Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc

Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc
Chương 65


Trở lại phòng nghỉ, Cố Liễu Liễu và Giang Việt chờ đến khi công bố xếp hạng rồi mới thu dọn đồ để chuẩn bị rời đi.

Tổng cộng có mười hai khách mời thường trú, lần này Hoàng Tư Ngạn xếp hạng 5, Văn Tâm Dư và Bùi Tư Lai lần lượt đứng thứ 4 và thứ 6.

“Chỉ cần không làm vướng bận họ là được.” Cố Liễu Liễu tháo những phụ kiện trên tóc xoăn ra và đặt vào hộp, những món này đều là đồ quý của stylist.

Sau đó cô và Giang Việt đóng cửa phòng nghỉ, rồi đi thang máy xuống tầng dưới.

Thang máy dừng lại ở tầng của trường quay, Văn Tâm Dư tinh mắt, ngay lập tức chạy nhanh lên và nhảy vào vòng tay của Cố Liễu Liễu.

“Chị Liễu Liễu, chị và thầy Giang về rồi à?” Lần này Văn Tâm Dư có sự tiến bộ rất lớn, thứ hạng đã tiến lên 5 bậc so với lần trước.

“Ừ, về đây. Em tiếp tục cố gắng nhé.” Cố Liễu Liễu vỗ nhẹ vai cô ấy.

Sợ ảnh hưởng đến việc đi lại của nhân viên trong tòa nhà, họ rời khỏi thang máy để nói chuyện.

Khi vừa bước ra ngoài, Cố Liễu Liễu vô tình nhìn thấy Bùi Tư Lai đứng bên cạnh, anh ta dường như có chút lúng túng, thỉnh thoảng liếc nhìn Giang Việt, không nói lời nào và cũng không có hành động gì.

Cố Liễu Liễu vỗ nhẹ vào lưng Giang Việt: “Anh không định ôm Tư Lai à? Hôm qua anh còn nói cậu ấy có tư chất tốt mà.”

Nghe vậy, Giang Việt cũng nhận ra sự ngượng ngùng của Bùi Tư Lai. Anh tiến đến vỗ nhẹ vai Bùi Tư Lai: “Cố gắng lên.”

“Cảm ơn thầy Giang.” Bùi Tư Lai chìa tay ra, muốn ôm nhưng không dám chủ động, muốn vỗ vai Giang Việt nhưng lại sợ không tôn trọng, tay anh ta lơ lửng giữa không trung, không biết đặt ở đâu.

Giang Việt chủ động ôm nhẹ anh ta rồi nhanh chóng buông ra.

Bùi Tư Lai vui mừng như một đứa trẻ được kẹo ngọt, cứ liên tục quay đầu nhìn về phía sảnh, cho đến khi Hoàng Tư Ngạn bước tới, mọi người mới hiểu anh ta đang nhìn gì.

“Ôm một người đàn ông mà có gì để khoe chứ?” Hoàng Tư Ngạn liếc nhìn anh ta.

Bùi Tư Lai và cậu ấy từng quay chung chương trình, mối quan hệ của cả hai cũng khá tốt. Anh ta bước tới đấm nhẹ vào vai Hoàng Tư Ngạn, đắc ý nói: “Cậu đã ôm được chưa?”

Hoàng Tư Ngạn bật cười khinh khỉnh, rồi nói: “Tôi từng ôm bạn gái của anh ấy rồi.”

Nghe vậy, Văn Tâm Dư từ từ buông tay đang ôm lấy Cố Liễu Liễu ra: “Chị Liễu Liễu, vậy bọn em không làm phiền nữa, chị và thầy Giang về nghỉ sớm đi.”

“Được.” Cố Liễu Liễu mỉm cười vẫy tay chào Văn Tâm Dư và Bùi Tư Lai, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Hoàng Tư Ngạn, trừng mắt nhìn cậu ấy một cái.

Sau khi họ rời đi, Cố Liễu Liễu và Giang Việt bước vào thang máy lần nữa.

Anh quay phim vẫn đi theo, không có dấu hiệu muốn tắt máy quay để nghỉ ngơi.

“Hoàng Tư Ngạn, cậu ấy ôm em khi nào?” Cửa thang máy vừa đóng lại, “hũ giấm” nào đó đã không kìm được nữa.

Cố Liễu Liễu hít sâu một hơi, sao người đàn ông này lại ghen tuông không đúng lúc thế chứ?

“Chuyện này nhất thiết phải hỏi trước ống kính sao?”

Anh muốn cả nước đều biết anh là một “hũ giấm lâu năm” sao?

Giang Việt yên lặng nhìn cô, không nói gì.

Cố Liễu Liễu không chịu nổi ánh mắt của anh, luôn cảm thấy rằng tuy anh tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã như có một đứa trẻ đang cắn khăn tay mà khóc rồi.

Cô bất đắc dĩ nói: “Lần Trung Thu vừa rồi, sau khi hát hợp xướng xong thì xuống sân khấu, mọi người ôm nhau thôi.”

Nói xong, Cố Liễu Liễu đột nhiên nhìn Giang Việt: “Anh không nhớ à? Một người hay để bụng như anh mà không nhớ, nghĩa là anh chưa từng xem màn biểu diễn Trung Thu của em, đúng không?”

“Xem rồi.” Giang Việt đáp ngay lập tức.

Cố Liễu Liễu nắm lấy cơ hội, cố tình làm khó anh: “Xem rồi mà lại không xem hết, rõ ràng có cảnh sau khi xuống sân khấu, anh cũng không xem.”

Giang Việt im lặng vài giây: “May mà không xem, nếu không Hoàng Tư Ngạn đã bị anh “đóng băng” từ lâu rồi.”

Cố Liễu Liễu: ???

---

Sau khi ghi hình chương trình xong, Cố Liễu Liễu và Giang Việt nhanh chóng quay lại đoàn phim “Gió nổi hoa rơi” để tiếp tục quay.

Chỉ còn lại một tuần quay nữa, quay xong là cả đoàn có thể kết thúc công việc.

Ngày hôm sau là cảnh quay đêm, thành phố B đã đón trận tuyết đầu tiên, đêm xuống ẩm ướt và lạnh lẽo. Cố Liễu Liễu đi đến đâu cũng nghe thấy nhân viên tụ tập thành nhóm vừa sưởi ấm vừa mắng Lật Đường.

Vì một người mà cả đoàn phim bị chậm tiến độ gần một tháng, nên mọi người phàn nàn rất nhiều. May mắn là Lâm Man Man đáng tin cậy, đã kịp tiến độ, nếu không mọi người đều phải đón Tết trong phim trường rồi.

Cố Liễu Liễu và Giang Việt hoàn thành cảnh quay cuối cùng vào ngày thứ tư, cả hai cầm bó hoa mà đoàn phim chuẩn bị, được Phương Quang Vĩ yêu cầu tự bịt mắt nhau.

“Có bất ngờ à?” Cố Liễu Liễu đưa bó hoa cho Đới Khả Khả cầm, rồi kiễng chân lên bịt mắt Giang Việt.

Giang Việt cũng bịt mắt cô, hai người đứng đối diện nhau.

Chẳng mấy chốc, bên tai vang lên tiếng hét phấn khích của hai trợ lý của Cố Liễu Liễu.

“Có thể mở mắt rồi!”

Trên bàn xuất hiện một chiếc bánh ba tầng, trên đó có một cặp búp bê làm từ đường, mặc trang phục cưới màu đỏ.

Những nhân vật tí hon được nặn rất tinh xảo, dựa theo tạo hình trong phim.

“Nào, hai người cùng cắt miếng bánh đầu tiên đi.” Phương Quang Vĩ đưa dao cắt bánh cho họ: “Thật tiếc vì kinh phí có hạn, nên chúng tôi không thể quay cảnh đám cưới của hai người. Tôi đã đặt một chiếc bánh để thay lời cảm ơn.”

Trên bánh viết hai dòng chữ: “Gió nổi hoa rơi, lượng người xem phá kỷ lục, cặp đôi Bồ Đoàn mãi mãi bên nhau.”

Cố Liễu Liễu và Giang Việt cắt chiếc bánh trên cùng và chia cho các thành viên chủ chốt, sau đó bảo các trợ lý đem bánh chia cho toàn bộ nhân viên và diễn viên quần chúng.

“Tuần tới có lễ trao giải truyền hình, quản lý đã nói với hai người rồi chứ?” Phương Quang Vĩ ăn một miếng bánh với dòng chữ “lượng người xem phá kỷ lục”: “Đoàn phim chúng ta chỉ có năm người tham dự, ban đầu anh trai cô là Châu Thiên Triết cũng định tham dự, nhưng lại có lịch trình đột xuất.”

Cố Liễu Liễu nhìn Giang Việt một cái, thầm nghĩ thật may là Châu Thiên Triết có lịch trình, nếu không thì “hũ giấm” của cô không biết sẽ ghen tuông đến mức nào.

Đến giờ cô vẫn không hiểu Giang Việt đã chịu đựng điều gì từ phía Châu Thiên Triết, đến mức từng coi anh ta là tình địch số một của mình, ghen tuông đến tận đáy lòng.

“Há miệng ra.” Giang Việt bỗng nhiên nói.

Cố Liễu Liễu đang trò chuyện với Phương Quang Vĩ, nghe thấy anh bảo cô há miệng, theo phản xạ cô lập tức mở ra.

Sau đó Giang Việt đút ngay một miếng bánh vào miệng cô, vị ngọt có chút chua hình như có mứt quả.

Cố Liễu Liễu ngơ ngác nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”

Hai người đang ăn uống rất bình thường, sao đột nhiên lại đút cho cô?

Phương Quang Vĩ ở bên cạnh vừa che miệng vừa rời đi: “Chậc, nhìn bọn trẻ giao tiếp với nhau thật khiến người khác cảm thấy ê răng…”

Giang Việt không nói gì, còn Đới Khả Khả thì không nhịn nổi: “Thầy Giang ăn hết phần của mình, rồi đưa cả phần cho chị luôn.”

Cố Liễu Liễu l**m vết kem còn lại trên khóe miệng, liếc anh một cái: “Trẻ con.”

Sau đó, cô cúi đầu, lấy một nửa phần đồ ăn trong đĩa của mình đưa đến miệng Giang Việt: “A—”

Giang Việt cười cúi đầu ăn hết, bắt chước cô: “Trẻ con.”

Đới Khả Khả đã quen với cảnh hai người này phát “cẩu lương” bất kể nơi đâu. Cô ấy bây giờ có thể tỉnh bơ ăn mà không cảm thấy gì, sau đó mới châm chọc: “Hai người đúng là chỉ khác nhau ở mức độ trẻ con thôi, đứa thì lớp mẫu giáo bé, đứa thì lớp lớn, ai cũng không hơn ai đâu?”

“Chậc, sao mình cảm thấy dạo này Khả Khả càng ngày càng không xem mình ra gì nữa nhỉ?” Trên đường trở về sau khi ăn xong bánh kem, Cố Liễu Liễu ngồi ở hàng ghế sau lẩm bẩm.

Xe này không có vách ngăn, nên người ngồi ở ghế trước có thể nghe rõ mồn một những gì họ nói.

Giang Việt gật đầu, đồng tình với cô: “Anh cũng nghĩ vậy.”

“Vậy làm thế nào bây giờ?” Cố Liễu Liễu nháy mắt với Giang Việt, người hiểu ngay ý cô.

“Vậy vé VIP cho buổi hòa nhạc năm sau, mình không giữ cho cô ấy nữa nhỉ?”

Ngay giây sau, Đới Khả Khả đã quay đầu lại, rất chân thành nói: “Em sai rồi.”

