Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giá Oản Chúc Full

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giá Oản Chúc Full
Chương 60 - Ngoại Truyện (6)


Phó Tự Nhạc nhìn thẳng về phía trước, hỏi."

Anh đã từng theo đuổi các cô gái?"

Giọng nói không hề gợn sóng."

Chuyện này chưa từng có."

" Có thể thấy được."

Chu Phi Lương lại cười ha ha."

Anh không thích quanh co lòng vòng."

Có một mục tiêu liền theo đuổi, đây là nguyên tắc của anh. cô tiếp tục hỏi."

Gần nhất anh có đi chơi gái không?"

Anh thầm mắng một tiếng, nói thẳng."

Gần nhất thật không có."

" Gần nhất là bao lâu."

"...

Chừng mười ngày."

Chu Phi Lương nói xong liền tự cắn lưỡi mình một chút.

Phó Tự Nhạc âm u nhìn anh."

Chờ anh có thể chịu được ba tháng rồi hãy đến theo đuổi em."

" Tôi khinh."

Anh suýt nữa văng ra."

Chịu đựng cùng theo đuổi có thể tiến hành đồng thời không."cô quay người nhìn ra ngoài cửa xe, không trả lời."

Này, anh đang nói chuyện thành thật với em đấy."

Ánh mắt cô lóe lên."

Em cũng đang cùng anh nói chuyện thành thật a."

" Được, 3 tháng đúng không."

Anh hào khí to lớn thêm vào một câu."

Em chờ."

Nói thì nói như thế, có điều, Chu Phi Lương cũng không có đi tìm qua các cô gái, anh đi hỏi Vương Thần mấy chiêu."

Theo đuổi con gái rất đơn giản, không biết xấu hổ là được.

Cậu xem Hạ ca ca, mọi thủ đoạn phiền toái, buồn nôn đều đã vận dụng, cho nên cậu ta cùng cô bé đáng yêu đã kết hôn."

Vương Thần một bên ăn dưa hấu, một bên cười đến híp mắt lại, không có dưa hấu thì mùa hè không hoàn chỉnh.Chu Phi Lương hỏi ngược lại."

Cậu không biết xấu hổ như vậy sao lại chưa kết hôn?"

" Bởi vì tôi thiện lương, không đành lòng để cậu làm người độc thân cuối cùng."

Vương Thần trả lời rất đương nhiên.

Chu Phi Lương thật muốn đem dưa hấu đập lên đầu Vương Thần.Cuối cùng, Vương thần lưu loát nói một tràng, Chu Phi Lương nghe xong thì cau mày.Công việc của Chu Phi Lương rất bận rộn, không có nhiều thời gian để theo đuổi Phó Tự Nhạc.Anh đi tới tiệm bán hoa của Phó Tự Hỉ, mua một chậu hoa tú cầu.

Phó Tự Hỉ nhận ra anh là bạn Hạ Khuynh, cũng không sợ như người lạ, có thể cười cùng anh chào hỏi.Chu Phi Lương cảm thấy, đây là cô gái cực kỳ hạnh phúc. cô có người em gái tốt nhất, có thể thay cô gánh vác mọi chuyện.Anh không ở lại quá lâu, liền đi tới trường học của Phó Tự Nhạc.Phó Tự Nhạc thấy anh liền đau đầu, nhắc nhở anh còn chưa qua ba tháng.

Anh chỉ đem chậu hoa đưa xong liền đi."

Anh đây rất bận rộn, cứ như vậy đi."

Phó Tự Nhạc liếc mắt đã biết đây là hoa trong cửa hàng của chị mình, trên tấm thiệp đi kèm là chữ viết ngay ngắn của chị.Chu Phi Lương chọn hoa này là rất đúng, nếu anh đưa những thứ linh tinh khác, độ thành công sẽ không còn cao nữa.

Nhưng đây là hoa của Phó Tự Hỉ, Phó Tự Nhạc nhất định sẽ coi như trân bảo.Vương Thần có chút điểm kỳ quái, có điều Chu Phi Lương nghĩ lại, vẫn là dựa theo thói quen của mình thì hơn.

Chu Phi Lương tan ca liền qua trường học của Phó Tự Nhạc.Cứ như thế ngẫu nhiên gặp nhau mấy lần, Phó Tự Nhạc rốt cục phá lệ, ngày nào đó rỗi việc sẽ ngồi cùng anh trên bậc thang của trường nói chuyện.

Kỳ thực, nếu không liên quan đến vấn đề tình cảm thì anh và cô trò chuyện tương đối hòa hợp.Anh liền thấy kỳ quái."

Anh có một thắc mắc, có phải em có chướng ngại về tình cảm không?"

Phó Tự Nhạc mặt lanh.

" Hiện tại anh đang theo đuổi em, hỏi em câu này anh nghĩ anh có phần thắng sao?"

" không phải, bầu không khí giữa chúng ta không giống như vậy."

Mặc dù Chu Phi Lương không nói là tình yêu, nhưng khi thấy Hạ Khuynh cùng Phó Tự Hỉ ngọt ngào không sợ ngấy.Mà anh cùng Phó Tự Nhạc hoàn toàn không có loại cảm giác đó, nói trắng ra, giống như là loại hai người anh em nói chuyện.

Phó Tự Nhạc thấy sắp tới giờ đi ngủ, đứng lên."

Anh cứ từ từ suy nghĩ, em phải đi về."

Chu Phi Lương vẫn ngồi, một tay kéo cô lại."

Đây là vấn đề của hai ta, em không thể không có trách nhiệm như vậy."cô khoát tay, mặt không hề có cảm xúc."

Với sự thông minh của anh thì có ngồi đây cả một buổi tối cũng chưa chắc có đáp án, ký túc xá sắp đóng cửa, có việc thì ngày mai đến sớm."

Anh chăm chú nhìn bóng lưng cô, nở nụ cười. không sai, cô nói đúng lắm, ngày mai đến sớm.Phó Tự Nhạc không có cách nào đem Chu Phi Lương cùng những người đã từng theo đuổi cô đánh đồng với nhau.

Tuy anh nói là theo đuổi, thế nhưng biểu hiện của anh cũng chỉ giống như là bạn bè bình thường giao du mà thôi.cô ngoại trừ chị gái, xưa nay cũng không có cùng người khác qua lại quá thân mật.

Chu Phi Lương xem như là người đầu tiên.

