- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
(Không Phải Bản Reup) [Edit/Full] Tiểu Long Nữ Bất Nữ - Hi Hòa Thanh Linh
Chương 29: Cưới em về làm vợ
Chương 29: Cưới em về làm vợ
Lần này, Vương Mân dùng lực nhẹ hơn một chút, chỉ khe khẽ ôm Tiêu Lang.Tiêu Lang vòng tay ôm eo Vương Mân, ngoan ngoãn nép vào lòng hắn, giữ im lặng...Ba phút sau, Tiêu Lang không chịu nổi nữa: "Sao anh còn chưa nói?"
Vương Mân xoa lưng cậu: "Anh còn đang nghĩ xem nên nói thế nào."
Lại ba phút nữa trôi qua, Tiêu Lang cạn lời: "Anh nghĩ lâu thế rồi...
Vẫn chưa xong à?"
Tiêu Lang: "Vậy bây giờ anh đang nghĩ gì?
Nói những gì anh đang nghĩ lúc này đi."
Vương Mân: "Trong mắt ông ấy, anh chẳng phải là con người."
Tiêu Lang: "..."
Vương Mân: "Anh chỉ là một quân cờ trong tay ông ấy, một công cụ được ông ấy nuôi dưỡng!"
Tiêu Lang: "..."
"Ông ấy còn bảo mọi suy nghĩ của anh đều nằm trong lòng bàn tay ông ấy, những suy nghĩ cỏn con này của anh ông ấy không thèm để vào mắt.
Tầm nhìn anh hạn hẹp, anh không có chí tiến thủ...
Vớ vẩn!"
Mở đầu được rồi, Vương Mân bắt đầu nói từng câu, đứt quãng.Quả nhiên vạn sự khởi đầu nan mà...Tiêu Lang hưởng ứng: "Ừ, vớ vẩn!"
Người đó nói thế đúng là quá đáng thật!
Vương Mân thông minh thế cơ mà, Vương Mân còn thi được đứng đầu khối, tận 891 điểm cơ đấy, bảo ông ấy thi thử xem?...
Cơ mà, rốt cuộc ông ấy là ai vậy?Vương Mân: "Ông ấy là giun đũa trong bụng anh chắc?
Ông ấy hiểu anh lắm chắc?
Thực ra ông ấy chẳng hiểu anh một tí tẹo nào cả!
Lấy quyền gì mà phán xét như thế!"
Tiêu Lang: "Ừm, ông ấy không phải giun đũa!"
Vương Mân: "...
Là một người đàn ông, nhưng lại không có một ai yêu thương, không có một người bạn tri kỷ, ngày nào cũng sống trong cái thế giới đấu đá lẫn nhau, mà ông ấy còn tưởng mình giỏi giang?
Ha... nực cười thật!
Đến một gia đình còn không giữ nổi, thì có tư cách gì mà chỉ trích quan điểm sống của anh!
Trong mắt anh, ông ấy chỉ là một con sâu đáng thương bị tiền bạc và quyền lực làm cho mờ mắt!
Đồ tiểu nhân tầm thường!"
Tiêu Lang: "Ừm, con sâu đáng thương..."
Gia đình còn không giữ nổi?
Đó là ai?
Trước đây Vương Mân có nói bố mẹ anh ấy ly hôn rồi...
Ồ, chẳng lẽ là bố của Vương Mân?Tiêu Lang nhớ lại vụ chiếc xe hơi ở cổng trường lần trước -- Bingo!
Đại ca xã hội đen luôn ám ảnh với tiền bạc và quyền lực!
Á, quả nhiên là bố xã hội đen của Vương Mân!
Cơ mà bố có vẻ rất nghiêm khắc với Vương Mân...Vương Mân càng nói càng kích động: "Cái gì mà chờ xem anh ngã ngựa, chờ anh hối hận cầu xin ông ta...
Ông ta tưởng ông ta là người Maya có thể tiên đoán tương lai chắc?
Lúc nào cũng tự cho là mình đúng...
Từ nhỏ đến lớn anh có làm sai chuyện gì không?
Còn nói anh làm ông ta mất mặt?
Gây tổn thương tâm lý cho ông ta?...
Chính ông ta mới làm anh mất mặt thì có!
Chính ông ta mới làm tổn thương anh thì có!..."
Tiêu Lang cảm thấy lưng Vương Mân bắt đầu run nhẹ, giọng nói cũng thay đổi.
