Siêu Nhiên Khúc Xạ Ma Thuật

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
394570016-256-k718264.jpg

Khúc Xạ Ma Thuật
Tác giả: FireGod001
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Chào mừng đến với thế giới của "Khúc Xạ Ma Thuật", nơi ánh sáng không chỉ để soi đường mà còn là nguồn sức mạnh tiềm ẩn.

Một thế hệ những người trẻ tuổi nắm giữ khả năng kỳ diệu này đang dần khám phá giới hạn của bản thân, đối mặt với những thử thách và bí mật đen tối.

Liệu thứ ma pháp độc đáo này sẽ cứu rỗi hay hủy diệt họ?​
 
Khúc Xạ Ma Thuật
Chương 1: Ánh Sáng và Thời Gian


Những bức tường đá xám xịt của cô nhi viện Thánh Agnes lặng lẽ chứng kiến bao nhiêu mùa đông khắc nghiệt và mùa hè oi ả.

Ánh mặt trời hiếm hoi lọt qua những ô cửa sổ nhỏ, vẽ nên những vệt sáng nhạt nhòa trên sàn nhà gỗ cũ kỹ, nơi tiếng chân của những đứa trẻ mồ côi vang vọng mỗi ngày.

Năm tuổi, Hikari đã là một đốm sáng nhỏ trong cái không gian ảm đạm ấy.

Mái tóc dài, màu xanh dương nhạt óng ả, một sự khác biệt dịu dàng giữa những mái đầu nâu hạt dẻ và đen nhánh, luôn thu hút ánh nhìn.

Đôi mắt màu hổ phách của Hikari, to tròn và trong veo, thường ánh lên một vẻ dịu dàng kỳ lạ, như thể đang cố gắng xoa dịu những nỗi buồn vô hình trong không khí.

Ngay cả khi còn đang chơi đùa cùng những đứa trẻ khác, một tia sáng ấm áp dường như luôn vờn quanh bàn tay nhỏ bé của cô, một dấu hiệu mơ hồ của Quang Ma Pháp tiềm ẩn.

Aoi, cùng tuổi với Hikari, lại mang một vẻ tĩnh lặng khác biệt.

Mái tóc xanh băng giá nhạt của cô bé thường rủ xuống che đi đôi mắt vàng kim sắc lạnh, ánh nhìn kiên định và có phần xa cách.

Aoi ít khi cười đùa ồn ào như những đứa trẻ khác, thường ngồi một mình bên cửa sổ, ngắm nhìn những bông tuyết hiếm hoi rơi vào mùa đông hoặc những giọt mưa tí tách mùa hè.

Đôi khi, những bông hoa tuyết nhỏ xíu, tinh xảo đến kỳ lạ, dường như vô tình hình thành trên lòng bàn tay cô bé trong những ngày lạnh giá, một thoáng hiện hữu của Băng Ma Pháp đang chớm nở.

Bên cạnh Aoi thường có một người bạn đồng hành đặc biệt – Shin, con thằn lằn nhỏ màu đỏ thẫm với đôi mắt dị sắc cam-vàng.

Aoi đã tìm thấy một quả trứng kỳ lạ trong một lần chơi ở khu rừng gần đó vào năm trước, và sự ra đời của Shin đã trở thành một bí mật nhỏ giữa hai người.

Shin không giống bất kỳ con thằn lằn nào mà những đứa trẻ ở cô nhi viện từng thấy.

Lớp vảy của nó mịn màng như nhung, và đôi mắt kỳ lạ luôn dõi theo mọi cử động với vẻ quan sát đầy thông minh.

Đôi khi, vào những đêm lạnh lẽo, một hơi ấm dịu nhẹ dường như tỏa ra từ cơ thể nhỏ bé của Shin.

Cuộc sống ở cô nhi viện Thánh Agnes trôi qua chậm rãi, theo nhịp chuông nhà thờ và những công việc thường nhật.