Thế nhưng muốn nói là tình yêu, thì lại không phải.Chỉ là ở cùng anh rất thư thái, chỉ đến thế thôi. cô đối với những việc anh từng trải qua trước đây có sự đồng cảm. cô cũng đã từng vì chị của mình, mà một ngày làm vài công việc, rất mệt.Nhưng trong lòng vẫn cố chấp, chỉ cẩn chị mình trải qua đước, hết thảy đều đáng giá.Chu Phi Lương không giống cô ở chỗ, anh đối với người nhà không bị phụ thuộc, anh có trách nhiệm của một người con trai cả.Ngày thứ hai, Chu Phi Lương không tăng ca, tan việc liền chạy đến lầu dưới ký túc xá hét to tên cô.cô trực tiếp bưng một chậu nước dội xuống.

Anh nhanh nhẹn tránh được, sau đó lại tiếp tục gào cổ gọi. một lát sau, Phó Tự Nhạc cảm thấy quá mất mặt, liền đi xuống, lên xe cùng Chu Phi Lương.Chu Phi Lương lái xe ra khỏi ký túc xá, sau đó dừng ở chỗ cây có bóng râm, mới mở miệng."

Này, anh nói em là con gái, có thể hay không không cần cả ngày nghiêm mặt như vậy."

" Có rắm mau thả."

Sắc mặt Phó Tự Nhạc lạnh đến cực điểm.

Anh châm một điếu thuốc, tựa lưng vào ghế ngồi, nhả mấy làn khói một lúc mới nói.

" Công ty có chút việc, anh phải ra nước ngoài một thời gian.

Kỳ hạn em nói anh sẽ tuân thủ, ngược lại, anh có quá khứ đen tối, cũng không sợ nói cho em biết, anh tìn những cô gái kia chỉ là để phát tiết mà thôi, anh không có bạn gái, giữ mình cho ai a." cô dùng tay quạt quạt mấy cái, đem khói thuốc bay về phía anh."

Kỳ hạn ba tháng còn rất dài, có chuyện gì thì đến lúc đó nói sau."

Thấy cô tựa hồ rất ghét mùi khói thuốc, anh dập tắt."

Em sao cứ bướng bỉnh như thế."

" Nếu anh không thấy phiền thì làm ơn nhường đường một chút."

" Ba tháng thì ba tháng, có điều, bà chị a, thân thể rất đau đớn, đến để tôi nếm thử ngon ngọt trước đã."

Anh đột nhiên giữ đầu cô lại, Phó Tự Nhạc theo trực giác liền ngăn cản.

Với thân thủ của Chu Phi Lương, anh muốn áp chế ai thật dễ như ăn cháo, trước đây chẳng qua là không muốn cùng cô tính toán, có điều cô đều là bộ dáng vân đạm phong khinh, trong lòng anh thực buồn rầu.Lại nói, anh sẽ một thời gian dài không ở trong nước, với bộ dáng của cô, chắc sẽ không nhớ anh.

Phó Tự Nhạc ý thức được ý đồ của anh, muốn quay mặt sang chỗ khác, lại bị anh giữ quá chặt, cô tàn nhẫn nói."

Cút ngay cho tôi."

Anh nhìn hai mắt cô đều bốc hỏa, cười khẽ một tiếng, sau đó đặt lên môi cô.

Phó Tự Nhạc từng nghe Phó Tự Hỉ nói, Hạ Khuynh rất thơm.Phó Tự Nhạc làm sao cũng không thể ngửi thấy trên người Hạ Khuynh có mùi vị gì.

Có điều, Chu Phi Lương đúng là có.Là mùi thuốc lá, cùng với một loại không rõ là mùi gì, không tính là đáng ghét.

Nụ hôn và con người anh đều thô lỗ giống nhau, đầu lưỡi làm càn, hai tay rất có trật tự.Phó Tự Nhạc phản ứng rất lạnh nhạt, cô không nhúc nhích, mở to mắt nhìn anh.

Chu Phi Lương đáy mắt hiện lên ý cười, đây nhất định là nụ hôn đầu của cô.

Anh rời khỏi môi cô, áp sát lầm bầm nói."

Phó Tự Nhạc, coi như là cho anh ăn thuốc an thần đi."cô đánh một cái vào bụng anh, sau đó đẩy anh ra, xuống xe.

Vừa rạng sang ngày thứ hai, Chu Phi Lương liền xuất ngoại.

Trước khi đi, anh gọi điện cho Phó Tự Nhạc, nói đây là đó điện thoại của anh, nếu muốn anh thì gọi cho anh.Phó Tự Nhạc không thể tưởng tượng nổi, cô sao lại phải muốn anh?

Cuộc sống sau này, cô thật không nghĩ đến anh như thế nào.Anh mỗi ngày sẽ ở một lúc nào đó gọi điện cho cô, nếu như anh không có nói chuyện tình yêu, cô sẽ rất có kiên trì.

Chẳng qua, Chu Phi Lương vốn không nói lời ngon tiếng ngọt gì, anh tình nguyện nói thẳng mà tô tục.Phó Tự Nhạc suy đoán đại khái mình đúng là có tình cảm cản trở.

Tất cả nhiệt tình của cô đều ở trên người chị mình, đối với người khác thì đặc biệt xa cách.Đột nhiên ngày nào đó, Chu Phi Lương không gọi điện thoai, ba ngày không có tin tức gì.

Phó Tự Nhạc nhất thời có chút không quen, nhưng nghĩ lại, chắc anh đang rất bận.Cứ như thế mấy ngày cuối tuần, cô đến Hạ gia, đi tìm Phó Tự Hỉ, thật trùng hợp lại gặp Vương Thàn và Hạ Khuynh.

Đôi bên gặp nhau liền chào hỏi thoáng qua, thế nhưng cô lại nghe Vương Thần nói một câu như vậy."

Cá tính Chu Phi thích đem việc vơ vào người, sớm muộn đem mệnh kết thúc sớm."

Phó Tự Nhạc dừng cước bộ một chút, sau đó trong đầu cô cấp tốc xét qua tin tức mấy ngày trước.cô tiến vào phòng Phó Tự Hỉ, vội vàng nói."

Chị, cho em mượn máy tính một chút."

" Ừ đây."

Phó Tự Hỉ gật đầu, đem lấy ra.

" Tự Nhạc cho em dùng."

Sau đó Phó Tự Nhạc thấy Phó Tự Hỉ dùng đến rất thành thạo, sửng sốt một chút, đột nhiên nói."

