Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Khi Mùa Lúa Chín

Khi Mùa Lúa Chín
Chương 29 : Ăn Vạ !


Gió hè mát hiu hiu.Nhà cậu tư coi bộ lại sắp có chuyện vui nữa rồi đó đa."

Hic...Anh cả..

"Thanh Bình nhíu mày nhìn đứa em trai đang khóc lóc ăn vạ mình.Đúng là dại trai hết sức hà !!!"

Không được là không được !

"Lúa lắc lắc đầu , ngọ nguậy trên phảng lớn."

Hỏng chịu đâu !

Út nói là hỏng có chịu rồi mà !

"Bình nhấp ngụm trà , thư thả nhìn Lúa quẩy đục thoải mái trên phảng.Rồi anh chợt quay ra hỏi Tị."

Cậu tư bâu khi nào mới về ?

"" Dạ nếu sớm thì tầm chiều nay , trễ nhất thì cũng chắc khuya nay thưa cậu "Thanh Bình gật đầu.Cậu tư nay có công chuyện ở xa nên đã ra khỏi nhà từ sớm.Biết là dặn Lúa không được quậy anh cả mà giờ coi cái tình cảnh này thì coi bộ lời cậu nói như gió thoảng qua tay rồi.Mà đó giờ ít khi nào cậu tư đi không về nhà hết.Xa cấp mấy thì cậu cũng phải về bằng được trong ngày bởi cậu biết ở nhà còn một đứa mít ướt nhớ cậu đó đa."

Anh cả...Huhuhu "Bình tặt lưỡi , anh cả bây chớ đâu phải cậu tư đâu đa ?Anh cả hơi bị cứng đấy."

Không !

"Lúa khóc tu tu một hồi , nước mắt nhuốm cả mặt ướt chèm nhẹp."

Làm sao ?

Nín dứt hay muốn ăn vạ tới sớm mơi ?

"Lúa bĩu môi nắm lấy vạt áo của người anh cả uy nghiêm này.Giọng như vừa đòi hỏi vừa cầu xin."

Anh cả...Cậu tư- "" Bây đi mà nằm mơ thấy anh gả bây cho nó !

"Thấy không đạt được thỏa thuận Lúa lại lên khóc thêm một hồi nữa.Hôm nay quyết tâm phải ăn vạ anh cả cho bằng được !!!Khóc đến đỏ cả mặt , ho khù khụ vẫn cố chấp khóc."

Huhu..Khụ khụ..Hic..Hức "Nhưng mà anh cả bây là người chớ đâu phải tiên , lòng dạ cũng đâu phải sắt thép.Thanh Bình đỡ Lúa ngồi dậy , xoa xoa lưng cho nhuận khí một hồi mới nhẹ giọng.Coi bộ lần này anh phải chịu thua cái đứa mít ướt này rồi đó đa."

Nín dứt liền , ho lên ho xuống mà còn nằm đó ăn vạ "Tay anh lau nước mắt cho em , Lúa vẫn khóc tu tu không ngừng."

Hức..Nhưng..Nhưng mà..

"Anh cau mày nhưng cũng chẳng dám đánh một cái.Nhìn cái mặt mít ướt đó ai mà nỡ đánh chứ."

Thôi , khi nào nó về rồi anh cả hỏi , bây khóc nữa anh bắt bây về bển luôn khỏi cưới khỏi gả !

"Nghe được lời chấp thuận Lúa nó liền lật mặt nhanh như chong chóng xoay."

Hì hì , em biết anh cả thường em nhất mà !

"Chụt.Nó hun cái chóc lên má Thanh Bình đặng lấy lòng , chỉ vậy thôi đó mà lại làm người anh cả cứng ngắt thường ngày cũng phải bật cười thành tiếng.Không phải cậu tư không tốt mà do anh quá thương cái đứa vừa khờ khờ vừa dễ khóc này.Anh gặp cậu tư chưa lâu , niềm tin còn ít nhưng ngặt cái Lúa nó thương người ta quá rồi thì biết làm sao bây giờ.Nội nhìn lúc nó khóc tu tu rồi đến lúc nó cười hì hì mắt sáng rỡ là anh chỉ muốn ôm nó mãi trong lòng như lúc bé.Bình An của anh bây giờ lớn lắm rồi , chẳng còn lẽo đẽo theo sau anh như lúc bé.Cũng chẳng chui vô mền đòi anh ôm , rồi trưa cũng chẳng thèm đòi anh cả ru cho ngủ.Cái đứa bé xíu theo anh giờ đã thành niên rồi , nó biết yêu biết thương và..

Anh cũng sợ nó biết buồn vì hai chữ yêu thương ấy.Nếu được anh cũng chẳng muốn nó lớn , đời bạc lắm út của anh làm sao mà chịu nổi đây ?

