Huyền Huyễn Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng

Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
Chương 80


Ta nhìn hắn, trong lòng rối như tơ vò.

Đêm nay Phùng Thông ép hỏi đến thế là đã hạ quyết tâm.

Nếu không nói ra Nhan Huyền là ai, có lẽ ta còn giữ được tính mạng, nhưng Chẩm Nguy nhất định phải chết.

Nhưng nếu nói thật với bà, thì ta biết phải làm sao?

Chỉ chần chừ một chút, lưỡi d.a.o kia đã chuẩn bị hạ xuống.

Ta liền đưa tay ra chặn lại, m.á.u tuôn ra như suối, chảy dọc xuống cánh tay.

"Ta nói!"

Chẩm Nguy hốt hoảng kêu lên: "Khương Tiễn!"

Phùng Thông lập tức bảo mọi người dừng tay.

Ta run rẩy cúi đầu, giọng khàn khàn, bắt đầu kể lại chuyện xưa.

"Mười lăm năm trước, Nhan tiểu công tử và Lục Cửu lưu lạc hơn nửa năm, cuối cùng bị bán đến Minh Châu."

Phùng Thông nghi hoặc: "Minh Châu?"

"Đúng, Minh Châu."

Ta từ từ ngẩng đầu nhìn bà ta, chợt nở một nụ cười đầy thú vị.

"Thái hậu, có lẽ người đã từng nghe qua vụ án Minh Châu?"

Sắc mặt Phùng Thông lập tức trắng bệch.

Ta thích thú nhìn vẻ mặt ấy, bật cười lạnh lẽo.

"Xem ra người biết, vậy thì ta không cần nói nữa. Bây giờ người hỏi ta rằng Nhan tiểu công tử đang ở đâu..."

Ta nhìn bàn tay đầy máu, cười nhạt yếu ớt.

"Nếu hắn may mắn, có lẽ đã c.h.ế.t rồi. thì e rằng đang trôi dạt trong thanh lâu nào đó. Xui thêm một chút nữa, thì bị người ta nuôi làm vật chơi chốn hậu viện."

“Thái hậu, chi bằng đừng tìm nữa. Người chẳng ra người, ma chẳng ra ma, tìm để làm gì?"

Một ánh bạc loé lên, lướt qua trước mắt ta.

Trong đêm tối nặng nề, Phùng Thông đã rút kiếm, run rẩy chỉ thẳng vào ta.

"Ngươi nói bậy! Vụ án Minh Châu... Minh Châu cách Kim Lăng cả vạn dặm, sao nó có thể ở đó..."

Mũi kiếm run theo giọng nói của bà ta.

Ta nghiêng người tránh mũi kiếm, ngửa đầu cười to, nụ cười gần như điên loạn.

"Ta không nói bậy! Người không tin sao?"

Ta ngơ ngác một lát rồi nói:

"Hông bên eo của Nhan tiểu công tử có một nốt ruồi son giống như cánh hoa mai, người làm mẹ, chắc vẫn còn nhớ chứ?"

Phùng Thông sững người.

"Sao ngươi biết? Ngươi đã thấy nó ở đâu?"

Ta ngẩng cằm, bật cười.

"Người nói xem, nơi đó, sao ta lại biết được chứ? Biết đâu ta đã từng mua hắn một đêm ở thanh lâu thì sao. Thái hậu nương nương, không bằng cứ theo manh mối đó mà tìm, biết đâu còn có rất nhiều người từng nhớ đến mỹ nhân ấy."

Bên cạnh, Chẩm Nguy đang nhìn ta đầy quái dị.

Ta làm như không thấy.

Phùng Thông đã bị ta chọc giận, nghiến răng nói: "Khương Tiễn, ngươi là muốn chết, đúng không?"

Thanh kiếm kia đã đặt sát cổ ta.

Ta nghiêng đầu sang một bên, nửa cười nửa không nhìn bà ta.

"Thôi vậy, không đùa với nương nương nữa. Hắn c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t trong ngày xảy ra vụ án Minh Châu, là ta g.i.ế.c hắn."

Phùng Thông nhìn chằm chằm ta, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, lặng thinh không nói một lời.

Không biết giằng co bao lâu, bà ta đột nhiên buông tay, kiếm rơi “keng” xuống đất, lưỡi kiếm cắt đứt mấy lọn tóc, chao đảo rơi xuống.

"Giết nàng ta."

Âm thanh nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.

Phùng Thông xoay người một mình, không cho ai đỡ, lảo đảo thất thần bước đi.

Bóng dáng cô đơn nặng nề ấy, loạng choạng đi xuống bậc thềm, cuối cùng trượt chân, ngã mạnh vào trong tuyết, nằm bất động như đã chết.

Không ai dám đến gần.

Rất nhanh sau đó, từ chỗ ấy vang lên tiếng nức nở ai oán, giọng đầy bi thương và tuyệt vọng.

"Tiểu Chẩm, ngươi nghe thấy không?"

Chẩm Nguy lặng lẽ nhìn ta.

Ta chăm chú lắng nghe, tiếng khóc ấy theo gió lạnh lan ra, nghe trong đêm giao thừa lại càng bi ai.

Nỗi tuyệt vọng và đau khổ này, mới là sự hối hận tận cùng của nhân gian.

Dù có trễ mười mấy năm, cũng đủ khiến người ta đau thấu tâm can.

Thị vệ trước mặt chậm rãi rút kiếm, ánh bạc phản chiếu lên khuôn mặt ta.

"Khương quốc sư, đắc tội rồi."

Ta liếc nhìn Chẩm Nguy, ngửa cổ, khẽ nhắm mắt.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hai tiếng "Dừng tay!" đồng thời vang lên.

Chẩm Nguy lao đến đè ta xuống đất, lấy thân mình che chở ta.

Sở Vô Yếm từ trên trời giáng xuống, một kiếm bổ thẳng xuống, mạnh mẽ hất văng thanh kiếm kia ra xa.

Ta vừa mở mắt liền thấy bóng dáng ấy.

Đây không phải lần đầu hắn cứu ta, ta cũng chẳng nhớ rõ là lần thứ mấy rồi.

Ánh nhìn chậm rãi hạ xuống, mới thấy Chẩm Nguy.

"Sư phụ."

Hắn nghiêng đầu, khẽ mỉm cười.

"Nhìn gì vậy?"

Trên đầu truyền đến tiếng của Sở Vô Yếm, ngữ khí dõng dạc:

"Thái hậu nương nương, vi thần đã tra được tung tích của Nhan tiểu công tử!"

Ta và Chẩm Nguy liếc mắt nhìn nhau, trong mắt là sự ăn ý không lời.

Sở Vô Yếm liếc nhìn ta một cái, chạy đến bên cạnh Phùng Thông, ghé tai nói mấy câu.

Phùng Thông vội vàng bò dậy khỏi tuyết, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, quay đầu nhìn Chẩm Nguy từ xa, ánh mắt run rẩy, sắc mặt vô cùng phức tạp.

Chẩm Nguy mặt không biểu cảm.

Phùng Thông vội vàng bước tới trước mặt chúng ta, tóc tai y phục dính đầy tuyết bùn, trông cực kỳ chật vật.

Bà ta ngơ ngác nhìn Chẩm Nguy, có lẽ là gần gũi quá lâu ngày mới gặp lại, nhất thời chẳng biết nói gì, lại quay sang hỏi ta:

"Là nó sao?"

Ta không trả lời.

Phùng Thông mím môi thật chặt, dán mắt nhìn Chẩm Nguy, cười cứng ngắc.

"Là con, đúng không? Ta thật ngu ngốc, sao lại không hiểu lời Khương Tiễn nói chứ! Nàng nói chính là con... chính vì là con nên nàng mới biết trên người con có nốt ruồi son."

Trong chốc lát, vui buồn đan xen.

Giọng Phùng Thông run rẩy không kiểm soát được, nghẹn ngào từng hồi, lại cố sức nén xuống.

Chẩm Nguy lạnh nhạt nói: "Ta không biết Thái hậu đang nói gì."

Phùng Thông nhìn mặt hắn, chậm rãi đưa tay ra, Chẩm Nguy liền khẽ né tránh.

Động tác nhỏ bé đó, lập tức đập tan hy vọng của Phùng Thông.

"Huyền nhi..."

Tiếng nức nở đau đớn bị nghẹn lại trong cổ họng.

Phùng Thông siết chặt miệng, nước mắt trào ra không ngừng, rỉ qua từng kẽ ngón tay.

Chẩm Nguy nhìn bà ta khóc không dứt, mặt càng thêm lạnh lùng tàn nhẫn.
 
Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
Chương 81


"Bà nhận nhầm người rồi. Mẫu thân của ta chỉ là một phụ nhân bình thường, không phải là đương kim Thái hậu."

Nghe đến câu đó, đầu ngón tay Phùng Thông siết chặt da mặt đến đỏ ửng.

Còn ánh mắt bà khi nhìn hắn, hàng mi đẫm lệ run rẩy như sắp sụp đổ.

"Huyền nhi, ta biết con sẽ không tha thứ cho ta."

Chẩm Nguy nhìn chằm chằm bà ta, chậm rãi nhếch môi, giọng đầy mỉa mai:

"Ta làm sao có thể tha thứ cho bà chứ?"

Hắn từng câu từng chữ kể ra những gì bà ta đã làm.

"Bà muốn gả người ta yêu cho Sở Vô Yếm. Bà cho ta uống thuốc, để họ đùa cợt ta. Bà sai người đánh ta. Ngay cả vừa rồi, Bà còn muốn hủy ta… Ta nên tha thứ từ đâu đây, Thái hậu nương nương?"

Từng chữ từng chữ đều trào ra từ kẽ răng, mang theo oán độc và thù hận.

Phùng Thông đau đớn lắc đầu, hít sâu một hơi, buông tay xuống.

"Con đã nhận ra ta từ lâu rồi, con sớm đã biết rồi, vậy mà sao con nhẫn tâm nhìn mẫu thân không tìm thấy con? Sao con nỡ xuống tay với ta?"

Nghe đến câu ấy, sắc mặt Chẩm Nguy bỗng thay đổi.

"Bà muốn tìm thấy ta sao? Bà nhất định bắt ta phải nói ra sao!"

Hắn siết chặt nắm tay, nước mắt bất chợt tuôn trào mất kiểm soát.

