Siêu Nhiên Khi chính Ánh Sáng cũng bị vẩn đục

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
401243501-256-k287414.jpg

Khi Chính Ánh Sáng Cũng Bị Vẩn Đục
Tác giả: oerin281
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nếu ánh sáng là lẽ phải, vậy khi lẽ phải bị vẩn đục thì điều gì sẽ xảy ra?

Liệu bóng tối sẽ trỗi dậy, hay chỉ có thêm một loại bóng tối mới mang danh "ánh sáng"?

Một thế giới đang bị ăn mòn từ bên trong và một kẻ lạc loài mang trong mình gánh nặng của cả hai mặt đối lập.

Liệu người ấy có tìm thấy một lối thoát, hay chính họ cũng trở thành một phần của sự vẩn đục đó?​
 
Khi Chính Ánh Sáng Cũng Bị Vẩn Đục
Ngày Ánh sáng quay đầu


Học viện Virellum Sanctum – thánh địa danh giá nơi những người mang dị năng từ khắp thế giới tìm về ánh sáng.

Họ nói rằng, tại nơi này, mọi dị năng đều bình đẳng – giàu hay nghèo, mạnh hay yếu...

ánh sáng sẽ soi đều - đó chính là chân ngôn suốt hàng thiên niên kỷ qua của học viện.

Đứng đầu, phụ trách điều hành, quản lý học viện là Hội chiến binh Fatum Descendants - gồm những học sinh ưu tú nhất của các khối dị năng khác nhau, họ là nhóm chuyên đi giải quyết các Ma vật trên khắp mọi nơi.Một ngày không nắng, cũng chẳng mưa, Evelyn - một cô bé mười hai tuổi hoạt bát, cùng gia đình mình đi dã ngoại trên một con tàu chạy ngang qua một thảo nguyên xanh mướt - nơi cô chứng kiến Fatum Descendants chiến đấu với Ma vật.

Khi ánh mắt long lanh của cô vẫn hướng ra ngoài cửa sổ thì...Rầm.Một luồng dị năng ánh sáng bay tới và đâm vào con tàu khiến nó đổ trệch khỏi đường ray.

Sau cú va chạm, Evelyn tỉnh lại từ cơn hôn mê đã thấy đầu chảy rất nhiều máu nhưng cô vẫn cố gắng giữ lại chút ý thức cuối cùng."

Mẹ?

Bố?

Em trai?

Em gái?"

Tất cả đều nằm trong vũng máu, tay chân cứng đờ, tim ngừng đập, mũi ngừng thở, chỉ còn lại sự yên ắng đến đáng sợ bao quanh Evelyn."

Mau chạy đi, Evelyn..."

Một giọng nói run run, khẽ khàng vang lên bên tai cô, là mẹ.

Bà ấy vẫn còn sống."

Mẹ!?

Mẹ có sao không?"

" Mẹ không sao... nhưng có lẽ là sắp... phải rời đi rồi!"

Đôi mắt vàng kim của Evelyn mở to, không còn long lanh như hạt sương mà đen thẳm như ngọn đèn dầu bị dập tắt."

Mẹ, mẹ đừng bỏ con!

Mẹ..."

Không còn câu trả lời nào dành cho cô, mắt mẹ cô đã nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt không còn sức sống."

Mẹ... mẹ...."

Nước mắt Evelyn cứ thế lăn dài, rửa trôi cả máu vương trên má.

Khi ý thức mất dần, cô tựa đầu vào lòng mẹ, lờ mờ thấy một bóng hình, là chiến binh Ánh sáng của Fatum Descendants - Melian Estonia."

C... cứu... cứu tôi với!"

Evelyn thều thào yếu ớt, tay run run hướng về phía Melian nhưng chỉ nhận được cái liếc đầy lạnh lùng của cô ta."

Melian, bên cậu thế nào rồi?"

Một giọng nói khác vang lên từ toa bên cạnh."

À... không!

Chúng ta về thôi!"

Evelyn nằm trong lòng mẹ, nước mắt còn chưa nuốt vào đã trào ra, rõ ràng Melian đã nhìn thấy cô vẫn còn sống, vậy mà lại coi là không có gì."

Melian...

ánh sáng thật sự... là gì cơ chứ?"