Các sơ, với lòng nhân từ và sự nghiêm khắc cần thiết, cố gắng mang đến cho những đứa trẻ một mái nhà và sự giáo dục cơ bản.

Sơ Agnes, người phụ trách chính của những đứa trẻ nhỏ tuổi, luôn dịu dàng với Hikari vì vẻ ngoan ngoãn và đôi mắt biết lắng nghe.

Với Aoi, sơ Agnes thường dành nhiều sự quan tâm hơn, có lẽ nhận ra sự khác biệt và nỗi cô đơn ẩn sâu trong cô bé.

Shin, với vẻ ngoài kỳ lạ, thường lẩn trốn khỏi tầm mắt của các sơ, chỉ xuất hiện khi ở bên cạnh Aoi.

Một buổi sáng mùa xuân ấm áp, ánh nắng mặt trời chiếu rọi rực rỡ qua ô cửa sổ, làm bừng sáng căn phòng sinh hoạt chung.

Những đứa trẻ đang chơi đùa, tiếng cười nói ríu rít phá tan sự tĩnh lặng thường ngày.

Hikari đang giúp một cậu bé nhỏ tuổi hơn nhặt những viên đá gỗ bị rơi vãi, đôi mắt hổ phách ánh lên vẻ kiên nhẫn.

Aoi ngồi một mình ở góc phòng, ngón tay khẽ vẽ những hình thù kỳ lạ trên sàn nhà bụi bặm, và Shin nằm cuộn tròn trên đùi cô bé, đôi mắt dị sắc khẽ nhấp nháy.

Bất chợt, một tiếng la thất thanh vang lên từ phía cửa.

Một cậu bé lớn hơn, tên là Thomas, mặt mày tái mét chạy vào, vấp ngã suýt chút nữa làm đổ cả chồng sách cũ.

"Lửa!

Lửa ở nhà kho!"

Tiếng la của Thomas khiến cả căn phòng trở nên náo loạn.

Các sơ vội vã tập hợp những đứa trẻ, vẻ mặt lo lắng hiện rõ.

Nhà kho, nơi chứa củi và những vật dụng cũ, là một phần quan trọng của cô nhi viện, đặc biệt là khi mùa đông lạnh giá sắp đến.

Trong sự hỗn loạn, Hikari và Aoi vô tình bị đẩy về phía nhau.

Đôi mắt hổ phách của Hikari thoáng chút hoảng hốt, nhưng rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Cô bé nhìn sang Aoi, người vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh thường ngày, dù đôi mắt vàng kim dường như ánh lên một tia băng giá.

Shin, đang nằm trên đùi Aoi, khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt cam-vàng chăm chú nhìn về phía cửa.

Thời gian dường như chậm lại trong khoảnh khắc đó.

Ba đứa trẻ, mang trong mình những sức mạnh tiềm ẩn mà chính chúng cũng chưa thực sự hiểu rõ, đứng giữa sự náo loạn và lo lắng của những người xung quanh.

Ánh sáng dịu dàng vờn quanh tay Hikari, hơi lạnh thoảng qua từ Aoi, và một hơi ấm kỳ lạ tỏa ra từ Shin.

Ngọn lửa nhỏ bé bùng lên trong khoảnh khắc hoảng loạn, tựa như một lời cảnh báo về những sức mạnh tiềm ẩn đang ngủ yên, chờ đợi thời khắc thức tỉnh trong trái tim của ba đứa trẻ ở cô nhi viện Thánh Agnes.
 
Khúc Xạ Ma Thuật
Chương 2: Dấu Vết Tro Tàn


Khói đen vẫn còn vương vấn trong không khí lạnh lẽo buổi sớm, một mùi khét lẹt khó chịu len lỏi vào từng ngóc ngách của cô nhi viện Thánh Agnes.

Sân trước, nơi thường vang vọng tiếng cười đùa, giờ im ắng lạ thường, chỉ còn tiếng bước chân vội vã của các sơ và những đứa trẻ lớn hơn khi họ cố gắng thu dọn những tàn dư của đám cháy.

