- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 437,393
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
(Không Phải Bản Reup) [Edit/Full] Tiểu Long Nữ Bất Nữ - Hi Hòa Thanh Linh
Chương 58: Em là của anh sao? (+)
Chương 58: Em là của anh sao? (+)
Có người chăm chú quan sát nét mặt của Tiêu Lang.
Đúng là so với những nam sinh bình thường, cậu có vẻ ngoài non nớt hơn, hơn nữa ngũ quan cũng hài hòa, mang một vẻ đẹp thuần khiết của tuổi chưa trưởng thành.
Nhưng ngoài điều đó ra, cậu cũng chẳng có điểm nào đặc biệt khiến người ta rung động cả....
Ài, con gái vẫn đáng yêu hơn, nếu Tiêu Lang là con gái thì tốt biết mấy!Trong lúc mọi người đang nghĩ ngợi như vậy, họ chợt thấy Vương Mân vươn ngón tay ra, khẽ nâng cằm Tiêu Lang lên.Mọi người: Giống như đang trêu ghẹo một cô nhóc...Hai người nhìn nhau mấy giây, Tiêu Lang ngập ngừng né tránh.Vương Mân mỉm cười, buông tay xuống, nghiêm túc nhìn cậu, hỏi: "Em có sẵn sàng thực hiện giao ước của chúng ta trước mặt mọi người không?"
Tiêu Lang hơi ngẩn người, không biết nên trả lời thế nào.Thật ra, nếu Vương Mân muốn làm như vậy, cậu cũng rất sẵn sàng.
Chỉ là, hắn sẽ đưa ra yêu cầu gì đây?
Liệu có khiến cậu khó xử không?
Vì dù sao cũng có rất nhiều người đang nhìn...
Vương Mân nói tiếp: "Nếu em cảm thấy ngại, vậy chúng ta làm vài việc đơn giản thôi, được không?"
Nghe thấy từ "ngại", Tiêu Lang lại cảm thấy có hơi hưng phấn.
Cậu biết rõ Vương Mân tuyệt đối sẽ không ép mình làm gì cả.
Nhưng mà kỳ lạ thật...
Trong lòng cậu dường như đang thấp thỏm mong đợi đối phương thật sự làm gì đó với mình, sao lại có suy nghĩ như vậy chứ! 囧...Vương Mân tinh tế nhận ra sự bất an của Tiêu Lang.
Bàn tay đặt trên vai cậu thuận thế trượt xuống, nhẹ nhàng vuốt dọc theo lưng cậu, trấn an: "Em có quyền từ chối.
Nếu em không muốn chơi..."
Hắn bỗng nhếch môi, khẽ cười: "Anh có thể tha cho em."
Tim Tiêu Lang đập mạnh một nhịp, như thể bị mê hoặc, cậu vô thức lắc đầu.
Vương Mân xác nhận lại: "Chắc chứ?
Nếu em từ chối, anh sẽ không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào khác nữa."
Tiêu Lang lại gật đầu.
Mọi người xung quanh bắt đầu sốt ruột, thúc giục: "Anh Mân, đừng úp mở nữa!
Mau bắt đầu đi!"
Vương Mân ung dung nói: "Anh muốn chơi một trò chơi với em."
Tiêu Lang hỏi: "Trò chơi gì?"
"Tạm thời chưa thể nói."
Vương Mân đáp: "Em chỉ cần phối hợp với anh, trong lúc trò chơi chưa kết thúc, phải tuyệt đối phục tùng anh về mặt tinh thần.
Có được không?"
Tuyệt đối phục tùng về mặt tinh thần?
Đó là cái gì?...Tiêu Lang hơi bất an, linh cảm có điều gì đó ẩn ý trong lời nói của Vương Mân, nhưng cậu vẫn không cưỡng lại được mà cam tâm bước vào cái bẫy mà đối phương đã giăng sẵn.
Tiêu Lang "ừm" một tiếng.
