Tâm Linh KHẢO LUẬN VỀ LUYỆN NGỤC

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
180320304-256-k546610.jpg

Khảo Luận Về Luyện Ngục
Tác giả: Avemariasaobien
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Nguyên Tác: Thánh Nữ Sốt Mến Catarina Thành Gênoa
Bộ truyện "Cuộc Đời và Giáo Thuyết" của Thánh Catarina thành Genoa là một kiệt tác đồ sộ ở thế kỷ thứ 15, được kể huyền bí và có uy thế.

Bộ truyện bắt đầu với phần tiểu sử mô tả đời sống đại bác ái của bà Thánh dành cho người đói khổ, cũng như cứu giúp bệnh nhân ở nhà thương Genoa và chịu đựng nỗi khổ nhục vượt trên cả gian nan khốn khó chồng chất.

Nhưng "Cuộc Đời và Giáo Thuyết" không những chỉ kể sơ qua về cuộc đời Thánh Catarina; nhưng còn bao hàm hai bộ khảo luận quan trọng nữa.

Bộ thứ nhất "Đối Thoại Thiêng Liêng": là màn đối thoại nhấn mạnh đến tình thương, lòng tôn kính Thiên Chúa và yêu thương đồng loại.

Bộ thứ hai "Khảo Luận về Luyện Ngục": là những suy luận về sự đau khổ, sự chết, luyện ngục, và đời sau.

Đồng thời, cả ba công trình đều có năng lực minh giải và ngập tràn ý nghĩa sống tận hiến cho Chúa; hơn nữa, "Cuộc Đời và Giáo Thuyết của Thánh Catarina thành Genoa" tựa như thể món ăn tinh thần nuôi dưỡng đời dâng hiến."​
 
Khảo Luận Về Luyện Ngục
Phi Lộ


Nguyên Tác : Thánh Nữ Sốt Mến Catarina Thành Gênoa

Sóng Biển Phỏng Dịch

Lời Phi LộThánh Caterina (Catarina) sinh năm 1447 và qua đời năm 1510, thuộc giòng dõi quý tộc Fieschi, bà càng khôn lớn càng thêm rất đạo hạnh thánh thiện, năm mười sáu tuổi bà bị mẫu thân và huynh trưởng ép gả cho Giuliano Adorno, Nhưng vì cuộc hôn nhân gượng ép này vương đầy mùi chính trị, không tình yêu, và ông chồng hững hờ chạy theo các bóng hồng khác làm bà thiếu hạnh phúc và rất đau khổ cho tới khi chồng bà qua đờiỞ tuổi 26 bà đã trải qua một kinh nghiệm thiêng liêng tuyệt diệu, bà cho biết bà được nhìn thấy tâm hồn của bà theo cách nhìn của Thiên Chúa.

Kết quả là cuộc đối thoại giữa linh hồn và nhân tính (hồn và xác) của bà bắt đầu.

Được Thánh Thần thúc đẩy, bà đã viết lại những gì mà linh hồn đã trải nghiệm nơi Luyện ngục.

Bộ truyện "Cuộc Đời và Giáo Thuyết" của Thánh Catarina thành Genoa là một kiệt tác đồ sộ ở thế kỷ thứ 15, được kể huyền bí và có uy thế.

Bộ truyện bắt đầu với phần tiểu sử mô tả đời sống đại bác ái của bà Thánh dành cho người đói khổ, cũng như cứu giúp bệnh nhân ở nhà thương Genoa và chịu đựng nỗi khổ nhục vượt trên cả gian nan khốn khó chồng chất.

Nhưng "Cuộc Đời và Giáo Thuyết" không những chỉ kể sơ qua về cuộc đời Thánh Catarina; nhưng còn bao hàm hai bộ khảo luận quan trọng nữa.

Bộ thứ nhất "Đối Thoại Thiêng Liêng": là màn đối thoại nhấn mạnh đến tình thương, lòng tôn kính Thiên Chúa và yêu thương đồng loại.

Bộ thứ hai "Khảo Luận về Luyện Ngục": là những suy luận về sự đau khổ, sự chết, luyện ngục, và đời sau.

Đồng thời, cả ba công trình đều có năng lực minh giải và ngập tràn ý nghĩa sống tận hiến cho Chúa; hơn nữa, "Cuộc Đời và Giáo Thuyết của Thánh Catarina thành Genoa" tựa như thể món ăn tinh thần nuôi dưỡng đời dâng hiến."

Người dịch nghiệm thấy tác phẩm "Cuộc Đời và Giáo Thuyết - The Life and Doctrine" của Thánh Nữ Sốt Mến Catarina Thành Genoa rất hay và hữu ích, cho nên quyết định tạm dịch tập "Khảo Luận về Luyện Ngục", phần cuối của bộ truyện "Cuộc Đời và Giáo Thuyết" ra Tiếng Việt, kẻ dịch đối chiếu và trích dịch từ cả hai bản Anh Ngữ do nhà sách "Sheed And Ward, Inc" xuất bản năm 1946.

63 Fifth Avenue, New York.

Và bản Anh Ngữ từ trang mạng, http://www.ccel.org/ccel/catherine_g/life.toc.html , hy vọng tập "Khảo Luận về Luyện Ngục" mưu ích cho người đọc.

Ước mong sau này có vị nào đó sẽ dịch hết toàn bộ hoàn chỉnh hơn.Lạy Nữ Vương Rất Thánh Mai Khôi - cầu cho chúng con.

AmenTháng 10 Năm 2013Sóng Biển
 
Khảo Luận Về Luyện Ngục
DẪN NHẬP


Thánh Catarina thành Genoa chào đời tại Vicolo del filo vào năm 1447 thuộc miền bắc Ý.

Ái nữ của ông bà Giacomo (Giacôbê) Fiesca, lúc ấy đang làm quận vương thành Naples, thuộc giòng dõi quý tộc Fiesca danh tiếng đa tài, có nhiều nhà ngoại giao và chính trị gia ở Genoa, và là cháu gái của ông Roberto Fiesca, có anh trai là Đức Giáo Hoàng Innocent IV.

Đức Giáo Hoàng Adrian V cũng xuất thân từ một gia đình Fiesca khác; Giòng họ này đã hiến dâng cho Giáo Hội một vài hoàng tử và sản sinh ra nhiều chiến binh dũng mãnh tài năng và những chính khách lỗi lạc tài ba hoạt động trong triều đình lúc bấy giờ.

Mẹ của Thánh Francesca de Negro, cũng xuất thân từ giòng dõi quý tộc Fiesca.Catarina là một trong số năm người con, được tôn phong trên bàn thờ.

Những người viết tiểu sử đầu tiên của bà là linh mục Cattaneo Marabotto, cha giải tội vào những năm cuối đời của bà, và ông bạn trẻ của Catarina tên Ettore Vernazza, cả hai đều kể Catarina đã biết làm việc hãm mình đền tội năm lên tám, và nhận được tặng sủng cầu nguyện năm lên 13 tuổi.

Năm 13 tuổi Catarina tỏ ý cho cha giải tội biết rằng bà muốn gia nhập viện tu Santa Maria delle grazie ở Genoa, thuộc dòng Kinh Sĩ Thánh Âugústinô ở Lateran, nơi mà người chị cả Limbania của bà đã khấn dòng tại đó.

Cha giải tội bèn chỉ giáo cho thấy bà vẫn còn nhỏ không thích hợp với đời tu khắt khe, nhưng khi bà vướng phải sự can thiệp đầy "khôn ngoan và thận trọng" của cha thì coi cha như "Thần Thánh Siêu Phàm chứ không phải người thường nữa."

Thế rồi, bà tự ý đến thăm tu viện, mà cha giải tội của bà hay tới đó giải tội, và xin mẹ bề trên tiếp nhận bà như một tập sinh.

Nhưng họ cương quyết phản đối vì không muốn phá luật của nhà dòng để tiếp nhận một thiếu nữ còn nhỏ tuổi như vậy.

Catarina sinh ra thất vọng chán chường "đau đớn hết sức, nhưng bà cậy trông Thiên Chúa Toàn Năng sẽ không bỏ rơi bà."

Catarina khi lớn khôn trông rất dễ mến: "cao hơn hầu hết các thanh nữ, đầu của bà cân đối, với khuôn mặt thon thanh tú nhưng xinh đẹp duyên dáng, thân hình thanh lịch, nước da hồng hào như hoa chớm nở, mũi cao không bị tẹt, đôi mắt đen nhánh với vầng trán cao và rộng, tất cả mọi phần thân thể đều phát triển cân xứng."

Vào khoảng thời gian bà xin vào tu viện không thành, hoặc quãng thời gian không bao lâu sau đó thì cha của bà mất, và người anh cả thừa kế hết mọi quyền hành di sản của ông Giacomo.

Ông anh cả Giacomo chủ chương muốn tạo ra điều khác lạ giữa giới quý tộc mà chủ yếu là các gia đình quý tộc ở Genoa bị chia rẽ - vì sự khác lạ này mà di sản thừa kế bấy lâu đã lần lượt ra đi thảm hại, quẫn trí và mang đầy mặc cảm mâu thuẫn -- Giacomo Fiesca định mưu gả em gái cho Giuliano Adorni, cậu ấm con nhà nhất đẳng quyền thế.

Ông Giacomo nhận thấy Giuliano có sẵn ý đón nhận nàng dâu xinh đẹp, con nhà giàu sang và danh giá, đã được mai mối với anh ta; nên bàn kế với Mẹ và được mẹ ông tán thành cho mưu tính đó, còn riêng về phần Catarina, khó mà từ chối thập giá đã bị buộc trên vai theo lệnh của mẹ và ông anh cả.

Ngày 13 Tháng Giêng Năm 1436, ở tuổi 16, bà xuất giá thành hôn với Giuliano Adorni.Adorni được mô tả là người "có tính lập dị và ngang bướng bẩm sinh" sống bê bối phóng túng.

Catarina cùng chung sống trong căn nhà khang trang của anh ta tại Piazza Sant' Agnete, lúc mới đầu bà hoàn toàn từ chối không sao chấp nhận nổi lối sống trần tục trác táng của chồng, nên bà chỉ sống "như một vị ẩn tu", không bao giờ đi ngoài, ngoại trừ khi đi dâng lễ.

