Siêu Nhiên Không Tên Đừng Hỏi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
395824266-256-k462684.jpg

Không Tên Đừng Hỏi
Tác giả: ThuHong154
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nope Tags: ngontinh​
 
Không Tên Đừng Hỏi
CHƯƠNG 1: ÁNH BÌNH MINH TRÊN ĐỈNH SAO TRỜI - ÁNH SÁNG GIÁNG THẾ


Mắt nàng vẫn nhắm hờ, nàng nghe thấy tiếng ai đó khẽ gọi.

Nhẹ như gió lướt qua cánh rèm.“Công chúa, đã đến giờ thức dậy rồi... sáng nay người còn hứa sẽ xuống phố cùng ta mà?”

Giọng hầu gái riêng của Công chúa Điện Hạ – Lira – trong trẻo, hơi nũng nịu nhưng không kém phần kiên định.

Không đáp lại, nàng chỉ khẽ lăn mình trong tấm chăn lụa ấm, chôn sâu hơn vào chiếc gối mềm mại như mây trời.

Mái tóc bạc ánh lam rối nhẹ, xõa tung trên gối như những dải ngân hà tan vỡ.

“Lira…Một chút nữa thôi…”

Lira thở dài – cái kiểu thở dài quen thuộc, pha chút bất lực mà lại chẳng hề giận dỗi.Phòng Priscia nằm ở "đỉnh tháp Sao Đêm", tầng cao nhất của Vương quốc – nơi gần với bầu trời nhất.

Nàng từng thắc mắc vì sao phụ hoàng lại cho ta ở nơi cao như vậy, cách xa những hành lang vàng son bên dưới, cách xa cả lễ nghi và phẩm hạnh.

Nhưng rồi, nàng đã hiểu.Ở đây, khi đêm buông xuống, bầu trời đầy sao như lạc vào một giấc mộng, và khi bình minh đến...

Ánh sáng đầu ngày khe khẽ tràn qua những ô cửa kính vòm khảm lam ngọc.

Sắc trời chuyển từ lam thẫm sang cam hồng, sau cùng là vàng rực rỡ – như một dòng suối mặt trời chảy qua những tầng mây màu bạc.

Ánh sáng ấy lặng lẽ chạm lên bàn trang điểm, gợn bóng phản chiếu lên khung gương cổ.Nàng ngồi dậy – chậm rãi và mệt mỏi như mọi buổi sáng.

Cả người Priscia được quấn trong bộ đồ ngủ trắng dài thêu viền bạc, nàng vẫn còn uể oải vì đã thức suốt đêm đọc sách dưới ánh đèn pha lê, mắt cay cay vì trời chưa kịp sáng đã cố gắng ghi nhớ mấy đoạn văn cổ ngữ.“Tại sao hôm qua người lại không chịu đi ngủ sớm?”

Lira vừa bày đĩa trái cây, vừa liếc nhẹ.Nàng vươn vai, để mái tóc tuôn dài xuống tận eo, mắt khẽ nheo lại vì ánh sáng.

“Vì đêm qua trăng đẹp quá… ta không nỡ bỏ lỡ nó.”

Lira cười nhẹ, đặt chiếc khay gỗ bạch ngọc lên bàn bên cửa sổ:“Vậy hôm nay công chúa ăn xong thì phải xuống phố cùng ta đấy nhé.

Người hứa rồi.”

Nàng gật nhẹ, tay chống cằm, mắt nhìn ra ngoài cửa kính.

Cảnh tượng trước mắt như một bức họa.

Thành phố bắt đầu thức giấc, những mái nhà rồng cong cong tỏa làn khói sớm, từng tốp chim di cư lượn vẽ đường vòng cung trên trời.

Đỉnh tháp thủy tinh ở quảng trường phản chiếu ánh sáng bình minh thành ngàn sắc tím – vàng – lam lấp lánh.Trong lòng Priscia khẽ rung nhẹ.

Một điều gì đó rất nhỏ.

Như ánh sáng đầu ngày vừa rọi vào trái tim vẫn còn mơ màng trong bóng tối.Lira ngồi đối diện, múc thìa sữa hạt ấm đưa đến trước mặt.“Nào, người ăn đi kẻo nguội.

Người mà lại bỏ bữa sáng nữa là thần sẽ nói cho ngài Azariel đấy nhé.”

Nghe đến tên ấy, lòng Priscia khẽ chùng xuống.

Azariel… anh ấy vẫn ở đây, vẫn là người điều hành vương quốc.

Nhưng đã bao lâu rồi nàng chưa thật sự được nhìn vào mắt anh mà nói điều gì từ tim mình?“Thật ra…” – ta buột miệng – “Ta cũng không chắc… liệu hôm nay có nên đi xuống thành phố.”

“Công chúa?” – Lira ngẩng lên, lo lắng.“Ta chỉ là… cảm thấy hôm nay có một điều gì đó… sắp thay đổi.”

Nàng mỉm cười, nhẹ đến mức như sợ phá vỡ không gian đẹp đẽ ấy.

Không phải vì giấc mơ, cũng chẳng vì ánh bình minh.

Mà là từ sâu trong lòng, ta nghe thấy tiếng gọi.

Một tiếng vọng rất xa, từ tận đáy lòng.

Priscia thở dài.