Vương Mân nhìn cậu, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi."
Mọi người vây thành một vòng tròn tò mò nhìn hai người họ.Vương Mân thu tay đang đặt trên lưng Tiêu Lang về, nói: "Đưa tay cho anh."
Tiêu Lang ngoan ngoãn đặt tay lên.
Hai lòng bàn tay chồng lên nhau, ngón tay cái của Vương Mân nhẹ nhàng cọ vào phần hổ khẩu của cậu.
"Tốt lắm."
Giọng Vương Mân trở nên hơi trầm xuống, mang theo chút nghiêm nghị.
Tiêu Lang cũng vô thức căng thẳng theo.
Vương Mân: "Nghe đây, mỗi một câu em nói tiếp theo, đều phải xuất phát từ tận đáy lòng."
Tiêu Lang: "Ừm."
Vương Mân nói tiếp: "Anh sẽ nói trước câu cần nói, sau đó, anh muốn nghe em lặp lại bằng ngôi thứ nhất."
Đây chính là tuyệt đối phục tùng sao?
Tim Tiêu Lang run lên, cậu đáp: "Ừm."
Nghe được câu trả lời khẳng định của Tiêu Lang, Vương Mân bắt đầu: "Em là một người trung thực và lương thiện."
"..."
Tiêu Lang suy nghĩ vài giây, rồi nói: "Em là một người trung thực và lương thiện."
Vương Mân: "Em là một người dũng cảm và kiên cường."
"Em là một người dũng cảm và kiên cường..."
Vương Mân: "Em là một người sẽ hy sinh vì tập thể, có tinh thần chính nghĩa."
Tiêu Lang lặp lại xong thì cảm thấy cảnh tượng này có hơi giống buổi lễ kết nạp vào Đội Thiếu niên Tiền phong hồi tiểu học...
Cơ mà sao toàn là tự khen mình thế này, đọc mấy câu này thôi mà cậu đã thấy ngượng ngùng rồi.Mọi người cũng chẳng hiểu Vương Mân đang giở trò quỷ gì, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt có một sự trang nghiêm mà lại vừa buồn cười.
Dù vậy, sự tò mò của mọi người vẫn rất mãnh liệt.
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Vương Mân đã không làm họ thất vọng.Vương Mân chậm rãi nói: "Từ thời khắc này trở đi, em sẽ phục tùng anh."
Tiêu Lang đang lơ đãng, nghe xong câu này thì lập tức ngẩn ra.
Cậu sững sờ một lúc lâu, mới lắp bắp nói: "Em... em sẽ phục tùng anh."
Đọc xong câu này, tim Tiêu Lang đập thình thịch, một cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong lồng ngực.Vương Mân tiếp tục: "Em sẽ trung thành với anh."
Giọng hắn có vẻ lạnh lùng như máy móc.
Mặt Tiêu Lang dần nóng lên.
Câu nói này mang đến cho cậu một cảm giác nhục nhã khó tả.
Ở một xã hội bình đẳng mà lại nói những lời như vậy với một người bạn cùng giới, bản năng thôi thúc cậu phản kháng, từ chối, muốn nói "không"...
Nhưng nếu làm vậy, liệu Vương Mân có thất vọng không?
Không... phải nghe lời anh ấy, không muốn làm anh ấy thất vọng...
Chỉ cần phục tùng về mặt tinh thần, là được rồi.Mầm mống phản kháng bị đè nén mạnh mẽ, Tiêu Lang gắng gượng run rẩy lặp lại: "Em sẽ trung thành với anh."
Vương Mân tiếp tục nói: "Em sẽ không phản bội anh, bởi vì..."
Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Em thuộc về anh."
"Em sẽ không phản bội anh..."
Tiêu Lang rũ mắt xuống, lặp lại lời của Vương Mân, "...
Em thuộc về anh."
