Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
559,872
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
391518142-256-k382270.jpg

Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết
Tác giả: MinhNgcon1
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Kết thúc của nhân vật phản diện chỉ có thể là cái chết" là tiểu thuyết do tác giả Gwon Gyeoeul sáng tác.

Hiện đã và đang được chuyển thể thành manhwa và đăng trên các nền tảng.

Truyện nói về nhân vật Penelope Eckhart, một nhân vật phản diện trong trò chơi harem ngược và cũng là vị công nương duy nhất của gia tộc Eckhart.

Tuy nhiên, vì là nhân vật phản diện nên kết cục ở các màn chơi luôn là cái chết.

Nữ chính đã tái sinh vào cơ thể của Penelope và tìm mọi cách để sống sót khi phải đối mặt với hai người anh luôn vô cớ gây sự với cô, hoàng thái tử điên khùng, pháp sư luôn lo lắng cho nữ chính trò chơi và cả tên hiệp sĩ nô lệ trung thành với nữ chính trò chơi.

Đôi lời của translator: mình dịch với mục đích học từ vựng (với cũng tò mò cái kết) chứ không nhằm mục đích kiếm tiền, nên có bạn nào có thể góp ý về cách dịch thì mình rất hoan nghênh ạ.

 
Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết
Chương 1: Mở đầu


Mọi thứ đã rất hoàn hảo rồi mà.Ngay cả khi tôi phải ở trong căn hộ ngầm một người chật hẹp, chỉ bằng phòng tắm của nơi tôi ở trước đây.

Thậm chí khi tôi cũng phải bắt đầu làm việc cũng chẳng là vấn đề gì to tát.Bởi cuối cùng, tôi cũng đã thoát khỏi căn nhà như địa ngục đó và có được tự do.

Chỉ riêng điều đó thôi cũng giúp tôi có thể sống vui vẻ hạnh phúc.Nhưng..."

Ta khá chắc là ta đã bảo cô hãy sống câm lặng như con chuột nhắt, không được gây ra bất cứ rắc rối nào, đến cả một tiếng thở cũng không được phát ra rồi cơ mà."

Giọng nói của một người đàn ông vang lên.Ánh mắt chán ghét mà anh ta nhìn tôi cứ như thể anh ta đang nhìn vào thứ sâu bọ gớm ghiếc."

Ta nghe nói cô đã hành động như con chó điên tại vũ hội chào mừng Hoàng thái tử trở về."

Tôi đã quá quen với ánh mắt lạnh băng và chết chóc, cứ như muốn giết chết tôi đó rồi.

Bởi đó là ánh nhìn tôi luôn phải chịu đựng trong căn nhà đó.Tuy nhiên, như vậy không có nghĩa là tôi vẫn ổn dù đã trải qua ánh nhìn đó nhiều lần."

Tại sao cô lại hành động như vậy?"

Khí thê của anh ta bức ép tới mức tôi không thể thở nổi.

Đôi môi tôi bắt đầu run rẩy vì sợ hãi.Rồi lúc đó.Một khung chữ màu trắng xuất hiện ngay trước mặt tôi.

Và tôi có thể thấy những dòng chữ trên cái khung đó.

1.

Sao tôi biết được?

2.

Tôi chẳng có lý do nào cả.

3. (Bằng một giọng đáng thương) Thì...

Ừm, cái đó...'...Cái gì đây?'Tôi định hỏi đây là cái gì, nhưng cứ như có thứ gì đó kẹt trong cổ họng, tôi không thể phát ra một âm thanh nào.Người đàn ông lên giọng đe dọa khi tôi chỉ mãi đứng đó mà không nói lời nào."

Tốt nhất là cô nên nói gì đó đi."

Tôi cảm nhận được sát khí mạnh mẽ tới mức làm da tôi đau nhói.

Tôi sẽ chết nếu tôi không trả lời.Tôi vô thức nhấn số 3 trên khung chữ."

Thì...

Ừm, cái đó..."

Những lời y hết trên khung chữ tự động phát ra từ miệng tôi.'Cái quái.

Chuyện gì vậy chứ?!'Miệng tôi mở ra một cách ngu ngốc, vẫn chưa thể tin vào những gì tôi vừa nói.Tôi không thể đoán nổi tôi đang trong tình huống gì lúc này.Khi tôi thức dậy thì đã ở một nơi lạ lẫm, đối mặt với những người không quen biết và họ đều mang theo sát khí khi gặp đối mặt với tôi.

Đầu óc tôi cứ mơ hồ, chẳng thể nghĩ được gì, cứ như tôi chỉ vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ vậy."

Thì, ừm cái đó, nói tiếp đi."

Người đàn ông kia không có vẻ gì là hài lòng với câu trả lời lấp lửng của tôi, gương mặt khó chịu ra lệnh tôi phải nói tiếp.Rồi lúc đó, các dòng chữ mới xuất hiện trên khung chữ.

1.

Tôi xin lỗi.

Lần sau tôi sẽ cư xử đúng mực hơn.

2.

Một con hầu ngu ngốc mới là kẻ khơi mào cái rắc rối này.

3.

Đám thấp hèn kia đối xử tệ với tôi.

Tôi là công nương duy nhất của gia tộc Eckart đó!Tôi không có thời gian để ngồi xuống và nghĩ xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.Tôi vội vàng chọn một câu trả lời khi cân nhắc về bầu không khí lúc này.Mặc dù không hiểu gì nhưng tôi phải nói gì đó.

Đây là bài học tôi rút ra được từ những trải nghiệm đau khổ trước đây."

Tôi xin..."

"Chúng ta đã không cần phải gặp nhau như thế này nếu đây là chuyện có thể giải quyết bằng một lời xin lỗi đơn giản như vậy."

Câu nói của tôi bị anh ta cắt ngang ngay lập tức.Tim tôi như rơi vào đáy sâu vực thẳm bởi giọng điệu gay gắt của anh ta.Tôi co người lại theo bản năng.

Rồi anh ta lên tiếng bằng chất giọng lạnh băng."

Penelope Eckart."

'Penelope Eckart?'"Bọn ta sẽ xóa cái họ 'Eckart' khỏi tên cô một thời gian."

Lời thoại và cái tên này quen quá.Tôi ngẩng đầu lên ngay lập tức.

Sau đó tôi có thể thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông mà nãy giờ tôi không nhìn kỹ.Người đàn ông đứng cách giường một khoảng kia không phải một trong những 'người của căn nhà đó', mà là một người ngoại quốc tôi chưa từng gặp bao giờ.Đôi mắt xanh tựa đại dương xanh sâu thẳm, mái tóc đen như loại đá obsidian đen tuyền.
*đá obsidian (đá vỏ chai, hắc diện thạch): một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.Phía trên đầu anh ta là một thanh dài có phần giống với biểu hiện cục pin trên điện thoại, với chữ màu trắng lấp lánh.'Độ...hảo cảm...?'Nếu mắt tôi không có vấn đề gì thì những chữ màu trắng lấp lánh trên đầu người đàn ông ghi là 'Độ hảo cảm'."

Trong thời gian đó, không được tham gia bất cứ bữa tiệc hay vũ hội nào, và tất nhiên cô cũng không được phép ra khỏi căn phòng này.

Hãy nghĩ xem cô đã làm gì sai và nghĩ xem từ giờ cô sẽdùm gì trong lúc..."

"..."

"Cô đang nhìn đi đâu đó?"

Khuôn mặt vô cảm của người đàn ông dần xuất hiện sự khó chịu.

Cứ như thể anh ta không hài lòng khi tôi nhìn chằm chằm vào thứ gì đó khác thay vì nhìn vào anh ta.Tuy nhiên, tôi không quan tâm chuyện đó và cứ tiếp tục kiểm tra thanh ngang phía trên đầu người đang ông.[Độ hảo cảm 0%]'Không thể nào...'Tôi vô thức lắc đầu vài lần.Chuyện này thật sự rất khó tin.Thật đó."

Xem ra lời đồn nói cô bị mất trí là thật."

Anh ta nhìn tôi một lát vì hành động kỳ lạ của tôi trước khi quay người rời đi.Rồi anh ta sải bước thật dài và nhanh chóng ra thẳng tới cánh cửa, như thể anh ta không muốn ở chung với tôi thêm một giây phút nào nữa.[Độ hảo cảm 0%] đang dần đi mất.'Mình đã làm gì sai chứ?'Lúc này tôi mới nghĩ tới rốt cuộc bản thân đang trong tình huống nào trong khi nhìn bóng lưng đang rời đi kia.Rồi tôi cảm nhận được ánh nhìn đầy chế giễu của ai đó.Tôi quay đầu và thấy có một người khác với mái tóc hồng đang đứng khoanh tay trước cửa.Cậu ta sở hữu đôi mắt có cùng màu với người vừa đi.

Trên khuôn mặt ấy là một nụ cười chế giễu.[Độ hảo cảm -10%]Dòng chữ màu trắng nhấp nháy trên đầu người con trai đó.Thậm chí nó còn là điểm âm nữa."

Con khốn ngu xi.

Đáng đời cô lắm."

Trái ngược với khuôn mặt điển trai kia, cậu ta chửi thề vài câu rồi đi ra khỏi phòng để theo chân người vừa rời đi trước đó.Rầm-!

Cánh cửa đóng sầm lại.Tôi ngồi yên với đầu óc trống rỗng một lúc trong căn phòng chỉ mình tôi ở.Đầu tôi như không còn hoạt động nữa, tôi vẫn không thể hình dung ra bản thân hiện đang trong tình huống như thế nào.Tôi suy nghĩ một lúc và nhận ra nơi tôi đang ở và hai người tôi vừa gặp đều có gì đó quen mắt."

Chuyện này không có thật, nhỉ...?"

Cuối cùng tôi cũng có thể nói điều tôi muốn khi được ở một mình.

Nhưng tôi không có thời gian để chú ý tới chuyện đó.Tôi không thể tin vào chuyện này.

Đây không phải chuyện xảy ra thường xuyên trong đời tôi."

Không thể nào."

Đây không thể nào lại là khung cảnh từ trò chơi mà tôi đang chơi trước khi chìm vào giấc ngủ, rồi khung cảnh đó lại được phát lại như thực tế như thế này được.Rồi tôi lại trở thành một nhân vật trong trò chơi đó thế này."

Giờ mình chỉ đang mơ thôi."

Không còn cách nào để giải thích trường hợp này ngoài cách này.Tuy nhiên, dù tôi có kéo tóc hay nhéo má như thế nào thì tôi vẫn không thể thoát khỏi giấc mơ này."

Kh, không...

Không, không!

Không!

Tôi nói là không mà-!"

Penelope Eckart.Cô ấy là nhân vật phản diện trong trò chơi nổi tiếng nhất dành cho nữ giới những ngày gần đây, và là nữ chính của chế độ khó.
 
Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết
Chương 2


Thấy họ hối hận vì đã quấy rầy em gái mình và cảnh nữ chính chinh phục trái tim họ từng chút từng chút một đã đủ để tôi tìm hiểu và mê đắm trò chơi này.Tôi, người nghĩ sẽ chỉ chơi thử trò chơi này một lần, hiện đang say mê trò chơi này.Chơi tới màn kết khá dễ dù đây là lần đầu tiên tôi chơi loại trò chơi này.Phải thừa nhận rằng trò chơi này khá vui, tuy nhiên chế độ thường lại quá dễ đối với một người mới như tôi.Ngay từ lúc bắt đầu, độ hảo cảm của tất cả nam chính với nữ chính đã là 30% rồi.Ở mức này thì có thể gọi đây là chế độ dễ chứ không phải chế độ thường nữa.Chỉ trong 3 tiếng đồng hồ, tôi đã có thể xem hết kết cục của tất cả nhân vật.Rồi một bảng thông báo hiện trên màn hình ghi rằng 'Kết cục ẩn' với hình ảnh ổ khóa trên đó."

Mộ, một trăm đô lận á?

Bộ họ điên rồi à?

Sao nó mắc quá vậy?"

Để xem kết cục ẩn, bạn cần phải trả một số tiền cao kinh khủng hoặc phải hoàn thành chế độ khó của các nhân vật."

Chết tiệt...

Đã nửa đêm rồi chớ."

Tôi nghĩ tới lớp học sáng sớm mai tôi phải tham gia.

Tuy nhiên, suy nghĩ đó không tồn tại quá lâu."

Aa, sao cũng được!

Chơi cho xong nào!"

Chắc tôi đã điên rồi khi lại để trò chơi kiểm soát như vậy.

Nếu là bình thường thì tôi sẽ không làm chuyện như thế này đâu.Các ngón tay tôi hào hứng bấm vào nút chế độ khó trên màn hình.Một video mở đầu khác được phát lên dưới nhạc nền hào hùng."

Ồ.

Nữ chính đổi thành cô ấy à."

Thật bất ngờ khi nữ chính lại được đổi ở chế độ này.Cô ấy là nhân vật phản diện ở chế độ thường, cô công nương giả của gia tộc công tước.Câu chuyện bắt đầu trước khi nữ chính ở chế độ thường xuất hiện nên có cảm giác như đây là một câu chuyện hoàn toàn khác từ một trò chơi khác vậy."

Có lẽ đây là lý do mà trò chơi này nổi tiếng đến vậy."

Hình ảnh chi tiết của nữ chính ở chế độ khó xuất hiện trên màn hình làm tôi tỉnh táo lại.Hệ thống độc đáo của trò chơi này không giống với bất cứ trò chơi nào khác.

Điều này khiến tôi còn hứng thú với ứng dụng này hơn nữa.Nhân vật phản diện, người đã đối xử ác độc với nữ chính như thiên thần, giờ là người cần phải giành được trái tim của các nam chính lạnh lùng nghiêm khắc kia.Chuyện này làm tôi cảm thấy một cơn phấn khích và kích động khó mà giải thích được.Khi bắt đầu chính truyện của chế độ khó, tôi đã hoàn toàn tự tin vì bản thân đã hoàn thành tất cả các tuyến truyện của chế độ thường.

Dù nó được gọi là chế độ khó, nhưng tôi nghĩ các lựa chọn sẽ chỉ khó hơn một chút thôi.Tuy nhiên, đó là một suy đoán sai lầm."

Á!

Á!

Sao mình lại chết nữa vậy!"

Chế độ khó quả đúng là chế độ khó.Nữ chính vốn là nhân vật phản diện ngay từ đầu.

Nên chế độ này được thiết lập để việc tăng độ hảo cảm của các nhân vật là cực kỳ khó.Không chỉ có vậy.Ngay khi tôi vừa cố gắng hết sức để tăng độ hảo cảm thì nó lại tụt xuống tới mức 'kết thúc trò chơi' chỉ vì một lỗi nhỏ nhặt.Đây không chỉ là một kết thúc bình thường, mà là một 'cái chết' rất đáng lo ngại của nữ chính."

Sao phải làm nó khó tới như vậy chứ."

Hình ảnh minh họa rất thực tế và tàn bạo.Tôi cau mày nhìn hình ảnh nữ chính đang bị hoàng thái tử cắt cổ."

Cái trò chơi điên khùng này..."

Tôi đã chết vài lần vì những lựa chọn gay gắt tôi đã thành thật chọn vào trong trò chơi.

Sự thất vọng lấp đầy trái tim tôi vì cái hệ thống chết tiệt này.Nhà sản xuất đã nghĩ gì khi thiết lập chế độ này khó đến vậy chứ?Tôi chết nhiều lần tới mức tôi bắt đầu thấy căng thẳng khi chơi trò chơi này."

Xin hãy để tao sống một lần đi mà, xin mày đó!"

Mục tiêu của tôi là mở khóa 'Kết cục ẩn' nhưng thời gian đã trôi qua lâu tới mức tôi quên cả mục tiêu đó.Tôi phải thấy được khung cảnh nhân vật phản diện tội nghiệp này sống sót và sống hạnh phúc với ít nhất là một trong số các nam chính.'Tại sao nhân vật phản diện luôn là người có lỗi chứ?

Nói thật thì chính tác giả là người biến cô ấy thành nhân vật phản diện cơ mà!'Không như nữ chính ở chế độ thường luôn có được tình yêu của mọi người dù tôi có chọn lựa như thế nào đi nữa, còn nhân vật phản diện là người luôn bị bạo hành và ngược đãi dù cô ấy có van xin tình yêu của mọi người như thế nào.

Nhìn cô ấy khiến tôi nhớ lại cuộc sống trước đây của mình."

Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng phải xem được cái kết."

Tôi lại bị tên anh trai khốn kiếp giết nữa rồi.

Âm thanh tôi nghiến răng vang vọng trong căn phòng.Tôi không còn nhớ nỗi tới bây giờ thì tôi đã chết bao nhiêu lần rồi.Hai bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại đang nóng lên đang run rẩy.Tôi nghĩ tôi đã quá xúc động trước trò chơ này, nhưng tôi không thể ngừng nhấn vào nút chơi lại được.Tôi bắt đầu lại hết lần này tới lần khác.Tôi chọn lời thoại, chậm rãi tăng độ hảo cảm của họ và đạt được danh tiếng, độ quyến rũ và tiền để mở tuyến truyện mới."

Á!

Tại sao!

Tại sao chứ!"

Nhưng rồi tôi lại chết lần nữa.Tôi giận dữ tới mức nghĩ tới việc cứ mua độ hảo cảm bằng tiền cho rồi.Nếu mục tiêu của nhà sản xuất là khiến người khác phải trả tiền cho thứ chết tiệt này thì họ đã thành công rồi đó.Vì họ đã khiến tôi, một người yêu tiền hơn bất cứ ai, muốn dùng hết tiền cho thứ này.Đến cuối thì tôi đã không dùng tới tiền, nhưng tôi tức giận cả đêm để có thể xem được ít nhất một kết cục của nhân vật nào đó.Chết rồi bắt đầu lại.Rồi lại chết và bắt đầu lại.Chết,Chết,Rồi lại chết.Cho tới tận khi mặt trời mọc thì tôi vẫn chỉ có chết.Tuy nhiên, tôi vẫn không thể xem được kết cục của bất cứ nhân vật nào cho tới lúc đó."

Chó má...

Lại nữa rồi..."

Tôi đang định nhấn nút chơi lại thì đã không thể chịu nổi mà ngủ lịm đi khi đang cầm điện thoại trên tay.Và khi tôi mở mắt ra."

Penelope Eckart."

Người đàn ông với thanh đo trống trên đầu với các từ nhấp nháy ghi 'Độ hảo cảm 0%' lên tiếng."

Bọn ta sẽ gạch bỏ cái họ 'Eckart' khỏi tên cô một thời gian."

Tôi đã là nhân vật phản diện của trò chơi mà tôi chưa từng xem được cái kết mất rồi.
 
Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết
Chương 3


"Tiểu thư.

Dậy đi ạ."

Tôi nghe tiếng ai đó thì thầm trên đầu mình.

Mặc dù tôi chìm vào giấc ngủ nhanh chóng nhưng chỉ cần có người khác ở cạnh thì tôi sẽ tỉnh giấc ngay.Vì không thể tin nổi chuyện đã xảy ra với mình nên hôm qua tôi đã thao thức cả đêm, chỉ mong sao đây chỉ là một giấc mơ.

Tôi ao ước được tỉnh giấc khỏi này tới mức ngủ quên lúc nào không hay."

Tiểu thư."

Giọng nói thận trọng đó lại vang lên.'Cô ấy đang gọi mình sao?'Hai người đàn ông sở hữu đôi mắt xanh biếc đã rời đi rồi, và theo những gì tôi nhớ thì không có người nào khác ngoài tôi đang ở trong căn phòng này tới tận lúc tôi tỉnh dậy.Vì lý do đó, người duy nhất có thể được gọi là 'tiểu thư' chỉ có tôi."..."

Tôi đang thẩn thờ chìm vào những suy nghĩ riêng nên không thể trả lời tiếng gọi đó ngay lập tức.Sau đó, tôi nghe thấy tiếng sột soạt ở phía sau lưng.Lúc này tôi cũng đã tỉnh táo đôi chút, đang định dùng sức để đỡ cơ thể ngồi dậy.Rồi bất ngờ, cẳng tay hiện đang đặt bên ngoài tấm chăn cảm nhận được một cơn đau nhói như điện giật."

Á!"

Mắt tôi tự động mở to ra.Tôi hét lên sau khi ngồi bật dậy, đá tấm chăn ra xa.

Sau đó, tôi kéo ống tay áo lên để kiểm tra cơn đau từ cẳng tay.

'Cái, cái này...'Tôi hoàn toàn sốc khi nhìn thấy phần da bên dưới ống tay áo ngủ màu xanh dương.Trên cẳng tay ốm yếu đó là những vết thâm tím và những vết sẹo từ kim tiêm.Nếu đây không phải là da thịt con người mà là một tấm vải nào đó thì hẳn là nó có rất nhiều cái lỗ lớn bé khác nhau.Khi tôi còn đang sốc vì giọt máu còn ấm nóng trên cẳng tay mình."

Người dậy rồi."

Một giọng nói bình thản hờ hững vang lên từ bên cạnh giường.Tôi quay đầu nhìn về hướng đó và thấy một cô gái tóc nâu với rất nhiều tàn nhang trên mặt.

