Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
416,697
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPpeVEa75e4NdQMyAX1DJQL8V9S_niFtRxnOtUR_X9LUV5EKYud7fle510-V8F12mHAr5sXMhu5TUwsiuwRPY_jBejvEKAEAG2GUIJO_PXD7ueTQbt-urXu156Ssps0Q7GU6CyjMlVHQRBCV9dVC84K=w215-h322-s-no-gm

Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Tác giả: Sơn Quỷ
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Huyền Huyễn, Ngược, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Khi Mạch Tử Chín

Tác giả: Sơn Quỷ

Thể loại: Ngôn tình, SE, Huyền huyễn, Ngược tâm, Hiện đại

Số chương: 25 chương

Chuyển ngữ: Thu Vũ Miên Miên

Giới thiệu:

Mười bảy tuổi năm ấy, tôi và Bùi Sầm phát hiện ra mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình.

Anh ấy là nam chính trong truyện, còn tôi chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt.

Bùi Sầm tức giận xé nát cuốn sách, nói với tôi rằng: "Tớ chẳng thèm làm nam chính gì đó, tớ sẽ không bao giờ thích người khác đâu!"

Năm hai mươi hai tuổi, đúng như những gì được viết trong sách, tôi phải ra nước ngoài.

Bùi Sầm vuốt ve mái tóc tôi, hứa hẹn: "Chờ em về, chúng ta sẽ kết hôn."

Hai mươi bảy tuổi, tôi trở về nước.

Trở về để tham dự hôn lễ của Bùi Sầm và nữ chính.​
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 1



Còn một tiếng nữa tiệc cưới mới bắt đầu.

Tôi đứng ở sảnh khách sạn, nhìn chằm chằm vào hai cái tên trên tấm thiệp mời mà ngẩn người.

"Chú rể: Bùi Sầm; Cô dâu: Trì Hạ."

Cảnh tượng này cứ như đưa tôi trở về năm mười bảy tuổi ấy.

Khi đó, tôi đang ở trong thư viện, tình cờ rút ra một cuốn sách không tên, rồi bỗng nhiên nhìn thấy dòng chữ trên bìa sách —

"Nam chính: Bùi Sầm; Nữ chính: Trì Hạ."

Giống như nhận được chiếc hộp Pandora, tôi tiến thoái lưỡng nan, không dám nhìn trộm vào bên trong.

"Cậu đang xem gì vậy?"

Bùi Sầm mười bảy tuổi đột nhiên xuất hiện.

Anh ấy cúi người từ phía sau, nhẹ nhàng đặt đầu lên vai tôi.

"Tên ngốc nào lại lấy tên của tớ để viết tiểu thuyết thế này?"

Anh ấy giật lấy cuốn sách, vừa đọc vừa lẩm bẩm: "Cái tên gì mà dở tệ, còn Trì Hạ nữa chứ, người tớ thích rõ ràng là Thời Tuệ mà!"

Thu Vũ Miên Miên

"Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ của tớ đâu rồi..."

Anh ấy lật giở cuốn sách, càng đọc giọng càng nhỏ dần, cho đến khi sắc mặt trở nên trắng bệch.

Cuốn sách lấy bối cảnh Bùi Sầm hai mươi hai tuổi làm nam chính, kể về câu chuyện tình lãng mạn giữa anh ấy và nữ chính.

Mọi thứ trong sách, ngoại trừ phần tương lai, đều hoàn toàn trùng khớp với hiện thực.

Còn Tuệ Tuệ của anh ấy, chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện trong những đoạn hồi tưởng.

"Tớ chẳng thèm làm nam chính gì đó, tớ sẽ không bao giờ thích người khác đâu!"

Bùi Sầm tức giận đến mức vành mắt đỏ hoe, run rẩy xé nát cuốn sách.

"Tuệ Tuệ, cậu đừng tin những gì trong đó, người đó chắc chắn không phải là tớ..."

Tôi không nói gì cả.

Bùi Sầm mười bảy tuổi ôm tôi, vừa nghẹn ngào vừa giận dỗi nói: "Tớ ghét mùa hè."

"Tuệ Tuệ, sau này thứ tớ ghét nhất chính là mùa hè.”

... Tiếng khóc thút thít của cậu thiếu niên dần bị tiếng ồn ào xung quanh át đi.

Tôi bừng tỉnh, nhận ra ánh nắng đã chạm đến đầu vai mình.

Theo tia nắng ấy, tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi chợt hiểu ra.

