Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Khói Nghiêng Lưng Trời

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
433,002
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
391406869-256-k475152.jpg

Khói Nghiêng Lưng Trời
Tác giả: motmibexiu
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"...tình yêu tuổi học trò thật kỳ diệu.

Có cái gì đó như thể không quang minh chính đại lắm nhưng lại kích thích vô cùng.

Có cái gì đó như thể ma quỷ dẫn đường nhưng vẫn muốn đâm đầu vào thử.

"
-----
"Khói thuốc mịt mù.

Đầu đen đột nhiên ngẩng mặt.

Cậu vuốt ngược mấy lọn tóc ướt dính trên mắt, nhìn xoáy lên phía lớp học của trường bên cạnh.

Đôi mắt một mí sắc lẹm như muốn tước người đang nhìn trộm cậu ở trên đó ra từng sợi.

Hai người đối mắt chừng mấy giây.

Không ai quay mặt đi, không ai ngại ngùng lẩn tránh.

Vì ai cũng muốn nhìn rõ dáng vẻ lâu ngày không gặp của người quen cũ.

Bắc nhả ra một hơi khói thuốc, lại nghiêng đầu nhìn Châu.

Ngông không để đâu cho hết.

Châu nghiến răng, nó không thèm nhìn cậu nữa.

Khói rơi ra từ điếu thuốc khác hẳn làn khói vươn lên từ đống tro tàn mang làm bánh..."

-----

Tác giả: một mí bé xíu
Truyện viết năm 2022, khăn gói và sửa soạn lại năm 2025.

 
Khói Nghiêng Lưng Trời
Chương 0: Lời mở đầu & cảm ơn


Xin chào!

Tớ là một mí bé xíu.

"Khói nghiêng lưng trời" là tác phẩm đầu tay mà tớ viết nên chắc chắn sẽ có nhiều sai sót, hạn chế về mặt lời văn, câu chữ cũng như ý tưởng.

Cốt truyện trong tác phẩm này được rút ra từ tập truyện dài "Tro lặn đáy núi" tớ đã hoàn thành năm 2022.

Sau nhiều lần chắp vá, tớ đã quyết định thay đổi một số khía cạnh về tình cảm và viết lại với cái tên khác là "Khói nghiêng lưng trời".Truyện có hai phần.

Phần đầu bao gồm 12 chương, nội dung có thiên hướng nhẹ nhàng, mang tính dẫn dắt sâu vào cốt truyện là chủ yếu nên có thể sẽ hơi nhạt nhẽo một chút với một số độc giả.

Nhưng đây cũng là phần nội dung tiền đề để phát triển chiều sâu nội tâm nhân vật trong các chương truyện sau này.

Vì vậy, tớ luôn hy vọng độc giả có thể kiên nhẫn đọc hết 12 chương truyện "bé xíu" này.

Bắt đầu từ phần thứ hai, mạch truyện sẽ bám sát hơn về tuyến tình cảm nam - nữ chính.

Phần này dự kiến sẽ có 13 - 15 chương (hoặc hơn) và nội dung vẫn đang trong quá trình hoàn thiện dần.Nếu đã đọc đến đây, hy vọng cậu sẽ nhấn đọc tiếp chương mới.

Chúc cậu một ngày tốt lành ₍^. .^₎⟆
 
Khói Nghiêng Lưng Trời
Chương 1: Mùa thu mới tinh tươm


Mùa thu mới tinh tươm.

Ngày đầu tiên đi học, bố chở Châu đến trường trên chiếc xe tay ga cũ rích.

Đường làng ven núi vừa hẹp vừa khó đi.

Châu ngồi ở sau xe, ôm chặt bố, cả người xóc nảy lên xuống nhưng vẫn nghiêng đầu cười khúc khích.

Giữa đường, xe máy đi chầm chậm lách qua một đôi mẹ con.

Bố đánh tiếng bất ngờ khiến nó tròn mắt nhìn:- Bác Liên hôm nay cũng đưa cháu nhà đi học ạ?Người đàn bà có thân hình nhỏ bé, khuôn mặt sạm đen và đôi tay nhăn nhúm dắt theo một cậu bé.

Bà đứng nép lại ven đường hết cỡ, hồ hởi đáp:- Phải rồi thầy Khánh.Bố Châu mỉm cười, vít ga lướt qua mà nó vẫn ngoái đầu nhìn mãi.

Tiếng quát của người đàn bà the thé, nhỏ dần: "Khổ quá!

Mày có đi nhanh lên không?".

Cậu bé ở bên cạnh đảo chân nhanh hơn, mặt hằm hằm không nở lấy một nụ cười.

Châu thắc mắc vì sao ngày đầu tiên nhập học mà bạn nhỏ ấy có vẻ buồn vậy.

Nhưng nó cũng chỉ có băn khoăn có thế.

Đó là ký ức đầu tiên mà nó có thể nhớ được về Bắc - đứa con trai bất kham lạ lùng.Nhà Bắc nằm kế bên nhà Châu, chỉ cách nhau một dãy tường đá rêu phong.

Bắc không có mẹ và gọi người đàn bà tên Liên là dì.

Dì của cậu có một sạp bánh ở góc chợ, bày bán đủ loại bánh nhưng bán đắt nhất chính là bánh tro.

Cậu hay đứng cùng dì ở chỗ sạp bánh đó.

Châu chỉ biết về Bắc được mỗi tí tẹo ấy, dù cậu là hàng xóm ngay sát vách nhà hay kể cả là bạn cùng lớp tiểu học với nhau trong suốt năm năm đi học cùng một đường.

Nói thẳng ra là Châu không thích cậu.

Nó không muốn chơi với một đứa ít nói, lúc nào cũng lủi tha lủi thủi một mình và trông có vẻ nhạt nhẽo như thế.Ở lớp của Châu, hầu hết học sinh là trẻ con trong làng.

Tất cả đều biết Bắc nhưng không có ai muốn làm bạn với Bắc cả.

Chúng thích bắt nạt cậu hơn.Châu không nằm trong hội ấy, vì bố Châu là thầy giáo dạy ở trường.

Bố dạy, nó không được phép bắt nạt bạn bè.

Bắt nạt là sai trái, là hư hỏng.

Thế nên, nó chỉ dửng dưng xa cách, phớt lờ Bắc.

Mãi đến khi lớn một chút, Châu mới nhận ra, việc một con người dửng dưng xa cách, trơ mắt nhìn một con người bị bắt nạt cũng không khác đám người đi bắt nạt người khác là bao.

Anh bắt nạt thì tôi cô lập.

Thế thôi!Châu nhớ lần đầu tiên nó để ý đến Bắc là trong một bữa cơm bán trú ở trường tiểu học.

Khi ấy, chúng nó mới chừng tám, chín tuổi.

Quậy phá, nghịch ngợm, nói năng bừa bãi có ai cản được.- Bắc là đứa không có mẹ đấy chúng mày.- Ừ, mẹ tao bảo mẹ nó là ca ve, bỏ nhà đi từ lâu rồi.- Ngày nào cũng cầm cái bánh tro đi học ăn trưa, không thấy ngán hay gì.- Ơ, thằng này cứ như bị câm ấy mày!Châu mở nắp hộp cơm mẹ nấu, nghe hết thảy những câu nói châm chọc của tụi nó, rát như lá lúa cắt vào lòng.

Vậy mà, Bắc vẫn không nói gì, chỉ vùi mặt ăn chiếc bánh tro.

Đám chúng nó thấy Bắc không để tâm nên bắt đầu làm mình làm mẩy.

Thằng Phú cầm đầu, giật phăng chiếc bánh cậu đang ăn dở, thả rơi xuống đất.

Cả đám cười hềnh hệch, ra vẻ khoái chí.Bắc cúi xuống nhặt chiếc bánh rồi đi vội ra khỏi lớp.

Châu nhìn theo bóng lưng khuất dần.

Sao cậu không khóc nhỉ?Châu có nghe đôi lần mẹ kể trong bữa cơm rằng, Bắc có một người bố rất đáng sợ là lão Lộ.

Lão thích đánh bạc và uống rượu.

Người làng không ưa lão vì tính nết khó gần lại hay chửi bới vô cớ.

Có một dạo, lão rời làng, bỏ lại đứa con đỏ hỏn và bà cụ trong nhà.

Lão đi biệt tăm biệt tích mấy năm trời.

Đến lúc hay tin bà cụ sắp gần kề miệng lỗ, lão mới trở về làng, mang theo một người đàn bà đứng tuổi quê kệch tên Liên.

Người đàn bà ấy, sau này trở thành dì của Bắc.

Còn mẹ ruột của cậu, Châu chưa nghe mẹ nó kể bao giờ.

Lão Lộ thường về nhà lão khi trời sẩm tối.

Khuôn mặt lão đỏ gay vì uống rượu.

Đôi mắt ti hí cứ chập chờn đóng mở như chiếc bóng đèn sợi đốt sắp cháy.

Bóng lão khệnh khạng đổ trên đường làng rồi kéo lê vào căn nhà ba gian tối om, chỉ có ánh lửa bập bùng trong gian bếp nhỏ.

Nhà gần, những bữa cơm của gia đình Châu bao giờ cũng chan thêm tiếng chửi văng vẳng và cả tiếng đập đồ đạc.

Loảng xoảng vỡ vụn.

Chốc chốc, lại có mấy câu chửi tục rót thẳng vào tai Châu, đau điếng cả người.

Mấy lần như vậy, anh Bảo hay dọa Châu:- Con Châu nhá!

Mày đi chơi mà còn lén bôi quả mua vào áo tao thì tao bảo mẹ cho mày sang đấy ở với lão Lộ luôn, cho mày khổ chơi chơi.Châu bĩu môi nghe mẹ bênh:- Thằng Bảo không trêu em.

Kể cả có nghèo thì bố mẹ cũng không để chúng mày khổ như cái nhà kia đâu.Hồi đấy, Châu biết một chút về cái nghèo nhưng ở cái tuổi cỏn con vẫn còn được bố mẹ nuôi nấng, bao bọc đủ điều thì không cảm nhận được cái khổ là như thế nào cả.Châu hãy còn ngu si, không biết những thứ tăm tối đang len lỏi trong cuộc sống thường ngày của cậu bé nhà bên có phải là cái khổ không?

Và nếu phải thì nó hẳn đã được nhìn thấy chúng rất nhiều lần.
 
Khói Nghiêng Lưng Trời
Chương 2: Lần đầu bắt chuyện


Làng Đồng Tâm cách trung tâm huyện gần sáu cây số.

Làng nằm gọn dưới sườn núi Lãng là một vùng dân cư nhỏ giản dị, quen sống dựa núi dựa cây.

Chợ làng thường họp vào những ngày âm lịch chẵn hàng tháng, không quá đông nhưng cũng là dịp nhộn nhịp để nhiều gia đình kiếm thêm thu nhập từ việc bán buôn.