Nhưng khi đã trải qua năm năm sống như vậy, bà đã chiều theo sự can thiệp của gia đình bà, và để trả thù chồng, năm năm tiếp theo sau đó bà đích thân thực hiện một chuyến giao du với thế giới bên ngoài, bà phục trang đúng mốt, thường tham dự những trò tiêu khiển thế tục cùng giới phụ nữ quý tộc thượng đẳng sành điệu như bà, nhưng bà vẫn nết na đức hạnh không hề sa phạm tội.

Do vì chồng bà thiếu quan tâm, không chung thủy, và bỏ rơi bà để chạy theo các bóng hồng quyền quý khác làm bà cay đắng, và vì những trò giải trí níu kéo bà xa Chúa, cho nên bà ngày càng sinh ra mệt mỏi chán chường và khó chịu.Cuộc hoán cải của bà được kể là từ đêm hôm vọng lễ kính Thánh Bernard (Bênađô), vào năm 1417, đang lúc bà thăm viếng nhà thờ Thánh Bernard ở Genoa, với ngụ ý xin thánh nhân cho bà bị bệnh liệt giường ba tháng vì không thể chịu nổi thói đời trần tục phiền lụy quấy nhiễu bà nữa.

Tuy bà không được nhận lời như ý nguyện nhưng nảy sinh ham muốn quyết tâm rời bỏ thế tục.

Hai ngày sau bà đến tu viện Santa Maria delle Grazie để thăm chị Limbania, và theo gợi ý của chị Limbania thì bà nên trở lại vào ngày hôm sau để trần tình với cha giải tội của tu viện.

Ngày hôm sau bà đã gặp được Cha giải tội để tỏ rõ sự tình nhưng khi bà vừa quỳ xuống xưng tội thì đột nhiên, "trái tim của bà bị mũi tên tình thương vô tận của thiên Chúa bắn trọng thương, và bà lập tức thấu thị hết sức rõ ràng về tình trạng sa ngã khốn khổ của bà và sự trọn lành của Thiên Chúa Toàn Năng.

Bà lăn đùng ra đất, ngất trí", và trong lòng thổn thức khôn xiết khó thốt lên lời, "Hết rồi, con không vương vấn thế gian nữa! không phạm tội nữa!

Cha giải tội lập tức tri hô lên, và chỉ sau khi bà lên tiếng trở lại thì cha mới hoàn hồn, và bà xin cha hoãn lại buổi xưng tội để bà yên.Thế rồi bà vội vã trở về nhà, tự nhốt mình trong căn phòng hầu như ẩn khuất nhất nhà, và bà ở đó ít hôm trầm mình suy gẫm về tình thương xót hải hà của Thiên Chúa và nhận thức về sự sa ngã khốn khổ của chính bà mà Thiên Chúa đã cảnh báo bà.

Bà thấu thị thấy Chúa Giêsu vác Thánh Giá bê bết máu phủ khắp cùng cả và mình, bà gào khóc thảm thiết, "ôi, Chúa ơi, con sẽ không bao giờ phạm tội nữa; nếu có thể được, con sẽ công khai xưng thú tội con."

Một thời gian sau, bà đã được linh ứng khao khát muốn rước Mình Thánh Chúa và được mãn nguyện vào ngày Lễ Trọng Kính Đức Bà Truyền Tin.Bấy giờ bà mới bắt đầu buộc mình vào đời sống ăn năn đền tội và cầu nguyện.

Bà xin chồng hãy trọn lời thề hứa, mà ông đã tuân giữ, sống với nhau như anh em.

Bà ra luật nghiêm ngặt cho chính bà là, đôi mắt phải luôn hướng nhìn xuống đất để tránh dòm ngó - khỏi thế gian soi mói, không nói lời vô ích, chỉ ăn những gì cần thiết để sống, càng ngủ ít càng tốt, bà trải giường để nằm bằng hai thứ cây đay ngứa và loại cây cỏ ngứa chi chít những gai, mặc áo vải thô nhặm.

Bà cầu nguyện mỗi ngày sáu tiếng.

Bà sống khắc khổ để chế ngự cảm xúc và ý chí của bà.Không bao lâu sau, bà được Quý Chị Hội Tình Thương (Ladies of Mercy) hướng dẫn, nên bà tận hiến đời mình để chăm sóc những người đói khát bệnh tật.

Bà ăn mặc đơn sơ giản dị rảo quanh khắp các ngõ ngách nẻo đường thành phố Gênoa, truy lùng những người đói khát rách rưới bệnh hoạn, đưa về lau chùi băng bó rồi tắm rửa và giặt giũ may vá hết những quần áo rách rưới nhớp nhúa dơ bẩn của họ.

Bà thường lui tới bệnh viện Thánh Lazarô, chăm sóc những người bị bệnh nan y lở loét và hôi thối thấy phát gớm, đa số họ cộc cằn thô lỗ.

Catarina chẳng những không ghê tởm phẫn nộ vì bệnh nan y bất trị và thói ưa gây hấn hung hăng của họ; nhưng ngược lại bà hứng chịu hết những lời sỉ vả lăng nhục của họ và luôn luôn lấy tinh thần bác ái cùng với sự dịu dàng đáp lại họ.Phần tiểu sử được viết ban đầu đã tỏ rõ các chi tiết về việc bà thực hành sống đạo ra sao.

Kể từ khi bà được ơn hoán cải, bà đói khát Mình Thánh Chúa triền miên, nhưng ở vào thời điểm đó, giáo dân rất hiếm khi được cho phép rước lễ hàng ngày, thế nên các linh mục miễn chuẩn và ban cho bà đặc ân được rước lễ hằng ngày.

Trong 23 năm, bắt đầu kể từ năm thứ ba trở đi sau khi hoán cải, bà hoàn toàn giữ chay trong suốt Mùa Chay và Mùa Vọng, còn ngoài thời gian đó ra, bà uống toàn nước lã pha muối và giấm hầu để nhắc nhở bà đó là loại thức uống đã được dâng lên Thiên Chúa chúng ta trên thập giá, và trong suốt thời gian chay tịch này, bà rất hoan hỷ vì được gia tăng khí lực dồi dào rất khác thường.

Sau đó bà bị nhiễm bệnh trong suốt mười năm cuối đời, bà thấy cần phải có người giúp đỡ cho nhu cầu tâm linh cần thiết, và có một vị linh mục tên Cattaneo Marabotto, người có uy thế trước kia cùng làm việc chung với bà trong bệnh viện, đã trở thành cha giải tội cho bà.Sau khi hoán cải ít năm thì chồng bà được ơn gia nhập huynh đoàn dòng ba Thánh Phanxicô, sau đó trở đi ông đã hỗ trợ bà trong các công việc nhân đạo từ thiện.Đúng ngay vào thời điểm vị quản đốc của bệnh viện danh tiếng nhất ở Genoa ngỏ ý muốn xin Catarina làm đốc công trong ban quản đốc bệnh viện giám sát việc chăm sóc bệnh nhân.

Bà đồng ý, và được mướn vào làm trong nhà thương ở gần với căn nhà nhỏ tồi tàn mà bà và ông chồng lui về sống và nghỉ ngơi qua ngày.

Bà vẫn có thói quen thường cầu nguyện lâu giờ và hay ngất trí xuất thần, nhưng bà không để cho những sự sùng nguyện cũng như xuất thần gián đoạn công việc chăm sóc bệnh nhân của bà.

Mặc dầu vị quản đốc đánh giá cao công việc làm đầy kết quả khả thi của bà và đã bổ nhiệm bà làm đốc trưởng của bệnh viện có quyền hành vô hạn, nhưng bà vẫn khiêm tốn phục vụ hết thảy thậm chí như làm tôi mọi cho nhà thương vậy.Vào năm 1497, bà chăm sóc ông chồng bị bệnh tật cuối đời hành hạ đến cùng.

Trong thâm tâm ông thầm tán dương nhân đức của bà và đã để lại toàn bộ gia sản cho bà, mặc dù lúc ấy ông có năm đứa con với các phụ nữ khác, ông không có con với Catarina.Trong bản sao cópy bà Charlotte Balfour đã gạch đậm nét những đoạn nói về công việc hoạt động của thánh Catarina để trích dẫn cho việc giảng dạy của bà.

Thánh Catarina đã nhắn nhủ các con thiêng liêng của bà, "Chúng ta không nên ham muốn bất cứ điều gì, nhưng chỉ nên ham muốn những gì đến với chúng ta ngay giây phút hiện tại này tiếp nối qua khắc khác," "Tuy nhiên vì thiện ích phải thao luyện chính bản thân mình.

Đối với các con những ai không chịu thao luyện tâm linh bản thân, và chờ đợi tiếp những gì Thiên Chúa sẽ gởi tới, là các con thách thức Thiên Chúa.

Mỗi khi chúng ta hoàn thành xong công việc thiện lành nào đã làm được, thì dù công việc đó có xảy đến với chúng ta thế nào đi nữa cũng hãy chấp nhận hết mọi sự vì lệnh Chúa, và chúng ta hãy cùng đồng tâm nhất trí với nhau.

Những ai có đạt tới việc hưởng nếm chút nghỉ ngơi gì đó đang khi hiệp nhất với ý Chúa thì xem ra bản thân người ấy đã đạt tới Thiên Đàng ngay tại thế này rồi vậy."

Lúc bà bị lây nhiễm bệnh thì mới chỉ có 53 tuổi đời, bà bị kiệt sức vì sống trong lao khổ thiếu thốn để mưu ích cho đồng loại của bà, và bị lao lực vì những cơn xuất thần, bốc cháy cơn sốt mến Thiên Chúa; bà đã hứng chịu nhiều đau đớn trên dương thế suốt 10 năm cuối đời.

Bà qua đời ngày 15 Tháng 9 Năm 1510, hưởng thọ 63 tuổi.

Bà được Đức Giáo Hoàng Clemente X chính thức tuyên phong bà lên bận chân phước cho công chúng tôn kính ngày 6 Tháng 4 Năm 1675.

Án phong thánh cho bà đã được ban quản đốc bệnh viện ở Genova nơi bà làm việc trước kia đệ trình.

Ngày 30 Tháng 4 Năm 1737, Đức Giáo Hoàng Clemente XII, xét vì các nhân đức anh hùng và tính xác thực của nhiều phép lạ do sự bầu cử của bà, nên đã phê chuẩn nâng bà lên hàng hiển Thánh.Nguyên tác "Khảo Luận Về Luyện Ngục" của Thánh Catarina chưa hề bị đưa ra bàn cãi bao giờ.

