Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Không Trở Về Giang Đông - Hoa Lạc Mộng Cửu Châu

Không Trở Về Giang Đông - Hoa Lạc Mộng Cửu Châu
Chương 20: Chương 20



Tôi nhướng mày, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn. Hắn giơ điện thoại lên, trên màn hình là video ghi lại cảnh buổi tiệc tối nay, trong đó, tôi tươi cười rạng rỡ, rõ ràng vô cùng vui vẻ. Tôi không nói thật. Mục đích của tôi là để giành quyền nuôi con mà lật đổ hắn.

Tôi chỉ nhàn nhạt nói: "Là một trong những người từng bị anh chèn ép ở nơi làm việc, tôi có quyền tham gia mà."

Hắn bật cười chua chát: "Chuyện chèn ép nơi công sở ngày nào chẳng xảy ra, vì sao chỉ nhắm vào tôi mãi không buông?"

Tôi bật cười thành tiếng, trong giọng cười mang theo vẻ lạnh lẽo: "Bởi vì kiểu chèn ép của anh quá vô lý, lại còn kèm theo chuyện ăn cây táo rào cây sung, ngoại tình bất trung, mà ngay từ đầu mục đích của anh đã nhắm thẳng vào con đường thăng tiến của người ta. Vì thế, đáng ghét đến cùng cực."

Hắn thở dài, khí thế yếu đi: "Rốt cuộc là anh quá tùy hứng."

Lâu sau, hắn lại hỏi: "Em thực sự hận anh đến thế ư?"

Tôi nhất thời không phản ứng kịp hắn đang nói đến chuyện gì, tôi tưởng rằng câu chuyện về buổi tiệc tối nay đã kết thúc rồi.

Hắn giải thích thêm: "Lôi chuyện gian lận thi cử năm đó của Thẩm Bình ra để đối phó anh, chuyện này chỉ có em mới nghĩ ra. Em đã bàn bạc với Lý Chính Kiền, liên thủ nhằm vào anh, đúng không?"

Quả nhiên là người thông minh! Chẳng trách hắn có thể đi đến ngày hôm nay. Tôi khẽ hít một hơi.

Nhưng tôi cũng chẳng sợ hắn, thậm chí còn chế giễu hắn: "Anh nói như thể chính tôi là người gian lận giúp cô ta vậy. Không phải chính tay anh làm sao? Tự làm tự chịu thôi!"

Tôi không thèm để ý đến hắn nữa, xoay người muốn trở về phòng ngủ. Anh ra hiệu bảo tôi ở lại, có lẽ còn lời muốn nói.

"Em hận anh cũng phải thôi, anh không trách em.”

“Năm đó anh quá bồng bột, giờ chuyện vỡ lở, anh cũng không còn gì để biện minh.”

“Kết hôn với anh bao nhiêu năm, anh chưa từng để em có một ngày thực sự yên ổn. Nực cười là, nếu anh thật sự ngoại tình, cũng là do anh tự chuốc lấy. Nhưng hết thảy mọi chuyện lại bắt nguồn từ chính sự cố chấp của anh."

Tôi rũ mắt, lát sau ngước lên, ánh nhìn lạnh lùng như băng.

"Thật ra, tôi hận nhất chính là bản thân mình. Quá ngu muội, quá do dự, lại đi đặt tình cảm lên một người như anh. Tôi từng nghĩ, anh chỉ là nhất thời hồ đồ, sẽ không vì cô ta mà phản bội tôi.”

“Nhưng tôi đã sai ngay từ đầu và rồi sai lầm nối tiếp sai lầm. Chính tôi đã tự tay hủy hoại cuộc đời mình, biến một ván bài đẹp thành thua trắng.”

“Anh nói cô ta từ vùng quê nghèo khó đi lên không dễ dàng. Nhưng có ai dễ dàng chứ? Tôi dễ dàng sao? Tôi đã tự hủy hoại chính mình. Lẽ ra tôi nên vươn lên mạnh mẽ, nhưng lại phí hoài bao năm thanh xuân vì một người như anh.”

