Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính

Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Chương 10: Chương 10



Không ăn nấm kim châm: [Mọi người ơi, trước đây nhà tôi và nhà Dụ Du là hàng xóm. Tôi làm chứng, Vưu Thanh Thanh thật sự là con gái của tiểu tam đấy.]

[Mẹ tôi kể rằng, hồi cấp ba, ba của Dụ Du là bạn trai của mẹ Vưu Thanh Thanh. Sau khi tốt nghiệp đại học, hai người bọn họ định kết hôn, nhưng lại bị ông nội của Dụ Du phản đối. Bởi vì ông ấy cho rằng mẹ của Vưu Thanh Thanh là người mưu mô, sớm muộn cũng sẽ huỷ hoại nhà họ Du.]

[Sau khi ông của Dụ Du chia rẽ mối quan hệ của hai người họ, mẹ của Vưu Thanh Thanh đã sinh ra cô ta. Khi Vưu Thanh Thanh được một tuổi, mẹ Vưu liền dẫn cô ta đến khiêu khích nhà họ Du, khiến cho mẹ Dụ Du phải sinh non.]

[Tuy rằng mẹ của Dụ Du được cứu sống, nhưng sức khoẻ của bà ấy đã suy yếu. Mẹ Vưu Thanh Thanh lại thỉnh thoảng mang cô ta đến nhà họ Du đòi quyền lợi, dưới sự tra tấn tinh thần của hai mẹ con cô ta, mẹ Dụ Du đã qua đời khi cô ấy lên mười.]

[Trước khi mẹ của Dụ Du qua đời, người cuối cùng bà ấy gặp vẫn chính là mẹ con Vưu Thanh Thanh. Mọi người ơi, hãy suy ngẫm cho kỹ đi.]

[Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]

[Đây là bằng chứng. Tôi cam kết, nếu tôi mà nói sai sự thật thì sẽ bị trời đánh.]

Tất cả mọi người đều không thể tin nổi.

[Trời ơi, quá sốc luôn! Mẹ của Vưu Thanh Thanh quá đáng thật đấy.]

[Đúng đó, mẹ của Vưu Thanh Thanh dám làm ra những chuyện như vậy, nếu là tôi, tôi cũng sẽ đối đầu với bà ta đến cùng.]

[Tôi cũng là hàng xóm của nhà họ Du, chuyện này lúc đó đã ầm ĩ lắm. Sự thật còn nhiều hơn thế nữa, các bạn có biết ông nội của Dụ Du qua đời như thế nào không? Cũng là bị mẹ của Vưu Thanh Thanh làm tức ch đấy.]

[Phải công nhận mấy gia đình giàu có lúc nào cũng có nhiều mâu thuẫn thật!]

Tôi tỉ mỉ đọc lướt qua, khuôn mặt nở nụ cười.

“Những điều này có giúp em lấy lại được suất thi không?”, Hề Hề hỏi.

“Không đâu.”

Tôi cười độc ác, “Tôi chỉ đơn giản muốn làm cho Vưu Thanh Thanh cảm thấy khó chịu thôi.”

Thế nhưng khi tôi lướt tiếp, làn sóng dư luận lại đột ngột thay đổi.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

[Xét theo thứ tự, có vẻ như mẹ Dụ Du mới là người xen vào tình yêu của người khác nhỉ? Hai người yêu nhau sâu đậm mà lại bị chia cắt, chắc chắn là rất đau lòng.]

[Ông nội Dụ Du có phải bị điên rồi không, sao lại phải phá hoại hạnh phúc của người khác chứ?]

Có người phản bác: [Lẽ nào ông nội có thể ép ba mẹ Dụ Du kết hôn à? Lẽ nào là Dụ Du ép ba mình sinh ra cậu ấy sao? Không tình nguyện thì ai ép nổi chứ?]

[Tôi không quan tâm sự thật thế nào, tôi nghĩ ông nội Dụ Du đáng ch lắm. Tôi mãi mãi ủng hộ nữ thần Vưu Thanh Thanh.]

[Mẹ của Dụ Du ch cũng đáng, sao bà ấy không chọn ly hôn? Tại sao không cho mỗi người một con đường sống, có phải tốt hơn không? Hơn nữa, đây chẳng phải là cái cớ để Dụ Du bắt nạt người khác sao!]

Hề Hề càng đọc càng tức giận, bênh vực tôi: “Thật quá đáng, sao bọn họ có thể nói em như vậy chứ, rõ ràng là cái gì cũng chẳng biết.”

Tôi nhắc nhở, “Đừng để bọn họ dẫn dắt cảm xúc của chị.”

“Vốn dĩ ngay từ ban đầu đã có rất nhiều người ủng hộ Vưu Thanh Thanh rồi. Muốn hủy hoại hình ảnh của cô ta đâu phải một sớm một chiều.”

Tôi bình tĩnh phân tích, “Hiện tại, làn sóng dư luận đột ngột thay đổi, không biết sau lưng bọn họ còn có âm mưu gì, chúng ta đừng vội lao vào tranh luận với bọn họ.”

“Nếu không, kết quả không chừng sẽ là tự mình tát vào mặt mình đó.”

Tôi mỉm cười, “Hơn nữa…”

Chuyện này càng lúc càng thú vị rồi.

“Tôi còn chưa tung ra ‘quả dưa’ hấp dẫn nhất đâu.”
 
Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Chương 11: Chương 11



13.

Vưu Thanh Thanh tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Cô ta nhanh chóng đăng một bài viết giải thích:

[Vốn dĩ tôi không muốn lên tiếng, nhưng nhìn thấy quá nhiều người chửi rủa mẹ tôi, lòng tôi đau đớn vô cùng.]

[Sau khi phát hiện mình mang thai, mẹ tôi đã quyết định sẽ không liên lạc với ba tôi nữa. Thế nhưng khi tôi một tuổi, tôi lại mắc phải một căn bệnh nặng. Do không còn cách nào khác nên mẹ tôi mới tìm đến ba. Đến lúc đó, bà mới biết ông ấy đã kết hôn và vợ ông ấy cũng sắp sinh.]

[Mẹ Dụ Du sinh khó không phải là điều mà mẹ tôi mong muốn, bà ấy cũng rất hối hận vì chuyện này. Sau đó, mẹ con chúng tôi cũng đã rời xa ba rồi. Việc mẹ Dụ Du và ông nội qua đời không liên quan gì đến hai mẹ con tôi.]

[Còn về chuyện mẹ tôi và ba tôi nảy sinh tình cảm thêm lần nữa, đó đã là sau khi mẹ Dụ Du qua đời rồi.]

