Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,794
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOv67gSbDbwDVi9vJSoTnz7Bj6lCnibbbVtHVdvaEQdvCpHVjzRlzvegOmnkhiytQf419rFBxI0wi9UPLTxmaAKrdoVAgRtSFm2b0J3I1HnkFVuM0UXmdoh2j0a8CH8u-LzBPqMVudnK44JPlEotRQd=w215-h322-s-no-gm

Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta đã là quỷ, nhập vào cơ thể một nữ tử thanh lâu, gả cho đại gian thần đương triều.

Y đối với ta sủng ái vạn phần, nhưng trong mộng của y luôn miệng gọi một cái tên.

Ta kinh ngạc thất sắc, đó chính là khuê danh của ta lúc sinh thời.

Tại sao y lại biết được?​
 
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Chương 1



Ta đã là quỷ, nhập vào cơ thể một nữ tử thanh lâu, gả cho đại gian thần đương triều.

Y đối với ta sủng ái vạn phần, nhưng trong mộng của y luôn miệng gọi một cái tên.

Ta kinh ngạc thất sắc, đó chính là khuê danh của ta lúc sinh thời.

Tại sao y lại biết được?

1.

Tiêu Ngọc Minh là thủ phụ đương triều, còn ta lại trở thành tiểu thiếp phòng thứ mười tám của y.

Đêm nay, trăng sáng vằng vặc, Thụy Não hương trong chiếc đỉnh màu xanh đang bốc lên từng sợi, từng sợi.

Ta ngồi cạnh mép giường, dưới lớp áo mỏng manh, toàn thân da trắng ngọc ngà thoắt ẩn thoắt hiện.

Tiêu Ngọc Minh trở về trong đêm đen mờ tịt.

Còn ta lập tức tràn phóng ra nụ cười yểu điệu, khom nhẹ người hành lễ: “Tham kiến đại nhân.”

Y tự ý ngồi xuống cạnh ta, đôi tay chống lên đùi: “Ngươi hát cũng rất hay đấy.”

Ban ngày, lão bảo tử cho bọn ta lên đài luyện thanh, mà ta chỉ biết mỗi một bản [Nguyệt Thượng Tâm], bèn căng da đầu tùy tiện hát đại.

Kiệu phủ của Tiêu Ngọc Minh từ bên ngoài đi ngang, y nghe được giọng ca của ta, tự ý xông thẳng vào Di Hồng Viện, hai lời không nói đã lấy ra một nghìn lạng hoàng kim thay ta chuộc thân.

Ta tự biết giọng ca của bản thân chỉ tàm tạm, không rõ vì sao lại được y nhìn trúng.

Y dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn ta cất lời: “Hát lại lần nữa, được không?”

“Được, thưa đại nhân.”

Ta bắt đầu uốn éo vòng eo, cất giọng ca hòa vào bản tấu.

“Xuân hải đường, hồng tụ hương, lương thần mỹ cảnh phú hoa chương; đêm thu sảng khoái, kiêm hà thương, chẩm cầm thính vũ vọng uyên ương. Ngẩng đầu nhìn thấy trăng trên trời, chẳng bằng khanh khanh tại tâm can…”

Tâm mi của Tiêu Ngọc Minh cau lại: “Ngươi học được từ đâu?”

“Bẩm đại nhân, lời là do thiếp tự viết rồi tìm người phổ nhạc thôi ạ.”

Ta biện ra một lời nói dối.

Đó chỉ là điệu hát dân gian tại quê nhà ta, năm đó khi ta giặt giũ trong nhà thường hay ngâm nga khúc nhạc này, Dung Ngạn thích nghe ta hát, thế là ta liền viết thêm chữ cho khúc nhạc này.

Thần sắc của Tiêu Ngọc Minh chuyển biến khó đoán, ta có chút không hiểu được.

Một lúc sau, y mới gật gật đầu, nói: “Rất hay.”

Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi vào phủ ta đã biết, Tiêu Ngọc Minh tuyệt đối không phải loại người lương thiện gì.

Đương kim hoàng đế còn nhỏ tuổi, Tiêu Ngọc Minh mượn cớ độc chiếm triều cương, hơn một nửa triều thần đã âm thầm quy thuận dưới trướng của y.

Từng có người chỉ trích y soán chính, ngay lập tức bị Tiêu Ngọc Minh một đao c.h.é.m lìa đầu, m.á.u tươi tung tóe khắp nơi.

Y đối với triều thần đã tàn nhẫn như thế, càng huống hồ chi gia quyến trong phủ.

Có một vũ cơ tự ý bỏ trốn ra khỏi phủ, bị y chặt đứt cả tứ chi.

Còn có một nữ tử lương gia bị y cường hành cưỡng đoạt, chỉ vì không phối hợp chuyện giường chiếu, trong cơn thịnh nộ đã bị đưa đi làm doanh kỹ.

Những người khiến cho y phẫn nộ, đều không một ai có thể sống sót.