"Năm đó chẳng phải trong lòng bà đã mừng thầm vì ta bị bắt đi hay sao?"

Dưới lời chỉ trích sắc bén ấy, sắc mặt Phùng Thông đầy đau xót, cả thân thể cũng lảo đảo.

"Năm đó, năm đó..."

Bà ta gần như không chịu nổi, hơi thở trở nên nặng nề, gào lên khản cả giọng:

"Con cảm thấy ta sai sao? Phụ thân con đối xử với ta thế nào, con không thấy sao! Chẳng lẽ ta phải ở lại bên con, đợi con thành danh? Ta rốt cuộc phải làm thế nào, thế nào mới khiến cả hai ta đều hài lòng?"

Chẩm Nguy nhìn bà ta, cười lạnh: "Bà không cần khiến ta hài lòng."

"Ta dù đã nhận ra bà, cũng chưa từng làm gì."

"Chính là bà muốn đoạt lấy Khương Tiễn, ta mới muốn g.i.ế.c bà."

"Ta không muốn nhận bà, là vì tình mẫu tử giữa chúng ta đã đoạn tuyệt rồi."

Phùng Thông lệ rơi đầy mặt nhìn hắn, vẻ mặt thê thảm cực độ.

"Ta có lỗi với con, vì ta sinh ra con, lại vứt bỏ con."

"Nhưng ta cũng đã làm rất nhiều việc vì con, vì sao con chẳng nhớ lấy một điều?"

"Nay con nói tình mẫu tử đã đoạn tuyệt, vậy chín năm ta nuôi con khôn lớn rốt cuộc tính là gì? Lại khiến con oán hận ta đến vậy?"

"Chẳng lẽ làm mẹ là việc khổ sở nhất thế gian, chỉ sai một lần thì vạn kiếp bất phục sao?"

Đôi mắt Chẩm Nguy tràn đầy hận ý, từng chữ từng chữ bật ra như dao:

"Mười lăm năm trước, người tên Nhan Huyền kia đã c.h.ế.t ở Minh Châu."

"Bà biết hắn c.h.ế.t thảm đến mức nào không?"

"Bà muốn có tình mẫu tử phải không?"

"Vậy thì đi xuống địa ngục mà tìm con trai đi!"

Câu nói ấy khiến Phùng Thông loạng choạng lùi mấy bước, như thể hắn nói ra không phải là một câu nói, mà là một thanh kiếm tẩm độc, cắm thẳng vào tim bà ta.

Với tư cách một người mẹ, Phùng Thông cuối cùng đã nhìn rõ hiện thực.

Chín năm đó, bà ngày đêm chăm sóc, âm thầm chịu đựng, cam lòng hy sinh.

Người mẹ ấy từng né tránh cả nơi có ánh lửa như lời đạo sĩ nói.

Người mẹ ấy đã sống hơn mười năm trong thân xác này mà luôn cảm thấy bất lực và đau khổ.

Người mẹ ấy vì áy náy nỗi hổ thẹn và ăn năn mà dồn hết yêu thương lên Lý Tuyên.

Người mẹ ấy, đêm nay, đã hoàn toàn bị g.i.ế.c chết.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Phùng Thông lưu luyến nhìn Chẩm Nguy, sắc mặt dần từ đau khổ chuyển thành bình tĩnh.

Bà lùi vài bước, xoay người rời đi.

Đi được vài bước, bà lại chậm rãi quay đầu, nhìn hắn, khôi phục dáng vẻ của một Thái hậu.

"Ngươi, có muốn thứ gì không?"

Đây mới là Phùng Thông thật sự.

Chẩm Nguy dường như đã nhận ra bà đã thực sự buông tay, ánh mắt thoáng hiện vẻ đau xót, nhưng vẫn lạnh lùng cười khẩy.

"Đồ của bà, ta không cần."

Nghe thế, Phùng Thông nhướng mày, khẽ mỉm cười, nơi khóe mắt trượt xuống một giọt lệ trong suốt lấp lánh.

"…Nghĩ kỹ lại đi."

Phùng Thông nói xong liền quay người rời đi.

Sở Vô Yếm đi đến trước mặt ta: "Nàng không sao chứ?"

Ta khẽ đáp: "Cảm ơn."

Ánh mắt Sở Vô Yếm phức tạp: "Khương Tiễn, có thể nói chuyện một lát không?"

Ta buông tay Chẩm Nguy, chuẩn bị theo hắn đi nói chuyện.

"Không thể nói trước mặt ta sao?" – Người kia kéo tay ta lại.

"Ở đây chờ ta."

Chẩm Nguy vừa khóc xong, vành mắt vẫn đỏ hoe, từ tốn cúi đầu, buông cổ tay ta ra.

Ta và Sở Vô Yếm đi dạo quanh.

"Chuyện lần trước Thái hậu làm với hắn, ta không hề hay biết, nếu biết thì đã không đồng ý."

"Lúc đó là ta quan tâm quá nên hồ đồ."

Bức tường son chiếu bóng hai chúng ta sóng bước.

"…Vậy nên, dù ta đã giải thích, nàng vẫn từ chối hôn sự sao?"

Ta không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.

Sở Vô Yếm cũng im lặng đi theo, một lúc sau, lại cất tiếng, trong giọng mang theo chút uất ức.

"Có lẽ ta không nên nói vậy, nhưng hắn hơn gì ta chứ? Nếu nàng chịu cho ta đi theo, ta cũng nguyện ý đi theo nàng."

"Ta có nhận lời Thái hậu, rằng nếu cưới được nàng thì sẽ giúp bà ấy giám sát nàng, nhưng ta chỉ hứa bừa để nhờ bà giúp chuyện của ta thôi."

"Nàng thật sự không thể chấp nhận ta sao?"

"Chuyện hắn làm được cho nàng, ta cũng làm được."

"Nàng nhìn người nhìn chuyện, luôn thấu rõ như gương, nhưng mỗi khi thấy hắn, nàng lại chẳng còn là Khương Tiễn nữa."

Hắn nghiêng đầu, nhìn ta chăm chú: "Trước đây ta cứ tưởng nàng chỉ là người ham mê hưởng lạc."

Ta bật cười: "Thế mà ngươi còn thích ta? Sở đại nhân đúng là tiêu chuẩn cao đấy."

Sở Vô Yếm im lặng chốc lát: "Ta đang nói nghiêm túc, nàng đừng đùa nữa được không?"

Hắn lại cười: "Mà nghĩ kỹ thì,mấy môn phái giang hồ như các người, chẳng phải thường có hai vị hộ pháp sao?"

Ta bị câu đó làm cho bật cười.

Hai người lại tiếp tục đi.
 
Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
Chương 82


Sở Vô Yếm bỗng nghiêm túc: "Ta nói thật đấy."

Tim ta khẽ rung động, bước chân rối loạn.

Nhưng chỉ trong chốc lát.

Ta nhìn thẳng phía trước, sắc mặt bình tĩnh: "Sở Vô Yếm, nếu lúc đó ở dưới biển ta thật sự g.i.ế.c ngươi, ngươi còn thích ta không?"

Hắn đáp nhàn nhạt: "Lúc đó ta vốn tưởng là…"

"Ngỡ tưởng thì không tính." Ta ngắt lời hắn, "Ta nói là, ta thật sự g.i.ế.c ngươi, mà ngươi cũng thực sự c.h.ế.t rồi, ngươi còn thích ta không?"

Hắn ngơ ngác nhìn ta: "Nhưng nàng sẽ không…"

"Không, ta sẽ."

Ta cắt ngang lời hắn: "Ngươi vốn không hiểu ta. Nếu cần thiết, ta sẽ ra tay. Lần ấy tha cho ngươi, không phải vì ta mềm lòng, chỉ là chưa đến mức cần thiết mà thôi."

Hắn thoáng khựng lại.

Ta nhìn vẻ mặt hắn, quả quyết nói: "Nên ngươi sẽ không thích ta được đâu."

Ta tiếp tục bước lên, Sở Vô Yếm đột nhiên đuổi theo, chặn trước mặt ta.

"Không sao cả, nàng còn nhớ giấc mộng của chúng ta không?"

Ta ngẩn ra: "Gì cơ?"

Sở Vô Yếm cúi đầu nhìn ta, ánh mắt lạc lõng nhưng môi vẫn cười.

"Nàng quên rồi à? Chúng ta đã thành thân trong mộng, ta từng vén khăn voan, nàng mặc hồng y, với ta mà nói, coi như đã cưới được nàng rồi."

Ta khẽ lắc đầu: "Làm sao mà tính được."

Hắn lại hỏi: "Nàng từng cưới người khác trong mộng chưa?"

"Chưa từng."

Sở Vô Yếm vui mừng như điên, mãn nguyện bỏ đi.

Ta quay về thì Chẩm Nguy không còn ở đó nữa, hắn đã rời đi rồi.

Hôm sau, ta nhận được chiếu thư từ Thái hậu, ban hôn cho ta và Nhan Huyền.

Chương 35: Báo Ứng – Mẹ c.h.ế.t cha vong, giặc cướp bắt người

Ta đi gặp Chẩm Nguy.

Hắn còn đang ngủ lơ mơ, chưa thức dậy.

Ta đứng ngoài màn hỏi hắn: "Là do ngươi đề nghị với Phùng Thông sao?"

Giọng hắn nghe mệt mỏi lắm: "Nàng không bằng lòng sao?"

Trong phòng truyền ra một tiếng thở dài rất khẽ.

"Ngươi đã kể chuyện của chúng ta trước mặt mẫu thân Nhan Huyền, bà ấy dĩ nhiên hy vọng con mình có một nơi yên ổn."

"Tại sao không dùng tên Chẩm Nguy?"

Nghe đến đây, Chẩm Nguy cố nén cười: "Thì ra nàng là bằng lòng.”

Giọng hắn khựng lại: "Chỉ tiếc là con trai bà ta tên Nhan Huyền, tối qua ta đã diễn tình cảm đến thế rồi. Ta thì muốn lấy nàng với cái tên Lục Cửu kia."

Ta gật đầu: "Cũng đúng."

Vừa định rời đi, Chẩm Nguy chợt lên tiếng, mang theo mong chờ và căng thẳng.

"Sư phụ, nàng còn chưa nói... nàng thật sự nguyện ý thành thân với ta sao?"