Một tiếng thở dài nhẹ như gió lướt qua khung cửa sổ mở.

Mặc kệ ánh nắng đang bắt đầu tràn vào căn phòng lộng gió, nàng vẫn nằm dài trên ghế dài cạnh cửa, tay vắt ngang trán, mái tóc dài buông xoã như sóng tím nhạt.“Lira... ta nghĩ là… chúng ta nên hủy kế hoạch hôm nay…”

Lira từ bên bàn sách quay đầu lại, trừng mắt nhìn.“Không được.

Người đã hứa.

Và thần mất hai tiếng chuẩn bị rồi đấy!”

Nàng công chúa chẳng có vẻ gì là biết hối lỗi.

Chỉ lặng lẽ nhìn đống sách cổ vẫn còn nằm ngổn ngang trên bàn từ tối qua – những bản chép tay cổ ngữ, bản đồ tinh tú, bản thảo nghiên cứu về ‘Sự sụp đổ của thần tính và dấu tích ánh sáng’.Priscia cúi mặt, lẩm bẩm:“Tối qua… ta đã mơ thấy một vì sao lạ rơi xuống từ đỉnh trời.

Không hiểu sao… lòng ta thấy bất an.”

“Vậy thì càng nên xuống phố!”

Lira cứng rắn.

“Ở mãi trong tháp chỉ khiến người thêm mơ mộng thôi!”

Không còn cách nào khác, Lira đành ra tay kéo nàng dậy, giúp thay y phục.

Chiếc váy màu xanh dương nhạt được chọn – ôm sát phần eo mảnh khảnh và bung rộng ở vạt dưới như những tầng sóng biển.

Dải ren bạc thêu hình cánh sao chạy dọc từ cổ áo đến cổ tay, ánh lên mỗi khi Priscia di chuyển.Sau lưng nàng, chiếc nơ lụa bạc thắt gọn, giữ cho mái tóc dài không bay tán loạn trong gió.

Một vài sợi tóc vẫn cố tình buông nhẹ xuống má – Lira gọi đó là “sự mềm mại cần thiết cho gương mặt lạnh lẽo của công chúa ”.Trang điểm?

Chỉ là chút phấn ngọc trai tán mỏng, son hồng nhạt.

Đủ để làm nổi bật ánh mắt màu tím đêm – đôi mắt từng khiến các vương tử lặng người, nhưng chưa một ai bước vào được thế giới trong đáy mắt ấy.Cả hai rời khỏi tháp, bước xuống từng bậc thang xoắn ốc dẫn tới Cửa Đại Huyền Môn – nơi ngăn cách hoàng cung và thành phố.

Tại đó, quản gia là ông Fevron đã chờ sẵn.“Công chúa điện hạ.” – Ông cúi người, mắt vẫn cẩn trọng như thường lệ.

“Bệ hạ đã dặn rằng, nếu hôm nay người xuống phố, xin đừng rời khỏi khu quảng trường.

An ninh đang được siết chặt hơn bình thường.”

Priscia nhướng mày:“Azariel nói thế à?”

“Thưa điện hạ, vâng.

Và… bệ hạ còn nhắn rằng, ‘đừng chạy loạn như lần trước’.”

“Hửm?” – Priscia nhướng cao mày, vừa bất mãn vừa… hơi xấu hổ.Lira suýt cười, cô cố cắn môi.“Người nên ngoan một chút đi, kẻo Bệ hạ lại cho khóa tháp đấy.”

“Hừm…” – nàng nhướng mày, bước qua cổng với phong thái cao ngạo pha chút ương bướng.

“Ta chỉ là muốn nhìn thế giới từ dưới thấp, không phải ai cũng chỉ thích nhìn từ trên cao.”

Thành phố dưới chân vương quốc – Thành Astraeum – tỏa sáng như một tấm thảm đá quý.

Những con đường lát pha lê rực rỡ trong ánh nắng, dòng người nhộn nhịp giữa các phiên chợ nhỏ, trẻ con cười vang khi chạy qua đài phun nước hình rồng cuộn, mùi hương của trái cây, bánh ngọt, và nước thơm hòa vào không khí như một bản hòa ca sống động.Priscia thong thả dạo bước, để gió lùa vào váy, để lòng nhẹ bẫng như chưa từng mang danh ‘công chúa’.

Người dân cúi chào nàng, nhưng ánh mắt nàng dừng lại nơi những khuôn mặt bình dị, những ánh cười chân thật.

Nhưng đâu đó, vẫn còn những ánh nhìn đầy lạnh lẽo.

“Nếu không có chiến tranh, nếu không có bóng tối… tất cả sẽ mãi như thế này chăng?” – nàng hỏi khẽ.Lira bước bên cạnh, im lặng.Nhưng rồi... một tiếng động lớn vang lên.

Mọi người khựng lại.

Một cột khói bốc lên từ phía phía Tây, nơi gần biên giới thương hội.

Tiếng vó ngựa, tiếng chuông báo động – báo hiệu có điều bất thường xảy ra.Priscia sững người.

Trái tim nàng đập mạnh.

Không hiểu sao… từ sâu trong tim, nàng cảm thấy thứ gì đó rất quen thuộc.

Một khí tức lạ… lạnh… như từ một đời khác.