Cô ấy là một cô hầu.Trong phần ảnh minh họa, tất cả người hầu đều không được vẽ mặt và đều mặc cùng một loại trang phục, bao gồm cả cô gái đang đứng trước mặt tôi.Tôi không biết cô ấy giấu cây kim đã đâm mình ở đâu nhưng trên tay cô ấy chẳng có gì cả.Cô ấy quan sat tôi bằng khuôn mặt mỉa mai và có chút thỏa mãn.'Cô ta bị sao vậy chứ, sao lại làm chuyện này với người chẳng làm gì quá đáng!'Tôi mở miệng muốn mắng cô ta."...!"

Tuy nhiên, dù tôi có thử bao nhiêu lần thì tôi cũng chẳng thể nói được lời nào.'Sao chẳng có thứ gì giúp mình thoát khỏi tình huống này vậy chứ?

Chết tiệt thật mà!'Khi tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm cô ta mà chẳng nói được gì, cô hầu hành động như thể chẳng có gì xảy ra."

Tôi đã chuẩn bị nước tắm trong phòng tắm rồi nên tiểu thư hãy đi tắm rửa trước đi ạ."

Một nụ cười ác ý xuất hiện trên khuôn mặt cô ta khi cô ta bắt đầu dọn dẹp giường.

Có vẻ cô ta đã quen làm vậy với cơ thể này rồi.Tôi vẫn ngồi đó, cắn môi dưới, nhưng vì cô hầu cứ đẩy nên tôi bị ép phải bước vào phòng tắm.Cô ta nói cô ta đã chuẩn bị nước tắm, nhưng thứ duy nhất hiện diện trong căn phòng tắm trống rỗng là một cái xô chứa đầy nước lạnh.Cái lạnh như nước đá đó khiến tôi phải rùng mình dù chỉ mới đưa đầu ngón tay vào.'Mình chẳng mong sẽ được phục vụ trong khi tắm nhưng như thế này thì khắc nghiệt quá rồi.'Có vài mẩu chuyện kể về việc nhân vật phản diện bị đối xử bất công, nhưng chẳng được miêu tả cụ thể đến vậy.Một lần nữa, tôi ép bản thân phải chấp nhận hiện thực tàn nhẫn rằng tôi đã thật sự xuyên vào trò chơi này rồi.Tôi kéo tay áo lên để nhìn vào vết sẹo đã khô máu lần nữa, và khi nhìn thấy chúng, tôi chỉ muốn khóc cho rồi.'Gì đây.

Mấy cái này có trong trò chơ...'Rồi đột nhiên, một hình ảnh hiện ra trong đầu như một lời nhắc mở.Đã có một hình ảnh cho thấy cảnh nhân vật phản diện mặc một chiếc váy trễ vai.

Không như những hình ảnh minh họa không có bất cứ một lỗi nhỏ nào, trên hình ảnh nhân vật phản diện đó có mấy chấm nhỏ được vẽ trên cẳng tay.'Điên thật.

Mình tưởng đó chỉ là vết bớt thôi chứ!'Nếu không phải vết bớt thì có lẽ nó được đề cập trong một cốt truyện mà tôi không mở khóa được...Ai biết được rằng đó lại là bằng chứng để chứng minh các vụ ngược đãi công nương chứ.Dù chuyện này khó tin thật, nhưng tôi lại một lần nữa phải bất ngờ vì độ chi tiết của cốt truyện."

Tiểu thư, bữa sáng đã được chuẩn bị.

Người xong chưa vậy?"

Tiếng cô hầu hối thúc từ ngoài cửa vang lên.'Ưưư, phải nói là cô ta chẳng hợp với mình gì cả.'Dù tôi thấy phiền phức nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác, tôi nhúng tay vào chậu nước lạnh cóng lần nữa.Với người đã chịu đựng những chuyện còn tệ hơn thế này do mấy tên anh trai tồi tệ gây ra là tôi suốt mấy năm trời, thì chuyện này chẳng là gì cả.Dù sao thì tôi cũng là nhân vật phản diện mà, nên trong khoảng thời gian ở đây, tôi muốn đâm kim lên người con khốn đó như cách cô ta làm với tôi, nhưng tôi phải dành nhiều thời gian để điều tra mọi chuyện trước.Vì không may là tôi đang trong tình huống mà tôi còn chẳng thể thoải mái nói điều tôi muốn nói nữa là.Ngay khi tôi bước ra khỏi phòng tắm và đang dùng khăn lau khô mặt, tôi có thể thấy trên bàn đã được đặt vài món ăn như cô hầu đã nói.Có vẻ như tôi còn phải ăn trong phòng, chắc vì tôi đã bị tên con trai cả của công tước cấm túc rồi."

Tiểu thư, hãy ngồi xuống đi."

Tôi bị cô hầu đó kéo tới và ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn.

Ngay khi tôi ngồi xuống, tôi không thể làm gì ngoài giận dữ.Đồ ăn được chuẩn bị với tư cách là bữa ăn cho con người kia chẳng có vẻ gì là có thể ăn được cả.Trên dĩa là một miếng bánh mì mốc xanh, còn trong chén là một loại xúp gì đó đặc sệt màu xám với mấy thứ gì đó không định dạng được đang trôi nổi xung quanh."

Ăn nhanh lên.

Tôi biết người đang đói mà."

Cô hầu cười tươi khi cô ta ép tôi ăn.

Tôi nghiến răng và nhìn chằm chằm vào cô ta.Một khung thoại hình vuông hiện ra trước mắt tôi.1. (Lật bàn) Cái gì đây?

Cô điên à?!

Gọi đầu bếp tới đây cho tôi ngay!

Ngay lập tức!

2. (Chĩa cây nĩa vào miệng cô hầu) Cô kêu ta ăn cái thứ mà chó còn không thèm ăn này sao?

Vậy sao cô không ăn trước đi!

3. (Ăn.)Tôi đã chịu cảnh 'trò chơi kết thúc' tận hai lần ở màn này.Khi tôi chọn lựa chọn 1, tất cả người làm chạy tới chỗ công tước, diễn vẻ tội nghiệp và nghèo khó để mách lẻo các hành vi gây rối của nhân vật phản diện.Đứa con trai đã cấm túc nhân vật phản diện nghe được việc này nên tức giận cực độ, rồi anh ta cấm tất cả mọi người đưa đồ cho tôi dù chỉ là một giọt nước trong mấy ngày cấm túc.Nên tôi chết vì đói.Trong lần chơi lại tiếp theo, tôi chọn lựa chọn 2.

Rồi con trai của công tước vô tình đi ngang qua đã nhảy vào để tách nhân vật phản diện và cô hầu ra.Trong lúc đó, nhân vật phản diện bị đẩy ra một cách thô bạo, ngã xuống và bị cái nĩa rớt phía sau đâm vào cổ.Đó là một cách chết cực kỳ nực cười.'Cuối cùng thì chỉ còn một lựa chọn duy nhất.'Cảnh này chắc nằm trong chương dẫn đến cốt truyện về mối quan hệ giữa nhân vật phản diện đã trở thành nữ chính và người làm đã làm việc ở dinh thự trong một thời gian dài.Tuy nhiên, tôi không muốn thấy cảnh nữ chính bị đối xử tệ ngay từ đầu và vì còn tận mười chương khác cần tôi mở khóa ngoài chương này, nên tôi đã bỏ qua chương này để qua chương khác sau khi chết hai lần.Tuy nhiên bây giờ, trước mắt tôi chẳng có nút 'Quay lại' nào có thể đưa tôi tới trang chọn lựa chương truyện cả.'Chết tiệt...'Tôi rầu rĩ nhìn chằm chằm cô hầu đang đứng kế mình khi vô lực nhấn vào lựa chọn số 3.Khi nhấn xong, cơ thể tôi bắt đầu tự động di chuyển không theo ý muốn của tôi, cứ như nó đang bị ai đó điều khiển.Tôi cầm muỗng lên và múc một muỗng đầy cái thứ xúp bị thối rửa kia.Có lẽ ý chí không muốn ăn thứ này của tôi đã ảnh hưởng tới chuyển động nên tay cầm muỗng của tôi bắt đầu run rẩy khi đưa nó lên miệng.Những giọt chất lỏng màu xám rơi xuống mặt bàn.Nhưng dù ý chí của tôi có mạnh mẽ tới cỡ nào, tôi vẫn không thể ngừng cơ thể đang tự hành động lại.Đến cuối cùng, cái muỗng đựng đầy xúp kia bị đẩy vào cái miệng đang bị ép mở ra của tôi."

Ư."

Tôi cảm nhận được sự ấm nóng của chất lỏng màu xám đó tràn ngập trong miệng.

Cùng lúc đó, tôi cũng cảm nhận được cái vị kinh khủng của nó.Đây không phải đồ ăn.

Nó là vị của rác hữu cơ đã đun sôi.Cơ thể tôi tiếp tục tự hành động, gượng gạo nuốt thứ nước rác đã nằm trong miệng tôi xuống cổ họng."

Hộc!"

Cô hầu đang quan sát mọi chuyện, há hốc miệng cứ như thể cô ta không ngờ rằng tôi sẽ thật sự ăn thứ đó như vậy.'Ư, hình như mình sắp ói rồi!'Tôi nôn khan, cố gắng hết sức để quên đi cái cảm giác mà tôi đang có lúc này.'Mình đoán chỉ cần ăn thứ đó một lần là đủ rồi.'Tôi sẽ không chết chỉ vì ăn một muỗng rác hữu cơ.Tôi thở phào nhẹ nhõm vì tôi đã an toàn vượt qua chương này.

Nhưng đó chỉ là hiểu lầm của tôi thôi.Bàn tay đang cầm muỗng vẫn chưa dừng lại.'Nó đang làm gì vậy!

Nó đang-!'Sau đó, tôi phải tiếp tục đút bánh mì mốc xanh và món xúp màu xám vào miệng.Hành động đó không phải theo ý muốn của tôi.Khuôn mặt của cô hầu tái đi khi thấy tôi ăn mấy món ăn bị hư một cách gượng ép.

Cơ thể đang lặp đi lặp lại những hành động điên rồ của tôi chỉ dừng lại khi con trai công tước vô tình bước vào phòng."

Cô đang làm gì vậy?"

"T, Thiếu gia Reynold!"

Cô hầu hốt hoảng khi thấy người kia đột ngột xuất hiện."

Ọe, ọe!"

Trái lại thì tôi lại không có thời gian để chú ý tới người đó.

Tôi phải dùng cả hai tay để che miệng lại nhanh nhất có thể.Tôi nôn khan nhiều tới mức tôi cảm giác những gì tôi ăn hôm nay sẽ trào ra bất cứ lúc nào.'Tại sao mình phải trải qua những chuyện này chứ?'Trước khi xuyên vào trò chơi này thì tôi đã trải qua những chuyện này đủ rồi mà.Đã biết bao nhiều lần tôi phải chịu đựng những nỗi đau do hai tên khốn trong căn nhà như địa ngục kia mang lại.Nhưng giờ tôi lại phải trải qua những chuyện đó ở thế giới giả tưởng này ư?"

Ọe, ọe..."

