Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
408,150
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM8x1VhcskKmsqik9XBnsDFRROWAsyEWIWjt0ky9W_jJ27YU2gtZ3a4OSK_bzY5Rsk2G2K8Rdwvs3MO5AtBjL81Ej59h9o9YNyD2aYw-sU0LbAqWOl8UJtej_K0JE83DdGwP9OVyEE39bxnq_YaRsH5=w215-h322-s-no-gm

Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Tiểu Thuyết, Nữ Cường, Vả Mặt, Hiện Đại

Team dịch: Cam - 橙子

Giới thiệu

Biết mình là nữ phụ ác độc có kết cục ch thảm trong tiểu thuyết, tôi dần nhận ra rằng mình đã đối xử với nữ chính quá nhẹ tay rồi.​
 
Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Chương 1: Chương 1



1.

Khi cái tát sắp giáng xuống khuôn mặt cô gái, tôi bỗng nghe thấy một giọng nữ kỳ lạ vang lên: "Đừng mà! Em sẽ ch rất thảm đấy!"

Tôi cau mày.

Giọng nói kỳ lạ phát ra từ đâu vậy?

Xung quanh tôi có một đám người, tất cả đều là đàn em của tôi.

Tôi hờ hững lên tiếng, giọng điệu không lộ rõ cảm xúc: "Vừa rồi là ai nói chuyện đó?"

"Không có."

"Bọn em đâu có nói gì đâu."

Không ai thừa nhận.

Tôi khẽ cười nhạt, chắc chắn bọn họ không dám nói như vậy đâu.

Có lẽ là tôi nghe nhầm rồi.

Tôi lại lần nữa giơ tay lên.

Lần này, giọng nữ ấy nghe có vẻ còn căng thẳng hơn trước:

"Đừng mà! Nếu em đánh cô ấy, em sẽ ch đấy! Có nhìn thấy chàng trai đằng sau đang nhìn về phía này không? Cậu ta sẽ thích cô gái này, nếu em đánh cô ấy, cậu ta sẽ x.é xá.c em thành từng mảnh!”

Dù không biết giọng nói ấy đến từ đâu, nhưng ánh mắt của tôi vẫn vô thức lướt qua đám đàn em, rơi xuống gương mặt của một chàng trai.

Tim tôi chợt thắt lại.

Hứa Lũng?

Cậu ta…Làm sao có thể chứ?

Cũng chỉ là một tên mọt sách yếu đuối mà thôi, làm sao có thể gây hại cho tôi được?

Có lẽ nhận ra tôi không tin, giọng nữ liền vội vàng nói:

"Chị là ý thức của em, chỉ có mình em mới nghe được lời chị nói."

"Chị biết em đang nghi ngờ, nhưng xin em, hãy tin chị một lần! Tuyệt đối đừng làm vậy, dù sao sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội để đá.nh mà. Trước tiên em cứ bỏ qua cho cô ấy, để chị từ từ giải thích mọi chuyện cho em, được không?”

Giọng nói mềm mại, ngọt ngào, đến cuối còn mang theo chút nũng nịu đáng yêu.

Tôi hạ tay xuống, giọng lạnh lùng: "Tôi có chuyện phải giải quyết, lần này tha cho cô.”

2.

Về đến nhà.

Tôi tìm một nơi an toàn, chắc chắn không ai có thể nghe thấy để nói chuyện.

Tôi nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc chị là thứ quái quỷ gì? Tại sao chỉ mình tôi mới nghe được chị nói?"

Cô gái ngọt ngào nói:

“Tên của chị là Hề Hề, là sinh viên đại học, bởi vì tối qua thức khuya đọc tiểu thuyết mà ngất đi. Khi tỉnh lại, chị phát hiện bản thân đã trở thành một mảnh ý thức trong đầu em, có thể nhìn thấy những gì em thấy. Sau khi quan sát, chị nhận ra em chính là nhân vật nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết mà chị đã đọc.”

“Vậy sao?”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói, “Ý chị là, cuộc sống hiện tại của tôi là giả, tôi cũng chỉ là sản phẩm do tác giả nào đó sáng tạo ra?”

Tôi cũng đọc tiểu thuyết, vậy nên tôi đương nhiên hiểu Hề Hề đang nói gì.

Nói đơn giản thì tôi chỉ là một nhân vật trong sách mà thôi, căn bản không tồn tại ngoài đời thật.

Và tôi đã phải mất hết nửa tiếng đồng hồ để chấp nhận sự thật này.

"Vậy chị nói đi, cuốn tiểu thuyết này chủ yếu kể về cái gì?"

Hề Hề bắt đầu kể qua cho tôi nghe một lượt.

Tên của cuốn tiểu thuyết này là "Cưng chiều trăm phần: Bà xã thiện lương chạy đi đâu rồi?”

Chỉ cần nghe tên thôi thì cũng biết đây là một câu chuyện tình yêu đầy ngọt ngào.

Khi còn nhỏ, nam chính Hứa Lũng bị những kẻ buôn người bắt đi và lưu lạc đến gia đình hiện tại. Bởi vì nhà nghèo, cậu ta chỉ có thể vừa học vừa làm. Những năm cấp hai, Hứa Lũng là học sinh xuất sắc nhất lớp, nhưng danh hiệu này không những không đem đến lợi ích mà ngược lại còn tạo ra vô vàn rắc rối cho cậu ta.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Vậy nên lên cấp ba, để không gây sự chú ý, cậu ta bắt đầu học cách kiểm soát điểm số của mình. Năm lớp 12, Hứa Lũng tham gia kì thi tuyển sinh và giành được suất học bổng vào đại học A. Cùng năm đó, cậu ta cũng nhận lại ba mẹ ruột, chính thức thừa kế khối tài sản hàng tỷ đồng của gia đình.

Nữ chính Vưu Thanh Thanh, là “ánh trăng sáng” của Hứa Lũng. Cô ta có tính cách kiên cường, thành tích xuất sắc và cũng rất hiền lành.