Một thứ… từng cướp đi ánh sáng của vạn vật. ...Tiếng kim loại va chạm.

Tiếng hét.

Tiếng vó ngựa hỗn loạn.Âm thanh ấy vọng lên từ phía tây thành phố như một đợt sóng, lan ra mọi ngóc ngách trong khu phố.

Người dân dần dạt vào các con hẻm nhỏ, lũ trẻ con được các bà mẹ kéo đi, ánh mắt hốt hoảng nhìn về nơi phát ra tiếng động.Priscia đứng giữa quảng trường, gió thổi tung vạt váy, mái tóc bạc dài lay động theo ánh nắng.“Không thể nào… mới chỉ mấy ngày trước nơi này vẫn còn yên bình…”

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ phía đội Hộ vệ.

Đội trưởng Hộ Vệ Hoàng Gia- Charleston– một người đàn ông trung niên mang giáp trắng bạc, cúi đầu chào nàng vội vàng rồi ra lệnh cho binh lính:“Sơ tán dân chúng!

Ma vật lại tràn qua lỗ hổng phía rìa tây thành!”

Priscia siết chặt tay, trong mắt dần ánh lên sự quyết tâm.

Nàng không còn là cô công chúa chỉ biết trà chiều và ngắm sao.

Không thể đứng yên mãi được.Từ trong tay áo, nàng triệu hồi ra lưỡi hái ánh trăng – một vũ khí hình lưỡi liềm sắc lạnh, thân dài và uyển chuyển, từng đường chạm khắc ánh lên hào quang tím sẫm.“Lira.

Ở lại đây.” – nàng nói dứt khoát.“Công chúa—!

Đừng!

Không ai biết bọn chúng từ đâu tới!

Người đã thấy rồi đấy, đợt trước một đòn thôi là một hộ vệ ngã gục!” – Lira hoảng hốt, nắm lấy tay áo nàng.Priscia quay đầu lại, đôi mắt ánh lên vẻ điềm tĩnh mà ngang bướng.“Nếu ta không tìm hiểu được nguyên nhân… thì ngày mai, sẽ còn thêm nhiều máu đổ hơn.”

Nhưng có lẽ, nàng đã đi quá xa.

Tiếng bước chân nàng vang giữa khu vực hoang tàn – nơi những ngôi nhà đã đổ sập, dấu vết lửa ma pháp cháy xém còn in rõ trên vách tường.

Không một bóng người.

Chỉ còn tiếng gió, tiếng lửa nổ lách tách, và… một luồng khí lạnh buốt sống lưng.Priscia dừng lại.

Bàn tay siết chặt lưỡi hái.Không khí bỗng trùng xuống.

Rất trùng.Từ sau lưng nàng, một tiếng rít khe khẽ vang lên.

Nàng quay đầu —Một lỗ hổng không gian mở ra, xoắn vặn như miệng vực đen sâu không đáy.

Từ đó, từng đôi mắt đỏ thẫm, sâu hoắm như máu mục, lóe lên trong bóng tối.

Những chiếc móng vuốt sắc lẻm, thân thể gầy guộc gớm ghiếc, khí tức tà ác như thể muốn hút cạn linh hồn.Priscia không kịp phản ứng.

Gió lạnh quất vào mặt.

Tay nàng run lên một nhịp, hơi thở chợt khựng lại.

Lira từ phía xa hét lớn:“Công Chúaaa!!”

Nàng xoay người lại—BOOM!

Một luồng ánh sáng chói lòa nổ tung giữa không trung, nhuộm cả vùng trời trong sắc lam ánh kim.

Cơn gió bạo táp thổi ngược lại, xé tung từng mảnh bụi đen, chặn đứng bọn ma vật.Priscia bị đẩy bật về sau — nhưng không chạm đất.Một đôi tay mạnh mẽ giữ lấy eo nàng.Mùi hương quen thuộc… dịu nhẹ, lạnh lẽo, mang theo mùi tuyết rơi và gió trời vùng đỉnh cao.

Một vòng tay… từng rất xa, giờ lại gần như chạm thẳng vào nơi yếu mềm nhất trong tim.“Lần sau…” – một giọng trầm thấp, nhưng rõ ràng đến mức trái tim nàng thắt lại –

“…

đừng hành động liều lĩnh như vậy.”

Priscia mở to mắt.Azariel.

Mái tóc đen nhánh như vực sâu rũ xuống trước trán anh, đôi mắt lam tối như bầu trời đêm không sao đang nhìn thẳng vào nàng.

Ánh sáng xung quanh anh tựa như vầng sáng từ thần điện cổ xưa – vừa thiêng liêng, vừa thành kính.Chiếc áo choàng trắng ngà rách nhẹ nơi gấu áo, bên trong là bộ khải giáp ánh tím sâu – vạt áo tung bay trong gió, từng mảnh rune vàng cổ đại khắc trên giáp phát sáng, như đang hồi đáp một sức mạnh nào đó trong anh.Ánh mắt anh… xa, như cách cả thế giới.

Nhưng vòng tay ấy—Lại đang giữ nàng thật gần..
 
Không Tên Đừng Hỏi
Chương 2: Thời khắc


Azariel đáp xuống mặt đất nhẹ như cánh lông vũ chạm nước, từng bước không một tiếng động, như thể thiên sứ hạ phàm.

