Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khuynh Quốc Khuynh Tâm

Khuynh Quốc Khuynh Tâm
Chương 20: Chương 20



20.

Công việc tu sửa văn vật giống như một chiếc neo, giữ cho ta được bình tâm giữa dòng xoáy cuồng loạn.

Trọn một tháng trời, thứ gì trong Chung Tuệ cung sửa được, không sửa được, ta đều mang ra “cồng cồng” mà tu lại hết.

Hôm ấy, ta đang đứng trên thang, định tháo tấm biển “Chung Tuệ cung” xuống sửa một chút. Tiểu Đào ở dưới quýnh lên như gà mắc tóc: “Nương nương, Lý Công công lại tới , tháng này đến mấy lượt rồi…”

Ta thuận miệng đáp: “Không gặp. Nói ta bệnh.”

“Bệnh rồi?” Một giọng nói giận dữ vang lên từ cổng cung. Ta quay đầu lại từ trên thang, liền thấy khuôn mặt âm trầm của hoàng đế.

Hắn sải bước đến gần: “Lâm Phục, ngươi đúng là rất thông thạo cái đạo tự tìm đường chết. Ngươi có biết, hành vi này là khi quân phạm thượng không?”

Ta từ trên cao nhìn xuống hoàng đế đã đi đến chân thang, bỗng thấy phiền chán vô cùng.

Thấy ta không đáp lời, hoàng đế hạ lệnh: “Xuống đây.”

Vừa mới trèo xuống, ta lập tức bị hoàng đế kéo vào nội điện. Tiểu Đào bị đẩy ra ngoài, nàng lo lắng nhìn ta một cái rồi ngập ngừng đóng cửa lại.

Bốn phía không người, hoàng đế cau mày hỏi: “Ngươi giở trò gì?, là đang oán trách trẫm sao?”

Ta cố nén cơn bực bội, hất tay hắn ra:

“Thần thiếp nào dám.Ta vốn là con d.a.o mà bệ hạ dùng để đối phó Diện phi. Nay Diện gia đã suy tàn, thần thiếp cũng chẳng còn giá trị lợi dụng, tất nhiên chẳng dám tự tìm phiền toái mà đến trước mặt bệ hạ nữa rồi.”

Lửa giận của hoàng đế cũng bốc lên:

"Ngươi oán trẫm lợi dụng ngươi sao? Chẳng phải ngươi muốn báo thù cho việc năm xưa bị Diện Dung hãm hại ư? Là trẫm giúp ngươi. Trẫm cho ngươi gia thế, ban thưởng, tước vị, thậm chí là sủng ái độc nhất. Rốt cuộc ngươi còn chưa thỏa mãn điều gì?"

Ta lùi lại hai bước, nhìn thẳng vào mắt hắn:

"Thần thiếp không oán việc bệ hạ lợi dụng thần thiếp. Thần thiếp chỉ oán, bệ hạ đã lợi dụng cả tiên hoàng hậu! Nàng là một người tốt như thế. Nhưng vì bệ hạ, nàng đã mất đi bằng hữu, mất đi hài tử, mất đi gia tộc, thậm chí là cả tính mạng... Rốt cuộc đến khi c.h.ế.t rồi, nàng vẫn bị bệ hạ đem ra làm con d.a.o diệt trừ Thẩm gia."

Ta ngừng lại một thoáng, cuối cùng vẫn quyết tâm thốt ra câu cuối cùng:

"Từ xưa đế vương bạc tình, thần thiếp... thực không dám tiếp tục hầu hạ bên cạnh bệ hạ nữa."

Sắc mặt hoàng đế đại biến, giận dữ hét lớn: "Ngươi to gan!"

Lần gần nhất hắn nổi giận đến vậy, là trong tang lễ của tiên hoàng hậu.

"To gan ư?" Ta bật cười lạnh, "Thần thiếp to gan cũng chẳng phải lần đầu.

Chẳng lẽ lần này, bệ hạ lại muốn ban c.h.ế.t cho thần thiếp?"

Gân xanh trên trán hắn giật lên, giận đến mức nắm lấy tách trà trên bàn ném mạnh xuống đất.

"Choang ——"

Tiếng sứ vỡ sắc bén vang lên, chúng như giới hạn cuối cùng cũng bức đứt sợi dây trong đầu ta.

"Ngài thử ném thêm một cái nữa xem!" – ta run giọng gằn ra.

"Ngươi nghĩ trẫm không dám?" – Hắn lập tức chộp lấy một cái chén khác, định ném tiếp.

Nhưng giây sau, động tác bỗng khựng lại. Ta trừng mắt nhìn hắn không chớp, nước mắt không kiềm được mà trào ra, toàn thân run rẩy.

Một lúc lâu sau, hắn mới nặng nề đặt lại chén xuống bàn. Chúng ta nhìn nhau, nhưng chẳng thể đọc được ánh mắt đối phương mang theo điều gì.

Hắn chậm rãi vươn tay phải ra. Lúc nãy ném chén, nước trà nóng văng ra làm bỏng tay, mu bàn tay hắn đã đỏ ửng lên.

Hắn nhìn ta, khàn giọng nói: "Trẫm cứ nghĩ, ngươi là người đứng về phía trẫm. Thế mà ngươi chỉ đau lòng cho người đã chết... đau lòng cho những chiếc chén vỡ. Chỉ không đau lòng vì trẫm."

Ta đưa tay lau nước mắt, quay đầu đi chỗ khác:

"Nếu bệ hạ đã nghĩ vậy, thần thiếp cũng chẳng thể làm gì khác."

Hắn nhìn ta, ánh mắt thoáng qua vẻ tủi hờn: "Ngươi rõ ràng từng nói, ngươi yêu trẫm."

Ta bật cười khẽ: "Lời lẽ bên gối, bệ hạ cũng cho là thật sao?"

Hắn đưa bàn tay bị bỏng vẫn còn đỏ rát chộp lấy cổ tay ta, kéo mạnh lại gần.

Hắn bóp cằm ta, buộc ta nhìn thẳng vào mắt hắn:

"Lâm Phục, trẫm không tin … ngươi đối với trẫm thật sự không có chút tình cảm nào."

Ta nhìn hắn, lòng rối như tơ vò, không biết nên trả lời thế nào.

Thấy ta không phản ứng, hắn đột nhiên cúi đầu hôn ta. Môi chạm môi chỉ trong khoảnh khắc, ta liền cảm thấy dạ dày quặn lên.

Ta đẩy hắn ra, ôm lấy bàn viết bên cạnh, khom người nôn khan một tiếng. Đợi cơn buồn nôn lắng xuống, ta ngẩng đầu lên, thấy hắn đang nhìn ta, ánh mắt đỏ hoe.