“Thầy Giang, em đã theo chị Liễu Liễu hơn hai năm rồi, dù không có công lao cũng có khổ lao…”

Giang Việt không hề có phản ứng. Thấy vậy, Đới Khả Khả không ngần ngại bán đứng Cố Liễu Liễu: “Anh Việt, em có tất cả thông tin về những người theo đuổi chị Liễu Liễu trong hơn hai năm qua.”

“Vé VIP hàng ghế đầu, đến lúc đó anh sẽ nhờ Trang Tử Triều lấy vé cho em.”

Cố Liễu Liễu cứ thế nhìn hai người họ đạt được thỏa thuận, không thể tin nổi: “Chỉ là người theo đuổi thôi mà, lòng anh hẹp như lỗ kim vậy sao?”

“Không đâu.” Giang Việt đáp ngay mà không do dự.

Cố Liễu Liễu không phục, nhất quyết tìm cách gỡ gạc lại: “Trợ lý Trang, tôi có thể sắp xếp cho cậu gặp nữ thần của mình trong buổi tiệc cuối năm, cậu có phiền không nếu cho tôi danh sách những người theo đuổi thầy Giang?”

“Em không phiền đâu.” Trang Tử Triều ngập ngừng vài giây, trông có vẻ khó xử: “Chỉ là danh sách có vẻ dài, và anh ấy không chắc nhớ hết, có thể cần phải thảo luận với anh Đào. Em sẽ sắp xếp rồi gửi chị một bản Excel, hai ngày sau được không?”

Cố Liễu Liễu choáng váng, tại sao người chịu tổn thương luôn là cô.

Họ quay về khách sạn để lấy hành lý, sau đó đi ăn tối, rồi lái xe trở về thành phố A ngay trong đêm.
 
Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc
Chương 66


Trên đường về, vì buồn chán, nên Cố Liễu Liễu lên ứng dụng video, nhưng tìm kiếm mãi mà vẫn không thấy gì thú vị để xem.

Cuối cùng, cô đăng nhập vào Weibo bằng tài khoản phụ, rồi vào phần siêu thoại của cặp đôi “CP Bồ Đoàn”. Cố Liễu Liễu thường xuyên xem siêu thoại, vì có vài câu chuyện nhỏ rất thú vị.

Nhưng hôm nay, khi vào, cô phát hiện phân nửa đều là những tiếng hét “aaa” của những người hâm mộ, mà chẳng ai nói lý do tại sao lại “aaa”.

Cố Liễu Liễu lướt xuống và nhìn thấy một đoạn video: “Chương trình đã tung trailer rồi.”

Cô đưa điện thoại cho Giang Việt xem cùng.

Trailer mở ra là cảnh Cố Liễu Liễu và Giang Việt cùng ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.

Sau đó là những khoảnh khắc lau mồ hôi khi tập dượt, cổ vũ trước buổi biểu diễn, trêu đùa sau buổi biểu diễn, và ghen tuông trước khi rời đi... Đoạn trailer dài hai phút trôi qua, Cố Liễu Liễu tự thấy xấu hổ đến mức nổi cả da gà.

“Cái gì thế này?” Cố Liễu Liễu líu lưỡi: “Niềm vui của fan CP, nhưng lại là cơn ác mộng của nhân vật chính?”

Thứ này còn ngọt hơn cả chương trình “Khi Trái Tim Rung Động”! Rốt cuộc đâu mới là show tình cảm đây?

Giang Việt lướt xuống: “Còn một cái nữa.”

Cố Liễu Liễu thấy anh nhấn vào nút phát, không nhịn được mà chọc ghẹo: “Anh không phải là đang nghiện tự xem mình rắc đường đấy chứ?”

Cô cảm thấy xấu hổ đến mức ngón chân muốn cào rách sàn nhà, còn Giang Việt thì vẫn muốn xem tiếp.

Trailer thứ hai thì bình thường hơn, mở đầu là những cảnh nổi bật trong buổi biểu diễn.

Cố Liễu Liễu đang xem say sưa, nhưng không ngờ hình ảnh chuyển cảnh đột ngột từ màn trình diễn của nhóm cô sang khuôn mặt của Toàn Thu Nguyệt.

Đúng lúc cô đang thắc mắc thì trong điện thoại vang lên những lời của Toàn Thu Nguyệt sau buổi biểu diễn, về chuyện giữa diễn viên và sự nổi tiếng.

“Không lạ khi người dẫn chương trình hỏi mình nghĩ sao về lời của Toàn Thu Nguyệt.” Cố Liễu Liễu bỗng hiểu ra.

Sau đó, hình ảnh lại chuyển đến phần phỏng vấn sau buổi diễn của Cố Liễu Liễu, xen kẽ với lời nhận xét của đạo diễn Triệu Hoành và một vài giám khảo trong ngành.

Phần cắt ghép rất đậm mùi thuốc súng, nửa sau còn hướng mũi dùi về hai phe diễn viên và lưu lượng, khiến người xem không thể không chú ý.

Phần bình luận bên dưới cũng đã nổ tung, loại chủ đề này vốn dĩ dễ gây tranh cãi giữa fan của nghệ sĩ, huống hồ chương trình rõ ràng đang cố tình tạo drama.

[Coi thường show giải trí nhưng lại tham gia vì Triệu Hoành, vừa muốn giả thanh cao vừa muốn kiếm fame.]

[Rõ ràng là đang châm chọc Cố Liễu Liễu chứ gì nữa? Nói cô ấy tham gia show giải trí nhưng lại không có tác phẩm. Dù sao thì Văn Tâm Dư cùng nhóm với cô ấy ít nhất cũng có vai nữ ba trong bộ phim hot hồi đầu năm đấy.]

[Nhưng cả hai đều vì Triệu Hoành mà đến đúng không? Diễn viên cao quý gì đó và Cố Liễu Liễu cùng tranh một bộ phim, rốt cuộc ai mất mặt hơn?]

[Tôi đề nghị xem lại cảnh quay trực tiếp, trailer này rõ ràng là để gây chuyện. Còn nữa, cô tiên cao quý nhà các người cũng không tuyệt vời như các người thổi phồng đâu, nghe lời đánh giá của Triệu Hoành là biết ngay thôi.]

Có người trong bình luận đã đăng liên kết, Cố Liễu Liễu nhấn vào, đó là bài tường thuật không spoil của một khán giả tham gia ghi hình hôm đó.

[Thôi mơ mộng về Toàn Thu Nguyệt đi, quá ngông cuồng, lời nói khó nghe, giả tạo quá mức. Triệu Hoành rõ ràng không thích cô ta, đánh giá về Cố Liễu Liễu thì tốt hơn nhiều. Với lại, theo tôi thì kỹ năng diễn xuất của cô ta cũng không đến mức trời cao đất rộng như mọi người nói đâu, Cố Liễu Liễu hoàn toàn không kém hơn. À, còn có một tình huống rất buồn cười. Toàn Thu Nguyệt đã phát biểu một bài diễn thuyết đầy nhiệt huyết, sau đó người dẫn chương trình hỏi Cố Liễu Liễu có suy nghĩ gì, Cố Liễu Liễu nói rằng cô ấy đeo tai nghe chống ồn nên không nghe thấy.]

[Cười chết mất, Cố Liễu Liễu: Lời của Toàn Thu Nguyệt = tiếng ồn, cần dùng tai nghe chống ồn.]

[Tôi cũng có mặt tại hiện trường, sự khác biệt trong đánh giá của Triệu Hoành dành cho hai người thật sự rất lớn. Tôi nghĩ Toàn Thu Nguyệt không có cửa trong “Quân Trắc”, thật đấy.]

[Cố Liễu Liễu vốn đã quen biết Triệu Hoành rồi, có khi sớm đã được nhắm vai trước, giờ lại còn muốn dùng Toàn Thu Nguyệt để làm bước đệm nâng cấp cho mình.]

[Cái mũ mà Toàn Thu Nguyệt đội cho Triệu Hoành hôm đó thực sự đỉnh, nếu cuối cùng Triệu Hoành chọn một ngôi sao lưu lượng để diễn trong “Quân Trắc”, trong mắt cô ta sẽ biến thành kẻ phản bội nguyên tắc, cúi đầu trước sự nổi tiếng mất.]

Sau khi xem xong, Cố Liễu Liễu có chút tò mò, cô hỏi Giang Việt: “Toàn Thu Nguyệt rốt cuộc đã nói gì vậy?”

“Anh không nghe rõ.” Lúc đó Giang Việt cũng đang điều chỉnh trạng thái, có lẽ chỉ nghe loáng thoáng được vài câu.

Đới Khả Khả quay đầu lại: “Dù sao em cũng thấy cô ta ám chỉ chị suốt, nói là cô ta không tham gia show giải trí, không lên hot search, còn nói rằng tác phẩm hay mới là vốn của một diễn viên. À, cô ta còn tự tiến cử mình, nói rằng mình có thể diễn được đủ loại vai.”

Cố Liễu Liễu phản ứng vài giây, rồi thấp giọng chửi một câu.

“Sếp, đừng tức giận quá, mấy hôm nữa chương trình sẽ phát sóng thôi.”

“Không phải chị tức chuyện này.” Cố Liễu Liễu bĩu môi.

“Cô ấy tức vì sau khi xuống sân khấu lại chủ động đến chào hỏi Toàn Thu Nguyệt.” Giang Việt chọc chọc má cô: “Phải không?”

“Đúng vậy! Em còn kéo anh khen cô ta xinh đẹp nữa chứ!” Cố Liễu Liễu càng nghĩ càng thấy mình quá ngốc: “Em có thể nhờ họ cắt bỏ đoạn đó được không? Trông cứ như là em phải lấy lòng cô ta vậy.”

Cô thực sự không nghe thấy Toàn Thu Nguyệt nói gì, nếu nghe thấy, thì chắc chắn khi gặp cô ta, Cố Liễu Liễu sẽ làm ngơ.

Trưa hôm sau, Toàn Thu Nguyệt đăng một bài viết trên Weibo.

Trong đó viết về trải nghiệm của cô trong lần ghi hình chương trình này và cuối cùng còn đặc biệt nhắc tên Cố Liễu Liễu, khen ngợi tiết mục của họ rất xuất sắc.

Khi danh tiếng của cô ta đang gặp chút vấn đề trong phạm vi nhỏ, một bài Weibo của Toàn Thu Nguyệt đã lập tức xoay chuyển cảm nhận của phần lớn cư dân mạng, còn khiến Cố Liễu Liễu phải lên Weibo tương tác với cô ta.

Buổi tối, khi gặp Cố Liễu Liễu, Liễu Phương Hoa cũng đặc biệt nhắc đến chuyện này: “Có lẽ bên đó đã liên hệ với chương trình và xóa bớt phần phát biểu của cô ta rồi.”

Phần phát biểu đó, tuy nghe qua có vẻ là về việc tập trung vào diễn xuất, nhưng nếu phát sóng toàn bộ, chắc chắn sẽ gây phản cảm cho người khác.

Chủ đề về lưu lượng và diễn viên thì những nhà sản xuất, đạo diễn hay biên kịch chuyên nghiệp có thể bàn luận, thậm chí lưu lượng có thể tự nhắc nhở bản thân. Nhưng khi diễn viên chuyên nghiệp lên tiếng về vấn đề này, khó tránh khỏi việc bị cho là tự cao, khiến người khác có cảm giác khó chịu.

Cố Liễu Liễu đột nhiên nhớ đến lời của Vân Tô Úc: “Lần trước Vân Tô Úc nói với em rằng, đoàn đội của cô ta rất giỏi.”

“Ừ, bản thân cô ta rất kiêu ngạo, những năm gần đây chiến lược xây dựng hình tượng của cô ta cũng rất phù hợp.” Liễu Phương Hoa nhìn cô một cái, tưởng rằng Cố Liễu Liễu đang lo lắng về buổi thử vai: “Em sợ rồi à?”

“Không.”