Tự Nhạc, chị cho em đấy.

Cái này chị chỉ đem ra chơi a, còn có Hạ Khuynh dạy chị nhớ này nọ rồi."cô cảm thấy Phó Tự Nhạc dùng khẳng định so với mình dùng sẽ có ích hơn.

Phó Tự Nhạc ngẩng đầu cười." không cầm, em bình thường đều có máy tính dùng."

" Ân, nếu em muốn thì cứ nói, chị đưa cho em."

Phó Tự Hỉ hi hi ha ha một hồi.

Phó Tự Nhạc mở ra tin tức mấy ngày trước, sau đó liền choáng váng...Nước Mỹ diễn ra cuộc đấu súng.

Chàng trai Trung Quốc dũng cảm đứng ra. cô biết, Chu Phi Lương trời sinh tinh thần trọng nghĩa, nhưng là....Người này đúng là điếc không sợ súng.

Phó Tự Hỉ thấy Phó Tự Nhạc có chút hồn vía lên mây, tò mò nhìn màn hình một chút, sau đó đọc nhiều lần cũng không hiểu, liền hỏi."

Câu này có ý gì thế?"

Phó Tự Nhạc phục hồi lại tinh thần." không có gì, người xấu lại đánh nhau."

Phó Tự Hỉ hiểu mà như không hiểu chỉ " Ừ" một tiếng.Phó Tự Nhạc tỉ mỉ nhìn mẩu tin tức, bên trong cũng không đề cập đến tên chàng trai người Trung Quốc, chỉ là sự kiện phát sinh đúng ngày Chu Phi Lương cắt đứt lên lạc."

Chị, em có việc nên phải đi về."

" Ah, được."

Phó Tự Hỉ sững sờ, cảm giác em gái có chút không đúng, lo lắng hỏi."

Tự Nhạc, em sao thế?"

Phó Tự Nhạc cười động viên." không có gì, em phải lập tức đi về."

Phó Tự Hỉ gật gù, chờ Phó Tự Nhạc đi rồi, cô cũng đến xem cái tin tức kia, cô có chút không hiểu lắm, nhưng cô biết đó là chuyện không tốt.Phó Tự Nhạc rốt cục gọi đến số điện thoại kia.

đang đợi kết nối, cô lần đầu tiên có loại tâm tình nhớ nhung này."

Này, Phó Tự Nhạc, anh tốt xấu gì cũng là lần đầu nói chuyện yêu đương, cho anh chút mặt mũi đi a."

" Anh khinh, em nghĩ chỉ một mình em là con gái, tích cách thì không đáng yêu, em cho rằng ai cũng kiên trì được như anh."

" Phó Tự Nhạc, đừng có tiếp tục gánh vách một mình nữa, tìm một người để dựa vào có tốt hơn không?"

" Em làm bạn gái của anh, anh liền thủ thân vì em.".........

Chu Phi Lương, người kia tuyệt đối đừng là anh.
 
Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giá Oản Chúc Full
Chương 61 - Ngoại Truyện (7)


Chu Phi Lương thời điểm nhìn thấy điện thoại cũng không dám tin, do dự một lát mới bắt máy.

Phó Tự Nhạc đi thẳng vào vấn đề hỏi.

"Sao lâu như vậy mới bắt máy?"

Anh cười hắc hắc.

"Anh thụ sủng nhược kinh, tim gan còn đang nhảy quýnh lên đây này."cô không để ý anh đang cố gắng khuếch đại từ ngữ, chỉ nhẹ nhàng hỏi."

Chu Phi Lương, anh còn sống."

" Này không phải phí lời sao."

" Trọng thương?"

"Hả?

Cái gì trọng thương?"

" Nước Mỹ bắn nhau..."

" Nước Mỹ bắn nhau thì làm sao?

Liên quan gì đến anh a."

" Nguyên lai không phải là anh..."

Phó Tự Nhạc thở ra một hơi, nghe giọng nói sinh long hoạt hổ này thức sự không giống bị thương.Chu Phi Lương xù lông.

"Con mẹ nó Phó Tự Nhạc!

Lão tử không ở nước Mỹ, lão tử ở Canada, Canada!"

Cô hơi kinh ngạc.

"Không phải anh nói anh đi Mỹ sao?"

"đi em gái em a (???)!

Hai ngày đầu anh ở Mỹ, ngày thứ ba sẽ đến Canada.

Lời nói của anh em coi là gió để bên tai a!"

Nữ nhân này chính là muốn anh tức giận mà.

"Anh bảo trọng."

Phó Tự Nhạc nói xong liền ngắt điện thoại, cô lại đến Hạ gia một lần nữa, lôi kéo Phó Tự Hỉ nói chuyện."

Chị, chị biết Chu Phi Lương không?"

" Hình như có nghe qua rồi."

Phó Tự Hỉ ngẩn ngơ."

Anh ta là ai nhỉ?"

"Chính là người đứng bên cạnh Hạ Khuynh vào ngày chị kết hôn ấy.

Phó Tự Nhạc nghĩ ngợi một hồi."

Ừ ừ!

Chị biết, anh ta mua hoa của chị, chị giảm giá cho anh ta.

Nhưng anh ta đưa tiền cho chị nói không cần trả lại."

"Chị cảm thấy anh ta như thế nào?"

Cái bồn hoa tú cầu kia, Phó Tự Nhạc vẫn đặt ở trong phòng ngủ để chăm sóc."

Anh ta là bạn tốt của Hạ Khuynh, ân, không phải người xấu.

Có điều anh ta rất thích nói chuyện với mẹ cùng bà nội, chị cũng không hiểu sao lại luôn nói."

" Chị có cảm thấy anh ta đẹp mắt hay không?"

Phó Tự Hỉ lắc đầu." không đẹp bằng Hạ Khuynh."

Phó Tự Nhạc cười, chị của cô là thành thật nhất.

Chu Phi Lương quả thật không thể nói là tuấn tú, nhưng tướng mạo anh rất đàn ông, tính cách cũng là loại đó."

Chị, em nói với chị, em cảm thấy anh ta so với Hạ Khuynh đẹp mắt hơn."

Phó Tự Hỉ sửng sốt."

Tại sao vậy?

Hạ Khuynh đẹp như vậy mà."

" Bởi vì anh ấy là Hạ Khuynh của chị."

Phó Tự Hỉ có chút hồ đồ, nhìn Phó Tự Nhạc ngẩn người một trận, đột nhiên thông suốt."

