- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
(Không Phải Bản Reup) [Edit/Full] Tiểu Long Nữ Bất Nữ - Hi Hòa Thanh Linh
Chương 9: Nếu cậu muốn làm thì cứ làm đi
Chương 9: Nếu cậu muốn làm thì cứ làm đi
Sau khi từ bệnh viện về, Tiêu Lang được nghỉ bệnh một ngày, cộng thêm cả cuối tuần là được nghỉ ba ngày.
Thời gian nộp bài tập vốn là sáng thứ Bảy cũng được lùi lại đến tối Chủ nhật.Tiêu Lang nghĩ bụng, nếu về nhà mà mẹ biết cậu bị thương trong giờ thể dục, chắc chắn bà sẽ làm ầm lên.
Thôi thì cuối tuần này ở lại trường làm bài tập cho xong, đỡ phải đi lại mệt mỏi.Vương Mân cũng tán thành việc Tiêu Lang ở lại trường, một là để tiện dưỡng thương, hai là bản thân hắn cũng có thể chăm sóc cho Tiêu Lang.Tối thứ Sáu, Tiêu Lang nằm trên giường, Vương Mân tỉ mỉ xoa dầu hoa hồng cho cậu suốt nửa tiếng đồng hồ.
Cái mông trắng trẻo được xoa trở nên bóng nhẫy, cả phòng ký túc xá toàn mùi dầu thuốc.Thứ Bảy, triệu chứng của Tiêu Lang đã đỡ hơn một chút, chỉ là ngồi lâu vẫn thấy đau.Đợi Cố Thuần và Lạc Bách Kiêu về nhà, Vương Mân khóa cửa lại, lấy ra một túi ni lông màu trắng đặt lên bàn học."
Cái gì vậy?"
Tiêu Lang tò mò dùng ngón tay khều khều cái túi, "Thuốc à?"
Vương Mân rót nước nóng xong quay lại, xắn tay áo lên nói: "Lấy cho tớ một đôi găng tay trong đó."
Tiêu Lang mở túi ra, chỉ thấy bên trong có mấy gói "Găng tay y tế vô trùng".
Cậu lấy một đôi đưa cho Vương Mân, sau đó phát hiện dưới găng tay còn có mấy lọ... thuốc bôi trơn mới tinh.Tiêu Lang bối rối hỏi: "Cậu định làm gì?"
Vương Mân nghiêm túc đáp: "Giúp cậu mát-xa bên trong."
Tiêu Lang: "..."
Vương Mân: "Có cần thụt ruột trước không?"
Tiêu Lang: "...!"
Mặt Tiêu Lang đỏ bừng, trong đầu cậu có cả vạn câu chửi thề đang chạy vụt qua, nhưng cậu chẳng thể thốt ra nổi một lời nào.Cậu sắp phát điên lên được, Vương Mân còn nghiêm túc bồi thêm một câu: "Chúng ta đều là con trai cả, cậu không cần phải ngại."
Tiêu Lang cuống quýt nhảy dựng lên: "Thoa chút dầu hoa hồng là được rồi mà!!"
Vương Mân: "Bác sĩ nói, nếu như..."
Tiêu Lang: "Đệt!
Cậu định cho ngón tay của cậu vào trong hả?"
Vương Mân: "..."
Tiêu Lang: "Cậu không thấy ghê à?"
Vương Mân giơ bàn tay đã đeo găng lên, bình thản đáp: "Không."
Tiêu Lang: "Tớ &#%...!"
Vương Mân: "Vết thương của cậu là do tớ..."
Tiêu Lang: "...
Cậu có phải bác sĩ đâu, làm cái trò đó làm gì hả!"
Vương Mân: "Để cậu mau chóng hồi phục..."
Tiêu Lang lại muốn cắn người.Vương Mân: "Giống như bác sĩ làm ấy.
Tớ sẽ cẩn thận mà, cậu đừng lo."
Tiêu Lang: "A a a a!!!"...Sau một hồi đấu mắt kịch liệt, Tiêu Lang với nỗi lo mất "zin" một cách khó hiểu đã chiến thắng được sự áy náy muốn bù đắp lỗi lầm của Vương Mân."
Thôi được, nếu cậu đã cố chấp như vậy..."
Vương Mân buông thõng vai trông như bỏ cuộc.
Nghĩ lại những lời dặn dò của vị bác sĩ già hôm đó, nghe như thể đã giao phó Tiêu Lang cho hắn chăm sóc.
Vì thế hắn đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ cần thiết để xoa bóp bên trong, giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, mọi thứ đã sẵn sàng...Tiêu Lang vẫn còn đang gào thét điên cuồng: "Cậu bị đần à?
