Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc

Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc
Chương 35


Nghe xong những lời này, Đới Khả Khả và Lâm Nại Nại đều ngây người.

Lâm Nại Nại lặng lẽ rùng mình: “Trời ơi... Vậy bài hát đó là thầy Giang viết cho chị hả?”

Cô ấy mới vào làm việc vài ngày, đã có thể nghe được những tin đồn chấn động như vậy sao?

Bài “Trăng Trong Nước” rốt cuộc là Giang Việt viết cho ai, đây là bài mà cô ấy đã theo dõi hơn một nghìn bài post để giải mã hồi đại học!

Đới Khả Khả liếc nhìn Cố Liễu Liễu đang nhai que cay: “Chị và anh Việt chia tay bốn năm trước, bài hát này ra đời ba năm trước, có lẽ là viết cho người yêu cũ khác của anh ấy?”

Cố Liễu Liễu lườm một cái, ném nửa túi que cay còn lại cho cô ấy: “Chị đi đây.”

Cố Liễu Liễu đóng cửa rời đi, Lâm Nại Nại hơi hoảng sợ nhìn Đới Khả Khả: “Chị Liễu Liễu có giận không?”

“Không, không giận đâu.” Đới Khả Khả vỗ vai cô ấy: “Chị Liễu Liễu rất hiền, sau này cô sẽ biết thôi. Chúng tôi thường đùa giỡn với nhau khá thoải mái, miễn là không động chạm đến vấn đề nguyên tắc.”

Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.

Giọng nói ngọt ngào của Cố Liễu Liễu vọng vào từ ngoài cửa: “Đồng chí Đới Khả Khả yêu quý, giúp với, chị quên cầm theo điện thoại rồi.”

“Nại Nại mến yêu? Giúp chị lấy điện thoại nhé?”

Lâm Nại Nại cầm điện thoại bước xuống giường và đưa chô cô, vừa mở cửa, cô ấy đã thấy Cố Liễu Liễu đang cười tươi rói.

Sau đó cô ấy đưa điện thoại qua: “Đây ạ…”

Cố Liễu Liễu véo nhẹ má cô ấy: “Ngoan lắm, chị đi đây, ngủ ngon nhé!”

Lâm Nại Nại xoa má mình, vừa quay đầu lại, cô ấy đã thấy Đới Khả Khả đang chuẩn bị quần áo đi tắm.

“Sao thế? Tôi đã nói rồi mà, chị ấy không giận đâu nhỉ?” Đới Khả Khả hỏi.

“Ừm…” Lâm Nại Nại gật đầu.

Cố Liễu Liễu chỉ là người thay đổi cảm xúc rất nhanh, buồn vui không gián đoạn, có lẽ đây là kỹ năng cơ bản của diễn viên chăng.

---

Thoát cái, Trung Thu đã đến gần.

Ba ngày trước lễ hội Trung Thu, Cố Liễu Liễu trở về thành phố A, Giang Việt cũng trở về cùng chuyến bay với cô.

Sau khi trở lại thành phố A, Giang Việt đã thực hiện một cuộc kiểm tra tổng thể, trong ngày đó, anh cũng tháo bột và bỏ dây đeo tay đi, rồi bay đến Bắc Kinh để tham gia tập luyện cho lễ hội Trung Thu.

Đạo diễn đảm nhận trách nhiệm với Cố Liễu Liễu ở bên đài truyền hình thành phố A là một cô gái trẻ, vừa tốt nghiệp thạc sĩ và mới đi làm.

Cô ấy đưa cho Cố Liễu Liễu một danh sách các bài hát, để cô chọn một bài để hát.

“Đây đều là nhạc phim à?” Cố Liễu Liễu nhìn danh sách, ban đầu có gần mười bài, nhưng đã bị gạch mất ba bài, có lẽ ai đó đã chọn rồi.

“Đúng vậy, đây là một chương trình lớn, liên khúc nhạc phim kinh điển, cô chọn ở phần phim cổ trang.”

Thông thường người khác sẽ hát ca khúc chủ đề của phim mà họ đã đóng vai chính hoặc tham gia, nhưng vì Cố Liễu Liễu ra mắt muộn và đóng ít phim, nên cô chỉ có thể chọn bài mà mình cảm thấy có thể kiểm soát được.

Cuối cùng cô chọn một ca khúc chủ đề của một bộ phim tiên hiệp kinh điển, nhưng sau khi chọn xong, cô cảm thấy giai điệu bài hát này khá buồn, nên có chút lo lắng.

“Bài hát này nói về chia ly và cái chết, liệu có phù hợp không?” Dù sao Trung Thu cũng là lễ hội đoàn viên gia đình.

“Không sao đâu, bài hát này rất phổ biến.” Sau đó đạo diễn trao đổi với cô về thời gian vào phòng thu và thời gian tập luyện.

Thấy Cố Liễu Liễu vẫn đeo tai nghe cùng với vẻ mặt lo lắng, đạo diễn cười nói: “Cô không cần lo lắng, những người không chuyên thường sẽ thu trước, lên sân khấu chỉ cần đối khớp miệng là được rồi.”

“Hát nhép?” Cố Liễu Liễu ngẩng đầu hỏi: “Có quy định phải hát nhép không?”

Để đảm bảo chất lượng, có nhiều chương trình lớn sẽ yêu cầu nghệ sĩ hát nhép.

“Cũng không hẳn, tùy theo lựa chọn cá nhân. Các ca sĩ chuyên nghiệp hầu hết đều hát thật, còn diễn viên hoặc idol thì…” Đạo diễn mỉm cười.

Cố Liễu Liễu lập tức nói: “Tôi có thể hát thật.”

Từ nhỏ đến lớn, khi xem chương trình, cô không thích nhất chính là chuyện nghệ sĩ hát nhép, nên cô cũng không thể chấp nhận được cách biểu diễn đó.

Đạo diễn ngây người vài giây, rồi cười: “Được, vậy trong buổi tập chiều mai, chúng ta sẽ thử xem trước có hiệu quả hay không.”

Từ khi bắt đầu thực tập tại đài truyền hình, cô ấy đã gặp không ít nghệ sĩ trước khi lên sân khấu đều tự tin nói mình có thể hát thật, nhưng sau khi hát xong và đến lúc nghe lại, thì lập tức thay đổi ý kiến và cho rằng nên thu trước thì tốt hơn.

Sân khấu hát thật là một tấm gương chiếu yêu, không thể điều chỉnh âm thanh cùng lúc, sẽ phóng đại mọi khuyết điểm của nghệ sĩ.

Sáng hôm sau phải vào phòng thu, nên tối hôm đó, Cố Liễu Liễu chăm chỉ luyện tập ở nhà.

Cô đã lâu không lên sân khấu hát, nói chính xác hơn là trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, sân khấu lớn nhất mà cô từng đứng là cuộc thi ca sĩ sinh viên của Đại học A, khi đó cô còn năn nỉ Giang Việt dành một tuần để dạy riêng cho cô.

Tắm xong, Cố Liễu Liễu dựa vào đầu giường, vẫn đang nghe nhạc.

Khi thấy Giang Việt gọi video đến, cô như thấy cứu tinh, lập tức ngồi thẳng lưng, chỉnh lại tóc, rồi mở gương điều chỉnh góc độ.

Kết nối xong, Cố Liễu Liễu cười nịnh nọt: “Thầy Giang, tối nay anh không bận à…”

Giang Việt không ngờ hôm nay cô lại nhiệt tình như vậy, anh trực tiếp đi vào vấn đề: “Sao thế? Có chuyện gì muốn anh giúp hả?”

Anh cũng vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt.

Giang Việt tiện tay đặt điện thoại lên bàn, rồi kéo ghế ngồi xuống, vừa lau tóc vừa trò chuyện với cô.

Cố Liễu Liễu thu lại nụ cười, không hài lòng nói: “Thầy Giang nói vậy nghĩa là, không có chuyện muốn anh giúp thì em không thể cười với anh à?”

“Ừ.” Giang Việt gật đầu.

Cố Liễu Liễu bĩu môi: “Sáng mai em vào phòng thu rồi, muốn nhờ anh chỉ dẫn chút.”

Giang Việt cười, anh đoán được Cố Liễu Liễu sẽ lo lắng, nên mới đặc biệt gọi cho cô.

“Em hát đi.” Anh cầm lấy máy sấy tóc.

“Đợi anh sấy xong rồi em hát…” Cố Liễu Liễu với lấy cốc nước lọc để làm dịu cổ họng.

Động tác trong tay Giang Việt không dừng lại: “Không sao đâu, anh nghe thấy mà.”

“Nhưng em hát mà anh lại sấy tóc, vậy chẳng phải là rất không tôn trọng màn biểu diễn của em sao.” Cố Liễu Liễu miệng thì nói vậy, nhưng thật ra trong lòng vẫn là sự ngượng ngùng chiếm ưu thế. Tuổi đã lớn, nhưng da mặt càng ngày càng mỏng.

Tóc Giang Việt ngắn, nên sấy khô rất nhanh, sau đó anh ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, nghiêm túc nói: “Nào, cô giáo Cố, anh sẵn sàng rửa tai lắng nghe.”

Cố Liễu Liễu hít sâu mấy hơi, sau đó bật nhạc đệm trên ipad lên.

Từ khi cô bắt đầu hát, Giang Việt vẫn luôn hơi nhíu mày, làm cho Cố Liễu Liễu có chút không tự tin.

Hát được mấy câu, cô dứt khoát cầm lấy điện thoại úp xuống mặt bàn.

Không nhìn thấy Giang Việt, có thể tập trung hơn chút.

Hát xong đoạn đầu bài hát, Cố Liễu Liễu tắt nhạc đệm đi. Rồi cô cầm lại điện thoại lên, thấy Giang Việt vẫn giữ nét mặt nhăn nhó, bỗng cảm thấy hơi thất vọng.

“Sao thế? Nghe dở lắm à... Em còn tự tin nói với đạo diễn rằng em sẽ hát thật.”

“Không, do hôm nay em tập quá nhiều, giọng bị khàn rồi.” Giang Việt nói vài câu về cách xử lý câu từ, không cho Cố Liễu Liễu hát nữa: “Để giọng nghỉ ngơi một đêm, sáng mai ghi âm, lúc nào diễn tập?”

“Chiều mai, chiều ngày kia và sáng ngày Trung Thu.”

Cố Liễu Liễu ngồi co gối trên giường, chống cằm nhìn anh: “Anh sửa bài hát xong chưa?”

“Gần xong rồi.”

“Lúc Khả Khả và Nại Nại nghe nói anh sẽ hát bài đó, mấy đứa đều rất phấn khích…”

“Ừm…”

Sau đó hai người đều im lặng, Cố Liễu Liễu nhìn đồng hồ, đã 11 giờ 10 phút rồi.

“Em muốn đi ngủ rồi, tạm biệt…”

“Liễu Liễu.” Giang Việt lập tức lên tiếng gọi cô.

Cố Liễu Liễu rút tay khỏi nút kết thúc cuộc gọi, rồi hỏi anh: “Sao vậy?”

“Em có muốn đến nghe anh hát không?”

Ban đầu anh định mời cô đến, nhưng không ngờ cô cũng tham gia lễ hội Trung Thu.

Lịch trình quá gấp rút, Giang Việt không muốn để cô phải vất vả đi đi lại lại, nên đã đắn đo rất lâu về việc có nên mời cô hay không. Nhưng cuối cùng, khi nhìn thấy cô qua ống kính máy quay, cảm xúc đã lấn át lý trí của anh.

Đây là lần đầu tiên anh hát bài này trên sân khấu, thầm mong rằng Cố Liễu Liễu có thể ở dưới khán đài lắng nghe.

“Tối mai sao?” Bên Giang Việt là chương trình ghi hình phát lại, sẽ ghi hình vào tối mai.

“Ừ, em có thể bay qua ngay sau khi tập dượt xong, sáng hôm sau lại quay về.”

Sau khi nói xong, Giang Việt sợ rằng Cố Liễu Liễu sẽ cảm thấy mình đang tạo áp lực cho cô, nên lập tức nói thêm: “Nếu em thấy gấp quá thì cũng không sao, vất vả lắm mới có được hai ngày nghỉ ngơi, em cũng nên nghỉ ngơi thật tốt…”

“Được thôi.” Cố Liễu Liễu mỉm cười, ánh mắt cong lên: “Đây là lần đầu tiên em đến trường quay của CCTV, anh có thể lấy vé được không?”

“Người thân sẽ được phát vé…” Giang Việt cũng cười.

“Vậy em sẽ nhờ Khả Khả đặt vé máy bay ngay bây giờ, đến lúc đó em sẽ thông báo chuyến bay cho anh.” Cố Liễu Liễu làm ra vẻ nhẹ nhàng, rồi nói: “Vừa hay còn có thể nhờ thầy Giang chỉ dẫn thêm về kỹ thuật hát.”

“Ừ, được rồi.” Nụ cười của Giang Việt không giảm đi chút nào: “Thôi muộn rồi, nghỉ ngơi đi.”

“Chúc ngủ ngon.”

---

Sáng hôm sau, Cố Liễu Liễu lên xe đi đến phòng thu âm, suốt đường đi, cô đều bàn bạc thời gian với đạo diễn. Cô không biết buổi tập dượt chiều nay sẽ kéo dài bao lâu, rất lo lắng mình sẽ không kịp tham gia chương trình của Giang Việt.

May mắn thay, chương trình liên khúc nhạc phim được xếp vào các tiết mục đầu tiên của đêm hội, buổi chiều sẽ tập theo thứ tự đến trước thì được tập trước, nên Cố Liễu Liễu quyết định sau khi thu âm xong sẽ đi đến đó chờ.

“Em đã nói với chị Phương Hoa chưa?” Cố Liễu Liễu hỏi Đới Khả Khả. Khi ký hợp đồng, Cố Liễu Liễu và Liễu Phương Hoa đã thống nhất không được giấu nhau bất cứ điều gì.