Hắn nói: "... Trẫm hiểu rồi." rồi xoay người bỏ đi, bóng lưng thoáng chút chật vật.

Cẩu hoàng đế vừa rời đi, Tiểu Đào liền hớt hải chạy vào nội điện. Nàng bị khung cảnh ngổn ngang khắp phòng dọa cho giật mình:

"Tiểu chủ! Nô tỳ vừa nghe người và Hoàng thượng cãi nhau...”

"A! Đây chẳng phải là chiếc chén gốm men xanh Đông Thanh có hoa văn lá sen mà người trân quý nhất sao? Là Hoàng thượng ném à? Vậy thì đúng là nên cãi!"

Ta day day huyệt thái dương, mệt mỏi nói: "Gần đây ta ăn không ngon, ngủ chẳng yên, tâm phiền ý loạn, nhất thời không kìm được tức giận. Ngươi đi pha cho ta một chén trà cúc."

Ta truyền người thu dọn mảnh vỡ của chén lá sen.
 
Khuynh Quốc Khuynh Tâm
Chương 21: Chương 21



21.

Chiều hôm ấy.

Ta đang cẩn thận dùng sơn vàng để hàn lại chiếc chén men Đông Thanh hoa văn lá sen. Tiểu Đào tiến đến bên ta, ấp úng hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng:

"Nương nương... Thẩm thường tại ở Xuân Hỉ cung... vừa được Hoàng thượng tấn phong làm Quý nhân rồi ạ."

Tay ta khựng lại, sơn vàng tràn lan khắp nơi. Ngay giây sau, trước mắt ta tối sầm, cả người ngã gục xuống.

Trước lúc hoàn toàn mất đi ý thức, ta lờ mờ nghe thấy tiếng Tiểu Đào hoảng hốt hét lên: "Mau truyền thái y! Nương nương bị Hoàng thượng làm cho tức đến ngất rồi!"

Thái y bắt mạch xong, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, cúi người thi lễ:

"Chúc mừng Phúc tần nương nương, người đã mang thai được hai tháng rồi."

Ta sững người.

Kinh nguyệt của ta xưa nay không đều. Hơn nữa ta rõ ràng đã dùng đủ mọi biện pháp tránh thai, cớ sao lại...

Tiểu Đào tiễn thái y ra ngoài, lúc quay vào thì thấy ta vẫn còn ngẩn người tựa vào đầu giường.

Nàng rón rén đến gần, làm mặt bí hiểm nháy mắt liên tục:

"Nương nương, người không biết đâu... Thực ra trong canh an thần người uống mỗi ngày, có kẻ xấu lén bỏ hồng hoa vào. Là nô tỳ mỗi lần sắc thuốc đều nhặt từng cọng hồng hoa ra.”

"Còn chuỗi san hô đỏ người yêu thích, bị người ta ngâm trong xạ hương, là nô tỳ âm thầm đổi thành chuỗi khác y hệt.”

"Với cả, trà thanh vị người uống trước bữa trưa cũng bị đổi thành trà khổ đinh có tính hàn, là nô tỳ thay bằng Long Tĩnh loại thượng hạng hái trước tiết Thanh minh..."

Nghe nàng ríu rít kể lể, huyệt thái dương ta lại bắt đầu nhức nhối. Nói xong, nàng nhìn ta với ánh mắt lấp lánh, như đang chờ được khen thưởng.

Ta hít sâu một hơi, giơ tay chỉ ra cửa: "Ra ngoài."

"A?" – Tiểu Đào gãi đầu, "Không có thưởng sao ạ?"

Đêm khuya.

Ta đang ngủ thấy lòng bất an, chợt cảm thấy có một thân thể ấm áp từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy.

Theo bản năng, ta thúc khuỷu tay về phía sau, nhưng liền bị một bàn tay nắm lấy cổ tay. Cẩu hoàng đế đem tay ta đặt trở về vị trí cũ, dịu giọng hỏi:

"Vẫn còn giận trẫm sao?"

Ta xoay người lại, ánh mắt nheo lại nhìn thẳng vào hắn: "Vậy đêm khuya thế này, Hoàng thượng đến đây, là không còn giận thần thiếp nữa chăng?"

Hắn đưa tay chọc nhẹ vào chóp mũi ta, hừ một tiếng.

"Ồ, hóa ra Hoàng thượng vẫn chưa chịu tha cho thần thiếp."

Ta trở mình nằm xuống, không nói thêm lời nào. Cẩu hoàng đế dùng chóp mũi cọ nhẹ vành tai ta, giọng trầm thấp vang lên:

"A Phục, trẫm đã hỏi qua thái y rồi. Nàng do đang mang thai, ngũ tạng uất kết mới sinh ra hỏa khí vượng, nói năng hồ đồ. Trẫm hiểu rồi, những lời hôm trước... chỉ là do ngươi nghén, chứ không phải không thích trẫm.”

"Là trẫm làm vỡ cái chén gốm men Đông Thanh ngươi yêu thích, khiến ngươi đau lòng."

Ta hừ nhẹ một tiếng, không buồn đáp lại. Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên bụng ta. Giọng cẩu hoàng đế càng lúc càng nhỏ:

"Những lời tổn thương kia, nhất định là lời trong lúc giận. Trẫm biết trong lòng ngươi có trẫm. Ngươi oán trẫm không bảo vệ được tiên hoàng hậu, nhưng trẫm cũng luôn tự trách mình..."

Hắn lải nhải mãi không ngừng, còn ta nghe một hồi thì mí mắt dần trĩu nặng, cứ thế nghiêng đầu thiếp đi.

Tin ta có thai vừa truyền ra. Chư phi trong hậu cung đều mang lễ vật đến chúc mừng, cẩu hoàng đế thì sai người khiêng từng rương ban thưởng vào cung Chung Tuệ.

Ta bình tĩnh mặc kệ mọi thứ. Ta sớm đã nghĩ thông suốt rồi: Cẩu hoàng đế chịu mềm mỏng với ta, không phải vì thật sự để tâm tới ta, lại càng không phải vì đứa trẻ trong bụng này.

Tất cả chỉ bởi — ta là đồng mưu của hắn.

Tiên hoàng hậu có thế lực nhà họ Thẩm, Diện Dung thì dựa vào gia tộc họ Yến.

Dù yêu hay không, các nàng vốn đã đứng ở một vị trí khác biệt ngay từ đầu.

Sau khi tiếp nhận một Thịnh triều đầy rối ren từ tay tiên đế, cẩu hoàng đế một mặt để hai nhà Thẩm – Yến kiềm chế lẫn nhau, mặt khác lại cất nhắc sĩ phu nghèo hèn, rộng rãi thu nạp hiền tài, nhằm dần dần áp chế hai đại thế gia kia.