Còn tôi chỉ là một nữ phụ ác độc, bởi vì được nuông chiều từ nhỏ nên tính cách rất ngang ngược, liên tục ở trước mặt mọi người gây chuyện và làm khó nữ chính.
 
Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Chương 2: Chương 2



Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Hứa Lũng và Vưu Thanh Thanh bắt đầu yêu đương. Chính vì tôi lúc nào cũng kiếm chuyện với cô ta, nên Hứa Lũng đã giam giữ và gi.ết ch tôi một cách tàn nhẫn.

Hề Hề nói hôm nay chị ấy ngăn tôi lại, là vì sau khi tôi đánh nữ chính đến thương tích đầy mình, cô ta vẫn gắng gượng đi cho mèo hoang ăn, sau đó bị Hứa Lũng nhìn thấy.

Đó cũng chính là lúc mà cậu ta bắt đầu rung động.

Cuối cùng, hai người bọn họ sống hạnh phúc bên nhau.

Còn tôi thì không.

Sau khi nghe xong, trong lòng tôi chẳng có chút cảm xúc nào, thậm chí còn muốn cười.

"Tiểu thuyết có nhắc đến lý do tại sao tôi lại đối xử với nữ chính như vậy không?"

"Không có...những đoạn về em chỉ được đề cập đến một cách qua loa, phần lớn đều là miêu tả sự ác độc."

Thế à?

Tôi không kiềm chế được nữa, cười không ngừng. Cuối cùng, nước mắt từ khóe mắt trào ra.

Thật là thú vị.

Hề Hề ngơ ngác hỏi: "Em không sao chứ?"

Tôi cười đủ rồi mới ngẩng đầu lên, "Tôi đương nhiên là không sao rồi."

Sao tôi có thể có chuyện gì chứ?

"Vậy tiếp theo, em định làm gì?"

Tôi nói một cách nhẹ nhàng: "Chị yên tâm, giờ tôi đã biết trước tương lai của mình rồi, tôi sẽ tìm cách thay đổi nó."

Nếu như có thể sống tốt thì ai lại muốn ch chứ?

Hề Hề thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy mới đúng! Mấy ngày nay chị đã quan sát em rồi, cảm thấy em không xấu xa lắm, vậy nên mới muốn cứu em. Sau này đừng bắt nạt nữ chính nữa nhé.”

Tôi mỉm cười, không trả lời.

Không bắt nạt cô ta? Tôi sợ mình làm không được đâu.

Dù cho tôi có là nữ phụ độc ác đi nữa, dù cho bản thân sẽ ch thảm thì đã sao?

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Vưu Thanh Thanh, cô ta không xứng đáng có được hạnh phúc, mà ngược lại còn phải bị trừng phạt thật nặng nữa kìa.

Còn một món quà tiềm năng như nam chính, tôi cũng phải có.

Nửa năm, đủ để tôi hoàn thành mọi nguyện vọng của mình rồi.

3.

Ngày hôm sau.

Nhà trường tổ chức lễ trao giải và phê bình học sinh.

Những buổi lễ thế này, mỗi tháng đều được tổ chức một lần. Mục đích là để khen thưởng những học sinh có thành tích học tập tốt hoặc có sự tiến bộ lớn, bên cạnh đó cũng sẽ phê bình những học sinh không nghe lời và vi phạm kỷ luật.

Đúng tám giờ sáng, tôi có mặt tại sân trường.

Trên sân khấu, hiệu trưởng đang luyên thuyên một đống thứ, còn tôi ngồi bên dưới buồn ngủ đến mức sắp ngủ gật.

Dù sao mấy chuyện này đều không liên quan đến tôi, nghe hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Hề Hề đột nhiên nhắc nhở tôi, “Thức dậy đi, Vưu Thanh Thanh sắp lên sân khấu rồi.”

Tôi miễn cưỡng mở mắt, uể oải nói: "Ồ."

“Em còn ồ à? Tập trung một chút đi được không?”

Tôi ngáp một cái: "Biết rồi, biết rồi."

Hề Hề không biết phải nói gì, đành chọn im lặng, tiếp tục nhìn chằm chằm lên sân khấu.

"Vưu Thanh Thanh được khen thưởng có tiến bộ."

"Ồ."

"Hiệu trưởng gọi tên Vưu Thanh Thanh rồi, cô ấy sắp lên sân khấu."

"Ồ."

"Vưu Thanh Thanh sắp ám chỉ tới em rồi, em chú ý nghe đi."

Tôi mở mắt, khóe miệng nhếch lên một cái.

Tối hôm qua, Hề Hề nói với tôi rằng hôm nay Vưu Thanh Thanh sẽ mập mờ chỉ điểm tôi trước toàn trường.

Mà tôi, bởi vì quá tự cao tự đại nên đã rơi vào cái bẫy dựng sẵn của cô ta. Không chỉ bị gọi phụ huynh, mà còn mất mặt trước mọi người trong trường.

Chậc.

Tôi thầm nghĩ, hôm nay chắc chắn sẽ có trò hay để xem.

Cũng không biết lần này, ai mới là người bị mất mặt.

Tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp và khoé mắt ngập nước của Vưu Thanh Thanh trên sân khấu, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút thương xót, đúng là không tin nổi đấy.
 
Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Chương 3: Chương 3



Cô ta cắn môi, bắt đầu phát biểu.

“Sự tiến bộ hôm nay của em, đương nhiên không thể thiếu được sự giúp đỡ của ban lãnh đạo nhà trường, các thầy cô và cả những người bạn xung quanh. Em xin hứa, sẽ tiếp tục nỗ lực!”

“Chỉ còn nửa năm nữa thôi, em cũng chỉ có một ước nguyện, đó là hy vọng bản thân có thể yên bình vượt qua, không bị ai làm phiền. Dù sao thì kỳ thi đại học cũng rất quan trọng, không thể bị phân tâm được.”

Phát biểu hay quá.

Cả lớp đều quay đầu nhìn tôi.