Hikari đứng nép mình bên cạnh Aoi ở một góc sân, đôi mắt hổ phách không rời khỏi nhà kho cháy đen.

Những mảng tường ám khói trông như những vết sẹo xấu xí trên khuôn mặt quen thuộc của tòa nhà.

Một cảm giác bất an kỳ lạ lan tỏa trong lòng cô bé, không chỉ vì ngọn lửa suýt chút nữa đã lan rộng, mà còn vì một vùng tối kỳ lạ dường như vẫn còn lơ lửng đâu đó gần những thanh gỗ cháy dở, một sự vắng lặng của ánh sáng mà cô bé nhạy cảm cảm nhận được rõ rệt.

Aoi, dù vẻ ngoài vẫn tĩnh lặng, nhưng đôi mắt vàng kim lại chăm chú quan sát những vệt băng mỏng manh đang tan chảy bất thường trên một mảnh ván gỗ gần đó.

Chúng hình thành rồi tan biến nhanh hơn nhiều so với những giọt sương buổi sáng, một sự thay đổi nhiệt độ kỳ lạ mà cô bé không thể lý giải.

Shin, cuộn tròn trên vai Aoi, khẽ rít một tiếng khe khẽ, hướng cái đầu nhỏ đỏ thẫm về phía một góc khuất của nhà kho, nơi vẫn còn âm ỉ những đốm than đỏ.

Sơ Agnes, với khuôn mặt nhăn nhó vì lo lắng, đang nói chuyện nhỏ với Sơ Mary và Sơ Catherine.

Giọng của họ trầm thấp và căng thẳng, thỉnh thoảng lại ngắt quãng bởi tiếng thở dài.

Những đứa trẻ lớn hơn được giao nhiệm vụ mang những xô nước lớn để dập tắt hoàn toàn những tàn lửa còn sót lại, khuôn mặt chúng lấm lem tro bụi nhưng đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm trọng.

Trong đám đông những đứa trẻ đang tụ tập lo lắng, Hikari để ý thấy Thomas, cậu bé đã báo động về đám cháy, đang đứng một mình ở phía xa, vẻ mặt bồn chồn và có phần lảng tránh ánh mắt của mọi người.

Cậu ta liên tục nhìn về phía nhà kho rồi lại quay đi, đôi tay mân mê vạt áo.

Aoi khẽ kéo tay Hikari, chỉ về phía một vũng nước đọng gần đó.

Trên mặt nước, những tinh thể băng nhỏ xíu lại vừa hình thành, tan chảy gần như ngay lập tức, rồi lại xuất hiện.

Một hiện tượng kỳ lạ không thể giải thích bằng thời tiết.

Shin, vẫn cuộn tròn trên vai Aoi, bất ngờ dựng thẳng đầu lên và khẽ sủa một tràng âm thanh lạ lùng, hướng về phía một chồng bao tải cũ kỹ nằm dựa vào bức tường nhà kho.

Mùi khét vẫn còn nồng nặc, nhưng dường như Shin đang phản ứng với một mùi khác, một thứ gì đó the the và hơi lạ.

Sơ Agnes vỗ tay, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

"Các con, trật tự!

Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Chúng ta cần phải giữ bình tĩnh và nghe theo sự chỉ dẫn."

Giọng sơ Agnes cố gắng giữ vẻ trấn an, nhưng sự lo lắng vẫn ánh lên trong đôi mắt nhân từ của người.

"Những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn hãy vào phòng sinh hoạt chung.

Các con lớn hơn sẽ giúp các sơ dọn dẹp."

Khi những đứa trẻ bắt đầu di chuyển, Hikari vẫn không thể rời mắt khỏi vùng tối kỳ lạ ở nhà kho.

Aoi nắm chặt tay cô bé, cảm nhận được sự bất an của bạn mình.