Có ai lại muốn xoa bóp kiểu đó cho bạn cùng giới không?
Dù vết thương là lỗi của cậu, nhưng cũng không cần phải làm đến mức này chứ!"
Lẽ nào mình hiểu nhầm?
Vương Mân hỏi: "Cậu thấy ghê tởm à?
Tiêu Lang: "Tất nhiên rồi!"
Vương Mân: "Ồ."
Tiêu Lang: "..."
Nói xong chữ đó, Vương Mân bỏ mặc Tiêu Lang, đi đọc sách.
Ký túc xá rơi vào một bầu không khí im lặng kỳ quặc.
Tiêu Lang vốn còn đang ủ mưu tính chiến đấu đến cùng với Vương Mân, đột nhiên bị đối xử lạnh nhạt như vậy, tim cậu như treo lơ lửng trong lồng ngực, khó chịu không tả nổi.
Cậu nằm nghiêng trên giường, bực dọc nghĩ: Lại giả vờ trầm tĩnh gì nữa đây, tưởng mình là gà trống chắc, cứ "ồ ồ ồ" mãi!
Có gì thì nói thẳng ra đi, làm bộ làm tịch cái gì!Một lúc lâu sau, Vương Mân vẫn cứ dửng dưng như vậy, làm việc của mình mặc kệ cậu.Tâm trạng Tiêu Lang càng thêm bực bội, hoạt động tâm lý diễn ra mãnh liệt: Dù cậu làm vậy là vì tốt cho tớ, thì cũng không thể như thế chứ.
Bác sĩ chỉ nói thế thôi mà, cậu có phải bác sĩ đâu.
Chỗ đó của tớ mỏng manh như thế, nhỡ bị cậu chọc hư thì sao!
Tạm thời không nói đến chuyện đó, bị mát-xa đằng sau, sẽ có cảm giác kỳ lạ, không phải sao...
Cậu đúng là đồ biến thái!Vương Mân chẳng hề hay biết Tiêu Lang đang suy diễn đủ thứ trong đầu.
Hắn chỉ cảm thấy hơi tổn thương, buồn bực và tức giận.
Những cảm xúc này vốn hiếm khi xuất hiện, khiến Vương Mân có hơi bất an.Khi cảm thấy bất an, Vương Mân thường ít nói, cũng không quan tâm nhiều đến người khác, chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng mình.Không khí căng thẳng kéo dài suốt buổi tối.
Sáng Chủ nhật, Tiêu Lang tỉnh dậy, nằm lì trên giường một lúc lâu mới chịu ngồi dậy tự đi lấy nước uống.Vương Mân cuộn tròn trên giường mình, chăm chú đọc tiểu thuyết, thậm chí còn chẳng buồn ngẩng đầu lên.Tiêu Lang cảm thấy hụt hẫng vô cùng...
Vương Mân của hai ngày trước gần như gọi là có mặt, bảo gì nghe nấy, vậy mà bây giờ, chẳng khác nào dịch vụ chăm sóc khách hàng của một sản phẩm, trạng thái luôn sẵn sàng phục vụ kia đã hết hiệu lực! ...Tiêu Lang cố tình tạo ra tiếng động loảng xoảng khi lấy bình nước và cốc: "Này..."
Vương Mân: "?"
Ánh mắt Tiêu Lang lo lắng đảo qua đảo lại, hỏi: "Cậu có uống nước không?"
"Không."
Vương Mân bình thản lật một trang sách, tiếng lật sách vang lên rõ mồn một trong căn phòng ký túc xá chỉ có hai người.Tiêu Lang: "..."
Hừ, không uống thì thôi!Uống nước xong, Tiêu Lang lại chạy đi vệ sinh, cố tình đóng mở cửa thật mạnh.Vương Mân chỉ hơi nhíu mày.Lúc Tiêu Lang từ nhà vệ sinh quay lại, Vương Mân đã không còn ở đó.Cậu ấy đi đâu rồi nhỉ?
Nhìn căn phòng ký túc xá trống trải, Tiêu Lang bỗng dưng cảm thấy tủi thân.Vương Mân xuống tầng để hóng gió.
Ở trong phòng, hắn thấy mình không thể bình tĩnh lại được.Nếu lúc đó Tiêu Lang không hỏi hắn chơi bóng rổ giỏi đến mức nào, nếu Tiêu Lang không khiêu khích hắn, nếu hắn không lộ ra bản tính thật của mình trước mặt Tiêu Lang.
