Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh

Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Chương 10



Tiêu Ngọc Minh cũng vừa mới trở về, y vén màn xuống kiệu, quản gia liền vội vàng cầm theo đèn lồng bước tới nghênh đón.

Ánh trăng sáng vằng vặc, khung cảnh trong viện phủ càng hiện ra rõ rệt hơn.

Ta cứ lượn lờ phía sau họ, không xa cũng chẳng gần, định bụng nghe thử xem hai người sẽ nói gì.

“Bẩm đại nhân, ngân khố cùng với vàng bạc thủ sức trong phủ đã chỉnh lý đầy đủ, sổ sách đều ở bên trong ạ.”

Tiêu Ngọc Minh vừa đi vừa lật sổ sách trong tay, nói:

“Quyền quản gia sau này đều giao hết cho phu nhân, chìa khóa ngân khố cũng giao cho nàng ấy giữ, muốn tiêu như thế nào thì tùy nàng ấy thích là được.”

Quản gia ngơ ngác một lúc, dò thám hỏi: “Người mà đại ngài nói chính là... thập bát di nương sao?”

Tiêu Ngọc Minh vặn lại: “Bổn quan xem Khanh Trần như chính thê.”

“Vâng, vâng ạ.”

“Nhớ lấy, nhất định phải là ngân lượng có lai lịch sạch sẽ, đừng làm dơ tay của phu nhân!”

Quản gia vội vàng đáp lời, lại hỏi: “Vậy đại nhân đêm nay có ghé qua phòng của phu nhân không ạ?”

Tiêu Ngọc Minh chắp tay ra sau, ngẩng đầu nhìn trăng, nhẹ giọng nói:

“Sau này nếu ta có về trễ, ngươi cứ đến nói với phu nhân một tiếng, bảo phu nhân nghỉ sớm, không cần phải đợi ta.”

Nghe xong những lời này, lòng ta càng trở nên nặng nề hơn.

Đại gian thần Tiêu Ngọc Minh, vậy mà lại động chân tình với ta sao?

Y không chỉ sủng ái ta, thậm chí còn giao cho ta quyền quản gia nữa, đối với ta luôn nói gì nghe nấy, đôi lúc ta thường nghĩ rốt cuộc mị lực của bản thân từ đâu mà nhiều thế?

Bất giác ta đã đi theo y suốt từ nãy đến giờ, đến tận cửa phòng cũng chẳng hay.

“Không được, ta vẫn nên đến gặp nàng xem sao.”

Tiêu Ngọc Minh đột ngột quay lại, đồng tử đột nhiên giãn ra.

Ta có tật giật mình, cứ tưởng y nhìn thấy ta, muốn giật thót tim vậy.

Cùng lúc đó ta đưa tay ôm lấy lồng ngực, thầm nghĩ còn quá may, hiện giờ ta đang là thân quỷ, y không nhìn thấy ta được.

Quản gia cầm đèn lồng dẫn đường, đi thẳng về hướng Phù Cừ Các.

Ta liền vội vàng đi trước một bước trở về.

x*c th*t của Khanh Trần đang nằm trên giường, ta nhập vào rồi lập tức ngồi dậy chỉnh lý lại diện mạo của mình.

Rất nhanh Tiêu Ngọc Minh đã đến.

Đêm nay trông y rất khác thường, dường như có điều gì muốn nói, nhưng cứ mở miệng rồi lại thôi.

Ngay cả khi nhìn ta, trong ánh mắt ngập tràn tình ý quyến luyến.

Ta biết y đang nghĩ gì.

Ta phồng má hất hàm lên tỏ ra nũng nịu, đung đưa rồi giậm chân một cái:

“Đại nhân, thiếp đã đợi người cả một đêm, trong lòng mãi không được yên.”

Tiêu Ngọc Minh nhoẻn miệng lộ ra ý cười: “Sao lại mãi không yên được?”

Ta đưa mắt lườm y, rồi cầm tay y đặt lên phía trên ngực, yểu điệu đáp lời:

“Người nghe thử tim của thiếp có phải đang hoang mang không này?”
 
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Chương 11



Quả nhiên y chịu những chiêu này.

Trong lúc điên loan đảo phụng, y đối với ta dịu dàng như nước, chẳng khác gì như muốn lấy lòng ta vậy.

Mà ta lại đang phiêu diêu ngây ngất, không biết hôm nay là giấc mộng của hôm nào.

Trong cơn mê, ta đã nghĩ rằng mình đã trở lại những ngày tháng cùng Dung Ngạn yêu nhau say đắm.

Ta gần như gọi thành tiếng hai chữ “Dung Ngạn”, sau đó cả người liền toát mồ hôi lạnh.

Cũng may Tiêu Ngọc Minh khoan dung độ lượng, chỉ khựng lại một chút rồi nhẹ nhàng hôn lên môi ta.

Đêm đã khuya rồi, ánh trăng vẽ nên những cái bóng tuyệt đẹp trên mặt đất qua những ô cửa sổ chạm khắc.

Ta cứ mãi không thể nào chợp mắt.

