Ngôn Tình Khóa Eo Thon - Tụ Đao

Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 40


Thấy bước chân của cô không ổn định, anh liền đi theo ra ngoài.

Chúc Khiêm há miệng, vốn cũng muốn đuổi theo, cẩn thận hỏi Ôn Cẩm Hàn về chuyện giết người.

Kết quả thấy Ôn Cẩm Hàn đuổi theo Lục Thời Hoan, lúc này Chúc Khiêm mới không có vội vàng đi làm bóng đèn.

Lục Thời Hoan đứng trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh một hồi lâu.

Khoát nước lên mặt, thân thể mới chậm rãi bắt đầu ẩm trở lại.

Cô không khỏi suy nghĩ, nếu đêm đó cô không gặp được bọn Ôn Cẩm Hàn cùng Chúc Khiêm, hoặc là Ôn Cẩm Hàn không có đưa cô trở về... cô có thể trở thành mục tiêu tiếp theo của kẻ giết người QJ không?

Loại cảm giác sợ hãi này, chỉ có người tự mình trải qua mới có thể cảm nhận được.

Lục Thời Hoan không định để cho bất kỳ người nào biết cảm giác của cô, cho nên mới tìm một chỗ không có người, một mình tiêu hóa, chờ đợi tự khỏi.

Ước chừng mười mấy phút sau, Lục Thời Hoan mới hoàn toàn bình tĩnh lại, buông tay chống bồn rửa tay ra, từ từ xoay người, định trở về căng tin.

Lúc xoay người, cô nhìn thấy Ôn Cẩm Hàn đang chờ ở hành lang, đứng dựa vào tường.

Anh mặc áo thun ngắn tay màu xanh đậm, làm nổi bật phần cánh tay màu da trắng nắng, thân hình thon dài cao gầy cũng đặc biệt thanh tú.

Ôn Cẩm Hàn là móc áo được ưa chuộng, trang phục huấn luyện thể lực bình thường mặc trên người anh không có gì lạ, cũng có thể cân tài ngang sức với các người mẫu nam trong chương trình catwalk.

Thậm chí chỉ có hơn chứ không kém. Cho nên, Lục Thời Hoan nhìn đến sửng sốt.

Vẫn là Ôn Cẩm Hàn đứng thẳng dậy đi về phía cô, mới khiến cô tỉnh táo lại, cũng đi tới bên chỗ anh.

"Anh Cẩm Hàn.” Giọng nữ nhạt nhẽo, lộ ra cảm giác suy yếu vô lực.

Lục Thời Hoan cho rằng Ôn Cẩm Hàn đi toilet, chào hỏi xong liền muốn nhường đường cho anh.

Không ngờ người đàn ông lại chặn đường cô, đưa cho cô hai cây kẹo m*t hương vải thiều: "Vị vải thiều.”

Khi còn đi học, trong túi Lục Thời Hoan thích nhét kẹo.

Lúc tâm tình không tốt luôn phải ngậm một cây trong miệng, chậm rãi đem đường phân hóa thành một tia ngọt ngào, nhuận vào lòng.

Trong số đó, kẹo m*t hương vải thiều là cây kẹo yêu thích của cô.

Ngày thường trong túi đồng phục học sinh luôn cất bốn năm cái.

Ôn Cẩm Hàn lặng lẽ nhớ kỹ sở thích của cô, này cũng đã mấy năm rồi.

Kỳ thực khi đi mua kẹo, anh rất sợ khẩu vị của Lục Thời Hoan đã thay đổi, càng sợ mình làm điều thừa.

Cũng may Lục Thời Hoan nhận lấy, còn tràn đầy vui mừng nói lời cảm ơn với anh: "Làm sao anh biết em thích ăn vị vải thiều!”

Ôn Cẩm Hàn cong môi cười, trái tim trống rỗng được lấp đầy, kiên định không ít.

"Tùy tiện mua." Khuôn mặt của anh rất bình tĩnh.

Trong lòng lại cảm thấy may mắn, may mắn Lục Thời Hoan không thay đổi.

Tính tình ngoài mềm trong cứng không thay đổi, tâm thái lạc quan tiến lên phía trước không thay đổi, ngay cả khẩu vị thích ăn đường cũng vẫn không thay đổi.

Thật tốt.

Lục Thời Hoan bóc lớp vỏ bọc bên ngoài và cho kẹo m*t vào miệng.

Sau khi nếm thử cẩn thận, kẹo m*t này ngược lại vẫn là hương vị như ngày xưa.

Ôn Cẩm Hàn rũ mắt nhìn cô, thấy trên mặt cô đã khôi phục huyết sắc, trong lòng anh như trút được gánh nặng.

Một lát sau, người đàn ông đưa tay, thay Lục Thời Hoan gạt vài sợi tóc dính vào thái dương bị nước thấm ướt, động tác ôn nhu mà tự nhiên.

"Hoan Hoan, không cần sợ hãi.”

"Anh sẽ luôn ở phía sau em, bảo vệ em.”

Ôn Cẩm Hàn nói những lời này, vẻ mặt chăm chú lại nghiêm túc.
 
Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 41


Lục Thời Hoan bị nhìn thấu tâm tư, vẻ mặt hơi sững sờ, một lúc lâu sau mới rút kẹo m*t trong miệng ra, l**m l**m cánh môi, mỉm cười với người đàn ông: "Anh Cẩm Hàn, sao anh lại đổi xử tốt với em như vậy?”

Cô chỉ là thuận miệng hỏi, lại làm cho Ôn Cẩm Hàn trong lúc nhất thời không trả lời được.

May mắn thay, Lục Thời Hoan cũng không có ý muốn biết đáp án chính xác, chỉ nửa đùa nửa thật: "Chẳng lẽ là anh làm anh trai, đang thay Ôn Thời Ý bù đắp cho em sao?”

Ngoài ra, Lục Thời Hoan thật sự không nghĩ ra được lý do gì khác.

Dù sao giữa cô và Ôn Cẩm Hàn, liên hệ duy nhất chính là Ôn Thời Ý.

Nếu không phải Ôn Thời Ý, bọn họ có lẽ sẽ là những người xa lạ sống trong cùng một ngõ.

Lục Thời Hoan nhét kẹo vào miệng, má bị căng lên đến tròn trịa, giống như một con chuột đồng liều mạng nhét thức ăn vào má.

Cô lột bỏ một cây kẹo m*t khác, đệm chân đưa đến bên miệng Ôn Cẩm Hàn, cười với anh: "Anh Cẩm Hàn, chuyện của em và Ôn Thời Ý không liên quan đến anh, anh là anh, mà anh ta là anh ta, anh không cần thay anh ta bù đắp cho em.”

"Cám ơn kẹo của anh, anh cũng nếm thử đi.”

Cô gái cười với đôi mắt sáng, nhắc tới Ôn Thời Ý, thần sắc tự nhiên hào phóng, ngược lại so với tưởng tượng của Ôn Cẩm Hàn còn tự nhiên hơn rất nhiều.

Trông không còn đau lòng như lúc mới chia tay.

Trong lòng Ôn Cẩm Hàn rất an ủi.

Chỉ là Lục Thời Hoan hiểu lầm tâm tư của anh, điều này làm cho Ôn Cẩm Hàn vô cùng để ý.

Vì thế mấy giây sau, bàn tay anh nắm lấy tay đang đưa kẹo của Lục Thời Hoan không chịu buông ra.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay người đàn ông quá nóng, tim Lục Thời Hoan đập thình thịch, khóe môi cứng đờ, không biết làm sao nhìn Ôn Cẩm Hàn, cô muốn nói lại thôi.

Ôn Cẩm Hàn cũng nhìn cô, trên mặt là tâm tình phức tạp mà Lục Thời Hoan nhìn không hiểu.

Anh giật giật môi, giọng khàn khàn nói: "Chuyện giữa em và nó, không liên quan đến anh.”

"Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ bù đắp cho em thay nó.”

Có một số lời, Ôn Cẩm Hàn cảm thấy còn chưa đến lúc để nói ra. Cho nên anh chỉ hàm hồ nói hai câu như vậy, sau đó cầm tay Lục Thời Hoan, lấy cây kẹo m*t cô đưa vào miệng anh.

Vải thiều có vị rất nồng, sau khi cẩn thận thưởng thức, mới có thể nhận ra vị chua nhẹ ẩn sau vị ngọt.

Giống như tâm tình của Ôn Cẩm Hàn lúc này.

Ôn Cẩm Hàn nói thâm ý, Lục Thời Hoan đương nhiên là không hiểu.

Cô chỉ là nghe Ôn Cẩm Hàn nói, tất cả những gì anh làm không liên quan đến Ôn Thời Ý, trong lòng liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mắt thấy người đàn ông tiếp nhận kẹo cô đưa qua, Lục Thời Hoan rốt cục nhận ra động tác mình cho Ôn Cẩm Hàn ăn quá thân mật, vội vàng rút tay về, lui về phía sau nửa bước.

Nhưng thủy triều dâng trào trong lòng cô, cũng là thật lâu không thể dứt.

Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, từ ngày bắt gặp Ôn Cẩm Hàn quấn khăn tắm đi từ trong phòng toilet ra, Lục Thời Hoan đã không có cách nào bình tĩnh để đối mặt với anh nữa rồi.

Tâm tình luôn dễ dàng bị anh lay động, tim đập cũng luôn không khống chế được mà nhanh lên, như sấm như trống.

Đối mặt với biến hóa như thế, Lục Thời Hoan có chút sợ hãi.

Cũng may Ôn Cẩm Hàn không nói thêm gì nữa, bầu không khí mập mờ không rõ giữa bọn họ dần dần bị gió xuyên qua hành lang tiêu tán.

Hai người ăn xong kẹo mới chậm rãi trở về căng tin.

Lục Thời Hoan uống một ngụm nước để hòa tan vị ngọt, mới giải quyết hết phần thức ăn còn lại của mình.

Về phần mỗi lần cô đối với Ôn Cẩm Hàn sinh ra cảm giác khác thường kia, Lục Thời Hoan không nghiên cứu sâu nữa. Nhưng để giảm bớt những thay đổi trong lòng mình, trong những ngày tiếp theo, Lục Thời Hoan đều cố ý duy trì khoảng cách với Ôn Cẩm Hàn.

Ôn Cẩm Hàn đương nhiên là nhận ra.

Cho nên anh vẫn nóng lòng một chút, không thể khống chế và che giấu tốt cảm xúc của mình, bảo Lục Thời Hoan nhìn thấu vấn đề, cho nên cô mới cố ý xa lánh đi.
 
Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 42


Hoặc là ở trong lòng Lục Thời Hoan, anh có thể là anh trai hàng xóm, có thể là bạn bè, chỉ cần anh giấu kỹ tâm tư mình với cô, bọn họ sẽ có thể chung sống hòa bình lâu dài.

Sau khi nhận ra hậu quả của việc mình liều lĩnh, Ôn Cẩm Hàn nhẫn nhịn đau đớn đem tình yêu tràn đầy từng chút một giấu đi.

Hơn nữa để giảm bớt gánh nặng tâm lý cho Lục Thời Hoan, gần đây anh cũng tăng cường sức huấn luyện cho mình, làm hết sức để cho mình bận rộn, giúp Lục Thời Hoan kéo dài khoảng cách giữa bọn họ thật vất vả rút ngắn lại.

Như thế, trong lòng Lục Thời Hoan quả thật yên tâm hơn rất nhiều.

Mãi đến cuối tuần, Tạ Thâm đến Dung Thành trước thời hạn, bị Tạ Thiển c**ng b*c mời khách ăn cơm.

Bữa cơm này tuy là Tạ Thâm bỏ tiền ra, nhưng lại là Tạ Thiển làm chủ.

Vì để cảm ơn Ôn Cẩm Hàn trước đó đã giúp đỡ mình, Tạ Thiển đương nhiên là muốn gọi anh qua. Khi Tạ Thiển gọi điện thoại cho Ôn Cẩm Hàn, Lục Thời Hoan ở bên cạnh.

Hai người bọn họ nói cái gì đó trong điện thoại, Lục Thời Hoan nghe rất rõ ràng.

Tạ Thiển biết đêm nay Ôn Cẩm Hàn không cần làm nhiệm vụ, mới cố ý chọn đêm nay, kết quả người đàn ông ở đầu dây bên kia lại uyển chuyển từ chối, chỉ nói bên kia anh vừa vặn có một người bạn mời ăn cơm.

Lục Thời Hoan nghe thấy Ôn Cẩm Hàn trả lời, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cảm thấy trống rỗng.

Sau khi khoảng cách giữa cô và Ôn Cẩm Hàn kéo dài ra, cái loại cảm giác khác thường này quả thật đã biến mất.

Thay vào đó, hàng ngày hồn ở trên mây và cảm giác trống rỗng lúc nào cũng nồng đậm.

Ngay khi Lục Thời Hoan thất thần, Tạ Thiển lại đưa ra lời mời Ôn Cẩm Hàn ở đầu dây bên kia, hơn nữa còn đề nghị bảo anh mang người bạn kia của anh tới đây, mọi người cùng nhau ăn co'm.

Với một lời mời nồng nhiệt như vậy, ngay cả Khúc Thành Phong bên cạnh Ôn Cẩm Hàn cũng nghe không nổi, trực tiếp đoạt lấy điện thoại di động của Ôn Cẩm Hàn, thay anh đồng ý.

Sau khi cúp máy, Khúc Thành Phong trả lại điện thoại cho Ôn Cẩm Hàn.

"Con gái nhà người ta mời cậu ăn cơm, cậu không vội vàng đáp ứng, còn mạnh mẽ từ chối cái gì?”

"Cho dù cậu không thích cô gái kia, thì cậu có thể giới thiệu cô ấy với tôi, trong nhà đang thúc giục tôi đi xem mắt đây.”

Khúc Thành Phong nửa đùa nửa thật, ý đồ làm giảm bớt tâm tình buồn bực của Ôn Cẩm Hàn.

Thật sự đêm nay gặp mặt, là Ôn Cẩm Hàn chủ động hẹn anh ta.

Nói là ăn cơm, nhưng trên thực tế Ôn Cẩm Hàn là muốn tìm người cùng anh uống chút bia. Đêm nay Chúc Khiêm mang theo những người khác trong đội làm nhiệm vụ không trông cậy vào được, cho nên Ôn Cẩm Hàn mới gọi điện thoại cho Khúc Thành Phong.

Sau khi gặp mặt, Khúc Thành Phong liếc mắt một cái đã nhìn thấu sự thật tâm tình Ôn Cẩm Hàn không tốt.

Lúc này bỗng nhiên có người gọi điện thoại cho anh muốn mời anh ăn cơm, chiếu theo tính tình Ôn Cẩm Hàn, đoán chừng ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe máy, hoặc là nhận rồi lạnh lùng từ chối sau đó cúp máy.

Nhưng tối nay anh không chỉ nhận điện thoại, mà nói chuyện với cô gái ở đầu dây bên kia còn nhẹ giọng thì thầm.

Khúc Thành Phong cảm thấy kỳ quái, lúc này mới thay anh đồng ý việc ăn cơm, tính toán đi theo Ôn Cẩm Hàn đi gặp cô gái có thể khiến anh nhẫn nại nói chuyện điện thoại như vậy.

Tám giờ tối, ở ngoại ô phía nam của Dung Thành.

Ôn Cẩm Hàn và Khúc Thành Phong bắt taxi đến và nhìn thấy Tạ Thiển cùng cả ba người đang đợi họ ở cửa nhà hàng.

Thất Hương lâu là một nhà hàng Trung Quốc rất nổi tiếng ở Dung Thành có một lượng khách hàng đông đảo.

Lục Thời Hoan và những người khác đứng đợi ở cửa hơn nửa tiếng trước khi người phục vụ tới mời họ vào tòa nhà.

Ngay khi họ chuẩn bị đi vào, Ôn Cẩm Hàn cùng với bạn của anh cũng đã đến.

Thật trùng hợp, bạn của Ôn Cẩm Hàn lại là một người Tạ Thiển biết mặt.

“Khúc Thành Phong, bạn của tôi.” Ôn Cẩm Hàn giới thiệu ngắn gọn.

Bất giác, ánh mắt của anh chuyển từ Tạ Thiển và Tạ Thâm lên người Lục Thời Hoan.

Lúc đó Lục Thời Hoan đang chăm chú nghe giới thiệu về Khúc Thành Phong, ánh mắt rơi vào Khúc Thành Phong, cô khá hứng thú đến người mà Ôn Cẩm Hàn gọi là "bạn".

Khúc Thành Phong nhìn Tạ Thiển, anh ta ngạc nhiên hai giây, quay đầu nhìn về phía Ôn Cẩm Hàn, cười tinh nghịch: "Cô ấy là cô gái gọi điện mời cậu đi ăn tối."
 
Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 43


Không nghĩ tới anh ta lại thích Tạ Thiển ở điểm này.

Câu sau, Khúc Thành Phong không nói được nữa.

Anh ta vừa nói dứt lời, cả không gian chìm vào im lặng lạ thường.

Chỉ trong nháy mắt Tạ Thiển đã nhận ra Khúc Thành Phong, anh ta là đội phó của Đội cảnh sát hình sự, bọn họ đã gặp nhau ngay trong ngày đầu tiên cô ấy đi làm.

Ấn tượng đầu tiên của Tạ Thiển với Khúc Thành Phong không tốt lắm, cô ấy không thích cách cư xử không đứng đắn của anh ta, lại cảm thấy anh ta không xứng với vị trí đội phó đội cảnh sát hình sự, nên cô ấy đương nhiên không có tâm tình tốt khi gặp anh ta.

Mặt khác, Khúc Thành Phong cũng cảm thấy khí chất của mình không phù hợp với Tạ Thiển.

Theo ý kiến của anh ta, nhân vật bé hạt tiêu như Tạ Thiển không phù hợp với Ôn Cẩm Hàn, vì vậy anh ta rất ngạc nhiên khi người Ôn Cẩm Hàn thích lại là cô ấy.

Cùng lúc đó sự chú ý của Ôn Cẩm Hàn đều đổ dồn vào Lục Thời Hoan, anh không để ý Khúc Thành Phong nói đến những gì và anh cũng không buồn đáp lại.

Lục Thời Hoan ở bên cạnh nhìn về phía Ôn Cẩm Hàn, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, cô có chút bối rối liền nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.

Dù vậy nhịp tim của Lục Thời Hoan vẫn rung lên điên cuồng, có tiết tấu rõ rệt.

Lúc này, Thất Hương Lâu có một vị khách bất ngờ.

Ôn Thời Ý không ngờ ngay ngày đầu tiên đến Dung Thành lại gặp được Lục Thời Hoan.

Anh vừa xuống máy bay một tiếng trước, sau khi ổn định khách sạn liền bị Cao Minh Nguyệt kéo ra ngoài đi ăn.

Một tốp bốn người, ngoại trừ anh ta và Cao Minh Nguyệt còn có người đại diện của bọn họ.

Cao Minh Nguyệt nói rằng món gà gạo nếp của Thất Hương Lâu ở Dung Thành có mùi vị vô cùng tuyệt vời, một hai phải kéo anh ta đến đây ăn thử.

Vốn dĩ Ôn Thời Ý muốn từ chối, dù sao thì trong khoảng thời gian này lịch trình của anh ta đã quá dày, còn không có thời gian để nghỉ ngơi. Anh ta đã định tối nay sẽ ngủ một giấc thật ngon trong khách sạn sau khi hạ cánh xuống Dung Thành.

Nhưng quản lý nói rằng Cao Minh Nguyệt là con gái của công ty điện ảnh, anh ta nên quan tâm đến cảm xúc của cô ta nhiều hơn.

Ôn Thời Ý cũng cảm thấy có lý, vì vậy anh ta cố gắng chịu đựng sự mệt mỏi của mình để cùng cô ta đến Thất Hương Lâu.

Từ xa, Ôn Thời Ý đã nhìn thấy vài người đang đứng ở cửa Thất Hương Lâu.

Mặc dù thân hình nhỏ nhắn của Lục Thời Hoan hầu như bị Tạ Thiển và Tạ Thâm che khuất hết, nhưng chỉ nhìn thoáng qua Ôn Thời Ý đã có thể nhận ra cô.

“Đó không phải là Tạ Thâm sao?” Quan Định Thành cũng nhận ra, liếc nhìn xung quanh, kinh ngạc phát hiện anh cả của Ôn Thời Ý cũng ở đó.

"Thời Ý, anh trai của cậu cũng ở đây. Không phải cậu định tới Dung Thành ăn bữa cơm cùng anh ấy sao? Đêm nay cũng thật trùng hợp."

Sau lời nhắc nhở của Quan Định Thành, Ôn Thời Ý nhìn thấy Ôn Cẩm Hàn đang đứng đối mặt với Tạ Thiển và những người khác.