“Anh nghĩ rằng tôi đã phát ti3t xong, rằng tôi không thiệt thòi sao?”

“A, thật nực cười!”

“Cuộc đời này, bi kịch thường khoác lên vẻ ngoài của hài kịch, còn kẻ thua cuộc thì luôn mang dáng vẻ kẻ chiến thắng. Nếu những năm qua tôi không tự cứu lấy mình, có lẽ đã bị cuốn vào vũng lầy này cả đời.”

“Anh nói cô ta không có năng lực, vốn dĩ chỉ có thể giãy giụa ở dưới đáy xã hội, nhưng nhờ có anh nâng đỡ mà bước lên được. Vậy tôi hỏi anh, cô ta có tư cách gì để được giúp đỡ như thế? Còn tôi thì sao? Anh đã từng dành cho tôi sự ưu ái đó chưa?”

“Anh nói anh không ngoại tình, nhưng đây mà gọi là không ngoại tình sao? Nếu anh thật sự phản bội, có phải còn muốn ép tôi rời đi tay trắng đúng không?”

Tôi dừng lại một chút, “Chọn ngày không bằng đụng ngày, ly hôn đã đề ra rất nhiều lần rồi, chắc anh cũng đã có sự chuẩn bị. Hôm nay, tôi lại thông báo với anh một lần nữa, ly hôn là chuyện chắc chắn, không có gì để bàn bạc thêm."

29.

Sáng sớm hôm sau, khi tôi thức dậy, phát hiện ra rằng Trình Hạo Nhiên còn ngồi ở vị trí tối qua, vẫn giữ nguyên tư thế như cũ. Hắn muốn phát điên thì cứ để hắn phát điên.

Tôi giả vờ như không nhìn thấy, tự đi vào bếp kiếm chút gì đó ăn. Con trai học mẫu giáo tư thục, buổi sáng nhà trường sẽ cung cấp bữa ăn. Khi tôi đưa con rời khỏi nhà, Trình Hạo Nhiên mở miệng:

"Giai Ninh, những lời em nói tối qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Hôm nay em về sớm một chút, chúng ta nói chuyện. Anh đồng ý ly hôn."

Trong lòng tôi khẽ vui mừng.

Buổi tối, tôi cố ý mua cho con bộ lego mới, để con chơi một mình, còn tôi và cha thằng bé sẽ bàn về việc gia đình này nên tan rã như thế nào. Trình Hạo Nhiên rõ ràng bình tĩnh hơn rất nhiều.

"Ngoại trừ những tài sản đã được thỏa thuận là của em trước hôn nhân, những tài sản còn lại anh không phản đối chia đôi.”

“Quyền nuôi con giao cho em cũng được. Không thể khiến em hạnh phúc, anh xin lỗi."

Nói xong, hắn rơi nước mắt.

"Ừm." Tôi cúi đầu, không nói thêm lời nào cay nghiệt.

"Nhưng anh có một điều kiện." Hắn nghiêm túc nói.

"Giai Ninh, lần trước em đi công tác, con khóc đến mức sắp suy sụp, cố sức muốn chạy ra ngoài tìm em, anh suýt nữa không giữ nổi nó. Em khiến anh cảm nhận trước được nỗi đau khi cốt nhục chia lìa. Anh sợ rồi."

Hắn hít sâu mấy lần, sắc mặt tiều tụy, râu ria cũng đã mấy ngày chưa cạo.

"Anh hiểu em muốn xử lý nhanh chóng, ly hôn trong yên bình, anh có thể thông cảm. Nhưng xin em cũng hãy hiểu cho anh, anh không thể xa con được. Mất em, anh đã đau đớn hối hận khôn cùng, phải trả giá quá đắt cho sự bồng bột của mình. Anh không thể mất cả con nữa.”