[Mọi người nói tôi là con riêng, tôi thừa nhận. Nhưng tôi không chấp nhận việc mọi người bôi nhọ tình yêu kiên định đến ch của ba mẹ tôi.]

[Xin lỗi mọi người rất nhiều.]

Làn sóng dư luận lại lần lượt lên tiếng bênh vực Vưu Thanh Thanh.

[Cậu không sai mà, đừng buồn nữa.]

[Hu hu hu đây là tình yêu đẹp đến mức nào chứ, hu hu hu, ch tiệt, ông nội Dụ Du đúng là kẻ phá hoại.]

[Nhà Dụ Du đúng là hết nói nổi, ông nội thì phá rối, bản thân thì bắt nạt chị gái. Dụ Du cút khỏi trường đi! Với nhân cách như vậy mà cũng đòi thi đấu à, đúng là làm mất mặt cả trường.]

Tôi lướt qua các bài đăng với vẻ mặt vô cảm.

Xem ra Vưu Thanh Thanh không hề ngu ngốc, cô ta vẫn còn giữ được lý trí.

Biết được trước tiên phải thừa nhận, như vậy mới bớt gây phản cảm.

Những chuyện bẩn thỉu giữa đôi gian phu d.âm phụ kia lại được gói gọn bằng một câu “tình yêu kiên định đến ch”.

Đổ hết mọi tiếng xấu lên người mẹ và người ông mà tôi yêu thương nhất.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Dựa vào đâu chứ?

Tôi cau mày.

Tôi phơi bày thân phận con riêng của Vưu Thanh Thanh là vì không muốn mẹ và ông nội bị những kẻ không biết sự thật lăng mạ, bởi vì họ là những người tuyệt vời nhất trong lòng tôi.

Vưu Thanh Thanh rõ ràng biết điều đó.

Vậy mà cô ta vẫn chọn cách đ.âm tôi một lần nữa…

Không bao lâu sau, tôi lại lướt thấy một video xin lỗi.

Là của Dụ Lịch.

Bảo tôi gọi ông ta là ba? Nghĩ thôi tôi cũng thấy ghê tởm.

Video đó rất ngắn gọn.

Người đàn ông mặc vest, hai tay siết chặt đầy căng thẳng.

Đối diện với ống kính, ông ta run rẩy nói:

[Tôi là Dụ Lịch, cha của Vưu Thanh Thanh và Dụ Du.]

[Chuyện năm đó là lỗi của tôi. Tôi có lỗi với mẹ Thanh Thanh, cũng có lỗi với mẹ Dụ Du. Tôi là một kẻ tệ bạc, tôi đáng ch!]

[Xin mọi người đừng trút giận lên Thanh Thanh nữa, con bé chỉ là một đứa trẻ, nó có biết gì đâu chứ?]

[Còn Tiểu Du, là do tôi quá nuông chiều con bé nên nó mới làm ra những chuyện như vậy. Tuy rằng tôi vô cùng hổ thẹn, nhưng cũng mong mọi người tha thứ cho Du Du, đừng mắng chửi con bé nữa. Là một người cha, tôi đau lòng lắm.]

[Cảm ơn mọi người.]

Tôi im lặng, không nói một lời.

Gánh hết mọi tội lỗi vào mình, còn Vưu Thanh Thanh thì lại được rửa sạch, không để lại vết nhơ nào.

Ông ta nghĩ hay quá nhỉ?

Hề Hề có chút lo lắng, “Dụ Du, em không sao chứ?”

Tôi chống cằm, lười biếng hỏi: “Hề Hề, chị nghĩ nữ phụ ác độc…có đáng ch không?”

Chị ấy sững sờ, “Em có muốn nghe lời thật lòng không?”

"Muốn."

"Ban đầu, chị cũng nghĩ như vậy. Một nữ phụ ác độc làm ra chuyện xấu thì phải gánh chịu hậu quả, phải bị dìm lồ|\|g heo, ch không có chỗ dung thân."

"Nhưng rồi chị nhận ra, chị đã sai rồi."
 
Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Chương 12: Chương 12



“Đứng từ góc nhìn của nữ chính, Dụ Lịch và Vưu Mai yêu nhau nhưng buộc phải chia xa đã khiến cô ấy trở thành một đứa trẻ không có ba. Có thể là vì sợ những ánh mắt kì thị xung quanh, hoặc cũng có thể là tiền nên mẹ Vưu mới tìm đến Dụ Lịch. Nhưng đối với Vưu Thanh Thanh mà nói, mẹ cô ấy không hề cố tình dồn mẹ em tới đường cùng, chỉ là do bà ta quá yêu Dụ Lịch mà thôi.”

“Nhưng nếu đứng từ góc nhìn của em thì sao? Gia đình em cũng từng rất tốt đẹp, cho tới khi mẹ em phát hiện ra bản thân đã bị phản bội vào lúc tình yêu của bà ấy dành cho chồng sâu đậm nhất. Thậm chí còn phải sinh non em rồi tổn hại đến sức khoẻ.”

“Để những thứ thuộc về em không bị cướp đi, một người vốn yếu đuối như bà ấy cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn, bảo vệ em suốt mười năm. Mười năm đó, mẹ em vừa phải chịu đựng sự quấy rối vô tận của Vưu Mai, lại còn phải cam chịu nỗi đau bị phản bội. Vậy nên việc em đau lòng cho mẹ mà nhắm vào Vưu Thanh Thanh, chị có thể hiểu được.”

"Nhưng mà Du Du, chị cũng chỉ là người đọc truyện mà thôi. Chị không trải qua nỗi tuyệt vọng mà nhân vật trong truyện phải chịu, không cảm nhận được tình cảm mà em dành ra, càng không biết em đã nhận lại được gì. Vậy nên chị không thể đưa ra lời phán xét được, chị chỉ nghĩ rằng, nếu chị là em, có lẽ chị cũng không làm được như vậy.”

Tôi cười nhẹ, “Hề Hề, chị lý luận một đống luôn nhỉ. Tóm lại thì ai là nữ chính người đó mới có quyền sống phải không?”

“Chị nói xem, bây giờ tôi có chị rồi, vậy tôi có được tính là nữ chính không?”

“Hề Hề, chị muốn xem tôi phản công không?”

14.

Tôi không ngờ Hứa Lũng lại chủ động liên lạc với tôi.

"Cậu có cách thoát thân không? Có cần đăng video ngay bây giờ để chuyển hướng sự chú ý không?"

Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Yên tâm đi, tôi có cách. Kim chủ ba ba của cậu chắc chắn sẽ không bị đánh gục nhanh như vậy đâu."

Wechat vẫn luôn hiện lên dòng chữ “đối phương đang nhập tin nhắn”, nhưng tôi chờ mãi cũng chẳng thấy Hứa Lũng trả lời lại.

