Bầu trời đã ngả tím, bóng đêm như dòng mực lặng lẽ nhuộm lên tán lá chúc phúc cao vời.
Ánh sáng linh lực từ Cây Thần phản chiếu mờ nhạt lên những mái vòm cổ kính của điện Lysitelia.
Azariel bước ra khỏi di tích vô danh phía Bắc, ánh mắt chợt khựng lại khi một cơn chấn động nhẹ lan ra từ phía Tây cung điện.Phía Tây... là phòng ăn.Anh dừng bước, đáy mắt co lại khi cảm nhận luồng khí đen lẩn khuất.
Một vùng linh lực méo mó, mang theo hơi thở của ma vật vừa xuất hiện.
Không nhầm được – chúnh không có trong bất kỳ ghi chép cổ vật hay lịch sử dị giới nào mà anh từng biết.— “Ngài Azariel!” – Giọng người bảo hộ vang lên gấp gáp, một trong những thành viên ưu tú nhất trong đội Hộ vệ của Azariel– Thủ Hộ Nguyệt Ảnh– từ khoảng tối bước ra.Azariel không quay đầu:— “Chúng ở đâu?”— “Góc Tây, sát phòng ăn…
Dấu hiệu sinh khí của chúng hỗn loạn.
Đây không phải loại ma vật thông thường.
Có lẽ chúng nhắm vào những năng lượng thuần túy đơn thuần...”
Azariel siết chặt tay, trong khoảnh khắc, hàng loạt suy tính lướt qua tâm trí như lưỡi dao lạnh: “Không lẽ… mục tiêu là Priscia?”
Anh lập tức hóa thành luồng sáng mảnh, lao về phía Tây như mũi tên vô hình.Tại phòng ăn.Dưới ánh đèn thủy tinh treo cao, Priscia vẫn đang cẩn thận dọn lại khăn bàn, cùng với Lira – hầu nữ thân tín.
Một bữa tối đơn giản nhưng ấm cúng, bày biện bằng chính tay nàng.
Những món ăn không quá cầu kỳ, nhưng đều là thứ Azariel từng yêu thích khi còn nhỏ.— “Ngài ấy trễ quá rồi…” – Lira lên tiếng, nhưng nàng công chúa chỉ lắc đầu, mỉm cười nhẹ:— " Azariel ấy sẽ đến, chắc chắn là như vậy.”
Ngay lúc ấy, cánh cửa phòng bật mở mạnh.Azariel vội bước đến, đôi mắt mang sắc thái đầy sự nghiêm trọng.
Priscia sững người, nhưng chưa kịp nói, thì anh đã bước tới gần, nắm lấy đôi tay nàng, nâng lên nhìn sát.— “A…
Azariel?” – Giọng nàng run nhẹ vì bất ngờ.Lira mở to mắt, hai tay che miệng:— “Ủa... này là... cái cảnh thường thấy trong tiểu thuyết lãng mạn sao?
"
Lira nghĩ quẩn: đây là cảnh tượng ngài Azariel sẽ nhẹ nhàng hôn lên cánh tay nhỏ nhắn, thon dài của công chúa.... lãng mạn quá
"Thần đi trước, hai người cứ... tiếp tục.”
Rồi cô chuồn mất tiêu như làn khói vụt tắt.
Không gian chỉ còn hai người, nhưng không hề lãng mạn như Lira nghĩ.
Bàn tay của Priscia đang phát sáng nhè nhẹ.
Những mạch máu nhỏ nổi lên màu lam, ánh sáng trong suốt như thủy tinh chảy lỏng, nhưng di chuyển hỗn loạn.Azariel trầm giọng, đôi mắt hóa thành tầng sáng quang cảm:— “Lực dẫn... bị rò rỉ.
Từng mạch linh tủy đang dao động lệch hướng.”
Priscia vẫn chưa hiểu gì.
Cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng, hơi nhói.Ngay lúc ấy—Rầm!!!Tường kính cửa sổ vỡ tung, từ trong màn đêm, ba bóng đen lao vào như thiểm điện.
Ma vật.
Thân hình cao lớn, đôi mắt đỏ ngầu, răng nanh dài nhọn, máu thịt đen sẫm chảy ròng.Priscia thét lên trong kinh ngạc.Azariel kéo nàng ra phía sau lưng mình chỉ trong một nhịp thở, không hề nhìn lại.
Cánh tay anh vung lên, ánh sáng dựng thành vòng cung.