Tiêu Ngọc Minh đã chìm vào trong giấc ngủ, tâm mi cau lại thành hai đường thẳng, dáng vẻ rất không thoải mái.

Ta như bị ai đó thôi thúc, muốn đưa tay xoa lên tâm mi đang cau có đó.

Cũng may ta kịp thời kiềm chế được.

Ngay lúc ta sầu não, thầm nghĩ tại sao bản thân lại như thế thì...

“Lan Nhi!”

“Hả?” Ta thuận miệng trả lời.

Tiêu Ngọc Minh đột nhiên bật dậy trong mộng ma, hai tay chống ra phía sau, trên trán toát hết cả mồ hôi lạnh.

Ta cũng bị dọa cho hoảng hồn một phen.

Lan Nhi, chính là khuê danh của ta tại thôn Nam Bính khi sinh thời.

“Đại nhân gặp phải ác mộng rồi sao?” Ta vội vàng thắp đèn, dùng khăn thấm lên những vệt mồ hôi trên trán.

Y thở hổn hễn, cuối cùng cũng bình tâm lại, hỏi: “Ta vừa nãy đã nói mớ rồi?”

Ta lắc đầu: “Thiếp cũng vừa tỉnh, không nghe rõ lắm.”

“Khiến nàng hoảng sợ rồi.”

Y kéo ta ôm vào lòng, tựa cằm lên vai ta, như một đứa trẻ to xác.

“Ta vừa nãy, mơ thấy nương tử của ta rồi.”

Hóa ra chính thê của Tiêu Ngọc Minh cũng tên là Lan Nhi.

Một người thấu hiểu mọi việc như ta liền cất lời an ủi: “Đại phu nhân trên trời linh thiêng, nhất định sẽ nhớ mãi tấm lòng thâm tình của người.”

Y lại thở dài, tâm mi càng cau lại nhiều hơn.

“Đúng thế, thời gian thành thân giữa ta và nàng ấy ngắn ngủi đến thế, còn chưa thực hiện lời hẹn ước bạc đầu, vậy mà...”

“Mỗi người một phương trời rồi.”

Ánh sáng le lói xuyên qua màn đêm chiếu vào chiếc rèm bên giường.

Khuôn mặt y ngập tràn bi thương, ôm lấy ta rồi nằm xuống.

Ta tựa sát vào lồng n.g.ự.c ấy, giọng nói trầm ấm phát ra từ đỉnh đầu.

“Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm nhánh liền cành.”

“Thiên trường địa cửu vẫn tận cùng, mối thù dằng dặc mãi không quên.”

Đột nhiên, có thứ gì đó bắt đầu nảy mầm trong lòng ta, chỉ đợi thời cơ chớm nở.
 
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Chương 12



Cả đêm ta có làm cách nào cũng không ngủ được.

Mà y lại ngủ ngoan lắm, trong cơn mơ màng vẫn không quên giữ chặt lấy tay ta, như sợ ta bỏ trốn vậy.

Đến khi trời hừng sáng, Tiêu Ngọc Minh như thường lệ đi tảo triều, ta càng đợi chờ không kịp thức dậy theo.

Ta nhìn lấy bóng lưng y rời đi, đó chính là tư thái của thủ phụ đương triều, nhưng cũng...

Giống hệt như hắn.

Nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, ta như bị chôn chân ngay tại chỗ đỡ lấy thành cửa, ngay cả quản gia đến cũng không hay biết.

Lão đưa sổ sách với bản hoa danh, thái độ cung kính vạn phần, cất lời:

“Đại nhân đã nói, sau này quyền quản gia trong phủ đều trao lại cho thập bát phu nhân, về sau vẫn mong phu nhân chiếu cố nhiều hơn.”

“Ta là thiếp thất, xưng hô「phu nhân」không thích hợp.”

Ta tiếp lấy đống sổ sách, ra vẻ lật vài trang, giả vờ vô ý nhắc đến:

“Tuy phu nhân đã quá cố nhiều năm, nhưng đại nhân đối với người vẫn tình thâm sâu đậm...”

Quản gia phát giác ra ánh mắt của ta có gì đó khác lạ, bèn cẩn trọng đáp lời: “Đại nhân đối với người mới là tình thâm sâu đậm đó ạ, trước đó đại nhân chớ hề...”

Đại khái ta đã biết lão muốn nói gì, thế là hỏi ngay vào trọng điểm:

“Ta đến phủ cũng đã được một khoảng thời gian, vẫn không biết tên húy của đại phu nhân quá cố, sợ sau này sẽ có xung đột trong lời nói, vẫn mong quản gia nói cho ta hay.”

“Vâng, thưa phu nhân.” Rồi quản gia đưa mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Khuê danh của đại phu nhân, là Trần Thi Đình.”

Trần Thi Đình? Làm gì có chữ “Lan” nào chứ?

“Trước đó đại nhân xưng hô với phu nhân như thế nào?”

Quản gia bị ta dọa cho giật mình, ngẫm nghĩ một lúc bèn đáp:

“Khi đại nhân vui thì gọi là「phu nhân」, không vui thì gọi người là「Trần thị」, hiếm khi đại nhân gọi khuê danh của phu nhân lắm ạ... Người, người làm sao thế?”