Nếu Tiêu Lang không bị ngã, mông không bị đau, không phải đến bệnh viện, không phải làm kiểm tra bằng ngón tay, hoặc không bị hắn nhìn chằm chằm khi làm kiểm tra đó... thì liệu tâm trạng của hắn có thể duy trì sự bình thản như trước không?
Nhưng trước và sau chuyện kia, quả thực có điều gì đó đã không còn giống như trước nữa.
Cả buổi chiều hôm qua đọc sách, nhưng ngay cả một trang nội dung cũng không thể lọt vào đầu.
Sáng nay thức dậy, tâm trạng tệ hại một cách khó hiểu, hắn cũng không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy khi đối mặt với Tiêu Lang, có một thứ gì đó xấu xa trong lòng hắn được giải phóng ra ngoài.Cảm xúc này, rất khó kiểm soát.Vừa rồi hắn đã thử đặt mình vào vị trí của Tiêu Lang.
Nếu như người bị thương là hắn, và người phải làm việc đó cho hắn là Tiêu Lang, thì hắn có đồng ý không?
Đáp án hiển nhiên là không.
Rất rõ ràng, chuyện này đã vượt quá giới hạn mà "bạn bè" có thể làm cho nhau.
Trong mắt người bình thường, nếu điều này xảy ra giữa những người cùng giới thì đó là sự ngượng ngùng, còn giữa người khác giới thì càng không cần phải nói, là sự bỉ ổi hèn hạ.Nhưng tại sao hắn lại muốn làm điều đó cho Tiêu Lang?Hắn không thấy phản cảm, ngược lại còn rất mong chờ...Hình ảnh Tiêu Lang bị bác sĩ già kiểm tra bằng ngón tay ở bệnh viện hôm đó cứ chiếm trọn lấy tâm trí của Vương Mân.
Giống như nghiện ma túy vậy, càng muốn quên đi, lại càng không thể dứt bỏ.Nếu nói cho Tiêu Lang biết rằng mình muốn nhìn lại vẻ mặt của cậu ấy ngày hôm đó, chắc cậu ấy sẽ tức chết mất...Nhưng chọc giận Tiêu Lang cũng thú vị lắm.
Thôi được rồi, đúng là mình có hơi xấu tính.Vương Mân tự cười khổ.
Đi lòng vòng hai vòng dưới lầu, Vương Mân quay về phòng.
Tiêu Lang nằm sấp trên giường, mắt nhìn đăm đăm vào cửa phòng ký túc xá, như một chú cún con đáng thương bị bỏ rơi.
Vương Mân vừa bước vào, ánh mắt hai người chạm nhau.Tiêu Lang có vẻ hơi hoảng hốt vì Vương Mân quay lại.
Để che giấu sự thất vọng của mình, cậu lớn tiếng quát, nghe có vẻ mạnh mẽ nhưng bên trong lại yếu ớt: "Cậu đi đâu!"
Vương Mân: "...
Xuống tầng."
Tiêu Lang: "Xuống làm gì?"
Vương Mân: "Hóng gió."
Tiêu Lang: "...
Hóng gió gì?"
Vương Mân: "..."
Ngay cả Tiêu Lang cũng cảm thấy mình hơi vô lý, nhưng cậu vẫn không thể kiềm chế được mà hét lên: "Sao cậu không nói một tiếng!"
Vương Mân nhìn chằm chằm cậu, giọng lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
Trước ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ của Vương Mân, Tiêu Lang chùn bước.
Vương Mân lại không nói gì, Tiêu Lang càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Cậu vùi mặt vào gối, giọng nghèn nghẹn: "Cậu muốn làm gì thì làm đi."
Ánh mắt Vương Mân thoáng dao động: Tên nhóc này, hình như là kiểu rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt...Tiếp đó— Vương Mân: "Nếu thấy khó chịu thì bảo tớ."
Tiêu Lang: "...
Ừm."
Vương Mân: "Có đau không?"
Tiêu Lang khẽ lắc đầu: "Mát mát..."
Vương Mân: "..."
Tiêu Lang: "...
Hơi khó chịu, thôi dừng lại đi."
Vương Mân: "Bây giờ thì sao?"
"Ưm... hừm..."
Tiêu Lang đột nhiên khẽ rên.Vương Mân tò mò hỏi: "Sao thế?
Khó chịu à?"
Tiêu Lang: "Đừng ấn vào chỗ đó, tê tê, có cảm giác..."