Ở đầu chợ có một tiệm may quần áo xinh xinh của mẹ con Thơ và hàng chè của thím Hai lúc nào cũng chật kín đám trẻ con.

Tụi nhóc mê tít món ấy, mỗi lần đi chợ đều dùng dằng đòi người lớn mua cho bằng được.

Ông bà ngoại Châu cũng có một quán bún to ở giữa chợ, được mở từ cái thuở xa lắc xa lơ khi mẹ Châu còn chưa lấy bố.

Và cuối chợ là hàng thịt lợn của mẹ thằng Phú và hàng bánh của vợ lão Lộ.

Mỗi lần đi chợ cùng mẹ, Châu thường không thích tới cuối chợ vì ở đó không đông vui, náo nhiệt bằng chợ trên.

Thế nên, Châu vẫn luôn một mực đinh ninh hàng bánh của dì Liên rất quạnh quẽ và vắng khách.

Cho đến một lần, bà ngoại nhờ Châu đi mua cho bà một chục bánh tro và dặn kĩ Châu phải đến cuối chợ mua bánh của vợ lão Lộ.

Giữa sáng, Châu mới lề mề dạo đến cuối chợ để mua bánh tro, vừa đảo mắt đã nhìn thấy khuôn mặt lầm lì của Bắc.

Dì của cậu đang quanh quẩn dọn dẹp sau sạp bánh.

Liếc thấy Châu, Bắc vẫn lơ đễnh như không nhìn thấy gì.

Sự im lặng làm Châu lúng túng:- Ờm... cậu bán cho tớ một chục bánh chưng.

À đâu, bánh tro chứ!Bắc vẫn im thin thít.

Lúc sau, cậu mới ngoái đầu tìm dì Liên như đang cầu cứu sự giao tiếp mượt mà từ dì với khách hàng.

Sau khoảng thời gian im lặng kỳ lạ, Bắc không đợi được dì Liên.

Cuối cùng cậu cũng "nhả" ra bốn chữ quý như vàng:- Hết bánh tro rồi.Bốn chữ ấy làm Châu kinh ngạc đến mức thốt ra một câu vô cùng ngu ngốc:- Sao lại hết?Nó ngạc nhiên quá thể!

Mặc dù nó đến cuối chợ không quá sớm nhưng cũng không nghĩ bánh tro lại bán nhanh như vậy.

Thì ra, bà ngoại dặn nó đi mua từ sớm là bởi đã biết rõ điều này.Châu thở dài thườn thượt, định quay về thì dì Liên từ sau sạp bánh đi ra, tay chống nạnh mắng Bắc:- Khổ lắm!

Chả làm được cái tích sự gì cả!Chốc sau, bà niềm nở quay sang Châu:- Nay nhà bác hết bánh tro rồi.

Cháu mua tạm bánh khác được không!Châu đáp bừa:- Dạ thôi, cháu chỉ thích ăn bánh tro thôi ạ.Bắc cứ nhìn Châu với ánh mắt kỳ cục.

Dì Liên nghe Châu nói vậy cũng không nài nỉ:- Thế cháu thông cảm giúp bác, lần sau lại ghé mua sớm hơn nhé!Miệng nó cười tươi mà lòng thì xót như xát muối.

Nó sợ bà ngoại buồn...Nhưng con bé chẳng sợ được mấy chốc.

Trên đường về nhà bà ngoại, Châu nhảy chân sáo với tâm trạng khấp khởi hạnh phúc.

Khi ấy, trong tay nó đang có một chiếc bánh tro ấm nóng - chiếc bánh nhỏ mà Bắc, chẳng hiểu lấy từ đâu ra, chạy theo và nhét nó vào lòng nó.

Lúc đó, tự dưng Châu thấy Bắc cũng không đến nỗi khó gần lắm!Châu cầm bánh về với bà ngoại.

Bà nó chép miệng: "Hàng bánh tro của vợ lão Lộ ngon nhất làng, kỳ họp chợ nào cũng hết bánh nhanh.

Thôi thì lần sau để bà đặt trước".

Nó cúi gằm mặt, đã biết lỗi sai của mình.

Lát sau, Châu nghe được tiếng bà ngoại nói thêm: "Không phải điều gì ở trên đời trông có vẻ tầm thường, lẳng lặng nằm cuối cũng đều không tốt, không đẹp.

Con người thường nhắm nhía những cái phô trương, rực rỡ và ngược lại, phớt lờ những cái đơn sơ, không đặc sắc nhưng nhận thức ban đầu thường ít ỏi có vậy.

Tâm hồn con người thẳng thớm mà cũng sâu sắc lạ kì nếu nhìn đời sâu hơn".

Châu không hiểu lắm.

Hồi đó bé, nó cũng chỉ biết nghe khơi khơi như vậy.***Mấy ngày học cuối cùng ở trường tiểu học, đám thằng Phú táo tợn đến mức đem giấu chiếc cặp của Bắc trong giờ ra chơi.

Bữa trưa hôm đó, Bắc nhịn đói đi tìm cặp.

Châu cầm hộp cơm của mình rồi thập thò đi theo cậu.

Lúc nhìn thấy Bắc ngồi bó gối đằng sau dãy lớp học vắng vẻ, Châu liền chạy lại ngồi xổm bên cạnh, vẫn hơi cách cậu một chút.

Nó dè dặt:- Cậu ăn cơm không?Bắc vẫn cúi đầu không nói gì.

Châu san nửa phần thức ăn và cơm của mình vào một khay cặp lồng rồi đưa sang trước mặt Bắc.- Nè, thìa sạch lắm, tớ chưa ăn đâu!Châu biết, Bắc sẽ không ăn khi nó vẫn ở bên cạnh hoặc đúng hơn là cậu sẽ không ăn luôn.

Vì vậy, nó vội và mấy đũa cho hết nửa phần cơm của mình rồi nhanh chóng rời đi, mặc kệ cậu có ăn hay không.Đến tối, Bắc đem trả cho Châu chiếc khay cơm.

Cậu không đi qua cổng chính mà đứng chờ từ dưới bức tường đá.

Chẳng biết cậu đã đứng ở đó được bao lâu mà Châu chỉ mới mở hé cửa sổ ra, đã thấy ánh mắt sáng quắc của cậu chiếu lên.

Cậu trông thấy nó còn ngơ ngác liền quơ quơ chiếc khay trên tay.

Châu vội đóng cửa sổ và chạy xuống dưới.

Bắc đưa chiếc khay lên, nó với tay mãi mới đón được.Lát sau, Bắc nói, giọng lạnh ngắt:- Trả cậu.Cậu nói xong thì bước chân xào xạc đi luôn.

Châu gọi với:- Ê!

Cậu có lấy cặp không?Châu vật vã trèo lên tường nhanh nhất có thể và bắt gặp khuôn mặt sững sờ của Bắc.

Thật ra, trong giờ ra chơi hồi chiều, Nó đã nghe lén được chỗ giấu cặp của đám thằng Phú và đi tìm thử sau khi tan học.Bắc nhận lấy chiếc cặp từ tay nó, mấp máy môi một lúc mới thành câu:- Cảm ơn cậu.Tiếng cảm ơn của Bắc nhỏ xíu nhưng Châu vui lắm, giống như nó đã đạt được một thành tựu gì đó rất lớn trong cuộc đời của mình vậy.

Thì ra, giúp đỡ người khác cũng sẽ khiến con người hạnh phúc.
 
Khói Nghiêng Lưng Trời
Chương 3: Gặp ma núi


Mùa nắng đổ.

Rơm trải.

Đám trẻ con trong làng bước vào kỳ nghỉ hè.Châu đứng trên đường đồng ven núi.

Gió hoàng hôn cứ đổ mãi, đổ mãi.

Tóc mái nó cuộn ngược ra sau, phập phồng bay.

Hai mắt lim dim nhìn mây trời hồng hồng lượn lờ trôi.

Tiếng nói chuyện, cười đùa ríu rít xen lẫn cả tiếng mấy con nghé gọi mẹ "è ẹ".

Mấy đứa học sinh được nghỉ hè, tất tả lùa trâu bò đi chăn trên đồng làng đã gặt.

Trong những buổi chiều hè đi chăn trâu chăn bò như vậy, tụi nó thường tụ tập với nhau để chơi mấy trò thú vị như ô ăn quan, rồng rắn lên mây, đánh đáo hay nhảy lò cò.Châu ít biết những trò chơi con nít đó vì nhà nó không có trâu bò và nếu có, nó cũng không được đi chăn.

Bố mẹ không cho nó lông nhông cùng đám bạn ở ngoài đồng trong những ngày hè nắng gắt.

Vì vậy, nó thường nhân lúc nắng sắp tắt mới dám đi ra ngoài đường đồng xem một chút.Đám cỏ mần trầu quấn quýt khiến cổ chân Châu ngứa ran.

Nó khẽ cọ chân, mắt dõi theo đám trẻ làng đang nhộn nhịp lùa trâu bò về.

Phía sau cùng lũ trẻ, Bắc dắt theo một con nghé, lững thững bước đi.

Cậu bước chậm rề mà con nghé vẫn đi rất ngoan ở bên cạnh, giống như một đôi bạn nhỏ.Châu nối gót Bắc trở về nhà.

Đi được mấy bước thì con nghé con liền đứng im không chịu di chuyển.

Nó hất đầu nhìn Châu chằm chằm.

Bắc kéo mạnh dây, không thấy con nghé đi thì quay đầu lại.

Cậu cũng híp mắt nhìn Châu giống hệt anh bạn nhỏ của cậu.

Châu lắc lắc bông hoa cỏ mần trầu, chỉ biết cười khì.Bắc không nói năng gì.

Cậu dùng hết sức kéo con nghé đi tiếp.Mặt Châu xị xuống nhưng vẫn đi lên cạnh con nghé, dù lâu lâu anh bạn ấy lại quay sang lắc đầu nguầy nguậy khiến nó phát sợ. ***Sim trên núi Lãng đang độ giữa mùa.

Đám trẻ làng kháo nhau lên núi, háo hức trong suốt cả mấy buổi chiều nắng cháy.

Trưa nắng chang chang, anh Bảo vực Châu dậy:- Mày không đi thì lúc tao hái sim về đừng có ăn biết chưa.

Tao cấm luôn.Châu đã từng lên núi mấy lần cùng đám bạn.

Nhưng những câu chuyện ma núi đáng sợ khiến chúng nó chỉ dám leo đến lưng chừng chân núi là cùng.

Châu hơi sợ và cũng ngại mẹ mắng, song trẻ con thì có đứa nào không thích sim.Châu níu áo anh trai và đi lên đến giữa núi.

Khi nhìn xuống chân núi, mấy ngôi nhà trở nên nhỏ xíu.