Thế nhưng trong tác phẩm bất hủ của Baron von Hugel "Khí Đạo Huyền Nhiệm kiểu Luận Suy Nơi Thánh Catarina và các bạn Hữu của Bà", ông đưa ra kết luận có sức thuyết phục người ta như sau:Sau khi ông cẩn thận tra cứu tỉ mỉ cuốn "Đối thoại của Á Thánh Sốt Mến Catarina Thành Gênoa," Battista Vernazza mới thực là tác giả: "toàn bộ cuốn "Đối Thoại" đều là tác phẩm của Battista Vernazza".

Cho nên, tác phẩm này không đáng kể, vì có vẻ như suy luận về tiểu sử tinh thần của đấng thánh, thực ra tiểu sử thiêng liêng của bà, chưa hề bị phàn nàn chẳng khác gì hơn các loại tiểu sử tự thuật khác.

Đời sống tâm linh của bà, thực ra được một nữ đàn em thân tín, giới hâm mộ, và những ai được đặc chuẩn hiểu biết về kinh nghiệm thần bí của bà dàn dựng.

Baron von Hugel tin rằng mới đầu Thánh Catarina quen thân với Ettore Vernazza làm công chứng ở Genoa đang khi Genoa bị nhiễm dịch vào năm 1493, có nghĩa là mười chín năm sau khi bà hoán cải, lúc ấy bà mới 46 tuổi và ông công chứng mới hơn hai mươi tuổi đầu.

Bà viết về ông như sau, "ngay khi còn rất trẻ, vào lúc Gênoa nổ ra dịch bệnh, ông ta đã cưu mang một tấm lòng từ bi hỷ xả tuyệt vời đi cứu giúp người khốn khổ," sau khi Von Hugel ra sức sưu khảo về cuộc đời và sự nghiệp của ông công chứng, đã mô tả ông ta là "người có tâm địa hiền lương, hoạt động liên tu bất tận không biết mệt mỏi, có một ý chí vững vàng và thâu tóm hết thế giới vào lương tri sắc bén."

Ông là "một trong những đệ tử thân tín xuất sắc nhất, kiên cường nhất của Catarina" và ông đã chấp bút với Cattaneo Marabotto viết về đời sống tại thế của bà.

Vào năm 1496, ông kết hôn với Bartolomea Ricci, và sinh hạ ba cô con gái, Thánh Catarina làm mẹ đỡ đầu cho cô cả Tommasa.Tommasa là một đứa bé trong sáng, nhạy cảm, dễ thương và có khiếu văn chương, chẳng hạn như trong mấy vần thơ đơn sơ cô bé viết lúc mới mười tuổi để tặng mẹ đỡ đầu "lạy mẹ bảo trợ rất thánh" và "lạy mẹ kính yêu".

Phải chăng phong cách xưa của mẹ đỡ đầu mới quá cố hiện thân nơi cô?

Sau khi vợ qua đời, cha cô đã gởi hai chị em Tomasa và Catetta đến khu viện tu thánh Âugústin, nơi trước kia Thánh Cataria bị từ chối tiếp nhận.

Có ý cho các nữ tu dạy dỗ các cô nên thánh ngay khi còn ấu thơ để may chăng chúng có ơn gọi thực sự, vào ngày 24 tháng Sáu, năm 1510, chỉ có Tomasa mới mười ba tuổi đầu, được chính thức thu nhận vào viện tu của họ làm phần tử dòng Kinh Sĩ Thánh Âugústin ở Lateran và được đổi tên thành Battista.

Sơ đã sống trọn quãng đời 90 năm tại thế trong khu viện tu ở Genoa.

Mười hai tuần sau khi Thánh Catarina qua đời, Baron von Hugel đã điểm mặt Battista cùng với một nữ tu khuyết danh, và sáu người bạn khác cùng đám đệ tử của thánh Catarina, tất nhiên cha của Battista thuộc một trong số họ, được bà thánh chiếu cố vào lúc lâm chung, "hé lộ thông truyền cho biết những chuyện tâm giao của bà đang khi hiệp nhất với Thiên Chúa".Battista đã để lại pho văn chương đồ sộ, bao gồm nhiều thơ phú, thư từ - kể cả hai thể loại thi ca đạo đức lẫn thơ trữ tình, và một ít tác phẩm bàn luận thiêng liêng, chẳng hạn như tác phẩm "minh giải và hầu như vô cùng tương thông" với huấn dạy của Thánh Catarina.

Bà cũng sáng tác ba bộ "Hội thoại", và chắc chắn một trong ba bộ đó liên hệ đến những kinh nghiệm thiêng liêng của bản thân bà.

Baron von Hugel lưu chú, trong hầu hết mọi thể loại bà sáng tác và viết lách, nhất là các màn đàm thoại, đều có lây nhiễm giáo lý và linh thao của Thánh Catarina.

Tác phẩm "Đối Thoại" sao chép những tình tiết về đời sống thiêng liêng của bà thánh giống y hệt như tiểu sử này của bà đã được ghi chép lúc ban đầu vậy, và học thuyết đó đã hiện thân qua tập "Khảo luận về Luyện ngục và những lời nói của bà thánh đều được ghi chép lại, mà đa phần ứng khẩu đó chưa chắc còn nguyên văn.

Mấu chốt của vấn đề ở chỗ thông tri qua nhân vật trung gian khác, và được Battista bổ túc thêm: đầy những kịch tính, ly kỳ; đó là, trong một số đoạn; thâm siêu, đậm chất đời tư; Battista muốn chứng tỏ cho người ta thấy bản thân bà cũng là một thần bí gia, cũng trải qua hết mọi ngày đời tương đồng trong cùng linh đạo của Thánh Catarina.

Chúng ta không những chỉ được xem triển lãm về thánh nhân mà luôn cả những suy luận của bà thánh cũng đều phản chiếu qua tâm trí của Battista.

Von Hugel đã mỉa mai Battista, trong thời gian bà viết cuốn "Đối Thoại" rằng, sau cái chết của Catarina, "có một người", "hiện đang sinh sống ngót 38 năm trường, cần phải ra sức bảo vệ thứ môi trường ghi niệm của bà đang còn xanh tươi ...

Battista, con đỡ đầu của vị anh hùng lao công, và là con cả, đã tận tâm góp hết sức mình để cho trang sử của trưởng bối được tồn tại; một nhân vật siêu chiêm niệm, với nhiều trải nghiệm, thuộc mẫu người tu đức và văn gia đạt tiêu chuẩn yêu cầu; một nữ tu suốt 38 năm sống trong cùng một tu viện của bà chị Catarina, một trong những vị sáng lập, đã sống và chết, và là nơi mà trước kia Catarina từng khát vọng tu và được ơn hoán cải."

Ước mong cuốn "Đối Thoại" cùng với cuốn giáo thuyết "Khảo luận về Luyện Ngục" của thánh nữ được đại thể đón nhận coi như sách tự thuật về đời sống thiêng liêng của Thánh Catarina, đã được thẩm quyền bề trên chuẩn phép.

Hai cuốn khảo luận này và tiểu sử được viết ban đầu, đã được chuyển dịch sang vài thứ tiếng, nhằm phổ biến học thuyết và sự sùng kính thánh nhân trên khắp thế giới Công Giáo trong nhiều thế kỷ khoảng giữa thời gian bà qua đời và được phong thánh.

Án phong thánh ám chỉ đến cuốn "Đối Thoại" của bà tựa như một bài giảng nghĩa giáo lý: "trong tuyệt tác "Đối Thoại" bà đã lột tả mối nguy linh hồn bị trói buộc do để lộ thân thể - ăn mặc thiếu nết na kín đáo."

Ông Vicomte Theodore Marie de Bussierne gom hết "Đối Thoại" cùng với "Khảo Luận về Luyện Ngục" vào trong dịch phẩm Tiếng Pháp của ông rồi đề tựa là công trình của các thánh , và xuất bản vào năm 1860.

Kể từ đó, bà Charlotte Balfour đã phỏng dịch nửa phần đầu của cuốn "Đối Thoại" bằng Tiếng Pháp này qua Tiếng Anh.

Bà định dịch hết công trình của các thánh qua Anh Ngữ nhưng đến lúc qua đời bà mới chỉ dịch xong tập "Đối Thoại".

Bà đã cẩn thận đối chiếu với nguyên bản bằng Tiếng Ý và tất nhiên bà chỉnh sửa tới sửa lui cho thực sát nghĩa, bà cũng đối chiếu với cả tác phẩm tuyệt vời "Cuộc Đời và Sự Nghiệp" của Thánh Catarina được xuất bản tại Roma năm 1737, đúng ngay năm bà thánh được tôn phong, do Công Nương Vittoria Altoviti de' Corsini, cháu gái của Đức Giáo Hoàng và Giovanni Battista de Caporali cống hiến.

Có lẽ hầu hết toàn bộ tác phẩm "Đối Thoại" được xuất bản tại đây, đều được chuyển dịch từ bản gốc của Battista Venazza.

Bà Balfour chắc chắn đã nhận thức ra việc bà mắc nợ ơn Ông/Monsieur de Bussierne qua bản dịch Pháp Ngữ.

Phần sau cùng của tác phẩm "Đối Thoại" và toàn bộ tác phẩm "Khảo Luận về Luyện Ngục" đã được dịch trực tiếp từ công trình của các thánh xuất bản tại Ý năm 1737.Tiểu sử ban đầu của Thánh Catarina kết luận với những lời bàn sau đây:"Chúng ta vẫn luôn mãi còn chỗ để cầu nguyện với Thiên Chúa, vì sự trọn lành của Người và cậy vì thần sốt mến Seraphin vinh hiển cầu thay, mà chúng ta được Người trao ban tình thương dồi dào sung mãn, để nhân đức chúng ta được triển nở không ngừng, và xin cho nhân đức ấy triển nở cho đến ngày sau hết để chúng ta đạt tới thiên đàng vĩnh phúc cùng với Thiên Chúa là Đấng hằng sống và hiển trị đời đời."

Amen.