Từ đó, hàng chục mũi tên phát quang lao vút ra, xuyên qua thân thể ma vật, kèm tiếng gầm rú man dại.Máu đen bắn tung tóe lên tường, sàn và... toàn bộ bàn ăn.
Món súp yêu thích, mâm bánh nhỏ, đĩa trái cây tươi... vỡ tan như một giấc mộng chưa thành.Priscia ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, tim đập dồn dập:— “Tại sao... chúng lại tấn công nơi này?”
Azariel không trả lời ngay.
Anh nhìn những vệt sáng còn vương nơi cánh tay nàng, rồi ánh mắt dừng lại thật lâu trên đôi mắt đang run rẩy kia.
“Không lẽ... năng lượng trong nàng đang tràn ra...
đã gây nhiễu loạn hư vô, thu hút ma vật?”
Anh trầm mặc một lúc, sau đó hỏi khẽ:— “Em có bị thương không?”
Priscia lắc đầu, rồi cúi nhìn bàn ăn giờ chỉ còn là mảnh vụn.
Ánh mắt cô chùng xuống:— “...Không sao cả.
Nhưng còn bữa tối...”
Azariel quay sang nhìn khung cảnh hỗn độn, rồi chợt nhận ra:— “Ta sẽ gọi đầu bếp làm lại.
Không cần lo.”
Priscia mím môi, gật đầu nhẹ.
Nhưng trong lòng lại chẳng thể nguôi.
Bởi nàng biết… mọi món ăn đó, từng mùi vị, từng cách trình bày, đều là chính tay nàng chuẩn bị, chỉ để ăn cùng người ấy thưởng thức một bữa – dưới ánh sáng cũ, như thuở nào.Dưới đây là đoạn bạn yêu cầu – **phiên bản cảm xúc, nên thơ và lấp lánh ánh trăng** như chính tâm tình ngọt ngào vừa chớm giữa Priscia và Azariel, hòa cùng không khí lãng mạn nhưng đượm mùi xa cách tiềm ẩn:Trên tầng cao nhất của điện, đài quan sát hiện ra như một cánh hoa thủy tinh mở giữa trời đêm.
Ánh sáng từ Cây Chúc Phúc lặng lẽ hòa vào ngân hà xa xăm, tạo thành một vòm trời huyền ảo – đẹp đến nghẹn lòng.
Từ nơi này, toàn bộ thế giới như thu nhỏ lại trong đôi mắt.Azariel bước cạnh Priscia, ánh sáng phản chiếu lên vết máu đen của ma vật còn vương trên áo choàng anh – vẫn chưa kịp thay sau trận chiến ban nãy.
Nhưng gương mặt anh giờ đã tĩnh lặng, mang nét dịu dàng hiếm thấy.Bữa tối được dọn lại giản dị – vài món nhẹ cùng bình trà ấm.
Không đầu bếp, không thị nữ.
Chỉ có gió nhẹ, ánh sao và tiếng thở khe khẽ của màn đêm tuyệt đẹp.Priscia ngẩng đầu nhìn bầu trời, dòng ngân hà như dải lụa ánh bạc, như hóa thành dòng thác từ tận cùng cõi mộng.
Trái tim nàng bất chợt nhói lên, không rõ vì lý do gì.
Phải chăng… vì khung cảnh quá đẹp?
Hay vì... người đứng cạnh mình lúc này... là Azariel?Anh đang đi trước vài bước, dáng người cao lớn, được nhuộm ánh sáng trăng.
Rồi như có điều gì gọi anh quay lại—
Hai ánh mắt chạm nhau.Azariel hơi sững, nhưng rồi anh mỉm cười.Một nụ cười dịu dàng, thật ấm áp – như ánh sáng đầu tiên khi mùa đông kết thúc.— “Xin lỗi...
để em phải đợi rồi.”
Giọng anh rất nhẹ, như sợ phá vỡ không gian mong manh này.— “Hình như...
đã hai tuần rồi nhỉ?”
— “Ta...
đã hứa sẽ cùng em dùng bữa.”
Priscia khẽ cắn môi.
Những lời ấy quá đỗi đơn giản, nhưng trong hoàn cảnh này, lại như có sức nặng lớn đối vớiviệc đấu tranh với nội tâm của nàng.
Bữa ăn kia... nàng đã chờ đợi bao lâu, chuẩn bị bao điều... và giờ, dù mọi thứ chẳng còn nguyên vẹn, nhưng Azariel vẫn nhớ.Trái tim nàng run rẩy.
Không phải vì gió, mà vì một cảm xúc đã ngủ yên từ lâu đang khẽ cựa mình.Nàng gật đầu, không đáp lời.