Bây giờ là mùa hè rồi.
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 2



"Trời nóng thế này mà lại tổ chức đám cưới, nóng c.h.ế.t người mất."

Một bà cô vừa bước vào khách sạn vừa lau mồ hôi, than thở với người bạn đi cùng: “Bà xem lịch chưa? Hôm nay đâu phải ngày lành tháng tốt gì, nhà họ Bùi nghĩ gì vậy trời..."

"Thằng nhóc Bùi Sầm sốt ruột cưới vợ chứ sao. Nghe nói nó cầu hôn con bé kia tận năm lần, con bé mới chịu gật đầu đấy!"

Gương mặt người bạn của bà cô ấy đầy vẻ tự hào vì biết được chuyện hậu trường: "Hôn lễ này, nhà họ Bùi đã chuẩn bị từ mấy năm trước rồi, cho nên vừa được nhà gái gật đầu cái là bảy ngày sau tổ chức luôn."

"Chà chà, thằng bé Bùi Sầm thích con bé tên Trì Hạ kia đến vậy cơ à..."

Tiếng trầm trồ của bà cô lẫn vào tiếng bước chân xa dần.

Tôi không nhịn được mà bắt đầu hồi tưởng theo.

Trong sách, Bùi Sầm thích Trì Hạ đến mức nào nhỉ?

Thu Vũ Miên Miên

Thích đến mức mới quen cô ấy nửa năm đã âm thầm chuẩn bị mọi thứ cho đám cưới.

Thích đến mức rõ ràng là hai người yêu nhau, nhưng vì nhút nhát, anh ấy phải từng bước một, mất năm năm ròng mới bước chân vào thế giới của cô ấy.

Dù rõ ràng anh ấy là người thiếu kiên nhẫn, tính tình vốn dĩ ngang tàng và bốc đồng, không sợ trời cũng chẳng sợ đất.

Thích đến mức, anh ấy đã hoàn toàn quên mất...

Năm mười bảy tuổi ấy, anh ấy đã nhặt một mảnh giấy bị xé rách từ cuốn sách lên.

Trên khoảng trống của mảnh giấy, anh ấy viết một cách trẻ con: "Tôi, Bùi Sầm, xin cảnh cáo tất cả những tác giả viết truyện: Thứ nhất, Bùi Sầm không muốn làm nam chính; Thứ hai, người mà Bùi Sầm thích chỉ có duy nhất một cái tên là Thời Tuệ; Thứ ba..."

"Không gì có thể thay đổi được, Bùi Sầm mãi mãi, chỉ thích mình Thời Tuệ!"

...

"Mẹ ơi, trên này viết gì vậy ạ?"

Một bé gái đang đứng trước tường đón khách, chỉ tay vào một dòng chữ trên đó.

Tôi nhìn theo hướng tay cô bé chỉ, mới thấy trên đó có một câu: "Mượn buổi lễ long trọng này, kính mời quý vị cùng chứng kiến quyết định nắm tay nhau đi hết cuộc đời của chúng tôi. — Bùi Sầm & Trì Hạ"
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 3



Mười lăm phút trôi qua.

Tôi vẫn ngây ngốc đứng ở cửa, không đủ can đảm bước vào.

Thu Vũ Miên Miên

"Tuệ Tuệ."

Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên từ phía sau.

Vừa quay đầu lại, tay tôi đã bị kéo lấy.

"Thật sự là con... Tuệ Tuệ, cuối cùng con cũng về rồi."

Tôi được ôm vào một vòng tay thoang thoảng hương thơm, bên tai nghe thấy tiếng nghẹn ngào không thành lời.

Cổ họng dâng lên vị đắng, tôi khó khăn mở miệng: "... Dì."

Mẹ Bùi thất thố bật ra tiếng nức nở, vội vàng lấy tay che miệng: "Là, là dì, xin lỗi con..."

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, vào lễ trưởng thành mười tám tuổi của Bùi Sầm.

Anh ấy lấy cớ tổ chức sinh nhật để mời tôi đến nhà họ Bùi.

Vừa bước vào cửa, chúng tôi đã chạm mặt mẹ anh ấy.

"Mẹ, giới thiệu với mẹ, đây là con dâu tương lai của mẹ, Thời Tuệ."

Bùi Sầm khoác vai tôi, tự hào nói: "Thời Tuệ, đây là mẹ của chúng ta, mẹ chồng tương lai của em... Ưm ưm!"

Tôi nhón chân bịt miệng Bùi Sầm, mẹ Bùi đúng lúc giáng một cái cốc đầu lên trán anh ấy.