Tôi siết chặt điện thoại, “Hề Hề, chuyện Hứa Lũng nói sẽ xé tôi ra thành trăm mảnh, chị có thể nói rõ ràng cho tôi không?”

Mùa hè sau kỳ thi đại học, Hứa Lũng được người nhà tìm về.

Vài ngày sau đó, kết quả thi đại học cũng được công bố.

Cũng chính là vào hôm đó, cậu ta đã tỏ tình với Vưu Thanh Thanh, và nhận được sự đồng ý của cô ta.

Tôi và Vưu Thanh Thanh lại thi đậu vào cùng một trường đại học.

Bởi vì tôi đã cố tình gây sự và giẫm nát lòng tự tôn của cô ta trước mặt mọi người, thế nên Hứa Lũng rất tức giận, bỏ tiền thuê người bắt tôi về.

Trong căn hầm chật hẹp và tối tăm đó, tôi vẫn luôn hoảng loạn khóc nức nở, không ngừng chịu đựng sự sỉ nhục.

Cuối cùng, dưới sự hành hạ của những thiết bị tra tấn, tôi ch thảm.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Bây giờ Hứa Lũng vẫn còn chưa đến mức đó, em hoàn toàn có thể tiếp cận và khiến cậu ấy yêu em. Sau đó lại dùng cách này để đối phó với Vưu Thanh Thanh.”

Hề Hề nhận thấy sắc mặt tôi ngày càng tệ nên liền lên tiếng đề nghị.

Nhưng mà trong lòng tôi chỉ nghĩ đến một chuyện.

Hứa Lũng có thể làm tôi khóc sao?

Từ sau khi mẹ tôi mất, tôi đã rất hiếm khi rơi nước mắt.

Vậy mà cậu ta lại làm tôi khóc sao?

Quá đáng thật!

“Tôi và Hứa Lũng có thể ở bên nhau hay không không quan trọng. Quan trọng là tôi không thể để cậu ta thích Vưu Thanh Thanh được.”

“Nếu không cô ta sẽ có được vũ khí dùng để đối phó tôi.”

Thật may là bộ mặt thật của Vưu Thanh Thanh đã bị vạch trần trước mặt mọi người.

Hứa Lũng…chắc là sẽ không yêu cô ta thêm một lần nữa đâu, phải không?

15.

Vào thứ Bảy, hai ngày trước khi danh sách thi đấu cuối cùng được nộp lên.

Xem xét việc mọi người đang chuẩn bị cho kì thi cuối kì, lại còn sắp được nghỉ lễ, tâm trạng hóng hớt sớm đã lên đến đỉnh điểm.

Tôi chu đáo chọn đăng bài vào buổi tối.
 
Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Chương 13: Chương 13



[Ồn ào đủ chưa? Đến lúc tôi vả mặt các người rồi.]

[P1: Bản ghi chép chuyển khoản giữa mẹ cô và ba tôi.]

[Từ ảnh chụp màn hình, có thể thấy rằng ba tôi đã sớm biết đến sự tồn tại của cô từ khi cô chỉ là một phôi thai rồi. Xin hỏi, cái này gọi là câu chuyện tình yêu chấn động lòng người của cô sao?]

[P2: Cô thực sự không biết ông nội tôi đã qua đời như thế nào à? Được thôi, nếu không biết thì tôi sẽ giúp cô nhớ lại.]

[Đính kèm một đoạn video.]

[Trong đoạn video này, cô bé đang hihihaha cười đó đang nói gì vậy nhỉ? À ~ hình như là đang nói: ‘Lão già đángch kia, sao ông còn không mau ch đi? Đợi ông ch thì tài sản đều sẽ thuộc về tôi rồi.”]

[Lúc đó cô bao nhiêu tuổi nhỉ? Mười lăm phải không? Có thể nói ra được những lời như vậy, đến tôi cũng phải ngưỡng mộ “chị” lắm đó nha ~]

[P3: Tại sao mẹ tôi không ly hôn? Tôi cũng rất tò mò, nhưng mà mẹ cô đã cho tôi một câu trả lời rồi.]

[Đính kèm một đoạn ghi âm.]

[Đoạn ghi âm này có hai giọng, một nam một nữ. Giọng của người nam chắc hẳn mọi người đã biết rồi nhỉ, dù sao thì vài ngày trước cũng đã nghe qua rồi mà.]

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Giọng nữ: Chồng ơi anh nói xem, sao anh còn chưa ly hôn với Liễu Hân Nhi nữa?

Giọng nam: Ly hôn? Tại sao phải ly hôn chứ? Lão già ch tiệt kia đã để lại hết tài sản cho Dụ Du rồi, nếu ly hôn thì chắc chắn cô ta sẽ giành quyền nuôi con. Đến lúc đó, không phải anh sẽ mất cả người lẫn tiền hay sao?

Giọng nữ: Nhưng mà…(cười e thẹn) như vậy thì em đâu thể đường đường chính chính ở bên anh được ~

Giọng nam: Không sao, tình yêu của chúng ta sẽ vượt qua được mọi khó khăn thôi. Cùng lắm thì anh đối xử tốt với đứa trẻ kia một chút, về sau để nó báo hiếu lại.

Giọng nữ lo lắng: Vậy còn em thì sao?

Giọng nam: Sức khoẻ của Liễu Hân Nhi đã rất yếu rồi, cô ta có thể sống thêm bao lâu nữa chứ? Em yên tâm đi, chúng ta chắc chắn sẽ là người chiến thắng.

[Gì vậy chứ? Hoá ra không phải mẹ Dụ Du không muốn ly hôn, mà là do ba của cậu ấy không buông tha à!]

[Dụ Du đáng thương thật đấy, bị người ba tôi tệ cùng tiểu tam ức h**p. Nếu tôi mà là cậu ấy, tính khí của tôi chắc chắn cũng không tốt đâu, chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể bảo vệ bản thân.]

[Sốc thật đó, sao Vưu Thanh Thanh có thể nói ra những lời chọc tức người khác trong bộ mặt đáng thương đó chứ?]

Tôi xem mà cảm thấy thật vui vẻ.

Tôi còn chưa tung ra “quả dưa” to nhất đâu.

“Tại sao trước đây em không công khai những chứng cứ này?”

Tôi dừng lại một chút, “Bởi vì tôi cho rằng nó không cần thiết.”

Nếu như Hề Hề không xuất hiện thì tôi nghĩ, những chứng cứ này có lẽ sẽ mãi được giấu kín trong lòng tôi rồi.

Chị ấy nhìn thấu tôi, “Em đúng là người tốt đấy.”