Đôi mắt khẽ ánh lên – không rõ là do ánh sao, hay do những hoài niệm tuổi thơ ùa về.
Năm ấy, cũng có một đêm đầy sao thế này, hai đứa trẻ từng hứa với nhau chúng ta sẽ mãi mãi như vậy, dưới bầu trời chứa đựng những vì sao lung linh, huyền ảo...
Giống như đêm nay vậyGiờ đây, thế giới ấy lại một lần nữa đứng bên bờ vực.
Và người từng rời đi, cuối cùng… cũng quay lại.Priscia bất giác khẽ nghĩ:Giá như… khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi.
Dưới đây là đoạn **khoảnh khắc ngắn**, lặng lẽ nhưng đầy cảm xúc – nơi hai người lặng thầm ngồi bên nhau dưới bầu trời sao, dùng bữa tối giản dị mà tựa như một khúc hoài niệm:Gió đêm thổi nhẹ qua mái hiên đá, đưa theo hương thơm thoảng dịu của cỏ ánh trăng và cánh đào ngàn năm nở trái mùa dưới chân tháp.Priscia ngồi đối diện Azariel, giữa chiếc bàn tròn nhỏ làm từ thủy tinh ma thạch, ánh sáng của bầu trời rọi qua lớp mặt bàn tạo nên những vệt lấp lánh như dòng sông ánh sáng chảy ngang qua kẽ tay.Không ai nói gì.
Chỉ có tiếng chạm khẽ của muỗng vào đĩa sứ, tiếng lá xào xạc, và tiếng lòng đập chậm lại – như không muốn đánh thức một điều gì đó quá mong manh.Azariel nâng chén trà, ánh mắt lướt qua nàng một chút.
Dưới ánh sao, làn tóc bạc ánh kim của Priscia như phát ra thứ hào quang rực rỡ, soi sáng màn đêm đen lạnh lẽo.
Mái tóc mềm mại của nàng tỏa sáng lấp lánh theo ánh trăng, một vẻ đẹp trầm mặc, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp lạ thường.— “Hôm nay, cảm ơn em đã chờ đợi ta.” – Anh nói khẽ, giọng trầm trầm như nhấn chìm mọi lo âu trong tim.Priscia chỉ lắc đầu, nhẹ như cơn gió.
— “ Dù có phải đợi bao lâu...
Em vẫn sẽ đợi.”
Câu trả lời không có chút trách móc, chỉ có sự thật như là hiển nhiên.Azariel im lặng.
Anh không dám nhìn thẳng vào nàng thêm nữa.
Bởi ánh mắt ấy... quá giống ánh sáng đã từng biến mất khỏi thế giới này.Sau khoảnh khắc đó, họ tiếp tục ăn – không vội vàng, không cần lời nói.Chỉ là một đêm tĩnh lặng, và hai người đã từng thân quen, đang dần tìm lại nhau dưới ánh sáng cũ.Gió vẫn thổi dịu dàng như lúc bắt đầu.
Priscia đã tựa người vào chiếc ghế dài bên ban công, đôi mắt khép lại, hơi thở đều đặn.
Dưới ánh sáng mờ ảo của tinh tú, nàng như hóa thành một giấc mơ cổ xưa đang tạm yên giấc.Azariel bước tới gần, anh cố không phát ra một tiếng động.
Anh đứng lặng nhìn nàng rất lâu.
Không phải ánh nhìn của kẻ đa cảm, mà là sự trầm mặc của một người đang cố đoán trước kết cục của điều gì đó không thể đảo ngược.Bàn tay anh khẽ đưa lên, chạm nhẹ vào không trung – vẽ ra một ấn chú ánh sáng.
Một màn cảm biến thần lực bao quanh Priscia.Mạch linh lực…
đang hỗn loạn.Sóng ánh sáng chạy quanh nàng theo những đường không đều.
Một vài mạch phát sáng dữ dội, vài nhánh gần như vỡ vụn.Azariel nhíu mày, đôi mắt trở nên sâu thẳm.
— “Cây thần…
đang rút năng lượng từ em sao?
Hay là chính em đang chống lại nó?”
Anh không biết câu trả lời.
Nhưng chắc chắn một điều: nếu tiếp tục như thế, một ngày nào đó toàn bộ thần mạch của nàng sẽ vỡ tan.Một luồng gió lạnh thổi qua.Azariel khẽ cúi đầu, thì thầm như tự nói với mình:— “Ta không thể để điều đó xảy ra…”
Không lần nữa.
Không thêm một linh hồn nào tan biến trước mắt anh nữa...