Sóng Biển Phỏng Dịch
 
Khảo Luận Về Luyện Ngục
Chương 1


Biết lấy gì để sánh ví với Lửa thần thiêng mà bản thân Thánh Catarina đã kinh nghiệm, linh hồn bà thấu hiểu Luyện ngục là như thế nào, và tình trạng của các đẳng nơi luyện ngục dẫu bị thiêu đốt đều vui lòng chịu đựng Thống Khổ ra sao. (1)Chương 1Tình trạng của các linh hồn nơi luyện ngục, họ được giải trừ khỏi mọi tánh tự ái- ích kỷ ra sao.Linh hồn thánh thiện (2) này thấy bà, đang khi vẫn còn ở trong thân xác, mà đã được lửa sốt mến Thiên Chúa dìu vào trong Luyện ngục, để tẩy sạch bất cứ bợn nhơ nào cần phải thanh tẩy, để khi qua khỏi đời này, bà có thể sẵn sàng diện kiến Thiên Chúa Kính Yêu của bà.

Bởi được dìm trong lửa sốt mến mà linh hồn bà thấu hiểu được tình trạng linh hồn của các tín hữu nơi Luyện ngục đang phải chịu thanh tẩy khỏi mọi tội nhơ và tì vết, mà khi còn ở thế gian họ chưa luyện sạch.

Và khi bà được dìm vào lửa thần thiêng nơi Luyện ngục thân thương này, thì kể như đã được kết hiệp với Chúa Tình Thương và thỏa lòng đền bồi hết thảy mọi tội đã phạm, bà cũng được phép thấu hiểu tình trạng của các linh hồn nơi luyện ngục, và hay biết được những tội họ liên lụy, bà kể như sau:"Theo như tôi hiểu, thì các linh hồn luyện ngục không thể chọn ở đó, nhưng khả dĩ họ được ở đó; vì đây là lệnh Chúa bắt phải đền bù cho xong phép công bằng.

Họ không thể than thân trách phận: 'tôi đã phạm tội như vầy và tôi ở đây thực đáng tội tôi;' họ cũng không thể than trách: 'giá mà tôi chịu hãm mình đền tội, thì giờ đây tôi đã được ở trên thiên đàng;' họ cũng không thể phân bì soi mói: 'linh hồn này được tha trước tôi;' hay 'tôi sẽ được tha trước họ.' Họ không còn ý niệm ghi nhớ về bản thân, dù tốt hay xấu, hoặc bất cứ điều gì khác, kẻo họ càng bị đau đớn hơn.

Họ hoan hỷ được ở trong nội vi của Chúa, và để Người thi hành mọi sự theo như ý Người muốn, mà trong cơn đại thống khổ họ không thể nào suy tưởng về mình được.

Họ chỉ còn thấy hiển hiện công việc của Thiên Chúa trọn lành, là dìu dắt những kẻ đáng thương đến với Người để họ nghiền ngẫm, họ không còn biết đến chuyện sướng khổ gì xảy ra nữa.

Liệu những linh hồn này có được thuần mến không nếu như họ có thể thấy biết chuyện vui buồn sướng khổ đó.

Họ không biết họ đang chịu cực hình vì tội của họ; đặng họ khỏi bị in trí điều trông thấy bởi sẽ có sự bất toàn trong đó kích động, mà biết đâu không thể không để lại hiện tội.Vào giây phút lâm chung rời khỏi đời này, họ mới biết vì sao họ vào luyện ngục, mà vả chăng họ chẳng hề biết vì sao, nếu không vậy thì họ vẫn còn ôm mối tình riêng tư ấy, mà ở đó không có chỗ.

Khi nào họ chính thức được sinh vào tình mến rồi, họ chẳng hề muốn rời xa khỏi nơi ấy vì bất cứ tỳ vết nào nữa, họ không còn ham muốn hay khao khát bất cứ điều gì hết ngoài tình mến thuần khiết cùng với ý chí trong sáng, và không có gì có thể tách rời họ ra khỏi đó.

Họ không còn phạm tội, mà cũng không lập được công đức gì để thoát khỏi nơi giam hãm.Phần Chú Thích🙁1).

Các tựa chương dẫn nhập chắc chắn không phải do Thánh Catarina viết, vì bà khó bề đề bạt mình như một vị thánh, các tựa chương 4, 11 và 15 cũng vậy.(2).

Nhất định từ "thánh - thánh thiện" và có lẽ hầu hết mọi đoạn nhập đề này, đều do tác giả nào đó viết tựa chương đã thêm vào.Sóng Biển Phỏng Dịch
 
Khảo Luận Về Luyện Ngục
Chương 2


Các linh hồn Luyện ngục hoan hỷ.

Các thánh được gia tăng mãi sự hưởng kiến Thiên Chúa ra sao.

Thực khó bề nói lên tâm trạng hân hoan này.

"Không có thứ bình an nào sánh bằng các linh hồn luyện ngục, ngoại trừ các thánh trên thiên đàng, và thứ bình an hạnh phúc Thiên Chúa rót vào các linh hồn này ngày càng gia tăng mãi, đồng thời tẩy trừ đi những gì còn vướng mắc.

Tội nhơ vướng tiếp tục bị [lửa sốt mến luyện ngục] thiêu đốt, để các linh hồn trong tình trạng trần trụi tự bản chất này tiếp tục được hiệp thông với Thiên Chúa.

Giống như một mặt bị che khuất chẳng thể nào tiếp nhận ánh mặt trời, không hề có bất cứ tỳ vết nào chiếu rọi, do vì mắc chướng ngại vật, thế thì, nếu lột bỏ vật cản đó đi, thì mặt bị che khuất sẽ dần dần lộ ra để tiếp cận ánh mặt trời và sẽ được ánh sáng Người phản chiếu mỗi ngày một hơn."

Cũng vậy vết nhơ tội lỗi, chính là thủ phạm che khuất linh hồn.

Bị lửa luyện ngục thiêu đốt khôn nguôi, và khi vết nhơ càng bị đốt tiêu tan đi, thì linh hồn ngày càng được Thiên Chúa là mặt trời chính ngọ xuyên thấu cho mỗi ngày nên hoàn thiện hơn.

Khi vết nhơ dần dần tiêu tan đi mất thì các linh hồn hoàn toàn trần trụi trống rỗng trước ánh sáng thần thiêng, hạnh phúc tăng trưởng và giảm bớt thời hạn đền tội kia đi cho tới khi hoàn tất xong thời gian đền tội.

Tuy thế sự đau đớn triền miên chẳng hề giảm bớt, cho dù thời gian có được giảm bớt, nhưng khi ý chí, được hiệp nhất với Thiên Chúa để được thuần mến, và để phụng mệnh thần thiêng của Người, thì những linh hồn này chẳng bao giờ còn cho những sự đau đớn của họ là đau đớn nữa."

Hay nói cách khác, kỳ thực ra họ chịu khổ hình cùng cực đến độ không có ngôn ngữ nào có thể mô tả mà cũng không có trí khôn nào có thể hiểu thấu, trừ phi được ban ơn đặc biệt như Thiên Chúa đã bảo chứng cho tôi, nhưng tôi cũng không có đủ khả năng để cắt nghĩa nổi.

Và thị kiến Thiên Chúa đã mạc khải cho tôi chẳng hề phai mờ khỏi ký ức.

Tôi sẽ lượng sức để mô tả lại khi có thể, và xin Thiên Chúa chúng ta sẽ đoái thương khai mở trí giới họ để có thể hiểu điều tôi mô tả.Sóng Biển Phỏng Dịch
 
Khảo Luận Về Luyện Ngục
Chương 3


Đại khổ hình nơi luyện ngục chính là sự cách biệt Thiên Chúa.

Luyện ngục ở đây khác hẳn hỏa ngục."

Mọi nguồn gốc đau khổ phát sinh từ một trong hai tội tổ tông hoặc hiện tội.

Thiên Chúa vốn tạo dựng nên linh hồn trong sáng, thơ ngây, giải thoát cho khỏi mọi tội nhơ, và cùng với sự chúc phúc chắc chắn thiên hướng về Người.

Trừ phi tội nguyên tổ hấp dẫn linh hồn, và cộng với hiện tội về sau, cả hai tội này âm thầm hút hồn văng xa hơn, rồi tội phạm dần dần tăng lên biệt ly Người mãi mãi bởi ngày càng thiếu bớt sự hiệp thông với Thiên Chúa."

Bởi lẽ chẳng có chi tốt lành ngoài việc cùng được thông phần với Thiên Chúa, Đấng thông chia phận Người với loài thụ tạo vô lý trí theo ý Người và thể theo đúng thánh chỉ của Người, và Người chẳng hề rút lại hay thu hồi chúng, nhưng đối với linh hồn có lý trí thì Người cho thông phần nhiều hay ít, còn tùy theo Người thấy nó dũ sạch tội cản nhiều hay ít, do đó, khi Người thấy linh hồn nào tái hoàn thơ ngây trong trắng như thuở đầu mới tạo thành, Người nhất định tăng phúc dồi dào, và đốt lên nơi kẻ ấy ngọn lửa sốt mến uy hùng và dũng mãnh, đến độ không thể chịu được nếu linh hồn thấy bất cứ vật cản nào làm bế tắc; và thấu thị rõ những vướng mắc này hơn là chịu khổ hình."

Vì khi các linh hồn luyện ngục được thanh luyện sạch khỏi tội mắc phạm, thì giữa họ và Thiên Chúa không còn mắc ngăn trở gì nữa ngoại trừ chỉ có khổ hình họ chịu, làm trì hoãn ước nguyện kiện toàn của họ.

Và họ thấy tội mắc phạm tác hại trầm trọng cỡ nào ngay cả khi nó rất nhẹ, lại là cớ cáo buộc phép công bằng soát giam họ, làm mồi lửa thiêu đốt họ dữ dằn, mà thứ lửa đó giống y chang như ở hỏa ngục.

Tuy thế họ không còn cảm thấy phạm tội nữa, còn đối với kẻ ác tâm thì tội đó là nguyên nhân kết án họ nơi hỏa ngục, những kẻ mà Thiên Chúa không cho thông phần trọn lành với Người, và vì thế họ sống trong sự tuyệt vọng cùng với một ý chí đối nghịch đời đời với ý ngay lành của Thiên ChúaSóng biển dịch
 
Khảo Luận Về Luyện Ngục
Chương 4


Tình trạng khác nhau giữa các linh hồn nơi luyện ngục và sa hỏa ngục.

Những hồi niệm của bà thánh về những ai bỏ bê ơn cứu rỗi của họ."

Điều hiển nhiên là hễ tâm ý con người nổi loạn, tức là đối nghịch với ý Thiên Chúa, từ đó cấu tạo thành tội, và hễ chừng nào con người còn ngỗ nghịch, thì chừng đó tội vẫn còn.

