Siêu Nhiên KHẮC ẤN SAI LỆCH: LINH HỒN VIỆT

Khắc Ấn Sai Lệch: Linh Hồn Việt
Chương 60: Hợp Đồng Của Quỷ và Câu Hỏi Về Lòng Trung Thành


"Khách hàng của ta...

đôi khi là BARS."

Câu trả lời của "K" nhẹ như một lời thì thầm, nhưng lại giáng vào căn hầm một sức nặng như núi Thái Sơn.Im lặng.Phong là người đầu tiên phá vỡ nó, không phải bằng lời nói, mà bằng một tiếng nghiến răng ken két.

"Bọn khốn hai mặt!" anh rít lên.

Sự nghi ngờ dành cho An đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một lòng căm thù thuần túy nhắm vào cái hệ thống đã đẩy bạn mình vào hoàn cảnh này.An cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

BARS, tổ chức tự cho mình là người bảo vệ trật tự, lại đi thuê một kẻ săn tiền thưởng vô nhân tính để làm những việc bẩn thỉu.

Vậy thì những nhiệm vụ mà cậu thực hiện, những Vùng Lỗi mà cậu hàn gắn, chúng có thực sự trong sạch như cậu nghĩ?Chỉ có Yến là giữ được sự bình tĩnh.

Bộ não của cô đang chạy hết tốc lực, xâu chuỗi các dữ kiện.

Một tổ chức chính phủ bí mật, những phe phái đấu đá, những hợp đồng thuê ngoài...

Bức tranh về kẻ địch của họ đang trở nên phức tạp và đen tối hơn bao giờ hết."

Đôi khi là BARS?" cô hỏi dồn, cố gắng khai thác tối đa lượt hỏi của mình.

"Cụ thể là ai?

Bộ phận nào?

Hay một cá nhân nào đó có đủ quyền lực để thuê người ngoài mà không cần thông qua hệ thống?"

"K" chỉ mỉm cười, một nụ cười đầy vẻ trêu ngươi.

"Đó là câu hỏi thứ hai, cô gái thông minh.

Các ngươi đã hết lượt."

Hắn đã giành lại quyền kiểm soát ván cờ.

Hắn quay lại nhìn An, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ không một gợn sóng."

Bây giờ, đến lượt ta.

Ta vẫn rất muốn biết câu trả lời cho câu hỏi lúc trước."

Hắn lặp lại, giọng nói như một mũi khoan tâm lý.

"Ông Chú 'Tèo'.

Hắn là gì của ngươi?"

Áp lực lại đổ dồn lên vai An.

Cậu biết mình đang bị thử thách, không chỉ bởi "K", mà còn bởi chính những người bạn đang đứng sau lưng.

Cậu không thể nói dối, nhưng nói thật "Tôi không biết" sẽ là một sự thừa nhận yếu đuối.

Cậu nhớ lại lời khuyên của Ông Chú... dùng cái đầu của mày ấy.An hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt "K"."

Ông ấy là người đã ném tôi vào thế giới này," An nói, giọng bình tĩnh và rõ ràng.

"Và cũng là người duy nhất, ngoài kia, không coi tôi là một 'công cụ' hay một 'tài sản'."

Cậu dừng lại một nhịp, rồi nói tiếp, một nước cờ mà cậu không ngờ mình có thể nghĩ ra."

Đối với tôi, ông ấy là một 'biến số' giống như anh.

Một sự hỗn loạn cần thiết."

Sự im lặng lại bao trùm.

Yến và Phong nhìn An với vẻ kinh ngạc.

Cậu không chỉ trả lời, cậu còn tâng bốc đối thủ một cách tinh vi, đặt hắn ngang hàng với một thực thể không thể tính toán.Nụ cười trên môi "K" khựng lại, thay vào đó là một tia sáng hứng thú thực sự."

Một câu trả lời vừa chân thật, vừa né tránh.

Ngươi học nhanh đấy, Chuyên viên."

Hắn gật đầu.

"Được.

Đến lượt các ngươi."

An không để Yến phải ra hiệu.

Cậu đã biết mình phải hỏi gì.

Cậu sẽ không hỏi về BARS nữa.

Cậu sẽ hỏi về chính kẻ đang ngồi trước mặt mình."

Anh nói anh đi săn vì đó là bản chất của anh," An nói, dùng chính lời của "K" để chống lại hắn.

"Vậy ai đã 'viết' nên cái bản chất đó?

Anh là sản phẩm của ai?"

Câu hỏi của An như một mũi kim châm thẳng vào quả bong bóng bình tĩnh của "K".Lần đầu tiên, sự tự chủ hoàn hảo của kẻ săn mồi rạn nứt.

Nụ cười của hắn biến mất.

Đôi mắt tĩnh lặng của hắn co lại.

