Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên

Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên
Chương 10: Chương 10



Sau khi lên xe, tôi vẫn luôn gọi điện thoại cho Tần Thư Viễn, cuối cùng anh ta cũng bắt máy.

Tôi hỏi thẳng Điềm Điềm ở bệnh viện nào, tầng mấy, phòng số mấy.

Có lẽ anh ta biết không giấu được, cũng không quanh co nói cho tôi biết Điềm Điềm ở phòng bệnh số mấy.

Chờ tôi đuổi tới bệnh viện, tìm được phòng bệnh, Tần Thư Viễn không ở đó, chỉ có một điều dưỡng kiểm tra phòng theo lệ thường.

Tôi nhìn thấy trên đầu Điềm Điềm quấn lấy băng trắng, nằm ở trên giường bệnh ngủ, khóe mắt còn có thể thấy rõ nước mắt.

Tôi nhìn mà đau lòng, nhưng tôi còn không biết tình hình cụ thể của Điềm Điềm, đành phải ngăn điều dưỡng kiểm tra phòng lại dò hỏi.

“Chị là mẹ của bé?” Điều dưỡng nhìn Điềm Điềm, sau đó có phần không kiên nhẫn với tôi.

“Người lớn anh chị trông con kiểu gì thế? Trên đầu bé bị rách miếng lớn, phải khâu hơn hai mươi mũi.”

“Tôi…” Tôi á khẩu không trả lời được, chỉ càng thêm đau lòng.

“Sau khi khâu, trạng thái của em bé vẫn ổn, nhưng có khả năng rất nhỏ não bị chấn động, còn cần ở lại viện quan sát.”

Tôi như bị sét đánh giữa trời quang! Tôi ngồi ở bên cạnh Điềm Điềm, nắm tay Điềm Điềm, cả người đều run lên.

Cục cưng trong lòng mẹ, mẹ xin lỗi con, đã làm con bị thương. Không chăm sóc Điềm Điềm cho tốt, trong lòng tôi vô cùng tự trách.

Nửa tiếng sau, Tần Thư Viễn chậm rì rì đi vào phòng bệnh.

Tôi nhìn thấy anh ta vào, tức giận vọt lên tát cho anh ta một cái.

Anh ta sững người, dường như không ngờ tôi sẽ “bạo lực” như vậy. Tôi nhỏ giọng quát: “Tần Thư Viễn, rốt cuộc tại sao Điềm Điềm bị thương?”

“Tôi mới rời đi chốc lát, Điềm Điềm đã bị thương, đầu khâu hơi hai mươi mũi. Anh làm bố kiểu gì đấy?!

Anh còn để con bé ở phòng bệnh một mình, bản thân thì chạy mất bóng. Anh còn là đàn ông không? Còn có tư cách làm bố không?!”

Tần Thư Viễn bị tôi răn dạy đến mặt đỏ lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoảng.

“Con bé… con bé không muốn tắm rửa nên chạy trốn mới ngã đập đầu.”

Tôi hung tợn chỉ vào anh ta, còn muốn chửi anh ta một trận, nhưng điều dưỡng lại nói: “Nơi này là phòng bệnh, anh chị muốn cãi nhau thì đi ra ngoài!”

“Tôi còn phải đi công ty tăng ca, đi trước đây.”

Tôi nhìn bóng dáng Tần Thư Viễn chạy trốn, lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì lựa chọn của mình.

Hơn nửa năm nay, tôi nhìn thấy rõ sự thay đổi của Tần Thư Viễn.

Đặc biệt là đầu năm nay, sau khi tôi mang thai, số lần anh ta đi công tác nhiều lên, về nhà cũng thường thường tinh thần hoảng hốt.

Tôi không biết đã xảy ra việc gì, hoặc là Cát Tú Lan rót cho anh ta bùa mê thuốc lú gì.

Cát Tú Lan đến đây không tới nửa tháng, anh ta đã giấu tôi cả việc con gái mình bị thương phải vào viện khâu đầu.