Đến người anh cả này đôi lúc còn cảm thấy mệt mỏi vì cuộc đời này mà...Anh nợ , nợ nó nhiều lung lắm.Trong lúc anh được sống ấm no thì nó phải bương trãi , làm toi mọi mà hầu hạ hết người này đến người kia.Vết sần trên tay nhỏ không phải anh không thấy , anh thấy tất cả.Thấy đôi tay bé xíu được anh chăm bẫm giờ đã có vài vết chai sần lâu năm , thấy bàn chân be bé kia cũng sần đi theo năm tháng.Nhưng may sao đời vẫn còn chừa lại cho út của anh đôi mắt biết cười...Và cũng may sao đời không tước nó khỏi anh.8 năm qua đã quá đủ rồi , anh sợ trao nhầm nó cho người khác thì lại khổ..."

Anh cả...Anh cả !

"" H-Hả ?

"Lúa nhìn anh cả , cặp mắt trong veo.Thanh Bình giật mình trong những dòng suy nghĩ , bị gián đoạn nên anh hơi bất ngờ."

Anh nghĩ cái chi dạ ?

Sao lại khóc ?

"Anh đưa tay chạm lên má , nơi đó từ lúc nào cũng đã nhuốm đầy nước mắt như Lúa lúc nãy."

À anh..Anh không sao "Lúa vẫn nhìn , trong nó thắc mắc lắm , đây là lần đầu tiên nó thấy Thanh Bình khóc.Nhưng rồi dòng suy nghĩ đó lại bị gián đoạn bởi một giọng nói."

Lúa ơi !

"Lúa đang chăm chăm nhìn anh cả đột nhiên mắt sáng rực.Ai mà dè bữa nay cậu tư về sớm đâu đa !"

Cậu tư !

"Lúa lao như bay ra khỏi lòng anh cả , phóng cái vèo đã nằm trọn trên tay của cậu tư.Phước Lộc đưa mắt nhìn vào thấy Thanh Bình cũng hơi ngượng nhưng trước hết phải dỗ cái đứa mít ướt này đã."

Nay em có quấy cái chi không đa ?

Nói cậu nghe coi ?

"Lúa ôm cậu tư cứng ngắt , miệng cười tươi như chưa từng có cuộc ăn vạ nào xảy ra."

Hì..Em ngoan mà !

"" Vậy đa ?

"Từ bên trong , Thanh Bình bước ra và trở lại với vẻ mặt nghiêm nghị."

Phước Lộc , cậu có rảnh để nói chuyện với tôi không ?

""..."

Trong căn phòng khép nín , hơi thở của Phước Lộc ngày càng dồn dập.Đây là lần đầu tiên cậu đối mặt và nói chuyện với " anh cả "."

Anh Bình- "" Cậu có thương em tôi không ?

"Câu hỏi bất chợt làm cậu tư hơi sững lại nhưng cũng rất nhanh khoé môi cậu lại bật cười."

Không những thương mà em còn thương rất nhiều "Thanh Bình nhịp nhịp ngón tay trên mặt bàn.Anh nhìn ly trà trước mặt."

Lúc nãy cậu gọi tôi là gì ?

"Cậu tư lại tiếp tục thắc mắc nhưng vẫn đáp."

Anh Bình "Khoé môi Thanh Bình cong lên nhưng trong tít tắt lại chợt quay về như cũ."

Gọi một tiếng anh cả xem nào "Phước Lộc đờ người , cậu chẳng biết người trước mắt này có thật sự là người bình thường khó gần kia không nữa.Thấy cậu lâu chẳng trả lời Bình lại nói tiếp."

Không muốn gọi ?

"Cậu tư loé mắt lên , nhanh chóng đáp lời."

Anh cả !

"" Tốt "Lúc bấy giờ Thanh Bình mới nhấc ly trà kia lên mà uống."

Tôi cũng chẳng muốn thất hứa với em tôi , nó muốn lấy cậu thì tôi gả- "" Anh nói thiệt hả !?

"Cậu tư kích động đến mức muốn nhảy cẩn lên nhưng vẫn kìm chế lại.Thanh Bình gật đầu."

Nhưng tôi chưa nói hết , muốn cưới thì tam thư lục lễ đầy đủ , trầu cau mâm quả , trống kèn rền vang mà rước em tôi đường đường chính chính bước từ cửa chánh vào nhà..Cậu làm có được không ?

"Cậu tư gật đầu lia lịa."

Được !

Em làm được tất !

"Thanh Bình đặt ly trà xuống , đứng lên bước chân đi.Phước Lộc cũng theo sau nhưng rồi Thanh Bình lại quay đầu nhìn cậu với ánh mắt đầy sự ẩn ý."