Châu bồn chồn hỏi anh:- Anh Bảo, sao mình đi xa thế?

Lỡ có ma thì...Hắn cáu:- Phủi phui ngay cái mồm của mày đi.

Lên càng cao thì càng hái được nhiều sim, biết chưa?Đường đi lên càng lúc càng nhỏ.

Châu đi sau anh trai, thở hổn hển.

Khi luồn qua một bụi cây lớn, hắn chống nạnh quay lại nói:- Thấy chưa, cả một vườn sim cho mày tha hồ hái.Châu lách qua người hắn, trước mặt là vô số chùm sim tím lịm.

Trong đầu bỗng chốc chẳng còn con ma nào nữa, nó chỉ quan tâm tới việc làm sao để mang được hết số sim chín mọng trước mặt thấy về nhà.Những chiếc túi bóng đỏ đã được chuẩn bị sẵn.

Châu và anh trai chia nhau túi, mỗi người hái một cây, dần dần tách nhau ra lúc nào không hay.

Nó không để ý đến hắn, thỉnh thoảng mới ngoái nhìn một cái rồi lại tiếp tục chăm chú hái sim.

Cho đến một lần ngoảnh lại không còn thấy đầu anh Bảo lấp ló sau bụi sim, Châu mới cuống lên gọi anh.

Hắn đáp lại nhưng tiếng mỗi lúc một nhỏ.

Châu không biết nên chạy theo hướng nào để tìm được hắn.

Mấy con ma núi cứ quanh quẩn trong đầu khiến nó sợ hãi bỏ chạy xuống núi dù không rõ đường đi như thế nào.

Nó vừa chạy vừa gào khóc như có con ma nào đang ráo riết đuổi ở phía sau.

Nước mắt nước mũi chảy lem nhem trên mặt.

Cuối cùng, nó lạc mất anh trai.Châu không còn nhìn rõ cái gì hết cả.

Có sợi dây leo quấn vào chân khiến Châu vấp thẳng xuống một hốc đất lởm chởm đá.

Thế giới quay cuồng rồi phẳng lặng.

Chân nó co quắp, tay có nhiều vết xước tươm máu.

Nó không thể đứng dậy nổi nữa.

Vừa phủi bụi trên tay, nó vừa mếu máo.

Nước mắt rơi lã chã, đọng hết xuống lá rừng.

Trong đầu nó chỉ còn một suy nghĩ: Xong thật rồi!

Ma núi chắc chắn đến bắt Châu đi rồi.

Châu ngồi nép sát vào vách đá.

Rất lâu sau, có tiếng bước chân quá đỗi lạ lẫm vọng xuống, Châu co người lại, run lẩy bẩy.

Ma núi, chắc chắn là ma núi đến bắt nó đi.

Tiếng bước chân chầm chậm lại gần, Châu ngước mắt sợ sệt.

Một khuôn mặt đầy tóc từ trên vách đá bất ngờ nhô ra.

Châu hét một tiếng đau đớn trong cổ họng, tin rằng bố mẹ nó ở nhà cũng có thể nghe thấy được.

"Ma núi" nhảy từ trên vách đá xuống chỗ Châu.

Nó rưng rưng nhìn người ở trước mặt.

Nhận ra là người quen, nó hạnh phúc quá thể.

Bắc đến gần, nhìn chân và tay của Châu rồi quay bước đi luôn.

Nó sợ cậu bỏ mình lại nên cố gắng hết sức vịn vách đá đứng dậy để đi cùng cậu.

Nhưng nó chưa bước nổi một bước thì đã ngã sụp xuống.

Bắc quay người lại, trông rất khó chịu.

Cậu lại đi đến chỗ Châu và bỗng nhiên ngồi xuống.

Châu đứng ngẩn người.

Cậu thì thầm:- Lên đi.Nghe được câu nói ấy, không hiểu vì sao Châu lại mếu máo khóc to hơn.

Bắc đưa cho Châu đeo một chiếc gùi toàn cây lá cành gì đó rồi xốc nó lên lưng.

Châu nằm gối mặt trên tấm lưng gầy của Bắc, làm áo cậu ướt một mảng lớn.

Bắc dường như rất thông thạo đường trên núi.

Bước đi chệnh choạng vì cõng Châu nhưng rất nhanh đã xuống tới chân núi.

Bấy giờ thì mặt trời đã nép sau bụi tre lớn giữa làng, chỉ còn ráng đỏ một vùng chân trời.

Bắc lật đật thả Châu xuống trước cổng nhà rồi lấy lại chiếc gùi trên lưng nó.

Nghe tiếng thở hổn hển của Bắc mà lòng con bé thấy áy náy vô cùng.

Nó vội vàng giữ lại chiếc gùi, lục từ túi quần được hai túi sim nhỏ bị va đập đến ứa nước.

Trông một túi có vẻ lành lặn hơn, Châu liền đặt vào chiếc gùi của Bắc rồi mới đưa cho cậu.

- Cảm ơn cậu nhiều.Bắc "ừ" một câu rồi đeo gùi lá trở về nhà.

Trời sẩm tối.

Mắt Châu cũng mờ mịt.
 
Khói Nghiêng Lưng Trời
Chương 4: Mùa hè thảnh thơi rời đi


Đi lạc lần ấy, Châu nhớ đời.

Trong những ngày hè còn chắt chiu, nó không dám đi đâu xa hết, chỉ ngồi ì ở trong phòng và nhìn cậu bạn hàng xóm từ trên cửa sổ.

Cậu và dì Liên đang cặm cụi làm bánh tro.

Châu chợt hiểu, gùi lá mà nó đeo khi được cậu cõng về hôm đó là để đốt tro làm bánh.

Hình như, đây là lần đầu Bắc học làm bánh.

Tay cậu lúng túng thu vén nếp lá chít.

Dì Liên cáu:- Vén gọn gạo lại, mày làm rơi hết ra ngoài rồi còn đâu!- Khổ quá!

Không gói được thì biến ngay, đừng có làm xấu mẻ bánh của tao.Lão Lộ trở về nhà khi Bắc và dì Liên vẫn còn đang ngồi gói bánh trước cửa bếp.

Lão bước ngả nghiêng rồi ngồi phịch xuống chiếc chõng tre ở sân.

Lát sau, lão cầm một chai co-ke rỗng huếch đi đến bếp gào lên:- Thằng Bắc, mày đi mua cho tao một chai bia.Bắc không buồn nhìn lão Lộ, thản nhiên đáp:- Con không có tiền.Dáng vẻ điềm nhiên đó của Bắc khiến lão Lộ nổi điên.

Đôi mắt nhỏ tí của lão trợn trừng.

Lão giơ chân đạp Bắc một cái thật mạnh khiến nó ngã dúi xuống đất.

Trán cậu chảy máu, bết rịt cả đất cát.

Đương lúc lão chuẩn bị đạp vào người Bắc một lần nữa thì vợ lão đã kịp kéo lê cậu sang trũng đất khác.- Ông lại lên cơn điên rồi à!Dì Liên móc từ sau chun quần ra một túi tiền nhỏ, lẩm bẩm: "Tao khổ quá mà!".

Bà chưa kịp lấy tiền ra thì đã bị lão Lộ giật lấy cả túi.

Lão lèm bèm:- Hừ, lũ mất dạy.Lão thu chân lại rồi đi vào nhà.

Nhưng miệng lão thì càng chửi hăng.Bắc vẫn ngồi ở trũng đất, không biết cậu có nghe tiếng dì quát không:- Mày còn không đứng dậy!

Tao còn đánh nữa đấy!Hầu hết các gia đình trong làng Châu đều tin rằng, phương pháp dạy dỗ con cái hiệu quả nhất là thẳng tay mà đánh.

Đánh để nhớ, đánh để chừa, đánh để không có lần sau.

Chủ trương dạy con của bố mẹ Châu thì ngược lại, không tác động vật lý chỉ tác động tâm lý.

Nhưng vào ngày Châu bị lạc ở trên núi, lần đầu tiên Châu thấy anh Bảo bị bố đánh.

Song đó cũng là những lần hiếm hoi bố mẹ Châu dạy con theo cách này.

Còn lão Lộ, lão đánh Bắc không phải để dạy con.

Lão có bao giờ dạy con.

Lão chỉ đánh để hả hê cơn giận của mình.

Châu thấy thương Bắc hết sức.

Cậu hẳn phải rất đau.Thuở ấu thơ, Châu hay nghĩ về nỗi đau tinh thần vì những lời dạy dỗ sâu sắc của mẹ đôi lúc khiến nó tổn thương đến phát khóc.

Nó nghĩ mình chưa đủ lớn để muốn nghe và muốn hiểu những lẽ sống đúng của bố mẹ.

Và vì vậy, nó đã có suy nghĩ quá đỗi kỳ quặc khi muốn thử được bố mẹ cho ăn đòn.

Lúc ấy, có lẽ bố mẹ sẽ chỉ quất roi nó một trận và mắng "đã chừa chưa", "đã biết lỗi chưa", đại khái như vậy chứ không giảng giải quá nhiều về những triết lý xa xôi.

Trong nhận thức nhỏ bé của Châu, tổn thương tinh thần có vẻ đau đớn hơn tổn thương thể xác.

Vậy mà, khi chứng kiến Bắc bị lão Lộ đánh, Châu đã thấy đau vô cùng.

Đau thay cả cậu.

Đó là một tổ hợp nỗi đau lẫn lộn bao gồm nỗi đau thể xác và nỗi đau tinh thần.

Nhưng lạ lẫm thay, Bắc chẳng khóc, giống như cậu không thấy đau thấy sợ, giống như cậu đã cuộn mình nằm im ỉm trong những nỗi đau chông chênh đó.Đêm đến, bếp nhà bên vẫn bập bùng đỏ lửa.

Châu không chợp mắt nổi.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Châu lại đi xuống vườn rồi thậm thụt trèo sang nhà Bắc như quân ăn trộm ăn cắp.

Châu trèo lên bức tường đá, chân đạp mạnh vào một tảng đá lớn.

Và rồi, "uỳnh".

Nó há hốc mồm, ngã lộn phèo xuống đất và suýt xoa nhìn bức tường đã bị chân đạp thủng cả một mảng ở giữa.

Không phải sức nó khỏe đến mức đạp thủng tường mà vốn dĩ có một tảng đá đã lung lay từ trước.

Châu nhảy xuống chân tường, thử chui qua cái ô đá rỗng.

Nó vừa ló đầu sang đất nhà Bắc đã thấy cậu đứng sừng sững trước mặt nó lúc nào không hay.

Ánh mắt Bắc sắc lẹm:- Mày làm gì ở đây?Châu giật nảy mình, vội phủi quần áo rồi đứng dậy.