Sự áp bức tâm lý này, cùng với những lời nói đi ngược lại lòng tự tôn, khiến cậu rất khó chịu, rất ấm ức.Những người xung quanh cũng hoàn toàn ngơ ngác, Vương Mân thật sự quá ngầu, quá bá đạo!Khiến cho một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi đang trong thời kỳ nổi loạn phải đi ngược lại quan điểm "thế giới xoay quanh ta", tự nguyện nói ra những lời như vậy...
Trời ạ, quá nghịch thiên, quá gây sốc!Nhìn vẻ mặt cau mày xoắn xuýt, nhưng lại không thể không khuất phục của Tiêu Lang, mẹ nó chứ, còn kích thích hơn cả xem hôn hít ôm ấp!
Gần như trong lòng mỗi cậu con trai ở đây đều âm thầm dâng lên một cảm giác hưng phấn khó tả...
Nhưng Vương Mân lại chẳng hề để ý đến phản ứng của những người xung quanh.
Hắn hoàn toàn chìm đắm trong bầu không khí trò chơi tâm lý mà bản thân đã tạo ra cho Tiêu Lang và chính mình.Hắn siết nhẹ tay cậu, như thể đang tiếp thêm sức mạnh cho đối phương, nhưng giọng điệu vẫn không hề dao động.
"Em sẽ mãi mãi nghe lời anh, tin tưởng anh, không cần phải tự ti, không cần phải tự thương hại bản thân.
Hãy tin rằng, anh sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ em."
"Em sẽ nghe lời anh, tin tưởng anh, không tự ti, không tự thương hại bản thân, tin rằng anh sẽ luôn ở bên cạnh... bảo vệ em."
Tiêu Lang lẩm bẩm lặp lại những lời này, nội tâm vốn đang cuộn trào như sóng dữ dường như dịu lại không ít, thay vào đó là một cảm giác xúc động nhẹ nhàng len lỏi trong tim.
"Tất cả những ai nghe thấy lời thề trên, đều sẽ làm chứng cho lời thề này.
Họ không có quyền làm tổn thương em, lợi dụng em..."
Vương Mân thay đổi ngữ khí, không còn lạnh lùng vô cảm nữa, hắn nói: "...
Bởi vì, em là của anh."
"Em là của anh..."
Tiêu Lang tội nghiệp, trong lòng cậu nghẹn ngào, ngay cả âm điệu cũng hơi méo đi.
Lời vừa dứt, thế giới bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Cậu quên đi tất cả những người xung quanh, quên đi người trước mặt chỉ đang chơi trò chơi với mình.Người đó là người anh chưa từng làm tổn thương cậu, cũng là người mà cậu ngưỡng mộ...Phục tùng anh ấy, trung thành với anh ấy, thuộc về anh ấy... khiến mình cảm thấy thật hạnh phúc.
Nói ra những lời như vậy, trên người Tiêu Lang như được phủ một lớp ánh sáng ấm áp, mập mờ.Đôi mắt cậu ánh lên một vẻ khác lạ, nhìn Vương Mân không chớp mắt.Đôi con ngươi đen láy như màn đêm tĩnh mịch, chuyên chú tựa như hai viên đá vỏ chai lấp lánh...Sự yếu thế của cậu, sự phục tùng của cậu, giọng nói hơi run rẩy, cùng với vẻ mặt mang theo nét e dè và khiêm nhường, đều khiến mọi người âm thầm kinh ngạc.Thiếu niên trước mặt dường như đã trở thành một người khác.
Đây thật sự là Tiêu Lang sao?
Sức hút bộc phát trong khoảnh khắc của cậu khiến người ta không khỏi nảy sinh một tia mơ tưởng: Muốn trở thành Vương Mân, hoặc là, trở thành cậu ấy...
Muốn phá vỡ bầu không khí mập mờ kỳ lạ nhưng lại không hề gượng gạo giữa hai người họ, bước vào trong để tự mình trải nghiệm!Thế nhưng, vào thời điểm đó, không một ai trong số những thiếu niên ấy có thể diễn tả được cảm giác này.