An "thấy" một gợn sóng hỗn loạn trong trường năng lượng của hắn, một ký ức đau đớn nào đó vừa bị lôi ra ánh sáng.Reng!Sợi xích sắt quanh người "K" bỗng phát ra ánh sáng vàng kim rực rỡ.

Hắn đã vô thức dùng năng lực [PHÂN RÃ] để chống cự, và nó va chạm với Ý Niệm [TRÓI BUỘC] của An.An cảm thấy một cơn đau buốt óc ập đến, cậu khẽ lảo đảo."

K" nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhưng sát khí tỏa ra từ người hắn đã khác hẳn.

Trò chơi không còn vui vẻ nữa.

Nó đã trở nên cá nhân.Hắn nhìn An, một nụ cười lạnh lẽo đến đáng sợ lại nở trên môi."

Câu hỏi hay lắm, Chuyên viên 7701.

Rất hay."

Hắn không trả lời.

Hắn đã phá vỡ quy tắc trò chơi của chính mình.

Nhưng An biết, cậu đã chạm vào một điều gì đó quan trọng.

Một vết sẹo, một "lỗi" nằm sâu bên trong kẻ săn mồi hoàn hảo này."

Hết giờ chơi rồi," "K" nói, giọng hắn giờ đây mang một sự tàn nhẫn không che giấu.

"24 giờ của các ngươi sắp hết.

Và ta nghĩ, ta không muốn trở về BARS nữa."
 
Khắc Ấn Sai Lệch: Linh Hồn Việt
Chương 61: Ván Cờ Lật Ngược và Kẻ Thua Cuộc


"Hết giờ chơi rồi," giọng "K" lạnh đi, sự hứng thú trong mắt hắn được thay thế bằng một sự tàn nhẫn không che giấu.

"Và ta nghĩ, ta không muốn trở về BARS nữa."

Sát khí tỏa ra từ người hắn, không phải là luồng năng lượng hung bạo như của Cường, mà là một sự tĩnh lặng chết chóc.

An cảm thấy Ý Niệm [TRÓI BUỘC] trên sợi xích bắt đầu rung lên dữ dội.

"K" đang dùng năng lực của mình, không phải để phá vỡ mắt xích, mà để "phân giải" chính khái niệm về sự trói buộc.An nghiến răng, cơn đau đầu ập đến dữ dội.

Cậu đang ở trong một cuộc vật tay bằng Ý Chí, và đối thủ của cậu rõ ràng ở một đẳng cấp khác."

Yến, đưa Phong ra khỏi đây!"

An hét lên, mồ hôi túa ra trên trán."

Không đời nào!"

Phong gầm lên, đứng chắn trước mặt hai người bạn.

"Tao sẽ không bỏ mày lại!"

Yến không nói gì.

Cô biết trong tình huống này, chạy trốn là vô ích.

Cô nhìn chằm chằm vào "K", cố gắng phân tích, tìm kiếm một kẽ hở dù là nhỏ nhất."

Ta sẽ cho các ngươi một lựa chọn cuối cùng," "K" nói, giọng hắn đều đều nhưng đầy uy hiếp.

"Giao nộp Chuyên viên 7701, và hai người kia có thể đi.

BARS có thể sẽ không tìm đến các ngươi.

Một đề nghị rất hợp lý."

Hắn đang chia rẽ họ.

Hắn đang thử thách Ý Niệm [TÌNH BẠN] mà hắn vừa nghe được."

Mơ đi, thằng chó!"

Phong gầm lên."

K" chỉ khẽ thở dài, như thể thất vọng vì sự thiếu hợp tác.

"Vậy thì, tất cả cùng ở lại vậy."

Luồng năng lượng [PHÂN RÃ] từ người hắn bùng lên mạnh mẽ hơn.

Sợi xích trên người hắn bắt đầu xuất hiện những vết nứt, không phải vết nứt vật lý, mà là những vết nứt của khái niệm.

Chúng đang dần "quên" đi việc mình là một vật dùng để trói.An hét lên một tiếng, cơn đau trong đầu cậu trở nên không thể chịu đựng nổi.Đúng lúc đó, Yến hành động.Cô không lao vào tấn công.

Cô làm một việc không ai ngờ tới.

Cô ném chiếc laptop của mình về phía "K".Một hành động tuyệt vọng và vô nghĩa.

"K" thậm chí không thèm liếc nhìn nó.Nhưng Yến không nhắm vào "K".

Cô nhắm vào bóng đèn duy nhất đang chiếu sáng căn hầm.CHOANG!Chiếc laptop đập vỡ bóng đèn.

Căn hầm chìm vào bóng tối tuyệt đối.Trong một khoảnh khắc, mọi thứ hỗn loạn.

Phong theo phản xạ lao về phía "K" trong bóng tối.