Shin vẫn hướng cái đầu nhỏ về phía chồng bao tải, phát ra những tiếng rít nhẹ đầy cảnh giác.

Thời gian trôi đi chậm chạp trong bầu không khí căng thẳng.

Người lớn bận rộn với công việc dọn dẹp và những cuộc trao đổi lo lắng.

Ba đứa trẻ, mỗi người mang một cảm nhận kỳ lạ về những dấu vết tro tàn, lặng lẽ quan sát, những giác quan đặc biệt của chúng dường như đang cố gắng giải mã một bí ẩn mà đôi mắt người thường không thể thấy.

Ngọn lửa đã tắt, nhưng những dấu vết của nó vẫn còn âm ỉ, không chỉ trên những bức tường cháy đen mà còn trong những cảm nhận mơ hồ của Hikari, Aoi và Shin.
 
Khúc Xạ Ma Thuật
Chương 3: Những Lời Thì Thầm và Dấu Vết


Ngày sau vụ cháy, không khí u ám bao trùm cô nhi viện Thánh Agnes như một tấm màn dày.

Những tiếng cười nói thường ngày đã nhường chỗ cho những lời thì thầm lo lắng và tiếng sột soạt của chổi khi những đứa trẻ lớn hơn cố gắng quét dọn lớp tro bụi bám đầy sân.

Sơ Agnes triệu tập một cuộc họp nhỏ với tất cả những đứa trẻ trên bảy tuổi trong phòng sinh hoạt chung.

Giọng sơ trầm buồn nhưng vẫn giữ được sự nghiêm nghị thường ngày khi sơ hỏi về những gì chúng đã thấy hoặc nghe thấy trước khi ngọn lửa bùng lên ở nhà kho.

Hầu hết những đứa trẻ đều lắc đầu, đôi mắt vẫn còn ánh lên vẻ sợ hãi.

Thomas, khi được hỏi đến, lắp bắp vài câu về việc nhìn thấy khói bốc ra từ mái nhà kho và vội vã chạy đi báo động.

Cậu ta không nhắc đến vẻ bồn chồn và ánh mắt lảng tránh của mình ngày hôm qua.

Trong khi đó, Sơ Mary và Sơ Catherine cẩn thận lật từng mảnh ván cháy đen trong tàn tích nhà kho.

Mùi khét vẫn còn nồng nặc, quyện lẫn với mùi ẩm mốc của những vật dụng bị thiêu rụi.

Họ tìm kiếm những dấu vết bất thường, một mẩu tàn thuốc, một vết dầu loang, bất cứ thứ gì có thể gợi ý về nguyên nhân gây ra hỏa hoạn.

Tuy nhiên, đống tro tàn dường như đã nuốt chửng mọi manh mối.

Hikari đứng gần đó, lặng lẽ quan sát.

Vùng tối kỳ lạ mà cô bé cảm nhận được vẫn còn ở đó, một khoảng không gian dường như không phản xạ ánh sáng, lơ lửng ngay phía trên đống gỗ cháy dở.

Cô bé khẽ nhíu mày, cố gắng hiểu cái cảm giác "vắng lặng" này là gì.

Nó không đáng sợ, nhưng lại rất khác thường, như một nốt trầm lạc lõng trong bản nhạc quen thuộc của ánh sáng.

Aoi ngồi xổm bên một vũng nước đọng gần đó, ngón tay khẽ chạm vào những tinh thể băng nhỏ xíu vừa hình thành trên bề mặt.

Chúng tan chảy gần như ngay lập tức dưới đầu ngón tay cô bé, nhưng một cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ vẫn lưu lại.

Cô bé cảm thấy một sự rung động nhẹ nhàng, rất khẽ, trong không khí xung quanh vũng nước, như thể có một nguồn năng lượng băng giá đang dao động.

Shin, thường lẩn trốn khi có nhiều người, hôm nay lại bám chặt lấy vai Aoi.

