Đô Thị  Khi Người Thân Trở Thành Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
499,079
0
36
AP1GczNoU3mTeQplKK61SkXBGlmY-CdLasANDX0Fi2iEip8f2g9l6dWs7rnzuzs866b6d1LEfowuBy2aj3CCVs_tc7oYrs_pr47tAnqo2nmDcwFPj1Y2bTZl-RG7IRw-qR0cimhQCD_MMF3MslKFKzKxB8v2=w215-h322-s-no-gm

Khi Người Thân Trở Thành Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Tác giả: Phù Quang/扶光
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tác giả: 扶光

Thể loại: Nữ Cường, Vả Mặt, Gia Đình, Tổng Tài

Team dịch: Nhân Mã Hoa Cát

Giới thiệu:

Hôm nhảy xuống biển tự sát, tôi đã bị bắt cóc.

Tên cầm đầu bọn bắt cóc gọi hết danh bạ của tôi, nhưng không ai nghe máy.

Tôi bất lực: "Không ai cứu tôi đâu, anh cứ giết tôi đi."

Tên cầm đầu bọn bắt cóc tức giận đến nghiến răng, ngược lại còn chuyển vào tài khoản của tôi năm mươi triệu tệ.

"Tiền thuê đã trả rồi, giờ cô thuộc về tôi."

Tôi: "?"​
 
Khi Người Thân Trở Thành Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 1


Khi nước biển sắp ngập đến đùi, tôi chụp một tấm selfie và đăng lên trang cá nhân.

【Hóa thân thành một con cá tự do.】

Sau khi đăng xong, tôi hít sâu một hơi.

Ngay khi chuẩn bị lao đầu xuống biển, lòng bàn tay tôi chợt cảm nhận được một sự rung nhẹ.

Tôi giơ lên xem, đó là cuộc gọi video từ anh trai tôi, Phương Hàn Phong.

Có lẽ tôi muốn nhìn lại người thân này, người mà sau tám năm xa cách, chúng tôi mới gặp lại nhau, trước khi chết.

Tôi bấm nút nhận cuộc gọi.

Ngay khoảnh khắc kết nối, giọng của Phương Hàn Phong hòa cùng tiếng sóng biển đập vào tôi.

"Em lại phát điên gì nữa vậy?!”

Chẳng phải chỉ bảo em ra ngoài mua cho Nhạc Nhạc cái bánh kem thôi sao, có đáng không? Suốt ngày không tìm cái c.h.ế.t thì em chịu không nổi à?"

Từng chữ, từng lời của anh ta, như đè nặng đến mức tôi không thở nổi.

Từ khi tôi trở về nhà họ Phương, người anh trai có chung huyết thống này chưa từng đối xử tốt với tôi, lúc nào cũng thiên vị cô gái tên Tô Nhạc kia một cách vô lý.

Dường như người đối diện đã hết kiên nhẫn, anh ta vứt lại một câu:

"Em muốn c.h.ế.t ở đâu thì chết, trước khi c.h.ế.t nhớ chặn cái bài đăng xui xẻo đó lại, đừng để Nhạc Nhạc nhìn thấy."

Rồi anh ta cúp máy.

Ở góc cuối cùng của cuộc gọi video, dưới ánh đèn ấm áp màu vàng nhạt, Tô Nhạc đội mũ sinh nhật, bố mẹ ngồi quanh cô ấy, thắp những ngọn nến hồng trên chiếc bánh sinh nhật.

Họ trông như một gia đình thực sự.

Nhưng rõ ràng...

Tôi mới là con gái ruột của bố mẹ, là em gái ruột của anh ấy cơ mà.

Hôm nay, cũng là sinh nhật của tôi mà.

……

"Ôi trời! Thật sự là người sao, tôi tưởng đó là quả bóng đang tắm bồn nữa chứ!"

"Nói nhảm, cậu cận tám trăm độ khác gì mù đâu."

Khi tôi còn đang sững sờ, không biết từ đâu có một đám người lao ra từ bờ biển, nói loạn cả lên và vây quanh tôi.

Đến khi tôi hoàn hồn lại, thì đã bị kéo lên bờ, trên người còn bị buộc nhiều lớp dây.

Người đứng đầu nhóm đó hơi nhướn mày với vẻ hứng thú, cười để lộ chiếc răng nanh.

Anh ta nói đầy trêu chọc: "Xin lỗi, bắt cóc."

Tôi cúi đầu cười khổ.

"Anh g.i.ế.c tôi đi."

"......"

Rõ ràng là người đó đang sững sờ.

Một lúc sau, ánh mắt anh ta rơi vào n.g.ự.c tôi.

Quần áo ướt đẫm do bị ngâm trong nước biển, dính chặt vào da.

Tôi ngẩng đầu hoảng hốt, chẳng lẽ anh ta định c**ng b*c tôi sao?!

Theo phản xạ, tôi che n.g.ự.c lại và chạm vào một v*t c*ng.

Tôi khựng lại, đó là chiếc dây chuyền mà mười năm trước một người phụ nữ ở trại trẻ mồ côi tặng tôi.

Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc dây chuyền, cổ họng khẽ động, không rõ là cảm xúc gì.

Tôi gượng cười.

"Anh à, không thể đưa cái này cho anh được."

"Nhưng anh không cần phải g.i.ế.c tôi đâu, để tôi tự nhảy xuống biển, được không?"

Anh ta không để ý đến tôi, cầm lấy điện thoại của tôi, quét qua mặt tôi để mở khóa.

Tôi đờ đẫn nhìn anh ta gọi số đầu tiên trong danh bạ của tôi.

Chuông reo mãi mà không có ai nghe máy.

Số thứ hai, số thứ ba... cho đến số cuối cùng.

Cũng đều như vậy.

Sắc mặt của tên cầm đầu bọn bắt cóc càng lúc càng trở nên khó coi.

Anh ta nhíu mày, giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh tôi đang bị trói chặt, rồi đăng một trạng thái lên trang cá nhân.

【Bắt cóc, năm mươi triệu, nếu không sẽ vứt xuống biển】

Danh sách bạn bè trên WeChat của tôi không nhiều.

Chủ yếu là bố mẹ, anh trai và vài người bạn cùng lớp.

Tổng cộng không quá mười người.

Sau khi bài đăng được đăng không lâu, có một tin nhắn bật lên.

Từ người mà tôi lưu tên là anh trai, Phương Hàn Phong. Lần đầu tiên trong đời anh ấy trả lời tin nhắn của tôi, nhưng mà với hai chữ—

【Cảm ơn.】

"......"

Cảm ơn cái quái gì chứ.

Tôi bất lực nói: "Anh thấy chưa, không ai cứu tôi cả."

Đột nhiên ánh mắt của tên cầm đầu bọn bắt cóc tối sầm lại, anh ta liếc tôi một cái rồi nhặt cái ví rơi bên cạnh tôi.

Trong đó có chứng minh thư của tôi và một chiếc thẻ ngân hàng.

Số tiền ít ỏi trong thẻ chắc anh ta không thèm để mắt đến, tôi cũng chẳng muốn mất công nói mật khẩu làm gì.

Dù sao c.h.ế.t sớm hay muộn cũng là chết.

Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần để bị giết.

Chờ mãi không thấy động tĩnh gì, tôi khẽ mở một mắt ra để xem tình hình.

Và ngay lúc đó, tôi suýt nhảy dựng lên.

Điện thoại của tôi đang được anh ta giơ trước mặt tôi, màn hình sáng lên hiển thị một tin nhắn.

【Số đuôi 7989... tài khoản nhận 50,000,000 tệ.】

Tôi trợn tròn mắt, đếm mấy lần số không.

Năm mươi triệu!

Cả năm mươi triệu!

Tôi không tin nổi nhìn anh ta.

Chỉ thấy đôi môi mỏng của người đàn ông hơi mím lại, anh ta ghé sát tai tôi cười khẽ:

"Tiền chuộc đã trả, giờ em là của anh rồi."
 
Khi Người Thân Trở Thành Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 2


Tôi đã từng nghe nói đến chuyện bắt cóc.

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy tên cầm đầu bọn bắt cóc tự bỏ tiền túi ra để trả tiền chuộc cho con tin.

Cho nên khi bị kéo lên ghế phụ lái, đầu óc tôi vẫn còn đang mơ màng.