“Vậy nên anh yêu cầu, anh có thể gặp con bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Dĩ nhiên, anh cũng sẽ không làm phiền cuộc sống của em quá nhiều. Anh muốn ghi rõ trong thỏa thuận ly hôn, mỗi tháng thời gian anh ở bên con không ít hơn 120 giờ."

Tôi cau mày: "120 giờ, tức là mỗi ngày 4 giờ?"
 
Không Trở Về Giang Đông - Hoa Lạc Mộng Cửu Châu
Chương 21: Chương 21



Hắn lắc đầu, chân thành nói: "Cuối tuần có thời gian cả ngày, 120 giờ rất nhanh sẽ hết thôi. Em đừng lo, ngày thường anh sẽ không đến làm phiền em mỗi ngày."

Tôi nhíu mày suy nghĩ, thực ra như vậy cũng tốt cho con. Tình yêu của cha ruột là thứ không gì thay thế được.

"Không phải anh sắp bị điều đi sao? Còn gặp con kiểu gì?" Tôi hỏi.

"Anh định nghỉ việc. Anh sẽ tìm một công việc khác, thời gian cũng tự do hơn. Ba giờ rưỡi chiều, anh sẽ đến đón con đúng giờ, em cứ yên tâm đi làm là được."

Hắn nói rất thản nhiên, dứt khoát, không hề do dự, rõ ràng đã suy nghĩ rất kỹ càng. Ngược lại tôi lại lưỡng lự, điều kiện này tốt đến mức không thể tốt hơn, tôi hoài nghi động cơ của hắn.

Hắn tiếp tục giải thích:

"Mấy năm tới, anh sẽ từ bỏ con đường thăng tiến, tập trung chăm sóc con thật tốt, ít nhất cho đến khi con học lên lớp hai, lớp ba tiểu học, có thể tự lo cho mình.”

“Bốn vị phụ huynh trên chúng ta, cha mẹ anh thì khỏi nói rồi, từ khi mẹ em mất, chúng ta chẳng còn ai có thể dựa vào. Nếu anh không hy sinh, con sẽ phải chịu thiệt thòi.”

“Anh nghĩ rồi, anh nợ em rất nhiều, anh sẽ cố gắng bù đắp. Nếu em có thể nhìn thấy thành ý của anh, nếu em vẫn chưa tìm được ai thực sự phù hợp, hy vọng em có thể suy nghĩ lại. Dù sao thì cha mẹ ruột vẫn có lợi thế hơn, có nhiều điểm tốt hơn. Đây là một chút tư tâm của anh, nhưng em cũng có thể không cần để ý."

Hắn nói rất thẳng thắn, tôi nhất thời không biết đáp lại thế nào. Hắn nói rất đúng, với tính cách của hắn, chưa chắc hắn không làm được. Hắn bỏ công sức ra, tôi có thể không quan tâm, cũng có thể bất cứ lúc nào quay lại. Mọi thứ tùy thuộc vào tôi.

Vậy nên tôi nêu ra sự lo lắng của mình:

"Tôi không muốn con gặp bạn gái anh trước khi con đủ mười sáu tuổi. Điều này phải được ghi vào thỏa thuận ly hôn.”

“Điều này chủ yếu là nhắm vào Thẩm Bình. Tam quan của anh đã lệch lạc, của cô ta còn méo mó hơn, tôi sợ ảnh hưởng xấu đến con. Đây là giới hạn, không có gì để bàn bạc."

Hắn thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng.

“Anh sẽ không gặp lại Thẩm Bình nữa. Anh ngu muội nghĩ rằng mình có thể giúp cô ấy thoát khỏi vũng lầy, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị kéo xuống theo.”

“Giờ hối hận cũng vô ích. Thay vì tự dằn vặt và chìm trong hối tiếc, anh thà làm gì đó thiết thực hơn cho hai mẹ con em.”

