Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ

Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 10



Chỉ còn ba mươi phút nữa là hôn lễ bắt đầu.

Hình như là muộn đến mức không thể muộn hơn được nữa rồi.

Không hiểu sao tôi lại bật cười, cứ thế cười một cách khó hiểu.

"Không muộn đâu, vẫn còn kịp để nói với anh một tiếng chúc mừng."

Bùi Sầm ở phía đối diện sững người lại, mọi lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Tôi bỗng nhiên trở nên hoạt bát.

"Phải là tôi xin lỗi mới đúng, tôi quên mất chưa tặng quà cho hai người."

"À đúng rồi, có một chiếc vòng, có một chiếc vòng phải tặng cho con dâu nhà họ Bùi, tôi không thể đeo nữa, trả lại cho anh."

Tôi cúi đầu lục tìm chiếc vòng ngọc trong túi xách, nhưng lại phát hiện ra trên người mình không có gì cả.

"Túi của tôi đâu rồi, sao không thấy đâu nữa?"

Tôi hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi, lo lắng đến mức sắp khóc.

Thu Vũ Miên Miên

"Tôi luôn mang theo bên mình mà, sao lại không thấy đâu nữa, chắc chắn là ở đây hoặc đâu đó..."

Khi tôi định lục cả thùng rác ở hành lang, Bùi Sầm đã nắm lấy tay tôi.

"Thời Tuệ..."

Như bị điện giật, tôi phản xạ hất tay anh ấy ra.

Lần này đến lượt tôi không dám nhìn mặt anh ấy.

Tôi vội vàng lùi lại hai bước.

"Chắc chắn là để quên trong khách sạn rồi, tôi, tôi đi tìm..."

Tôi quay đầu, loạng choạng chạy về phía sau.

"Thời Tuệ!"

Bùi Sầm gọi tên tôi từ phía sau.

Nhưng anh ấy không đuổi theo.

Vì cửa phòng 1019 đã mở, có người gọi anh ấy:

"Bùi Sầm, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta..."
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 11



Tôi chạy vào lối thoát hiểm, không còn nghe thấy tiếng động gì từ hành lang nữa.

Tôi cứ chạy, chạy một cách hoảng loạn, không biết đường đi lối về.

Không biết đã chạy bao lâu, tôi vấp ngã, lăn lộn xuống cầu thang một cách thảm hại, cuối cùng dừng lại ở một góc khuất trên tầng.

Lòng bàn tay bị trầy xước, cánh tay bầm tím, đầu gối chảy máu...

Tôi từ từ quỳ xuống đất, ôm lấy tay lẩm bẩm:

"Bùi Sầm, em đau quá."

Một bàn tay thô ráp ấm áp xoa xoa lòng bàn tay tôi, trên đỉnh đầu vang lên giọng trách móc vừa đau lòng vừa tức giận của Bùi Sầm:

"Ngốc ạ, em chạy làm cái gì?"

Anh ấy cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên lòng bàn tay tôi, động tác dịu dàng, nhưng miệng lại cứng rắn:

"Chỉ là một cái vòng thôi mà, mất thì mất, ai thèm chứ."

"Chỉ cần anh chưa chết, ai bắt nạt em, anh sẽ bảo vệ em, em sợ cái gì?"

"Anh không ở bên cạnh em nên không thể lau nước mắt cho em, em không được khóc!"

Tôi ngẩng đầu lên, định phản bác: "Em có khóc đâu..."

Nhưng lại sững người khi nhìn thấy cầu thang trống không.

Vết thương trên lòng bàn tay vẫn đầy bụi bẩn, chỉ là có thêm vài vệt nước.

Tôi đưa tay lên lau mặt, cảm nhận được sự ẩm ướt trên tay.

Những giọt nước mắt kìm nén suốt năm năm, vỡ òa như cơn lũ.

Cơn đau thấu tim gan khiến tôi run rẩy, ho ra một ngụm máu.

Năm năm qua, tôi đã tiễn đưa ba, tạm biệt mẹ, một mình lặn lội nơi đất khách quê người.

Mang trong mình đầy bệnh tật, chỉ sống sót nhờ một ý niệm duy nhất —

Bùi Sầm đang đợi tôi.

Sao anh ấy có thể, không đợi tôi chứ?

Thu Vũ Miên Miên

"Hôm nay là ngày anh kết hôn, em không thể khóc."

Tôi vừa khóc vừa cười, đang lau nước mắt lẩm bẩm một mình.

Không ngờ đã có người đi đến phía sau, cẩn thận đưa cho tôi một tấm khăn voan trắng:

"Xin lỗi... Cô ổn chứ?"