Một thời gian dài trước đây, quan hệ của Ôn Cẩm Hàn cùng với bọn họ đã dần phai nhạt, Ôn Thời Ý còn nghĩ đời này ngoài anh ta ra, Tạ Thiển và những người khác sẽ không bao giờ có liên quan gì đến Ôn Cẩm Hàn.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng ở một thành phố mà mình không hề quen thuộc, bốn người họ lại có thể cùng nhau cười đùa trò chuyện.

Ngược lại, anh ta mới chính là người đáng thương bị loại ra khỏi cuộc vui.

Điều này khiến Ôn Thời Ý cảm thấy hụt hẫng, nhìn về Ôn Cẩm Hàn và những người khác với đôi mắt sâu thẳm.

Lúc này Ôn Thời Ý thật sự không muốn gặp bọn họ.

Nhưng Cao Minh Nguyệt lại muốn chống lại anh ta. Ngay khi nhìn thấy Lục Thời Hoan, cô ta đã quyết định hôm nay sẽ ăn tối cùng với Lục Thời Hoan và những người khác.

Số lượng khách ở Thất Hương Lâu rất đông phải xếp hàng chờ đợi ít nhất nửa tiếng đồng hồ để lấy đồ ăn, đã tiêu tốn gần hết sự kiên nhẫn của nhiều vị khách.

Cao Minh Nguyệt và những người khác đến muộn, nhân viên thông báo còn có hơn mười khách hàng đang xếp hàng ở phá trước, vì vậy thời gian chờ đợi trực tiếp kéo dài đến hơn hai giờ.

Khi đó, Ôn Thời Ý đề nghị đổi sang nhà hàng khác.

Thậm chí Cao Minh Nguyệt từ chối, cô ta còn nháy mắt với Quan Thành Định bảo anh ta đến gặp nhóm người Lục Thời Hoan để thảo luận xem có thể sắp xếp bàn ăn chung không.

Tới lúc này, Lục Thời Hoan mới nhận thấy ra nhóm 4 người Quan Định Thành.
 
Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 44


Ánh mắt của cô lướt qua Ôn Thời Ý đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai kín mít, ánh mắt hai người chạm nhau khoảng hai giây, sau đó liền rời đi.

Chỉ cần nhìn nhau, sợi dây vô hình giữa Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý càng thêm thắt chặt.

Bầu không khí trở nên căng thẳng, Lục Thời Hoan cố gắng buông lỏng tâm trí không nghĩ ngợi nhiều, cô đợi Tạ Thiển từ chối lời đề nghị của Quan Định Thành để Ôn Thời Ý ra chỗ khác.

Nhưng Tạ Thiển lại nói "Có thể."

Lục Thời Hoan cảm thấy mình sắp sặc nước miếng đến chết rồi, cô quay lại nhìn Tạ Thiển đầy hoài nghi.

Mãi cho đến khi Tạ Thiển cho cô một ánh mắt trấn an, Lục Thời Hoan mới miễn cưỡng yên lòng chấp nhận ngồi vào bàn ăn.

Nhóm người Lục Thời Hoan đã đặt phòng riêng ở Thất Hương Lâu.

Sau khi vào phòng Ôn Thời Ý liền cởi khẩu trang xuống.

Ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Lục Thời Hoan, anh ta nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.

Hầu hết chúng đều liên quan đến Lục Thời Hoan với những kỷ niệm lãng mạn, ngọt ngào.

Trên thực tế, kể từ khi Lục Thời Hoan đề cập đến chuyện chia tay, Ôn Thời Ý vẫn chờ cô quay lại để làm hoà.

Cùng Cao Minh Nguyệt ở bên nhau hoàn toàn là do thân bất do kỉ, trong lòng anh ta vẫn luôn yêu Lục Thời Hoan, dù sao thì đó cũng là cô gái nhỏ theo anh ta nhiều năm, mà chính anh ta cũng đã quá quen với sự tồn tại của cô.

Xa nhau đã hơn một tháng, Ôn Thời Ý cũng rất nhớ Lục Thời Hoan.

Nếu đã tránh né ngay từ ban đầu thì sẽ không bị tình cảm quấy rầy.

Nhưng bây giờ bọn họ đã gặp nhau, làm sao tâm tư của anh ta có thể không bị xáo trộn.

Chỉ là Ôn Thời Ý không muốn thể hiện ra, nhất là khi trước mặt Tạ Thiển, Tạ Thâm và Ôn Cẩm Hàn, anh ta không đành lòng chủ động nói chuyện với Lục Thời Hoan.

Ôn Thời Ý nghĩ rằng ở lần gặp mặt này, Lục Thời Hoan nhất định sẽ tìm cơ hội nói chuyện với anh ta.

Anh ta cũng là muốn cho cô cơ hội này, nên cố ý bảo Quan Định Thành để trống vị trí bên trái.

Chỉ đợi Lục Thời Hoan đi từ nhà vệ sinh quay lại, tự nhiên ngồi bên cạnh anh ta.

Kết quả là sau khi Lục Thời Hoan bước vào, ngay cả một ánh mắt cũng không để ý tới anh ta, đi thẳng đến chỗ trống giữa Tạ Thiển và Ôn Cẩm Hàn.

Ánh mắt Ôn Thời Ý gần như dán chặt vào Lục Thời Hoan.

Nhìn cô tự nhiên ngồi xuống lấy trà nóng từ tay Ôn Cẩm Hàn, theo thói quen dùng nước nóng rửa sạch chén, đũa.

Mọi động tác vẫn như trước nhưng Ôn Thời Ý lại cảm giác có chút xa lạ.

Có lẽ là bởi vì khi Lục Thời Hoan làm chuyện này, người ngồi bên cạnh cô không phải là anh ta nữa.

“Thời Ý, sữa chua của cậu.” Quan Định Thành từ cửa phòng riêng tiến vào trên tay cầm hai hộp sữa chua Quang Minh.

Trước khi Ôn Thời Ý vào phòng đã nhờ người đi siêu thị gần đó mua.

Bởi vì Lục Thời Hoan thích uống sữa chua nhãn hiệu này lại nghĩ cô nhất định sẽ ngồi ở bên cạnh mình, cho nên anh ta đã kêu Quan Định Thành đi mua sữa chua.

Bây giờ sữa chua đã mua xong, nhưng xung quanh anh ta đã không còn chỗ trống.

Ôn Thời Ý tối sầm mặt lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, anh ta nhấp một ngụm trà trong tay rồi phớt lờ Quan Định Thành.

Chỉ là dư quang vẫn vô thức nhìn về phía Lục Thời Hoan cố gắng tìm kiếm dấu vết tổn thương, tiếc nuối trên mặt cô.

Thật không may, Lục Thời Hoan lại không để anh ta thoã mãn ước muốn.

Điều đó càng làm cho Ôn Thời Ý thêm hoảng sợ.

Cho đến khi Cao Minh Nguyệt giật lấy sữa chua từ tay Quan Định Thành, đôi mắt cong cong mỉm cười với giọng nói ngọt ngào: "Cảm ơn học trưởng, sao anh biết em thích sữa chua nhãn hiệu này?"

Vừa dứt lời trước mặt một đám người, cô ta ghé vào tai Ôn Thời Ý rất thân mật nói nhỏ với anh ta.

Tuy không biết Cao Minh Nguyệt đã nói gì, nhưng sau đó thái độ Ôn Thời Ý đã quay ngoắt 180 độ.
 
Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 45


Cả hai đều là những người trong làng giải trí, tài năng và xinh đẹp, mối quan hệ của họ rất thân thiết, thật khó để không nghĩ về điều đó.

Tuy nhiên trong số những người ở bàn này, Khúc Thành Phong là một người qua đường thuần túy, không biết mối quan hệ giữa Ôn Thời Ý và Lục Thời Hoan, vì vậy anh ta còn cảm thấy rằng Cao Minh Nguyệt và Ôn Thời Ý khá xứng đôi.

Anh ta thấp giọng trêu chọc Ôn Cẩm Hàn: "Người anh em phải nhanh lên, không là phải làm phù rể cho em trai mình."

Ôn Cẩm Hàn híp mắt, không trả lời.

Anh vừa nhìn Ôn Thời Ý đang nói chuyện thân mật với Cao Minh Nguyệt, vừa cảm thấy hơi xót xa cho Lục Thời Hoan.

Tuy rằng ngoài mặt Lục Thời Hoan có vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng cô hẳn là đang đau khổ, dày vò như có ngàn lỗ hổng trong trái tim.

Sau khi Lục Thời Hoan rửa sạch bát đũa liền đặt tay lên đầu gối, ngồi thẳng lưng đợi món ăn được dọn ra.

Chỉ vì Ôn Thời Ý và Cao Minh Nguyệt đang ngồi đối diện với cô, nên Lục Thời Hoan không thể bỏ qua sự tương tác thân mật của họ.

Nói hoàn toàn buông tay với Ôn Thời Ý là nói dối.

Dù gì thì cũng là người mà mình thích nhiều năm như vậy, sao có thể nói buông tay là buông ngay được.

Đến lúc này, Lục Thời Hoan quả thực có chút buồn bực. Nhưng cũng không vì vậy mà nhìn đi chỗ khác để tránh nhìn thấy hai người họ.

Thay vào đó Lục Thời Hoan đứng thẳng người, nhìn chằm chằm Ôn Thời Ý bằng một đôi mắt mơ màng.

Vẻ mặt bình tĩnh và làm như không có chuyện gì xảy ra của cô đã khiến Ôn Thời Ý càng thêm quan tâm và tức giận.

Đây không phải là kết quả mà anh ta mong muốn.

Điều mà anh ta muốn là Lục Thời Hoan phải hối hận, muốn nhìn thấy cô đau khổ vì mình đã chia tay anh ta, ít nhất điều đó sẽ chứng minh rằng cô thực sự yêu anh ta và không thể để anh ra đi.

Nhưng Lục Thời Hoan lại không có phản ứng gì, cô chỉ ngồi đối diện với anh ta với vẻ mặt bình tĩnh, nhìn anh ta đối xử ân cần với Cao Minh Nguyệt.

Lục Thời Hoan như vậy không thể không làm cho Ôn Thời Ý nghi ngờ, liệu phương pháp của Cao Minh Nguyệt có khả thi hay không.

Anh ta cho rằng, trên đời này không có người phụ nữ nào có thể chịu được người mình yêu thân mật với người khác giới trước mặt mình.

Cô ta nói rằng chỉ cần anh ta diễn trước mặt Lục Thời Hoan, nhất định sẽ k*ch th*ch Lục Thời Hoan, vạch trần vẻ ngoài giả vờ bình tĩnh của cô.