Đôi mắt dị sắc của nó không ngừng hướng về phía chồng bao tải cũ kỹ gần bức tường nhà kho.

Thỉnh thoảng, nó lại khẽ rít lên một âm thanh the thé, khác hẳn những tiếng kêu bình thường của nó.

Mùi khét vẫn bao trùm, nhưng dường như Shin đang ngửi thấy một mùi khác, một thứ gì đó hơi ngọt và hắc.

Sơ Catherine tìm thấy một mẩu kim loại xoắn lại giữa đống tro tàn.

Nó không giống bất kỳ vật dụng nào thường được cất giữ trong nhà kho.

Bà đưa nó cho Sơ Agnes xem, cả hai đều nhíu mày khó hiểu.

"Đây là cái gì vậy?"

Sơ Catherine lẩm bẩm.

Cuộc điều tra của các sơ dường như không mang lại kết quả rõ ràng.

Không có dấu hiệu nào cho thấy một tai nạn thông thường (như nến đổ hay bếp lò hỏng).

Những lời khai của bọn trẻ cũng không có gì đặc biệt.

Sự bối rối và lo lắng ngày càng tăng lên trong không khí.

Hikari khẽ kéo tay Aoi, chỉ về phía Thomas đang lén lút rời khỏi nhóm những đứa trẻ lớn hơn đang dọn dẹp.

Cậu ta đi về phía ngược lại với phòng sinh hoạt chung, hướng về phía khu vườn sau cô nhi viện.

Aoi nhìn theo Thomas, rồi lại nhìn xuống vũng nước với những tinh thể băng kỳ lạ.

Một ý nghĩ mơ hồ thoáng qua trong đầu cô bé, một sự liên kết mơ hồ giữa cái lạnh lẽo kỳ lạ và sự bồn chồn của Thomas.

Shin trên vai Aoi lại rít lên, lần này có vẻ khẩn trương hơn, vẫn hướng về phía chồng bao tải.

Lần này, Aoi cũng cảm nhận được rõ hơn cái mùi hơi ngọt và hắc mà Shin đang phản ứng.

Nó không giống mùi khói, cũng không giống bất kỳ mùi nào cô bé từng ngửi thấy ở cô nhi viện.

Cuộc điều tra của người lớn dường như đang đi vào ngõ cụt, nhưng những giác quan khác thường của ba đứa trẻ lại đang dần thu thập những mảnh ghép kỳ lạ, những dấu vết mà đôi mắt người lớn có lẽ đã bỏ qua.

Những lời thì thầm của ánh sáng, sự rung động của băng giá và phản ứng kỳ lạ của ngọn lửa nhỏ bé có thể là chìa khóa cho bí ẩn đang ẩn sau lớp tro tàn.
 
Khúc Xạ Ma Thuật
Chương 4: Bóng Tối và Lời Cảnh Báo


Những ngày sau vụ cháy trôi qua trong sự dè dặt và im lặng.

Các sơ vẫn tiếp tục những cuộc điều tra kín đáo, nhưng dường như không có thêm manh mối nào được tìm thấy.

Sự lo lắng vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt họ, một nỗi bất an mơ hồ lan tỏa khắp cô nhi viện.

Hikari, Aoi và Shin vẫn âm thầm theo dõi.

Hikari không thể nào quên được vùng tối kỳ lạ ở nhà kho, nó vẫn lơ lửng trong tâm trí cô bé như một vết mực không thể tẩy xóa.

Aoi tiếp tục cảm nhận những đợt lạnh lẽo bất thường và sự rung động kỳ lạ gần khu vực cháy, và Shin vẫn giữ thái độ cảnh giác cao độ với chồng bao tải cũ, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rít nhỏ đầy bí ẩn.

Trong giờ học buổi chiều, khi Sơ Agnes đang giảng bài về những câu chuyện đạo đức, Hikari và Aoi trao đổi những ánh mắt lo lắng.

"Cậu có còn thấy cái bóng tối đó không?"