Ta là người từng c.h.ế.t đi sống lại, hiểu rõ cái gì gọi là phải vào hang cọp mới bắt được cọp con.

Các tỷ muội trong thanh lâu từng nói, Tiêu Ngọc Minh thích những nữ tử tài tình xinh đẹp, nhưng lối sống riêng lại rất trăng hoa, thích được mỹ nhân chủ động sà vào lòng y.

Ngữ điệu mềm mại của ta cất lên: "Để thiếp thân hầu hạ đại nhân canh y."
 
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Chương 2



Nói rồi ta chủ động ngồi xổm xuống cởi hoa tử của y ra, chỉ âm thầm lặng lẽ để lộ cánh tay dưới lớp vải mỏng, từ góc độ của y vừa hay có thể nhìn thấy được đường cong trên cơ thể của ta.

“Không cần.”

Y rút chân từ trong tay của ta ra, dường như có sự bất mãn.

Lòng ta chợt thắt lại, là do ta làm không đúng sao?

Ta cẩn thận quan sát sắc mặt của y, định tâm lại, cắn nhẹ môi dưới c** s*ch y phục trên người.

Sau đó liền vô ý sà thằng vào người của y: “Đại nhân, người thương nhân gia chút đi mà.”

Ánh mắt của Tiêu Ngọc Minh trở nên âm trầm, không vì thế mà lay động, cho đến khi ta đang cảm thấy hoài nghi, thì giữa eo lại bị lực tay của y bóp nhẹ.

Thình lình ta liền đẩy y ra, ôm chặt lấy eo cười ha hả không thôi.

Chỗ đó của ta rất sợ nhột, người ngoài không dễ gì động vào, không ngờ khi đổi sang cơ thể khác, ta vẫn còn mẫn cảm đến thế.

Hỏng rồi, lần này chắc đã đắc tội triệt để với Tiêu Ngọc Minh còn gì.

Nhưng nào ngờ, vậy mà Tiêu Ngọc Minh không nổi giận, ánh mắt y ngưng đọng một hồi, tâm mi chợt nảy sinh ra ý cười, mạnh bạo chặn giữa ngang lưng bế ta lên.

Thì ra…

Y thích như thế.

Ta đưa tay choàng qua cổ y, cùng y lăn vào trong chiếu mờ rèm the.

Đã từng hiểu biết các loại nam hoan nữ ái trong thanh lâu, ta cũng học được một ít thủ thuật, trong chuyện chăn gối có thể thừa sức lấy lòng y, nhưng chỉ một lúc sau đã mồ hôi nhễ nhại.

Y kéo ta ôm vào lòng, đưa tay rà lên xuống sau lưng ta: “Nên gọi ngươi là gì?”

“Thật đáng ghét.” Ngón tay ta chọc nhẹ lên lồng n.g.ự.c vạm vỡ y và đáp: “Gọi thiếp là Khanh Trần.”

Cho dù đây không phải là cơ thể của ta, ta vẫn cảm thấy rất khó xử và khuất nhục.

Nhưng mọi sự phẫn uất, tủi nhục này ta chỉ có thể đè nén trong lòng, ngoài mặt ta vẫn phải tỏ vẻ vui mừng, nghênh đón và hưởng thụ mà thôi.

Từ đó về sau, hằng đêm Tiêu Ngọc Minh đều ở lại Phù Cừ Các của ta.

Thê tử của y qua đời từ sớm, ta liền trở thành thê thiếp được sủng ái nhất.

Tiêu Ngọc Minh đối với ta yêu không tiếc tay, châu ngọc cẩm ngà lần lượt được đưa đến như nước đổ.

Những phu nhân thiếp thất khác sớm đã tức đỏ mắt rồi.

Họ cũng đã từng tranh sủng, nhưng trước giờ không ai nhận được đãi ngộ như thế, ta ngoại trừ danh phận, những thứ còn lại đều hơn cả chính thê.

Thế nhưng ta chẳng thấy vui vẻ chút nào.

Tiêu Ngọc Minh chỉ là nhất thời mới mẻ, còn ta chỉ là món đồ để y chơi đùa trong lúc này.

Nhưng không sao đối với ta mà nói, y cũng chỉ là công cụ để ta phục thù thôi mà.
 
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Chương 3



Dung Ngạn chính lả phú quân của ta, gả cho hắn ba năm, chịu mệt nhọc, chịu oán trách làm tròn trách nhiệm của một thê tử, xiêm y chắp vá, tiết kiệm ăn tiêu, chỉ vì muốn hắn có thể công thành danh toại, thực hiện lý tưởng cả đời của bản thân.

Đến cả phí tiêu dùng khi hắn vào kinh thi cử, cũng là ta lấy của hồi môn để đắp vào.