Trước mắt cô tối đen lại, chẳng còn gì ngoài một khoảng không hư vô...Kim đồng hồ vẫn quay, nhưng những sinh mạng ấy liệu có thể tiếp tục quay theo nó không...Mơ màng mở mắt, trần nhà trắng tinh hiện ra mờ mịt trước mắt Evelyn.

Mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi – đây là bệnh viện.

Cô cố ngồi dậy nhưng cơ thể lại đau nhói, nhìn vào bàn tay đã được băng bó chi chít.

Trong khoảnh khắc, ký ức lóe lên – bàn tay mẹ đẫm máu, nắm lấy tay cô lần cuối.

Một cơn đau từ tim chứ không phải vết thương nhói lên.

Máy đo nhịp tim cạnh giường bỗng vang lên tiếng "bíp" cao vút.

Một bác sĩ già dặn bước vào, tay còn cầm tập hồ sơ kẹp, dường như ông ấy đã nghe thấy tiếng máy đo kêu."

Cô bé, cháu thấy ổn chứ?"

" Dạ... cháu ổn..."

Nhẹ nhàng, nhanh gọn, cô không muốn nói quá nhiều với những người lạ lẫm này."

Ai đã đưa cháu tới đây vậy?"

" Là đội cứu trợ đấy!

Cháu là người duy nhất sống sót trên con tàu đó!"

" Lý do lật tàu là gì vậy ạ?"

" Là do đường ray bị cong..."

Đường ray bị cong?

Nếu đây là vở kịch, thì kẻ viết lời thoại chắc nghĩ khán giả đều mù cả, rõ ràng là do sơ hở trong trận chiến của Fatum Descendants.

Evelyn muốn biện minh cho cái lý do ấy nhưng lại bị áp lực từ bác sĩ ngăn lại, rõ ràng họ không muốn danh tiếng của Fatum Descendants bị bôi nhọ."

Nếu không ai dám vấy bẩn ánh sáng của họ... thì để tôi làm điều đó!"

Không bao lâu sau, tin tức Evelyn là người duy nhất sống sót trong vụ lật tàu đã khiến dư luận bàn tán xôn xao, họ tin rằng đã có một phước lành nào đó đã cứu cô ra khỏi vòng nguy hiểm lúc ấy.

Họ bắt đầu tung hô cô như một vị thần được sinh ra trong khói lửa, coi cô là điềm báo của ánh sáng nhưng lại chẳng mảy may để ý đến đôi mắt vàng kia đang dần chuyển sang màu máu đỏ u ám...Nhìn bản thân trong gương, ngón tay cô dừng lại ở vệt đỏ trong tròng mắt, như thể muốn lau đi—nhưng càng lau, càng rõ ràng hơn.

Gương phản chiếu lại một Evelyn mà chính cô cũng chẳng nhận ra.

Chẳng ai để ý, chẳng ai thấu hiểu cảm xúc của một đứa trẻ đã mất đi cả gia đình khi vừa mới tròn mười hai tuổi."

Ánh sáng... ai mà ngờ được họ lại đang tung hô... chính bóng tối vĩnh hằng kia chứ?"

Evelyn ngửa mặt lên trần nhà, ánh sáng từ đèn trần soi vào đôi mắt cô, một giọt nước đỏ sẫm lăn dài từ khóe mắt, chạm đến khóe môi, mằn mặn.

Không ai thấy – và nếu có, cũng chẳng ai hiểu."

Haha..."

Cô khẽ cười, nụ cười không chứa niềm vui... mà là sự đau khổ tuột cùng."

Đến nước mắt cũng hóa thành màu đỏ u ám rồi!

Nếu ánh sáng thật sự tồn tại... thì tại sao nó lại không nhìn thấy tôi?"

Cốc cốc.

Một tiếng gõ cửa vang lên, nhẹ nhàng như muốn dỗ dành ai đó đang vỡ nát ở bên trong."

Em ổn chứ, Evelyn?"

Là giọng y tá.

Nhẹ và ấm, nhưng Evelyn biết – không ai thực sự hiểu " ổn" nghĩa là gì với cô bây giờ.

Có lẽ cô ấy tới đưa quần áo cho cô.Evelyn lau nhẹ đi dòng nước mắt đỏ kì lạ của mình, tay khẽ thò ra khỏi khe cửa."

Em ổn!

Chị có thể để em tự mặc được chứ?"