Hoàng Phước Lộc , tôi chỉ để em tôi cho cậu chăm sóc chớ tôi không giao nó cho cậu , tôi không có đủ thời gian để bù đắp nên mới để cậu thương "" Trót thương thì thương cho tròn , cậu mà làm không đặng thì đừng mơ cả đời này có thể gặp lại nó...Không chỉ đời này mà cả kiếp sau cũng đừng hòng , cậu hiểu không ?

"Phước Lộc nhìn anh với ánh mắt kiên định.Thương Lúa là do cậu thương , duyên do cậu thắt thì làm sao mà đứt được."

Em hiểu..Mối duyên này tự tay em thắt nên em biết chắc nó chẳng thể nào được gỡ , nếu anh cả không tin thì em sẽ làm cho anh tin "Hai từ " anh cả " nói ra vừa miệng nghe vào vừa tai , Thanh Bình cười khẽ , gật đầu rồi lại quay đi."

Anh cả về rồi hả ?

"Anh xoa xoa đầu Lúa , ánh mắt chỉ toàn là sự dịu dàng."

Ừ về , về đặng sắp xếp của hồi môn cho út "Lúa ngơ ra vài giây , lúc định thần lại thì anh cả đã lên xe đi mất."

Cậu tư..Cái này "Cậu tư ghé sát nói."

Bộ em hỏng muốn lấy cậu hả đa ?

"Lúc này Lúa dường như bừng tĩnh , cũng hiểu ra được lời anh cả nói lúc nãy.Nó nhảy thẳng vào vòng tay cậu , môi nhỏ hun má cậu liên tục."

Em muốn !

Em muốn !!!

"______________________________________*E hèm , đứa mít ướt này lỡ mê cậu tư quá rồi sao !?*Nhưng coi bộ lấy được em chớ chưa được lòng anh đâu cậu tư ơi cậu tư à...*Mấy con Sóc chuẩn bị phong bì chưa đấy ta ?

Dìa Ba Tri ăn đám cưới cậu tư lẹ nè !!!
 
Khi Mùa Lúa Chín
Chương 30 : Chuyện Nhà Anh Cả.


Sa Đéc cân nhà xa hoa chẳng thua kém gì nhà cậu tư ở Bạc Liêu.Nhà sáng đèn , gia đinh còn đi qua đi lại mần này mần kia.Thanh Bình bước xuống xe sải bước vào căn nhà lớn.Trời vừa sùm sụp tối , gió thổi nhẹ nhưng lạnh muốn thấu xương."

Con chào cậu cả "Thanh Bình cởi áo khoác , vắt lên ghế.Anh không đáp liền , tay cởi chiếc đồng hồ kia xuống quăng đại lên bàn."

Ừm , cậu Duy đâu ?

"Người kia cung kính đáp."

Dạ thưa cậu cả , cậu Duy bảo mệt nên vô phòng từ sớm rồi "Anh gật đầu , xoa xoa hai thái dương từ tốn bước vào trong phòng.Lạch cạch.Trong căn phòng ấy , ánh đèn vẫn sáng ngời.Người trên giường nằm nghiêng xoay mặt về phía anh , mái tóc ngắn đen , chiếc áo trắng làm sáng lên nơi thắt eo nhỏ nhắn.Người đó chưa ngủ nhưng cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến anh."

Ngọc Duy "Anh gọi nhưng người chẳng phản ứng gì.Tiếng dầy da gõ trên nền gạch trắng.Tiến dần tiến dần tới cạnh giường."

Nguyễn Ngọc Duy "Thanh Bình chóng tay đè lên người kia.Duy mắt vẫn nhắm hờ nhưng anh biết người vẫn chưa ngủ.Nhưng rồi anh cuối dần xuống.Chụt.Nụ hôn nhẹ phớt qua má."

Anh !

Đi ra , ai cho anh hôn ?

"Người kia liền bật dậy đẩy mạnh anh ra , tay lau chùi nơi má vừa có một nụ hôn ấy."

Sao ?

Anh tưởng em ngủ rồi chứ ?

"Ngọc Duy nhăn mặt , cái vẽ hờn dỗi đáng yêu đến mức phải khiến một người khô cằn như Thanh Bình cũng phải chịu thua."

Em mệt ?

"Ngọc Duy liếc mắt đi chỗ khác chẳng thèm nhìn đến anh dù chỉ một cái."

Em không sao "Thanh Bình cười , kéo mạnh người kia vào lòng mình mà ôm ấm."

Không mệt...Thế giận anh hửm ?

"Ngọc Duy đẩy mạnh nhưng khổ cái sức chẳng bằng người ta nên thành ra đẩy cũng vô ích."

Giận ?

Ai thèm giận anh ?

"Người kia nhỏ nhắn ngồi gọn trong lòng anh.Giọng ngọt cứ nũng nịu bên tai anh , người chẳng ngồi yên cứ cự quậy mãi.Chụt."

Ưm !