Mấy chục năm dưỡng binh tích lương, thiên hạ tạm ổn, quốc khố dồi dào. Lúc này, dã tâm của cẩu hoàng đế cũng dần lộ ra, hắn muốn quyền lực tuyệt đối, gom hết thiên hạ vào tay mình.

Có lẽ, hắn hy vọng ta cùng hắn sóng vai mà tiến. Thế nhưng tranh đấu quyền lực chẳng khác nào dòng lũ hung tợn, có thể cuốn trôi, nhấn chìm hết thảy những ai bước chân vào.

Ta không thích thứ đó, cũng chẳng giỏi thứ đó. Vậy nên, ta chọn cách đóng chặt cửa cung, lặng lẽ tu sửa cổ vật của mình.
 
Khuynh Quốc Khuynh Tâm
Chương 22: Chương 22



22.

Với thân phận là ca ca của ta, Lâm Mông thường xuyên vào cung thăm hỏi.

Mỗi lần hắn đến, không thể thiếu được màn đấu khẩu với Tiểu Đào, bởi vậy ta luôn tránh được thì tránh.

Một hôm, sau khi ta thức dậy sau giấc nghỉ trưa. Vốn định ra vườn dạo một vòng, lại trông thấy dưới tán hoa nơi sân, Lâm Mông mặt đỏ bừng, đang đưa cho Tiểu Đào một con d.a.o gỗ nhỏ.

Hắn đỏ mặt nói: “Đây là ta tự tay tạc... tặng cho muội."

Tiểu Đào ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy con d.a.o gỗ.

Lâm Mông hiếm khi không nói lời cay nghiệt, chỉ nghiêm túc chắp tay thi lễ với Tiểu Đào, sau đó tung mình nhảy qua tường cung, phóng đi hai bước liền.

Mấy giây sau, từ đằng xa vang lên tiếng hét phấn khích như ấm nước sôi sùng sục.

Tiểu Đào: "..."

Ta từ trong điện bước ra, hỏi nàng: "Ngươi có ý với Lâm Mông?"

Tiểu Đào cầm con d.a.o gỗ, như thể đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay: "Nô tỳ chỉ đang nghĩ, nếu nô tỳ gả. vào Lâm gia, thì liệu có thể trở thành trợ lực cho nương nương hay không?"

Ta nhận lấy con d.a.o được tạc chẳng ra hình dáng gì từ tay nàng:

"Không cần. Ta không cần ngươi vì ta mà ủy khuất bản thân gả cho người khác. Nếu ngươi không muốn, ta sẽ ném thứ này giúp ngươi."

Tiểu Đào cắn môi, mặt đỏ bừng, giằng lại con d.a.o từ tay ta. Nàng để lại một câu: "Nô tỳ tự mình ném," rồi quay đầu chạy biến như cơn gió.

Mấy tháng này, yên tĩnh đến lạ thường.

Cẩu hoàng đế đều đặn đến Chung Tuệ cung "điểm danh". Ta đối với hắn thì hờ hững lạnh nhạt, chuyên tâm sửa chữa các loại cổ vật.

Hắn vẫn như cũ, tay chân lộn xộn thích nghịch ngợm đồ của ta, bị ta đánh cho mấy lần mà cũng chẳng giận. Hắn sai người mang một chiếc ghế xích đu đặt trong sân, chống cằm ngồi đó, mắt không rời ta.

Hắn nói: "Tuế nguyệt tĩnh hảo, đại khái chính là như vậy."

Khi ta bị khiêng vào phòng sinh, chẳng cảm thấy "tĩnh hảo" gì cho cam. Ta vốn biết sinh con sẽ rất đau, nhưng không ngờ lại đau đến mức này.

Ta đau đến mơ hồ, theo phản xạ túm lấy cánh tay của ai đó ở bên giường. Gương mặt Tiểu Đào hiện lên trước mắt ta, nàng lo lắng nói:

"Nương nương! Người cố lên..."

"Tiểu Đào," ta run giọng nói, "nếu có bất trắc gì, thì… nhất định… Nhất định phải giữ mẹ, bỏ con!"

Tiểu Đào hoảng hốt bịt miệng ta lại: "Nương nương, người nói cái lời thật thà vớ vẩn gì vậy chứ!"

Một cơn đau nữa ập đến, ta buông tay khỏi tay nàng vì quá đau. Bà đỡ sốt ruột giục:

"Nương nương, hít sâu, dùng sức..."

Ta thấy Tiểu Đào vén màn, hốt hoảng chạy ra ngoài báo tin. Chẳng bao lâu, giọng cẩu hoàng đế giận dữ vang lên ngoài phòng sinh:

"Hoang đường hết sức! Lâm Phục, nàng nghe kỹ đây, không được nói gì giữ mẹ bỏ con! Trẫm muốn là mẫu tử bình an!"

Ta: "..."

Lúc tỉnh lại, người đầu tiên ta thấy là cẩu hoàng đế. Hắn ngồi trước giường ta, khe khẽ ngân nga mấy khúc điệu chẳng ra đâu vào đâu.

Thấy ta mở mắt, hắn ôm một chiếc tã quấn đến gần giường mỉm cười dịu dàng:

"A Phục, chúng ta có một hoàng tử rồi."

Đứa nhỏ này xếp thứ mười trong hoàng tử, được đặt tên là Nguyên Chiêu. Hôm Thập hoàng tử tròn tháng, ta được phong làm phi.

Lúc ấy, cẩu hoàng đế cầm bút, đầu ngòi còn lơ lửng trên trang giấy, hỏi: "A Phục, trẫm đổi cho nàng một phong hiệu khác được không?"

Ta nhét một miếng mứt gừng ngâm vào miệng, hờ hững nói: "Không cần, thần thiếp khá thích chữ 'Phúc' này."

Cẩu hoàng đế nhìn ta một cái thật sâu, cuối cùng cũng chẳng nói thêm gì.

...

Năm năm trôi qua, triều cục hiện nay vô cùng ổn định — từ thế chân vạc ba phe trước kia, giờ đã thành cảnh hai hổ tranh đấu.

Thái hậu tuổi cao liền đưa Cửu công chúa đến cung Chung Tuệ cho ta nuôi dưỡng. Hiện tại, cung Chung Tuệ có ba đứa trẻ — Tứ hoàng tử, Cửu công chúa, và Thập hoàng tử của ta.

Bọn trẻ lớn dần, cung Chung Tuệcàng lúc càng náo nhiệt. Ta theo kiểu nuôi con thả rông, con nào cũng phát triển theo hướng rất... khó lường.