Đới Khả Khả quay đầu lại: “Em nói rồi, lúc chị gọi em đặt vé máy bay vào nửa đêm qua, em đã nói với chị Phương Hoa rồi, chị ấy không có ý kiến gì.”

“Dù sao chị và thầy Giang vẫn đang tham gia show giải trí, càng gặp nhau nhiều, fan hâm mộ lại càng thích. Vân Tô Úc cũng sẽ song ca với Nam Tuân trong đêm hội, mà Lật Đường với Trần Hướng Trạch cũng sẽ song ca một bài tình ca. Vốn dĩ fan CP Bồ Đoàn đã rất bất mãn rồi, nên nếu biết chị đến xem thầy Giang ghi hình thì chắc chắn sẽ rất vui mừng.”

Cố Liễu Liễu nhìn niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt của Đới Khả Khả, đưa tay ra chọc vào má cô ấy và Lâm Nại Nại: “Sao chị có cảm giác hai đứa đang dùng công việc để làm việc riêng thế này?”

Kể từ khi họ biết có thể đi xem Giang Việt trực tiếp, từ sáng sớm đến bây giờ, miệng họ chưa bao giờ ngừng cười.

“Chị mới là sếp của hai đứa đấy, sao đứa nào đứa nấy cũng hướng khuỷu tay của mình về Giang Việt thế này?”

Đới Khả Khả nhìn cô với vẻ không phục: “Khuỷu tay chúng em hướng về thầy Giang là học từ ai thế? Còn không phải là học từ sếp sao?”

Lâm Nại Nại cũng đồng tình: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Cố Liễu Liễu vỗ vào trán của Đới Khả Khả: “Em nhìn xem, Nại Nại vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, giờ đã bị em làm hư rồi.”

Thu âm xong, Cố Liễu Liễu được thầy thu âm khen ngợi hết lời, cô lập tức nhắn tin WeChat để báo tin vui cho Giang Việt.

Cố Liễu Liễu: [Hehe, thầy thu âm khen em có thể tiến quân vào làng nhạc!]

Giang Việt: [Có muốn đến không? Có thể ký hợp đồng với Thanh Việt.]

Cố Liễu Liễu: [Thôi đi, không muốn tranh cơm với thầy Giang.]

Giang Việt: [Vậy thì cảm ơn cô Cố đã để lại chén cơm.]

Cố Liễu Liễu: [Em sẽ hạ cánh vào lúc 6 giờ 30 phút chiều.]

Giang Việt: [Vẫn kịp, tiết mục của anh ở cuối cùng.]

Cố Liễu Liễu: [Ừm, em đi tập dượt đây!]

Khi Cố Liễu Liễu đến nơi tập dượt, các nhân viên vẫn đang dựng sân khấu.

Đạo diễn dẫn cô đến chỗ lên sân khấu: “Đến lúc đó, cô chờ ở đây, khi khách mời phía trước kết thúc phỏng vấn, cô sẽ lên sân khấu.”

“Được rồi, khách mời phía trước là ai vậy?” Cố Liễu Liễu hỏi bâng quơ.

Đạo diễn lật lại danh sách thông báo: “Nhóm trước là liên khúc nhạc phim hiện đại, có Lật Đường, Trần Hướng Trạch... và Khương Bạch Vi.”

???

Sao lại có tổ hợp kỳ lạ thế này?

Đúng là làm khó cho tổ chương trình, đã gom hết từng người lại một chỗ rồi...

Đạo diễn nhìn nét mặt cô: “Nhóm của cô gồm có cô, Hoàng Tư Ngạn, Cảnh Hành Chỉ và Kim Tịch Yểu.”

Cái gì đây? Nhóm nhỏ của “Khi Trái Tim Rung Động”?

Cố Liễu Liễu: “Tổng cộng là bốn bài hát?”

“Ba bài, cô và Hoàng Tư Ngạn mỗi người hát một bài, đôi còn lại sẽ song ca.” Đạo diễn giải thích: “Ban đầu chúng tôi định để cô và Hoàng Tư Ngạn song ca, nhưng sau khi mở cuộc họp để bàn bạc lại, chúng tôi nhận thấy lượng fan CP của cô và thầy Giang nhiều hơn hẳn so với cô và Hoàng Tư Ngạn, nên tách ra sẽ tốt hơn.”

Quả thật là rất chu đáo.

“Được, vậy tôi sẽ chuẩn bị, tôi sẽ đi trao đổi với thầy âm thanh, mở mic thử trước.” Đạo diễn vội vã rời đi, một lát sau, đạo diễn trường quay cầm micro lên, gọi Cố Liễu Liễu lên sân khấu.

Cố Liễu Liễu hát một lượt hoàn chỉnh, sau đó dừng lại để trao đổi về âm thanh của tai nghe với thầy âm thanh.

“Anh gì ơi, chúng ta có thể thử lại một lần nữa không?” Cô cảm thấy nhạc nền vừa rồi hơi nhỏ, thời điểm vào phần chính không được chuẩn.

Cô hát lại một lần nữa, cảm thấy ổn rồi, sau đó được đạo diễn dẫn đi ra ngoài.

“Buổi chiều ngày mai sẽ diễn tập, thử hiệu ứng sân khấu và trang phục, sáng ngày kia sẽ là buổi diễn tổng duyệt với trang phục hoàn chỉnh, cô cần đến sớm để trang điểm và chờ.” Đạo diễn tiễn cô lên xe: “Liễu Liễu, hẹn ngày mai gặp nhé.”

“Hẹn ngày mai gặp, tạm biệt.” Cố Liễu Liễu vẫy tay chào cô ấy.

“Sếp ơi, bây giờ về nhà hay ra sân bay?”

Cô kết thúc việc sớm hơn so với dự kiến, bây giờ mới chỉ là đầu giờ chiều.

“Chuyến bay gần nhất là lúc mấy giờ?” Cố Liễu Liễu hỏi.

“Một tiếng rưỡi nữa, chúng ta đi ngay thì vẫn kịp.”

“Được, vậy đổi vé đi, đến sân bay luôn.”

Cố Liễu Liễu trực tiếp đến sân bay, sau khi qua cửa kiểm tra an ninh, cô mua một chiếc sandwich để lót bụng.

3 giờ 30 phút chiều, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Kinh Thị.

Liễu Phương Hoa đã liên hệ trước với người ở Kinh Thị, đã có xe chờ sẵn ở bên ngoài.

Khi đến khách sạn nơi Giang Việt đang ở, Cố Liễu Liễu gọi điện thoại cho Trang Tử Triều, chỉ năm phút sau, cậu ấy đã xuống dưới.

“Cô Cố đến rồi ạ?” Trang Tử Triều đưa cho cô thẻ phòng và dẫn cô đi làm thủ tục nhận phòng bằng chứng minh thư: “Thầy Giang sợ rằng nếu đợi đến phút cuối mới đặt khách sạn thì sẽ không còn phòng, nên đã đặt phòng trước mấy ngày rồi.”

Cố Liễu Liễu nhìn cậu ấy một cái: “Mấy ngày trước?”

Lúc đó Giang Việt vẫn chưa hỏi cô rằng cô có định đến xem buổi biểu diễn không.

“Vâng, anh ấy nói cứ đặt trước đi, nếu cô không đến thì thôi, còn nếu đến mà đặt phòng sát giờ thì sẽ rất rắc rối.” Trang Tử Triều giúp cô mang hành lý vào thang máy: “Anh ấy đang ở trong phòng, cô có muốn qua đó không?”

“Không cần đâu, để anh ấy nghỉ ngơi đi.” Tối nay anh phải lên sân khấu, Cố Liễu Liễu không muốn làm phiền anh.

Nhận phòng xong, Cố Liễu Liễu lập tức nằm xuống giường và chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Không biết vì sao, cô lại mơ thấy ngày cô và Giang Việt chia tay.

Nhưng trong giấc mơ, Giang Việt đã nắm tay cô và bảo cô đừng đi...

Buổi tối, Cố Liễu Liễu bị Đới Khả Khả đánh thức, người này mang lên một suất cơm tối từ khách sạn và kéo cô dậy khỏi giường.

“Mau dậy ăn đi ạ, ăn xong rồi sửa soạn để chuẩn bị xuất phát.”

Cố Liễu Liễu mơ màng ngồi dậy, rồi đột nhiên vỗ trán: “Chết rồi, quên lấy vé từ Trang Tử Triều rồi, họ chắc đã đến chỗ phát sóng rồi phải không?”

Đới Khả Khả bất lực ngồi xuống đối diện cô: “Em lấy rồi, mấy việc nhỏ thế này thì không thể trông chờ vào chị được, dù sao chị cũng không nhớ nổi đâu.”

“Bây giờ mới 6 giờ rưỡi, chúng ta phải đến ngay từ lúc bắt đầu sao?”

Buổi ghi hình bắt đầu lúc 7 giờ rưỡi, còn tiết mục của Giang Việt ước chừng sẽ diễn ra vào khoảng 9 giờ.

“Đúng vậy, vào giữa chừng thì không tiện đâu, hơn nữa, nghe nói năm nay các tiết mục đều rất đặc sắc, rảnh rỗi không làm gì thì đi xem thôi.”

Cố Liễu Liễu nhanh chóng ăn xong bữa tối, rồi thay một chiếc váy dài.

Vẫn là người tài xế chiều nay đã đón họ, bây giờ lại đưa họ đến toà nhà phát sóng, sau đó Cố Liễu Liễu đeo khẩu trang vào rồi xếp hàng cùng với khán giả khác vào kiểm tra vé.

“Này, hai đứa định đi đâu?” Khi đến lượt họ, Đới Khả Khả và Lâm Nại Nại đưa đồ cho cô rồi chuẩn bị rời đi.

“Chỉ có một vé, Trang Tử Triều sẽ đưa chúng em vào hậu trường.”

Cố Liễu Liễu sững sờ: “Một vé? Vậy chị phải xem một mình à?”

“Chị yên tâm, ngồi trước chị đều là những nghệ sĩ đã biểu diễn xong hoặc người nhà của họ, không có vấn đề gì đâu.” Đới Khả Khả vẫy tay chào cô: “Đi vào đi, tạm biệt.”

Cố Liễu Liễu còn định nói thêm gì đó thì nhân viên đã thúc giục cô kiểm tra vé: “Xin chào, vui lòng xuất trình chứng minh thư và vé vào cổng.”

Cố Liễu Liễu đưa giấy tờ ra và ngẩng đầu nhìn nhân viên kiểm vé.

Nhân viên nhanh chóng trả lại giấy tờ cho cô mà không nhìn thêm một cái nào nữa.

Cố Liễu Liễu lặng lẽ bước vào trong, nghĩ thầm rằng có lẽ mình không nổi tiếng lắm nên chẳng ai nhận ra.

Vị trí của cô nằm ở hàng thứ ba, ngay chính giữa, hai hàng trước là dành riêng cho các nghệ sĩ biểu diễn.

Sau khi cô vào chỗ ngồi, vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ diễn chính thức, nhân viên trên sân khấu đang hâm nóng bầu không khí, nhắc nhở về kỷ luật trong hội trường, cũng như cách thoát hiểm và xử lý tình huống khẩn cấp.

Cố Liễu Liễu mở điện thoại lên và thấy Đới Khả Khả gửi cho cô mấy tấm ảnh, là ảnh cô ấy và Lâm Nại Nại chụp cùng Giang Việt ở hậu trường. Hai người này giả dạng nhân viên để vào trong, mà lại được hưởng lợi hơn cả cô, người xem chính thức.

Cô lướt qua WeChat, rồi chán chường mở diễn đàn tám chuyện lên xem.

Trang đầu tiên đầy rẫy những tin đồn về Giang Việt, tất cả tiêu đề đều mơ hồ và bí ẩn. Cố Liễu Liễu bấm vào bài viết có nhiều bình luận nhất.

[GV tiết lộ bất ngờ về buổi biểu diễn Trung thu, ai hiểu thì vào.]

0L: [Lần này GV tập dượt riêng, danh sách bài hát không được tiết lộ, không phải vì ca khúc chủ đề của album mới nên mới giữ bí mật đâu.]

1L: [Chủ thớt không thể nói nửa chừng như vậy được.]

5L: [Tin nội bộ, anh ấy sẽ hát một ca khúc chưa từng hát qua. Công tác bảo mật được thực hiện rất tốt, đoán xem vì sao?]

16L: [??? Thật sự là ca khúc đó sao? Tôi thấy trên Weibo có nhiều người đang đoán lắm, nhiều fan lâu năm đều thề thốt rằng không thể nào hát ca khúc này đâu!]

24L: [Tại sao vậy? Đã giải tỏa được khúc mắc rồi sao? Nghe nói ca khúc này là viết cho bạn gái cũ mà? Sau khi chia tay thì không hát nữa. Giờ hát lại có nghĩa là... tái hợp sao???]

29L: [Ôi trời... Đừng mà, mấy ngày nay tôi vừa đắm chìm trong couple này, sao lại đột nhiên xuất hiện bạn gái cũ vậy?]

...

141L: [Một tin sốc hơn nữa... Hiện giờ tôi đang ở hiện trường ghi hình, đoán xem tôi nhìn thấy ai ở hàng ghế khán giả?]

150L: [Ai vậy? Không phải là Cố Liễu Liễu đấy chứ?]

188L: [Ôi trời, đúng là Cố Liễu Liễu thật, bạn chế vừa thấy cô ấy đấy. Đây là cảnh chiến đấu khốc liệt gì thế này? Cố Liễu Liễu ngồi dưới sân khấu, nghe người yêu hát cho bạn gái cũ (hoặc có thể sắp tái hợp) à? Nếu là chế thì chế sẽ lập tức rút khỏi chương trình giải trí này, thật sự, quá sức chịu đựng rồi.]
 
Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc
Chương 36


Cố Liễu Liễu lướt thêm vài bài viết nữa, thời gian nhanh chóng trôi qua đến 7 giờ rưỡi.

