- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
Khi Mùa Lúa Chín
Chương 29 : Ăn Vạ !
Chương 29 : Ăn Vạ !
Gió hè mát hiu hiu.Nhà cậu tư coi bộ lại sắp có chuyện vui nữa rồi đó đa."
Hic...Anh cả..
"Thanh Bình nhíu mày nhìn đứa em trai đang khóc lóc ăn vạ mình.Đúng là dại trai hết sức hà !!!"
Không được là không được !
"Lúa lắc lắc đầu , ngọ nguậy trên phảng lớn."
Hỏng chịu đâu !
Út nói là hỏng có chịu rồi mà !
"Bình nhấp ngụm trà , thư thả nhìn Lúa quẩy đục thoải mái trên phảng.Rồi anh chợt quay ra hỏi Tị."
Cậu tư bâu khi nào mới về ?
"" Dạ nếu sớm thì tầm chiều nay , trễ nhất thì cũng chắc khuya nay thưa cậu "Thanh Bình gật đầu.Cậu tư nay có công chuyện ở xa nên đã ra khỏi nhà từ sớm.Biết là dặn Lúa không được quậy anh cả mà giờ coi cái tình cảnh này thì coi bộ lời cậu nói như gió thoảng qua tay rồi.Mà đó giờ ít khi nào cậu tư đi không về nhà hết.Xa cấp mấy thì cậu cũng phải về bằng được trong ngày bởi cậu biết ở nhà còn một đứa mít ướt nhớ cậu đó đa."
Anh cả...Huhuhu "Bình tặt lưỡi , anh cả bây chớ đâu phải cậu tư đâu đa ?Anh cả hơi bị cứng đấy."
Không !
"Lúa khóc tu tu một hồi , nước mắt nhuốm cả mặt ướt chèm nhẹp."
Làm sao ?
Nín dứt hay muốn ăn vạ tới sớm mơi ?
"Lúa bĩu môi nắm lấy vạt áo của người anh cả uy nghiêm này.Giọng như vừa đòi hỏi vừa cầu xin."
Anh cả...Cậu tư- "" Bây đi mà nằm mơ thấy anh gả bây cho nó !
"Thấy không đạt được thỏa thuận Lúa lại lên khóc thêm một hồi nữa.Hôm nay quyết tâm phải ăn vạ anh cả cho bằng được !!!Khóc đến đỏ cả mặt , ho khù khụ vẫn cố chấp khóc."
Huhu..Khụ khụ..Hic..Hức "Nhưng mà anh cả bây là người chớ đâu phải tiên , lòng dạ cũng đâu phải sắt thép.Thanh Bình đỡ Lúa ngồi dậy , xoa xoa lưng cho nhuận khí một hồi mới nhẹ giọng.Coi bộ lần này anh phải chịu thua cái đứa mít ướt này rồi đó đa."
Nín dứt liền , ho lên ho xuống mà còn nằm đó ăn vạ "Tay anh lau nước mắt cho em , Lúa vẫn khóc tu tu không ngừng."
Hức..Nhưng..Nhưng mà..
"Anh cau mày nhưng cũng chẳng dám đánh một cái.Nhìn cái mặt mít ướt đó ai mà nỡ đánh chứ."
Thôi , khi nào nó về rồi anh cả hỏi , bây khóc nữa anh bắt bây về bển luôn khỏi cưới khỏi gả !
"Nghe được lời chấp thuận Lúa nó liền lật mặt nhanh như chong chóng xoay."
Hì hì , em biết anh cả thường em nhất mà !
"Chụt.Nó hun cái chóc lên má Thanh Bình đặng lấy lòng , chỉ vậy thôi đó mà lại làm người anh cả cứng ngắt thường ngày cũng phải bật cười thành tiếng.Không phải cậu tư không tốt mà do anh quá thương cái đứa vừa khờ khờ vừa dễ khóc này.Anh gặp cậu tư chưa lâu , niềm tin còn ít nhưng ngặt cái Lúa nó thương người ta quá rồi thì biết làm sao bây giờ.Nội nhìn lúc nó khóc tu tu rồi đến lúc nó cười hì hì mắt sáng rỡ là anh chỉ muốn ôm nó mãi trong lòng như lúc bé.Bình An của anh bây giờ lớn lắm rồi , chẳng còn lẽo đẽo theo sau anh như lúc bé.Cũng chẳng chui vô mền đòi anh ôm , rồi trưa cũng chẳng thèm đòi anh cả ru cho ngủ.Cái đứa bé xíu theo anh giờ đã thành niên rồi , nó biết yêu biết thương và..
Anh cũng sợ nó biết buồn vì hai chữ yêu thương ấy.Nếu được anh cũng chẳng muốn nó lớn , đời bạc lắm út của anh làm sao mà chịu nổi đây ?
Đến người anh cả này đôi lúc còn cảm thấy mệt mỏi vì cuộc đời này mà...Anh nợ , nợ nó nhiều lung lắm.Trong lúc anh được sống ấm no thì nó phải bương trãi , làm toi mọi mà hầu hạ hết người này đến người kia.Vết sần trên tay nhỏ không phải anh không thấy , anh thấy tất cả.Thấy đôi tay bé xíu được anh chăm bẫm giờ đã có vài vết chai sần lâu năm , thấy bàn chân be bé kia cũng sần đi theo năm tháng.Nhưng may sao đời vẫn còn chừa lại cho út của anh đôi mắt biết cười...Và cũng may sao đời không tước nó khỏi anh.8 năm qua đã quá đủ rồi , anh sợ trao nhầm nó cho người khác thì lại khổ..."
Anh cả...Anh cả !
"" H-Hả ?