Vương Mân khẽ đáp lại, ra chiều suy nghĩ, thảo nào Tiêu Lang lại "hừ" một tiếng như vậy...Rồi sau đó...Tiêu Lang mang theo chút ngượng ngùng nho nhỏ, cảm nhận được sự xoa bóp tỉ mỉ và dịu dàng của Vương Mân, vừa đau vừa sung sướng.Sự phấn khích và tò mò âm ỉ của Vương Mân đều đã được thỏa mãn.Cứ như vậy khoảng sáu bảy ngày, Tiêu Lang giờ đã có thể nằm hay ngồi đều không có vấn đề gì lớn, cũng có thể tung tăng chạy nhảy khắp nơi.
Cuối cùng cậu cũng đã hoàn toàn bình phục.
Thế nhưng, Triệu Vu Kính và Lạc Bách Kiêu, hai cái mồm to ấy, đã đem chuyện này truyền khắp lớp.
Giờ thì cả lớp đều biết Tiêu Lang "mọc đuôi", dù cái đuôi đã thụt vào rồi, cậu vẫn bị gán cho biệt danh – Tiểu Long Nhân.Ban đầu Tiêu Lang còn kịch liệt phản đối, nhưng vì thân cô thế cô, cậu bị áp đảo hoàn toàn, ý thức phản kháng bị tập thể bóp nghẹt.
Tiêu Lang tự an ủi mình bằng tinh thần AQ*, nhớ lại biệt danh "hoa khôi lớp" hồi cấp hai, thế là, cái tên "Tiểu Long Nhân" bỗng nhiên trở nên sáng chói hơn hẳn... (*) "Tinh thần AQ" 阿Q精神 bắt nguồn từ tác phẩm AQ chính truyện, là một dạng tinh thần tự an ủi bản thân.
Các học giả đã khái quát nó là: những biểu hiện như tự giễu cợt, tự bào chữa, tự say sưa của AQ.——Tuần này, các môn học ở Hoa Hải bắt đầu đi sâu vào trọng tâm, lượng bài vở ngày càng căng thẳng.
Nếu không có sự chỉ bảo của Vương Mân, chắc giờ này Tiêu Lang đã "bó tay chịu trói" rồi.Cách một tuần mới về nhà, Tiêu Lang không gặp được em trai mình.
Nghe mẹ cậu nói, Tiêu Mông đi xem triển lãm tranh rồi.Bản thân Tiêu Lang vốn là người có rất ít tế bào nghệ thuật, đối với những thứ như âm nhạc, hội họa, cậu thiếu hẳn một dây thần kinh.
Bài tập mỹ thuật hồi tiểu học của cậu cách điểm giỏi cả vạn dặm.Cậu không khỏi tự hỏi: Cùng là một mẹ sinh ra, sao lại khác nhau nhiều đến thế!Cuối tuần trở lại trường, cậu lại cùng Vương Mân đến quán net bên dưới tiệm trà sữa Điểm Điểm.Trở lại thế giới Hiệp Minh sau thời gian dài xa cách, Tiêu Lang cảm thấy có chút bồi hồi.
Vương Mân hỏi: "Cậu cấp mấy rồi?"
Tiêu Lang: "Không nhớ nữa, hình như hơn 30 thì phải."
Vương Mân: "Ừ, trên cấp 30 là có thể đi phó bản rồi."
Nửa tháng không đăng nhập, cậu gần như quên mất lần trước đã chơi những gì.Sau khi đăng nhập, Tiêu Lang nhận được vài tin nhắn offline, hiển thị là từ người lạ, nội dung hỏi cậu sao thế, có phải bị rớt mạng không, đại loại vậy.
Trong thế giới Hiệp Minh, nếu khi online mà không kết bạn với nhau, hệ thống sẽ hiển thị đối phương là người lạ và không hiển thị thông tin cá nhân.
Lúc đó Tiêu Lang chỉ kết bạn tạm thời với Thường Tiếu Thiên, vì vậy sau khi offline, mối quan hệ của hai người cũng trở về trạng thái "người lạ".
Nhìn thấy mấy tin nhắn offline này, Tiêu Lang lại nhớ đến chuyện xấu hổ hôm đó.
Cậu nghĩ bụng đã nhiều ngày như vậy rồi, chắc bọn Thường Tiếu Thiên cũng quên rồi, thôi kệ vậy.Còn có một tin nhắn là từ anh trai của Vương Mân.Phong Hỏa: "Lâu rồi không thấy mấy nhóc online, bận học à?"
Tiêu Lang thấy Phong Hỏa hiện đang online, bèn trả lời: "Ừm, chỉ cuối tuần mới onl được."
Phong Hỏa trả lời lại rất nhanh: "Onl rồi à?
Đang ở đâu?"
Tiểu Long Nữ: "Thành Trường An, Chu Tước Môn."