“Đội của cô ta giỏi, nhưng đội của em cũng giỏi, đừng lo lắng chuyện này.” Liễu Phương Hoa lấy một tập tài liệu từ trong túi ra và đưa cho cô: “Bên “Quân Trắc” công tác chuẩn bị gần như đã xong, tạm thời để đấy đã, xem cái này trước.”

“Chị Phương Hoa, em nghĩ mình không đủ sức, hay là tập trung vào buổi thử vai của “Quân Trắc” trước, thử vai xong rồi tính tiếp…” Cố Liễu Liễu vừa lật mở tập tài liệu, cả người cô lập tức cứng đờ.

“Sáng nay trợ lý của Trần Cảnh Minh đã tự tay đưa tài liệu này cho chị.” Thấy Cố Liễu Liễu ngơ ngác, Liễu Phương Hoa cầm dĩa trái cây lên và vẫy vẫy trước mặt cô: “Sao thế? Em muốn tập trung vào “Quân Trắc” thì chị sẽ báo lại…”

“Không!” Cố Liễu Liễu ôm chặt tập tài liệu vào ngực, sợ bị cô ấy lấy đi: “Em có thể chuẩn bị cả hai bên!”

“Ừ.” Liễu Phương Hoa cười: “Nhưng Trần Cảnh Minh chú ý đến em, chị vẫn thấy bất ngờ đấy. Trợ lý của ông ấy nói rằng hôm qua đạo diễn Trần đã xem một chút trailer, sáng nay đã bảo anh ta đến Hòa Duyệt tìm chị.”

Trần Cảnh Minh là đạo diễn phim nổi tiếng trong những năm gần đây, tác phẩm đầu tay của ông ấy đã đạt doanh thu cao nhất năm, bộ phim gián điệp chiến tranh năm ngoái của ông ấy thậm chí còn phá kỷ lục doanh thu, các diễn viên chính và phụ hầu như giành hết các giải thưởng lớn của điện ảnh trong nước.

Trong ngành, người ta vẫn nói máy quay của ông ấy có khả năng làm hồi sinh kỹ năng diễn xuất của diễn viên, dù là một tờ giấy trắng nhưng cũng có thể rèn luyện thành tài năng đoạt giải ảnh đế.

Tuy nhiên, ông ấy rất thất thường trong việc chọn diễn viên. Trước đây, trong một bộ phim của ông ấy, nữ chính đã được quyết định, nhưng trước khi bấm máy, Trần Cảnh Minh đã tham gia một buổi tọa đàm tại một trường đại học tổng hợp và bị thu hút bởi một cô gái trẻ hát mở màn cho sự kiện, sau đó ông ấy lập tức mang cô gái trẻ đó đi đóng phim.

Một cô gái năm ba ngành văn học, sau khi phim công chiếu đã giành được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, chuyện này đã trở thành đề tài nóng hổi trong giới nghệ thuật một thời gian dài.

Trần Cảnh Minh luôn có quyền quyết định tuyệt đối trong đoàn làm phim, ngay cả khi thay đổi nữ chính vào phút cuối cũng không gặp phải sự phản đối từ nhà đầu tư. Dù sao thì thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một bước, ông ấy luôn hành động trái với lẽ thường, nhưng luôn dùng thực tế chứng minh rằng ông ấy có con mắt không tồi, có thể phát hiện ra những điều mà người khác không nhìn thấy.

“Nhưng hình như ông ấy có chút mâu thuẫn với Giang Việt.” Liễu Phương Hoa nghe được một vài tin tức nhỏ: “Ban đầu ông ấy muốn Giang Việt đóng chính trong “Cửu Trùng Thiên”.”

“Đúng vậy, thầy Giang của chúng tôi là người mà Trần Cảnh Minh không thể có được, nói ra thật nở mặt nở mày!”

Cố Liễu Liễu từng nghe Giang Việt kể về chuyện này ngay sau khi họ tái hợp: “Lúc đó Giang Việt đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn, đạo diễn Trần hỏi anh ấy có thể hoãn buổi biểu diễn để đóng phim không, Giang Việt nói không thể.”

Khi đó, tất cả công tác chuẩn bị trước của Trần Cảnh Minh đều đã hoàn thành, chỉ chờ nam chính tham gia để khởi quay. Ông ấy đã tìm kiếm một nam diễn viên trong suốt một năm, lật tung hết các diễn viên trong ngành và các trường biểu diễn lớn mà vẫn không tìm được ai vừa ý.

Sau đó, khi thấy Giang Việt tại một lễ trao giải âm nhạc, Trần Cảnh Minh đã vui mừng đến phát điên, ngay lập tức mang theo hợp đồng đến ký kết với anh.

Ai ngờ Giang Việt lại từ chối thẳng thừng, chẳng hề để ý gì đến ông ấy.

Lúc đó, Trần Cảnh Minh nói ngay rằng nếu Giang Việt chỉ tập trung vào làng nhạc thì sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.

Nhưng khi đó Giang Việt không hề biết ông ấy là ai, tất nhiên cũng không thấy bộ phim của ông ấy là cơ hội gì lớn.

Thái độ của anh đã khiến Trần Cảnh Minh bực tức, còn tuyên bố rằng cả đời này sẽ không bao giờ hợp tác với Giang Việt.

Ba năm sau, “Cửu Trùng Thiên” ra mắt, nam chính nhờ bộ phim này mà giành được hết giải thưởng nam chính, còn nhận được giải tại các liên hoan phim quốc tế.

Lúc đó ai cũng biết Giang Việt là người mà Trần Cảnh Minh không thể có được, sau này tại một liên hoan phim, có một phóng viên gây sự đã hỏi Trần Cảnh Minh rằng nếu Giang Việt đóng vai nam chính thì có phải sẽ xuất sắc hơn nam chính hiện tại không.

Câu trả lời của Trần Cảnh Minh là: có, nhưng Giang Việt không còn cơ hội nữa.

“Vậy thực sự là vì Giang Việt bận chuẩn bị cho buổi biểu diễn mà không đóng phim sao?” Liễu Phương Hoa cảm thấy tiếc: “Buổi biểu diễn khi nào tổ chức chẳng được? Phim của Trần Cảnh Minh là cơ hội hiếm có đó.”

“Giang Việt đúng là cứng đầu.” Cố Liễu Liễu nhận xét về anh.

Liễu Phương Hoa gật đầu: “Chuẩn.”

Anh luôn có nguyên tắc của riêng mình, bao năm qua chưa từng nhượng bộ trước bất kỳ ai.

“Chị từng nghe một nhà sản xuất âm nhạc nói rằng cậu ấy cứng đầu đến mức một khi đã quyết tâm thì dù khó khăn đến đâu cũng phải làm bằng được, hoàn toàn không quan tâm đến điều kiện bên ngoài.”

“Đúng vậy.” Cố Liễu Liễu chống cằm, chớp chớp mắt: “Nếu không sao anh ấy có thể đau khổ chờ đợi em bốn năm chứ?”
 
Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc
Chương 67


Hàng năm, lễ trao giải truyền hình sẽ được tổ chức vào đêm giao thừa, được coi là một trong những giải thưởng truyền hình uy tín nhất trong nước.

Mặc dù “Gió nổi hoa rơi” vừa mới đóng máy và chưa phát sóng, nhưng vẫn nhận được lời mời, và sẽ công bố bản trailer đầu tiên vào tối hôm đó.

Váy dạ hội của Cố Liễu Liễu được Giang Việt giúp liên hệ, là mẫu mới nhất của mùa, với thiết kế vải lụa màu xanh nhạt, xẻ lưng và thắt eo, phần chân váy bồng bềnh nhưng cũng rất thanh thoát.

Cô và Giang Việt đều mặc đồ của cùng một thương hiệu. Thương hiệu đó còn rất tinh ý khi trang trí chiếc áo của Giang Việt với những chi tiết nhỏ cùng chất liệu và màu sắc giống như váy của Cố Liễu Liễu.

Cố Liễu Liễu vốn nghĩ rằng Giang Việt có thể sẽ không thích chiếc váy này, vì lưng hơi thấp và cổ cũng không cao nên có thể sẽ khiến anh không vui.

Ai ngờ, đây chính là chiếc váy mà anh đã chọn ngay từ cái nhìn đầu tiên vào vài ngày trước.

Sau khi trang điểm xong tại khách sạn, Cố Liễu Liễu khoác áo dạ và cùng anh đi xuống dưới lên xe để đến địa điểm tổ chức.

Trong xe, cô không nhịn được hỏi Giang Việt: “Anh không thấy váy này hơi hở quá à?”

Giang Việt bình thản trả lời: “Nhưng rất đẹp, em cũng rất thích.”

Cố Liễu Liễu nhướng mày: “Quả thật không ngờ…”

“Cô Cố, thực ra là vì chiếc váy khác do thương hiệu gửi tới còn hở hơn.” Trang Tử Triều không nhịn được, trực tiếp lật tẩy.

Lúc đó, thương hiệu đã gửi đến hai chiếc váy hợp với khí chất của Cố Liễu Liễu, Giang Việt chỉ liếc qua đã chọn ngay chiếc váy xanh này.

Lý do không gì khác ngoài việc chiếc váy đen còn lại có thiết kế hở vai và eo, phần trên của váy rất ít vải, hoàn toàn dựa vào phần chân váy bồng bềnh phía dưới để tạo cảm giác thiếu nữ.

“Thực sự là như thế nào?” Cố Liễu Liễu tò mò hỏi anh. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Giang Việt không biết diễn tả sao, thấy Cố Liễu Liễu thực sự tò mò, anh chỉ có thể ghé sát tai cô và thì thầm: “Khi em mặc vào, anh sẽ không muốn để em rời khỏi giường.”

“Im đi…” Cố Liễu Liễu lập tức ngồi thẳng người dậy, không hài lòng nhìn anh.

Thời gian gần đây, hai người đã quen với việc không biết xấu hổ, số lần Cố Liễu Liễu đỏ mặt đã giảm dần, chẳng hạn như lúc này, cô chỉ cảm thấy tai mình hơi ấm, nhưng khi nhìn vào gương thì không thấy đỏ.

Khi họ đến trước hội trường, quá trình thảm đỏ đã đi được một nửa.

Trước đó là các đoàn làm phim đã phát sóng, cộng thêm danh tiếng của Phương Quang Vĩ trong giới truyền hình, đoàn làm phim “Gió nổi hoa rơi” được xếp ở vị trí cuối cùng, là nhóm khách mời thảm đỏ cuối cùng, là phim được mong đợi nhất vào năm tới.

Khi trời bắt đầu tối và thành phố A sắp chìm vào màn đêm hẳn, nhân viên tiến đến thông báo họ xuống xe.

Phương Quang Vĩ và Lâm Man Man đứng ở xe phía trước, năm người đứng tại điểm bắt đầu đi thảm đỏ, Lâm Man Man và nam chính Trần Hướng Trạch đứng ở bên trái Phương Quang Vĩ, còn Cố Liễu Liễu và Giang Việt đứng bên phải ông ta.

“Các thầy cô, có thể bắt đầu rồi.” Nhân viên nhận lệnh, ngay lập tức có người giúp họ cởi áo ngoài.

Gió cuối tháng 12 lạnh thấu xương, sau khi cởi áo dạ, Cố Liễu Liễu và Lâm Man Man nhìn nhau một cái, rồi đều cố gắng giữ nụ cười và khoác tay vào các bạn nam của mình.

Các nữ khách mời có mặt hôm nay đều có ít nhiều kinh nghiệm thảm đỏ, chỉ có hai người họ là lần đầu tiên.

Giang Việt thấp giọng hỏi cô: “Em có chịu được không?”

“Dù không chịu được cũng buộc chịu.” Cố Liễu Liễu vẫn giữ nụ cười, khi thấy camera, cô còn nắm tay Giang Việt, ra hiệu cho anh không nói chuyện với mình nữa.