Ánh bình minh cuối cùng phản chiếu lên mái tóc đen rối nhẹ bởi gió, phủ quanh gương mặt anh một quầng sáng mờ ảo.

Tay trái anh vẫn giữ lấy Priscia – để cô tựa vào bờ vai vững chãi, như bức tượng khắc từ một vì sao lạ.Lira vội chạy đến, quỳ xuống đỡ lấy Priscia.

Cô ngước lên nhìn Azariel – ánh mắt kính cẩn, pha lẫn vẻ bàng hoàng.

Xung quanh, các hộ vệ và người dân Long tộc đã quỳ xuống.

Âm thanh đồng loạt vang vọng như tiếng sóng dội vào vách núi:“Xin chào mừng Long Vương trở lại!”

Azariel khẽ gật đầu, ánh nhìn dừng lại ở Đội trưởng Hộ vệ – một người đàn ông mặc giáp lam, khắc dấu ấn Thánh Long , đang quỳ một gối nhưng đầu cúi thấp.— “Tình hình thế nào?” – giọng Azariel trầm, vang dội trong im lặng.— “Bệ hạ... có kẻ lạ mặt xâm nhập qua rìa kết giới phía Tây Nam.

Nơi đó đã được khắc phục tạm thời.

Nhưng... dư âm bóng tối vẫn còn.”

Azariel nhìn lên bầu trời vừa bị rạn vỡ, thở dài:— “Là tàn dư của một kết giới xuyên tầng.

Không phải ngẫu nhiên.

Thế giới đang dần thay đổi.”

Anh ra lệnh nhanh gọn:— “Tăng cường phòng tuyến phía Tây, lập kết giới Bảo Tượng Tam Thể quanh trung tâm thành phố.

Gửi tin đến Thánh điện và Viện nghiên cứu Bầu Trời.

Ta muốn báo cáo trước hoàng hôn ngày mai.”

Anh quay sang hộ vệ phía sau:— “Bắt đầu thi triển.”

Một vòng xoáy ánh sáng hiện ra quanh Azariel, các phù văn cổ xưa đan xen thành từng lớp ánh sáng bao trùm thành phố.

Không khí rung nhẹ.

Lớp kết giới thứ nhất – Chân Thể, lớp thứ hai – Tâm Thể, và lớp cuối – Ảnh Thể, lần lượt bọc lấy toàn bộ không gian, như ba lớp ý niệm bảo vệ linh hồn của nơi đây.Khi ánh sáng lắng xuống, Priscia vẫn lặng lẽ, ung dung quan sát anh.

Khoảnh khắc ấy, cô thấy Azariel không còn là chàng trai nhỏ từng hay ngủ gật trên cánh đồng hoa cùng cô năm nào.

Mà là một người lãnh đạo đầy uy nghiêm vượt khỏi giới hạn thường nhân.Cô khẽ quay lưng định bước đi.— “Priscia.”

Giọng anh gọi tên cô dịu dàng, nhưng đủ khiến tim cô khựng lại.

Cô quay lại, thấy anh đang mỉm cười.

Một nụ cười ít xuất hiện, không lạnh lùng, không giễu cợt – mà chân thật, ấm áp.— “Em định trốn anh bao lâu nữa?”

Câu hỏi như một mũi tên nhắm trúng điều cô vẫn cố giấu.

Priscia nhìn xuống, đôi tay siết lại.— “Em... không có trốn.

Chỉ là...

Chuyện hôm nay có đột ngột.”— “Thế những hôm khác thì sao?” – Azariel bước lại gần.

Một khoảng cách rất gần.Priscia cắn môi, chưa kịp phản bác thì anh nghiêng người, ghé sát bên tai cô, thì thầm:— “Hay em sợ nhìn thấy ta… lại mềm lòng?”

Cô giật mình.

Tai đỏ lên.

Khoảng cách này... quá gần.

Mùi hương quen thuộc của anh khiến ký ức xưa ùa về – những chiều hoàng hôn Celestara, giấc ngủ trưa dưới gốc Chúc Phúc, và lần cuối anh nắm tay cô khi bị thương, nói "Ta sẽ quay lại sớm thôi."

Cô chẳng nhớ lần đó là bao giờ nữa.Nhưng ngay lúc ấy, một người hộ vệ chạy đến, thì thầm bên tai Azariel điều gì đó.

Azariel không đáp, chỉ đưa ánh mắt ra hiệu — "chưa phải lúc".

Người kia hiểu ý, rút lui.Priscia cau mày:— “Lại có chuyện gì sao?”

Azariel quay sang cô, đôi mắt xanh thẳm vẫn dịu dàng:— “Không đáng lo.

Tối nay... ta sẽ ăn tối cùng em”Priscia hơi ngạc nhiên, rồi nhẹ gật đầu, giọng nhỏ:— “Ừm…”

Anh rời đi, dáng lưng cao lớn, áo choàng trắng bay nhẹ, phẳng phất trong gió.

Nàng nhìn theo, mãi cho đến khi bóng anh khuất sau dãy hành lang của tháp trung tâm.Nhưng chưa kịp nói gì, Priscia đã thấy một người con gái đang ngồi trên bệ đá gần đó.

Cô gái ấy từ đâu đến, không ai rõ.