Nó không ngờ Bắc đổi xưng hô thành "mày – tao" nhanh như thế nên đáp lại sượng sùng:- À, tớ... tao mang cái này sang cho mày.Châu mở lòng bàn tay, bày ra trước mặt Bắc.

Thấy cậu lừng khừng mãi, Châu dí luôn chiếc băng cá nhân đã bị nó vò đến nhăn nhúm vào tay cậu.

Châu gãi gãi đầu:- Băng cá nhân đấy, mày dán vào trán nhé!Bắc không nói gì, chỉ nhét chiếc băng cá nhân vào túi quần vải.

Châu lại nói:- Thế tớ, à tao về đây.

- Rồi mò mẫm chui qua ô đá trở về nhà.

Bắc ngập ngừng gọi nó:- Đợi...

đợi một tí!Cậu nói xong thì chạy về bếp.

Lúc sau, cậu quay lại với một chiếc bánh tro nghi ngút khói.

Châu nhận ra, đó là mẻ bánh tro đầu tiên mà cậu tự làm.

Bắc đưa chiếc bánh qua ô đá rỗng cho Châu:- Bây giờ muộn rồi, sáng mai làm nóng lại rồi ăn thử xem.Châu đón lấy chiếc bánh, thổi phù phù.

Nhưng vừa ngó qua ô đá, Châu đã thấy Bắc lật đật chạy về nhà từ lúc nào.

Có khi cậu ngại, Châu nghĩ vậy.

Bắc dặn Châu sáng hôm sau mới ăn nhưng cậu đâu biết Châu đã bỏ bụng chiếc bánh ngon lành ngay trong đêm hôm đó.

Vị bánh rất giống dì Liên làm, song Châu vẫn thấy thiếu thiếu một cái gì đó rất quen.

Sau này nhớ lại, thì ra, nó đã không ăn chiếc bánh tro ấy với mật.

Bánh dẻo thơm, thanh mát nhưng không ngọt...***Mùa hè thảnh thơi rời đi như thể nó chẳng vương vấn gì lũ trẻ trong làng.

Những ngày tháng bảy âm lịch, mưa ngâu cứ rả rích kéo đến, rót chầm chậm lời thở than và nỗi niềm khuôn nguôi vào đất cát.Giữa chiều, mẹ dặn Châu đi đưa đồ cho bà ngoại ở chợ.

Mưa dài lê thê, Châu có chút cáu kỉnh khi phải bước ra khỏi nhà.

Nó đi trên đường làng, quanh co qua những vũng nước đục màu đất đỏ.

Sau mùa gặt, đồng dưới chân núi có lởm chởm những gốc rạ già.

Chúng mủn ra, nổi lềnh bềnh trên ruộng ngập nước.

Mùa mưa kéo dài, đám trẻ con trong làng lại rục rịch chuẩn bị đi học nên không còn thấy đàn trâu bò được lùa đi chăn thả nhiều nữa.

Thay vào đó, người ta sẽ đi cắt cỏ hoặc cho trâu bò ăn rơm rạ được trữ từ mùa gặt mới xong.

Cả cánh đồng vắng tanh lại ló ra được một bóng người.

Châu nheo mắt, hóa ra là Bắc.

Cậu đang hì hụi cắt cỏ ở bờ ruộng.

Đầu cậu đội một chiếc nón lá, trên người khoác một tấm áo mưa được cắt ra từ bao ni lông trong túi cám gà, cám lợn mà nhà nào trong làng cũng có từ một đến vài chiếc.

Châu cứ trố mắt nhìn Bắc mãi.

Tay nó thoăn thoắt cắt cỏ ở từng bờ ruộng, chỉ một loáng đã cắt đầy một bao tải cỏ.

Cậu vẫn chăm chú cắt cỏ cho tới khi Châu hét lớn:- Bắc ơi!

Tuần sau tao với mày cùng đi khai giảng nhé?Lúc này, Bắc ngừng tay, ngước mắt nhìn Châu một chút rồi lại vơ cỏ vào bao tải.

Châu không khỏi hụt hẫng.

Mãi sau, Bắc mới nói một câu bé tí khiến Châu suýt nữa nghe không ra:- Ừ.- Hí, nhớ đấy!

- Châu đứng tần ngần, cười nắc nẻ rồi đưa hai tay lên miệng gào to.Một tuần sau, Châu nhảy chân sáo sang rủ Bắc đi khai giảng.

Trời mùa thu trong veo không một gợn mây bạc.

Trường cấp hai trên xã cách làng chừng hai cây số.

Mừng dịp lớn hơn một chút, mẹ đã mua cho Châu một chiếc xe đạp mới để đến trường nhưng ngày đầu đi khai giảng, nó đã cất gọn chiếc xe ở nhà, vì hôm đó là một ngày trọng đại.

Lần đầu tiên Châu "cuốc" bộ đi học cùng Bắc, dù cả hai đã từng học năm năm tiểu học với nhau.

Năm học mới, trường học mới, may mắn làm sao khi hai đứa vẫn học cùng nhau trong một lớp.

Lỡ là ngày trước, chắc nó sẽ chẳng bận tâm quá nhiều.

Bây giờ thì khác, nó với Bắc đã là bạn.

Châu thấy trong lòng rạo rực.

Và hình như không phải vì ngày đầu Châu đi học ở trường cấp hai.

Cậu bước một bước, nó bước một bước.

Nó thao thao bất tuyệt về những câu chuyện mùa hè bất tận còn cậu thì chỉ "à", "ừ", "vậy sao?" nhưng tuyệt nhiên nó lại thấy vui vẻ ghê gớm.
 
Khói Nghiêng Lưng Trời
Chương 5: Trộm nhót


Những ngày đầu của năm học mới náo nhiệt vô cùng, nhưng đó là với đám thằng Phú.

Tụi nó học lớp khác và làm thân được với mấy đứa con trai ở làng bên.

Giờ ra chơi nào, Châu cũng thấy đám nhố nhít ấy chạy nhảy ngoài hành lang.

Học sinh mới cũng được nghe kể về những câu chuyện ma cũ bắt nạt ma mới ly kỳ ở trường, rằng "đàn em" nào mới vào trường mà không chào các anh chị khối trên thì chắc chắn sẽ có một buổi hẹn gặp đáng nhớ ở sân bóng sau trường.

Chính vì câu chuyện kinh dị như vậy mà cả học kỳ đầu tiên, con bé Châu và hầu hết các bạn cùng lớp đi đến đâu cũng đều cúi người vuông góc chào thầy cô, anh chị và thậm chí cả bạn bè với châm ngôn "thà chào nhầm còn hơn bỏ sót".

Bắc không thích làm mấy trò đó nhưng vẫn bị Châu ép cúi người để giữ an toàn cho cậu nhất có thể.

Châu chỉ sợ cậu bị đấm vì khuôn mặt lầm lì, "bất cần đời" ấy.Giữa năm lớp sáu, việc chào hỏi cũng không đến mức ngặt nghẹo như đầu năm học nữa.

Chúng nó bớt khúm núm, rụt rè ở trường lớp và đã có những buổi chiều đến lớp thật sớm để tụm lại ăn xoài chấm muối ớt, cũng bắt đầu có những nhóm bạn rủ nhau đi chơi rong ruổi ngoài giờ học.

Ra Tết độ một hai tháng, những cây nhót sai trĩu quả trong vườn nhà ông Tứ trở thành mục tiêu mới trong các phi vụ trộm cắp của đám trẻ làng.

Buổi trưa, Châu vừa ăn cơm xong, con Thơ đã đứng ngoài cổng gọi "í ới".

Châu và vội miếng cơm cuối rồi dắt xe đạp ra cổng, bỏ mặc giọng nói của mẹ nhỏ dần sau lưng: "Đã đến giờ đâu sao con đi học sớm thế?".Con Thơ rủ thêm con Ngọc với thằng Hậu.

Châu gọi cả Bắc đi cùng.

Tụi nó thấy mấy phi vụ trộm nhót của đám thằng Phú trót lọt quá nên đã rủ nhau thử một lần.

Lần đầu nên không đứa nào có kinh nghiệm.

Sau này, Châu nghĩ lại mới thấy ngốc hết sức, có ai đi trộm lại rủ cả một đoàn hừng hực khí thế như đi trẩy hội bao giờ.

Một đứa cao giọng hỏi:- Có đứa nào mang túi bóng đi không?Trừ Bắc, cả đám đáp:- Không.- Tao quên mất.- Tao cũng không mang.- Chết, thế giờ lấy cái gì đựng được nhỉ?Con Thơ cáu kỉnh:- Chúng mày ngu thế!

Đùm vào vạt áo trước ấy!

Buổi chiều có cần mặc đồng phục trắng đâu.Mấy đứa gật gù, bắt đầu xuất phát tới vườn nhà ông Tứ.Cả đám đạp xe vừa tới nơi thì đã thấy tụi thằng Phú ôm những vạt áo đầy ắp nhót, đang rón rén đi ra.

Chạm mặt nhau, thằng Phú bĩu môi:- Á à, chúng mày cũng dám đi trộm nhót cơ!

Có trèo qua bờ tường được không đấy?Châu giật thót.

Con Thơ lấp liếm:- Ai, ai bảo mày bọn tao đi trộm nhót hả?Thằng Phú "xì" một hơi rõ khinh bỉ rồi kéo mấy đứa con trai đi mất hút.

Vậy là chúng nó lại có một phi vụ thành công.

Châu với mấy đứa bạn ghen tị ra mặt.Con Thơ bắt đầu phân công:- Như này nhé.

Tao, con Châu với thằng Bắc sẽ trèo tường vào hái nhót.

Con Ngọc với thằng Hậu bé người thì đứng ở ngoài canh với trông xe, có động tĩnh gì thì báo bọn tao ngay.

Biết chưa!Con Thơ nói xong liền bám lên tường rào.

Châu vật vã chừng năm phút thì bò qua được.

Vườn nhà ông Tứ rộng.

Cả ba đứa đi loanh quanh một vòng mới nhìn thấy hai cây nhót sai trĩu quả ở giữa vườn.

Châu với con Thơ sáng hết cả mắt, lao đến gốc cây mà như nhìn thấy vàng.

Mấy cành thấp ở dưới đã bị đám thằng Phú hái trụi.

Con Thơ trèo lên cây nhanh thoăn thoắt.

Nó hái một quả nhót chín rục, lau qua loa trên quần rồi bỏ vào miệng.

Nó lại nói "ú ớ" gì đó, hình như bảo Châu với Bắc ở dưới hứng.Châu lấy vạt áo trước người ra hứng còn Bắc đi quanh gốc cây nhặt những quả rơi vãi.

Khi vạt áo đã đầy ắp nhót, Châu liền chọn ra hai quả ngon nhất rồi lau thật sạch lớp vảy trắng trên quả.

Một quả nó ăn, một quả đưa cho Bắc.