Ta nhìn bóng dáng mơ hồ kia, khẽ cong môi: "Nguyện ý."

Hắn cúi đầu xuống.

"Nàng đồng ý... vậy thì tốt quá rồi. Chúng ta có thể ở bên nhau cả đời rồi."

Tay ta nắm lấy thánh chỉ, cúi mắt xuống.

Nghe hắn nói những lời đó, tim liền đập nhanh hơn, dù có cố nén, vui mừng vẫn dâng trào.

"Ta nguyện ý."

Gần đây, trong cung đang chuẩn bị đại hôn.

Chẩm Nguy chọn ngày rất gấp, bận rộn suốt cả ngày, lại vì chưa cưới không tiện gặp mặt, nên cũng không tới tìm ta nữa.

Ngay cả ban đêm cũng đốt Bế Mộng Dẫn, khiến ta không thể gặp hắn trong mộng.

Phùng Thông viện cớ trong năm xảy ra nhiều tang sự, muốn mượn hôn lễ của quốc sư để xung hỉ, đích thân đứng ra lo liệu.

Không ai biết, bà đang âm thầm chuẩn bị hôn lễ cho con trai mình.

Mà khi biết tân lang là ai, Tiêu quý phi kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

"Ta tưởng tỷ sẽ lấy Sở đại nhân."

Ta cười: "Đừng nhắc đến hắn nữa."

Nghe nói Sở Vô Yếm nghỉ phép rất lâu.

Lan Tiêu không biết quan hệ giữa ta và Chẩm Nguy, vẻ mặt hết sức bối rối.

"Tỷ và hộ pháp đó quen nhau từ bao giờ vậy?"

Ta tùy tiện đáp: "Quen nhau trong mộng."

Lan Tiêu lắc đầu tặc lưỡi: "Ghen tị ghê. Ta cũng muốn học khống mộng thuật, thích ai thì ở với người đó."

Lý Thừa Ân đang định bước vào, bỗng khựng lại.

"Mẫu phi, người đang nói chuyện gì với quốc sư vậy?"

Lan Tiêu ho khan: "Ta với quốc sư đang nói chuyện riêng. Trẻ con không nên nghe, đừng có nghe lén."

Lý Thừa Ân không nói gì nữa, chỉ ngồi lại bên cạnh ta và Lan Tiêu, khiến chúng ta chẳng thể nói thêm gì.

Lan Tiêu đành phải đưa Lý Thừa Ân về đọc sách.

Trước khi đi, nàng còn nhắc ta: "Tỷ từng nói, trước khi rời cung sẽ giúp ta làm một chuyện."

"Ngươi nghĩ kỹ rồi sao?"

Lan Tiêu gật đầu: "Tối gặp."

Tối đó, ta vào mộng gặp Lan Tiêu.

"Khương Tiễn, ta muốn gặp mẫu thân ta, được không?"

"Được. Nhưng chỉ có thể gặp mẫu thân trong ký ức thời thơ ấu của ngươi thôi."

Ta nắm lấy tay nàng, cả hai cùng nhắm mắt. Cảnh vật xung quanh đột nhiên biến đổi, màu sắc tầng tầng lớp lớp lan ra, đến một tiểu viện nhã nhặn.

"Lan Nhi, con lại trèo lên bàn làm việc của cha rồi. Ông ấy vừa mới ra ngoài chưa đầy nửa ngày đó."

Lan Tiêu và ta đứng ngoài cửa sổ, nhìn vào cảnh tượng bên trong.

Một nữ tử dung mạo thanh tú, ăn vận như thiếu nữ, bế một bé gái hai tuổi từ trên bàn xuống.

Lan Tiêu ngỡ ngàng nói: "Đây là mẫu thân của ta sao?"

Ta bảo nàng hãy nhìn kỹ thêm.

Nữ tử ấy nắm tay bé gái, vội vàng bước ra ngoài, đúng lúc một nam tử mặc áo xanh đi tới.

"Lan Nhi, phụ thân mua đồ ăn cho con rồi đây!"

Lan Tiêu lại càng nghi hoặc: "Người này cũng không giống phụ thân ta."

Nữ tử đưa tay bé gái lên cho hắn xem: "Xem đi, tay con bé toàn là mực."

Nam tử bế bé gái lên, reo lên: "Chứng tỏ Lan Nhi nhà ta sau này tiền đồ vô lượng!"

Nữ tử kia nhìn hai cha con cười rạng rỡ, nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất, nàng cúi đầu buồn bã nói:

"Tiền đồ gì chứ? Có người mẹ xuất thân như ta, đầu còn chẳng dám ngẩng lên..."

Nam tử nghe vậy liền bế con, lại nắm tay nàng.

"Ngọc Lăng, chờ ta đỗ công danh khoa cử, chúng ta sẽ thành thân."

Nữ tử hừ nhẹ: "Nếu chàng không đỗ thì sao? Thì không thành thân nữa à?"

Nam tử cười: "Đỗ hay không cũng cưới. Nếu ta không cưới được nữ tử tốt nhất thiên hạ là Tiêu Ngọc Lăng, thì nguyện c.h.ế.t không có chốn chôn thân."

Lan Tiêu ngây người nhìn, lẩm bẩm: "Nàng ấy là Tiêu Ngọc Lăng?"
 
Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
Chương 83


Mộng cảnh bỗng chuyển đổi.

Lan Tiêu đang chơi đùa trong phòng, còn Tiêu Ngọc Lăng thì đứng ngoài hành lang, trò chuyện cùng một nam tử.

"Đa tạ đại nhân lần trước đã giúp đỡ. Mấy ngày nay ta làm ít giày tất, muốn nhờ đại nhân mang vào."

Nam tử cười, định nắm tay nàng.

"Ngọc Lăng, nàng cũng là người trong chốn phong nguyệt, sao lại không hiểu rõ, tội nặng như vậy, cả đời này e rằng cũng không ra được, cần gì phải khổ tâm?"

Tiêu Ngọc Lăng rút tay lại, cười gượng: "Nếu đại nhân có lòng, thì cứ đến lâu tìm ta. Dù sao đây cũng là nhà ta."

Người kia nhìn nàng, có phần trách móc: "Lâu đó chẳng phải tốn tiền sao?"

Tiêu Ngọc Lăng không giận, ngược lại cười càng dịu, tiễn hắn đi rồi ngồi thẫn thờ trên bậc thềm, trong mắt ánh lệ.

Lan Tiêu thời thơ ấu nằm bò trên đầu gối nàng.

"Mẫu thân, phụ thân đâu rồi? Người khóc sao..."

Tiêu Ngọc Lăng gượng cười, ôm con vào lòng, vùi mặt vào vai con mà khóc càng thêm nức nở.

Lan Tiêu từ xa nhìn lại, mắt nàng cũng ánh lệ.

Mộng cảnh lại xoay chuyển.

Nơi ta và Lan Tiêu đang đứng, đã là một tòa phủ đệ hoa lệ tinh xảo.

Tiêu Ngọc Lăng ăn mặc càng thêm rực rỡ lộng lẫy, người hầu vây quanh, khí thế đầy mình.

Xem ra lúc này nàng đã là đệ nhất danh kỹ thành Kim Lăng.

Nàng vội vã bước vào đại sảnh, trong có một vị đại nhân đang chờ sẵn.

Lan Tiêu khi ấy chưa đầy bốn tuổi, ngoan ngoãn ngồi trong ghế bành nhỏ.

"Tiêu Ngọc Lăng, đêm hội chùa Tiêu Kim, ngươi có phải bị một vị công tử họ Nhan dây dưa, nên mới chậm trễ lúc xuống núi?"

Tiêu Ngọc Lăng kinh ngạc: "Đúng là có người như vậy, uống chút rượu rồi chặn đường ta, nhưng ta không hề để ý."

Vị đại nhân kia nói: "Không sao. Bổn quan tìm ngươi không phải để hỏi tội, mà có chuyện muốn thương lượng. Ngươi có muốn cứu tình lang năm xưa vì ngươi mà g.i.ế.c người vào ngục không?"

Tiêu Ngọc Lăng kinh hãi, vội quỳ xuống dập đầu.

"Đại nhân, xin cứ phân phó."

Người kia trầm ngâm hồi lâu, nhìn nàng nói:

"Cho dù phải gả cho người khác, ngươi cũng đồng ý sao?"

Tiêu Ngọc Lăng lặng người một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn ông ta, ánh mắt tha thiết:

"Chỉ cần đại nhân thả chàng ấy ra, ai cũng được, ta đều nguyện gả."

Giọng nàng khựng lại: "Nhưng con gái ta thì sao..."

"Không cần lo. Đứa bé, bổn quan sẽ giao lại cho phụ thân nó."

Khung cảnh nhẹ nhàng lay động, chớp mắt đã đến đêm khuya, bốn bề tĩnh lặng, dường như đang là giờ tý canh ba.

Xe ngựa lặng lẽ dừng lại ở cửa sau của một con hẻm.

Lan Tiêu sáu tuổi ngồi trong xe.

Nam tử xoa đầu nàng, giữa lông mày tràn đầy lo lắng.

"Lan Nhi, con ngoan ngoãn ngồi yên, đừng xuống xe. Phụ thân đi xem mẫu thân con tới chưa."

Ta và Lan Tiêu cùng theo người đó quay lại viện.

Vừa qua khỏi một cánh cửa, đã nghe thấy trong đêm tối tiếng cãi vã yếu ớt.

"Tiện nhân! Tiền của ta đều tiêu vào ngươi rồi, ngươi còn dám trốn sao? Nếu không phải ta bám theo thì…"

Ngay sau đó là tiếng phụ nhân gào thét đầy thê lương.

Nam tử kia lập tức biến sắc, chạy vội về phía ấy: "Ngọc Lăng! Ngọc Lăng!"

Tới chính sảnh, trong bóng tối không thấy gì, chỉ nghe tiếng khóc nức nở khe khẽ.

Nam tử hạ giọng gọi, lần mò về phía trước: "Ngọc Lăng?"

Đột nhiên cánh cửa bị hất tung, nam tử kia mở to mắt trong bóng tối, ngã thẳng về phía trước, để lộ ra một gương mặt hung tợn độc ác của kẻ phía sau.

"Gian phu!" – Hắn khinh bỉ nhổ một ngụm nước bọt về phía nơi nam tử vừa nhìn đầy tình cảm, "Dâm phụ!"