"Ngâm đến ngu người rồi à?"

"Quên giới thiệu, tôi là Chu Hạnh Trạch."

Ồ.

Tôi đáp lại anh ta bằng một cái hắt hơi, mặt mũi trắng bệch như một con ma nước.

Điều hòa trong xe thổi khiến tôi vô thức kéo chặt quần áo lại.

Nhưng quần áo ướt nhẹp, chẳng có tác dụng gì.

Chu Hạnh Trạch nhíu mày nhìn tôi, lặng lẽ tăng nhiệt độ điều hòa lên, rồi lái xe đến thẳng bệnh viện.

......

Khi đến bệnh viện, điều tôi không ngờ tới là Tô Nhạc, người đáng lẽ ra đang ở nhà tổ chức sinh nhật, lại xuất hiện cùng với Phương Hàn Phong ở đây.

Còn có bố mẹ cũng vội vã đến.

Từ bờ biển đến trung tâm thành phố mất nửa tiếng.

Chu Hạnh Trạch phát hiện tôi có vấn đề liền liên lạc với người mang theo quần áo sạch đợi sẵn ở cửa bệnh viện.

Giờ thì tôi đã thay xong quần áo trong xe.

Phương Hàn Phong nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi hừ lạnh một tiếng.

"Diễn xong chưa?”

"Em có biết Nhạc Nhạc lo lắng cho em thế nào không? Con bé không màng chúng tôi ngăn cản, cứ khăng khăng đòi ra biển tìm em!"

Tô Nhạc ho nhẹ một tiếng đúng lúc, mái tóc lòa xòa che trán, đôi mắt rưng rưng đầy nước.

Cô ấy kéo nhẹ tay áo của Phương Hàn Phong: "Anh à, đừng trách em gái Đạm Nguyệt.”

"Cô ấy trách em cướp đi sự yêu thương của mọi người, không thích em, nhưng em không oán cô ấy."

Phương Hàn Phong thấy vậy, lòng đau không chịu nổi.

Rồi khi nhìn tôi, ánh mắt lại đầy vẻ khó chịu.

"Nếu không phải vì em, Nhạc Nhạc đâu phải bị gió lạnh làm cảm, rồi phải vào bệnh viện như thế này?"

Trái tim tôi thắt lại.

Thì ra anh ta biết.

Anh ta biết rằng tháng mười ở Giang Thành rất lạnh, cũng biết rằng bờ biển về đêm còn lạnh hơn.

Nhưng anh ta lại không nhìn thấy mái tóc của tôi đang ướt sũng, nhỏ từng giọt nước trên trán.

Nếu không thương yêu tôi, tại sao mười năm trước họ lại đưa tôi từ trại trẻ mồ côi về nhà?

Là lương tâm cắn rứt sao?

Hay chỉ muốn một công cụ có thể mang lại lợi ích cho họ?

"A... hắt xì!"

Một cơn gió thổi qua, tôi không nhịn được hắt hơi liên tục, người run rẩy không ngừng.

Không muốn dây dưa với họ thêm nữa, tôi xoay người muốn rời đi, nhưng bất ngờ cảm thấy vai mình nặng trĩu.

Chu Hạnh Trạch đặt chiếc áo khoác của anh ta lên vai tôi.

Anh ta nhẹ nhàng nói, giọng điệu lạnh nhạt.

"Đi đâu, bệnh còn chưa khám xong."

Sắc mặt Phương Hàn Phong thay đổi, ánh mắt lướt qua tôi và Chu Hạnh Trạch, mày càng nhíu chặt.

Im lặng khoảng bốn, năm giây, đột nhiên anh ta cười nhạo.

"Em lại đang diễn trò gì nữa đây?"

Anh ta mở điện thoại, đưa cho tôi xem bài đăng trên trang cá nhân.

Rồi như vừa bừng tỉnh, anh ta chỉ vào Chu Hạnh Trạch.

"Người này chẳng lẽ chính là kẻ bắt cóc em sao?

"Sao? Bây giờ định diễn tiếp vở kịch "Tên bắt cóc bá đạo yêu tôi" à?

"Nhảy xuống biển, bắt cóc, giả bệnh, Phương Đạm Nguyệt! Diễn cũng phải có chừng mực.

"Sao em không học tập Nhạc Nhạc..."

"Học gì?" Chu Hạnh Trạch đột ngột cắt ngang, đôi mắt lạnh lùng lướt qua Tô Nhạc, khẽ cười nhạt: "Học cô ấy cách giả nai sao?"

Tô Nhạc bị lời chế nhạo bất ngờ làm cho ngẩn người, mắt đỏ hoe ngay, nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống không ngớt.

Phương Hàn Phong cau mày ngay: "Cậu..."

Vừa định nói điều gì đó, anh ta đã bị một câu của Chu Hạnh Trạch chặn lại.

"Cậu gì? Uống trà xanh nhiều quá nên nói năng cũng không rõ ràng à?"

Phụt.

Tôi không nhịn được, bật cười.

Tôi bị sốt, tình hình có chút phức tạp nên đã làm thủ tục nhập viện.

Chu Hạnh Trạch khoanh tay đứng dựa vào tường, giọng điệu thoáng chút trêu chọc.

"Em không có miệng à?

"Anh ta đã nói em như thế, sao không mắng lại?"

Tôi mím môi, không nói gì.

Không phải là không muốn phản kháng, chỉ là mười năm qua, lần này đến lần khác, tôi đã mệt mỏi.

Mệt mỏi đến mức khiến tôi cảm thấy rằng, trên đời này chẳng còn ai hay điều gì đáng để tôi lưu luyến nữa.

Tôi đã từng cố gắng, từng hèn mọn cầu xin tình yêu của họ, biết bao lần nhẫn nhịn chịu đựng.

Nhưng thứ tôi nhận được chỉ là những lời trách móc và ánh mắt ngày càng đầy chán ghét.
 
Khi Người Thân Trở Thành Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 3


Niềm hy vọng được trở về nhà sau khi bị bắt cóc bao nhiêu sâu đậm, thì giờ đây sự thất vọng cũng sâu sắc bấy nhiêu.

Đôi khi tôi nghĩ, thà không trở về còn hơn.

Ít nhất, tôi còn có thể mơ.

Mơ về... giấc mơ được gia đình che chở, bảo bọc.

Chu Hạnh Trạch liếc nhìn cổ tay tôi, rồi nhanh chóng rời mắt, có chút lúng túng nói thêm.

"Tôi... tôi không có ý trách em đâu."

Trên cổ tay trắng nõn của tôi, những vết sẹo cũ mới chằng chịt như những nhánh cây.

Có một vết là mới đóng vảy gần đây, nhưng lúc nãy, khi đối mặt với Phương Hàn Phong, tôi không nhịn được mà gãi, giờ lại rỉ máu.

Chu Hạnh Trạch sờ sờ mũi, rồi ra khỏi phòng bệnh.

Anh ta vừa rời đi, mẹ tôi đã mang theo chiếc bánh kem bước vào phòng.

"Nguyệt Nguyệt à."

Bà đặt bánh kem lên bàn nhỏ bên giường, ngồi xuống bên cạnh và nắm lấy tay tôi.

"Mẹ suýt quên mất, hôm nay là sinh nhật của con."

Giọng nói mang theo sự dịu dàng đã lâu rồi tôi mới nghe lại.

Nghĩ lại, đã mười tám năm rồi tôi không tổ chức sinh nhật.

Lúc tôi tròn bốn tuổi, trên đường đi đến công viên giải trí thì bị bắt cóc.

Phương Hàn Phong từng kể, sau khi tôi mất tích, mẹ thường ôm bức ảnh của tôi mà khóc, rồi bố mẹ liên tục trách móc lẫn nhau.

Cho đến khi Tô Nhạc xuất hiện, cô ấy đã giúp họ thoát khỏi sự đau khổ.

Phương Hàn Phong còn nói, Tô Nhạc giống như một mặt trời nhỏ, soi sáng cho gia đình tan vỡ của họ.

Còn sự tồn tại của tôi, đứa con gái ruột, ngược lại chỉ khiến họ nhớ về những cuộc cãi vã không đáng có năm xưa.

"Con sao vậy, Nguyệt Nguyệt, con còn thấy khó chịu à?"