Ôn Thời Ý cảm thấy lời nói của Cao Minh Nguyệt có lý nên hợp tác diễn xuất với cô ta, ngầm đồng ý rằng sữa chua mà Quan Định Thành mua là cho Cao Minh Nguyệt.

Không chỉ vậy sau khi phục vụ đưa các món ăn lên, Ôn Thời Ý còn đặc biệt chọn những món yêu thích của Lục Thời Hoan cho Cao Minh Nguyệt.

Đặc biệt là món tôm luộc, anh ta cũng bóc vỏ rất chu đáo và chấm nước sốt cho Cao Minh Nguyệt.

Hành động của Ôn Thời Ý khiến Lục Thời Hoan nhớ lại một số điều trước khi chia tay.

Sau sáu năm yêu thầm và bốn năm hẹn hò, giữa họ cũng có rất nhiều kỷ niệm đẹp.

Khi mới yêu nhau, Ôn Thời Ý đưa cô và các anh em đi ăn tối, anh đã rất ân cần bóc tôm cho cô và mua sữa chua mà cô yêu thích.

Lúc đó Ôn Thời Ý tốt với cô là điều hiển nhiên, mọi người xung quanh đều biết họ đang hẹn hò, không ai đặt câu hỏi về mối quan hệ của họ.

Về sau, không biết bắt đầu từ khi nào, Ôn Thời Ý thậm chí còn giấu diếm cô.

Rõ ràng là bọn họ yêu nhau quang minh chính đại, nhưng lại khiến cho Lục Thời Hoan cảm giác bị áp bức.

Có lẽ đã bị đè nén quá lâu, cô đã đi đến giới hạn.

Và nụ hôn giữa Ôn Thời Ý và Cao Minh Nguyệt đã trở thành ngòi nổ cho sự chia tay của bọn họ, làm nổ tung hoàn toàn cầu nối giữa hai người.

Đã có lúc, Lục Thời Hoan nghĩ rằng cô và Ôn Thời Ý sẽ từ đồng phục học sinh đến váy cưới, rồi cùng nhau làm bạn cho đến khi về già.

Nhưng bây giờ Lục Thời Hoan mới nhận ra rằng, tất cả những điều tốt đẹp mà Ôn Thời Ý đối với cô đều không phải là duy nhất.

Giống như hiện tại, anh ta cũng có thể bóc tôm và mua sữa chua cho Cao Minh Nguyệt trước mặt cô như không có chuyện gì xảy ra.

Lục Thời Hoan cảm thấy khổ sở, buồn bực rất nhiều, cô cũng cảm thấy bản thân vô cùng nực cười.

Mặc dù cô và Ôn Thời Ý đã chia tay, nhưng trong lòng cô vẫn có hi vọng ở anh ta.
 
Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 46


Vốn tưởng rằng Ôn Thời Ý sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra sai lầm của bản thân, không nghĩ tới anh ta xoay người liền rút lui khỏi mối quan hệ trước, nhanh chóng bước vào mối quan hệ tiếp thao.

Nghĩ đến đây, Lục Thời Hoan cuối cùng cũng cảm thấy thật chua xót.

Cô cụp mắt xuống và ngừng nhìn Ôn Thời Ý và Cao Minh Nguyệt đang không ngừng thể hiện tình cảm.

Hóa ra sau khi chia tay, Ôn Thời Ý có cuộc sống tốt hơn cô, dường như cô trở nên thật đáng thương không một ai quan tâm, coi như cô đã thua anh ta rồi.

Sau khi nhận ra điều này Lục Thời Hoan có chút mất hứng, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc bữa tối.

Tạ Thiển lại không nghĩ vậy, cô cảm thấy Lục Thời Hoan nói lời chia tay đã quá tiện nghi cho đôi tra nam tiện nữ kia rồi.

Cô ấy đã suy nghĩ về việc tìm cơ hội để mắng chửi Ôn Thời Ý.

Vì vậy, khi Quan Định Thành đề nghị tham gia chung bàn, Tạ Thiển đã đồng ý.

Lúc này, nhìn thấy Ôn Thời Ý và Cao Minh Nguyệt thể hiện tình cảm trước mặt bọn họ, cô ấy không nhịn được định thêm một con tôm cho Lục Thời Hoan, sau đó tìm cơ hội để chế nhạo Ôn Thời Ý vài câu.

Nhưng điều mà Tạ Thiển không ngờ là Ôn Cẩm Hàn lại nhanh hơn cô ấy nửa nhịp, anh đã cầm lấy tôm đã bóc vỏ cho gia vị rồi đặt nhẹ vào bát của Lục Thời Hoan.

Nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào Ôn Cẩm Hàn và Lục Thời Hoan.

Ôn Thời Ý và Cao Minh Nguyệt còn đang thể hiện tình cảm của họ một cách cao hứng liền sững người trong giây lát, bọn họ bị động thái của Ôn Cẩm Hàn thu hút.

Trong phòng riêng im lặng vài giây, Lục Thời Hoan nhìn chằm chằm con tôm trong bát, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ôn Cẩm Hàn.

Cô nhìn thấy người đàn ông cong môi, giọng nói tràn đầy ý cười nhưng giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc: "Nếu những cô gái khác có, thì Hoan Hoan nhà chúng ta đương nhiên cũng phải có."

Đôi mi dày của Ôn Cẩm Hàn rũ xuống, tựa như chiếc quạt ẩn chứa vẻ đẹp dịu dàng.

Lục Thời Hoan chú ý tới độ cong xinh đẹp của khoé môi anh, tâm tư tràn đầy những điều người đàn ông vừa nói.

Kinh ngạc hơn cả cô lại là Khúc Thành Phong, người đang ngồi phía bên kia của Ôn Cẩm Hàn.

Ban đầu, anh ta nghĩ rằng Tạ Thiển mới là người mà Ôn Cẩm Hàn thích nhất, anh ta cũng cảm thấy hai người họ có cùng một phong cách rất khác biệt, thực sự không phải là một cặp xứng đôi.

Bây giờ Khúc Thành Phong có thể thấy rất rõ, Ôn Cẩm Hàn rõ ràng là quan tâm đến cô gái nhỏ tên Lục Thời Hoan này. Còn sự dịu dàng khi đối mặt với Tạ Thiển, phần lớn là do giáo dưỡng của Ôn gia.

Trong phòng yên tĩnh một lúc lâu, bầu không khí rơi vào im lặng lạ thường.

Lục Thời Hoan trở thành một trong những tiêu điểm của tất cả mọi người, tâm tư phức tạp như một con nai chạy loạn, sau khi ổn định lại suy nghĩ của mình, cô dần dần hiểu được ý định của Ôn Cẩm Hàn.

Trong lòng hết sức biết ơn, cô chấp nhận lòng tốt của Ôn Cẩm Hàn, nhìn anh ấy cười một cái thật đẹp và nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh, anh Cẩm Hàn."

Lục Thời Hoan ăn tôm mà Ôn Cẩm Hàn đưa cho cô.

Vẻ ngoài ngoan ngoãn, dịu dàng đó đặc biệt làm Ôn Thời Ý chói mắt.

Bàn tay cầm đũa của anh ta đã âm thầm nắm chặt, trên mu bàn tay nổi rõ những đường gân xanh, điều này cho thấy đã dùng rất nhiều sức.

Mặc dù Ôn Cẩm Hàn đã nhận ra, nhưng anh giả vờ như không nhìn thấy, chỉ lướt qua hộp sữa chua còn chưa mở trên tay Cao Minh Nguyệt, nói với Lục Thời Hoan: "Tôm và sữa chua không thể ăn cùng nhau. Trên đường đi anh sẽ mua cho em, về nhà rồi lại ăn có được không?"

Anh đang nói chuyện bằng một giọng nói ấm áp, nhưng Lục Thời Hoan lại cảm thấy giọng nói trầm thấp từ tính của anh hòa lẫn với rượu, khi nghe xong, trái tim cô đã hoàn toàn say.

Sự dịu dàng như thế, e rằng không có cô gái nào trên thế giới này có thể từ chối.

Vì vậy Lục Thời Hoan chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng đáp "Được".

Sau đó, Ôn Cẩm Hàn lại bóc thêm vài con tôm cho cô, dường như anh vừa mới nhận ra bầu không khí yên tĩnh khác lạ trong phòng riêng, anh ngước mắt lên liếc nhìn mọi người, mỉm cười lịch sự nhưng xa cách: "Sao không ăn đi?"
 
Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 47


Lời nói của Ôn Cẩm Hàn vừa dứt, Quan Định Thành và Tạ Thâm cũng làm theo, bầu không khí trong phòng cũng xem như được phục hồi.

Sau khi Lục Thời Hoan ăn xong con tôm trong bát, cô như trút được gánh nặng, lấy cớ đi vệ sinh ra ngoài hít thở một chút.

Vài phút sau khi cô rời đi, Ôn Cẩm Hàn và Ôn Thời Ý cũng đi theo.

Thấy Cao Minh Nguyệt chuẩn bị đi ra ngoài, Tạ Thiển nhanh chóng đứng dậy bưng một ly đồ uống và lớn tiếng ngăn cô ta lại: “Cao tiểu thư xin dừng bước.’’

Cao Minh Nguyệt cau mày, gương mặt trang điểm xinh đẹp quay sang nhìn Tạ Thiển đầy nghi ngờ.

Đây là lần đầu tiên cô ta gặp Tạ Thiển, cô ta cũng chỉ biết rằng đây là một trong những người bạn chơi thời thơ ấu với Ôn Thời Ý và là bạn thân nhất của Lục Thời Hoan.

"Tôi luôn muốn tìm cơ hội để gặp cô Cao, nhưng không nghĩ tới hôm nay điều đó lại trở thành sự thật."

"Cô Cao, tôi nâng ly chúc mừng cô."

Tạ Thiển cong khóe môi, nhưng ánh mắt nhìn vào Cao Minh Nguyệt lại hết sức lạnh lùng, không có một nụ cười nào cả.

Rõ ràng là muốn thay Lục Thời Hoan giữ chân cô ta ở đây, vì vậy Cao Minh Nguyệt tạm thời phải gác lại ý định đuổi theo Ôn Thời Ý, thuận tay cầm đồ uống lên.

Vừa định uống rượu liền nghe thấy Tạ Thiển cười khúc khích và tiếp tục nói: "Cảm ơn cô Cao, đã tái chế những thứ rác rưởi mà Hoan Hoan nhà chúng tôi vứt bỏ."

Cô ấy cố tình nhấn mạnh hai từ "rác rưởi" cùng giọng điệu của đầy chế nhạo như sợ rằng mọi người có mặt sẽ không thể nghe thấy nó.