Ta liền xua tay, cho quản gia ra ngoài và đóng cửa lại.

Từ khi bước chân vào Tiêu phủ, Tiêu Ngọc Minh mà ta nhìn thấy, cùng với Tiêu Ngọc Minh trước đó ta nghe được, hoàn toàn không giống nhau.

Rất nhiều người trong phủ đều bàn tán, tính tình của thủ phụ đại nhân dạo gần đây đã thay đổi rất nhiều.

Y không phải là y của lúc trước, mà giống như một người khác hoàn toàn.

Y rất thích ăn gà sốt dầu hành, biết lựa cánh gà ra gắp cho ta.

Y thích cắn nhẹ lên vành tai, y biết rõ vùng eo của ta chỗ nào sợ nhột, cố ý trêu chọc ta đến mức vừa tức lại vừa buồn cười.

Còn có dáng đứng bước đi, động tác khoác y bào, tư thái khi đề bút, đều khiến cho ta cảm nhận được một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Nếu như những thứ đó đều là trùng hợp thì còn có thể lý giải.

Vậy thì, đêm qua trong giấc mộng, y gọi “Lan Nhi” là như thế nào đây?
 
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Chương 13



Cũng không biết Tiêu Ngọc Minh bận bịu ở nơi nào, ta sốt ruột ngồi chờ cả ngày, được tin y đã hồi phủ thì đêm đã khuya lắm rồi.

Ta đành thoát ly x*c th*t, hóa thành hồn phách bay sang phòng chính.

Dưới ánh trăng, bóng của hoa Hải Đường đã trùng điệp mấy tầng, trước cửa sổ bị cành cây che khuất, Tiêu Ngọc Minh đang ngồi trước bàn sách, đề bút viết chữ.

Khung cảnh này khiến ta vừa ấm áp lại vừa quen thuộc.

Có lẽ là do ta bay vào nên mang theo ít gió, ánh đèn cầy đung đưa khiến Tiêu Ngọc Minh đưa mắt lên nhìn, rồi lại cúi xuống viết tiếp.

Vẫn còn giả vờ như chưa nhìn thấy ta sao?

Cái đồ vô lương tâm này!

Ta chống đôi tay lên mặt bàn của y, thổi lên mặt y một hơi.

Không hề có động tĩnh gì.

Ta lại nhìn y chớp chớp mắt, thè lưỡi làm mặt quỷ.

Y cũng không thèm để tâm.

Ta có hơi tức giận, liền giật giấy từ trong tay y qua, đôi mắt lại rơi vào dòng chữ trên giấy.

Đột nhiên y ngẩng đầu, ánh mắt cũng như ta nhìn vào tờ giấy.

Nhưng động tác của ta lại nhanh hơn một bước.

Bút tích trên giấy khiến cho cả người ta cứng đờ.

Hồng tụ thiêm hương những năm tháng đó, bút tích của Dung Ngạn ta là người quen thuộc nhất còn gì.

Đây chính là chữ viết của Dung Ngạn!

Càng khiến ta kinh ngạc thất sắc chính là nội dung trong giấy.

Thôn Nam Bính, nơi mà ta từng sống ở đó ba năm, đã xảy ra cháy rừng, cả thôn đều bị cơn hỏa hoạn thiêu rụi, không một thôn dân nào sống sót.

Cho dù là hồn phách thì ta vẫn run rẩy kịch liệt, đứng không vững sắp phải ngã xuống mặt đất.

Tiêu Ngọc Minh vội vã chạy đến, dùng đôi tay đỡ lấy ta.

Không đúng, chuẩn xác mà nói thì, đó chính là hồn phách của Dung Ngạn!

Bởi vì động tác của y quá nhanh, nên khi Tiêu Ngọc Minh bị tách rời hồn phách ra ngoài thì x*c th*t lập tức đổ nhào xuống, mềm nhũn nằm sấp trên mặt bàn.

Dung Ngạn đỡ ta dậy, ánh mắt quan tâm.

“Lan Nhi.”

Y vẫn dịu dàng như trước gọi ta, âm thanh tựa như trác ngọc văng vẳng.

Ta đã hiểu hết mọi thứ, liền đ.ấ.m nhẹ lên lồng n.g.ự.c y: “Ngươi là đồ vô lương tâm mà, gạt ta lâu như thế, tại sao lại không nói cho ta biết!”

“Gạt ta vui lắm có đúng không?!”

“Ta c.h.ế.t rồi, ngươi cũng c.h.ế.t theo, toàn bộ người trong thôn Nam Bính đều c.h.ế.t hết, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ?!”

Nước mắt của ta đã giàn giụa hai má.

Y ôm chặt ta vào lòng, nước mắt cũng như ta tuôn rơi không ngừng.

“Thế sự bạc bẽo, ta rất sợ nàng sẽ hiểu lầm ta là một người bạc tình bạc nghĩa.”

“Đôi tay này, gần đây đã nhuốm rất nhiều máu.”