Đối mặt với sự chỉ trích của tôi mà anh ta vẫn có thái độ thờ ơ không thèm để ý, làm trái tim tôi quá băng giá.
 
Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên
Chương 11: Chương 11



Cả ngày nay, tôi lo lắng hãi hùng lại vội vàng, cả người mệt không chịu được.

Tôi canh bên giường bệnh của Điềm Điềm, nằm bò ra chợp mắt trong chốc lát.

Không biết qua bao lâu, mơ màng nghe được ngoài hành lang có tiếng người nói chuyện.

“Ôi, thế đạo này, rốt cuộc là người xấu biến già rồi hay là người già biến xấu đây?”

“Đúng vậy! Khó trách hiện tại không ai dám đỡ người già. Nếu không có cameras làm chứng, vậy cậu nhóc kia bị oan rồi.”

“Người nhà kia nhìn cũng không thiếu tiền, vậy mà còn muốn đổ oan cho cậu nhóc cứu người. Thật là không có lương tâm.”

“Xã hội này, mấy chuyện không có lương tâm thiếu đạo đức này quá nhiều. Thôi bỏ đi.”

Tôi nghe đối thoại thì tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa, hai người mặc đồ điều dưỡng đi qua.

Có lẽ họ đang nói chuyện cậu nhóc nào đó đỡ cụ già sau đó bị đổ oan rồi có cameras trả lại trong sạch.

Cameras? Từ này đột nhiên làm tôi tỉnh táo lại.

Lúc trước Điềm Điềm vừa đầy tháng, tôi ở nhà cả ngày trông con và làm việc nhà, nhưng ngẫu nhiên phải xuống lầu vứt rác hoặc mua đồ ăn, vì thế mua một cái cameras có kèm thẻ nhớ 128G, để ở một góc trong phòng khách. Tần Thư Viễn không biết chuyện này.

Ban đầu dùng khá tốt. Mỗi lần sau khi Điềm Điềm ngủ, tôi đặt con bé ở phòng khách, sau khi ra cửa thì thông qua App ở di động trông con.

Nhưng sau đó Điềm Điềm lớn lên từng ngày, đến bây giờ đi nhà trẻ, tôi cũng quên mất luôn thứ này.

Hai năm trước tôi đã đổi điện thoại, không biết cameras còn kết nối được không.

Tôi lập tức download App từ kho ứng dụng trên di động, thông qua số di động đăng nhập tài khoản, vậy mà lần nữa kết nối được.

Quá vui mừng, tôi mở cameras xem hình ảnh giám sát, lập tức ngây ngẩn cả người.

Không phải Tần Thư Viễn nói đến công ty tăng ca à? Sao còn ở nhà?
 
Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên
Chương 12: Chương 12



Tôi lấy tai nghe Bluetooth trong túi, sau khi kết nối với điện thoại thì mở âm thanh.

Giọng của Tần Thư Viễn và Cát Tú Lan truyền vào tai tôi một cách rõ ràng.

Nhưng mà bọn họ nói chuyện lại làm tôi không rét mà run, cả người nổi da gà.

“Con trai à, con là bốn đời độc đinh đấy. Nhà họ Tần không thể đứt hương khói trên tay con được.”

“Mẹ đã sớm nói với con rồi, con tiện nhân Tôn Giai Di kia, thân mình gầy gò, mông lép, không sinh được con trai đâu. Con lại cứ nhất định phải cưới nó.”

Lúc Cát Tú Lan nói đến tôi, vẻ mặt dữ tợn và oán hận: “Mẹ là người từng trải, không biết còn sống được bao năm nữa. Con tranh thủ ly hôn với nó, rời khỏi nó luôn, để nó dẫn cái đứa tốn tiền do nó sinh ra cút khỏi nhà họ Tần chúng ta!”

“Con lại sinh cho mẹ một đứa cháu trai béo tròn. Mẹ còn có thể trông hộ con mấy năm, cũng cho mẹ hưởng niềm vui gia đình.”

“Mẹ!” Trên mặt Tần Thư Viễn có phần do dự: “Có cần làm xét nghiệm lần nữa không? Nhỡ đâu bọn họ kiểm tra sai, là giả thì sao?”