Tứ hoàng tử thì ôm n.g.ự.c như Lâm Đại Ngọc đi tiễn hoa rơi, Cửu công chúa thì cầm đá to như Tư Mã Cang đập hết cái này đến cái kia.

Chỉ có Thập hoàng tử là yên tĩnh. Đứa nhỏ này chỉ mê ăn, ngày ăn, đêm cũng ăn, ăn đến tròn vo ra từng ngày.

...

Năm Thập hoàng tử sáu tuổi, quan hệ giữa hoàng đế và Thẩm gia ngày càng căng thẳng.

Ta sẵn biết mâu thuẫn giữa hoàng đế và Thẩm gia sớm muộn cũng bùng nổ, không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Từ biên ải truyền về mật thư khẩn cấp mười vạn dặm — Bắc Triều quốc không muốn cống nạp nữa, bắt đầu cướp bóc dân chúng vùng biên ải của Thịnh triều.

Chư quốc xâm phạm, triều đình đương nhiên phải xuất binh trấn áp. Nhưng cử ai dẫn quân, phái quân đội bên nào, lại trở thành hai vấn đề then chốt nhất.

Bất kể bên nào xuất binh đi Bắc Triều cũng sẽ để lại sơ hở cho phe còn lại thừa cơ hành động. Quan hệ giữa hoàng đế và Thẩm gia đến bờ vực nổ tung.

Thẩm gia ra điều kiện: Chỉ cần hoàng đế lập Thẩm Lê Lạc làm hoàng hậu, Thẩm gia sẽ phái binh xuất chinh.

Khi kể chuyện này với ta, cẩu hoàng đế đang xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trong tay:

"A Phục, nàng muốn trẫm đồng ý sao?"

Ta nghĩ một lát, nói: "Thần thiếp nhớ rõ bệ hạ từng nói với tiên hoàng hậu rằng, bất kể thế nào, người vẫn là hoàng hậu của bệ hạ."

Hoàng đế bật cười: "Được. Vậy thì theo ý nàng."
 
Khuynh Quốc Khuynh Tâm
Chương 23: Chương 23



23.

Triều đình dậy sóng, hậu cung cũng chẳng bình yên. Đêm khuya, Lâm Mông thông qua Tiểu Đào, mang đến cho ta một tin nhắn bằng miệng.

Người cầm quyền Thẩm gia, Thẩm Thanh Xuyên, muốn gặp ta tại góc nam Ngự Hoa Viên. Ta quay đầu nói lại chuyện này với cẩu hoàng đế:

"Bệ hạ thấy thế nào?"

Cẩu hoàng đế lúc ấy đang nửa tỉnh nửa mê, xoay người trên giường, đưa lưng về phía ta, lầm bầm: "Hắn muốn nàng đi thì cứ đi."

Ta chẳng hiểu mô tê gì, chỉ "ồ" một tiếng, rồi hậm hực kéo lại tấm chăn bị hắn lăn sang bên mình.

Trong Dưỡng Tâm điện. Cẩu hoàng đế đặt tấu chương trong tay xuống, nhìn ta vừa mới bước vào: "Thế nào?"

Ta đem toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi với Thẩm Thanh Xuyên kể lại không sót một lời.

Thẩm Thanh Xuyên có ý muốn lôi kéo ta. Hiện tại, thân phận của ta là đích nữ Lâm gia, có chút dây mơ rễ má với Thẩm gia.

Thẩm Lê Lạc tiến cung đã nhiều năm, đến giờ vẫn chỉ là một vị quý nhân, thậm chí chưa từng được lâm hạnh. Còn ta, sau khi nhà Diện gia sụp đổ, lại một mực được sủng, trong cung lại có đến ba vị hoàng tử công chúa.

Thẩm Thanh Xuyên nói: "Thẩm gia sẽ trợ giúp nương nương đăng hậu vị. Từ nay về sau, việc của nương nương chính là việc của Thẩm gia."

Ta không hiểu vì sao Thẩm gia lại đưa ra đề nghị này — dù gì, ta vốn chẳng phải là đích nữ thật sự của Lâm gia.

Khi ấy, Thẩm Thanh Xuyên nhìn ta rất lâu, chậm rãi nói:

"Tự cổ đế vương vô tình. Tâm tư bệ hạ thâm trầm khó đoán, lại càng như thế. Trước kia, nương nương chỉ là thanh đao trong tay bệ hạ để đối phó Diện phi. Giờ đây nhà Diện gia đã suy bại, nương nương cũng chẳng còn thế tộc làm chỗ dựa, e là cũng đang bước đi trên băng mỏng, từng bước kinh tâm."

Nghe xong, ta chỉ khẽ cười, lắc đầu: "Thẩm đại nhân, bản cung là người, sao có thể là đao được?"



Thẩm gia cố ý kéo dài thời gian, nhưng dân chúng ở biên cảnh Bắc Triều thì không thể chờ được.

Cuối cùng, hoàng đế và Thẩm gia mỗi bên nhượng một bước — Thẩm gia phái binh, nhưng tướng lĩnh dẫn quân sẽ do hoàng đế từ thống lĩnh cấm quân chọn ra.

Sắp sửa xuất binh.

Theo lệ cũ, hoàng đế lên thần điện trên núi tế trời cầu phúc.

Việc điều động cấm quân là đại sự. Tuy cấm quân trấn giữ Chung Tuệ cung không có thay đổi, nhưng bên ngoài cung môn vẫn thường vọng vào tiếng bước chân binh sĩ dồn dập.

Tiếng động ấy khiến lòng ta rối bời, chẳng thể an tâm làm việc. Lúc mặt trời lặn, ta chợt phát hiện Chung Tuệ cung yên tĩnh đến lạ thường.

Tứ hoàng tử dạo gần đây bị cảm lạnh, hẳn đã đi nghỉ từ sớm. Cửu công chúa mấy ngày trước sang Thọ Khang cung ở tạm.

Còn Thập hoàng tử Nguyên Chiêu giờ cũng nên tan học rồi, sao vẫn chưa thấy bóng dáng?

Cung nữ cung kính đáp: " Tiểu Đào tỷ đã đi đón tiểu điện hạ tan học, có lẽ vẫn chưa trở về."

Ta vừa định hỏi rõ hơn, thì trước cửa Chung Tuệ cung bỗng vang lên một trận hỗn loạn. Mấy tiểu cung nữ kinh hoàng kêu lên:

"Tiểu Đào tỷ... A! Sao lại toàn là m.á.u thế kia?!"

Tiểu Đào bị khiêng về Chung Tuệ Cung, trên người đầm đìa máu.

Toàn thân nàng ướt sũng, khi được khiêng vào đặt lên giường mềm của nội viện, nàng đã mê man, ánh mắt trống rỗng.