Cậu vỗ nhẹ lưng Vương Mân an ủi: "Ừm, ừm, là ông ta không tốt..."
Đúng vậy!
Nếu nói với người khác bố mình là đại ca xã hội đen, chắc chắn người ta sẽ sợ Vương Mân mà tránh xa anh ấy, như vậy thì Vương Mân sẽ chẳng có bạn bè gì cả!
Bố của Vương Mân thật là quá không nghĩ cho Vương Mân!..."...
Cũng chẳng nghĩ xem tại sao anh lại đến Hoa Hải.
Anh chỉ là ghét ông ta, trốn tránh ông ta, chẳng lẽ ông ta không tự biết điều đó sao?
Anh ở đây rất ổn, bây giờ ông ta lại đến can thiệp vào cuộc sống của anh, còn muốn tiếp tục làm tổn thương anh sao..."
Vương Mân nghẹn ngào, cơ thể không ngừng run rẩy, cánh tay ôm Tiêu Lang càng lúc càng chặt.Tiêu Lang: Vương Mân đáng thương, ông bố xã hội đen độc đoán chắc chắn đã làm anh ấy cảm thấy khổ sở lắm!...
Ơ...
Hình như, Vương Mân khóc rồi...Tiêu Lang tiếp tục vỗ về Vương Mân, lặng lẽ an ủi hắn."
Ông ta muốn anh trở thành người thế nào, thì anh phải trở thành người như thế à?
Ông ta dựa vào đâu mà định đoạt cuộc đời anh?
Đồ khốn kiếp..."
Vương Mân khóc càng lúc càng dữ dội, tuy không gào khóc thảm thiết, nhưng tiếng nức nở và nghẹn ngào không thành tiếng càng khiến người ta đau lòng hơn.
Tiêu Lang: "Ừ, đồ khốn kiếp!"
Đúng vậy!
Ai mà muốn sống trong một cuộc đời lúc nào cũng phải đối mặt với máu me và lo sợ đâu chứ!...
Tiêu Lang cảm thấy mình cũng muốn khóc theo.
Cậu thương Vương Mân quá, huhu...
Vương Mân thật sự quá đáng thương, khóc trông tủi thân ghê...Tiêu Lang khẽ vỗ lưng Vương Mân, nhỏ giọng hỏi: "Anh... có cần lấy khăn giấy không?"
Vương Mân hơi khựng lại, giây tiếp theo, hắn vùi mặt vào vai Tiêu Lang, dụi dụi... lau nước mắt.
Tiêu Lang: "..."
Dụi xong, người nào đó có vẻ khá hơn rồi, nhưng vẫn còn sụt sịt, giọng khàn khàn nói: "Mỗi người đều có quyền lựa chọn con đường riêng của mình."
Tiêu Lang: "Ừm..."
Đúng vậy!Vương Mân: "Mỗi người đều có cuộc sống mà mình mong muốn (sụt sịt)..."
Tiêu Lang: "Ừ... (vỗ nhẹ)" Nếu là em, em cũng muốn có một cuộc sống bình thường!Vương Mân: "Ông ấy dựa vào đâu mà can thiệp vào tự do cá nhân của anh..."
Tiêu Lang: "Ừm... (tiếp tục vỗ nhẹ)" Đúng thế!
Quyền tự do cơ bản của con người là bất khả xâm phạm!
Dù là bố có làm xã hội đen đi nữa cũng không được!Vương Mân: "Mệt rồi."
Tiêu Lang: "Hả?"
Vương Mân khẽ hừ một tiếng, nói: "Anh muốn ngủ..."
"Ồ."
Tiêu Lang hỏi, "Vậy ngủ một lát nhé?"
Nhưng Vương Mân vẫn ôm cậu không buông.
"Ờm... anh thả em ra trước đã."
Vương Mân: "Không muốn."
Tiêu Lang: "..."
Sao lại có cảm giác Vương Mân đang làm nũng thế này...Vương Mân: "Ôm ngủ."
Tiêu Lang: "Nhưng anh cũng phải thả em ra trước thì mới lên giường được chứ."
Vương Mân: "Cứ thế này mà đi."
Tiêu Lang: "...
Ừ."
Hai người nhích thêm một bước về phía giường.
Tiêu Lang hơi nghiêng mặt nhìn về hướng giường, kết quả lại bị Vương Mân dùng một tay giữ lấy gáy ấn xuống: "Không được nhìn."