“Con đường báo thù nguy hiểm trập trùng, ta muốn tự tay giải quyết tất cả, sau khi xong việc mới cùng nàng nhận mặt.”

“Thế nhưng, Lan Nhi à, nàng tin ta, những người ta đã g.i.ế.c đều là người xấu!”

“Nhưng Dung Ngạn ta chưa từng phụ nàng.”

Ta khịt mũi rồi lau nước mắt lên áo của y: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

(Tam giáp: chính là ba thứ hạng đầu tiên).

(Hồng tụ thiêm hương: Hồng tụ dùng để chỉ cô gái xinh đẹp; chỉ thư sinh đọc sách còn có cô gái đẹp bầu bạn bên cạnh).
 
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Chương 14



Sau khi kết thúc kỳ thi, Dung Ngạn tá túc tại một khách trọ đơn sơ trong kinh thành, chờ đợi công cáo của khoa cử lần này.

Và rồi ngay trước đêm cáo bảng, y thổi tắt đèn cầy để nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy tiếng cạy khóa cửa.

Y vội vàng khoác y phục ra xem, mấy tên hắc y nhân đó đã đạp cửa xông vào, không chờ Dung Ngạn lên tiếng đã đánh cho một gậy rồi dùng bao bố đưa đi.

Đến khi tỉnh lại thì y đang bị trói chặt trong một căn mật thất kín mít, trên ghế thái sư có một nam nhân trung niên cẩm y hoa bào, chính là Tiêu Ngọc Minh.

Hắn híp đôi mắt lại hỏi: “Trạng nguyên, bảng nhãn đều đã nhận bổn quan làm phụ mẫu y thực, không biết vị thám hoa lang đây cảm thấy như thế nào?”

Dung Ngạn trước là kinh ngạc, sau đó hỏi ngược: “Ta đã trúng thám hoa rồi sao? Ngày mai mới cáo bảng, đại nhân làm sao có thể biết được?”

Tam giáp trước khoa cử do đương kim hoàng đế khâm điểm, không đến ngày cáo bảng, ngoại trừ hoàng đế không ai có thể biết bên trong có gì.

Tiêu Ngọc Minh chỉ ung dung từ tốn vuốt râu, cười nhưng không nói gì.

Dung Ngạn chưa kịp vui mừng đã đoán được tiếp đến bản thân sẽ phải đối mặt với những gì.

Thủ phụ đương triều Tiêu Ngọc Minh, độc chiếm triều cương, tội ác chồng chất, thiên hạ đều nghe danh.

Hắn không chỉ lôi kéo hơn một nửa quan viên trong triều, ngay đến cả tuấn tài khoa cử chưa kịp cáo bảng cũng không buông tha.

Dung Ngạn trước giờ vốn là người chính trực, đương nhiên sẽ không nguyện ý cùng hắn mạt cưa mướp đắng đôi bên một phường rồi.

Nếu như cự tuyệt, e là con đường sau này sẽ vô cùng gian nan.

Tiêu Ngọc Minh thấy y do dự, liền đi tới đưa mắt xuống nhìn y: “Người thanh niên, ta hỏi ngươi, ngươi học hành cực khổ là vì cái gì?”

Hắn đang trông chờ Dung Ngạn nói ra câu “Vì muốn thăng quan phát tài, quang tông diệu tổ” đại loại thế.

Trong lòng Dung Ngạn hiện giờ như ngàn cân treo sợi tóc, đôi tay lại bị trói chặt, dùng tư thái thấp kém nói ra những lời hào khí nhất trong lúc này:

“Một lòng vì muôn dân, một lòng vì đất trời, vì kế tục tuyệt học của thánh nhân, vì vạn sự khai thái bình!”

Đây là lời của Trương Tải đã dạy, khi Dung Ngạn đọc sách thích nhất chính là câu này, lúc nào cũng treo bên cửa miệng.

Tiêu Ngọc Minh thảng thốt nhìn y, một lúc sau mới nhếch môi lên cười thành tiếng.

“Ban đầu trạng nguyên và bảng nhãn cũng cứng đầu như ngươi vậy, cho đến khi bổn quan đề ra những điều kiện đó, rất nhanh đã bị lung lay.”

Tiêu Ngọc Minh nâng cằm Dung Ngạn lên để hắn nhìn thẳng vào mắt mình.

“Hai người trước đó đọc sách cả nửa đời người, đã già rồi. Ngươi thì khác, ngươi là người trẻ nhất trong số ba người đỗ đầu.”

"Ta rất xem trọng ngươi, nên đối với ngươi cũng nhẫn nại hơn người khác."

"Ngươi quy thuận bổn quan, bổn quan sẽ bảo tiểu hoàng đế gả công chúa Ngọc Túy cho ngươi, thế nào?"

Hắn dẫn dắt từng bước, đưa ra điều kiện mà hắn nghĩ là có sức hấp dẫn nhất.

Dung Ngạn nói: “Trong nhà đã có thê tử, đối với ta tình thâm nghĩa nặng, ta có c.h.ế.t cũng không phụ nàng.”

Ánh mắt Tiêu Ngọc Minh biến sắc, thở dài một hơi từ từ duỗi thẳng lưng cười lạnh: “Nguyện c.h.ế.t sao?”