Quả thật là ai cũng có thể nghe ra được, người mà Vưu Thanh Thanh đang ám chỉ chính là tôi.

Tôi nhìn thầy cô chủ nhiệm đang trừng mắt với mình, khóe miệng khẽ cười, rồi hôn gió về phía đó.

Chủ nhiệm tức giận đến mức ôm chặt ngực.

Còn tôi chỉ ngồi đó rung chân, thầm nghĩ: Chỉ có bao nhiêu đó thôi sao?

Không biết lát nữa cô ta sẽ bị tức đến mức nào nữa đây? Hiệu trưởng cầm mic: "Về vấn đề mà Vưu Thanh Thanh vừa nói, tôi cũng muốn điểm danh phê bình một học sinh."

“Người mà tôi đang nói tới, là học sinh Dụ Du.”

Ông ta nhấn mạnh giọng: "Bây giờ, xin mời em lên sân khấu."

Tôi "chậc" một tiếng, lười biếng nhấc mí mắt lên, chậm rãi bước ra khỏi hàng.

Trên sân khấu, Vưu Thanh Thanh vừa nhìn thấy tôi thì cả người cô ta liền run lên một cái, theo phản xạ lùi lại một bước.

Hiệu trưởng nhìn thấy hành động nhỏ ấy, sắc mặt càng trở nên nghiêm khắc hơn: "Tôi nghe nói em luôn bắt nạt bạn học, có đúng không?"

Tôi bỏ qua mấy câu "Mau chối đi, mau chối đi" trong đầu, nhướn mày cười nói: "Đúng vậy."

Toàn trường lập tức ầm ĩ xôn xao.

Hiệu trưởng không ngờ tôi lại thừa nhận nhanh như vậy, ông ta ngẩn người, lắp bắp: "Em…em…"

"Em có bắt nạt Vưu Thanh Thanh không?"

Khóe miệng tôi càng nhếch lên: "Có."

Thái độ thản nhiên của tôi đã khiến Hiệu trưởng hoàn toàn nổi giận, ông ta không kiềm chế được: "Em có biết việc bắt nạt bạn học là sai không?"

"Biết."

"Vậy tại sao em vẫn còn mặt dày làm như thế?"

Tôi "Ồ" một tiếng: "Chuyện này..."

Tôi quay đầu liếc nhìn Vưu Thanh Thanh đang giả vờ vô tội.

Đôi mắt to đẫm lệ của cô ta đang mong chờ tôi tự chuốc lấy nhục nhã.

Tôi làm khẩu hình miệng với cô ta: "Sẽ không đâu."

Hôm nay người mất mặt sẽ chỉ có cô mà thôi.

Tôi tiến lại gần micro trong tay Hiệu trưởng, mặc dù miệng đang cười, nhưng ánh mắt lại không hề có chút độ ấm nào.

"Em chỉ đơn giản cảm thấy..."

"Con của kẻ thứ ba, không xứng đáng được đối xử tốt mà thôi."

Giọng tôi không lớn, nhưng nhờ có micro, từng câu từng chữ vẫn rõ ràng vang đến tai mọi người.

Cả sân trường ồn ào bỗng chốc im bặt.

Sắc mặt của Vưu Thanh Thanh cũng tái mét.

Cô ta liên tục lắc đầu, nước mắt rơi trên mặt, “Không phải đâu, không phải như vậy đâu. Dụ Du, cậu đừng nói bậy!”

"Ồ?" Tôi cười một cách thú vị, "Cậu chẳng phải là như vậy sao?"

Khi hiệu trưởng còn chưa kịp phản ứng, tôi đã thốt ra bí mật lớn nhất của Vưu Thanh Thanh.

Cái bí mật mà tôi chắc chắn rằng cô ta sẽ không bao giờ dám tiết lộ với bất cứ ai.

“Chị gái…ngoài giá thú của tôi?”

4.

Hiệu trưởng giận dữ: "Dụ Du!"

Ông ta sợ tôi sẽ nói ra những lời có thể gây tổn hại đến danh tiếng của trường, lập tức ra lệnh giải tán học sinh.

Tôi vẫn duy trì nụ cười nhẹ nhàng.

Tôi cũng không định tiếp tục nói nữa đâu.

Những chuyện như thế này, phải để các bạn học tự tìm hiểu thì mới thú vị chứ!

Trong văn phòng Hiệu trưởng, ông ta mạnh bạo ném đống tài liệu giảng dạy lên bàn.

Vưu Thanh Thanh giật mình, cả người run lên một cái.

“Dụ Du, em giải thích rõ mọi chuyện cho tôi!”

Tôi không chút sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt Hiệu trưởng: "Em thực sự đã bắt nạt Vưu Thanh Thanh, tất cả đều là vì ân oán cá nhân."

"Cô ta là chị gái trên danh nghĩa của em, là con gái của kẻ thứ ba!"

"Đủ rồi, tôi không muốn nghe những lời này."

Hiệu trưởng khó chịu vẫy tay: "Em có biết những lời em nói trước toàn trường hôm nay sẽ ảnh hưởng đến Vưu Thanh Thanh thế nào không?"
 
Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Chương 4: Chương 4



Tôi đương nhiên biết, nếu không thì tôi đã không nói như vậy.

Ông ta tức giận đến mức không chịu nổi: "Em suy nghĩ kỹ lại đi, cho dù mẹ của Vưu Thanh Thanh có thật sự xem vào cuộc hôn nhân của ba mẹ em thì đã sao? Sai lầm của người lớn không thể đổ hết lên đầu của con cái được, lẽ nào em không hiểu sao? Bọn họ rõ ràng là hai người khác nhau!”

“Sao em có thể dùng việc này làm lý do để tổn thương Vưu Thanh Thanh chứ?”

Dù trước đó đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thế nhưng tôi vẫn không khỏi sững sờ.