Toàn bộ thảm đỏ được phát sóng trực tiếp, không thể để khán giả ngoài máy quay thấy họ nói chuyện riêng trên thảm đỏ được.

“Tiếp theo chúng ta chào đón năm thành viên chính của đoàn làm phim “Gió nổi hoa rơi”, bộ phim này vừa mới đóng máy đã nhận được sự chú ý rất cao, trong đó, cặp đôi Giang Việt và Cố Liễu Liễu được mong đợi nhất, bộ phim này có thể nói là tác phẩm định tình tiếp theo của họ…”

“Trước tiên mời năm thành viên chính của chúng ta ký tên để lưu niệm.”

Các khách mời đã gần như lấp đầy bảng ký tên, Cố Liễu Liễu tìm kiếm một lúc lâu mới tìm được một chỗ trống.

Cô kéo Giang Việt đến vị trí đó, ký tên của mình.

Giang Việt ký tên mình dưới tên cô, sau khi viết xong, anh nhìn vào khoảng trống vừa đủ giữa hai cái tên và vung bút vẽ hai đường cong.

Cameraman ngay lập tức bắt cận cảnh, hướng ống kính vào chữ ký của hai người.

Chữ ký xếp chồng lên nhau, khoảng trống giữa chúng được vẽ thành hình trái tim không quá đều.

[Kinh nhất là mấy ông trai thẳng thể hiện tình cảm, mị khuyên hai người nhanh chóng kết hôn... nếu không mị sẽ quỳ van xin đấy.]

[Ôi, anh Việt thật tài tình.]

[Các chế thấy biểu cảm không hài lòng của Liễu Liễu không? Cười chết thôi.]

[Liễu Liễu: Ghét, trẻ con.]

Máy quay tiếp tục theo dõi Cố Liễu Liễu và Giang Việt đến khu vực phỏng vấn, trước tiên người dẫn chương trình hỏi Phương Quang Vĩ và hai nam nữ chính về bộ phim, cuối cùng mới chú ý đến hai người họ.

“Tôi đại diện cho đông đảo khán giả hỏi một câu, tôi nghe nói việc Giang Việt tham gia bộ phim này là một quyết định rất đột ngột, điều gì đã khiến bạn muốn nhận vai diễn này?”

Giang Việt cầm micro lên, nhìn thoáng qua Phương Quang Vĩ, dường như đang nghĩ có nên dành cho ông ta chút thể diện không.

Do Cố Liễu Liễu đã ba lần bảy lượt dặn dò trước khi xuất phát, bảo anh phải chú ý đến hoàn cảnh, tuyệt đối không được thể hiện tình cảm. Vì vậy, Giang Việt đã kiềm chế một chút, học cách phát biểu chính thức: “Bởi vì đạo diễn Phương và toàn bộ đội ngũ làm phim đều rất tốt…”

[Miệng đàn ông là nơi chứa đầy lời dối trá, anh nghĩ tôi sẽ tin những lời anh nói sao?]

[Thật tốt, sau khi yêu đương, còn biết nói chuyện tử tế, nếu là Giang Việt trước đây, làm sao có thể nói những lời chính thức như vậy?]

[Các fan cũ đang nhìn với ánh mắt lạnh lùng, tiếp tục bịa đi.]

“Và thời gian phù hợp, vai diễn này cũng rất thu hút tôi.”

Cố Liễu Liễu nhìn anh với vẻ hài lòng, gật nhẹ đầu tỏ vẻ đồng ý.

Thật tốt, con trai đã lớn, biết nói chuyện lịch sự ở nơi công cộng, không uổng công cô dạy dỗ ngày đêm.

Phương Quang Vĩ tiếp lời: “Lúc đó tôi không nghĩ Giang Việt sẽ đồng ý nhanh chóng như vậy, nghĩ lại chắc chắn là vì muốn được ở bên Liễu Liễu nhiều hơn.”

Người dẫn chương trình cười gật đầu, rồi hỏi Giang Việt tiếp: “Vậy vừa rồi bạn nói vai diễn này rất thu hút bạn, và chúng tôi cũng biết rằng kịch bản, đạo diễn và biên kịch của bộ phim đã được mài dũa rất lâu, xin bạn giới thiệu ngắn gọn về vai diễn này. Đặc điểm nào của nhân vật đã thu hút bạn?”

“Trong phim, anh ấy là một võ tướng rất có lòng yêu nước, luôn lo lắng cho người dân. Điều thu hút tôi nhất là mặc dù anh ấy sinh ra trong một gia đình quyền quý, nhiều việc ngoài ý muốn, nhưng vẫn kiên định trong lập trường chính trị và sự lựa chọn tình yêu.”

Giang Việt nói xong, liếc nhìn Cố Liễu Liễu: “Còn vì vai diễn này là chồng của nhân vật do Liễu Liễu thủ vai.”

Cố Liễu Liễu nghe xong, nụ cười cứng lại, trong lòng thở dài.

Thì ra là cô dạy dỗ không đủ...

[Quả nhiên, vẫn là công thức quen thuộc, anh không thể không thể hiện tình cảm sao!!!!!!!! (Chó đơn thân gào thét)]

[Không thể chịu nổi ba câu đã phải đau khổ, trước khi nói còn phải nhìn một cái về phía vợ.]

[Cười điên, phần mở đầu nhiều như vậy, thực ra 99% là vì vai chồng của Cố Liễu Liễu mà nhận.]

“Vậy Liễu Liễu đánh giá thế nào về diễn xuất của Giang Việt trong phim?”

Phần phỏng vấn của các khách mời trước đây đều rất chuẩn mực, cuối cùng cũng gặp một nhóm thú vị, người dẫn chương trình không nhịn được hỏi thêm vài câu.

Cố Liễu Liễu cười: “Rất tốt, anh ấy luôn rất nhập vai.”

[Ha ha ha, có phải con gái tôi đang ngầm mỉa mai Giang Việt không? Khi chưa tái hợp, Giang Việt đã rất nhập vai rồi! Hơn nữa, cả trong phim lẫn ngoài đời đều rất nhập vai (biểu tượng chó).]

[Cười không thở nổi, hai người họ có phải đổi vai không?]

“Được rồi, mời năm vị bước vào hội trường.”

Người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu nhóm khách mời cuối cùng, hai cameraman cũng rời khỏi.

Người hâm mộ thấy camera trong phòng phát sóng chuyển sang điểm bắt đầu thảm đỏ, mới xem không lâu thì đột nhiên chuyển cảnh.

Đoàn làm phim “Gió nổi hoa rơi” đã chụp xong ảnh, còn phải đi thêm vài chục mét nữa mới vào được hội trường có hệ thống sưởi.

Giang Việt trực tiếp cởi áo vest của mình cho Cố Liễu Liễu mặc, rồi ôm cô đi vào.

Trần Hướng Trạch đứng bên cạnh thấy vậy có chút lúng túng, không biết có nên cởi áo ra hay không.

Anh ta nhìn Lâm Man Man vài lần, cho đến khi cô ấy ra dấu tay nói không cần, Trần Hướng Trạch mới giữ lại áo khoác của mình.

[Hai người nghĩ không có camera sao? Ngây thơ!]

[Đạo diễn Phương khi thấy Giang Việt cởi áo còn thít chặt áo của mình, thầm nghĩ các bạn trẻ quả thật chống lạnh tốt.]

Tối hôm đó, Cố Liễu Liễu và Giang Việt còn lên sân khấu trao một giải thưởng, giải OST của năm, người nhận giải là Tô Dương, một đồng đội của Hoàng Tư Ngạn trong chương trình tuyển chọn.

Sau khi Tô Dương phát biểu cảm ơn, cậu ấy nhìn Giang Việt và nói: “Thầy Giang, tôi luôn rất thích anh, có thể ôm một cái không?”

[Câu này có vẻ quen thuộc?]

[Hahaha, trở về đêm hội âm nhạc lần trước, Giang Việt: Xin lỗi, không thể (lạnh lùng.JPG)]

[Hôm nay chắc có thể, là nam giới mà.]

Giang Việt do dự một giây, ngay lúc đó, Cố Liễu Liễu nhẹ nhàng đẩy anh.

Giang Việt thuận thế đi qua, đặt tay lên lưng Tô Dương rồi vỗ vỗ, Tô Dương rất vui vẻ, đặc biệt tự hào nhìn về phía camera.

[Câu hỏi này tôi biết, Tô Dương đang chỉ vào Hoàng Tư Ngạn.]

[Tô Dương: Nhìn đi, tôi được ôm sếp của cậu rồi.]

[Tôi cược một đồng, Tô Dương không dám ôm con gái.]

Tô Dương không chỉ không dám ôm Cố Liễu Liễu, mà ngay cả khi Cố Liễu Liễu chủ động bắt tay, cậu ấy cũng chỉ nhẹ nhàng chạm một cái rồi buông ra.

Bởi vì tất cả bạn bè của Hoàng Tư Ngạn đều biết, sếp của cậu ấy rất ghen.

--

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Phương Quang Vĩ dẫn họ đến một nhà hàng nổi tiếng với món lươn ở thành phố A.

“Như đã hứa, sau khi đóng máy, mời Man Man ăn cơm lươn.” Ông ta đặt một phòng riêng và gọi thêm biên kịch đang ở thành phố A đến.

Biên kịch này bị thương bất ngờ cách đây nửa tháng, nên không thể cùng họ đi thảm đỏ.

Tối hôm đó, đoạn trailer đặc biệt về kết thúc của “Gió nổi hoa rơi” được phát sóng, chia thành hai video: một về tuyến sự nghiệp và một về tuyến tình cảm.

Cố Liễu Liễu và Giang Việt thấy trailer khi đang trên đường trở về sau bữa tối, video được phát lúc 9 giờ, giờ đã là 12 giờ, đã được fan đưa lên top tìm kiếm nóng từ lâu.

Hai người cùng nhau nhìn vào màn hình điện thoại nhỏ xíu. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Trailer về tuyến sự nghiệp rất chặt chẽ, nhiều bước ngoặt, nhân vật đa diện, toàn bộ đều căng thẳng. Cố Liễu Liễu và Giang Việt không chiếm nhiều thời gian, chủ yếu là các cảnh của nam nữ chính và phản diện, cảm giác nhập vai của vài diễn viên kỳ cựu thì không cần phải nói, diễn xuất của Lâm Man Man và Trần Hướng Trạch cũng rất nổi bật.

Trong trailer về tuyến tình cảm thì nhẹ nhàng hơn nhiều, bắt đầu bằng việc nam nữ chính quen biết nhau khi còn nhỏ, rồi từ từ khắc họa một tình yêu bi thương dưới sự thao túng của quyền lực.

Sợ với nam nữ chính, thì cặp đôi do Cố Liễu Liễu và Giang Việt thủ vai quả thực là máy tạo đường tình yêu. Một lúc là cảnh cưỡi ngựa hôn nhau, một lúc là dạy võ tay trong sân... Các phân đoạn đau khổ không có một cái nào, kể cả cảnh khiến Cố Liễu Liễu suýt khóc ngất cũng không có.

Phần bình luận tràn ngập sự mong đợi.

[Ngày mai, ngày mai tôi phải thấy bản hoàn chỉnh, huhuhu.]

[Thật là đau lòng quá... Cảm giác như mọi cú sốc từ cặp chính đều chỉ có thể được làm dịu bởi cặp phụ ngọt ngào kia.]

[Lầu trên có vẻ nghĩ nhiều rồi, dù cặp chính có đau khổ thế nào, ít nhất người còn sống, trong phim, cặp phụ lại cùng nhau tự vẫn...]

[Trailer dùng đường để dụ dỗ chúng ta vào, rồi đến phim chính lại đâm dao? Biên tập viên, bạn thật tàn nhẫn QAQ.]