“Anh rất đau khổ, dù chưa chắc em đã để ý đến. Đã rất lâu rồi anh không có được một giấc ngủ ngon. Và tất cả đều là do anh tự chuốc lấy. Mọi vấn đề đều xuất phát từ sự nông nổi của anh. Anh đã phải trả giá. Vậy mà em vẫn nghĩ anh sẽ quay lại tìm cô ta sao?"

Tôi bật cười mỉa mai: "Trước đây tôi tin anh, thế nên mới bị lừa lâu như vậy. Tôi cũng đã phải trả giá rất đắt, nên giờ tôi không tin nữa. Tôi thấy hai người có duyên tiền định, chẳng có sức mạnh nào có thể chia rẽ được đâu."

Anh ta cười gượng, nụ cười chứa đầy cay đắng. Anh ta lắc đầu, nhưng không phản bác. Có lẽ chính anh ta cũng thấy bản thân đã nói quá nhiều lời dối trá, giờ có thanh minh cũng chẳng ích gì nữa.

"Được thôi, vậy thì thêm điều khoản này vào thỏa thuận ly hôn đi.”

30

Cuối cùng, tôi cũng chính thức ly hôn.

Giờ đây, bộ sưu tập chứng chỉ giá trị của tôi lại có thêm một tấm bằng mới. Thật quá vui mừng.

Trình Hạo Nhiên bảo sẽ sớm tìm nhà và dọn ra ngoài. Anh ta mong tôi có thể cho thêm chút thời gian để tiết kiệm tiền, mua một căn hộ nhỏ trong khu này để tiện chăm sóc con và sắp xếp công việc.

Tôi thoải mái đồng ý. Bây giờ giữa chúng tôi không còn quan hệ tình cảm, ngược lại, nói chuyện lại dễ dàng hơn trước. Mẹ tôi đã không bỏ rơi tôi trong những ngày tháng khó khăn nhất. Cuộc đời bà thực sự đáng buồn. Vì tôi, bà đã hy sinh chính mình.

Tôi biết nhiều người không đồng tình với cách làm đó. Ngày nay, phụ nữ thường đề cao bản thân trước khi nghĩ đến vai trò làm mẹ. Nhưng nếu đứa trẻ đã chào đời thì sao? Khi nó vẫn còn bé bỏng và yếu ớt, làm sao nó có thể đối mặt với thế giới khắc nghiệt này một mình?

Giữa hạnh phúc của bản thân và trách nhiệm với con, cần tìm một điểm cân bằng. Không thể chỉ nghiêng về một phía. Chính vì vậy, nếu Trình Hạo Nhiên sẵn sàng gánh vác trách nhiệm làm cha, tôi cũng sẵn lòng tạo điều kiện cho anh ta.

Mọi chuyện có thể giải quyết một cách bình tĩnh và hợp lý.

Chỉ cần tôi giữ vững lập trường, chẳng có gì phải bận tâm cả.

31.

Trong thời gian tìm nhà, Trình Hạo Nhiên tạm thời ở tại nhà tôi.

Thực ra, căn hộ này không phải là căn nhà cưới mà chúng tôi mua ban đầu. Lúc căn nhà kia sửa sang xong, con trai vừa vặn chào đời. Ban đầu định để nhà thông gió, loại bỏ khí độc từ nội thất rồi mới chuyển vào ở. Nhưng đúng lúc đó, quan hệ vợ chồng chúng tôi rơi xuống đáy vực.

Tôi chẳng còn tâm trí lo chuyện trang trí, đồ nội thất mềm cũng để đấy, sau này dứt khoát cho thuê. Còn chúng tôi thì vẫn ở trong căn nhà thuê ban đầu.

Bây giờ, Trình Hạo Nhiên có thời gian rảnh, bèn dọn dẹp lại căn nhà cưới trước đây, bắt đầu từng chút một trang trí nội thất. Phòng học của con phải tính đến việc sau này thằng bé lớn lên, thời gian học tập sẽ dài hơn, sắp xếp thế nào mới hợp lý. Từ mẫu giáo đến cấp hai, không thể chỉ nghĩ đến hiện tại.
 