Đạo diễn tại hiện trường thông báo bắt đầu ghi hình, MC từ từ bước lên sân khấu.

Tiết mục biểu diễn mở màn là một điệu múa cổ điển theo chủ đề Hằng Nga bay lên cung trăng, Cố Liễu Liễu xem rất say mê, thậm chí không để ý điện thoại trên bàn đang rung.

Sau vài tiết mục, khi nhân viên đang thay đổi bối cảnh trên sân khấu, Cố Liễu Liễu cúi người lén đi vào nhà vệ sinh.

Hashtag #Giang Việt Trăng Trong Nước# đã leo lên top đầu của danh sách tìm kiếm nóng. Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, bài viết cô đã đọc cũng bị người khác chụp lại và đăng lên Weibo.

[Có ai còn nhớ, trong tập 3 phần 2 của chương trình “Trái Tim Rung Động”, đèn nước mà Giang Việt thả có hình trăng không? Lúc đó anh ấy cũng đang nhớ đến ánh trăng của mình sao?]

[Hu hu hu, bạn gái cũ của Giang Việt bị mù à? Ai mà ngờ sau khi Giang Việt ra mắt lại nổi tiếng đến vậy.]

[Có lẽ thấy Giang Việt nổi tiếng rồi, nên trở về và muốn tái hợp chăng? Dù sao thì bài hát này chắc chắn là hát cho ai đó nghe, với tính cách của anh ấy, làm sao có thể hát “Trăng Trong Nước” mà không có lý do gì chứ.]

[Tôi là người qua đường, chỉ tò mò thôi, chẳng lẽ không thể vì bài hát này hợp với chủ đề lễ hội Trung thu nên mới đem ra hát sao?]

[Không thể nào, ngay cả khi biểu diễn trên Gala mùa xuân, Giang Việt cũng hát ca khúc chủ đề trong album của mình, cái kiểu hợp với chủ đề lễ hội này, Giang Việt không làm đâu.]

Cố Liễu Liễu vội vàng quay lại phòng phát sóng, nhân viên vẫn đang bận rộn trên sân khấu.

Cô tiếp tục lướt Weibo, cố gắng tìm kiếm tên mình trong phần bình luận.

[Có thể là hát cho Cố Liễu Liễu chăng? Con gái thường thích kiểu ballad này, nên Giang Việt mới vì cô ấy mà phá lệ?]

[Aaa, tôi cũng đồng ý, cái kiểu phá vỡ nguyên tắc vì tình yêu này thật sự rất đáng yêu!]

[Hâm mộ couple đến mức đầu óc hỏng rồi à? Rõ ràng hai người đó chỉ đang tạo drama cho chương trình giải trí thôi, hai tập đầu thì như kẻ thù, đến tập ba thì toàn là đường công nghiệp, mạch tình cảm thật sự quá gượng ép.]

[Tôi có một giả thuyết táo bạo! Cố Liễu Liễu và Giang Việt đều là sinh viên Đại học A, và chỉ cách nhau một khóa, có khi nào Cố Liễu Liễu chính là bạn gái cũ của Giang Việt không?]

[Trời đất, giả thuyết này táo bạo quá... ]

[Ha... mị cũng là sinh viên Đại học A, lại học cùng khóa với Giang Việt, vậy tính ra mị chính là vợ của anh ấy rồi chứ gì?]

Cố Liễu Liễu nhăn mặt, tại sao cô lại không thể là bạn gái cũ của Giang Việt chứ? Rõ ràng đó là sự thật mà!

Nhân lúc chương trình chưa bắt đầu, cô tức giận nhắn tin cho bạn thân.

Cố Liễu Liễu: [Tại sao, tại sao không ai nghĩ rằng mình là chính là bạn gái cũ của Giang Việt?]

Cố Liễu Liễu: [Ngay cả trợ lý của mình cũng nghĩ rằng anh ấy có một bạn gái cũ khác!]

Quý Tư Nghiên: [?]

Quý Tư Nghiên: [Cậu, một nữ diễn viên hạng ba mươi tám mới nổi một chút trong năm nay. Anh ấy, người nổi tiếng khắp nơi trong những năm gần đây, hoạt động cả trong lĩnh vực điện ảnh, âm nhạc và truyền hình, là tài năng hiếm có trong giới âm nhạc mấy thập kỷ qua.]

Quý Tư Nghiên: [Có lẽ cư dân mạng nghĩ rằng khả năng cậu từng yêu Giang Việt cũng tương đương với khả năng họ từng yêu anh ấy.]

Quý Tư Nghiên: [Nhưng mình nghĩ độ nổi tiếng của cậu dạo này cũng khá đấy chứ, từ sau khi cậu tham gia chương trình giải trí, mình bị bạn học đại học làm phiền không ít, ngày nào cũng có người hỏi bạn trai cũ của cậu là ai, tại sao trong lớp không ai từng gặp qua.]

Quý Tư Nghiên: [Thật là kỳ lạ, mình cũng chưa từng gặp qua đúng không! Cậu nhớ nhắn với Giang Việt, anh ấy còn thiếu bọn mình một bữa 6502 đấy: )]

Cố Liễu Liễu: [... Làm gì có chuyện chia tay bốn năm rồi mà còn mời bạn cùng phòng của bạn gái cũ đi ăn chứ.]

Quý Tư Nghiên: [Không được, đợi cậu với anh ấy làm lành rồi thì sẽ là hai bữa.]

Cố Liễu Liễu: [Ai nói với cậu là bọn mình sẽ làm lành?]

Quý Tư Nghiên: [Mình còn không hiểu cậu sao? Mất chiếc túi vải bố mà cậu còn phải mua lại một cái giống y hệt, thật là si tình mà. Bốn năm trước đã bị Giang Việt làm cho mê mẩn đến thần hồn điên đảo, bốn năm sau cậu cũng không chịu nổi đâu.]

Quý Tư Nghiên: [Với lại, bốn năm nay cậu không tìm bạn trai là vì sao? Vì không muốn à? Tất nhiên là vì cậu còn yêu anh ấy.]

Cố Liễu Liễu: [Mình không có, không phải, cậu đừng nói bậy.]

Cố Liễu Liễu: [Mình phải xem chương trình rồi, không nói với cậu nữa.]

Quý Tư Nghiên: [Ừ, mỗi lần nói trúng suy nghĩ của cậu là cậu lại bỏ chạy. Nhớ soi gương nhé, mình đoán tai cậu bây giờ chắc đỏ lắm rồi.]

Cố Liễu Liễu lật ngược điện thoại lên bàn, rồi đưa tay chạm vào tai mình, quả thật rất nóng.

Xem thêm vài tiết mục, tâm trạng của Cố Liễu Liễu dần ổn định lại, tai cô cũng đã trở về màu sắc bình thường.

“Tiết mục tiếp theo có lẽ là tiết mục được mong chờ nhất trong buổi biểu diễn Trung thu năm nay.”

MC lên sân khấu giới thiệu chương trình, vừa nói ra câu này, Cố Liễu Liễu đã không tự chủ được mà thẳng lưng lên, bắt đầu lo lắng.

MC nữ: “Ồ? Tiết mục nào vậy?”

MC nam: “Tên bài hát có chữ “trăng”, rất hợp với chủ đề thưởng trăng trong đêm Trung thu của chúng ta. Dù trong lời bài hát không có chữ “trăng”, nhưng lại miêu tả trọn vẹn vẻ đẹp của ánh trăng như nước.”

MC nữ: “Ca ngợi trăng mà không lộ trăng, anh nói vậy, tôi cũng bắt đầu mong chờ rồi.”

“Tiếp theo, xin mời Giang Việt, với ca khúc “Trăng Trong Nước”.”

Khán phòng vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ, những nghệ sĩ ở hai hàng ghế đầu cũng bắt đầu xôn xao.

Khi Giang Việt bước ra, Cố Liễu Liễu cảm giác như có gì đó đập vào người mình.

Cô ngây người nhìn lên sân khấu, không nhúc nhích, máu trong người như đông cứng lại. Tay cô hơi tê dại, có thể nghe rõ tiếng tim mình đập.

Từ khi Giang Việt cất tiếng hát hát câu đầu tiên, Cố Liễu Liễu đã hoàn toàn bị anh trên sân khấu cuốn hút.

Vì sau khi Giang Việt ra mắt, Cố Liễu Liễu luôn né tránh tin tức và các buổi biểu diễn của anh, nên hôm nay thực sự là lần đầu tiên cô nghe anh hát trọn vẹn một bài trên sân khấu. Cũng là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được, cái mà Đới Khả Khả gọi là “Giang Việt khi hát sẽ tỏa sáng” nghĩa là gì.

Chỉ cần anh đứng trên sân khấu thôi cũng đã đủ thu hút ánh nhìn, khi anh hát lại càng có thể thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người hơn, năm phút ngắn ngủi, đủ để khiến người ta chìm đắm.

Trước đây, khi theo dõi chương trình tuyển chọn tài năng mà Hoàng Tư Ngạn tham gia, Cố Liễu Liễu từng đọc được một câu rằng khả năng mê hoặc của Hoàng Tư Ngạn không bằng một phần mười của ông chủ mình.

Lúc đó cô còn không phục, hồi Giang Việt còn trẻ đứng trên sân khấu chơi guitar với ban nhạc rock, cô cũng từng thấy rồi, đâu có khoa trương như cư dân mạng nói? Cùng lắm thì Hoàng Tư Ngạn không bằng một phần hai của Giang Việt.

Nhưng giờ nhìn lại, Cố Liễu Liễu nhận ra mình đã đánh giá thấp rồi, Giang Việt bây giờ tỏa sáng hơn nhiều so với lúc đó.

Nếu nói bốn năm trước anh là viên ngọc sáng chưa được mài giũa, thì Giang Việt hiện tại giống như một điểm sáng duy nhất trong màn đêm vô tận, như một kỳ tích, ánh sáng của anh đủ để thu hút tất cả mọi người.

Đôi tai của Cố Liễu Liễu vừa mới trở lại màu sắc bình thường, bây giờ lại bắt đầu nóng lên.

Cô nín thở, nhìn từng cử động của người trên sân khấu.

Khi bài hát kết thúc, Giang Việt nhìn thẳng về phía trước, từ từ cầm lấy micro.

“Bài hát này, tôi dành tặng cho ánh trăng của mình.”

Ngay lập tức, Cố Liễu Liễu cảm thấy toàn thân mình như bị đốt cháy. Cô không cần nhìn gương cũng biết rằng từ cổ đến má mình đều đã đỏ bừng lên.

Khán giả trong hội trường đều là những người được mời, nhiều người trong số đó lớn tuổi, nên tiếng vỗ tay khá nhẹ nhàng. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy vài tiếng hét lớn, có cả một nghệ sĩ ngồi ở hàng ghế đầu cũng không kìm được mà thốt lên.

Sau khi Giang Việt nói xong, anh chúc mọi người Trung Thu vui vẻ rồi rời khỏi sân khấu.

Cố Liễu Liễu ngồi ở khán đài, hồn như bay mất một nửa.

Điện thoại trong tay cô rung lên vài lần nhưng cũng không thể làm cô tỉnh lại được.

Cho đến khi MC lên sân khấu giới thiệu chương trình tiếp theo, Cố Liễu Liễu mới chậm rãi cúi đầu, mở khóa điện thoại.

Giang Việt đã gửi tin nhắn hỏi cô có muốn rời đi sớm không.

Khi Cố Liễu Liễu gõ phím trả lời, ngón tay cô hơi run rẩy. Lúc này đang có người biểu diễn trên sân khấu, không tiện rời đi, nên cô phải chờ tiết mục này kết thúc mới có thể rời khỏi.

Năm phút dài đằng đẵng trôi qua, mặc dù trên sân khấu là một ca sĩ chuyên nghiệp biểu diễn, nhưng lúc này, Cố Liễu Liễu đã không còn hứng thú với bất kỳ tiết mục nào nữa.

Trong đầu cô chỉ toàn là giọng nói của Giang Việt, giọng nói khàn khàn vừa hát xong, nhưng lại dịu dàng vô cùng— Ánh trăng của tôi.

Cố Liễu Liễu nắm chặt điện thoại và túi xách, đợi đến khi người trên sân khấu lui xuống, cô lập tức đứng dậy, rời khỏi hội trường bằng cửa thoát hiểm bên cạnh, rồi đi thẳng đến thang máy.

Khi đang chờ thang máy, cô nhắn tin cho Giang Việt nói rằng mình đã ra ngoài.

Giang Việt: [Đến B2, khu vực C của bãi đậu xe, anh đang đợi em.]

Cố Liễu Liễu tắt điện thoại, nhìn chằm chằm vào thang máy đang từ tầng 16 đi xuống, nhưng mãi mà không xuống tới tầng 8.

Cô chưa bao giờ cảm thấy thang máy nào chậm như thế này, chậm đến mức Cố Liễu Liễu không thể không nghĩ, liệu rằng nếu đi thang bộ thì có nhanh hơn không?

Cuối cùng thang máy cũng mở ra, Cố Liễu Liễu bước vào rồi bấm nút B2.

Nhưng cô càng gấp gáp, dường như ông trời càng muốn trêu cô.

Thang máy dừng lại ở tầng 7, rồi tầng 6, rồi tầng 5...

Đến tầng 2, thang máy lại dừng tiếp, Cố Liễu Liễu nhìn thấy hai cô gái bước vào, khi thấy cô, họ lộ vẻ vui mừng.

“Liễu Liễu phải không? Trời ơi, đúng là cô rồi! Cô đến nghe Giang Việt hát à?”

“Liễu Liễu có thể ký tên cho tôi không? Tôi rất thích cô và Giang Việt.”

Cố Liễu Liễu mỉm cười gật đầu, rồi ký tên và chụp ảnh cùng họ, sau đó vui vẻ vẫy tay tiễn họ ra khỏi thang máy.