Không cho "Tay nhỏ cứ đưa lên chùi má , chẳng chịu cho anh để lại bất cứ điều gì trên người mình hết.Chụt.Chụt.Chụt."

Á !

Đi ra !!!

"Vòng tay anh siết lại giữ chặt người trong lòng mình."

Không thích !!!

"" Nhưng anh thích "Chụt.Ngọc Duy càng né thì anh càng làm tới , cứ thế mà làm cho Duy tức muốn chết !"

Ưm !

Rồi rồi , em giận anh đó !

Được chưa ?

"Ngọc Duy bĩu môi , tay chùi khắp mặt mình."

Sao đây ?

Giận anh về trễ ?

Đúng chưa ?

"Ngọc Duy cắn môi gật gật đầu.Nhưng rồi lại...Chụt.Lần này chẳng phải ngay má mà là ngay môi cơ.Thế nhưng chẳng kịp để người kia đưa tay chùi thì tay đó đã bị Thanh Bình giữ chặt lại."

Ai cho em chùi ?

"Ngọc Duy cau mày."

Anh !

Buông ra !

"Thanh Bình giữ chặt tay Ngọc Duy , đầu cúi xuống mang lại cảm giác áp bức cho người kia.Đầu mũi chạm nhẹ lên chiếc mũi nhỏ khiến người dù đang giận thì cũng phải đỏ ửng hết cả mặt."

Anh xin lỗi "Trong phút chốc Ngọc Duy chẳng biết nói gì thêm nữa.Càng tiến sát gần thì mặt Duy càng nóng , nóng đến mức có thể nướng chín cả thịt."

Anh- "" Em đừng giận anh nữa , em buồn em bực anh xót "Lời mật ngọt làm người ta say đắm quên mất lối về."

Em..

"" Giận anh cũng được nhưng đừng tự bỏ bê mình , em không xót nhưng mà anh thì có "Giọng ấm , lời ngọt , ánh mắt dịu dàng."..Rồi , không giận nữa thì không giận nữa !

"Thanh Bình nhoẻn miệng cười rồi lại hun cái chóc lên môi Ngọc Duy.Dỗ người khác thì ai mà làm giỏi bằng Thanh Bình nữa đây ?"..."

Cửa sổ phòng mở hé , trăng sáng rọi vào trong phòng.Rèm cửa bay theo những đợt gió nhẹ nhàng."

Ưm..Đi ra , anh nặng quá à !

"Thanh Bình ngày thường nghiêm khắc thế nào mà bây giờ lại chẳng khác gì cún con bám chủ."

Không !

Em không cho anh ôm là anh giận em đó đa !

"Ngọc Duy đẩy cái người 30 tuổi đầu này ra khỏi người mình.Mồ hôi mồ kê đổ nhể nhại , nhuốm ướt cả quần cả áo."

Còn anh mà ôm em nữa thì em giận anh đó !

"Người to xác kia cứ dụi vào người Duy mãi."

Em giận thì anh dỗ "Ngọc Duy tặt lưỡi."

Ưm !

Không mà "Mặc kệ người ta xua đuổi , Thanh Bình vòng tay siết chặt kéo người lại ôm cứng ngắt.Ngọc Duy bất lực , Duy đặt tay mình lên đôi tay rắn chắc ngay eo.Bàn tay vẫn còn loang lỗ những vết bỏng lớn...Người nào sợ chứ người này thì không , yêu nhau thì yêu tất của người , thương anh thương cả những gì anh đã chịu đựng."

Bình...Tay anh..Mấy nay có còn nhức nữa không ?

"Thanh Bình dụi vào gáy người kia rồi cười khẽ."

Không nhức , ở bên em là hết rồi "Ngọc Duy bật cười thành tiếng , người chi đâu mà miệng dẻo hết sức hà."

Miệng cứ dẻo quẹo !

"Anh ghé sát lại Ngọc Duy rồi nói nhỏ."

Không dẻo thì bây giờ em đâu có nằm đây với anh ?

"Duy tánh hay ngại lại gặp cái miệng ngọt hơn mía lùi của Thanh Bình nên thành ra mặt cứ đỏ như trái cà chua miết hà !"

N..N-Nói năng chi mà kì cục "" Ủa chớ hỏng phải hả đa ?

"Người kia mím môi ngược ngùng , vành tai đỏ ửng lên.Đầu gật gật nhẹ."

Đúng..Anh nói cái chi cũng đúng hết có được không ?

"Thanh Bình ngã đầu , dụi mãi vào người kia đặng lấy hơi ấm."..Je t'aime beaucoup "Ngọc Duy cười nhẹ rồi đáp lời."

Je t'aime aussi "______________________________________*Anh cả lên sàn !*Lê Thanh Bình - Nguyễn Ngọc Duy.
 
Back
Top Bottom