Tiểu Thuyết Khi Mùa Lúa Chín

Khi Mùa Lúa Chín
Chương 19 : Cha Từ Con Đi.


Cậu kéo Lúa đi vô trong.Thay đồ tắm rửa sạch sẽ hết trơn cậu mới chịu buông.Nhưng mà làm sao dễ như vậy được ?Hư thì phải phạt !Cạch.Tiếng của phòng mở xong đóng lại làm Lúa nó giật bắn mình.Thôi , lần này là xong thiệt rồi.Cậu tư thông thả đi lại giường ngồi."

Em đứng đó mần chi ?

Qua đây "Lúa đứng chết trân tại chỗ.Giờ đứng đó cũng chết mà qua kia cũng chết thì biết làm sao bây giờ.Nhưng thôi , đứng đây có khi còn chết thảm hơn qua đó.Lúa nó nhích từ từ , chậm chậm.Một bước chân chưa bằng nửa bước của cậu."

Em chảng rảng ở đó một hồi là tui lôi em ra giữa nhà mà hầu em ăn đòn đó nghen ?

""..Cậuuuu "" Nhanh !

"Lúa hít một hơi thật sâu , xong bước nhanh đến chỗ cậu."

A !

"Cậu kéo mạnh , tay giữ chặt Lúa nằm trên đùi mình.Haiz , trách ai giờ ?

Cũng tại đó giờ cứ nhìn cái mặt đó là cậu không nỡ đánh , mà không đánh thì không được."

Huhu...Cậu ơi..

"" Nín dứt , tôi đã quánh em cái nào chưa mà em ăn vạ ?

"Lúa ngước lên nhìn cậu."

Nhưng mà- "" Em khỏi có xin xỏ chi hết , đó giờ tôi tha cho em năm lần bảy lượt rồi có bao giờ em ngoan không đa ?

"Lúa nó biết mình đuối lí nên cũng chẳng dám cãi thêm gì nữa.Mông xinh kia mặc cậu xử trí rồi."

Hổm em ra tắm mưa xong qua bữa sau bệnh sốt liên miên "" Tôi nhớ tôi cấm em không được đụng nước trừ lúc tắm ra thôi mà ?

"Chát."

Ư..

"" Tôi cấm em khóc đấy , rơi 1 giọt tôi đánh em thêm 10 cái "Lúa nghe vậy liền nín dứt , cắn chặt môi mà chịu đòn.Chát.Chát Chát."

Em đang trêu ngươi tôi đó hả ?

"Chát."

Ưm..Em..Hỏng có !

"Chát."

Trả treo ?

"Chát."

Từ rày về sau còn dám cãi lời tôi nữa hết !?

"Lúa lắc lắc đầu.Chát."

Miệng mồm bỏ xó nào rồi ?

"" Hưc...Em hỏng cãi nữa "Nghe vậy cậu mới nguôi ngoai.Cậu đâu cấm Lúa chơi , nhưng khổ cái là người nó hay mắc bệnh.Đặc biệt chỉ cần ngâm nước lâu tí thôi là qua hôm sau đã sốt đỏ mặt.Vậy mà lời cậu nói nó chẳng thèm nghe.Cậu từ từ đỡ người kia ngồi dậy.Môi bị cắn đến rướm máu rồi kìa."

Cậu..

"" Em khỏi mong , nay tôi không xoa cho em nữa đâu đa !

"Nghe vậy mắt nó liền rưng rưng.Cảm xúc kiềm nén nãy giờ cũng oà ra.Hỏng xoa cho là cậu hết thương Lúa rồi phía không ?"

Hức..Cậu..Hức...

"" Tôi có đánh nữa đâu mà em khóc ?

"Lúa dụi vào tay cậu , giọng nức nỡ."

Cậu..Hức..Cậu hỏng xoa cho em..Huhuhu..Hỏng chịu..

"Người ta thường nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.Cậu tư này có cứng tới đâu thì cũng đâu chịu nổi khi thấy người kia rơi lệ.Lúc nãy cậu quánh đòn mà cậu cấm khóc là cũng do vậy đó đa.Thấy vậy ai mà nỡ quánh cho được ?"

Thôi , cậu thương em "" Không khóc nữa qua đây "Cậu dang tay ra , người kia liền nhào vào lòng cậu mà tha hồ nhõng nhẽo."

Ư..Hức..

"Cậu hôn nhẹ lên tóc Lúa."

Không khóc , em mà khóc nữa là cậu không có xoa cho đâu nghen ?

"Nghe vậy tiếng nức nở ở trong lòng cậu mới nhỏ dần."

Em ngoan , tại cậu sợ em bệnh mà "" Em mà bệnh là cậu xót lắm biết không đa ?

"Người kia gật gật đầu."

Hun miếng coi "Chụt."..."

He he.Nói chớ ai thương Lúa bằng cậu đâu đa ?Thương lắm lắm luôn đó nghen.Thương nhất trên đời này !!!Qua được mấy bữa sau.Dạo này cậu cũng bận việc ít khi ở nhà với Lúa lắm.Không phải là cậu không muốn mà là do tính chất công việc thôi.Lúa cũng hiểu nhưng Lúa vẫn buồn.Đang ngồi ngoài trước nghịch nghịch cái gì ý."

Cậu !

"Chà , bất ngờ hong đa ?Được bữa nay cậu về sớm đó.Lúa phóng từ phảng xuống đất liền.Nhào tới ôm người thương."

Em đang mần chi đó ?

"Lúa nó vừa ôm cậu vừa cười hì hì."

Em đang nhớ cậu !

"Cậu cười.Miệng càng ngày càng dẻo ý.Cậu cởi áo khoái vắt lên ghế.Xong lên phảng ngồi , người kia thấy vậy cũng lên theo.Nhưng người đó không ngồi trên phảng mà ngồi trong lòng cậu cơ , êm lắm đấy nhá."

Sao nay cậu về sớm quá dợ ?

"Cậu nhướng mày."

Cậu về trễ thì em buồn về sớm thì em cũng hỏi là sao đa ?

"Lúa bĩu môi."

Tại em tò mò xíu thôi mà "Cậu cười tươi rồi thơm cái chóc lên đôi má kia.Haiz , cái cảnh này ta nói gia đinh trong nhà này quen hết trơn rồi.Nhưng lần nào vô tình đi ngang qua nhìn cũng phải khiến người ta ngại í.Tình quá trời tình đi đa.Nhưng hình như cậu quên điều cậu sợ rồi thì phải.Phịch.Tiếng đồ rơi xuống đất.Cậu giật mình quay qua nhìn theo hướng đó.Trong phút chóc cậu sững người.Người đang ngồi trong lòng cậu cũng khựng lại."

Ch-Cha ?

"Người đứng ngoài cửa như chết lặng.Ông chẳng nói gì , cứ đứng mãi ở đó.Hai người lúc này mới tách nhau ra.Cậu bước đến trước mặt ông.Lúa thì bị doạ đến xanh mặt.Biết là sớm muộn gì cũng phải khai thôi.Nhưng khai ra còn đỡ hơn bị phát hiện như này..."

M...Mày..

"Cậu bước đến trước mặt ông."

Cha con- "Chát.Tiếng vả ấy vang lắm.Cậu không nói gì , người đứng kế bên cậu cũng bất động."

Ông- "" Mày câm !

"Mắt ông trừng lên nhìn hai người."..Hai..Hai đứa mày...

"Ông như chưa tin được những gì đang xảy ra trước mắt mình.Cậu thì không lên tiếng nhưng tay vẫn nắm chặt tay nó.Cơn đau bên má trái vẫn còn âm ỉ."

Đúng , hai đứa con như vậy đó "Nghe cậu nói lòng ngực ông càng phập phồng."

Mày định bôi tro trét trấu lên mặt cha mày sao hả Lộc ?

"Cậu hít sâu."

Vậy..Cha từ con đi "" Mày...

"*Rồi cắt🥰
 
Khi Mùa Lúa Chín
Chương 20 : Nghịch Tử !


" Mày nói gì ?

"Cậu nhìn ông , mắt kiên định lặp lại câu nói đó một lần nữa."

Cha từ con đi "Chát."

Nghịch tử !

Tao nuôi nấng mày 20 năm nay để rồi giờ đây mày đừng đây ăn nói với tao kiểu đó ?

Chỉ vì một thằng hầu cùng đinh mạc hạn mà mày muốn từ chính cha ruột của mày hả ?

Lộc ?

"Túc với Tị đứng ngoài thấy hết , nhưng hai người làm gì có quyền mà lên tiếng ở đây ?Cậu im lặng , tay càng nắm chặt tay nó hơn.Khoé môi rỉ máu đỏ , má nóng rát.Nó đứng sau lưng lí nhí nói nhỏ."

Hay..Cậu nghe lời ông đi...

"Cậu không nói gì nhưng tay lại siết chặt hơn.Dường như cậu đang dùng cách này để từ chối lời vừa rồi của nó."

Con sai..Nhưng con không thể buông người này được đâu cha à..."

Tay ông nắm lại nổi cả gân xanh , mắt lia ra sau lưng cậu.Lúa nó chẳng dám ngẩng đầu bởi nó biết vì nó mà cha con cậu mới ra cớ sự này."

Mày không thể buông nó nhưng mày buông cha mày được à ?

"" Nó cho mày ăn bùa mê thuốc lú gì rồi hả Lộc ?

Mày- "" Cha !

"Cậu quát lớn , ngắt ngang lời ông nói.Ông khựng lại , nó cũng giật mình.Hai người núp trong kia càng lo hơn."

Người chủ động là con "Ông đứng sững."

Mày..Mày nói gì ?

"Cậu nhìn thẳng vào ông , chẳng thèm né tránh ánh mắt kia."

Người chủ động trước là con !

Người khởi đầu chuyện này cũng là con !

"Cậu hít một hơi dài."

Từ đầu tới cuối người sai là con , người ta chẳng có lỗi gì ở đây hết "" Cha muốn nói muốn chửi gì cứ nhắm vào con đi , đừng chửi oan người vô tội "" Người sai là con !

Con sai , sai vì con lỡ thương người ta rồi...Cha muốn con làm sao cũng được nhưng xin cha đừng ép con buông tay "Ông hai Lợi đứng yên đó , nghe rõ từng lời cậu nói.Càng nghe mặt ông càng biến sắc.Ông tức giận nhìn cậu , nhìn đứa con trai mình yêu thương nhất , đứa con khiến ông tự hào nhất và giờ đây nó cũng là đứa con làm ông đau nhất."

Thương ?

Thương chi cái kiểu bệnh hoạn này ?

Hai thằng con trai thì làm sao mà- "" Thì sao hả cha ?

"Cậu lại ngắt lời ông một lần nữa."

Con thương người , con thương tất của người chớ đâu phải con thương vì người là con gái ?

"" Bệnh hoạn ?

Được !

Nếu cha thấy con bệnh hoạn thì đừng nhận con là con trai của cha nữa !

"Nó đứng sau lưng , nhìn tình hình lúc này cũng sợ."

Cậu...Cậu đừng có nói vậy...Lỡ ông giận rồi sao ?

"" Suỵt "Ông nắm chặt tay nhìn cậu , đứa con trai ngoan ngoãn của ông bây giờ đang cãi ông từng câu từng chữ."

Lộc , tao yêu thương mày nhất nhà , hơn cả anh chị lẫn thằng út mà giờ mày đối xử như vậy với tao ?

"Nghe ông nói hai từ yêu thương mà cậu cười nhạt.Ông thương cậu ?Thương cậu ư ?"

Hah...Cha thương con ?

Cha thương con hay cha thương cái đầu biết tính toán này của con ?

"Chẳng hiểu sao khi vừa nói đến thì khoé mắt cậu chợt cay.Người cậu hơi run lên.Cậu cắn môi cố kiềm nén những giọt nước đang muốn rơi ra khỏi hốc mắt."

Cha thương con vậy cha có biết con thích cái gì hay con ghét cái gì không ?

Từ nhỏ đến lớn có bao giờ cha hỏi con không ?

"Ông khựng lại.Cậu cố kiềm nén nhưng cũng chẳng ngăn được giọt nước mắt kia rơi ra , nó lăn dài trên má cậu.Đây là lần đầu tiên cậu khóc trước mặt ông."

Cha có bao giờ hỏi con có mệt không chưa ?

Cha nghĩ con vùi đầu vào trong đống sổ sách đó là con vui ?

"Cậu hít một hơi , đưa tay lau bớt những giọt nước trên mặt."

Con không được sống như một đứa con nít bình thường cha có biết không ?

"Ông im lặng , quả thật đó giờ ông chưa từng để ý hay hỏi thăm cậu về một vấn đề gì hết."

Cha thương con ?

Thương đến độ con dị ứng với tôm cha cũng không biết ?

"" Hay cha thương con đến nổi quên rằng lúc đó con vẫn là đứa con nít ?

Con cũng cần được vui chơi mà ?

Con đâu muốn mình cứ sống cùng với những con số , dòng chữ cứng ngắt vô hồn đó "Cậu càng nói thì nước mắt cậu càng rơi nhiều hơn , nó làm tầm nhìn của cậu nhoè đi.Khiến gương mặt ông trong mắt cậu cũng dần mơ hồ , cảm xúc như được đẩy lên đỉnh điểm."

Con cũng là con người mà !?

"Ông im lặng nhìn cậu , cậu càng nói thì càng kích động dữ hơn."

Cha có biết con phải sống theo khuôn khổ của cha suốt bao nhiêu năm không ?

"Nó giật mình , ôm cậu lại."

Cậu !

Cậu bình tĩnh đi , bình tĩnh đi mà "Cậu ngẩng cao đầu hít sâu một hơi.Tay đặt lên bàn tay nhỏ nhắn ở eo."

Cậu không sao , em đừng có sợ cậu "Tới khi Lúa lên tiếng cậu mới như trở lại dáng vẻ ôn nhu lúc đầu của mình.Ông nhìn cậu vậy cũng chẳng nói thêm gì nữa , cúi xuống nhặt đồ xong ông đi thẳng ra ngoài.Có lẽ ông đã đặt quá nhiều hy vọng lên cậu nên ông cũng quên mất cậu là con người , cậu cũng biết khóc biết cười , cậu cũng có chính kiến riêng của cậu mà.Cậu đứng yên , nhìn bóng lưng ông rời đi xong mới xoay người lại ôm lấy nó.Cậu ôm chặt nó , ôm rất chặt cứ như sợ buông ra là nó sẽ bỏ cậu mà đi mất vậy.Cậu tựa cằm lên vai nó mà nức nở."

Em..Em đừng bỏ cậu lại một mình...Hức...Cậu chỉ cần mình em thôi....

"Tay nó vòng qua ôm lấy cậu , vuốt vuốt lưng an ủi."

Em không bỏ cậu , em không bỏ "Tay cậu siết lấy nó chặt hơn nữa."

Hức...Em thương cậu đi mà..Đừng bỏ cậu..

"Cậu như một đứa con nít to xác , rút vào trong cổ nó mà nức nở từng chữ.Đối với cậu bây giờ nó là tất cả , là người quan tâm đến cảm xúc của cậu , là người cho cậu sống là chính mình.Nó là người đã chấp vá , chữa lành cả tuổi thơ khô cằn kia."

Em thương cậu , em thương "Cậu gật gật đầu."

Em ở lại với cậu cả đời này nghen ?

"Lúa xoa xoa lưng cậu."

Em ở với cậu cả đời này , nếu có kiếp sau em vẫn ở với cậu ""..."

Túc nắm lấy tay anh Tị kéo nhẹ."

Anh Tị , lỡ ông từ cậu thiệt rồi sao ?

"Anh Tị nhìn Túc , thở dài."

Ông không từ cậu thì cậu cũng từ ông thôi , cậu tư mà quyết rồi thì...Khó lắm "Túc nắm chặt tay anh."

Coi bộ số hai đứa mình còn tốt hơn cậu tư "Anh Tị cười , hôn nhẹ lên má nó."

Vậy em ở với anh cả đời nghen ?

"*Rồi cắt tiếp 🥰
 
Khi Mùa Lúa Chín
Chương 21 : Xưởng Gạo.


Qua mấy ngày , cậu mới ổn định được tâm trạng mà tiếp tục công việc còn dang dỡ.Xem xét kĩ càng , cuối cùng cậu cũng chốt được ngày để thi công , coi như là đã hoàn thành được bước đầu tiên.Nguồn hàng là thứ quan trọng thứ hai , cũng nhắm được vài ba chỗ nhưng trước hết cần phải chốt lại được chỗ nhập hàng.Thứ ba , nếu như đã chọn thì phải tính đến chuyện làm ăn lâu dài , hợp tác đôi bên." ...

"Nay nhà cậu lại có khách , vẫn là cậu Huân nhưng nay lại có thêm một người nữa là cậu Vũ.Cậu Vũ là con trai thứ ba của nhà ông Phát , chủ vựa gạo lớn nhất nhì Sài Thành.Cậu Vũ đây cũng đồng thời là bạn từ thuở nhỏ của cậu.Nguyễn Quang Vũ."

Nếu là mày thì tao lúc nào cũng sẵn sàng giúp , cha tao cũng vừa mở thêm nhánh dưới Bạc Liêu nếu được thì mọi chuyện để tao lo "Cậu Huân ngồi bên cạnh cũng lên tiếng."

Vũ nó nói đúng đó , dù gì tụi mình cũng có quen biết , sau này cũng dễ "Cậu im lặng hồi lâu."

Đúng là có thân , có quen thì dễ ăn dễ nói thật , nhưng thương trường cũng như chiến trường tao cần phải nghĩ kĩ "" Không phải tao không tin tụi mày nhưng dù gì chuyện này cũng liên quan đến tiền bạc thì càng kĩ sẽ càng tốt hơn "Hai người đối diện cũng gật đầu , họ cũng chẳng trách cậu bởi cái tánh này của cậu đã có từ xưa rồi.Không phải việc gì liên quan đến tiền bạc cậu mới kĩ , mà chỉ cần việc đó liên quan đến bản thân hoặc người khác cậu đều kĩ trong từng chút một."

Được , nếu suy nghĩ kĩ được rồi thì nói cho tụi tao biết nhưng bên xưởng thế nào rồi ?