Không dám ra tay quá tuyệt tình, cảm thấy bản thân nên tha cho những kẻ tồi tệ đó một con đường sống.

Hề Hề nhẹ nhàng nói, “Nhưng ai sẽ để lại đường sống cho em chứ?”

Đúng vậy.

Nếu như tôi đủ tàn nhẫn, thì có lẽ tôi đã không phải ch thảm như vậy.

Vì vậy lần này tôi sẽ không nhân nhượng nữa.

Không lâu sau đó, tôi nhận được một cuộc điện thoại, đoán rằng là của người ba tồi tệ và mẹ kế giả tạo, tôi liền cúp máy và đưa họ vào danh sách đen.

Một giờ sau, trên mạng lại xuất hiện thêm một chiếc video.

Người đăng là Hứa Lũng.

Tôi sợ nếu tôi tự mình đăng đoạn video đó, mọi người sẽ có thể nghĩ là do tôi cố ý chỉnh sửa, vậy nên tôi quyết định để Hứa Lũng tự đăng bằng tài khoản ẩn danh và cậu ta cũng đồng ý.

Hứa Lũng chất vấn: "Xin hỏi, người có đạo đức kém cỏi thì có xứng đáng tham gia cuộc thi vật lý không?"

Các bạn học sinh xem xong video đều cảm thấy lạnh sống lưng.
 
Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Chương 14: Chương 14



Bình luận: [Không xứng!! Vưu Thanh Thanh, mau trả lại suất tham gia thi đấu đi!]

[Xin lỗi vì không dùng mạng 5G, nhưng mà không phải suất thi đấu đó là của Dụ Du hay sao? Cậu ấy đã tự mình thi đạt mà?]

[Đáp lại người trên. Là do Dụ Du nói Vưu Thanh Thanh là con gái của tiểu tam, vậy nên hiệu trưởng rất tức giận, vì để bù đắp cho Vưu Thanh Thanh, ông ấy đã tặng lại suất thi đó cho cô ta.]

[Hiệu trưởng không biết phân biệt phải trái à? Chỉ vì để bù đắp mà lại tước đi suất tham gia thi đấu của người khác? Cái này liên quan đến tương lai của học sinh đấy!]

[Mẹ nó, sao từ đầu không đưa luôn suất thi cho Vưu Thanh Thanh đi, còn cần phải tổ chức thi cử làm cái gì? Cho đủ quy trình à? Sao không trực tiếp cho Vưu Thanh Thanh vào Đại học A luôn đi!]

[Cười ch tôi mất, cô ta có thực lực gì mà đòi vào Đại học A?]

[Xét về phẩm hạnh, Vưu Thanh Thanh đúng là suy đồi đạo đức. Mọi người cùng tôi đứng lên đi, Vưu Thanh Thanh mau trả lại suất thi! Trả lại suất thi!!!]

Tôi tự mình tính toán một chút.

Những thứ này có lẽ đã đủ để đè bẹp Vưu Thanh Thanh, khiến cô ta không ngóc đầu lên nổi rồi nhỉ?

Nghĩ thế, tôi liền an tâm đi vào giấc ngủ.

16.

Thế nhưng tôi vẫn đánh giá thấp Vưu Thanh Thanh rồi.

Khi tôi thức dậy, chiều gió lại một lần nữa đổi hướng.

Người ba cặn bã của tôi lại lần nữa ôm hết mọi tội lỗi vào người mình.

Ông ta nói, những lời đó đều là ông ta dạy Vưu Thanh Thanh, khi đó cô ta vẫn còn nhỏ, chẳng hiểu gì cả.

Vưu Thanh Thanh cũng quay một video, trong đoạn video, cô ta cúi đầu, đôi mắt ngấn lệ, nói rằng trước đây bản thân không hề biết những chuyện này, cô ta hoàn toàn vô tội.

Còn về câu nói đó, Vưu Thanh Thanh chỉ nghĩ rằng nó vui nên mới nói, hoàn toàn không hề có ý gì khác. (*nói vậy mà cũng tin được mới đỉnh đó=)))

Cô ta còn nói đã biết bản thân mình sai, vậy nên sẽ nói với hiệu trưởng trả lại suất thi đấu cho tôi.

Cuối cùng, Vưu Thanh Thanh còn lên án người đã đăng video ngược đãi mèo, rằng tại sao lại vu oan cho cô ta?

Đoạn video đó toàn là cắt ghép, cô ta chưa từng làm chuyện đó!

Tôi nhướn mày cười khẽ.

Nếu Vưu Thanh Thanh biết được chủ tài khoản đó là Hứa Lũng, thì cô ta sẽ suy sụp đến mức nào đây?

Đoạn video được đăng lên chỉ có hình ảnh, nếu như không còn cách nào khác để chứng minh người trong video là Vưu Thanh Thanh, vậy đoạn video này cũng trở nên vô dụng.

Tôi phải công nhận rằng Vưu Thanh Thanh rất thông minh trong việc tìm ra mấu chốt này.

Nhưng mà…

Hứa Lũng là ai chứ? Cậu ta là kẻ dễ chọc vào sao?

Một kẻ thù dai như Hứa Lũng, làm sao có thể trơ mắt nhìn người khác đắc ý chứ?

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Quả nhiên, đúng như tôi nghĩ, người đăng video đã xuất hiện.

Cậu ta nói, video tuyệt đối không phải cắt ghép.

Ngay sau đó, Hứa Lũng lại tung thêm một đoạn video khác.

Khác biệt là lần này, video có âm thanh.

Xem ra, cậu ta vẫn còn giữ lại át chủ bài cho mình.

Lần này, câu nói ‘Vưu Thanh Thanh tao làm sao có thể bị con khốn đó đè đầu cưỡi cổ chứ?’ đã được ghi lại rất rõ ràng.

[Không phải cô à? Thế thì ai lại tự xưng mình là Vưu Thanh Thanh vậy?]

[Tôi xỉu, cô có cần đê tiện như vậy không? Con mèo đó đã làm gì sai mà bị cô hành hạ như thế?]

[Cũng không biết cuối cùng con mèo đó có sống được không…]

[Mọi người đều mắng chửi Vưu Thanh Thanh, nhưng tôi muốn hỏi chủ thớt đã quay được video này một chút, tại sao lại không ngăn cản cô ta vậy? Lòng dạ cậu làm bằng sắt đá hay sao mà lại trơ mắt nhìn con mèo bị thương như thế? Hay là cậu cũng cố tình muốn hãm hại Vưu Thanh Thanh?]

Hứa Lũng trả lời: [Tôi chỉ tình cờ quay được, không hề cố ý hãm hại. Lúc tôi muốn ngăn cản thì cô ta đã đi mất rồi, tôi ngăn thế nào được?]