Trong tiếng kêu đau của Bùi Sầm, chúng tôi đều ngẩn người, sau đó nhìn nhau bật cười.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp mẹ Bùi.

Nhưng nó cũng đặt nền móng cho mỗi lần gặp gỡ sau này ——

Bùi Sầm nghịch ngợm, tôi kiềm chế, mẹ Bùi đứng ra dọn dẹp.

Cuối cùng, tất cả chúng tôi đều bật cười.

Vào sinh nhật hai mươi tuổi của tôi, mẹ Bùi đã tặng tôi chiếc vòng ngọc gia truyền của nhà họ Bùi.

Bà trịnh trọng hứa hẹn: "Tuệ Tuệ, sau này nếu thằng nhóc Bùi Sầm dám phụ bạc con, dì sẽ đuổi nó ra khỏi nhà, không bao giờ nhận nó làm con nữa!"

Vậy mà hôm nay, mẹ Bùi lại nói lời xin lỗi với tôi.

Tôi ôm bà, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng bà.

Cũng chỉ có thể đáp lại bà một câu nhạt nhòa: "Dì, không phải lỗi của dì."
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 4



Mẹ Bùi là người buông tay trước.

"Tuệ Tuệ, đây không phải là nơi để ôn chuyện."

Bà nhanh chóng lau khô nước mắt, lấy lại vẻ điềm tĩnh của một người trưởng thành tiếp đón khách: "Ngoài kia nóng lắm, mau vào trong ngồi đi."

Tôi cúi đầu, được bà nắm tay dắt đi, cứ thế bước vào sảnh tiệc mà không kịp đề phòng.

Vừa đi được hai bước, mẹ Bùi đột nhiên dừng lại, giọng nói lo lắng: "Tuệ Tuệ, con đừng hiểu lầm..."

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khung cảnh trang trí của lễ cưới.

Những bông lúa mì vàng óng xen lẫn hoa hướng dương, được tô điểm bởi đủ loại hoa lá mùa thu, tạo nên một khung cảnh đồng quê lãng mạn.

Bù nhìn đứng canh giữ hai bên, những chiếc giỏ tre và rau củ quả được bày biện theo phong cách đồng quê, một vầng trăng khuyết treo trên sân khấu...

Giống như một bức tranh sơn dầu của Van Gogh.

Cứ như từ mùa hè, bỗng chốc bước vào mùa thu.

Hơi thở của tôi như ngừng lại.

"Tuệ Tuệ, con đừng hiểu lầm, thời gian chuẩn bị cho hôn lễ gấp gáp quá, cách bài trí này là do thằng bé Bùi Sầm làm từ mấy năm trước, không kịp thay đổi nên..."

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ Bùi, đột ngột cắt ngang lời bà: "Dì, bây giờ Bùi Sầm đang ở đâu ạ?"

"Tuệ Tuệ..."

Tôi nhìn chằm chằm vào chóp vầng trăng trên sân khấu, nơi có một bông lúa mì nở rộ bất ngờ.

Biết đâu, có một hạt lúa mì nào đó vô tình trượt khỏi lòng bàn tay của Chúa, rồi theo gió bay đến đây?

Thu Vũ Miên Miên

Với một tia hy vọng mong manh không nên có, tôi cố chấp hỏi lại lần nữa: "Dì, bây giờ Bùi Sầm đang ở đâu ạ?"

Mẹ Bùi im lặng.

Một lúc lâu sau, bà thở dài:

"Nó đang chụp ảnh cưới với Trì Hạ... Hai đứa nó ở phòng 1019."

Tôi quay người, không chút do dự chạy ra ngoài.

Trong khung cảnh ồn ào náo nhiệt lướt qua vội vã, tôi bỗng nảy sinh một ảo giác.

Bùi Sầm mười bảy tuổi đang đợi tôi.
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 5



Nhưng thực ra, mọi sự giao thoa giữa tôi và Bùi Sầm đều bắt đầu từ năm mười sáu tuổi.

Lớp mười một, ngày đầu tiên khai giảng.

Tôi đến lớp từ sớm, theo thói quen định ngồi ở hàng ghế đầu.

Một mùi hương hoa mộc lan bỗng nhiên thoảng qua chóp mũi, như có một sợi dây vô hình dẫn lối.

Tôi đổi ý, không ngồi chỗ cũ nữa mà chọn một chỗ gần cây hoa mộc lan hơn, ở hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ.