“Ngươi làm bổn quan thất vọng quá.”

“Ngươi đã không thuận, bổn quan cũng không ép.”

Dung Ngạn thấy thần sắc của y, sợ tới mức liên tiếp lùi về sau mấy bước.

“Ta là thám hoa do thiên tử khâm điểm, nếu tối nay ta xảy ra chuyện, hoàng đế chắc chắn phái người điều tra, người không sợ…”

Tiêu Ngọc Minh không thèm để ý lời nói của hắn phất áo đi khỏi.

Dung Ngạn bị mấy tên thị vệ giữ chặt rót vào miệng một ly rượu độc.
 
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Chương 15



Trời sáng rồi.

Ngày công bố kết quả khoa cử đã đến, rất đông người có mặt trước bảng thông báo.

Lễ bộ đem theo người tới quán trọ tuyên đọc thánh chỉ: “Khoa cử đỗ tam giáp – Dung Ngạn”

Chủ quán trọ vui mừng khôn xiết, đưa theo người tới trước phòng trọ rách nát của Dung Ngạn: “Dung đại nhân, chúc mừng ngài, đỗ rồi!”

Cánh cửa căn phòng vừa mở, một người đàn ông trẻ thân mặc vải thô bước ra, chắp tay chào mọi người rất lễ độ: “Tiểu sinh Dung Ngạn đã được các vị giúp đỡ nhiều.”

“Không phải hắn, ta mới là Dung Ngạn!”

“Chưởng quầy, tiểu nhị, các người không nhận ra ta sao?"

Dung Ngạn thực sự xông tới trước mặt bọn họ lớn tiếng đôi co.

Không một ai nghe được lời hắn nói.

Không một ai có thể nhìn thấy hắn.

Người trong nhà trọ dường như đã mất đi ký ức, không một ai ý thức được Dung Ngạn này thực chất không phải Dung Ngạn trước đây đã từng ở trong nhà trọ này.

Mọi người xung quanh huyên náo, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người Dung Ngạn giả, cười nói chúc mừng anh ta, đeo vòng hoa đỏ rực rỡ lên trước n.g.ự.c anh ta.

Dung Ngạn lúc này mới thức tỉnh, bản thân đã c.h.ế.t rồi.

Vào cái đêm đen như mực hôm qua t.h.i t.h.ể y đã bị vứt ở bãi tha ma.

Cái người thanh niên trạc tuổi y đã mạo danh thân phận ngẩng cao đầu cưỡi ngựa giữa hào quang.

Quần áo mới, ngựa trang nghiêm, người người tới chúc mừng.

Công thành doanh toại, vinh quang tổ tiên.

Đây là viễn cảnh hắn đã mong mỏi suốt bao năm, là tâm nguyện cả đời hắn.

Mười năm gian khổ đèn sách, một ngọn lửa hóa thành tro bụi.

Lan Nhi của y vẫn đang ở thôn Nam Bính ngóng trông sẽ không bao giờ gặp lại y nữa.

Người trước khi c.h.ế.t nếu chịu đả kích ủy khuất cực lớn oán khí mạnh mẽ không tiêu tan, mà người này lại có chấp niệm chưa hoàn thành thì sẽ hóa lệ quỷ, tìm người đã hại y để báo thù, như vậy mới có thể vào luân hồi.

Dung Ngạn giả tên là Cao Minh Viễn.

Nhưng kẻ đầu sỏ là Tiêu Ngọc Minh.

Vô số đêm linh hồn Dung Ngạn bay vào phòng của Tiêu Ngọc Minh.

Lúc Tiêu Ngọc Minh đi bộ thường hay vô tình vấp phải những thứ không nhìn thấy được.

Lúc Tiêu Ngọc Minh đang hưởng thụ h**n ** thì nến trong phòng lại đột nhiên tắt lịm, những cơn gió lạnh thổi vào trong rèm giường dọa y lạnh sống lưng.

Mực bên trong nghiên mực của Tiêu Ngọc Minh bỗng hóa thành máu.

Những chuyện kỳ lạ như vậy liên tiếp xảy ra.

Thời gian dài khiến tinh thần của y trở nên rất tệ, nằm bẹp trên giường bệnh, miệng lẩm nhẩm những lời vô nghĩa. Rất nhiều đại phu tới nhưng đều bất lực.

Đột nhiên có một hôm Tiêu Ngọc Minh tỉnh dậy, tâm tình tính cách cũng thay đổi, nhưng do quyền lực uy thế của y không ai dám nói gì.

Dung Ngạn đã theo Tiêu Ngọc Minh một thời gian, nhân lúc y đang bệnh mà mô phỏng hành vi lời nói của y, dần dần quen thuộc với các vị quan trong triều từ đó tìm hiểu sâu việc triều chính.

Sau này cũng thay thế Tiêu Ngọc Minh lên triều.

Hoàng đế đương thời mới chỉ có hai mươi ba tuổi, nhu nhược yếu đuối, tuân theo răm rắp lời của thủ phụ đại nhân.
 