Không Trở Về Giang Đông - Hoa Lạc Mộng Cửu Châu
Chương 22: Chương 22



Bàn học của con cũng có tiêu chuẩn riêng, bàn ghế đều là loại có thể nâng hạ độ cao. Phòng ngủ của tôi được bố trí ở hướng Bắc, hắn nói tôi dễ nóng nảy, sống ở đó sẽ giúp giấc ngủ tốt hơn. Đến cả đệm giường, hắn cũng phải thử đến mấy trăm cái.

Có lần hàng xóm thay nội thất, hắn còn đặc biệt qua giúp nghiên cứu cả buổi. Việc nhà hầu như hắn lo hết, nấu cơm, giặt giũ, lau dọn, chăm sóc con, mua quần áo, giám sát việc học. Hắn còn tìm hiểu lớp học thêm cho con, phụ trách đưa đón, liên lạc với giáo viên.

Nhờ vậy, tôi có thể dốc toàn bộ tâm sức vào công việc.

Mỗi khi tôi về nhà, ăn uống no đủ rồi lên giường nghỉ ngơi, hắn liền đặt con trai vào tay tôi, để hai mẹ con có khoảng thời gian thân mật bên nhau.

Điều khiến tôi hài lòng nhất là, trong lần con trai bị viêm phổi phải nhập viện, hắn chăm sóc suốt ba ngày ba đêm. Buổi tối chỉ có một chiếc giường gấp, mỗi lần trở mình lại kêu kẽo kẹt, hắn chỉ có thể tựa lưng nghỉ một lát.

Hắn có thể thay đổi, làm lại từ đầu, tôi rất vui. Hắn đã trở thành một tấm gương tốt cho con trai. Đàn ông phải có trách nhiệm như vậy. Tôi công nhận sự thay đổi của hắn, nhưng những thứ khác, tôi không thể cho thêm được nữa.

Tôi đã cho hắn quá nhiều cơ hội.

Tôi từng mơ hồ quá lâu, từng nghĩ sẽ tiếp tục chịu đựng, thậm chí là sinh thêm con cho hắn. Nhưng đổi lại, chỉ là hắn được nước lấn tới.

Tôi không muốn quay đầu lại một lần nữa.

32.

Vì muốn chăm sóc con, sự nghiệp của anh ta gần như chững lại. Tôi biết anh ta có làm thêm nhưng thu nhập không cao. Những khoản chi lớn cho con, cuối cùng vẫn là tôi bỏ tiền.

Mỗi lần nhận được khoản chuyển khoản từ tôi, anh ta đều tỏ ra rất áy náy. Anh ta chẳng bao giờ mua gì cho bản thân, quần áo cũ cũng mặc đến sờn rách. Tiết kiệm đến mức tối đa.

Tôi biết anh ta đang thực hiện lời hứa của mình. Từ một người bốc đồng, tùy hứng dần trở nên chín chắn, điềm đạm hơn.

Sau này, anh ta tìm thấy cơ hội từ chính việc chăm sóc con. Có lần anh ta nói với tôi:

"Người lớn có thể không mua quần áo mới, nhưng trẻ con thì không. Tụi nhỏ lớn nhanh lắm, cứ đến mùa là phải thay đồ mới, chẳng tránh được."

Chi tiêu cho trẻ con không phải chuyện nhỏ. Tôi vẫn hay mua quần áo ở một shop livestream quen thuộc. Giá cả hợp lý, chất lượng tốt, gần như chưa bao giờ phải đổi trả. Anh ta để ý điều đó, giữ lại tất cả bao bì quần áo tôi từng mua rồi lần ra địa chỉ của xưởng sản xuất.

Thế là anh ta bắt đầu kinh doanh quần áo trẻ em. Nhân dịp tôi xin nghỉ phép dài ngày, anh ta đi khắp nơi tìm nguồn hàng. Sau đó mở cửa hàng riêng, vừa bán trực tiếp vừa livestream.