Đó là khăn voan của cô dâu.
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 12



Tôi nhìn theo tấm khăn voan trắng ấy.

Bắt gặp một gương mặt rạng rỡ tươi tắn.

Lông mày cong cong như trăng non, đôi mắt hạnh trong veo, dù không trang điểm đậm nét như những cô dâu khác, nhưng vẫn đủ ngọt ngào xinh đẹp.

Giống hệt như miêu tả trong tiểu thuyết.

"Tôi không mang theo khăn giấy... Vết thương của cô, tốt hơn hết là nên xử lý càng sớm càng tốt."

Trì Hạ áy náy giải thích một câu, rồi lại đưa tấm khăn voan cho tôi:

"Tôi không cần dùng cái này, cô cứ dùng tạm nhé?"

Tôi há miệng, nhưng không thể phát ra tiếng.

Mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.

"Chắc hẳn bây giờ cô đang rất buồn, tôi hiểu... Không, có lẽ tôi không thể hiểu được, tôi chưa từng mất đi người mình yêu như cô."

Thấy tôi không có phản ứng, Trì Hạ lập tức nắm lấy tay tôi.

Thu Vũ Miên Miên

"Hơn nữa, người cô mất đi lại là Bùi Sầm, người như anh ấy..."

Trì Hạ thở dài lắc đầu, nắm lấy một góc khăn voan, nhẹ nhàng lau đi những hạt cát trên lòng bàn tay tôi.

Sợ tôi đau, cô ấy còn thổi nhẹ vào vết thương:

"Tuy không phải lỗi của tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói với cô một tiếng... Xin lỗi."

"Mấy năm nay cô chắc hẳn đã rất vất vả phải không? Bùi Sầm nói anh ấy từng mơ thấy cô, mơ thấy cô ho ra máu... Cô cũng gặp phải rất nhiều nguy hiểm sao?"

Đâu chỉ là nguy hiểm.

Để trở về, tôi đã "chết" hai mươi bảy lần.

Mới bảy ngày trước, tôi còn vừa bị đưa vào phòng cấp cứu vì cố gắng trở về nước.

Lúc đó, tôi đã nghĩ mình c.h.ế.t chắc rồi.

Nhưng giờ phút này, nghe thấy lời cảm thán của Trì Hạ, tôi chỉ chú ý đến chữ "cũng" trong câu nói của cô ấy.

"Bùi Sầm, anh ấy đã gặp chuyện gì?"

Tôi kích động nắm lấy tay Trì Hạ qua lớp vải, nhìn cô ấy với ánh mắt cầu xin.

Cuối cùng cũng khó khăn hỏi ra câu hỏi mà tôi luôn muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi:

"Anh ấy... còn có thể quay về không?"
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 13



Thực ra tất cả những điều này tôi đã lường trước được từ lâu.

Năm năm bặt vô âm tín, một nhân vật phụ mờ nhạt như tôi còn phải chịu đựng biết bao nhiêu khổ cực.

Bùi Sầm là nam chính, nếu muốn chống lại số phận, e rằng sẽ phải chịu đựng những đau khổ gấp bội.

Tôi đã từng ôm một tia hy vọng mong manh.

Nhưng vào khoảnh khắc nhận được tin nhắn Bùi Sầm sắp kết hôn.

Thu Vũ Miên Miên

Tôi đã nhận được phán quyết từ số phận —

Bùi Sầm của tôi không còn nữa.

Tôi loay hoay đứng trước cổng khách sạn, mãi mà không dám tiến lại gần. Cứ nghĩ rằng nếu tôi không đến, liệu có thể giả vờ như là Bùi Sầm vẫn còn ở đó không.

Sau khi nhìn thấy bông lúa mì trên vầng trăng, tôi lại nhen nhóm một tia hy vọng.

Nhưng đến khi nhìn thấy đôi mắt của Bùi Sầm ở hành lang khách sạn, tôi đã hoàn toàn rơi xuống vực thẳm.

Người đó không phải là Bùi Sầm của tôi.

Mười năm trước, sau khi xem cuốn sách đó, Bùi Sầm đã tức giận phản bác: "Người đó chắc chắn không phải là anh."

Lời nói năm xưa vô tình ứng nghiệm.

Giờ đây, người đó thật sự không phải là anh ấy nữa.

Vậy Bùi Sầm của tôi đã đi đâu?

Tôi không dám hỏi, tôi muốn giả vờ như anh ấy chính là Bùi Sầm, tôi muốn giả vờ như Bùi Sầm chỉ là thay lòng đổi dạ, tôi muốn giả vờ như... Bùi Sầm vẫn còn sống.