Cậu liếc nó, cúi người chất hết mấy quả nhót trong tay vào vạt áo của nó.

Châu không chờ được thì nhét luôn quả vào miệng cậu.

Nó xốc lại vạt áo, gọi con Thơ:- Đầy rồi Thơ ơi!

Xuống để đi học thôi!Con Thơ vẫn cố chấp:- Đợi tí, tao hái nốt mấy quả nữa."

Xoạch", ba đứa chúng nó trợn mắt.

Không biết con Thơ làm gì, một cành nhót lớn đã bị đạp gãy.

Lúc nó vẫn còn thảng thốt ôm chặt thân cây thì Châu đã thấy ông Tứ đi ra từ đằng sau mấy cây bưởi.

Châu hét nhỏ:- Này, xuống nhanh đi, ông Tứ đang đến kìa.Cả Châu và Bắc còn chưa kịp chạy thì con Thơ đã nhảy ụp một cái xuống đất rồi lao vút ra tường rào.

Không quá nửa phút, nó đã ở bên kia bức tường.

Càng chạy đến gần bức tường, Châu càng thấy nó cao quá thể.

Bắc liếc mắt ra hiệu cho Châu leo lên nhưng trước giờ nó chỉ có kinh nghiệm chui "lỗ chó" qua nhà Bắc chứ có bao giờ trèo tường cao như vậy.

Thế nên, nó cứ đứng loay hoay mãi.

Ba đứa kia ở bên ngoài đợi lâu, chúng nó giục:- Châu với Bắc nhanh lên đi.Châu quay lưng nhìn ông Tứ lấp lửng chạy đến gần, chân tay nó loạn cả lên.

Ông vừa chạy vừa chửi, mặt hầm hầm:- Tao mà bắt được đứa nào trộm nhót nhà tao, tao bảo bố mẹ chúng mày đánh chừa thói biết chưa!Lúc ấy, Bắc đột nhiên ngồi xuống:- Nhanh lên, tao nâng mày lên.Châu vội vàng giữ chắc bọc nhót, ngồi lên đôi vai run run của Bắc.

Chờ Châu nhảy xuống, cậu chớp mắt một cái cũng trèo qua tường.

Cả lũ đạp xe như điên.

Bọc nhót rơi vãi đầy đường, lúc đến trường đã không còn được một nửa.***Sau buổi trưa đi trộm nhót ở nhà ông Tứ và buổi chiều học ở lớp, Châu và Bắc cùng nhau đã đạp xe trở về làng.

Đám mây đen giăng mù mịt phía sau lưng cứ khiến Châu thấp thỏm mãi.

Nhưng giông bão đằng sau còn chưa kịp ập đến thì Châu đã ngụp lặn trong cơn thịnh nộ của mẹ.

Vừa bước vào nhà, mẹ đã vụt cho nó một roi thật mạnh.

Nó sững người, cứng đờ trong giây lát.

Cơn đau rát từ bắp chân bắt đầu lan ra khắp mình mẩy.

Giấc mơ bị mẹ đánh thuở nào trở thành hiện thực.

Nó chớp mắt mấy cái, nước mắt liền tuôn rơi.

Ông Tứ đang ngồi trên ghế gỗ ở phòng khách, trên bàn kính là chiếc thẻ học sinh của Châu.

Nó đã đánh rơi ở vườn nhà ông Tứ lúc chạy trối chết ra ngoài.

Mẹ nó tức đến đỏ mặt, kéo nó ra trước mặt ông Tứ.

Bà không nói nhưng nó biết nó phải làm gì.- Cháu xin lỗi ông ạ.

Cháu sẽ không có lần sau nữa ạ.

Châu khóc nấc lên.

Ông Tứ thấy vậy cũng không muốn làm quá.

Khuôn mặt tức giận của ông giãn ra:- Con nhà cậu Khánh thì ngoan rồi!

Chắc chỉ là đàn đúm theo mấy đứa trẻ con nhà khác!

Cháu biết lỗi rồi thì tôi cũng xin phép về.Mẹ nó tiễn ông Tứ ra cổng, vẫn không ngừng nói xin lỗi.

Vừa trở vào, bà liền hỏi:- Con học đâu cái thói ăn trộm ăn cắp hả?

Mẹ dạy con hay ai dạy?Châu lí nhí:- Các bạn khác... các bạn khác cũng "xin" quả nhà ông Tứ ạ...Mẹ nó quát:- Thế có phải các bạn đi trộm thì con cũng đi trộm không?

Con học theo thằng Bắc nhà bên cạnh phải không hả?

Thằng đấy không có cha mẹ dạy dỗ thì sinh hư, con cũng muốn như thế đúng không?- Con không học theo Bắc.

Với cả, nó cũng không phải đứa trẻ hư như mẹ nói.Châu ấm ức vô cùng.Mẹ không mảy may quan tâm lời nó nói:- Hừ, con bớt chơi với nó đi nghe chưa?Châu sụt sịt, không đáp lại mẹ.

Có vẻ kỳ lạ khi một số bậc phụ huynh luôn muốn đổ hết tội lỗi của con họ lên đứa trẻ khác.

Họ sẽ cho rằng con mình vì học theo đứa trẻ khác mới trở nên hư hỏng như vậy.

Họ nghĩ rằng, họ đã dạy con mình rất tốt và nếu như chúng có sai cũng không phải vì họ không biết cách dạy con.

Tệ hơn là, họ mặc định những đứa trẻ bị đổ lỗi thường không có cha, không có mẹ, cha mẹ xấu xa, tệ bạc, hoàn cảnh đặc biệt hay điều gì đó tương tự.

Họ nghĩ những đứa trẻ như vậy không được dạy dỗ nên thân, không có nhân cách tốt.Châu nhớ đến buổi trưa lúc nó lôi kéo Bắc đi trộm nhót, nhớ đến những lần nó ngồi xuống cõng Châu.

Tự dưng, nó thấy giận mẹ, giận cả bản thân nó.
 
Khói Nghiêng Lưng Trời
Chương 6: Sao lại là khói trời?


Mùa hè đến sớm.

Lão Lộ tìm được một công việc ở huyện.

Nghe nói, lão làm bảo vệ cho một quán hát trên đó, tháng chỉ về nhà vài ngày.Giữa chiều, Châu đi đường chính sang cổng nhà Bắc, thấy lão Lộ đang rồ máy chiếc xe Cup xập xệ của lão.

Tiếng "rừm rừm" kêu được vài giây lại tắt ngúm.

Lão chửi một câu "mẹ nó" rồi lấy sức đạp số.

Phải hai ba lần đạp, xe mới khởi động được.Châu đi nép vào bức tường, định bụng chào lão một tiếng nhưng xe đã phóng vụt qua.

Bụi đất mù mịt khiến nó nhắm tịt mắt.

Đến khi tiếng xe máy đã đi xa, nó mới nhún vai, thong thả bước đến cổng nhà Bắc.Châu lấy hơi gọi một tiếng thật to:- Bắc ơi, đi ra bụi tre giữa làng chơi không?Bắc đi ra từ giếng, tóc ướt nhẹp như vừa gội đầu xong.

Cậu bảo Châu đợi một chút rồi lên nhà nói gì đó với dì Liên.

Châu nghe được tiếng dì Liên nhắc cậu về sớm để nấu cơm tối.

Lát sau, cậu mở cổng đi ra.

Nhìn lưng áo ướt đẫm, Châu hỏi:- Mày không sấy tóc hả?

Để ướt dễ ốm lắm đó.Trên đường đi, nước rơi tong tỏng đè xuống lớp đất bụi.

Cậu nghiêng đầu, cào cào mái tóc.- Tao và dì không dùng máy sấy.

Để hong gió một lúc thì khô thôi!Châu ậm ừ, chuyển chủ đề nói chuyện với cậu:- Hôm qua bố mày mới về hả?Cậu gật đầu:- Mỗi tháng bố tao sẽ về ba bốn ngày gì đó.Gò má trái của Bắc tím một mảng.

Châu không biết làm gì với cậu cả.

Nó xót cho cậu nhưng trong mỗi đêm nghe tiếng mắng chửi, đánh đập ở nhà bên, nó chỉ đứng trân trân ở cửa sổ, nghe mùi khói xoan, khói bưởi pha phả vào mặt.

Nó chẳng thể can ngăn lão Lộ đánh cậu, chẳng thể lao đến đấm túi bụi vào mặt lão và kéo cậu ra.

Nó vẫn còn nhỏ, lão sẽ xách nó lên như xách một con nhái con, quẳng một cái liền về gốc rạ ngập nước của nó.

Châu nhìn xuống đường, không nhìn Bắc nữa.

Nó rủ cậu ra bụi tre lớn trên đường đồng chủ yếu để ngắm chuồn chuồn bay.

Mới hôm qua, nó phát hiện khu ruộng sau bụi tre lớn có biết bao là chuồn chuồn.

Chúng bay thành đàn, lượn lờ hệt như khung cảnh tuổi thơ đen trắng nó hay tự mường tượng trong những câu chuyện chiêm bao về quá khứ của bà ngoại.

Châu muốn dẫn Bắc đến xem bí mật nhỏ của nó.

Phải, chỉ xem thôi.

Chưa lớn được bao nhiêu nhưng nó đã qua rồi cái tuổi nít nôi đi tin sái cổ chuyện chuồn chuồn cắn rốn thì biết bơi của anh Bảo.

Nó không còn muốn làm gãy đôi cánh mỏng manh hay buộc chặt chiếc đuôi bé xinh của chúng vào sợi dây để "dắt" chúng bay nữa.

Cái phần tuổi thơ xấu xí đó, nghĩ lại, nó chỉ muốn vứt quách đi cho xong!Đường đồng có bóng tre rì rào râm mát.

Châu hào hứng:- Nhanh nhanh, tao cho mày xem cái này đẹp lắm!Châu kéo Bắc ra sau bụi tre, tìm kiếm cái khung cảnh mộng mị hôm qua.

Nhưng chỉ một lúc sau, nó liền xị mặt.

Nó không thấy đàn chuồn chuồn nào nữa cả, chỉ thấy đôi con chuồn chuồn kim bé tí tẹo, cài lên những cành củi khô quắt queo ở bờ rào ruộng.

Bắc nhìn bãi ruộng lại quay qua nhìn Châu.

Mặt cậu hơi sượng:- À, ừm... ruộng làng mình cũng đẹp.Châu lắc đầu nguầy nguậy:- Đẹp gì mà đẹp, tao định cho mày xem đàn chuồn chuồn bay trên ruộng cơ.

Vừa hôm qua tao còn thấy rất nhiều mà...Mắt Bắc him híp.

Cậu cười:- Chuồn chuồn có bay mãi ở một chỗ đâu.