Không lâu sau, Phong Hỏa xuất hiện trước mặt Tiêu Lang.Phong Hỏa: "Ồ, cấp 35 rồi cơ đấy!"
Tiểu Long Nữ: "Hehe."
Một lát sau, Vương Mân cũng đến, ba người lập đội.[Đội] Phong Hỏa: "Dẫn hai đứa đi đánh phó bản Chồn Hương, theo sát vào."
Phó bản Chồn Hương là một phó bản nhỏ có thể đánh ba người, nếu cấp độ người chơi chênh lệch 30 cấp, điểm kinh nghiệm sẽ rất cao.
Hiện tại Phong Hỏa đã lên cấp 68, vừa vào phó bản, Vương Mân và Tiêu Lang lập tức trở thành hai kẻ "ăn bám" toàn thời gian.Hai người rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn đứng một bên trò chuyện.
Tiêu Lang nói: "Trong túi đồ của tớ còn hai cây củ cải, cho cậu này."
Vương Mân: "Củ cải?"
Tiêu Lang: "Ừ, làm sao giao dịch đây?"
Vương Mân: "Nhấp chuột phải vào ảnh đại diện của tớ, chọn mục thứ ba."
Tiêu Lang đưa hai cây củ cải chưa rõ thuộc tính trong túi đồ cho Vương Mân.
Vương Mân nhìn linh dược phát ra ánh sáng vàng trên màn hình, nói: "Cái này hình như không phải củ cải, để tớ bảo anh trai tớ xem là gì."
Hắn chuyển linh dược cho Vương Kỳ.
Phong Hỏa: "Đây là Kim Huyết Nhân Sâm hả?
Lấy ở đâu ra vậy?"
Tiểu Long Nữ: "Lần trước có người dẫn tôi đến Đảo Tiên Trúc đào được."
Phong Hỏa: "..."
Tiểu Long Nữ: "?"
Phong Hỏa: "Đừng nói với anh là nhóc ăn nhân sâm này để lên cấp hết đấy nhé..."
Tiểu Long Nữ: "Đúng vậy."
Phong Hỏa: "...
Vãi!"
Tiểu Long Nữ: "?"
Phong Hỏa gửi một emoji mặt đầy nước mắt: "Linh vật chưa giám định nếu ăn vào có thể tăng 10 nghìn điểm kinh nghiệm, đối với người chơi cấp cao thì không nhiều, nhưng cấp thấp thì là cả một lượng lớn.
Kim Huyết Nhân Sâm loại thượng phẩm sau khi giám định có thể bán được 500 vàng một củ, tương đương 50 tệ!
Thứ đó có thể tăng tỷ lệ tăng kinh nghiệm của người chơi cấp cao.
Nhóc ra phố dược ở chợ phía Tây hỏi thử xem, hiếm lắm đấy!"
Tiểu Long Nữ: "..."
Âu Dã Tử: "Cái của cậu ấy chưa giám định."
Phong Hỏa: "Giá thị trường bây giờ, linh vật chưa giám định có thể bán được 50 vàng, phí giám định mất 100 vàng.
Sau khi giám định sẽ chia làm ba bậc: thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm, giá tương ứng là 500, 200, và 100 vàng.
Nhưng thường thì giám định ra toàn là hạ phẩm, tỉ lệ xuất hiện thượng phẩm chỉ có 10%.
Cho nên người chơi có được thứ này thì sẽ đều bán cho Thiên Thảo Đường, tự mình giám định không có lời."
Tiểu Long Nữ: "Hình như hôm đó tôi ăn rất nhiều nhân sâm loại này."
Phong Hỏa: "Trời ơi!
Nhóc thực sự ăn hết cái này để lên cấp à!
Phí của giời!"
Tiêu Lang nhẩm tính, run run nói với Vương Mân: "Chỉ riêng ăn nhân sâm này thôi mà tớ đã lên được hơn 20 cấp rồi."
Vương Mân toát mồ hôi: "...
Cậu ăn bao nhiêu?"
Tiêu Lang: "Ít nhất cũng phải ba bốn chục củ."
Vương Mân: "Tỉ lệ đổi tiền vàng trong game và tiền thật là 10:1.
Nếu tính mỗi củ 50 vàng, cậu đã ngốn hết 150 đến 200 tệ.
Dựa theo tỉ lệ xuất hiện nhân sâm thượng phẩm, trong đó có khoảng ba đến bốn củ giá 500 vàng, trừ đi chi phí giám định, tổng cộng là 255 đến 340 tệ.
Còn chưa tính giá trị của nhân sâm trung phẩm."
Tiêu Lang: "...
Tự dưng tớ có cảm giác phí phạm ghê."