Yến thì kéo tay An lùi lại."

Đừng tấn công!"

An hét lên với Phong.

"Hắn có thể 'đọc' được ý định của mày!"

Trong bóng tối, An không cần mắt thường.

Cậu "thấy" mọi thứ bằng Dị Duyên của mình.

Cậu thấy luồng Ý Chí hỗn loạn của Phong, thấy trường năng lượng lạnh lẽo của "K".Và cậu thấy "K" đang mỉm cười.Bóng tối không phải là trở ngại với hắn.

Nó chỉ là một khái niệm khác để hắn "phân giải".An biết mình không thể phòng thủ mãi được.

Cậu phải tấn công.

Nhưng không phải bằng sức mạnh.

Cậu phải tấn công bằng thứ vũ khí duy nhất của mình.Cậu nhắm thẳng vào vết sẹo tâm lý mà cậu đã vô tình chạm vào lúc trước.An tập trung toàn bộ Ý Chí, không phải để ra lệnh, mà để "gửi" đi một hình ảnh, một Ý Niệm.

Cậu gửi thẳng vào tâm trí "K" hình ảnh về một phòng thí nghiệm trắng xóa, một đứa trẻ gầy gò đang bị trói vào một cái ghế, và những người mặc áo blouse trắng đang đứng xung quanh, ghi chép.

Cậu không biết ký ức đó có thật hay không, nhưng cậu cảm nhận được nỗi đau tương ứng với nó từ "K".Luồng năng lượng [PHÂN RÃ] của "K" khựng lại trong một phần nghìn giây.Một khoảnh khắc bất ngờ.

Một sự dao động chí mạng.An không bỏ lỡ nó.

Cậu không tấn công "K".

Cậu tấn công vào chính bản thân sợi xích.

Cậu không gia cố [SỰ TRÓI BUỘC].

Cậu "hồi quy" nó về Ý Niệm nguyên bản nhất.Ý Niệm về [TRỌNG LƯỢNG] và [SỰ QUÁN TÍNH].Ngay lập tức, sợi xích sắt nặng hàng chục kilogam, vốn đang bị năng lực của "K" làm cho gần như vô hiệu, đột ngột lấy lại toàn bộ khối lượng và sức ì của nó."

K", đang dồn toàn bộ tâm trí để tấn công khái niệm "trói buộc", không hề chuẩn bị cho một sự thay đổi về quy luật vật lý cơ bản.

Cả cơ thể hắn bị khối lượng khổng lồ của sợi xích kéo giật lại một cách tàn bạo.RẮC!Một tiếng xương gãy khô khốc vang lên trong bóng tối.

"K" hét lên một tiếng, lần đầu tiên An nghe thấy một âm thanh không phải là sự bình thản từ hắn.Đó là tiếng hét của sự đau đớn.Trò chơi đã kết thúc.

Và kẻ thua cuộc chính là người đã đặt ra luật chơi.
 
Khắc Ấn Sai Lệch: Linh Hồn Việt
Chương 62: Bác Sĩ Bất Đắc Dĩ và Lời Cảnh Báo Của Kẻ Thua Cuộc


RẮC!Tiếng xương gãy khô khốc vang lên trong bóng tối, theo sau là tiếng hét đầy đau đớn, phi nhân tính của "K".

Trò chơi cân não đã kết thúc.

Giờ là lúc đối mặt với hậu quả trần trụi.Phong vội bật đèn pin điện thoại, luồng sáng run rẩy cắt ngang căn hầm bụi bặm.

Cảnh tượng trước mắt khiến cả ba sững sờ.

"K" bị sức nặng của sợi xích kéo gập người xuống một cách dị dạng, một cánh tay của hắn bị bẻ gãy ở một góc không thể nào tưởng tượng nổi.

Hắn không còn là kẻ săn mồi điềm tĩnh nữa, mà là một con thú bị thương, đang thở dốc và rên rỉ."

Đáng đời nó!"

Phong nghiến răng, sự hả hê xen lẫn một chút ghê rợn."

Hắn bị thương nặng rồi," Yến nói, giọng đầy lo lắng.

"Nếu hắn chết ở đây, chúng ta rắc rối to.

Thiên Cơ nói BARS sẽ đến thu hồi 'tang vật', không phải một cái xác."

Ánh mắt của Yến và Phong cùng lúc đổ dồn về phía An."

An..."

Yến ngập ngừng.

"Mày là 'Chuyên Viên Hàn Gắn'."

An nhìn người đang nằm co quắp dưới đất.

Cậu ghét hắn.

Hắn đã đe dọa bạn bè cậu, đã cố gắng bẻ gãy tâm trí cậu.

Nhưng nhìn vào nỗi đau vật lý của hắn lúc này, An lại cảm thấy một sự khó chịu.