Tự Nhạc cảm thấy anh ta so với Hạ Khuynh đẹp mắt hơn, là bởi vì anh ta là của Tự Nhạc sao?"

" không biết anh ấy có phải của em hay không.

Nhưng em chính là cảm thấy anh ấy rất đẹp mắt."

Phó Tự Hỉ lúc này đã rõ ràng, cười híp mắt."

Chị biết rồi.

Tự Nhạc, em đang yêu sao?"

" không phải, chẳng qua là cảm thấy anh ấy không tệ."

Phó Tự Nhạc cũng không biết chính mình có phải là yêu hay không, nhưng so với khi ở cùng Hạ Khuynh, cô cùng Chu Phi Lương có vẻ đã quá mức tình bạn."

Ân, em yêu thích anh ta, liền sẽ cảm thấy anh ra ưa nhìn.

Ân, còn có, sẽ có mùi thơm.

Trước đây Hạ Khuynh bắt nạt chị, anh ấy không hề thơm."

Phó Tự Nhạc mỉm cười."

Em chỉ không muốn anh ta bị thương."

"Mọi người đều muốn yêu thương, nếu như anh ta tốt với em, em liền yêu thích anh ta, liền phải tin tưởng anh ta.

Nếu như anh ta bắt nạt em, chị sẽ bảo Hạ Khuynh đánh lại anh ta."

Phó Tự Hỉ cười ha ha, lại thêm một câu."

Hạ Khuynh hiện tại đều nghe lời chị."

Phó Tự Nhạc ngả vào lòng Phó Tự Hỉ."

Chị, cảm ơn chị."

Chu Phi Lương thực sự quá tức giận.

Anh tìm hiểu tin tức nước Mỹ bắn nhau, mới rõ cú điện thoại của Phó Tự Nhạc có ý gì.sự thực là, tuy anh không có tham gia bắn nhau, nhưng cũng thiếu chút nữa gặp họa.

Anh bởi vì gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, cứu một cô gái.

Anh không nghĩ cùng cô bé kia có nhiều dính dáng, cứu xong liền định rời đi, ai ngờ lại bị hãm hại đâm một nhát.
cô gái kia là bị mua chuộc , nhát dao này, chỉ liên tưởng thôi cũng biết là rủi ro cao.

Chu Phi Lương cũng không kịp xem cái gì " giai đoạn cửa sổ"( giai đoạn sơ nhiễm HIV), trực tiếp đi kiểm tra.

Trong lúc kiểm tra, anh liền đình chỉ liên lạc cùng Phó Tự Nhạc.Nếu như anh thật sự bị nhiễm bệnh, như vậy cô sẽ không vui vẻ thương anh, sự tình sẽ không thể tốt hơn.

Kết quả kiểm tra cuối cùng cũng có, Chu Phi Lương thở phảo nhẹ nhõm, may không có nhiễm bệnh.

Khoảng thời gian này chuyện của công ty cũng xong xuôi, anh dự định về nước sẽ nói chuyện với Phó Tự Nhạc.Cũng không biết cô nghe thế nào lại liên tưởng đến cái tin tức bắn nhau, lần đầu tiên chủ động gọi cho anh.

Tuy rằng rất khó chịu việc cô tính sai địa điểm, thế nhưng cảm giác được cô lo lắng cũng khá tốt.Chu Phi Lương vội vàng trở về nước, sau đó liền đến trường học tìm Phó Tự Nhạc.

Phó Tự Nhạc nhìn thấy anh thì vẫn là dáng vẻ lạnh như băng.

Nhưng anh càng nhìn càng thấy hợp mắt."

Anh trông hiện tại em đáng yêu hơn nhiều."

" Anh lại có chuyện gì?"

" Anh đã trở về, lại tiếp tục theo đuổi em a." cô nhìn anh một chút."

Công ty anh bị phá sản?"

" Anh cũng muốn a!

Anh mệt muốn chết đây!

Còn không bằng đấm bốc thoải mái hơn."

Chu Phi Lương ôm lấy vai cô, bộ dạng nhiệt tình, lôi kéo cô hướng về phía xe mình đi."

đi một chút, anh kể cho em sự cố của anh, anh đã nói với em, anh thật sự thiếu chút nữa muốn tuyệt tự."

Phó Tự Nhạc sau khi nghe xong chỉ nhíu mày lại."

Anh thật sự không có việc gì chứ."

" Phí lời."

Chu Phi Lương đập tay lái một cái."

Anh đem mọi thứ đều kiểm tra qua!

Đợi được xác định thật sự không có việc gì mới trở về."cô cũng từng nghe qua giải thích về giai đoạn cửa sổ, không dài không ngắn, tâm đã thả lỏng lại bắt đầu lo âu."

Hết một tháng lại đi kiểm tra một lần đi."

" Được.

Nếu như kiểm tra lại có vấn đề, đó chính là vận xui của anh"Sau đó anh dừng lại."

Nếu thật sựu có chuyện, anh chắc chắc sẽ không dựa vào em."

Phó Tự Nhạc không lên tiếng, xuyên qua tấm kính nhìn hàng cây phía trước, tay nắm lại, sau đó mở ra."

Chu Phi Lương, Anh nói chuyện của mình rất nhiều rồi, hôm nay em cũng có chuyện muốn nói với anh."

Chu Phi Lương lấy ra điếu thuốc châm lửa, nhưng lại nghĩ tới cái gì, liền ném cái bật lửa đi, thảnh thơi nói."

Em đừng có nói là em yêu anh a."

" Anh cảm thấy em vì chị của mình mà tậm tâm tận lực, nhưng em phải nói cho anh." cô đem tầm mắt nhìn về phía anh."

Chị em, chị ấy bị em hại thành như vậy."

Chu Phi Lương thu lại nét mặt, lẳng lặng nghe.

" Chị em trước đây rất ưu tú, phi thường thông minh, chị ấy bị em đẩy xuống cầu thang, đầu đập xuống mới thành như vậy."

" Nếu như không có em, chị em có thể tiếp tục đi học, mẹ em có thể đi làm, ba em không cần đi làm khổ cực như vậy nuôi gia đình."

" Chu Phi Lương, em chưa từng nói chuyện này cho ai.

Em chưa từng nói với ba mẹ, càng không dám nói với chị."

" Ở trước mặt mọi người, bề ngoài em ra vẻ che chở chị đầy đủ, nhưng thực chất, em mới là kẻ chủ mưu."