"Lúa nhìn anh cả , cặp mắt trong veo.Thanh Bình giật mình trong những dòng suy nghĩ , bị gián đoạn nên anh hơi bất ngờ."
Anh nghĩ cái chi dạ ?
Sao lại khóc ?
"Anh đưa tay chạm lên má , nơi đó từ lúc nào cũng đã nhuốm đầy nước mắt như Lúa lúc nãy."
À anh..Anh không sao "Lúa vẫn nhìn , trong nó thắc mắc lắm , đây là lần đầu tiên nó thấy Thanh Bình khóc.Nhưng rồi dòng suy nghĩ đó lại bị gián đoạn bởi một giọng nói."
Lúa ơi !
"Lúa đang chăm chăm nhìn anh cả đột nhiên mắt sáng rực.Ai mà dè bữa nay cậu tư về sớm đâu đa !"
Cậu tư !
"Lúa lao như bay ra khỏi lòng anh cả , phóng cái vèo đã nằm trọn trên tay của cậu tư.Phước Lộc đưa mắt nhìn vào thấy Thanh Bình cũng hơi ngượng nhưng trước hết phải dỗ cái đứa mít ướt này đã."
Nay em có quấy cái chi không đa ?
Nói cậu nghe coi ?
"Lúa ôm cậu tư cứng ngắt , miệng cười tươi như chưa từng có cuộc ăn vạ nào xảy ra."
Hì..Em ngoan mà !
"" Vậy đa ?
"Từ bên trong , Thanh Bình bước ra và trở lại với vẻ mặt nghiêm nghị."
Phước Lộc , cậu có rảnh để nói chuyện với tôi không ?
""..."
Trong căn phòng khép nín , hơi thở của Phước Lộc ngày càng dồn dập.Đây là lần đầu tiên cậu đối mặt và nói chuyện với " anh cả "."
Anh Bình- "" Cậu có thương em tôi không ?
"Câu hỏi bất chợt làm cậu tư hơi sững lại nhưng cũng rất nhanh khoé môi cậu lại bật cười."
Không những thương mà em còn thương rất nhiều "Thanh Bình nhịp nhịp ngón tay trên mặt bàn.Anh nhìn ly trà trước mặt."
Lúc nãy cậu gọi tôi là gì ?
"Cậu tư lại tiếp tục thắc mắc nhưng vẫn đáp."
Anh Bình "Khoé môi Thanh Bình cong lên nhưng trong tít tắt lại chợt quay về như cũ."
Gọi một tiếng anh cả xem nào "Phước Lộc đờ người , cậu chẳng biết người trước mắt này có thật sự là người bình thường khó gần kia không nữa.Thấy cậu lâu chẳng trả lời Bình lại nói tiếp."
Không muốn gọi ?
"Cậu tư loé mắt lên , nhanh chóng đáp lời."
Anh cả !
"" Tốt "Lúc bấy giờ Thanh Bình mới nhấc ly trà kia lên mà uống."
Tôi cũng chẳng muốn thất hứa với em tôi , nó muốn lấy cậu thì tôi gả- "" Anh nói thiệt hả !?
"Cậu tư kích động đến mức muốn nhảy cẩn lên nhưng vẫn kìm chế lại.Thanh Bình gật đầu."
Nhưng tôi chưa nói hết , muốn cưới thì tam thư lục lễ đầy đủ , trầu cau mâm quả , trống kèn rền vang mà rước em tôi đường đường chính chính bước từ cửa chánh vào nhà..Cậu làm có được không ?
"Cậu tư gật đầu lia lịa."
Được !
Em làm được tất !
"Thanh Bình đặt ly trà xuống , đứng lên bước chân đi.Phước Lộc cũng theo sau nhưng rồi Thanh Bình lại quay đầu nhìn cậu với ánh mắt đầy sự ẩn ý."
Hoàng Phước Lộc , tôi chỉ để em tôi cho cậu chăm sóc chớ tôi không giao nó cho cậu , tôi không có đủ thời gian để bù đắp nên mới để cậu thương "" Trót thương thì thương cho tròn , cậu mà làm không đặng thì đừng mơ cả đời này có thể gặp lại nó...Không chỉ đời này mà cả kiếp sau cũng đừng hòng , cậu hiểu không ?
"Phước Lộc nhìn anh với ánh mắt kiên định.Thương Lúa là do cậu thương , duyên do cậu thắt thì làm sao mà đứt được."
Em hiểu..Mối duyên này tự tay em thắt nên em biết chắc nó chẳng thể nào được gỡ , nếu anh cả không tin thì em sẽ làm cho anh tin "Hai từ " anh cả " nói ra vừa miệng nghe vào vừa tai , Thanh Bình cười khẽ , gật đầu rồi lại quay đi."
Anh cả về rồi hả ?
"Anh xoa xoa đầu Lúa , ánh mắt chỉ toàn là sự dịu dàng."
Ừ về , về đặng sắp xếp của hồi môn cho út "Lúa ngơ ra vài giây , lúc định thần lại thì anh cả đã lên xe đi mất."
Cậu tư..Cái này "Cậu tư ghé sát nói."
Bộ em hỏng muốn lấy cậu hả đa ?
"Lúc này Lúa dường như bừng tĩnh , cũng hiểu ra được lời anh cả nói lúc nãy.Nó nhảy thẳng vào vòng tay cậu , môi nhỏ hun má cậu liên tục."
Em muốn !
Em muốn !!!
"______________________________________*E hèm , đứa mít ướt này lỡ mê cậu tư quá rồi sao !?*Nhưng coi bộ lấy được em chớ chưa được lòng anh đâu cậu tư ơi cậu tư à...*Mấy con Sóc chuẩn bị phong bì chưa đấy ta ?
Dìa Ba Tri ăn đám cưới cậu tư lẹ nè !!!