"" Ngày nào tao cũng ra xem , tạm thời vẫn thấy ổn chưa có chuyện gì khác phát sinh "Cậu vừa nói vừa rót trà , xong lại đẩy hai tách trà nóng đến trước mặt hai người.Cái mùi trà hạt sen thơm ngọt , dễ chịu toả ra khắp gian nhà trước."

Mày vẫn như lúc nhỏ nhỉ ?

Vẫn thích loại trà này "Cậu Vũ nói rồi đưa lên miệng nhấp thử một ngụm."

Ừ , hễ ngồi quanh đống sổ sách đó mà không có trà này chắc tao cũng phát điên sớm thôi "Phải , loại này cậu thích uống nhất , nó làm cậu dễ chịu hơn , làm cho đầu cậu bớt đau và cũng làm cho cậu nhớ đến má."

À Huân , nay mày rảnh không ?

Nếu rảnh thì ra ngoài xưởng xem giúp tao , dù gì mày cũng là kĩ sư chắc cũng hiểu rõ hơn tao "" Rảnh , vậy giờ đi luôn sao ?

"Cậu uống một ngụm trà rồi nói."

Ừm , sẵn cho thằng Vũ xem thử "" ...

"Ngoài này nắng chang chang , nhưng gió thổi hù hù như muốn thổi bay cả người công nhân đang miệt mài bên những cột gỗ cao chót vót.Cậu Huân đi quanh vòng , xem xét kĩ từng nơi một.Móng của xưởng , rồi đến thép , cột , từng vật liệu xây dựng."

Tao thấy khá ổn , đội thi công này theo tao cũng lâu nên tao cũng thấy chẳng có gì phải lo "" Nhưng nếu có thể thì tao nghĩ phần móng nên làm chắc chắn hơn nữa , cột cao , mái cao nhưng móng có vẻ hơi cạn "Cậu Huân đứng bên tay chỉ từng nơi một rồi nói theo kinh nghiệm của mình.Cậu và cậu Vũ đứng bên cạnh nghe cũng gật gù , đúng là dân trong nghề có khác."

Họ quen tao hơn mày , lát nữa tao sẽ dặn kĩ hơn "" Ừm , vậy thì tao cảm ơn mày trước "Cậu Vũ đứng bên cạnh cũng lên tiếng."

Tao nghĩ sau này xưởng của mày chắc hẳn làm ăn cũng không kém gì xưởng của cha mày đâu "" Vị trí chỗ này vận rất tốt , mày cũng biết chọn đất nhỉ , cả ngày thi công cũng tốt không kém "Tay cậu chấp sau lưng , môi cười nhẹ."

Tao chẳng biết nữa , nhưng đừng nói sớm quá , nói trước bước không qua đâu "Cậu Vũ cười."

Vị trí ở đây đắc địa đấy !

"" ...

"Tối về , cậu vẫn suy đi nghĩ lại về nguồn hàng.Nhà cậu Vũ xưa nay nổi tiếng về độ uy tín , chất lượng , thêm cả hai người có quen biết xem xét kĩ rồi nhìn lại quả thật vẫn không có chỗ nào tốt bằng nhà cậu Vũ này."

Được rồi , nếu vậy thì chốt thôi nhỉ "Tay cậu khoanh tròn dòng chữ " Vựa gạo Thành Phát " bằng dòng mực đỏ thấm."

Chốt cái gì dợ ?

"Cậu giật mình , chẳng biết từ lúc nào mà Lúa nó đã ngồi kế bên cậu."

Trời ơi !

Em vô từ hồi nào dị ?

"Má nó phụng phịu , xong mới trả lời cậu."

Xía , người ta ngồi coi nãy giờ đọc riết muốn thuộc luôn rồi á !

"Cậu quay ra , tò mò về câu nói của nó.Lúa cũng biết chứ hả ?"

Em nói gì ?

"" Em nói em ngồi đọc nãy giờ muốn thuộc luôn rồi á !!

"Cậu kéo nó lại , cố lắm miệng mới phát ra được câu hỏi trong đầu."..Em...Cũng biết chữ nữa hả ?

"" Chớ bộ cậu tưởng có mình cậu biết chắc !

"Cậu nhếch nhẹ môi , cậu định xây xong xưởng sẽ dạy nó học chữ ai dè đâu."

Hỏng những biết chữ mà em viết cùng đẹp lắm á !!

"Chẳng để cậu đợi lâu tay nó đã nhanh nhẹn lấy một tờ giấy.Xong tay nó nhanh chóng viết ra ba chữ."

Hoàng Phước Lộc "Nét chữ thanh mảnh , nó thanh có đậm.Nói không phải khen chớ chữ này còn đẹp hơn cả chữ của cậu."

Em viết tên cậu hả ?

Chèn ơi chữ ai mà đẹp dị trời "Nó nghe được khen xong cười hì hì trong lòng cậu.Cái mặt cau có kia cũng bay đâu mất."

Dị nữa á , em viết tiếp cậu nghen ?

"Cậu không trả lời mà ẩm nó quay ra đi lên giường.Đặt nó xuống chiếc giường êm ái."

Thôi , cậu hỏng muốn em cực giống cậu "" Thân có chút xíu mà làm mấy cái này nữa thì biết nào lớn "Nó chui rút trong lòng cậu , thủ thỉ nhỏ."

Em thấy cũng đâu có cực đâu , với lại em lớn rồi mà "Cậu cười."

Đối với cậu thì em vẫn còn nhỏ lắm đó đa "Tay cậu ôm nó , mũi hít lấy mùi thơm dịu nhẹ."

Giờ em chỉ có việc ăn rồi ngủ thôi , còn mấy việc kia là của cậu "" Ừm ừm "Nó trả lời vài tiếng rồi cũng thiếp đi trong làn hơi ấm áp từ người kia.Cậu ôm người thương mà ngẫm nghĩ.Lần này nhất định phải thành công.Cậu không muốn dựa dẫm vào ông nữa.Càng không muốn mang mãi cái danh " con trai của ông hai Lợi ".Thôi thì chuyện nhà dẹp qua một bên đi , tính chuyện trước mắt đã.*Chương mới của mấy du đó😇
 
Khi Mùa Lúa Chín
Chương 22 : Chờ.


Sáng nó thức dậy.Mở mắt qua nhìn người kế bên thì người đó đã biến mất từ lúc nào rồi.Thường cậu đâu có dậy sớm dữ vậy ?Mang theo thắc mắc , Lúa cũng ra ngoài nhìn đông ngó tây coi có người nó cần tìm không.Nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy bóng cậu đâu cả.Đến cả anh Tị cũng biến mất theo cậu luôn.Tới đâu thì tới.Kiếm cùng đường cuối cùng nó cũng phải đến tìm thằng Túc , bạn thân chí cốt của nó đặng hỏi.Bộp" Aaaaaa !!!!

"Đang hì hục bên đống củi bỗng đâu ra bàn tay đặt lên vai làm Túc nó hét toán cả lên."

Cái gì dị ?

Tao nè "Túc quay lại , nhận ra thằng bạn mình cũng thở phào."

Trời ơi thằng quỷ , mày tính hù tao chết hả mạy ?

"Lúa ngồi xuống cạnh nó."

Làm gì có "Túc bỏ cây rìu trên tay xuống , xoay qua nhìn Lúa."

Mần chi nay mặt buồn thiu thỉu nữa rồi ?

"Nhưng chưa để Lúa nó hỏi đầu thằng Túc đã nhảy số."

À..Mày kiếm cậu tư đúng hong ?

"Lúa nghe vậy liền gật đầu lia lịa."

Đúng rồi , sáng giờ tao hỏng thấy cậu đâu hết trơn á !

"Túc nhếch nhẹ mép môi , như đang tự hào vì bản thân đoán trúng đáp án rồi."

Cậu tư đi hồi sáng rồi , tao nghe anh Tị kể là cậu đi lên vựa gạo Thành Phát gì á "" Vậy hả ?

"Biết được cậu đi đâu lòng nó nhẹ hẳn đi.Nhưng thằng Túc đâu biết khi cậu tư vắng nhà thì người bị Lúa đu theo chính là nó." ...

"" Trời ơi , mày đi theo tao hoài hỏng chán hả Lúa ?

"Lúa nó cười hì hì."

Đâu , tao chán tao mới đi theo mày mà "Mèn ơi , nó cười mà làm như người ta thấy vui lắm dị đó." ...

"Chờ cậu từ sáng xong chờ tới trưa.Nó cứ lẽo đẽo theo thằng Túc hoài.Ừ thì thằng Túc lâu không gặp nó cũng nhớ bạn mình lắm mà nó đu kiểu này thì thằng Túc nó Không .

Có .

Thích !"

Lúa ơi !!!

Đi kiếm cậu tư của mày đi mà !

"Thằng Túc nói thì nói nhưng mà cái mặt của thằng Lúa cứ trơ trơ."

Ủa ai biết gì đâu mà đuổi "Rồi xong , cái đuôi này là xác định bám theo thằng Túc cho đến khi cậu về mới thôi đây nè.Haiz.Biết sao giờ , đuổi không được né cũng không xong.Thằng Túc nhìn mặt nó cọc trong thấy rõ.Mần công chuyện chưa đâu vào đâu mà cậu tư nhỏ cứ bám kiểu này thì chắc còn khuya mới xong !" ...

"Hết trưa thì tới chiều.Lúa vẫn cứ là bám theo thằng bạn mình mãi chẳng buông.Tại...Hỏng có cậu nó chánn !!"

Mày theo tao chi nữa ?

"Lúa nó lại cười."

Ăn cơm chiều chớ chi !

"Túc nó cũng cười , cái điệu cười không thể nào bất lực hơn.Thôi , cũng kệ nó.Tới cử thì ăn cơm thôi." ...

"Chiều rồi tới tối.Nó cũng chờ , chờ cậu của nó.Cậu này kì quá !

Người ta chờ lâu quá trời lâu mà còn chưa thấy về nữa !Sáng giờ mặt nó vui lung lắm.Mà giờ mặt nó buồn thiu thỉu.Đêm tới nó hết bám thằng Túc ời.Nó lặng vô phòng một mình , nằm mình ên ở trỏng.Nó lăn tới lăn lui.Xong chợt ngước lên thấy cái áo sơ mi của cậu treo trên móc quần áo." ...

"Trăng lên cao.Trời tối đen như mực.Lúc này mới thấy bóng dáng cậu về.Nhưng mặt cậu chẳng có tí ti gì gọi là mệt.Trên tay còn cầm gói bánh nó thích ăn.Cạch.Cửa phòng mở.Nó nằm trên giường.Tay ôm chặt áo cậu , nhưng chắc ngủ chưa được lâu.Nước trên mặt còn vươn thế kia mà.Đặt gói bánh xuống bàn , cất áo khoác xong cậu mới ngồi nhẹ xuống giường.Tay đặt khẽ trên khuôn mặt nó."

Nhớ cậu lắm hả đa ?

"Tay cậu lau đi vài giọt nước trên mặt.Lúc này người say ngủ kia cũng thức."

Ưm..Ư..Cậu...

"" Cậu đây "Lúa ngồi dậy , đầu tóc bù xù hết lên nhưng tay vẫn không rời áo của cậu."

Cậu làm em thức hả ?

"Nó lắc lắc đầu."

Ôm "Hai tay nhỏ nó buông áo , giơ về phía cậu.Cậu cũng ôm người kia vào lòng.Cùng nằm xuống trên chiếc giường của hai người.Người nhỏ kia chui rút vào lòng người lớn."

Em đợi cậu lâu lắm hả ?

"Lúa khẽ gật đầu."

Cậu xin lỗi , nay cậu nhiều việc quá "Nó không trả lời , cứ ôm chặt cậu.Thưởng thức cái mùi hương quen thuộc."...Công việc của cậu có suông sẻ hong ?

"Cậu khựng lại.Nay Lúa của cậu bớt khờ rồi hả ?"

Có , suông sẻ lắm "" Dạ "Cậu cũng ôm chặt người kia , môi cười lên cái vẻ hạnh phúc.Người trong lòng là ngươi cậu thương nhất , người khiến cậu nguyện trao hết tất cả.Lúa nhỏ xíu , nằm gọn trong vòng tay cậu.Mệt mỏi cả ngày cuối cùng cũng có được một giấc ngủ ngon.Cậu vuốt vuốt lưng người kia , dỗ cho người vào giấc ngủ.Trăng ngoài cửa sáng ngời.Người trong lòng cậu ngủ ngoan lắm , mắt môi này sao mà xinh thế nhỉ ?Khiến cậu nhìn mãi cũng chẳng bao giờ chán.Người bạn đời kiếp này của cậu.Bỗng người kia rục rịt kêu lên."

Ư..Ưm "Lúa thức giấc , rời khỏi giấc mộng đẹp.Lúa ngước lên nhìn cậu.Tay bỗng đưa lên giữ chặt mặt cậu , nó nhìn cậu mãi.Chụt.Lúa nhón người lên , hun cái chóc lên môi cậu.Làm người kia đỏ bừng mặt.Lúa còn mơ ngủ.Lí nhí nói."

Hun có chút xíu mà làm gì dữ dị ?

"Cậu ngớ người."

E..Em tỉnh rồi hay đang mớ vậy ?

"Lúa chẳng đáp.Cúi đầu rút vào trong ngực cậu mà ngủ tiếp.Cậu thở dài nhưng rồi miệng bỗng cười tươi.Cúi xuống hun lại lên má nó một cái rõ kêu."

Quỷ nhỏ !

"*Hẹ hẹ hẹ🤡
 
Khi Mùa Lúa Chín
Chương 23 : Ủng Hộ.


Cũng chẳng mất bao lâu , xưởng gạo của cậu cũng tới ngày khai trương.Quan khách tấp nập.Cậu nhìn cảnh tượng đó , lòng cũng yên hơn hẳn.Cứ sợ chuyện sẽ không thành.Nhưng có vẻ việc này vượt ngoài sức mong đợi của cậu.Lúa nó đứng kế bên cũng cười tít mắt."..."

Sau 5 tháng , việc làm ăn của xưởng cũng phất lên.Mấy hồi mà xưởng gạo của cậu cũng có tiếng.Việc làm ăn thuận lợi.Khách hàng lâu rồi cũng có mối làm ăn lâu dài , việc buông bán cũng ổn định hơn trước nhiều."

Hì hì , cậu ơi "Cậu dừng bút , quay ra cười với nó."

Sao đấy ?

"Lúa cười , đặt tô cháo cá lên bàn cậu."

Cậu ăn đi "Cậu nhìn tô cháo cá xong lại nhớ đến gì đó."

Em...

"Lúa giật mình liền nói."

Ê !

Hỏng có à nghen , cá này là mua ngoài chợ chớ em hỏng có lội xuống dưới ao bắt đâu à "Cậu gật gật đầu."

Cậu có nói em bắt đâu mà em chối mần chi cho cực ?

"Lúa bĩu môi."

Tại..Tại em sợ cậu hiểu lầm em chớ bộ !

"Lúa phụng phịu , đi lại giường mà nằm.Cậu thấy vậy liền ngơi tay , lên giường mà dỗ nhóc nhỏ."

Cậu có hiểu lầm em đâu mà "Lúa lắc đầu."

Em hỏng có biết...Cậu ăn đi "Nghe vậy cậu tư liền ngồi dậy , bước tới bàn.Chẳng nói nhiều mà múc cháo lên ăn.Thấy cậu ăn ngon dị , cái người phụng phịu lúc nãy cũng biết cười."

Cậu..Ngon hong ?

"Cậu gật đầu."

Ngon lắm "Nghe cậu khen Lúa liền cười hì hì.Cậu thấy nó cười cũng vui.Mà cậu đâu có biết , Lúa hỏng phải sợ cậu hiểu lầm...Mà là sợ bị cậu phát hiện đó nha.Phát hiện cái gì á hả ?Thì...Con cá đó do chính tay Lúa bắt thiệt mà...Nhưng cũng không trách được , tại mấy con cá ở dưới đó cứ bơi qua bơi lại miết hà..Làm lúa nó hỏng cưỡng lại được chớ bộ , chớ đâu phải lỗi tại Lúa đâu.Tại mấy con cá á nghen , Lúa hỏng có liên quan gì hết trơn á !Cậu lo ăn đặng cho người ta cười , chớ cậu đâu có biết cậu vừa để lỡ một cơ hội quánh đòn người ta đâu."

Cậu , dị cậu ăn đi nghen , em ra ngoài á nghen "Cạch.Chẳng để cậu kịp phản ứng lại lời mình nói thì Lúa đã phi ra ngoài mất tiêu rồi.Haiz , tại người ta sợ cậu biết là người ta chạy hỏng kịp á chớ."..."

Đêm đó cậu ngồi kiểm kê sổ sách , khách hàng gần đây.Ngồi một hồi bất giác mà cậu lại cười lên.Cậu nhìn mấy dòng chữ đó mà cười.Lần đầu tiên cậu nhìn những dòng chữ và những con số cứng ngắt kia mà cười.Cậu cười là vì việc làm ăn buôn bán của xưởng tốt.Nhưng rồi cậu lại cười vì việc khác.Cậu nhìn tên từng người , từng người một.Họ đều có một điểm chung đó là ai cũng có mối quan hệ thân thiết với cha cậu.Cậu nhìn cũng tự mình biết , đây là cách ông ủng hộ cậu.Những người này nếu không vì ông nhờ thì chắc cũng còn lâu lắm.Hơn nửa năm nay , đến giờ này cậu mới nhận ra.Nhận ra rằng ông chưa bao giờ bỏ rơi cậu.Nhận ra ông vẫn luôn âm thầm ủng hộ cậu.Nụ cười trên môi cậu vẫn còn , nhưng rồi bất giác nước mắt cậu lại rơi.Tên người ở cuối danh sách này , sao mà nó vừa lạ vừa quen.Lần này cậu khóc , chẳng vì điều gì cả.Chỉ là cảm xúc lúc này đã hoàn toàn được xáo trộn và đẩy lên đỉnh điểm.Không tức giận , không buồn bã.Cái cảm xúc của cậu lúc này sao mà nó khó tả lung lắm.Cậu chẳng thể nói mình vui hay buồn , hạnh phúc hay không nữa.Cậu ngửa cổ ra sau.Đưa tay lua những giọt nước mắt kia.Hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc.Nhưng rồi khi nhìn rõ tên người ở cuối danh sách đó...Cậu lại không kìm được.Nước mắt lại trào ra một lần nữa.Cậu đóng sách lại.Ngồi đó với những giọt nước mắt.Lần này cậu cũng khóc vì ông , nhưng những giọt nước mắt này không phải khóc vì tức giận , không phải khóc vì sự chỉ trích nữa.Vai cậu khẽ run.Rồi lại có một bàn tay nhỏ xíu đặt lên vai cậu."