Khi thang máy dừng lại ở tầng B2, Cố Liễu Liễu nhanh chóng bước ra ngoài, rồi cô ngẩng đầu lên và đi theo mũi tên chỉ dẫn đến khu vực C.

Ngay khi nhìn thấy biển chỉ dẫn của khu vực C, cô cũng đồng thời nhìn thấy Giang Việt đang đứng cạnh xe. Anh vẫn mặc bộ đồ màu đen vừa biểu diễn trên sân khấu, và đeo khẩu trang.

Cố Liễu Liễu từng bước tiến gần, nhìn rõ những hạt kim tuyến trên tóc anh, và nhận ra dưới cổ áo anh đang đeo một chiếc dây chuyền nhỏ hình mặt trăng.

“Khi em xuống từ tầng 8, thang máy dừng lại ở mỗi tầng.” Cô bước tới trước mặt Giang Việt, giọng có chút tủi thân.

Giang Việt mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Không cần vội, anh đâu có bỏ rơi em.”

Cố Liễu Liễu lắc đầu, nghiêm túc nói: “Có chứ, rất gấp.”

Gấp để được gặp anh.

Suốt hai tháng qua, mọi lý trí mà Cố Liễu Liễu tự hào, giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ.

Cô từng nghĩ rằng sau hai năm học diễn xuất, cô đã có thể giữ vững biểu cảm và hành động ngay cả khi trái tim đang rối loạn, nhưng vừa rồi cô chợt nhận ra rằng, mình không thể làm được.

Giống như Quý Tư Nghiên nói, Cố Liễu Liễu của bốn năm trước bị Giang Việt thu hút, bốn năm sau vẫn vậy. Thậm chí trái tim ấy còn đập mạnh hơn cả trước đây.

Giang Việt mỉm cười, nắm lấy cổ tay cô: “Lên xe trước đi, lát nữa đông người thì không tiện đâu.”

Cố Liễu Liễu bị anh đẩy vào ghế sau, ngồi ngay giữa chỗ trống.

Khi Giang Việt bước vào, anh chỉ có thể ngồi vào khoảng trống nhỏ mà cô để lại, hai cánh tay của họ chạm vào nhau.

“Bị chụp hình thì đúng là không tiện thật.” Cố Liễu Liễu từ từ lấy khẩu trang ra rồi đeo vào, ngây ngốc nhìn về phía trước.

Đầu óc cô như hồ bột, mơ màng đến tận khi họ tới cửa khách sạn.

Bị Giang Việt kéo tay từ trong xe ra, khi đến thang máy VIP, Cố Liễu Liễu đột nhiên tỉnh lại: “Còn Khả Khả và Nại Nại thì sao?”

Giang Việt bật cười: “Có Trang Tử Triều đi cùng, hôm nay sao em lại như mất hồn thế này? Đến cả trợ lý cũng không cần.”

Anh còn nghĩ rằng khi gặp mình ở bãi đậu xe, Cố Liễu Liễu sẽ ngay lập tức hỏi về trợ lý, nhưng đợi suốt cả đoạn đường, cô cũng không hề nhắc đến.

“Còn không phải do anh làm em mê muội sao…” Cố Liễu Liễu nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Gì cơ?” Giang Việt không nghe rõ, nên anh cúi người xuống, tiến lại gần cô hơn.

Cố Liễu Liễu ngẩng đầu lên, lập tức thấy gương mặt anh, cô bất giác chớp mắt: “Không, không có gì... Em nói là họ thấy anh rồi thì không cần em nữa.”

“Sao có thể, trước khi anh đi, họ còn dặn anh chăm sóc em cẩn thận.” Giang Việt nhìn mái tóc xõa của cô, theo bản năng muốn xoa đầu cô, nhưng lại dừng lại khi chỉ còn cách đỉnh đầu cô hai centimet.

Lần trước Cố Liễu Liễu đã trực tiếp đẩy tay anh ra, có lẽ cô không thích hành động này.

“Anh sao vậy?” Cố Liễu Liễu cảm thấy ánh sáng trước mặt tối đi, ngẩng đầu lên thì thấy anh đang rút tay lại.

Giang Việt nửa đùa nửa thật nói: “Không có gì, anh nhớ lần trước xoa đầu em bị em đánh.”

“Đâu có đánh mạnh…” Cố Liễu Liễu chu môi, nhỏ giọng nói: “Lần trước chỉ sợ anh xoa trúng tóc dầu, nói cứ như em hung dữ lắm vậy.”

Giang Việt khẽ nhếch môi cười: “Thế hôm nay có dầu không?”

Cố Liễu Liễu nhíu mày, thảo luận xem tóc có dầu hay không, thật sự rất kỳ lạ.

“Hôm nay em sẽ gội đầu…”

Nói xong, Cố Liễu Liễu cúi đầu đợi vài giây, nhưng anh vẫn không có động tĩnh gì.

Vài giây sau, cửa thang máy mở ra.

“Em không ở tầng này.” Cố Liễu Liễu vừa định đưa tay ra bấm nút tầng của mình thì bị Giang Việt ngăn lại.

“Không phải nói là muốn luyện hát à?”

“Ồ... cũng được.” Cố Liễu Liễu theo anh ra ngoài.

Giang Việt ở trong một căn phòng suite, trong phòng khách còn bày vài bộ trang phục biểu diễn.

Khi bước vào phòng, Cố Liễu Liễu tò mò đi dạo quanh: “Đây là phòng ngủ à?”

“Ừ, em có thể vào xem, đó là phòng ngắm cảnh.” Giang Việt cầm hai chai nước đi đến.

Cố Liễu Liễu mở cửa phòng, trước mắt là một cửa sổ kính lớn với góc nhìn gần 270 độ, toàn cảnh đêm của thành phố A hiện ra trước mắt.

“Wow, đẹp quá!”

Giang Việt bật đèn lên: “Vậy thì luyện hát ở đây nhé.”

Anh cởi áo khoác ngoài ra, tùy ý xắn tay áo sơ mi lên, rồi dựa vào ghế sô pha.

“Hát một lần trước đã, mấy vấn đề mà hôm qua anh nói, xem em có sửa được chưa.”

Cố Liễu Liễu nhìn khuôn mặt trang điểm và mái tóc đầy keo xịt tóc của anh: “Anh không định tắm rửa trước à?”

Cô nhớ Giang Việt rất ghét khi phải giữ lớp trang điểm trên mặt.

Thấy anh có vẻ do dự, Cố Liễu Liễu bước tới kéo anh dậy: “Anh đi đi, em cũng đang muốn nghỉ ngơi một lát.”

Giang Việt nhìn cô một cái, rồi dặn dò: “Ngoài kia có đồ ăn, ga giường sáng nay đã thay sạch rồi, em mệt thì chợp mắt một chút.”

“Được, anh cứ đi đi, không cần lo cho em.” Cố Liễu Liễu cũng đang định trả lời tin nhắn trong nhóm công việc.

Giang Việt cầm quần áo vào phòng tắm, không lâu sau, tiếng nước chảy vang lên.

Cố Liễu Liễu trả lời vài tin nhắn, rồi ngáp một cái.

Cô nhìn chiếc giường mềm mại, cuối cùng không thể cưỡng lại sự cám dỗ, cô nhấc một góc chăn lên rồi nằm xuống.

Sợ Giang Việt có tính sạch sẽ sẽ chê áo khoác bên ngoài của mình không sạch, Cố Liễu Liễu thậm chí còn không dám gối đầu lên gối, chỉ cuộn mình trong góc và ngủ thiếp đi.

Khi Giang Việt tắm xong bước ra thì thấy Cố Liễu Liễu đang cuộn tròn người lại, nằm ngủ ở một góc giường. Không dùng gối, cũng không đắp chăn.

Anh thở dài, bước tới lật người cô lại, đẩy cô vào giữa giường, rồi đắp chăn cho cô.

Sau đó Giang Việt cầm lấy điện thoại của cô, tìm một chiếc sạc để cắm.

Khi tình cờ nhìn thấy màn hình khóa điện thoại của cô, Giang Việt thấy có một tin nhắn gửi đến từ hai phút trước từ một người tên Quý Tư Nghiên, nếu anh không nhớ nhầm thì đó là bạn cùng phòng hồi đại học của Cố Liễu Liễu.

Quý Tư Nghiên: [Không biết ai đã nói, tên khốn Giang Việt đó, dù anh ấy có quỳ xuống xin mình quay lại, mình cũng không thèm nhìn anh ấy một cái.]

Giang Việt lộ vẻ buồn bã, úp điện thoại xuống bàn. Vừa định tắt đèn rời khỏi, anh chợt nghe thấy Cố Liễu Liễu gọi tên mình.

“Giang Việt…” Cố Liễu Liễu trở mình, mặt hướng về phía anh.

Giang Việt bước đến bên cô, ngồi xổm xuống: “Sao vậy? Không thoải mái à?”

“Giang Việt…”

Thấy mắt cô nhắm chặt, chắc là đang mơ.

Giang Việt đưa tay sờ trán cô, sợ cô đắp chăn bị nóng.

Khi anh rút tay lại, thì tay anh bị ai đó nắm lấy.

Cố Liễu Liễu nắm lấy cổ tay anh bằng một tay, rồi nhanh chóng buông ra: “Giang Việt... anh là tên khốn, em, em sẽ không tha thứ cho anh.”

Giang Việt cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Anh là tên khốn.”

Cố Liễu Liễu từ từ nhíu mày, rồi thì thầm lần nữa: “Nhưng em nhớ anh lắm…”
 
Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc
Chương 37


Giang Việt sững sờ đứng đó, nhìn cô rất lâu.

Cho đến khi ánh đèn ngoài cửa sổ dần tối đi, anh mới nhẹ nhàng chống tay lên bàn trà để đứng dậy.

Sau đó anh cúi người xuống, dùng tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô.

Ban đầu anh định đặt một nụ hôn lên giữa đôi mày của cô, nhưng suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn dừng lại ở khoảng cách vài centimet trước trán.

Anh tắt đèn trong phòng đi, rồi lấy một cái chăn mỏng ra phòng khách ngủ trên ghế sô pha.

Sau khi ra ngoài, Giang Việt gọi một cuộc điện thoại cho Đới Khả Khả.

Đầu dây bên kia nghe thấy Cố Liễu Liễu không trở về, thì kích động hú lên một tiếng, khiến Giang Việt phải nhanh chóng kéo điện thoại ra xa một chút.

“Cô ấy nói muốn đợi tôi tắm xong, rồi dạy cô ấy hát, nhưng khi tôi ra thì cô ấy đã ngủ rồi.” Giang Việt nghĩ đến việc phải giúp Cố Liễu Liễu giải thích rõ ràng, nếu không ngày mai cô sẽ phát cáu.

“Dạ... Chị ấy là vậy đó, nói ngủ là ngủ ngay.” Đới Khả Khả lập tức bình tĩnh lại: “Nhưng thầy Giang chắc chắn hiểu rõ chị ấy hơn em, hehe. Vậy hai người nghỉ ngơi đi, ngày mai có chuyến bay lúc 11 giờ 40 phút, thầy Giang nhớ gọi chị ấy dậy nhé.”

“Được, chúc ngủ ngon.”

Giang Việt vừa chuẩn bị cúp máy, vô tình nghe thấy tiếng phấn khích của Đới Khả Khả ở đầu dây bên kia.

“Ah ah ah, Nại Nại, Giang Việt vừa nói chúc ngủ ngon với tôi! Cô nghĩ trong đời này chúng ta có cơ hội tham dự đám cưới của Giang Việt và sếp không?”

Giang Việt cười khẽ, rồi nhấn nút tắt máy.

Anh nằm trên ghế sô pha, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm đêm tối, nhớ lại lần đi chơi với Cố Liễu Liễu vào bốn năm trước.

Lúc đó cô nhõng nhẽo đòi đi một cổ trấn nổi tiếng trong dịp nghỉ lễ, Giang Việt không thể từ chối, đành đi cùng cô.

Kết quả là địa điểm du lịch đông nghịt người, cô mới đi được vài bước đã kêu chật chội và nóng nực, nên cả hai lập tức đi mua đồ ăn thức uống để mang về khách sạn.

Tối hôm đó Giang Việt cũng vào tắm trước, đến khi ra ngoài thì Cố Liễu Liễu đã ngủ mất rồi. Nhưng lúc đó cô không chu đáo như bây giờ, mà một mình chiếm trọn cả chiếc giường lớn.

Lúc đó họ không có tiền, nên phải ở phòng khách sạn nhỏ, không có ghế sô pha. Giang Việt phải ngủ trên ghế bên cạnh giường suốt đêm. Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh ngay lập tức kéo Cố Liễu Liễu đi tìm dịch vụ mát-xa cho người bị đau cổ.

Ký ức tràn về như thủy triều, Giang Việt mơ màng ngủ thiếp đi. Nhưng giấc ngủ không sâu, anh mơ hồ cảm thấy trời sắp sáng.

Tầm hơn 8 giờ sáng, Đới Khả Khả ghé qua một lần, mang quần áo của Cố Liễu Liễu đến, và dặn anh nhất định phải để cô đến bãi đậu xe vào lúc 10 giờ, không được lỡ chuyến bay.

Khoảng 9 giờ, Lưu Văn Đào đến gặp anh để bàn về lịch trình hai tuần tới.

Anh ấy vừa nói được một câu thì điện thoại của Giang Việt reo lên báo thức.

“Đợi chút.” Giang Việt đứng dậy đi vào trong, cầm theo đồ Đới Khả Khả gửi đến, gọi Cố Liễu Liễu dậy.

Cố Liễu Liễu nhìn thấy anh thì sững sờ vài giây, cho đến khi nghe thấy tiếng của Lưu Văn Đào ở ngoài, cô giật mình một cái, rồi xoay người xuống khỏi giường.

“Anh Đào ở ngoài?” Cô kinh hãi nhìn cánh cửa đang hé mở.