[Nghe nói là phim chiếu Tết? Năm nay anh Việt thật sự rất năng suất, từ show truyền hình đến lễ trao giải, rồi còn có phim truyền hình, năm sau vừa đầu năm đã có concert, sau khi có bạn gái, đột nhiên lại xuất hiện nhiều như vậy.]

“À đúng rồi, concert của anh bắt đầu từ khi nào? Đã định ngày chưa?”

“18 tháng 2.”

Cố Liễu Liễu gật đầu: “Tốt, thật sự là một ngày đẹp.”

Giang Việt nhìn cô, có chút khó hiểu: “Ngày đẹp?”

“Đúng vậy, 18, 18, phát phát.” Cô giải thích với nụ cười, nhưng Giang Việt lại nhíu mày vì không hiểu.

Cố Liễu Liễu thấy anh có vẻ khó hiểu, lập tức hỏi: “Sao vậy? Anh không phải rất thích số 8 sao?”

“Không phải.”

“À…” Cố Liễu Liễu bĩu môi: “Em rất thích những kiểu số mang lại may mắn, đặc biệt là số 6 và 8.”

Giang Việt cười, rồi lập tức kéo màn chắn trong xe lên.

“Vậy tối nay có muốn về nhà cầu may không?”

Bây giờ Cố Liễu Liễu đã miễn nhiễm với kiểu nói này của anh, không hề thay đổi sắc mặt: “Được, nếu anh không sợ mệt chết thì em không có vấn đề gì.”

Một đêm tám lần, ngay cả trong tiểu thuyết tổng tài cũng không dám viết như vậy.

Đêm khuya, Cố Liễu Liễu ở trong phòng tắm cầu xin, nước mắt ngấn đầy, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Giang Việt: “Thầy Giang, em thật sự không còn sức nữa rồi…”

Giang Việt nghe vậy thì ôm cô vào bồn tắm, nước tràn đầy...

Trời sáng, Cố Liễu Liễu gối đầu lên cánh tay Giang Việt, cô đã mệt đến nỗi hoa mắt, còn mệt hơn cả việc quay phim vào ban đêm.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn không nhịn được mà nói thêm: “Em nhớ có người nói ở trên xe là muốn cầu may, kết quả cũng chỉ có vậy…”

Giang Việt liếc nhìn cô, bình thản nói: “Đã cầu may rồi.”

“Ở đâu? Chưa đủ…” Cố Liễu Liễu mở mắt ra.

“Thang máy, phòng khách, phòng sách, phòng tắm, còn…”

“Đừng nói nữa…” Giang Việt còn chưa nói xong, đã bị Cố Liễu Liễu dùng chăn bịt miệng.

Hóa ra đó là lý do vì sao hôm nay anh lại hăng hái đổi địa điểm, như thể đang sưu tầm tem.
 
Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc
Chương 68


Kết thúc công việc tại lễ trao giải phim truyền hình, Cố Liễu Liễu gần như bước vào trạng thái nghỉ ngơi. Cô chỉ thỉnh thoảng nhận một vài công việc quảng cáo và chụp hình tạp chí, thời gian còn lại chủ yếu ở nhà đọc kịch bản.

Buổi thử vai cho “Quân Trắc” được lên lịch vào ngày 12 tháng Chạp. Ngoài kịch bản này, công ty còn gửi cho cô hai kịch bản nữ chính khác để xem.

Dù “Quân Trắc” không thể đảm bảo chắc chắn thành công, nhưng Cố Liễu Liễu không thể ngồi không quá lâu, phải vào đoàn phim trước Tết Nguyên Đán.

Hai kịch bản khác mà công ty gửi đến không làm hài lòng Liễu Phương Hoa. Vì có “Quân Trắc” làm chuẩn mực, nên bây giờ nhìn bất kỳ thứ gì cũng cảm thấy thiếu hụt.

“Cái kịch bản của Trần Cảnh Minh, em đã hiểu chưa?” Cô ấy hỏi Cố Liễu Liễu.

Kể từ khi trợ lý của Trần Cảnh Minh gửi tài liệu đến thì sau đó cũng không có thêm thông tin gì. Trong thời gian qua, Liễu Phương Hoa đã thử hỏi qua hai lần, nhưng trợ lý chỉ nói Trần Cảnh Minh hiện đang đi thu thập cảm hứng và không thích bị làm phiền khi ra ngoài, nên hiện tại không liên lạc được, mọi thứ đều phải chờ ông ấy trở về.

“Chỉ có hai trang giấy, trong đó có một nửa là phần giới thiệu bối cảnh lớn.”

Trần Cảnh Minh rất đam mê việc chỉnh sửa kịch bản, ông ấy có thể chỉnh sửa từ khi ý tưởng mới nảy sinh đến khi bộ phim hoàn thành. Ông ấy thường không gửi kịch bản trước khi xác định diễn viên, vì vậy Cố Liễu Liễu không biết bắt đầu từ đâu.

“Vậy thì cứ từ từ chờ đi.” Dù đã có nhiều nghệ sĩ, nhưng Liễu Phương Hoa không quen biết Trần Cảnh Minh, cũng chưa bao giờ làm việc cùng. Ông ấy ở trong ngành giống như một nhân vật thần bí, tự lập trường phái.

“Lúc đầu em còn khá vui, nhưng giờ đã nửa tháng không có tin gì…” Cố Liễu Liễu thở dài: “Em cảm giác như không có cơ hội.”

Cố Liễu Liễu nghĩ rằng với tính cách của Trần Cảnh Minh, có thể lần liên lạc trước chỉ là bỗng nhiên hứng thú, hoặc ông ấy đã gặp được nữ chính phù hợp hơn khi đi thu thập cảm hứng.

“Không sao, Trần Cảnh Minh là sự bất ngờ, hiện tại điều quan trọng nhất vẫn là Triệu Hoành.” Liễu Phương Hoa nhìn quanh phòng khách, trên sô pha đã đầy những đồ ăn vặt ít calo của Cố Liễu Liễu.

“Thầy Giang giờ rất bận hả?” Cô ấy nhớ rằng Giang Việt là người thích dọn dẹp.

“Bận lắm, anh ấy muốn để vài ngày Tết về nhà cùng em, nhân viên cũng cần nghỉ nên anh ấy đang cố gắng chuẩn bị cho concert xong trước Tết.”

Cố Liễu Liễu nằm dài trên sô pha, nhìn quản lý với vẻ cầu xin: “Ngày mai chị sẽ đi cùng em đến buổi thử vai chứ.”

“Ừ, chiều mai chị sẽ đến đón em.” Liễu Phương Hoa véo nhẹ má cô: “Em có thấy mặt mình hơi béo một chút không?”

“Không phải đâu, chỉ là hôm qua em không ngủ đủ giấc, hơi sưng lên.”

Liễu Phương Hoa làm vẻ hiểu rõ: “Nhớ nói với thầy Giang hôm nay đi ngủ sớm.”

Cố Liễu Liễu đau đầu, chôn mặt vào gối ôm: “Chị giờ cũng giống như Khả Khả, toàn nghĩ những cái vớ vẩn.”

Tối hôm đó, Giang Việt về nhà vào giờ ăn tối.

Anh thấy bữa tối của hai người được Cố Liễu Liễu dọn lên, hỏi cô: “Ngày mai có công việc gì không?”

“Thử vai.” Cố Liễu Liễu nhét một miếng rau diếp vào miệng, sau đó ám chỉ anh: “Và tối nay em cần đi ngủ sớm, nếu không ngày mai sẽ không có tinh thần.”

“Ừm, anh biết rồi.”

Giang Việt ăn xong bữa tối rất nhanh, sau đó anh bỏ bát vào máy rửa bát.

Chưa đến 7 giờ, cả hai đã lên tầng 2, rửa mặt xong, Giang Việt lấy đồ trong tủ đầu giường.

Cố Liễu Liễu hoảng sợ nhìn thứ trong tay anh, co rúm lại trong chăn: “Không phải đã nói là em cần đi ngủ sớm à?”

Giang Việt nhìn đồng hồ, tự nghĩ là rất chu đáo: “Bây giờ mới 7 rưỡi, anh có thể để em ngủ lúc 10 rưỡi.”

Cố Liễu Liễu:...

---

Sáng hôm sau, Giang Việt hiếm khi có thể ngủ thêm một chút ở nhà, mở mắt ra thì không thấy ai bên cạnh.

Anh mặc đồ rồi xuống lầu, thấy Cố Liễu Liễu đang dùng một cái máy phát sáng để chăm sóc da mặt, phía sau có một nhân viên tạo mẫu đang cuộn tóc cho cô bằng máy uốn tóc.

“Không phải buổi thử vai là buổi chiều hả?” Giang Việt đi lại gần xem cái máy kỳ lạ trên mặt cô.

“Ừ.” Cố Liễu Liễu không thể mở miệng nói chuyện cũng không thể mở mắt nhìn anh.

“Làm xong da mặt, làm xong kiểu tóc, buổi trưa đến trường quay trang điểm lại.” Liễu Phương Hoa nhìn Giang Việt, cười nói: “Làm sao có thể buổi sáng dậy chỉ thay đồ rồi đi thử vai được?”

Giang Việt lắc đầu: “Mọi người làm việc đi.”

Anh vào bếp chuẩn bị xay cà phê, thì thấy Lâm Nại Nại đang bận rộn trong đó.

“Chào buổi sáng thầy Giang.” Lâm Nại Nại nhường chỗ cho anh: “Có cần em chuẩn bị cơm trưa cho anh không?”

Giang Việt nhìn đĩa rau xanh, lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.”

Tầng 1 đang bận rộn, Cố Liễu Liễu rõ ràng không có thời gian để chú ý đến anh, Giang Việt nhanh chóng ra ngoài, đến công ty để ăn cơm hộp.

Hôm nay có nhiều nữ diễn viên thử vai, Triệu Hoành luôn đặt máy quay tại nơi thử vai, quay lại màn trình diễn của tất cả diễn viên rồi trở về xem xét và chọn lựa. Vì vậy, Cố Liễu Liễu không thể lơ là trong bất kỳ khía cạnh nào, từ làn da đến từng sợi tóc đều phải giữ trạng thái tốt nhất.

Buổi trưa, cô đến địa điểm thử vai.

Tại một phòng quay ở thành phố A, một cảnh quan cổ đại được dựng lên tạm thời.

Cố Liễu Liễu đến nơi, có đội ngũ trang điểm cho cô, cuối cùng cô đến phòng thay đồ ở bên cạnh để chọn trang phục.

Trong phòng thay đồ, các móc treo đầy những trang phục phù hợp với đặc điểm thời đại của “Quân Trắc”. Do trang phục chính thức phải đợi xác định diễn viên rồi đo đạc, nên hiện tại toàn bộ trang phục này đều là mượn tạm. Có đủ loại màu sắc, rất khó để tìm được cái ưng ý.

“Cái này thế nào?” Nhân viên trang phục đưa cho cô một bộ đồ màu xanh dương.

Một màu xanh đậm, vải nhìn có vẻ hơi rẻ tiền.

Cố Liễu Liễu lắc đầu: “Màu này không hợp với tôi.”

Cô nhìn một chiếc váy trắng thêu hoa, vừa định lấy thì bị nhân viên trang phục ngăn lại: “Cái đó không được…”

“Sao lại không được?” Liễu Phương Hoa vốn đang ngồi trên sô pha, nghe thấy thì lập tức bước tới.

Hôm nay cô ấy mặc trang phục chính thức, nhìn có vẻ rất nghiêm nghị.

“Cái đó là yêu cầu của Toàn Thu Nguyệt.” Nhân viên trang phục hơi khó xử, nhưng vẫn để trợ lý thu lại bộ đồ: “Chọn cái khác đi.”

Liễu Phương Hoa nhìn Cố Liễu Liễu, sau đó vỗ vai cô: “Cái xanh nhạt ở bên cạnh khá ổn.”