Mẹ dùng mu bàn tay áp lên trán tôi kiểm tra.

Giống như cách một người mẹ và con gái bình thường, gần gũi với nhau.

Nhưng tôi không thể cảm thấy vui vẻ nổi.

Sự quan tâm đến muộn còn rẻ hơn cả cỏ dại.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi tôi trở về, mẹ mới quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của tôi.

"Nhạc Nhạc vẫn còn chút buồn."

Mẹ nhìn nét mặt của tôi, chậm rãi nói tiếp: "Con có thể nhờ bạn của con, xin lỗi Nhạc Nhạc được không?"

Ha.

Thì ra sự quan tâm đến tôi, chỉ là để tạo đà cho Tô Nhạc.

Tôi cười tự giễu, nén lại nỗi đắng cay trong lòng, rồi nhẹ nhàng nói.

"Bây giờ đã là rạng sáng rồi.

"Ngày sinh nhật của con đã qua rồi."

Sắc mặt mẹ khẽ thay đổi: "Con đang trách mẹ không ở bên con trong ngày sinh nhật sao?”

"Hôm nay cũng là sinh nhật của Nhạc Nhạc, chúng ta ở bên con bé thì có gì sai?"

"Vậy còn con?" Tôi ngước mắt nhìn người mẹ này, người vì người khác mà lo lắng đến xoay vòng vòng.

Từng chữ, từng lời: "Vậy còn con thì sao?"

Mẹ sững người, như thể bà chưa bao giờ nghĩ đến câu hỏi này.

Nhưng bà vẫn cố chấp: "Trong những năm con không ở đây, là Nhạc Nhạc..."

"Đủ rồi!" Tôi bịt tai lại, không muốn nghe thêm nữa.

Họ luôn có quá nhiều lý do biện minh.

"Chẳng lẽ là con muốn bị bắt cóc sao?”

"Con không muốn nghe nữa, mẹ mang bánh kem về mà ở bên cô con gái yêu quý của mẹ đi."

Nhiều năm qua, vết thương này không ngừng bị cọ xát trong lòng tôi.

Đau hết lần này đến lần khác.

Đột nhiên khi vết thương ấy bị xé toạc ra, đôi mắt mẹ cũng đỏ hoe.

Nhưng cuối cùng bà không nói gì, đứng dậy, mở cửa và rời đi.

Chu Hạnh Trạch đứng ở cửa, trên tay cầm một chiếc bánh nhỏ, ôm trong lòng một con thú nhồi bông hình chú chó.

Không biết anh ta đã đứng đó bao lâu rồi.

Cho đến khi bóng dáng mẹ tôi khuất vào phòng bệnh khác, anh mới chậm rãi bước đến.

Một nụ cười thoáng qua bên khóe môi.

"Phần thưởng cho em."

Nói rồi anh ta đặt bánh xuống và nhét chú chó bông vào lòng tôi.

Có lẽ là vì đôi mắt xanh ngố ngố của chú chó trông quá buồn cười.

Tôi không nhận ra rằng khóe miệng mình đang khẽ nhếch lên.

Chu Hạnh Trạch lấy chiếc bánh nhỏ ra và đưa đến trước mặt tôi.

Tôi có chút ngạc nhiên.

"Sao anh biết hôm nay là sinh nhật tôi?"

Anh ta chớp mắt, có vẻ hơi ngỡ ngàng.

"Khi tâm trạng mẹ tôi không tốt thì thích ăn bánh ngọt.”

"Tôi nghĩ chắc phụ nữ ai cũng vậy, nên đi mua thôi."

Nói rồi anh ta gãi đầu.

"Hôm nay là sinh nhật em à, lẽ ra tôi nên mua cái to hơn."

Kem tan trong miệng, ngọt ngào.

Nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống.
 
Khi Người Thân Trở Thành Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 4


Tôi hiếm khi khóc.

Khi bị bắt cóc suốt tám năm, phải chịu đủ khổ cực, tôi không khóc.

Khi trở về nhà họ Phương, bố mẹ ruột lại thiên vị một cô gái chẳng có chút quan hệ huyết thống nào, tôi cũng không khóc.

Khi bị Tô Nhạc bày mưu kế hãm hại, bị anh trai mắng mỏ mà chẳng phân biệt phải trái, tôi vẫn không khóc.

Nhưng lúc này đây, tôi lại không thể ngăn nổi nước mắt.

Chu Hạnh Trạch xoa rối tóc tôi một cách vụng về.

"Ra viện rồi tôi sẽ bù cho em một sinh nhật khác, đừng khóc nữa."

Tôi hít hít mũi, ôm chặt con ch.ó nhồi bông trong lòng.

"Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?"

Rõ ràng trước đây chúng ta chẳng hề quen biết.

Chu Hạnh Trạch quay đầu sang hướng khác, không trả lời.

Ngày tôi xuất viện, tôi lại gặp gia đình đó.

Thái độ của bố mẹ đối với tôi đã dịu đi nhiều so với trước kia.

Chỉ có Phương Hàn Phong vẫn đứng chắn trước Tô Nhạc, trên mặt hiện rõ vẻ chán ghét mà anh ta không thèm che giấu.

Mẹ bước lên một bước.

"Nguyệt Nguyệt, đêm qua mẹ đã suy nghĩ cả đêm, đúng là chúng ta đã sai."

Bố cũng rất hiếm khi cúi đầu: "Đừng giận nữa, về nhà thôi."

Thấy tôi không trả lời, mặt Phương Hàn Phong lạnh lùng nói:

"Phương Đạm Nguyệt, bố mẹ đã xin lỗi em rồi, em còn muốn làm loạn đến mức nào nữa?"

Tôi siết chặt tay, cười lạnh lùng: "Nếu xin lỗi có tác dụng, thì những ngày tháng tôi trải qua khi về nhà họ Phương là gì?

"Chẳng lẽ chỉ là vận xui của tôi sao?"

Thực ra, khi tôi mới trở về nhà họ Phương, tuy họ có chút xa cách, nhưng ít nhất bên ngoài vẫn đối xử tốt với tôi.

Tôi nghĩ rằng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, sớm muộn gì cũng sẽ hòa nhập được vào gia đình mà tôi đã lỡ mất tám năm.

Nhưng sau đó tôi mới nhận ra, người thật sự khao khát tình thân này, từ đầu đến cuối chỉ có mình tôi.

Dưới những chiêu trò tinh vi của Tô Nhạc, ánh mắt của họ dành cho tôi dần dần nhuốm đầy sự khó chịu và thù địch.

Giống như ở trường học, Tô Nhạc luôn cố ý đưa cho tôi sữa và đồ ăn vặt đã hết hạn.

Lúc đó, tôi không hề hay biết, ngược lại còn rất vui vì nghĩ rằng mình có được một người bạn.

Cho đến một lần sau giờ tan học, bụng tôi đau quặn lên từng cơn, tôi không chịu nổi phải lao thẳng vào nhà vệ sinh.

Khi tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, trời đã tối đen.

Ngoài trời đang đổ mưa lớn, tôi cố nén cơn đau trở về nhà và chờ đón tôi là cơn thịnh nộ của Phương Hàn Phong.

Anh ta hỏi tôi tại sao không nghe điện thoại, tại sao không trả lời tin nhắn.

Anh ta và Tô Nhạc đã phải đội mưa đi tìm tôi khắp trường.

Vì chuyện đó, Tô Nhạc bị cảm.

Tôi đứng ngây người tại chỗ, bất lực nhận hết mọi cơn giận dữ của anh ta.

Điện thoại sao?

Tôi lấy lại tinh thần và định giải thích, nhưng phát hiện ra mình không tìm thấy điện thoại đâu.

"Là cái này phải không?"

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Chiếc điện thoại màu hồng lẽ ra phải nằm yên trong cặp của tôi, lúc này lại xuất hiện trong tay Tô Nhạc.

Cô ấy kêu lên một tiếng ngạc nhiên, rồi rất hiểu chuyện mà bổ sung thêm.

"Đây là chị nhặt được ở bàn đá trong khu vườn nhỏ của trường.”

"Đang lo không tìm được chủ nhân, Đạm Nguyệt mau lại xem có phải của em không?"

Phương Hàn Phong nhận ra nó ngay.

