."

Không á, tớ chịu lạnh được" - Haru xụt xịt mũi mấy cái.

Cậu nhìn qua phía cô, bộ đồ cô thấm nước mưa làm cho lớp áo ngoài hơi có thể nhìn qua được."

Nhìn đi đâu thế!"

- cô đấm vào tay cậu một phát đau điếng.Đội ý tế đến, cung cấp cho cậu bé quần áo, rồi mau chóng xử lý thiệt hại.

Một anh trong đội còn đưa cho Haru chai nước súc miệng.Cậu bé tỉnh lại, nhìn Tama với Haru một cách đầy sợ hãi.

Nghĩ lại thì, nếu lúc đó Tama đâm trúng thì cậu bé cũng sẽ bị thương.Đội đã đề nghị đưa cậu bé về cơ sở, nhưng có vẻ nếu làm như thế thì cậu bé chỉ có sợ hơn mà thôi.

Cả hai người cũng đã nhận ra, một con người bình thường thì không thể toàn vẹn khi nằm trong dịch dạ dày của con ếch khổng lồ lâu đến vậy.

Việc cậu bé sống sót được khiến cả hai người gần như chắc chắn rằng, cậu ta là dị thường.

Sự hiện diện yếu đuối của cậu chính là thứ khiến cảm nhận của Haru bị lệch hướng, quên mất rằng bản thân có thể chuyển hướng sang con ếch mà nhầm lẫn giữa hai thực thể."

Em tên gì?

Nếu em không quá sợ hãi thì nói cho chị biết nhé" - Tama ngồi xõm trước mặt cậu trai, tay giơ ra đặt lên đầu cậu."...."

Cậu tươi lên hẳn."

Tama...

Cậu là shotacon à?"

"IM HỘ CÁI!"

Ngập ngùng một lúc, cậu bé mới mở miệng ra rồi nói:"E-Em là K-Koike, 14 tuổi ạ!"

Tama nhìn cậu bé:"Rất vui được gặp em Koike, chị biết là em rất căng thẳng và sợ hãi khi ở trong con ếch phải không?

Chút nữa chị sẽ dẫn em qua khu cứu trợ á, sau khi qua đấy ta sẽ đi đâu đó giải khuây nhé?"

Thái độ tốt bụng đến phát sợ của Tama khiến Haru có phần hơi bất ngờ, một kiểu người như cậu ấy lại thích trẻ con đến vậy...

Cậu cứ tưởng cô là kiểu sẽ không ưa trẻ con chứ.Cậu bé gật một cái, rồi được đưa về nơi tị nạn của tổ chức thợ săn dị thường, hỗ trợ sức khỏe và giúp đỡ cậu bé trong các vấn đề khác.Mà hai người quan tâm đến thứ khác:"Thế nào?"

- Haru hỏiQua cái chạm lên Vai Koike, Tama đã đưa ra được kết luận."

Dựa trên cảm giác của ma lực thì, cậu bé đó...

đã chết rồi"Haru thở dài một tiếng, ngay sau khi câu nói của Tama được đưa ra.

"Linh hồn của cậu bé thì sao, có phải như tớ và cậu nghĩ không?"

"Ờ...

Linh hồn của cậu bé đã hòa trộn với Ếch thảm họa rồi..."(Cảnh 6)Cậu bé cắm đầu vào ăn, tay trái gắp từng cọng mì trong tô Ramen, hút rồn rột, sức lực cậu bị bào mòn trong suốt thời gian kẹt trong con ếch.

Sau khi được giải cứu thì đầu tóc cậu đẫ được chải chuốt lại, trông bảnh bao hơn hẳn.Tama ngồi ngay bên cạnh Koike, Haru ngồi bên phải cô, đưa mắt nhìn hai chị em vui vẻ nói chuyện.

Mà nghĩ lại thì, Tama có nói là có một cậu em trai, có vẻ đó là lý do mà cô thích trẻ con đến vậy.

Một cô chị hơi bạo lực nhưng lại rất yêu quý gia đình, Haru nghĩ và tự bất giác cười."

Sao?"