“Hơn nữa, em lại mang chuyện này…” Hiệu trưởng giơ tay xoa thái dương, dường như không thể tìm ra từ ngữ nào phù hợp để miêu tả, “...mang chuyện riêng tư này…công khai trước mặt mọi người, em có nghĩ đến ba em hay không? Nếu như ông ấy biết thì đau lòng đến mức nào?”

“Chuyện này mà lan ra ngoài, em có nghĩ đến danh tiếng của trường học hay không? Dụ Du, em quá thiếu suy nghĩ rồi!”

Tôi im lặng.

Hiệu trưởng thở dài một hơi, giọng đầy nghiêm túc, vỗ vai tôi, “Dụ Du, suy nghĩ của em đang thật sự có vấn đề lớn đấy! Cuộc thi vật lý sắp tới, em để Vưu Thanh Thanh thay em tham gia đi, coi như là bồi thường cho em ấy.”

“Em nghỉ ở nhà một tuần, suy ngẫm cho kỹ những lời thầy đã nói hôm nay đi, xem xem có đúng hay không.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tôi ngẩng đầu nhìn ông ta bằng đôi mắt vô cảm, tự giễu một tiếng, “Được thôi, hiệu trưởng, em hiểu rồi!”

Khi bước đến cửa, tôi nhẹ nhàng lên tiếng: "Hiệu trưởng, em vốn tưởng rằng, thầy là một người công bằng…"

Tôi từ từ nhắm mắt lại: "Nhưng bây giờ xem ra, không phải như vậy."

5.

Khi tôi ra ngoài, Hề Hề hỏi tôi: "Dụ Du, sao em không làm theo những gì chị nói?"

Trong tiểu thuyết, hiệu trưởng cũng hỏi tôi những câu này.

Khi đó, tôi thừa nhận bản thân đã bắt nạt nữ chính, nhưng thay vì nói ra lý do thật sự thì tôi chỉ bịa đại một cái ngẫu nhiên.

Hiệu trưởng liền nổi cơn tức giận, quyết định đình chỉ tôi một tuần, đồng thời cũng tước luôn suất thi vật lý của tôi.

Suất thi này là tôi đã vất vả lắm mới có thể giành được.

Nếu như không có nó, thì với khả năng của tôi, tôi sẽ không thể nào thi vào Đại học A mà mình mơ ước.

Kể từ ngày hôm đó, ánh sáng trong mắt tôi dần tắt ngúm.

Tôi càng căm ghét nữ chính hơn, không từ bất cứ thủ đoạn nào để đối phó với cô ta.

Nhờ vào việc thay thế vị trí của tôi mà Vưu Thanh Thanh và Hứa Lũng đã gặp gỡ nhau ở cuộc thi, sau đó bắt đầu gần gũi và dần dần nảy sinh tình cảm.

Nếu như vừa rồi tôi phủ nhận mọi chuyện hoặc nói xin lỗi, thì có lẽ tôi đã giữ được suất tham gia thi đấu này.

Tôi thở dài một hơi, “Tôi chưa bao giờ chối bỏ sự thật.”

Tôi vốn dĩ chính là một con thiên nga trắng đầy tự tôn và kiêu hãnh, dù có sống thêm bao nhiêu lần nữa, thì tôi vẫn sẽ làm vậy.

Chuyện mình đã làm, tôi chắc chắn sẽ thừa nhận. Nhưng những chuyện gì chưa làm, có ch tôi cũng sẽ không cúi đầu.

Có lẽ là vì chưa từng gặp qua ai cứng đầu như tôi, Hề Hề có chút thất vọng, mắng tôi: "Nhưng nếu làm vậy, em sẽ mất đi suất thi đấu đấy!"

Tôi xoay xoay chiếc vòng tay trên cổ tay mình.

Đây là món quà cuối cùng mà mẹ để lại cho tôi trước khi qua đời.

Sau một lúc im lặng, tôi lấy lại tinh thần: "Hề Hề, chị có từng nghĩ đến không? Đây là thế giới của nữ chính, vậy nên tất cả mọi người đều yêu mến cô ta.”

“Còn tôi thì lại bị cô lập, không ai chịu giúp đỡ.”

Tôi tiếp tục nói, "Để thay đổi tương lai của mình, trước hết tôi phải khiến cô ta không được yêu thương, vậy nên xuất thân của Vưu Thanh Thanh phải được phơi bày với mọi người."

Đứa con gái ngoài giá thú, cái danh phận không thể xuất hiện trước ánh sáng này, đương nhiên sẽ bị mọi người chỉ trích.

Có lẽ vì Hề Hề là thần thức của tôi, thế nên tôi có thể cảm nhận được sự buồn bã của chị ấy.

Tôi mỉm cười an ủi Hề Hề, “Chị đừng lo, tôi có cách để lấy lại suất thi vật lý mà.”

Tôi duỗi lưng một cái, nói với vẻ thoải mái: "Dù sao thì tôi cũng là con gián không thể bị đánh ch mà."

"Em..." Hề Hề ngừng lại một chút, "Có thể đừng tiếp tục bắt nạt nữ chính nữa không? Hãy dừng lại đi..."

Tôi nhìn ra xa.

Nghe thấy chính mình nói: "Không thể. Dù sao Vưu Thanh Thanh cũng sẽ không tha cho tôi."

Mà tôi cũng giống như vậy, không có ý định buông tha cho cô ta!
 
Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Chương 5: Chương 5



6.

Bởi vì đã bị đình chỉ học, tôi cũng không có ý định ở lại trường nữa.

Lúc quay về lớp, bạn học xung quanh đều vây lấy tôi.

Tôi chỉ nói vài câu để đuổi họ đi, rồi nhanh chóng thu dọn sách vở và bước ra khỏi trường.

Cổng trường lúc này vắng tanh, không một bóng người.

Tôi đến bên lề đường, lấy điện thoại ra và mở ứng dụng gọi xe.

"Meo."

Không biết từ đâu truyền đến tiếng mèo kêu.

Tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng tôi lại nghe thấy: "Có tiếng mèo kêu."