Vài năm sau, công việc dần đi vào quỹ đạo, anh ta cũng tích góp đủ để mua một căn hộ trong cùng tòa nhà với tôi. Dọn ra khỏi nhà tôi, trước khi đi thì có nói:

"Sau này dù có ra sao, con trai vẫn là bảo bối của anh. Tiền anh kiếm được, sau này đều là của con hết."

Tôi chỉ cười nhạt: "Anh có lòng là tốt rồi."

Thấy thái độ hời hợt của tôi, ánh mắt anh ta chợt ảm đạm hẳn. Anh ta khẽ hỏi: "Em không tin anh sao?"

Tôi đáp: "Tin chứ. Nhưng lòng người đổi thay nhanh lắm. Vợ chồng còn có thể trở mặt, huống hồ là cha con?"

Anh ta lặng người, mắt đỏ hoe, nhưng không nói thêm gì nữa.

33.

Sau khi sự nghiệp của Trình Hạo Nhiên có khởi sắc, Thẩm Bình lại gọi điện cho anh ta. Lúc đó, chúng tôi đang ăn bên ngoài. Để chứng tỏ bản thân không có gì phải che giấu, anh ta nhận cuộc gọi ngay trước mặt tôi.

Đầu dây bên kia, Thẩm Bình lại bắt đầu thút thít: "Anh Hạo Nhiên, lâu rồi không gặp... Nghe nói dạo này anh sống không tốt, em sợ anh trách em nên không dám liên lạc."

"Không liên lạc là đúng, tôi thật sự bị cô hại thê thảm."

Trình Hạo Nhiên bỗng trở nên rất hoạt ngôn, chậm rãi nói:

"Người ta hay nói 'hồng nhan họa thủy', tôi từng nghĩ với tầng lớp như mình, sao có thể ứng nghiệm câu này được. Nhưng con người khi ở trong thuận cảnh rất dễ lâng lâng phiêu bạt, tôi cũng không ngoại lệ. Cô nói tôi là siêu nhân, tôi liền tin là thật, kết quả thì sao? Ngã một cú đau điếng."

"Thật ra, đổ lỗi cho phụ nữ khi gặp chuyện là cách đàn ông trốn tránh trách nhiệm. Giữa tôi và cô, tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi sai rồi, được chưa. Còn chuyện gì khác không?"

Đầu dây bên kia bị nghẹn lời.

Một lúc lâu sau, khi Trình Hạo Nhiên định cúp máy, Thẩm Bình vội vàng nói:

"Không phải đâu anh, em gọi cho anh không phải để phân đúng sai, mà là... Anh xem, dù sao anh cũng đã ly hôn rồi, vậy giữa chúng ta không thể nào có khả năng sao?"

Trình Hạo Nhiên cười cười, trêu chọc cô ta: "Cô đang nói cái gì vậy, em gái? Nghĩ đi đâu thế?"

"Haizz, đều là lỗi của tôi, khiến cô hiểu lầm rồi. Giữa chúng ta sao có thể chứ?"

"Cô nghĩ nhiều rồi, đi rửa mặt rồi ngủ sớm đi."

Thẩm Bình lập tức ngăn anh ta cúp máy, giọng gấp gáp như sắp khóc:

"Không phải, anh Hạo Nhiên! Trước đây anh đối xử với em tốt như vậy, sao lại không thể chứ?"

"Còn phải nói rõ đến mức nào nữa? Hửm?" Trình Hạo Nhiên cười lạnh, "Tôi từng chăm sóc cô, không sai. Nhưng chẳng phải vì cô vừa là đồng hương, vừa là đàn em sao?"

"Chừng ấy năm qua, cô cũng đã đứng vững ở thành phố này rồi, còn cần tôi chăm sóc nữa sao? Cái này thì tôi không làm đâu."
 