Có phải hôm qua, lúc mày đến đây, trời có nhiều mây đúng không?Châu gật đầu:- Ừ, lúc tao về thì trời chuẩn bị mưa.Bắc giải thích:- Trời sắp mưa thì chuồn chuồn sẽ bay thấp và bay thành đàn.

Hồi tao năm tuổi, bà nội tao bảo vậy.Nghe Bắc nói thế, tự dưng Châu thấy bản thân mình ngố hết sức.

Rõ ràng, nó cũng từng nghe những câu chữ ấy từ bà ngoại nhưng không giống cậu, nó chỉ nghe thôi chứ có để trong đầu bao giờ.

Đến khi có người nhắc lại, nó mới ngờ ngợ.Châu thở dài rồi đi theo Bắc đến ven mấy rặng tre, ở đó có một bãi đất khá rộng.

Châu hỏi Bắc có muốn chơi ô ăn quan không, dù nó mới bập bẹ chơi được một hai lần với anh trai và lần nào cũng bị anh chửi chơi "ngu như bò".

Bắc không biết chơi.

Châu vỗ ngực:- Không sao, tao dạy mày chơi, giờ phải nhặt đá đã.

Hai đứa trẻ đi men theo đường đồng, Châu đi bên phải, Bắc đi bên trái.

Đá nhỏ không có nhiều.

Hoặc chỉ có mình Châu không nhặt được nhiều.

Châu ngó sang Bắc, thấy cậu đang cúi mặt nhặt sỏi trong con mương bê tông.

Nó chạy qua với cậu.Một tiếng "phốc" vang lên, Châu giật mình rụt người lại.

Những viên sỏi mà Bắc đặt trên bờ mương văng tứ tung.

Một viên bắn xuống mặt nước chỗ cậu đang cúi người.

Nước hắt lên má của cậu.

Bắc đứng thẳng người, nhìn chằm chặp lên đường.

Cả đảm thằng Phú cười ồ lên.

Trên tay chúng nó là mấy chiếc súng phốc làm bằng ống tre và những chùm quả cò ke xanh lè.Châu phát hiện là đám thằng Phú làm thì lao như tên bắn đến chỗ chúng nó:- Này, chúng mày có biết bắn vào mắt là mù không hả!Thằng Phú ưỡn ngực:- Bọn tao bắn sỏi thôi, đã làm gì chúng mày chưa?Châu cáu hơn:- Vô ý bắn hay là bắn chưa trúng bọn tao hả?Thằng Phú trợn mắt:- Bắn trúng hay trượt thì kệ bọn tao.

Tao bắn mày à mà mày phải sồn sồn lên thế?Châu bực bội ghê gớm!

Nó muốn đánh người.

Nó toan lao vào tát thằng Phú một cái cho hả hê thì Bắc đã đi lên, kéo Châu lại.

Cậu xách theo một bọc sỏi, nói với Châu:- Đi chơi thôi, tao nhặt đủ đá rồi.Châu lườm đám thằng Phú mấy cái mới chịu đi theo cậu.

Thế nhưng chúng nó nào có chịu tha cho cậu.

Chúng nó chỉ chọc điên được Châu thôi, còn Bắc làm gì mảy may quan tâm đến chúng nó.

Nên chúng nó tức lắm!Tiếng súng phốc lại vang lên sau lưng Châu.

Đám thằng Phú bắn vào túi sỏi của Bắc.

Chiếc túi ni lông cậu nhặt ở mương đã sắp mục.

Chúng nó bắn mấy phát, túi thủng lỗ chỗ rồi rách hẳn.

Sỏi rơi rào rào, rải đầy trên đường.

Châu quay người lại, hét lên:- Chúng mày bị điên à!Mặt Châu nhăn nhúm như sắp khóc nhưng đám thằng Phú vẫn cười ngả ngớn.

Bắc mím chặt môi, thả túi ni lông rỗng huếch xuống đường.

Cậu nhảy xổ đến chỗ của thằng Phú, nện vào mặt nó mấy cú đấm thật mạnh.

Châu và cả đám bạn của thằng Phú đều sửng sốt.

Chúng nó phải đứng nghệch ra cả mấy giây mới phản ứng kịp mà lao vào cứu đại ca của chúng nó.

Ba bốn đứa xúm lại đấm đá Bắc.

Thằng Phú được kéo ra, nằm thở phì phò:- Bây giờ biết đánh lại cả tao rồi.

Chúng mày đánh chết nó cho tao.Châu mếu miệng.

Nó chạy vội tới chỗ Bắc đang nằm cuộn mình giằng co, vừa chạy vừa gào:- Ai cho chúng mày đánh bạn tao hả?

Nhưng nó không giúp được gì cả.

Trong mớ hỗn độn, không ai nhường ai.

Nó bị đẩy ngã xuống đường, khuỷu tay chà sát với bê tông.

Máu tươi rỉ ra, dính dớp mấy giọt lên bụi đất.

Cả đám sợ xanh mặt.

Vì Châu là con gái cưng của thầy Khánh, trẻ con trong làng trước giờ có ai dám đánh nó.

Thằng Phú chuồn đi trước:- Thằng nào đánh nó thì tự chịu đi.Mấy đứa kia cũng ráo rác chạy theo sau, quên luôn cả mấy chiếc súng phốc còn nằm lăn lốc dưới đất.Bắc bò dậy, lê chân đến chỗ Châu.

Cậu kéo tay nó, nhẹ gọi:- Đưa tay tao xem nào.Châu không đáp lại.

Nó vẫn ngồi lì dưới đất.

Bắc nhìn đỉnh đầu nó lên xuống mấy hồi thì cúi người, tự kéo tay của nó ra xem.

Lúc này, Châu mới ngẩng mặt.

Nó khóc bù lu bù loa cả lên:- Huhu, đau quá mày ơi!

Tí mẹ tao mà biết được thì đánh tao chết mất.Bắc nâng khuỷu tay của nó lên, chăm chú nhìn vết thương.

Một mảng da vẫn còn chưa dứt hẳn.

Máu đã ngừng chảy, chỉ còn rơm rớm dịch vàng.

Đất cát dính đầy trên da non.

Cậu lấy hơi, thổi phù phù cho nó, song nghe tiếng khóc của nó thì lại không nhịn được cười:- Đi, đi về thôi!Châu lồm cồm đứng dậy, theo Bắc về nhà.

Nó phải lấy băng cá nhân dán lại mới được.

Nhưng để càng lâu, da của nó càng xót hơn.

Trên đường đi, nó cứ suýt xoa liên hồi.

Bắc đi đến ven đường, ngắt một búp cây cỏ lào, vò nát rồi đưa cho Châu:- Này, đắp cái này lên thì đỡ hơn đấy!Châu bĩu môi, hơi nghi hoặc.

Bắc biết nó không tin.

Thế nên cậu liền bỏ búp cỏ lào đắng ngắt vào mồm, nhai qua qua hai miếng, sau đó nhè ra và đắp lên mu bàn tay cũng đang sưng húp của cậu.- Không đắp thì thôi.

Bấy giờ, Châu mới tin.

Và bấy giờ, nó mới nhớ ra Bắc cũng bị thương, cũng bị chảy máu, thậm chí còn nhiều hơn nó.Châu sụt sịt:- Có đắp, có đắp mà.Nói xong, nó liền nhúp lấy một nửa bã thuốc ở trên tay của cậu và đắp lên khuỷu tay của nó.

Bắc nhíu mày:- Mày không thấy bẩn à?

Châu hỏi lại:- Sao?Cậu chỉ vào mồm của mình:- Tao vừa lấy bã đấy từ mồm của tao ra đấy!

Châu nghĩ lại, cũng thấy hơi ghê thật.

Nhưng nó mặc kệ.

Cậu đâu có bệnh tật gì đâu!Nắng sắp lụi sau rặng tre già.

Gió chiều reo phầm phập.

Bên kia cánh đồng làng là xóm nhỏ ven núi.

Hai đứa trẻ đi ngang nhau.

Bắc nhìn về phía căn nhà đất, mắt cậu lấp lánh.

Một dải khói bay dong dỏng lên trời.Châu hỏi cậu:- Mày nhìn gì thế?Bắc đáp nhẹ:- Khói trời đó.

Châu tù mù, sao lại là khói trời?
 
Khói Nghiêng Lưng Trời
Chương 7: Đập cổ tay


Quen trường, quen lớp, năm học thứ hai cứ thế trôi qua tuồn tuột.

Vậy nên, Châu thường nhớ về mùa hè nhiều hơn.Mùa hè trước năm lớp tám, con nghé nhỏ xíu của nhà Bắc bây giờ đã lớn tướng, trở thành một con trâu tơ đen ngòm.

Chiều cuối tuần, Châu lén mẹ theo Bắc đi chăn trâu ở đồng trên.

Trước khi đi, cậu vào bếp lấy cho Châu một chiếc nón lá.

Vành nón gãy mấy đoạn, lá cọ khô lưa thưa rũ xuống.

Cậu đội lên đầu nó.

Quai nón bằng vải có ngai ngái mùi mồ hôi mặn chát.

Bắc đảo mắt nhìn Châu một hồi rồi lại gỡ chiếc nón trên đầu nó xuống, thay bằng chiếc nón trông có vẻ lành lặn hơn của cậu.

Châu cười hì hì, chỉnh trang lại quai nón cho vừa vặn với cằm.Đồng trên chủ yếu trồng các loại cây hoa màu.

Một số khu ruộng bỏ hoang trở thành nơi chăn trâu, chăn bò của lũ trẻ trong làng.

Bắc dắt trâu men theo một con mương bê tông, tránh dẫm phải ruộng rau lang của nhà bà Tư.Đám rau xanh mơn mởn, con trâu cứ đi được một bước lại gằn mình dừng lại muốn gặm.

Bắc phải dùng hết sức mới kéo được nó tới khu ruộng hoang.

Cỏ trên ruộng đã bị đàn trâu bò gặm cụt lủn trong cả mấy tháng hè.

Bắc đóng một cây cọc lớn ở giữa ruộng, buộc con trâu vào đó.

Châu hỏi nó:- Sao mày không thả nó ra để ăn được nhiều chỗ hơn?Bắc lắc đầu:- Không chú ý thì nó sẽ đi ăn ruộng trồng hoa màu ngay.Châu gật gù, đi theo Bắc đến ngồi dưới bụi cây ven đồng.

Không hiểu sao, Châu chẳng làm gì nhiều như Bắc nhưng mồ hôi vẫn chảy đẫm cả quai nón.

Mặt nó nhăn nhó.

Nắng trên đồng nóng ghê gớm.

Bắc lấy nón xuống, quạt cho cả hai đứa:- Chịu một lúc nữa, mặt trời lặn qua mấy bụi tre thì sẽ mát hơn.Châu nín lại sự vùng vằng trẻ con của mình.