Cằm của Tiêu Lang đập vào vai Vương Mân, cậu buồn bực nghĩ: Không phải nhìn anh, em đang nhìn xem giường ở đâu thôi mà!
Nhích đến bên giường, hai người cùng ngồi xuống, tư thế rất kỳ quặc.
Sau đó, vấn đề xuất hiện, ôm nhau thế này rất khó nằm xuống giường mà không nhìn thấy mặt nhau."..."
Vương Mân có vẻ rất khó xử, nhưng hắn nhanh chóng nghĩ ra cách: "Em nhắm mắt lại, nằm xuống trước đi, quay mặt vào tường."
Trời ạ, khó quá đi!
Nhưng Vương Mân bây giờ cứ như một đứa trẻ đang hờn dỗi, thôi vậy...
Tiêu Lang làm theo lời Vương Mân.
Cậu mò mẫm nghiêng người nằm xuống, sau đó, cảm giác được Vương Mân cũng nằm xuống theo.
Tiếp đến tay hắn vươn tới, ôm lấy cậu từ phía sau."
Cục Nhỏ."
"Ừ."
"Cục Nhỏ..."
Mũi Vương Mân cọ cọ vào gáy Tiêu Lang, giọng nói mang theo âm mũi đặc trưng sau khi khóc, "Em có đang nghe không?"
Tiêu Lang: "Có mà..."
Vương Mân: "Em có thấy ông ta là đồ tồi không?"
Đại ca à~ Vừa nãy ai không cho em phát biểu ý kiến hả?!Tiêu Lang: "Ừ, cũng tồi thật."
Vương Mân: "Đúng vậy...
Ông ta chính là quả trứng hỏng* 21 ngày cũng không nở ra được gà con."(*) Vương Mân dùng từ 坏蛋 có nghĩa đen là trứng hỏng, nghĩa bóng là đồ tồi.
"..."
Tiêu Lang, "Sao lại là 21 ngày?"
Vương Mân: "Vì trứng tốt sau 21 ngày là có thể nở ra gà con."
Tiêu Lang: "À..." ...
Hahaha!
"Trứng hỏng" không nở ra được gà con, buồn cười quá!Vương Mân tiếp tục cọ cọ vào người Tiêu Lang, thỉnh thoảng lại thốt ra mấy câu kỳ quặc...
Tiêu Lang đột nhiên cảm thấy, Vương Mân sau khi khóc xong thì IQ giảm sút, trở nên thật ấu trĩ!
Trưởng thành?
Là cái gì?
Lý trí?
Chỉ là mây bay thôi sao?...
Hai người nằm một lúc, Vương Mân nói: "Anh thấy đỡ hơn nhiều rồi."
"Hehe, phải không.
Em đã bảo mà, nói ra sẽ thấy khá hơn nhiều!"
Tiêu Lang đắc ý vênh váo, định quay đầu lại thì bị Vương Mân nhéo eo một cái...
"Á!"
Sao lại nhéo em... huhu...Vương Mân: "Em đang nghĩ gì?"
Tiêu Lang tiếp tục quay mặt vào tường: "Nghĩ gì?"
Vương Mân gặng hỏi: "Em biết bí mật của anh rồi, chắc chắn sẽ có rất nhiều suy nghĩ!
Nói đi, đang nghĩ gì?"
Hình như anh ấy lại bắt đầu trở lại bình thường rồi... 囧.Tiêu Lang vội vàng nói: "Không nghĩ gì cả!
Em đã tiêu hóa hết rồi..."
"..."
Vương Mân: "Không thể nào."
Tiêu Lang lại bị nhéo eo lần nữa, cậu cảm thấy mình thật vô tội: "Thôi được rồi, nếu mà khó tiêu, em sẽ đóng gói, đóng gói lại, rồi thải ra ngoài..."
Vương Mân cạn lời.
Hắn im lặng một lúc, cong cổ xuống, tựa trán lên lưng Tiêu Lang.Tiêu Lang: "Anh...?"
Giọng Vương Mân trầm trầm, nói: "Thấy mất mặt quá..."
Tiêu Lang đột nhiên có dự cảm bi thảm kiểu "biết quá nhiều sẽ bị Vương Mân diệt khẩu"...Sau đó Vương Mân không nói gì nữa, hắn ôm Tiêu Lang ngủ thiếp đi.Tiêu Lang rúc trong lòng Vương Mân, không dám nhúc nhích, sợ làm hắn tỉnh giấc.