“Ừm, em nhanh lên một chút, Khả Khả nói nếu 10 giờ không thấy em ở bãi đậu xe, thì cô ấy sẽ dẫn theo Nại Nại xông lên đây.” Giang Việt đưa tay ra, giúp cô tháo dây chun trên đầu: “Đi rửa mặt đi.”

Cố Liễu Liễu gật đầu, ôm quần áo đi vào.

Lưu Văn Đào nhìn thấy anh đi ra từ trong phòng, liếc nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ: “Cậu làm gì trong đó?”

“Không có gì.” Sau khi ngồi xuống, anh nói tiếp về chuyện trước khi đi vào phòng: “Tạp chí không chụp nữa.”

“Ồ, thế còn cái này?”

“Hoãn lại đi.”

Lưu Văn Đào đặt ipad xuống: “Bắt đầu từ hôm nay, cho đến khi cậu trở về thành phố B quay phim, có năm ngày trọn vẹn, cậu định nằm không hả?”

“Tôi có việc.” Giang Việt liếc nhìn anh ấy.

“Việc gì?”

Giang Việt nghe thấy động tĩnh, vừa quay đầu lại vừa trả lời: “Dạy hát.”

Lưu Văn Đào còn chưa kịp hỏi anh dạy ai hát, thì đột nhiên nhìn thấy cửa phòng ngủ đối diện mở ra.

Anh ấy hít sâu một hơi, giây tiếp theo lập tức thấy Cố Liễu Liễu bước ra từ trong phòng.

“Anh Đào, chào buổi sáng…” Cố Liễu Liễu ngại ngùng không biết phải làm sao, ôm đồ đạc bước ra ngoài: “Tôi phải ra sân bay, tôi đi trước đây.”

Vừa nói dứt lời, người đã chạy mất dạng, Lưu Văn Đào nhìn lại hành lang trống không, rồi quay đầu nhìn Giang Việt.

“Cái đó... không phải là do tôi mong cậu và cô ấy làm hòa nên mới sinh ra ảo giác đấy chứ?”

“Không phải.” Giang Việt đứng dậy vào phòng thu dọn hành lý.

Lưu Văn Đào đi theo anh đến cửa phòng ngủ, nhìn thấy căn phòng gọn gàng ngăn nắp, còn có chút tiếc nuối.

“Cậu dạy Cố Liễu Liễu hát à?” Anh ấy biết rõ còn hỏi.

“Ừm, để Trang Tử Triều đặt vé máy bay buổi chiều về đi.”

Lưu Văn Đào sững sờ, hỏi: “Sao lại về vào buổi chiều? Cậu đi cùng chuyến bay với cô ấy về luôn không tốt hơn sao?”

Giang Việt dừng lại, quay đầu nhìn anh ấy với vẻ bất lực: “Thì anh nói trưa nay phải ăn cơm với một nhà sản xuất.”

“Ồ đúng rồi, ăn cơm…” Lưu Văn Đào vỗ trán: “Tôi quên mất rồi!”

Mải mê “ship CP” đến mức quên cả công việc chính.

--

Buổi chiều tập dượt, khi Cố Liễu Liễu hát, trong đầu toàn là chuyện tối qua.

Cô rốt cuộc đã làm thế nào mà lại ngủ quên trong phòng của Giang Việt? Rõ ràng Cố Liễu Liễu nhớ rằng vừa mới giây trước mình còn đang nhắn tin với Quý Tư Nghiên, nhưng tại sao ngay giây sau đã bị Giang Việt gọi dậy?

“Liễu Liễu, đoạn điệp khúc cuối cảm xúc của cô có thể đẩy lên cao hơn chút nữa…” Ở dưới sân khấu, phó đạo diễn gọi cô: “Liễu Liễu, Liễu Liễu?”

“Hả?” Cố Liễu Liễu giật mình tỉnh lại: “Được rồi đạo diễn, xin lỗi nhé, hôm qua tôi ngủ không ngon, trở về tôi sẽ luyện tập thêm.”

Phó đạo diễn vẫy tay: “Không sao, như vậy đã rất tốt rồi, cô chỉ cần nhớ đẩy cảm xúc lên cao hơn, là diễn viên mà, chắc không khó đâu nhỉ.”

“Vâng, tôi nhớ rồi.”

Cố Liễu Liễu bước xuống sân khấu từ phía bên, đạo diễn tiến tới giúp cô nâng váy.

“Sao không thấy các nghệ sĩ khác của tiết mục nhóm tôi?” Cố Liễu Liễu hỏi bâng quơ.

Tại hiện trường, cô chỉ nhìn thấy vài nghệ sĩ của tiết mục khác, chứ không thấy ai trong nhóm trình diễn nhạc phim kinh điển của cô.

“Hoàng Tư Ngạn sắp đến, Kim Tịch Yểu và thầy Cảnh cũng đang đợi ở hậu trường rồi.” Đạo diễn vừa nói vừa nhìn xung quanh, hạ giọng: “Hôm nay Lật Đường và Trần Hướng Trạch có lịch trình khác, không đến được. Khương Bạch Vi nói cô ấy phải chuẩn bị cho buổi hòa nhạc, sáng mai đến diễn tập là được rồi.”

Cố Liễu Liễu gật đầu, nghệ sĩ bận rộn không kịp tập dượt là chuyện thường. Hơn nữa, những người còn lại đều có nhiều kinh nghiệm sân khấu hơn cô, ngày mai đến diễn tập, biết cửa ra vào sân khấu là được.

Cô vào hậu trường thay trang phục biểu diễn, khi ra ngoài thì đúng lúc gặp Hoàng Tư Ngạn vừa mới tập dượt xong.

“Ồ, cô Cố.” Hoàng Tư Ngạn đã thay đổi khác với phong cách ăn mặc thường ngày, lần này vì để phù hợp với bài hát, nên trang phục biểu diễn là một bộ vest có yếu tố Trung Quốc.

“Chà, thầy tiểu Hoàng, lâu rồi không gặp.” Cố Liễu Liễu kéo khẩu trang xuống: “Tôi đã xem chương trình của cậu, rất ấn tượng.”

Hoàng Tư Ngạn nhướng mày, hạ giọng: “Vậy giữa tôi và anh Việt ai đẹp trai hơn?”

Cố Liễu Liễu lườm cậu ấy, còn chưa nghĩ ra câu trả lời thì Đới Khả Khả ở bên cạnh đã giải vây: “Ai cũng đẹp cả, thầy Hoàng đừng nói nữa, nhìn kìa, hành lang kẹt rồi.”

Cô và Hoàng Tư Ngạn nói chuyện trong hành lang, phía sau còn có hai nhân viên đang chờ, mà họ lại không tiện thúc giục.

“Thôi được rồi, tôi đi trước đây, mai gặp lại.” Hoàng Tư Ngạn vẫy tay chào hai người các cô.

Sau khi kết thúc tập dượt, Cố Liễu Liễu đi thẳng đến khách sạn mà bên tổ chức biểu diễn cung cấp. Nhà cô ở xa, sợ đi đi lại lại gặp trục trặc nên mấy hôm nay đều ở lại khách sạn.

Vào thang máy, Đới Khả Khả nhấn nút tầng 9 trước, nhưng sau khi đến tầng, cô ấy không cho Cố Liễu Liễu đi xuống mà lại cúi đầu bấm điện thoại, có vẻ bí mật.

“Làm gì vậy?”

“Đợi lát nữa chị sẽ biết.”

Thang máy dừng ở tầng 12, cửa vừa mở, Cố Liễu Liễu đã thấy Trang Tử Triều đang đứng đợi với vẻ mặt tươi rói.

“Trợ lý Trang?”

“Vâng, cô Cố, sếp của chúng tôi đang chờ cô đấy.” Trang Tử Triều làm một động tác mời: “Thẻ của mọi người không thể dùng ở tầng không phải khu phòng của khách lưu trú, nên khi các cô vừa vào thang máy, Khả Khả đã bảo tôi nhấn nút lên tầng.”

Cố Liễu Liễu quay lại nhìn Đới Khả Khả, rồi hỏi: “Hai người thân thiết như vậy từ khi nào thế? Phối hợp quá ăn ý.”

Trang Tử Triều: “Tất cả vì phục vụ các sếp thôi.”

Đới Khả Khả: “Còn không phải vì muốn tăng lương sao.”

Đến cửa phòng, Trang Tử Triều và Đới Khả Khả đứng sát nhau, cười tươi tiễn cô vào trong.

“Hai người đừng như vậy, tôi nghĩ đến một câu…”

“Câu gì?”

“Con đi ngàn dặm, mẹ già lo lắng.” Cố Liễu Liễu cau mày: “Hai người bây giờ giống hệt như cha mẹ đưa con đi mẫu giáo.”

Nụ cười của Đới Khả Khả hơi cứng lại, sau đó nhanh chóng cười hiền hơn: “Thế thì ngoan ngoãn vào đi, đừng để thầy giáo đợi lâu.”

Cố Liễu Liễu vừa vào phòng, hai người kia đã “bụp” một cái lập tức đóng cửa lại.

“Giang Việt, thầy Giang?” Cô đi một vòng quanh phòng khách, phòng khách ở đây còn lớn hơn cả phòng cô.

“Đến đây.” Giang Việt từ bên trong bước ra, trên tay cầm một tờ giấy.

“Gì thế?”

“Bản nhạc.”

Cố Liễu Liễu: “...”

Cô quên mất, Giang Việt dạy cô hát là rất nghiêm túc, còn nghiêm túc hơn cả người đang học.

“Uống chút nước rồi đứng đó hát một lần nghe xem.” Giang Việt ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu xem video tập dượt mà Đới Khả Khả gửi cho anh.

“Ừm, khá hơn lần trước một chút, mấy chỗ này kéo dài nhịp, lát nữa cầm bản nhạc hát theo.”

Giang Việt nói xong không thấy Cố Liễu Liễu trả lời, ngẩng đầu lên, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào mình.

“Sao vậy?” Giang Việt sờ mặt: “Cạo râu chưa sạch à?”

“Không phải.” Cố Liễu Liễu thở dài: “Anh nghiêm túc trông giống hệt thầy giáo dạy toán hồi cấp ba của em…”

“Vậy à? Thầy giáo dạy toán cấp ba của em cũng đẹp trai vậy à?”

Cố Liễu Liễu bĩu môi: “Tự luyến.”

Cô uống vài ngụm nước, rồi bị Giang Việt giục luyện hát.

“Đứng dậy hát.” Giang Việt chỉ đạo.

Cố Liễu Liễu đứng lên phía đầu ghế sô pha, cầm bản nhạc hát chay.

Giang Việt càng nghe càng cau mày: “Dừng lại, thôi, nên hát cùng nhạc đệm đi, em bị vấn đề về nhịp, có nhạc đệm sẽ tốt hơn.”

Có một thầy giáo nghiêm túc dẫn dắt, Cố Liễu Liễu cũng dẹp hết những suy nghĩ khác, tập trung luyện hát.

Luyện tập cho đến tối, cuối cùng Giang Việt mới cho dừng lại.

“Khá ổn rồi, để giọng nghỉ ngơi chút.”

Cố Liễu Liễu thở phào, ngay lập tức ngả người xuống sô pha: “Mệt quá, anh dạy người khác cũng nghiêm khắc vậy sao?”

Giang Việt ngẩng đầu lên: “Anh chưa từng dạy người khác.”

Anh đâu có thích dạy người khác, ngay cả Hoàng Tư Ngạn anh cũng chưa từng dạy, chỉ bảo cậu ấy tìm giáo viên thanh nhạc chuyên nghiệp, cùng lắm là thỉnh thoảng góp ý vài câu.

“Thật á?” Cố Liễu Liễu tỏ ra hứng thú: “Nhưng Khương Bạch Vi nói anh đã dạy cô ấy hát mà!”

Chiều nay cô vừa nghe được tin đồn này, biên đạo nói khi trò chuyện với Khương Bạch Vi, cô ta nói rằng thanh nhạc là do Giang Việt dạy.

Giang Việt nhíu mày: “Không có, anh chỉ nói rằng cô ta có vấn đề về hơi thở.”

Nếu thế cũng được xem là dạy thì anh có thể nói mình đã có học trò khắp nơi rồi.

“Cô ta cũng tham gia chương trình Trung Thu?”

“Đúng thế, cô ta, Lật Đường và Trần Hướng Trạch ở nhóm diễn trước, em, Tiểu Hoàng, Cảnh Hành Chỉ và Kim Tịch Yểu ở nhóm sau. Nhóm lớn của bọn em đều hát những bài nhạc phim kinh điển.”

Cố Liễu Liễu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thầy Nam Tuân và Tô Tô đang ở buổi tiệc của đài M, nếu tính toán thì đội ngũ chương trình “Rung động” của chúng ta, có vẻ như chỉ có mỗi anh là hoạt động riêng lẻ thôi!”

Giang Việt cầm ấm nước nóng lại gần, rót nước ấm cho cô: “Em cũng hoạt động riêng lẻ mà.”

“Em đâu có! Em có Tiểu Hoàng, bọn em còn có fan CP cơ mà!”

Giang Việt cười một tiếng: “Thật à? Fan CP của em trên siêu thoại cũng chưa tới nghìn.”

“Anh còn xem siêu thoại của em và Tiểu Hoàng nữa? Hừ, đàn ông cứ thích so sánh.” Cố Liễu Liễu với tay lấy cốc thủy tinh, uống một ngụm nước ấm.

Khi cô nhìn lên, thấy Giang Việt đang chăm chú nhìn cốc nước trong tay cô.

“Sao vậy?”

“Đó là cốc của anh.” Giang Việt vừa rồi đã đặc biệt đặt cốc của Cố Liễu Liễu ở bên tay phải để cô dễ lấy, nhưng không ngờ cô lại dùng tay trái.