Cao Minh Nguyệt hiểu ý của Tạ Thiển gần như ngay lập tức, đồ uống trên tay không thể uống được nữa.

Cô ta đặt ly rượu xuống và mỉm cười: "Theo tôi được biết, thứ mà cô Tạ gọi là 'rác' dường như là bảo vật mà Lục Thời Hoan đã bảo vệ suốt mười năm."

Tạ Thiển hiểu ý cô ta.

Sau khi uống cạn đồ uống trong ly, cô ấy bình tĩnh nói: "Từ khi nó bị Hoan Hoan vứt bỏ, bảo vật không còn là bảo vật nữa."

"Cô Cao không hiểu sự thật đơn giản như vậy sao?"

Cao Minh Nguyệt khẽ mỉm cười, hung hăng cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn nói: "Làm sao cô biết có phải Lục Thời Hoan không giữ được, cho nên mới nói không cần?"

“Tôi là bạn thân nhất của cô ấy, và tất nhiên tôi hiểu suy nghĩ của cô ấy nhiều nhất.” Tạ Thiển đáp, khí thế của cô ấy không hề bị suy giảm chút nào.

Cô ấy càng không cho Cao Minh Nguyệt có cơ hội để đáp trả: "Vì cô Cao đã rất chịu khó nhặt rác từ tay người khác để làm vật báu, nên cô ấy cũng chỉ tiện tay mà thôi."

"Việc gì lại đem nó khoe trước mặt nguyên chủ."

"Chẳng lẽ cô có bệnh gì nghiêm trọng sao?"

Sau khi Tạ Thiển nói xong, gương mặt trang điểm xinh đẹp của Cao Minh Nguyệt cuối cùng cũng không kìm được nữa, lửa giận trong mắt như muốn bùng cháy ra bên ngoài.

Quan Định Thành nãy giờ vẫn im lặng, nhanh chóng đứng dậy cười nói: "Đừng chỉ lo nói chuyện, mau ngồi xuống ăn đồ ăn đi, đồ ăn lạnh sẽ không ngon đâu."

Cuối cùng anh ta cũng không quên bênh vực Ôn Thời Ý trước mặt Tạ Thiển: "Cô Tạ chắc là đã nghe thấy lời nói một phía của Thời Hoan mà hiểu lầm Thời Ý".

Tạ Thiển liếc anh ta một cái, nghĩ rằng cái khuôn mặt tươi cười kia thật quá đạo đức giả.

Nếu Khúc Thành Phong và Tạ Thâm không nắm lấy cô ấy cùng lúc, thì Tạ Thiển đã không bỏ cuộc.

Cô ấy phải tận dụng cơ hội ngày hôm nay để tìm cho Lục Thời Hoan một công đạo.

Lục Thời Hoan không đi vệ sinh.

Sau khi rời khỏi phòng riêng, cô đi đến sân sau của Thất Hương lâu, dựa vào lan can và nhìn về hướng cầu Dung Giang.

Thất Hương Lâu nằm bên cạnh sông và là một nhà hàng có tuổi đời hàng thế kỷ.

Lên lầu có thể nhìn thấy cảnh vật hai bên sông Dung Giang, cảnh sắc ngày đêm rất khác biệt, mỗi lúc đều có một vẻ đẹp riêng.

Giờ phút này, trên sông có thuyền chài đơn sơ, có thuyền xa hoa rực rỡ màu sắc, nhìn chằm chằm một lúc từ xa, tâm tình nóng nảy mới có được giây phút bình an vô sự.

Lục Thời Hoan đứng ôm lan can hơn mười phút, dần dần cảm giác được nhiệt độ trên mặt bị gió đêm hạ xuống, mới quay lại đường cũ trở về.

Sau khi đi vào hành lang, Lục Thời Hoan nhìn thấy hai người đàn ông to lớn ở bên ngoài nhà vệ sinh.

Đánh giá tư thế, chính là Ôn Thời Ý kéo vai Ôn Cẩm Hàn giữ lại, hai người đang cùng nhau nói chuyện.
 
Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 48


Ở quá xa, nên Lục Thời Hoan không thể nghe thấy họ nói gì. Suy nghĩ một hồi, cô quay người trở lại sân bên kia đi qua lối vào nhà vệ sinh, dừng lại ở góc cửa ra vào nín thở lắng nghe tĩnh ở góc tường.

Sau khi Ôn Cẩm Hàn ra khỏi phòng ăn, anh đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Anh không ra ngoài tìm Lục Thời Hoan, bởi vì anh biết Lục Thời Hoan chỉ muốn đi ra ngoài hít thở mà lấy lý do đi vệ sinh.

Nếu anh tiếp tục đi với cô vào lúc này, e rằng chỉ khiến cho cô càng thêm lúng túng.

Cho nên anh thực sự chỉ đơn giản muốn vào nhà vệ sinh rửa tay, sau khi bóc tôm đầu ngón tay có một mùi rất khó chịu.

Không ngờ, vừa bước chân trước ra khỏi phòng, chưa kịp tới bồn rửa tay thì từ phía sau đã có người khoác vai anh.

Ôn Cẩm Hàn dừng lại quay đầu liếc mắt, liền bắt gặp ánh mắt của Ôn Thời Ý.

Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt Ôn Cẩm Hàn cũng không có biểu hiện gì, chỉ nhẹ giọng nói: "Có chuyện gì sao?"

Ánh mắt Ôn Thời Ý nặng nề, quét qua khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, rồi rút tay về, trầm giọng nói: "Anh cả, anh và Thời Hoan là như thế nào?"

"Hai người đang hẹn hò, hay là anh đơn phương thích cô ấy?"

Giọng điệu Ôn Thời Ý mơ hồ lộ ra một chút khẩn trương. Rõ ràng vừa rồi trong phòng riêng, Ôn Cẩm Hàn ở bên cạnh chăm sóc Lục Thời Hoan làm cho anh ta có cảm giác khủng hoảng.

Nhìn thấy Ôn Cẩm Hàn đi vào nhà vệ sinh một mình, nhưng không thấy bóng dáng Lục Thời Hoan đâu Ôn Thời Ý liền thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, anh ta bước vài bước bắt kịp Ôn Cẩm Hàn để hỏi rõ mọi chuyện.

Hai đôi mắt đối diện nhau, Ôn Thời Ý rũ mắt, anh ta nín thở, không biết đang căng thẳng vì lí do gì nhưng toàn thân lại căng cứng như dây cung, tinh thần tập trung cao độ.

Lời nói của anh ta cũng khiến Lục Thời Hoan ở trong góc phải thở phào một hơi.

Nhịp tim giống như con ngựa hoang đứt cương, điên cuồng phi đại trong lồng ngực của cô, càng lúc càng nhanh.

Lục Thời Hoan không ngờ Ôn Thời Ý sẽ hỏi Ôn Cẩm Hàn như vậy, sau khi suy nghĩ kĩ một chút, có lẽ là bởi vì Ôn Thời Ý đã hiểu lầm sự chăm sóC của Ôn Cẩm Hàn với cô trong phòng ăn.

Điều này khiến Lục Thời Hoan cảm thấy không on.

Cô cảm thấy Ôn Cẩm Hàn bị chính mình kéo xuống nước, rất vô tội.

Sau khi nín thở chờ đợi một lát, Lục Thời Hoan nghe thấy giọng nói trầm ấm êm tại của Ôn Cẩm Hàn vang lên lạnh lẽo trong hành lang im ắng.

Anh không trả lời câu hỏi, mà hỏi Ôn Thời Ý: "Em và Cao Mình Nguyệt có chuyện gì vậy?"

Gió trên hành lang thổi qua, giọng nói của Ôn Cẩm Hàn so với gió đêm còn lạnh và trầm thấp hơn.

Đây có lẽ là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu như vậy nói với Ôn Thời Ý, trong lời nói còn có cảm giác uy nghiêm của một người anh.

Ôn Thời Ý bị giật mình bởi vẻ mặt nghiêm nghị của người đàn ông, một lúc sau mới bình phục lại.

Mím môi, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ôn Cẩm Hàn hồi lâu rồi chìm vào im lặng.

Rõ ràng là, Ôn Thời Ý đã thua ở nước cờ này.

Suy nghĩ của anh ta đã bị phân tán thành công và rơi vào trầm ngâm.

Một lúc lâu sau, Ôn Thời Ý cau mày, nghiêng người dựa vào tường, anh ta không nhìn Ôn

Cẩm Hàn nữa, mà trầm giọng nói: "Cô ấy thích em."

Ngay từ đầu Ôn Thời Ý đã biết suy nghĩ của Cao Minh Nguyệt.

Mặc dù Cao Minh Nguyệt chưa bao giờ nói rằng thích anh ta, nhưng cô ta lại thể hiện rõ ràng trước mặt anh ta, đến nỗi ngay cả Quan Định Thành cũng có thể nhìn thấy.

Ôn Thời Ý không mù cũng không ngốc, làm sao có thể không hiểu.

Anh ta chỉ giả vờ như không biết.

“Còn em?” Đôi mắt Ôn Cẩm Hàn nheo lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ôn Thời Ý, không có bất kỳ phản ứng nào.

Ôn Thời Ý không trả lời câu hỏi của anh ta ngay lập tức, nhưng lông mi rũ xuống của anh ta khẽ run lên, sau đó lông mày nhíu chặt hơn một chút.

"Bình thường.." Để yên tâm nên đã đuổi theo Ôn Cẩm Hàn ra khỏi phòng ăn.
 
Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 49


Đúng, anh ta không ghét Cao Minh Nguyệt.

Phải nói rằng, bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng không ghét một cô gái nổi bật cả về thân hình lẫn khuôn mặt như Cao Minh Nguyệt.

Huống chi cô ta vốn là thiên kim của điện ảnh Minh Thị, có thể trợ giúp cho sự nghiệp diễn xuất của Ôn Thời Ý.

Trầm mặc một hồi, Ôn Thời Ý ghé mắt một lần nữa đối mặt với ánh mắt của Ôn Cẩm Hàn, lại bổ sung thêm một câu: “Em cùng cô ấy là trong sạch. "

Không chán ghét nhưng cũng chưa từng có tình cảm nam nữ.

Ôn Cẩm Hàn nghe xong, chỉ híp híp mắt, bộ dạng âm trầm: “Em không nên mượn Cao Minh

Nguyệt k*ch th*ch Hoan Hoan.” “Nếu em còn yêu cô ấy, hẳn là nên thấu hiểu và nhường nhịn một chút.”