Chỉ biết mái tóc tím óng như thạch anh, uốn nhẹ từng đợt như nước xoáy, đôi mắt vàng kim nhìn thấu tất cả.

Cô ta mỉm cười – một nụ cười nửa như đang trêu đùa, nửa như chào đón một bi kịch.— “Azariel... quả thật là tuyệt sắc.

Cả khí chất và ánh nhìn ấy... không thể rời mắt.”

Nàng nheo mắt:— “Cô là ai?

Nhìn cách ăn mặc của cô... không thuộc về nơi này.”

Cô gái cười lớn, ngả người ra sau, tay đặt lên má như đang xem kịch:— “Thông minh.

Nhưng chưa đủ thông minh để biết ta là ai.”

Rồi cô ta cúi xuống, thì thầm một cái tên — nhưng âm thanh thốt ra không phải chữ viết bình thường, mà như một chuỗi rung động, như thì thầm từ hư vô.

Cả không gian xung quanh khẽ chấn động.Nàng theo bản năng lùi lại.

Một linh cảm xấu trào dâng.Cô gái liếc mắt nhìn cô:— “Đừng lo, ta đến không vì em.

Ta chỉ... muốn xem thử Azariel có còn giữ được *bản ngã* hay không thôi.”— “Cô có ý gì?” – Priscia nghiêm giọng.— “Ý nghĩa không nằm trong câu chữ, mà trong thời khắc.” – Cô gái lạ nháy mắt, vẫn cười như trẻ thơ đùa giỡn.— “Thời gian của cô hết rồi.” – Nàng lạnh lùng nói.— “Phải không?

Thế thì... ta đi vậy.”

Cô gái lạ đứng dậy, bước qua Priscia, nhưng khi đi ngang cô, lại ghé sát tai thì thầm:— " Người nên hỏi... tại sao trong bao nhiêu năm, chỉ cóngười còn nhớ được Azariel là người như thế nào.”

Priscia cứng người.Một cơn gió lạnh thoảng qua.Cô gái ấy đã biến mất.Priscia đứng lặng hồi lâu sau khi rời khỏi cô gái kỳ lạ ấy.

Gió chiều nhẹ thổi, cuốn theo từng sợi tóc rối bên má nàng.

Nỗi bất an vẫn quẩn quanh không dứt — tại sao người đó lại biết đến Azariel?

Và vì sao lại nhìn nàng như thể đã biết trước mọi chuyện?Lúc ấy, từ xa, tiếng gọi vội vã vang lên.— "Công chúa!

Công chúa ở đây sao?!"

Lira chạy tới, gương mặt lo lắng hiện rõ trong đôi mắt trong veo ánh bạc.

Nàng vừa thở hổn hển vừa nắm lấy tay Priscia.— "Xin lỗi vì đến muộn, lúc nghe tin ngài bị thương, tôi... tôi đã đi tìm khắp nơi!"

Priscia khẽ lắc đầu, nở nụ cười dịu dàng.— "Em không sao đâu, Lira.

Chỉ là chút mệt thôi."

Lira thở phào nhẹ nhõm, đặt tay lên ngực mình như trút được gánh nặng.

Nhưng ánh mắt nàng nhanh chóng chuyển sang nghiêm túc khi Priscia hỏi:— "Phía Nam thế nào rồi?

Sau đợt lũ và vụ cháy rừng cuối mùa thu… người dân ổn chứ?"

Lira khựng lại, rồi chậm rãi đáp:— "Cuộc sống vẫn còn khó khăn lắm, thưa công chúa.

Mùa màng mất trắng, thợ thuyền thì thiếu việc…

Họ vẫn cố gắng, nhưng gánh nặng lớn quá."

Lira nghĩ quẩn công chúa có bao giờ lo tới mấy chuyện như vậy đau chứ sao bây giờ lại....

Priscia ngẩng đầu, mắt ánh lên vẻ quyết tâm.

Nàng nói, chậm rãi mà dứt khoát:— "Ta muốn mở một cơ sở sản xuất ở đó.

Một mô hình kinh doanh nhỏ thôi, bắt đầu bằng dệt lụa và chế biến dược liệu.

Dùng nguyên liệu bản địa, thuê nhân công là người dân vùng ấy.

Có thể không giải quyết được tất cả, nhưng…

ít nhất cũng là bắt đầu."

Lira nhìn nàng trân trối, rồi dụi mắt như không tin vào tai mình:— "Công chúa của thần… lớn thật rồi…

Tự nhiên biết lo cho dân như một… vị công chúa thực thụ vậy.

Nếu ngài Azariel biết được, chắc sẽ vui lắm!"

Priscia khẽ mỉm cười.

Nhưng trái tim nàng thì khẽ rung động — vì một ý nghĩ bất chợt hiện lên.Tối nay… là bữa tối đầu tiên của hai người kể từ khi Azariel trở về.

Đã năm năm trôi qua, giữa họ vẫn là những quãng lặng hư không.

Nhưng nay, nàng sẽ kể anh nghe kế hoạch của mình.

Và có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, giữa những câu chuyện dở dang, một điều gì đó sẽ bắt đầu lại...Khi về tới cung điện, Priscia không lên phòng nghỉ ngay như thường lệ.