Đừng có khóc nữa "Cậu giật mình.Xoay người lại nhìn người ở phía sau mình.Thấy người đó cậu liền bật cười."

Được , không khóc nữa chỉ cười thôi , có được không ?

"Lúa cười.Nắm lấy tay cậu."

Được "Tay nhỏ nắm lấy tay cậu như đang dỗ dành.Cậu kéo người kia ngồi lên đùi mình.Đầu dụi vào sau gáy.Lúa cũng chẳng nói gì thêm , chỉ để cho cậu ôm mình.Không nói ra lời an ủi nhưng cũng đã an ủi được người đang khóc xướt mướt kia.Đầu Lúa tựa vào vai cậu.Tay khẽ vỗ về."

Cậu đừng khóc "Lúc này dường như đứa nhỏ khờ khờ kia của cậu đã lớn rồi.Lúa biết an ủi cậu rồi.Cậu gật gật đầu.Nước mắt làm ướt hết một mảng áo sau lưng Lúa."

Cậu "" Hửm ?

"Cậu ngước mắt nhìn lên.Lúa cười , tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về cậu."

Mơi..Mơi mình về thăm ông nghen ?

Có được không ?

"Cậu nghe Lúa nói rồi chợt sống mũi lại cay cay lên.Cậu nhẹ giọng nói khẽ."

Được "Người nhỏ trong lòng cậu nói khẽ bên tai cậu."

Đừng giận ông nữa "Cậu lại gật gật đầu."

Không giận , cậu không giận nữa "Lúa nắm chặt tay cậu , kéo người đang ngồi đó về phòng."

Không giận thì ngủ đi , mơi về "Cậu nhìn người đang nắm tay mình dắt đi lại bật cười."

Ừm , đi ngủ "*Ố là la , Sóc bay tới đâyyy 🐑🐿️
 
Khi Mùa Lúa Chín
Chương 24 : Tình Địch Nhỏ.


Hôm sau cậu về nhà thật nhưng chỉ có mình cậu vô nhà thôi còn Lúa thì nó không có vô trong chỉ đứng bên ngoài.Lúa đi vài vòng bên ngoài ngắm mọi cảnh xung quanh.Bàn trà cậu hay ngồi , cây kiểng cậu thích đều có ở đây.Trời hôm nay trong xanh lắm , gió thổi nhẹ mà mát rười rượi hà."

Anh Lúa !

"Tiếng gọi lớn từ đằng sau , kéo Lúa về với thực tại."

Khoai hả ?

"Nhóc đó cười tươi.Chạy lại phía nó.Khoai là con dì Ba , hồi trước lúc Lúa nó còn làm ở dưới này là Khoai hay lẻn qua ngồi chơi với Lúa lắm.Mới 1 năm gặp lại nhóc nhỏ ngày nào giờ cao hơn nó cũng nửa cái đầu rồi."

Hì , anh Lúa lâu rồi mới dìa dưới này đó nghen "Lúa cười định đưa tay xoa đầu nó như hồi trước mà chợt nhận ra giờ nó cao hơn mình rồi."

À..Mới 1 năm mà nhìn bây cao quá chừng luôn hen ?

"Khoai đứng kế Lúa mà nhìn khép nép dễ sợ , mà trong khi Lúa nhỏ con hơn nó biết bao nhiêu.Khoai gật gật đầu rồi chợt nó hỏi."

Anh Lúa..Anh nhớ em hong dạ ?

"Lúa gật gật đầu , tưởng chừng như đó chỉ là một câu nói bình thường nhưng rồi Khoai nó chợt ôm lấy nó làm nó giật mình chẳng kịp phản ứng."

Anh đi gì mà lâu quá trời luôn "Lúa cứng người trong vòng tay của kẻ trước mặt.Người kia ôm nó rất chặt dường như chẳng muốn buông tay.Nhưng rồi chuyện gì tới cũng phải tới.Cậu tư vừa bước ra khỏi nhà , mặt đang tươi cười thì đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt làm dập tắt luôn nụ cười ấy.Cậu siết chặt tay đi từng bước dài tiến về phía hai người đó."

LÊ BÌNH AN !!!

"Lúa giật mình đẩy người kia ra."

Buông ra ngay !

Sáp vô tao đập chết tươi hết bây giờ !!!

"Cậu tiến lại , kéo thẳng Lúa về phía mình ôm cứng ngắt."

Biết người của ai không mà ôm ôm ấp ấp ?

Mày con cái nhà ai qua đây ?

Hả ?

"" Còn nhìn nữa ?

Tao móc mắt mày ra bây giờ !

"Cậu quát lớn làm người trong lòng cậu cứng đờ.Khoai nó đơ người ra nhưng rồi..."

Hức..Anh Lúa...

"Lúa giật mình vội tiến về phía đó thế nhưng tay lại bị cậu giữ khư khư không cho đi.Lúa tặt lưỡi."

Cậu bình tĩnh lại đi , Khoai nó còn nhỏ mà la rầy mần chi cho mắc công cậu ra ?

"Cậu cau mày vẻ mặt tức tưởi."

Em bênh nó đó hả ?

"Lúa nhìn cậu nhẹ giọng lại bảo."

Bênh cái gì ?

Cậu không thấy cậu la làm Khoai nó khóc ra đó hả ?

"Cậu tức tối nhìn thằng Khoai.Lúa nhanh chóng dỗ dành cái " đứa nhỏ " kia.Cậu đứa khoanh tay kế bên mặt mày cau có thấy rõ.Mặt cậu lúc đỏ lúc đen , gân tay nổi hết cả lên.Càng nhìn nó khóc cậu càng muốn ăn tươi nuốt sống nó."

Thôi nín nghen ?

"Đứa kia sụt sịt đáp."

Dạ..

"Lúa cười."

Dị về nhà nghen ?

Mơi qua chơi tiếp có được hong ?

"Khoai gật gật đầu."

Ai cho nó qua đâu mà mơi ?

"Cậu vừa nói dứt câu mắt Khoai nó lại rưng rưng."

Thôi nín , về nhà đi "Khoai lại gật đầu , trước khi đi mắt nó còn lia lên nhìn cậu làm cậu tức điên lên nhưng chẳng thể làm được gì."..."

Đoán xem đêm nay chúng ta có gì ?Hm...Đêm nay chúng ta có một người đang giận dỗi."

Cậu tư "Lúa lây lây tay cậu nhưng cậu vẫn nằm im thin thít.Lúa lại lây người cậu tiếp.Tới bây giờ cậu mới chịu quay người lại nhìn thế nhưng mặt cậu lại có vẻ nhăn nhó khó chịu vô cùng."

Em đi mà gọi cái thằng lúc sáng á !

Em gọi tôi mần chi cho mắc công em ra ?

"Lúa nhìn cậu giận dỗi , lòng mắc cười lắm nhưng mà đâu có dám cười."

Cậu nói dị nghe sao đặng ?

"Cậu bĩu môi."

Sao hỏng đặng ?

Sáng em bênh nó dữ lắm mà !

"Lúa thở dài , sao mà đó giờ hỏng thấy cái mặt này của cậu vậy đa ?Cũng hơn 20 rồi mà sao nó con nít dữ dằn thiệt chớ."

Vậy em qua nhà nó ôm nó ngủ cho vừa lòng cậu nghen ?

"Nói rồi Lúa chợt ngồi dậy , vừa xỏ được một bên guốc đã bị cậu nắm tay lại.Cậu ngồi dậy , mặt cũng bớt nhăn nhó hơn lúc nãy."

Ai cho em đi mà em đi ?

Ai cho em ôm nó mà em ôm ?

"Lúa nhìn cậu , trề môi."

Sao hỏng giận lẫy nữa đi ?

"Cậu nắm tay kéo Lúa về sát bên mình."

Tui giận chớ tui có nói cho em đi gặp nó chưa ?

"Lúa đẩy cái đầu cậu ra."

Sao mà cái chi cậu cũng nói được hết trơn vậy đa ?

"Cậu ôm nó cứng ngắt cứ như sợ buông ra là nó sẽ đi thiệt dị đó.Cậu tựa cằm lên vai Lúa , nhẹ giọng."

Tui ôm em rồi nè...Em đừng có đòi qua ôm nó nữa...

"Lúa bĩu môi nhìn cái người này , sao mà giờ tự dưng lòi ra cái tánh con nít dữ thần dị không biết."

Vậy cậu đi ngủ được chưa ?

"Cậu gật gật đầu."

Được rồi ""..."

Cậu ôm người kia chặt đến mức làm người ta muốn nghẹt thở mà nói cậu á thì cậu hỏng có chịu buông ra.Lúa khó chịu nhăn mặt , hết xoa người qua trái rồi lại xoay người qua phải.Nhưng mà xoay qua bên nào thì cũng đâu có thoát khỏi được vòng tay của cậu tư đâu."

Cậu..Em khó thở quá à "Cậu gật gật đầu thế thôi chớ tay cậu vẫn siết chặt như cũ hà."

Cậu !

Bỏ em ra !

"Cậu lắc đầu."

Không thích !

""..."

Lại được thêm một lúc , chợt Lúa giật mình.Nó trợn mắt nhìn cậu , tay đánh mạnh lên người cậu."

Bỏ hai cái tay cậu ra khỏi mông của em nhanh lên coi !

"Môi cậu chợt cong lên.Đầu cậu chui rút trong hõm cổ."

Chỗ này của cậu mà , cậu mần chi thì em mặc cậu đi "" Ư !

Đừng có bóp !!!

"*Bín thái đột lốp tri thức hả mạy ☺️?
 
Khi Mùa Lúa Chín
Chương 25 : Khó Ưa !


Cậu tư với Lúa ở lại nhà ông khoảng 1 tuần và chắc hẳn khoảng thời gian này là khoảng thời gian mà cậu khó chịu nhất từ trước đến giờ..."

Anh Lúa ơi !

"Tiếng gọi quen thuộc vang lên , cậu tư khẽ siết chặt tay lại.Dù cậu có tức đến mấy cũng đành thôi tại cậu sợ người ta giận đó.Khoai nó nhỏ hơn Lúa 1 tuổi , năm nay vừa tròn 17 đó.Kể từ cái ngày mà nó hay tin Lúa về đây một cái là i như rằng ngày nào cậu cũng thấy cái bản mặt khó ưa kia ở nhà mình.Mà cậu la nó thì Lúa la cậu , đánh thì lại càng không được.Cậu cứ như ngậm bù hòn , mắt liếc ngang liếc dọc dị chớ có dám hó hé ra tiếng nào đâu.Lúa thì ở trển hơn 1 năm , có ai chơi chung nữa đâu.Thằng Túc á thì nó dính với anh Tị miết hà mần chi có thời gian chơi với nó đâu nên thành ra về đây gặp lại thằng Khoai là Lúa nó như vớ được vàng vậy đó.Hai anh em ngồi chơi cười tít cả mắt , chỉ tội cho người ngồi kế bên là mặt đen thui như đít nồi cơm.Cậu tư ngồi sát bên Lúa , người như muốn dí sát vô người ta.Khoai á thì nó cười hì hì miết làm Lúa nó cũng vui lây."

Nay Khoai ở lại đây ăn cơm với anh nghen ?

"Nghe lời Lúa nói cậu tư liền nhảy dựng lên , bỏ luôn cái hình tượng ôn nhu nhã nhặn hằng ngày."

Không được !

"Lúa nhìn cậu."

Sao hỏng được ?

"Cậu tư tức tối , mặt mày hầm hầm nhìn thằng Khoai đang ngồi đối diện.Giọng cậu lí nhí nói."

Nhìn mặt nó ai mà nuốt nổi cơm cho được "Lúa cười , tay đưa qua nhéo cậu một cái đau điếng khiến cậu ngồi im thin thít."

Vậy nghen ?

Nay ở lại ăn cơm với anh nghen ?

"Khoai lia mắt qua nhìn cậu đang nhăn nhó rồi nó cười đáp."

Dạ !

"Cậu tư thế là lại mang cái mặt bí xị đó lên tới tận mâm cơm.Cơm á thì cậu hỏng ăn , còn mắt cậu nhìn người ta thì như muốn ăn tươi nuốt sống.Thiệt , đã không có ưa rồi thì nhìn cái kiểu chi cũng không ưa được hết á.Cậu ráng lắm mới nuốt được mấy miếng cơm đó xuống.Khoai thì nó cười tít mắt , nó càng cười thì cậu càng không có ưa.Càng nhìn càng thấy ghét !"..."

Xế chiều."

Ăn cơm rồi thì ai về nhà náy đi chớ ngồi đây miết chi vậy ?

"Câu nói của cậu cắt ngang cái bầu không khí vui vẻ này.Mặt Khoai nó sượng trân.Lúa lia mắt nhìn cậu , lông mày hơi cau lại."

Cậu nói gì kì cục vậy đa ?

"Cậu nhìn Lúa , tay lại hơi siết chặt.Cậu nhịn mấy bữa nay là quá đủ với cậu rồi."

Á !

"Cậu chẳng nói chẳng rằng , nhấc bỗng Lúa lên mà vác trên vai rồi đi một mạch vào trong nhà.Giọng cậu nói vọng ra."

Mấy đứa , tiễn khách !

"Mặc cho người trên vai vùng vẫy kịch liệt cậu tư vẫn thản nhiên.Cạch.Rầm !

Cửa phòng đóng mạnh khiến Lúa giật mình.Nó bị cậu thả xuống giường , mặt đang nhăn nhó vì đau thì đã bị cậu đè lên tiếp."

Ưm , cậu !

"Cậu tư nằm đè lên người Lúa , mặt cậu trông bực thấy rõ.Hai tay cậu ôm nó cứng ngắt."

Em hỏng thương cậu nữa thì em nói đi , em làm mấy cái này mần chi cho nhọc công em ?

"Giọng cậu ấm ức , mắt cậu ánh lên như sắp khóc tới nơi.Người ta cũng biết buồn mà Lúa ơi."

Em mần chi ?

Sao mà cậu nói em hỏng thương cậu nữa ?

"Cậu dụi vào cổ Lúa giọng hờn trách nhưng đa phần là đang giận dỗi."

Em có quan tâm cậu đâu...Em dính dính với cái thằng đó suốt ngày hà !

Biết vậy cậu hỏng về đây đâu !

"Lúa choàng tay qua ôm cậu , lần đầu nó thấy cậu giận dỗi nên nó cũng chẳng biết dỗ làm sao.Nó chỉ biết ôm lấy người kia như mình đang dỗ dành.Cậu tư được nước lại càng rút sâu vào trong cổ nó.Sao mà...Ai đó trả lại cậu tư ôn nhu , nhã nhặn trước đây cho Lúa đi có được hong ?Cậu đang mè nheo với nó thì bỗng.Cạch."

Anh tư !

"Cửa phòng mở toang , cậu út Thiên đứng ngay cửa chứng kiến hết cái cảnh anh tư của mình đang nũng nịu với người ta.Lúa giật mình ngồi bật dậy đẩy cậu ra.Cậu tư cau mày."

Út !

Coi bộ anh tư mới đi có 1 năm mà út quên hết mấy lời anh tư dạy rồi phải không đa ?

"Cậu út Thiên - 11 tuổi.Cậu út cười cười , từ từ lùi ra sau."

Út đâu có...Thôi út đi trước nghen anh tư "Cạch.Cửa đóng lại , căn phòng lại trở về vẻ yên tĩnh lúc đầu.Lúa thì ngượng đến đỏ mặt.Còn cậu tư thì lại tiếp tục nhào vô lòng người ta."

Em kệ nó đi mà "Lúa đẩy đầu cậu tư ra , ngại mà chẳng dám nhìn thẳng mặt.Cậu tư thì biết người ta ngại cái là lấn tới chọc liền."

Ư , cậu đi ra đi !

Hỏng chơi với cậu nữa đâu !

"Cậu tư cười."

Kệ em chớ , em hỏng chơi với cậu chớ cậu đâu có nói là cậu hỏng chơi với em đâu đa ?

"Haiz...Trộm vía 3 người chơi chung nên mặt ai cũng dày hết trơn hết trội á.Lúa càng đẩy ra thì cậu lại càng dí sát vô.Cuối cùng thì Lúa nó cũng phải chịu thua trước cậu tư này thôi."..."

Đằng trước."

Sao ?

Anh tư con đâu ?

"Cậu út cầm chén cơm ăn , vừa ăn vừa đáp lại ông."

Con kêu rồi , mà hình như anh tư không có thích ăn cơm á cha "Cậu nhăn mày nhó hiểu hỏi lại cậu út."

Không thích ăn cơm là sao ?

"Cậu út mặt thản nhiên.Tuy cậu còn nhỏ dị thôi chớ sự đời này cậu thấy hết ráo rồi á nghen.Cậu út đặt tạm chén cơm xuống rồi nhìn ông."

Con nghĩ anh tư thích ăn * Lúa * hơn ăn gạo á cha "_____________________________________*Thế Huân - Quang Vũ - Phước Lộc.*Tam ca mặt dày😘✌🏻
 
Khi Mùa Lúa Chín
Chương 26 : Đoàn Tụ


Hôm nay là ngày thứ 10 hai người ở lại nhà ông.Sáng nay hỏng hiểu sao mà ông trời ổng dậy sớm lắm đa , mới tầm độ 5 giờ là đã thấy ổng lắp ló lên rồi.Gà trống chưa gáy thì mặt trời đã lên.Lúa ngồi ngoài trước , tay cầm cây kẹo nhắm nhám chào buổi sáng.Nó ngồi vắt chân ăn kẹo trông thảnh thơi lắm đa."..."

" Ưm..

