Một buổi sáng thường nhật của học viện Virellum Sanctum, các học viên lại đến trường với tâm thế khá thoải mái, ai cũng khoác trên mình bộ đồng phục mang hai màu trắng đen trông thật sang trọng và lịch thiệp.
Nhưng giữa dòng học viên qua lại trên khuôn viên học viện, một cô gái có vẻ ngoài lạnh lẽo lại trở nên nổi bật, bởi vì cô ấy không hề mặc đồng phục và chưa hề xuất hiện ở học viện này.
Đó chính là Evelyn, hôm nay chính là ngày gia đình Vyssel đăng ký nhập học cho cô.Cô nhẹ nhàng bước giữa đám học viên, bên cạnh cô là gia chủ Erion và phu nhân Irena.
Evelyn diện trên người một bộ váy liền thân màu đen tuyền với phần váy xếp ly gọn gàng, có viền trắng tinh tế ở gấu váy; bên trong là một chiếc áo sơ mi màu trắng kem, tay áo bồng nhẹ, cổ áo được thắt nơ.
Bộ trang phục kết hợp với mái tóc trắng xõa xuống tận hông như đang tôn lên đôi mắt đỏ u ám của cô.Đi đến đâu là lời bàn tán của các học viên theo tới đó, ai cũng nhìn cô với con mắt khác thường."
Cô ta là ai vậy?"
" Cậu không biết à?
Cô ấy là thánh nữ hoàn sinh được gia tộc Vyssel nhận nuôi đấy!"
" Hả?!
Là cô ấy á?"
" Tôi... tôi tưởng cô ấy có đôi mắt vàng kim mà?"
" Ai mà biết!"
" ..."
Những lời bàn tán xôn xao của các học viên cứ thế kéo dài đến tận phòng hiệu trưởng của học viện Virellum Sanctum.Cốc cốc.Người phụ trách dẫn đường gõ nhẹ vào cánh cửa lớn trước mặt Evelyn, cất giọng đầy kính cẩn."
Thưa hiệu trưởng, gia đình Vyssel tới rồi ạ!"
Từ sau cánh cửa trắng ngà, một giọng nói đầy trầm lắng và có vẻ lớn tuổi vang lên."
Để họ vào đi!"
Cánh cửa được mở ra, cảnh tượng bên trong bị bao trùm bởi sự cổ kính khiến Evelyn có vẻ chùn bước, căn phòng này thật sự quá sáng để cô bước vào."
Chào ngài, hiệu trưởng đương nhiệm Wiliam Chartonus!"
" Hô hô hô... chào ngài, gia chủ Erion Vyssel và phu nhân Irena Vyssel!"
Ba người kia đứng nói chuyện vui vẻ nhưng chủ đề chính đều xoay quanh Riven - Tân chiến binh của Fatum Descendants, chẳng mấy chốc, Evelyn như bị lãng quên khỏi ký ức của họ.Nhưng người khiến người khác chú ý không phải người sẽ lên tiếng mà là người biết cách sử dụng sự nổi bật của bản thân.
Evelyn đưa chân bước vào căn phòng trông có vẻ tràn ngập ánh sáng kia, ngay lập tức, một luồng khí lạnh lẽo bao trùm lấy căn phòng, màn khói đen như nhấn chìm cả ánh sáng ngoài cửa sổ, lúc này chỉ có đôi mắt đỏ ngàu của Evelyn nổi bật giữa không gian mờ ảo này."
E...Evelyn... con..."
" Mọi người à...
đừng mất thời gian cho những câu chuyện phiếm nữa!
Vào thẳng vấn đề chính đi chứ!"
Evelyn cười, lần đầu cười trước mặt họ nhưng không phải cười vì vui, nụ cười ma mị giữa làn khói kia như đang giáng xuống họ một hình phạt không tên.
Tất cả như thể đang bị đôi mắt đỏ chỉ mở một nửa kia áp chế hoàn toàn."
Khục khục..."
Wiliam cười, nụ cười của ông ta như thể đã nắm thóp tất cả, ông ta đưa tay lên cao, búng ngón một tiếng " tách".
Làn khói đen dần tan đi, chính là dị năng " Khoảng trống" mà ông ta thừa hưởng."