Các cung nữ trong Chung Tuệ cung vội vàng nói: "Tiểu Đào tỷ là do Tướng quân Lâm Mông mang về. Tướng quân Lâm nói, hắn đã g.i.ế.c ngay tên ác nhân đã hại Tiểu Đào tỷ, báo thù cho nàng."

Ta nhìn quanh đám đông, nhưng không thấy bóng dáng Lâm Mông. Một cung nữ thấy ta tìm kiếm, liền vội giải thích:

"Tướng quân Lâm vừa mới rời đi."

Lúc này, Tiểu Đào từ từ mở mắt. Khi nhìn thấy ta, nàng kích động há miệng, rồi ho ra một ngụm máu:

"Nương nương… tiểu điện hạ hẳn là đang trốn trong… phòng bếp. Đi tìm một… cung nữ tên Mã Não."

Ta run rẩy ôm lấy nàng, cố gắng kìm nén nỗi hoang mang:

"Đừng nói nữa, trước tiên để thái y chẩn đoán cho ngươi."

Thái y bắt mạch, rồi nhìn kỹ vết thương, sau đó khẽ lắc đầu.

Ông ta nhẹ giọng nói: "Nàng ta bị đ.â.m vài nhát, rồi bị ném xuống giếng… Bây giờ đã là lực cùng lực kiệt, thuốc thang vô hiệu. Chỉ có thể dùng nhân sâm trăm năm để kéo dài sinh mệnh trong chốc lát."

Thái y đặt một miếng nhân sâm dưới lưỡi Tiểu Đào. Một lúc sau, ánh mắt nàng từ từ tập trung lại. Nàng nắm lấy tay ta, thều thào nói:

"Nương nương… chính là, Thẩm Quý nhân muốn hại tiểu điện hạ."

Suốt từ trước đến nay, Tiểu Đào luôn đi cùng Lâm Mông để đón bọn trẻ từ trường về. Hôm nay, Thẩm Lê Lạc đột nhiên xuất hiện, lấy lý do việc điều động cấm quân để đưa Lâm Mông đi.

Sau khi họ rời đi, Tiểu Đào, một mình đưa Nguyên Chiêu về, nàng sắc bén nhận ra hình như có một người luôn theo dõi họ.

Hoàng đế rời cung đi tế trời, trong cung điều động cấm quân, đúng lúc Lâm Mông cũng bị đưa đi xa… Tiểu Đào lập tức nhận ra có điều không ổn liền quyết định hành động.
 
Khuynh Quốc Khuynh Tâm
Chương 24: Chương 24



Khi đi qua một tòa núi giả, nàng bảo Nguyên Chiêu chạy nhanh. Còn nàng thì quay lại, nhào về phía kẻ đang bám theo.

Tên đàn ông cao lớn mặc trang phục thái giám định đuổi theo Nguyên Chiêu, nhưng bị Tiểu Đào ôm chặt lấy chân.

Hắn dùng tới tám nhát đ.â.m khiến cô gái nhỏ bé này kiệt sức, buộc phải buông tay. Tiểu Đào trên mặt hiện lên một nụ cười gượng gạo:

"Nô tỳ biết mình không thể kéo dài lâu, nên đã nói trước với tiểu điện hạ, chạy theo hướng ngược lại… chạy đến phòng bếp."

Trong đầu ta dậy lên ngàn vạn suy nghĩ. Liệu có phải vì ta từ chối sự lôi kéo của Thẩm Thanh Xuyên mà mọi chuyện xảy ra như vậy?

Hay là vì Thẩm Lê Lạc giống như Diện Dung, đã bị hoàn toàn biến chất thành yêu ma trong hậu cung này?

Ta ôm lấy Tiểu Đào, khóc không thành tiếng: "Tiểu Đào, ngươi là ân nhân của ta và Nguyên Chiêu, ta nhất định sẽ…"

Tiểu Đào nhẹ lắc đầu, ngắt lời ta: "Nương nương… Thực ra, nô tỳ ban đầu, là do bệ hạ phái đến bên cạnh người."

Tiểu Đào từng kể với ta, nàng có một người tỷ tỷ. Từ nhỏ đã mất phụ mẫu, nàng được tỷ tỷ nuôi nấng khôn lớn.

Ban đầu, hai tỷ muội họ đều là tiểu cung nữ trong Ngự Thiện Phòng. Cho đến một ngày, Diện Quý phi khi đó trong món điểm tâm bánh cua đã ăn phải một mảnh vỏ nhỏ. Tiểu Đào nói:

"Là nô tỳ không lọc sạch vỏ cua, tỷ tỷ vì cứu nô tỳ mà đứng ra chịu tội thay…"

Khi ấy, Hoàng hậu không quản việc lục cung, Diện Quý phi một tay che trời. Tỷ nàng bị đánh c.h.ế.t bằng trượng, Tiểu Đào cũng bị đày đến Phòng giặt.

Sau lễ tang của Tiên hoàng hậu, ta cũng quay lại phòng giặt. Thời điểm đó, Hoàng đế đôi khi có hỏi thăm tin tức về ta, Lý Công công liền tìm đến Tiểu Đào.

Vậy là, Tiểu Đào bắt đầu truyền tin về ta cho Lý Công công . Giọng nàng ngày càng yếu ớt:

"Về sau, nương nương được phong làm phi tần. Nô tỳ muốn báo thù cho tỷ tỷ, nên xúi người cung đấu, tranh sủng… Người hạ được Quý phi, nô tỳ thật sự rất vui mừng….Mỗi ngày sống trong Chung Tuệ cung… Tiểu Đào đều rất hạnh phúc."

Đồng tử nàng lại bắt đầu tan rã. Ta chỉ còn cách cúi sát miệng nàng, mới có thể nghe được tiếng thì thầm như hơi gió:

"Tiểu Đào chưa yên tâm… không nỡ rời người… Ta còn muốn… được nhảy múa một lần nữa…"

Ta ôm lấy đầu nàng, từng lần, từng lần lau sạch m.á.u bên khóe môi, nhưng càng lau, m.á.u lại càng chảy. Đôi mắt Tiểu Đào khẽ khép lại.

Cuối cùng, nàng nhẹ giọng nói: "…Nói với Lâm Mông, đừng chờ ta nữa."

Khi Hoàng đế vội vã bước vào Xuân Hỉ cung , ngài vẫn chưa kịp thay lễ phục tế trời.

Ta đang quỳ trước Phật, ngơ ngác ngước nhìn tượng Phật tôn nghiêm nơi điện thờ. Trên bàn thờ, cây nến đỏ đang cháy — lửa bốc lên, sáp nhỏ xuống.

Tay ta nắm chặt một con d.a.o găm, trên mặt còn vương máu. Mà bên cạnh ta, là t.h.i t.h.ể dữ tợn của Thẩm Lê Lạc.