Kết quả là, nằm một lúc, cậu cũng ngủ thiếp đi...
Đến khi tỉnh lại, hai người cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vương Mân rửa mặt, lại trở về với vẻ mặt lạnh tanh thường ngày.
Mà Tiêu Lang cho rằng chuyện "Vương Mân ôm cậu khóc" thật sự quá khó tin.
Thế là cậu tự thôi miên mình: "À!
Vừa rồi mình mơ thấy Vương Mân khóc!"...
Chuyện này cứ thế trôi qua.Ba giờ chiều, hai người thu dọn đồ đạc, cùng nhau đi chơi game Hiệp Minh.Cái tài khoản Thần Thợ Rèn của Vương Mân đã có thể chen chân vào hàng ngũ cao thủ của bang Tây Phong, còn Tiểu Long Nữ của Tiêu Lang thì vẫn đang vật lộn ở tầng lớp quần chúng của Bắc Vân.Nhưng so với phần lớn người chơi mới, Tiêu Lang lên cấp rất nhanh!
Dù sao thì thời gian đầu chơi game cậu có Phong Hỏa, Thường Tiếu Thiên, Mạt Danh kéo cấp giúp.
Mà bây giờ tuy cấp bậc không cao nhưng đã vào bang Bắc Vân, trong bang hội cao thủ nhiều như mây, tùy tiện gọi một tiếng là có cả đống "người khác giới" chơi cùng.Điều tiếc nuối duy nhất của Tiêu Lang sau khi vào bang Bắc Vân là cậu phải giữ khoảng cách với bọn Mạt Danh.
Ngoài gửi tin nhắn riêng, họ không thể đi chơi cùng nhau nữa.
Kể cả Âu Dã Tử và Phong Hỏa, bởi vì không lâu trước đó họ đã gia nhập bang Tây Phong.Chuyện này Vương Mân đã lén nói với anh trai mình.
Phong Hỏa cảm thấy rất thần kỳ: Đàn em khóa dưới lại đi làm nội gián ở Bắc Vân?
Trò chơi này càng ngày càng thú vị!Hôm ấy, khi cả hai đăng nhập, vừa hay Phong Hỏa cũng đang online.
Tiêu Lang lâu ngày không gặp anh ta, cậu bỗng thấy vui vẻ, gửi tin nhắn qua chào hỏi: "(Emoji đáng yêu 1) Đàn anh!"
Phong Hỏa: "(Emoji đáng yêu 2) Đàn em!...
Không phải nhóc đi làm nội gián rồi sao?
Sao còn dám nói chuyện với anh."
Tiểu Long Nữ: "Nói chuyện cũng không được sao?"
Phong Hỏa: "Dùng plugin sẽ bị phát hiện đó.
Cái plugin XX kia có thể xem trang bị, thanh nhiệm vụ, danh sách bạn bè, bao gồm cả đối tượng trò chuyện và vị trí hiện tại..."
Tiểu Long Nữ: "..."
Phong Hỏa: "Ơ!
Dao găm và vòng tay của nhóc là em trai anh làm cho à?
Thượng phẩm cao cấp?...
"Tiểu Long Nữ: "Ừm."
Phong Hỏa: "Nó có lấy tiền của nhóc không?"
Tiểu Long Nữ: "Không."
Phong Hỏa: "(Emoji khóc lớn) Anh xin nó làm Thần Khí cho mà nó còn đòi giá với anh!
Huhuhu..."
Tiêu Long Nữ: "...
Cậu ấy không làm cho anh à?"
Phong Hỏa: "Ừ, anh muốn Phi Thiên Ngự Kiếm - Thần Khí cấp cao nhất của Kiếm Khách, chính là loại mà Dạ Hành Vân dùng ấy!"
Tiểu Long Nữ: "Nghe có vẻ đắt."
Phong Hỏa: "Đúng vậy, làm một cái phải mất mấy trăm nghìn."
Tiểu Long Nữ: "..."
Phong Hỏa: "(Emoji khóc lớn) Dám nói chuyện tiền nong với anh, khốn kiếp!"
Tiểu Long Nữ: "Có lẽ đắt quá, Vương Mân không có nhiều tiền thế đâu."
Phong Hỏa: "Sao có thể!