Bọn họ chỉ mâu thuẫn mà hưng phấn, bối rối, nhàn nhạt hâm mộ, và buồn bực.Cuối cùng, Vương Mân nói lời tổng kết: "Em làm rất tốt."
Tiêu Lang vẫn ngây người ngồi bất động, nhìn vẻ mặt tươi cười trở lại của Vương Mân.
Giọng nói trầm ấm đặc trưng của thiếu niên vang bên tai: "Trò chơi kết thúc rồi."
Tiêu Lang ngơ ngác nhìn quanh, như vừa tỉnh khỏi cơn mộng, trong đầu vẫn còn chưa thoát ra khỏi khung cảnh trò chơi vừa rồi.Mọi người đột nhiên cảm thấy Tiểu Long Nhân như vậy có hơi đáng thương...
Vương Mân, cái tên đáng sợ này!Buổi tối, khi mọi người đã rời đi, Tiêu Lang một mình cuộn tròn trong chăn, đầu óc rối tung.
Hồi tưởng lại những lời mình vừa nói với Vương Mân, cái này... cái tuyên thệ Đội Thiếu Niên Tiền Phong vớ vẩn gì thế này, chẳng khác gì kết hôn cả...
Chết tiệt!
Vương Mân tắm xong trở về, có hơi lo lắng đi qua đi lại bên giường Tiêu Lang, hỏi: "Em không sao chứ?"
Lạc Bách Kiêu cười hi hi ha ha nói: "Tiểu Long Nhân chắc sắp bị những lời mình vừa nói làm cho xấu hổ chết mất rồi!
Vương Mân cậu trâu thật!"
Cố Thuần cũng nói: "Tớ cũng thấy vậy, cái gì mà phục tùng cậu, thuộc về cậu, loạn hết cả lên, may mà chỉ là trò chơi..."
Lạc Bách Kiêu trêu chọc: "Tiểu Long Nhân, khi nào thì em cũng nói với anh câu "em thuộc về anh" đây?"
Vương Mân: "..."
Tiêu Lang nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, lập tức thò đầu ra khỏi chăn.
Khuôn mặt cậu vì ngạt mà đỏ bừng lên, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Đi chỗ khác chơi!
Ông đây chỉ là hy sinh thân mình để mua vui cho mọi người, bán nghệ chứ không bán thân, các cậu mẹ nó chơi đến mức nghiện rồi hả?"
Lạc Bách Kiêu bĩu môi: "Còn bán nghệ không bán thân cơ đấy, tớ thấy cậu không chỉ thân, mà cả trái tim cũng là của Vương Mân nhà cậu rồi!"
Vốn chỉ là một câu đùa, nhưng không ngờ lại trúng ngay tim đen, khiến Tiêu Lang lập tức thẹn quá hóa giận, xù lông cãi lại: "Cậu mới là của Vương Mân ấy!
Cả người cậu từ trên xuống dưới đều là của Vương Mân!"
Vương Mân: "..."
Lạc Bách Kiêu bị câu nói dở hơi của Tiêu Lang chọc giận, gân cổ lên chửi một câu: "Tiêu Lang, cậu đúng là thằng đần!"
Cố Thuần thấy bầu không khí không ổn, vội vàng tiến lên một bước, cười hòa giải: "Ha ha...
Hai cậu đừng có "xù lông" với nhau nữa!
Cứ như con nít ấy!"
Bị Cố Thuần nói vậy, Lạc Bách Kiêu cũng bình tĩnh lại đôi chút, cảm thấy mình quả thật có hơi chấp nhặt thật...
Cơ mà cái tên "ngốc" Tiêu Lang này, đúng là có bản lĩnh kéo tụt IQ người khác xuống ngang hàng với cậu ta...
đúng là đồ con lợn!Tiêu Lang khác hẳn mọi khi, tính khí cậu trở nên nóng nảy đáng sợ.