Cố Liễu Liễu ngẩn người, nhìn cốc trong tay mình, rồi nhìn cốc trên bàn trà: “Xin lỗi…”

Cô l**m môi dưới, tuân theo nguyên tắc “chỉ cần mình không xấu hổ thì xấu hổ thuộc về người khác”, Cố Liễu Liễu đặt cốc trước mặt Giang Việt, rất điềm tĩnh nói: “Em không thấy, trả lại cho anh.”

“Không sao đâu.” Giang Việt cầm cốc lên, đưa lên miệng uống một ngụm nước.

Sau khi uống xong, thấy Cố Liễu Liễu có vẻ hoảng sợ, anh giả vờ hỏi: “Sao vậy?”

“Không, không có gì…”

Cố Liễu Liễu chịu thua.

Rõ ràng, Giang Việt còn không biết xấu hổ hơn cô.

--
 
Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc
Chương 38


Sáng hôm sau, buổi tổng duyệt toàn diện, nhóm của Cố Liễu Liễu gặp một số vấn đề.

Lật Đường và Trần Hướng Trạch gặp sự cố máy bay trễ giờ, nên không kịp đến đúng giờ.

Vì bảy người họ có một bài hát hợp ca cuối cùng, nên năm người đã đến còn phải đợi bọn họ đến rồi mới tổng duyệt.

Chờ từ 9 giờ đến 11 giờ, toàn bộ chương trình của buổi tiệc đều đã được duyệt, nhưng họ vẫn chưa đến. Cuối cùng, biên đạo thông báo cho họ biết, họ có thể tập dượt trước, Lật Đường và Trần Hướng Trạch sẽ tập dượt riêng vào buổi chiều.

Khi đến hiện trường, Khương Bạch Vi rõ ràng có vẻ tức giận, lên sân khấu xong cũng không chơi đàn, chỉ hát thử một lần rồi xuống sân khấu chờ.

Cố Liễu Liễu cầm mic lên sân khấu, hát thử với giọng nhỏ.

Giang Việt bảo cô buổi sáng nên tiết kiệm sức cho cổ họng, nếu không đến tối sẽ bị ảnh hưởng chất lượng âm thanh.

Nhân viên hiện trường có vẻ không mấy vui vẻ, vội vàng tập dượt xong rồi kết thúc.

Vào buổi trưa, Cố Liễu Liễu trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Cô vào Weibo, thấy từ khóa “Lật Đường máy bay trễ giờ” đã lên hot search. Lật Đường còn đăng một bài cảm thấy rất tội lỗi, nói rằng lo sợ không kịp tổng duyệt, ảnh hưởng đến chương trình buổi tối, nếu hiệu quả không tốt sẽ làm tổn thương đến fan.

Cố Liễu Liễu không nhịn được lườm một cái, thầm nghĩ cô ta đã làm gì mà giờ mới nghĩ đến.

Vì để một số diễn viên có thể tham gia buổi tiệc Trung Thu một cách suôn sẻ, Phương Quang Vĩ đã đặc biệt thúc đẩy tiến độ, cho họ rời khỏi sớm. Nhưng Lật Đường và Trần Hướng Trạch lại cứ phải đi chụp tạp chí đôi trong khoảng thời gian gấp gáp đó, nên mới làm chậm trễ mọi người.

Cô thở dài, đặt điện thoại sang một bên, nghỉ trưa để lấy lại sức.

Buổi chiều, khi Cố Liễu Liễu tỉnh dậy, cô nhận được tin nhắn trên WeChat, nói rằng Lật Đường và Trần Hướng Trạch đã đến nơi. Nhưng biên đạo nói rằng không còn thời gian để tổng duyệt hợp ca nữa, chỉ có thể để họ chuẩn bị riêng và làm quen với lời bài hát.

Trong phòng tắm, Cố Liễu Liễu gội đầu thật sạch, còn Đới Khả Khả thì đưa chuyên gia trang điểm vào phòng.

Đây là lần đầu tiên cô tham gia một buổi tiệc lớn, kể từ khi trang điểm tim cô đã đập nhanh, rất sợ sẽ gặp phải sự cố.

Thay trang phục biểu diễn xong, Cố Liễu Liễu nhìn đồng hồ, rồi xuống lầu, chuẩn bị đến hiện trường.

Lên xe, Cố Liễu Liễu nhìn thấy Giang Việt ngồi ở hàng ghế sau.

“Sao anh lại đến đây?” Cố Liễu Liễu giật mình.

Giang Việt giơ tay lên với chiếc máy tính bảng: “Đưa em đến, rồi ở bãi đậu xe xem trực tiếp, chờ đón em về.”

“Đi chỉ mất có mười phút, anh không thể ở khách sạn xem sao? Còn phải vất vả thế.”

Giang Việt cười rồi giúp cô chỉnh sửa váy, nhân lúc Đới Khả Khả đang nói chuyện với tài xế, anh nhanh chóng ghé vào tai Cố Liễu Liễu thì thầm: “Anh sợ em, nóng lòng muốn gặp anh.”

Cố Liễu Liễu đỏ cả mặt: “Tùy anh.”

Mười phút sau, Cố Liễu Liễu đến sân khấu phía sau.

Buổi tiệc đã bắt đầu, chương trình trên sân khấu đang biểu diễn tiết mục thứ hai.

Tiết mục của họ ở vị trí thứ bảy, còn khoảng một giờ nữa.

“Trước tiên chúng ta tập lại phần hợp ca, buổi sáng hai người không có mặt, năm người đã tập rồi.” Biên đạo tìm một phòng hóa trang trống: “Khi lên sân khấu, nếu ai chưa thuộc bài, thì người thuộc sẽ hỗ trợ một chút, phát sóng trực tiếp nên không thể có sự cố lớn. Nhất định không được không có âm thanh, mà cứ đứng đơ ra ở đó.”

“Chúng tôi tự hát sao?” Lật Đường hơi ngạc nhiên.

“Có âm thanh đệm, nhưng các bạn cũng phải hát. Không sao, bảy người mà.”

Chủ yếu là vì hợp ca, nếu bị lộ ra thì sẽ rất rõ ràng, vấn đề này buổi sáng họ còn đang thảo luận, cuối cùng quyết định là mở micro 50%.

Trong bảy người thì có hai người chuyên làm âm nhạc, trước đây Kim Tịch Yểu cũng đã làm tiết mục nhóm nữ, có ba người dẫn dắt, chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn.

Mặc dù Lật Đường không muốn, nhưng cũng phải nhượng bộ.

Bảy người thử tập hai lần, ngoài phần đơn ca của Lật Đường bị lệch tông ra, còn lại đều không có vấn đề gì.

“Tôi sẽ tập thêm một chút.” Cô ta đeo tai nghe ngồi sang một bên.

Chẳng mấy chốc, MC đã lên sân khấu.

Cố Liễu Liễu đứng bên cạnh sân khấu, có chút căng thẳng mà nắm chặt tay.

Khi Lật Đường và Trần Hướng Trạch bắt đầu hát, Cố Liễu Liễu nhận ra đó là bản thu âm phòng thu.

Cô nhìn về phía Hoàng Tư Ngạn, người này không thấy lạ lẫm, tiến lại gần thì thầm: “Chỉ có tôi, cô và Kim Tịch Yểu là mở mic.”

Cố Liễu Liễu gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy tò mò: “Các ca sĩ chuyên nghiệp có nhất thiết phải mở mic không?”

Hoàng Tư Ngạn nhún vai: “Chưa chắc đâu, tôi chỉ biết nếu ca sĩ của Thanh Việt hát nhép, có lẽ ngày hôm sau sẽ nhận được thư chấm dứt hợp đồng.”

Giang Việt rất ghét hát nhép, anh cảm thấy nếu không đủ khả năng thì đừng tham gia chương trình lớn, hát nhép còn tồi tệ hơn nhiều so với hát thật nhưng bị mất tiếng.

“Nào, chúng ta cùng hoan nghênh ba khách mời, gửi lời chúc Trung Thu đến khán giả của chúng ta.” Sau khi ba người trên sân khấu hát xong, được MC mời lên sân khấu.

Cố Liễu Liễu làm sạch cổ họng, uống một ngụm nước để làm ẩm.

Ba người trên sân khấu lần lượt gửi lời chúc Trung Thu, sau đó MC lại hỏi vài câu.

“Thực ra nhóm khách mời tiếp theo có bốn người, đều rất có liên quan đến các bạn, tôi muốn hỏi các bạn mong đợi khách mời nào nhất?”

Cố Liễu Liễu và Hoàng Tư Ngạn trao đổi ánh mắt, người sau híp mắt lại, vẻ mặt như mong đợi xem trò hay.

“Tôi mong đợi thầy Cảnh, tôi đã hợp tác với thầy ấy, nhưng chưa nghe thầy ấy hát bao giờ.” Người đầu tiên trả lời là Trần Hướng Trạch, một câu trả lời rất nghiêm chỉnh.

Microphone được đưa cho Khương Bạch Vi: “Tôi mong đợi Hoàng Tư Ngạn, tôi đã bỏ phiếu cho anh ấy.”

MC: “Vậy Lật Đường thì sao?”

Lật Đường cười, tiếp nhận micro: “Chắc là Liễu Liễu, dù tôi từng ở chung công ty với cô ấy, nhưng chưa bao giờ nghe cô ấy hát, mỗi lần tụ tập ở KTV cô ấy đều không chịu hát, không biết vì sao.”

MC: “Ồ? Chưa bao giờ nghe qua sao? Vậy hôm nay khán giả có cơ hội rồi.”

Lật Đường nghiêng đầu: “Đúng vậy.”

“Lật Đường làm chúng ta chờ đợi đấy, vậy bây giờ xin mời nhóm nghệ sĩ tiếp theo, mang đến cho chúng ta liên khúc bài hát điện ảnh.”

Hoàng Tư Ngạn làm dấu tay động viên Cố Liễu Liễu: “Cho cô ta biết mặt đi.”

Cố Liễu Liễu từ từ bước lên sân khấu, đứng tại vị trí trong buổi tổng duyệt.

Lúc này, tiếng hoan hô dưới sân khấu không ngớt, các bình luận trên livestream cũng rất sôi nổi.

[Nhớ lần trước đội ngũ phim của họ đi tập huấn, Cố Liễu Liễu cũng không hát, lý do gì đó là cổ họng không tốt, cuối cùng vẫn là Giang Việt thay cô ấy.]

[Hát không ra gì à? Vậy bảo sao ngày thường không dám hát, các buổi tiệc lớn thì đều giả hát, kỹ thuật âm thanh đã sửa hết rồi.]

[Để cho các người đẹp có khuyết điểm đi! Đẹp, biết diễn, biết nấu ăn, không biết hát thì sao? Xấu hổ à?]

[Hát nhép không xấu hổ à? Nếu không biết hát thì đừng đến đây, hoặc học theo người trước, đọc thơ cũng tốt.]

[Hiện tại phần lớn nghệ sĩ đều hát nhép, chỉ chăm chăm vào Cố Liễu Liễu làm gì? Lật Đường còn không theo kịp lời, thấy rõ rằng hát nhép không có tâm.]

Giang Việt tắt bình luận, từ từ đeo tai nghe.

Cố Liễu Liễu nhắm mắt, nhẹ nhàng hát.

Cô mặc một bộ lễ phục trắng với yếu tố Trung Quốc, bên cạnh là làn sương mờ ảo, như chốn tiên cảnh.

Ngay khi cô mở miệng, những ai có tai đều có thể nghe ra, cảm giác thật và giả hát rất khác biệt.

Cố Liễu Liễu không phải ca sĩ chuyên nghiệp, hơi thở không đủ, khi đổi hơi có âm thanh hít nhẹ, nhưng không đáng kể.

Nếu là người khác, Giang Việt chắc chắn sẽ nhắc nhở họ quay về luyện hơi, nhưng khi âm thanh này rơi vào tai Giang Việt, lại nghe rất dễ chịu.

Khi bài hát đến đoạn giữa, Giang Việt mở bình luận, quả thật các netizen đã đổi phong cách.

[????? Cố Liễu Liễu hát hay như vậy sao?]

[Chấn động, cô ấy hát thật kìa, vừa mở miệng đã thấy khác biệt rõ ràng với Lật Đường, vừa rồi có một chỗ bị trễ nhịp!]

Giang Việt thấy bình luận này thì nhíu mày, chỗ nào bị trễ nhịp? Anh không nghe ra.

[Cho nên vừa rồi Lật Đường châm chọc gì? Cô ấy hát còn hay hơn mười lần so với cô ta! Cô ta trong phòng thu âm mà còn không bằng Cố Liễu Liễu nữa.]

[Ôi ôi ôi, chân tôi mềm nhũn rồi, Liễu Liễu hôm nay đẹp quá, trang điểm cũng đẹp hơn nhiều!]

[Chị em ơi, các bạn quên rồi sao? Cô ấy và Giang Việt đang ghi hình chương trình, có thể do anh ấy dạy đó!]

[Đừng đùa, người trước là Khương Bạch Vi, khi phỏng vấn nói rằng Giang Việt dạy cô ta hát, không phải cũng hát nhép à, còn phải chỉnh âm thanh đến mức không nhận ra?]

[Hay quá, quá hay, chị ơi, phát hành album đi!]

Giang Việt theo dõi bình luận với sự hứng thú, thấy netizen cũng có gu âm nhạc, mắt nhìn khá tốt.

Khi bài hát kết thúc, máy quay từ từ zoom vào.

Cố Liễu Liễu mỉm cười về phía máy quay, giơ micro lên: “Bài hát này là “Người Trong Tim”, dành tặng cho người trong lòng tôi.”

Giang Việt mỉm cười, rồi từ từ nở nụ cười, không thể ngừng lại được.

Vài giây sau, anh thấy bình luận xuất hiện một đám chuột chũi chỉ biết kêu ah ah.

[Ah ah ah ah, đây là Liễu Liễu hát cho tôi!]

[Con gái, ta chính là người trong lòng của con! Liễu Liễu nhìn mẹ, mẹ yêu con!]