Lý Công công bước lên kiểm tra, rồi khẽ rút một hơi lạnh:

"Bệ hạ, Thẩm Quý nhân c.h.ế.t đuối, hơn nữa… trên người còn có nhiều vết đâm."

Ta nghe thấy tiếng thở dài của Hoàng đế. Ta ngẩng đầu nhìn ngài, hỏi:

"Lần này, Bệ hạ còn muốn trách thần thiếp vô lễ không?"

Hoàng đế ngồi xổm xuống, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau vết m.á.u nơi gò má ta. "A Phục, trẫm biết nàng không muốn bị lôi vào những chuyện thế này. Nàng chịu oan ức, trẫm lại không ở bên nàng, trẫm cảm thấy hổ thẹn."

Ta nhìn thẳng vào mắt ngài:

"Thần thiếp trong nội cung tự tay dìm c.h.ế.t nàng, còn đ.â.m nàng ta 8 nhát. Có biết bao nhiêu cung nhân tận mắt chứng kiến thần thiếp dẫn người vào Xuân Hỉ cung."

"Sắp đến lúc xuất binh, Bệ hạ sẽ giải thích thế nào với Thẩm gia?"

Hoàng đế ra hiệu bằng ánh mắt, lập tức có vài cung nhân tiến lên, khiêng t.h.i t.h.ể Thẩm Lê Lạc đi.

"Tối nay, Hàm Dương cung sẽ xảy ra một trận hỏa hoạn. Thẩm Quý nhân mưu hại hoàng tử bất thành, liền sợ tội tự vẫn tại Xuân Hỉ cung."

Hoàng đế nắm lấy tay ta, gạt đi con d.a.o dính m.á.u : "A Phục, theo trẫm trở về."



Trong Chung Tuệ Cung.

Nguyên Chiêu đã được tìm lại, vì quá sợ hãi mà sớm ngủ thiếp đi trong điện phụ. Hoàng đế nhúng khăn ướt trong chậu đồng, nhẹ nhàng lau vết m.á.u giữa trán ta.

Động tác của ngài vô cùng nhẹ, tựa như đang lau một món đồ sứ dễ vỡ.

Sau khi lau sạch, ta lại hỏi: "Nếu Thẩm gia vì chuyện này mà không chịu xuất binh, Bệ hạ sẽ làm thế nào?"

Hoàng đế nắm tay ta: "Không sao cả. Vậy thì để trẫm xuất binh."

Ngài khẽ vỗ về mu bàn tay ta: "Mọi việc đã có trẫm. Nàng không cần lo nghĩ nữa."

Ta nhìn ngài hồi lâu, rồi nắm ngược lại tay ngài: "Thần thiếp muốn nhận Tiểu Đào làm muội muội, đưa vào gia phả Lâm gia. Thần thiếp muốn đích thân chủ trì tang lễ cho nàng."

Tiểu Đào khi còn sống là một cô gái linh động, rõ ràng ân oán. Nàng nhất định sẽ mong ta thay nàng báo thù.

Hoàng đế dường như nhìn thấu suy nghĩ trong ta. Ngài nhẹ nhàng ôm ta vào lòng:

"Được, đều theo ý nàng. Trẫm lập tức ban chỉ."
 
Khuynh Quốc Khuynh Tâm
Chương 25: Chương 25



Ngày hôm sau Lâm Mông quỳ trước cửa Chung Tuệ cung, mang theo cành gai, khẩn cầu chịu tội.

Khi ta mở cửa điện, Lâm Mông với gương mặt tiều tụy đã dập đầu thật sâu: “Thần cầu nương nương thu hồi thành mệnh!”

Thấy ta không lên tiếng, Lâm Mông lại một lần nữa dập đầu thật mạnh xuống nền đất:

“Thần và Tiểu Đào tình ý tương thông, xin nương nương thu hồi thành mệnh!”

Lâm Mông là huynh trưởng danh nghĩa của ta. Một khi ta thu Tiểu Đào làm muội, hắn cũng sẽ là huynh trưởng của nàng.

Đôi mắt Lâm Mông đỏ hoe, ngước lên nhìn ta đầy van nài:

“Năm đó, trong yến tiệc cả hoàng cung, thần đang trực ban. Thần thấy một tiểu cung nữ luồn qua lỗ chó lẻn vào Chung Tuệ cung. Thần lén nhìn nàng cùng nương nương nhảy múa… nàng cười rực rỡ vô cùng…”

Ta giơ tay, tát thẳng vào mặt hắn: “Lâm Mông, ngươi xứng sao?”

Lâm Mông biết mình thất ngôn. Hắn lau m.á.u nơi khóe miệng, lại lên tiếng:

“Tiểu Đào từng hứa với thần, chờ ngày nương nương an ổn vô ưu, nàng sẽ gả cho thần. Thần cũng hứa với nàng, đời này yêu nàng, bảo hộ nàng, chỉ lấy nàng làm thê.”

“Cầu xin nương nương thành toàn cho chúng thần!”

Ta đã thức trắng suốt một đêm, giờ phút này đã sức cùng lực kiệt:

“Lâm Mông, Thẩm gia toan tính hại Thập hoàng tử, gián tiếp khiến Tiểu Đào thiệt mạng. Thế mà ngươi lại sợ hãi mệnh lệnh gia tộc, đến gặp nàng lần cuối cũng không dám. Nếu không phải bản cung muốn thu nàng làm muội, ngươi định trốn tránh cả đời sao?”

Hôm qua, bởi vị trí thống lĩnh cấm quân còn trống, Thẩm gia liền tiến cử Lâm Mông thay thế.

Nhờ vậy, Thẩm Lê Lạc mới mượn cớ điều động cấm quân để đẩy Lâm Mông rời đi.

“Khi ngươi thăng chức phát tài, nắm quyền cấm quân trong tay, thì Tiểu Đào của bản cung bị đ.â.m nhiều nhát, bị đẩy xuống giếng, hấp hối trong tuyệt vọng. Lâm Mông, ngươi nói ngươi muốn yêu nàng, bảo hộ nàng. Vậy lời hứa đó rẻ mạt đến thế sao?”

“Ngươi có biết lúc nàng chết, tay còn siết chặt thanh tiểu mộc đao này không?”

Ta ném thanh tiểu mộc đao bị nước ngâm đến méo mó co rút ra trước mặt hắn.

Lâm Mông run rẩy hai tay nâng lấy mộc đao, Thấy vết m.á.u vẫn còn lưu lại trên thân gỗ, một nam nhân tám thước như Lâm Mông cũng phải gập lưng quỳ dưới chân ta, khóc không thành tiếng.