Cảm xúc hỗn loạn trong lòng muốn thông qua cách này mà trút hết ra, cậu giơ nanh múa vuốt muốn tiếp tục cấu xé với Lạc Bách Kiêu.
Nhưng Vương Mân đã nhanh tay ôm cậu lại, vừa vỗ về, vừa dịu giọng dỗ dành, cậu mới dần dần bình tĩnh lại.Lạc Bách Kiêu lẩm bẩm chửi một câu: "Xì~ Ông đây không thèm chấp nhặt với cậu!"
Tiêu Lang thở hổn hển, trừng mắt nhìn Vương Mân, trút giận lên người hắn: "Tránh ra, tránh ra, đừng có lại gần em!
Kẻo lại có người tưởng em bị anh bỏ bùa mê!"
Vẻ mặt Vương Mân thoáng chốc hơi cứng đờ, hắn buông tay, miệng mấp máy định nói gì đó.
Nhưng cuối cùng lại im lặng, quay về giường mình, kéo chăn lên ngủ.
Tiêu Lang đột nhiên thấy hối hận...
Đệt!
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy!Cả phòng ký túc xá đều chìm trong bầu không khí ngượng ngùng mà đi ngủ.Tiêu Lang nằm một lúc, trong lòng cảm thấy bồn chồn không yên.
Cậu cẩn thận trở mình, không muốn vì mình mất ngủ mà làm phiền đến người khác.Vừa nhắm mắt, trước mắt cậu lại hiện lên cảnh tượng trò chơi ban nãy——"Em sẽ không phản bội anh...
Em thuộc về anh."
"Em sẽ nghe lời anh, tin tưởng anh, tin rằng anh sẽ luôn ở bên em...
Em là của anh." ...
Những lời ấy lặp đi lặp lại, như một câu thần chú văng vẳng bên tai.Em là của anh, vậy còn anh?
Anh có phải là của em không?Anh nói anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, điều đó có phải sự thật không?
Vào lúc em tin là thật, anh lại đột nhiên nói "trò chơi kết thúc"...Có phải chỉ có mình em là kẻ ngốc, tất cả mọi người đều đã thoát ra khỏi trò chơi, chỉ còn mình em, bị bỏ lại một cách cô độc...
Tất cả mọi người đều chứng kiến em chìm đắm một cách ngu ngốc, không có tự trọng, không có một chút quyền chủ động...Anh, anh bảo em phải làm sao đây...Tại sao em lại có cảm giác này, thật sự rất khó chịu!
Ngày hôm sau, Tiêu Lang phá lệ dậy từ rất sớm, 5 giờ 50, trời vừa hửng sáng.Cậu ngồi dậy, nhìn sang giường của Vương Mân.
Vương Mân vẫn còn đang ngủ.
Hắn nằm thẳng, nhắm nghiền mắt, ngay cả dáng vẻ lúc ngủ cũng khiến người ta cảm thấy rất điềm tĩnh.Tiêu Lang nhìn một lúc, thầm nghĩ: Trước đây lần nào cũng là Vương Mân dậy trước...
Không biết anh ấy có bao giờ cũng như thế này, lặng lẽ nhìn mình ngủ không?
Ài, nghĩ ngợi vẩn vơ gì thế không biết.Cậu liếc nhìn đồng hồ, mới 6 giờ.
Hội thao thường tập trung ở sân vận động lúc 8 giờ, cho nên mọi người đều dậy muộn hơn bình thường một chút, chưa đến 7 giờ chắc chắn sẽ không ai dậy.
Tiêu Lang không ngủ được nữa, trở mình xuống giường đi rửa mặt.Khi trở về, cậu thấy Vương Mân đang ngồi trên mép giường, mơ màng nhìn ra cửa, giọng hắn hơi khàn: "Em đi đâu vậy?"
Tiêu Lang đáp: "Đánh răng rửa mặt."