Cát Tú Lan phẩy tay, nói với vẻ chém đinh chặt sắt: “Nhà người ta làm việc chuyên nghiệp, sao có thể sai chứ!”

Nói xong, khuôn mặt già kia của bà ta đỏ lên như quét mỡ, đầy hưng phấn: “Hơn nữa, không phải bà chủ mà con đang qua lại đã mang thai à? Mẹ đã tìm người bói rồi, trong bụng bà chủ kia nhất định là con trai!”

“Con à, nghe mẹ khuyên, nhân cơ hội này ly hôn với đồ đê tiện Tôn Giai Di đi, đuổi nó ra khỏi nhà. Con có thể cưới hỏi bà chủ kia đàng hoàng, mẹ cũng có thể được bế cháu trai! Mẹ là mẹ ruột của con mà còn hại con chắc?”

Tần Thư Viễn tiếp tục nói gì, thậm chí trên mặt là biểu cảm gì, tôi không thể nào nghe lọt được nữa.

Tôi cảm giác hình ảnh trên cameras này giống ác ma làm người ta căm ghét. Tôi vội vàng thoát App.

Tôi cảm thấy thế giới của mình đã hoàn toàn sụp đổ.

Trong đầu loạn như cào cào, cả người vẫn luôn nặng nề rơi xuống như là muốn rơi vào trong địa ngục vậy…

Trước kia lúc không liên lạc được với Tần Thư Viễn, tôi cũng từng hoài nghi anh ta có vấn đề.

Nhưng tôi càng bằng lòng tin tưởng đó là vì anh ta gặp khó khăn trong công việc. Tôi vẫn luôn trăm phương nghìn kế tìm cớ, lấy lý do giúp anh ta.

Mãi đến giờ phút này thông qua cameras, chính tai nghe được hai mẹ con Cát Tú Lan và Tần Thư Viễn nói chuyện, tôi mới thật sự hoàn toàn tỉnh ngộ.

Hóa ra gần đây Tần Thư Viễn bận bịu công việc, tâm thần hoảng hốt, đều là biểu hiện giả dối.

Anh ta vội vàng đi chăm sóc bồ nhí ở bên ngoài, không màng gia đình. Ngày xưa, rõ ràng là anh ta chủ động theo đuổi tôi, chủ động nói sẽ yêu tôi cả đời, sẽ không phản bội tôi.

Vì anh ta, tôi bỏ công việc lương cao, toàn tâm toàn ý hỗ trợ anh ta, ở nhà làm bà nội trợ, trông con làm việc nhà.

Tuy rằng tôi và Cát Tú Lan có xung đột, nhưng cũng sợ làm anh ta khó xử, bản thân mình bị khinh bỉ cũng nuốt ở trong bụng tự chịu.

Không ngờ, tôi bất chấp nguy hiểm mang thai lần hai cho anh ta, lại đổi lấy phản bội và thương tổn như vậy!
 
Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên
Chương 13: Chương 13



Tôi bắt đầu ôm thái độ hoài nghi với lời Tần Thư Viễn nói rằng “Điềm Điềm tự ngã đập đầu bị thương”.

Tôi cố nén đau đớn trong lòng, lại lần nữa mở App ra, tra tìm video trong thẻ nhớ.

Tôi mua cái cameras này có tính năng khá tốt, có thể lưu trữ nội dung trong ba mươi ngày gần nhất.

Điềm Điềm bị thương ở nhà, nếu thật sự có mờ ám, vậy chắc chắn sẽ bị quay lại.

Tôi lật xem video ngày hôm qua ở tính năng “Xem lại”, tua đến thời gian tối hôm qua sau khi Điềm Điềm gọi video với tôi.

Tôi cố nhịn tính tình muốn bùng nổ, nhìn hình ảnh, hận không thể cầm đao giết súc sinh kia!

Ngày hôm qua sau khi cúp máy, không bao lâu sau Cát Tú Lan hùng hổ lôi kéo Điềm Điềm từ phòng ngủ phụ đến phòng khách.