Thay vào đó, nàng bước thẳng vào khu bếp chính, nơi mùi hương của gia vị và than hồng quyện vào nhau tạo thành sự ấm áp kỳ lạ.— "Thưa… công chúa?" — Đầu bếp trưởng ngạc nhiên đến mức suýt đánh rơi dao khi thấy nàng.Priscia khẽ nghiêng đầu, ngượng ngùng nói nhỏ:— "Ta… muốn tự tay chuẩn bị bữa tối cho Azariel."

Câu nói khiến cả gian bếp lặng đi vài nhịp.

Nhưng rồi đầu bếp trưởng – một ông lão đã phục vụ cung đình hơn ba mươi năm – nở nụ cười ấm áp, chân thành như ông nội.— "Chà… vậy thì vinh hạnh cho tôi quá.

Công chúa muốn nấu món gì?"— "Đơn giản thôi.

Canh hoa tuyết, bánh thảo mộc… và trà bạc hà anh ấy từng thích."— "Cũng là món năm xưa cô thường nấu lúc ngài còn ở đây nhỉ…" — Ông cười khẽ, rồi giúp nàng chuẩn bị nguyên liệu.

Dù đôi tay nàng còn lóng ngóng, nhưng sự chăm chút hiện rõ trong từng động tác nhỏ.— "Công chúa hôm nay vui thật đấy." — Ông vừa xắt rau vừa liếc nhìn nàng — "Có chuyện gì đặc biệt không?"

Priscia khựng lại, bàn tay cầm muỗng dừng giữa không trung.

Nàng giấu vẻ bối rối bằng một tiếng "Không đâu…" ngắn ngủi, nhưng má đã ửng hồng.Đầu bếp bật cười sảng khoái:— "Chắc chắn ngài ấy sẽ thích mà.

Đồ ăn do tay người nấu… còn gì bằng."

Priscia cắn môi, đôi mắt tròn to đảo sang phía khác.

Nàng chẳng đáp, chỉ lặng lẽ múc từng muỗng canh, gói từng chiếc bánh, mà trái tim thì chẳng thể yên.

Cô đang nghĩ về tối nay sẽ có thể đem lại chút cảm giác của những hồi ức tuổi thơ dù ngắn ngủi...
 
Không Tên Đừng Hỏi
Bữa tối dưới ánh sáng cũ


Bầu trời đã ngả tím, bóng đêm như dòng mực lặng lẽ nhuộm lên tán lá chúc phúc cao vời.

Ánh sáng linh lực từ Cây Thần phản chiếu mờ nhạt lên những mái vòm cổ kính của điện Lysitelia.

Azariel bước ra khỏi di tích vô danh phía Bắc, ánh mắt chợt khựng lại khi một cơn chấn động nhẹ lan ra từ phía Tây cung điện.Phía Tây... là phòng ăn.Anh dừng bước, đáy mắt co lại khi cảm nhận luồng khí đen lẩn khuất.

Một vùng linh lực méo mó, mang theo hơi thở của ma vật vừa xuất hiện.

Không nhầm được – chúnh không có trong bất kỳ ghi chép cổ vật hay lịch sử dị giới nào mà anh từng biết.— “Ngài Azariel!” – Giọng người bảo hộ vang lên gấp gáp, một trong những thành viên ưu tú nhất trong đội Hộ vệ của Azariel– Thủ Hộ Nguyệt Ảnh– từ khoảng tối bước ra.Azariel không quay đầu:— “Chúng ở đâu?”— “Góc Tây, sát phòng ăn…

Dấu hiệu sinh khí của chúng hỗn loạn.

Đây không phải loại ma vật thông thường.

Có lẽ chúng nhắm vào những năng lượng thuần túy đơn thuần...”

Azariel siết chặt tay, trong khoảnh khắc, hàng loạt suy tính lướt qua tâm trí như lưỡi dao lạnh: “Không lẽ… mục tiêu là Priscia?”

Anh lập tức hóa thành luồng sáng mảnh, lao về phía Tây như mũi tên vô hình.Tại phòng ăn.Dưới ánh đèn thủy tinh treo cao, Priscia vẫn đang cẩn thận dọn lại khăn bàn, cùng với Lira – hầu nữ thân tín.

Một bữa tối đơn giản nhưng ấm cúng, bày biện bằng chính tay nàng.

Những món ăn không quá cầu kỳ, nhưng đều là thứ Azariel từng yêu thích khi còn nhỏ.— “Ngài ấy trễ quá rồi…” – Lira lên tiếng, nhưng nàng công chúa chỉ lắc đầu, mỉm cười nhẹ:— " Azariel ấy sẽ đến, chắc chắn là như vậy.”

Ngay lúc ấy, cánh cửa phòng bật mở mạnh.Azariel vội bước đến, đôi mắt mang sắc thái đầy sự nghiêm trọng.

Priscia sững người, nhưng chưa kịp nói, thì anh đã bước tới gần, nắm lấy đôi tay nàng, nâng lên nhìn sát.— “A…

Azariel?” – Giọng nàng run nhẹ vì bất ngờ.Lira mở to mắt, hai tay che miệng:— “Ủa... này là... cái cảnh thường thấy trong tiểu thuyết lãng mạn sao?

"

Lira nghĩ quẩn: đây là cảnh tượng ngài Azariel sẽ nhẹ nhàng hôn lên cánh tay nhỏ nhắn, thon dài của công chúa.... lãng mạn quá

"Thần đi trước, hai người cứ... tiếp tục.”