Chớp mắt, tin tức Dung Ngạn trở thành thám hoa lang rất nhanh đã truyền tới tận thôn quê hẻo lánh, ta vui mừng cứ ngóng trông hắn vinh quang hồi hương, nhưng kết cục chỉ nhận lại một trận hỏa hoạn.

Ngôi nhà ba năm sinh sống đã bốc cháy, ngọn lửa đỏ rực phủ khắp cả màn trời đêm, làn khói dày đặc lan rộng hơn nửa cái thôn.

Cũng may ta phát hiện kịp thời, bịt mũi liều mình chạy ra ngoài.

Trong khu rừng rậm rạp, gió thổi quét qua những tán cây xào xạc, phía núi xa xăm dường như có tiếng sói đang hú.

Đột nhiên có một bóng trắng lướt qua, đó là vệt sáng sắc bén của lưỡi đao.

Cũng không cảm thấy đau lắm, trên cổ có một chút mát mẻ, còn có chút tê rần.

Ta ngã phịch xuống đất, đôi mắt trừng to, hình ảnh cuối cùng hiện ra chính là tên hắc y nhân đang lau đi vết m.á.u trên lưỡi đao.

"Đi, quay về báo cáo với Dung đại nhân."

Dung đại nhân?

Ba từ nãy như một cơn chấn động lọt vào tai ta, cũng g.i.ế.c c.h.ế.t tâm can của ta từ đó.

Nam nhân chỉ cần thăng quan tiến chức, trước tiên sẽ g.i.ế.c người vợ tào khang, quả đúng không sai.

Chả trách trận hỏa hoạn đó lại kỳ lạ đến thế.

Nhưng mà Dung Ngạn à, tình nghĩa phu thê ba năm qua, ngươi thật sự nhẫn tâm xuống tay với ta sao?!

Ta uất hận phát ra một tiếng thét ai oái thật dài, một luồng gió mạnh ập đến, lá rụng bay tứ tung, những tán cây lay lắt, cả khu rừng dường như vừa run rẩy trong hoảng sợ.

Hắc y nhân bị dọa cho sợ hãi, hét lên một tiếng, "Có ma!!!", rồi bỏ chạy đi mất.

Người này chỉ là sát thủ, kẻ đầu sỏ lại chính là phu quân của ta.

Ta muốn Dung Ngạn nợ m.á.u phải trả bằng máu!

Khi đó ta đã là cô hồn dã quỷ, phiêu dạt khắp nơi rất lâu, mãi cho khi ta đến kinh thành.

Hắn sống trong trạch viện lớn mà hoàng thượng ban thưởng, ngoài cửa còn có hai con sư tử đá rất khí phái, chiếc vòng bằng đồng bên ngoài cửa càng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Đã mấy lần ta muốn xông vào đó, nhưng trên cửa lớn Dung phủ đã dán bùa tránh tà ma, xém chút nữa là bị lá bừa đó đốt cho hồn xiêu phách tán.

Tẩm Phương Các là nơi đốt vàng lớn nhất kinh thành, âm khí nặng, ta liền trốn ở đó để hồi phục hồn phách, nghe họ nhắc đến thám hoa lang là tài tử thiếu niên, sắp tới sẽ được phối hôn với công chúa.

Sau đó, ta nhập vào cơ thể của hoa khôi không thiết sống này, thay nàng trở thành tiểu thiếp của Tiêu Ngọc Minh.

Và giờ đây, ta vẫn chờ đợi cơ hội, chỉ cần gặp được Dung Ngạn, ta sẽ lập tức kết liễu mạng của hắn!
 
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Chương 4



Quả nhiên ông trời không phụ lòng người có công.

Dung Ngạn đến nhà kính thăm, Tiêu Ngọc Minh đang tiếp khách trong tiền sảnh.

Đích thân ta nấu sẵn trà, nhìn gương sửa soạn lại đôi chút, rồi ưu nhã bước đi.

Ta không chắc chắn rằng Dung Ngạn sẽ lấy ly nào, vì đề phòng xảy ra điều bất trắc, nên ta bỏ độc cả hai ly.

Những ngày qua Tiêu Ngọc Minh đã bày trò trên giường để dày vò đủ kiểu, ta đã kinh tởm y từ sớm rồi, hơn nữa một tham quan ô lại như y, có c.h.ế.t cũng không đáng tiếc.

Dung Ngạn, có thủ phụ đương triều xuống địa ngục cùng ngươi, như thế là quá vinh hạnh cho ngươi rồi.

Nghĩ đến đây, đôi chân của ta liền sải bước nhanh hơn.

Chỉ còn một chút nữa thôi là tiền sảnh, nhưng ta lại bị một người ngáng đường.

Dao Cơ là tiểu thiếp thứ chín của Tiêu Ngọc Minh, tô son trang điểm lòe loẹt, nghe nói cũng xuất thân từ thanh lâu.

Trước đó là nàng là người được lòng Tiêu Ngọc Minh nhất, giờ đây đột nhiên thất sủng, bao nhiêu u uất trong lòng đều phát tiết lên người của ta.