Nhưng tôi đã gục ngã, tôi lại nhìn thấy Bùi Sầm trong ảo giác.

Như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, tôi khàn giọng hỏi lại lần nữa:

"Bùi Sầm, anh ấy... còn có thể quay về không?"

Trì Hạ dừng động tác, mím môi nhìn tôi, thở dài một cách thương cảm:

"Anh ấy đang đợi cô ở cuối con đường thời gian."

Tôi sững sờ, trên cầu thang bỗng vang lên một tiếng quát lớn:

"Trì Hạ!"
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 14



Nam chính đứng trên bậc thang.

Gương mặt anh ta khuất trong bóng tối, ánh mắt lướt qua tôi rồi nhanh chóng dừng lại trên người Trì Hạ.

"Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta nên đi thôi."

Trì Hạ trợn mắt, không thèm để ý đến anh ta.

"Cô xem, mấy năm nay loại người diễn cùng tôi chính như thế này đấy, diễn vai thì giống y như thật, nhưng thực ra vừa hung dữ vừa vô tình, kém xa Bùi Sầm của cô."

"Bùi Sầm không hề phản bội cô, ngược lại, anh ấy vì cô mà..."

"Trì Hạ, đủ rồi!"

Nam chính bước xuống bậc thang, trên mặt là vẻ lạnh lùng mà Bùi Sầm không bao giờ có.

"Hung dữ cái gì! Chỉ nói vài câu thôi mà, có c.h.ế.t ai đâu."

Khóe miệng Trì Hạ rỉ ra một tia máu, cô ấy thản nhiên lau đi, đứng dậy.

"Chết thì càng tốt, tôi vốn chẳng muốn nhận nhiệm vụ chia rẽ đôi uyên ương thế này, bao nhiêu lần..."

Nam chính giật lấy tấm khăn voan trong tay cô ấy, vo tròn lại rồi nhét vào miệng cô ấy không chút biểu cảm.

"Ưm ưm ưm!"

Trì Hạ hoảng sợ trợn to mắt, quên cả phản ứng.

Thu Vũ Miên Miên

Nam chính ngồi xổm xuống, đặt đôi dép lê đang xách trên tay xuống đất, vỗ nhẹ vào bắp chân cô ấy qua lớp váy cưới.

"Tự đi hay để tôi giúp?"

Lúc này tôi mới để ý,Trì Hạ đang đi chân trần trong bộ váy cưới nặng nề để chạy ra tìm tôi.

Trì Hạ vừa khóc vừa nhanh chóng xỏ chân vào dép.

Trước khi cô ấy kịp nổi giận, nam chính đột nhiên quay sang hỏi tôi:

"Làm sao cô nhận ra?"

Nhận ra anh ta không phải là Bùi Sầm bằng cách nào?

Tôi ngây người nhìn gương mặt quen thuộc đó, khẽ cười:

"Không cần phải nhận ra."

Tình yêu là một loại trực giác không thể diễn tả bằng lời.

Anh ta gật đầu, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi:

"Lần thứ sáu rồi."
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 15



Tôi không hiểu ý anh ta là gì.

Hình như cả anh ta và Trì Hạ đều không được tiết lộ thiên cơ, nếu không sẽ bị ý chí của thế giới trừng phạt.

Nhưng câu "lần thứ sáu" của anh ta, dường như lại tiếp nối câu "bao nhiêu lần" mà Trì Hạ vừa nói.

Nó có nghĩa là gì?

Những năm này, Bùi Sầm đã phải trải qua những gì?

"Hôn lễ này là do cốt truyện sắp đặt, nhưng cũng là do anh ấy để lại cho cô."

Nam chính đột nhiên tháo chiếc ghim cài áo vest, đặt vào lòng bàn tay tôi:

"Nếu cô muốn biết anh ấy đã để lại gì, thì tự mình xem đi."

Nói xong, anh ta lạnh lùng đứng dậy.

"Cố Giác, anh..."

Trì Hạ vừa kinh ngạc thốt lên, đã bị Cố Giác bịt miệng.

"Đi thôi, đến giờ làm lễ rồi."

Anh ta kéo Trì Hạ đi lên cầu thang rồi dần dần biến mất trong bóng tối.

Chỉ còn lại tiếng kêu kinh hãi của Trì Hạ:

"Ai thèm cưới anh chứ... A! Sao anh lại ho ra máu!"

...

Tôi nhìn chiếc ghim cài áo hình bông lúa mì nhỏ xíu trên tay, tầm nhìn dần trở nên mờ mịt.