Rồi cô chuồn mất tiêu như làn khói vụt tắt.

Không gian chỉ còn hai người, nhưng không hề lãng mạn như Lira nghĩ.

Bàn tay của Priscia đang phát sáng nhè nhẹ.

Những mạch máu nhỏ nổi lên màu lam, ánh sáng trong suốt như thủy tinh chảy lỏng, nhưng di chuyển hỗn loạn.Azariel trầm giọng, đôi mắt hóa thành tầng sáng quang cảm:— “Lực dẫn... bị rò rỉ.

Từng mạch linh tủy đang dao động lệch hướng.”

Priscia vẫn chưa hiểu gì.

Cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng, hơi nhói.Ngay lúc ấy—Rầm!!!Tường kính cửa sổ vỡ tung, từ trong màn đêm, ba bóng đen lao vào như thiểm điện.

Ma vật.

Thân hình cao lớn, đôi mắt đỏ ngầu, răng nanh dài nhọn, máu thịt đen sẫm chảy ròng.Priscia thét lên trong kinh ngạc.Azariel kéo nàng ra phía sau lưng mình chỉ trong một nhịp thở, không hề nhìn lại.

Cánh tay anh vung lên, ánh sáng dựng thành vòng cung.

Từ đó, hàng chục mũi tên phát quang lao vút ra, xuyên qua thân thể ma vật, kèm tiếng gầm rú man dại.Máu đen bắn tung tóe lên tường, sàn và... toàn bộ bàn ăn.

Món súp yêu thích, mâm bánh nhỏ, đĩa trái cây tươi... vỡ tan như một giấc mộng chưa thành.Priscia ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, tim đập dồn dập:— “Tại sao... chúng lại tấn công nơi này?”

Azariel không trả lời ngay.

Anh nhìn những vệt sáng còn vương nơi cánh tay nàng, rồi ánh mắt dừng lại thật lâu trên đôi mắt đang run rẩy kia.

“Không lẽ... năng lượng trong nàng đang tràn ra...

đã gây nhiễu loạn hư vô, thu hút ma vật?”

Anh trầm mặc một lúc, sau đó hỏi khẽ:— “Em có bị thương không?”

Priscia lắc đầu, rồi cúi nhìn bàn ăn giờ chỉ còn là mảnh vụn.

Ánh mắt cô chùng xuống:— “...Không sao cả.

Nhưng còn bữa tối...”

Azariel quay sang nhìn khung cảnh hỗn độn, rồi chợt nhận ra:— “Ta sẽ gọi đầu bếp làm lại.

Không cần lo.”

Priscia mím môi, gật đầu nhẹ.

Nhưng trong lòng lại chẳng thể nguôi.

Bởi nàng biết… mọi món ăn đó, từng mùi vị, từng cách trình bày, đều là chính tay nàng chuẩn bị, chỉ để ăn cùng người ấy thưởng thức một bữa – dưới ánh sáng cũ, như thuở nào.Dưới đây là đoạn bạn yêu cầu – **phiên bản cảm xúc, nên thơ và lấp lánh ánh trăng** như chính tâm tình ngọt ngào vừa chớm giữa Priscia và Azariel, hòa cùng không khí lãng mạn nhưng đượm mùi xa cách tiềm ẩn:Trên tầng cao nhất của điện, đài quan sát hiện ra như một cánh hoa thủy tinh mở giữa trời đêm.

Ánh sáng từ Cây Chúc Phúc lặng lẽ hòa vào ngân hà xa xăm, tạo thành một vòm trời huyền ảo – đẹp đến nghẹn lòng.

Từ nơi này, toàn bộ thế giới như thu nhỏ lại trong đôi mắt.Azariel bước cạnh Priscia, ánh sáng phản chiếu lên vết máu đen của ma vật còn vương trên áo choàng anh – vẫn chưa kịp thay sau trận chiến ban nãy.

Nhưng gương mặt anh giờ đã tĩnh lặng, mang nét dịu dàng hiếm thấy.Bữa tối được dọn lại giản dị – vài món nhẹ cùng bình trà ấm.

Không đầu bếp, không thị nữ.

Chỉ có gió nhẹ, ánh sao và tiếng thở khe khẽ của màn đêm tuyệt đẹp.Priscia ngẩng đầu nhìn bầu trời, dòng ngân hà như dải lụa ánh bạc, như hóa thành dòng thác từ tận cùng cõi mộng.

Trái tim nàng bất chợt nhói lên, không rõ vì lý do gì.

Phải chăng… vì khung cảnh quá đẹp?

Hay vì... người đứng cạnh mình lúc này... là Azariel?Anh đang đi trước vài bước, dáng người cao lớn, được nhuộm ánh sáng trăng.

Rồi như có điều gì gọi anh quay lại—

Hai ánh mắt chạm nhau.Azariel hơi sững, nhưng rồi anh mỉm cười.Một nụ cười dịu dàng, thật ấm áp – như ánh sáng đầu tiên khi mùa đông kết thúc.— “Xin lỗi...

để em phải đợi rồi.”

Giọng anh rất nhẹ, như sợ phá vỡ không gian mong manh này.— “Hình như...

đã hai tuần rồi nhỉ?”