Thông cảm cho sự thất lễ của tôi, tiểu thư Evelyn!
Tôi không để ý... rằng cô ở đây!"
Miệng ông ta vẫn cười, nhưng đôi mắt tím đen đã đưa ánh mắt quét một lượt lên Evelyn."
Wiliam, ông..."
Erion khó chịu ra mặt, ông không ngờ sự thả lỏng của bản thân đã khiến Wiliam có thể nói được những câu như vậy với Evelyn.
Nhưng khi ông đang định xử lý ông ta thì..."
Hahaha... không ngờ ông lại là người như vậy, Wiliam!
Thật là bôi tro chát trấu vào mặt các vị tiền bối của ông!"
Giọng nói non nớt nhưng đầy mỉa mai của Evelyn lại vang lên, nụ cười của cô khiến Irena cũng phải bất ngờ, bà tự hỏi liệu đây có đúng là đứa con gái trầm lắng thường ngày của bà đây không..."
Nào... hãy nói cho tôi biết đi... rằng ông sợ...
ông sợ phải đối mặt với sự thật mà bóng tối đang nắm giữ!"
Lại là làn khói đen mờ mịt đấy, nó lại lan ra khắp phòng và khiến tất cả mọi người có mặt đều gục xuống, trừ Wiliam.
Trong tầm nhìn mờ ảo, Erion thật sự xác định rằng, làn khói này chính là dị năng Bóng tối, nhưng điều quan trọng là nó đang phát ra từ con gái ông - Evelyn...Tóc Evelyn bay phấp phới trong gió, từ làn tóc trắng bạc đã điểm đen từ bao giờ.
Đôi mắt đỏ trừng lên nhìn thẳng vào mắt Wiliam không chút e dè, ánh mắt toát lên vẻ điên cuồng như một con sói đang săn mồi."
Không!
Ta không hề sợ phải đối mặt với nó!
Và ta sẽ loại bỏ tất cả những mầm giống có thể làm tổn hại đến bí mật của ta... kể cả ngươi, Evelyn del Vyssel!"
Đồng tử của Evelyn co lại, đuôi tóc cô cũng dần chuyển sang màu đen tuyền, gân mặt của cô nổi lên."
Wiliam, tên khốn...."
Tách.Tiếng búng tay lần nữa vang lên, Evelyn ngã quỵ xuống đất, gần như mất ý thức.
Trong khoảng không mơ hồ trước mắt, cô chỉ thấy Wiliam đang tiến lại gần mình và... mọi thứ tối sầm lại.Tích tắc... tích tắc...Tiếng đồng hồ điểm từng giây, cuối cùng Evelyn cũng tỉnh dậy, trước mắt cô bây giờ là trần nhà sạch bóng và mùi thuốc khử trùng."
Nơi này là phòng y tế sao?"
Evelyn tự hỏi trong lòng, cô nhổm người ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, quả thật là phòng y tế.
Không gian tĩnh lặng cho cô biết rằng Virellum Sanctum đã vào giờ học.Cô mở cửa phòng y tế, ngó nghiêng.
Hai phía hành lang đều vắng tanh, cô bước ra ngoài, sải bước chân nhẹ nhàng trên khắp các hành lang.Nơi cô đi qua đều vang lên tiếng bàn ghế, tiếng giáo viên giảng dạy và những ánh mắt ngước theo bóng lưng cô trên từng hành lang các lớp."
Oa~"Evelyn ngáp ngắn ngáp dài, dường như đi vòng quanh cũng không giúp cô chống lại cơn buồn ngủ.
Cô xoay người, đang định quay lại phòng y tế thì..."
Lạ nhỉ?
Rõ ràng vừa thấy ở đây mà!"
Một giọng nữ thanh thoát vang lên ngay đằng sau lưng cô, từ âm thanh truyền tới, Evelyn biết được có người đang ở cạnh bức tường đăng sau.
Nhưng không phải một mà là hai người."
Có thật không?
Thật sự rằng cậu đã thấy thánh nữ hoàn sinh đi qua đây chứ?"
" Thật mà!
Từ trang phục đến ngoại hình đều nổi bật như vậy thì làm sao mà nhầm được?"