Chiếc váy đen mềm mại nằm gọn trong tay cô như một tấm áo tang được gấp gọn.

Evelyn nhìn nó một lúc lâu, như thể nếu mặc vào rồi thì cô sẽ không còn là " Evelyn trước tai nạn" nữa...
 
Khi Chính Ánh Sáng Cũng Bị Vẩn Đục
Búp bê trật khớp


Từng bước chân nhẹ như cánh hoa nhưng lạnh như gió mùa đông, Evelyn khẽ khàng đi xuống từng bậc cầu thang, trông cô tựa như nàng công chúa cô độc bước ra từ bóng tối.

Cả gia đình tài phiệt Vyssel - gia đình đã quyết định nhận nuôi cô đều khựng lại vài giây trước cô, một cảm giác lạnh toát lên sống lưng."

Xin lỗi vì đã để mọi người chờ... cháu không quen lắm với việc được đón tiếp!"

Evelyn cất lời, từng câu từng chữ như đóng băng cả gian lễ tân thưa thớt người.

Nó lạnh lẽo, vô cảm và cực kỳ bí hiểm."

Khụ khụ..."

Tiếng ho của gia chủ tài phiệt Vyssel cắt ngang dòng không khí lạnh lẽo, ông đưa tay tới trước mặt cô."

Xin chào, Evelyn!

Tên ta là Erion Vyssel!"

Evelyn vẫn giữ nguyên tay chắp ngang người, mắt đảo xuống nhìn tay Erion, rồi đáp lại đầy thờ ơ."

Tên cháu là Evelyn!

Rất vui được gặp ngài!"

Thái độ của cô khiến các bác sĩ cứng đờ vì lo lắng, họ lo rằng Erion sẽ nổi giận.

Nhìn thấy sự bất an trong ánh mắt của các bác sĩ, phu nhân Vyssel liền tiến lại gần Evelyn, bàn tay ấm áp của bà nắm lấy tay cô, giọng nói dịu dàng như ánh ban mai."

Trời hôm nay hơi lạnh!

Chúng ta ra xe trước nhé?"

Evelyn im lặng, mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy tay cô kia, một cảm giác khó nói dâng lên trong lòng, không phải vì khó chịu mà là vì một cảm giác tưởng như đã biến mất cùng ánh nhìn của mẹ ngày hôm đó – một chút gì đó... như hơi ấm" Riven, con đưa em ấy ra xe trước nhé?"

" Vâng!"

Evelyn rời đi cùng Riven - Thiếu gia duy nhất của Vyssel, mắt cô vẫn không rời khỏi người phụ nữ ấy, không long lanh nhưng cũng chẳng vô cảm...Nhìn bóng lưng Evelyn khuất dần, phu nhân Irena Vyssel mới quay qua Erion, giọng bà nghẹn ngào."

Tay đứa trẻ ấy... rất lạnh!"

Phải biết Irena chính là người sở hữu dị năng có thể biết được tâm trạng người khác qua nhiệt độ bàn tay của họ, vậy mà khi bà nắm lấy tay cô, nó lại lạnh đến mức như thể bà đang chạm vào một tảng băng không có trái tim.Quay lại với Evelyn, cô đã tới được chiếc xe sang trọng của gia đình Vyssel nhưng lại chẳng muốn bước vào."

Em không định vào à?"

Giọng nói lạnh lẽo, cử chỉ hời hợt gần như vô cảm - Riven ngồi trong xe nói vọng ra."

Không... chỉ là... em thích không khí se lạnh này hơn..."

Evelyn nhẹ nhàng đóng cửa chiếc xe lại, mái tóc bạc cô bay phấp phới trong gió cuối mùa thu, đôi mắt đỏ nhìn lên bầu trời trắng xóa không vệt nắng - nó như thể trái tim và đôi mắt của cô bây giờ - trắng xóa một khoảng không cô độc, không hơi ấm..."

Nếu tiếp tục đứng ngoài đó là em sẽ bị cảm đấy!"

" Cảm cũng được!

Dù gì cũng... suýt chết một lần rồi!"

Evelyn tựa đầu vào cửa kính ô tô, cười vô cảm.

Bàn tay cô nắm chặt lấy bắp tay, thậm chí đau rát dưới trời lạnh.

Cô biết lạnh sẽ khiến cơ thể đau hơn.