Khi ở cùng mẹ, nó có thể nũng nịu, có thể thở than về bất cứ cái khổ nào nhưng khi ở với Bắc, nó không được phép.

Nó biết, nếu nó làm vậy thì nó chẳng xứng đáng làm bạn của cậu.

Châu ngả lưng xuống một chút để cơn nóng giảm dần.

Có tiếng ù ù cắt ngang, nó nheo mắt nhìn lên trời.

Một chiếc máy bay nhỏ xíu đang bay đồng.

Châu ngồi bật dậy, đưa cổ tay phải đến trước mặt Bắc.

Cậu nhìn nó, tỏ vẻ khó hiểu.

Châu vỗ vỗ vai cậu:- Nhanh nhanh, mày đập một cái vào cổ tay tao đi.Bắc không hiểu nhưng vẫn đập một cái vào cổ tay Châu, vừa lúc chiếc máy bay khuất dạng sau núi.

Châu cười như được mùa, nói cho cậu một bí mật:- Khi nào mày nhìn thấy máy bay trên trời thì nhớ bảo người ở bên cạnh đập một cái vào cổ tay mày.

Nếu như tích đủ một trăm cái đập cổ tay thì sẽ có được một điều ước đấy!Bắc cười cười:- Ai bảo mày thế!Châu thành thật:- Bà ngoại tao.

Bắc ngửa mặt nhìn trân trân bầu trời:- Ước được thật à...Ngay lúc ấy, Châu và Bắc đột nhiên nghe thấy tiếng cười khà khà ở bụi cây bên cạnh.

Một bà cụ đang bỏm bẻm nhai trầu.

Cụ cất giọng khàn khàn:- Trẻ con tò te!

Điều ước nào cũng thành hiện thực chỉ vì một trăm cái đập cổ tay thì đời này làm gì đã có cái khổ, cái nghèo chớ!Mắt cụ đục ngầu.

Châu không biết cụ đang nhìn cái gì nữa, tóm lại là không phải nhìn hai đứa chúng nó.

Cụ nhổ một bụm nước trầu đỏ au, từ từ nói tiếp:- Cái gọi là điều ước, làm sao mà kham nổi nguyên dạng cuộc đời!Châu chẳng suy nghĩ gì liền nghiêng đầu đáp lại bà cụ:- Nhưng cụ ơi, chúng cháu là trẻ con mà.

Bà ngoại cháu bảo, điều ước là đặc quyền của trẻ con.

Chỉ cần chúng cháu có niềm tin vào điều ước thì điều ước sẽ thành hiện thức thôi ạ.Lần này, cụ đã quay đầu nhìn Châu.

Cụ hỏi:- Thế mày ước cái gì?Châu đáp ngay:- Cháu ước cháu có một cái máy vi tính để học.

Hôm qua, bố đã mua về cho cháu rồi đấy ạ.Bà cụ cười lớn:- Ngu lắm!

Biết vì sao điều ước của mày thành hiện thực khi mày vẫn còn là trẻ con không?Châu nghiêng đầu.

Bà cụ nói tiếp:- Vì niềm tin vào điều ước của mày có nhiều điểm tựa.

Bản thân mày chưa thực hiện được điều ước ấy thì bố mẹ mày sẽ thực hiện cho mày.

Nhưng cũng có rất nhiều người nghi ngờ về điều ước, bởi vì niềm tin của họ chỉ có một điểm tựa duy nhất.

Ấy là bản thân họ.Nụ cười của bà cụ mỏng dần.

Con bò của cụ đã sắp đi xa khỏi tầm mắt.

Cụ chống gậy đứng dậy.

Trước khi đi theo con bò, cụ vẫn nói câu cuối cùng với hai đứa trẻ:- Khi nào chúng mày lớn lên rồi thì điểm tựa duy nhất ấy lại lúc có lúc không.

Châu và Bắc ngẩn ngơ nhìn nhau.Tiếng chửi the thé của một người đàn bà khiến hai đứa giật nảy mình.- Ối dời ơi!

Trâu nhà ai đây?

Trâu của nhà nào mà dám để ăn rau lang của nhà tao hả?Bắc ngó ra chỗ cọc trâu chừng mấy giây rồi đứng phắt dậy.

Cả cọc cả trâu đã mất hút.

Cậu chạy nhanh đến ruộng rau lang, kéo con trâu mất nết đang chúi đầu gặm.

Con trâu gặm hăng, một mình cậu không kéo nổi.

Châu cũng chạy đến kéo cùng cậu.

Lúc kéo được con trâu ra khỏi ruộng, Bắc cúi gằm mặt, giọng lí nhí:- Trâu của nhà cháu ạ.

Cháu xin...Cậu chưa nói hết câu thì bà Tư đã lao đến tát một cái "chát".

Cậu ngã khuỵu xuống bãi rau trụi lủi.

Châu sảng sốt.

Bà Tư giật sợi dây thừng trên tay, vừa kéo con trâu vừa quát:- Ranh con ở cái nhà nát cuối làng đúng không?

Tao đưa cả trâu cả người về cho con mụ Liên kia biết đường mà dạy nhá!Châu đỡ Bắc dậy.

Cậu ôm mặt chạy theo con trâu.

Châu quay về chỗ bụi tre lấy hai chiếc nón rồi chạy theo cậu.Trời nhá nhem tối.

Bà Tư còn chưa đi đến cổng nhà Bắc đã gào lên:- Vợ lão Lộ, vợ lão Lộ đâu rồi.

Con súc vật không dạy được thì cũng biết đường mà uốn mà nắn cái con dắt trâu chớ.

Không phải con mình đẻ ra thì không dạy được đúng không.

Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, dì Liên ráo riết đi ra mở cổng.- Sao thế, có chuyện gì mà phải chửi to thế!- Con nhà bà nó để trâu ăn hết sạch cả ruộng rau lang nhà Châu.

Mới ra được tí lá non, bảo hai ba hôm nữa mang đi chợ bán mà bây giờ lại mất trắng.Bà Tư nói dối trắng trợn.

Châu liền sửa lại:- Đâu có đâu, con trâu mới chỉ ăn được một góc ruộng bé xíu thôi ạ!Mẹ của Châu đứng từ cổng nhà hóng chuyện, nghe thấy nó nói vậy liền gọi:- Châu!

Về đây, không phải chuyện của mình.

Châu nhìn Bắc.

Cậu bảo nó đi về thật.

Nó bĩu môi, bước rề rề đến chỗ mẹ đứng.

Mẹ nó mắng câu gì nó cũng không nghe được nữa.

Nó chỉ nhìn đám người trước cổng nhà Bắc.

Dì Liên liếc Bắc, trút giọng gắt gỏng rồi lại quay sang cắn răng nói với bà Tư:- Mày chỉ tổ làm khổ tao thôi!

- Tôi cũng không ở ruộng để biết rõ sự tình như nào.

Bà cứ xem chỗ rau lang đó hết bao nhiêu thì tôi đền lại.Bà Tư nghe xong thì cười khẩy:- Ba triệu.Ai nghe xong câu đó cũng đều há hốc mồm.

Bà Liên trợn mắt:- Cái gì mà tận ba triệu, mấy cọng rau lang cùng lắm là một triệu.

Bà định ăn cướp à.Bà Tư chống nạnh đáp lại:- Tôi chả thèm thuồng gì mấy đồng bạc lẻ nhà bà nhưng mà con dại cái mang.

Tôi vừa tát nó một cái ở ngoài đồng rồi, coi như dạy thay bà.

Không đẻ được con thì tốn tí tiền dạy lại con của người ta thôi.Dì của Bắc không giữ nổi bình tĩnh nữa.

Bà quay sang, kéo bàn tay đang ôm má của Bắc xuống.

Cả một bên mặt của nó sưng lên, đỏ bừng.

Dì Liên nổi điên, chạy phăng phăng vào trong nhà lấy ra một tờ năm trăm nghìn quăn queo.

Bà quăng tờ tiền vào ngực bà Tư, vừa giật lại dây thừng vừa nghiến răng nói:- Ai cho mụ đánh nó hả?

Con cái nhà này không đến lượt mụ dạy dỗ, biết chưa?

Tao chỉ có từng này tiền thôi đấy, không lấy thì cút.Bà nói xong thì một tay kéo trâu, một tay kéo Bắc đi xồng xộc vào nhà.

Cậu loạng choạng bước theo dì.

Tiếng chó làng chồng chéo lên tiếng chửi của đàn ông và tiếng xe máy đi vào từ đầu ngõ.

Lão Lộ đã về nhà.

Miệng lão lẩm bẩm:- Mẹ nó, lại thua mất mấy triệu.

Đến cổng nhà, thấy nhiều người tụ tập, lão chửi:- Chúng mày làm gì đứng hết ở nhà tao hả!

Cút ngay.Hàng xóm hóng chuyện lũ lượt trở về nhà.

Bà Tư cúi xuống mò mẫm tờ tiền năm trăm nghìn, phủi phủi bụi rồi nhét nó vào túi trong cạp quần.

Bà quay mông đi về, vẫn không ngừng chửi bới.

Châu nghe mang máng câu được câu mất.

"Loại người như thế, bảo sao không có phúc đẻ con, dạy con".

"Thế đấy, cả cái nhà rách nát mà"...
 
Khói Nghiêng Lưng Trời
Chương 8: Mấy đời bánh đúc có xương


Vào năm học, học sinh có vẻ bận rộn hơn.

Hôm nào không đến trường, Châu thường tranh thủ thời gian xin mẹ tới quán bún của bà ngoại ở chợ rồi chạy qua sạp bánh của dì Liên để chơi với Bắc thật lâu.Châu vừa đến, dì của cậu đã gánh quang gánh bánh đi đâu đó.

Châu hí hửng vào ngồi cùng cậu, còn chưa kịp nói chuyện gì vui vẻ thì cậu đã hỏi:- Mày làm hết bài tập môn Vật Lý chưa?Nó nghe mà như sét đánh ngang tai.

Đó là môn mà nó "chúa ghét" và bao giờ cũng làm bài tập qua loa nhất có thể.

Châu trả lời ậm ừ:- À thì... rồi.

- Bài cuối khó quá, nếu mày làm được thì chỉ tao.Cuối cùng, Châu phải thành thật thừa nhận:- Tao nói điêu đấy.

Tao đã làm bài nào đâu.

Ghét Vật Lý lắm luôn!Mặt Bắc giãn ra, rồi như mỉm cười.

Châu thấy vậy thì tiếp tục kể với cậu những bất mãn trong chuyện học hành.

Lúc ấy, cả một khu chợ phía trên đột nhiên trở nên ồn ào, nháo nhác bất thường.

Nó thấy kỳ lạ nên nhảy ra ngoài đường chợ ngó nghiêng xem thử.

Bắc cũng bước ra ngoài sạp.

Mẹ thằng Phú với mấy bà bán thịt xúm lại bàn tán điều gì đó:- Bà Hai, bà Hai!