Một sợi nước miếng chảy ra miệng và qua kẽ tay tôi.Tôi cảm thấy mình đang khóc vì cái tình huống bất công và kinh tởm này.Tôi rên rỉ như một kẻ vừa uống thuốc độc.

Thấy vậy, tên đầu hồng tiến lại gần tôi với biểu cảm kinh ngạc."

Ê, cô có sao kh..."

Anh ta ngừng nói, đứng như trời trồng với biểu cảm kinh ngạc hơn khi nhìn vào những gì được đặt trên bàn."

Cái này..."

Bánh mì thì mốc xanh, còn xúp thì thối rửa.Đó là một đống hỗn độn.

Không ai có thể đoán được đây là những món được phục vụ cho một tiểu thư của gia tộc công tước.

Ngay cả thường dân cũng chẳng ăn những thứ rác rưởi đó vào bữa sáng.Khi thấy đống đồ ăn đó đã vơi đi một nửa và cô em gái nuôi xanh xao của mình đang che miệng lại.Anh ta quay đầu nhìn vào cô hầu, trên khuôn mặt là sự giận dữ đáng sợ."

Này, ngươi cho cô ta ăn cái gì vậy hả?"

"T, Thiếu gia!

Cá, cái này, thì..."

Khuôn mặt cô hầu tái đi vì sát khí chết chóc và bắt đầu run rẩy trong sợ hãi.'Rõ ràng là anh ta không đoán ra được.'Sao một người thứ ba chỉ vừa ghé qua có thể đoán được chuyện cô công nương giả lúc nào cũng gây rắc rối, lại ngoan ngoãn ăn đồ bị thiu được cố ý chuẩn bị mà không phàn nàn gì cả chứ.Tên đầu hồng chộp lấy cô hầu đang không thể trả lời đàng hoàng."

Chuyện này quá mức nhục nhã khi ngươi dám chế nhạo gia tộc ta như thế này!

Một con hầu như ngươi mà dám làm những chuyện này với chủ nhân của mình ư...!"

"Thiếu gia!

Chuyện, chuyện này chỉ là hiểu nhầm thôi!

Thiếu gia!"

"Cút đi!

Cút ra khỏi căn phòng này ngay!"

"T, Thiếu gia!"

"Ta sẽ giải thích cặn kẽ tất cả chuyện này cho cha và anh trai ta.

Có tên nào ngoài đó không?

Quản gia!"
 
Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết
Chương 4


'Nghĩ tới chuyện cuộc đời này lại là món quà từ thần linh cho kẻ dáng thương này thì...'Tuy nhiên, tôi đã chịu đựng thành công và cuối cùng cũng thoát khỏi căn nhà chết tiệt đó.

Vì tôi đã được nhận vào một trường đại học danh tiếng mà bất cứ ai trên thế giới này cũng biết.Cuối cùng, tôi cũng đã sở hữu một căn nhà mà tôi có thể hoàn toàn thư giãn dù nó có nhỏ bé và dơ bẩn đi.

Dù còn chẳng có món đồ nội thất nào nhưng vẫn nó có nhưng thứ giúp tôi trên con đường đi đến tương lai tươi sáng sau khi thoát khỏi hai tên khốn kia.Điều tôi muốn nói là cuộc sống của Penelope chẳng khá hơn cuộc sống tôi chút nào, vì đó là cuộc sống có thể dẫn tới cái chết bằng bất cứ lý do nào dù chỉ là sai lầm nhỏ nhặt nhất.

Mọi chuyện sẽ khác đi nếu ít nhất tôi được là nữ chính trong chế độ thường, người dù có chọn bất cứ lựa chọn nào cũng dẫn đến con đường đầy hoa."...Nhưng tại sao chứ?"

Nhưng tại sao, lại là mình, người chỉ vừa thành công thoát khỏi căn nhà như địa ngục kia."

Chỉ là tại sao chứ!"

Rầm-!

Tôi hét lên, đập mạnh vào bồn rửa tay.

Gương mặt xinh đẹp trong gương hiện một biểu cảm đáng sợ.

Ánh nhìn của cô có vẻ giận dữ hơn là buồn bã, điều đó khiến cô giống hệt trùm cuối trong một trò chơi.

"Hà..."

Tôi thở ra một hơi thật dài và đưa tay lên vuốt tóc cho nó vào nếp.

Rồi nghĩ tới những chuyện liên quan tới Penelope.Penelope Eckart.

Nữ phản diện trong trò chơi và là nữ chính trong chế độ khó.Thật ra, Penelope là một thường dân không sở hữu họ trong tên mình.[Penelope lớn lên khi di chuyển từ nơi này sang nơi khác với mẹ, cô đã được công tước chú ý tới khi ông đang tuyệt vọng tìm kiếm cô con gái thất lạc của mình.Khi mẹ cô trải qua cơn bạo bệnh rồi qua đời, cô đã được gia tộc Echart nhận nuôi.]Chỉ có một lý do duy nhất để cô có thể trở thành công nương của gia tộc công tước.

Đó là nhờ vào vẻ ngoài giống với cô con gái thất lạc của công tước.Màu tóc hồng được thừa hưởng từ phu nhân công tước đã qua đời và đôi mắt xanh nhạt vốn là biểu tượng của gia tộc Eckart.Tôi nghĩ tới cậu con thứ của công tước mà tôi vừa gặp không lâu trước đây.

Tóc anh ta có màu hồng đáng yêu.

Tuy nhiên, mái tóc của người phụ nữ trong gương lại mang màu như màu lửa hơn là màu hồng.

Và đôi mắt màu ngọc lam kia khác với các thành viên còn lại trong gia đình."

Lẽ ra ông ấy nên tiếp tục tìm kiếm con gái mình chứ sao lại nhận nuôi một đứa trẻ bất kỳ chứ?"

Khi Penelope lớn lên, cô không còn giống con gái ông nữa, vì vậy công tước sớm mất hứng thú với cô và chẳng để mắt tới cô nữa.Thứ để lại cho một Penelope đã mất đi sự quan tâm của công tước là sự bạo hành của hai người anh nuôi và người làm."

Giống cuộc đời mình tới mức khó chịu..."

Cuộc đời của Penelope và cách người khác đối xử với cô ấy cực kỳ giống cuộc đời tôi.Đây là chuyện mà tôi không chú ý tới khi đang chơi trò chơi này.Tự nhiên tôi bắt đầu muốn bỏ cuộc.'Công nương giả.'Tất cả người làm trong dinh thự đều gọi Penelope là đồ giả mạo.Bản thân Penelope sở hữu một vẻ đẹp kiều diễm, nhưng trong mắt những người khác thì cô ấy chỉ là một kẻ thế thân còn chẳng giống bản gốc.Có lẽ câu chuyện sẽ rẽ sang hướng khác nếu cô ấy giả vờ dễ thương trước những người khác, nhưng tính cách cô ấy rất tệ dù cô chỉ vô tình được gia nhập vào gia đình.Quay lại phần mở đầu của câu chuyện, nó đã giải thích rằng 'Cô lúc nào cũng cảnh giác với tất cả mọi người như một con nhím xù lông và luôn gây rắc rối ở bất cứ đâu cô đến mà không để ý tới đó là nơi nào hoặc đang trong tình huống gì.'"Mình đã tự hỏi tại sao các lựa chọn đều là thứ gì đó chắc chắn sẽ gây ra rắc rối."

Tôi gật đầu, cuối cùng cũng hiểu tại sao các lựa chọn mình phải chọn lại điên rồ đến vậy.Penelope quả thực là một phản diện thực sự mạnh mẽ chỉ bằng cái tên ấy thôi.Khác với vẻ ngây thơ của nữ chính chế độ thường, cô quá sắc sảo và cay nghiệt.

Nhưng tôi cũng phần nào hiểu được Penelope.Chỉ hôm nay thôi.

À không, chỉ trong vài tiếng đồng hồ, tôi đã trải nghiệm cách cô ấy bị đối xử chỉ trong vài tiếng đồng hồ thôi, nhưng tôi nghĩ như vậy đã đủ để hiểu được cuộc sống của cô ấy như thế nào rồi.'Mặc dù cô ấy bị gọi là đồ giả mạo.'Nhưng sao họ có thể gọi cô ấy dậy bằng cách đâm kim vào người chứ?

Dù sao thì cô ấy cũng là cô con gái được chính công tước đưa đến mà.Thậm chí chẳng có người hầu nào lại gọi người hầu khác theo cách đó.Penelope được gia tộc công tước nhận nuôi vào năm cô 12 tuổi.Nếu cô đã bị bạo hành từ ngày đó và sau đó nữa thì...Một đứa bé cũng chẳng thể làm được gì nhiều khi người lớn còn chẳng thèm nghe cô nói dù cô có cố la lớn đến mức nào."

Đây là bằng chứng cố gắng chứng minh cô ấy là một phản diện trời sinh sao?"

Không gì có thể thay đổi sự thật cô đã bị bạo hành suốt khoảng thời gian đó cho tới tận hôm nay.Không một nhân vật nào thể hiện chút thương xót đối với Penelope và những thứ thô bạo và điên rồ ấy đã giết chết Penelope từ bên trong."

Mình thấy hơi tội nghiệp cho cô ấy."

Tôi giơ tay và vuốt ve gò má gầy gò của Penelope.Dáng vẻ cô gái với mái tóc hồng đậm phản chiếu trong gương có vẻ mặt buồn rầu.Tuy nhiên, tôi đã bỏ đi cảm giác tội nghiệp với người khác rồi."

Ha, ai tội nghiệp cho ai đây."

Đây không phải lúc để nghĩ về mọi chuyện trong yên bình như thế này.Giờ tôi đã là Penelope rồi.Có nghĩa là tôi có thể chết trong tay các nam chính bất cứ lúc nào như cách Penelope chết trong trò chơi.Một cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng tôi khi nhớ tới chuyện đó.
 
Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết
Chương 5


Ngay khi ra khỏi phòng tắm, tôi đã tìm một cây bút và một mảnh giấy ngay lập tức.Tôi cần phải tìm ra cách để sống sót vì tôi đã trở thành Penelope rồi.Trong chế độ khó này, việc tăng độ hảo cảm của các nhân vật cực kỳ khó và chỉ cần điểm rớt xuống mức âm thì sẽ dẫn tới cái chết ngay tức khắc.Chuyện tăng độ hảo cảm cho con trai thứ của công tước còn khó hơn nữa, vì ngay từ đầu thì độ hảo cảm của anh ta đã là điểm âm rồi.

Nếu độ hảo cảm của anh ta không lên điểm dương sớm thì điều dành cho tôi chính là cái chết.Tôi cần phải sắp xếp lại vài thông tin về trò chơi này.Cũng may khi ít nhất cô công nương giả này cũng có những thứ cô đáng có khi là một công nương.Trong căn phòng rộng lớn là một tủ sách trang trọng và một cái bàn.