Đó là chiếc điện thoại anh ta thay ra đưa cho tôi, cả ốp lưng cũng là của anh ta, dùng rồi không cần nữa thì đưa cho tôi.

Giây tiếp theo, một cái tát vang dội rơi xuống má tôi.
 
Khi Người Thân Trở Thành Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 5


Tôi bị đánh đến mức mặt ngoảnh hẳn sang một bên.

Trong ánh nhìn lệch đi, tôi thấy màn hình khóa của điện thoại đã không biết từ khi nào bị thay thành ảnh tôi chụp chung với một cậu con trai.

Mặt mày Phương Hàn Phong tối sầm lại, hét lớn.

"Phương Đạm Nguyệt, em không biết tự trọng thì cũng không sao, nhưng nhà họ Phương cần giữ thể diện!”

"Em đã có hôn ước rồi! Hôn nhân giữa em và nhà họ Kỷ liên quan đến hợp tác sau này của nhà chúng ta, em không thể nghĩ cho chúng ta nhiều hơn một chút sao?!"

Nói xong, anh ta không quay đầu lại mà bỏ đi, không cho tôi một cơ hội nào để giải thích.

Nếu lúc đó anh ta chịu để ý hơn, anh ta đã có thể nhìn thấy rõ sự đắc ý hiện lên trên gương mặt xinh đẹp của Tô Nhạc.

Sau khi Phương Hàn Phong rời đi, Tô Nhạc không còn che giấu nữa.

Cô ấy lắc lư chiếc điện thoại trong tay, rồi không chút do dự ném mạnh xuống đất.

"Cô nghĩ rằng chỉ cần trở về đây là mọi thứ sẽ thuộc về cô sao?

"Những năm qua tôi luôn ở bên họ, họ chỉ có thể là người thân của tôi."

Sau đó, Tô Nhạc lại như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đóng vai cô gái nhỏ rực rỡ, tỏa sáng trong mắt mọi người.

Cô ấy vẫn tiếp tục tặng tôi sữa và đồ ăn vặt trước mặt mọi người.

Và sau giờ tan học, tôi chỉ có thể lén lút ném tất cả những thứ đó vào thùng rác.

Và đúng lúc đó, cảnh tượng ấy lại "tình cờ" bị anh trai đến đón Tô Nhạc nhìn thấy.

Những hiểu lầm như vậy, tôi đã không còn nhớ rõ đã bao nhiêu lần xảy ra.

Chỉ nhớ rằng, mỗi lần Phương Hàn Phong trách mắng tôi mà không phân biệt đúng sai, thì bố mẹ tôi, người bố và người mẹ tốt của tôi, luôn đứng im lặng bên cạnh.

Ngoại trừ những ánh mắt đầy chán ghét, miệng họ chẳng khác gì đã chết, không thốt ra lấy một lời nào.

Giống như bây giờ.

Phương Hàn Phong siết chặt nắm tay, mày nhíu chặt.

Dường như anh ta không ngờ rằng tôi lại dám cãi lại, cơn giận cũng vì thế mà đến dữ dội hơn bao giờ hết.

"Nếu không phải do em tự chuốc lấy, thì gia đình này có trở thành như vậy không?”

"Kể từ khi em về nhà, có ai trong nhà không đáp ứng mọi yêu cầu của em đâu?

"Đồ ăn, quần áo, thứ nào mà không được đối đãi như cúng bà tổ?"

Nói xong, anh ta hừ lạnh một tiếng, có vẻ chắc chắn rằng tôi sẽ như trước đây, không dám phản kháng.

Nhưng Chu Hạnh Trạch không nhịn được mà cười khẩy: "Vậy bà tổ nhà các người cũng thảm thật đấy."

Nghe vậy, sắc mặt Phương Hàn Phong tối sầm lại, khó chịu như vừa nuốt phải con ruồi.

Tôi mím môi cười nhẹ: "Cái bà tổ đó, để dành cho Tô Nhạc thờ phụng đi."

"Tôi không cần nữa."

Mẹ tôi khẽ lảo đảo, giọng nói dịu dàng của bà ngập tràn sự không thể tin nổi.

"Nguyệt Nguyệt, con nói vậy là có ý gì?”

"Con không cần mẹ nữa sao?"

Phương Hàn Phong trừng mắt nhìn tôi, lông mày càng nhíu chặt hơn.

"Mẹ, đừng bận tâm đến nó.”

"Còn có hôn ước với nhà họ Kỷ, nó sớm muộn gì cũng phải trở về."

Tôi cứ nghĩ rằng gia đình này cuối cùng đã nhận ra lỗi lầm của họ.

Hóa ra, họ chỉ không muốn mất đi quân cờ liên hôn của mình mà thôi.

Tôi cúi đầu, cười nhạt.

Tôi đã chẳng còn muốn làm "bà tổ" của nhà họ nữa, tại sao lại nghĩ rằng tôi sẽ vì họ mà gả vào nhà họ Kỷ?

Yên tâm đi, hôn sự này, tôi nhất định sẽ phá hỏng nó.

Sau khi thông suốt, tôi bỗng cảm thấy việc từng đau lòng, từng tổn thương, thậm chí muốn c.h.ế.t vì gia đình này thật sự là quá ngu ngốc.

Thấy tôi cúi đầu không nói gì, Phương Hàn Phong vuốt lại áo sơ mi của mình, ngẩng đầu lên, như một con công kiêu ngạo.

Anh ta dẫn theo Tô Nhạc yếu đuối bước đi.

Ba tôi thở dài, ôm lấy mẹ, người đang trực khóc, rồi cũng bước theo họ.
 
Khi Người Thân Trở Thành Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 6


Tôi không quay lại nhà họ Phương nữa.

Số tiền chuộc mà "tên cầm đầu băng bắt cóc" này tự bỏ ra cũng đủ để tôi mua vài căn nhà rồi.

Điều bất ngờ là Chu Hạnh Trạch nhất quyết muốn tôi dọn vào căn biệt thự nhỏ của anh ta.

Anh ta nói nhận tiền chuộc của anh ta thì tôi đã là người của nhà anh ta rồi.

"Nhà" — đối với tôi đó là một từ rất xa lạ.

Có lẽ trước năm bốn tuổi, tôi cũng từng có một gia đình.

Nhưng thời gian đã quá lâu, tôi chẳng còn nhớ cảm giác ấy nữa.

Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lá rơi xào xạc, tôi bất giác thở dài: "Trời lạnh rồi."

Chu Hạnh Trạch quay đầu nhìn tôi: "Có phải đã đến lúc khiến nhà họ Phương phá sản rồi không?"

"......"

Tôi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe thấy một âm thanh sột soạt vang lên.

Giây tiếp theo, một bàn tay rắn chắc đặt lên miệng tôi.

"Mở miệng ra."

Tôi ngoan ngoãn làm theo.

Một vị ngọt bất ngờ xông thẳng vào miệng tôi.

Là kẹo.

Tôi ngạc nhiên quay lại, đối diện với gương mặt điển trai tuyệt mỹ của Chu Hạnh Trạch.

Anh quay mặt đi, ném cho tôi một gói khăn giấy, giọng điệu đầy vẻ ghét bỏ: "Đừng buồn nữa."

"Ăn kẹo rồi mà vẫn không ngăn được."

Tôi bĩu môi, qua loa lau mắt.

Không hiểu tại sao, nhìn thấy đôi tai anh ta đỏ lên vì lúng túng, tôi lại cảm thấy... có chút vui vẻ.

Câu nói của Chu Hạnh Trạch: "Đến lúc khiến nhà họ Phương phá sản rồi", tôi cứ ngỡ anh chỉ đùa.

Cho đến khi xuống xe và đến nơi, tôi mới biết.

Anh ta không chỉ không đùa, mà còn thực sự có năng lực làm điều đó.

Căn "biệt thự nhỏ" mà anh ta nói, có tầm nhìn 180 độ hướng ra biển, khu vườn lớn đến mức trông như trong một tòa lâu đài.

Tôi thực sự rưng rưng nước mắt.

Mặc dù nhà họ Phương có vị trí không tồi ở Giang Thành, nhưng so với sự giàu sang đến mức này thì quả thật còn kém xa.