Kia có phải vợ cũ của lão Lộ không?- Ơ đúng rồi đấy, cũng phải hơn chục năm rồi không thấy mặt.- Thật á?

Trông ăn diện đẹp đẽ thế kia mà cũng từng lấy lão Lộ á?- Cô Thắm mới về làm dâu ở làng được một hai năm thì sao biết!

Hồi đấy, nghe bảo là bị lão làm cho có chửa nên mới phải cắn răng theo lão về cái nhà rách kia.- Nói là vợ thế thôi nhưng có lấy nhau đàng hoàng đâu.

Nó đẻ xong cái thì đi mất hút luôn.

- Bây giờ thì làm khổ đứa con trai.

Mẹ thì không có, bố thì có như không.

Đúng là, trí nhớ của Châu không quá tốt.

Có rất nhiều sự kiện xảy ra trong đời mà nó không thể nhớ rõ ràng.

Chẳng hạn như những câu răn dạy dù đã nghe đi nghe lại nhiều lần của mẹ khi nó ham chơi lười học, chẳng hạn như mấy câu chuyện yêu đương nhăng nhít nhàm chán của anh trai.

Vậy mà, những câu chuyện xảy ra trong cuộc đời Bắc, nó lại nhớ rõ mồn một.Đó là lần đầu Châu nhìn thấy mẹ của Bắc.

Cậu có phải cũng vậy?

Châu dòm mặt cậu, thấy đôi mắt một mí đang ngây ngô nhìn người phụ nữ.

Trên đường chợ, người phụ nữ mặc váy áo xúng xính, nổi bần bật giữa dòng người dân quê ăn vận bình dị.

Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ trông hao hao giống Bắc, chỉ trừ có đôi mắt hai mí sâu thẳm.

Sau khi chọn mua một bó hoa cúc, người phụ nữ ấy bước nhanh ra khỏi chợ, lại lặn sâu dần trong con người đen nhánh của Bắc.Khi ấy, dì Liên mới lẹp kẹp gánh quang gánh trở về, lách qua đám người còn đang dáo dác ở chợ.

Trông thấy Bắc không ngồi trong sạp bánh, bà liền quát to:- Giời ơi!

Thằng Bắc, mày không trông sạp bánh à?Đám người trong chợ lại có chuyện để nói:- Đấy, đúng là "mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng".Dì Liên xếp lại đống bánh lộn xộn, mắng:- Khổ lắm cơ, có việc ngồi trông hàng cũng không nên thân mà!Bắc nín thinh.

Khuôn mặt của cậu lạnh tanh, hệt như mấy ngày đầu Châu và cậu chưa quen nhau.

Thật kỳ lạ!

Bao nhiêu năm trôi qua thì Châu vẫn chẳng thể nào cắt nghĩa được cảm xúc trong đôi mắt của cậu khi nhìn thấy mẹ.

Chẳng biết cậu có nhớ mẹ không, Bắc ơi!***Những dòng chữ trắng trên bảng chồng chéo chi chít.

Ở dưới, Châu cố gắng banh hai con mắt đang díp lại của nó nhưng cũng không thấm tháp mấy.

Nửa lớp đã nằm rạp xuống bàn.

Đối với học sinh ở lớp nó, tiết Ngữ Văn bao giờ cũng im ắng và tẻ nhạt đến nản.

Tiếng đập sách đồm độp không làm đám học sinh hết ngáp ngái.

Chỉ cho tới khi nghe thấy một câu nói thật sự uy quyền của cô giáo, tụi nó mới ngồi thẳng hết lên, lật giở mấy trang sách học tốt Ngữ Văn.- Nào nào, ngồi dậy hết!

Một người đứng lên phân tích phản ứng của chú bé Hồng trong đoạn văn gặp lại mẹ cho Châu.

Ai không nói được tôi cho 0 điểm.Không khí căng thẳng vô cùng.

Đứa nào cũng nín thở, nhìn chằm chằm quyển sách, có ai ngu mới dám nhìn thẳng vào mắt cô giáo.

Có vài đứa trông có vẻ khá bận rộn.

Tụi nó ghi ghi vẽ vẽ gì đó, tìm một thứ đồ vốn dĩ không có trong cặp, tự đánh rơi bút rồi cúi người xuống bàn nhặt thật lâu.

Cô giáo đảo mắt quanh lớp một hồi rồi nhìn xuống danh sách lớp, chỉ điểm:- Bắc nào!

Em đứng dậy trả lời câu hỏi vừa rồi của cô.Bắc ngồi ở bên cạnh Châu.

Cậu đang từ từ đứng dậy.

Và cậu cũng chỉ đứng dậy thôi.

Cậu không trả lời được câu hỏi của cô.

Châu đẩy đẩy cuốn sách học tốt Ngữ Văn 8 sang bên bàn cho cậu.

Mắt cậu nhìn xuống, chưa kịp đọc lời giải thì một bạn nam lớn tiếng nói:- Cô ơi, Bắc chưa gặp mẹ bao giờ thì sao trả lời được cô.

Cô gọi bạn khác đi thôi!Cả đám con trai nghe vậy thì hùa theo cười cợt, nhả nhớt.

Cô giáo đập bàn mấy cái, giọng cáu gắt:- Mấy bạn nam trật tự ngay!

Hừm, bài cần học vẫn phải học, bài cần thi vẫn phải thi, không thể lấy cớ này kia để không trả lời câu hỏi được.

Bắc 0 điểm!Lông mày Châu nhíu chặt.

Bắc ngồi xuống, nó liền đứng lên:- Dạ thưa cô, các bạn nam chen ngang nên Bắc mới chưa kịp trả lời câu hỏi, không phải bạn không muốn trả lời ạ.Cô giáo kéo kính xuống giữa sống mũi.- Chưa kịp trả lời gì mà ngơ ngơ cả nửa tiếng.

Cô cứ để 0 điểm ở đấy, hôm sau muốn gỡ thì tự giác học bài.Bắc giật giật tay áo Châu.

Cậu muốn nó ngồi xuống.

Nửa tiết sau đó, Châu tỉnh bơ nhưng lại không thể học vào một chữ nào.

Nó nghĩ đến nhiều chuyện khác hơn.Buổi tối, Châu chui ô đá rỗng sang chơi với Bắc.

Từ ngày thiết kế được công trình đó, nó sắp quên mất cổng chính nhà nó có hình dạng như nào.

Bếp nhà Bắc vẫn rực lửa.

Bóng đèn sợi đốt ở giữa cửa bếp nhấp nháy như sắp cháy.

Phía trên đống củi lòng khòng, bồ hóng đen kịt bám dày cả bức tường đất nứt nẻ.

Nó chỉ cần chạm mạnh một chút, mùn rơm và đất vụn liền rơi xuống phủ kín một góc.

Cậu mang cho nó một chiếc ghế con bằng gỗ rồi xách ấm nhôm đi ra ngoài giếng lấy nước.

Nó ngồi thu chân trước đống lửa nóng ran, nóng như thiêu như đốt làm nó ngọ nguậy xoay đi xoay lại không ngừng.Lúc sau, Bắc xách siêu ấm đầy nước quay lại, đặt lên chiếc kiềng ba chân mòn.

Cậu kéo Châu ngồi lùi về sau một chút.

Tay bên kia của cậu cầm một gói bánh quy Hương Thảo chưa bóc.

Cậu để vào lòng của nó rồi đi lấy một nắm miến khô nữa đến:- Sáng nay dì tao mua bánh, mày ăn đi.

Châu tò mò:- Mày chưa ăn hả?Bắc hơ mấy cọng miến trên ngọn lửa.

Tiếng miến nổ tí tách, đầu sợi cháy đen thui.

Cậu bỏ vào miệng xong mới nói:- Tao để dành.Châu nhe răng hỏi:- Vậy tao bóc nhé?- Ừm.

Châu lấy một cầu bánh quy, đưa một nửa cho Bắc, một nửa giữ cho nó.

Phần bánh còn lại, nó gấp kín rồi để lại trên chạn bát nhà cậu.

Nó nhấm nháp miếng bánh, chốc chốc lại quay sang nhìn cậu đốt miến.

Ánh lửa trong mắt cậu bừng bừng, đỏ rực.

Lúc còn bé, Châu nhìn Bắc chẳng giống ai cả.

Mấy năm sau, nó mới thấy đôi mắt của cậu thật y hệt lão Lộ.

Đó là đôi mắt một mí nhỏ xíu xiu và người ta sẽ không nhìn thấy gì trong đôi mắt ấy ngoài sự tiêu cực về một con người trông có vẻ khó gần, lì lợm thậm chí là đáng ghét.

Phải đấy, người ta hay quy chụp phẩm chất, tính cách con người qua việc đánh giá vẻ bề ngoài của họ.

Nhưng rõ ràng, cùng là đôi mắt một mí, mà sao Châu thấy tâm hồn của Bắc kỳ diệu quá đỗi.

Nó khác xa với bản chất con người của lão Lộ.

Nhớp nháp, tanh tưởi, nồng nặc khó chịu.

Tâm hồn của cậu ráo hoảnh, thoang thoảng thứ mùi tro bụi u uất đang vùi lấp một hạt cây cỏ nhỏ bé nhưng có vẻ cứng cáp, muốn vươn mình.

Và Châu cũng nhớ đến đôi mắt của mẹ Bắc trong cái ngày tình cờ nhìn thấy ở chợ.

Đó là một đôi mắt hai mí to tròn, hẳn đã từng chứa đựng một tâm hồn thổn thức, sống động.

Nhưng bây giờ, nó giống như cái cửa sổ đã bị đập vỡ kính và tâm hồn thì cũng yếm thế, tàn tạ từ cái thuở xa xôi nào.

Nhắc đến mẹ của Bắc, không hiểu sao, Châu lại bâng quơ thành tiếng:- Mày có nhớ mẹ không?Bắc bỏ thêm ít củi vào đống lửa, cất giọng khàn khàn:- Tao có dì mà.

Châu ậm ừ:- À nhỉ!Châu nói vậy, dù không rõ dì Liên có thương Bắc thật hay không.

Bà thường mắng chửi, chì chiết cậu và vì thế, Châu chưa từng thấy bà nói lời thương yêu với cậu bao giờ.

Hễ mở miệng, bà lại nói câu "Tao khổ quá mà", "Mày chỉ có làm khổ tao thôi"...

Bà khổ thế mà vẫn khâu dây đeo cặp sách cho cậu, vẫn bảo vệ cậu khỏi những trận đòn roi của lão Lộ, vẫn không muốn để người ngoài bắt nạt, đay nghiến cậu.Châu cảm thấy bối rối.

Vì hồi đó, nó chưa đủ lớn để hiểu sâu về tình thương thực sự.
 
Back
Top Bottom