Vương Mân gật đầu, khẽ nói: "Lại đây."
Tiêu Lang cất bàn chải và kem đánh răng xong, chậm rãi đi tới.
Vương Mân nghiêng người, nói: "Nằm vào trong đi.
Ngủ với anh thêm một lát nữa."
Tiêu Lang: "..."
Sau khi hai người nằm xuống, Vương Mân ngang ngược vươn cánh tay kéo cậu vào lòng, cằm tựa vào hõm cổ cậu.
Tiêu Lang nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của Vương Mân, ngửi mùi hương trên cơ thể đối phương, tim không kìm được lại đập thình thịch dữ dội.
Cậu vô thức đẩy đẩy người Vương Mân, khẽ nói: "Dịch ra một chút."
Nhưng Vương Mân làm như không nghe thấy, tựa như đã ngủ say.
Tiêu Lang không dám làm phiền nữa, hôm qua hắn đã chạy tận mười nghìn mét cơ mà.
Ài, còn giận dỗi gì nữa chứ, đúng là quá trẻ con rồi!
Rõ ràng tối qua chỉ là đùa giỡn bình thường, đều là do mình nghĩ lung tung...Tiêu Lang buông lỏng tay, khẽ đặt lên eo Vương Mân.
Người đang say ngủ khẽ cau mày, cánh tay ôm Tiêu Lang siết chặt hơn bình thường một chút.Nằm một lúc, Tiêu Lang lại ngủ thiếp đi.Sau đó, Lạc Bách Kiêu tỉnh dậy.
Cậu ta đi ngang qua giường của Vương Mân, kỳ quái nhìn một hồi: Hai người này tối qua không phải nằm giường riêng sao, sao sáng ra Tiêu Lang lại chui sang giường của Vương Mân rồi!
Lạc Bách Kiêu tức tối nghĩ: Tên ngốc Tiểu Long Nhân, còn bảo không phải à!
Cứ cái đà này, sớm muộn gì cũng bị Vương Mân ăn sạch sành sanh, bị cậu ta bán còn giúp cậu ta đếm tiền ấy chứ!---[Tiểu Phẩm 7 – Những màn tưởng tượng trêu ngươi] Trích một đoạn gốc trong chương này, rồi phát triển theo nhiều hướng...[Phiên bản 1] Tiêu Lang lập tức giận tím mặt, xù lông cãi lại: "Cậu mới là của Vương Mân!
Cả nhà cậu đều là của Vương Mân!"
Lạc Bách Kiêu: "..."[Phiên bản 2] Tiêu Lang lập tức giận tím mặt, xù lông cãi lại: "Cậu mới là của Vương Mân!
Cả người cậu, kể cả cái "ấy" cũng là của Vương Mân!"
Vương Mân: "..."
Phun ra cả ngụm máu. [Phiên bản 3] Tiêu Lang lập tức giận tím mặt, xù lông cãi lại: "Vương Mân mới là của tôi!
Cả người Vương Mân từ trên xuống dưới của đều là của tôi!"
Vương Mân: "..."
Trong lòng mừng thầm...[Hậu trường] Tiểu Long gào toáng lên: "Đạo diễn Mèo ơi, có thể tan làm chưa ạ!!
Cứ "cắt" mãi thế này cổ họng tôi sắp khản đặc rồi!"
Lạc Lạc ai oán nói: "Đạo diễn Mèo trả lại sự trong sạch cho tôi!
Tôi là người của Thuần Thuần mà!!"
Vương Mân: "..."
Bố Mèo: "Tan làm rồi, lũ nhóc con~ Lại đây xoa đầu từng đứa nào~"Mọi người: "Yeah!!"
Ngoan ngoãn tiến lên để được xoa đầu, đeo cặp sách nhỏ lên vai vui vẻ về nhà~~[Tổng kết] Mấy thứ trên là cái quái gì vậy?
Nhìn xa xăm...[Những màn tưởng tượng trêu ngươi - END]