Đúng lúc ấy, Lan Tiêu phát ra tiếng hét chói tai, như thể trông thấy ma quỷ.

"A! Hắn… hắn là…"

Nàng bám chặt lấy ta, thân thể run lên bần bật.

"Hắn là phụ thân ta…"

Người đàn ông kia lục lọi khắp nơi nhưng chẳng tìm được thứ gì, chẳng bao lâu liền ra hậu viện, nhìn thấy chiếc xe ngựa.

Hắn vén màn xe, nhìn thấy Lan Tiêu.

"Chậc, còn có cả một đứa con nít."

Hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện vàng bạc châu báu đều trên xe ngựa, lập tức nở nụ cười mãn nguyện.

Hắn bế Lan Tiêu xuống, đặt nàng trong viện chờ mình, rồi dùng xe ngựa chở hai cái xác đến bờ sông hộ thành, ném t.h.i t.h.ể xuống nước.

Làm xong hết tất cả, hắn mới quay lại, bế Lan Tiêu lên xe.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, rồi quay lại nhìn Lan Tiêu, thong thả đánh xe đi.

"Mẫu thân ngươi, ả tiện nhân kia, năm xưa khiến ta mất con trai, cho nên ông trời mới bắt ả đền lại cho ta một đứa."

Chiếc xe ấy không biết đi về phương nào.

Lan Tiêu đã như người mất hồn.

"Thì ra mẫu thân ta là Tiêu Ngọc Lăng... thì ra hắn cũng chẳng phải phụ thân ta... thì ra ta là nữ nhi của Tiêu Ngọc Lăng..."

Trong mắt nàng là bi thương và bất lực, nhưng lại xen lẫn một tia nhẹ nhõm.

"Cảm ơn tỷ, Khương Tiễn."

Thân thể Lan Tiêu dần trở nên trong suốt, nàng đã sắp sửa tỉnh lại.

Vài ngày sau, Lý Tuyên cũng đến thăm ta.

"Phù Khương, không ngờ ngươi lại sắp thành thân."

Ta cúi đầu chải tóc, đôi mắt nghiêm túc, khóe môi không giấu được nụ cười:

"Sư phụ, ta thật lòng yêu hắn."

Người nhẹ nhàng chải mái tóc dài cho ta: "Hắn cũng thật lòng với ngươi chứ?"

Ta nhìn vào gương, khẽ gật đầu: "Hắn còn thật lòng hơn."

Sư phụ liếc ta một cái, cũng cười theo.

"Vẫn giống như trẻ con vậy. Lần trước khóc đến c.h.ế.t đi sống lại, lần này lại cười vui vẻ, ta chẳng hiểu nổi nữa."

Nụ cười của ta khựng lại đôi chút, nhìn vào hình bóng Lý Tuyên trong gương, dâng lên nỗi lưu luyến vạn phần.

"Sư phụ, sau khi chúng ta thành thân sẽ rời khỏi kinh thành. Người ở lại một mình, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn."

Ta đã kể với người mối nhân quả rối rắm giữa Lan Tiêu và Phùng Thông.

Hiện tại Lan Tiêu vẫn chưa biết nghĩa phụ mình là phu quân trước của Thái hậu, cũng không biết mẫu thân nàng vì Thái hậu mà chết, nên mới một lòng trung thành với Phùng Thông…
 
Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
Chương 84


Chỉ mong sẽ chẳng bao giờ phải dùng đến bí mật ấy.

"Đi đi, đi đi, còn cần ngươi lo cho ta sao?"

Ta ngẩng đầu nhìn người, nở nụ cười thân thiết.

"Sư phụ."

Bảo trọng.

Chương 36: Báo Ứng – Nến đỏ chập chờn, soi kẻ đã khuất quay về

Chớp mắt đã đến ngày lành đại hôn.

Chẩm Nguy đã mua một phủ đệ mới tại kinh thành.

Lúc hoàng hôn buông xuống, tiếng trống nhạc nổi lên khắp nơi, cánh cổng son của hoàng cung chậm rãi mở ra, xe ngựa chạm rồng phủ rèm đỏ từ trong cung đi ra, chạy qua phố dài ngõ nhỏ, băng qua dòng người tấp nập.

Không biết đã đi bao lâu, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại.

Cửa xe mở ra, ta được người nhẹ nhàng đỡ xuống, lúc bàn chân vừa chạm đất, người đỡ bên cạnh bỗng nhiên đổi thành một người khác, bàn tay kia trầm ổn mạnh mẽ hơn hẳn.

Là hắn sao?

Người đó nghiêng người, thấp giọng nói: "Sư phụ, đừng sợ, là ta đây."

Tim ta khẽ run lên.

Hắn nắm chặt lấy tay ta, dắt ta bước qua bậc cửa, tiến vào tiền sảnh.

Ngồi trên ghế tôn vị ở hỷ đường, chính là hoàng đế Lý Tuyên và thái hậu Phùng Thông.

Hai người đều lộ vẻ xúc động.

Lễ nghi hoàn tất, ta được đưa vào động phòng.

Bốn phía cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Một mình ta ngồi trong phòng, khăn voan vẫn chưa được vén, tay đang mân mê chiếc khăn lụa dài, nhìn đóa liên hoa song sinh thêu trên đó, mặt và tim ta không khỏi nóng ran từng đợt.

Ai mà ngờ được, có một ngày, ta thật sự thành thân với hắn.

Ai có thể ngờ được chứ?

Âm thanh chúc rượu từ xa vẫn chưa dứt, nhưng ta hoàn toàn không thấy sốt ruột.

Bởi vì ngày hôm nay, ta đã chờ đợi quá lâu.

Bên ngoài trời đã tối hẳn, ta chờ đợi đến có chút buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo.

Không biết qua bao lâu, truyền đến tiếng bước chân.

"Sư phụ, đợi lâu rồi phải không?"

Chẩm Nguy ngồi xuống bên cạnh ta, nắm lấy tay ta.

Ta lắc đầu.

Tay hắn hơi lạnh, người mang theo mùi rượu, giọng nói vẫn như thường ngày.

"Sở Vô Yếm chuốc ta uống không ít, chắc là ghen tị vì ta cưới được nàng, nhưng tửu lượng ta tốt hơn hắn, không để hắn được như ý."

Ta khẽ bật cười.

Hắn dường như cũng cười theo, v**t v* mu bàn tay ta:

"Biết tại sao hắn chuốc ta không?"

"Hắn muốn chàng về ngủ một giấc cho ngon ấy."

Chẩm Nguy ghé sát tai ta, giọng mang chút oán trách:

"Hắn là không muốn ta động phòng cho đàng hoàng."

Tim ta lỡ mất một nhịp.

"Nhưng tối nay, ta nhất định sẽ hầu hạ sư phụ thật tốt."

Chiếc khăn voan trên đầu chầm chậm được hắn kéo xuống.

Lớp đỏ trước mắt bị hắn lấy đi, thay vào đó là gương mặt đẹp đẽ đến kinh người.

Và một lưỡi d.a.o kề ngay bên cổ ta.

Chẩm Nguy một thân một thân hồng y, mày mắt như ngọc, lưỡi d.a.o trong tay lại áp sát thêm một tấc.

"Sư phụ, đêm hoa chúc động phòng của nữ tử cùng người trong lòng lẽ ra nên là chuyện đáng mừng, đúng chứ?"

Ta chau mày nhìn hắn, nước mắt đọng trong mắt.

"Tiểu Chẩm, ngươi…"

Ánh mắt hắn bỗng trở nên lạnh lẽo, nhẹ tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt ta.

"Khương Tiễn, tối nay ngươi thật xinh đẹp. Đáng tiếc, lại gả cho ta. Nếu là Sở Vô Yếm, hắn sẽ đau lòng vì nước mắt của ngươi."

Ta nhẹ nhàng siết tay lại, định đứng lên.

Hắn lập tức dí lưỡi d.a.o sát hơn.

"Đừng nhúc nhích. Nhúc nhích nữa, ta sẽ g.i.ế.c ngươi."

Ta lập tức ngừng lại, chỉ ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn hắn.

"Tiểu Chẩm, ngươi làm sao vậy?"

Ánh mắt Chẩm Nguy sâu thẳm, môi từ từ cong lên thành nụ cười lạnh.

"Khương Tiễn, ngươi dám gả cho ta thật sao? Chẳng lẽ nhìn gương mặt ta, ngươi thực sự có thể quên được chuyện chính tay mình đã g.i.ế.c ta sao?"

Ta nhất thời sững sờ.

Chẩm Nguy gắt gao nhìn ta, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào.

"Năm đó ngươi đưa linh hồn Lục Cửu nhập vào thân thể ta, lúc đó ta đã thề sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi. Nhưng ngươi đoán xem, năm năm sau, Lục Cửu đột nhiên biến mất, ta lại quay trở về."

Hắn nhìn ta không nói lời nào, khóe môi lại cong lên sâu hơn.

"Sao vậy? Sư phụ, có phải đã nghĩ ra rồi phải không? Từ lần đầu tiên của chúng ta, người ở cùng với ngươi chính là ta. Hơn nữa hôm đó ta vốn đến để g.i.ế.c ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại say…"

Hắn một tay cầm dao, một tay đưa ngón tay lướt nhẹ qua chân mày mắt ta, giọng điệu mờ ám.

"Ngươi say đến mức nói rằng ngươi thích ta… không đúng, là thích một người khác. Ta thấy ngươi cũng có chút nhan sắc…"

Ta không rời mắt nhìn hắn, cắn chặt môi.

"Tiểu Chẩm, chúng ta…"

Ánh mắt hắn lộ tia tàn độc, ngón tay siết chặt cằm ta.

"Ta là Nhan Huyền! Khương Tiễn, suốt mười năm nay, cùng ngươi dây dưa nơi giường chiếu, khiến ngươi động lòng, khiến ngươi vui vẻ, đều là ta, Nhan Huyền.”

“Ngươi tưởng là Lục Cửu ngươi yêu ư? Không, từ đầu đến cuối đều là ta! Ngươi không phải xem thường ta sao? Ngươi nói ta chỉ được vẻ ngoài, bên trong rỗng tuếch..."

Hắn nhìn chằm chằm vào ta, khẽ nhướng mày, giọng điệu cực kỳ tàn nhẫn.