Hai người không muốn tranh cãi về những chuyện nhỏ với Toàn Thu Nguyệt, không đáng phải làm căng thẳng vì một vai diễn.

Cố Liễu Liễu thay xong đồ rồi trực tiếp đi đến phòng quay. Một cô gái vừa thử vai xong, các nhân viên đưa cho Cố Liễu Liễu kịch bản tương tự.

“Đạo diễn Triệu, nhà sản xuất Châu.” Cố Liễu Liễu chào người ở phía sau màn hình, sau đó bắt đầu xem kịch bản.

Cảnh này cô đã có từ trước, có vài câu thoại được thay đổi nhưng nhìn chung không thay đổi nhiều, cô xem một lúc rồi báo với Triệu Hoành rằng mình đã chuẩn bị xong.

Cảnh này là giai đoạn tuổi trẻ tươi đẹp của nữ chính trong phim, Cố Liễu Liễu diễn xuất rất xuất sắc, thể hiện rõ nét hình ảnh một cô gái trẻ trung, đáng yêu khi đối diện với nam chính do chàng trai mặc đồ đen đóng.

Nhà sản xuất gật đầu liên tục, thỉnh thoảng lại quay sang trao đổi với Triệu Hoành.

“Được, cắt.” Triệu Hoành ra lệnh dừng lại.

Cố Liễu Liễu đang chuẩn bị rời đi, bất ngờ bị Triệu Hoành gọi lại: “Liễu Liễu.”

“Dạ.” Cố Liễu Liễu đi đến trước mặt họ.

“Tôi thấy cô rất quen thuộc với kịch bản, còn những cảnh sau thì sao?” Triệu Hoành đột nhiên muốn xem cô sẽ diễn thế nào trong một khoảng thời gian ngắn với hai cảnh rất khác nhau.

Giai đoạn đầu của nhân vật nữ chính là một cô gái tươi sáng, dễ dàng diễn hơn, trong khi giai đoạn sau, nhân vật trải qua nhiều sự kiện và tính cách thay đổi, phức tạp hơn, khó nắm bắt hơn.

“Quen ạ, tôi có thể làm được mọi thứ trong kịch bản.”

“Ừ.” Triệu Hoành mở kịch bản ra: “Cảnh này.”

Cố Liễu Liễu nhìn qua rồi đi ra sau máy quay: “Được, bắt đầu nhé.”

Vẫn là chàng trai mặc đồ đen làm bạn diễn, từ ánh nhìn đầu tiên về phía máy quay, khí chất của Cố Liễu Liễu đã hoàn toàn thay đổi.

Toàn bộ cảnh diễn rất trôi chảy, Cố Liễu Liễu cầm một cây bút làm như dao, khi giả vờ đâm vào chàng trai mặc đồ đen, sự căm ghét trong mắt cô không hề che giấu.

Chàng trai mặc đồ đen theo bản năng lùi lại một bước, đây là điều không có trong kịch bản.

Cố Liễu Liễu nhận ra động tác của anh ta, bỗng cười nhạo một tiếng, ứng biến: “Khi còn nhỏ, ta nghe nói, ở bên sông Hán Thủy, Bình Tây Vương đã nổi danh. Đối phương dùng kiếm kề vào cổ vương, nhưng vương vẫn giữ vẻ mặt bình thản.”

Cô có nền tảng vững vàng về thoại, giọng nói có sức truyền đạt mạnh mẽ, khiến người khác không thể không theo cảm xúc của cô.

“Giờ đây lại bị một người phụ nữ làm cho lùi bước?” Cố Liễu Liễu ngẩng lên nhìn anh ta, ánh mắt sắc lạnh: “Ngươi sợ dao trong tay ta hay sợ ba mươi vạn oan hồn của Đại Chu đang chờ dưới đất? Giờ đây ngươi sống trong thế gian, hưởng thụ tự do dưới quyền một người, nhưng chỉ cần chết đi, ba mươi vạn oan hồn sẽ khiến ngươi không thể siêu sinh mãi mãi.”

Triệu Hoành chống cằm, nhìn vào màn hình, nhất thời quên gọi dừng lại.

Cố Liễu Liễu thu bút lại, cười xin lỗi với các nhân viên, rồi nhìn vào màn hình. Sau đó cô lại trở về với vẻ bình thường, ánh mắt cũng trở nên mềm mại.

Triệu Hoành lúc này mới nhận ra cảnh kết thúc, đứng dậy vỗ tay cho Cố Liễu Liễu.

“Chờ thông báo đi, có lẽ trong hai ngày nữa sẽ có người thông báo cho cô.” Triệu Hoành tiễn cô ra ngoài, ánh mắt vẫn dán chặt vào lưng của Cố Liễu Liễu.

“Vậy là người này?” Nhà sản xuất vỗ vai Triệu Hoành: “Thực sự, trước hôm nay, tôi không nghĩ cô ấy có thể tốt như vậy.”

Ông ấy cũng đã xem Cố Liễu Liễu trong chương trình âm nhạc và đoạn giới thiệu của “Gió nổi hoa rơi”, chỉ có thể nói là vấn đề ở các vai diễn trước đó không khai thác được tiềm năng tốt nhất của Cố Liễu Liễu.

“Ừ, không ngờ.” Trước đây Triệu Hoành cảm thấy cô tốt hơn mong đợi, lần này thì lại xuất sắc đến mức kinh ngạc.

Ông ấy thậm chí không muốn xem các buổi thử vai tiếp theo nữa, những người còn lại đều là những gương mặt quen thuộc, đã làm việc trong ngành giải trí nhiều năm, Triệu Hoành rõ ràng biết khả năng của họ, không còn ai có thể gây bất ngờ cho ông ấy.

Sau khi ra khỏi phòng quay, Cố Liễu Liễu hơi gật đầu với Liễu Phương Hoa.

Liễu Phương Hoa thấy biểu hiện của cô, biết rằng Cố Liễu Liễu có thể đã thành công, lập tức vui mừng: “Chị đã đặt phòng riêng, tối nay gọi thầy Giang và mọi người đến ăn lẩu.”

“Được, em đi thay đồ, gọi điện cho Giang Việt luôn.” Cố Liễu Liễu bước nhanh về phòng thay đồ, đồng thời cúi đầu gọi điện cho Giang Việt.

“Ừ, thử vai rất thuận lợi. Tối nay chị Phương Hoa đã đặt phòng ăn lẩu, anh và nhóm anh Đào đến nhé.”

Cố Liễu Liễu mở cửa vào phòng thay đồ, bất ngờ nhìn thấy Toàn Thu Nguyệt và quản lý của cô ta ngồi trên sô pha.

“Để em gửi địa chỉ sau, tạm thời cúp máy đây.” Cố Liễu Liễu cúp điện thoại, cười với người trên sô pha: “Cô Toàn.”

“Ừ.” Toàn Thu Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng, hỏi: “Thử vai thuận lợi không?”

“Khá ổn.” Cùng với sự trợ giúp của nhân viên trang phục, Cố Liễu Liễu cởi áo ngoài ra.

Nhân viên trang phục cảm thấy không khí có chút không ổn: “Tôi ra ngoài trước, phần còn lại tự cô thay.”

“Được.” Cố Liễu Liễu cầm đồ của mình chuẩn bị vào thay, tình cờ thấy Toàn Thu Nguyệt đang nhìn mình với vẻ muốn nói nhưng lại thôi.

“Cô Toàn có gì muốn nói?”

“Đạo diễn Triệu có nói gì với cô không?” Toàn Thu Nguyệt hỏi.

Cố Liễu Liễu đáp: “Chỉ nói tôi về chờ thông báo.”

Sau khi nói xong, cô vào phòng thay đồ, vừa treo trang phục lên thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài cửa, Toàn Thu Nguyệt đang nói với quản lý của mình: “Thử vai có phải dù trượt cũng sẽ thông báo một tiếng không?”

Cô chưa bao giờ tham gia thử vai nên không rõ quy trình.

“Chắc chắn rồi.” Quản lý của cô ta trả lời với vẻ tự mãn: “Cần phải thông báo cho những người không trúng tuyển biết, nếu không, có người nghĩ mình diễn tốt thì chẳng phải là vui không có lý do sao?”

Toàn Thu Nguyệt không nói gì, nhíu mày kéo tay quản lý, ra hiệu cô ta nên thu lại chút.

Cố Liễu Liễu thay xong, sắp xếp lại trang phục và treo lại trên giá.

Cô đang chuẩn bị rời đi, thì nhân viên bên ngoài đến gõ cửa, thông báo rằng Toàn Thu Nguyệt có thể vào phòng quay.

Trước khi đi, cô ta quay lại nhìn Cố Liễu Liễu một cái, rồi đi qua: “Tôi nghĩ diện mạo của cô rất hợp với vai nữ thứ, tuổi cũng phù hợp.”

“Cảm ơn.” Cố Liễu Liễu không biết cô ta thật lòng hay không, chỉ mỉm cười nhạt.

“Lời tôi nói trên Weibo là thật lòng, kỹ năng diễn xuất của cô khiến tôi bất ngờ, nếu không quá quan trọng về thứ hạng vai diễn, tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác rất vui vẻ.”

Câu nói của cô ta có vẻ thành thật, nhưng lại có sự kiêu ngạo quá mức và tự tin thái quá. Còn về việc vai nữ chính có phải là của cô ta hay không thì chưa chắc, nếu phải, thì cô ta cũng không có quyền can thiệp vào việc chọn vai nữ thứ.

Toàn Thu Nguyệt đã ở đỉnh cao từ khi mới ra mắt, nhiều năm qua luôn được nâng đỡ mà chưa từng bị thất bại. Hơn nữa, cô ta có sự hỗ trợ từ công ty giải trí lớn nhất trong ngành, lại là người đứng đầu công ty, quen với việc mọi thứ đều thuận lợi, nên tự nhiên cảm thấy mọi thứ cô ta muốn đều có thể dễ dàng đạt được.

Hiện nay, hơn 95% các bộ phim truyền hình trong nước, chỉ cần Toàn Thu Nguyệt gật đầu đồng ý, thì nhà sản xuất sẽ rất vui mừng và đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta.

Có thể nói, ngoài Triệu Hoành ra, không có nhà sản xuất nào sẽ yêu cầu Toàn Thu Nguyệt thử vai khi cô ta đã có hứng thú với vai diễn, mà chỉ là vội vã mang hợp đồng đến để đàm phán thù lao và ký kết.

Nhưng lần này Toàn Thu Nguyệt lại gặp khó khăn với Triệu Hoành. Dù Triệu Hoành không đặc biệt chú ý đến cô ta trong chương trình truyền hình, nhưng Toàn Thu Nguyệt vẫn tin rằng ứng viên tốt nhất cho vai nữ chính trong “Quân Trắc” cuối cùng vẫn là cô ta.

Dù là cô ta hay công ty đứng sau đều sẽ hỗ trợ cho bộ phim này, cô ta không cảm thấy nhà sản xuất có lý do để từ chối.

Dù Cố Liễu Liễu có tài năng vượt ngoài mong đợi, nhưng kinh nghiệm vẫn còn ít, những vai đơn giản có thể diễn xuất rất nổi bật, còn vai phức tạp thì chưa chắc. Trong điểm này, Toàn Thu Nguyệt có tự tin hơn để vượt qua cô.

Cố Liễu Liễu vẫn giữ nụ cười, lễ phép nói: “Vậy tôi chúc cô Toàn đạt được điều mình mong muốn.”

Toàn Thu Nguyệt nhận ra cô không có hứng thú với vai nữ thứ, trong lòng cảm thấy có chút thiện cảm với cô, vì cô ta thích những người có khí phách.

Chợt, cô ta nghĩ đến nguồn gốc sự tự tin của Cố Liễu Liễu...

Giang Việt.

Bạn gái của Giang Việt, đương nhiên có quyền tự tin.