Nhưng ít ra... nó giúp cô biết mình vẫn còn đang tồn tại.Trong thoáng chốc, ánh mắt Riven khẽ lay động nhưng rồi lại trở về vẻ thờ ơ thường trực.Chiếc xe sang trọng lặng lẽ đợi bên vệ đường như một con thú được thuần hóa, trong khi Evelyn – mái tóc trắng và đôi mắt đỏ – như một sinh vật lạc lõng bị nhốt nhầm giữa thế giới của sự hào nhoáng và lạnh lẽo."

Không vào cũng phải vào!"

Riven bước ra ngoài, mở cửa xe rồi ấn Evelyn ngồi xuống ghế bên cạnh mình."

Suýt chết rồi thì đừng để chết thêm lần nữa!"

Evelyn nhìn chằm chằm Riven, đôi mắt đỏ bỗng chốc lóe lên tia vàng kim nguyên bản, lại là cảm giác ấy - tựa như hơi ấm nhưng vẫn lạ lẫm nhẹ...Erion và Irena cuối cùng cũng hoàn thành thủ tục nhận nuôi rườm rà, họ cùng nhau bước lại gần chiếc xe sang có một nàng búp bê dứt dây cốt và một thợ thủ công kì lạ."

Con bé ổn chứ, Riven?

Hai đứa có hòa thuận không?"

Irena ngó mặt ra ghế phía sau, cười hiền dịu nhìn Riven."

Cũng thường thôi!

Chỉ là em ấy suýt chết ở ngoài trời lạnh!"

Nụ cười trên mặt Irena đột nhiên có chút nặng, ánh mắt cô rời sang Evelyn đang im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô bé tựa con búp bê xinh đẹp và thu hút khiến người ta không thể rời mắt nhưng lại toát lên vẻ lạnh lùng kiêu sa làm người ta không thể đụng vào..."

Cô có thể đừng nhìn con như vậy được không?"

Evelyn mở miệng cất lời, lời vừa cất lên đã biến thành gió đông bao quanh không khí."

A...

ừ...

được..."

Irena khựng lại rất lâu mới kịp phản ứng, cô bé để ý thấy ánh mắt của bà.

Nhạy bén và tàn nhẫn...Xe dừng trước cổng dinh thự rộng cả mấy trăm mét vuông, bồn người bước xuống đầy uy nghiêm như đi dự tiệc thượng lưu.

Quản gia cung kính mở cửa, các hầu nữ đứng dang hàng cúi người chào."

Chào mừng, Gia chủ và Phu nhân đã về!"

" Chào mừng, Thiếu gia và Tiểu thư!"

" Miễn lễ!"

Sau câu khẳng định của Erion, các hầu nữ đồng loạt nghiêng người thẳng dậy, những lời bàn tán bắt đầu rầm lên."

Đó là Thánh nữ hoàn sinh mà trên báo có nói sao?"

" Thật không tưởng tượng được!"

" Cô ấy có vẻ lạnh lùng..."

" ..."

Ánh mắt Evelyn quét qua từng hầu nữ một, họ đều nhìn cô với cặp mắt gượng gạo xen lẫn sợ hãi, không phải sợ hãi cô... mà là đôi mắt đỏ u ám này."

Im lặng đi!"

Riven đứng bên cạnh cô, khuôn mặt không biến sắc nhưng giọng nói mang chút tức giận."

Thích bàn tán linh tinh thì ra khỏi ngôi biệt thự này rồi bàn tán!"

Evelyn khựng lại, ánh mắt cô ngay lập tức chuyển sang Riven, mở to nhưng đầy cảnh giác.

Các hầu nữ vừa còn to nhỏ với nhau đều câm nín."

Không cần anh giúp, Riven!"

" Chà!

Không ngờ nhóc cũng nhớ tên tôi đấy, búp bê!"

Cả bốn người bước vào sảnh của tòa biệt thự, mọi thứ đều chói lên ánh kim dưới các bóng đèn chùm sang trọng nhưng thứ nổi bật nhất lại chính là Evelyn - một con búp bê vừa được đưa về nhưng lại như đã gắn bó từ lâu...Dưới ánh sáng của đèn chùm, Evelyn lướt qua từng món đồ trang trí, từng bức chân dung.