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Chương 16



Nhưng Dung Ngạn nhìn ra được sự yếu đuối của hoàng đế là một kế hoạch. Hoàng đế rất muốn làm gì đó, nhưng quyền lực trong triều lại rơi vào tay Tiêu Ngọc Minh nên trước mắt chỉ đành nhẫn nhục.

Hôm đó sau khi lên triều, Dung Ngạn muốn đi dạo thả lỏng, lúc đi qua Di Hồng Viện bỗng từ trong đó truyền ra bài hát quen thuộc.

“Xuân hải đường, hồng tụ hương, lương thần mỹ cảnh phú hoa chương; đêm thu sảng khoái, kiêm hà thương, chẩm cầm thính vũ vọng uyên ương. Ngẩng đầu nhìn thấy trăng trên trời, chẳng bằng khanh khanh tại tâm can…”

Đó là những lời y viết cho thê tử, Lan Nhi vẫn còn đang ở thôn Nam Bính, sao khúc hát này lại truyền được tới kinh thành?

Y phút chốc hiểu ra rồi, Tiêu Ngọc Minh đã sai người mạo danh hắn ắt sẽ không lưu lại mầm họa, Lan Nhi chắc chắn đã bị xuống tay tàn nhẫn.

Y đem nữ tử tên Khanh Trần này về.

Hôm đó, tay sai đắc lực nhất của Tiêu Ngọc Minh – Hình bộ thượng thư Chu Cố tới phủ thấp giọng nói:

“Đại nhân, thôn Nam Bính xảy ra hỏa hoạn, tất cả người trong thôn đều đã chết.”

“Những người quen biết Dung Ngạn đều đã được xử lý sạch sẽ, đại nhân có thể kê cao gối ngủ rồi.”

Chu Cố chỉ tập trung khoe công lao, không chú ý đến Tiêu Ngọc Minh mặt đã biến sắc, bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.

Tiêu Ngọc Minh sợ sẽ xảy ra “sự cố Đông Song” nên không nói nhiều lập tức diệt khẩu tất cả người của thôn Nam Bính.

Một người đắc đạo, gà chó đều diệt, trên đời này liệu có còn thiên lý công đạo?

Đúng lúc Khanh Trần mang điểm tâm tới, Tiêu Ngọc Minh nén lại cảm xúc cất lời: “Bổn quan cùng Chu đại nhân đang bàn chính sự, mỹ nhân hãy quay về nghỉ ngơi trước.”

Khanh Trần đi rồi Tiêu Ngọc Minh rút thanh thượng phương bảo kiếm trong phòng trực tiếp đ.â.m vào n.g.ự.c Chu Cố.

Đồng tử trong mắt Chu cố trợn trừng, Tiêu Ngọc Minh vẫn chưa xả hết hận tiếp tục đ.â.m thêm mấy nhát nữa giống như phát điên vậy.

Chu Cố biến thành một đống m.á.u thịt lẫn lộn, t.h.i t.h.ể được lôi ra ngoài, trong phòng nồng nặc mùi m.á.u tanh khiến người ta kinh tởm.

“Đại nhân, cái này… cái này nên xử lý thế nào?”

Tiêu Ngọc Minh tròng mắt đỏ ửng, thanh bảo kiếm trong tay rơi loảng xoảng xuống đất.

Hắn thở nặng nề nói: “Chu Cố có h*m m**n với ái thiếp của bổn quan, d*c v*ng không thành bị bổn quan g.i.ế.c tại chỗ.”

“Chu đại nhân một lòng trung thành với người, nếu những người xung quanh biết chính tay người g.i.ế.c ông ta, liệu có hai lòng với người?”

Hắn cong môi: “Không cần giữ bí mật, cứ truyền ra ngoài cho bọn chúng biết rằng đi theo bổn quan chưa chắc đã có kết cục tốt.”

“….Vâng.”
 
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Chương 17



Sau khi nghe nói, ta đã không thể bình tĩnh.

Ngày hôm đó ta được chứng kiến cảnh Chu Cố bị giết, quá sợ hãi trước sự tàn ác của Tiêu Ngọc Minh đến nỗi cả đêm ta không ngủ được.

Có những lúc như vậy, những gì nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật.

Tiêu Ngọc Minh không phải Tiêu Ngọc Minh, và những người bị chàng g.i.ế.c một cách tàn nhẫn đều xứng đáng với tội ác của họ, c.h.ế.t một vạn lần cũng không phải quá đáng.

“Tướng công, tại sao chàng không g.i.ế.c Tiêu Ngọc Minh và Cao Minh Viễn trước?” Ta nói.

“Giết bọn chúng vẫn chưa đủ.” Dung Ngạn ôm ta, uể oải ngồi xuống.

"Ta muốn những tên quan phản bội phải thú nhận tội ác của mình và đưa ra trước công lý. Ta muốn sự thật về vụ gian lận thi cử được phơi bày ra bên ngoài. Ta muốn những tên vô lại đó không còn nơi nào để trốn. Ta muốn tận mắt chứng kiến chính nghĩa chiến thắng cái ác. Ta muốn thế gian này sớm được thiên hạ thái bình."