Vì thế, những ai, bị sa hỏa ngục, là những kẻ đã trải qua đời này cùng với sự ác tâm, nên tội của họ không được tha, mà họ cũng không chịu thay đổi, vì chẳng còn cách chi hoán đổi họ được nữa.

Khi chấm dứt cuộc đời này, linh hồn vĩnh viễn lưu lại thiện hay ác tùy theo họ quyết định tại đây.

Như có lời chép trong Sách Thánh: "Ta phải tìm ngươi ở đâu", đó là, vào giờ chết, hoặc là ngươi ở lì trong tội hoặc là ngươi phải quyết chí dốc lòng ăn năn chừa cải, "Ta sẽ thẩm xét ngươi vào giờ đó."

Và cuộc phán xét này không có kháng án [bởi đã hết giờ "tìm kiếm Chúa khi Người còn cho gặp", và hết cơ hội "kêu khấn Người, lúc Người còn ở gần bên" (Isaiah 55:6)], vì sau khi chết ý chí tự do sẽ chẳng thể nào tái hồi, nhưng lòng trí họ xác nhận biết tình trạng linh hồn sẽ đi đâu sau khi chết.

Các linh hồn bị sa hỏa ngục, vào giờ phút lâm chung lòng trí họ nhận thức rõ về tội, họ biết họ có tội và biết luôn cả hình phạt dành cho họ, và mặc dù hình phạt này không lớn lao như họ đáng bị phạt , nhưng đó lại là hình phạt đời đời - trầm luân hỏa ngục.

[Mặc dù hình phạt của nhiều linh hồn bị sa hỏa ngục không lớn lao như họ đáng bị phạt sa hỏa ngục, nhưng vì họ cứng lòng - ngoan cố không chịu ăn năn dốc lòng chừa bỏ tội lỗi vào giây phút hấp hối, như vậy tự họ chuốc lấy án phạt trầm luân đời đời.]Mặt khác, những ai ở luyện ngục, chỉ chịu cực hình thôi, vì tội của họ đã được xóa bỏ vào giờ chết, khi họ dốc lòng chê ghét tội cùng chừa cải ăn năn và phó dâng vào lòng thương xót Chúa vào lúc đó.

Và hình phạt này chấm dứt, khi đến thời hạn đền trả xong phép công bằng.

Ôi khổ hình chồng chất trên mọi khổ hình, và là đại cực hình bởi vì nơi con người đui mù của họ đâu có thèm lưu tâm tới!"

Cực hình bị phạt thực là vô hạn vô lường, bởi vì tình thương xót của Thiên Chúa trọn tốt trọn lành vẫn hằng chiếu tỏa ngay cả nơi hỏa ngục. [vì muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương xót (Tv 136) ...

Con đi đâu cho thoát thần trí Ngài, chốn ở đâu cho khuất khỏi Thánh Nhan?

Nếu con có được lên trời, thì cũng có Chúa đang ngự đó, nếu con có nằm dưới âm ty, thì ở đây vẫn gặp thấy Ngài...(Thánh Vịnh 138(139)] Những ai chết trong tội trọng thiệt vô công cùng khốn thay, vì thời gian phải chịu cực hình là vô hạn đời đời không dứt; trừ phi chỉ có tình thương xót của Thiên Chúa mới làm cho thời gian vô hạn lượng, và cường độ khổ hình nhẹ bớt.Ôi, tai hại thay dã tâm dính phạm tội!

Bởi khi đã phạm tội con người khó bề sám hối, và nếu không chịu ăn năn chừa tội họ sẽ bị tội trói buộc, hoặc cứ thế tái phạm vì bao lâu con người không chịu thay đổi, hoặc quyết tâm chừa tội, thì chừng nấy tội sinh sôi nảy nở.Phần Chú Thích:Những câu trích dẫn trong dấu ngoặc này [...], là do người dịch thêm vào.Sóng biển dịch
 
Khảo Luận Về Luyện Ngục
Chương 5


Nỗi Niềm An Vui nơi Luyện Ngục"Các linh hồn nơi luyện ngục hoàn toàn tùng phục theo thánh ý Chúa; cho nên, họ được tương thông với thiện tính trọn tốt trọn lành của Người, họ vui lòng với hết thảy những gì Người sắp đặt, và hoàn toàn được thanh luyện khỏi mọi tội lỗi.

Họ được tinh sạch khỏi mọi tội lỗi, vì khi còn ở đời này họ đã thực lòng ăn năn xưng thú cùng dốc lòng chừa cải và chê ghét tội, và vì thế Chúa ân xá tha tội nợ cho họ, như vậy họ chỉ còn lại những tội vạ nhỏ mọn thôi, và những tội vạ cỏn con này mới phải bị lửa thiêu đốt.

Vì lửa thiêu đốt đó giải thoát họ khỏi mọi bợn nhơ và cho họ được kết hiệp với Thánh Ý Chúa, và được diện kiến Chúa tỏ tường chiếu theo mức độ sáng láng Người cho phép họ, và họ mới thấu hiểu được Thiên Chúa tốt lành thiện hảo dường bao đối với hết thảy mọi linh hồn Người đã tác tạo.

Hơn nữa, những linh hồn này đạt tới sự thuần phục đến độ hiệp nhất với Chúa, và có mãnh lực quy hướng về Người, bởi lẽ giữa Người và linh hồn tự động cuốn hút nhau, đến độ chẳng có sự so sánh hay ví dụ nào có thể minh họa cho thấu và làm sáng tỏ những điều mà tâm thần tôi đã lãnh hội.

Tuy thế, tôi sẽ ráng tận dụng những sự gì tâm trí bộc phát cho tôi hiểu để đưa ra sánh ví.Sóng biển dịch
 
Khảo Luận Về Luyện Ngục
Chương 6


Biết lấy chi sánh ví cùng diễn tả như thế nào đây về đại cực hình của các đẳng linh hồn sốt mến luyện ngục đói khát mong hưởng kiến Thiên Chúa."

Giả như cả thế gian chúng ta chỉ có mỗi một ổ bánh để mọi loài thọ tạo cầm hơi cho đỡ đói, và thế là khi vừa chợt nhìn thấy bánh thôi cũng đủ làm chúng mãn nguyện rồi.Con người hiện tại cũng thế, lúc còn khỏe mạnh, thì còn có sức để ăn, nhưng nếu giả như chúng ta bắt họ phải nhịn đói và mặc dù họ chẳng chết chóc mà cũng chưa mất hết sức, nhưng cơn đói hành hạ họ ngày càng trầm trọng thấy rõ.Lâm vào cảnh này, họ chỉ còn biết có bánh mới có thể cứu họ khỏi đói, và nếu như không có bánh họ phải bị đói lả, và họ không thể nào chịu đựng nổi cái đói cồn cào, ngày một tăng trong khi bánh đó cứ cao chạy xa bay mất hút khỏi tầm với của họ; thế nhưng họ biết chắc sẽ chẳng bao giờ với thấy được, vì ngục hình của họ kể như đã được hoàn thành như ngục hình của những linh hồn bị kết án, là những kẻ chết đói, đuổi theo Thiên Chúa, nhưng mãi mãi vô vọng chẳng được chiêm ngưỡng bánh hằng sống nữa.Nhưng các linh hồn luyện ngục thì biết chắc họ còn có hy vọng được chiêm ngưỡng Người và được trọn lòng no thỏa; và vì thế họ chịu đựng được hết thảy mọi đói khát và mọi khổ hình cho tới khi họ được tiến vào chiếm hữu bánh trường sinh này, là Chúa Giêsu Kitô, Chúa Kính Yêu, là Thiên Chúa Thật, và là Cứu Chúa của chúng ta.Sóng biển dịch
 
Khảo Luận Về Luyện Ngục
Chương 7


Tuyệt diệu thay Thiên Chúa khôn ngoan khi sáng tạo ra luyện ngục và hỏa ngục."

Thần khí khi đã được trong sạch thì không tìm đâu ra chỗ nghỉ ngơi ngoài Thiên Chúa, xưa kia từng tác tạo nó, thế nhưng đối với linh hồn sa phạm tội thì chẳng tìm đâu ra chỗ nghỉ ngơi ngoại trừ chỉ có ở dưới hỏa ngục, họ bị kết liễu ở đó, là do bởi tội của họ mà ra.

Cho nên, nếu như linh hồn nào chết trong tội trọng, thì ngay vào lúc linh hồn vừa lìa xác, liền tự động tiến thẳng vào nơi đã định, chẳng cần ai dẫn dắt vì đã có tội của họ dắt đi rồi.

Còn nếu linh hồn nào lúc lìa đời mà bất phục - không chịu vâng lệnh thi hành công lý của Chúa, thì sẽ thấy họ bị đọa đày dưới tầng hỏa ngục sâu hơn, kể như họ đã bị loại ra khỏi nội vi của Chúa, mà chỉ có ở trong ấy họ mới luôn luôn tìm thấy tình thương xót của Chúa can ngăn mọi hình phạt cùng cực xứng với linh hồn họ.

Do đó, tìm chỗ nào đâu, không có hang hốc hầm hố lỗ kẹt nào hạp khớp với tội của họ hết, mà khổ hình nào của họ cũng đâu có nhẹ, họ chỉ còn cách đành buông rơi mình vào nơi đã được chỉ định vừa khít với tội của họ thôi.

"Luyện ngục thực ra cũng thế: khi linh hồn, vừa lìa xác, cũng thấy họ bị mắc ngăn trở hiệp nhất với Chúa như vậy, khi khám phá ra họ vẫn còn dơ bẩn chưa được trong sạch như lúc họ được tạo dựng và họ tỉnh ngộ ra chỉ có luyện ngục mới có thể giúp họ trừ khử hết mọi vi trùng tội vạ, và họ mau mắn tự giác buông mình vào đó.

Còn nếu họ không chịu tìm chỗ để thanh tẩy như đã được định sẵn, thì ngay lúc ấy họ đã tự tạo ra cho họ một ngục hình còn tệ hơn cả luyện ngục nữa, bởi lẽ mắc phạm này cản trở họ tiến đến cùng đích, là Thiên Chúa; và tắc nghẽn này ví như thể linh hồn mắc bệnh trầm trọng, vì nhớ nhung đói khát Chúa mà không sao đến gần với Người được, đến độ coi luyện hình cứ như không - chẳng ăn thua gì so với nỗi đau thiếu Chúa.