Phó Tự Nhạc kể đến mức rất bình thản, nhưng Chu Phi Lương lần đầu tiên nhìn thấy cô khóc. cô vẫn thong dong bình tĩnh, chỉ khi nói đến chị thì cô mới có sự bi thương bao trùm.

Anh ôm cô."

Được rồi, đừng khóc.

Chị của em không phải rất tốt sao.

Chúng ta ai lại chưa từng làm chút chuyện ngu xuẩn đây."

" Chu Phi Lương, em đối với anh tạm thời chưa có cái gì là yêu đương mãnh liệt, có điều em có thể khẳng định chính là có hảo cảm."

Phó Tự Nhạc đem nước mắt gạt đi."

Chị em nói, phải tin tưởng, em sẽ tin anh một lần, chỉ một lần.Anh suy nghĩ cho thật kỹ, đứa con gái âm hiểm xấu xa này có phải là người anh muốn, suy nghĩ trả lời cho chắc chắn cũng chưa muộn."

Anh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời."

Phó Tự Nhạc, chuyện sau này anh sẽ giúp em gánh vách."

Chu Phi Lương đối với việc này đã rất rõ ràng.Phó Tự Nhạc sau đó liền khôi phục bình tĩnh.

Nhưng anh biết, trong lòng cô căn bản không bỏ xuống được sai lầm của chính mình.Chu Phi Lương trực tiếp gọi điện thoại cho Hạ Khuynh.

"Tôi muốn gặp vợ của anh."

Hạ Khuynh rất không tình nguyện.Vợ tôi khả ái như vậy, cậu có ý định gì."

" Anh lo lắng cái gì, tôi lại không phải Vương Thần, tôi không thích kiểu phụ nữ này."

Chu Phi Lương đột nhiên ngẫm lại, chính mình lại thích ngược, đi thích nhất cô gái có tính cách nặng nề như vậy.Hạ Khuynh không kiên nhẫn."

Tôi cảnh báo cậu, dám nói với vợ tôi một từ không đúng, anh em chúng ta không còn gì để nói."

" Đệt!

Sao anh phiền phức thế.

Tôi có chuyện quan trọng muốn gặp cô vợ đáng yêu của anh."

Hạ Khuynh cuối cùng cũng vẫn đồng ý.

Anh hỏi đến tột cùng có chuyện gì, nhưng Chu Phi Lương chỉ nói."

Chờ mọi chuyện được giải quyết, vợ anh sẽ tự nhiên nói cho anh."

Thời điểm cuối tuần, Hạ Khuynh liền dẫn Phó Tự Hỉ ra ngoài.

Phó Tự Hỉ nhìn thấy Chu Phi Lương, nở nụ cười. cô nghĩ tới, đây là người mà em gái mình yêu thích.

Chu Phi Lương cũng không dám đối với cô quá nhiệt tình, chỉ lo Hạ ca ca khó chịu sẽ đánh nhau ở đây.Hạ Khuynh đi ra ngoài phòng, anh xuyên qua cửa sổ nhìn vào bên trong, trong lòng suy nghĩ, Chu Phi không biết đang nói chuyện gì.

Chu Phi Lương ngồi xuống đối diện Phó Tự Nhạc, rót cho cô một cốc trà."

Phó tỷ tỷ xin chào, tôi là Chu Phi Lương."

Phó Tự Hỉ cũng chào lại."

Xin chào, tôi là Phó Tự Hỉ."

" Hôm nay tới tìm cô là có chuyện quan trọng muốn nói với cô."

" Ân, anh nói đi."

Chu Phi Lương biết Phó Tự Hỉ nghe không hiểu những lời quang co lòng vòng, liền nói thẳng."

Nếu như em gái cô đã làm chuyện có lỗi với cô, cô sẽ tha thứ cho cô ấy sao?"

Phó Tự Hỉ sửng sốt một chút, sau đó khẳng định nói."

Em ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với tôi."

" Tôi nói nếu như." cô lắc đầu."

Tôi không trách em ấy."

" Phó tỷ tỷ, tôi đây, muốn cùng Phó Tự Nhạc bên nhau."

"Ân." cô cười ha ha."

Hai người yêu nhau, tôi biết."

Chu Phi Lương thấy Phó Tự Hỉ cười ngây ngô, cũng cười."

Tôi không muốn cô ấy đem mọi chuyện giấu ở trong lòng.

Cái chuyện kia, cô ấy giấu nhiều năm như vậy.

Tôi tính nôn nóng, muốn cho cô ấy buông xuống sớm một chút." cô trịnh trọng gật đầu."

Ân, em ấy mệt mỏi quá.

Anh đối với em ấy thật tốt, như vậy tôi mới không bảo Hạ Khuynh đánh anh."

" Phó tỷ tỷ, cô ấy từng làm một chuyện sai lầm.

Cái sai lầm này, chỉ có cô mới có thể giúp được cô ấy."

....Chu Phi Lương đi rồi, Phó Tự Hỉ vẫn còn kinh ngạc ngồi đấy.

Hạ Khuynh tiến lại ôm cô."

Tiểu bàn đoàn?" . cô khôi phục lại tinh thần, xoay người ôm anh."

Hạ Khuynh, Tự Nhạc thật khổ cực."

Anh sượt qua trán cô."

Chu Phi nói cái gì?" cô lắc đầu một cái."

Em muốn gặp Tự Nhạc.

Em thấy em ấy rồi sẽ cùng anh nói."

" Được."

Buổi tối, Phó Tự Nhạc đến Hạ gia, theo thường lệ trước đi về phía sau trạch phòng, đi đến nơi mới phát hiện Phó Tự Hỉ ngồi ở trên ghết salong ôm đại hùng.

"Chị, làm sao mà lại đi đến bên này."

Phó Tự Hỉ cười."

Tự Nhạc, đên nay chị cùng em ngủ."

Phó Tự Nhạc lập tức ý thức có chuyện không tốt."

Hạ Khuynh bắt nạt chị?"

" không có."

Phó Tự Hỉ phủ nhận."

Chi nói với anh ấy rồi, đêm nay ngủ cùng em."

Phó Tự Nhạc cười đáp."

Được, em đã lâu không ngủ cùng chị rồi."

Sau khi hai chị em nằm lên giường, Phó Tự Hỉ đột nhiên quay sang Phó Tự Nhạc, lầm bầm mở miệng."

Ngày hôm nay Chu Phi Lương cùng chị nói một chuyện."

