Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khi Gió Nổi Lên

Khi Gió Nổi Lên
Chương 79



Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

“Bố cháu biết cháu đang trong tình trạng như thế nào, biết cháu cao bao nhiêu, thích ôm cháu, sau này khi biết cháu đã mười hai tuổi, vẫn không màng tất cả mà quay lại, giữa tuần trăng mật và vợ mới cưới, bố cháu vẫn chọn cháu.”

Pudding Nhỏ ngẩn người, một giọt nước mắt trên mí mắt cũng dừng lại. “Vì sao bố nuôi không sớm nói cho cháu biết, có lẽ cháu sẽ không trách bố Hà Sở Nghiêu như vậy.”

Mộ Cận Bùi cũng lau đi giọt nước mắt trên mí mắt cô bé, “Vì nếu nói sớm cháu cũng không tin đâu, cháu sẽ nghĩ là Tạ Quân Trình bịa ra chỉ để không làm cháu buồn thôi.”

Pudding Nhỏ hít một hơi thật sâu, cảm thấy có lẽ là như vậy. “Cảm ơn chú.”

Mộ Cận Bùi nhân cơ hội tiếp tục, “Cháu có nhớ Tạ Quân Trình bị cào một vết trên mặt không?”

Pudding Nhỏ gật đầu, lúc đó cô bé rất thương bố nuôi. Bố nuôi nói đó là do vô tình bị xước khi cạo râu.

Mộ Cận Bùi nói: “Đó là do anh ta và Hà Sở Nghiêu đánh nhau dưới lầu, bị Hoa Thần, tức là vợ mới cưới của Hà Sở Nghiêu cào phải. Tạ Quân Trình trách họ làm cháu khóc, còn họ thì trách Tạ Quân Trình không cho họ vào thăm cháu, rồi đánh nhau.”

Anh hỏi: “Cháu biết tại sao chú lại nhờ ông Corey đến thăm cháu không?”

Pudding Nhỏ lắc đầu.

Mộ Cận Bùi giải thích: “Vì ba người đó đều bị cảnh sát đưa đi rồi.”

Anh xoa đầu cô bé, “Không cần buồn đâu, cũng không cần tự trách mình. Họ cần phải giải tỏa cơn giận, không liên quan gì đến cháu đâu. Dù cháu không khóc thì họ cũng sẽ đánh nhau, vì cháu chỉ có một, mà cả hai người đều muốn ở bên cháu, sớm muộn gì cũng phải đánh nhau.”

“Hà Sở Nghiêu bị đánh đến mặt tím bầm, đến giờ vẫn chưa hồi phục, vì vậy mấy hôm nay anh ta không đến thăm cháu, sợ cháu lo lắng.”

“Cháu đừng buồn vì anh ta đã kết hôn rồi, anh ta nhất định đã từng yêu mẹ cháu, cũng không phải không muốn có cháu, họ chia tay là quyết định của mẹ cháu và anh ta, những người yêu nhau có thể vì tính cách không hợp mà chia tay.”Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Pudding Nhỏ vẫn còn rất buồn: “Bố Hà Sở Nghiêu yêu mẹ cháu sao? Nếu bố biết đến sự tồn tại của cháu sớm hơn, liệu bố có đến tìm cháu như cháu đã đi tìm bố không?”

Mộ Cận Bùi gật đầu thật mạnh, “Có chứ.”

Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời cô bé, “Cháu nhìn xem, anh ta mới chỉ nghe tin cháu có thể là con gái của anh, vậy mà anh ta vẫn vội vã quay lại. Nếu cháu không ở bệnh viện mà đi nơi khác, anh ta cũng sẽ cố gắng đi tìm cháu.”Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

“Cháu phải tin rằng, nếu anh ta biết sớm biết cháu là con gái của anh ta, anh ta chắc chắn sẽ không kết hôn, sẽ luôn ở bên cháu giống như Tạ Quân Trình vậy. Về tình yêu, khi lớn lên cháu sẽ hiểu. Còn về tình cảm gia đình, cháu yêu Tạ Quân Trình, cũng yêu Hà Sở Nghiêu, điều đó không mâu thuẫn. Hà Sở Nghiêu yêu vợ của mình, nhưng cũng yêu cháu, anh ta yêu cháu vì trước đây anh ta cũng yêu mẹ cháu.”Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Pudding Nhỏ dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, lúc này lòng cô bé không còn quá buồn nữa, bắt đầu thương xót hai người bố.

Mộ Cận Bùi đưa cho cô bé hộp pudding mà cô bé đang ăn dở, “Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé.”

Lúc này Pudding Nhỏ bắt đầu cảm thấy thèm ăn, cô bé cắn một miếng lớn, ăn ngon lành.

Mộ Cận Bùi tiếp tục chuẩn bị tâm lý cho cô bé, “Một thời gian nữa, chú sẽ dẫn cháu đi dự phiên tòa, xem họ sẽ tranh cãi gay gắt như thế nào. Đến lúc đó họ sẽ hạ thấp đối phương, ca ngợi bản thân như hoa, chỉ để có thể sống cùng cháu.”