“Ôi chao, từ khi nào việc bưng trà rót nước phải tới lượt muội muội làm thế? Đừng nói là nghe tin thám hoa lang đến liền phơi phới trong lòng, nôn nóng muốn xem dung mạo của người ta đó nha.”

Khóe môi ta cong lên một nụ cười hờ hững, không muốn để tâm đến Dao Cơ.

“Khanh Trần, hình như ngươi đã khác rồi.”

Ta tiếp tục đi về phía trước, trong đầu chỉ toàn là ý niệm báo thù.

Dao Cơ vẫn ngáng đường của ta, khiêu khích mở lời:

“Ngày thường đến cả cửa lớn không ra, cửa trong không bước tới, nghe tin Dung đại nhân đến liền lập tức cho nha hoàn ra để dò thám, nếu nói không có mèo mỡ gì trong này thì làm sao ta tin được.”

“Ngươi thích tin hay không thì tùy.”

Ta thấy rất phiền, liền cầm một tách trà hất thẳng lên mặt của ả ta.

Tách trà để bên ngoài cũng đã hơi nguội, không quá nóng lắm, ả ôm lấy mặt hét toáng lên, bất chợt ánh mắt của ả lóe sáng, dường như vừa nhìn thấy được cứu tinh, vội vàng chạy vòng qua sau lưng ta.

“Đại nhân, người phải làm chủ cho thiếp đó!”

Không biết từ khi nào, Tiêu Ngọc Minh đã bước ra từ tiền sảnh.

Còn có một bóng lưng mặc bộ quan phục màu chàm, bị cây Ngô Đồng che khuất nửa thân, sau khi rẽ sang tường hoa đã không thấy bóng dáng nữa.

Lòng ta liền trở nên nguội lạnh.

Vậy là Dung Ngạn vẫn sống sờ sờ bước ra ngoài rồi sao?

Ánh mắt của ta cứ đuổi theo bóng lưng của hắn, càng khiến cho Dao Cơ có đất để phát huy.

“Đại nhân, ánh mắt của Khanh Trần muội muội nhìn theo Dung đại nhân muốn si mê luôn rồi, thiếp nói muội ấy có tâm tư khác đâu có sai, trước đó trong Tẩm Phương Các muội ấy cũng không phải dạng thật thà gì!”

Ta vội vàng thu hồi lại tầm nhìn, Tiêu Ngọc Minh đang trầm tư nhìn ta.

Nhân lúc ta không phòng bị, Dao Cơ đột nhiên giật lấy tách trà kia, như hiến dâng bảo vật đưa tới trước mặt Tiêu Ngọc Minh:

"Đại nhân, đây là trà của Khanh Trần chuẩn bị cho người, muội ấy đã bỏ đồ vào tách trà, không tin người cho hạ nhân kiểm chứng sẽ biết ngay!"

Tiêu Ngọc Minh tiếp lấy tách trà, mỉm cười nắm lấy tay ta.

"Trà này là của ta sao?"

Y vạch từng ngón tay của ta ra, rồi đặt tách trà vào, trong đôi mắt phượng mang theo chút dịu dàng: "Nàng đút ta."

(Thủ phụ: tên gọi khác của tể tướng)

(Doanh kỹ: kỹ nữ trong doanh trại)

(Hoa tử: chiếc ủng hoặc giày trong cổ trang)
 
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Chương 5



Ta gắng gượng ý cười: “Đại nhân, trà này đã nguội rồi.”

“Ha, không dám rồi phải không?” Nụ cười nơi khóe môi của Dao Cơ đã không giấu được nữa, lá trà vương trên mặt rơi xuống từng phiến.

Tiêu Ngọc Minh chán ghét nhìn ả rồi quay sang ta hỏi: “Là nàng hất sao?”

“Thiếp... vừa nãy thiếp định dâng trà cho đại nhân, ai mà biết được đột nhiên Dao Cơ tỷ tỷ lại xuất hiện...”

Não của ta mau chóng chuyển biến, lòng bàn tay căng thẳng đến toát mồ hôi.

Thế mà đột nhiên y lại ngắt lời ta: “Là vì muốn thử trà cho ta nên mới hất lên người của ả, đúng không?”

“Hơ, vâng ạ.”

“Thế hất luôn tách này lên mặt ả đi.”

“Hả?” Ta ngơ ngác.

Dao Cơ cũng đơ luôn rồi.

Tiêu Ngọc Minh đây là muốn làm gì, g.i.ế.c gà dọa khỉ sao? Hay là còn giấu chiêu thức lớn hơn để đối phó với ta?

Bây giờ ta mới ý thức được bản thân đã sai lầm đến mức nào.

Tiêu Ngọc Minh là loại người gì cơ chứ, đôi tay nắm giữ quyền sinh sát, trong phủ lại có nhiều cơ thiếp đến vậy, y ghét nhất chính là những chuyện tranh giành ghen tuông giữa các cơ thiếp.