— “Ta...

đã hứa sẽ cùng em dùng bữa.”

Priscia khẽ cắn môi.

Những lời ấy quá đỗi đơn giản, nhưng trong hoàn cảnh này, lại như có sức nặng lớn đối vớiviệc đấu tranh với nội tâm của nàng.

Bữa ăn kia... nàng đã chờ đợi bao lâu, chuẩn bị bao điều... và giờ, dù mọi thứ chẳng còn nguyên vẹn, nhưng Azariel vẫn nhớ.Trái tim nàng run rẩy.

Không phải vì gió, mà vì một cảm xúc đã ngủ yên từ lâu đang khẽ cựa mình.Nàng gật đầu, không đáp lời.

Đôi mắt khẽ ánh lên – không rõ là do ánh sao, hay do những hoài niệm tuổi thơ ùa về.

Năm ấy, cũng có một đêm đầy sao thế này, hai đứa trẻ từng hứa với nhau chúng ta sẽ mãi mãi như vậy, dưới bầu trời chứa đựng những vì sao lung linh, huyền ảo...

Giống như đêm nay vậyGiờ đây, thế giới ấy lại một lần nữa đứng bên bờ vực.

Và người từng rời đi, cuối cùng… cũng quay lại.Priscia bất giác khẽ nghĩ:Giá như… khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi.

Dưới đây là đoạn **khoảnh khắc ngắn**, lặng lẽ nhưng đầy cảm xúc – nơi hai người lặng thầm ngồi bên nhau dưới bầu trời sao, dùng bữa tối giản dị mà tựa như một khúc hoài niệm:Gió đêm thổi nhẹ qua mái hiên đá, đưa theo hương thơm thoảng dịu của cỏ ánh trăng và cánh đào ngàn năm nở trái mùa dưới chân tháp.Priscia ngồi đối diện Azariel, giữa chiếc bàn tròn nhỏ làm từ thủy tinh ma thạch, ánh sáng của bầu trời rọi qua lớp mặt bàn tạo nên những vệt lấp lánh như dòng sông ánh sáng chảy ngang qua kẽ tay.Không ai nói gì.

Chỉ có tiếng chạm khẽ của muỗng vào đĩa sứ, tiếng lá xào xạc, và tiếng lòng đập chậm lại – như không muốn đánh thức một điều gì đó quá mong manh.Azariel nâng chén trà, ánh mắt lướt qua nàng một chút.

Dưới ánh sao, làn tóc bạc ánh kim của Priscia như phát ra thứ hào quang rực rỡ, soi sáng màn đêm đen lạnh lẽo.

Mái tóc mềm mại của nàng tỏa sáng lấp lánh theo ánh trăng, một vẻ đẹp trầm mặc, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp lạ thường.— “Hôm nay, cảm ơn em đã chờ đợi ta.” – Anh nói khẽ, giọng trầm trầm như nhấn chìm mọi lo âu trong tim.Priscia chỉ lắc đầu, nhẹ như cơn gió.

— “ Dù có phải đợi bao lâu...

Em vẫn sẽ đợi.”

Câu trả lời không có chút trách móc, chỉ có sự thật như là hiển nhiên.Azariel im lặng.

Anh không dám nhìn thẳng vào nàng thêm nữa.

Bởi ánh mắt ấy... quá giống ánh sáng đã từng biến mất khỏi thế giới này.Sau khoảnh khắc đó, họ tiếp tục ăn – không vội vàng, không cần lời nói.Chỉ là một đêm tĩnh lặng, và hai người đã từng thân quen, đang dần tìm lại nhau dưới ánh sáng cũ.Gió vẫn thổi dịu dàng như lúc bắt đầu.

Priscia đã tựa người vào chiếc ghế dài bên ban công, đôi mắt khép lại, hơi thở đều đặn.

Dưới ánh sáng mờ ảo của tinh tú, nàng như hóa thành một giấc mơ cổ xưa đang tạm yên giấc.Azariel bước tới gần, anh cố không phát ra một tiếng động.

Anh đứng lặng nhìn nàng rất lâu.

Không phải ánh nhìn của kẻ đa cảm, mà là sự trầm mặc của một người đang cố đoán trước kết cục của điều gì đó không thể đảo ngược.Bàn tay anh khẽ đưa lên, chạm nhẹ vào không trung – vẽ ra một ấn chú ánh sáng.

Một màn cảm biến thần lực bao quanh Priscia.Mạch linh lực…

đang hỗn loạn.Sóng ánh sáng chạy quanh nàng theo những đường không đều.

Một vài mạch phát sáng dữ dội, vài nhánh gần như vỡ vụn.Azariel nhíu mày, đôi mắt trở nên sâu thẳm.

— “Cây thần…

đang rút năng lượng từ em sao?

Hay là chính em đang chống lại nó?”

Anh không biết câu trả lời.

Nhưng chắc chắn một điều: nếu tiếp tục như thế, một ngày nào đó toàn bộ thần mạch của nàng sẽ vỡ tan.Một luồng gió lạnh thổi qua.Azariel khẽ cúi đầu, thì thầm như tự nói với mình:— “Ta không thể để điều đó xảy ra…”

Không lần nữa.

Không thêm một linh hồn nào tan biến trước mắt anh nữa...
 
Back
Top Bottom