[Người phụ nữ này quá tuyệt vời, trái tim của chế đã đầy người chưa, mị nhẹ lắm, chỉ cần một chút chỗ thôi là được!]

Nụ cười trên mặt Giang Việt dần biến mất, anh nhíu mày lại, nhanh chóng tắt bình luận.
 
Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc
Chương 39


Sau khi chương trình của Cố Liễu Liễu kết thúc, Giang Việt cũng tắt livestream. Trong xe quá ngột ngạt, anh đeo khẩu trang rồi xuống xe để hít thở không khí trong lành.

Giữa tháng 9 ở thành phố A, cơn nóng mùa thu vừa qua, buổi tối còn khá mát mẻ.

Chỉ mới ra ngoài không lâu, Giang Việt đã thấy một chiếc SUV màu đen đang chạy về phía mình. Ở đây là nơi có nhiều ngôi sao, nên cũng có không ít paparazzi.

Anh vô thức kéo vành mũ xuống, quay lưng đi.

“Thầy Giang?” Liễu Phương Hoa hạ cửa sổ ghế sau xuống, nhìn xa xa không chắc chắn có phải là Giang Việt không.

Giang Việt quay đầu lại, gật đầu với Liễu Phương Hoa: “Chào chị.”

“Đang đợi Liễu Liễu hay là Hoàng Tư Ngạn?” Sau khi hỏi xong, Liễu Phương Hoa nhanh chóng lắc đầu, tự phủ nhận câu hỏi của mình: “Chắc là đợi Liễu Liễu rồi?”

Ai mà làm ông chủ đứng đợi nghệ sĩ công ty vào buổi tối ở bãi đậu xe?

“Ừ, lát nữa mọi người còn có việc khác à?” Giang Việt thấy cô ấy ăn mặc trang trọng.

Liễu Phương Hoa xuống xe, nhìn đồng hồ: “Hẹn gặp đạo diễn Triệu Hoành, đưa Liễu Liễu đi gặp mặt.”

Trước đó Giang Việt đã nghe Cố Liễu Liễu nhắc đến Triệu Hoành một lần, anh tính toán thời gian: “Cô ấy chắc sắp ra ngoài rồi.”

“Hai người…” Liễu Phương Hoa đánh giá anh.

Giang Việt biết cô ấy đang định hỏi gì, khẽ cười một tiếng: “Chưa.”

“Hiểu rồi.” Liễu Phương Hoa gật đầu: “Cũng sắp rồi.”

Hai người đều im lặng hiểu nhau, nghe thấy từ xa có tiếng người nói, Liễu Phương Hoa vô thức đứng chắn trước Giang Việt: “Cậu lên xe trước đi.”

“Liễu Liễu.” Giang Việt nhận ra giọng nói của Đới Khả Khả.

Đới Khả Khả nhanh chóng nhìn rõ người đến, vẫy tay từ xa về phía Liễu Phương Hoa, hào hứng nói: “Chị! Sao chị lại đến đây?”

Đới Khả Khả đi đến bên cạnh Liễu Phương Hoa: “Làm gì mà đẹp thế? Tối có hẹn à?”

Cô ấy cảm thấy lúc đầu Liễu Phương Hoa quá nghiêm nghị, nên có hơi sợ hãi, nhưng sau một thời gian làm quen thì cũng dần trở nên thoải mái.

“Có, đưa Liễu Liễu đi gặp Triệu Hoành.” Liễu Phương Hoa vẫy tay về phía Cố Liễu Liễu: “Triệu Hoành và chồng của Thư Xán Hạ đang bàn về hợp tác mới, giờ đang uống rượu ở nhà họ.”

“Vậy em qua đó có tiện không?” Cố Liễu Liễu nhớ rằng đạo diễn Triệu Hoành không thích liên hệ riêng với diễn viên.

“Không sao, Hạ Hạ vừa gọi cho chị, nói là đã báo với Triệu Hoành rồi.”

Liễu Phương Hoa giúp cô chỉnh lại phấn kim trên vai: “Chỉ là gặp mặt thôi, không sao đâu. Hơn nữa, nếu ông ấy thấy không phù hợp ngay từ cái nhìn đầu tiên thì chúng ta cũng không cần tốn công sức.”

“Cũng được.” Cố Liễu Liễu gật đầu. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Sau đó cô quay sang nhìn Giang Việt, cười hỏi: “Thầy Giang, vừa nãy em hát thế nào?”

“Rất tốt.” Giang Việt lấy một chai nước ngọt từ ghế sau, mở nắp và đưa cho Cố Liễu Liễu: “Đây.”

Đây là chai nước ngọt mà cô đã đòi từ trưa, Giang Việt nói uống đồ ngọt có thể làm ảnh hưởng đến giọng hát, nên anh đã mang theo để cô uống sau khi hát xong.

Cố Liễu Liễu nhận lấy chai nước, vẫy tay với anh: “Thế em đi đây, anh về khách sạn cùng họ đi, không cần đợi em.”

“Được.” Giang Việt đưa cô lên xe, sau đó cùng Đới Khả Khả và mọi người trở về khách sạn.

Nhà của Thư Xán Hạ nằm ở ngoại ô xa của thành phố A. Khi Cố Liễu Liễu đến, Triệu Hoành đã uống xong một vòng, đang ôm con mèo của gia đình không chịu buông.

“Đến rồi à?” Thư Xán Hạ ra mở cửa: “Vào đi, vừa mới xem phần hát của em.”

“Chị Hạ Hạ.” Cố Liễu Liễu thường trò chuyện với cô ấy qua WeChat, hôm nay coi như là lần đầu gặp mặt ngoài đời.

“Đạo diễn Triệu và chồng chị đang ở phòng khách, đi thôi.” Thư Xán Hạ kéo tay Cố Liễu Liễu vào trong nhà, “Đừng lo lắng, Triệu Hoành không nghiêm khắc khi không làm việc đâu.”

“Nghe như ai đang làm hỏng danh tiếng của tôi?” Triệu Hoành ngẩng đầu lên, con mèo trong lòng ông ấy ngay lập tức nhảy xuống.

“Chào đạo diễn Triệu, tôi là Cố Liễu Liễu.” Cố Liễu Liễu cười chào hỏi.

Triệu Hoành đánh giá cô một lượt: “Ừ, tôi đã xem phim của cô rồi. Phim cô tranh một người đàn ông với em gái, vợ tôi rất là thích.”

Cố Liễu Liễu cười ngượng ngùng, không hổ là “tác phẩm nổi tiếng” của cô trong số các phụ nữ trung niên.

“Ngồi đi.” Thư Xán Hạ kéo cô ngồi xuống, rồi giới thiệu: “Đây là chồng tôi, Tần Tích, còn ở trong góc kia là con mèo của tôi tên là Hai Vạn.”

“Chào thầy Tần.” Cố Liễu Liễu có chút bối rối: “Tôi đã xem tác phẩm của thầy từ lâu, rất thích.”

“Hôm nay không nói chuyện công việc, cô có uống rượu không?” Triệu Hoành hỏi.

“Tôi không uống được…” Cố Liễu Liễu ngẩng đầu nhìn Liễu Phương Hoa.

“Nhìn cô ấy làm gì? Tôi không bao giờ ép người khác uống rượu, không uống rượu thì uống trà.” Triệu Hoành uống cạn cốc rượu, rồi cầm bình trà lên định rót cho cô, nhưng sau đó lại nhanh chóng đặt xuống: “Thôi, uống trà buổi tối khó ngủ, cô uống nước trắng đi.”

Mọi người tụ tập ở phòng khách, xem nốt phần còn lại của chương trình Trung Thu.

Triệu Hoành uống nhiều nói chuyện nhiều, thấy diễn viên quen thuộc nào là bắt đầu kể chuyện thị phi của họ.

Khoảng 12 giờ đêm, Thư Xán Hạ phải lên lầu nghỉ ngơi, bọn họ cũng chuẩn bị tạm biệt.

Triệu Hoành gọi Cố Liễu Liễu đang chuẩn bị ra về: “Này, cô gái.”

Ông ấy chỉ vào chân của Cố Liễu Liễu, chậm rãi nói: “Tôi nghe Hạ Hạ nói trước đây cô đã bị ngã từ ngựa xuống, giờ thế nào rồi? Còn dám cưỡi ngựa không?”

“Dám.” Cố Liễu Liễu không do dự: “Gần đây tôi học cưỡi ngựa, giờ đã có thể chạy được rồi.”

Triệu Hoành gật đầu, hài lòng: “Tốt, có tinh thần kiên cường.”

“Cô kéo tóc mái sang một bên, để tôi xem.” Triệu Hoành chỉ vào tóc mái của Cố Liễu Liễu: “Trong phim cổ trang không phù hợp với kiểu này, tôi muốn xem mặt.”

Hôm nay cô để tóc mái mỏng ở hai bên thái dương, thợ làm tóc còn cắt một chút tóc vụn, khiến đường chân tóc của cô trông nhiều hơn.

Cố Liễu Liễu nghe Triệu Hoành nói vậy, thì không nói nhiều, lập tức gạt tóc mái lên phía trên, không chút ngại ngùng.

Triệu Hoành nheo mắt: “Tốt, khá nghiêm túc, được rồi, đi đi, nhớ đến thử vai sau nhé.”

“Vâng, cảm ơn đạo diễn!” Cố Liễu Liễu có chút vui mừng.

Vì Triệu Hoành đã nói sẽ để cô thử vai, nên ít nhất ấn tượng của ông ấy về cô cũng khá tốt.

“Đừng cảm ơn vội, nếu không qua, đừng mắng tôi.” Triệu Hoành vẫy tay: “Đi đi, trên đường cẩn thận.”

Ngay lập tức, ông ấy cúi xuống, tìm mèo trong nhà: “Mimi, Mimi ra đây, ta phải đi rồi…”

Cố Liễu Liễu bị dáng vẻ của ông ấy làm vui vẻ, khẽ mỉm cười, thoải mái đi ra ngoài cùng Liễu Phương Hoa.

“Đừng vui mừng quá sớm, đường còn dài.” Mặc dù Liễu Phương Hoa cũng vui, nhưng vẫn phải cảnh tỉnh cô.

“Biết ạ, ít nhất hôm nay là một khởi đầu tốt đẹp.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Trên đường, Cố Liễu Liễu dựa vào cửa sổ xe nhìn phong cảnh bên ngoài.

Cô suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn hỏi câu hỏi mà mấy ngày qua luôn muốn hỏi: “Chị Phương Hoa, nếu sau này, em nói nếu... nếu em và Giang Việt quay lại, phản ứng của cư dân mạng sẽ thế nào?”

Cô chờ hai giây, Liễu Phương Hoa không trả lời.

Cố Liễu Liễu quay lại nhìn, thấy cô ấy đã dựa vào lưng ghế ngủ rồi.

---

Sau khi nghỉ ngơi một đêm tại khách sạn, Cố Liễu Liễu lại nhanh chóng trở về thành phố B để quay phim.

Do các diễn viên chính trong đoàn phim nghỉ phép trong dịp Trung Thu, nên tiến độ của đoàn phim bị chậm lại khá nhiều.

Sau khi làm việc liên tục ở thành phố B, Cố Liễu Liễu bị kéo vào một cuộc quay phim căng thẳng. Từ sáng sớm lúc 6 giờ đến tối khuya lúc 12 giờ rưỡi, khi cô về đến khách sạn thì gần như đã mất hết sức lực.

Khi tình cờ nhìn thấy cửa phòng bên cạnh mở, cô không suy nghĩ nhiều, đã gọi vào trong: “Cô ơi, làm ơn đưa cho tôi một cái mũ tắm dùng một lần.”

Cố Liễu Liễu mơ màng dựa vào quầy bar trong phòng mình mà chờ đợi. Đợi mãi không thấy cô đâu, nhưng lại gặp Giang Việt.

Anh cầm hai cái mũ tắm trong tay, hỏi cô: “Vừa mới nghỉ quay?”

Cố Liễu Liễu chớp mắt, phản ứng chậm chạp nhận lấy mũ tắm: “Anh đến rồi à? Anh quay phim lúc nào vậy?”

“Sáng ngày kia, quay cảnh anh chết làm em khóc, đạo diễn Phương không nói với em à?”

“À... hình như có nhắc đến, em vừa quên mất.” Cố Liễu Liễu vỗ trán, cố gắng mở to mắt: “Hôm nay em cảm thấy cả người cứ như một con quay, cứ quay mãi không dừng... Đầu óc đã bỏ nhà ra đi rồi.”

“Bỏ nhà ra đi?” Giang Việt cười nhẹ: “Chẳng lẽ suốt hai mươi bốn năm qua, nó đều ngoan ngoãn ở trên cổ em hả?”

Cố Liễu Liễu từ từ nâng tay lên, dùng ngón trỏ chỉ vào vai Giang Việt: “Anh đừng tưởng em không nghe ra, anh đang nói em không có não.”

Giang Việt vừa định nói gì đó, đã bị Cố Liễu Liễu đẩy ra ngoài cửa.

“Nhưng em quyết định hôm nay sẽ không tính toán với anh, em cần đi ngủ rồi, em không chịu nổi nữa.”

Cố Liễu Liễu đóng cửa phòng lại, sau khi rửa mặt xong thì ngã ngay lên giường, ngủ không biết trời đất.

Sáng hôm sau, cô bị Đới Khả Khả kéo dậy từ giường, uống một cốc cà phê americano.

“Chị ổn không?” Đới Khả Khả cảm thấy cô giống như một cái xác sống.

“Ổn, diễn viên nữ không thể nói không ổn.” Cố Liễu Liễu nhanh chóng thay quần áo và rửa mặt rồi ra ngoài.

Một ngày quay phim nữa trôi qua, nhưng hôm nay Phương Quang Vĩ khá nhân đạo, sau 4 giờ rưỡi chiều không sắp xếp cảnh quay của Cố Liễu Liễu nữa.