Ta lạnh lùng nói:

“Lâm Mông, ngươi là một kẻ hèn nhát. Thẩm gia hại c.h.ế.t Tiểu Đào, mà ngươi vẫn cam tâm làm chó cho nhà họ. Bản cung sẽ không thu hồi thành mệnh. Vì Tiểu Đào của bản cung không thể gả cho một kẻ hèn yếu vô năng như ngươi.”

Một lúc lâu sau, Lâm Mông cẩn thận nhét thanh tiểu mộc đao đã biến dạng vào trong áo, đặt sát bên tim. Hắn dập đầu thật sâu trước ta, ánh mắt trở nên đờ đẫn nhưng kiên quyết:

“Thần đã hiểu.”

Lâm Mông quỳ suốt bên ngoài Dưỡng Tâm điện, tự xin được dẫn binh chinh phạt Bắc Triều.

Khi hắn bước ra khỏi Dưỡng Tâm điện, bị Lâm phụ đang đợi sẵn ngoài cửa tát lệch mặt. Lâm phụ giận dữ quát mắng: “Nghịch tử!”

Lâm Mông quỳ một chân xuống đất:

“Phụ thân, trung hiếu khó vẹn toàn. Con đã bị trói buộc bởi lợi ích gia tộc quá lâu. Lần này, xin để con tự mình lựa chọn.”



Chung Tuệ Cung.

Ta v**t v* thanh tiểu mộc đao còn nguyên vẹn trong tay, nhẹ nhàng đặt nó vào trong quan tài.

Tiểu Đào vốn không mang theo thanh đao này bên mình. Vừa rồi, khi ta đi thu dọn di vật của nàng, mới phát hiện thanh mộc đao ấy được nàng cất kỹ trong hộc ngầm sau gương trang điểm, trân quý như báu vật.

Trên chuôi đao, nàng tự tay khắc một tiểu đào hoa — chất chứa tâm sự thiếu nữ khó thổ lộ.

Đêm ấy, khi ta xin chỉ thu nhận Tiểu Đào làm muội, đã thắp đèn suốt đêm, tự tay chế ra một bản sao giống hệt. Mà chính thanh đao giả ấy, cuối cùng lại khiến Lâm Mông dâng mình xin xuất chinh.



Ngày Lâm Mông xuất chinh, Hắn vận quân phục chỉnh tề, nhưng người đã gầy rộc đi nhiều.

Lâm Mông quỳ một chân trước mặt ta: “Nương nương, nếu lần này thần có thể bình định loạn Bắc Triều, cầu xin nương nương gả Tiểu Đào cho thần.”

Ta không đáp, chỉ khẽ vẫy tay.



Lần này, loạn Bắc Triều bùng nổ, Thẩm gia xuất binh, Lâm gia xuất tướng.

Nhà họ Thẩm bị bất ngờ chặt đứt một cánh tay, nguyên khí đại thương. Lại thêm việc Thẩm Lê Lạc mưu hại hoàng tử, vì sợ tội mà tự sát, khiến phụ thân nàng là Thẩm Thanh Xuyên bị giáng ba cấp liên tiếp.

Từ đó, nhà họ Thẩm không còn khả năng chống lại hoàng quyền nữa.



Mấy ngày liền ta không chợp mắt, cuối cùng ngất lịm trước linh vị Tiểu Đào. Khi tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên ta thấy là Hoàng đế đang ngồi nhắm mắt tĩnh dưỡng bên chiếc ghế cạnh giường.

Dưới mắt người quầng thâm rõ rệt, một bàn tay đặt bên giường, đang nhẹ nắm lấy tay ta. Ta vừa động đậy một chút, người liền mở mắt.

Hoàng đế đỡ ta ngồi dậy. Người nhìn ta, bỗng cúi xuống hôn lên má ta một cái.

Ta ngơ ngác chưa hiểu gì, thì thấy người mỉm cười, nói:

“A Phục, nàng lại mang thai rồi.”

Ta ngỡ ngàng nhìn xuống bụng mình. Hoàng đế kéo lại vạt áo sau lưng cho ta, nghiêng đầu nói:

“Trẫm có linh cảm… lần này sẽ là công chúa.”

Ta ngẫm nghĩ một lát: “Vậy tên của con, thiếp muốn tự đặt.”

Hoàng đế cười: “Được, đặt là gì?”

Ta nói: “Gọi là Chước Hoa đi.”
 
Khuynh Quốc Khuynh Tâm
Chương 26: Ngoại truyện: Cửu công chúa.



Ta tên là Tần Tĩnh Nghi, là cửu công chúa của Thịnh triều.

Từ nhỏ, ta đã có hai người mẫu thân.

Một người ở trong bức họa, một người thì ngồi ngắm bức họa ấy. Người trong tranh là mẫu thân ruột đã sinh ra ta, là tiên hoàng hậu – chính thất của phụ hoàng.

Người ngồi ngắm tranh là mẫu phi nuôi dưỡng ta trưởng thành – Phúc hoàng quý phi.

Ta còn có vài huynh đệ tỷ muội — tứ hoàng huynh Nguyên Du, thập hoàng đệ Nguyên Chiêu, thập nhất hoàng muội Chước Hoa.

Chúng ta cùng nhau lớn lên trong Chung Tuệ cung.

Tứ hoàng huynh yếu ớt như cành liễu trong gió, suốt ngày ôm quyển sách văn chương nhạt nhẽo mà ho khù khụ.

Chậc chậc, cái thân thể ấy, chỉ cần gặp một con ch.ó lớn là coi như xong đời.

Nguyên Chiêu từ nhỏ vô tư vô lo, lại còn đặc biệt tham ăn. Hồi bé béo tròn như con cóc vàng, ngậm đồng tiền còn tưởng là bùa chiêu tài.

Còn Chước Hoa thì coi như nhìn thuận mắt nhất. Mới mấy tháng tuổi mà đã bò rất nhanh, vừa bò vừa cắn người.

Tứ hoàng huynh chạy chậm nhất, có một dạo mỗi ngày tay đều đầy dấu răng.

Còn ta — là người chạy nhanh nhất.



Phúc Mẫu phi khác hẳn với các vị phi tần nương nương khác. Người rất thích sửa chữa đồ vật, ở bên người ta luôn cảm thấy nhẹ nhõm, thư thái.

Tuy ta không phải do Phúc mẫu phi sinh ra, nhưng lại là đứa con được người sủng ái nhất.

Từ nhỏ ta đã hoạt bát nghịch ngợm, vậy nên mẫu phi chẳng những cho ta học hành cùng các hoàng tử, mà còn cho ta đến võ trường luyện tập binh pháp.

Người sáng suốt đều nhận ra, phụ hoàng kỳ vọng rất nhiều vào Nguyên Chiêu.