Từng bước cô vẫn nhẹ nhàng, vẫn lạnh lẽo nhưng lại mang đến sự thân thuộc đến cả lâu đài.Vấn đề là - một con búp bê quá quen thuộc... chưa chắc đã từng thuộc về nơi đó.Và thứ quen thuộc quá mức, đôi khi lại khiến người ta sợ hơn bất kỳ điều xa lạ nào.
 
Khi Chính Ánh Sáng Cũng Bị Vẩn Đục
Nhật thực


Một buổi sáng thường nhật của học viện Virellum Sanctum, các học viên lại đến trường với tâm thế khá thoải mái, ai cũng khoác trên mình bộ đồng phục mang hai màu trắng đen trông thật sang trọng và lịch thiệp.

Nhưng giữa dòng học viên qua lại trên khuôn viên học viện, một cô gái có vẻ ngoài lạnh lẽo lại trở nên nổi bật, bởi vì cô ấy không hề mặc đồng phục và chưa hề xuất hiện ở học viện này.

Đó chính là Evelyn, hôm nay chính là ngày gia đình Vyssel đăng ký nhập học cho cô.Cô nhẹ nhàng bước giữa đám học viên, bên cạnh cô là gia chủ Erion và phu nhân Irena.

Evelyn diện trên người một bộ váy liền thân màu đen tuyền với phần váy xếp ly gọn gàng, có viền trắng tinh tế ở gấu váy; bên trong là một chiếc áo sơ mi màu trắng kem, tay áo bồng nhẹ, cổ áo được thắt nơ.

Bộ trang phục kết hợp với mái tóc trắng xõa xuống tận hông như đang tôn lên đôi mắt đỏ u ám của cô.Đi đến đâu là lời bàn tán của các học viên theo tới đó, ai cũng nhìn cô với con mắt khác thường."

Cô ta là ai vậy?"

" Cậu không biết à?

Cô ấy là thánh nữ hoàn sinh được gia tộc Vyssel nhận nuôi đấy!"

" Hả?!

Là cô ấy á?"

" Tôi... tôi tưởng cô ấy có đôi mắt vàng kim mà?"

" Ai mà biết!"

" ..."

Những lời bàn tán xôn xao của các học viên cứ thế kéo dài đến tận phòng hiệu trưởng của học viện Virellum Sanctum.Cốc cốc.Người phụ trách dẫn đường gõ nhẹ vào cánh cửa lớn trước mặt Evelyn, cất giọng đầy kính cẩn."

Thưa hiệu trưởng, gia đình Vyssel tới rồi ạ!"

Từ sau cánh cửa trắng ngà, một giọng nói đầy trầm lắng và có vẻ lớn tuổi vang lên."

Để họ vào đi!"

Cánh cửa được mở ra, cảnh tượng bên trong bị bao trùm bởi sự cổ kính khiến Evelyn có vẻ chùn bước, căn phòng này thật sự quá sáng để cô bước vào."

Chào ngài, hiệu trưởng đương nhiệm Wiliam Chartonus!"

" Hô hô hô... chào ngài, gia chủ Erion Vyssel và phu nhân Irena Vyssel!"

Ba người kia đứng nói chuyện vui vẻ nhưng chủ đề chính đều xoay quanh Riven - Tân chiến binh của Fatum Descendants, chẳng mấy chốc, Evelyn như bị lãng quên khỏi ký ức của họ.Nhưng người khiến người khác chú ý không phải người sẽ lên tiếng mà là người biết cách sử dụng sự nổi bật của bản thân.

Evelyn đưa chân bước vào căn phòng trông có vẻ tràn ngập ánh sáng kia, ngay lập tức, một luồng khí lạnh lẽo bao trùm lấy căn phòng, màn khói đen như nhấn chìm cả ánh sáng ngoài cửa sổ, lúc này chỉ có đôi mắt đỏ ngàu của Evelyn nổi bật giữa không gian mờ ảo này."

E...Evelyn... con..."

" Mọi người à...

đừng mất thời gian cho những câu chuyện phiếm nữa!

Vào thẳng vấn đề chính đi chứ!"

Evelyn cười, lần đầu cười trước mặt họ nhưng không phải cười vì vui, nụ cười ma mị giữa làn khói kia như đang giáng xuống họ một hình phạt không tên.

Tất cả như thể đang bị đôi mắt đỏ chỉ mở một nửa kia áp chế hoàn toàn."

Khục khục..."