Phó Tự Nhạc nhất thời hiểu được, người liền cứng đờ.Nhận ra được phản ứng của em gái, Phó Tự Hỉ động viên cọ cọ vào người em gái."

Tự Nhạc, không phải sợ."

Phó Tự Nhạc chờ để trạng thái cứng nhắc kia không còn, đột nhiên thất thanh khoc rống."

Chị, xin lỗi.

Em thật sự không phải cố ý, em không phải cố ý..."

" Đừng khóc, đừng khóc, không trách em."

Phó Tự Nhạc ôm chặt lấy Phó Tự Hỉ, cảm giác áy náy mãnh liệt ập tới."

Đều là em không tốt, em quá xấu xa..."

Phó Tự Hỉ nhẹ nhàng vỗ về em gái." không khóc nữa, kỳ thực, chị không nhớ rõ sự việc đó.

Chị chỉ biết là em đối với chị rất tốt, ai muốn bắt nạt chị, em liền đi đánh họ.

Ba mắng em, nhưng em vẫn cứ đi đánh nhau.

Ba mẹ đi rồi, chị lại là người vô dụng, em đều chăm sóc chị, mua cho chị thật nhiều món ngon, nhưng chính em không ăn."

" Tự Nhạc, chúng ta đều đã từng làm sai chuyện.

Chị cũng đã từng làm chuyện xấu đây, nhưng mẹ không trách chị.

Mẹ nói, chỉ cần dũng cảm thừa nhận sai lầm, liền vẫn là cô bé ngoan."

" Em cũng là cô bé ngoan, em gái chị là khỏe mạnh nhất."

" Chúng ta đều không muốn nhắc tới nó, chị hiện tại sống rất tốt, chị có em, có Hạ Khuynh, có cha mẹ chống, cũng có gia gia nãi nãi, à, còn có ba mẹ trên trời nữa, còn có đại hùng baỏ bảo, mọi người đều đối với ta rất tốt."

" Chị vẫn vảm thấy chính mình ngu ngốc.

Có điều, chị có em cùng Hạ Khuynh, hai người rất thông minh, cho nên chị ngốc ngốc cũng không sao."

" Hơn nữa, hiện tại chị không có ngốc như vậy.

Ân, chị của em vừa thông minh lại dũng cảm, đây là Hạ Khuynh nói."

" Tự Nhạc đừng khóc, có chị ở đây."

Phó Tự Nhạc dựa vào Phó Tự Hỉ, chỉ là khóc, cuối cùng cô vừa khóc vừa nói không thành lời."

Chị, em yêu chị."

Phó Tự Hỉ lau nước mắt của mình, sau đó lại lau cho Phó Tự Nhạc, đem mặt kề gần vào Phó Tự Nhạc, thân mật cười."

Chị cũng yêu em.

Em là em gái tốt nhất trên đời."

Buổi tối ngày hôm ấy, Phó Tự Nhạc mơ một giấc mơ.Chị gái mười hai tuổi của cô, đang đứng bình an dưới cầu thang, cười khanh khách nhìn cô, trong mắt đều là yêu thương sâu sắc.

Phó Tự Hỉ đưa tay ra, khẽ vuốt mặt Phó Tự Nhạc, ôn nhu nói " Tự Nhạc, chị vĩnh viễn yêu em."
 
Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giá Oản Chúc Full
Chương 62 - Ngoại Truyện (8)


Sau hôn lễ, Hạ Khuynh cùng Phó Tự Hỉ không lâu liền đi Châu Âu hưởng tuần trăng mật.Phó Tự Hỉ lần đầu đi máy bay, cô nắm lấy tay Hạ Khuynh không buông.

Hạ Khuynh cười trêu chọc cô." cô bé quê mùa."cô cũng cười."

Em đã đọc ở trong sách rồi, em không quê mùa."

Sau đó cô lạ lẫm nhìn ra ngoài cửa sổ."

Hạ Khuynh, chúng ta bay cao như thế, có phải ba mẹ cũng ở trên những đám mây trắng này không?"

" Bọn họ ở nơi cao đến nỗi máy bay không bay tới được."

" Ừ."

Phó Tự Hỉ có chút thất vọng, ngồi sát cửa sổ, tiếp tục hướng lên phía trên nhìn, sau đó nở nụ cười."

Hạ Khuynh..."

" Hả?"

Hạ Khuynh liếc nhìn ngoài cửa sổ."

Thấy cái gì?"

" Em thấy ba mẹ."cô chỉ vào đám mấy xa xa."

Bên kia... là mặt ba mẹ."

Anh nhìn chăm chú khuôn mặt tươi cười của cô, đem cô kéo vào trong nhực."

Bọn họ nói cái gì?"

" Bọn họ nói, vĩnh viễn yêu Tiểu Hỉ và Nhạc Nhạc."

Anh hừ một tiếng."

Bọn họ không nhìn thấy anh sao? không thích con rể đẹp trai như vậy?"cô hạnh phúc làm nũng trong ngực anh."

Bọn họ nói anh rất tốt, cũng rất thích anh."

Ở Châu Âu, Phó Tự hỉ hoàn toàn không hiểu tí ngôn ngữ nào, cô không dám rời Hạ Khuynh nửa bước.

Thế nhưng cô rất vui vẻ.

Thành phố xa lạ, mọi người xa lạ, nhưng bởi vì có anh, cô thoải mái hưởng thụ .cô còn phát hiện, nguyên lai cũng có rất nhiều người mập mạp giống cô. một tuần sau, đội ngũ nhiếp ảnh đã đi đến Châu Âu, chính thức bắt đầu chụp ảnh quay phim.Tất cả các bức hình của Phó Tự Hỉ cùng Hạ khuynh đều là biểu hiện chân thật.

Bọn họ không cần tạo tư thế gì, cũng không cần nhìn nhau bằng ánh mắt lập dị, nhất cử nhất động trao cho nhau đều thắm thiết yêu thương.Khi bộ ảnh đước đưa tới, Phó Tự Hỉ nhìn một lúc, so đi so lại dáng dấp của hai người, đột nhiên nói."

Hạ Khuynh, tại sao anh có thể đẹp đến vậy?

Em không đẹp chút nào."

" Em to gan thật đấy."

Hạ Khuynh vỗ xuống đùi cô."

Dám nói vợ anh không dễ thương, đáng đánh."cô chu mỏ một cái."

Vợ anh rất béo nha."