Người kia liền câm nín.

Lần này thì Vưu Thanh Thanh đã hoàn toàn rơi xuống đáy vực, không thể ngóc đầu dậy nổi rồi.
 
Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Chương 15: Chương 15



17.

Thứ Hai, hiệu trưởng chính thức trao lại suất tham gia thi đấu cho tôi.

Tôi điền xong hồ sơ dự thi liền nộp lại cho ông ta.

Hiệu trưởng nhìn tôi và Hứa Lũng, "Cuộc thi sẽ diễn ra vào tháng Ba năm sau, hai em nhớ chuẩn bị cho tốt, nhất định phải mang vinh quang về."

Lúc chuẩn bị rời đi, Hứa Lũng đột nhiên giữ tôi lại: "Thầy ơi, chuyện của Vưu Thanh Thanh, thầy nên xin lỗi bạn Dụ Du chứ ạ?"

Tôi khẽ nhíu mày.

Hứa Lũng là đang đòi lại công bằng cho tôi sao? Vinh dự quá nhỉ?

Hiệu trưởng có chút lúng túng: "Xin lỗi em, Dụ Du. Chuyện này là do thầy chưa tìm hiểu rõ sự thật, khiến em chịu ấm ức rồi."

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Hứa Lũng hừ một tiếng: "Thầy chỉ nói một câu xin lỗi thôi ạ? Bạn Dụ Du đã bị đình chỉ học một tuần đấy."

Tôi chọc nhẹ vào người Hứa Lũng.

Thằng nhóc này, đừng quá đáng như vậy.

Ông ta mà trút giận lên người cậu thì toi đời đấy.

Hiệu trưởng mặt mày khó coi, hắng giọng nói: "Yên tâm đi, thầy sẽ kỷ luật Vưu Thanh Thanh. Còn về Dụ Du, thầy cũng sẽ bồi thường cho em.”

Tôi nhanh chóng lên tiếng trước Hứa Lũng: "Như vậy là đủ rồi, cảm ơn thầy."

Rồi vội vàng kéo cậu ta đi.

Hứa Lũng bất mãn: "Sao lại kéo tôi đi? Tôi còn chưa nói xong mà."

Tôi lườm cậu ta một cái, thản nhiên nói: "Đừng có được voi đòi tiên, cậu nên biết đủ đi."

"Cứ việc chuẩn bị thi đấu là được, đừng bận tâm đến chuyện của Vưu Thanh Thanh nữa.”

Tôi quay lưng bỏ đi, Hứa Lũng liền đuổi theo: "Dụ Du, cậu định thi vào trường đại học nào?"



Hiệu trưởng rất nhanh đã công bố danh sách cuối cùng của cuộc thi vật lý trước toàn trường, để toàn bộ học sinh đều có câu trả lời.

Vưu Thanh Thanh cứ như đã biến mất, trước kỳ thi cuối kỳ vào tháng Một, tôi không còn thấy bóng dáng của cô ta nữa.

Nghe nói cô ta đã tìm một lớp ôn tập toàn thời gian và đang học bổ sung ở bên ngoài.

Tôi cũng không để tâm lắm.

Sau kỳ thi cuối kỳ, Hứa Lũng đã kể cho tôi nghe một chuyện khiến cậu ta rất sốc.

[Tôi không phải con ruột của ba mẹ mình.]

[Ba mẹ ruột tìm ra tôi rồi, muốn tôi nhận lại họ.]

Tôi cúi đầu im lặng.

Hề Hề: “Hứa Lũng được nhận về trước thời hạn rồi.”

“Đúng vậy.”

“Đây là hiệu ứng cánh bướm phải không? Vì sự xuất hiện của chị mà mọi thứ đã thay đổi rồi.”

Nếu không có sự xuất hiện của Hề Hề thì chúng tôi sẽ đi theo đúng quỹ đạo trong sách.

Tôi biết Hứa Lũng rồi cũng sẽ nhận lại ba mẹ ruột, bọn họ đều là những người thuộc gia đình danh giá, cậu ta nhận lại họ chỉ có lợi chứ không hại.

Kẻ ngốc mới không nhận.

Tôi chỉ gửi lại cho cậu ta hai chữ: “Chúc mừng.”

Xem ra, tôi phải tìm cách dần dần cách xa Hứa Lũng thôi.

Sau khi nhận lại ba mẹ ruột, Hứa Lũng sẽ trở thành người thừa kế, sau này sẽ tiếp quản công ty của nhà họ Cố.

Để có thể trở thành một người thừa kế đích thực, cậu ta buộc phải học cách tàn nhẫn, nếu không sẽ không thể chiếm được lòng người.

Vì vậy, bài học đầu tiên sau khi trở về nhà họ Cố của cậu ta là làm sao để trở nên nhẫn tâm và quyết đoán.

Hứa Lũng trong tiểu thuyết đã dùng những thủ đoạn đó lên người tôi, khiến tôi ch thảm, điều này chứng tỏ cậu ta đã học rất tốt.

Người có tiền có quyền như cậu ta, làm sao có thể để ý đến một sinh mạng nhỏ nhoi chứ?

Mà Hứa Lũng của hiện tại cũng chẳng khác biệt gì, cậu ta cũng chỉ có thể làm đúng theo như vậy mà thôi.

“Hề Hề, tôi không hiểu. Tại sao Hứa Lũng làm ra những chuyện như thế mà vẫn có thể làm nam chính chứ? Còn nữa, tại sao người có tam quan lệch lạc, giả dối như Vưu Thanh Thanh lại có thể làm nữ chính? Chẳng lẽ sự tồn tại của bọn họ chỉ là để làm nền cho sự xấu xa và độc ác của nữ phụ sao?”

Mặc dù tôi cảm thấy khó chịu, nhưng trong lòng vẫn hiểu rất rõ.

Đây mới chính là thực tế.
 
Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Chương 16: Chương 16



“Ừm.” Hề Hề ho nhẹ, “Độc giả đôi khi chỉ muốn tìm cảm giác thỏa mãn mà thôi, việc tác giả tàn nhẫn với nữ phụ như vậy mới có thể đạt được lượng đọc cao.”

Tôi cười khẩy: "Đúng vậy, chỉ là một thế giới ảo mà thôi. Tác giả sao phải quan tâm đến nhân vật của mình? Nhân vật có đầy đủ chiều sâu hay không, vai trò có được xây dựng tốt không, câu chuyện có hợp lý hay không? Tác giả hoàn toàn không quan tâm đến.”

“Vì để có được cảm giác thỏa mãn, vì lượng đọc mà họ có thể viết bất cứ thứ gì. Nhưng họ không hề biết rằng, nhân vật trong sách của có cảm xúc và sự sống.”