Tôi chẳng hề do dự mà đi tới đó và ngồi xuống, rồi nhấn đầu lông bút vào lọ mực."

Về các nhân vật trước đi."

Trong trò chơi này, có tổng cộng 5 nam chính.

Hai người con trai của công tước, hoàng thái từ, một pháp sư và một kỵ sĩ.Chế độ khó bắt đầu với độ hảo cảm của họ là 0% hoặc độ hảo cảm âm, trong khi ở chế độ thường thì bắt đầu với độ hảo cảm của từng người là 30%.Tôi bắt đầu viết ra tất cả những gì tôi nhớ vào mặt trắng của tờ giấy.Đầu tiên, Derrick Eckart.Anh là con trai cả của công tước, cũng có thể nói là tiểu công tước của gia tộc.

Derrick là một quý tộc điển hình.

Nhìn chung thì anh ta không hứng thú với Penelope vì anh ta quá bận rộn trong việc chuẩn bị trở thành công tước tiếp theo của gia tộc.Tuy nhiên, anh ta vẫn cực kỳ khinh thường và căm ghét cô vì đã lấy đi vị trí của em gái ruột anh ta.

Trong trò chơi, việc Derrick trực tiếp giết Penelope khá hiếm hoi.

Tuy nhiên, anh ta không quên trừng phạt cô mỗi khi cô phạm lỗi.

Sau đó người chơi sẽ bị phạt và các lời thoại để chọn lựa sẽ bị giới hạn.

Như hôm nay, tôi không thể ra khỏi phòng vì hôm qua đã bị phạt.Dù sao thì người tiếp theo.

Đứa con trai nhỏ tuổi nhất của công tước, Reynold Eckart.Thằng nhóc này, ừm, cũng chẳng có gì để giải thích.Một tên lập dị và lanh lợi với tính cách nóng nảy, có tính cách hay phán xét và lúc nào cũng gây chuyện với Penelope mỗi khi bắt gặp cô.Và anh ta cũng là người đứng đầu trong việc bắt nạt Penelope, thậm chí nếu người đầu tiên bắt nạt Penelope là anh ta thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Điều đáng ngạc nhiên là anh ta luôn khiến Penelope chết theo cách kỳ lạ và chẳng ngờ tới nhất."

Giờ mình hiểu rồi, hai tên này có đôi chút tương tự với hai tên khốn trong nhà mình, nhỉ?"

Tôi chật lưỡi một cái rồi nhìn lướt qua những thông tin về hai người đó mà tôi đã viết ra.Ở chế độ thường thì màn của hai tên này là hai màn dễ qua nhất.Vì hai tên này có 'tình cảm gia đình' chứ không phải 'tình cảm nam nữ' với nữ chính vì họ có quan hệ huyết thống với nhau.Như đã nói từ trước, Penelope không có mối quan hệ huyết thống với hai người này.

Vì vậy, vẫn có một cơ hội cao để có một cái kết khác so với chế độ thường.Tuy nhiên, tôi lắc đầu và gạch chéo một chữ 'X' thật bự lên tên của hai người đó."

Họ không có kết quả đâu.

Hai người này vô vọng rồi."

Thêm nữa là độ hảo cảm của Reynold bắt đầu ở mức số âm.Thậm chí còn không phải sô 0 mà là số âm.Và tại sao số âm đại diện cho tiêu cực chứ.Nhà sản xuất như muốn nói với tôi thế này: Ngay từ đầu đã vô vọng rồi, nên cứ từ bỏ cái kết với Reynold đi.Bên cạnh đó, chỉ cần nghe tiếng 'Anh trai' là tôi đã thấy buồn nôn rồi, nên tôi quyết định sẽ hoàn toàn từ bỏ họ."

Người tiếp theo, hoàng thái tử."

Callisto Regulus, hoàng thái tử điện hạ.Những thông tin duy nhất tôi có về anh ta đều từ chế độ thường.

Hoàng thái tử là một người xem nhẹ cuộc sống của bản thân vì các sự kiện không may thời thơ ấu, anh đã gặp một nữ chính như thiên thần và chữa lành trái tim anh ta trước khi trừng phạt nữ phản diện Penelope.Dù đó là hành-động-chính-nghĩa-phải-làm nhưng khi nhìn từ góc nhìn của Penelope thì hoàng thái tử chẳng khác gì Tử thần cả.Anh ta là người giết Penelope nhiều nhất trong chế độ khó.Ở màn của anh ta, tôi đã nhấn nút khởi động lại nhiều lần tới mức tôi không thể nhớ nỗi chuyện gì đã xảy ra trong toàn bộ trò chơi."

Thôi đừng tới gần anh chàng này."

Tôi vẫn nhớ cảnh Callisto cứa cổ tôi nhiều lần liên tiếp.Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng xuất hiện.

Tôi vẽ chi chít chữ 'X' nhiều lần lên tên của hoàng thái tử rồi nhanh chóng chuyển sang người kế tiếp.Người kế tiếp là Vinter Verdandi (Bwinter Verdandi).

Anh ta là một pháp sư và cũng là hầu tước.

Anh ta hoạt động với danh tính là hầu tước để che giấu thân phận pháp sư của mình.Anh ta trao đổi thông tin và các vật phẩm thần bí, và nhờ chuyện đó mà anh ta đã phát hiện ra nữ chính là cô con gái bị mất tích của công tước.Sau đó, anh ta thu thập thông tin về các kế hoạch độc ác của phản diện nhưng không tự mình cảnh báo nữ chính hay ngăn cản mối hiểm nguy đó.

Bên cạnh đó thì anh ta là nhân vật có ích nhất trong việc nâng cao danh tiếng và sức quyến rũ của nữ chính.Trong chế độ thường, anh ta đã trình diễn các loại ma pháp lãng mạn.

Anh ta cũng là một người ngọt ngào đã giúp đỡ nữ chính từ phía sau.

Nhưng tôi không biết trong chế độ khó thì anh ta như thế nào.

Tôi đã bận rộn chết dưới tay của hoàng thái từ và hai người con trai của công tước trước cả khi cốt truyện của Vinter bắt đầu.Dù sao thì anh ta vẫn có triển vọng và hy vọng khá cao không như ba tên khốn phía trước, nên tôi quyết định sẽ để qua một bên trước."

Và cuối cùng là Eclise."

Sau khi trở thành kỵ sĩ của gia tộc công tước, Eclise đã trở thành thường dân.

Khi công tước ra ngoài thị trấn vào ban đêm đã vô tình gặp được Eclise, một kiếm sĩ nổi bật, nên đã mua anh ta với giá cao, đưa anh ta về nhà và giúp anh ta trở thành kỵ sĩ tập sự.

Sau đó, anh ta trở thành bậc thầy kiếm thuật trẻ tuổi nhất và được ban cho địa vị quý tộc với tước hiệu là 'thiếu niên trẻ tuổi và đẹp trai'.

Trong năm nam chính thì Eclise là nhân vật mà tôi mong đợi có được kết cục nhất.

Đến cuối cùng thì anh ta là người duy nhất vẫn thấy tội nghiệp cho Penelope.

Penelope là chủ nhân cuối cùng mà anh ta phục vụ nên tôi nghĩ đó là lý do anh ta là người ít ngăn Penelope bắt nạt nữ chính nhất.Mặc dù tôi chưa từng gặp anh ta trong chế độ khó."

Hà...

Tại thời điểm này thì chẳng có nhiều thứ có thể giúp được cho mình."

Tôi thở dài và nhìn vào danh sách vừa hoàn thành.Tôi không biết gì nhiều về chế độ khó vì mọi thứ đã chặn đường tới đó rồi.Thậm chí nếu tôi biết thì tôi cũng không biết liệu nó có hữu ích hay không.

Vì tôi chẳng biết hệ thống có khác với trong trò chơi ngoài đời thực hay không.Điều duy nhất tôi chắc chắn là tôi sẽ chết nếu độ hảo cảm của nam chính đạt điểm âm và thời hạn để tôi đạt được kết cục cuối cũng bị hạn chế.

Đó là vào lễ trưởng thành sắp tới của Penelope.Tôi phải hoàn thành cốt truyện với ít nhất một nam chính trước ngày đó.Vì ngày đó là ngày nữ chính ra mắt trong câu chuyện.'Penelope tội nghiệp.'Cô mất hết mọi thứ vì sự xuất hiện của con gái thật sự của công tước khi cô vừa trở thành người lớn.Thời điểm đó là nơi bắt đầu của chế độ thường.Nếu tôi không đạt kết cục với bất cứ ai thì lúc đó tôi sẽ chết trong tay một trong số họ cho dù tôi không cư xử như một phản diện đi nữa.Đương nhiên, cũng chẳng có gì chắc chắn là tôi sẽ không chết trước khi chế độ thường bắt đầu cả."...Mình không thể chết."

Tôi nghiến răng khi nghĩ tới tương lai u ám phía trước.Đúng.

Tôi không thể chết được.Tôi chỉ vừa thoát khỏi căn nhà mục rữa đó.

Tôi không thể chết trong một trò chơi như thế này được."

Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ sống sót."

Tiết học buổi sáng ở trường đang đợi tôi.Tôi sẽ sống và quay về nơi tôi thuộc về.Tôi quyết định rồi, thay vì cứ chăm chăm vào câu 'Tôi không biết gì cả', tôi nhất định sẽ sống.Rồi lúc đóCốc cốc-Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, hai lần.

Trước khi tôi kịp giấu mẫu giấy có những dòng thông tin tôi vừa viết ra, cánh cửa bất ngờ mở ra."

Tiểu thư."

Người xuất hiện trước mặt tôi là một người quản gia già với mái tóc trắng.Ông ta không vào phòng mà đứng trước cửa để thông báo."

Ngài công tước yêu cầu gặp mặt người ạ."

Tôi biết ông ấy sẽ không thấy được những gì mình viết trên tờ giấy nhưng tôi vẫn thấy khó chịu vì thái độ thô lỗ đó.Trong căn nhà tôi sống trước kia cũng có một người quản lý như vậy.Dù người quản lý đó không thích gì tôi nhưng ông ta cũng không mở cửa như cách người quản gia vừa làm.Hơn nữa, thế giới này không được xây dựng dựa trên nền dân chủ mà theo địa vị xã hội.Tôi đang suy nghĩ nên nhẫn nhịn hay nên làm gì đó.

Nhưng trước khi tôi kịp quyết định nên làm gì thì một khung thoại xuất hiện trước mắt tôi.

1. (Ném đồ vật trong phòng) Ông dám mở cửa phòng ta mà chưa có sự cho phép ư?

Ông muốn chết à, ông già?!

2.

Nếu ông ta muốn nói gì thì tự tới đây mà nói đi!

3. (Nhìn ông ta 5 giây rồi đứng dậy) Được.'À.'Tôi lại quên mất chuyện đó rồi.