Thằng nhóc đó bây giờ một tháng kiếm được cả chục nghìn vàng!
Tiết kiệm một năm là có ngay trăm nghìn rồi!"
Tiểu Long Nữ: "...
Một tháng kiếm được cả chục nghìn?"
Phong Hỏa: "Nhóc không biết à?
Giờ nó làm Thần Khí thuê cho người khác, mỗi tuần làm một cái, mỗi cái thu ba nghìn.
Một tháng làm bốn cái, thu nhập hơn chục nghìn!" ...
Tiêu Lang nghe mà kinh ngạc.
Cậu nhẩm tính, theo như Phong Hỏa nói, một tháng Vương Mân có thể kiếm được 12.000 vàng trong game, tương đương 1.200 tệ – bằng cả tháng lương của người dân bình thường ở thành phố C! 囧.Tiêu Lang nhớ lại, lần trước lén nhìn ví tiền trong ngăn kéo của Vương Mân, hình như có một xấp tiền màu đỏ, lẽ nào đều là tiền hắn tự kiếm được?...
Tất cả những thiếu niên ở độ tuổi này đều từng có những ảo tưởng.
Ví dụ như ảo tưởng tất cả các cô gái xinh đẹp đều là bạn tri kỷ của mình, ảo tưởng một ngày nào đó có thể kiếm được rất nhiều tiền, ảo tưởng trở thành triệu phú, ảo tưởng mười mấy tuổi đã nổi danh khắp thế giới, sau đó tự do tự tại tận hưởng tuổi xuân...
Nhưng có một số việc, quả thực có người có thể làm được.
Đó là chút hư vinh nhỏ bé mà ai cũng muốn có, là sự say mê đặc biệt với ba thứ: thành tích, người khác giới xuất sắc, và tiền bạc.
Mặc dù rất hiếm, có thể chỉ một phần nghìn, hay một phần vạn, thậm chí còn hiếm hơn, nhưng vẫn có người làm được.— Những người được coi là con cưng của trời, dù chỉ mới mười lăm tuổi nhưng đã có thể thi đứng đầu khối, có thể quen được một cô bạn gái xinh đẹp khiến người người ngưỡng mộ, lại còn có thể tự chủ tài chính.Người đó, chính là Vương Mân.Chàng trai từng có vẻ ngoài bình thường khi mới gặp, giờ đây trong mắt Tiêu Lang, dường như được bao quanh bởi một vầng hào quang vàng rực....
Mái tóc ngắn gọn gàng, hàng mi dài rủ xuống, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỗi khi cất lời đều toát lên vẻ ung dung...
Những đường nét ấy kết hợp lại, tạo thành khuôn mặt thiếu niên còn chưa rõ góc cạnh.Tiêu Lang càng nhìn càng cảm thấy Vương Mân rất đẹp trai...
Lẽ nào đây chính là cái gọi là sức hút cá nhân trong truyền thuyết?"
Sao thế?"
Tiêu Lang đang thả hồn theo mây gió thì bị giọng nói của Vương Mân kéo về thực tại, lúc này cậu mới phát hiện ra mình đã ngây ngốc nhìn người ta rất lâu...Vương Mân thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tiêu Lang, hắn không nói gì, chỉ mỉm cười hỏi: "Nhìn anh chằm chằm làm gì thế?"
Mặt Tiêu Lang nóng bừng lên, vội nói: "Anh, đàn anh nói mỗi tháng anh có thể kiếm được rất nhiều tiền trong game.
Là thật hả?"
Vương Mân: "Cũng không nhiều lắm, chỉ là kiếm thêm cho vui thôi."
Kiếm tiền cho vui thôi á?
Eo...Tiêu Lang: "À, nghe nói một tháng được hơn một nghìn tệ..."
Vương Mân lướt xem thu nhập của mình, gật đầu: "Cũng gần vậy."
Tiêu Lang: "Nhiều thế...
Vậy tiền sinh hoạt của anh là tự kiếm hết à?"
Vương Mân: "Không phải, tiền sinh hoạt anh dùng tiền của gia đình."
Tiêu Lang: "...
Thế anh kiếm được nhiều tiền trong game như vậy để làm gì?"
Vương Mân quay sang nhìn Tiêu Lang, rồi lại quay lại nhìn màn hình, sau đó khóe miệng cong lên: "Để dành cưới em về làm vợ."