Hề Hề im lặng.

Tôi đã sớm quen với sự im lặng đột ngột của chị ấy, có lẽ đây là tính cách của Hề Hề.

Tôi tự nói một mình: "Hứa Lũng à Hứa Lũng, sau này cậu sẽ đối xử với tôi như vậy thật sao?”

“Hay là, cậu sẽ dùng những thủ đoạn đó để đối phó với Vưu Thanh Thanh?”

Thôi quên đi.

Tôi khẽ nhếch môi, đã đến lúc phải để cho những suy nghĩ tiêu cực này biến mất rồi.

Tôi phải tập trung vào học tập, phải thi vào một trường đại học tốt.

Tôi không muốn lãng phí thời gian của mình vào những kẻ tồi tệ như này nữa.

18.

Đã khá lâu rồi tôi không để ý đến Hứa Lũng nữa, nhưng cậu ta lại nhắn tin cho tôi:

[Cậu biết Vưu Thanh Thanh đang ở đâu không? Chắc là không biết đâu nhỉ? Cô ta đang ở nhà ba mẹ ruột của tôi, trở thành con gái nuôi của họ rồi.]

[Tôi nhận tổ quy tông, cô ta liền trở thành em gái nuôi của tôi. Thật thú vị.]

[Mẹ tôi nói, là Vưu Thanh Thanh đã phát hiện ra tung tích của tôi và nói cho bà ấy biết. Vậy nên cô ta chính là ân nhân của gia đình tôi.]

Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, Vưu Thanh Thanh thật sự biết trước thân phận của Hứa Lũng.

Tôi không khỏi lo lắng.

Sống chung dưới một mái nhà, lại thêm ảnh hưởng của hào quang nam nữ chính…

Liệu Hứa Lũng có lại yêu Vưu Thanh Thanh hay không?

Còn tôi phải làm sao đây? Liệu tôi còn có thể thay đổi tương lai của mình không?

Tôi gõ một dòng tin nhắn: "Còn cậu thì sao? Cậu nghĩ thế nào?"

"Người có đạo đức suy đồi như cô ta thì không xứng."

Nhận được câu trả lời này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu ngày hôm đó, Vưu Thanh Thanh không tức giận đến mức ngược đãi con mèo, có lẽ Hứa Lũng đã tha thứ cho cô ta rồi.

Đáng tiếc, Vưu Thanh Thanh lại chọc phải một kẻ cuồng mèo như Hứa Lũng.

"Cậu cứ yên tâm chuẩn bị thi đấu đi, tôi sẽ tự đối phó với cô ta."

Yên tâm? Tôi làm sao có thể yên tâm được đây? Nhưng mà tôi cũng chẳng có được cách nào tốt hơn cả.

Hay là cứ đặt cược hết lên người Hứa Lũng, xem cậu ta sẽ xử lý thế nào?

Như vậy cũng không được, bởi tôi chưa bao giờ là người chờ đợi số phận an bài cả.

Hề Hề đột nhiên lên tiếng: "Em có cách mà."

“Chúng ta đến tìm mẹ ruột của Hứa Lũng, sau đó kể hết mọi chuyện cho bà ấy, để bà ấy đuổi Vưu Thanh Thanh đi.”

Chị ấy biết rằng tôi vẫn luôn lo lắng về Hứa Lũng, không thể hoàn toàn tin tưởng cậu ta được.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tôi hỏi, “Nếu mẹ Hứa Lũng không tin tôi thì sao?”

“Phải thử một lần thì mới biết chứ, đúng không?”

Tôi khẽ mỉm cười.

Hề Hề nói rất đúng.

Một người vốn dĩ không chịu thua như tôi, làm sao có thể cam tâm để thất bại chứ?

19.

Tôi còn chưa kịp đi tìm mẹ của Hứa Lũng nói chuyện thì bà ấy đã chủ động tìm đến tôi trước.

"Cháu là cô gái sẽ cùng Hứa Lũng nhà tôi chuẩn bị thi đấu phải không?"

Trước mặt tôi là một vị phu nhân ăn mặc thanh lịch, trang điểm tinh tế, cử chỉ tao nhã.

Tôi khẽ gật đầu: "Vâng."

Bà ấy đẩy một tấm thẻ về phía tôi, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại lạnh lẽo vô cùng:

“Thanh Thanh nói, cháu cố tình tiếp cận Hứa Lũng để trả thù con bé. Mẹ Thanh Thanh đã khiến gia đình cháu tan nát, vậy nên cháu cũng muốn nó mất đi gia đình của mình. Tôi sẽ cho cháu số tiền này, phiền cháu nhanh chóng tránh xa con trai và con gái của tôi ra.”
 
Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Chương 17: Chương 17



Tôi phải công nhận Vưu Thanh Thanh đúng là có cái miệng có thể đổi trắng thay đen đấy.

Tôi lười biếng nhìn mẹ Hứa Lũng: “Bác gái, bác đến tìm cháu, Vưu Thanh Thanh có biết không?”

“Con bé không biết, là tôi đã lén nó tới tìm cháu.”

Nghe vậy, tôi suýt bật cười thành tiếng.

Nếu như Vưu Thanh Thanh biết được cô ta bị mẹ Hứa Lũng bán đứng thế này, không biết sẽ có biểu cảm gì nhỉ?

“Bác gái à, đáng tiếc là lòng tốt của bác đã bị lợi dụng rồi.”

Ngón tay tôi gõ nhẹ từng nhịp lên bàn.

Cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy mạnh ra.

Một cô gái thở hổn hển bước vào.

"Mẹ! Sao mẹ lại đến tìm cô ta?"

Vưu Thanh Thanh chắc là đã dùng hết sức để chạy đến đây, hơi thở còn chưa kịp ổn định. Vừa nhìn thấy tôi, cô ta lập tức trừng mắt đầy oán hận. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đầy bối rối của mẹ Hứa Lũng thì lại bĩu môi, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

“Mẹ, trước khi mẹ đến tìm cô ta thì phải nói trước với con một tiếng chứ. Nếu như mẹ bị cô ta…”

Vưu Thanh Thanh ngừng lại giữa chừng, lấp lửng để cho mọi người tự suy đoán.

Mẹ Hứa Lũng lập tức hiểu ý, vỗ nhẹ vào lưng cô ta: "Con yên tâm đi, mẹ sẽ giúp con."

"Nhưng mà cũng không thể..."

Cô ta lại ngập ngừng, mặt đỏ bừng.

Tôi đoán Vưu Thanh Thanh định nói, ‘nhưng mà cũng không thể nào đưa tiền cho tôi được’.