Hề Hề: "Chúng ta qua đó xem thử đi."

Tôi nhíu mày, trong vô thức cảm thấy không muốn: "Thôi, đừng đi làm gì."

Hề Hề như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, vì dù sao tôi mới là chủ của cơ thể này.

Có lẽ là vì nghe thấy tiếng người ở gần, tiếng mèo kêu càng cấp bách hơn.

Những tiếng kêu yếu ớt liên tục phát ra, như thể đang cầu cứu.

Tôi khựng lại một chút, nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, cuối cùng vẫn mềm lòng, “Đi xem thử đi, nghe tiếng của nó hình như bị thương rồi.”

Theo tiếng kêu, tôi bước đến bên một con hẻm gần đó.

Con mèo vằn nằm trên mặt đất lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Vừa nhìn thấy tôi, nó liền đứng dậy và kéo lê thân mình về phía tôi. Lúc sắp đến gần, mèo vằn lập tức nhào đến bên tôi.

Tôi khom người xuống quan sát nó.

Trên đầu mèo vằn có một vết thương sâu, lông nó nhuốm m.á.u lộn xộn. Một trong hai chân còn bị cong ra phía sau, gần như gãy một nửa.

Đôi mắt ướt sũng của nó nhìn chằm chằm vào tôi, dường như đang cầu xin tôi cứu nó.

Tôi nhìn vết thương còn đang rỉ máu, có vẻ nó vừa bị thương không lâu.

Dường như mèo vằn nghĩ rằng tôi là người tốt, sẽ không làm hại nó, vậy nên liền dùng đầu cọ cọ vào ống quần tôi.

“Rốt cuộc là ai làm nó ra nông nổi như vậy chứ? Thật sự quá độc ác rồi!” Hề Hề mắng một hồi, toàn là lời lẽ gay gắt.

Một lúc sau, chị ấy cẩn thận hỏi, "Chúng ta đưa nó đến bệnh viện nhé?"

Tôi cúi đầu.

Vừa mới bị thương mà đã buông bỏ phòng bị, cầu xin người khác cứu vớt sinh mệnh mỏng manh của mình.

Nó giống hệt như tôi vậy…mang trong mình khát vọng sống cực kỳ mãnh liệt.

Giọng tôi nhẹ nhàng, “Được.”

Tôi chìa tay ra, mèo vằn nhìn tôi với ánh mắt do dự, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đặt chân bị thương lên tay tôi.

Đây là toàn tâm toàn ý tin tưởng vào tôi rồi à?

Tôi mỉm cười ôm mèo vằn vào lòng, cố gắng không chạm vào vết thương của nó, nhẹ nhàng v**t v*.

Xe tôi vừa gọi cũng đã đến, tôi lên xe: "Bác tài, đến phòng khám thú y Dư Sinh."

7.

“Ồ? Đây chẳng phải là bạn học Dụ Du sao? Hiếm lắm mới thấy cậu xuất hiện ở đây đấy.”

Vừa bước vào cửa, tôi liền nghe thấy giọng nói trêu chọc của cô chủ phòng khám, cũng là bạn thân của tôi.

Không để ý đến cô ấy, tôi trầm giọng nói: "Mau giúp nó đi."

Lúc này, bạn thân mới chú ý đến mèo vằn trong lòng tôi: "Mẹ nó, là đứa thất đức nào đã làm chuyện này vậy? Bà đây phải xử đẹp nó!"

Cô ấy lập tức phân phó nhân viên: "Chuẩn bị phẫu thuật đi, nhanh lên!”

Tôi ngồi chờ bên ngoài, Hề Hề do dự hỏi: "Em và cô gái đó...?"

"Bạn thân."

Nhắc đến cô ấy, giọng tôi bất giác trở nên dịu dàng hơn: "Phòng khám thú y này là cô ấy mở cho tôi, bởi vì biết tôi thích động vật."

Dư Sinh - Dành tặng cậu một cuộc đời.

Đó là cái tên mà tôi đặt cho con mèo đầu tiên của mình.

Sau này, khi nó qua đời, cô ấy lại lấy cái tên đó để đặt cho phòng khám.

"Thì ra là vậy."

Hề Hề không hỏi thêm gì nữa.

Sau khi phẫu thuật kết thúc, bạn thân nói với tôi rằng ca phẫu thuật diễn ra rất thành công.
 
Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Chương 6: Chương 6



Vết thương trên đầu mèo vằn đã được khâu lại, chân cũng đã được nẹp cố định.

Nếu như hồi phục tốt thì cái chân đó vẫn có thể hoạt động lại bình thường.

Nhưng dù sao thì cũng đã gãy xương, vậy nên vẫn cần khá nhiều thời gian để dưỡng thương.

"Nó tạm thời chưa thể về nhà với cậu, cứ để nó ở lại đây đi, tớ sẽ chăm sóc nó thật tốt."

Thuốc mê vẫn còn tác dụng, mèo vằn ngủ ngon lành.

Ánh mắt tôi trở nên dịu dàng hơn hẳn: "Được. Làm phiền cậu rồi."

Cô ấy véo nhẹ má tôi, nhướng mày nói: "Giữa chúng ta còn cần khách sáo à?"

"Ừ."

Chúng tôi hàn huyên một lúc lâu.

Sau đó bạn thân lại tiễn tôi ra cửa, lúc chúng tôi đang chào tạm biệt nhau, thì đột nhiên một bóng đen lớn phủ xuống đầu tôi.

Tôi ngước mắt lên.

Giọng nói của người con trai trong trẻo mà lạnh lùng, “Dụ Du, tôi có chuyện muốn nói với cậu. Chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không ?”

Người đó mặc một chiếc áo phao nhăn nhúm, ngón tay vô thức siết chặt hai bên người.

Thấy tôi không trả lời, cậu ta liền bổ sung: "Tôi có thể giúp cậu."

Tôi nhìn Hứa Lũng.