“Nhưng ta thấy, ngươi những năm nay mê muội ta như thế, xem ra ta cũng không đến mức 'rỗng tuếch' đâu nhỉ?"

Ta im lặng cụp mắt xuống, không muốn đối diện sự nhục mạ của hắn.

Nhan Huyền bất ngờ nâng mạnh cằm ta lên, ánh mắt trêu chọc.

"Nhìn ta đi, ngươi là tân nương của ta kia mà. Ngươi chẳng phải thích ta lắm sao?"

Nghe vậy, ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn lập tức lộ ra vẻ đắc ý.

"Khương Tiễn, ngươi có biết không? Năm năm đó, ta bị giam trong thân thể Lục Cửu, ta vẫn có thể nhìn thấy ngươi, thấy ngươi cười nói cùng hắn, cứ như thể đã quên mất ta. Một nghìn tám trăm ngày lẻ, ta chỉ có một ý niệm duy nhất, chính là g.i.ế.c các ngươi.”

"Chỉ là Lục Cửu c.h.ế.t quá sớm, cuối cùng chỉ còn lại mình ngươi."

Ta nhìn hắn, đôi mắt ửng đỏ, lặng lẽ rơi lệ.

Nhan Huyền giả vờ kinh ngạc:

"Chỉ cần nhắc đến hắn, ngươi đã khóc, đúng là chân tình quá nhỉ.”
 
Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
Chương 85


“Ngươi biết không, hắn cũng thích ngươi, chỉ tiếc hắn là chính nhân quân tử, không làm ra được chuyện dùng thân thể của ta để thỏa mãn một tiện nhân như ngươi!"

Nhan Huyền cúi đầu, si mê hôn lên mặt ta, hôn đi những giọt lệ đó.

"Ngươi nói ngươi thích hắn, nhưng ngươi đâu có hiểu hắn…"

Hắn kề sát tai ta, giọng nói dường như mang theo đau lòng:

"Chỉ có ta, chỉ có ta nguyện thay hắn, để ngươi yêu lấy linh hồn hắn, nhưng lại tận hưởng thân thể của ta. Cớ sao trong lòng ngươi vẫn nhớ đến hắn?"

Ta lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: "Ai nói ta còn nhớ đến hắn?"

Nhan Huyền nghe vậy khẽ cau mày, nhìn chằm chằm ta, tay cầm d.a.o từ từ hạ xuống, trượt tới trước n.g.ự.c ta.

"Thật sao? Vậy càng hợp ý ta.”

“Vậy thì ngươi nói đi, nói rằng Khương Tiễn là một nữ nhân d*m đ*ng bạc tình, nàng ta chỉ muốn cùng một cái xác c.h.ế.t mà mình đã giết, ân ái triền miên đến suốt đời suốt kiếp. Nàng ta đã sớm quên Lục Cửu là ai, hận không thể chưa từng cứu lấy hắn. Nàng ta đợi đến hôm nay, mới biết người mình yêu lại là kẻ đã c.h.ế.t từ lâu! Ngươi nói đi!"

Ta nhìn hắn chằm chằm, chỉ thấy đau đến thấu tim gan, đau đến mức sắp ngất đi.

Tựa như hắn đã cắm con d.a.o đó vào sâu trong tim ta, khuấy nát m.á.u thịt, băm vụn ngũ tạng lục phủ, khiến ta đau đến không thể thốt nên lời.

Nhan Huyền lạnh lùng quyết tuyệt nhìn ta: "Ngươi nói đi, nếu không ta sẽ g.i.ế.c ngươi."

Ta nhìn hắn thật lâu, nước mắt bất chợt lăn dài, lại sinh ra một sự quyết đoán, nghiêng người dâng n.g.ự.c lên.

"Ngươi g.i.ế.c ta đi."

Ánh mắt hắn thoáng hoảng loạn, lập tức rút d.a.o về, khóe môi nhếch lên một nụ cười thê lương.

"Thật là tình thâm ý trọng."

Ánh mắt hắn rưng rưng, khóe môi nở nụ cười chẳng rõ là giễu cợt hay bi thương:

"Ta sẽ không g.i.ế.c ngươi đâu, Khương Tiễn. Nếu ta muốn g.i.ế.c ngươi, chỉ cần nói với Phùng Thông rằng ngươi đã làm gì với ta, bà ta nhất định sẽ lăng trì ngươi cho đến chết. Nhưng c.h.ế.t như vậy lại quá dễ dàng cho ngươi rồi."

Hắn dường như sợ ta tự vẫn, liền giấu d.a.o ra sau, hai ngón tay bóp chặt cổ ta, ánh mắt điên cuồng tràn ngập hận thù.

"Ta muốn cưới ngươi. Ta muốn ngươi ngày ngày đêm đêm đều nhìn thấy ta, mỗi đêm đều gọi tên ta, cùng ta ân ái triền miên.”

“Mỗi sớm thức dậy, đều nhìn thấy ta nằm bên cạnh. Vài năm sau, ngươi phải sinh con cho ta.”

“Con cái của chúng ta vĩnh viễn sẽ không biết rằng, mẫu thân của chúng từng g.i.ế.c c.h.ế.t phụ thân."

"Đợi đến khi ngươi trăm tuổi về già, c.h.ế.t rồi cũng sẽ phải hợp táng với ta. Trên bia mộ ngươi cũng sẽ khắc bốn chữ 'Nhan Huyền chi thê', tên ngươi và tên ta vĩnh viễn ở cạnh nhau. Con cháu đời đời của ngươi, đều sẽ cúng bái ta!"

Ta nhìn hắn không chớp mắt, kinh hãi đến mức không thể thốt nên lời.

"Tiểu Chẩm…"

Tay trên cổ lập tức siết chặt: "Gọi tên ta!"

Ta lập tức nghẹt thở, vội vã gọi hắn: "Nhan Huyền…"

Hắn hài lòng buông tay ra: "Thật ngoan, sư phụ."

Hắn dùng đầu ngón tay chà mạnh môi ta, ánh mắt đột nhiên thất thần, không biết đang nghĩ gì.

"Chỉ tiếc là ngươi cứ không chịu thừa nhận. Thật ra Lục Cửu vẫn còn sống. Ngươi sẽ không để hắn chạm vào ngươi.”

“Nếu hắn dám mang cái thân thể không chút hấp dẫn kia đến gần ngươi, ngươi sẽ ra tay g.i.ế.c hắn, phải không?"

Ta quay mặt đi, hắn lại ép ta xoay mặt về, lạnh lùng nhìn ta.

"Sao vậy, sư phụ? Chẳng lẽ ta nói sai ư? Ngươi cũng chỉ vì gương mặt này của ta mà mới có thể gọi ra tên của hắn thôi…"

"Đủ rồi!"

Ta phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn:

"Ngươi đừng nhắc tới hắn nữa! Ta cầu xin ngươi để cho hắn được yên nghỉ dưới suối vàng."

Nhan Huyền thoáng sững lại, mím môi, giọng lạnh băng:

"Yên nghỉ? Vậy năm năm ta phải nhìn các ngươi liếc mắt đưa tình, sao ngươi không nghĩ đến việc để ta được yên nghỉ?"

Ta yếu ớt cúi đầu: "Xin lỗi. Khi đó ta không biết Di Hồn thuật sẽ thất bại."

Nhan Huyền dịu dàng nâng mặt ta lên, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, lời lẽ chân thành:

"A Tiễn, ngươi không thể nói vậy. Nếu thành công, thì ta sẽ không thể ở bên ngươi nữa. Và cũng không cần nói xin lỗi, bởi vì ta đã nghĩ kỹ rồi, nên xử lý hắn thế nào."

Ta lập tức hoảng hốt nhìn hắn: "Ngươi muốn làm gì?"

Nhan Huyền thân mật ngồi sát ta, một tay ôm eo, một tay nắm cằm ta, ép ta quay đầu nhìn về phía chiếc bàn.

Nét mặt ta dần trở nên vặn vẹo.

Còn hắn lại ngây ngốc bật cười, cúi đầu si mê hôn lên cổ ta, giọng nói pha lẫn sự ngây thơ và độc ác:

"Trước đây ngươi không cho ta làm chuyện đó trước bài vị hắn… Cho nên lần này trước khi thành thân, ta đã cho người đưa hắn đến rồi… Cuối cùng thì hắn cũng có thể nếm trải nỗi đau của ta rồi…"

Ta nhìn về phía bàn.

Trên đó, tấm bài vị nguyên bản không đề tên, giờ đã được hắn khắc lên tên của Lục Cửu.

Khoảnh khắc ấy, m.á.u trong người ta như đông cứng lại hoàn toàn.

Chương 37: Báo Ứng – Động phòng m.á.u nhuộm, vĩnh kết đồng tâm.

Lưỡi d.a.o lạnh lẽo khéo léo luồn vào trong y phục ta, nhẹ nhàng cắt đứt vài dải lụa buộc.

Nhan Huyền chậm rãi áp sát, ánh mắt dán chặt vào ta như kẻ mất hồn, giọng nói mang theo một sự hưng phấn quỷ dị.

"A Tiễn, ta đang nghĩ, hắn cũng đang nhìn chúng ta, còn ngươi thì sao?"

Ta nghe thấy câu đó, thậm chí còn hy vọng đó chỉ là ảo giác…

Nhưng đối diện với ánh mắt nóng rực kia, ta bỗng cảm thấy buồn nôn và sợ hãi, không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn hắn.

Không ngờ, hắn đã đến bước đường này…

Trước đây ta vì muốn trốn tránh trách nhiệm, thậm chí còn muốn sai rồi thì cứ sai tiếp.

"Nhan Huyền, nghe ta nói."

Ta cẩn thận nhìn hắn: "Là ta sai rồi, ta chưa từng thích hắn, thật đấy.”

Hắn nghe vậy, không có phản ứng gì, chỉ nhíu mày, lời nói lạnh lẽo:

"Sao ngươi có thể nói ra lời như vậy? Người ta đang nhìn chúng ta đấy."
 
Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
Chương 86


Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, sợ hắn không cho ta cơ hội mở miệng lần nữa.

"Tiểu Chẩm, người ta thích là ngươi. Ngươi quên rồi sao? Sau khi chúng ta ở bên nhau, ta đột nhiên muốn đổi tên cho ngươi, vì ta biết ngươi đã quay lại. Từ đầu đến cuối, ta đều biết là ngươi, Nhan Huyền."