Tôi mỉm cười nhẹ, hai ngón tay kẹp lấy thẻ ngân hàng, cẩn thận nhìn ngắm.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ đợi mẹ Hứa Lũng nói xong thì sẽ ném trả lại thẻ cho bà ấy, cho đến khi tôi nghe được những lời cuối cùng, “Tấm thẻ này có hai triệu, cháu hãy cầm lấy và tránh xa con trai với con gái của tôi ra.”

Tôi: “...”

Quả là hào phóng đến mức không có tình người luôn nhỉ?

Bác gái, cháu thích bác rồi đấy.

Tôi nhận thẻ, “Cháu biết rồi, sau này cháu sẽ tránh xa con gái bác.”

Vưu Thanh Thanh ngạc nhiên đến mức suýt rớt cả cằm.

Khi mẹ Hứa Lũng cầm túi xách định rời đi, tôi cong mắt cười, ngăn bà ấy lại, "Bác gái, đợi một chút. Còn một người khác vẫn chưa đến."

Mẹ của Hứa Lũng ngạc nhiên: "Ai?"

Lúc này cửa lại mở, một dáng người cao ráo đứng ở đó. Tuy rằng cậu ta mặc áo khoác rộng thùng thình, nhưng tôi vẫn nhìn ra được đó là ai.

"Con trai, sao con lại đến đây?"

Tôi giả vờ không chú ý, vô tình đung đưa điện thoại trước mặt bà ấy, trên đó vẫn đang hiển thị cuộc gọi với Hứa Lũng.

Bà ấy loạng choạng bước một bước, căng thẳng đến mức suýt ngã, "Con trai, con hiểu lầm rồi, mẹ đến đây là muốn..."

"Muốn ép Dụ Du tránh xa con ra, phải không?"

Hứa Lũng đầy tức giận, "Mẹ không biết phân biệt đúng sai à? Mẹ làm như vậy, liệu có bao giờ suy nghĩ đến cảm xúc của con không?"

"Con..."

Hứa Lũng lấy điện thoại ra, ngón tay dài thon thả lướt qua vài lần: "Mẹ xem cái này đi."

Tôi lén nhìn trộm một cái.

Đó chính là bằng chứng tôi đã cãi nhau với Vưu Thanh Thanh, cùng với video cô ta ngược đãi con mèo.

Mẹ của Hứa Lũng càng xem càng hoảng sợ.

Tôi thì vẫn giữ vẻ bình tĩnh như mọi khi.

Chỉ có Vưu Thanh Thanh là hoàn toàn hoảng hốt: "Không phải đâu, mẹ hiểu lầm rồi..."

"Sao thế, cô định nói đây đều là giả à?"

Cô ta cắn môi: "Tôi..."

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tôi cảm thấy thật buồn cười: "Mọi người đều ở đây, vậy mà cô còn dám phủ nhận hay sao? Không sợ bị vả mặt à?"

Vưu Thanh Thanh liếc mắt nhìn quanh, rồi nghẹn ngào nói: "Đúng, tôi là con riêng, điều đó là không thể phủ nhận...nhưng tôi cũng đâu thể chọn nơi mình sinh ra, tôi còn biết làm gì nữa chứ?”

"Còn video ngược đãi mèo, đó là do có người cố tình cắt ghép để hãm hại tôi thôi…Hứa Lũng, anh tin em nhé?”

Đúng thật là cái gì cũng nói được nhỉ?
 
Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Chương 18: Chương 18



Cô ta nhìn Hứa Lũng với ánh mắt đầy hy vọng, mong rằng cậu ta sẽ giúp mình.

Nhưng Hứa Lũng chỉ lạnh lùng đáp: "Video đó là do tôi quay."

"Cái gì?"

Vưu Thanh Thanh ngẩn người, không thể tin nổi.

Hứa Lũng lặp lại thêm lần nữa: "Đoạn video đó, là tôi quay."

Vưu Thanh Thanh lúc này dần dần hiểu ra gì đó, trong lòng chợt run lên.

Mẹ của Hứa Lũng cũng không lên tiếng.

Hứa Lũng cười nhạt, "Sự thật ở trước mắt, mẹ tin hay không thì tùy. Nhưng con nói trước, giữa con và cô ta, mẹ chỉ được chọn một mà thôi.”

Chỉ có kẻ ngốc mới không chọn con ruột.

Mẹ Hứa Lũng run rẩy, "Vưu Thanh Thanh, cô biết tôi ghét nhất là bị lừa dối mà."

Sắc mặt Vưu Thanh Thanh tái mét.

Tôi chỉ khẽ cười rồi xoay người rời đi.

Sau này có lẽ tôi sẽ không cần lo lắng chuyện Vưu Thanh Thanh sẽ gây chuyện nữa.

Đối với những người có xuất thân cao quý như mẹ của Hứa Lũng, bà ấy có thể dốc hết tâm can để báo đáp người có ơn, nhưng cũng có thể tàn nhẫn huỷ hoại những kẻ đã lừa gạt mình.

Kể từ sau lần đó, tôi nghe nói…

Dụ Lịch ăn cắp đồ nên bị đánh gãy chân, không thể đứng dậy được nữa.

Vưu Mai thì ngoại tình bị vợ của người ta bắt tại trận, quần áo đều bị xé rồi ném xuống sông, tuy rằng không ch, nhưng tinh thần cũng không còn tỉnh táo nữa.

Vưu Thanh Thanh cũng vì những chuyện này mà chịu đả kích lớn, tinh thần cũng trở nên bất ổn.

Cô ta được đưa vào bệnh viện tâm thần.

Bắt đầu từ đó, cuộc sống của tôi liền trở nên yên bình hơn hẳn.

20.

Đêm Giao Thừa, tuyết rơi lạnh lẽo.

Hứa Lũng nói: "Tối nay ở quảng trường sẽ có pháo hoa, cậu đi xem không? Sẽ có rất nhiều người ở đó đón năm mới."

Dù gì tôi cũng chẳng có việc gì làm nên đã đồng ý.

Tôi đến rất sớm.

Quảng trường đã phủ một lớp tuyết, nhưng cũng không thể ngăn được sự nhiệt huyết của mọi người.

Ở đây, người qua kẻ lại, phần lớn là những nhóm nhỏ tụ tập lại với nhau. Trên mặt họ đầy vẻ vui mừng, tay còn cầm theo bóng bay, nhảy múa và reo hò chúc mừng năm mới.

Tôi mặc áo khoác lông vũ đứng ở một góc, vô cùng biết ơn bản thân vì đã dán nhiều miếng dán giữ ấm lên người, giúp tôi chống chọi với cái lạnh ở quảng trường.

Khi Hứa Lũng tìm thấy tôi, cậu ta cũng cầm theo hai quả bóng bay.