“Được.” Ta gật đầu với một nụ cười.

"Tướng công là người có chí lớn, chàng từng nói muốn đứng ở vị trí cao trong triều đình, đối xử công bằng với thiên hạ, tuy chúng ta đã chết, nhưng những chuyện này vẫn có thể làm được."

Ta an ủi chàng: “Bất luận chàng làm gì, ta đều theo chàng.”

Y như được khích lệ, gạt đi cảm xúc chán nản vừa rồi, vuốt tóc ta, cười nói: “Nương tử nói đúng, tuy đã c.h.ế.t nhưng lý tưởng không bao giờ chết”.

"Tiêu Ngọc Minh có rất nhiều đồng bọn, ta muốn tiêu diệt bọn chúng một cách triệt để."

"Ta đã thu thập được chứng cứ Tiêu Ngọc Minh cùng đồng bọn, thời cơ thích hợp lúc đó ta sẽ lấy ra."

Ta suy nghĩ một chút, hỏi: "Phải đợi đến ngày Cao Minh Viễn và công chúa thành hôn?"

"Nương tử thật là thông minh."

Đêm nay trăng sáng lên cao, chiếu sáng cả kinh thành rực rỡ.

Dù thế nào ta cũng không chịu ngủ cùng y, Dung Ngạn có vẻ rất tủi thân.

Ta đỏ mặt nói: "Tiêu Ngọc Minh thân thể này của hắn già nua thô kệch, không thể so với thân thể của chàng trẻ tuổi đẹp trai, thời gian qua ta đều ráng nhịn, nhưng chàng lại không kiềm chế, vốn dĩ không để ý đến tâm tình của ta."

"Cái đó," y nuốt nước bọt, "thân thể này cũng không phải của nàng, chúng ta cũng không thiệt thòi... nhưng hạnh phúc vẫn thuộc về chúng ta thôi!"

Ta nghe không nổi nữa, vặn cánh tay y: “Đừng nói nữa.”

Tết Trung Thu, em gái của hoàng đế công chúa Ngọc Túy xuất giá, hoàng đế đích thân đến Dung Phủ.

Là thê thiếp được sủng ái nhất của thủ phụ đại nhân, ta đã đi theo.
 
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Chương 18



Đôi tân hôn đang chuẩn bị bái thiên địa, thì đột nhiên thủ phụ đại nhân cắt ngang:

“Người làm việc tốt thì trọng thưởng, ca hát khen ngợi, khởi đầu thuận lợi thì vui mừng cho hắn, động viên hắn kiên trì đến cùng, người làm việc xấu thì trừng phạt, thương xót tội nghiệp cho hắn, hy vọng rằng hắn sẽ từ bỏ những sai lầm của mình và bắt đầu một cuộc sống mới.." (trích từ "Về hình phạt và phần thưởng cho lòng trung thành" của Tô Thức)

m thanh của dàn nhạc và tiếng sáo đột ngột dừng lại, trong đại sảnh yên tĩnh, hoàng đế nghi ngờ nhìn sang: “Tiêu ái khanh sao đột nhiên lại nhắc đến câu này?”

Thủ phụ đại nhân không nói gì, mà nhìn về phía tân lang: "Thám Hoa Lang, mời giải thích, câu này của bổn quan có ý gì?"

Tân lang cười ranh mãnh, làm ra bộ dáng nịnh nọt: "Thủ phụ đại nhân lời nói sâu xa, xin lỗi ta không hiểu được ý tứ của ngài."

Thủ phụ đại nhân khịt mũi lạnh lùng, ném tách trà đến trước mặt y, vỡ tan tành trên mặt đất.

“Ngay cả câu văn trong bài thi của Thám Hoa Lang, ngươi cũng không hiểu sao?”

Tân lang mặt mày lập tức tái mét, các quan khách đều sửng sốt.

Thủ phụ đại nhân chậm rãi đi đến trước mặt hắn ta, lấy từ trong tay áo ra một tập giấy, lớn tiếng nói:

"Kỳ thi kết thúc vẫn chưa tới ba tháng, ngay cả bài văn mà Thám Hoa Lang viết cũng không nhớ sao? Nào, đọc thử xem nào."

Tân lang do dự một hồi, mới lo lắng nói: "Lâu quá, ta không nhớ rõ nữa."

Thủ phụ đại nhân phất tay, cho người mang ra bút, mực, giấy và nghiên mực.

"Bài văn thì không nhớ, nhưng chữ thì chắc biết viết. Hãy viết lại những lời mà bổn quan vừa nói."

Vị tân lang nhìn thủ phụ, sau đó nhìn hoàng đế, buộc phải run rẩy cầm bút lên, viết vài dòng câu được câu mất.

Thủ phụ đại nhân trình lên hoàng đế bài thi cử và chữ vừa viết của hắn.

Hoàng đế xem qua và phát hiện ra vấn đề: "Tại sao bút tích giữa hai bài văn lại có khoảng cách lớn như vậy? Tiêu ái khanh, chuyện này là như thế nào?"