Phớt lờ ánh mắt trêu chọc của bạn thân, tôi mỉm cười gật đầu: "Được thôi."

Con mồi tự dâng đến cửa, sao có thể không nhận?

8.

Chúng tôi tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện.

Hứa Lũng không nói gì, chỉ đưa tôi xem một đoạn video.

Nhân vật chính trong video đó là Vưu Thanh Thanh.

Sau khi ra khỏi cổng trường, cô ta đột nhiên dừng lại để nghe điện thoại.

Không biết là ai gọi đến, nhưng sau khi nghe xong, Vưu Thanh Thanh liền tức giận dậm chân xuống đất

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Lúc này, mèo vằn xuất hiện.

Vưu Thanh Thanh nhìn quanh một lượt, thấy không có ai liền tiện tay nhặt một hòn đó lớn.

Bộp.

Cô ta thẳng tay ném xuống.

Tiếng mèo kêu thảm thiết vang lên, Vưu Thanh Thanh vẫn không có ý định dừng lại.

Cô ta tiến đến gần mèo vằn, thản nhiên giơ chân đá mạnh vào nó.

Đá một cú vẫn chưa đủ, Vưu Thanh Thanh lại túm lấy tai con mèo, nhấc lên rồi tàn nhẫn ném xuống đất.

Làm xong tất cả, cô ta phủi tay rồi ung dung rời đi.

"Đây...đây còn là Vưu Thanh Thanh sao?"

Tôi phớt lờ sự kinh ngạc của Hề Hề.

Tim tôi càng đập nhanh hơn.

Vưu Thanh Thanh…cuối cùng cũng đã để lộ sơ hở rồi!

Còn Hứa Lũng…

Tôi giữ vẻ mặt bình thản: "Nói đi, cậu muốn gì từ tôi?"

Thay vì ngăn cản Vưu Thanh Thanh, cậu ta lại chọn cách quay lại video.

Phát hiện ra tôi cứu mèo vằn, còn cố tình theo dõi tôi tới tận phòng khám này.

Thật khó để tin nếu cậu ta không có ý đồ gì khác.

Hứa Lũng nhún vai: “Quả nhiên là người thông minh.” "Đoạn video này không có ý nghĩa gì đối với tôi, nhưng với cậu thì lại có tác dụng rất lớn."

Tôi không muốn dây dưa với cậu ta, liền nói thẳng: "Nói điều kiện đi."

Hứa Lũng thản nhiên: "Tôi thiếu tiền."

"Bao nhiêu tiền?"

Cậu ta đưa ra một con số.

Trong phạm vi tôi có thể chấp nhận, tôi liền gật đầu: "Được."

"Thêm Wechat đi."

Tôi nhanh chóng chuyển tiền, Hứa Lũng liền gửi đoạn video cho tôi.

Lúc tôi chuẩn bị quay người rời đi.

"Đợi một chút!"

Tôi nhướn mày: "Cậu còn gì muốn nói nữa?"

"Cậu định…làm gì với con mèo đó?" Cậu ta ngập ngừng một chút rồi hỏi.

Hứa Lũng đang lo lắng điều gì?

Có phải sợ tôi sẽ làm hại mèo vằn không?
 
Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Chương 7: Chương 7



À, tôi nhớ ra rồi.

Lần đầu tiên nam chính để ý đến nữ chính là khi thấy cô ấy cố gắng mang theo cơ thể bị thương đi cho mèo ăn.

Hóa ra cậu ta cũng là một người yêu mèo sao?

Nhận thức này khiến tôi không thể không nhìn Hứa Lũng bằng con mắt khác.

Tôi thẳng thắn nói: "Nuôi nó."

"Ra vậy."

Cậu ta đặt tay lên miệng, cười nhẹ nói: "Cậu thật tốt bụng."

Tôi bật cười.

Đây là lần đầu tiên có người khen tôi như vậy.

Từ nhỏ đến lớn tôi toàn bị mắng là điên khùng hoặc độc ác thôi, chưa có ai khen tôi tốt bụng cả.

Tôi nghiêng đầu, đưa ngón cái lên, nhìn Hứa Lũng với ánh mắt đầy khen ngợi: "Cậu có mắt nhìn thật đấy!"

Cũng rất có tương lai.

9.

Sau khi trò chuyện kết thúc, tôi trở về nhà.

Vừa bước vào cửa, tôi liền nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ chói tai.

Tôi nhìn xuống chân.

Là chiếc bình sứ mà tôi yêu thích nhất.

Cả người tôi chợt khựng lại.

Tôi cố ép bản thân bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trên sofa.

Không do dự mở miệng, “Ông có ý gì đây?”

Ông ta tỏ vẻ bất mãn, “Tao có thể có ý gì chứ? Với thái độ này của mày, tao đâu dám có ý gì!”

“Chỉ là bây giờ mày trưởng thành, cánh cũng cứng cáp rồi, chuyện gì cũng dám nói ra ngoài.”

Tôi lặng lẽ lắng nghe.

Xem ra người ba thân yêu này của tôi đã biết chuyện hôm nay rồi.

Có điều tôi cũng không muốn bị mắng.

Tôi cười khẩy: “Ông nói cánh tôi cứng rồi? Làm sao? Chẳng lẽ lời tôi nói có gì sai à? Vưu Thanh Thanh chẳng lẽ không phải con gái của ông sao?”

“À~” Tôi giả vờ như vừa bừng tỉnh, trêu chọc nhìn mẹ của Vưu Thanh Thanh, giọng điệu đầy khiêu khích: “Hoá ra cô ta không phải à…không phải chứ, nếu vậy thì, ba à…chiếc mũ trên đầu ba cũng xanh lắm đấy.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Sắc mặt Dụ Lịch lập tức tối sầm lại, "Dụ Du!"

“Đừng giận, đừng giận.” Mẹ của Vưu Thanh Thanh vội vàng giữ chặt lấy tay ông ta, nhẹ giọng an ủi, “Hôm nay Du Du tâm trạng không tốt, nói mấy lời này chỉ để chọc giận anh thôi. Anh đừng để bụng mà.”