Pudding Nhỏ lo lắng, “Họ thật sự sẽ đánh nhau sao? Họ là những người bạn thân nhất mà.”

Mộ Cận Bùi: “Ở tòa án chắc chắn sẽ không nhường nhau, giống như khi cháu và ông Corey thi đấu đàn, ai cũng không nhường ai, nhưng sau khi cuộc đấu kết thúc, hai người vẫn là bạn tốt nhất.”

Pudding Nhỏ nhếch môi cười: “Đúng rồi, cháu và ông Corey là như thế đó. Có cạnh tranh, có thử thách mới có thể tiến bộ, vậy là họ sẽ ra tòa để tranh cãi sao?”

Mộ Cận Bùi gật đầu: “Đúng như vậy.”

Pudding Nhỏ lại lấy một hộp pudding, Mộ Cận Bùi mở cho cô bé, cô bé ăn liền hai miếng lớn. Tuy nhiên cô bé lại lo lắng: “Chú Mộ, chú nói xem cháu nên chọn ai đây?”

Mộ Cận Bùi hỏi giọng nhẹ nhàng: “Cháu nghĩ sao? Cảm nhận thật nhất của cháu ấy.”

Pudding Nhỏ cúi đầu không nói, im lặng ăn pudding, đột nhiên cảm thấy vị của pudding dâu cũng không còn ngọt như trước. Cô bé cảm thấy rất bối rối, không biết phải làm sao.

Cô bé muốn ở cùng bố nuôi, nhưng…

Mộ Cận Bùi không đưa ra lời khuyên, anh bắt đầu kể về mình, “Khi còn nhỏ, chú cũng sợ một ngày nào đó, bố mẹ nuôi sẽ không yêu thương chú nữa, sẽ không cần chú nữa.”Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Pudding Nhỏ đột ngột ngẩng đầu, nhìn Mộ Cận Bùi đầy hoài nghi.

Mộ Cận Bùi: “Cháu không nghe nhầm đâu, chú giống cháu, cháu được Tạ Quân Trình nhận nuôi, còn chú thì được bác của Tạ Quân Trình, ông chủ lớn nhất của M.K nhận nuôi.”

Pudding Nhỏ bỗng nắm tay anh, muốn an ủi.

Mộ Cận Bùi: “Khi chú biết thân thế của mình, mỗi tối chú đều rất lo lắng, sợ bố mẹ nuôi sẽ có con riêng và không còn yêu chú nữa. Chú nhớ bố mẹ ruột của mình, nếu họ còn sống, chú nghĩ dù họ có phải lang thang cũng sẽ dẫn chú đi cùng.”Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

“Suốt một thời gian dài chú thường mơ ác mộng, trong mơ chỉ có mình chú.”

“Bố mẹ chú mất khi chú mới hai tuổi, chú không biết họ trông như thế nào, họ chưa bao giờ xuất hiện trong những giấc mơ của chú, dù chú có nhớ họ đến mức nào.”

“Sau này khi chú lớn lên, chú mới nhận ra, nỗi sợ và lo lắng lúc nhỏ của chú là dư thừa vì bố mẹ nuôi rất yêu thương chú, kể cả ông bà nội cũng vậy.”Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

“Cháu đã gặp họ rồi, ở trang viên đó.”

Pudding Nhỏ: “Ông bà của bố Tạ Quân Nghị và bà Mộ Vănn Nhã cũng đối xử rất tốt với cháu.”

Mộ Cận Bùi: “Đúng vậy, họ đều như nhau.”

Anh nhẹ nhàng nói về Hà Sở Nghiêu: “Sau này bố Hà Sở Nghiêu và Hoa Thần sẽ có con, đó sẽ là em trai hoặc em gái của con, những đứa trẻ mới sinh còn nhỏ xíu, rất phiền phức, Hà Sở Nghiêu sẽ phải dành nhiều thời gian chăm sóc em bé.”

“Giống như bố mẹ Nguyệt Nguyệt, họ phải chăm sóc em trai nên Nguyệt Nguyệt đi học vẽ với cô Tinh Dao nhưng mỗi kỳ nghỉ Nguyệt Nguyệt đều về nhà vì bố mẹ và em trai sẽ rất nhớ con bé.”

“Bố Hà Sở Nghiêu cũng không thể lúc nào cũng ở nhà chăm sóc cháu, anh ta cũng phải đi làm, giống như cô Tinh Dao và Tạ Quân Trình, họ cũng không thể lúc nào cũng ở bên con.”

Sau khi giải thích khá nhiều, Mộ Cận Bùi nói chậm rãi, từng chữ từng chữ một: “Dù ai thắng ở tòa, với cháu thì vẫn vậy, cháu có thể yêu cầu sống cùng Tạ Quân Trình, dành nhiều thời gian bên bố nuôi, còn cuối tuần và ngày lễ, cháu có thể ở cùng bố Hà Sở Nghiêu.”Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Pudding Nhỏ đột nhiên không còn bối rối nữa, cô bé cảm thấy đây là một lựa chọn rất tuyệt vời.