Lần này thủ đoạn giả vờ đáng thương của ta đã rơi vào mắt hắn, thật là ấu trĩ đến nỗi không muốn nhắc đến.

Đây căn bản chính là đ.â.m đầu vào mũi đao mà.

Bất giác, bàn tay đang cầm tách trà bị một bàn tay lớn hơn ôm trọn lấy.

Y chỉ dẫn động tác cho ta, hất thẳng tách trà lên mặt của Dao Cơ.

Ả ta không dám tránh, cũng tránh không kịp, bây giờ mới ý thức được bản thân chọc giận Tiêu Ngọc Minh, trên trán đã chảy m.á.u vì dập đầu xin tha:

“Đại nhân tha mạng, thiếp đã biết lỗi rồi, sau này thiếp sẽ không dám nữa!”

Tiếp theo chắc sẽ đến lượt ta rồi đúng không?

Đôi chân ta đã mềm nhũn, định quỳ xuống theo ả, nhưng phía sau eo lại bị y dùng sức giữ lại.

Tiêu Ngọc Minh vén lọn tóc ra sau tai và nói: “Bên ngoài gió lạnh, đây là cảm thấy không khỏe sao?”

Ta tùy tiện đáp một câu, não bộ đã không chịu sự khống chế nữa.

Giây tiếp theo, y liền ôm ta bế lên.

Ngay trước mặt bao nhiêu gia đinh, từ tiền sảnh bế thẳng đến Phù Cừ Các.

Ta vùi đầu vào lồng n.g.ự.c vạm vỡ đó, không dám nhìn thẳng vào mắt y.

Ban nãy thật sự quá nguy hiểm, nếu như y cho người kiểm nghiệm tách trà đó, vậy thì cơ thể này sẽ c.h.ế.t là cái chắc, sau này phải tìm đâu ra một cơ thể thích hợp đến vậy.

Quả thật rất may.

Bên trong Phù Cừ Các, y đặt ta lên chiếc bàn rồi hôn lên trán ta một cái.

Ta cúi đầu nhỏ giọng: “Khiến đại nhân chịu mệt rồi.”

“Thế nàng tính làm sao để trả công cho ta đây?”

Ta lập tức hiểu thấu trong lòng, sắc mặt ngượng ngùng bắt đầu cởi y phục trên người của y.

“Cái này để dành đến tối đi.” Y nắm lấy tay ta, hỏi: “Có biết làm cơm không? Ta muốn thử tài nghệ của nàng.”

Đương nhiên ta biết rồi.

Nhưng hoa khôi thanh lâu nào mà biết làm cơm cơ chứ.

Ta uyển chuyển đáp lời: “Đại nhân muốn ăn gì, thiếp sẽ vì đại nhân học làm.”

Tiêu Ngọc Minh ngước mắt ngẫm nghĩ một lúc, nghiêm túc hỏi ta: “Gà sốt dầu hành, có được không?”
 
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Chương 6



Khi nghe được tên của món ăn này, ta đã rất kinh ngạc.

Tiêu Ngọc Minh sống và lớn lên tại kinh thành, sao lại thích ăn món này cơ chứ?

Gà sốt dầu hành là món ăn đặc sản tại quê hương thôn Nam Bính của ta, trước đó Dung Ngạn thích nhất ăn món này, nhưng đa số những con gà nuôi chỉ để lấy trứng hoặc sẽ được đưa tới chợ bán, thường ngày còn không nỡ ăn, cùng lắm là tết đến hay lễ tiết gì mới bắt để làm thôi.

Trước ngày Dung Ngạn vào kinh thi cử, ta đã phá lệ vì hắn mà g.i.ế.c một con gà.

Ta không nỡ ăn quá nhiều, cứ cầm màn thầu mà gặm.

Hắn vẫn như thường lệ, gắp vào chén ta cái cánh gà mà ta thích ăn nhất rồi nói: “Nương tử, lần này nếu như ta có thể thi đậu, nhất định ta sẽ không phụ nàng.”

“Nhất định chàng sẽ làm được.”

“Sau này chúng ta muốn ăn gì thì ăn cái đó, nương tử cũng không cần phải lao lực nhiều, ta làm quan, bổng lộc đều đưa hết cho nàng giữ, nàng muốn mua gì cứ việc mua.”

Khi đó hắn nắm chặt lấy tay ta.

Những lời mật ngọt rót vào tai, giờ đây nghĩ đến thôi cũng cảm thấy thật mỉa mai làm sao.

Rõ ràng chỉ còn lại uất hận, nhưng nghĩ tới đây, trong lòng ta vẫn đau như thuở ban đầu, xém chút nữa là lệ vươn ướt mi.

Vì muốn che giấu cảm xúc, ta mượn cớ vùi đầu vào lòng của Tiêu Ngọc Minh, giả vờ nũng nịu.

Y đưa tay dịu dàng vỗ về.