"Căn phòng ấm áp , cái người trên giường nằm lăn lộn hoài mà hỏng có chịu ra khỏi mùng.Mền thì chùm kín mít , hết lăn sang trái thì lại lăn qua phải.Cạch.Nghe tiếng cửa phòng mở người kia chợt khựng lại , ló đầu ra khỏi mền xem."

Cậu út "Nghe tiếng gọi quen thuộc ấy là cái cậu út kia ngồi bật dậy liền."

Anh Sửu !

"Sửu đi lại vén mùng ra xem , cậu út mới nãy còn lăn qua lộn lại dị mà giờ đây mặt lại tươi roi rói."

Sao cậu út thức rồi mà hỏng chịu ra ngoài vậy ?

"Cậu út nghe vậy liền bĩu môi mà mè nheo."

Hôm qua em ngồi học tới khuya luôn á , giờ mệt quá trời luôn !

"Sửu đưa tay vuốt tóc cậu út lại cho chỉnh chu rồi mới nói."

Cậu út học mệt lắm hả ?

"Chẳng ngần ngại chi , Chí Thiên gật gật đầu rồi lại tiếp tục mè nheo."

Anh Sửu..Anh ẩm em ra đi "Hai tay đưa trước mặt Sửu , hết cách rồi cuối cùng cũng phải ẩm cậu út vàng bạc này ra khỏi mùng thôi."

Tui ẩm cậu út lần này nữa thôi á nghen ?

"Cậu út cười hì hì."

Em biết rồi mà !

"Sửu - 16 tuổi."..."

Ăn kẹo chán chê thì Lúa lại lượn lờ ra sau bếp mà xem xét.Giờ Lúa khác ời , đâu có giống như hồi xưa nữa nên là mấy người kia đâu có dám để cho nó đọng móng tay vô cái gì đâu.Lúa ngồi trên phảng hai chân đung đưa qua lại.Tay nó cầm cái bánh còn nóng bóc khói mà ăn.Nóng thì nóng chớ làm sao mà cản được cái bụng đói này của Lúa được hen.Đang ăn ngon thế đấy cái tự dưng Lúa nhớ sực ra cái gì đó.Nếu giờ Lúa đói thì cậu tư có đói giống Lúa không ta ?Nghĩ xong Lúa đưa nốt miếng bánh ấy vào miệng rồi tiện tay cầm luôn dĩa bánh mà đi lên trước.Ngoài cổng.Chị Hương vừa mở cửa đã thấy gương mặt chẳng có chút thiện cảm kia.Người đó trên người mặc đồ Tây , dáng vẻ chắc cũng là người có tiền.Chị Hương dè dặt hỏi."

Cho hỏi cậu tìm ai ?

"Người đó vẫn giữ vẻ mặt cũ rồi nói ra ba chữ rất nhẹ nhàng."

Lê Bình An "Chị Hương đang định trả lời thì giọng nói của cậu tư lại vang lên."

Chuyện gì ?

"Chị Hương gật đầu chào rồi mới trả lời."

Dạ thưa , cậu này nói là muốn tìm cậu An "Cậu tư gật đầu rồi phẩy tay kêu chị Hương rời đi.Người ngoài cửa vẫn giữ vẻ mặt i như cũ.Thế nhưng vẫn chưa kịp để cậu tư trả lời thì đằng sau đã vang lên một tiếng.Xoảng !Tiếng đồ vật rơi xuống đất.Cậu tư quay lại nhìn , người kia cũng đưa mắt nhìn vào trong.Dĩa sứ rớt xuống đất bể nát.Mấy cái bánh lăn long lóc dưới chân.Lúa đơ người vài giây khi nhìn thấy ngươi kia rồi chợt chạy thật nhanh tới.Rồi một tiếng gọi lớn vang lên."

Anh cả !

"Dứt câu nó đã nằm trọn trong vòng tay người đó.Người kia đỡ lấy nó , ánh mắt lúc này mới trở nên dịu dàng.Hơn 7 năm rồi.Lúa nó lại gặp lại cái gương mặt vừa lạ vừa quen đó.Tay người kia ôm lấy nó , vết bỏng lớn trên mu bàn tay vẫn còn nguyên ở đấy.Năm đó nó tận mất thấy nhà mình cháy rụi.Năm đó nó cũng chỉ nhớ có một mình nó là được sống sót trong cơn biển lửa."

Anh..Anh cả xin lỗi út "Nó nức nở , tiếng khóc ngày càng lớn hơn."

Hức..Sao..Sao giờ anh..Hức..Sao giờ anh cả mới về với út ?

"Lê Thanh Bình - 28 tuổi."..."

Bàn nhỏ trước sân.Cậu tư ngồi cứng ngắt kế bên Lúa.Bình nhìn cậu tư từ trên xuống dưới rồi lại nhìn đứa em út của mình ngồi kế bên."

Anh cả , mấy năm qua anh ở đâu vậy ?

"Cho đến khi giọng nói ấy được cất lên thì ánh mắt kia mới được dời khỏi cậu.Bình nhìn Lúa ánh mắt chẳng thể nào dịu dàng hơn , khác một trời một vực so với lúc nhìn cậu."

Năm đó anh cũng đi cùng nơi rồi chắc do số anh hên nên mới gặp được cha nuôi của anh "" Cha nuôi của anh làm thương nhân , cuộc sống mấy năm qua của anh cũng đầy đủ "Nhưng rồi khoé mắt người kia chợt cay , giọng nói cũng hơi run lên nhẹ."

Anh cũng có đi tìm út chớ mà...Hễ có tin út ở đâu mà anh lại đó tìm là người ta lại nói út đi rồi "Giọng anh Bình hơi nghẹn lại."

Cứ có chút manh mối rồi lại vụt mất...Cho đến mấy bữa trước anh mới nghe bạn anh nói , nhưng đến chỗ đó thì út lại đi tiếp , hỏi lắm người ta mới chỉ cho anh xuống đây "Tay anh đưa lên lau đi giọt nước mắt trên mát.Vết bỏng kia làm lòng Lúa chợt thắt lại.Nó nhớ...Năm đó là do anh cả bảo vệ nó nên thân thể nó mới lành lặn như bây giờ.Nhưng anh thì không may mắn như vậy.Nó thấy hết , thấy vết bỏng trên tay anh và cả trên cổ nữa.Anh lau nước mắt rồi lại tiếp tục nói."

Còn về phần cha má anh có nhờ người rồi , mồ mã cũng được xây đàng hoàng chớ không còn là hai nhóm đất nhỏ nữa "Tay Lúa khẽ đưa qua nắm lấy tay cậu , tay nó siết chặt như đang cố kìm nén lại cảm xúc."

Anh tìm thấy út trễ quá , chắc mấy năm qua cũng khổ cho út rồi "Lúa lắc đầu , nó chẳng nói được từ gì hết.Nước mắt úa ra , cổ họng nghẹn cứng."..."

Thanh Bình ngồi nghe em mình kể hết mọi chuyện cũng hiểu được mối quan hệ giữa Lúa với cậu tư nhưng mà coi bộ Thanh Bình hỏng có ưng cậu em rể này cho lắm à...Chắc ngày cậu tư với bé Lúa về chung một nhà cũng còn xa lắm đa.Chớ anh vợ ngày đầu gặp đã không ưng thì...Hơi khó."

Anh cả...

"Bình thở dài , mắt lia qua cậu tư."

Để coi từ từ , chớ đòi lấy út nhà đây đâu có dễ như vậy được ?

"_____________________________________*Ăn ở sao mà mới ngày đầu gặp mà người ta đã hỏng ưng mình dị cậu tư ơi là cậu tư à😭
 
Khi Mùa Lúa Chín
Chương 27 : Anh Cả.


Người ta thường nói cưới vợ phải cưới liền tay mà coi bộ cậu tư bây giờ không có cưới liền tay được đâu đa.Bình tuy không ở lại nhà cậu nhưng mà ngày nào cũng ghé qua đây miết hà , chẳng biết trông cậu tư làm sao mà lại khiến người ta không chịu tin mình ấy chớ.Mà cũng phải rồi , người ta còn có một mình đứa em này thôi à , hỏng kĩ sao đặng."

Anh cả !

"Tiếng gọi ấy làm người kia giật cả mình , chưa bao giờ cậu tư lại sợ hai tiếng * anh cả * đến mức như thế này.Lúa cười hì hì , được cái Lúa vui chớ cậu tư thì hỏng có vui.Thanh Bình cười dịu dàng với út cưng nhà mình nhưng rồi mắt chợt sắc lại khi thấy người đứng đằng sau ấy."

Anh nhìn cái chi dạ ?

Vô nhà nhanh đi !

"Bị Lúa kéo tay vô người kia mới thu ánh mắt lại.Nói chung là ải này cậu tư muốn vượt qua cũng...Hơi khó à nghen."..."

Lúa hớn hở cầm mấy gói bánh mới được anh cả mua cho mà ăn.Còn cậu tư thì lại được 1 phen phán xét từ trên xuống dưới.Thanh Bình liếc ngang lia dọc cỡ nào thì cũng chẳng ưng mắt được , chẳng mấy ai thấy được cái bộ dạng khúm núm của cậu tư thế này đâu đa."

Ngồi đàng hoàng đi , tôi có ăn thịt hay nhai xương cậu đâu mà cậu sợ sệt ra đó ?

"Nghe giọng nói ấy cả người cậu tư lại cứng thêm một chút nữa."..Dạ "Bình nhìn qua đứa em mình còn mắc ăn bánh chẳng màng tới sự đời kia mà có chút thở dài.Đối với anh thì đứa em của mình còn nhỏ quá , sao mà an tâm giao cho ai được.Vả lại anh cũng mới gặp người này chưa được 1 tháng hẳn hoi.Từ nhỏ anh có mình nó là em , thương nó nhất nhà.Lạc nó 8 năm trời đã đủ làm anh đau khổ , giờ anh chỉ muốn giữ nó bên mình lâu nhất có thể thôi."...Tôi biết cậu thương nó nhưng..Tôi không an tâm để mà giao nó cho cậu "Cậu tư im lặng nhưng rồi cũng đáp lại bằng một giọng rất chắc chắn."

Vậy em sẽ làm cho anh an tâm "Khoé môi Thanh Bình cong lên , anh không trả lời chỉ gật đầu một cái.Nhưng rồi những bước chân nhỏ bỗng tiến lại gần phía sau lưng.Giọng nói mang đầy sự tò mò vang lên."

Hai người nói cái gì dị ?

"Thanh Bình cười , nhẹ nhàng lau đi miếng bánh nhỏ còn vươn nơi khoé miệng của người vừa hỏi."

Ăn bánh ngon không ?

"Được hỏi tới bánh Lúa nó dường như quên luôn cả cái chuyện mà mình vừa tò mò.Lúa cười tít mắt đáp."

Ngon lắm á !

Còn nhiều lắm luôn , anh cả với cậu tư có muốn ăn chung hong ?

"" Thôi , ngon thì lo ăn đi ""..."

Túc được về chỗ cũ cái ta nói khác gì thả chim bay về trời đâu."

Anh Tị ơi !

"" Hả ?

"Túc nó cầm củ khoai mới nướng xong đưa lên trước mặt anh Tị."

Ch-Cho anh nè "Tị cười đưa tay nhận lấy củ khoai đó sẵn tiện kéo luôn người kia ngồi xuống.Ngoài đồng giấc này gió nó thổi lớn , mát dữ lắm à nghen."

Em hỏng ăn hả ?

"Túc nó cười."

Em ăn rồi "Hai người ngồi kế bên nhau , hai bàn tay cũng tự động nhích lại gần và hai trái tim cũng lặng lẽ tiến gầnTay đan tay.Không ai nói gì thêm nữa nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ ý của đối phương là gì.Ý cười trên miệng cũng chẳng dấu được ai."..."

Hôm nay nhóc nhỏ nhà cậu tư lại được phen giở chứng.Trăng lên cao rồi mà hỏng có chịu đi ngủ gì hết trơn hà."

Sao mà em không đi ngủ ?

"Lúa mở mắt to nằm trong lòng cậu mà liên tục mè nheo."

Em hỏng thích "Cậu thở dài , hôn nhẹ lên má người thương mấy cái rồi lại tiếp tục dỗ dành.Nhưng mà có vẻ bữa nay muốn Lúa ngủ sớm là hơi khó rồi đó nghen.Thân hình nhỏ ngọ ngoạy trong lòng cậu miết chẳng chịu nằm yên."

Mà cậu , sáng cậu nói chuyện chi với anh cả dạ ?

"Cậu cười."

Chuyện của người lớn , em hỏi mần chi cho mắc công ?

"Lúa bĩu môi nhìn cậu."

Nhưng em cũng lớn rồi mà ?

Cậu nói cho em nghe đi màaaa ~ "" Chuyện hỏi cưới em !

"Cậu tư chỉ nói đúng một câu đã khiến người kia đơ ra.Lúa khựng lại rồi chợt mặt đỏ phừng phừng."

Ai gả đâu mà cậu bày đặt hỏi cưới !

"" Vậy đa ?

"Cậu tư càng hỏi tới thì người kia càng mắc cỡ , mặt đỏ như tôm luộc luôn rồi kìa.Người ta ngại lắm cậu tư à.Lúa đẩy người kia ra rồi quay mặt đi chỗ khác."

Cậu đi ngủ đi !

"Cậu tư cười , kéo người kia quay về vị trí cũ.Mặt đối mặt , trong đêm tối mà còn thấy rõ được mặt ai kia đỏ hết lên nữa mà.Lúa giờ muốn đẩy ra cũng khó lắm à.Cậu tư thì làm như chẳng có chuyện gì , ôm người trong lòng chặt cứng."

Cậu-ưm !

"Cậu hôn , hôn mà chẳng báo trước cho người ta một tiếng.Biết là cậu chẳng ngại rồi nhưng mà người kia thì có.Lúa nằm im một lúc mới đẩy được cậu ra rồi chui lại vào trong mền , chùm kín cả đầu chẳng chịu ló ra cho cậu xem."

Cậu kì cục quá !

Đi ra đi !

"" Không !

Ai lại đi đuổi chồng mình như em đâu chớ ?

"Lúa giữ chặt cái mềm , sợ chỉ cần thả lỏng là sẽ bị cậu giật ra mất."

Không biết !

Không biết !

Không biết đâu !!!

"Đêm đó phòng cậu tư lại được một phen nhộn nhịp.Người chọc kẻ thì lại đỏ mặt.
 
Khi Mùa Lúa Chín
Chương 28 : Út Cưng !


Hôm nay út cưng của anh cả giận anh cả rồi !Hỏng thèm nói chuyện với anh cả nữa đâu đa !"

Út , bước ra đây coi ?

"Lúa ngồi lì một cục trong góc tối , mặt mày chù ụ một cục chẳng thèm lia mắt qua nhìn anh cả lấy một cái."

Út , có nghe anh cả nói cái chi không ?

Bước ra đây !

"Anh cả gằn giọng , ấy vậy chớ Lúa cũng biết sợ anh cả chớ bộ.Lúa bĩu môi bước xuống phảng rồi đi ra trước gặp anh cả."...Anh cả "Bình cau mày nhìn đứa em ngoan ngoãn ngày nào của mình mà giờ đây lại sanh hư mới chết ấy chứ !"

Út , dạo này được chiều quá rồi sanh hư đúng chưa út ?

"Lúa nắm chặt ống tay áo , mắt liếc liếc lên nhìn người trước mặt."..Út hỏng có sanh hư !

"Lúa càng nói thì mặt Bình càng đen đi thấy rõ.Út của anh cả hồi đó nào dám cãi lại anh nửa lời ?Hay là ở chung với anh đó miết nên mới làm hư út của anh ?"

Bộ xa anh cả miết nên giờ út nhớ mùi roi mùi đòn rồi đúng không đa ?

Muốn thì để anh cả đây hầu cho út nhớ nghen !

"Lời anh cả buông ra làm tay chân Lúa lặp tức bủn rủn.Ai mà hỏng sợ đòn đâu...Lúa cũng sợ đòn chớ bộ à."

Anh cả- "" Lên phảng !

Nằm xuống !

"Vậy là hôm nay cậu tư nhỏ lại được ăn roi.Bình chẳng giống cậu tư đâu đa , anh cả đây thì đừng hòng anh nương tay với mi !!!Chát !Chát !"

Hức.."

" Ngậm miệng !

Rớt một giọt nước mắt anh cả phạt bây thêm 10 roi cho bây biết nhớ !!!

"Ái chà chà.Coi bộ anh cả đây nghiêm lắm Lúa ơi , sao mà làm nũng giống cậu tư được nữa.Chiêu này chỉ có tác dụng với mỗi Phước Lộc thôi."

Lê Bình An "Anh gọi lớn làm Lúa chẳng dám nói gì."

Miệng bỏ xó ở đâu rồi ?

"Chát !"

Ư..Dạ "Chát !Chát !Anh cả này kì quá !

Sao Lúa trả lời rồi mà anh cả còn quánh đòn vậy ?"

Út , bây ở với nó riết nên bây lây tính , thành ra đâu có sợ cái người anh cả này nữa đúng chưa ?

"Lúa cắn răng nhìn anh cả."

Nó nào ?

"Chát !Chát !Chát !"

Ăn nói trống không ?

"Mắt Lúa long lên , nước mắt đã tràn ra đầy mắt nhưng nó chẳng dám khóc."..Út xin lỗi anh cả...

"Đám gia đinh trong nhà đi ngang thấy cũng chẳng ai dám nói gì.Bởi cậu tư nhỏ không 5 thì 10 bữa cũng phải có một bữa ăn đòn."

Lỗi gì ?

"Cây roi mây để sẵn đang nhâm nhe cái mông xinh xinh kia."

Út hỗn "Anh cả gật đầu."

Một lỗi , tiếp "Nó hít sâu , kìm nén giọt nước mắt sắp tràn ra kia."

Út..Út hỏng nghe lời anh cả "" Hai lỗi , tiếp tục "Cây roi để yên tại vị trí đó , bây giờ chỉ cần Lúa sai một li là cái mông xinh đó đi một dặm đó đa."

Út..Út , út hết rồi mà...

"Chát !Chát !"

Hết ?

Nhớ lại cho kĩ !