Wiliam cười, nụ cười của ông ta như thể đã nắm thóp tất cả, ông ta đưa tay lên cao, búng ngón một tiếng " tách".

Làn khói đen dần tan đi, chính là dị năng " Khoảng trống" mà ông ta thừa hưởng."

Thông cảm cho sự thất lễ của tôi, tiểu thư Evelyn!

Tôi không để ý... rằng cô ở đây!"

Miệng ông ta vẫn cười, nhưng đôi mắt tím đen đã đưa ánh mắt quét một lượt lên Evelyn."

Wiliam, ông..."

Erion khó chịu ra mặt, ông không ngờ sự thả lỏng của bản thân đã khiến Wiliam có thể nói được những câu như vậy với Evelyn.

Nhưng khi ông đang định xử lý ông ta thì..."

Hahaha... không ngờ ông lại là người như vậy, Wiliam!

Thật là bôi tro chát trấu vào mặt các vị tiền bối của ông!"

Giọng nói non nớt nhưng đầy mỉa mai của Evelyn lại vang lên, nụ cười của cô khiến Irena cũng phải bất ngờ, bà tự hỏi liệu đây có đúng là đứa con gái trầm lắng thường ngày của bà đây không..."

Nào... hãy nói cho tôi biết đi... rằng ông sợ...

ông sợ phải đối mặt với sự thật mà bóng tối đang nắm giữ!"

Lại là làn khói đen mờ mịt đấy, nó lại lan ra khắp phòng và khiến tất cả mọi người có mặt đều gục xuống, trừ Wiliam.

Trong tầm nhìn mờ ảo, Erion thật sự xác định rằng, làn khói này chính là dị năng Bóng tối, nhưng điều quan trọng là nó đang phát ra từ con gái ông - Evelyn...Tóc Evelyn bay phấp phới trong gió, từ làn tóc trắng bạc đã điểm đen từ bao giờ.

Đôi mắt đỏ trừng lên nhìn thẳng vào mắt Wiliam không chút e dè, ánh mắt toát lên vẻ điên cuồng như một con sói đang săn mồi."

Không!

Ta không hề sợ phải đối mặt với nó!

Và ta sẽ loại bỏ tất cả những mầm giống có thể làm tổn hại đến bí mật của ta... kể cả ngươi, Evelyn del Vyssel!"

Đồng tử của Evelyn co lại, đuôi tóc cô cũng dần chuyển sang màu đen tuyền, gân mặt của cô nổi lên."

Wiliam, tên khốn...."

Tách.Tiếng búng tay lần nữa vang lên, Evelyn ngã quỵ xuống đất, gần như mất ý thức.

Trong khoảng không mơ hồ trước mắt, cô chỉ thấy Wiliam đang tiến lại gần mình và... mọi thứ tối sầm lại.Tích tắc... tích tắc...Tiếng đồng hồ điểm từng giây, cuối cùng Evelyn cũng tỉnh dậy, trước mắt cô bây giờ là trần nhà sạch bóng và mùi thuốc khử trùng."

Nơi này là phòng y tế sao?"

Evelyn tự hỏi trong lòng, cô nhổm người ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, quả thật là phòng y tế.

Không gian tĩnh lặng cho cô biết rằng Virellum Sanctum đã vào giờ học.Cô mở cửa phòng y tế, ngó nghiêng.

Hai phía hành lang đều vắng tanh, cô bước ra ngoài, sải bước chân nhẹ nhàng trên khắp các hành lang.Nơi cô đi qua đều vang lên tiếng bàn ghế, tiếng giáo viên giảng dạy và những ánh mắt ngước theo bóng lưng cô trên từng hành lang các lớp."

Oa~"Evelyn ngáp ngắn ngáp dài, dường như đi vòng quanh cũng không giúp cô chống lại cơn buồn ngủ.

Cô xoay người, đang định quay lại phòng y tế thì..."

Lạ nhỉ?

Rõ ràng vừa thấy ở đây mà!"

Một giọng nữ thanh thoát vang lên ngay đằng sau lưng cô, từ âm thanh truyền tới, Evelyn biết được có người đang ở cạnh bức tường đăng sau.

Nhưng không phải một mà là hai người."

Có thật không?

Thật sự rằng cậu đã thấy thánh nữ hoàn sinh đi qua đây chứ?"

" Thật mà!