Hiện tôi không trong tình huống có thể nổi giận mỗi khi tôi muốn...Tuy nhiên, tôi cũng không muốn hành động như ba lựa chọn được đưa ra để ép bản thân làm theo kia.Tôi nghĩ vậy khi chọn lựa chọn thứ ba, thật phiền phức.Độ hảo cảm hay gì đó cũng được, tôi cần phải làm gì đó với bảng lựa chọn này."...Được."

Thật may khi công tước gọi tôi vào lúc này.Tôi giấu tờ giấy tôi vừa ghi vào sâu trong ngăn bàn trước khi đứng dậy rời khỏi ghế.Rồi tôi đi theo ông quản gia ra khỏi phòng.Tôi chỉ biết về dinh thự này thông qua vài bức ảnh minh họa thôi, nên tôi đã dùng cơ hội này để cẩn thận nhìn xung quanh khắp nơi.Dinh thự này có kích thước khổng lồ, cứ như các tòa nhà thường thấy trong phim lấy bối cảnh là một tòa lâu đài ở châu Âu vậy.Phòng của Penelope nằm ở tầng hai.

Bên trong dinh thự có vẻ khá bận rộn.

Tôi đã gặp khá nhiều người làm khi đi qua các hành lang.Ánh nhìn của các người làm nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi đi ngang qua không được thân thiện lắm.Tuy nhiên, tôi đã ngó lơ họ mà không gây ra bất cứ rắc rối nào.Cái nhìn chằm chằm đó còn chẳng làm tôi phiền lòng vì tôi đã cảm nhận những ánh mắt đó nhiều hơn thế này trước khi tới đây.Ông quản gia đi trước dẫn đường xuống tầng một và đến trước một cánh cửa được trang trí tỉ mẫn.Có vẻ là phòng làm việc của công tước.

Cốc cốc cốc."

Thưa công tước.

Tôi đã hộ tống tiểu thư đến rồi ạ."

"Vào đi."

Két - ông quản gia mở cửa.

Tôi bước vào phòng với tâm trạng có chút lo lắng.
 
Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết
Chương 6


Thật ra, tôi cũng không cần phải lo lắng chuyện gì.'Đây chỉ là một cảnh trong trò chơi mà thôi...'Dù nghĩ vậy nhưng tay tôi vẫn hơi run rẩy một chút.Vì việc này khiến tôi nhớ tới người cha ruột kia và cũng nhớ tới thái độ của công tước với Penelope trong trò chơi.Bây giờ, tôi đã vào phòng rồi nhưng công tước vẫn chưa ngẩng đầu lên.Tôi ngập ngừng tiến lại gần bàn ông ấy và đứng đó.Tôi giấu mấy ngón tay run rẩy của mình đi và cúi chào.Mọi việc trong trò chơi không chi tiết đến vậy.Tuy nhiên, tôi không thể phát ra âm thanh nên không thể báo cho ông ấy nhận ra sự hiện diện của mình.

Hơn nữa, tôi cảm giác như tôi cần phải làm vậy khi xem xét bầu không khí."

Con tới rồi."

Cuối cùng, công tước cũng ngẩng đầu lên một chút và nhìn tôi.Ông có mái tóc đen và đôi mắt xanh như Derrick.Trên mặt ông không thể hiện bất cứ cảm xúc nào, hệt như hình ảnh vị quý tộc cao cấp từ ảnh minh họa trong trò chơi.Cùng lúc đó, một khung thoại trắng xuất hiện trước mắt tôi.1.

Ngài cho gọi con có việc gì không?

2.

Con bận lắm.

Hãy vào thẳng vấn đề đi.

3. (Nhìn chằm chằm mà không nói lời nào.)Tôi nhấn chọn lựa chọn 1 trong những câu trả lời điên rồ."

Ngài cho gọi con có việc gì không?"

"Ta nghe nói sáng nay xảy ra chút rắc rối."

Ngay khi ông ấy kết thúc câu nói, các lựa chọn trong khung thoại chuyển sang các lựa chọn mới.1.

Ngài công tước không cần bận tâm đâu.

2.

Chắc ngài muốn chuyện này xảy ra lắm ha.

3.

Không phải lỗi của con.

Là do con hầu ngu ngốc đó gây ra.Đọc xong mấy lựa chọn đó khiến tôi mất kiểm soát tâm trí mình.'Ha...

Mấy cái lựa chọn điên rồ này...'Tất nhiên, tôi đã từng trải quá chuyện này trước đây.Khi tôi còn chơi trò chơi ở thế giới khác, tôi đã vui vẻ mà chọn lựa chọn thứ hai vì kế hoạch của tôi là 'Tôi sẽ biến Penelope thành một Người Phụ Nữ Vừa Quyến Rũ Vừa Sành Điệu!'Tuy nhiên, khi nghĩ tới hậu quả sẽ quay lại với mình khiến tôi im miệng.'Dù tôi vẫn mang danh hiệu là một nữ phản diện...'Trên đời này có người cha nào lại đối xử tốt với đứa con gái 'không cùng huyết thống' với mình chứ.

Chết tiệt mà.Bộp-Khi đã đợi một lúc mà tôi vẫn chưa nói gì và chỉ đứng đó, công tước đã bỏ bút xuống và ngẩng đầu lên để nhìn tôi.Khi nhìn tôi, đôi mắt ấy toát ra khí chất sắc bén và mạnh mẽ.

'Mình mong rằng quyết định này không gây hại cho mình rồi khiến mình chết ngắt ở đây...'Tôi chọn lựa chọn 1, run rẩy trong lòng.

Tôi nghiến chặt răng để cố không nói ra mấy từ 'đó'."

Ngài công tước hong cần bặn tăm đao." (Ngài công tước không cần bận tâm đâu)Nhưng tôi không thể ngăn việc đó được và thay vào đó thì câu nói đó nghe có vẻ thật sự kỳ lạ."

Penelope."

Công tước cất lên giọng nói lạnh như băng, không chút hơi ấm nào.Dù tôi đã cố gắng tới mức này nhưng cốt truyện vẫn không thay đổi chút nào."

Không phải con đã đến ngôi nhà này được 6 năm rồi sao?"

Tôi lục trong ký ức, tìm kiếm thông tin phù hợp về thiết lập của trò chơi.Cả nữ chính ở chế độ thường và chế độ khó đều cùng tuổi, đều 18 tuổi.Penelope được nhận nuôi vào gia tộc công tước khi cô 12 tuổi.

Có nghĩa là, ừm, ông ấy nói đúng.Tôi chợt nhớ ra một chuyện liên quan tới trò chơi này mà tôi quên mất.Lần sinh nhật thứ 18 chính là buổi lễ trưởng thành được tổ chức cho tất cả mọi người ở đây.

Có nghĩa là không còn quá nhiều thời gian cho tới ngày diễn ra buổi lễ trưởng thành của Penelope, đúng chứ?'Vậy thì mình còn bao nhiêu thời gian đây?'Khi tôi đang vắt óc để suy nghĩ trước thông tin mình vừa nhớ ra thì thật may mắn, công tước tiếp tục cất lời mà chẳng cần tôi phải chọn một lựa chọn nào cả."

Ta không biết con biết không, nhưng để đặt chân vào gia tộc này là một chuyện không hề đơn giản.

Chỉ những người đã chứng minh được tác dụng của bản thân đối với gia tộc này mới có thể bước qua cánh cổng của dinh thự Eckart sau nhiều đợt kiểm tra kỹ lưỡng."

"..."

"Tuy nhiên, trong suốt sáu năm qua thì dường như ta lại chẳng thể nhận ra liệu con có thể mang lại lợi ích gì cho gia tộc."

Đúng vậy.Nếu ít ra tôi có vẻ ngoài giống với đứa con gái ruột của ông, thì ông đã quan tâm tới tôi hơn một chút rồi.Tuy nhiên, mái tóc và màu mắt của Penelope chuyển thành một màu hoàn toàn khác với màu hồng phấn và ánh xanh dương kia.Tôi muốn gật đầu đồng ý và nói rằng những gì ông nói đều đúng cả.

Nhưng cơ thể tôi chẳng di chuyển một centimet nào sau khi công tước bắt đầu nói chuyện, đều do hệ thống đang điều khiển cơ thể tôi.Khung thoại trắng xuất hiện trở lại sau khi vừa biến mất vì tôi giữ im lặng.1.

Vậy ngài muốn tôi làm gì đây?

Ngài định đuổi cổ tôi ra khỏi căn nhà này sao?

2.

Người có lỗi không phải tôi!

3. (Quỳ xuống.)'Cuối cùng!'Thật mừng khi thấy được một câu trả lời bình thường mà tôi có thể chọn lựa không chút do dự.

Đây là cảm giác phấn khích mà tôi chưa từng cảm nhận được từ khi tới nơi này.Để phòng hờ trường hợp nó biến mất, tôi nhanh chóng nhấn vào lựa chọn 3 dù biết rằng nó sẽ không biến mất đâu.Bộp-!Cơ thể tôi tự động quỳ xuống như thể có ai đó đã đá thật mạnh vào mặt sau gối và nhấn vai tôi xuống.'Ặc!

Sao mạnh vậy!'Dù tôi mong đợi điều này nhưng nó lại đau hơn tôi nghĩ khiến mắt tôi rươm rướm nước mắt."

Con, con đang làm gì vậy chứ?"

Có vẻ như công tước bất ngờ với âm thanh do đầu gối tôi tạo ra khi quỳ hơn cả tôi.

Mắt ông mở to ra vì ngạc nhiên.Tôi chưa từng chọn câu này khi đang chơi trò chơi vì ý tôi là, nó có ý nghĩa gì đâu chứ.'Tại sao một kẻ cứng đầu như vậy lại quỳ xuống chứ?'Tôi không biết liệu nhà sản xuất lười biếng hay nghĩ nó là việc tốn thời gian nhưng họ đã quyết định lựa chọn tiếp theo trùng với các lựa chọn trong chế độ thường.1.

Thấy tôi quỳ xuống thế này có làm ngài thỏa mãn chưa?

2. (Nhìn chằm chằm mà không nói gì.)
3.

Cha ơi, con xin lỗi vì tất cả mọi chuyện!Tôi vội vàng nhấn vào lựa chọn 3 như lúc nãy."

Cha ơi, con xin lỗi vì tất cả mọi chuyện!"

Âm lượng giọng nói của tôi rất lớn, có lẽ vì tôi đã chọn số 3 như thể tôi chắc chắn và tự tin với lựa chọn ấy."...Cái gì?"

Công tước hỏi lại như thể ông không hiểu tình hình hiện tại là gì.Rồi lúc đó khung thoại trắng nay đã trở nên quen thuộc với tôi hiện lên.Nhiệm vụ ẩn [Chức danh bị mất của một 'Người Cha']
Nhiệm vụ hoàn thành!