Thế nhưng Nhan Huyền nghe xong, chỉ lạnh lùng nhìn ta, không chút biểu cảm:

"Ngươi chỉ là không muốn đối diện với bài vị của hắn mà động phòng cùng ta thôi phải không?"

Ta lắc đầu, nước mắt mơ hồ: "Nhưng chuyện này không liên quan đến hắn!"

"Sao lại không? Mấy hôm trước lúc ở trên giường, ngươi còn gọi tên hắn kia mà, sao lại nói không liên quan?"

Bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì, hắn lập tức chĩa d.a.o vào mắt ta, khiến ta nghẹn thở không dám nhúc nhích.

"Ngươi coi ta là Sở Vô Yếm đúng không? Ta không phải là hắn. Ta sẽ không vì vài câu ngon ngọt của ngươi mà bị ngươi xoay như chong chóng."

Nhan Huyền lạnh lùng liếc ta:

"Khương Tiễn, ta không nên chơi đùa với ngươi, lẽ ra nên g.i.ế.c ngươi ngay từ đầu. Ngươi giỏi lừa người quá rồi."

Hắn giật lấy cổ tay ta, kéo lên giường, dùng sức đè ta xuống, tay kia giơ cao con dao, cánh tay lơ lửng giữa không trung.

Giằng co rất lâu, hắn mới mở miệng: "Khương Tiễn, ta thật sự muốn g.i.ế.c ngươi."

Một giọt lệ nóng rơi xuống mặt ta.

Ta nằm yên dưới thân hắn, nhìn người tân lang khiến người ta kinh diễm ở khoảng cách gần trong gang tấc, nỗi đau trong lòng từng đợt trào lên, dường như sắp nhấn chìm ta.

Nhan Huyền, ngươi còn đang chờ điều gì?

Chờ ta cầu xin tha thứ sao?

… Vậy ta nên nói gì với ngươi đây?

Đến giờ phút này, nói yêu thì cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

Ta nghĩ, chi bằng đợi ta c.h.ế.t đi, rồi trong mộng sẽ nói với hắn, có lẽ còn tốt hơn.

"Được."

"Ta đã nói với sư phụ rồi, sau khi thành thân, chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành."

"Thư từ biệt để trong hộp trang điểm của ta, ngươi chỉ cần mang t.h.i t.h.ể ta đi là được."

Nước mắt của Nhan Huyền lập tức trào ra, nhưng khóe môi vẫn cố gắng gượng nở một nụ cười chế nhạo.

"Ha ha, ngươi nói câu này, là đang đánh cược rằng ta không nỡ ra tay phải không?"

Ta khép mắt lại, nước mắt tuôn rơi.

"Nhan Huyền, năm đó khi ta lần đầu gặp ngươi, ngươi mới chỉ mười một tuổi, ta…"

Yết hầu như bị xiềng xích vô hình siết chặt, ta mở miệng đầy khó nhọc, muốn nói mà nói không nên lời.

Phải đến khi thở ra một hơi thật dài, mới có thể nghẹn ngào thốt ra từ đôi môi run rẩy:

"Ta… ta vốn không biết… ta thích ngươi."

Lồng n.g.ự.c hắn cũng phập phồng dữ dội, cảm xúc thương tâm đã hoàn toàn mất kiểm soát.

"Trên đời sao lại… sao lại…"

Mỗi một chữ đều như được ép ra từ kẽ răng, mang theo hận ý khắc cốt ghi tâm, "… sao lại có người không biết rõ lòng mình chứ?!"

"Ta thật sự…"

Mỗi một từ ta nói ra đều khó khăn vô cùng, nhưng ta lại rất muốn để hắn nghe được.

"Ta thật sự không biết… đó là nhất kiến chung tình!"

Khi ấy ta chẳng hiểu tình ái là gì, thật sự chưa từng nghĩ rằng, ta đã phải lòng hắn từ cái nhìn đầu tiên.

Ta thậm chí đến tận bây giờ vẫn không rõ, năm ấy từ Kim Lăng đuổi đến Minh Châu, một thân một mình băng qua vạn dặm, rốt cuộc là ta vì muốn báo ân cho Lục Cửu, hay là chỉ vì ta muốn tìm thấy hắn…

Nhan Huyền siết chặt con d.a.o trong tay, như thể đó là chiếc phao cứu mạng của hắn.

Giọng hắn gằn xuống, dữ dội: "Ta không tin!"

Đôi môi hắn run rẩy không ngừng, tựa như đang phải gắng sức lắm mới rặn ra được lời:

"Ngươi vì cứu Lục Cửu… ngươi đã g.i.ế.c ta… ngươi không thể nào thích ta được!"

Ta nhìn hắn với dáng vẻ sắp mất kiểm soát, nỗi bi thương khiến toàn thân ta tê dại.

Ta đột ngột siết chặt lòng bàn tay, để cơn đau nhói giúp ta giữ được chút tỉnh táo.

"Bởi vì ta muốn báo ân."

"Năm ấy sau khi xuống núi, ta quen sống kiêu hãnh, ưa ân oán phân minh, tự cho mình là cao thượng."

"Ta ghét ngươi tính tình ngang ngược, ghét ngươi ngông cuồng vô lễ, nên ta cứ tưởng…"

Ta nhìn hắn qua làn lệ mờ, nỗi đau bị dồn nén đến nỗi cắn rách cả môi, trong miệng là vị tanh của máu.

"Ta tưởng rằng ta với ngươi... không thể nào là yêu..."

Ánh mắt đẫm lệ của Nhan Huyền nhìn ta, khuôn mặt đã hoàn toàn mất đi thần sắc.

"Vậy nên, yêu ta khiến ngươi tuyệt vọng lắm nhỉ? Khương Tiễn chắc phải là người thích bậc quân tử chính trực, phải không?"

Thân thể ta khẽ run lên.

Ta đưa tay chạm vào mặt hắn, cảm nhận được những giọt lệ lạnh băng, giọng nghẹn ngào vụn vỡ.

"Thế nhưng, sau khi Lục Cửu mang gương mặt ngươi mà sống tiếp, mỗi ngày ta nhìn một ngươi hoàn toàn khác biệt… mới muộn màng nhận ra rằng ta không thích con người ấy, mà là thực sự thích ngươi."

"Ta không thể… mãi đến khi đã mất đi ngươi, ta mới hiểu rõ lòng mình…"

Nhan Huyền khẽ nghiêng đầu tránh bàn tay ta, không chịu tin vào lời ta nói, nở nụ cười cay đắng tuyệt vọng.

"Ngươi gạt ta… ngươi đang gạt ta… ngươi không muốn ta g.i.ế.c ngươi…"

Ánh mắt ta lưu luyến nhìn hắn, như có bao nhiêu nước mắt cũng không khóc cho đủ, khóc đến nghẹt thở.

Ta hé môi, rồi chậm rãi rút tay về.

"Phải, ta gạt ngươi đấy."

"Ta chỉ thích gương mặt ngươi."

"Ta ghét cái con người thật sự của Nhan Huyền."

"Ngươi g.i.ế.c ta đi."

Hắn rơi lệ nhìn ta, đầu khẽ nghiêng đi, răng cắn chặt run lên, tựa như đang chịu đựng một nỗi đau tột cùng.

Tay cầm d.a.o của hắn hạ thấp nửa tấc, nhưng rồi lại dừng lại giữa không trung.

"Ngươi đang lừa ta! Nếu ngươi đã sớm biết ta không phải Lục Cửu, ngươi sao dám giữ ta bên cạnh?"

"Ngươi không sợ ta g.i.ế.c ngươi sao?!"

Ta trầm mặc không đáp.

Nhan Huyền kích động gầm lên: "Ngươi nói đi!"

Ta nằm đó, nước mắt đầy mặt, nhớ lại chuyện cũ, ký ức dần hiện về, như hồn lìa khỏi xác.

"Thời điểm ấy, sư phụ ta đã chết, Thanh Tuyệt Phủ gần như bị diệt sạch."
 
Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
Chương 87


"Ta nhìn thấy ngươi đến tìm ta, phát hiện Lục Cửu đã chết, với ta mà nói, thế gian này đã không còn ai nữa…"

Ánh mắt ta ngây dại, giọng nói vô cùng bình thản:

"Ta nghĩ, ngươi đến là để g.i.ế.c ta báo thù, ta cũng đã chuẩn bị sẵn để ngươi ra tay."

"Nhưng ngươi lại không g.i.ế.c ta, có lẽ như ngươi từng nói, bởi vì thấy ta có chút nhan sắc."

Nước mắt ta vẫn không ngừng rơi, nhưng giọng nói thì phẳng lặng:

"Thế nhưng ta đã hiểu rõ rằng ta thích ngươi."

"Ta muốn ở bên ngươi, dần dần, ta không muốn vạch trần ngươi nữa, ta cũng không muốn mất ngươi…"

Trong đáy mắt hắn cuộn trào một nỗi đau đớn và giằng xé khó diễn tả thành lời.

"Khương Tiễn, sao ngươi có thể độc ác đến như vậy."

"Chỉ vì khoái lạc của riêng ngươi, lại khiến ta phải sống trong thống khổ suốt mười năm…"

Ta sực tỉnh khỏi hồi ức, ngẩng lên nhìn hắn, sắc mặt bối rối, vội vàng giải thích:

"Không phải như vậy! Là vì ta không biết ngươi khi nào sẽ g.i.ế.c ta… Lúc đầu ta không nói, là vì ta tham luyến ngươi, nhưng ta chưa từng nghĩ ngươi lại chần chừ mãi vẫn không ra tay."

"Về sau… về sau ta thật sự không thể nói được nữa!"

Ta đã chuẩn bị tâm lý để chết, tuyệt đối không thể để hắn tiếp tục hiểu lầm ta.

Nhan Huyền ngẩn ra, như chợt tỉnh ngộ, nước mắt bỗng tuôn xuống:

"Cho nên, cái tên mà ngươi đặt cho ta là Chẩm Nguy?"

Ngón tay hắn khẽ lướt qua mặt ta, giọng nói mang theo vẻ cảm thán:

"Hiểm họa bên gối, đối với ngươi mà nói…"

Ta không hề phủ nhận.