Nghĩ lại tên cầm đầu băng bắt cóc cao 1m88 này, người mà có thể chuyển vào tài khoản của tôi năm mươi triệu tệ mà không thèm chớp mắt, tôi hiểu ra ngay.

Tôi đi theo sau Chu Hạnh Trạch, khẽ chọc vào eo anh ta.

"Hôm đó ở bờ biển, tại sao anh lại cứu tôi?"

Chu Hạnh Trạch liếc nhìn tôi.

"Hôm đó anh đang tổ chức tiệc trên tầng 88 của tòa nhà Hao Du International, có người mắt kém nói dưới kia có quả bóng đang ngâm mình trong bồn tắm.

"Chưa thấy bóng tắm bao giờ, nên xuống xem thử."

"......"

Tôi đúng là không nên hỏi.

"Thế sao lúc đó anh lại trói tôi lại?"

Chu Hạnh Trạch khẽ nhếch môi mỏng.

"Sợ có người không kiềm chế được lại biến thành một con cá tự do.”

"Lợi dụng lúc người ta không để ý, lại lặn xuống biển."

"..." Tôi hoàn toàn im lặng.

"Trước đây trong bệnh viện, em nói về hôn ước với nhà họ Kỷ, chuyện đó là sao?" Chu Hạnh Trạch hỏi.

Tôi cúi đầu: "Đó là hôn ước mà nhà họ Phương đã sắp xếp cho tôi.”

"Nhà họ Phương đang đối mặt với khủng hoảng tài chính, cho nên..."

Cho nên phần sau không cần nói cũng hiểu.

Mặc dù họ cưng chiều Tô Nhạc, nhưng chuyện liên hôn thế này, thân phận con gái ruột vẫn hữu dụng hơn.

Chu Hạnh Trạch không nói gì thêm.

Cho đến khi chúng tôi đến cổng biệt thự, anh ta mới chậm rãi thốt ra một câu:

"Vậy nhà họ Kỷ cũng đến lúc phá sản rồi."

Hả?

Tôi sửng sốt đến mức loạng choạng.

May mà trong căn "biệt thự nhỏ" rộng lớn này của Chu Hạnh Trạch, ngoài tôi và anh ta ra, không có một ai khác.

Thậm chí người giúp việc cũng phải gọi đến tạm thời.

"Nhà anh không có ai ở à?"

Câu hỏi này nghe có vẻ không lịch sự lắm.

Tôi suy nghĩ một chút rồi lựa lời hỏi: "Bố mẹ anh... không ở đây sao?"

"Họ sống ở biệt thự phía Tây thành phố."

"Căn này là quà mừng sinh nhật tuổi trưởng thành của anh, anh đã hơn một năm không về đây."

"Ồ." Tôi gật đầu.

Quả nhiên, so người với người này thì càng so càng tức.

Khoảng cách này...

"Em muốn gặp bố mẹ anh à?" Chu Hạnh Trạch nhếch môi cười đùa.

"Không!"

Tôi liền ngẩng cổ lên cãi lại.
 
Khi Người Thân Trở Thành Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 7


Những ngày tiếp theo, nhà họ Phương đã mất đi vài dự án quan trọng, họ bắt đầu lo lắng.

Tôi hỏi Chu Hạnh Trạch: "Chẳng lẽ là anh làm sao?"

Mối quan hệ giữa chúng tôi… không lẽ đã tốt đến mức đó rồi à?

Chu Hạnh Trạch chỉ cười, không nói gì, để lại cho tôi một ánh nhìn đầy ẩn ý.

Tôi cũng không bận tâm quá nhiều, chỉ thoải mái ở nhà anh ta và tiếp tục làm một "con cá mặn" chẳng màng sự đời.

Không hiểu vì sao, tôi lại có một niềm tin kỳ lạ vào Chu Hạnh Trạch.

Nhưng dường như Tô Nhạc không muốn để tôi sống yên ổn.

Trong những ngày tôi thảnh thơi làm "cá mặn", những lời đồn đại về tôi lan truyền khắp nơi.

Tô Nhạc có dã tâm rất lớn, cô ấy không cam tâm chỉ giam mình ở nhà họ Phương.

Cô ấy muốn vào nhà họ Kỷ và trở thành phu nhân hào môn.

Trước đây, vì phải giữ hình tượng trước mặt bố mẹ và Phương Hàn Phong, nên cô ấy chưa ra mặt giành lấy liên hôn.

Sáng hôm đó, Phương Hàn Phong vội vã gọi điện cho tôi, thúc giục tôi về nhà ngay.

Trong phòng khách, bố mẹ tôi ngồi ủ rũ trên ghế sofa, sắc mặt nặng nề.

Khi thấy tôi trở về, mẹ tôi kéo tôi ngồi xuống.

"Nguyệt Nguyệt, nhà chúng ta hiện đang gặp chút khó khăn, con ngoan thế này, chắc chắn sẽ giúp đỡ gia đình, đúng không?"

Phương Hàn Phong với vẻ mặt mỉa mai, định nói gì đó vài lần nhưng đều bị bố tôi lườm cho im lặng.

Không phải chỉ là diễn kịch thôi sao? Tôi cũng biết diễn mà.

Tôi vờ lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại, nắm lấy tay mẹ.

"Con cũng muốn giúp gia đình, nhưng… nhưng…"

Từ "nhưng" đó nghẹn lại trong cổ họng tôi.

Mẹ tôi cuống quýt: "Nhưng gì? Trong nhà có gì mà không thể nói?"

Tôi dè dặt liếc nhìn Phương Hàn Phong.

Rõ ràng bố tôi đã chú ý đến hành động của tôi, gương mặt nghiêm nghị của ông càng thêm căng thẳng.

"Nguyệt Nguyệt, con cứ mạnh dạn nói, đừng sợ."

"Chuyện về Tô Nhạc…"

Tôi ngừng lại một chút, rồi lại liếc nhìn Phương Hàn Phong.

Nhắc đến Tô Nhạc, anh ta luôn là người lo lắng đầu tiên.

Theo ánh mắt của tôi, bố tôi dụi điếu thuốc vào gạt tàn, liếc nhìn anh trai tôi với ánh mắt cảnh cáo, giọng nói đầy khó chịu.

"Tô Nhạc thì sao?"

Tôi cố nặn ra vài giọt nước mắt.

"Tô Nhạc đã nói với mọi người ở trường rằng con đã có bạn trai.”

"Nhiều bạn học đều biết chuyện này rồi, họ đều lén lút chửi con, thậm chí…”

"Thậm chí Kỷ Hiên Chi cũng tránh né con."

Kỷ Hiên Chi là vị hôn phu của tôi trong cuộc hôn nhân sắp đặt này.

Đến đây, ý tôi đã quá rõ ràng.

Phương Hàn Phong tức giận nói: "Em lại đang bày trò gì nữa đây? Tô Nhạc không phải loại người như vậy!"

"Câm miệng!" Bố tôi đập mạnh xuống bàn, đôi mắt ông không thể che giấu cơn giận.

"Gọi nó về ngay!"

Có vẻ như, khi đứng trước lợi ích, người họ yêu thương nhất, cũng không phải là "mặt trời nhỏ" Tô Nhạc nữa.

Tô Nhạc trở về rất nhanh.

Chưa bước vào cửa, mắt cô ấy đã đỏ hoe, trông như một người yếu đuối đáng thương.

Cô ấy quỳ trước mặt bố mẹ, ra sức lắc đầu.

"Không phải con, không phải con là người tung tin.

"Anh… anh trai có thể làm chứng, các bạn cùng lớp của con cũng có thể làm chứng, con chưa bao giờ nói gì xấu về em gái Đạm Nguyệt cả."

"Đúng vậy, miệng cô không nói." Tôi gật đầu, bật màn hình điện thoại: "Cô dùng điện thoại để bịa chuyện."

Tô Nhạc nhìn tôi với ánh mắt không tin nổi.

Giống như cô ấy không ngờ rằng, một người như tôi, trước giờ luôn nuốt mọi tủi nhục vào trong, giờ lại dám tố cáo trước mặt bố mẹ.

Còn chưa kịp để Phương Hàn Phong lên tiếng giúp cô ấy, bố tôi đã cầm lấy điện thoại của Tô Nhạc, lạnh lùng ra lệnh:

"Mở khóa."