Luyện ngục mà tôi nói đó thực sự, giống y chang như hỏa ngục vậy; tuy thế, nó chẳng là gì so với linh hồn bị cực hình thiếu mất Thiên Chúa.

Sóng biển dịch
 
Khảo Luận Về Luyện Ngục
Chương 8


Luyện ngục quả thực cần thiết.

Khí sắc luyện ngục khủng khiếp dường bao"Tôi xin nói thêm nữa là: khi tôi ngắm nhìn Thiên Chúa tít tận đằng xa thì tôi càng bấn loạn lo âu, tôi không thấy có cổng thiên đàng, nhưng Người chính là cổng để vào.

Bởi vì Thiên Chúa chính là mọi nguồn mạch thương xót, và Người luôn mở rộng vòng tay để đón nhận chúng ta vào chung hưởng vinh quang của Người.

Nhưng khi tôi thấy Chúa thực là tinh tuyền - Người tinh tuyền sáng láng hơn bất cứ gì mà tôi có thể tưởng tượng ra được - đến độ linh hồn tôi - bủn rủn vì thấy mình đầy những sự bất toàn, thà tôi bị đày xuống trăm ngàn tầng hỏa ngục còn hơn là xuất đầu, diện kiến tôn nhan Chúa Uy Linh, vì tôi quá dơ bẩn.

Lúc ấy, linh hồn mới hiểu rằng, luyện ngục được ban ra cốt ý là để cho họ thanh tẩy những tì vết dơ bẩn, họ ném mình vào đấy, và khám phá ra ở đấy nguồn thương xót lớn lao, sẽ tẩy họ sạch hết tội nhơ.

"Luyện ngục thực rùng rợn khổ sầu khủng khiếp, đến độ không có tâm trí nào có thể thấu hiểu nổi mà cũng chẳng có miệng lưỡi hay ngôn ngữ nào có thể mô tả được.

Tôi chỉ thấy khổ hình ở đó đều giống như đại cực hình của những kẻ sa hỏa ngục vậy; và tôi còn thấy dẫu linh hồn, chỉ vướng vào một lỗi bất toàn nhỏ nhoi thôi, đều phải đền trả phép công bằng qua trạm luyện ngục thương xót này, như tôi đã nói, đau khổ luyện hình có xá kể chi, so với nhơ vết li ti nghẹt tắc mối yêu đương của họ.

Và tôi hiểu ra khổ hình lớn lao nhất của các đẳng linh hồn luyện ngục là để họ soi rọi rà soát lại bản thân, nghiệm xét xem những điều phản nghịch cùng Thiên Chúa, và họ khám phá ra rằng, sự trọn lành của Người còn cao trọng hơn bất cứ cực hình nào họ chịu nơi luyện ngục.

Và do vì, họ được sinh vào tình trạng ân sủng, họ mới thấy chân lý thực và mức độ lỗi phạm trì hoãn họ tiến đến gần Thiên Chúa.

Sóng biển dịch
 
Khảo Luận Về Luyện Ngục
Chương 9


Các đẳng luyện ngục với Chúa đều lưu tâm lẫn nhau như thế nào.

Bà thánh thú thực là không biết bới tìm đâu ra ngôn từ để diễn tả những sự này."

Hết thảy những gì hiển hiện rành rành trong ký ức tôi, tôi đều có thể hiểu được hết ngay ở đời này, cực kỳ vĩ đại vô cùng so với những gì tôi đã tâm sự, hết thảy mọi độ sáng kiến tầm cỡ, từng lời, từng tiếng, từng âm thanh, từng trí năng, mọi sự thực và mọi công lý trên thế gian, đều coi như giả tạo và hư vô, tôi thấy hổ thẹn và vô dụng quá, vì không biết bới tìm đâu ra ngôn ngữ để mà mô tả."

Tôi thấy như thể có một quy luật cao siêu giữa Thiên Chúa và linh hồn, khi nào Người thấy họ trong sáng như thuở đầu tạo dựng, và nếu họ không mắc tội trọng, thì Người cho họ cháy lửa yêu mến đến độ có thể chết đi được.

Người biến đổi họ nên giống như Người, và họ chỉ còn biết có Người thôi, ngoài Người ra họ không còn biết gì hết; và Người cứ thế cuốn hút họ đến với Người, Người đốt lửa sốt mến trong họ, và chẳng hề xa rời họ nữa cho tới khi Người dắt họ về nơi xuất sứ trước kia, đó là, trở về thực trạng vẹn tuyền như xưa họ được tạo dựng."

Khi linh hồn chìm vào lửa sốt mến cũng là lúc họ được mất hút vào Đấng Chí Thánh dịu ngọt và là Chúa của họ, lửa sốt mến làm họ rực rỡ và hòa tan trong tình yêu Chúa.

Lúc chìm trong ánh sáng thần thiêng ấy linh hồn mới nghiệm thấy Chúa là thể nào, Người hết tình yêu thương chăm sóc và không ngớt lo liệu, cuốn hút họ cho tới cuối cuộc hoàn thiện, và họ được hưởng nhờ duy chỉ có mối tình yêu thanh khiết ấy của Người.

Họ cũng nghiệm thấy tội mắc phạm làm nghẹt bít linh hồn, không thể thoát chảy theo cùng Chúa, nghĩa là, linh hồn không thể lóe sáng để Người có thể thâu tóm cùng thu hút họ vỡ tan trong Người.

Hơn nữa, họ nhận thức được sự bất hạnh cùng cực ấy, cách ly họ ra khỏi dòng chiêm ngưỡng ánh sáng Thiên Chúa, cộng thêm thiên hướng linh hồn cháy khát mong được toàn xá sớm để được hủy mình hòa nhập cùng lửa sốt mến ấy.

Tôi xin lập lại, thực tình mà nói tất cả những sự cháy khát này chính là nguyên nhân làm cho các đẳng luyện ngục chịu khổ hình, nhưng họ không cho đau khổ họ chịu như là cực hình (tưởng chừng tàn bạo đâu), mà họ coi sự phản nghịch của họ mới là tệ bạc hơn thứ cực hình họ chịu khi đã nghiệm ra thánh ý Chúa nơi họ, Đấng họ thấy đang cháy khát vì họ với mối tình yêu thương nồng cháy và tinh tuyền."

Mối tình yêu thương này, cùng họ hiệp lưu, cuốn hút lấy nhau không ngừng, y như thể không có gì khác để làm vậy; và khi linh hồn chiêm ngắm điều này, thì dẫu cho khổ hình luyện ngục có cực mấy đi nữa họ càng lao mình vào đó ngay để mau chóng được đốt tẩy sạch, đặng mau về hoan hưởng mối tình yêu thương giữa họ với Chúa.

Sóng biển dịch
 
Khảo Luận Về Luyện Ngục
Chương 10


Thiên Chúa dùng luyện ngục để hoàn tất cuộc thanh tẩy linh hồn như thế nào.

Linh hồn tinh khiết cực độ nếu như họ lưu lại nơi ấy đến sau khi thanh tẩy xong, họ sẽ không còn bị đau khổ nữa."

Tôi thấy từ lò lửa yêu mến Thiên Chúa phát ra tia lửa giống như ngọn lửa đèn cày/ đèn dầu đang hỏa thiêu linh hồn; và ngọn lửa hừng hực điên cuồng dường như phải thiêu hủy cả hồn lẫn xác, nếu có thể được. và ngọn lửa này có đôi nhiệm vụ là; thanh tẩy và thiêu hủy."

Giống như vàng được tôi luyện trong lò: càng nung càng chảy thì càng trở thành vàng nguyên chất; càng tiếp tuc nung đốt cho tan chảy thì càng thiêu hủy mọi cặn chất bất toàn đi.

Lửa này lây lan trên hết mọi sự vật.

Tuy nhiên, linh hồn thuộc về Chúa không thể nào bị tiêu tan, nhưng cặn chất tội vạ tự trong linh hồn họ thì bị, và càng tiến tới độ cuối chặng thanh tẩy, thì họ càng được hoàn thiện đến độ hủy mình đi (chết đi cho chính mình), cho tới khi nào linh hồn được hoàn tuyền trong Chúa."

Khi nào cặn vàng biến chất [lột xác] thành vàng ròng nguyên chất 24 cara rồi, thì không bị nung trong lửa nữa, tuy không những thành vàng nguyên chất, mà ngay cả cặn vàng cũng bị đốt sạch hết trơn luôn.

Thế thì cặn chất tội vạ cũng bị nung đốt cùng với lửa thần thiêng nơi linh hồn như vậy.

Thiên Chúa vẫn lưu giữ họ trong lửa này cho tới khi đốt sạch hết mọi nhơ vết bất toàn, rồi mới đem linh hồn vào nơi hoàn thiện cao nhất tùy theo khả năng trọn lành của từng linh hồn ấy.

Và khi nung đốt này hoàn tất, linh hồn được hoàn toàn an nghỉ trong Chúa.

Không còn thứ gì tồn tại trong linh hồn hết, và họ sống trong Chúa trọn vẹn.

Khi Người dẫn đưa họ về với Người để tẩy sạch họ, họ không còn có thể tiêu tan, vì không còn lại gì để có thể nung đốt nữa.

Vì thế vào lúc hoàn tuyền linh hồn buộc phải quay trở lại gần lửa mà họ không còn cảm thấy đau đớn nữa, vì linh hồn đã trở thành lửa sốt mến Thiên Chúa, trường hằng và bất biến loạn.Sóng biển dịch
 
Khảo Luận Về Luyện Ngục
Chương 11


Các đẳng linh hồn luyện ngục khao khát được thanh tẩy khỏi mọi tội nhơ.

Sự khôn ngoan của Thiên Chúa phủ lấp họ khỏi mọi khiếm khuyết."

Ngay vào lúc linh hồn được tạo dựng, Thiên Chúa đều phú ban cho họ mọi phương tiện nhằm đạt tới đời hoàn thiện tùy theo bản ngã tự nhiên, cốt để phù hợp với Ý Chúa và để giữ gìn họ khỏi bị lây nhiễm bất cứ tỳ vết nào; nhưng con người đã bị tội nguyên tổ gián tiếp vấy bẩn làm mất hết tặng sủng và ngay cả đời họ nữa.