Điềm Điềm khóc sướt mướt không chịu, Cát Tú Lan lại chửi rủa bằng một loạt những từ ngữ dơ bẩn.

Điềm Điềm vẫn luôn gọi “Bố ơi cứu con, mẹ ơi cứu con”, nhưng Tần Thư Viễn lại không xuất hiện.

Cát Tú Lan lôi Điềm Điềm xềnh xệch giống như lôi vải rách trên đất.

Điềm Điềm giãy giụa bò lên nhào vào trên người Cát Tú Lan cắn vào mu bàn tay bà ta một cái.

Không ngờ Cát Tú Lan đập tay vào đầu Điềm Điềm, cả người Điềm Điềm không đứng vững, đâm đầu vào góc bàn tivi ở phòng khách.

Trên đầu con bé lập tức nhỏ máu tươi tong tỏng, nhuộm dần nửa khuôn mặt nhỏ của con bé.

Điềm Điềm ngã xuống đất co giật ngay tại chỗ.

Mãi đến lúc này, Cát Tú Lan vẫn còn đang nhục mạ Điềm Điềm, nói trẻ con giả ngây giả dại, đê tiện.

Thậm chí bà ta đi đến bên cạnh Điềm Điềm, dùng chân đá lên người Điềm Điềm.

Phát hiện Điềm Điềm không động đậy, bấy giờ bà ta mới luống cuống gọi Tần Thư Viễn, bảo Tần Thư Viễn ôm Điềm Điềm đưa đi viện.

“Súc sinh! Hai đứa súc sinh!”

Tôi không nhìn nổi nội dung phía sau nữa.

Tôi tức giận đến run người.

Bọn họ là mưu sát, mưu sát con gái tôi!

Tôi hận không thể về nhà ngay bây giờ, giết hai mẹ con nhà này!
 
Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên
Chương 14: Chương 14



Nhìn Điềm Điềm nằm ở trên giường bệnh, trái tim tôi như dao cắt.

“Hổ dữ còn không ăn thịt con! Tần Thư Viễn, đến con gái ruột của mình mà anh không chịu cứu, anh quá ác độc!”

Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi quyết định muốn báo cảnh sát.

Ngày mai chờ bác sĩ điều trị chính đến, tôi sẽ tìm bác sĩ xin tất cả hồ sơ bệnh án của Điềm Điềm.

Tôi muốn lấy hồ sơ bệnh án và video của Điềm Điềm làm chứng cứ để báo án!

Tôi muốn cho Cát Tú Lan phải bị báo ứng!

Về phần Tần Thư Viễn, tôi đã không còn bất kỳ tình cảm gì với anh ta. Có ly hôn thì cũng phải làm anh ta rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng!

Nửa đêm, Điềm Điềm đột nhiên bị doạ tỉnh, nhìn thấy tôi ở bên cạnh, con bé cực kỳ vui vẻ.

Con bé vừa khóc vừa cười nói: “Mẹ ơi, tốt quá! Có mẹ ở đây, mẹ sẽ bảo vệ con.”

Nghe Điềm Điềm nói những lời này, tôi cảm thấy bản thân bị cảm giác áy náy sâu sắc vây quanh khiến mình không thở nổi.

Tôi dỗ con gái ngủ tiếp. Nhìn con gái dần yên tâm, khuôn mặt bình an, tôi càng thêm kiên định với quyết định của chính mình.
 
Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên
Chương 15: Chương 15



Ngày hôm sau, Tần Thư Viễn và Cát Tú Lan đều không đến bệnh viện.

Tôi nhờ bạn thân đến bệnh viện tạm thời chăm sóc hộ Điềm Điềm, tôi cầm bệnh án của bác sĩ điều trị, copy một phần video Cát Tú Lan đánh Điềm Điềm đến đồn công an phường báo án.

Thân là mẹ Điềm Điềm, người giám hộ hợp pháp, tôi có quyền với bất kỳ tổn thương nào trên người con gái mình, cho dù người kia là người thân trực hệ của con bé, là bà nội của con bé, tôi đều phải để bà ta nhận trừng phạt nên có.