Người nào không biết, còn tưởng y đang an ủi ta.

Sau khi Tiêu Ngọc Minh rời đi, ta liền nhốt mình trong bếp, vì muốn che đậy việc biết làm cơm, ta đã cố ý làm khét mấy con gà, tưởng chừng như sắp nổ tung phòng bếp, âm thanh động tĩnh rình rang như trẩy hội.

Những thứ này chính là thể hiện sự để tâm của ta đối với thủ phủ đại nhân đấy.

Trải qua nhiều lần “thất bại”, cuối cùng ta cũng đã thành công.

Trong một ngày đẹp trời tươi mát, bưng đến bên bàn của Tiêu Ngọc Minh.

Y nhìn món gà sốt dầu hành trong khay, tựa như ngây ngốc, rất lâu không động đến đũa.

Khi y ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt đó tràn ngập tình cảm, dường như ta đã gặp ở đâu đó thì phải.

Là dịu dàng, thương xót, hay là hổ thẹn?

Chẳng biết nên nói như thế nào nữa.

Nhất định là do ta nhìn nhầm rồi.

Ta vội lên tiếng: “Là do món ăn thiếp làm không hợp khẩu vị với đại nhân?”

“Không.” Đôi môi của y hơi run run, “Món ăn do nàng làm, là món ngon nhất thế gian này.”

Ta ngơ ngác khó hiểu.

Thủ phụ đại nhân, rõ ràng ngài chưa động đũa luôn đấy!

Y kéo ta ngồi xuống, cho người lấy thêm một bộ chén đũa: “Sau này dùng thiện, ta và nàng cùng ăn nhé.”

“Được không? Phu nhân?” Thấy ta không đáp lời, y lại hỏi lần nữa.

Y gọi ta là “phu nhân” sao?

Chỉ có chính thê mới có tư cách được xưng hô như thế kia mà?

Ta chẳng qua chỉ là một trong số những cơ thiếp của y, mà còn xuất thân từ thanh lâu, y gọi ta như thế là đang muốn lấy mạng ta sao?!

Ta sợ đến mức lại muốn quỳ xuống, bị y kịp thời ngăn lại, chính tay kéo ta ngồi lên ghế ngay cạnh bên với y.

“Phu nhân không cần hà khắc đến thế, càng không cần phải sợ ta.”

Y gắp cánh gà đặt vào chén ta, động tác như đã quen từ lâu, tưởng chừng như trước đây cũng đã làm như thế: “Ta gọi nàng là phu nhân, thì nàng chính là phu nhân của ta.”

Sau đó y gắp một miếng thịt đưa vào miệng, thưởng thức mùi vị trong đó, cất lời khen ngợi: “Đây là món ăn ngon nhất mà ta từng ăn đấy.”
 
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Chương 7



Dùng một bữa cơm thôi mà trong lòng ta phập phồng, cảm xúc đan xen.

Tiêu Ngọc Minh lại ăn không ngớt miệng, đường đường là một thủ phụ, lại trông như chưa từng được ăn qua món ngon vậy.

Đại khái chắc là do quen miệng ăn những món ngon trong kinh thành, đôi lúc ăn một chút đặc sản thôn dân, thế nên mới cảm thấy thích thú đi.

Thấy tâm trạng y đang vui vẻ, ta liền cẩn thận nhắc đến: “Nghe bảo Dung đại nhân sắp thành hôn với công chúa, đến ngày thành hôn, đại nhân sẽ đi chứ?”

Y cúi đầu trầm giọng đáp: “Đi.”

“Thế đại nhân có thể dẫn theo thiếp đến quan lễ không?”

Có những lời ác ý của Dao Cơ hôm trước, ta sợ y hiểu lầm, nên vội vàng bổ sung: “Thiếp chỉ muốn xem công chúa kim chi ngọc diệp có dung mạo như thế nào thôi ạ.”

“Được.”

Y đáp lời rất nhanh, trong lòng ta mừng thầm: “Đại nhân ăn thêm chút nhé.”

Tiêu Ngọc Minh đối với ta, quả thực là tốt đến mức quá phận rồi.

Mỗi ngày y đều tảo triều rất sớm, bản thân lại lén lút thay y phục rồi rời đi, đến cả động tĩnh nhỏ ta cũng không nghe được.

Ta không cần giống như những cơ thiếp khác, dậy sớm để hầu hạ y rửa mặt thay xiêm y.

Chỉ là từ khi ta vào phủ, Tiêu Ngọc Minh đã không còn đi đến những viện tử khác nữa.

Dường như y đã thay đổi rất nhiều, không còn đáng sợ như những đời đồn đãi trong thiên hạ.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, đích thân ta đã làm một chút điểm tâm, đang đưa đến cho Tiêu Ngọc Minh.