Phần thưởng được đưa ra là Tính năng [Bật/Tắt Các lựa chọn].

Bạn có muốn [Tắt] các lựa chọn không?
[Có/Không.]Như không gì có thể níu giữ bản thân, tôi nhấn vào chữ [Có] ngay lập tức.

Các lựa chọn giờ đã [Tắt].

Nếu bạn muốn thấy các lựa chọn lại, hãy hét [Bật Các lựa chọn].Và cuối cùng, cái khung thoại trắng phiền phức kia cũng hoàn toàn biến mất trước mắt tôi.'Tuyệt vời!'Tính năng ẩn [Bật/Tắt Các lựa chọn] đã cho phép tôi gọi công tước là 'cha'.Nếu tôi chọn [Tắt] các lựa chọn trong trò chơi thì các dòng thoại sẽ biến mất và chỉ có các số 1, 2, 3 hiện trên màn hình.Lúc đó, các câu phản hồi hoặc câu trả lời đơn giản sẽ được gõ bằng bàn phím điện thoại.

Các câu phản hồi hoặc câu trả lời đơn giản ở đây là 'Có/Không', tên các nhân vật và vân vân.Đây là một tính năng dễ dàng có được trong trò chơi khi chơi ở chế độ thường.Tôi nghĩ mục đích của nó là để ngăn chặn các tình huống phụ thuộc vào lời thoại được chọn, bên cạnh đó cũng để thể hiện sự linh hoạt của trò chơi và khuyến khích người chơi tải xuống nhanh chóng.Tuy nhiên, tôi hiếm khi dùng các tính năng dù đó có là tính năng được tặng.Vì vô nghĩa mà.

Chế độ thường dễ dàng và nhanh chóng tới vậy đó.Đó là lý do tôi không quá tập trung vào cảnh này trong chế độ khó, vì tôi luôn chọn các lời thoại công kích mà.'Mình không biết chế độ khó có hoạt động giống chế độ thường hay không.'Tôi đã không thể lấy được tính năng [Bật/Tắt Các lựa chọn] vì đã chọn sai lời thoại, nhưng lúc đó nó cũng không phải một tính năng cần thiết với tôi, vì tôi đang phát nghiện với việc phải lựa lời thoại đúng chất nữ phản diện rồi.'Lúc đó mình không biết rằng cơn nghiện đó sẽ trở thành độc tố hại mình sau này, và cái sau này đó có thể là ngay lúc này...'Tôi thở dài bất lực với sự ngu ngốc của bản thân lúc đó khi đã có thể nói chuyện theo ý muốn của bản thân chứ không theo 3 dòng thoại tôi buộc phải chọn nữa."

Th.ưa C.ha."

Nghe thấy tiếng nói phát ra từ miệng mình và theo đúng ý muốn của mình khiến tôi cảm động muốn khóc.Các giọt nước mắt thật sự đã chực chờ trên khóe mắt tôi rồi đó.Và công tước như chưa từng được nghe tiếng gọi 'cha' từ Penelope có vẻ không tin vào những gì tôi vừa nói, vì mắt ông ấy còn mở to hơn lúc nãy nữa.Tôi tiếp tục cất lời, không bị phản ứng của công tước ảnh hưởng một chút nào."

Con xin lỗi vì đã gây rắc rối trong những ngày bị cấm túc.

Con đã không thể hiện được dáng vẻ của kẻ bề trên với cấp dưới và điều đó đã khiến vụ việc này xảy ra."

"..."

"Con nhất định sẽ xem xét lại hành vi của mình trong quãng thời gian bị cấm túc còn lại.

Sẽ không có rắc rối nào như thế này nữa nên xin cha hãy tha thứ cho con lần này ạ, thưa cha."

Tôi cầu xin, quỳ gối dưới đất.Nếu ông nghĩ kỹ thì rắc rối sáng nay không phải lỗi của tôi.Một người hầu đã bắt nạt tôi chứ có phải lỗi của tôi đâu.

Trong tình huống đó thì tôi phải xin sự giúp đỡ của người nào đó chứ.

Tuy nhiên, vì những hành động trong quá khứ của Penelope trước khi tôi trở thành cô ấy nên tôi không còn lựa chọn nào khác mà buộc phải làm điều này.Tôi đang trong tình huống mà tôi không thể sống nổi nếu không quỳ xuống.Cuộc sống của tôi sẽ không gặp nguy hiểm ngay cho dù công tước có không thích tôi đi nữa.Tuy nhiên, nếu tôi không coi trọng tình huống này vì đã có được tính năng tắt các lựa chọn, thì khả năng cao là tôi sẽ hoàn thành màn này với hình phạt đang đợi tôi phía trước.Điều đó quá rõ ràng rồi.

Penelope đã bị cấm túc ngay sau khi gây rắc rối và gây ra thêm một rắc rối nữa khi vẫn đang bị cấm túc.Lần này thì người được gọi là 'tiểu công tước' (tức là Derrick) là người đã cấm túc tôi, và tôi biết rằng hành động cứng đầu và hung hăn lúc này chỉ làm giảm độ hảo cảm của anh ta với tôi thôi."

Con hiểu cho tới bây giờ con đã hành động trẻ con như thế nào."

"..."

"Nếu cha cho con thêm một cơ hội, con sẽ làm hết sức để chứng minh tác dụng của mình đối với gia tộc này cho tới ngày lễ trưởng thành của con diễn ra."

Tôi không di chuyển một chút nào dưới đất ngay cả khi tôi đã nói xong.Tôi còn chưa từng cầu xin và quỳ gối dưới đất thế này với cha mẹ ruột thật sự của mình.

Điều này chứng minh cái trò chơi này như c.ứ.t vậy.'Tôi đang quỳ dưới đất và cầu xin rồi đây nên nhanh nói được rồi đi mà.'Tôi đã tự tát mình trong đầu ngay sau khi thức dậy trong lúc tôi mệt mỏi.

Tôi cần nghỉ ngơi."

Con..."

Công tước nhìn xuống Penelope như thể ông đang nhìn một người lạ nào đó.

Ông khó thốt được lời nào.Trước khi ông có thể nói ra một câu hoàn chỉnh, thì hàm ông cứ chuyển động như muốn nói gì nhưng lại không phát ra âm thành nào."...Ta hiểu những gì con đang nói rồi.

Hãy đứng lên đi."

"Vâng."

Tôi không do dự mà đứng dậy ngay.Chân tôi mỏi tới mức tôi không thể giữ nguyên tư thế đó thêm một giây nào nữa."

Trọng lượng lời nói của gia tộc Eckart rất nặng đó, Penelope."

Công tước nói trong tông giọng trầm, vẫn đang nhìn vào tôi.

Những lời nói ấy mang rất nhiều nghĩa."

Cảm ơn cha.

Con sẽ không để cha thấy hối hận vì đã tha thứ cho con vào hôm nay đâu, thưa cha."

"Giờ con đi được rồi."

Tôi nhanh chóng di chuyển cơ thể ngay sau khi ông nói xong.Tôi làm vậy vì lo lỡ đâu màn này lại thay đổi vì tôi hành động quá chậm.
 
Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết
Chương 7


Két-Tôi cảm nhận được ánh mắt sắc bén phía sau mình khi xoay tay nắm cửa tới khi tôi ra đến hành lang.Tôi thấy thoải mái hơn khi nhận ra công tước đã phản ứng khác với lúc tôi bước vào phòng trước đó.

Tuy nhiên, tôi quyết định không bận tâm đến điều đó nữa.Công tước không phải nhân vật tôi cần tăng độ hảo cảm, với cả tôi cũng không cần phải lo lắng về ông ấy cho tới tận lúc kết thúc buổi lễ trưởng thành.Cạch, tôi nhẹ nhàng đóng cửa phía sau và quay đầu lại.Lúc đó."

Ta chắc chắn là đã kêu cô hãy sống như một con chuột nhắt mà không gây ra bất cứ rắc rối nào rồi mà."

"Hộc!"

Một giọng nói lạnh băng lọt vào tai tôi.Tôi ngạc nhiên quay đầu lại.Đứng ở hành lang đang bị bóng đen bao phủ quá nửa là một người với tâm trạng khó chịu.Trong bóng tối, tôi có thể thấy các dòng chữ phát sáng ghi [Độ hảo cảm 0%].Mái tóc đen và đôi mắt xanh khó mà nhìn thấy rõ ấy chính là người con trai cả của gia tộc công tước, Derrick."

Emily."

"..."

"Là một người hầu trung thành đã làm việc cho gia tộc này gần 10 năm."

Cộp, cộp.

Derrick bước ra khỏi bóng tối.Người đàn ông băng qua hành lang rộng lớn một cách nhanh chóng, chỉ trong một thời gian ngắn đã đến trước mặt tôi.Anh ta nhìn xuống tôi với ánh mắt sắc bén.

Ánh mắt ấy cứ như anh ta đang nhìn vào đống rác nào đó vậy.Tôi chẳng làm gì sai nhưng tôi lại phải thu mình lại vì những ghét bỏ và ghê tởm từ anh ta."

Không một người nào muốn làm người hầu riêng của cô dù bọn ta có nói bọn ta sẽ trả thêm tiền.

Trong tất cả những người đó, chỉ có một người hầu tự nguyện phục vụ cô."

"..."

"Và ta đoán hôm nay là ngày kết thúc việc đó.

Vì cô đã phát điên và đuổi cổ người hầu riêng đầu tiên và duy nhất của mình mà chẳng biết rõ vị trí của bản thân."

Tôi cảm thấy một cảm giác bất công dâng lên trong lòng mình khi nghe những lời đó của Derrick.Tôi nổi điên rồi đuổi cô ta hồi nào chứ?

Cái người đã nổi điên hơn cả tôi là cái tên đầu hồng kia cơ mà.'Và tôi là người suýt nữa bị mất mạng vì phải ăn mấy món ôi thiu đó đây này!'Tôi muốn hét lên vì tình huống khó chịu này.

Thứ ngăn tôi làm vậy là dòng [Độ hảo cảm 0%] trên đầu của Derrick.'Kiềm chế nào.

Nếu nó hạ xuống nữa thì mình chết chắc.'Tôi hít vào rồi thở ra vài lần để bình tĩnh lại.'Độ hảo cảm 0%.

0% đó...'Tôi đã thấy mệt sau khi nói chuyện với công tước rồi.Hơn nữa, vì tôi chỉ tập trung vào việc 'tắt' các phương án nên tôi không nhớ rõ trong cảnh này đã xảy ra chuyện gì trong trò chơi.Đó là lý do tôi quyết định sẽ dùng trợ giúp từ hệ thống.'BẬT Các lựa chọn.'1.

Ha!

Chắc đêm nào cô ta cũng phục vụ tận giường cho anh, nhỉ?

2.

Có lẽ cô ta bị đuổi đi vì cô ta đã làm việc đáng bị đuổi đi đó.