Lớp học dần trở nên ồn ào, tôi vùi đầu vào sách vở, cho đến khi nghe thấy tiếng động lạ bên cạnh.

"Rầm" một tiếng, Bùi Sầm ném cặp sách lên bàn.

Anh ấy mặc áo sơ mi trắng, nhìn xuống tôi từ trên cao, nhướng mày lười biếng hỏi tôi.

"Bạn học, cậu tên gì thế?"

Biểu cảm và giọng điệu của anh ấy rất tùy ý, nhưng tôi lại cảm nhận được một chút ý xấu.

Tôi khó hiểu, liếc nhìn anh ấy một cái.

"Thời Tuệ."

Bùi Sầm cười khẩy một tiếng:

"Tôi hỏi tên cậu, chứ không phải hỏi tuổi."

"..."

Tôi cúi đầu xuống, không thèm để ý đến anh ấy nữa.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ấy lúc đó là: Người này thật vô học.

Thu Vũ Miên Miên

Đến phần tự giới thiệu.

Tôi đứng trên bục giảng nói: "Mình tên là Thời Tuệ."

Anh ấy ngồi dưới lớp, dựa lưng vào ghế, cà lơ phất phơ, hỏi với vẻ khiêu khích:

"Tuệ nào?"

Tôi lại liếc nhìn anh ấy một cái, không biểu cảm.

"Tuệ của bông lúa mì."

Anh ấy như bừng tỉnh, kéo dài giọng: "Ồ ~"

Tôi khó hiểu quay trở về chỗ ngồi, thì thấy anh ấy đột nhiên đưa tay về phía tôi.

"Chào cậu."

Anh ấy mỉm cười, mắt cong cong: "Bạn học Lúa Mì."

Tôi bị vấp chân bàn.

Cảm thấy vô cùng đau khổ khi nhận ra rằng:

Tôi đã trở thành bạn cùng bàn với một người vô học.
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 6



Sau này tôi mới biết.

Hóa ra Bùi Sầm chính là tên đại ca khét tiếng của trường trung học số 1.

Chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở hàng ghế cuối mặc định là chỗ của anh ấy, còn tôi đã "cướp" mất chỗ đó.

Câu hỏi tên của Bùi Sầm lúc đó, thực chất là đang hỏi:

"Bạn học, sao cậu dám ngồi vào chỗ của ông đây?"

Tôi thấy thật trẻ con.

Có lẽ vì ba mẹ tôi thường xuyên làm việc ở nước ngoài, nên từ năm lớp mười tôi đã sống một mình.

Tôi trưởng thành sớm hơn so với bạn bè đồng trang lứa, lại có tính cách lạnh nhạt nên không có bạn bè.

Tôi rất không giỏi ứng phó với kiểu người như Bùi Sầm.

Anh ấy có thể rất tự nhiên bắt chuyện với tôi:

"Bạn học Lúa Mì, cho tớ chép bài tập với."

Anh ấy cũng có thể sau khi chơi bóng rổ xong, len qua đám đông, tự nhiên đi về phía tôi.

Cười cười chỉ vào chai nước khoáng chưa uống của tôi:

"Bạn học Lúa Mì, cho tớ xin chai nước, cậu không phiền chứ?"

Thái độ và giọng điệu của anh ấy rất tùy ý, nhưng không hề tỏ ra đường đột hay thất lễ.

Ngược lại, cứ như thể anh ấy rất thân thiết với bạn vậy.

Trong lòng, tôi âm thầm tổng kết đặc điểm này của anh ấy là: Sức hút của một tên sở khanh.

Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy anh ấy từ chối chai nước của một bạn nữ khác trên sân thể dục.

Lý do anh ấy đưa ra là:

"Xin lỗi nhé, tớ không bao giờ nhận đồ của con gái, sợ gây hiểu lầm."

Cô gái kia không phục:

"Nhưng cậu nhận nước của bạn cùng bàn cậu mà!"

"Đó là tớ hỏi mượn cô ấy."

Bùi Sầm nghiêng đầu, cười nói:

"Hơn nữa, tớ và cô ấy không tính là hiểu lầm."

Có ý gì?

Tôi đứng c.h.ế.t lặng ở cách đó không xa, lần đầu tiên trong đời cảm thấy đầu óc mình như bị chập mạch.

Nhưng ngay khoảnh khắc quay sang nhìn thấy tôi, nụ cười của Bùi Sầm lại lan đến tận khóe mắt.

Anh ấy từng bước thong thả đi đến gần.