"Lúa cắn môi , nước mắt sắp tuông ra thành suối rồi đó anh cả ơi.Lúa lắc lắc đầu."

Út hỏng có nhớ..

"Chát !"

Giận dỗi vô cớ "Chát !"

Làm mình làm mẩy "Chát !Roi đánh tới đâu là Lúa nó cắn răng tới đó.Anh cả quánh đau dữ lắm , đau hơn cậu tư nhiều nhiều nhiều lắm luôn á."

Còn cái tội cuối cùng là cái tội lớn nhất , nói đi nói đúng thì anh cả tha cho bây lần này "Út của anh cả nhìn cái roi mây mà hoảng.Lỗi cuối là lỗi gì ?

Út hỏng có biết mà !"

Hức...Út hỏng có biết "Chát !Chát !Chát !"

Cái tội mê trai không biết đường về đây nè !

"Lúa chịu hết nổi rồi...Khóc thôi."

Hic..Huhu...Út đau..Hức anh cả..Anh cả thương út..Hức "" Lì quá ai mà thèm thương !

"Lúa nói trong nước mắt , cây roi mây trên tay anh cả cũng buông xuống.Lúa lắc lắc đầu."

Út..Hức...Út hỏng có mê trai !

Huhuhu...Út mê có mình..Hức...Có mình cậu tư à...Hức "Anh cả vừa nguôi giận xong lại bị út cưng nhà mình thấp lên ngọn lửa trong lòng nữa.Nó giống ai mà mê trai hết sức vậy cà ?"

Còn cãi ?

"Lúa ngước lên nhìn anh cả , cái mặt đầy nước mắt mà còn mè nheo đó thì ai mà không thương cho được ?"

Nín dứt ngồi dậy liền coi , hay muốn ăn cây tiếp ?

"Nghe đến đây Lúa liền bật dậy khỏi phảng.Mông kia còn đau lắm mà mần chi dám than dám khóc."

Mơi mốt bỏ cái thói đó nghe chưa ?

Anh cả còn chưa bắt mi về là hên lắm rồi đó !

"Lúa gật gật đầu."

Dạ..

"Nhưng mà người ta nói thiệt chớ bộ !Lúa đâu có mê trai ?

Lúa mê có một mình cậu tư thôi mà !Mê mỗi mình Hoàng Phước Lộc thôi anh cả ơi."..."

Màn đêm tĩnh lặng.Phòng nhỏ ấm cúng.Lúa nằm sắp trên giường mè nheo với người thương."

Cậu..Anh cả quánh em đau quá à "Cậu tư xót ra mặt , tay xoa xoa mông xinh kia của nó."

Thôi , cậu thương em mà , mơi mốt em đừng có cãi lời anh cả nữa nghen ?

Có nhớ chưa ?

"Lúa gật gật đầu.Giọng ngọt như mía lùi cứ bay vào tai cậu tư."

Anh cả còn nói em mê trai nữa kìa !

Nhưng mà em đâu có đâu , anh cả nói chi kì cục quá trời luôn á !

"Cậu tư cười , cậu kéo Lúa lên mà ôm vào lòng."

Vậy em trả lời anh cả sao ?

Nói cậu nghe thử coi ?

"Lúa mặt đắc ý lắm , giọng nó dõng dạt tuyên bố lớn với cậu tư."

Em nói em mê có mình cậu tư thôi à chớ em đâu có mê trai !

"Cậu nghe Lúa nhà mình đáp mà bật cười.Coi bộ cũng còn hơi khờ hen ?Mà cũng biết trả lời chớ bộ à.Chụt.Cậu tư hun lên má nó cái chóc."

Ưm "" Sao mà cậu thương em quá đa !

"______________________________________Hù !

Tớ là Sóc đây !!!Hì hì , dạo này Sóc cũng hơi chán , với lại Sóc cũng muốn kết bạn thêm nữa nên Xinh Yêu nào có nhu cầu kết bạn thêm thì cứ add Sóc nho ♡Hmmmm...Sóc cũng tính tạo một group nhỏ bên mess để trò chuyện hoặc thông báo cho dễ nữa á...Có ai muốn vô với Sóc hong ạ ?
 
Khi Mùa Lúa Chín
Chương 29 : Ăn Vạ !


Gió hè mát hiu hiu.Nhà cậu tư coi bộ lại sắp có chuyện vui nữa rồi đó đa."

Hic...Anh cả..

"Thanh Bình nhíu mày nhìn đứa em trai đang khóc lóc ăn vạ mình.Đúng là dại trai hết sức hà !!!"

Không được là không được !

"Lúa lắc lắc đầu , ngọ nguậy trên phảng lớn."

Hỏng chịu đâu !

Út nói là hỏng có chịu rồi mà !

"Bình nhấp ngụm trà , thư thả nhìn Lúa quẩy đục thoải mái trên phảng.Rồi anh chợt quay ra hỏi Tị."

Cậu tư bâu khi nào mới về ?

"" Dạ nếu sớm thì tầm chiều nay , trễ nhất thì cũng chắc khuya nay thưa cậu "Thanh Bình gật đầu.Cậu tư nay có công chuyện ở xa nên đã ra khỏi nhà từ sớm.Biết là dặn Lúa không được quậy anh cả mà giờ coi cái tình cảnh này thì coi bộ lời cậu nói như gió thoảng qua tay rồi.Mà đó giờ ít khi nào cậu tư đi không về nhà hết.Xa cấp mấy thì cậu cũng phải về bằng được trong ngày bởi cậu biết ở nhà còn một đứa mít ướt nhớ cậu đó đa."

Anh cả...Huhuhu "Bình tặt lưỡi , anh cả bây chớ đâu phải cậu tư đâu đa ?Anh cả hơi bị cứng đấy."

Không !

"Lúa khóc tu tu một hồi , nước mắt nhuốm cả mặt ướt chèm nhẹp."

Làm sao ?

Nín dứt hay muốn ăn vạ tới sớm mơi ?

"Lúa bĩu môi nắm lấy vạt áo của người anh cả uy nghiêm này.Giọng như vừa đòi hỏi vừa cầu xin."

Anh cả...Cậu tư- "" Bây đi mà nằm mơ thấy anh gả bây cho nó !

"Thấy không đạt được thỏa thuận Lúa lại lên khóc thêm một hồi nữa.Hôm nay quyết tâm phải ăn vạ anh cả cho bằng được !!!Khóc đến đỏ cả mặt , ho khù khụ vẫn cố chấp khóc."

Huhu..Khụ khụ..Hic..Hức "Nhưng mà anh cả bây là người chớ đâu phải tiên , lòng dạ cũng đâu phải sắt thép.Thanh Bình đỡ Lúa ngồi dậy , xoa xoa lưng cho nhuận khí một hồi mới nhẹ giọng.Coi bộ lần này anh phải chịu thua cái đứa mít ướt này rồi đó đa."

Nín dứt liền , ho lên ho xuống mà còn nằm đó ăn vạ "Tay anh lau nước mắt cho em , Lúa vẫn khóc tu tu không ngừng."

Hức..Nhưng..Nhưng mà..

"Anh cau mày nhưng cũng chẳng dám đánh một cái.Nhìn cái mặt mít ướt đó ai mà nỡ đánh chứ."

Thôi , khi nào nó về rồi anh cả hỏi , bây khóc nữa anh bắt bây về bển luôn khỏi cưới khỏi gả !

"Nghe được lời chấp thuận Lúa nó liền lật mặt nhanh như chong chóng xoay."

Hì hì , em biết anh cả thường em nhất mà !

"Chụt.Nó hun cái chóc lên má Thanh Bình đặng lấy lòng , chỉ vậy thôi đó mà lại làm người anh cả cứng ngắt thường ngày cũng phải bật cười thành tiếng.Không phải cậu tư không tốt mà do anh quá thương cái đứa vừa khờ khờ vừa dễ khóc này.Anh gặp cậu tư chưa lâu , niềm tin còn ít nhưng ngặt cái Lúa nó thương người ta quá rồi thì biết làm sao bây giờ.Nội nhìn lúc nó khóc tu tu rồi đến lúc nó cười hì hì mắt sáng rỡ là anh chỉ muốn ôm nó mãi trong lòng như lúc bé.Bình An của anh bây giờ lớn lắm rồi , chẳng còn lẽo đẽo theo sau anh như lúc bé.Cũng chẳng chui vô mền đòi anh ôm , rồi trưa cũng chẳng thèm đòi anh cả ru cho ngủ.Cái đứa bé xíu theo anh giờ đã thành niên rồi , nó biết yêu biết thương và..

Anh cũng sợ nó biết buồn vì hai chữ yêu thương ấy.Nếu được anh cũng chẳng muốn nó lớn , đời bạc lắm út của anh làm sao mà chịu nổi đây ?

Đến người anh cả này đôi lúc còn cảm thấy mệt mỏi vì cuộc đời này mà...Anh nợ , nợ nó nhiều lung lắm.Trong lúc anh được sống ấm no thì nó phải bương trãi , làm toi mọi mà hầu hạ hết người này đến người kia.Vết sần trên tay nhỏ không phải anh không thấy , anh thấy tất cả.Thấy đôi tay bé xíu được anh chăm bẫm giờ đã có vài vết chai sần lâu năm , thấy bàn chân be bé kia cũng sần đi theo năm tháng.Nhưng may sao đời vẫn còn chừa lại cho út của anh đôi mắt biết cười...Và cũng may sao đời không tước nó khỏi anh.8 năm qua đã quá đủ rồi , anh sợ trao nhầm nó cho người khác thì lại khổ..."

Anh cả...Anh cả !

"" H-Hả ?

"Lúa nhìn anh cả , cặp mắt trong veo.Thanh Bình giật mình trong những dòng suy nghĩ , bị gián đoạn nên anh hơi bất ngờ."

Anh nghĩ cái chi dạ ?

Sao lại khóc ?

"Anh đưa tay chạm lên má , nơi đó từ lúc nào cũng đã nhuốm đầy nước mắt như Lúa lúc nãy."

À anh..Anh không sao "Lúa vẫn nhìn , trong nó thắc mắc lắm , đây là lần đầu tiên nó thấy Thanh Bình khóc.Nhưng rồi dòng suy nghĩ đó lại bị gián đoạn bởi một giọng nói."

Lúa ơi !

"Lúa đang chăm chăm nhìn anh cả đột nhiên mắt sáng rực.Ai mà dè bữa nay cậu tư về sớm đâu đa !"

Cậu tư !

"Lúa lao như bay ra khỏi lòng anh cả , phóng cái vèo đã nằm trọn trên tay của cậu tư.Phước Lộc đưa mắt nhìn vào thấy Thanh Bình cũng hơi ngượng nhưng trước hết phải dỗ cái đứa mít ướt này đã."

Nay em có quấy cái chi không đa ?

Nói cậu nghe coi ?

"Lúa ôm cậu tư cứng ngắt , miệng cười tươi như chưa từng có cuộc ăn vạ nào xảy ra."

Hì..Em ngoan mà !

"" Vậy đa ?

"Từ bên trong , Thanh Bình bước ra và trở lại với vẻ mặt nghiêm nghị."

Phước Lộc , cậu có rảnh để nói chuyện với tôi không ?

""..."

Trong căn phòng khép nín , hơi thở của Phước Lộc ngày càng dồn dập.Đây là lần đầu tiên cậu đối mặt và nói chuyện với " anh cả "."

Anh Bình- "" Cậu có thương em tôi không ?

"Câu hỏi bất chợt làm cậu tư hơi sững lại nhưng cũng rất nhanh khoé môi cậu lại bật cười."

Không những thương mà em còn thương rất nhiều "Thanh Bình nhịp nhịp ngón tay trên mặt bàn.Anh nhìn ly trà trước mặt."

Lúc nãy cậu gọi tôi là gì ?

"Cậu tư lại tiếp tục thắc mắc nhưng vẫn đáp."

Anh Bình "Khoé môi Thanh Bình cong lên nhưng trong tít tắt lại chợt quay về như cũ."

Gọi một tiếng anh cả xem nào "Phước Lộc đờ người , cậu chẳng biết người trước mắt này có thật sự là người bình thường khó gần kia không nữa.Thấy cậu lâu chẳng trả lời Bình lại nói tiếp."

Không muốn gọi ?

"Cậu tư loé mắt lên , nhanh chóng đáp lời."

Anh cả !

"" Tốt "Lúc bấy giờ Thanh Bình mới nhấc ly trà kia lên mà uống."

Tôi cũng chẳng muốn thất hứa với em tôi , nó muốn lấy cậu thì tôi gả- "" Anh nói thiệt hả !?

"Cậu tư kích động đến mức muốn nhảy cẩn lên nhưng vẫn kìm chế lại.Thanh Bình gật đầu."

Nhưng tôi chưa nói hết , muốn cưới thì tam thư lục lễ đầy đủ , trầu cau mâm quả , trống kèn rền vang mà rước em tôi đường đường chính chính bước từ cửa chánh vào nhà..Cậu làm có được không ?

"Cậu tư gật đầu lia lịa."

Được !

Em làm được tất !

"Thanh Bình đặt ly trà xuống , đứng lên bước chân đi.Phước Lộc cũng theo sau nhưng rồi Thanh Bình lại quay đầu nhìn cậu với ánh mắt đầy sự ẩn ý."

Hoàng Phước Lộc , tôi chỉ để em tôi cho cậu chăm sóc chớ tôi không giao nó cho cậu , tôi không có đủ thời gian để bù đắp nên mới để cậu thương "" Trót thương thì thương cho tròn , cậu mà làm không đặng thì đừng mơ cả đời này có thể gặp lại nó...Không chỉ đời này mà cả kiếp sau cũng đừng hòng , cậu hiểu không ?

"Phước Lộc nhìn anh với ánh mắt kiên định.Thương Lúa là do cậu thương , duyên do cậu thắt thì làm sao mà đứt được."

Em hiểu..Mối duyên này tự tay em thắt nên em biết chắc nó chẳng thể nào được gỡ , nếu anh cả không tin thì em sẽ làm cho anh tin "Hai từ " anh cả " nói ra vừa miệng nghe vào vừa tai , Thanh Bình cười khẽ , gật đầu rồi lại quay đi."

Anh cả về rồi hả ?

"Anh xoa xoa đầu Lúa , ánh mắt chỉ toàn là sự dịu dàng."

Ừ về , về đặng sắp xếp của hồi môn cho út "Lúa ngơ ra vài giây , lúc định thần lại thì anh cả đã lên xe đi mất."

Cậu tư..Cái này "Cậu tư ghé sát nói."

Bộ em hỏng muốn lấy cậu hả đa ?

"Lúc này Lúa dường như bừng tĩnh , cũng hiểu ra được lời anh cả nói lúc nãy.Nó nhảy thẳng vào vòng tay cậu , môi nhỏ hun má cậu liên tục."

Em muốn !

Em muốn !!!

"______________________________________*E hèm , đứa mít ướt này lỡ mê cậu tư quá rồi sao !?*Nhưng coi bộ lấy được em chớ chưa được lòng anh đâu cậu tư ơi cậu tư à...*Mấy con Sóc chuẩn bị phong bì chưa đấy ta ?

Dìa Ba Tri ăn đám cưới cậu tư lẹ nè !!!
 
Khi Mùa Lúa Chín
Chương 30 : Chuyện Nhà Anh Cả.


Sa Đéc cân nhà xa hoa chẳng thua kém gì nhà cậu tư ở Bạc Liêu.Nhà sáng đèn , gia đinh còn đi qua đi lại mần này mần kia.Thanh Bình bước xuống xe sải bước vào căn nhà lớn.Trời vừa sùm sụp tối , gió thổi nhẹ nhưng lạnh muốn thấu xương."

Con chào cậu cả "Thanh Bình cởi áo khoác , vắt lên ghế.Anh không đáp liền , tay cởi chiếc đồng hồ kia xuống quăng đại lên bàn."

Ừm , cậu Duy đâu ?

"Người kia cung kính đáp."

Dạ thưa cậu cả , cậu Duy bảo mệt nên vô phòng từ sớm rồi "Anh gật đầu , xoa xoa hai thái dương từ tốn bước vào trong phòng.Lạch cạch.Trong căn phòng ấy , ánh đèn vẫn sáng ngời.Người trên giường nằm nghiêng xoay mặt về phía anh , mái tóc ngắn đen , chiếc áo trắng làm sáng lên nơi thắt eo nhỏ nhắn.Người đó chưa ngủ nhưng cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến anh."

Ngọc Duy "Anh gọi nhưng người chẳng phản ứng gì.Tiếng dầy da gõ trên nền gạch trắng.Tiến dần tiến dần tới cạnh giường."

Nguyễn Ngọc Duy "Thanh Bình chóng tay đè lên người kia.Duy mắt vẫn nhắm hờ nhưng anh biết người vẫn chưa ngủ.Nhưng rồi anh cuối dần xuống.Chụt.Nụ hôn nhẹ phớt qua má."

Anh !

Đi ra , ai cho anh hôn ?

"Người kia liền bật dậy đẩy mạnh anh ra , tay lau chùi nơi má vừa có một nụ hôn ấy."

Sao ?

Anh tưởng em ngủ rồi chứ ?

"Ngọc Duy nhăn mặt , cái vẽ hờn dỗi đáng yêu đến mức phải khiến một người khô cằn như Thanh Bình cũng phải chịu thua."

Em mệt ?

"Ngọc Duy liếc mắt đi chỗ khác chẳng thèm nhìn đến anh dù chỉ một cái."

Em không sao "Thanh Bình cười , kéo mạnh người kia vào lòng mình mà ôm ấm."

Không mệt...Thế giận anh hửm ?

"Ngọc Duy đẩy mạnh nhưng khổ cái sức chẳng bằng người ta nên thành ra đẩy cũng vô ích."

Giận ?

Ai thèm giận anh ?

"Người kia nhỏ nhắn ngồi gọn trong lòng anh.Giọng ngọt cứ nũng nịu bên tai anh , người chẳng ngồi yên cứ cự quậy mãi.Chụt."

Ưm !

Không cho "Tay nhỏ cứ đưa lên chùi má , chẳng chịu cho anh để lại bất cứ điều gì trên người mình hết.Chụt.Chụt.Chụt."

Á !

Đi ra !!!