Một vị trung niên mặc bộ quan bào cũng có mặt tại đây, người đó tiến sát lại gần nói khẽ bên tai Tiêu Ngọc Minh vài câu, ta đứng từ xa nhìn vào, vẻ mặt của y đã thay đổi từ lúc nào.

Tiêu Ngọc Minh nhìn ta cất lời: “Bổn quan cùng Chu đại nhân đang bàn chính sự, mỹ nhân hãy quay về nghỉ ngơi trước.”

Ta chỉ đành ngoan ngoãn đặt điểm tâm xuống, vâng lời rồi cáo lui.

Sau đó ta đứng nép ra phía sau bức tường để nhìn trộm.

Tiêu Ngọc Minh rút thanh bảo kiếm ra, đ.â.m trực tiếp vào vị quan trung niên đó.

Ta sợ đến giữ chặt miệng mình, không để bản thân kinh hô thành tiếng.

Vị quan trung nhiên đó còn chưa kịp nói thêm câu nào, đã ngã gục trong vũng m.á.u tanh tưởi.

Tiêu Ngọc Minh như phát điên lên, từng nhát từng nhát đ.â.m lên người của vị quan đó, đến mức m.á.u thịt lẫn lộn và nhầy nhụa.

Không dám nán lại thêm, ta loạng choạng quay về Phù Cừ Các, đôi chân mềm nhũn ngã xuống mặt đất.

Tiêu Ngọc Minh vẫn là Tiêu Ngọc Minh, bất luận bên ngoài y có dịu dàng với ta cách mấy, thì y vẫn như thường lệ tàn nhẫn ác độc, một thủ phụ đương triều xem mạng người như cỏ rác.

Cả đêm đó ta đã không tài nào chợp mắt.

Cũng may, Tiêu Ngọc Minh không có tìm đến.

Vài ngày sau đó, không biết y đã bận bịu gì, ta cũng không dám đến tìm y, nghe nói đã có mấy người bị g.i.ế.c rồi.

Mỗi đêm trước khi ngủ, ta đều giả vờ như bản thân đã ngủ thiếp đi, y sẽ ngồi bên cạnh giường nhìn ta một lúc mới rời khỏi.

Cho đến hôm nay tỉnh dậy, ta đang nằm gọn trong lồng n.g.ự.c ấm nóng, đôi tay của Tiêu Ngọc Minh đang ôm chặt lấy ta, nhẹ nhàng hôn lên giữa tâm mi.

“Đại nhân hôm nay không tảo triều sao?”

“Hôm nay được nghỉ ngơi, ta ở lại với nàng.”
 
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Chương 8



Y cùng ta ngủ thêm một lúc, cùng ta dùng bữa sáng, cùng ta tưới hết cả vườn hoa trong viện tử, lại cùng ta ra khu phía Đông để dạo chợ phố.

Còn chưa kịp đi hết chợ thì trên đầu ta đã có đầy trâm cài do chính tay y cài lên.

Nói thật chứ, thủ sức đeo nhiều sẽ thấy rất lố lăng.

Nhưng tâm trạng hiện giờ của y lại rất tốt, cả đoạn đường đều nắm lấy tay ta, còn vô tư thản nhiên huýt sáo cơ.

Thứ trang sức quý giá nhất của ta trước đó cùng lắm chỉ là một cây trâm bạc, khi ấy ta đã ngưỡng mộ biết bao nhiêu các nữ nương hào nhoáng và phú quý, mối ngày đều có thể đeo những bộ thủ sức đầy kiểu cách.

Dung Ngạn cũng từng nói, đợi khi hắn công thành danh toại, nhất định sẽ không để ta phải ngưỡng mộ những người đó nữa.

“Phu nhân đeo thứ này trông rất đẹp.”

Tiêu Ngọc Minh đeo lên cổ tay ta một đôi vòng ngọc nạm vàng, thoạt nhìn đã biết rất đáng giá.

Trông y có vẻ vui lắm, tựa như vừa thỏa mãn được tâm nguyện vậy.

“Phu nhân còn thích món nào cứ việc mua là được.”

Ta chỉ cười cho qua chuyện, giờ đây ta đã không còn hứng thú với những vật ngoài thân nữa.

Trên đường hồi phủ, ta nói không muốn ngồi xe ngựa, đi dạo đó đây giả vờ vô ý đi ngang cửa phủ họ Dung.

Từ phía xa ta đã có thể cảm nhận được lực chấn áp của lá bùa đó đối với ta, khiến cho ta không tài nào đến gần được.

Ta đưa tay chỉ lên những thứ màu đỏ trên cửa lớn, tỏ ra ngây ngô hỏi: “Thứ dán trên đó là gì thế ạ?”

“Bùa tránh tà.”

“Đường đường là một thám hoa lang, là người học qua sách thánh hiền, sao còn tin vào những thứ tà ma phi lý này?” Ta nhẹ đưa tay che miệng cười.

“Phu nhân nói chí phải.” Y đưa mắt lên nhìn theo hướng của ta, “Đợi khi gặp lại thám hoa lang, bổn quan nhất định sẽ phê bình hắn.”