Anh cũng nhìn bức hình kia, cười cô một trận."

Cho nên mới nói em là cô bé ngốc, đây không gọi là béo, đây mới chính là cái anh yêu thích.

Phó Tiểu Hỉ của anh, ai dám nói?"cô quay đầu lại, nhìn về phía anh cười."

Nhưng mà, Hạ Khuynh, em cảm thấy chúng ta đứng cùng nhau rất ưa nhìn, so với đơn độc rất buồn cười."

" không chỉ đứng cùng nhau đẹp mắt."

Anh vừa nói vừa áp người về phía cô."

Mà nằm cùng nhau lại càng đẹp hơn."

Hạ Khuynh từ sau hôn lễ liền không dùng biện pháp an toàn, Phó Tự Hỉ trong lòng chờ mong tiểu bảo bảo đến, đối với anh cầu hoan liền muốn gì được nấy.Sau tuần trăng mật, cô tiếp tục kinh doanh tiệm bán hoa, đôi lúc tình cơ đi xem lịch, tính mỗi tháng kinh nguyệt đến là ngày nào.Ngày nào đó, cô đột nhiên bị đau bụng, vừa mới bắt đầu thì nghĩ là đau bụng, chạy vào nhà vệ sinh nhìn, phát hiện thấy có máu dính trên quần lót, hẳn là kinh nghuyệt đến rồi.Nhưng cẩn thận nghĩ lại, ngày tháng này không khớp.

Phó Tự Hỉ ôm cái bụng đau ra khỏi nhà vệ sinh, cô bé mới tới thấy cô bộ dáng không đúng, nâng cô vào nghỉ ngơi.cô bé này là Hạ Khuynh phái tới, nhìn cô chủ sắc mặt tái nhợt, trong lòng căng thẳng, vội vàng thông báo cho Hạ Khuynh.

Hạ Khuynh nghe xong tình trạng của Phó Tự Hỉ, vội vã nói với trợ lý một tiếng, liền chạy tới.Anh trực tiếp ôm Phó Tự Hỉ lên xe.

Phó Tự Hỉ ngồi trên ghế, mồ hôi lạnh ứa ra."

Em đau..."

" Chúng ta rất nhanh sẽ đến bệnh viện."

Hạ Khuynh trước đây chở cô đều không lái quá nhanh, nhưng vào lúc này cũng không thể không lái nhanh. cô nhẹ nhàng kéo tay anh."

Hạ Khuynh... lái xe cẩn thận..."

Anh lái chậm lại."

Được."

Phó Tự Hỉ mang thai.

Bởi vì không chú ý ăn uống, buổi trưa ăn một bát đậu xanh đường thủy lớn, suýt chút nữa xảy thai.May là hữu kinh vô hiểm (tình huống nguy hiểm nhưng có kết quả như ý), thai nhi giữ lại được.cô nghe xong sợ không dứt, nằm trên giường bệnh, nắm tay Hạ Khuynh có chút run run."

Hạ Khuynh, em không biết.

Nếu như em biết, nhất định sẽ không uống."

" Ngoan, không sao rồi."

Anh khẽ vuốt gương mặt tái nhợt của cô."

Tiểu bảo bảo vẫn còn ở đây."cô sờ sờ bụng mình."

Em sau này sẽ cẩn thận."

" Tiệm hoa trước tiên sẽ đóng cửa, em ngoan ngoãn ở nhà, thư giãn, nghe chút âm nhạc, biết chưa?"

" Ân"cô gật đầu."

Em muốn làm một người mẹ tốt."

Anh lau nước mắt cho cô, giáo huấn."

Sau này không nên hơi tí lại khóc, em muốn bảo bảo đáng yêu giống em sao."

" hiện tại em không đáng yêu."

Hạ Khuynh đắc ý, nắm khuôn mặt cô."

Đó là chồng em đối với em quan tâm đầy đủ."cô cười."

Chồng em giỏi quá."

Phó Tự Hỉ đóng tiệm hoa, sau đó nghĩ đến chính mình không có tiền, liền nói với Phó Tự Nhạc."

Chị không mở tiệm bán hoa nữa, trước hết sẽ vay tiền Hạ Khuynh.

Em chưa đi làm, chị vẫn là nuôi em.

Chờ sau đó làm việc trở lại, chị trả lại tiền cho Hạ Khuynh."

Ở trong lòng Phó Tự Hỉ, cô là Hạ Khuynh nuôi, mà em gái cô, lại là cô nuôi dưỡng, như vậy bản thân cần phải nỗ lực làm việc.

Phó Tự Nhạc nghe xong cười không ngừng."

Chị trước tiên cứ an tâm dưỡng thai, ba mẹ còn để lại tiền, em không đói được đâu."

" Ân.

Chờ sau khi em cùng Chu Phi Lương kết hôn.

Anh ta sẽ nuôi em."

" không nhanh như vậy, em còn chưa tốt nghiệp, đợi mấy năm nữa."

Phó Tự Nhạc cùng Chu Phi Lương tình cảm không thể nói là oanh oanh liệt liệt, có điều cả hai tính cách đều không dây dưa phiền toái, ở cũng nhau cũng thích hợp.Phó Tự Hỉ bắt gặp Chu Phi Lương cùng Phó Tự Nhạc đang ở cùng nhau, cô cảm thấy rất đẹp đẽ.

Thời điểm mang thai ba tháng, Phó Tự Hỉ đi siêu âm, biết được mình mang thai sinh đôi.cô rất vui vẻ, cùng ngày liền bắt Hạ Khuynh đi ra mộ ba mẹ. cô không thể chờ đợi được, muốn cùng ba mẹ chia sẻ niềm vui này.Hạ Khuynh không ở lại nhà trọ kia nữa, mỗi ngày anh đều về nhà, buổi tối nếu có thời gian sẽ dẫn Phó Tự Hỉ đi tản bộ.Sau khi Phó Tự Hỉ mang thai, tính cách không có thay đổi nhiều, chỉ là thoáng cái sẽ nôn nóng, vóc người càng trở nên đẫy đà, Hạ Khuynh nhìn đã muốn xịt máu mũi, nhưng lại không thể động vào.Vì để cho cô được thoải mái, Hạ Khuynh thay xe nhiều chỗ hơn.

Cuối tuần rảnh rỗi sẽ đưa cô ra ngoài đi dạo, sau đó mua một đống quần áo, đồ chơi trẻ em.

Ngày nào đó, lúc đi ngang qua ' ma thiên luân', Phó Tự Hỉ híp mắt cười."