"Vòng tay anh siết lại giữ chặt người trong lòng mình."

Không thích !!!

"" Nhưng anh thích "Chụt.Ngọc Duy càng né thì anh càng làm tới , cứ thế mà làm cho Duy tức muốn chết !"

Ưm !

Rồi rồi , em giận anh đó !

Được chưa ?

"Ngọc Duy bĩu môi , tay chùi khắp mặt mình."

Sao đây ?

Giận anh về trễ ?

Đúng chưa ?

"Ngọc Duy cắn môi gật gật đầu.Nhưng rồi lại...Chụt.Lần này chẳng phải ngay má mà là ngay môi cơ.Thế nhưng chẳng kịp để người kia đưa tay chùi thì tay đó đã bị Thanh Bình giữ chặt lại."

Ai cho em chùi ?

"Ngọc Duy cau mày."

Anh !

Buông ra !

"Thanh Bình giữ chặt tay Ngọc Duy , đầu cúi xuống mang lại cảm giác áp bức cho người kia.Đầu mũi chạm nhẹ lên chiếc mũi nhỏ khiến người dù đang giận thì cũng phải đỏ ửng hết cả mặt."

Anh xin lỗi "Trong phút chốc Ngọc Duy chẳng biết nói gì thêm nữa.Càng tiến sát gần thì mặt Duy càng nóng , nóng đến mức có thể nướng chín cả thịt."

Anh- "" Em đừng giận anh nữa , em buồn em bực anh xót "Lời mật ngọt làm người ta say đắm quên mất lối về."

Em..

"" Giận anh cũng được nhưng đừng tự bỏ bê mình , em không xót nhưng mà anh thì có "Giọng ấm , lời ngọt , ánh mắt dịu dàng."..Rồi , không giận nữa thì không giận nữa !

"Thanh Bình nhoẻn miệng cười rồi lại hun cái chóc lên môi Ngọc Duy.Dỗ người khác thì ai mà làm giỏi bằng Thanh Bình nữa đây ?"..."

Cửa sổ phòng mở hé , trăng sáng rọi vào trong phòng.Rèm cửa bay theo những đợt gió nhẹ nhàng."

Ưm..Đi ra , anh nặng quá à !

"Thanh Bình ngày thường nghiêm khắc thế nào mà bây giờ lại chẳng khác gì cún con bám chủ."

Không !

Em không cho anh ôm là anh giận em đó đa !

"Ngọc Duy đẩy cái người 30 tuổi đầu này ra khỏi người mình.Mồ hôi mồ kê đổ nhể nhại , nhuốm ướt cả quần cả áo."

Còn anh mà ôm em nữa thì em giận anh đó !

"Người to xác kia cứ dụi vào người Duy mãi."

Em giận thì anh dỗ "Ngọc Duy tặt lưỡi."

Ưm !

Không mà "Mặc kệ người ta xua đuổi , Thanh Bình vòng tay siết chặt kéo người lại ôm cứng ngắt.Ngọc Duy bất lực , Duy đặt tay mình lên đôi tay rắn chắc ngay eo.Bàn tay vẫn còn loang lỗ những vết bỏng lớn...Người nào sợ chứ người này thì không , yêu nhau thì yêu tất của người , thương anh thương cả những gì anh đã chịu đựng."

Bình...Tay anh..Mấy nay có còn nhức nữa không ?

"Thanh Bình dụi vào gáy người kia rồi cười khẽ."

Không nhức , ở bên em là hết rồi "Ngọc Duy bật cười thành tiếng , người chi đâu mà miệng dẻo hết sức hà."

Miệng cứ dẻo quẹo !

"Anh ghé sát lại Ngọc Duy rồi nói nhỏ."

Không dẻo thì bây giờ em đâu có nằm đây với anh ?

"Duy tánh hay ngại lại gặp cái miệng ngọt hơn mía lùi của Thanh Bình nên thành ra mặt cứ đỏ như trái cà chua miết hà !"

N..N-Nói năng chi mà kì cục "" Ủa chớ hỏng phải hả đa ?

"Người kia mím môi ngược ngùng , vành tai đỏ ửng lên.Đầu gật gật nhẹ."

Đúng..Anh nói cái chi cũng đúng hết có được không ?

"Thanh Bình ngã đầu , dụi mãi vào người kia đặng lấy hơi ấm."..Je t'aime beaucoup "Ngọc Duy cười nhẹ rồi đáp lời."

Je t'aime aussi "______________________________________*Anh cả lên sàn !*Lê Thanh Bình - Nguyễn Ngọc Duy.
 
Khi Mùa Lúa Chín
Chương 31 : Chọc Ghẹo.


" Bóng trăng trắng ngà "" Có cây đa to "" Có thằng cuội già "" Ôm một mối mơ "Bạc Liêu khi về đêm.Mái ngói đỏ thẫm , ánh trăng len lỏi qua từng góc phòng.Mền nhung đỏ , gối bông mềm.Giọng cậu ngọt cậu ru em ngủ.Lời cậu ru cứ như ru một đứa con nít chớ chẳng ai mà ngờ cậu...Đang ru người thương ngủ đâu.Vòng tay cậu lớn , ấp ủ hơi ấm cho em.Người thương của cậu mắt mở to , nó cứ lấp lánh tự ánh sao trời.Lúa chui rút vào lòng người , chẳng nơi nào ấm hơn nơi này đâu.Nhưng cũng chỉ mình Lúa được nằm thôi đó đa."

Mơ hả ?

Mơ cái chi dạ ?

"Cậu tư cười , cứ mong người trong lòng cứ ngây ngô như thế mãi."

Sao cậu hỏng trả lời em ?

"Cậu ngước xuống , mắt này cứ long lanh nhìn cậu , môi này bĩu ra có chút dỗi hờn.Nhưng mà...Chụt."

Ưm "Môi này cậu thích hôn , mắt này cậu thích nhìn , người này cậu thích nhất !Nhưng...Sao nay phòng cậu lại là mền nhung đỏ thế ?Hm...À..Thì ra là cậu tư Lộc đây sắp có vợ rồi đó đa.Ai mà hỏng biết cậu ngóng cậu trông cái ngày đó , nhìn cả căn phòng đỏ rực thế này là biết.Chưa cưới chưa hỏi cũng chưa gả mà lại được ở hẳn phòng tân hôn."

Mốt em làm vợ cậu rồi á nghen ?

"Lúa cười , cái vẻ hờn dỗi lúc nãy biến đâu mất tiêu rồi nhỉ ?Nép vào lòng người , mặt nhỏ đỏ ngây đỏ ngất hà.Cậu biết người ta ngại nên...Cậu phái chọc cho tới lắm á."

Làm vợ cậu thì gọi em là gì đây đa ?

Gọi là vợ hay là mình ?

"Cậu càng nói người trong lòng càng rút sâu , tai đỏ ửng."

Cậu..Cậu nói cái chi kì cục "Tay cậu bẹo má người , đôi má phúng phính được cậu chăm bẩm suốt hơn 1 năm qua.Nhớ lại cái hồi đó , Lúa nó ốm nhom đen nhẻm mà giờ nó trắng như trứng gà bóc , da thịt đầy đủ thêm đôi má bánh bao thế kia là biết được cậu tư cưng cỡ nào rồi đó đa."

Kì cục ?

Kì cục chỗ nào mà sao cậu hỏng thấy vậy đa ?

"Lúa lẫy nhẹ trong lòng cậu , cái người này lúc thì trưởng thành , lúc như trẻ con giờ lại chẳng biết ngượng ngùng là gì.Haiz...Đúng là khó đoán mà.Hỏng biết sao này cưới về rồi sao hen ta ?"

Cậu...

"Cậu ghé sát mặt lại."

Cậu mần sao đa ?

"Lúa lườm nguýt ghê lung lắm.Rồi chợt nó vùng ra khỏi lòng cậu , quay mặt sang hướng khác."

Già rồi mà còn dê !

"" Ê ?

"Cậu phái chọc lắm hả đa ?

Vậy để Lúa đây cho cậu biết thế nào là chọc nhé ?"

Hỏng đúng hả ?

Thế thì...Trâu già gặm cỏ non ?

"Bình An nói tới đâu Phước Lộc tức tới đó.Thiếu điều muốn nhảy dựng lên rồi đó đa."

Bình An ?

"Cậu gọi tên Lúa , chợt sống lưng nó có cảm giác lành lạnh."

C-Cậu mần chi thì mần đi , em..Em đi ngủ rồi á !

"Thấy người kia nằm im ru , Phước Lộc chẳng chần chừ , ôm lấy người Lúa mà lật ngược lại."

Khỏi có ngủ nghê cái chi hết , em nói cậu cái chi ?

Nói lại cậu nghe chơi coi đa ?

"Lúa chóng tay giữ khoảng cách với cậu , trán muốn thành suối luôn rồi ấy."

Ờ..Em..Em quên rồi "Chọc cậu tư á thì Lúa có gan chọc đấy nhưng mà...Hỏng có gan nhận thôi."

Em nói cái gì ?

Ai già ?

Ai dê ?

"Lúa đảo mắt , giọng lí nha lí nhí."

Thì..Thì cậu chớ ai "" Á !

Cậu bỏ em ra coi !!!

"Lúa nói cậu dê á hả..?"

Vậy để cậu cho em biết thế nào là dê nghen em ?

"Lúa ôm lấy thân mình mà kêu cứu , ngặt cái ai mà dám xông vô phòng của cậu tư đây ?"

Che cái chi ?

Bỏ ra !

"" Hong !

Hỏng thích á !

"Hai người dùng dằng qua lại , và thế là cuối cùng Lúa cũng phải nhận thua."

Huhuhu , em thua..Hic...Em thua cậu rồi !

Hỏng chơi nữa đâu !

"Phước Lộc mang vẻ mặt đắc thắng nhìn người nằm dưới mình."

Em chịu thua thì kệ em chớ cậu đâu có nói cho em nghỉ ?

"Lúa bĩu bĩu cái môi xinh xinh , vẻ mặt uất ức.Cái mông xinh này bị cậu quất cho mấy roi nên ngoan ngoãn hẳn.Bớ người ta !

Cậu tư quánh vợ kìa !"

Hong , hic...Huhu..Cậu bỏ em ra...Hức...Cậu chơi kì cục hà !

"Lúc sinh nhật Lúa khóc thì cậu thích chớ lúc bình thường thì cậu xót lắm đa."

Thôi thôi mà , cậu thương đừng có khóc nữa "Lúa làm lẫy , ngọ quậy trong lòng người ta mãi chẳng chịu yên."

Hức...Vậy..Vậy mà đòi cưới người ta..Hic..Yêu thương chi đâu chớ "Ây !

Bậy hà , sao Lúa nói cậu tư vậy ?"

Cậu thương em mà , cậu thương nên cậu mới đánh đòn chớ hỏng thương thì cậu đánh đòn em mần chi cho nhọc công nhọc lòng cậu ra ?

"Ái chà chà , coi cái điệu bộ này là người ta giận cậu thiệt rồi đó đa.Cậu xoa xoa nơi mình vừa đánh , nhẹ nhàng dỗ dành như dỗ em bé."

Thương chi mà kì cục "Đứa nhỏ thút thít trong lòng cậu.Phước Lộc vừa xoa vừa hôn an ủi Lúa.Cưng thì cậu cưng tận trời , thương á thì cậu thương hỏng hết , yêu thì cậu yêu có mình Lúa mà sao Lúa nỡ nói cậu như vậy ?"

Cậu xin lỗi mà..Cậu thương "Lúa lắc đầu."

Hic..Mơi tui méc anh cả cậu quánh tui cho cậu biết !

"Hỡi ơi..Nghe cái từ " anh cả " sao mà rợn người.Phước Lộc như muốn nhảy dựng lên."

Thôi thôi mà , em đừng có nói với anh cả "Cậu tư lại tiếp tục xài mỹ nam kế..."

Bộ em hết thương cậu rồi đúng không đa ?

Vậy mà em dám nói cậu đó hả ?

"Lúa ngớ người.Là sao vậy ?"

Em...Em đâu có "" Em xưng *tui* còn đòi méc anh cả thế kia mà em chối !

"Tới giờ Lúa dỗ cậu tư rồi.Mông còn in lằn roi của cậu mà giờ lại đi dỗ câu...Đúng là cuộc đời mà."..."

Phước Lộc nằm trong lòng người thương , mắt nhắm hờ.Vẻ mặt trông hưởng thụ lung lắm.Chỉ trách là Lúa nó còn khờ quá...Sao mà làm lại cái mặt cáo của cậu."

Em hứa là em hỏng méc rồi á nghen ?

"Lúa gật gật đầu."

Em hứa luôn !

"______________________________________*Nhắc nhở nhỏ nhẹ : Bét phen của Thế Huân😔💔
 
Khi Mùa Lúa Chín
Chương 32 : Một Đời.


16 tháng 9 , cái mùa mà lúa đã chín vàng cả ruộng.

Khi mùa lúa chín...Cậu tư đã giữ đúng lời hứa của mình.Cậu tư đã làm đúng như lời mình đã hứa với Thanh Bình.Chỉ thấy hôm đó Bạc Liêu trống kèn rền vang.Người xem tấp nập.Có người tò mò , người thấy lạ lẫm cũng có người ra vẻ khinh chê.Bởi đám cưới mà chẳng ai thấy được mặt cô dâu chỉ thấy mỗi hai người con trai khoác lên mình một màu đỏ thấm.Hôm nay đúng là một ngày rất đẹp.Nắng lên khoác áo lụa đào thướt tha.Nhưng sau những lời khinh hờn ấy là những lời chúc tụng cho đôi trẻ.Tam thư lục lễ cậu tư có đủ.Trầu cau mâm quả như lời cậu nói.Chẳng để người cậu thương phải thua thiệt với bất kì ai.Chỉ thấy người thương cười tươi lắm.Cửa chánh mở lớn , đường đường chính chính rước Bình An về nhà.Người hạnh phúc nhất hôm nay chắc là Bình An đấy , bởi chẳng thể nào ngờ được mình lại thật sự có thể có được ngày hôm nay.Nhưng người buồn nhất hôm nay chắc chắn là Thanh Bình.Người ta được gả đi còn chưa khóc thế mà người kia mắt đã ướt đỏ mi.Nhìn Bình An hạnh phúc thì anh vui lắm chứ , nhưng lại có thêm nhiều nỗi sợ hơn.Bỏ qua những chuyện ấy , hồi môn của anh cả cũng chẳng thua gì của cậu tư có khi còn có phần nhỉnh hơn một chút.Chà , đến bữa nay mới biết vàng đeo đỏ người là nhưng thế nào đấy.Nhưng nhiều thế nào cũng chẳng bằng chiếc nhẫn vàng nhỏ trên ngón áp út kia đâu."

Cậu mà để út nhà tôi bận lòng là tôi bắt nó về dưới luôn cho cậu coi !

"Cốc !"

Ui da !

"Ngọc Duy cốc một cái rõ kêu trên đầu người anh cả khiến cậu tư cũng phải quay đi chỗ khác...Để cười."

Ngày vui của người ta mà ăn nói cái chi kì cục "Thanh Bình xoa xoa chỗ vừa bị cốc , người lúc nãy còn hùng hỗ liền cụp đuôi ngoan như cún con."

Đau anh "" Đau cho chừa !

"Bình An thấy vai cậu tư cứ run lên cũng bất giác che miệng.Tay kéo chặt áo cậu tư như cố kìm chế lại vậy đó."

Cười cái chi ?

"Cốc !"

A !

Đau mà "Ngọc Duy xoa xoa tay ngọc của mình , mắt nhìn anh cả như muốn toé tia lửa."

Biết đau thì lựa lời hoa mà nói cho thơm !

"Thanh Bình gật gật đầu rồi thôi.Tại anh sợ cái người kia ăn hiếp em của anh thôi chứ bộ !"..."

Tiếng pháo rền vang , như muốn thông báo cho cả Bạc Liêu này biết là cậu tư đây đã có vợ rồi.Cậu út năm nay 12 , lên ăn cưới anh tư mà được cái tánh giống cậu tư , chẳng thích ồn ào nên cứ lẻn đi chỗ khác miết."

Anh Sửu , chân em đau quá à "Anh Sửu năm nay 17 , ngồi dưới đất lật ống quần lên mà xoa xoa bắp chân nhỏ cho cậu út."

Cậu út đỡ đau chưa ?

"Chí Thiên gật gật đầu."

Mà..Nào mình mới dìa nhà ?

"Sửu vừa xoa chân cho cậu út vừa trả lời."

Đâu có về sớm được , nay đám cưới cậu tư mà chắc xế chiều mình mới về được "Thiên gật gật đầu , nhìn người ở dưới đang tận tình xoa chân cho mình rồi lại nhìn về phía cậu tư.Đầu Chí Thiên tự hỏi , liệu sau này mình có được như vậy không nhỉ ?Với...Người này ?"..."

Mắt Phước Lộc chứa chan.Nhìn mãi cái người này , làm sao mà càng nhìn lại càng thấy yêu thế này.Sáng giờ tiếp khách , tới bây giờ chàng dâu mới được ăn miếng cơm.Khách khứa cũng còn nhiều lung lắm , nên chưa có vô nghỉ ngơi được đâu."

Cậu ơ- À...Mình..Em mỏi chân "Phước Lộc ngớ người , tay đang chóng cằm cũng suýt mất thăng bằng."

H-Hả ?

À..Ừ..Để tôi bóp chân cho mình đỡ mỏi nghen ?

"Bình An gật đầu , tay lại tiếp tục chiến đấu với chén cơm.Sáng giờ mới được ăn...Ta nói chèn ơi , nó ngon gì đâu á !"

Mình ăn hong ?

"" À..Tôi không "Haiz , Bình An mà gọi được một lần rồi là gọi ngọt xớt hà.Hỏng biết cậu tư có chịu nổi không ta ?"..."

" Túc "Anh Tị gọi khẽ , tay kéo nhè nhẹ vạt áo người kia."

Hả ?

Anh kêu em hả ?