Evelyn trốn đằng sau bức tường, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai cô gái kia."
H- họ đang tìm mình sao?"
Cô không muốn dây dưa quá nhiều vào các học viên ở đây, đành len lén định rời đi qua hướng ngược lại nhưng...Rộp rộp.Chân Evelyn vô tình giẫm phải một cành gỗ khô trên đất, âm thanh phát ra đủ để hai nữ sinh kia nghe thấy."
A- ai ở đó?"
Một nữ sinh lên tiếng, họ đã phát hiện ra sự hiện diện của " kẻ thứ ba".
Vậy là dù không muốn nhưng Evelyn vẫn phải ra mặt trước bọn họ."
Là tôi!"
Hai nữ sinh kia trợn tròn mắt kinh ngạc, mái tóc trắng bạc dài đến ngang hông, đôi mắt đỏ như viên ruby đầy quyến rũ, đây chẳng phải là " thánh nữ hoàn sinh" mà họ đang tìm sao."
T- thánh nữ hoàn sinh?
L- là cậu à?"
" Có người khác trông giống tôi sao?"
" K- không!"
Trước mặt Evelyn là hai thiếu nữ chạc tuổi mười hai - một người có mái tóc đỏ nhạt được búi củ tỏi hai bên, đôi mắt màu xanh lá non khiến ngoại hình của cô ấy tựa như một bông hồng thực thụ; còn người kia có mái tóc màu xanh biển nhạt, đôi mắt màu bạc cùng cặp kính làm cô ấy trông giống như một ngôi sao bạc trên trời đêm."
Hai người...
đang tìm tôi sao?"
Cô gái hoa hồng kia ngay lập tức lúng túng, luống cuống hết cả tay chân lên."
T- tôi không có tình đâu!
C- chỉ là...."
" Không sao!
Tôi không trách cô nhưng lần sau đừng làm vậy nữa nhé!
Mà hai cô tên là gì?"
" H- hẳn rồi!
T- tôi tên là Rose còn cô ấy là Seren!"
Rose và Seren nhìn nhau, từ ánh mắt của hai người, Evelyn biết rằng dường như họ vẫn còn điều gì đó muốn nói với cô."
Còn chuyện gì nữa sao?"
" A!
Cũng không có gì quan trọng... chỉ là..."
Rose xoa xoa hai tay vào nhau, mặt hơi cúi nhưng đôi mắt vẫn ngước lên nhìn Evelyn, nó như chứa bao nhiêu sự ngưỡng mộ về phía cô."
B- bọn tôi... muốn kết bạn với cậu!"
Lời vừa dứt từ môi Rose, đồng tử của Evelyn đã co rúm lại, cô kinh ngạc nhìn Rose và Seren."
Kết bạn?
Với mình?"
Thâm tâm cô không ngừng vang lên tiếng " rắc... rắc", nó không phải âm thanh đổ vỡ mà là tiếng một thứ gì đó đang được gắn lại.
Nhưng rồi lại vỡ tan..."
Ha ha ha... nếu muốn kết bạn... thì các cô tìm sai người rồi!"
" H- hả?!"
Rose còn định nói gì nhưng đã bị Seren ngăn lại, cô ấy bước lên trước một bước, đối thẳng chực diện với Evelyn."
Tôi biết chúng tôi không xứng với một người được tung hô như cô, thánh nữ hoàn sinh!
Nhưng cô cũng không nên tỏ ra kiêu ngạo vì điều đó!"
Evelyn chỉ thở dài, cô quay lưng về phía họ, mắt nhắm lại."
Một người mà đến cái tên của tôi thậm chí còn không biết... cô nghĩ tôi sẽ dễ dãi kết bạn như vậy sao?"
Rồi cô mở mắt ra, quay đầu lại nhìn Seren."
Cứ cho là tôi kiêu ngạo đi!
Vậy nên...
đừng kết bạn hay mong đợi gì từ một kẻ như tôi!"
Dứt câu, Evelyn quay đầu rời đi, để lại hai cô gái vẫn đứng ngỡ ngàng ở đó.
Cô nhận ra... nhận ra rồi...
đôi mắt cô lại lóe lên ánh vàng kim rồi... lại là cảm giác vừa quen vừa lạ ấy.