Thu Vũ Miên Miên

"Bạn học Lúa Mì, bây giờ cậu có phải đang nghĩ: Hình như Bùi Sầm đối xử với mình hơi đặc biệt không?"

Anh ấy hơi cúi người xuống, hai tay chống gối, từ dưới lên nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Không cần phải nghĩ nữa."

Khuôn mặt anh ấy tỏa sáng dưới ánh nắng, anh ấy nói:

"Bạn học Lúa Mì, cậu chính là người đặc biệt."
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 7



Tôi lao vào thang máy như một kẻ mất trí, bấm nút số 10.

Khoảnh khắc thang máy từ từ đi lên, trước mắt tôi hiện ra muôn vàn hình ảnh kỳ ảo.

Tôi nhìn thấy Bùi Sầm mười sáu tuổi, lười biếng dựa vào cửa sổ lớp học.

Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi, cười hỏi:

"Bạn học Lúa Mì, tớ đang theo đuổi cậu đấy, cậu không nhận ra sao?"

*

Thang máy lên đến tầng 3.

Tôi nhìn thấy Bùi Sầm mười bảy tuổi, đang thì thầm vào tai tôi trong giờ Ngữ văn.

Thầy giáo đang giảng giải về danh từ trong văn ngôn, anh ấy ghé sát tai tôi hỏi:

"Bạn học Lúa Mì, cậu có biết danh từ "yêu ai yêu cả đường đi lối về" nên giải thích thế nào không?"

Chưa để tôi kịp trả lời, anh ấy đã đưa cho tôi một mẩu giấy, trên đó viết:

"Yêu ai yêu cả đường đi lối về chính là — vì thích bạn học Lúa Mì, nên tớ yêu tất cả những hạt kê được kết tinh từ bông lúa mì."

Bùi Sầm "vô học", năm mười bảy tuổi đã viết nên câu tỏ tình đẹp nhất thế gian.

*

Thang máy lên đến tầng 6.

Tôi nhìn thấy Bùi Sầm hai mươi hai tuổi, giữa sân bay đông đúc người qua lại.

Anh ấy dịu dàng ôm tôi, v**t v* mái tóc tôi và hứa hẹn:

"Chờ em về, chúng ta sẽ kết hôn."

*

Thang máy lên đến tầng 9.

Tất cả những hình ảnh cuối cùng đều dừng lại ở ngày hôm đó.

Sau khi đọc xong cuốn sách, tôi và Bùi Sầm bước ra khỏi thư viện.

"Không được, càng nghĩ anh càng tức."

Bùi Sầm kéo tôi vào một góc tường, cúi người xuống véo má tôi, nghiến răng hỏi:

"Tuệ Tuệ, em nói xem, sao em có thể nhẫn tâm như vậy chứ?"

Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy, nhận được lời oán trách đầy tủi thân của anh ấy:

"Sao em có thể làm một nhân vật phụ mờ nhạt như thế? Nếu anh bị thần kinh mà đi theo người phụ nữ khác, sao em có thể thờ ơ được chứ?"

Anh ấy cắn nhẹ lên cằm tôi, hung dữ đe dọa:

"Anh không cho phép em làm nhân vật phụ, em phải làm nữ phụ phản diện, đến cướp chú rể! Phải đến cướp anh đó!"

"Em hứa với anh, nhất định phải đến cướp lấy kẻ đã phạm sai lầm là anh, được không?"

Tôi muốn cười anh ấy ngốc nghếch, nhưng khi chạm phải ánh mắt hoảng sợ của anh ấy, tôi lại lập tức mềm lòng.

"Được, em hứa với anh, dù có phải đối đầu với cả thế giới, em cũng sẽ cướp anh về."

Để xoa dịu cảm xúc của anh ấy, tôi nói đùa:

"Đến lúc đó anh nhớ cho em một ám hiệu nhé... Hay là chúng ta đập vỡ cốc làm ám hiệu?"

"Không đập vỡ cốc."

Bùi Sầm cọ cọ vào mặt tôi, nói:

"Anh sẽ đặt một bông lúa mì lên mặt trăng."

"Tuệ Tuệ, tên của em, chính là ám hiệu của chúng ta."

*

Một tiếng “ting” tàn nhẫn xé toạc những ký ức thời niên thiếu.

Tôi thoát ra khỏi hồi ức.

Thu Vũ Miên Miên

Nhìn thấy thang máy đã đến tầng 10.
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 8



Kim đồng hồ của thời gian quay trở về hiện tại.

Tôi bỗng chốc không dám bước ra khỏi cánh cửa đó.