Toàn Thu Nguyệt thu nụ cười lại một chút, nhẹ nhàng gật đầu về phía cô: “Tôi đi trước đây.”

---

“Quân Trắc” là một bộ phim lấy nữ chính làm trung tâm, từ khi dự án được phê duyệt, việc chọn nữ chính đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

Những ngày thử vai gần đây cũng rất sôi nổi, có người đã bắt đầu thống kê xem có bao nhiêu nữ nghệ sĩ nổi tiếng tham gia thử vai.

[Studio của công ty chúng tôi ngay cạnh bên, theo thống kê chưa đầy đủ, ngoài hai người đang quay phim ở xa, những hoa đán và nữ nghệ sĩ nổi tiếng đều đã đến, còn có một số người không quen biết, có thể là sinh viên từ các trường điện ảnh.]

[Hôm qua tôi thấy Toàn Thu Nguyệt, Cố Liễu Liễu vào sau, nhưng Cố Liễu Liễu ra trước, Toàn Thu Nguyệt ở lại lâu hơn.]

[Cố Liễu Liễu có vẻ không có hy vọng, mặc dù Triệu Hoành rất thích cô ấy... Chương trình âm nhạc trước đó là do Toàn Thu Nguyệt có thời gian tập luyện ngắn, nên gây ấn tượng rằng trình độ của Cố Liễu Liễu ngang bằng với cô ấy.]

[Tôi dự đoán Cố Liễu Liễu thành công, lần trước Triệu Hoành thật sự rất thích cô ấy, trong khi đối với Toàn Thu Nguyệt, Triệu Hoành lại tỏ ra bình thường.]

[Cố Liễu Liễu vẫn còn quá non nớt, có thể diễn tốt vai cô gái hoạt bát ở giai đoạn đầu, nhưng vì vai diễn trong giai đoạn thiếu nữ ít, chủ yếu là câu chuyện sau khi quốc gia bị diệt, chắc chắn sẽ khó khăn hơn.]

[Nhân vật báo thù đầy cảm xúc như vậy kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng của Toàn Thu Nguyệt thì thật sự tuyệt vời, Cố Liễu Liễu nên làm vai nữ thứ hống hách hơn, hợp lý hơn. Tôi có thể ship cặp đôi này!]

[Toàn Thu Nguyệt chắc chắn quyết tâm đạt được vai chính, công ty của cô ta có thực lực, quảng bá thuộc top trong ngành, lại có tiền và quyền lực, ngốc mới chọn Cố Liễu Liễu.]

Trên mạng có rất nhiều ý kiến trái chiều về việc chọn nữ chính cho “Quân Trắc”, bàn luận sôi nổi, thậm chí có những người nổi tiếng bắt đầu tổ chức xổ số để dự đoán.

Cố Liễu Liễu đã chờ đợi tin tức ở nhà suốt hai ngày mà vẫn chưa có thông tin gì, cô lo lắng đến mức không ăn uống ngủ nghỉ được, làm gì cũng không tập trung, điều này khiến Giang Việt rất không hài lòng.

Cô đã không còn kỳ vọng vào Trần Cảnh Minh nữa, Liễu Phương Hoa nói rằng trợ lý của Trần Cảnh Minh cho biết, ông ấy lại muốn sửa đổi nhân vật kịch bản, lần này là viết lại hoàn toàn. Hơn nửa tháng trước, ông ấy còn yêu thích Cố Liễu Liễu, nhưng giờ đây có thể lại chuyển hướng sang diễn viên mới.

Vì vậy, cơ hội tốt nhất hiện tại của Cố Liễu Liễu là ở Triệu Hoành, nếu bỏ lỡ “Quân Trắc”, thì sẽ rất khó để có được kịch bản và đội ngũ tốt như vậy trong thời gian ngắn.

Dù có nổi tiếng hay không, Cố Liễu Liễu vẫn luôn rất cẩn trọng với các vai diễn, hiện tại cô đang ở trung tâm của sự chú ý, nên không thể tham gia chỉ vì muốn vào đoàn. Điều đó không chỉ phụ lòng người hâm mộ, mà còn không xứng với sự kiên trì của chính bản thân cô trong những năm qua.

Buổi chiều, khi Cố Liễu Liễu đang nhàm chán chơi trò chơi video ở nhà, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Liễu Phương Hoa vang lên.

Trừ khi có việc gấp hoặc quan trọng, Liễu Phương Hoa thường không gọi điện cho cô.

Cố Liễu Liễu nhảy bật lên, hét lên một tiếng, sau đó cô vứt tay cầm trò chơi đi, nhanh chóng chạy đến bàn trà.

“Alô, chị Phương Hoa, có phải có tin từ Triệu Hoành không?”

Nghe thấy giọng vui mừng của cô, Liễu Phương Hoa không nhịn được cười: “Trợ lý của đạo diễn Triệu vừa gọi cho chị, nói là mời em tối nay đi ăn. Em nhanh chóng chuẩn bị đi, một giờ nữa chị sẽ đến nhà đón em.”

Cố Liễu Liễu nghe xong, tim đập thình thịch, cô nín thở, dò hỏi: “Chị nghĩ... Đạo diễn Triệu không phải có sở thích mời đi ăn để an ủi những người không thành công chứ?”
 
Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc
Chương 69


“Đã nói là muốn mời em ăn cơm, chúc mừng em.”

Cố Liễu Liễu hét lên một tiếng, rồi cúp điện thoại ngay, lập tức chạy lên lầu. Cô nhanh chóng gội đầu, sấy khô, rồi thay đồ, vừa đi xuống vừa thoa kem chống nắng lên mặt.

Đoán chừng Liễu Phương Hoa sắp đến, Cố Liễu Liễu ngồi trên chiếc ghế đá nhỏ trong vườn, ngóng nhìn ra bên ngoài.

Một phút sau, Liễu Phương Hoa lại gọi điện đến.

“Alo, chị Phương Hoa, chị đến chưa?” Cố Liễu Liễu hớn hở hỏi, nhưng đầu bên kia im lặng vài giây.

“Có chuyện gì à?” Cô cảm thấy bầu không khí có điều gì đó không ổn, lòng đột nhiên thắt lại.

Liễu Phương Hoa thở dài, chậm rãi nói: “Liễu Liễu, như thế này. Vừa rồi đạo diễn Triệu đích thân gọi cho chị, nói rằng hai nhà đầu tư đang tranh cãi về việc chọn nữ chính…”

Ngành này chuyện thay diễn viên vào phút cuối là quá bình thường, thậm chí có những bộ phim đã quay được nửa tháng còn đổi vai chính, huống chi đây mới chỉ là buổi thử vai.

“Dạ…” Cố Liễu Liễu cảm thấy nặng nề trong lòng, cố gắng kiểm soát giọng nói: “Vậy là đã chọn Toàn Thu Nguyệt rồi?”

Cô không nghĩ rằng trong số những người tham gia thử vai có ai đó có thể vượt qua Toàn Thu Nguyệt.

“Vẫn chưa chắc chắn, đạo diễn Triệu chỉ nói rằng mấy ngày này có thể không rảnh để mời em ăn cơm, đợi khi nào có quyết định sẽ thông báo cho chúng ta.”

Liễu Phương Hoa vừa cử người tìm hiểu tình hình, nhưng vẫn chưa có phản hồi.

Nghe nói lần này nhà đầu tư lớn nhất đang kiên quyết giữ Toàn Thu Nguyệt, Triệu Hoành cũng khó xử.

“Vâng, em biết rồi.” Cố Liễu Liễu bình tĩnh trả lời.

Liễu Phương Hoa lại thở dài, nhẹ nhàng khuyên cô: “Liễu Liễu, chuyện như thế này rất thường xảy ra, em phải giữ bình tĩnh.”

“Em biết rồi chị Phương Hoa, không sao đâu, trước đây em bị từ chối bao nhiêu lần rồi, chẳng phải em vẫn chịu được đó sao.” Cố Liễu Liễu cố gắng mỉm cười, giả vờ như không quan tâm.

“Vậy được rồi, mấy ngày này em cứ nghỉ ngơi đi, có tin tức gì chị sẽ báo.”

Sau khi cúp máy, Cố Liễu Liễu ngồi yên lặng trong sân, nhìn mặt trời từ từ lặn xuống.

Lúc 6 giờ rưỡi, cô thấy Toàn Thu Nguyệt đăng một bài viết trên Weibo, chỉ có hai chữ “vui vẻ”, kèm theo bức ảnh tự sướng khi thử vai vài ngày trước, mặc chiếc váy trắng mà stylist đã đặc biệt để dành cho cô ta.

Trong phần bình luận, mọi người đều hỏi tại sao cô ta vui vẻ, có người đoán là vì phim mới, Toàn Thu Nguyệt mập mờ đăng một biểu cảm che miệng cười.

Trước khi trời tối hẳn, Cố Liễu Liễu nghe thấy trong nhà có tiếng động, đèn trong phòng khách cũng đã bật sáng, Giang Việt đang gọi cô.

Cố Liễu Liễu vừa định đứng dậy đi vào, nhưng nhận ra chân mình đã tê cứng. Cô cúi xuống bóp chân, chưa kịp phục hồi thì đột nhiên thấy trước mặt xuất hiện một đôi dép lê.

Dép lông nhỏ màu xám hình khủng long, là một cặp với đôi dép hồng hình khủng long của cô.

“Sao ngồi đây vậy?” Giang Việt ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bóp bắp chân cô: “Không lạnh à?”

Anh xoa bóp chân cho Cố Liễu Liễu một lúc rồi ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy nước mắt đang dâng trào trong mắt cô.

Cố Liễu Liễu nhìn anh, mím môi không nói lời nào, những giọt nước mắt lớn chảy xuống.

Nước mắt rơi xuống mu bàn tay Giang Việt, giống như rơi vào tim anh, đau đớn vô cùng. Giang Việt dùng hai tay nâng mặt cô lên rồi dùng ngón tay mình lau nước mắt ở khóe mắt cô.

Sau đó, anh bế cô lên: “Vào nhà khóc, bên ngoài lạnh quá rồi.”

Cố Liễu Liễu hít mũi, vùi đầu vào ngực anh, đôi vai không ngừng run rẩy.

Giang Việt bế cô lên ghế sô pha, định lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, nhưng Cố Liễu Liễu không chịu ngẩng đầu. Giang Việt cũng không ép cô, chỉ đặt tay lên lưng cô, vỗ nhẹ nhàng.

Cô không muốn nói, Giang Việt cũng chỉ im lặng ôm cô ngồi đó.

Kim đồng hồ chỉ đến số tám, tâm trạng của Cố Liễu Liễu dần dần ổn định.

Cô ngồi dậy từ vòng tay của Giang Việt, tay chạm vào phần vải áo trước ngực anh, giọng khàn khàn nói: “Anh lên tắm đi, thay đồ khác nữa.”

Giang Việt luồn tay vào trong áo khoác của cô: “Ra mồ hôi rồi, cùng lên đi.”

Anh kéo Cố Liễu Liễu lên lầu, để cô ngồi xuống giường, rồi vào phòng tắm xả nước.

“Em ngâm trước đi, anh ra ngoài tắm.” Giang Việt chuẩn bị đồ tắm cho cô, vừa định ra ngoài thì bị ai đó nắm lấy cổ tay.

Ngoảnh đầu lại, anh thấy Cố Liễu Liễu đang dùng đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ nhìn mình.

“Anh ở lại với em.”

Giang Việt nhìn cô hai giây, rồi đóng cửa phòng tắm lại.

Hôm nay cô cuồng nhiệt hơn bình thường, dù là hành động hay âm thanh, trước giờ chưa từng có.

Sau khi hai người giải tỏa, nước trong bồn đã nguội từ lâu.

Giang Việt sợ cô bị cảm lạnh, liên tục thêm nước nóng vào.