Hôn lễ này, vốn dĩ là do Bùi Sầm chuẩn bị cho tôi.

Năm năm trước, ngay sau khi chúng tôi vừa tốt nghiệp đại học, anh ấy đã âm thầm chuẩn bị cho đám cưới của chúng tôi.

Anh ấy luôn trốn trong phòng làm việc viết vẽ gì đó trên giấy, nhất quyết không cho tôi xem.

Thu Vũ Miên Miên

Đêm trước ngày tôi ra nước ngoài, tôi vẫn còn mè nheo hỏi anh ấy.

"Xem trước thì hết bất ngờ."

Tôi năn nỉ đủ kiểu, Bùi Sầm mới chịu tiết lộ một chút:

"Thôi được rồi, anh chỉ nói cho em biết, chủ đề là tên một cuốn sách, còn lại em tự đoán đi."

Mặc dù Bùi Sầm luôn gọi tôi là bạn học Lúa Mì, hoặc là Tuệ Tuệ.

Nhưng tôi đã đoán hoa hồng của Neruda, đoán mặt trăng của Dư Quang Trung, đoán dải ngân hà của Marguerite Yourcenar...

Chỉ duy nhất không đoán ra, chủ đề hôn lễ mà Bùi Sầm sử dụng là lúa mì.

Lúa mì rẻ tiền làm sao lãng mạn bằng hoa hồng chứ?

Mãi đến bây giờ, tôi mới hiểu, Bùi Sầm đã trích dẫn câu nói nào.

Có lẽ là "Tình yêu chín cùng lúa mì" trong "Người chăn cừu trên cánh đồng hoang" của Stendhal.

... Tôi nắm chặt chiếc ghim cài áo, siết chặt đến mức vết thương trên tay đau nhói.

Ngay sau đó, tôi bỗng phát hiện ra một mảnh giấy rất nhỏ được giấu trong móc cài của chiếc ghim.

Tim đập nhanh, tôi vội vàng mở ra, chỉ thấy bốn chữ:

"Thùng rác tầng mười."
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 16



Tôi lôi ra từ thùng rác một cuốn nhật ký.

Cuốn sổ đã ngả màu ố vàng, các trang giấy cong vênh, dường như đã bị lật giở vô số lần.

Như một lời tuyên thệ thầm lặng, trên bìa cuốn nhật ký, viết một dòng chữ —

"Nam chính: Bùi Sầm; Nữ chính: Thời Tuệ."

Tôi run rẩy lật mở trang đầu tiên, nét chữ quen thuộc phóng khoáng hiện ra trước mắt.

Là một lời tựa ngắn gọn —

"Gửi Thời Tuệ mười bảy tuổi:

Tuệ Tuệ, anh là Bùi Sầm mười bảy tuổi.

Hôm nay chúng ta đã đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình kỳ lạ, lấy tên của anh, anh rất tức giận.

Mặc dù em đã hứa với anh, sẽ không tin những gì viết trong cuốn sách đó, cũng hứa với anh, nếu anh phạm sai lầm, em sẽ đến cướp anh đi.

Nhưng bây giờ đã ba giờ sáng rồi, anh cứ nghĩ mãi về chuyện này, trằn trọc không ngủ được.

Thôi được rồi, anh vẫn còn đang giận dỗi. Anh là một người nhỏ nhen.

Anh ghét trò đùa quái ác này của ông trời, ghét việc nó dám coi em là nhân vật phụ của anh, càng ghét câu chuyện của nó!

Thật nực cười! Chẳng lẽ chỉ có nó mới được viết sách sao?

Thu Vũ Miên Miên

Anh rất tức giận! Vì vậy, anh cũng phải tự viết một cuốn sách!

Viết một câu chuyện đẹp chỉ có hai chúng ta, từ thời học sinh đến khi mặc áo cưới, từ mười bảy tuổi đến chín mươi bảy tuổi, yêu thương nhau không rời xa.

Anh hy vọng cuốn sách này sẽ được viết bởi anh và bạn học Lúa Mì, và dự định sẽ dùng cả đời để viết xong nó.

Vì vậy, anh muốn hỏi trước một câu:

Bạn học Lúa Mì, em có đồng ý làm nữ chính của anh không?"

...

Sau một khoảng lặng im ắng.

Ở cuối trang giấy, đột ngột xuất hiện một đoạn chữ nhỏ được viết đi viết lại, thể hiện sự rối bời và hoảng loạn.