Aoi khẽ thì thầm, giọng nói gần như không phát ra tiếng.

Hikari gật đầu, đôi mắt hổ phách ánh lên vẻ bối rối.

"Tớ không hiểu nó là gì, nhưng nó cứ ở đó."

Shin, đang nằm ngoan ngoãn trong lòng Aoi dưới lớp áo choàng rộng của cô bé, bất ngờ ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm về phía cửa lớp học.

Một thoáng bối rối hiện lên trên khuôn mặt Aoi, nhưng cô bé nhanh chóng vuốt nhẹ Shin để trấn an nó.

Sau giờ học, khi những đứa trẻ đang chơi đùa ở sân, Hikari và Aoi lén lút tiến về phía nhà kho.

Khu vực cháy đã được dọn dẹp sơ bộ, nhưng mùi khét vẫn còn nồng nặc.

Hikari đưa tay về phía những thanh gỗ cháy dở, cố gắng cảm nhận "vùng tối" mà cô bé đã thấy.

Một cảm giác lạnh lẽo, trống rỗng lan tỏa trong lòng bàn tay cô.

Bất ngờ, một giọng nói nghiêm khắc vang lên sau lưng họ.

"Hikari!

Aoi!

Hai con đang làm gì ở đây?"

Sơ Agnes đứng ở cửa nhà kho, đôi mắt nhân từ thường ngày ánh lên vẻ nghiêm nghị.

"Ta đã dặn các con không được bén mảng đến khu vực này.

Nó không an toàn."

Hikari và Aoi giật mình quay lại, khuôn mặt thoáng chút sợ hãi.

"Chúng con chỉ..."

Hikari lắp bắp.

"Không cần giải thích," Sơ Agnes cắt lời, giọng nói dịu lại nhưng vẫn kiên quyết.

"Ta hiểu các con tò mò, nhưng đây là việc của người lớn.

Các con nên tập trung vào việc học tập và chơi đùa.

Đừng tự ý điều tra bất cứ điều gì."

Sơ Agnes nhìn cả hai cô bé với ánh mắt lo lắng.

"Ta biết các con là những đứa trẻ đặc biệt," sơ nói, giọng hạ thấp như một lời thì thầm.

"Nhưng đôi khi, sự tò mò có thể dẫn đến những nguy hiểm mà các con không lường trước được.

Hãy để chúng ta giải quyết việc này."

Aoi siết chặt tay Hikari, cảm nhận được sự lo lắng chân thành của sơ Agnes.

Hikari cúi đầu, cảm thấy một chút thất vọng nhưng cũng hiểu được sự quan tâm của người lớn.

Tuy nhiên, dù đã bị cảnh báo, bộ ba vẫn không thể gạt bỏ những cảm nhận kỳ lạ của mình.

Tối hôm đó, khi tất cả mọi người đã ngủ say, Aoi khẽ lay Hikari dậy.

Shin, thức giấc theo, dụi dụi đầu vào tay Aoi.

"Tớ vẫn thấy lạnh ở chỗ vũng nước," Aoi thì thầm.

"Và Shin vẫn rất lạ với cái bao tải đó."

Hikari gật đầu.

"Có lẽ có điều gì đó mà người lớn không nhìn thấy."

Ba đứa trẻ nhìn nhau trong bóng tối mờ ảo của căn phòng ngủ tập thể.

Lời cảnh báo của Sơ Agnes vang vọng trong đầu họ, nhưng sự thôi thúc khám phá sự thật vẫn âm ỉ cháy.

Bóng tối bao trùm cô nhi viện, nhưng trong trái tim của bộ ba, một ngọn lửa tò mò và quyết tâm đã bắt đầu nhen nhóm.

Liệu họ có vâng lời người lớn, hay sẽ bí mật tiếp tục hành trình tìm kiếm những dấu vết ẩn sau lớp tro tàn?

Thời gian sẽ trả lời.
 
Back
Top Bottom