Không Trở Về Giang Đông - Hoa Lạc Mộng Cửu Châu
Chương 23: Chương 23 (Hoàn)



"Nghe kỹ đây, em gái. Nếu tôi có tìm vợ mới, thì cũng phải là người có thể cùng chăm sóc lẫn nhau, chứ không phải tìm một bà mẹ hoặc một cô con gái để phụng dưỡng hay nuôi nấng. Đơn phương hy sinh trong một khoảng thời gian tôi có thể chịu được, nhưng lâu dài thì tôi không gánh nổi."

"Tôi cần nuôi, thì tôi nuôi con trai tôi. Tôi muốn nhường nhịn, thì tôi nhường nhịn vợ tôi. Những người khác, tôi chỉ giúp họ vượt qua khó khăn thôi."

"Đó là lỗi của tôi. Tôi không biết giữ khoảng cách, tôi quá mức dễ dãi khiến cho cô hiểu lầm. Nhưng hôm nay, tôi nói rõ rồi nhé, sau này đừng hiểu lầm nữa."

"Nói vậy thôi, tôi cúp máy đây, đừng gọi lại nữa."

"Đừng mà, anh, đừng!" Đầu dây bên kia thực sự bật khóc, rõ ràng kết quả này không nằm trong dự liệu của Thẩm Bình. "Anh, sau này em cũng sẽ chăm sóc anh mà! Em sẽ giặt đồ, nấu cơm, không để anh phải đơn phương hy sinh đâu."

"Không cần!" Giọng Trình Hạo Nhiên đột nhiên cao vút. "Giặt đồ, nấu cơm tôi cũng biết làm. Dạo này chăm sóc con trai, tôi cũng đã thạo hết việc nhà rồi, biết rõ dì giúp việc nào giỏi, người nào đáng tin. Khi nào bận, tôi sẽ thuê người giúp việc. Tôi không thiếu người giặt đồ, nấu cơm."

Thẩm Bình còn muốn nói gì đó, nhưng Trình Hạo Nhiên đã nhanh chóng cắt ngang:

"Em gái à, nói thật nhé, cô thật sự là một cái sao chổi. Chẳng phải lần trước tôi giới thiệu bạn trai cho cô sao? Tôi rõ ràng là có ý tốt, kết quả thì sao? Cô chia tay rồi đòi tự sát, hại tôi không kịp về gặp mẹ vợ lần cuối."

"Cô biết không? Tôi biết mẹ vợ từ năm tôi mười sáu tuổi. Bà ấy đối xử với tôi rất tốt, sau này còn giúp tôi chăm con. Bây giờ cứ nghĩ đến chuyện này, tôi hối hận đến mức muốn chết."

"Em gái, đã lâu rồi không gặp tôi nhỉ? Mấy ngày nay tóc tôi bạc đi nhiều rồi, nhìn qua đầu toàn một màu trắng xóa. Tôi hổ thẹn vô cùng."

"Em gái, nể tình tôi từng chăm sóc cô, tha cho tôi đi. Đi đường của cô, tìm một người tốt mà gả đi."

Đầu dây bên kia, Thẩm Bình òa khóc nức nở. Trình Hạo Nhiên thả lỏng nét mặt, có chút khinh thường, lắc đầu, tùy ý cúp máy.

Con trai hỏi: "Ba, người đó là ai vậy?"

Trình Hạo Nhiên đáp: "Một cái sao chổi."

Con trai lại hỏi: "Sao chổi là gì ạ?"

"Chính là kiểu người mà nếu con sớm biết bản chất của họ, con nhất định sẽ tránh xa họ thật xa. Chính là loại người đó đấy."

Con trai nghe xong, vẫn chưa hiểu rõ.

34.

Bốn năm sau, con trai tôi lên lớp ba.

Xét thấy khu vực này có trường học tốt, có lợi cho sự phát triển của con, tôi không chuyển đến thành phố lớn mà tiếp tục làm ở văn phòng luật này. Tôi đã được thăng chức thành đối tác, nhận lương năm kèm theo cổ phần chia lợi nhuận.