Những lời này, vốn dĩ Ôn Cẩm Hàn là không muốn nói cho Ôn Thời Ý nghe. Bởi vì đối với anh mà nói, Ôn Thời Ý cùng Lục Thời Hoan chia tay là chuyện tốt.

Nếu là Ôn Thời Ý cùng Cao Minh Nguyệt thật sự ở bên nhau, anh cùng Lục Thời Hoan cũng có khả năng đến gần hơn nữa.

Nhưng tưởng tượng đến Lục Thời Hoan vì Ôn Thời Ý mà hai hốc mắt đỏ bừng, ướt át đáng thương, Ôn Cẩm Hàn lại đau lòng.

Anh biết Lục Thời Hoan chắc chắn còn chưa hoàn toàn buông bỏ Ôn Thời Ý, nếu Ôn Thời Ý cùng Cao Minh Nguyệt ở bên nhau, Hoan Hoan của anh khẳng định sẽ tổn thương.

Cho nên anh mới mở miệng khuyên bảo Ôn Thời Ý, muốn người mà Lục Thời Hoan nhớ mãi không quên có một cơ hội cuối cùng.

Nhưng Ôn Cẩm Hàn cũng không biết mình nói cậu nói kia sai rồi, thần sắc vốn tính bình tĩnh của Ôn Thời Ý đột nhiên lạnh nhạt mím môi, ánh mắt ám trầm rất nhiều.

“Nhường cô ấy?” Vài giây sau người đàn ông cười nhẹ một tiếng, tự giễu mà nhìn về phía Ôn Cẩm Hàn: “Em vì cô ấy đã từ bỏ đủ nhiều rồi.”

"Còn muốn nhường nhịn cô ấy như thế nào nữa?"

Vẻ mặt của Ôn Thời Ý trở nên cực kì nghiêm túc, tuy rằng khóe môi cong lên nhưng trong mắt lại không có một chút ý cười.

Nghĩ đến tài nguyên mà mình đã mất vì Lục Thời Hoan trong bốn năm qua, trong lòng anh ta càng thêm bất bình, cuối cùng hai mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn: "Em còn tưởng rằng cô ấy sẽ là người duy nhất trên đời có thể hiểu và ủng hộ em nhất ... Cũng như em ủng hộ cô ấy trong sự nghiệp giáo viên."

"Huống hồ, sao anh không nghĩ tới em nhiều hơn? Bốn năm qua em đã vất vả như thế nào, Cô ấy không biết sao?"

Cuối cùng, Ôn Thời Ý dường như tuyệt vọng.

Giọng điệu của anh ta vẫn trìu mến như thường, tình cảm đến mức Lục Thời Hoan không khỏi bắt đầu suy nghĩ, có phải thật sự là có chuyện gì xảy ra không, hay là do chính anh ta quá nhỏ nhen?

Dù là giáo viên hay nghệ sĩ, đó đều là ước mơ của cô và Ôn Thời Ý.

Có lẽ cô thực sự đòi hỏi quá nhiều, xem nhẹ nghề nghiệp của Ôn Thời Ý, điều này khiến anh ta không thể buông bỏ việc theo đuổi ước mơ của mình.

Sau khi ý nghĩ này nảy sinh trong đầu Lục Thời Hoan, cô dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo ở góc.

Mắt mở lớn, nhìn thẳng vô định về phía trước.

Trái tim cô ngột ngạt và đau đớn, giống như bị nhốt trong một không gian khép kín, tối tăm, không thể thở và không thể nhìn thấy ánh sáng.

Lục Thời Hoan cực kỳ ghét cảm giác này, cô cũng hận chính bản thân luôn bị lời nói và hành động của Ôn Thời Ý làm ảnh hưởng.

Nhưng cô cần thời gian để sửa thói quen này. xấu

Cảm giác nặng trĩu trong lòng lúc này không thể bỏ qua.

Hành lang chìm vào im lặng, bên tại chỉ mơ hồ tiếng gió thoảng qua.

Sau khi Ôn Thời Ý hét lên với Ôn Cẩm Hàn để trút giận, anh ta bình tĩnh nhìn anh bằng ánh mắt "Tôi không sai".

Anh ta cho rằng lần này Ôn Cẩm Hàn có thể hiểu được khó khăn của mình, đứng về phía mình mà trách móc Lục Thời Hoan.

Dù gì thì họ cũng là anh em, Ôn Cẩm Hàn chính là anh cả của anh ta.

Tuy rằng Ôn Cẩm Hàn lên tiếng, nhưng giọng nói càng lạnh lùng hơn: "Không ai kề dao vào cổ bắt em phải trả giá."

"Hoan Hoan là bạn gái của em. Em không nên dùng sự hy sinh và nhượng bộ của mình để buộc cô ấy phải tha thứ cho lỗi lầm của bản thân."

"Đây không gọi là yêu, gọi là đạo đức giả."
 
Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 50


Trên thực tế, Ôn Cẩm Hàn không biết chi tiết về mối quan hệ của Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý.

Nhưng trên đường sắt cao tốc ngày hôm đó, Lục Thời Hoan dịu dàng thuyết phục, Ôn Cẩm Hàn vẫn nhớ như in. Hoan Hoan của anh lại không được yêu thương như vậy.

Cô buồn vì Ôn Thời Ý không giữ lời hứa, vậy thôi.

Ôn Cẩm Hàn tin rằng qua thời gian, Ôn Thời Ý cũng có thể hiểu ra điều này. Anh ta bây giờ hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc bản thân mình, cảm thấy thiệt thòi, vì vậy anh ta đã oán hận Lục Thời Hoan.

Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, đại để đó là như thế.

Một người cho rằng mình đã phải trả giá quá đắt, bản thân làm ra chuyện sai lầm cũng chỉ là thân bất do kỉ, còn người kia thì cứ kéo chân mình lại cho nên mới dẫn đến chia tay... Riêng bản thân cuối cùng lại đi vào ngõ cụt của oán hận.

Một điều quan trọng nữa là lời hứa và thái độ.

Cho nên xét đến cùng, nguyên nhân Lục Thời Hoan cùng Ôn Thời Ý chia tay ở chỗ bọn họ có điểm mấu chốt khác nhau, không thể cùng một tần số mà thôi.

Đều là đàn ông, Ôn Cẩm Hàn hiểu được suy nghĩ của Ôn Thời Ý.

Cho nên anh mới có thể nói những lời này, mong muốn Ôn Thời Ý thức tỉnh.

Hành lang lại lần nữa lâm vào trầm mặc, Ôn Thời Ý bị lời nói của Ôn Cẩm Hàn kinh sợ, toàn thân cứng đờ mà dựa vào trên tường, rũ mắt một hồi lâu chưa động.

Ánh đèn mờ nhạt phủ trên người anh ta như một tầng sa mỏng, nhưng cũng không che được vẻ cô đơn và buồn bã tỏa ra từ Ôn Thời Ý.

Ôn Cẩm Hàn nghiêm túc liếc mắt nhìn anh ta một cái, cuối cùng vẫn là giơ tay vỗ thật mạnh vào bả vai của người đối diện, nói một câu: “Tự giải quyết cho tốt.”

Dứt lời, anh xoay người đi vào nhà vệ sinh, trong lòng cũng là nặng trĩu, ngũ vị trần tạp.

Ôn Cẩm Hàn có thể rõ ràng cảm nhận được đôi tay của mình đang run rẩy trong túi quần, đó là điều mà anh sợ hãi.

Sợ lời này của mình hôm nay sẽ thật sự đánh thức Ôn Thời Ý, sợ Ôn Thời Ý cùng Lục Thời Hoan chọn một ngày đẹp trời sẽ quay lại , sợ chính mình lại một lần trở thành người ngoài cuộc.

Nỗi sợ hãi này chính là đám mây đen trên đầu Ôn Cẩm Hàn, vào lúc này khi anh bước đi, sấm chớp và sấm sét không ngừng nổ tung.

Ôn Cẩm Hàn đi vào nhà vệ sinh.

Ôn Thời Ý đang dựa vào tường rốt cuộc cũng nhúc nhích, nhướng mắt nhìn theo.

Anh mơ hồ hiểu được ý của Ôn Cẩm Hàn, đồng thời cũng biết mình sai rồi.

Nhưng anh ta không muốn thỏa hiệp chuyện này, anh ta chỉ muốn đợi Lục Thời Hoan hối hận quay đầu lại, anh ta chắc chắn cô sẽ như vậy.

Sau khi Ôn Thời Hoan uống một viên "thuốc an thần" cho mình, thất hồn lạc phách quay về phòng ăn.

Trên hành lang trống trải, chỉ còn lại Lục Thời Hoan, dựa vào bức tường lạnh lẽo ở góc.

Ánh mắt của cô cuối cùng cũng tập trung vào phía trước, như có một làn gió lướt qua cơ thể, làm phẳng tất cả các nếp gấp trong lòng và đả thông đường kinh mạch.

Tóm lại, sau khi nghe những gì Ôn Cẩm Hàn và Ôn Thời Ý nói, lòng cô chợt hiểu ra, toàn thân trở nhẹ nhõm hẳn.

Đúng vậy, trong mối quan hệ với Ôn Thời Ý, cô chưa bao giờ chủ động đưa ra những điều kiện để níu giữ anh ta.

Tất cả xiềng xích đều do Ôn Thời Ý tự mình đeo vào, lúc này anh ta cảm thấy mệt mỏi muốn tìm cách cởi nó ra, liền đổ hết tội cho cô.

Trong trường hợp này, Lục Thời Hoan không có gì để xin lỗi.

Rốt cuộc, trong mối quan hệ của họ cô đã luôn yêu anh ta bằng cả trái tim mình.

Sau khi cởi bỏ tảng đá nặng nề trong lòng, Lục Thời Hoan trở về phòng, bước chân đã nhẹ đi rất nhiều.

Lúc đó, Ôn Cẩm Hàn và Ôn Thời Ý đã lần lượt quay lại.

Áp suất không khí trong phòng rất thấp, bầu không khí căng thẳng giữa Tạ Thiển và Cao Minh Nguyệt chỉ dịu đi khi Lục Thời Hoan trở lại.

Tạ Thiển có chút lo lắng cho Lục Thời Hoan, muốn hỏi quan tâm vài câu, nhưng lại nhìn thấy khóe miệng Lục Thời Hoan nở nụ cười, đôi mắt như ánh sao sáng ngời.

Vẻ mặt thoải mái và vui vẻ không có vẻ gì là giả vờ.

Lục Thời Hoan dường như không buồn lắm, và cũng không cần sự an ủi của cô ấy cho lắm.
 
Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 51


Tạ Thiển có chút sững sờ, há miệng rồi ngậm lại. “Thiển Thiển, mình có thể ăn thêm một đĩa tôm luộc được không?" Sau khi Lục Thời Hoan vào chỗ ngồi, cô liếc nhìn Tạ Thiên thoải mái hỏi một câu. Tạ Thiên vẫn còn đang sững sờ, không khỏi trợn to hai mắt, sau vài giây, sững sờ gật đầu "Được, được ..."

Có được sự đồng ý của Tạ Thiển, Lục Thời Hoan liền gọi người phục vụ đang đến giao đồ uống và gọi thêm một suất tôm luộc khác.

Trước đây cô không thoải mái, ăn không biết mùi vị gì. Bây giờ tâm trạng đã tốt hơn, cảm giác thèm ăn cũng tự nhiên được cải thiện, cô chỉ cảm thấy món tôm luộc rất ngon, ăn còn chưa no.

Sau khi người phục vụ dọn món ăn, Lục Thời Hoan dẫn đầu đặt một con tôm lên đĩa rồi từ từ bóc vỏ.

Trước sự chứng kiến của mọi người, cô nhúng con tôm đã được bóc vỏ cẩn thận vào bát của Ôn Cẩm Hàn.

Ôn Cẩm Hàn đang đặt một tay lên tách trà, các khớp ngón tay đông cứng lại, nhưng anh không phản ứng thậm chí cho đến khi nước trà nóng trong tách làm bỏng tay.

Anh cụp mắt nhìn con tôm trong bát, muôn ngàn cảm xúc ẩn hiện dưới hàng mi, trong lòng như nồi nước sôi không ngừng có khí nóng xông lên, từng đợt một, trên đầu có bọt nước bắn tung tóe khắp mọi nơi.
Lục Thời Hoan bóc từng con tôm một, sau khi bóc xong liền gửi đến bát của Ôn Cẩm Hàn

Sự chu đáo và dịu dàng đó vốn dĩ thuộc về Ôn Thời Ý.

Vì vậy, theo suy nghĩ của Ôn Thời Ý, sự nhiệt tình của Lục Thời Hoan đối với Ôn Cẩm Hàn chẳng qua là khiêu khích trắng trợn, trong lúc nhất thời anh ta không nghĩ tới cô lại làm chuyện này với người khác.

Trong lòng anh ta đã tích tụ đủ cơn tức giận đến mức không thể kìm nén được nữa.
Là quản lý của Ôn Thời Ý, Quan Định Thành đương nhiên là người hiểu anh ta nhất. Thấy sắc mặt Ôn Thời Ý lại chìm xuống, người đàn ông vội vàng tìm đề tài để hòa tan bầu không khí lạnh lẽo trên bàn.

Về phần Ôn Thời Ý, anh ta tức giận lấy một điếu thuốc và bật lửa từ Quan Định Thành rồi rời đi.

Sau khi rời Thất Hương Lâu, hai nhóm người đã hoàn toàn tách ra.Sự chu đáo và dịu dàng đó vốn dĩ thuộc về Ôn Thời Ý.

Vì vậy, theo suy nghĩ của Ôn Thời Ý, sự nhiệt tình của Lục Thời Hoan đối với Ôn Cẩm Hàn chẳng qua là khiêu khích trắng trợn, trong lúc nhất thời anh ta không nghĩ tới cô lại làm chuyện này với người khác.

Trong lòng anh ta đã tích tụ đủ cơn tức giận đến mức không thể kìm nén được nữa.Trên đường trở về, Lục Thời Hoan không ngừng ngẫm nghĩ.

Vì vậy dọc đường đi cô có chút lơ đễnh, ngồi vào ghế sau của taxi, chống một tay lên cửa sổ, nhìn chằm chằm cảnh đêm đang trôi qua bên ngoài cửa sổ.

Tạ Thiển ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng trò chuyện với Ôn Cẩm Hàn trên ghế phụ, chủ đề chỉ giới hạn trong công việc và phong cách âm nhạc của bọn họ.Cao Minh Nguyệt và Ôn Thời Ý ở lại khách sạn do đoàn phim sắp xếp, họ cùng nhau đi ra ngoài và đương nhiên họ phải quay về cùng nhau.

Lúc thanh toán, Quan Định Thành là người dẫn đầu, đại khái là nói cảm ơn Tạ Thiển đã đồng ý cho họ ghép bàn nên bữa ăn này là do Ôn Thời Ý mời.

Tuy nhiên Tạ Thiển từ chối, trực tiếp chuyển lại tiền WeChat của Tạ Thiển.

Khi chuyển tiền Tạ Thiển nhìn Quan Định Thành cười mỉa mai: "Không ngờ anh ở cùng Ôn Thời Ý cũng không dễ dàng”I" Chúng tôi không thể hưởng số tiền mà anh ta hy sinh nhan sắc mãi mới có được."

"Nó thật bẩn, thật kinh tởm."
Vừa dứt lời, cô ấy cũng liếc nhìn Lục Thời Hoan bên cạnh trên mặt mang theo nụ cười lẩm bẩm: Đúng không Hoan Hoan?"Là quản lý của Ôn Thời Ý, Quan Định Thành đương nhiên là người hiểu anh ta nhất. Thấy sắc mặt Ôn Thời Ý lại chìm xuống, người đàn ông vội vàng tìm đề tài để hòa tan bầu không khí lạnh lẽo trên bàn.

Về phần Ôn Thời Ý, anh ta tức giận lấy một điếu thuốc và bật lửa từ Quan Định Thành rồi rời đi.

Sau khi rời Thất Hương Lâu, hai nhóm người đã hoàn toàn tách ra.Sự chu đáo và dịu dàng đó vốn dĩ thuộc về Ôn Thời Ý.

Vì vậy, theo suy nghĩ của Ôn Thời Ý, sự nhiệt tình của Lục Thời Hoan đối với Ôn Cẩm Hàn chẳng qua là khiêu khích trắng trợn, trong lúc nhất thời anh ta không nghĩ tới cô lại làm chuyện này với người khác.

Trong lòng anh ta đã tích tụ đủ cơn tức giận đến mức không thể kìm nén được nữa.Trên đường trở về, Lục Thời Hoan không ngừng ngẫm nghĩ.

Vì vậy dọc đường đi cô có chút lơ đễnh, ngồi vào ghế sau của taxi, chống một tay lên cửa sổ, nhìn chằm chằm cảnh đêm đang trôi qua bên ngoài cửa sổ.

Tạ Thiển ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng trò chuyện với Ôn Cẩm Hàn trên ghế phụ, chủ đề chỉ giới hạn trong công việc và phong cách âm nhạc của bọn họ.Cao Minh Nguyệt và Ôn Thời Ý ở lại khách sạn do đoàn phim sắp xếp, họ cùng nhau đi ra ngoài và đương nhiên họ phải quay về cùng nhau.

Lúc thanh toán, Quan Định Thành là người dẫn đầu, đại khái là nói cảm ơn Tạ Thiển đã đồng ý cho họ ghép bàn nên bữa ăn này là do Ôn Thời Ý mời.

Tuy nhiên Tạ Thiển từ chối, trực tiếp chuyển lại tiền WeChat của Tạ Thiển.

Khi chuyển tiền Tạ Thiển nhìn Quan Định Thành cười mỉa mai: "Không ngờ anh ở cùng Ôn Thời Ý cũng không dễ dàng”I" Chúng tôi không thể hưởng số tiền mà anh ta hy sinh nhan sắc mãi mới có được."

"Nó thật bẩn, thật kinh tởm."

Vừa dứt lời, cô ấy cũng liếc nhìn Lục Thời Hoan bên cạnh trên mặt mang theo nụ cười lẩm bẩm: Đúng không Hoan Hoan?"

Lục Thời Hoan liếc nhìn nụ cười đông cứng trên mặt Quan Định Thành và Ôn Thời Ý đang hút thuốc trong bóng tối ở bậc thềm cách đó không xa.Anh ta chắc chắn đã nghe thấy lời của Tạ Thiển.
Trên thực tế vào lúc này, Lục Thời Hoan khá ngưỡng mộ Tạ Thiển.

Nếu cô ấy có tính cách phóng túng của Tạ Thiển, cô đã không dành nhiều năm như vậy cho Ôn Thời Ý.

Đáng lẽ ra, cô nên từ bỏ Ôn Thời Ý ngay khi biết rằng anh ta đã phải lòng hoa khôi ở trường.

Đáng tiếc cô không phải là Tạ Thiển, hai mươi năm qua cô chỉ là một con thỏ con hiền lành, tình cảm, tận tâm tận lực.

Trên đường trở về, Lục Thời Hoan không ngừng ngẫm nghĩ.

Vì vậy dọc đường đi cô có chút lơ đễnh, ngồi vào ghế sau của taxi, chống một tay lên cửa sổ, nhìn chằm chằm cảnh đêm đang trôi qua bên ngoài cửa sổ.

Tạ Thiển ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng trò chuyện với Ôn Cẩm Hàn trên ghế phụ, chủ đề chỉ giới hạn trong công việc và phong cách âm nhạc của bọn họ.

"Anh Cẩm Hàn và đội phó Khúc quen biết nhau như thế nào?"

"Anh ta là bạn cùng phòng của tôi và học trưởng thời đại học."
 
Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 52


Vào thời điểm đó, có một tòa nhà ký túc xá trong trường đang được sửa chữa, Khúc Thành Phong bị buộc vào ký túc xá của họ, là bạn giường trên giường dưới với Ôn Cẩm Hàn suốt một năm. Tạ Thiển gật đầu đã biết, sau một lúc im lặng hỏi: "Hai người là bạn tốt của nhau à?" "Đúng vậy."

Để có thể trò chuyện tốt hơn với Tạ Thiển, Ôn Cẩm Hàn không ngừng nghiêng người trên ghế, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn về phía Lục Thời Hoan đang ngả nghiêng về phía sau.

Khi nói chuyện với Tạ Thiển, mắt anh chỉ thỉnh thoảng rơi vào cô ấy để thể hiện sự tôn trọng.

Thời gian còn lại, anh căn bản đặt ở trên người Lục Thời Hoan đang ngẩn người dựa vào cửa sổ xe và cau mày.

“Vậy à?” Tạ Thiển trầm ngâm suy nghĩ, rồi im lặng. Một lúc sau, Ôn Cẩm Hàn mới nhận ra điều gì đó và giải thích về Khúc Thành Phong: "Ngày thường Lão Khúc trông không nghiêm túc lắm, nhưng thái độ làm việc vẫn rất tốt và là một người ngay thẳng" Tên sát nhân chạy trốn đến Dung Thành trước đó đã bị bắt bởi Khúc Thành Phong còn manh mối do Ôn Cẩm Hàn cung cấp.