Cho nên, nếu không có Thiên Chúa phù giúp họ chẳng thể nào được tái sinh, vì thậm chí sau khi được rửa tội [mặc dù linh hồn được tái sinh ơn thánh sủng, cho nối lại tình xưa với Chúa nhưng tội nguyên tổ vẫn còn, rồi cộng thêm với hiện tội họ phạm sau khi rửa tội nữa, thành ra] linh hồn vẫn còn dính dáng đến sự dữ, nếu họ không chịu đuổi chống nó, sẽ tạo dịp cho họ phạm tội trọng, do đó họ bị chết lần nữa.

"Thiên Chúa lại phục hồi biệt sủng cho họ một lần nữa; thế nhưng, họ cứ mải mê bôi trét tội cho linh hồn nhem nhuốc lọ lem thêm, vì vậy để tái tạo lại linh hồn thuở xưa vô tội ấy - tái tạo lại thuở ban đầu trong trắng ấy, thì như tôi đã mô tả mọi tác động này của Chúa thực là cần thiết, còn nếu không thì linh hồn chẳng hề được phục hồi.

Khi linh hồn quay trở lại với đường dẫn đến bậc hoàn thiện ban đầu, linh hồn bùng cháy lửa khao khát được biến đổi trong Chúa, mà trong lửa khao khát ấy linh hồn thấy được luyện ngục của họ.

Thực ra, không phải linh hồn thấy được luyện ngục của họ kiểu vậy đâu, nhưng vì linh hồn cháy khát Thiên Chúa, cho nên lửa khao khát này đã bốc cháy linh hồn đến độ biến thành lửa luyện hình cho họ.

"Tác động mến yêu cuối cùng này duy chỉ có mình Thiên Chúa hoàn tất, không có sự trợ giúp nào của con người.

Tác động mến yêu truy sát rất nhiều khiếm khuyết bất toàn chui rúc/ẩn nấp trong linh hồn, mà chỉ mới thoạt nhìn thấy chúng hiện hữu thôi, cũng đủ làm cho linh hồn chết khiếp rơi vào tuyệt vọng.

Tuy thế, tác động mến yêu cuối cùng này, sẽ thiêu đốt hết thảy bọn chúng, và khi mọi bất toàn bị đốt tiêu tan đi rồi, Thiên Chúa mới chỉ cho linh hồn thấy biết chúng, để linh hồn hiểu được chính Thiên Chúa đã tác động họ bốc cháy thành ngọn lửa sốt mến đốt tiêu tan đi hết bất toàn của họ, để họ được tái hoàn trong sáng như xưa.Sóng biển dịch
 
Khảo Luận Về Luyện Ngục
Chương 12


Đau khổ hòa lẫn vui mừng ở luyện ngục thế nào "Những gì mà thiên hạ cho là hoàn hảo công chính, thì dưới nhãn quan Thiên Chúa đều là khiếm khuyết.

Đối với hết mọi công trình của con người, coi có vẻ hoàn chỉnh không chê vào đâu được, thì xin nhớ cho, trí khôn và sự hiểu biết của họ, đều chỉ là tên đội đồ hư hỏng vứt đi, nếu như họ không quy chúng hướng về Thiên chúa.

Vì chưng, muốn để cho những công trình của chúng ta trở nên hoàn hảo thì chính chúng ta cần phải luyện rèn - mài - gọt dũa nó chứ không phải nó rèn chúng ta.

Chính Thiên Chúa mới là nguồn động lực thúc đẩy trong công việc - trong lao tác, chứ không phải là con người."

Những công trình này, duy chỉ có mình Thiên Chúa tác động vào linh hồn họ, đều là những tác hành tình yêu đơn phương và tinh tuyền sau hết của Người, chứ không phải do công đức của chúng ta lập được, mối tình tinh tuyền này như thể hỏa hoạn bén cháy linh hồn ngùn ngụt mà bị thân xác bó bọc lấy như lửa nhốt trong lò vậy, hoặc giống như nhốt bỏ ai vào hỏa lò nung cho tới chết, chẳng được nghỉ ngơi.

Tình yêu Thiên Chúa ban cho linh hồn quả thực là đầy ứ, như tôi thấy, đó là một thứ bình an ngây ngất tột cùng khôn tả xiết; song, sự bình an hạnh phúc này không có trong chương trình tiêu giảm bớt khổ hình của họ, nói đúng hơn, đó là thứ tình yêu mà tự họ làm trì hoãn mất cơ hội, và là thứ tình thương yêu tột đỉnh hoàn thiện tương xứng với tình yêu lúc ban đầu Thiên Chúa tác tạo họ."

Vì vậy các đẳng luyện ngục rất vui mừng hiệp cùng với cực hình đau đớn; nhưng không ai mắc ngăn trở ai hết.

Sóng biển dịch
 
Khảo Luận Về Luyện Ngục
Chương 13


Các đẳng luyện ngục không còn ở trong tình trạng lập công đức nữa.

Họ mỏi mòn trông cậy vào những kinh nguyện và lễ dâng cầu xin cho họ trên dương thế này biết bao."

Nếu như các đẳng luyện ngục có thể tẩy mình bằng cách ăn năn tội, thì tội vạ của họ lập tức bị hủy bỏ ngay, như vậy sự hối cải ấy sẽ làm nguồn động lực thúc đẩy họ ra đầu thú tội của họ vì họ thấu thị rõ hết sức độ bế tắc ngăn cản họ đến với Chúa, là tình yêu và là cùng đích của họ."

Dường như, các linh hồn này biết chắc chắn là không có một đồng xu tội vạ cuối cùng nào họ nợ được tha cả.

Đây là lệnh công lý của Chúa; vì ý Chúa muốn thế.

Nhưng, mặt khác, những linh hồn này không thể nào bị tách rời khỏi Chúa nữa, và không những họ không thể hay biết mà cũng không còn ham muốn bất cứ sự gì ngoài ý Chúa nữa và chấp hành công lý Người.

"Và bất cứ của dâng nào mà người dương thế có ý xin cho họ, họ không thể lưu nhận được ngay, nếu của dâng ấy chưa đặt lên bàn cân công lý Chúa xét cứu cho theo như ý Người muốn, họ phó thác hết mọi sự để tùy Người định đoạt, Người thí Mạng Mình đền trả cũng chính là Đấng trọn tốt trọn lành vô cùng.

Liệu họ có lưu tâm gì đến những của dâng này ngoài ý Chúa cứu xét, nếu để ý đến việc này thì họ đã tự ý quay về với cái tôi cũ, tự nhốt họ xa khuất ra khỏi nhãn ý Chúa, và của dâng ấy sẽ biến thành hỏa ngục cho họ.

Bởi ["lúc trời sáng" -khi sống] họ cứ tỉnh bơ ì ra đấy không động lòng trắc ẩn với bất cứ gì Chúa trao gởi họ, dù vui buồn sướng khổ, mà cả họ cũng chẳng màng trở về với chính mình nữa.

Sóng biển dịch
 
Khảo Luận Về Luyện Ngục
Chương 14


Các đẳng luyện ngục tùng phục ý Chúa

"Họ chỉ muốn ẩn mình đi để được biến đổi trong Chúa, để họ làm đẹp lòng Người mọi đàng.

Và nếu như linh hồn, chỉ còn vương chút xíu tội mọn li ti cỏn con thôi, là họ cảm thấy vui sướng vì sắp được hưởng kiến Chúa, khiến họ càng quằn quại, và càng chịu cực hình đau đớn, hơn cả luyện ngục của chính họ nữa.

Mà chính Thiên Chúa, lại là Đấng trọn tốt trọn lành tinh tuyền và là Đấng thẩm phán chí tôn, vậy liệu trước tôn nhan Chúa, họ có thể nào đứng vững và chịu nổi khi chưa trọn vẹn đền trả xong (bao lâu cuộc thanh tẩy vẫn chưa hoàn tất), và thà linh hồn để mình bị đày xuống vực thẳm hỏa ngục còn hơn là diện kiến tôn nhan Người vì vẫn còn dơ bẩn."

Sóng biển dịch
 
Khảo Luận Về Luyện Ngục
Chương 15


Các đẳng luyện ngục cảnh báo và khiển trách người dương thếVà hơn nữa linh hồn diễm phúc (3) này, được ánh quang Thiên Chúa soi chiếu, đã phải thốt lên: "Phải chi tôi có thể gào khóc rống lên thực thảm thiết để cảnh tỉnh hết thảy mọi người khiếp sợ cùng, và nhắn nhủ với họ: ôi, bất hạnh cùng khốn thay người ơi!

Cớ sao các người để thế gian này làm đui mù đến thế, các người sẽ thấy biết điều ấy vào giờ chết, sao chẳng lo chuẩn bị cho nhu cầu tối ư cần thiết để mai sau đến lượt các người?"

Quý vị lẩn chốn khỏi trông cậy vào lòng thương xót Chúa, mà quý vị không ngừng suy tôn ư, quý vị không thấy là đang chống trọi với Đấng trọn tốt trọn lành sẽ kết án quý vị sao.

Người trọn lành đến độ buộc quý vị phải lệ thuộc ý Người, quý vị đừng nhụt chí mất kiên nhẫn.

Vì đức công chính của Người chẳng bao giờ cạn kiệt, mà quý vị cần phải có để thỏa lấp các thứ nhu cầu cần thiết.

"Có ai thực sự dốc lòng không khi nói :'tôi sẽ đi xưng tội để được hưởng ơn đại toàn xá và như vậy tôi sẽ được cứu.' Xin ghi nhớ cho nếu ai xưng tội nên và hết lòng ăn năn chừa tội thì hội đủ điều kiện để được hưởng một ơn đại toàn xá không dễ gì chiếm được.

Quý vị biết không hầu như các đẳng quý vị chẳng thèm đếm xỉa gì đến, quý vị sẽ phải run sợ và chắc chắn sẽ bị thua thiệt hơn là lời lãi nếu không nhận lãnh ơn đại toàn xá.Phần Chú Thích🙁3) câu này cũng vậy, xin xem kết chú ở chương 1.Sóng biển dịch
 
Khảo Luận Về Luyện Ngục
Chương 16


Các đẳng cho biết khổ hình đau đớn luyện ngục không ngăn cản được niềm an vui của họ."

Tôi thấy các đẳng luyện ngục để ý đến hai tác động.