Từ trang phục đến ngoại hình đều nổi bật như vậy thì làm sao mà nhầm được?"

Evelyn trốn đằng sau bức tường, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai cô gái kia."

H- họ đang tìm mình sao?"

Cô không muốn dây dưa quá nhiều vào các học viên ở đây, đành len lén định rời đi qua hướng ngược lại nhưng...Rộp rộp.Chân Evelyn vô tình giẫm phải một cành gỗ khô trên đất, âm thanh phát ra đủ để hai nữ sinh kia nghe thấy."

A- ai ở đó?"

Một nữ sinh lên tiếng, họ đã phát hiện ra sự hiện diện của " kẻ thứ ba".

Vậy là dù không muốn nhưng Evelyn vẫn phải ra mặt trước bọn họ."

Là tôi!"

Hai nữ sinh kia trợn tròn mắt kinh ngạc, mái tóc trắng bạc dài đến ngang hông, đôi mắt đỏ như viên ruby đầy quyến rũ, đây chẳng phải là " thánh nữ hoàn sinh" mà họ đang tìm sao."

T- thánh nữ hoàn sinh?

L- là cậu à?"

" Có người khác trông giống tôi sao?"

" K- không!"

Trước mặt Evelyn là hai thiếu nữ chạc tuổi mười hai - một người có mái tóc đỏ nhạt được búi củ tỏi hai bên, đôi mắt màu xanh lá non khiến ngoại hình của cô ấy tựa như một bông hồng thực thụ; còn người kia có mái tóc màu xanh biển nhạt, đôi mắt màu bạc cùng cặp kính làm cô ấy trông giống như một ngôi sao bạc trên trời đêm."

Hai người...

đang tìm tôi sao?"

Cô gái hoa hồng kia ngay lập tức lúng túng, luống cuống hết cả tay chân lên."

T- tôi không có tình đâu!

C- chỉ là...."

" Không sao!

Tôi không trách cô nhưng lần sau đừng làm vậy nữa nhé!

Mà hai cô tên là gì?"

" H- hẳn rồi!

T- tôi tên là Rose còn cô ấy là Seren!"

Rose và Seren nhìn nhau, từ ánh mắt của hai người, Evelyn biết rằng dường như họ vẫn còn điều gì đó muốn nói với cô."

Còn chuyện gì nữa sao?"

" A!

Cũng không có gì quan trọng... chỉ là..."

Rose xoa xoa hai tay vào nhau, mặt hơi cúi nhưng đôi mắt vẫn ngước lên nhìn Evelyn, nó như chứa bao nhiêu sự ngưỡng mộ về phía cô."

B- bọn tôi... muốn kết bạn với cậu!"

Lời vừa dứt từ môi Rose, đồng tử của Evelyn đã co rúm lại, cô kinh ngạc nhìn Rose và Seren."

Kết bạn?

Với mình?"

Thâm tâm cô không ngừng vang lên tiếng " rắc... rắc", nó không phải âm thanh đổ vỡ mà là tiếng một thứ gì đó đang được gắn lại.

Nhưng rồi lại vỡ tan..."

Ha ha ha... nếu muốn kết bạn... thì các cô tìm sai người rồi!"

" H- hả?!"

Rose còn định nói gì nhưng đã bị Seren ngăn lại, cô ấy bước lên trước một bước, đối thẳng chực diện với Evelyn."

Tôi biết chúng tôi không xứng với một người được tung hô như cô, thánh nữ hoàn sinh!

Nhưng cô cũng không nên tỏ ra kiêu ngạo vì điều đó!"

Evelyn chỉ thở dài, cô quay lưng về phía họ, mắt nhắm lại."

Một người mà đến cái tên của tôi thậm chí còn không biết... cô nghĩ tôi sẽ dễ dãi kết bạn như vậy sao?"

Rồi cô mở mắt ra, quay đầu lại nhìn Seren."

Cứ cho là tôi kiêu ngạo đi!

Vậy nên...

đừng kết bạn hay mong đợi gì từ một kẻ như tôi!"

Dứt câu, Evelyn quay đầu rời đi, để lại hai cô gái vẫn đứng ngỡ ngàng ở đó.

Cô nhận ra... nhận ra rồi...

đôi mắt cô lại lóe lên ánh vàng kim rồi... lại là cảm giác vừa quen vừa lạ ấy.
 
Back
Top Bottom