- Tama tay chống cằm nhìn qua phía Haru."

Không có gì đâu""Thế à?

Tốt"Sao khi cậu hoàn thành phần ăn của mình, Tama bắt đầu vài thẳng vào vấn đề muốn hỏi, cô không muốn phải làm đứa trẻ căng thẳng.

Nhưng đành phải như vậy, không hỏi thẳng ra thì không thể giúp được cho đứa trẻ này."

Koike em... biết mình không còn sống nữa phải không?"

Một sự im lặng khó xử làm cho hai hai người căng thẳng, nhiều đứa trẻ sau khi chết đi, còn vương vấn vẫn chưa siêu thoát, đúng hơn là không muốn siêu thoát.

Chúng dễ lạc lối nếu không được giúp đỡ, mờ nhạt dần với thực tại rồi tan biến, cứ như thế... bị lãng quên.

Những linh hồn lang thang này không biết cách để giữ ma lực của bản thân lại mà dần dần tan biến.

Nhiệm vụ của một số âm dương sư là lắng nghe họ, nhiều lúc giúp họ siêu thoát.Cậu bé nuốt nước bọt, mất một lúc mới gật đầu nhẹ một cái, nét buồn bã lúc sớm đã quay trở lại thể hiện rõ trên khuôn mặt.

Đã rất lâu rồi cậu không được giao tiếp, đã rất lâu rồi mới có người chạm được vào người cậu, đã rất lâu rồi cậu mới được gọi tên, đã rất lâu rồi cậu mới được nhìn thấy và được gọi tên.

Vẻ ngạc nhiên lúc đó là phản ứng của cậu khi có người thực sự nhìn thấy cậu ta, cậu nghĩ rằng đáng lẽ ra mình nên vui mừng, mà không biết do đâu mà phản ứng của bản thân lại yếu đến vậy, đáng lẽ ra cậu nên vỡ òa, nhưng có lẽ do đã quá lâu mới được giao tiếp lại với người khác nên cậu cũng quên đi cách phản ứng.

"Bọn chị sẽ giúp em siêu thoát, lên thiên đường và bắt đầu cuộc sống mới, nếu em còn vướng bận hãy nói cho bọn chị biết, vì bọn chị là dân chuyên mà"Cậu bé hơi nghẹn ngào, hơi khó nghe."

Em muốn được sống như thế này"Chấp nhận theo mong muốn của các linh hồn tròn sạch lang thang là một phần của công việc, là một phần của công việc... là một phần mong muốn của họ và tổ chức.Cậu bé muốn sống tiếp như một linh hồn cô độc lang thang.Cậu bé muốn tiếp tục như thế, cô độc và mãi mãi, mãi mãi kẹt lại trong cái thực tại mà đã giã từ cạu chăng.Tại sao lại chọn sự cô độc cơ chứ?Tại sao lại tiếp tục lang thang.Tại sao lại không muốn cuộc sống tốt hơn, một thân phận mới.

Cuộc đời mới.Tại sao lại đưa ra lựa chọn khó khăn đến bản thân đến vậy?Tại sao?

Tại sao?

Tại sao..."

Em á?

Cô độc á?..."

Cậu bé lần đầu tiên cười nhẹ."

Em chẳng còn cô độc nữa" Cậu vồ tới, đẩy Tama ngã về phía Haru rồi cùng lúc ôm cả hai người vào lòng, siết chặt tay.

Sự ấm áp, tình yêu, lòng biết ơn của cậu bé như trói cả 3 lại, trói lại bằng sợi dây được tạo nên từ tình cảm trong sáng, sự thuần khiết của cậu ấy.

Tuy mới gặp nhau chưa lâu, tình yêu của cậu bé qua cái ôm nồng ấm của một linh hồn lạnh lẽo truyền qua cả hai người bằng một cảm xúc bí ẩn.

Tama kêu nhẹ lên vì bất ngờ.

Cậu bé rồi ngước nhìn lên cả hai.

Nước mắt ướt đẫm vai mắt."

Vì đã có hai anh chị rồi!"
 
Back
Top Bottom