Dị Duyên của cậu, thứ năng lực dựa trên sự thấu cảm, đang rung lên trước nỗi đau đó."

Tao không thể," An nói, giọng khàn đi.

"Năng lực của tao... tao không thể dùng nó cho hắn."

"Mày phải làm, An!"

Yến nói, giọng quả quyết.

"Chúng ta cần hắn sống!

Cần thông tin từ hắn!

Mày quên chúng ta đang ở trong tình thế nào rồi à?

24 giờ!

Cái đồng hồ đó đang đếm ngược đấy!"

An nhìn vào khuôn mặt của Yến, rồi lại nhìn sang Phong.

Cậu biết cô nói đúng.

Cậu đang ở trong một cuộc chiến mà sự tử tế đơn thuần không có chỗ đứng.Cậu hít một hơi thật sâu, bước về phía "K"."

Tránh xa tao ra..."

"K" gầm gừ, nhưng giọng hắn yếu ớt.An không nói gì.

Cậu quỳ xuống, đặt bàn tay run rẩy của mình lên cánh tay bị gãy của "K".Luồng năng lượng màu vàng kim ấm áp tuôn ra.Ngay khi Dị Duyên của cậu chạm vào "K", một cơn lũ ký ức hỗn loạn, không phải của cậu, ập vào não.Một căn phòng trắng xóa.

Mùi thuốc sát trùng.

Những cánh tay robot lạnh lẽo.

Một đứa trẻ gầy gò bị trói vào bàn phẫu thuật.

Tiếng máy móc rè rè.

Và một giọng nói vô cảm vang lên: "Đối tượng [KHÔNG] lại phản ứng tiêu cực với Ý Niệm [TRẬT TỰ].

Tăng cường liều lượng phân rã khái niệm."

Nỗi đau.

Không phải nỗi đau thể xác.

Mà là nỗi đau khi sự tồn tại của mình, từng khái niệm về bản thân, bị lột trần và phân giải thành những con số vô nghĩa.[BẢN CHẤT] của hắn được sinh ra từ sự [PHÂN RÃ].

Hắn phá vỡ khái niệm của người khác, vì khái niệm của chính hắn đã bị phá vỡ từ lâu.An giật bắn mình, rụt tay lại.

Cậu thở hổn hển, mặt tái đi.

Cậu vừa nhìn thấy địa ngục của "K".

Cậu vừa hiểu ra, con quái vật trước mặt cậu cũng là một nạn nhân.

Một "Lỗi" được tạo ra bởi một kẻ còn tàn nhẫn hơn.Cậu cắn răng, đặt tay trở lại.

Luồng sáng vàng kim của cậu không chỉ hàn gắn khúc xương gãy.

Nó còn vô thức mang theo một chút [SỰ THẤU CẢM], một lời an ủi câm lặng dành cho đứa trẻ trong phòng thí nghiệm năm xưa.Khúc xương gãy đã liền lại.

Cơn đau của "K" dịu đi.

Hắn mở to mắt, nhìn An với vẻ hoài nghi và bối rối tột độ."

Ngươi... tại sao?" hắn thì thầm, không hiểu nổi hành động của An."

Bởi vì..."

An ngập ngừng, "...tôi không giống anh."

Đúng lúc đó, một tiếng "két" nhẹ vang lên từ phía cầu thang dẫn xuống hầm.Cả ba giật mình, lập tức quay về phía cửa hầm.

Không phải tiếng động lớn của một đội đặc nhiệm BARS.

Chỉ là một tiếng cọt kẹt của bậc thang gỗ cũ.Có ai đó đang đi xuống.Một giọng nữ trong trẻo, du dương như tiếng chuông gió, vang lên từ bóng tối phía trên."

Xin lỗi đã làm phiền.

Tôi chỉ đến tìm lại một món đồ chơi bị thất lạc thôi."

Từ trong bóng tối, một bóng người từ từ hiện ra.

Một cô gái trẻ mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, đắt tiền.

Mái tóc đen dài được uốn lượn cầu kỳ.

Gương mặt xinh đẹp, hiền dịu như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.Nhưng đôi mắt cô, khi nhìn vào "K" đang bị trói dưới sàn, lại ánh lên một sự chiếm hữu và một chút thất vọng lạnh lẽo."

Ôi, K," cô nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy vẻ trách móc.

"Sao lúc nào anh cũng tự biến mình thành ra thế này?"

"K", kẻ săn mồi bất bại, khi nhìn thấy cô gái này, lại co người lại.

Trong mắt hắn không phải là sự sợ hãi, mà là một sự chán ghét và mệt mỏi tột độ.Cô gái mỉm cười với An, Yến và Phong.

"Chào các bạn.

Tôi là Khánh Vi.

Cảm ơn đã trông chừng 'thú cưng' của tôi nhé."
 
Back
Top Bottom