Tô Nhạc không còn cách nào khác, chỉ có thể run rẩy mở khóa điện thoại.
 
Khi Người Thân Trở Thành Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 8


Quả nhiên.

Chủ nhân của bài viết ẩn danh được ủng hộ nhiều nhất trên diễn đàn trường chính là Tô Nhạc.

Bố tôi đứng dậy, suýt chút nữa ông không thở nổi.

Ông không thể nào ngờ rằng, Tô Nhạc, người mà ông đã yêu thương và coi như con gái ruột, lại phá hỏng cuộc liên hôn mà ông rất coi trọng.

Việc này chẳng khác gì cắt đứt con đường sống của nhà họ Phương!

"Mau nói đi, Nhạc Nhạc, chuyện này có phải có hiểu lầm gì không? Con mau giải thích đi!"

Mẹ tôi nhíu mày, vẫn đứng về phía Tô Nhạc.

Phương Hàn Phong cũng vội vàng xoa dịu tình hình: "Chắc chắn là hiểu lầm thôi, bố, bố đừng nghe lời Phương Đạm Nguyệt."

Bố tôi mệt mỏi xoa trán.

Việc phân biệt giữa giả tạo và sự thật thực ra rất đơn giản, chỉ cần xem họ quan tâm điều gì mà thôi.

Trước đây, giữa tôi và Tô Nhạc, họ luôn quan tâm Tô Nhạc hơn, nên dù tôi có thế nào, họ cũng không tin tôi.

Nhưng giờ, giữa Tô Nhạc và lợi ích, bố tôi chọn lợi ích.

Phòng khách chìm vào sự im lặng c.h.ế.t chóc.

Trong một khoảnh khắc, tôi thấy ánh mắt của Tô Nhạc lóe lên một tia tính toán, như thể cô ấy đang chờ đợi điều gì đó.

Bỗng nhiên, một tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

"Mẹ ơi, ai thế?"

Mẹ, người gần cửa nhất, đứng dậy mở cửa.

Khi nhìn rõ người đứng ngoài, bà hơi ngẩn ra, nhưng sau đó nhanh chóng nở một nụ cười:

"Hiên Chi à, sao con lại tới đây?

"Đến tìm Đạm Nguyệt nhà chúng ta sao?"

Ánh mắt của Kỷ Hiên Chi chỉ lướt qua tôi, rồi anh ta bước thẳng tới chỗ Tô Nhạc, kéo cô ta đứng dậy.

Tô Nhạc mềm mại dựa vào lòng anh ta ngay.

Kỷ Hiên Chi nói: "Chuyện về Phương Đạm Nguyệt tôi đã nghe rồi.”

"Tôi muốn hủy bỏ hôn ước."

"Chuyện này..." Bố mẹ tôi đều lộ vẻ khó xử.

Ai cũng biết, lúc này, nhà họ Phương đang rất cần sự giúp đỡ từ nhà họ Kỷ để vượt qua khó khăn.

Nếu hủy bỏ hôn ước vào thời điểm này, chẳng khác nào đẩy nhà họ Phương vào đường cùng.

Ngay sau đó, Kỷ Hiên Chi bổ sung: "Tôi thích Tô Nhạc."

Bố tôi là người phản ứng đầu tiên, gương mặt già nua của ông nở một nụ cười rạng rỡ ngay: "Ý của Hiên Chi là muốn kết hôn với Nhạc Nhạc sao?"

Kỷ Hiên Chi gật đầu, sau đó chỉ về phía tôi.

"Nhưng, các người không định giữ cô con gái này ở nhà nữa, đúng không?"

Trước đây, các trưởng bối nhà họ Kỷ coi trọng thân phận, nên mới chỉ định tôi, người con gái ruột của nhà họ Phương.

Nhưng giờ Kỷ Hiên Chi đã lên tiếng, mà anh ta lại rất được cưng chiều trong gia đình.

Vậy nên, dù tôi là con gái ruột, nếu biến mất cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì.

Biểu cảm của họ trở nên thoải mái hơn hẳn, nhưng dường như không ai muốn là người đóng vai ác để đuổi tôi ra khỏi nhà.

Tôi cười tự giễu.

"Không cần khó xử, ký xong thỏa thuận cắt đứt quan hệ, tôi sẽ tự mình rời đi.”

"Từ nay về sau, tôi và nhà họ Phương không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa."

Rời khỏi nhà họ Phương, ngay cả không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Không chỉ họ cảm thấy thoải mái, mà tôi cũng đã lâu rồi mới có được cảm giác nhẹ nhõm như thế này.

"Ê!"

Tôi quay đầu lại, thấy Chu Hạnh Trạch lái một chiếc xe thể thao màu hồng nổi bật, từ từ đi theo sau tôi.

Cửa sổ xe hạ xuống, anh ta hất cặp kính râm ra, vẻ mặt đầy tự mãn.

"Có muốn để tôi chở một đoạn không?"

Tôi cười khẽ, rồi quay người bước lên xe.

"Chiêu này của anh thực sự hiệu quả đấy."

Để tự nhà họ Phương vì lợi ích mà cắt đứt quan hệ với tôi.
 
Khi Người Thân Trở Thành Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 9


"Hôm nay tâm trạng tốt, tặng em thêm một bất ngờ nữa."

"Bất ngờ gì?" Giọng nói của tôi bị gió thổi tan biến.

……

Chiếc xe dừng lại trước một trung tâm giải trí.

Khi bước vào phòng riêng, tôi mới biết điều bất ngờ mà Chu Hạnh Trạch nhắc đến là gì.

Đó là một buổi tiệc sinh nhật dành riêng cho tôi.

Chu Hạnh Trạch ghé sát vào tai tôi, thì thầm với vẻ bí ẩn: "Bất ngờ thật sự còn ở phía sau."

Tôi không nghe rõ lắm: "Anh nói gì cơ?"

Ánh mắt của Chu Hạnh Trạch hướng về phía cửa phòng.

Tôi cũng nhìn theo, cánh cửa từ từ được đẩy ra từ bên ngoài.

Một đôi vợ chồng trung niên bước vào.

Người phụ nữ mặc chiếc váy thanh lịch giản dị, nhưng vẫn không che giấu được khí chất tao nhã, đoan trang của bà.

Tôi sững người trong giây lát.

Năm đó, khi tôi được cứu khỏi vùng núi, toàn thân bẩn thỉu ở trại trẻ mồ côi, chính là người phụ nữ này đã yêu thương xoa đầu tôi.

Đột nhiên khoảnh khắc trong ký ức trùng lặp với hiện thực trước mắt.

Một cảm giác cay cay dâng lên trong mắt tôi.

Người phụ nữ nhanh chóng bước tới, ôm chặt lấy tôi, mang theo cảm giác ấm áp chẳng khác gì năm xưa.

"Cậu nhóc này đã kể hết với cô rồi.”

"Nếu khi đó cô kiên quyết hơn, nhất định giữ con ở lại bên cạnh mình..."

Giọng của người phụ nữ run rẩy.

"Con có phải, có phải đã không chịu nhiều tủi nhục như vậy không?"

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt mờ mịt chảy xuống.

"Phập!"

Dường như trong lòng tôi có một sợi dây căng chặt bấy lâu, đột nhiên đứt phựt.

Bị bán đi năm thứ tám, tôi từng có một lần trốn thoát.

Lúc đó, tôi khác với những đứa trẻ khác trong làng bị bán đi.

Chúng khóc lóc, la hét đòi về nhà.

Nhưng mỗi lần khóc, chúng đều bị đánh đập tàn nhẫn.

Sau đó, chúng bị nhốt trong chuồng lợn, không được cho ăn cũng chẳng có nước uống.

Chỉ khi nào chúng ngoan ngoãn nhận lỗi và chịu gọi những người xa lạ đó là bố mẹ, thì mới được sống đỡ hơn chút.

Tôi thì khác.

Tôi sợ đau.

Sau lần đầu tiên bị đánh, tôi trở nên ngoan ngoãn.

Tôi nghe lời, thông minh, giúp họ làm việc nhà.

Họ tin chắc rằng tôi sẽ không dám bỏ trốn.

Cho nên sau này, khi họ lên chợ phiên trên thị trấn, họ chỉ ném cho tôi một cái bát, yên tâm để tôi đi ăn xin ở con phố khác một mình.