“Giận quá sẽ tổn hại sức khoẻ đấy.”

Dụ Lịch vỗ ngực, rõ ràng là sắp bị tức ch: "Em xem, nó có điểm nào giống một đứa con gái hay không? Con gái nào lại nói chuyện với ba mình như thế?”

Tôi lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nhìn mà xem, người phụ nữ đó thật là hiền thục biết bao.

Quả thật là trước đây, mỗi lần tâm trạng không tốt thì tôi liền tìm cơ hội cãi nhau với Dụ Lịch. Dù sao thì ông ta cũng chính là người phản bội mẹ tôi trước.

Nếu như Vưu Mai đã đội cho tôi một cái mũ.

Tôi dĩ nhiên phải đón nhận rồi, “Ồ? Kỳ lạ nhỉ, nhà mình đâu có nuôi chó, sao tôi lại nghe thấy tiếng chó sủa vậy?” Sắc mặt Vưu Mai lập tức tái xanh.

Dụ Lịch cũng đột ngột đứng bật dậy, tức giận lao về phía tôi.

Tôi nhếch môi, nở một nụ cười đầy châm chọc: "Ba nên kiềm chế cảm xúc một chút đi. Nhắc cho ba nhớ, căn nhà này là do tôi đứng tên đấy. Nếu ba không cẩn thẩn…làm tôi khó chịu, thì tôi hoàn toàn có quyền đuổi mấy người ra khỏi đây đấy.”
 
Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Chương 8: Chương 8



Lúc Vưu Mai bế đứa con một tuổi đến tận nhà đòi quyền lợi, ông nội tôi cũng có mặt ở đó.

Hôn nhân giữa mẹ tôi và Dụ Lịch thực chất là một cuộc hôn nhân mang tính thương mại.

Mẹ tôi là tiểu thư khuê các, bà rất dịu dàng và đoan trang. Đối với cuộc hôn nhân này, bà ít nhiều cũng có vài phần tình cảm với Dụ Lịch.

Vậy nên ngày hôm ấy, khi phát hiện ra Dụ Lịch đã có một đứa con riêng, mẹ tôi bị khó sinh, suýt chút nữa không qua khỏi.

Lúc tỉnh lại, sức khoẻ của bà cũng đã yếu đi rất nhiều.

Vì để bù đắp cho mẹ và tôi, cũng là để tiện giải thích với gia đình nhà ngoại, ông nội đã quyết định để tôi đứng tên tất cả tài sản trong nhà.

Xem như là cho tôi một chỗ dựa vững chắc, để mẹ tôi cảm thấy an tâm.

Dụ Lịch híp mắt lại: "Con khốn, lông còn chưa mọc đủ mà đã bắt đầu dám đe doạ tao à?”

Tôi nhướn mày, khóe miệng khẽ cong lên: "Không được sao?"

"Dụ Du, mày có còn coi tao là ba của mày không?"

10.

Tôi không lên tiếng.

Bầu không khí căng thẳng đến mức gần như không thở nổi, Vưu Mai kéo tay áo Dụ Lịch, liên tục chớp mắt ra hiệu với ông ta.

Tôi cảm thấy khó chịu, ai cũng đừng mong vui vẻ.

“Mắt không tốt thì đi khám mắt đi, bà tưởng mình là hồ ly tinh à, chỉ cần chớp mắt là có thể quyến rũ người khác?”

Giây tiếp theo, tôi gật đầu rồi lại lắc đầu, nghiêm túc nói, “Không đúng, hình như bà đúng là hồ ly tinh đấy, nếu không thì làm sao có thể mê hoặc người ba trên danh nghĩa của tôi tới mức rối loạn như vậy?”

Dụ Lịch tức giận đến mức sắp bốc hỏa: “Im miệng lại cho tao!”

Vưu Thanh Thanh không biết từ đâu lao ra, mắt ngấn lệ, “Du Du, em đừng nói về mẹ chị như vậy nữa. Mẹ cũng là bị ép đến đường cùng nên mới tìm đến ba mà thôi, nếu em cứ muốn nổi giận, vậy thì trút giận lên người chị đi.”

Vưu Thanh Thanh "buồn bã" lau đi những giọt nước mắt mà theo tôi là hoàn toàn không tồn tại.

Cô ta khẽ nức nở: "Nếu tính theo thứ tự thời gian, mẹ chị mới là người quen ba trước mà..."

"Nếu không phải vì ông nội…sao mẹ chị lại phải chấp nhận bị tổn thương, bị em làm nhục chứ?”

“Xin em đấy, tha cho mẹ con chị đi mà.”

Nói xong những câu đó, Vưu Thanh Thanh lập tức oà khóc nức nở.

Dụ Lịch thương cảm vỗ nhẹ lưng cô ta: "Đừng cầu xin nó! Nó là cái thá gì chứ? Chỉ là một đứa không có lương tâm thôi."

Ông ta tức giận nhìn tôi: "Dụ Du, mày có thể học hỏi Thanh Thanh một chút không? Thanh Thanh tốt như vậy, sao mày cứ phải bắt nạt con bé?”

Tôi thảnh thơi ngồi thưởng thức màn kịch này.

Dụ Lịch đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng: "Nếu mày vẫn tiếp tục bắt nạt con bé, vậy thì đừng nhận tao là ba nữa!”

Tất cả những gì ông ta làm nãy giờ, chắc cũng là để nói ra câu này thôi.

Hay lắm, dù sao tôi cũng không cần người ba này!

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Dụ Lịch còn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã ngắt lời, “Được!”

Ông ta ngẩn người một chút, nhưng ngay lập tức phản ứng lại, mặt đỏ bừng: "Tao sẽ cắt đứt quan hệ cha con với mày! Từ giờ trở đi, tao không còn là cha của mày nữa!"

"Được.”

Có lẽ là do tôi trả lời quá nhanh chóng, Dụ Lịch ngạc nhiên đến sững sờ.