Ánh mắt hắn mang theo thương tiếc, nhẹ nhàng v**t v* gương mặt ta:

"Vậy ngươi có biết vì sao ta không g.i.ế.c ngươi không?"

Ta lắc đầu.

Trong lòng ta từng có rất nhiều phỏng đoán.

Có lẽ là hắn không dám g.i.ế.c người.

Có lẽ là hắn đang âm mưu báo thù.

Cũng có thể là hắn chỉ muốn sống tốt.

Còn khả năng cuối cùng là hắn không nỡ ra tay với ta, ta lại không dám nghĩ tới.

Nhưng ta không thể mặt dày đến thế.

Ta luôn biết rõ, điều hắn muốn là báo thù.

Giống như mấy ngày trước, hắn đã giở trò trong mộng của ta, hóa thành bộ dáng của Lạc Ninh để dọa ta.

Ta chưa bao giờ không biết đó là hắn.

Thế nhưng lúc này, Nhan Huyền lại dịu dàng mà si mê, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt ta, v**t v* lông mày, sống mũi và đôi môi của ta, như thể đang nâng niu một bảo vật thời thơ ấu yêu thích không rời.

"Bởi vì ta cũng thích ngươi."

"Đêm ấy, ta ngồi trong xe ngựa, ngó ra ngoài cửa sổ nhìn đèn lồng bên hồ, vừa vặn thấy ngươi bị người ta đẩy xuống nước."

"Ta bảo người đi cứu ngươi, ta cho ngươi tiền, thậm chí còn không ngại hạ nhân ngăn cản, đích thân ra ngoài gặp ngươi."

"Ngươi lúc ấy như con mèo nhỏ ướt sũng, ánh mắt ngơ ngác nhìn ta, ta còn tưởng ngươi rất ngoan cơ đấy."

"Sau này ta gặp nạn ở Minh Châu, thấy ngươi đến tìm ta, ngươi có biết ta đã vui đến mức nào không?"

"Ta cứ tưởng ngươi là đến tìm ta."

Hắn cúi đầu tiến lại gần ta, ánh mắt đầy tổn thương và yếu ớt, giọng nói như đang khóc:

"Thế mà ngươi lại nói, ngươi đến là để cứu Lục Cửu, ngươi đến là để g.i.ế.c ta."

"Khương Tiễn, ngươi còn độc ác hơn cả mẫu thân ta."

"Bà ta chỉ là không cần ta nữa, còn ngươi thì lại vượt vạn dặm xa xôi, đến để g.i.ế.c ta…"

Trong lồng n.g.ự.c ta trào lên từng cơn đau, như muốn phá vỡ mọi ràng buộc mà xộc thẳng lên, cho đến khi nước mắt ồ ạt trào ra.

Ta không thể khống chế mà bật khóc thành tiếng.

Nhưng trong lòng ta không muốn khóc.

Bởi một khi khóc, chẳng khác nào đang cầu xin hắn tha thứ.

Mà ta, không nên cầu xin hắn tha thứ.

Giữa tiếng nức nở đau đớn và đè nén ấy, giọng nói của hắn vẫn rõ ràng, sắc bén, từng chữ như cứa vào tim ta.

"Ta thấy ngươi uống say, biết ngươi vừa mất người thân, ta không muốn kết thúc nỗi đau của ngươi theo cách ấy, cho nên ta không g.i.ế.c ngươi."

"Ta còn nhân lúc ngươi không tỉnh táo, mượn danh nghĩa Lục Cửu để chiếm đoạt ngươi."

"Đương nhiên, giờ thì ta biết là ngươi đã ngủ với ta, nhưng ít nhất khi ấy ta tưởng là ta đang báo thù."

"Nào ngờ về sau..."

Hắn đột nhiên cười giễu cợt.

"Ta thật đúng là đê tiện mà!"

“Có gì mà không thừa nhận cơ chứ?"

"Ta không g.i.ế.c ngươi, là vì ta thích ngươi."

"Dù ta cứ nghĩ người ngươi yêu là kẻ khác, ta vẫn tự nhủ: nếu ngươi thích chính là thân thể này, thì cho dù cả đời ngươi không phát hiện, ta sẽ mãi là Lục Cửu, vậy thì có sao đâu?"

Hắn cầm con d.a.o ấy, lạnh lùng nhìn ta, giọng nói lộ rõ tuyệt vọng.

"Bởi vì Nhan Huyền đã c.h.ế.t rồi."

"Phụ thân hắn, mẫu thân hắn, người hắn yêu… đều đã g.i.ế.c c.h.ế.t hắn."

"Người còn sống hiện tại, rốt cuộc là ai chứ?"

Ta vội vàng đưa tay nắm lấy cổ tay hắn, hơi ngẩng người dậy, giọng nói gấp gáp, mang theo khẩn cầu mãnh liệt.

"Ngươi là Nhan Huyền!"

"Ngươi g.i.ế.c ta đi, ta cam tâm để ngươi báo thù!"

Nhân quả ta gieo, thì do ta gánh.

Hắn chợt tỉnh lại, lạnh lùng cúi đầu nhìn ta.

"A Tiễn, ngươi có biết tại sao ta phải cưới ngươi không?"

"Bởi vì ta biết tấu chương kia không phải nét chữ của sư tổ, đêm đó người nắm tay Thái hậu cũng không phải sư tổ."

"Trong lòng ta sợ lắm, ta sợ ngươi sẽ nhanh chóng nghi ngờ ta, sợ ngươi biết được sự thật rồi quay lại g.i.ế.c ta."

"Cho nên ta không dám gặp ngươi nữa, Bế Mộng Dẫn cũng là để phòng ngươi."

"Thế nhưng, ta rõ ràng sợ ngươi đến vậy, mà vẫn cưới ngươi."

"Nếu không phải để g.i.ế.c ngươi, thì vì cái gì đây?"

Ánh mắt hắn như vực sâu không đáy, âm u bao phủ lấy ta, kẻ đã sẵn lòng đón nhận cái chết.

Những ngón tay thon dài chạm vào da thịt, mạnh mẽ kéo cổ áo xuống.

Trái tim bên n.g.ự.c trái lộ ra trong làn gió mát lạnh.

Hắn lạnh lùng vô tình nhìn nơi đã từng bao lần hôn lên, mê đắm si mê, giơ d.a.o nhắm thẳng vào tim.

"A Tiễn, đây là để vĩnh kết đồng tâm."
 
Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
Chương 88


Ta nhìn chằm chằm vào con d.a.o kia, thấy nó từ tay hắn rơi xuống thật nhanh, cắm thẳng vào lồng n.g.ự.c ta.

Máu tươi lập tức b.ắ.n lên mặt hắn.

Hắn không chớp mắt lấy một lần.

Đồng tử nhuộm đỏ máu, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào ta.

Sức lực ta trong khoảnh khắc ấy cạn sạch, mềm nhũn ngã về phía sau, nằm vật trên giường.

Ý thức trở nên mơ hồ.

Chỉ còn cảm nhận được trái tim đang đập chậm dần, m.á.u chảy thành dòng, thân thể dần lạnh đi.

Còn ánh mắt của hắn, kẻ từng là người ta yêu, hiện lên trong đáy mắt ta, lạnh lẽo và tàn nhẫn.

Trong tâm trí, một lời sấm truyền mơ hồ vang vọng trong giấc mộng năm nào.

"Tuy sống mà như chết, tuy c.h.ế.t mà như sống. Yêu là quả của hận, hận là quả của yêu…"

Ta yêu hắn, nhưng lại g.i.ế.c hắn.

Hắn g.i.ế.c ta, nhưng lại yêu ta.

Thì ra… thì ra, duyên kiếp của ngươi, chính là ta.

Ta cứ thế ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ẩn chứa ánh sáng yếu ớt của tình yêu, nước mắt đã cạn từ bao giờ.

Nhan Huyền buông tay, không rút d.a.o ra, mà chỉ lặng lẽ nhìn ta, dịu dàng đến đáng sợ.

"Sư phụ, đêm nay là ngày ta báo thù."

"Cũng là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta."

Hắn cúi đầu l.i.ế.m m.á.u trước n.g.ự.c ta, từng chút từng chút, như chú nai con đang uống nước suối đầu nguồn.

Ta yếu ớt cúi đầu nhìn hắn, đầu ngón tay đặt lên mặt hắn, nhẹ nhàng chạm vào, như cái v**t v* cuối cùng.

Hắn nhắm mắt lại, lộ vẻ hưởng thụ tột cùng, cho đến khi l.i.ế.m sạch m.á.u quanh vết dao, mới ngồi dậy nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm luyến lưu.

"Sư phụ, đừng sợ, giao hết cho ta là được."

Hắn nói ta mặc hỉ phục trông càng xinh đẹp, nên không cởi y phục của ta.

Hắn cũng không cởi y phục của mình, hắn thấy như vậy mới gọi là xứng đôi.

Ta dùng chút ý thức cuối cùng nhìn Nhan Huyền, khuôn mặt đẹp đến ngẩn ngơ ấy, dần dần nhuộm màu d*c v*ng, mày mắt đắm chìm trong đau đớn, tựa như đã hoàn toàn mất đi lý trí.

Ta không khỏi cau mày, cố nén đau lên tiếng: "Nhan Huyền."

Hắn nghe thấy tiếng gọi, lập tức lo lắng lại gần, khẽ nhíu mày, lộ vẻ không vui:

"Sư phụ, đừng nói nữa. Nếu không sẽ c.h.ế.t nhanh hơn đấy…"

Nghe vậy, ta lập tức nín lặng, môi mím thành đường thẳng, trắng bệch tê dại.

Con người sao có thể c.h.ế.t thê thảm đến vậy chứ?

Hắn nhẹ nhàng phủ lên môi ta, lượn quanh khuôn mặt ta, giọng nói đầy mê hoặc và dụ dỗ.

"Cố gắng thêm một chút nữa thôi. Ngươi yêu ta mà, đúng không? Sư phụ, thương ta nhiều thêm một chút."

Ta biết rõ đối phương đang đau khổ, mà vẫn tham luyến tình ý của hắn.

Thực ra, đó cũng là việc ta từng làm với hắn.

Giờ đây, hắn trả lại từng việc, từng việc một.

Nghe hắn nói, ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, dốc hết sức lực, từ từ giãn mày ra.