Chỉ cần gỡ đi bùa chú, ta mới có cách để tiếp cận Dung phủ.

Ta khoác lấy cánh tay của Tiêu Ngọc Minh, yểu điệu nhìn y mỉm cười.

Tiêu Ngọc Minh còn mua một tấm gương đồng chạm đất, cho người đưa đến tẩm thất của ta.

“Gương đồng trong Phù Cừ Các đủ để thiếp sử dụng rồi, đại nhân còn mua thêm để làm gì?”

Y áp sát vào người ta rồi cắn nhẹ lên vành tai: “Đêm nay nàng sẽ biết thôi.”

Khoảng thời gian sau này, mỗi lần ta nhìn thấy tấm gương đồng đó liền cảm thấy đỏ mặt tía tai, thế mà Tiêu Ngọc Minh cứ khăng khăng chơi đến nghiện, không cho ta bỏ nó đi.
 
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Chương 9



Bất kể giờ phút nào ta cũng nhớ đến chuyện của Dung phủ, muốn đi xem thử lá bùa đó đã được gỡ xuống chưa.

Thân quỷ chỉ có ban đêm mới tiện bề thoát ly thực thể, nhưng mỗi ngày khi trời bắt đầu sập tối thì Tiêu Ngọc Minh cứ si mê bám lấy ta.

Đêm nay y bị hoàng thượng giữ lại trong cung, rốt cuộc ta cũng có thể thoát thân rồi.

Bùa tránh tà trên cửa lớn Dung phủ đã không thấy nữa.

Ta vòng qua người gõ canh, thuận lợi xuyên qua cửa lớn, rồi lại lướt qua núi giả Thương Liễu, phiêu dạt ung dung đến nhà chính.

Nơi nhà chính rộng rãi, bàn ghế toàn bộ đều sử dụng gỗ hoa lê thượng đẳng, vật phẩm đồ dùng đều là những thứ bất phàm.

Lúc trước Dung Ngạn đều đi theo lối sống đơn điệu làm chính, giờ đây nhận được ân sủng của hoàng gia, thân phận đã khác xưa, chi tiêu lại không thua kém gì thủ phụ đương triều.

Không biết là vì sao, đột nhiên tim ta lại đập nhanh tới lạ thường.

Rõ ràng đã c.h.ế.t tâm với hắn từ sớm, nhưng lại xộc lên cảm xúc “càng đến gần quê càng hồi hộp”?

Trong phòng truyền đến tiếng thau nước bị lật đổ, khiến ta giật mình lập tức thu hồi lại cảm nghĩ.

“Có biết hầu hạ không hả? Mau cút ra ngoài đi!”

“Đại nhân thứ tội, đại nhân thứ tội.”

Các nha hoàn cúi đầu khom lưng nối đuôi nhau chạy từ phía trong ra.

Tâm mi ta cau lại.

Giọng nói này... không đúng lắm.

Đây là Dung phủ, là phủ đệ của thám hoa lang đương triều, đâu có sai.

Người đang nghỉ ngơi trong phòng, chỉ có thể là chủ nhân phủ đệ Dung Ngạn, không thể là ai khác được.

Nhưng tại sao giọng nói của nam nhân lúc nãy, lại khác xa hoàn toàn với Dung Ngạn đến thế?

Ta liền vội bay vào trong, đập vào mắt ta chính là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, người này không phải Dung Ngạn!

Từ thân hình, khuôn mặt, khí chất, giọng nói, không có bất kỳ chỗ nào giống với hắn cả.

Nếu nhất định phải tìm điểm tương đồng, vậy thì chính là cả hai đều là nam nhân, tuổi tác cũng không thua kém gì mấy.

Tại sao lại như thế?

Nam nhân trước mắt rõ ràng không phải là phu quân của ta!

Cuộc thi khoa cử, tin tức tam giáp trên bảng sẽ công cáo với thiên hạ, không thể nào sai sót được.

Thám hoa lang trong kỳ thi cử này, họ Dung tên Ngạn, tự Trục Khê, xuất thân từ thôn Nam Bính, hai mươi lăm tuổi.

Đích thị là phu quân của ta đây mà?

Vậy người trước mắt lại là ai?

Dung Ngạn thật sự đã đi đâu mất rồi?

Ta ôm lòng hận thù để đến kinh thành, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tên nam nhân đã hại ta phụ ta cho thỏa lòng, thế nhưng, mọi thứ đều không giống như ta tưởng tượng.

Vốn cứ tưởng đêm nay sẽ báo được mối thù, sau đó thoát khỏi sự ràng buộc của Tiêu Ngọc Minh, sau này không còn phải chịu những tủi nhục kia nữa.

Không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế, ta chỉ đành trở về Tiêu phủ trước, mượn thế lực của y từ từ tra rõ chân tướng.
 
Back
Top Bottom