Việc kinh doanh của Trình Hạo Nhiên cũng phát đạt. Nếu không vì mối quan hệ kỳ quặc giữa chúng tôi, có lẽ nhiều người sẽ ghen tị với một gia đình như vậy.

Tôi bắt đầu quen một khách hàng, và sau một thời gian tìm hiểu kỹ lưỡng, chúng tôi quyết định kết hôn. Lúc biết tin, Trình Hạo Nhiên cười nhẹ, nhưng ngay sau đó anh quay mặt đi, nét mặt dần cứng lại. Toàn thân anh ta như bao trùm bởi một lớp băng lạnh lẽo.

Anh đứng lặng rất lâu, không nói một lời.

Hôm đó, tôi tình cờ gặp anh ở khu chung cư. Anh mặc bộ quần áo ở nhà, tay xách túi rác, trông có vẻ như một ngày bình thường. Nhưng khi quay lưng rời đi, dáng vẻ anh chậm chạp, như thể chỉ qua một đêm, anh đã già đi rất nhiều.

Nửa đêm, anh nhắn tin cho tôi:

"Em có thể để anh nuôi con không? Anh sẽ không tái hôn đâu, chúng ta có thể làm một thỏa thuận công chứng."

Người ngoài cuộc thì xem chuyện như kịch, còn người trong cuộc mới thấy lòng đau như cắt.

Anh nhắn tiếp:

"Những năm qua, anh vẫn luôn cố gắng, chật vật sống, cố gắng trở nên tốt hơn, cố gắng để em và con hạnh phúc, cố gắng đến gần hai mẹ con hơn, hy vọng có thể..."

"Nhưng kết quả lại là như thế này..."

Tôi không trả lời nữa. Mọi chuyện đã nói rõ ràng từ khi ly hôn. Quyết định cũng đã đưa ra từ lâu. Không có gì phải quay đầu lại cả.

Tôi hỏi ý kiến con trai, thằng bé nói nó có thể ở với ba, nhưng nó muốn giữ nguyên hiện trạng. Nó vừa muốn được gặp bố thường xuyên, vừa muốn gặp mẹ thường xuyên.

Dĩ nhiên là được. Người khác thì không thể vừa có cái này vừa có cái kia, nhưng con trai tôi thì nhất định phải có.

35.

Ngày tôi tái hôn, Trình Hạo Nhiên dẫn con trai đến dự.

Chồng mới của tôi giàu có, nhanh chóng dỗ dành được thằng bé, khiến nó vui vẻ. Thấy con ổn, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Khi quay sang nhìn Trình Hạo Nhiên, tôi chợt nhận ra tóc hắn đã bạc đi rất nhiều.

Tôi còn chưa kịp ổn định tinh thần, hắn đã bước tới:

"Cảm ơn em, vì đã cho anh một đứa con tuyệt vời."

"Xin lỗi, vì đã không thể mang lại hạnh phúc cho em."

"Anh rất vui khi mọi thứ cuối cùng cũng được sửa chữa. Tuy rằng anh chẳng làm được gì cho em, nhưng anh thực sự mừng cho em."

"Thật tiếc là từ thanh xuân đến tuổi trung niên, rốt cuộc chúng ta vẫn chẳng thể đi đến một kết quả tốt đẹp."

Nói xong, hắn vội vã quay lưng rời đi, dẫn con trai đến một góc khuất, lặng lẽ ăn uống.

Nhiều năm sau, hắn vẫn không tái hôn. Con trai được hắn nuôi dạy rất tốt.

Những góc tối trong tâm hồn hắn, chính hắn đã tự mình gột rửa sạch sẽ, để rồi có thể đường hoàng mà sống.

Chỉ là, người từng cùng anh ngắm trọn bốn mùa xuân hạ thu đông, giờ đây đã chẳng còn ở bên nữa rồi.
 
Back
Top Bottom