"Nghe nói, nếu thả bóng bay vào đêm Giao Thừa thì năm mới sẽ có nhiều vận may đấy."

"Thật à?"

Hứa Lũng đưa cho tôi một quả bóng, tôi nhận lấy, “Cảm ơn nhé.”

"Cảm ơn cái gì chứ, chỉ là quả bóng bay thôi mà."

"Không chỉ vì bóng bay đâu."

Tôi bổ sung: "Còn cả chuyện của Vưu Thanh Thanh nữa."

Nếu như không có Hứa Lũng thì mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.

Cậu ta ừ nhẹ một tiếng: "Đó là do cô ta đáng đời."

"Dù sao thì vẫn cảm ơn cậu."

Nói xong câu này, tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cảm giác này chưa từng có trong tôi.

Tôi bỗng nhiên hiểu ra, chắc hẳn là tôi đã thoát khỏi cốt truyện của cuốn sách rồi.

Khóe mắt tôi cong lên, nở một nụ cười nhẹ.

Xung quanh, mọi người đang reo hò cổ vũ.

Tiếng chuông giao thừa sắp vang lên.

Còn 30 giây nữa sẽ bước qua năm mới.

Hứa Lũng bỗng nhiên tiến lại gần bên tai tôi: "Cậu ước đi, nó sẽ thành sự thật đó.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Được."

Tôi nhìn chằm chằm vào quả bóng bay, mắt sáng long lanh.

Trên màn hình lớn giữa quảng trường, người dẫn chương trình đếm ngược.

"Ba, hai, một..."

Bùm! Bùm! Bùm!
 
Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Chương 19: Chương 19



Pháo hoa rực rỡ b.ắ.n trên trời, những tia sáng đủ màu sắc hòa quyện cùng với ánh đèn neon, phản chiếu lại trong mắt tôi một cuộc sống muôn màu.

Mọi người và tôi đều vội vàng thả tay, để bóng bay bay lên trời.

Giờ khắc này, pháo hoa, bóng bay hòa cùng tuyết, đây có lẽ là đêm giao thừa tuyệt vời nhất mà tôi có được từ sau khi lên mười.

Hứa Lũng nói bên tai tôi, “Chúc mừng năm mới.”

Tôi nhắm mắt lại, vẻ mặt thành kính cầu nguyện với thần linh: “Mong rằng năm mới đến, mọi chuyện đều suôn sẻ.”

21.

Tôi ngây người giữa quảng trường, đôi mắt tràn đầy sự hoài nghi và thất vọng.

"Tôi...tôi...cái này..."

Hứa Lũng nhíu mày, vội vã rời đi, chỉ kịp ném lại cho tôi một câu: "Để tôi đi mua cho cậu một quả khác."

Hề Hề cũng vội vàng an ủi tôi: “Du Du, đừng nghĩ nhiều, bong bóng nổ không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu.”

Đúng vậy, bóng bay của tôi bị nổ rồi.

Vừa rồi, khi mọi người đều đang vui vẻ tận hưởng những giây phút đầu tiên của năm mới, chẳng ai chú ý rằng bóng bay của tôi đã bị nổ.

Tôi nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, cắn môi nói. “Nhưng mà bóng bay của người khác đâu có bị nổ…”

Chỉ có mỗi cái của tôi thôi.

Đột nhiên tôi cảm thấy trong lòng rất bất an.

Tôi chỉ cầu nguyện với thần linh rằng mọi việc sẽ thuận lợi, vậy mà lại bị từ chối sao?

Lẽ nào tôi vẫn chưa thoát khỏi được cốt truyện của tiểu thuyết à?

Hề Hề an ủi nói, “Là do bóng bay này chất lượng kém thôi, em đừng nghĩ nhiều quá. Đợi Hứa Lũng mua cho em một cái mới thì sẽ ổn thôi, vui lên đi mà.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Chị ấy lại hét lên: "Không biết là cái cửa hàng tồi tệ nào dám bán bóng bay chất lượng kém nữa, làm cho bảo bối của chị tức giận rồi, chị phải báo cáo bọn họ!”

Tôi cảm thấy mắt mình cay cay.

Định nói "Không phải đâu, là do lỗi của tôi", thì đột nhiên nhìn thấy một tia sáng lạnh lẽo đang tiến tới gần mình.

Một lưỡi da.o sắc bén, vô cùng nguy hiểm.

Cảm giác đau đớn bất ngờ ập đến khiến tôi không thể di chuyển, toàn thân như bị đóng chặt tại chỗ.

Môi tôi mấp máy vài lần, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.

Khi lưỡi d.a.o xuyên qua cơ thể, cơn đau lập tức lan tỏa khắp người khiến đầu óc tôi trống rỗng, như thể không còn gì nữa.

Một màu đỏ thẫm lan ra dưới thân tôi, nhuộm bẩn lớp tuyết trắng tinh.

“Dụ Du!”

“Dụ Du!”

Trước khi ngất đi, tôi nghe thấy hai giọng nói gọi tên mình.

Tiếng hét tuyệt vọng đến mức tôi có thể cảm nhận được nỗi đau của họ.

Trong mơ hồ, tôi nghĩ…

Hình như…tôi vẫn chưa thể thoát khỏi cốt truyện ban đầu.

Đến cuối cùng thì chuyện gì nên tới cũng phải tới.

Lẽ nào…tôi thật sự không thể trở thành nữ chính sao?

22.

Tôi đã mơ rất nhiều.

Năm tôi sáu tuổi, tôi nhặt được một con mèo hoang trên đường.

"Mẹ ơi, nó cứ l.i.ế.m con hoài, có phải nó thích con không?"

Tôi hào hứng khoe với mẹ.

Mẹ xoa đầu tôi: "Đúng vậy, nó thích con đó, vậy nên mới muốn trao cả cuộc đời cho con."

Khi đó tôi còn nhỏ, nửa hiểu nửa không, chỉ biết cười ngây ngô: "Vậy mẹ ơi, con sẽ đặt tên cho nó là Dư Sinh nhé? Con cũng muốn trao cả cuộc đời mình cho nó."

Năm tôi tám tuổi, khi bị Vưu Mai khiêu khích, mẹ vẫn luôn che chở tôi ở sau lưng.

Khi đó, tôi cảm thấy mẹ hiên ngang như một nữ cường nhân vậy.

Năm tôi mười tuổi, mẹ qua đời.

Trước giường bệnh, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, trên gương mặt không giấu được nỗi lo lắng.

Lúc đó tôi không hiểu, nhưng sau này thì cũng đã dần dần nhận ra - mẹ sợ tôi bị bắt nạt.
 
Back
Top Bottom