Tác động thứ nhất đó là tình thương xót của Thiên Chúa; trong lúc họ tự nguyện chịu đựng khổ hình, họ nhận thức thấy Thiên Chúa quả thực rất thiện hảo trọn tốt trọn lành đối với họ vô cùng, họ tra xét thấy họ đáng được những gì và tội của họ phạm trầm trọng cỡ nào ngay trước mắt Người.

Vì chưng nếu không có phép công bình cùng với lòng thương xót trọn tốt trọn lành của Người (đền trả cùng với bửu huyết Chúa Giêsu Kitô), thì cho dù linh hồn chỉ phạm một lỗi thôi cũng đáng bị đày xuống trăm ngàn tầng hỏa ngục.

Cho nên, họ sẵn lòng vui chịu cực hình đau đớn như thế để chí ít ra họ được vơi bớt đau khổ, vì họ nhận biết phải đền trả phép công bằng thế nào cho xứng đáng.

Họ không còn cưỡng chống lại ý Chúa nữa nếu như họ đã tiến bước vào đời sống vĩnh cửu.

"Tác động thứ hai đó là họ vui sướng chiêm nghiệm tình thương xót hải hà và tình yêu thương bao la của Chúa đã an bài trong hết mọi sự đều liên quan đến họ.

Thiên Chúa lập tức đóng ấn hai sự này vào tâm trí họ, và vì họ đang được hội nhập vào đời sống ân sủng nên họ thấu hiểu hết những sự này cũng như thấu hiểu ân sủng họ đang lĩnh hội, tùy theo khả năng hấp thụ của từng người.

Do đó họ nghiệm thấy rất sung sướng và không hề sa ngã nữa mà họ không ngừng thăng tiến đến gần Chúa hơn.

Họ thấy biết hết mọi sự, không phải tự họ biết mà cũng không phải chính họ thấy, nhưng vì họ đang được hội nhập vào Chúa, Đấng mà họ chết mê trổi hơn cả khổ hình của họ nữa.

Mặc dù chỉ thoáng thấy thôi là họ cảm nhận được Chúa trỗi vượt trên hết mọi khổ ải hay mọi hoan hỷ nào họ nhận thức được.

Tuy họ được vui sướng trong Chúa nhưng không có nghĩa là họ được vơi giảm bớt khổ hình đau đớn.

Sóng biển dịch
 
Khảo Luận Về Luyện Ngục
Chương 17- Hết


Bà thánh lấy kinh nghiệm chính linh hồn bà để kết luận mọi điều bà đã kể về các đẳng luyện ngục"Tiến trình thanh luyện mà tôi thấy các đẳng luyện ngục phải chịu, tôi thấy thể hiện ngay ở trong tôi, mà tôi đã kinh nghiệm suốt hai năm qua.

Càng ngày tôi càng thấy nó hiển hiện rõ hơn.

Linh hồn tôi trú ngụ trong thân xác này mà như đang ở trong luyện ngục giống như luyện ngục thực sự vậy, chỉ khác là linh hồn tôi phải chịu đựng quá nhiều khổ hình như thể xác có thể cam chịu mà không chết, nhưng nó cứ thế gia tăng mãi cho tới chết."

Tôi thấy thần trí tôi lạnh nhạt với hết mọi sự không còn tha thiết gì nữa, ngay cả với đời sống thiêng liêng, để có thể giúp nuôi dưỡng tôi có đủ nghị lực, tươi vui hớn hở hoặc được an ủi.

Trí khôn, lý chí, sự hiểu biết, hay ký ức tôi cũng chẳng còn hơi sức hứng thú với bất cứ sự gì tạm bợ, trần tục hay thiêng thánh nữa, tôi có thể nói là duy chỉ có một chuyện lớn lao nhất làm khuây khỏa lòng tôi hơn những thứ đó.

"Thâm tâm tôi thấy mình bị tứ bề địch vây.

Tất cả những gì là tinh thần hoặc cơ thể sống động tươi tỉnh khỏe mạnh của tôi bỗng dần dần bị lấy đi hết, và tựa như chúng đã bị chết hết rồi vậy, mà tôi biết chúng lại là mọi nguồn an ủi vỗ về và hỗ trợ tôi.

Chưa hết đâu, ngay khi chúng bị linh tính phát hiện thì hóa ra lại thực đáng ghét và nhạt nhẽo vô vị; rồi biến mất không bao giờ dám bén mạng tới nữa và tôi cũng chẳng bận tâm đối phó chúng nữa.

Khả dĩ xảy ra sự việc này là vì bản tính tâm linh luôn cố gắng để giải thoát bản ngã loại bỏ hết mọi chướng ngại/vướng mắc để được hoàn thiện, và do đó kiên quyết chẳng thà chết còn hơn là bị sa chước mưu mô cám dỗ của nó.

Nó cứ đằng đẵng bám dai [như đỉa], cho nên, để đào thải hết mọi thứ mà thâm tâm người ta may chăng có còn dung dưỡng, để rồi ra sức bảo toàn nó, không để cho bất cứ sự bất toàn nhỏ mọn nào có thể len lỏi đột nhập vào mà không bị phát hiện và trừ khử tống khứ ngay lập tức."

Đối với người hời hợt, thì họ vịn cớ là tinh thần ấy chết ngộp không phù hợp với họ, và không có một tiện nghi nào ở trần thế có thể đáp ứng nổi theo mức độ con người họ.

Họ không còn niềm an ủi nào hết ngoại trừ Thiên Chúa, cùng với tình yêu và lòng thương xót tuyệt vời của Người hoàn tất công việc này để thực thi công lý Người.

Tôi nhận thức thấu hết mọi điều này, và nó làm tôi rất thỏa đáng và bình an; nhưng sự no thỏa này không có nghĩa làm tiêu giảm bớt ngột ngạt hay đau khổ của tôi.

Dẫu vậy, khổ hình tôi chịu có lẽ còn lớn lao hơn cả thế nữa, đến độ lay động tôi trật khỏi quỹ lệnh của Thiên Chúa, hoặc giam hãm tôi, hoặc ưa bỏ tôi mặc kệ đó cho tới khi nào vừa lòng Chúa mới thôi, cũng chẳng phải tôi đã trải qua bất cứ khốn quẫn lớn lao nào cho bằng được trốn thoát khỏi thánh lệnh của Thiên Chúa, ngập lút tình thương xót và tràn đầy công minh như tôi thấy đến thế."

Tôi thấu thị những sự việc này hết sức rõ ràng, nhưng thiếu ngôn ngữ để diễn tả cho chính xác theo ý muốn.

Vì thế cho nên tôi mới nói, những gì diễn tả đều do nội tâm tôi tự bộc phát.

Nhà tù giam hãm tôi chính là thế gian; là các mối ràng buộc, là thể xác của tôi; linh hồn tôi, được ân sủng chiếu sáng, và tôi mới thấu hiểu được khổ hình làm mắc ngăn trở cùng đích của họ là thể nào, và sở dĩ các đẳng rất khốn cực là vì các đẳng rất yếu hèn.

Do bởi ân sủng của Thiên Chúa, các đẳng được ban cho một phẩm giá xứng đáng nào đó để trở nên đồng hình dạng với Người, không những thế, Người còn cho họ cùng thông phần trọn lành để được nên một với Người.

Và khi không thể cam chịu được bất cứ hy sinh nào vì Chúa, thì họ cũng được thông công với các linh hồn lành thánh là những vị đang được kề cận Người.

Họ càng tiếp cận Người thì càng được thông phần hoàn thiện cùng với Người ngày một hơn.

"Do đó, bất kỳ sự trì hoãn nào, đều là nguyên nhân làm cho linh hồn quằn quại khôn xiết đến độ không thể chịu nổi.

Sự trì hoãn và cực hình đau đớn khống chế hết toàn bộ những hành động tự bản nhiên của các đẳng, và cả những gì do ân sủng mạc khải cho họ; và thay vì chiếm hữu được hết những gì lẽ ra nhận được, thì lại bị tước mất hết họ thấy không còn đủ sức để có thể thâu tóm lấy những ân sủng ấy nữa, cực hình của các đẳng thực tương xứng với lòng khát khao Thiên Chúa của họ, hay nói cách khác, họ chịu cùng cực đau đớn nhiều hay ít còn tùy vào mức độ họ khao khát kính mến Thiên Chúa nhiều hay ít.

Các đẳng càng nhận biết Chúa thêm hoàn hảo bao nhiêu, thì càng bốc lửa sốt mến Người và bớt phạm tội bấy nhiêu.

Những vướng mắc/chướng ngại nào làm nghẹt bít các đẳng với Chúa thì càng trở nên thực vô cùng khủng khiếp đối với họ, bởi vì các đẳng hoàn toàn thuần phục Người trên hết mọi sự, và không có ai trong số họ bỏ qua việc nhận biết Người như Người đáng được.

"Những ai thà chịu chết còn hơn xúc phạm đến Chúa sẽ không phải bị nếm án chết, nhưng họ được Thiên Chúa quang chiếu ánh sáng để lòng sốt sắng của họ được vinh danh Chúa cao cả hơn là suốt đời thích vinh danh (cái xác chết của) họ, để linh hồn họ nhận biết thánh ý Chúa, vẫn cao trọng hơn mọi thứ thống khổ bề ngoài hay nội tâm bên trong, dù khủng khiếp đến đâu; vì đây là công việc của Thiên Chúa, Đấng trỗi vượt trên hết mọi cảm giác hay bất kể thứ gì khác mà ai nấy có thể hiểu biết hoặc tưởng tượng ra được.

Hơn nữa một khi Thiên Chúa giữ cho linh hồn nào tan biến trong Người và ở trong uy linh Người, dù chỉ ở bậc thấp kém thôi, thì các đẳng cũng không còn vương vấn với bất kể thứ gì bề ngoài không quan trọng nữa.

Tất cả những gì các đẳng sở hữu đều bị mất hút trong Người, chẳng còn được thấy biết hay nhắc tới nữa, họ cũng không còn ý thức được bất cứ sự thiệt hại hay cực hình thống khổ nào, mà trước đây tôi đã có nói đó là họ đã thấy biết hết mọi sự ngay vào phút lâm chung qua khỏi đời này.

Sau hết, để kết luận tất cả mọi sự, và để hiểu tường tận, về Thiên Chúa Toàn Năng và hay thương xót, hết thảy những ai được luyện ngục thanh tẩy, thì họ hoàn toàn đều được biến đổi.

+ + + HẾT + + + +
 
Back
Top Bottom