Hạ Khuynh, nơi đó, chúng ta lần đầu tiên hôn nhau."

Hạ Khuynh bất ngờ nhìn cô."

Em có thể nhớ cái này."

" sẽ không quên, em vẫn nhớ kỹ."cô cười ha ha không ngừng."

Sau này, em phải nói với tiểu bảo bảo, mẹ cùng ba của chúng, ở nơi này lần đầu tiên hôn nhau, hôn rất lâu."

" Nếu nó mà yêu sớm thì cũng không oán anh được, là người làm mẹ như em dạy chúng tư tưởng này."

" Tiểu bảo bảo lớn rồi mới nói cho bọn chúng."cô nhìn mặt anh, ánh mắt dịu dàng."

Em muốn cho bọn chúng biết, em rất yêu ba chúng nó."

Hạ Khuynh mỉm cười, áp sát nàng, tinh tế hôn."

Anh cũng rất yêu mẹ của bọn chúng."

Trong lúc tết xuân, Hạ gia gia, cùng Hạ nãi nãi xuống núi, Hạ gia gia nhìn bụng cháu dâu, cười không khép miệng lại được."

Hạ gia chúng ta rốt cục cũng có sinh đôi.

Tiểu nha đâu, thật sự là không chịu thua kém ai a."

Phó Tự Hỉ cười đến phi thường xán lạn. cô cẩn thận từng ly từng tý một, cái bụng của cô đã rất lớn, liền không thể đi ra ngoài quá xa, chỉ hoạt động trong phạm vi Hạ gia.Lương San sợ Phó Tự Hỉ sinh khó, liền dặn dò Phó Tự Hỉ cách đi bộ thích hợp.

Phó Tự Hỉ nhớ thật kỹ, mỗi ngày sẽ cùng người giúp việc đi dạo một chút.

Tới gần ngày sinh dự tính, cô sớm đã nằm ở bệnh viện chờ sinh.Tâm tình của cô rất mừng rỡ.cô biết sinh con sẽ rất đau, nhưng cô không sợ.

Mẹ cô cũng sinh ra cô cùng em gái như thế. cô tin tưởng mình nhất định chịu đựng được.

Thời điểm Phó Tự Hỉ bắt đầu đau đớn, Hạ Khuynh nhận được thông báo, liền bỏ lại công việc, vội vã tới bệnh viện.Quá trình sinh, anh vẫn bên cạnh cô, cổ vũ cô. cô nhìn anh, trên mặt anh so với cô càng đau đớn hơn.

Sau đó, Phó Tự Hỉ nở nụ cười.Hạ Khuynh... em không sợ... ...

Nguyện vọng của Phó Tự Hỉ được thực hiện. cô sinh một nam một nữ.

cô nhìn hai đứa bé, cười đến phi thường thỏa mãn.

Hai đứa bé chậm rãi lớn, cô mới phát hiện, hai chị em tướng mạo lại không quá giống nhau, bé trai giống Hạ Khuynh hơn, bé gái lại là sự tổng hợp giữa cô và Hạ Khuynh.Có điều, con mắt thằng bé giống cô như đúc, cười lên là cong.

Đối với chuyện đặt tên cho hai chị em, Hạ gia gia đã nghĩ tới.

Hạ Tú, Hạ Cẩm.

Hạ Cẩm cảm thấy chị mình có chút giả dối.Thí dụ như, cô thường thường hỏi mẹ một số vấn đề đơn giản.

Lúc đó, mẹ đều rất kiên nhẫn đáp, Hạ Tú nghe xong cười hì hì nói."

Mẹ thật thông minh a."

Sau đó con mắt của mẹ sẽ cười đến cong cong, rất giống mặt trăng trên trời.

Sau đó Hạ Cẩm cũng học đi hỏi mẹ, có điều, những điều cậu hỏi không giống Hạ Tú, cậu hỏi đều là những câu có chiều sâu.Mẹ nghe xong có chút ngốc, sau đó sẽ đi hỏi ba, có được đáp án sẽ trả lời Hạ Cẩm.

Hạ Cẩm cũng tán thưởng nói."

Mẹ con thật thông minh."

Mẹ cũng cười rất vui vẻ.

Hạ Cẩm biết, ở nhà, địa vị của mẹ phi thường cao, tuy rằng ba hay gọi mẹ là " cô bé ngốc."

Hạ Cẩm mỗi thứ nghe được sẽ học theo răm rắp, kêu một câu."

Mẹ cô bé ngốc."

Mẹ cậu sửng sốt, ba cậu động tác phi thường nhanh, trực tiếp ném cậu ra ngoài.Thế nên, Hạ Cẩm rõ ràng "cô bé ngốc" chỉ có ba cậu mới được nói.Ai cũng không thể nói mẹ của cậu ngốc.

Ngoại trừ ba cậu.

Có đoạn thời gian, Hạ Tú xem truyện cổ tích, đột nhiên thông suốt, nói với em trai mình,"cô bé lọ lem cùng hoàng tử, mẹ cùng ba."

Hạ Cẩm lật lật vài tờ, trả lời."

Mẹ là công chúa, mới không phải cô bé lọ lem."

" Vậy thì là công chúa và hoàng tử."

" Hạ Tú, chị thật sự rất ngốc."

Hạ Cẩm liếc cô một cái, chỉ vào bức tranh."

Mẹ là công chúa, ba là kỵ sĩ."

Hạ Tú nhăn nhó khuôn mặt."

Ba là hoàng tử."

" Chị cái gì cũng không hiểu."

Hạ Cẩm hừ một tiếng, chạy đi.

Hạ Khuynh vào ngày nào đó, lại mang theo Phó Tự Hỉ đến ' ma thiên luân'.Anh ôm cô, nhìn cảnh đêm, oán thán nói."

Hai tiểu quỷ kia ở nhà phiền chết đi, chúng ta vẫn là tới đây hôn nhẹ."

Cô ngửa đầu cười nhìn anh."

Hạ khuynh, chúng ta hôn nhẹ đi."

Sau đó cô chủ động hôn anh. cô đời này may mắn nhất, chính là được trở thành Phó Tự Hỉ.Ba mẹ yêu thương Phó Tự Hỉ, em gái bảo vệ Phó tự Hỉ.

Còn có, Hạ Khuynh sâu sắc yêu Phó Tự Hỉ.***Đã Hoàn Thành
 
Back
Top Bottom