Tình cờ, tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Đó là khuôn mặt khiến tôi toát mồ hôi lạnh mỗi khi nghĩ đến.

Năm tôi bốn tuổi, chính người này đã bán tôi vào ngọn núi này.

Lúc này, hắn đang bế một cậu bé đang ngủ say, định đưa cậu vào một chiếc xe tải nhỏ.

Cậu bé trông chừng bằng tuổi tôi.

Ăn mặc bảnh bao, làn da trắng trẻo.

Chắc hẳn là đứa con cưng được bố mẹ yêu thương nâng niu.

Những gì tôi đã trải qua suốt tám năm qua hiện về rõ mồn một trong đầu.

Tôi không đành lòng.

Nhớ lại con phố khác vừa đi qua, có một cặp vợ chồng trung niên với vẻ mặt lo lắng như đang tìm kiếm điều gì đó.

Tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm hét lớn.

"Bắt cóc trẻ em! Bắt cóc trẻ em!"

Cậu bé được cặp vợ chồng trung niên kia cứu thoát nhờ tiếng hét của tôi.

Người mẹ của cậu bé, cũng chính là người phụ nữ đó, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, không ngừng cảm ơn.

Tôi mừng rỡ, định nói gì đó với bà.

Nhưng đột nhiên, tôi bị bế lên.

"Bố" của tôi với hàm răng vàng khè, cười nham nhở với người phụ nữ.

"Con bé nghịch ngợm quá, về nhà tôi sẽ dạy dỗ lại nó."

Sau ngày hôm đó, trên người tôi có thêm rất nhiều vết thương.

Những ký ức đau buồn bị chôn vùi từ lâu ập về, nhấn chìm tâm trí tôi.

Những tháng ngày sống không bằng c.h.ế.t hiện lên rõ ràng trước mắt.
 
Khi Người Thân Trở Thành Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 10


Sau đó, việc tôi cứu cậu bé đã bị quay lại.

Qua một thời gian, đoạn video này đã lan truyền rộng rãi và nhanh chóng trở thành tin nóng.

Những giao dịch đen tối trong ngọn núi này cũng dần dần bị phanh phui.

Chúng tôi, những đứa trẻ bị bắt cóc, được giải cứu và đưa vào trại trẻ mồ côi.

Không lâu sau, người phụ nữ cùng cậu bé mà tôi đã cứu lại xuất hiện, muốn nhận nuôi tôi.

Cùng lúc đó, gia đình họ Phương đã nhận ra tôi qua video, rằng tôi chính là cô con gái đã bị bắt cóc suốt tám năm qua của họ.

Tôi vẫn nhớ mang máng lúc đó, người phụ nữ tháo chiếc dây chuyền ra và nhẹ nhàng đeo lên cổ tôi.

Giọng bà tràn ngập sự nuối tiếc.

"Con ngoan, nếu như không có duyên để cô làm mẹ của con, thì đợi khi con lớn lên, hãy làm con dâu của cô nhé."

Chu Hạnh Trạch nói rằng anh ta đã nghĩ tôi sau khi trở về nhà họ Phương sẽ có cuộc sống tốt đẹp.

Khi gặp tôi ở bờ biển, anh ta cũng không nhận ra tôi ngay, chỉ cảm thấy quen mắt.

Cho đến khi nhìn thấy chiếc dây chuyền trên cổ tôi.

"Xin lỗi, con à, cô đã bỏ lỡ con hai lần rồi."

Người phụ nữ ôm tôi khóc nức nở, nước mắt của bà rơi xuống vai tôi, làm tôi cảm thấy ấm áp đến lạ thường.

Tôi không thể kìm nén được cảm xúc nữa.

Bố mẹ ruột coi tôi như cỏ rác, nhưng cũng có người coi tôi là báu vật.

Tôi hít mũi, vừa định khóc lớn một trận.

Chu Hạnh Trạch nhanh tay bóc một viên kẹo và nhét vào miệng tôi.

"Thôi nào thôi nào, đừng khóc nữa.”

"Anh đã chọn bài hát "Chúc mừng sinh nhật" rồi.”

"Hãy cùng ăn mừng sự tái sinh của em."

Ba ngày sau là tiệc đính hôn của Tô Nhạc và Kỷ Hiên Chi.

Chu Hạnh Trạch vẫy vẫy hai tấm thiệp mời trong tay.

"Tôi đã gửi tiền mừng rồi."

Thực ra tôi không hề muốn đến.

Những gì xảy ra với nhà họ Phương giờ đây chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Nhưng tôi không thể thắng nổi Chu Hạnh Trạch, đành phải đồng ý trong sự bất đắc dĩ.

Sáng sớm, chúng tôi ngồi lên chiếc xe thể thao màu hồng nổi bật của Chu Hạnh Trạch và xuất phát.

Tiệc đính hôn được tổ chức rất xa hoa.

Bố của Phương Hàn Phong dẫn anh ta đi chào hỏi và giao lưu với những vị thương nhân giàu có, quyền quý.

Chu Hạnh Trạch kéo tôi vào một góc khuất và ngồi xuống.

"Chúng ta chỉ cần ngồi đây đợi xem trò vui thôi."

Nghe giọng điệu cợt nhả của anh ta, tôi đoán chắc chắn rằng anh ta đã chuẩn bị một chiêu trò gì đó.

Đột nhiên tôi cũng bắt đầu mong chờ.

Giữa chừng, Chu Hạnh Trạch ra ngoài nghe điện thoại.

Tô Nhạc liếc về phía tôi, sau đó tươi cười, cầm theo một ly rượu tiến lại gần.

"Đạm Nguyệt, lâu rồi không gặp, chào mừng em đến dự tiệc đính hôn của chị."

Tôi nhìn cô ấy, giả vờ nâng ly rượu, nở một nụ cười mà chẳng hề có chút cảm xúc thật sự.

"Chúc mừng."

Không nhìn thấy nét thất bại trên khuôn mặt tôi, vẻ mặt của Tô Nhạc thoáng lộ chút khó chịu.

"Con gái ruột thì sao, chỉ cần tôi muốn, mọi thứ đều sẽ là của tôi.”

"À đúng rồi, hình như tôi chưa đưa thiệp mời cho cô—"

"Thiệp mời?" Một giọng nói lạnh lùng ngắt lời cô ấy.

Là Chu Hạnh Trạch đã quay lại.

Anh ta đứng cạnh tôi và ngay giây tiếp theo, một đống thiệp mời từ tay anh ta bay tán loạn trong không khí.

Chu Hạnh Trạch thản nhiên nói.

"Đủ chưa?"

Tôi ôm trán, không hiểu anh ta đã kiếm đâu ra những tấm thiệp này.

Nhưng phải thừa nhận rằng hành động đó thật sự rất đã.
 
Khi Người Thân Trở Thành Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 11


Mặt của Tô Nhạc hết xanh rồi lại trắng.

Cô ấy định mở miệng, nhưng đột nhiên khựng lại khi nhìn thấy tên trên ghế ngồi của chúng tôi.

Chu Hạnh Trạch.

Nhà họ Chu ở Giang Thành.

Nhà họ Chu đã bám rễ ở Giang Thành qua nhiều thế hệ, truyền thống nối tiếp nhau, quyền lực phức tạp và sâu rộng.

Đó là một gia đình mà cô ấy không thể động vào.

Tô Nhạc cắn răng, cố nặn ra một nụ cười nịnh nọt.

"Là thiếu gia Chu sao!”

"Anh có mặt ở đây thật là vinh hạnh cho chúng tôi..."

Chu Hạnh Trạch nghe cô ấy nói đến mức mất kiên nhẫn, liền giơ tay ngăn lại màn nói năng lảm nhảm của Tô Nhạc.

"Phải không, vậy thì không uổng công tôi đã chuẩn bị cho cô một món quà lớn."

"Vì sao cô vừa trở về thì mọi thứ đều là của cô?"

Giọng nói của Tô Nhạc bất ngờ vang lên từ màn hình lớn sau lưng chúng tôi.

Tiệc đính hôn này vốn đang quy tụ đông đủ những người quyền quý trong giới kinh doanh.

Chỉ một giây trước, mọi người vẫn còn rôm rả giao lưu, nhưng tất cả đều im lặng và quay đầu về phía màn hình ngay, nơi phát ra giọng nói đó.