"Anh Tị gật gật đầu.Anh ngồi xuống cạnh Túc , chẳng biết vì xỉn hay chi mà mặt đỏ đến cả hai tai.Tay anh đang nắm vạt áo cũng buông hờ , tiệc sắp tàn người cũng thưa thớt rồi.Nhưng rồi tay đó lại đưa lên nắm chặt tay của Túc.Túc nó giật mình quay sang nhìn anh.Tị lúc này nhìn chẳng giống một người say rượu mà là giống một người say tình.Tay anh nắm chặt tay Túc , giọng khẽ ghé tay nói nhỏ."

Chuyện lần trước anh hỏi...Em có chịu không ?

"Túc ngại , mặt hồng như người say rượu.Tay Túc cũng khẽ nắm lại tay anh , nó gật đầu như sự đồng ý.Trong không khí vẫn còn chút náo nhiệt này.Một người trao tình , một người nhận.Một người trao tâm , một người đáp."..."

Phòng tân hôn đỏ rực.Từ bàn ghế đến cả mùng , mền , chiếu gối , nệm đều mang sắc đỏ.Bình An nằm dài trên giường , mệt quá mệt rồi.Cậu tư cứ như đứa trẻ mới lớn cứ tăng động , hết cái này tới cái kia.Cậu ngồi trên giường , áo dài son chúa cởi.Đêm đầu tiên của đôi " chồng chồng son "."

Mình "Tiếng trong trẻo kia gọi lại làm cậu tư đơ mất vài giây trong biển tình."

S-Sao mình ?

"" Em muốn đi ngủ à !

"Đêm đầu tiên ở một vị trí mới , chẳng phải chủ cũng không phải tớ , chỉ đơn giản là một đôi trẻ yêu nhau đã về chung một nhà.Chiếc nhẫn vàng sáng lấp lánh trên tay hai người đan khẽ vào nhau.Từ nay chẳng phải là " cậu ơi " mà là " mình ơi ".Khép lại câu chuyện tình , mở đầu câu chuyện đôi mình về sau.Một đời - Một kiếp - Một người thương.______________________________________Thương Nghe Câu Mái Đẩy.Nhớ Điệu Lý Tình Tang.Ngân Nga Khúc Chờ Nhau.Khi Mùa Lúa Chín Sẽ Đón Đưa Nhau.______________________________________Khi Mùa Lúa Chín - Hoàn.14/6/2025 - 11/9/2025💘* Tuần sau Sóc sẽ ra ngoại truyện của hai người đáng yêu này nhé 🐿️
 
Khi Mùa Lúa Chín
NT 1 : Cây Ổi.


Ba Tri mùa này lúa vừa trổ bông , cái mùi lúa non nó thơm nhè nhẹ.Chiều chiều gió thổi bên bờ ao , tiếng lúa xào xạc xào xạc.Khung cảnh quê nhà bình yên giản dị.Nhưng thật ra nó không bình yên cho lắm...Nhà cậu tư có một cây ổi.Cây không cao mấy nhưng trái lại xum xuê đầy cành.Như thế thì làm sao mà thoát ra khỏi mắt của Lúa được.Trưa nắng chiếu chang chang trên đầu , gió thổi lá cây đập vào nhau.Cái chân nho nhỏ ngồi vắt vẻo trên cành ổi.Tay cầm trái ổi miệng nhai nhồm nhoàm , chắc ổi nhà cậu tư ngon lắm đa.Mà nhiều vậy chắc ăn mấy trái cậu cũng hong biết đâu hen ?Gió thổi mái đầu nó bay bay , vừa mát vừa được ăn ngon ai mà hỏng thích."

Lúa ơi !

Mày vác xác mày đi đâu rồi Lúa ?

"Lúa nó giật mình , xíu nữa làm rớt trái ổi trên tay.Ủa ?

Lúa nhớ Lúa đi lén mà sao cậu tư biết đường mà ra đây hay vậy ta ?Nó nuốt vội miếng ổi trong miệng , vừa quay lưng định trèo xuống thì may sao cậu tư đã nhanh hơn Lúa một bước."

Lúa !

"Nó giật mình , trái ổi trên tay cuối cùng cũng rớt xuống.Lúa xoay đầu , nhìn thẳng xuống dưới gốc cây."

C-Cậu tư...Con..Cậu..

"Nó sợ bị cậu tư quánh miệng lắp ba lắp bắp , tay chân cũng bất giác mà run lên không tự chủ được."

Cậu cậu con con cái gì ?

Trèo xuống từ từ rớt xuống như trái ổi bây giờ !

"Lúa nó gật gật đầu , xoay lưng trèo xuống từ từ.Nhưng mà hình như ông trời ổng hong cho nó được cái gì suông sẻ hết hay sao á.Chân kia vừa đặt xuống một cái cành thì.Rắc !"

A !

"Lúa nó mất thăng bằng , thân mình rơi tự do xuống.Mắt nó nhắm nghiền , chuẩn bị cảm nhận nổi đau khi rớt xuống đất.Lúa hạ cánh rồi nhưng mà...Sao đất hôm nay vừa mềm vừa ấm lại vừa thơm thơm thế này ?Lúa đang thắc mắc thì nền đất kia bỗng chuyển động rục rịch."

Ôm tao đủ chưa ?

"Lúa giật mình mở mắt.Kia chẳng phải nền đất mà là...Cậu tư.Nó giật mình ngồi dậy , phóng ra khỏi lòng cậu.Lúa thì chẳng có sao rồi đấy , nhưng cậu tư thì đầy sao rồi đây này.Chân cậu tư đau điếng.Cành vàng lá ngọc có bao giờ phải vận động mạnh đâu mà nay phải đỡ hẳn một người rơi từ trên cao xuống làm nệm thịt cho người ta."

Cậu cậu có- "" Mày có sao không ?

"Chẳng để người té hỏi thăm trước thì người bị đè đã hỏi trước.Lúa lắc lắc đầu."

Dạ..Con hỏng sao nhưng mà cậu...

"Cậu tư đưa tay về phía Lúa , tay cậu ngoắc ngoắc."

Đỡ tao vô nhà , nhìn cái chi mà trơ trơ ra đó nữa ?

"Lúa lúc này mới phản ứng lại."

Dạ dạ , để con đỡ cậu vô nhà "Lúa nó người thì nhỏ con , đầu đứng vừa tới vai cậu tư thân nhỏ xíu dìu cả cái người khổng lồ kia vào nhà cũng là một vấn đề.Phước Lộc gắng sức ngồi dậy rồi đứng lên.Cổ chân cậu vô lực , nó vừa đau vừa nhói nhưng cậu vẫn chẳng than đau.Chắc sợ người kia cảm thấy tội lỗi chăng ?Quần áo trên người cậu lúc nãy còn sạch tinh tươm giờ đã có vài vết lắm lem đất cát.Nhìn cái cảnh nó dìu cậu tư đi cũng thấy mệt dùm.Nhưng may sao nó vẫn có sức dìu cậu vào tới phòng.Haiz , chắc sau vụ này cây ổi đó cũng bị cậu tư chặt bỏ cũng nên."

Cậu , cậu ngồi xuống đi để con đi lấy quần áo khác "Cậu tư chẳng nói gì Lúa thì ba chân bốn cẳng đi kiếm đồ khác cho cậu tư thay.Tay chân nó luống cuống , cảm giác sợ sệt cứ tăng lên từng hồi.Nhưng nó đâu thấy cậu tư kia chẳng có vẻ chi là tức giận mà ngược lại nơi khoé môi cậu đang dần có ý cười.Vì sao lại cười á ?Vì cậu nhớ lại cái cảm giác được *người thương* ôm chặt ấy với cả cái mặt vừa hoảng vừa mếu máo kia ai mà giận cho đặng."

Cậu ơi , con lấy đồ xong rồi "" Ừ "Nhờ ơn cái cành ổi gãy đó mà cậu tư trật chân hết một tuần liền.Nhưng chẳng sao , bù lại được người ta ôm nên cậu cũng thích thích.Nhưng từ nay về sao chắc chẳng còn ai còn phước được thấy cây ổi đó nữa đâu.Bởi vì...Cậu tư cho người chặt bỏ quách cái cây đó rồi còn đâu.Cây mục dị lỡ người ta leo lên lần nữa mà hỏng có cậu ở đó thì sao đây ?Nghĩ tới đó thôi là lòng của cậu đã lo lắng lắm rồi.Lúa nó sợ lắm , sợ bị cậu quánh cũng sợ bị ông la nhưng mà nó đâu biết cái cậu tư kia đã bao che cho nó từ đầu tới đuôi hết trơn."

Chân con mần sao mà trật ?

"" Dạ mấy nay mưa con không để ý rong trên đường nên mới trật chân "Cốc , cốc , cốc."

Vào đi "Cái đầu nhỏ nhỏ lú từ từ vào.Nó rón ra rón rén đi đến phía cậu."

Cậu tư..Con xin lỗi "Cậu ngước mắt lên nhìn nó."

Tao đâu có bắt mày xin lỗi ?

"" Dạ...

"Lúa nó căng thẳng tay nắm chặt vạt áo , cảnh tượng đó đập vào mắt cậu tư.Khoé môi cậu cong lên , ý gì đó hiện lên trong đầu cậu."

Mày muốn cậu không giận , không trách mày đúng không ?

"Mắt nó sáng lên nhìn cậu gật đầu lia lịa.Cậu tư cười."

Thế thì qua đây , ôm cậu một cái đi rồi cậu hết giận mày liền "Lúa gãi gãi đầu."

Thiệt hong cậu ?

"Mặt cậu vẫn thản nhiên nhìn nó."

Có bao giờ cậu nói gạt mày chưa Lúa ?

"Lúa nó đảo mắt suy nghĩ...Đúng là cậu chưa bao giờ nói gạt nó thiệt.Thế rồi nó cũng tiếng lại gần lại gần hơn nữa , đưa tay mà ôm lấy cậu một cái.Nhưng ôm rồi mà nó chẳng buông ra được , cậu vòng tay giữ chặt nó lại."

Cậu cho mày bỏ tay ra chưa ?

Ôm cho chắc vào không cậu giận mày gấp đôi !

"Lúa nó sợ cậu giận nó gấp đôi thiệt nên cũng nghe lời răm rắp."

Dạ !

"Chỉ có cậu tư là sướng nhất , cái vẻ mặt hưởng thụ thế kia mà."

Nhưng mà...Ôm tới khi nào mới bỏ ra được vậy cậu ?

"Cậu tư chẳng chần chừ đáp."

Tới khi nào tao hết giận mày thì thôi !

"Ây !

Vậy coi bộ chắc cậu tư giận Lúa suốt đời luôn quá đa !______________________________________Hù !

Sóc nè.Dạo này Sóc mắc nhiều bài tập quá nên chắc Sóc up tầm tầm giờ này được thôi chứ không up sớm được đâu =))
 
Khi Mùa Lúa Chín
NT 2 : Dụ Dỗ.


Chẳng hiểu làm sao mà hôm nay trời nó nóng thiệt.Tới tận đêm khuya mà cậu tư chẳng ngủ được.Phước Lộc khó chịu , lại càng khó chịu hơn khi đêm nay Lúa nó còn mắc công chuyện nên chẳng vào đây với cậu được.Đêm khuya thanh vắng , dưới bếp vẫn còn hơi ấm.Bếp cuổi cháy hồng.Mai là đám giỗ , tối đã có người lục đục chuẩn bị cho sớm mơi cúng và trong đó cũng có người mà cậu mong cậu nhớ.Tiếng xèo xèo của dầu khi vừa đổ vào chảo rồi cả cái mùi thơm thơm của đồ ăn khiến Lúa nó chẳng muốn rời khỏi bếp.Nhưng hình như Lúa quên mất một người rồi."

Lúa "Nó giật mình , sao mà cậu tư cứ lù lù xuất hiện ở sau lưng người ta ý nhể ?"

Dạ ?

"Từ lúc đi từ xưởng về tới nay Lúa nó cứ né né cậu miết hà , dị mà bữa hổm nói thương cậu đó đa.Cậu tư hạ tone giọng , tay kéo kéo áo Lúa."

Em..đi vô phòng với cậu đi "Lúa nhìn quanh , mới né cậu có một ngày mà làm như nó né cậu một năm rồi vậy đó."

Cậu tư..Ở đây nhiều người "Cậu tư Lộc dùng dằng cứ như đứa con nít đang giận."

Thì vô phòng là ít người "Lúa lắc đầu cự tuyệt nhưng cuối cùng cũng phải chịu thua trước cái độ thì của cậu tư thôi."

Rồi rồi , cậu đợi thêm một xíu thôi , một chút nữa em vô liền "Cậu tư khó chịu ra mặt , nhìn quanh cái bếp.Nhà cả đống gia đinh mà mắc chi cứ đè cục cưng của cậu đây ra hành thế kia !?"

Em nói vô liền rồi á nghen !

"" Vô liền mà !

"" Dị cậu vô trước á nghen "Người khờ dỗ người dỗi , sao mà nhìn nó dễ cưng thế nhỉ ?Nhưng mà cậu nói cậu vô trước thì cậu có vô thiệt hong đa ?Tất nhiên là...Không !Cậu tư ngồi dựa vào cửa , nhìn mặt mày ủ rũ thấy mà thương.Lúa mắc mần công chuyện mà nhìn cậu tư ngồi đó riết cũng ngượng.Mới ngày hôm qua dưới xưởng là một cậu tư trưởng thành , dịu dàng nhưng sao nay mới về nhà có một ngày mà cậu tư thay đổi nhanh thế kia ?Bất quá Lúa nó mới nhờ."

Túc , Túc mày coi rảnh thì làm mấy cái này dùm tao nghen , cậu tư biểu tao vô trỏng á "Nói xong nó quay đầu chạy ngay lên nhà trước kéo theo cả cậu tư đang ngồi bên thềm cửa.Chỉ có thằng Túc là đứng ngơ ra , tay cầm cây củi còn chưa kịp đút vô lò."

Sao vậy ?

"Anh Tị vừa xách củi vô thấy nó ngơ ra mới hỏi.Túc nhìn anh rồi cười."

Hì hì , ờm..Anh Tị , anh rảnh tay rồi á..Mần cái này dùm em nghen ?

""..."

Cạch."

Rồi cậu chịu chưa đa ?

"Cái cậu tư này nhìn vậy mà kì cục hết sức , cửa vừa khép đã nhanh chóng sàm sỡ con trai nhà lành."

Tại cậu nhớ em chớ bộ , tự dưng bữa nay em cứ lơ cậu miết hà...Vậy mà em nói thương tui "Lúa liếc ngang liếc dọc cái người này , sao mà hỏng đường hoàng được xíu nào hết trơn."

Mơi đám giỗ mà , em hỏng làm thì cậu ra làm chắc ?

"Cậu tư lắc đầu nguầy nguậy.Nhưng cậu tư nhớ Lúa thiệt chớ bộ , thương chi mà lơ người ta suốt một ngày liền !"

Thì để tụi nó làm , giờ mình đi ngủ !

"" Hả ?

""..."

Đêm càng khuya rồi nhưng trời cứ nóng là nóng càng nhiều.Cậu tư thì ôm người ta cứng ngắt , bộ không cho nó thở hay gì á !"

Cậu..Em nực quá à , cậu đừng có ôm "Cậu tư nghe thấy hết thảy mà cứ làm như mình chẳng nghe gì hết.Lúa hơi cự quậy ra khỏi vòng tay cậu , Phước Lộc càng siết càng chặt."

Em mà hỏng cho cậu ôm là cậu giận em luôn cho em biết !

"Ý trời ơi , cậu đánh trúng tim của Lúa rồi đó đa.Lúa ta đây không sợ trời cũng chẳng sợ đất nhưng lại sợ cậu tư giận."

C-Cậu đừng có giận em...Cậu muốn ôm bao nhiêu cũng được hết , em cho cậu ôm cả đời luôn !

"Khoé môi Phước Lộc nhếch nhẹ.Người này lúc khờ lúc khôn , nhưng mà voi tay cậu tư thì có khôn bao nhiêu cũng thành khờ hết."

Vậy đi ngủ nghen ?

"Lúa gật đầu , cậu tư cũng nới lỏng tay ra một chút.Cậu cúi đầu , hôn một cái thật đã lên cái má vừa hồng vừa trắng lại thơm thơm mềm mềm."

Em , mơi mốt em ở chung với cậu nghen ?

"Lúa ngước lên nhìn cậu , cái vẻ mặt không cần nói cũng biết là đang khó hiểu."

Thì..Mơi mốt gì cậu có nhà riêng thì em ở chung với cậu nghen ?

Ở một mình cậu sợ lắm luôn á "Lúa đảo mắt suy nghĩ.Hmm...Để cậu tư ở một mình thì tội nghiệp thiệt còn hỏng có ai chơi chung nữa.Nghĩ tới đây thì Lúa cũng đáp lời."

Dạ !

"Thế là chiến lược dụ dỗ nhóc khờ dễ khóc của cậu tư đã thành công chỉ trong một nốt nhạc.Cứ khờ khờ thế này đi...Cho cậu tư dễ dụ."

Ngoan quá !

"Chụt.Cậu tư nhìn vậy mà coi bộ dụ con nít khéo quá ta ơi.Cậu nói chi Lúa cũng gật đầu , cậu yêu cầu gì Lúa cũng nói dạ.Lúa ơi , chuyến này bị lừa thật rồi đấy !"

Cậu tư , em nhột "Bàn tay lớn len lỏi vào trong chiếc áo mỏng , chẳng biết liêm sỉ mà sờ soạng người ta.Lúa chẳng biết cậu làm thế để làm gì nhưng mà nó thấy nhột lắm."

Tay cậu lạnh quá à , em cho cậu để nhờ trong này một xíu thôi , nghen ?

"Lời ngọt dễ nghe , thế là Lúa lại..."

Dạ "Cậu tư cười.Cục vàng , cục bạc của ai mà vừa ngoan vừa cưng thế này ?Của cậu tư chớ ai !!!Nhận thấy cục cưng dễ dụ thế là cậu tư lại tiến thêm một bước nữa."

Em bơ cậu nguyên ngày rồi , tối nay em đền lại cho cậu đi "Mắt người kia long lanh nhìn cậu."

Đền gì bây giờ ?

Em hỏng có cái chi hết trơn á "Phước Lộc tiến sát lại gần."

Cậu đâu cần em cho cậu cái gì đâu nhưng mà...Em phải nghe lời cậu , có được không ?