Cho đến khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ hành lang, mang theo ngữ điệu lười biếng pha chút cười cợt:

"Mọi người làm ơn tha cho tôi đi, tôi chỉ muốn chụp ảnh cho cô dâu của mình thôi mà, có tội gì đâu chứ?"

Trong phút chốc, tôi như mất hồn.

Thu Vũ Miên Miên

Ngày trước, mỗi khi chơi bóng bị thương, Bùi Sầm lại giở trò mè nheo với tôi:

"Bạn học Lúa Mì làm ơn đi mà, giúp tớ dán băng cá nhân với."

Ngày trước, mỗi khi không nỡ xa tôi, Bùi Sầm lại làm nũng với tôi:

"Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ của tớ, làm ơn đi mà, đừng bỏ tớ một mình."

"..."

"Ai bảo cậu chụp Trì Hạ xấu thế chứ, đây là hình phạt đấy."

Tiếng cười đùa của phù rể phù dâu vọng ra từ trong phòng, vang vọng khắp hành lang:

"Chờ bọn tôi chụp đủ rồi sẽ cho cậu vào, chú rể, cậu cứ ở ngoài đợi đi nhé!"

Tôi bước ra ngoài trong trạng thái mơ màng.

Ánh đèn hành lang lờ mờ, tôi nhìn thấy người bị nhốt bên ngoài cách đó không xa.

Anh ấy mặc vest chỉnh tề, nghiêng người dựa vào cánh cửa, lắc đầu mỉm cười bất lực.

Tôi ngây người nhìn anh ấy.

Như cảm nhận được điều gì đó, anh ấy quay đầu lại. Cách nhau chỉ mười mấy mét, cách nhau năm năm dài đằng đẵng.

Ánh mắt chạm nhau, chỉ một thoáng, chỉ một cái liếc mắt.

Tôi bỗng nhiên nhận ra một cách rõ ràng hơn bao giờ hết —

Anh ấy không còn là Bùi Sầm của tôi nữa rồi.
 
Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ
Chương 9



Từ mười bảy đến hai mươi hai tuổi.

Tôi và Bùi Sầm đã cùng nhau trải qua quãng thời gian từ khi còn cắp sách đến trường cho đến khi tốt nghiệp, ra mắt ba mẹ hai bên, sống chung hai năm, chỉ còn một bước ngắn nữa là đến được bến bờ hôn nhân.

Đêm trước ngày tôi ra nước ngoài, Bùi Sầm đã bắt đầu lên kế hoạch cho hôn lễ của chúng tôi.

Thu Vũ Miên Miên

Nhưng rồi ba tôi ở nước ngoài đột ngột gặp chuyện không may, nguy hiểm đến tính mạng.

Chúng tôi thậm chí còn không kịp nói lời tạm biệt, đã phải vội vã chia tay nhau ở sân bay.

Câu nói cuối cùng Bùi Sầm để lại cho tôi, chính là:

"Chờ em về, chúng ta sẽ kết hôn."

Tôi không ngờ rằng, lần đi này, lại khiến tôi hoàn toàn mất liên lạc với anh ấy.

Tôi đã cố gắng trở về, nhưng mỗi chuyến bay tôi đặt đều bị hủy, mỗi chiếc xe tôi đi đều gặp sự cố, ngay cả khi đi bộ tôi cũng ngất xỉu.

Thế giới của tôi trông có vẻ vẫn bình thường, nhưng chỉ cần tôi cố gắng tìm đến Bùi Sầm, xung quanh tôi sẽ lập tức biến thành một hoang đảo.

Ý chí của thế giới này đang ngăn cản tôi.

Từ hai mươi hai đến hai mươi bảy tuổi.

Giữa tôi và Bùi Sầm, là một khoảng trống hoàn toàn.

Cho đến ngày hôm qua, tôi đột nhiên nhận được tin nhắn đầu tiên mà Bùi Sầm gửi đến sau năm năm.

"Anh sắp kết hôn rồi, em có về không?"

Tôi đã trở về.

Vượt qua muôn trùng núi non biển cả của năm năm, tôi bước đến trước mặt Bùi Sầm xa lạ với một diện mạo hoàn toàn khác.

Anh ấy thậm chí còn không dám nhìn vào mắt tôi.

"Tuệ... Thời Tuệ."

Giọng nói của anh ấy, xa xôi như vọng lại từ một thế giới khác.

Anh ấy nói:

"Xin lỗi... Em đến muộn rồi."
 
Back
Top Bottom