Khi tôi dẫn hai cảnh sát nhân dân về đến nhà, vừa hay nhìn thấy Cát Tú Lan đang ném thứ gì đó vào túi đựng rác màu đen.

Tôi liếc mắt một cái, trong túi đựng rác cỡ lớn đều là ảnh gia đình tôi dán trong nhà.

Tôi hừ lạnh một tiếng, nói với cảnh sát nhân dân: “Bà ta chính là Cát Tú Lan, là hung thủ cố ý làm con gái tôi bị thương.”

“Tôi không có! Tôi không phải! Đổ oan cho người tốt!” Cát Tú Lan lớn giọng gào to.

Bà ta lại chỉ vào tôi sỉ nhục chửi rủa, dùng cả tiếng địa phương kèm lời thô t ục, biểu cảm như muốn ăn sống tôi.

“Con đ ĩ này đổ oan cho tôi! Đồng chí, con đ ĩ này đang bôi nhọ tôi. Các anh phải bắt nó lại!”

Có lẽ cảnh sát nhân dân thấy bà ta lớn tuổi, ban đầu vẫn khuyên nhủ dạy bảo là chính.

Cát Tú Lan lại không nghe, thậm chí còn cảm thấy cảnh sát nhân dân không dám làm gì bà ta.

Tôi và cảnh sát nhân dân nhìn thấy bà ta chạy vào phòng bếp, lúc chạy ra đã cầm một con dao phay muốn chém tôi.

Đến mức này thì cảnh sát nhân dân không bình tĩnh nổi nữa. Hai người vọt lên, dứt khoát ấn bà ta xuống sàn nhà, còng tay lại.
 
Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên
Chương 16: Chương 16



“Tôn Giai Di, cô muốn làm gì!”

Lúc này, Tần Thư Viễn đi vào từ ngoài cửa, nhìn thấy Cát Tú Lan bị hai cảnh sát nhân dân đè trên sàn nhà, sắc mặt anh ta thay đổi 180 độ.

“Tần Thư Viễn, đồ súc sinh nhà anh! Hổ dữ không ăn thịt con! Điềm Điềm bị thương là bởi vì anh dung túng!”

Tôi cho rằng khi mình nhìn thấy Tần Thư Viễn thì có thể bình tĩnh dứt khoát nói việc ly hôn.

Nhưng tôi vẫn đánh giá cao cảm xúc của mình, trực tiếp nhào qua muốn tát anh ta một cái.

“Tôn Giai Di, đồ đê tiện nhà cô! Con bé Điềm Điềm không phải do mẹ tôi đánh! Đã nói với cô rồi, đó là ngoài ý muốn! Là con bé tự mình không nghe lời, mẹ tôi muốn đưa nó đi tắm rửa, nó không chịu, tự mình đụng vào góc bàn! Rốt cuộc cô muốn làm gì? Điên rồi hả?”

Tần Thư Viễn vẫn còn nói dối, còn cố che giấu chân tướng!

Sau khi Tần Thư Viễn nói xong thì quay sang nói với hai cảnh sát nhân dân: “Đồng chí cảnh sát, mẹ tôi có bệnh tiểu đường, tim cũng không quá tốt. Các anh đối xử với người già như vậy, hợp lý à?”

Một cảnh sát trẻ nói với lời lẽ chính nghĩa: “Đồng chí này, vừa rồi mẹ cô cầm dao định làm hại cô Tôn. Chúng tôi chỉ áp dụng thủ đoạn kịp thời, mời anh đừng gây cản trở người thi hành công vụ.”

Nghe cảnh sát nhân dân nói, giờ phút này Tần Thư Viễn rít gào về phía tôi như sư tử bị chọc giận.

“Tôn Giai Di, lại là cô! Quả nhiên mẹ tôi nói không sai, cô là đồ tai họa! Tôi ngàn không nên vạn không nên, ngày xưa không nên cưới cô!”

Tôi đột nhiên cảm thấy Tần Thư Viễn thật đáng buồn.