"Lúa hơi im , nhưng cũng tại Lúa bơ cậu trước mà nên Lúa phải đền thôi.Suy nghĩ đơn giản nên là Lúa cũng..."

Dạ !

""..."

Lạch cạch.Cót két...Cót két.Phòng cậu tư đã nóng bây giờ càng nóng hơn lúc nãy nữa."

Ư..Ưm..Đau mà..

"Lúa lúc nãy còn cười hì hì giờ đã khóc muốn trôi cả cái Ba Tri đi."

Từ từ rồi hết đau à , em phải nghe lời cậu chứ "Lời đã trót , lúc nãy Lúa đã hứa là nghe lời cậu tư rồi giờ làm sao mà chối được đây ?"

Ah..Hức...Hỏng nghe lời cậu nữa đâu..Huhu "Cậu tư cúi xuống , môi kề môi.Giọng cậu dỗ dành sao mà nó ngọt đến mức có thể dụ người."

Vậy em hết thương cậu rồi hả ?

"Nghe đến đây Lúa lắc lắc đầu."

Hức..Đâu có "Cái vẻ mặt dụ dỗ con nít không biết ngượng là gì này thật khó nói."

Vậy em phải nghe lời cậu chứ ?

"Lúa bị dụ lần nữa vẫn gật đầu.Bỗng người nó giật bắn."

Ức !

Hah..

"Cậu tư vùi đầu vào cái cổ mảnh khảnh trắng ngần.Mùi hương phát ra từ cơ thể khiến cậu đắm chìm mê muội.Chụt.Miệng Lúa chẳng khép lại được.Nhà dưới Bạc Liêu là được ông cho nên cậu tư vẫn chưa an tâm lắm.Đợi mà cậu có nhà riêng rồi thì Lúa hơi khó..."

Hah..Đừng...Hức "Cậu tư hôn lên đôi mắt đang ướt nhoè của Lúa như thay lời dỗ dành."

Ngoan , một chút nữa "Giọng cậu dịu dàng thế nhưng hành động thì không !Rủi lỡ cậu hỏng ở nhà dưới Bạc Liêu của ông nữa thì Lúa sẽ ra sao đây ta ?Chẳng biết , nhưng mà trước mắt bây giờ đã thấy cái eo không ổn rồi..Đợi cậu tự cất nhà rồi thì muốn trốn cũng khó lắm đa."

A !

Cậu..Nói xạo riết quen à !

"Sau một đêm dài ấy , căn phòng nhỏ lại trở về dáng vẻ yên ắng ban đầu.Mặt cậu tư chẳng thể nào giấu nổi vẻ hài lòng , Lúa trong lòng cậu thì giọt nước mắt trên má còn chưa khô hết.Khổ đến thế là cùng !______________________________________*Éc , cậu tư dụ dỗ con nít !!!
 
Khi Mùa Lúa Chín
NT 3 : Cưng Vợ.


Ây da , bây giờ thử hỏi khắp cái xứ Bạc Liêu này ai mà hỏng biết cậu tư đây cưng vợ lên tới trời , chẳng ai mà sủng vợ qua cậu tư đây đâu đa.Đặc biệt là khi đã rước được Lúa về dinh thì cậu tư lại càng cưng sủng hơn.Cả nhà trên dưới có khi còn sợ cậu tư nhỏ hơn cậu tư lớn , tại chỉ cần cậu tư nhỏ có chuyện là cả nhà này chẳng ai được yên ổn.Mà cậu tư nhỏ cũng biết nịnh chồng lắm à nghen , cậu tư đi làm thì thôi chớ mà đặt chân về nhà một cái là cậu tư nhỏ lại dính cứng ngắt liền."

Mình ơi "" Hửm ?

"Cậu tư lớn ngồi làm việc , cậu tư nhỏ thì ngồi ngay trong lòng của cậu tư lớn.Đầu nhỏ dụi dụi vô mình cậu tư miết hà.Dễ thương cỡ này ai mà chịu cho nổi đây trời ơi !"

Mình buồn ngủ chưa dạ ?

"Cậu tư gấp sách rồi nhìn xuống người trong lòng cứ đang dụi dụi mắt miết.Tay từ sách dần chuyển qua người trong lòng."

Không dụi nữa , đau mắt lắm , giờ mình đi ngủ nghen ?

"Người kia ngừng dụi mắt rồi ngước lên nhìn cậu tư."

Nhưng mà mình làm chưa xong mà ?

"Cậu tư không đáp vội , bế người lên trước đã rồi tính sau."

Kệ cha nó đi , tui đưa mình đi ngủ nghen ?

"" Ừm ừm "Dăm ba cái công việc ấy là gì chứ ?

Người thương mới là ưu tiên hàng đầu của cậu tư đấy nhé.Cậu nhẹ nhàng đặt người trên tay mình xuống giường êm.Như một thói quen , cậu tư nhỏ cứ thế mà rút vào người của cậu tư lớn mà ngủ ngon lành.Tay lớn vuốt lưng vỗ về người kia ngon giấc.Haiz , mệt cỡ nào thì mệt chớ về nhà gặp cái cục cưng cưng này là cậu tư hết mệt liền hà."

Mình...Nay mình có...Mệt hong ?

"Lúa nói ngắt quãng , buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn cố thức để hỏi thăm chồng cái đã.Cậu tư cười."

Hong , về với em là tui hết mệt liền à "Lúa gật gật đầu rồi mới yên tâm quay trở lại mộng đẹp.Thử hỏi như thế này thì ai mà hỏng cưng cho được đây ta."..."

" Ưm..Mình , mình hun em đi "Chụt."

Được chưa ?

"Lúa dụi mắt , đầu bù xù như đống rơm."

Mình...Mình hun em rồi dị nay mình ở nhà với em nghen ?

"Cậu tư đờ người nhưng rồi lại thoáng bật cười.Cái khờ của cậu nay cũng biết dụ cậu nữa hen ?"

Sao vậy ?

Bình thường em có đòi vậy đâu ?

"Lúa lắc đầu nguầy nguậy."

Hong , mấy nay mình đi miết hà có ở nhà với em ngày nào đâu đa "Cậu nhỏ làm nũng , cậu lớn xiêu lòng.Biết sao bây giờ ?

Trong mắt Phước Lộc lúc này chỉ còn chứa mỗi một mình người đang nằm trên giường , tay nắm chặt tay cậu mà dụi đầu vào thôi."

Rồi , hôm nay tui ở nhà với mình nghen ?

"Cứ cái đà này thì có khi cậu tư phải dời cả cái xưởng lên đây cho tiện quá đa."..."

" Mình ơi "" Ơi !

"Đêm rồi , Lúa ôm chặt gối đi chân không ra ngoài đặng đi tìm " mình " của Lúa."

Sao mình chưa ngủ nữa ?

Khuya rồi "Cậu tư nhỏ dùng dằng khó chịu một hồi , tay nắm chặt gối ôm ghiền của mình.Má phồng phồng , môi hơi bĩu nhẹ."

Cái gối nó hỏng muốn ngủ một mình đâu !

"Phước Lộc buông viết , tạm thời gác lại công việc còn đang dang dỡ của mình mà đi dỗ " cái gối " ngủ."

Vậy để tui vô ngủ với cái gối nghen ?Lúa gật gật đầu.Nhưng lưng vừa xoay thì cả người đã được cậu tư bế bỗng lên cao.Cậu tư ôn tồn nói."

Cái gối này sao mà hỏng biết mang dép chi hết trơn vậy đa ?

"Lúa biết mình bị lộ tẩy cũng ngượng ngùng mà nép vào lòng cậu.Cái giọng nho nhỏ đáp lại lời."

Cái gối sợ nên cái gối quên "" Vậy giờ cái gối chịu ngủ chưa ?

"Lúa xoay mặt đi chỗ khác , vờ như không thấy cái mặt đang cười cười của cậu tư."

Cái gối...Chịu rồi "Phước Lộc chẳng biết nói gì hơn , cái cục trong lòng càng nhìn càng muốn cưng.Phòng ấm , nệm êm này , nhưng mà Lúa thiếu cái người ngủ cùng.Ngủ một mình ta nói nó buồn gì đâu á , hỏng biết cái " người ngủ cùng " kia có biết hong dạ ta ?"

Mình còn quá chừng công việc luôn , mình bỏ dị hỏng có sợ hả ?

"Cậu tư vừa kéo mền đắp cho người kia vừa cười bảo."

Không , tui sợ anh cả bắt mình về Mỹ Tho hơn "Lúa gật gù , thì ra không chỉ một mình Lúa sợ anh cả đâu mà cậu tư cũng sợ anh cả đấy."

Dị mình cũng sợ anh cả nữa hả ?

"Cậu tư nằm xuống bên cạnh , vòng tay qua ôm lấy người kia vào lòng."

Tui sợ mất mình "Lúa nghe vậy cũng gật gật , gật cho có chớ thật ra trong cái đầu bé bé xinh xinh ấy có hiểu cậu tư nói cái chi đâu.Rõ ràng hồi nãy cậu tư nói sợ anh cả mà , sao giờ cậu tư nói sợ mất Lúa dị ?Hỏng hiểu gì hết trơn á.Chụt.Một nụ hôn chúc ngủ ngon quen thuộc của đôi chồng chồng son.Trong căn phòng ấy , có " cái gối " cứ thắc mắc hết cái này tới cái kia.Và cũng có cái " người ngủ cùng " nằm yên nghe hết những cái thắc mắc đó của " cái gối ".Rồi " cái gối " đó lại rẽ qua chuyện khác với " người ngủ cùng "."

Mình ơi , mơi em muốn ăn chè trôi nước "" Ừm , mai tui biểu tụi nó nấu cho mình ăn ""..."

" Mình ơi , em hết áo mặc rồi "" Mơi tui đưa mình đi lựa vải may áo mới nghen ""..."

" Mình ơi , em chán "" Mơi mốt tui dắt mình xuống xưởng chơi cho đỡ chán hen ?

""..."

" Mình ơi , bỏ tay ra khỏi mông em "" Cái này thì tuyệt đối không thể nào được !!!

"______________________________________*Nay up sớm chớ tối nay Sóc mắc chiến đấu với kiến thức 😔💔
 
Khi Mùa Lúa Chín
NT 4 : Cậu Thương Em.


Ba Tri về đêm.Hè nóng , nó nóng từ ngày đến đêm.Cậu tư trằn trọc chẳng ngủ được...Nhưng mà nhà có hầu để làm gì ?Để quạt chứ làm gì nữa.Và người may mắn được gọi tên chính là " Lúa ".Lúa ngáp ngắn ngáp dài , đó giờ nó có thức đến giờ này đâu đa.Giờ đây bắt nó thức khuya quạt cho cậu tư ngủ nên thành ra nó buồn ngủ lung lắm rồi mà nó chẳng dám ngủ."

Oa...

"Tay này quạt tay này chùi hai giọt nước mắt.Buồn ngủ lắm rồi cậu tư ơi , sao mà cậu tư chưa ngủ ?"

Quạt cho đàng hoàng vào "" Dạ "Thế là Lúa lại dẹp cơn buồn ngủ sang một bên để tiếp tục công việc của mình.Cậu tư nhắm mắt , hưởng thụ làn gió mang mát nhưng rồi tầm độ 10 phút , cơn gió ấy chợt nhỏ lại rồi tắt hẳn.Phước Lộc cau mày , mở mắt ra nhìn thì đã thấy người kia ngồi ôm đầu gối ngủ khò khò.Ngủ còn ngon hơn cậu nữa.Mà...Nhìn dễ cưng vậy ai mà nỡ đánh thức dậy đúng không đa ?Cậu tư ngồi dậy , mang dép bước xuống giường.Guốc gỗ tiến gần đến người đang say giấc dưới đất.Lúa ngủ gật , tay ôm gối.Quạt trên tay cũng rơi xuống đất.Nó theo hầu cậu cũng gần một tháng rồi.Cậu nhìn hai cái má do mình chăm mà u ú ra mãi , càng nhìn càng thấy cưng."

Mềm ghê đa "Rồi cái người ấy bế bỗng người nhỏ lên giường.Giường vừa êm vừa ấm , Lúa nằm càng ngủ càng say.Cậu tư lúc này mới xoay người , nhặt chiếc quạt dưới đất lên.Ai đời chủ mà lại đi quạt cho một thằng hầu ngủ ?

Có cậu tư đấy thay.Quạt nhỏ phe phảy quạt nhẹ , Lúa càng chìm sâu vào trong giấc ngủ.Nó chẳng thể nào ngờ được cậu tư lá ngọc cành vàng giờ lại đang quạt cho nó ngủ đâu đa.Má nhỏ mềm mềm , trăng trắng...Nhìn y như cái bánh bao nhỏ.Cậu tư mê cái bánh bao này lắm , mắt cứ đăm chiêu nhìn mãi."

Ưmm...

"Lúa trở mình , thuận thế mà ôm luôn cậu tư.Tay cậu khựng lại , cái người này...Cậu nhìn , ý cười hiện rõ trong mắt nhưng rồi cậu tư chợt nghĩ...Hỏng lẽ đó giờ nó ngủ với ai thì nó cũng quay qua ôm người ta như vậy hả ?Cậu thì thầm như sợ người đang ngủ kia nghe được."

Cái nết ngủ chi mà xấu ghê đa...Nhưng mà nhìn cũng...Thấy cưng "Rõ ràng là đang nói lời trách móc nhưng rồi cậu chẳng thể nào trách được.Cậu tư nằm xuống cạnh bên , cao thủ thì không bằng tranh thủ mà..Ôm được người ta thì sao lại không ôm đúng không ?Phước Lộc được ôm người ta cái nhìn mặt phỡn ra hẳn.Ai mà sướng bằng cậu tư đây chứ ?Chỉ có Lúa là chẳng hay cũng chẳng biết chi thôi..."

Ưm..Cậu- "" Ngủ đi "Mắt Lúa vừa mở hé ra một tí đã bị cơn buồn ngủ chiếm mất lý trí.Mắt lại nhắm nghiền , hơi ấm làm nó vô thức rút sâu vào trong người cậu tư hơn.Mái tóc bị cháy nắng màu nâu nhạt của nó sao mà phảng phất mùi gì đó thơm lắm.Cậu tư dụi dụi đầu , hương thơm khiến người ta từ từ chìm vào giấc ngủ."..."

Khuya càng khuya.Lúa giật mình sau cơn ác mộng kinh hoàng.Người nó đổ đầy mồ hôi , nhưng rồi chợt thấy nền gạch mềm mềm.Nó vừa quay ra đã bị cậu tư kéo về tư thế cũ.Chẳng hiểu sao mà lòng nó lại dân lên cảm giác an toàn.Nó nằm yên , nhớ lại cảnh biển lửa trong cơn mơ ấy.Mắt cay xè rồi nóng dần.Nó thút thít trong lòng cậu.Phước Lộc cảm nhận được điều đó.Cậu vẫn ân cần nhẹ nhàng , tay xoa xoa lưng cho nó khóc.Khóc hết một lần , trút hết nổi buồn đi rồi trả Lúa hay cười kia về cho cậu."

Ngoan , trút ra hết một lần đi em "Trong giây phút ấy cậu chẳng thể nào giấu nổi lòng mình nữa mà cứ thuận miệng gọi nó là " em ".Lại thêm cảm giác an toàn này , Lúa rút mãi trong lòng cậu tư."

Hức..Cậu...Con sợ.."

Phước Lộc xoa lưng cho em nhỏ , tay vỗ vỗ nhẹ."

Cậu đây "Sự dịu dàng ấy xoa dịu được phần nào nổi sợ của em.Lúa thút thít rồi nhỏ dần..Cậu dùng chính sự dịu dàng của mình đưa Lúa ra khỏi sự ám ảnh đó.Cậu dùng hành động lẫn lời nói xoa dịu tâm hồn đã bị tổn thương.Lúa ơi Lúa có biết cậu thương em đến nhường nào không ?Lúa ơi nếu em biết...Em có ghét cậu không ?Trong đầu cậu tư cứ quanh quẩn những suy nghĩ đó.Thứ tình cảm này cậu chôn dấu bao ngày qua , rủi lỡ đứa nhỏ này biết nó có ghê ghét cậu không ?Nhưng cậu thương nó mất rồi.Lòng này dạ này thương nó đứt gan đứt ruột.Thứ tình cảm khó được người đời chấp nhận thì liệu...Nó có chấp nhận không ?Cậu chẳng sợ gì cả , chỉ sợ người này một ngày nào đó sẽ rời xa hay xa lánh cậu.Cậu ôm người nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ấy.Giọng cậu trầm đi hẳn.Môi đặt nhẹ lên trán , cậu thì thầm."

Cậu thương em "3 chữ ấy cậu phải giữ mãi trong lòng , đến lúc nói ra thì người ấy cũng chẳng nghe được.Nhưng cậu nói được rồi.Cậu nói cậu thương Lúa.Thương nhiều lung lắm Lúa có biết chăng ?Tim này từ lâu đã thuộc về Lúa rồi Lúa có hiểu cho cậu không ?Thương...Cậu thương."

Em ngủ ngoan , sớm mơi...Đừng có nhớ gì nữa...

"Cậu ôm chặt người , chỉ thấy giọt rơi rồi rơi trong đêm.Nhưng cậu đâu biết...Lúa đang mím chặt môi.Nó chẳng ngủ.3 từ " cậu thương em " đã được nó nghe rõ mồn một.Nhưng nó chẳng đáp và lòng nó cũng chẳng sợ , không ghê ghét.Nó chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mà thôi...Em biết rồi...Cậu tư có biết không ?______________________________________*Hù !

Tớ là Sóc.*Sóc cảm ơn các bạn / chị đã quan tâm và động viên Sóc nhé , Sóc cũng đỡ hơn nhiều rồi ạ.*Cảm ơn các bạn / chị đã tạo động lực và làm động lực cho Sóc trong những ngày tiêu cực như thế này 💝*📍Tầm độ cuối năm học có thể Sóc sẽ off vài tuần đến vài tháng , Sóc chỉ off đăng truyện chứ nhóm trên mess Sóc vẫn hoạt động bình thường nho các sóc 🐿️
 
Back
Top Bottom