Trước khi rời đi, Phương Quang Vĩ dặn dò: “Cô về nhà nhớ xem kỹ cảnh quay sáng mai nhé, chúng tôi sẽ quay cảnh bình minh, nhất định không thể chậm trễ, biết không?”

Cố Liễu Liễu gật đầu: “Dạ, đã biết thưa đạo diễn.”

Trước khi về khách sạn, cô đã đến bộ phận đạo cụ, yêu cầu người phụ trách cố gắng mượn cho cô con ngựa quen thuộc, để khi cưỡi ngựa có thể thoải mái hơn.

Về đến khách sạn, Cố Liễu Liễu ngồi nhìn kịch bản, ngây người.

Cảnh quay này trên kịch bản chỉ có vài dòng chữ ngắn gọn, không có nhiều lời thoại, nhưng cảm xúc là phần nặng nề nhất trong tất cả các cảnh quay của cô, nhất định không thể làm hỏng.

Dù đã học diễn xuất hai năm, nhưng với các cảnh khóc, cô vẫn chủ yếu dựa vào cảm xúc nhập vai, không có nhiều kỹ thuật.

Những mẹo như nghĩ về những điều buồn trước khi quay, hoặc xát hành tây... đều không có tác dụng với cô. Cố Liễu Liễu cần thực sự hòa mình vào vai diễn mới có thể khóc được, như vậy mới có thể đảm bảo mỗi cảnh quay đều chân thật.

Nhưng nhược điểm của việc quay phim là các cảnh bị quay lộn xộn, cảnh này và cảnh sau thường tách biệt.

Hôm nay cô quay cảnh vui vẻ suốt cả ngày, sáng mai phải chuyển từ niềm vui sang nỗi buồn.

Buổi tối, Đới Khả Khả mang bữa tối vào. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Thầy Giang nói một lát nữa sẽ ăn cơm cùng chị, anh ấy đang ở dưới lầu nói chuyện với đạo diễn Phương, sắp lên rồi.”

Cố Liễu Liễu gỡ tai nghe ra: “Bảo anh ấy đừng đến.”

“Sao vậy?” Đới Khả Khả giúp cô mở hộp cơm: “Các sếp cãi nhau à?”

“Không phải.” Cố Liễu Liễu thở dài, đóng kịch bản lại: “Trước khi Thẩm Nghiên chết, họ đã một năm không gặp nhau.”

Đới Khả Khả ngẩn ra vài giây, mới nhớ ra Thẩm Nghiên là nhân vật do Giang Việt đóng trong phim.

“Vậy thì sao?”

“Thì chị và anh ấy từ giờ đến sáng mai đừng gặp nhau, chị cần tìm cảm giác.” Cố Liễu Liễu nghiêm túc nói.

Đới Khả Khả nhìn cô, cố gắng tìm bằng chứng cô đang đùa, nhưng không thấy.

Có lẽ mỗi diễn viên đều có cách đặc biệt để nhập vai, Đới Khả Khả nhanh chóng bình tĩnh lại: “Vâng, em sẽ đi nói với thầy Giang, bảo anh ấy đừng đến.”

“Được rồi.” Cố Liễu Liễu lại đeo tai nghe lên: “Cả em và Nại Nại cũng đừng đến, chị cần yên tĩnh một mình.”

“Vâng, em đi trước đây.” Đới Khả Khả nhìn cô vài lần, cảm thấy không yên tâm, rồi ra ngoài đóng cửa lại.

Cô ấy vừa đi ra ngoài không lâu thì gặp Giang Việt.

Đới Khả Khả lập tức tiến lên chặn anh lại: “Thầy Giang, sếp bọn em nói tối nay không muốn gặp anh.”

“Chị ấy nói tối nay cần tự nhập vai, nói gì đó là anh và chị ấy trong phim đã một năm không gặp, nên cần tìm cảm giác?”

Giang Việt có chút bất lực: “Trước đó quay cảnh kết hôn sao không thấy cô ấy cần tìm cảm giác?”

“À?” Đới Khả Khả ngẩn người.

Giang Việt phẩy tay: “Không sao, tôi biết rồi, cô đi làm việc đi.”

“Vâng, thầy Giang, anh nhất định…”

“Tôi sẽ không làm phiền cô ấy, yên tâm.”

Đới Khả Khả gật đầu, bước ra ngoài hành lang, quay đầu nhìn lại ba lần, cho đến khi thấy Giang Việt dùng thẻ vào phòng của mình thì mới nhanh chóng rời đi.

---

Phương Quang Vĩ nói phải quay cảnh bình minh, nên thời gian dậy của cả đoàn phim được đẩy lên sớm hơn ba giờ.

Cố Liễu Liễu đã ngồi trong phòng trang điểm từ 3 giờ sáng, tối qua cô chỉ ngủ được hơn bốn giờ, mắt vẫn còn đỏ.

“Nếu mệt thì chợp mắt một chút.” Người trang điểm cũng mệt, nhưng cô ấy có thể tranh thủ ngủ khi mọi người quay phim.

“Không sao.” Cố Liễu Liễu nhìn mình trong gương, đây là kiểu tóc buộc hiếm hoi từ khi cô vào đoàn phim, còn đặc biệt mặc chiếc váy giống như khi gặp chồng lần đầu.

Sau khi hoàn thành kiểu tóc, cô và Giang Việt cùng lên xe lên núi.

Trên núi dựng một lều tạm để nghỉ, Phương Quang Vĩ ngồi trong lều chỉ đạo, tóm tắt cách di chuyển. Hai người đã có chút kinh nghiệm từ lần trước, nên lần này không cần phải nói kỹ.

Kiểu trang điểm chiến đấu của Giang Việt chỉ được làm một nửa, phần còn lại sẽ dùng gói máu bổ sung khi đến địa điểm quay phim.

Phương Quang Vĩ thấy Cố Liễu Liễu luôn cúi đầu, thì đứng dậy ra ngoài không làm phiền cô chuẩn bị cảm xúc. Ra đến ngoài, thấy trời đã sáng mờ, ông ấy lập tức gọi Giang Việt đi chuẩn bị, các bộ phận sẵn sàng.

Hai mươi phút sau, Cố Liễu Liễu dẫn ngựa đến cách địa điểm quay vài chục mét.

“Có thể cưỡi ngựa rồi, nhanh lên, mặt trời sắp mọc.” Phương Quang Vĩ gọi qua bộ đàm: “Các bộ phận chuẩn bị.”

Cố Liễu Liễu cưỡi ngựa, từ từ tiến lên.

Khi lên ngựa, cô nhìn thấy cảnh vật cách đó vài chục mét, trên mặt đất có nhiều người nằm, máu chảy đầy đất.

Cô như thể có thể ngửi thấy mùi tanh của máu tràn ngập trong rừng, nắm chặt dây cương từ từ tiến về phía trước, mắt chăm chú nhìn vào người ở giữa đội hình, người có áo giáp khác biệt với mọi người mà thất thần.

Khi đến vị trí đã định, Cố Liễu Liễu xuống ngựa.

Cô cầm dây cương đã cạn sức, khi rơi xuống đất tay không nắm chặt, chân cũng loạng choạng, ngay lập tức ngã xuống đất.

Đây là tình huống không được thiết kế, Phương Quang Vĩ không dừng lại.

Phương Quang Vĩ chỉ huy máy quay theo dõi, vô thức nín thở, nhìn biểu cảm của Cố Liễu Liễu trên màn hình.

Cô cúi xuống, dường như không thể tin chồng đã qua đời, còn ôm hy vọng nhỏ nhoi, nhẹ nhàng lật mặt Giang Việt lại.

Mặt Giang Việt đầy máu, còn có một vết thương sâu bị thương bởi lưỡi giáo, kéo sâu vào xương mày.

Nước mắt của Cố Liễu Liễu từng giọt rơi xuống, rơi trên gương mặt vô hồn của anh, rơi trên áo giáp lạnh lẽo... Cô từ khóc lặng lẽ, chuyển sang khóc không thành tiếng.

Giang Việt nhắm mắt để mặc nước mắt cô rơi trên mặt mình, không nhúc nhích. Toàn thân anh mềm nhũn, Cố Liễu Liễu ôm anh vào lòng, cảm nhận được cơ bắp toàn thân anh đều đã thả lỏng.

Tiếng khóc của Cố Liễu Liễu dần yếu đi, cô từ từ cúi đầu, dùng má mình dán sát vào má của Giang Việt.

“Được rồi, cắt!” Phương Quang Vĩ cầm bộ đàm đi về phía họ: “Rất tốt, qua luôn.”

Cố Liễu Liễu nghe thấy lời nói của ông ấy, cảm xúc vừa mới kìm nén không còn chịu nổi nữa, ôm Giang Việt khóc to.

Cô đặt đầu lên ngực Giang Việt, nước mắt chảy liên tục.

Tay Giang Việt dính máu và bùn, anh đưa tay ra hỏi nhân viên lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.

“Còn khóc làm gì?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

“Huhuhu, không, không nín được, anh không cần, không cần để ý đến em…” Cố Liễu Liễu bám vào vai anh, khóc còn thảm hơn cả trong cảnh quay.

Phương Quang Vĩ cảm thấy có chút ngại ngùng, an ủi cô vài câu nhưng không thấy hiệu quả.

“À... Thầy Giang, anh đưa cô ấy về lều nghỉ một chút đi, cảnh quay tiếp theo vẫn còn sớm.”

Giang Việt nghe vậy, vỗ vai Cố Liễu Liễu: “Em có thể tự đứng dậy không?”

Cố Liễu Liễu lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không, không thể, chân em mềm nhũn rồi.”

“Vậy thì thả tay ra trước đã.” Giang Việt tự đứng dậy, rồi cúi xuống bế cô lên.

“Không được, ư ư, tay của anh…” Cố Liễu Liễu vừa khóc vừa muốn xuống.

“Không sao đâu, đừng động đậy.” Giang Việt đặt khăn giấy lên mặt cô, khăn giấy nhanh chóng bị nước mắt thấm ướt.

Sau khi bế cô về lều, Giang Việt đặt Cố Liễu Liễu lên ghế, rồi tháo bỏ lớp giáp bẩn, và đi ra ngoài rửa tay.

Rửa tay xong trở lại, anh thấy Cố Liễu Liễu đang nằm sõng soài trên bàn, vẫn còn đang nức nở.

Khi thấy Giang Việt đến gần, Cố Liễu Liễu đưa tay về phía anh.

Giang Việt chỉ mặc một lớp áo mỏng bên trong, anh đến gần Cố Liễu Liễu, vừa định nói gì đó, thì đột nhiên bị cô ôm chặt lấy hông.

Anh cảm nhận được toàn thân Cố Liễu Liễu đang run rẩy, cô ôm anh chặt hơn cả lúc quay phim.

“Được rồi, đừng khóc nữa.” Giang Việt vỗ lưng cô, giúp cô bình tĩnh lại: “Sao cứ như xả nước từ vòi vậy?”

“Em không thể kìm chế được…” Cố Liễu Liễu khóc đến không thở nổi, nghẹn ngào nói: “Em, em tối qua còn lo lắng, sợ hôm nay không khóc ra được, ưm…”

“Vậy mà hôm nay lại khóc thành thế này?” Giang Việt lau nước mắt cho cô, muốn giúp cô chuyển hướng suy nghĩ, vui vẻ hơn một chút: “Có nghĩa là kỹ năng diễn của Cố Liễu Liễu rất tốt, cần khóc thì có thể khóc ra.”

Cố Liễu Liễu lắc đầu, chu miệng: “Không phải, do vừa thấy mặt anh, em mới không kìm được…”

Cô buông tay ra, nhẹ nhàng treo tay lên hông anh.

Cố Liễu Liễu ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đầy nước mắt.

“Em vừa nghĩ, anh lại sắp rời xa em rồi.” Cô nói với giọng tủi thân, có chút nghẹn ngào, “Lần trước chia tay, em đã nhịn mấy ngày không khóc, hôm nay thì không chịu nổi…”

Giang Việt ngẩn người hai giây, nhìn vẻ mặt cô, trái tim anh như bị ai đó siết chặt, đau đến mức không thở nổi.

Anh cảm thấy mắt mình cay cay, ngồi xuống bên cạnh Cố Liễu Liễu, ôm cô vào lòng, rồi thì thầm: “Xin lỗi…”

Cố Liễu Liễu lắc đầu, học theo cách Giang Việt an ủi cô, vỗ lưng anh: “Không có, anh đừng nói xin lỗi.”

Cô đặt đầu vào hõm vai Giang Việt, dần dần bình tĩnh lại.

Khóc một hồi cảm thấy khát, Cố Liễu Liễu nhẹ nhàng kéo tay áo anh: “Giang Việt, em muốn uống nước.”

“Để anh đi lấy.” Giang Việt nghe vậy lập tức đứng dậy.

Trong góc lều có hai chai nước khoáng, anh cúi xuống lấy một chai, rồi dùng giấy lau sạch nắp chai.

Anh quay lưng về phía Cố Liễu Liễu, nhanh chóng lau mắt rồi cúi đầu đi đến bên cô, mở nắp chai và đưa cho cô.

Cố Liễu Liễu uống nước, rồi dùng xịt khoáng làm ướt mặt và lau sạch, làm cho mình gọn gàng lại.

Cô hít một hơi dài, xoa xoa đôi mắt đã đỏ, quay sang nhìn Giang Việt. Cố Liễu Liễu chọc chọc tay anh: “Giang Việt, em cảm thấy chúng ta…”

Giang Việt nhìn vào mắt cô, vô thức ngồi thẳng người, nín thở, tràn đầy mong chờ vào điều cô sắp nói tiếp.

“Chúng ta nên ra ngoài nhanh thôi, mọi người đã thấy em khóc sưng cả mắt, anh lại bế em vào lều, nếu ở trong lều quá lâu, chắc chắn sẽ bị người khác bàn tán.”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Con trai: ư ư ư, anh đã chuẩn bị sẵn để nói đồng ý rồi, sao lại thế này QAQ
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back