Nhan Huyền nhận ra ý của ta, như thể phát hiện được châu báu, mừng rỡ như điên.

"Khương Tiễn, cuối cùng ta cũng cảm nhận được tình yêu của ngươi rồi! Giống như ta yêu ngươi vậy đó… cho dù ta g.i.ế.c ngươi, ngươi cũng cam lòng tha thứ cho ta… ngươi thấy chưa, chúng ta cuối cùng cũng yêu nhau rồi… Ngươi biết ta thích ngươi đến chừng nào không?"

Hắn nâng mặt ta lên như trân bảo, nét mặt vừa cười vừa khóc, trong mắt đầy ắp nỗi si mê b*nh h**n.

"Ngươi chắc chắn không biết, mỗi lần ta ở bên ngươi, ngươi không cần làm gì, ta cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn!”

“Rõ ràng ngươi là giáo chủ cao cao tại thượng, còn ta chỉ là kẻ hộ pháp thấp hèn. Ngươi là sư phụ nghiêm khắc, ta là đệ t* c*ng kính.”

“Ngươi là kẻ đã g.i.ế.c ta, còn ta là oan hồn bị ngươi hại chết. Thế nhưng, chính ta lại là người duy nhất có thể độc chiếm thân thể ngươi, tận mắt chứng kiến dáng vẻ ngươi đắm chìm trong d*c v*ng, một nghìn sáu trăm chín mươi bảy lần… "

Ta sắp c.h.ế.t đến nơi, hơi thở mong manh, vậy mà vẫn bị những lời điên cuồng ấy của hắn, vẫn khiến toàn thân ta nóng bừng lên từng đợt.

Làm sao lại có thể đem những chuyện đó ra đếm số cơ chứ?

Nhan Huyền nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt lộ rõ sự xấu hổ và cuồng loạn.

"Mỗi lần như vậy, ta đều có thể g.i.ế.c ngươi. Nhưng ngươi khiến ta quá vui sướng, ta mỗi lần xong đều mong có lần tiếp theo, làm sao mà ta nỡ được chứ? Ta đâu chỉ yêu ngươi, ta còn yêu cả những khi triền miên cùng ngươi…"

Hắn nhìn ta đắm đuối, ánh mắt đầy những khát vọng về tương lai.

"Trên đời này, ai cũng sẽ rời bỏ ta, chỉ có ngươi là sẽ mãi mãi không rời đi. Khương Tiễn, ta cũng sẽ không bao giờ rời bỏ ngươi. Chúng ta phải làm phu thê ân ái, từ sinh đến tử, vĩnh viễn gắn kết…"

Ta yếu ớt nhìn hắn, trong lòng lặng lẽ lặp đi lặp lại.

Chúng ta phải làm phu thê ân ái, từ sinh đến tử, vĩnh viễn gắn kết…

Hắn nắm lấy cổ tay ta, từ từ siết chặt, giọng nói vang vọng bốn phía, len lỏi vào tận đáy lòng ta.

"Khương Tiễn, thân thể và tâm hồn ngươi đều hoàn toàn thuộc về ta. Ngươi là thê tử của Nhan Huyền ta. Không ai trên đời này biết được chúng ta lại có thể yêu nhau đến vậy. Đây là bí mật giữa vợ chồng chúng ta..."

Phải rồi.

Ta và hắn là yêu nhau.

Vì thế nên dù biết hôn sự này sẽ không yên ổn, ta vẫn vui vẻ gả cho hắn.

Dù đêm động phòng hoa chúc xảy ra điều gì, thì đó cũng là điều ta mong muốn, điều ta đã chờ đợi, một sự giải thoát trọn vẹn.

Người ta từng g.i.ế.c chết, lại quay về bên cạnh ta.

Chúng ta đã yêu nhau rồi.

Lòng người chín khúc, mệnh vô thường.

Nhân quả như gương, soi đến cái chết

Ta không sợ nhân quả, chẳng ngại tử vong.

Lòng ta hướng về ánh sáng, nguyện gánh chịu mọi báo ứng.

Ta lưu luyến nhìn Nhan Huyền, đã chẳng còn nghe rõ hắn nói gì, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
 
Khống Mộng Sư - Ân Dưỡng
Chương 89: Hoàn


Chỉ thấy tấm hồng trướng trên đỉnh đầu hắn, càng lúc càng hẹp, càng lúc càng nhạt, rồi dần trở nên trắng xóa...

Cho đến khi hóa thành bóng tối và hư vô.

Chớp mắt đã thấy mình đứng giữa vùng tuyết trắng mênh mông.

Từ xa, ta nhìn thấy Lạc Ninh, Lý Thừa Đức, Từ Trĩ, Từ Chẩn, tất cả đều mang vẻ nghi hoặc nhìn ta, tựa như ta không nên xuất hiện ở nơi này.

Ta điềm đạm bước về phía những cố nhân.

Nhưng rõ ràng khoảng cách rất gần, đi mãi chẳng tới gần được họ.

Bỗng có giọng nói dịu dàng vang lên bên tai ta.

"A Tiễn, A Tiễn."

Tuyết dưới chân bỗng rút xuống, giữa ta và mặt đất mở ra khoảng cách vạn trượng.

Ta lập tức mở mắt.

Ánh nắng gay gắt khiến ta không biết mình đang ở đâu, chậm rãi ngồi dậy, thần sắc có phần ngơ ngác.

Bất chợt, có người vòng tay ôm lấy eo ta.

"A Tiễn."

Ta nghe thấy tiếng gọi dịu dàng, chậm rãi quay đầu nhìn lại.

Là gương mặt quen thuộc ấy.

Chỉ là giờ đây, không còn cuồng loạn, mà là dịu dàng và mê người, ánh mắt lười biếng pha lẫn mệt mỏi.

"... Nhan Huyền?"

Ánh mắt hắn ngập tràn ý cười cưng chiều: "Nàng tỉnh rồi."

Ta sững sờ định xuống giường, lại phát hiện toàn thân như rã rời.

Đột nhiên nhớ đến điều gì đó, ta đưa tay sờ lên n.g.ự.c trái.

Không có vết thương nào, chỉ là hơi đau nhói.

"Đây là..."

Bàn tay bên hông nhẹ nhàng xoa lấy eo ta.

Người kia bất ngờ ghé sát tai ta, hơi thở mập mờ.

"Đêm động phòng... khiến nàng mệt rồi."

Ta lặng lẽ nhìn hắn, thoáng ngây người.

... Bí mật giữa vợ chồng.

Từ nay về sau, ta và ngươi, g.i.ế.c nhau yêu nhau, vĩnh kết đồng tâm.

— Mọi chuyện, ta đều nhớ ra rồi.

Ta và Nhan Huyền lặng lẽ nhìn nhau, ánh mắt giao nhau thật lâu mà chẳng nói gì, nhưng lại hiểu rõ lòng nhau.

Một giấc mộng kéo dài mười năm.

Tuy sống như chết, tuy c.h.ế.t như sống.

Một tia sinh cơ, chính là ở đây.

Hoàn.

Chúc mừng bạn đã đọc đến đây, cùng phân tích các tình tiết ẩn dấu trong truyện nhé:

(1) Đêm hội hoa đăng, việc Nhan Huyền bị bắt cóc là số mệnh an bài, là ba tuyến số phận giao nhau hợp thành vòng vây:

Một là: Khương Tiễn cứu người rơi xuống hồ, khiến Nhan Huyền rời đi sớm hơn dự tính.

Hai là: Mẫu thân hắn vì tình cờ gặp Tiên Đế nên phải đi đường vòng, đến trễ để đón hắn.

Ba là: Phụ thân hắn dây dưa với kỹ nữ nổi danh khiến Tiêu Ngọc Lăng hoãn lịch trình.

Chỉ cần thiếu một trong ba người này, thì Nhan Huyền đã không gặp chuyện.

(2) Vận mệnh của Nhan Huyền được sắp đặt sẵn và đã hoàn toàn ứng nghiệm:

Sinh ra trong nhà quyền quý phú hào.

Sau khi bị bắt cóc thì nhà họ Nhan suy bại.

Lưu lạc đến Minh Châu, lại là chốn phồn hoa phú quý.

Vì thế mới dẫn đến việc nữ chính g.i.ế.c người cướp của.

Cho đến khi bị nữ chính g.i.ế.c chết, hồn bay phách tán, thì "buff" (hào quang định mệnh) này mới chấm dứt.

(3) Có độc giả nói không hiểu kết cục, thì thực ra:

Kết cục chính là: Khương Tiễn biết rõ đêm động phòng sẽ xảy ra chuyện, nhưng không biết mình có c.h.ế.t hay không.

Song nàng vẫn giữ nguyên nguyên tắc nhân quả báo ứng, đồng ý gả cho Nhan Huyền.

Chính bởi vì nàng cam tâm lấy mạng đổi mạng, cho nên Nhan Huyền mới hiểu được tấm chân tình của nàng, dùng một giấc mộng không phân rõ thật giả để hóa giải mối hận mười năm.

PS: Chỉ có đêm động phòng là mộng, toàn văn không phải là giấc mơ! Nếu không thì tôi chẳng phải viết uổng công rồi à...

(4) Thế giới trong truyện, cuối cùng đại khái là:

Nam nữ chính tiêu d.a.o giang hồ.

Sư phụ (tức hoàng đế) chủ động nhường ngôi sớm.

Tam hoàng tử đăng cơ làm vua bù nhìn, gần như không hỏi chuyện triều chính.

Tiêu quý phi được tấn phong làm Thái hậu mới.

Đại quyền triều đình đều nằm trong tay Thái hoàng thái hậu Phùng Thông.

Sở Vô Yểm thì tiếp tục đi làm bình thường.

(5) Nghĩa phụ của Lan Tiêu dẫn nàng vào kinh, cách làm giàu mà ông nói chính là định đến đòi tiền Phùng Thông.

Nhưng chưa kịp gặp, tiền đã tiêu hết sạch, liền bán Lan Tiêu đi trước.

Không lâu sau thì bị người của Tiên Đế phát hiện và g.i.ế.c chết.

=> Cho nên Phùng Thông không hề quen biết Lan Tiêu, nhưng sau này hai vị Thái hậu có phát hiện ra quan hệ giữa họ hay không, chính là một kết cục mở.
 
Back
Top Bottom