Tô Nhạc trừng mắt nhìn màn hình, rồi cứng đờ người quay lại.

Kết quả là, cô ấy thấy hình ảnh mình bắt nạt, vu khống tôi… thậm chí còn vào khách sạn với người đàn ông khác.

Cảnh này nối tiếp cảnh kia, không khác gì một bộ phim đầy kịch tính.

Tô Nhạc bừng tỉnh, gào lên trong tuyệt vọng: "Không phải! Không phải vậy!"

"Cút ngay! Tắt đi!" Cô ấy định lao tới màn hình.

Tôi cười lạnh, nhẹ nhàng đưa chân ra.

Tô Nhạc vấp ngã, đập mạnh xuống sàn, vô cùng thảm hại.

Sắc mặt của bố mẹ Phương cũng không kém phần đặc sắc.

Đuổi con gái ruột đi, nhưng lại giữ kẻ đã làm tổn thương con gái mình ở lại bên cạnh.

Xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn tán.

Tôi hơi nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt của Phương Hàn Phong.

Trong mắt anh ta hiện rõ sự sững sờ, không thể tin nổi.

Khoảnh khắc chúng tôi đối diện nhau, dường như tôi còn thấy được một tia hối hận thoáng qua.

Tôi nâng ly, hướng về phía anh ta.

Thì ra những đoạn ghi hình này vẫn có thể tra ra được.

Tôi cứ nghĩ chúng đã bị kẻ mưu mô như Tô Nhạc thủ tiêu hết rồi.

Tôi không thể lấy được những tài liệu này, nhưng Phương Hàn Phong, nếu muốn, chẳng lẽ lại không thể lấy được sao?

Chỉ là nhiều khi, anh ta thích giả mù hơn.

Chỉ đến khi có người lột bỏ lớp vỏ che mắt anh ta, buộc anh ta phải nhìn rõ sự thật.

Lúc đó, anh ta mới vờ vĩnh tỏ ra mình vô cùng hối tiếc.

Vậy trước đây anh đã làm gì?

Thật sự đáng ghê tởm.

Vở kịch này không kéo dài lâu.

Chiều hôm đó, câu chuyện leo lên vị trí số một trên các bảng tin nóng ngay.

Với sự tham gia của cộng đồng mạng, tất cả những hành vi đáng khinh của Tô Nhạc trong quá khứ đều bị lôi ra ánh sáng.

Tất nhiên tiệc đính hôn kết thúc trong sự hỗn loạn và không ai hài lòng.

Vài ngày sau, khi đang đi ăn ngoài, tôi lại tình cờ gặp Phương Hàn Phong.

Chính xác hơn là gặp ba người nhà họ Phương nhưng thiếu vắng Tô Nhạc.

Mắt mẹ của Phương Hàn Phong đỏ hoe, rõ ràng đã khóc rất nhiều.

Lúc nhìn thấy tôi, nước mắt của bà tuôn ra như vỡ đê ngay, không thể ngừng lại.

"Nguyệt Nguyệt, mẹ không biết, mẹ không biết rằng Tô Nhạc lại là loại người như vậy.

"Là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi con, con có thể tha thứ cho mẹ được không?"

Những lời này, nếu được nghe cách đây một hai năm, có lẽ tôi sẽ mềm lòng.

Nhưng cô Phương Đạm Nguyệt dễ mềm lòng đó đã c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t dưới đáy biển.

Sẽ không bao giờ quay lại nữa.
 
Khi Người Thân Trở Thành Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 12: Hoàn


Tôi từ từ rút tay ra khỏi tay mẹ Phương, giọng điệu lạnh nhạt.

"Không thể tha thứ.”

"Mãi mãi."

Phương Hàn Phong đứng bên cạnh mẹ, đỡ lấy thân thể chực ngã của bà.

Anh ta thở dài, vẻ mặt đầy phức tạp: "Nguyệt Nguyệt, là anh đã sai với em.”

"Sức khỏe mẹ không tốt, em đừng làm mẹ buồn nữa.”

"Những điều anh đã làm sai, những lời anh đã nói sai, em muốn trút giận thế nào cũng được.

"Tô Nhạc đã bị ba đuổi ra khỏi nhà rồi, anh xin em, hãy trở về đi..."

Đây là lần đầu tiên từ miệng người anh trai ruột của tôi, tôi nghe được những lời không phải là sự trách móc.

Hồi tôi mới trở về nhà, câu đầu tiên mà Phương Hàn Phong nói với tôi là:

"Phương Đạm Nguyệt, sao lúc nào em cũng đối đầu với Tô Nhạc thế?"

Bây giờ nhìn lại giọng điệu cầu xin của anh ta, tôi không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Đợi đến khi đứa trẻ c.h.ế.t thì anh mới hối hận sao?

"Trước đó, các người đã bao giờ quan tâm đến tôi một chút nào chưa, đã từng lắng nghe tôi giải thích một câu nào chưa?”

"Bây giờ diễn vẻ giả tạo này cho ai xem?"

Từng câu từng chữ khiến mặt Phương Hàn Phong dần tái nhợt đi.

Bố tôi trông già nua, như thể ông vừa già đi vài tuổi chỉ trong chốc lát.

Mẹ tôi khóc đến mức ngất lên ngất xuống mấy lần.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ mềm lòng nữa.

Từ lúc họ làm ngơ khi tôi nhảy xuống biển, hay từ lúc họ cùng nhau đồng ý cắt đứt quan hệ với tôi vì lợi ích của họ.

Có lẽ còn sớm hơn nữa...

Tôi đã không còn chút hy vọng nào vào họ rồi.

Cuối cùng nhà họ Phương đã hoàn toàn đứt đoạn dòng tiền, nhiều lần họ tìm đến để gặp tôi, nhưng tôi đã cho người đuổi đi hết.

Tôi chưa bao giờ tin rằng họ thật sự cảm thấy có lỗi với tôi.

Chỉ là khi sự thật bị phơi bày quá rõ ràng, họ buộc phải làm vài việc để tự an ủi lương tâm mà thôi.

Quan trọng hơn, họ muốn thông qua tôi để kết nối với nhà họ Chu.

Sau đó, tôi ra nước ngoài du học.

Thi thoảng tôi vẫn nghe vài chuyện về Giang Thành.

Chẳng hạn như câu chuyện về Tô Nhạc, nhân vật chính của sự kiện màn hình lớn gây chấn động trong tiệc đính hôn, bị nhà họ Kỷ hủy bỏ hôn ước và đuổi khỏi Giang Thành.

Nhưng cô ấy không cam lòng, lén lút quay lại tìm nhà họ Phương.

Nhưng cô ấy phát hiện ra rằng tập đoàn Phương thị đã trống rỗng, Phương Hàn Phong, tổng giám đốc của nhà họ Phương, còn đang gánh trên lưng món nợ hàng chục triệu và không thể vực dậy nổi.

Tô Nhạc không chịu khuất phục.

Cô ta leo lên giường của một ông chủ hói đầu và bụng bự ngoài 50 tuổi.

Kết quả là bị vợ của ông ta bắt quả tang tại trận, đánh cho thừa sống thiếu chết.

Mọi người đều né tránh Tô Nhạc như tránh một tai họa.

Cuối cùng, tinh thần cô ấy trở nên bất ổn, lao ra giữa đường và bị xe tông, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

……

Vài năm sau, tôi trở về nước, bước ra khỏi sân bay.

Một bóng dáng quen thuộc đứng bên lề đường.

Và chiếc xe thể thao màu hồng nổi bật cũng quen thuộc không kém.

Điểm khác biệt là giờ đây, người đàn ông này đã bớt đi vẻ ngây ngô, thay vào đó là sự chín chắn, trưởng thành hơn.

Anh ta chậm rãi giơ tay ra, chắn ngang đường tôi đi.

"Có muốn để tôi chở một đoạn không?"

Ánh nắng chiếu rọi xuống người tôi, không lệch chút nào.

Giờ đây, tôi đã có thêm nhiều người và nhiều điều đáng để lưu luyến.

Quá khứ, tôi từng chìm trong cát bụi.

Tương lai, tôi sẽ bước đi trong ánh sáng.

(Hết)
 
Back
Top Bottom