Cô bé đứng dậy, ôm chầm lấy Mộ Cận Bùi, “Cảm ơn chú, cháu chưa bao giờ vui như thế này.”

Cô bé lại an ủi anh, “Chú cũng phải vui lên nhé. Chúng ta đều có rất nhiều người yêu thương chúng ta.”Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Cô bé ghé vào tai anh thì thầm: “Cháu sẽ không kể cho ai nghe bí mật của chú, chỉ có chúng ta biết thôi.”

Lòng cô bé nhẹ nhõm, Pudding Nhỏ cũng cảm thấy thèm ăn hơn, cô bé ăn hết chỗ pudding rồi lại ăn một miếng bánh, đánh răng xong nhưng vẫn không thể ngủ vì quá phấn khích.

Thật kỳ lạ, tối nay cô bé chẳng thấy mệt chút nào.

“Chú, chú đi làm đi, cháu muốn ngủ, chúc ngủ ngon.”

Mộ Cận Bùi chỉnh ánh sáng đèn cho cô bé, “Chúc ngủ ngon.”

Khi chắc chắn Mộ Cận Bùi đã đi xa, Pudding Nhỏ bất ngờ bật dậy, coi chiếc giường như một chiếc bạt nhún, nhảy lên nhảy xuống, còn tự hát theo nhạc, cả căn phòng bệnh như tràn ngập niềm vui.

Ở dưới khu vườn, Tạ Quân Trình cầm cháo và món ăn đã được đóng gói mang về, nghe thấy tiếng động ầm ĩ từ trên tầng, anh không khỏi cau mày, “Pudding Nhỏ sao rồi?”

Quý Tinh Dao: “Con bé cảm thấy thoải mái rồi, vui vẻ lắm.”

Dù sao cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, nỗi buồn đến nhanh, đi cũng nhanh. Không biết Mộ Cận Bùi đã làm gì để giải tỏa tâm lý cho cô bé nhưng thật bất ngờ khi cô bé lại vui vẻ đến thế.

Tạ Quân Trình đưa hộp đồ ăn cho cô, “Nếu cô ăn hết được thì ăn hết đi, không ăn hết thì đưa cho Mộ Cận Bùi, chỉ có ngần này cháo, tôi cũng đã đóng gói mang về rồi.”

Anh đi vài bước rồi quay lại, “Cô nói với Mộ Cận Bùi, phần cháo này, là nhờ có Pudding Nhỏ mà có, đừng có nghĩ tôi đang lấy lòng cậu ta!”

Tại cửa tòa nhà bệnh viện, hai người tình cờ gặp nhau.

Cả hai đều coi đối phương như không khí, không ai nói gì.

Mộ Cận Bùi đi về phía khu vườn tìm Quý Tinh Dao, cô đã mệt mỏi cả ngày, giờ bụng đói lắm, mở hộp cháo ra ăn, vài món ăn kèm cũng rất ngon.

Cô ăn mà tâm trí không tập trung, tai lại vang lên tiếng của Mộ Cận Bùi.

“Chú rất nhớ bố mẹ chú, nếu họ còn sống, chú nghĩ dù họ có phải đi lang thang cũng nhất định sẽ mang chú đi cùng.”

“Suốt một thời gian dài, chú luôn mơ thấy ác mộng, trong mơ chỉ có một mình chú.”

Ban nãy cô để quên chiếc túi trong phòng bệnh, khi quay lại lấy, cô nghe thấy những lời này của Mộ Cận Bùi ngay khi bước đến cửa. Những điều anh giấu kín trong lòng, có lẽ chưa bao giờ anh chia sẻ với ai.

Mộ Cận Bùi ngồi xuống ghế dài, giữ khoảng cách một mét với cô.

Quý Tinh Dao quay lại nhìn anh, “Cảm ơn.”

Mộ Cận Bùi hiểu cô đang cảm ơn gì, anh cũng nghe thấy tiếng hét vui mừng của Pudding Nhỏ. “Không có gì, tôi cũng chẳng làm gì lớn lao.”

Cô ăn trong im lặng, Mộ Cận Bùi cầm cuốn tạp chí trên tay và lật qua lật lại.

Thỉnh thoảng có làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa hồng nhẹ nhàng.

Khi gió ngừng, không khí có chút oi bức.

Đột nhiên, một cơn gió mát thổi tới, Quý Tinh Dao nghiêng đầu, thấy Mộ Cận Bùi đang dùng cuốn tạp chí quạt cho cô, anh ngẩng cằm lên, “Nhanh ăn đi, cháo nguội rồi sẽ không ngon nữa.”

Anh không ngừng quạt cho cô.
 
Back
Top Bottom