Khúc Thành Phong còn trẻ mà đã trở thành đội phó của Đội Cảnh sát Hình sự Dung Thành, đương nhiên là người có năng lực.

Lục Thời Hoan tắt nước cuối cùng nhớ tới bật quạt thông gió, sau đó quấn khăn tắm, một đầu tóc dài đen ướt át đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Tạ Thiển đã cắt một đĩa trái cây có dưa hấu và dưa hami đặt trên bàn trà.

Cô ấy cầm trên tay một cây kem vị đậu xanh, vừa nhìn thấy Lục Thiển Thiển thì trợn tròn mắt kinh ngạc không nhịn được cười: "Cậu đang lén lút vào phòng tắm nấu cơm sao?"

Tạ Thiển nháy mắt với Lục Thời Hoan một cái rồi đi ra ngoài ban công.

Thời Hoan để sữa chua vào tủ lạnh, lúc đi tắm trong đầu cô chỉ toàn những chuyện liên quan đến Ôn Cẩm Hàn.

Hay những lời anh nói với Ôn Thời Ý, ánh mắt dịu dàng anh nhìn cô, và cả bốn hộp sữa chua trong tủ lạnh.

Mỗi thứ đều giống như đường sacaroza được rắc vào trái tim của Lục Thời Hoan, một cảm giác thật ngọt ngào.

Lục Thời Hoan ở trong phòng tắm một lúc lâu, tắm cho đến khi cô cảm thấy chóng mặt và thiếu dưỡng khí mới khiến cô thoát ra khỏi những suy nghĩ hỗn độn của mình.

Căn phòng tắm rộng 10 mét vuông bốc khói nghi ngút, không khí trong không gian mờ ảo.

"Màu da y như con tôm bị nấu chín rồi."

Lục Thời Hoan lấy khăn khô lau tóc, không quan tâm đến lời trêu chọc của Tạ Thiển, chỉ nhíu mày, lo lắng đi tới ghế sô pha.

Cuối cùng, Lục Thời Hoan ngồi xuống bên cạnh Tạ Thiển.

Tạ Thiển biết điều này, những lời của Ôn Cẩm Hàn chỉ càng làm cô ấy bị thuyết phục hơn.

Cả ba bắt taxi đến cổng tiểu khu.

Ôn Cẩm Hàn đi siêu thị mua sữa chua đưa cho

Lục Thời Hoan đang thất thần.

Những gì anh nói là cho cô uống cùng Tạ Thiển khi trở về, nhưng Tạ Thiển biết rõ Ôn Cẩm Hàn cố tình mua nó cho Thời Hoan, vì vậy sau khi về nhà, cô ấy đã từ chối sữa chua mà Lục Thời Hoan du'a.

"Mình đi gọi Tạ Thâm để báo bình an. Cậu đi tắm trước đi."

Im lặng một lúc, cô kéo khăn tắm trên đầu xuống, để mái tóc ướt buông xoã trên vai: "Thiển Thiển, cậu nghĩ mình bị bệnh sao?"

"Làm sao vậy? Cậu không thoải mái ư?" Tạ Thiển hơi lo lắng khi nghe cô nói. Kết quả, Lục Thời Hoan lắc đầu, trầm giọng nói: "Đầu óc mình hiện tại chỉ toàn là Anh Cẩm Hàn..."

Tạ Thiển lo lắng: "..."

Cô ấy không bao giờ nghĩ rằng Lục Thời Hoan sẽ ném cho cô ấy một quả bóng lửa.

Lục Thời Hoan nói ra những lời kia, mỗi chữ đều như có sức nặng ngàn cân, hết chữ này đến chữ khác đập vào đầu Tạ Thiển, suýt đánh gục cô ấy tại chỗ.

Một lúc lâu sau, Tạ Thiển đi tới cẩn thận nhìn Lục Thời Hoan nói nhỏ: "Có lẽ là không bị bệnh." "Tình huống của cậu có thể là một triệu chứng." Những lời nói của Tạ Thiến đã thu hút thành công sự chú ý của Lục Thời Hoan.

Hai người hai khuôn mặt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ tò mò của Lục Thời Hoan: "Là triệu chứng gì?"

Tạ Thiển nghiêm túc, nói từng chữ: “Triệu chứng của tình yêu”

Lời nói chậm rãi cố ý của cô ấy, khiến Lục Thời Hoan sững sờ, vài giây sau trên khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên một vệt ửng hồng đáng ngờ.

Rõ ràng, Lục Thời Hoan hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Tạ Thiển.

Có nghĩa là cô có thể đã yêu Ôn Cẩm Hàn.
 
Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 53


Câu nói này thật là vô lý, Lục Thời Hoan nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, có chút phản kháng: "Làm sao có thể!" "Làm sao mình có thể thích anh Cẩm Hàn. "Nếu cậu không thích anh ấy, tại sao lại nghĩ đến anh ấy?"

Lục Thời Hoan: "..."

Cô nghẹn lời bởi những câu nói của Tạ Thiển, khuôn mặt của cô ngày càng đỏ hơn.

Sau đó, Lục Thời Hoan chỉ vùi mặt vào đầu gối, lấy hai tay che lỗ tai, liều mạng lắc đầu: "Nếu cậu không nghe, mình sẽ không nói nữa."

Làm sao cô có thể thích Ôn Cẩm Hàn? Đó là anh cả của Ôn Thởi Ý! 3633 Tạ Thiển mỉm cười trước thái độ quá đỗi dễ thương của Lục Thời Hoan. Không biết vừa rồi là ai đánh úp bất ngờ mà bây giờ giống như con đà điểu, chỉ biết vùi đầu vào đất.

“Thực sự anh Cẩm Hàn rất tốt, và không có lí do gì vô lý khi thích anh ấy.” Tạ Thiển an ủi cô.

Thấy cô phản kháng như vậy, Tạ Thiển không nói thêm gì nữa chỉ sợ nói quá nhiều sẽ phản tác dụng.

Khi Lục Thời Hoan để tâm vào chuyện nào đó, tám con ngựa cũng không thể giữ cô lại.

Cách tốt nhất là chờ đợi, đợi cô tự hiểu ra và giải phóng bản thân khỏi những suy nghĩ lộn xộn đó.

“Được rồi, được rồi, đã muộn rồi, mau đi ngủ đi.” Tạ Thiển vỗ vai Lục Thời Hoan, giải cứu cô khỏi dòng suy nghĩ xáo trộn.

Nói một cách đơn giản, Lục Thời Hoan đã cắt bỏ hạt giống trong trái tim mình ngay khi nó nảy mâm.

Lý trí của cô không cho phép cô thích anh cả của bạn trai cũ, cô luôn cảm thấy đó sẽ là một chuyện đặc biệt phiền toái.

Mặc dù Lục Thời Hoan che tai, giọng nói của Tạ Thiển vẫn lọt vào tai cô từ giữa các ngón tay, thậm chí cô còn nghe rất rõ ràng.

Đương nhiên, cô cũng biết Ôn Cẩm Hàn rất tốt, thật sự không ngại khi thích anh ấy.

Nhưng vấn đề là cô đã từng là bạn gái của Ôn Thời Ý, còn Ôn Cẩm Hàn là anh cả của Ôn Thời Ý... Thích anh cả của bạn trai cũ? Lục Thời Hoan không thể chấp nhận chuyện như vậy được.

Vì vậy, cô lắc đầu nguầy nguậy và mạnh mẽ từ chối Tạ Thiển.

Lục Thời Hoan gật đầu, sau khi ngừng nói liền đứng dậy trở về phòng.

Đêm nay cô đã suy nghĩ rất nhiều.

Tạ Thiển nói rằng cô đã bị Ôn Cẩm Hàn thu hút, nhưng Lục Thời Hoan đã không phủ nhận sau khi nghĩ về điều đó.

Cô có một chút tình cảm với Ôn Cẩm Hàn, nhưng vẫn còn một khoảng cách ngắn so với cái thích của cô. Thêm vào đó, mối quan hệ giữa Ôn Cẩm Hàn và Ôn Thời Ý vẫn ở đó, tình cảm của Lục Thời Hoan dành cho Ôn Cẩm Hàn đột ngột dừng lại ở sự ưu ái nhỏ nhất, và không còn tiến về phía trước được nữa.

Lục Thời Hoan không muốn gây rắc rối cho bản thân và Ôn Cẩm Hàn, vì vậy cô đã chọn cách g**t ch*t tình cảm đó và tránh xa Ôn Cẩm Hàn.

Sau một đêm điều chỉnh tâm lý, Lục Thời Hoan đã thức dậy từ sớm. Cô đi ra ngoài chạy bộ và về nhà tắm rửa làm bữa sáng, Tạ Thiển bước ra khỏi phòng với đôi mắt ngái ngủ. Sau khi hai người mặt đối mặt chào hỏi nhau, Lục Thời Hoan lấy bút đánh dấu màu đỏ và gạch bỏ ngày tháng trên lịch.

Vài ngày nữa, tháng 8 sẽ kết thúc.

Tháng 9 là mùa tựu trường, có nghĩa là công việc của Lục Thời Hoan trong đội cứu hỏa nên kết thúc.

Cô nghĩ về điều đó nên hôm nay muốn đến gặp giám đốc để nói về việc từ chức của mình.

Lục Thời Hoan đi ra ngoài sớm hơn thường ngày, so với Ôn Cẩm Hàn cố ý đi thật sớm.

Đến nỗi Ôn Cẩm Hàn đã đợi ở hành lang gần nửa tiếng đồng hồ, mãi đến khi Tạ Thiển đi ra ngoài, anh mới biết được rằng Lục Thời Hoan đã ra ngoài từ sớm.

Tạ Thiển giống như đang do dự muốn nói điều gì, Ôn Cẩm Hàn lại hỏi thêm một câu: "Có chuyện gì xảy ra sao?"

“Không có gì to tát, chỉ là có thể Hoan Hoan lại giở trò nhảm nhí thôi.” Tạ Thiển thở dài nhìn Ôn Cẩm Hàn một cách cẩn thận. Cô ấy dường như đã hạ quyết tâm: “Anh Cẩm Hàn, hình như Hoan Hoan phải lòng anh, anh có biết không?"

Ôn Cẩm Hàn sững người, hơi thở của anh đột ngột ngừng lại.

Ánh mắt ngưng đọng không giấu được sự bàng hoàng và dao động trong lòng
 
Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 54


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 55


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 56


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 57


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 58


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Chương 59


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Back
Top Bottom