Thủ phụ đại nhân vươn tay ra và chỉ: "Bởi vì hắn không phải là Dung Ngạn!"

"Hắn tên là Cao Minh Viễn."

"Người đâu, mang người nhà của hắn lên!"

Công chúa vén mạng che mặt lên, kinh ngạc nhìn người trước mắt, chạy đến bên cạnh hoàng đế: “Hoàng huynh, có chuyện gì vậy?”

Trước mặt hoàng đế, cô bảy dì tám của Cao Minh Viễn không dám nói dối, họ lần lượt nhận người thân, thậm chí còn kể về việc Cao Minh Viễn khi còn nhỏ bị chó đuổi và có vết sẹo ở mắt cá chân.

Cao Minh Viễn thấy sự tình bại lộ, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất, khóc rống lên:

“Tiêu đại nhân, người nhận của cha ta một hai trăm lượng bạc cùng ba trăm mẫu đất ruộng màu mỡ ở Giang Nam, hứa ban cho ta danh vọng, bây giờ lại để cho ta thân bại danh liệt.”

"Hoàng thượng, xin hoàng thượng minh giám, ta chỉ muốn danh tiếng, không dám giả mạo Thám Hoa Lang, Tiêu đại nhân ép ta làm chuyện này, là hắn ép ta!"

Hoàng đế cau mày: "Thủ phụ đại nhân, chuyện này rốt cuộc như thế nào!"

Thủ phụ đại nhân phủi bụi trên tay áo, chậm rãi nói: "Lời hắn nói….là sự thật."
 
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Chương 19



"Tiêu Ngọc Minh lôi kéo ba người đứng đầu trong kỳ thi cử, Thám Hoa Lang Dung Ngạn từ chối liên minh với những kẻ tham ô này, vì vậy bị đầu độc c.h.ế.t và t.h.i t.h.ể của y bị ném vào một ngôi mộ tập thể."

"Tiêu Ngọc Minh nhận hối lộ, g.i.ế.c người này thay thế người khác, để Cao Minh Viễn giả làm Dung Ngạn, và trở thành đồng bọn với hắn."

"Tiêu Ngọc Minh sợ rằng danh tính của Dung Ngạn giả sẽ bị lộ nên đã ra lệnh cho Nguyên Binh Bộ Đãi Lang Chu Cố tàn sát dân làng Nam Bính, không để lại một ai sống sót trong làng."

"Tội ác bán quan bán tước của Tiêu Ngọc Minh đã rõ ràng, và những việc mà hắn đã làm thần quỷ còn phẫn nộ, tội ác chồng chất đếm không xuể."

"..."

Thông qua miệng của Tiêu Ngọc Minh, Dung Ngạn thuật lại sự độc ác của tên tàn bạo này.

Nhiều người bị sự dị thường của hắn làm cho kinh ngạc, mấy vị đại thần trung thành đã sớm đứng ở trước mặt hoàng đế, hoảng sợ nói: "Tiêu Ngọc Minh! Ngươi, ngươi muốn làm phản?"

Hoàng đế nắm c.h.ặ.t t.a.y công chúa, thấp giọng thầm nói: "Đừng sợ."

“Không.” Thủ phụ đại nhân lắc đầu, sau đó vén áo quỳ xuống.

Long trọng hành lễ của quân thần.

"Dung Ngạn, người đứng thứ ba trong cuộc thi khoa cử, bái kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Cú sốc do câu nói này gây ra còn lớn hơn cú sốc mọi chuyện vừa diễn biến lúc nãy.

Ngay cả ta cũng bị mọi người bao vây.

Nhưng không sao cả.

"Ngươi, ý của ngươi là, ngươi là hồn ma Dung Ngạn? Nhập vào cơ thể Tiêu Ngọc Minh?"

“Vâng.” Dung Ngạn thẳng tắp quỳ xuống, “Thảo dân đã chết, linh hồn không cách nào nói chuyện cùng hoàng thượng và các đại nhân, chỉ có thể dùng biện pháp này.”

"Hoàng thượng yên tâm, thảo dân sẽ không làm tổn thương hoàng thượng."

Hoàng đế đẩy những người đứng trước mặt ra, dũng cảm bước tới, cách hai bước liền hỏi: "Ngươi, ngươi chứng minh thế nào?"

Dung Ngạn đứng dậy, dùng mực, giấy và nghiên mực vừa được mang lên, không nghĩ ngợi gì, cầm bút viết, hoàn thành bài văn như mây trôi nước chảy không chút khó khăn gì.

"Đây là đáp án khoa cử của thảo dân, mời hoàng thượng đối chiếu."

Hoàng đế trầm ngâm gật đầu.

Mọi thứ đều đã quá rõ ràng.

Y đi đến trước mặt Dung Ngạn, cúi người ôm lấy cánh tay hắn: "Dung ái khanh, mau đứng dậy."

Mặt trăng ngày Tết Trung Thu to như chiếc đĩa, ánh sáng trong vắt chiếu sáng mọi nơi, soi sáng cho mọi nhà.

Trong hoàng cung ngày này không còn yên tĩnh như trước nữa rồi!
 
Back
Top Bottom