Đến bây giờ, anh ta cũng không biết vì sao tôi báo án.

Thậm chí cũng không biết, tôi đã biết tất cả âm mưu của họ.

“Tôn Giai Di, tôi cầu xin cô, có thể đừng hành mẹ tôi nữa không! Nhà họ Tần chúng tôi không chịu nổi bị hành như vậy.”

Tôi dứt khoát quát: “Không được!

Khi bà ta đánh con gái của tôi, khi anh khoanh tay đứng nhìn, khi anh cấu kết với mẹ anh muốn hãm hại tôi, tôi đã sớm chết tâm! Không trừng trị đồ súc sinh các người theo pháp luật, tôi nuốt không trôi cơn giận này!”

Tôi cười to ha ha ha: “Nếu không muốn người biết, trừ phi mình đừng làm. Hai người cho rằng chút âm mưu quỷ kế này có thể đánh bại tôi à?”

Tôi chỉ vào cameras mình đặt ở góc lúc trước: “Người làm, trời nhìn! Tất cả âm mưu quỷ kế của các người, đều bị tôi ghi lại hết!”

Tần Thư Viễn theo ngón tay của tôi rốt cuộc nhìn thấy cameras giấu ở trên đỉnh điều hòa phòng khách.

Anh ta ngồi bệt xuống đất, ánh mắt vô thần nhìn Cát Tú Lan.

Cát Tú Lan nghe tôi nói xong, nhìn Tần Thư Viễn, lại nhìn về phía cameras, trên gương mặt già kia hiện lên vẻ dữ tợn.

“Mày muốn đoạn gốc rễ của nhà họ Tần tao, tao liều mạng với mày!”
 
Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên
Chương 17: Chương 17



Tôi nằm viện, cùng bệnh viện với Điềm Điềm.

Cát Tú Lan nhân lúc cảnh sát nới lỏng tay, mang còng tay lao về phía tôi.

Tôi bị bà ta đụng trúng bụng, té ngã ở cửa. Sau một cơn đau nhức, dưới người tôi chảy ra máu tươi.

Cảnh sát nhân dân cuống quýt lần nữa đè Cát Tú Lan lại, sau đó gọi xe cứu thương đưa tôi đến bệnh viện.

Bé thứ hai của tôi bị sinh non.

Cuối cùng mẹ tôi vẫn biết tin, sau khi bố tôi ra viện thì chạy đến chăm sóc tôi và Điềm Điềm.

Phòng ở là tôi mua, nhưng mẹ tôi không dám đưa Điềm Điềm về ở.

Bà sợ Cát Tú Lan quá ác độc, bôi thuốc độc lên bát đũa thìa trong bếp, sẽ không cẩn thận trúng chiêu. Trong lúc nằm viện, tôi vẫn luôn tự hỏi rốt cuộc Tần Thư Viễn làm sao vậy.

Tần Thư Viễn mất bố từ nhỏ, gia cảnh nghèo khó, là Cát Tú Lan vừa làm bố vừa làm mẹ nuôi lớn.

Từ nhỏ anh ta đã rất hiếu thuận với Cát Tú Lan, cũng rất nghe lời, nói là “con trai cưng của mẹ” cũng không đủ.

Kết hôn nhiều năm như vậy, sở dĩ tôi chịu đựng, nhường nhịn Cát Tú Lan là vì không muốn anh ta bị khó xử kẹp giữa hai bên.

Tần Thư Viễn cũng thường xuyên khuyên tôi “Đừng so đo với mấy bà ở quê” “Làm con mà không hiếu thuận thì còn là người ư”.

Cũng thật sự khiến tôi rất khó buông những lời ác độc hoặc là không qua lại với Cát Tú.

Chỉ là tôi thấu hiểu cho sự hiếu thuận của anh ta, suy nghĩ cho lập trường của anh ta, không ngờ hiện giờ lại biến thành như vậy.

Trong lúc tĩnh dưỡng, nhàn rỗi không có việc gì, tôi một lần nữa lật lại video “xem lại” trong cameras.