"A! Mình đang viết gì thế này... Mình đang cầu hôn sao... Mới mười bảy tuổi có phải là quá sớm không, Tuệ Tuệ chắc chắn sẽ không tin vào quyết tâm của mình..."

"Thôi được rồi, mình có thể đợi thêm... Đợi chúng ta lớn hơn một chút, đợi... đợi đến khi lúa mì chín."

"Tuệ Tuệ, tớ sẽ không nuốt lời đâu!"

Nhưng mà, nhưng mà.

Tôi lật qua trang tựa, dòng chữ đầu tiên đập vào mắt.

Là do Bùi Sầm hai mươi hai tuổi viết:

"Tuệ Tuệ, xin lỗi em, có lẽ anh phải nuốt lời rồi."
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 17



"Hôm nay là ngày thứ ba em rời đi, anh vẫn không liên lạc được với em.

Anh đã cử người đến địa chỉ bệnh viện mà em đưa, nhưng mọi thông tin về em dường như đều biến mất, không ai tìm thấy em.

Anh muốn đi tìm em, nhưng trong cơ thể anh như có một người khác nhập vào.

Thu Vũ Miên Miên

Anh không biết hắn ta đã làm gì khi chiếm lấy cơ thể anh, sau khi em rời đi, anh thường xuyên cảm thấy đầu óc mơ hồ, trí nhớ lẫn lộn... Chẳng lẽ anh bị tâm thần phân liệt rồi sao?

Nếu bị tâm thần phân liệt thì không thể cưới em được rồi, vậy thì Tuệ Tuệ nhất định phải tha thứ cho anh...

Không đúng, tha thứ có nghĩa là không quan tâm, vậy thì Tuệ Tuệ nhất định đừng tha thứ cho anh.

Nhìn anh xem, chắc là anh thật sự bị bệnh rồi, nói năng lộn xộn hết cả lên.

...

Mẹ vừa đến đưa thuốc cho anh.

Anh mới biết mình đã nhầm, hóa ra hôm nay đã là ngày thứ mười em rời đi rồi."
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 18



"Tuệ Tuệ, anh đã gặp cô gái tên Trì Hạ đó rồi.

Cô ấy đến công ty thực tập, ngày đầu tiên đã làm đổ cà phê lên áo vest của anh.

Một khởi đầu cũ rích như vậy... Tất nhiên là anh bắt cô ấy phải trả tiền giặt ủi, còn cấm cô ấy không bao giờ được bước vào văn phòng của anh nữa.

Thế nhưng, thật kỳ lạ, chỉ trong nháy mắt, cô ấy bỗng dưng trở thành trợ lý của anh.

Thu Vũ Miên Miên

Chắc chắn là do kẻ trong cơ thể anh làm chuyện tốt rồi!

Tuệ Tuệ, anh tức giận lắm! Nhưng anh không thể đuổi hắn ta đi!

Tuệ Tuệ, hãy đến trong giấc mơ của anh, dỗ dành anh đi.

Ít nhất hãy cho anh biết, em có bình an hay không."
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 19



"Tuệ Tuệ, trước đây năm nào em cũng hỏi anh, đã ước điều gì trong ngày sinh nhật.

Anh vốn không muốn nói cho em biết, anh sợ nói ra thì điều ước sẽ không thành hiện thực.

Nhưng bây giờ... Anh rất muốn cho em biết.

Điều ước sinh nhật của anh hàng năm đều giống nhau —

Đợi đến khi lúa mì chín, anh sẽ cưới Tuệ Tuệ của anh.

Anh rất muốn cho em biết.

Bùi Sầm trong sách có lẽ đã cầu hôn nữ chính năm lần.

Nhưng Bùi Sầm thuộc về em, từ mười bảy tuổi đến hai mươi hai tuổi, tất cả những điều ước của anh ấy đều là em.

Thu Vũ Miên Miên

Cho đến tận hôm nay, anh sắp đón sinh nhật hai mươi ba tuổi rồi.

Tha thứ cho anh vì năm nay đã thay đổi điều ước sinh nhật.

Nếu em muốn biết điều ước mới của anh là gì, thì hãy nhanh chóng quay về hỏi anh nhé.

Em còn không về, anh không biết mình còn có thể đợi được bao lâu nữa...

Thôi được rồi, anh sẽ lén ghi điều ước vào đây cho em xem.

Mong rằng vị thần nào đi ngang qua hãy nhắm một mắt mở một mắt, làm ơn tha cho anh.

Điều ước sinh nhật hai mươi ba tuổi của Bùi Sầm là: Cầu mong Tuệ Tuệ bình an."
 
Back
Top Bottom