Cố Liễu Liễu nghiêng người tắt vòi nước, cơ thể cô vẫn còn nóng, Giang Việt ôm cô cũng nóng, nhiệt độ nước trong bồn vừa vặn.

“Hôm nay hiệu ứng sân khấu có hài lòng không?” Cô tựa vào thành bồn, tay buông thõng ra bên ngoài.

Mái tóc đen buông xõa, trên mặt cô thoáng chút phấn hồng, đôi môi đỏ thẫm ánh lên tia nước.

Giang Việt không kiềm lòng được mà hôn cô, từ môi đến cổ, cuối cùng nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Rất hài lòng.”

Cố Liễu Liễu ngửa đầu, nhịp thở càng lúc càng gấp gáp.

Chẳng biết qua bao lâu, nước trong bồn đã hoàn toàn nguội lạnh, Giang Việt không chịu để cô ngồi mãi trong nước, bế cô về phòng ngủ.

Người còn chưa lau khô, nước đã làm ướt hết ga giường và chăn.

Hai người không còn cách nào khác, chỉ có thể xuống tầng và ở trong phòng khách sau khi đã rửa mặt lại lần nữa.

“Ở lâu trong phòng ngủ chính, mới cảm thấy căn phòng này nhỏ.” Cố Liễu Liễu dựa vào đầu giường, uống nước từ tay Giang Việt: “Giường cũng nhỏ.”

Rèm cửa không kéo kín, có thể nhìn thấy xích đu trong vườn và cả mặt trăng treo trên trời.

“Không cần quá lớn.” Giang Việt uống hết chỗ nước còn lại cô chưa uống: “Lần nào tỉnh dậy em cũng muốn dựa vào anh.”

Dù giường có lớn thế nào thì hai người họ cũng chưa bao giờ ngủ mỗi người một nửa.

Cố Liễu Liễu khẽ cười, rồi vòng tay ôm lấy eo anh: “Chiều nay thực sự rất khó chịu, nhưng bây giờ thì ổn rồi.”

Cô cảm nhận được tình yêu của Giang Việt, dường như bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết, bất cứ khó khăn nào cũng có thể vượt qua, chỉ cần được ở bên anh.

“Vì chuyện thử vai hả?” Giang Việt dùng ngón tay vuốt mái tóc dài của cô, anh nhớ rằng Cố Liễu Liễu để tóc dài là vì bộ phim đó, vốn dĩ ban đầu cô định cắt ngắn đến ngang vai.

Thực ra hôm nay Giang Việt vốn không về sớm như vậy, nhưng đột nhiên nghe nói có biến cố liên quan đến bộ phim đó nên anh vội vàng trở về để ở bên cô.

“Ừm, thực ra họ chọn Toàn Thu Nguyệt là điều hợp lý.” Cố Liễu Liễu ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng em vẫn không cam lòng, thực sự rất thích kịch bản đó, không muốn bỏ lỡ…”

Giang Việt gật đầu, anh có thể hiểu được.

“Anh đã nhờ anh Đào tìm hiểu tình hình rồi.” Giang Việt xoa đầu cô: “Nếu ban đầu Triệu Hoành thích em thì chắc vấn đề nằm ở phía nhà đầu tư, không khó để giải quyết.”

Cố Liễu Liễu lắc đầu: “Anh lo tập trung vào buổi biểu diễn của mình đi, không cần phải lo cho em.”

Lần này Triệu Hoành đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào bộ phim “Quân Trắc”, còn nhiều hơn bất kỳ bộ phim nào khác kể từ khi ông ấy bước vào ngành. Nghe nói chỉ riêng việc thiết kế cảnh quay đã tốn ngang với chi phí của cả đoàn phim khác. Đầu tư vào bộ phim này rất lớn, vì vậy ý kiến của nhà đầu tư cần được tôn trọng.

“Anh có thể bán cả Thanh Việt.” Giang Việt nửa đùa nửa thật.

Cố Liễu Liễu bị anh chọc cười: “Anh như thế có phải là yêu đương mù quáng không?”

Gần đây Giang Việt nghe từ này rất nhiều: “Chiều nay Lão Hoàng còn nói anh vì yêu đương mà lơ là công việc.”

Lão Hoàng là người tổng phụ trách buổi hòa nhạc của Giang Việt, hai người đã hợp tác với nhau nhiều năm, nhịp độ làm việc luôn rất ăn ý.

Đến khi chuẩn bị buổi hòa nhạc lần này, câu đầu tiên Giang Việt nói khi gặp Lão Hoàng là “Tôi phải về nhà sớm mỗi ngày” trực tiếp làm sụp đổ hình tượng của anh trong mắt Lão Hoàng.

“À, không sao đâu!” Cố Liễu Liễu thở dài một hơi: “Cùng lắm em đi nhận vai diễn trong bộ phim tiên hiệp kia, tranh thủ khi còn trẻ đóng vài phim thần tượng, sau này già rồi thì không hợp nữa.”

Giang Việt hôn lên trán cô: “Ngủ thôi.”

---

Sau buổi thử vai, Cố Liễu Liễu hoàn toàn rảnh rỗi.

Buổi sáng, cô theo Giang Việt ra ngoài, làm việc của mình trong phòng nghỉ ở văn phòng của anh.

Khi Giang Việt có thời gian rảnh vào ban ngày, cô lén từ phòng nghỉ ra ngoài để ở cạnh anh, hễ có ai vào, Cố Liễu Liễu lại chạy về phòng trốn.

Cô cứ thế trải qua một tuần tại Văn hóa Thanh Việt, chỉ còn vài ngày nữa là đến Giao thừa.

Chiều hôm đó, khi đang nằm trong phòng nghỉ chơi game rắn săn mồi, Cố Liễu Liễu đột nhiên nhận được tin nhắn thoại của Liễu Phương Hoa.

Cô tiếp tục chơi, và định trả lời sau.

Vài giây sau, có lẽ vì không đợi được hồi âm của cô, nên Liễu Phương Hoa trực tiếp gọi điện thoại đến.

Cố Liễu Liễu giật mình vì tiếng chuông điện thoại, và cô đã thất bại ngay khi sắp phá kỷ lục.

“Chị à, cuộc gọi của chị làm em... chỉ chút nữa thôi là em phá kỷ lục rồi.” Cố Liễu Liễu nhìn lên trần nhà đầy vẻ bất lực.

“Chị sẽ gửi địa chỉ cho em, đúng 6 giờ 30 đến nơi nhé.”

“Có chuyện gì vậy?” Cố Liễu Liễu hỏi: “Em đang ở Thanh Việt mà.”

“Đạo diễn Triệu mời em ăn cơm.” Liễu Phương Hoa giục: “Em mau ra ngoài, giờ cao điểm sẽ kẹt xe, đừng đến trễ.”

Nghe vậy, Cố Liễu Liễu không nhịn được mà lật mắt, hoàn toàn không có ý thiếu tôn trọng, chỉ là cô thấy bữa cơm này có vẻ không cần thiết.

“Đạo diễn Triệu khách sáo quá rồi? Vai diễn đã không còn, ăn hay không cũng chẳng quan trọng.” Hơn nữa, gặp Triệu Hoành chỉ làm Cố Liễu Liễu nhớ đến vai diễn mà cô đã để vuột mất, khó tránh khỏi buồn lòng.

“Không được, nhất định phải đi.” Liễu Phương Hoa dừng lại vài giây, rồi khuyên cô: “Được mời ăn cơm chứng tỏ Triệu Hoành thực sự đánh giá cao em, chúng ta phải duy trì mối quan hệ tốt với ông ấy, sau này nhất định sẽ có cơ hội hợp tác.”

“Vâng, em biết rồi, em sẽ đến ngay.” Cố Liễu Liễu thở dài.

“Đi đường cẩn thận.”

Cố Liễu Liễu đáp lời, sau đó cúp máy.

Lúc đó đã gần 6 giờ, cô lập tức lấy túi xách và bước ra ngoài.

Giang Việt vẫn đang xem phương án cuối cùng về ánh sáng, thấy cô ra ngoài, anh đặt iPad xuống: “Có chuyện gì vậy?”

“Đạo diễn Triệu hẹn em ăn cơm, em phải đi ngay.”

“Để anh đưa em đi.”

“Hôm nay anh không họp à?”

Giang Việt bước tới mặc áo khoác: “Không họp nữa, mai anh cho họ nghỉ sớm, hôm nay cho họ về sớm.”

Sau Tết, họ sẽ quay trở lại sớm để chuẩn bị cho buổi hòa nhạc, vì vậy Giang Việt đã điều chỉnh thời gian nghỉ năm nay về sớm hơn.

Xe nhanh chóng đến dưới nhà hàng, Cố Liễu Liễu vừa xuống xe thì gặp Triệu Hoành.

Cô vẫy tay với ông ấy: “Đạo diễn.”

“Ấy!” Triệu Hoành nheo mắt, nhìn về phía người đàn ông ở ghế lái: “Giang Việt à?”

“Vâng.” Cố Liễu Liễu gật đầu.

“Cùng vào đi, cùng vào đi…”

Cố Liễu Liễu quay đầu nhìn Giang Việt: “Anh vào chứ?”

Giang Việt suy nghĩ vài giây, rồi vẫn xuống xe, đưa chìa khóa cho nhân viên đỗ xe.

Hôm nay Triệu Hoành trông vô cùng vui vẻ, ông ấy bước tới vỗ vai Giang Việt: “Tôi đã bảo trợ lý về đón con gái tôi rồi, cậu không ngại gặp cô bé chứ?”

“Không sao.”

“Tốt, Liễu Liễu à, lát nữa trên lầu còn có một người bí ẩn.” Triệu Hoành dẫn họ vào thang máy: “Cả tuần này tôi đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng cuối cùng cũng có kết quả tốt.”

Cố Liễu Liễu không biết phải đáp lại thế nào.

“Tôi nghe nói quê cô ở thành phố M, khi nào thì về ăn Tết?” Triệu Hoành hỏi cô.

“Tôi đi chuyến bay vào ngày 29.”

Triệu Hoành gật đầu: “À, vậy vẫn kịp.”

“Hả?” Cố Liễu Liễu định hỏi ông ấy có ý gì, thì cửa thang máy đã mở ra.

“Đi nào, họ đến rồi.” Triệu Hoành gọi họ bước ra và đi thẳng đến phòng ở cuối hành lang.

Khi mở cửa, đầu tiên Cố Liễu Liễu nhìn thấy nhà sản xuất Châu, rồi đến phó đạo diễn từng tham gia buổi thử vai, Liễu Phương Hoa và hai người đàn ông lạ mặt.

“Liễu Liễu, đây là tổng giám đốc Đoàn Sinh Hòa của công ty Hòa Duyệt chúng ta.” Liễu Phương Hoa giới thiệu: “Khi em gia nhập công ty, anh ấy đang đi hưởng tuần trăng mật, sau đó chưa có cơ hội gặp.”

“Chào tổng giám đốc Đoàn.” Cố Liễu Liễu bắt tay anh ấy.

Sau đó ánh mắt cô dừng trên người đàn ông lạ còn lại, cảm thấy quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.

Người đàn ông đầu trọc, đeo chuỗi hạt Phật trên cổ tay, khoảng hơn 30 tuổi, gương mặt đen như than, bên cạnh lông mày còn có một vết sẹo đỏ.

Ông ấy nhìn về phía Giang Việt với vẻ không vui, giọng không mấy thân thiện: “Sao cậu lại đến đây?”

---

Lời tác giả:

Đoàn Sinh Hòa khách mời đặc biệt, nam chính của truyện “Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền” ở nhà bên, tổng tài bá đạo với diễn xuất đỉnh nhất. PS: Mấy ngày tới sẽ hoàn thành, nên thời gian đăng có thể hơi lung tung, mong mọi người thông cảm~
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back