Thế nhưng Nguyên Chiêu lại chẳng có chí hướng, suốt ngày đi theo Phúc mẫu phi nghiên cứu cổ vật.

Thường xuyên trốn học để “nghiên cứu”, không ai cản nổi.

Phụ hoàng ép hắn đọc sách, học võ. Nguyên Chiêu ngoài mặt vâng dạ, sau lưng lại âm thầm phản kháng — hắn trực tiếp đem mấy hộp ngọc tỷ mà phụ hoàng sưu tầm đem đi mài thành chuỗi hạt.

Phải biết rằng, ngay cả Phúc mẫu phi cũng chỉ dám lén giấu những ngọc tỷ ấy đi,

Còn hắn, Nguyên Chiêu — kẻ cứng đầu số một của Chung Tuệ cung, lại dám đem toàn bộ mài sạch, xâu thành chuỗi tràng hạt.

Hôm đó, phụ hoàng trông thấy một bàn đầy chuỗi hạt, tức đến xanh cả mặt: "Vô pháp vô thiên! Vô pháp vô thiên!!"

Ngài chẳng màng thân phận, xắn tay áo lên quát lớn: "Thằng nhãi ranh, trẫm phải treo ngươi lên cây tùng đón khách để rước cả thiên hạ tới mà xem!"

Mỗi lần đánh xong Nguyên Chiêu, phụ hoàng lại đến tìm Phúc mẫu phi . Mà nếu lúc ấy Phúc mẫu phi đang say mê sửa mấy món đồ cổ, thì lại càng vui vẻ.

Mẫu phi tìm được bình yên trong việc tu sửa cổ vật, còn phụ hoàng thì tìm thấy bình yên từ mẫu phi.

Dẫu có giận đến đâu, phụ hoàng cũng chỉ im lặng kéo ghế ngồi cạnh, xem cả một buổi chiều.



Khi trưởng thành, ta được ban phủ riêng ra ngoài cung, theo quy cách của một hoàng tử. Phúc Mẫu phi nói:

"Nguyên Chiêu bất tài, nhưng tĩnh Nghi văn thao võ lược, là hiếm có trong nhân tài trụ cột."

Phụ hoàng nghe theo lời mẫu phi, liền đổi lễ thành niên của ta từ vàng bạc châu ngọc thành một đội quân. Từ khi ta có trí nhớ, phụ hoàng vẫn luôn nắm chặt binh quyền trong tay.

Đây là lần đầu tiên ngài phá lệ.



Sau này, ta thành thân với một lang quân tuấn tú, ôn hòa.

Thế nhưng sau khi thành thân, ta lại lo lắng việc mang thai sẽ ảnh hưởng đến việc huấn luyện quân đội.

Ta vào cung, bày tỏ nỗi khổ với Phúc mẫu phi.

"Mẫu phi, ta phải tìm cách tránh thai mới được.”

Mẫu phi nghe xong, lén lút nhét cho ta một bình nhỏ: "Thay vì con tránh, thì chi bằng... khiến nam nhân không thể sinh nữa."

Ta trố mắt nhìn mẫu phi, choáng váng. Trên bàn trong Dưỡng Tâm điện, nơi phụ hoàng xử lý chính vụ, đặt một chiếc đồng hồ tự động tinh xảo.

Mà cái bình nhỏ kia... chẳng phải chính là thứ dầu bôi trơn mà mẫu phi nhỏ vào đồng hồ ấy mỗi ngày sao?

Ta lắp bắp: "Người… người… đã làm thế với phụ hoàng sao…"

Phúc Mẫu phi chớp mắt, đưa ngón tay trỏ lên môi, ra hiệu “suỵt” với ta.

Sau đại yến gia đình, Chung Tuệ cung sẽ bày thêm một bàn cơm tất niên. Sau khi ta báo cáo tình hình quân đội cho phụ hoàng, thấy Nguyên Chiêu đang gặm một cái đầu vịt, gặm đến hăng say, mặt mũi nhễ nhại.

Tiểu Chước Hoa cũng học theo, cầm một cái khác, gặm đến mặt đầy dầu mỡ.

Phụ hoàng nhìn Nguyên Chiêu giận luyện sắt không thành thép, thở dài:

"...Sớm biết ngươi vô dụng thế này, trẫm đã nên cùng mẫu phi ngươi sinh thêm mấy đứa."

Ta nhìn phụ hoàng, lại nhìn Phúc mẫu phi đang mỉm cười dịu dàng. Cuối cùng, ta đưa mắt nhìn cái đầu vịt trên bàn, yên lặng đối diện nó, rồi lặng lẽ giống hệt như nó.

Phụ hoàng hưởng thọ 50 tuổi thì băng hà.

Di chiếu của người giấu phía sau biển ngọc ở Càn Thanh điện , đợi đến tang lễ ngày mai sẽ công bố tân đế.

Lòng ta bất an, nghĩ ngợi mãi, cuối cùng vẫn quyết định đêm nay đi xem trước.

Nhân lúc đêm tối, ta vội vã đến Càn Thanh điện, lại phát hiện đã có người đến trước.

Ta trông thấy mẫu phi thoăn thoắt leo thang, ba bước hai bước đã tháo xong biển ngọc Càn Thanh điện.

Ta gãi đầu: "Ơ kìa, mẫu phi, sao người thuần thục vậy ạ?"

Mẫu phi hừ một tiếng: "Chuyện lạ gì đâu, biển trong cung này có cái nào là ta chưa từng sửa?"

Khi cầm được thánh chỉ, tay ta run lên vì căng thẳng. Mẫu phi thấy thế thì trấn an:

"Nếu tên hôn quân kia thật sự hồ đồ đến mức truyền ngôi cho Nguyên Chiêu,

bản cung sẽ tự mình viết lại một chiếu thư khác cho con."

Ta chậm rãi mở thánh chỉ — sáu chữ "truyền vị Cửu công chúa" hiện rõ trước mắt.



Sau khi đăng cơ, ta nắm trong tay binh quyền, một lời nói ra là luật triều đình.

Bốn bể yên ổn, tám phương an bình.

Thái hậu cũng chẳng nhàn rỗi. Người mới ba mươi mấy tuổi, theo lời người nói —

"Đang là lúc tuổi trẻ xông pha."

Khi xây dựng hành cung suối nước nóng, đám thợ bất ngờ đào trúng cổ mộ triều trước.

Tin về tới kinh thành, Thái hậu lập tức lên đường không chần chừ. Trước lúc rời cung, người vẫy tay tiêu sái chào mọi người:

"Khởi giá! Ai gia đi hành cung tiếp tục sửa cổ vật đây!"

(hết)
 
Back
Top Bottom