Ngược lại với ông ta, trong mắt hai mẹ con Vưu Mai lại thoáng lên một tia vui mừng.

Để tôi nghĩ xem.

Chuyện gì mà khiến bọn họ vui mừng như vậy nhỉ?

Trong lòng tôi mơ hồ có một suy đoán.

Tôi khẽ thở dài: "À đúng rồi, nếu ông không muốn làm ba tôi nữa, có thể rời khỏi nhà tôi được chưa?"

Dụ Lịch vừa định mở miệng mắng tôi thì Vưu Mai lại kéo tay áo ông ta, dùng ánh mắt ra hiệu.

Dụ Lịch hiểu ý, hừ một tiếng: "Dụ Du, tốt nhất sau này mày đừng hối hận."

"Sẽ không đâu."

Tôi chỉ thấy nhẹ nhõm mà thôi.
 
Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Chương 9: Chương 9



Chưa đầy một tiếng sau, một nhà ba người bọn họ đã thu dọn xong đồ đạc của mình.

Tôi cảm thấy thật buồn cười.

Rõ ràng đã chuẩn bị sẵn đồ đạc và vội vã muốn rời đi rồi, thế mà còn phải diễn vở kịch mình là nạn nhân ngay trước mặt tôi.

Đây là trò hề đi kèm à?

Khi Dụ Lịch chuẩn bị ra khỏi cửa, tôi ngồi sofa lười biếng nói, “À đúng rồi, tôi quên nói."

Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, tôi kiêu ngạo lên tiếng:

"Ông không phải là ba của tôi, tôi đây mới chính là ba của tôi!"

11.

Cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Hề Hề thở dài: "Vừa nãy em cũng thật khổ!"

Tôi nhẹ nhàng nói: "Sao, cuối cùng cũng dám lên tiếng rồi à?"

Khi nãy, trong lúc bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, Hề Hề lại chẳng nói được câu nào.

Chị ấy có chút xấu hổ: "Là tại chị ngốc nghếch, không biết nói gì, cũng không biết làm gì để giúp em, nên không dám mở miệng."

"Đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý trách chị đâu."

Tôi nhún vai.

“Đúng rồi, Hề Hề, tôi muốn hỏi chị cái này. Chị đã đọc qua tiểu thuyết rồi, vậy chị có biết Vưu Thanh Thanh làm thế nào mà biết được thân thế của Hứa Lũng không?”

Hề Hề ngẩn người một chút.

Chị ấy đã hiểu ra ý của tôi, sắc mặt lập tức trở nên phức tạp.

“Trong tiểu thuyết, lúc Vưu Thanh Thanh và Hứa Lũng ở bên nhau, Hứa Lũng đã nhận lại ba mẹ ruột rồi. Khi đó cô ta không biết thân thế của Hứa Lũng, sau hai năm yêu đương mới biết.”

Tôi ngạc nhiên: "Chẳng lẽ không có tình tiết gì khác à?"

"Không có."

Nếu vậy thì thật kỳ lạ.

Tài sản mà ông nội để lại đều đứng tên tôi, Dụ Lịch chắc chắn sẽ không nỡ rời đi dễ dàng như vậy.

Mặc dù bản thân ông ta cũng có tiền, nhưng ai lại không muốn có thêm chứ?

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Nếu nắm được tôi trong tay, quãng đời còn lại của ông ta sẽ càng thoải mái hơn.

Vậy rốt cuộc là lý do gì khiến ông ta bỏ rơi tôi?

Không phải là Vưu Thanh Thanh đã biết được thân thế của Hứa Lũng, muốn quyến rũ cậu ta để đảm bảo cả đời không lo thiếu thốn sao?

Vậy còn có thể là gì nữa?

Tôi không nghĩ ra được, bèn quyết định không nghĩ nữa.

12.

Tôi vào diễn đàn trường.

Quả nhiên, chuyện của tôi và Vưu Thanh Thanh đã trở thành chủ đề nóng.

Diễn đàn đã có mấy nghìn bài viết, tất cả đều đang bàn tán xôn xao về chuyện của chúng tôi.

[Có thật không vậy? Những gì Dụ Du nói rốt cuộc có phải thật hay không?]

[Là giả đó! Vưu Thanh Thanh vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, tính cách lại mạnh mẽ, sao có thể là kiểu người phá vỡ hạnh phúc của người khác được chứ? Tôi sẽ luôn ủng hộ nữ thần Thanh Thanh.]

[Thật ra tôi đã nghi ngờ chuyện của Vưu Thanh Thanh từ lâu rồi, dù sao thì hành động của Dụ Du cũng…quá rõ ràng đi.]

[Tôi nghĩ là thật đấy. Vừa nhập học thì Dụ Du đã bắt đầu nhằm vào Vưu Thanh Thanh rồi, nói rằng trước kia hai người chưa từng quen biết thì cũng không hợp lý lắm.]

[Tôi không quan tâm chuyện thật hay giả, dù sao tôi sẽ luôn đứng về phía Vưu Thanh Thanh. Còn Dụ Du chỉ là một đứa du côn, không chịu học hành, suốt ngày đi cùng đám bạn bè xấu để bắt nạt người khác thôi.]

[Này bạn gì ơi, tôi đã tiếp xúc với Dụ Du rồi. Cô ấy rất tốt, là một cô gái tỉnh táo. Hơn nữa, thực tế là cô ấy chỉ bắt nạt mỗi Vưu Thanh Thanh thôi.]

[Tôi không kìm được mà nghĩ đến lý thuyết “nạn nhân có tội” đấy (nếu sai thì tôi xin lỗi). Tại sao Vưu Thanh Thanh lại bị bắt nạt? Có ai tự nhiên lại bị bắt nạt mà không có lý do hay không? Chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó chứ!]

Khi diễn đàn còn đang tranh luận sôi nổi, một bài viết đã được đẩy lên đầu trang.
 
Back
Top Bottom