Tôi bắt đầu xem từ lúc Cát Tú Lan lên nhà tôi, xem rồi cuối cùng tôi phát hiện vấn đề.

Hóa ra tất cả âm mưu quỷ kế, công khai xảy ra ở ngay trong phòng khách.

Lúc trước Tần Thư Viễn dẫn Cát Tú Lan và tôi cùng đến bệnh viện kiểm tra đường huyết.

Sau khi tôi lấy máu, Tần Thư Viễn phối hợp với Cát Tú Lan giấu bông thấm máu của tôi đi.

Sau đó Cát Tú Lan tìm một bệnh viện chui, thông qua máu tôi để xét nghiệm, giám định giới tính của cái thai thứ hai ra là con gái.

Đúng vì kết quả xét nghiệm này đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp Tần Thư Viễn.

Anh ta hoàn toàn đứng về phía Cát Tú Lan, thành đồng lõa làm Điềm Điềm bị thương.

Cho dù trước đó, anh ta đã phản bội tôi, có bồ nhí ở bên ngoài.
 
Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên
Chương 18: Chương 18



Sau khi ra viện, tôi dẫn Điềm Điềm trở về quê.

Qua mấy ngày, Tần Thư Viễn đầy tiều tụy chủ động tìm đến cửa.

Anh ta quỳ gối ở cửa nhà tôi cầu xin tôi có thể cho giấy hòa giải.

Nếu không có giấy hòa giải, có khả năng Cát Tú Lan sẽ bị phán tội “Cố ý gây thương tích” xử khoảng bảy năm tù có thời hạn.

Tôi nhìn anh ta, nhớ lại cảnh lần đầu tiên tôi gặp anh ta vào mười mấy năm trước.

Tần Thư Viễn khí phách hăng hái, vô cùng tự tin và phóng khoáng kia dường như đã biến mất trên người anh ta.

Còn lại chỉ còn vô tận âm u và đen tối.

Tôi không nói mấy lời ác độc với anh ta, chỉ đưa cho anh ta một đơn ly hôn chia thành hai bản.

Ý tôi rất rõ ràng, anh ta muốn giấy hòa giải, vậy phải đồng ý điều khoản trên đơn ly hôn.

Nội dung điều khoản chủ yếu có ba điều: Một là Tần Thư Viễn tự nguyện bỏ quyền nuôi nấng Điềm Điềm; hai là đồng ý cho Điềm Điềm sửa họ; ba là tự nguyện rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng.

Tần Thư Viễn cầm giấy thỏa thuận ly hôn, im lặng một lúc lâu, cuối cùng ký tên và ấn dấu vân tay vào chỗ ký tên.

Tôi cũng dựa theo yêu cầu của tư pháp, viết tay một bản giấy hòa giải.

Nửa tháng sau, luật sư mang kết quả xét xử đến cho tôi. Cát Tú Lan bị phán tội “Cố ý gây thương tích” xử ba năm tù có thời hạn.
 
Khi Bà Nội Trợ Vùng Lên
Chương 19: Chương 19 (Hoàn)



Có người nói, hôn nhân là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ.

Có lẽ kỹ thuật đầu thai của tôi thật sự bất hạnh, đầu thai sai, dẫn tới sống không bằng chết.

Nhưng đáng ăn mừng là tôi kịp thời còn biết quay đầu khi đi sai đường.

Thế giới này có quá nhiều ác ý với phụ nữ, nhưng may mà tôi tỉnh ngộ sớm.

Tôi không chỉ thoát khỏi Tần Thư Viễn, càng khiến mẹ chồng ác ma Cát Tú Lan nhận được trừng phạt nên có.

Tuy rằng “Nhà” trên danh nghĩa của tôi đã tan nát, nhưng tôi càng có tự do.

Từ nay về sau, tôi sẽ dùng hết sức bảo vệ con gái, để Điềm Điềm không bao giờ gặp phải sự sỉ nhục của bất kỳ kẻ nào.

Tôi muốn cùng con bé bắt đầu một cuộc sống mới.
 
Back
Top Bottom