3. (Nhìn chằm chằm mà không nói gì.)Nhìn lướt qua các lựa chọn, tôi nhanh chóng hét lên trong đầu.'TẮT Các lựa chọn!

TẮT!' Bạn có muốn [TẮT] Các lựa chọn không?
[Có. / Không.]Tôi vội vàng nhấn [Có.]Tôi mà chọn một trong ba phương án này thì tôi sẽ được gửi thẳng tới địa ngục luôn.Có vẻ thời gian đã trôi qua khá lâu khi tôi làm những chuyện đó nên ánh mắt Derrick nhìn tôi càng lạnh hơn nữa."

Ha.

Có vẻ lời nói của tôi không có ý nghĩa gì với cô nữa rồi nhỉ."

Ánh mắt anh ta sắc bén tới mức nhìn như anh ta sẽ giết tôi tới nơi vậy.Chẳng còn lựa chọn nào khác, tôi mở miệng nói."

Tôi xin lỗi vì đã gây ra rắc rối này."

Tôi còn phải cầu xin như thế này dù chẳng làm gì sai bao nhiêu lần nữa đây?Tôi cũng là một con người, cũng có thứ gọi là lòng tự trọng, nên tôi thấy kinh tởm và chán ghét khi phải cúi đầu như một nô lệ thế này.Tuy nhiên, như thế này chẳng là gì nếu với mục đích là để được sống.Bên cạnh đó, những người này không phải người thật mà chỉ là những nhân vật giả tưởng trong một trò chơi mà thôi.Con khốn đó đã cào tôi và để lại sẹo ở đây này, thưa cha!

Thưa anh!Đương nhiên, con khốn lấm lét đó rồi sẽ ra vẻ tội nghiệp như thứ ăn xin thôi.Ở kiếp trước, tôi đã cầu xin sự tha thứ vô số lần trước khi chuyển ra ngoài và sống tự lập.Tình huống hiện tại cũng giống như vậy.Có điều ở kiếp trước nếu tôi không cầu xin sự tha thứ như trong trò chơi này thì mạng sống cũng chẳng gặp nguy hiểm.Tuy nhiên, lúc đó tôi còn khá trẻ nên mọi tình huống đều là nguy hiểm chết người với tôi.Đó là lý do tôi đã sống và quỳ xin dưới sàn nhà tới mức đôi tay như biến thành chân từ lúc nào không hay.So sánh với lúc này thì đây không phải chuyện gì to tát tới mức thấy bất công.

Dù sao đúng là Penelope đã gây ra nhiều vụ rắc rối phức tạp chứ không như tôi.Tôi không biết là nhờ có kinh nghiệm từ kiếp trước nên việc xin lỗi cả đời để sống sót có vẻ khá dễ dàng với tôi hay sao.'Chuyện này quen thuộc tới mức bực bội.'Tôi mở miệng, trong khi đang nghĩ tới khoảng thời gian ở kiếp trước."

Như ngài đã nói, tới tận bây giờ thì tôi đã không nhận thức được vị trí của bản thân."

"...Cái gì?"

"Là lỗi của tôi khi đã không thể giải quyết tình huống thỏa đáng ngay từ đầu, nên ngài không cần phải sa thải cô ấy đâu.

Tôi đang trên đường về phòng sau khi đã xin lỗi cha đây ạ."

Sau khi nghe những gì tôi nói, biểu cảm của Derrick biển đổi kỳ lạ.Nhìn cảnh đôi mắt màu biển ấy hơi mở to ra vì ngạc nhiên khiến tôi khá thoải mái.

Phản ứng ấy giống hệt với phản ứng của công tước vừa nãy.Tôi mở miệng.

Lặp lại những lời đó chẳng khó chút nào vì tôi đã nói đi nói lại những lời đó vài lần rồi."

Từ giờ tôi sẽ sống thật im lặng để ngài không chú ý hay để tâm tới chuyện gì nữa.

Nên xin hãy tha thứ cho tôi lần này."

Tôi cúi đầu.'Mình nói như vậy có lạnh nhạt quá không nhỉ?'Tôi nhận ra giọng mình không có chút chân thành nào, việc đó khiến tôi thấy lo lắng.Nhưng anh ta sẽ không cắt cổ em gái mình chẳng vì lý do gì dù cho bây giờ mình đang trong một trò chơi tàn nhẫn đâu ha.Tôi đợi câu trả lời với tâm trí thả lỏng, tin tưởng cái suy nghĩ đây không phải tình huống với tên thái tử điên rồ tàn độc kia.Tôi muốn kết thúc chuyện này nhanh chóng và quay về phòng.

Bây giờ thì chỉ đứng thôi cũng là một sự tra tấn rồi.Giờ nghĩ lại thì cơ thể tôi không khỏe lắm vì vụ việc lúc sáng với người hầu, và sau việc đó thì tôi cũng chưa ăn gì cả.Sau hơn 5 phút thì Derrick cũng nói chuyện, chẳng như mong muốn kết thúc tình huống này thật nhanh của tôi."...Chỉ một lần này."

"..."

"Ta sẽ chỉ tha thứ cho cô một lần này thôi."

Không cho tôi cơ hội cảm ơn, anh ta nói thêm."

Tuy nhiên, nhớ kỹ rằng đây sẽ là lần cuối cùng ta tha thứ cho cô vì đã cư xử như vậy."

Câu trả lời khó chịu hơn câu trả lời của công tước nữa.Tôi thấy nhẹ nhõm khi nó không phải câu trả lời liên quan tới cái chết như tôi đã nghĩ.Nhưng dù có cố ép bản thân tới mức nào thì tôi cũng không mở miệng nói lời cảm ơn được.'Ừ, ừ.

Chỉ vì sự an toàn của tôi thôi đó.'Tôi gập lưng và cuối đầu trong cảm giác kinh tởm như những gì tôi đã làm với tên khốn anh cả trong kiếp trước.Sau đó, tôi lập tức quay đầu để về lại phòng mình.Chính lúc đó."

A..."

Sau khi thấy chóng mặt và buồn nôn thì đầu tôi bắt đầu đau.

Tầm nhìn của tôi cũng mờ đi.Tôi không biết liệu có phải do cảm giác nhẹ nhõm đột ngột khi biết rằng bản thân vẫn còn sống hay không, nhưng chân tôi như mất hết sức lực.Tôi nhanh chóng mất thăng bằng và suýt ngã.

'Mình đang ngã...!'Khi tôi gần ngã ra sàn thìBộp- có ai đó đã chộp lấy vai tôi một cách thô bạo."

Này."

Tôi cảm thấy một lực kéo tôi lên.Tôi quay đầu lại và nhìn thấy đôi đồng tử xanh đang mở to ngay trước mắt mình.

Derrick đã đỡ để tôi không bị ngã."

Ta nghe nói cô đã ăn đồ ăn bị thiu."

Tôi cảm thấy tâm trí mình quay cuồng khi nghe thấy giọng nói vô cảm của anh ta.Anh ta hỏi khi thấy tôi chỉ ngạc nhiên nhìn anh ta."

Cô không cần bác sĩ sao?"

Tâm trí phức tạp của tôi dịu lại ngay lập tức.'Anh ta biết.'Anh ta biết đó không phải lỗi của Penelope.Anh ta biết những vẫn cố đổ hết trách nhiệm lên đầu mình, ngay cả khi đó là lỗi của người hầu kia.'Nếu mình không cầu xin tha thứ thì chắc anh ta đã nhảy tới giết mình không chút do dự rồi.'Tôi cảm giác như tôi vừa bị một xô đá lạnh đổ lên đầu vậy."

Không cần đâu ạ, thưa tiểu công tước."

Bộp, tôi giật tay mình ra khỏi tay anh ta.

Đó là hành động vô thức từ bản năng sinh tồn của mình.Nhưng ngay sau đó, tôi liền thấy hối hận.

Chắc anh ta sẽ thấy khó chịu, vì vậy tôi đã miễn cưỡng nở nụ cười."

Tôi vừa mới nói là sẽ làm hết sức để ngài không cần để tâm tới mình rồi mà."

Nên đừng có lo chuyện bao đồng nữa."

Vậy thì."

Tôi lịch sự cúi đầu một lần nữa và nhanh chóng bước đi.Chắc tôi trông buồn cười lắm vì tôi đã bước xuống hành lang thật nhanh tới mức nhìn như tôi đang chạy trốn khỏi thứ gì đó.Tuy nhiên, điều đó là đúng.

Tôi sợ anh ta sẽ rút kiếm ra và chĩa vào tôi.Tôi đã không thể nhận ra nỗi sợ đó khi vội vã chạy xuống hành lang hướng về phía cầu thang.Biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông ấy vẫn ở sau lưng tôi.***"...Tiểu công tước, hửm."

Derrick bất ngờ lặp lại những gì Penelope nói trước khi cô rời khi.Con nhỏ đó còn chẳng thể gọi công tước là 'cha', nhưng lúc nào cũng gọi anh và Reynold là 'anh trai'.Hình ảnh gương mặt nhợt nhạt của cô ta khi anh đỡ cô ta khỏi ngã chẳng thể biến mất khỏi tâm trí anh.Đôi mắt xanh lóe lên khi nhìn cảnh Penelope rời đi như thể đang chạy trốn vậy.Nhưng ngay sau đó, anh quay đi như thể không quan tâm.[Độ hảo cảm 5%]Trên đầu anh nhấp nháy những chữ màu trắng mà Penelope không để ý.
 
Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết
Chương 8


Tôi bước nhanh trên cầu thang dẫn về phòng mình.

Sau khi nhanh chóng đóng cánh cửa sau lưng lại, tôi nhảy thẳng lên giường mình."

Phù..."

Cơ thể cứng ngắc của tôi như tan chảy ngay khi tiếp xúc với chiếc nệm mềm mại.

Dù mới gần tới giờ trưa thôi nhưng tôi cảm giác như đã trải qua một ngày dài rồi vậy.Tôi hít vào rồi thở ra vài lần để làm dịu trái tim đang đập mạnh do cảm giác lo lắng khi phải ở cùng với Derrick.Một lúc sau, tôi bật cười - những nụ cười ngớ ngẩn."

Ha.

Coi kìa, mình vẫn còn sống."

Xét từ việc tôi biết gọi Derrick là 'tiểu công tước' dù lúc đó đang cực kỳ hoảng loạn, thì xem ra cái việc liên tục chơi lại trò chơi sau mỗi lần thất bại cũng không hẳn là chuyện vô ích.Một lúc sau, những hình ảnh liên quan tới trò chơi xuất hiện trong đầu tôi.Khi tôi thử chơi trò chơi này ở chế độ khó lần đầu tiên, độ hảo cảm của Derrick là một trong những vấn đề nghiêm trọng, không như những nhân vật khác.Khi tôi đã tăng độ hảo cảm của anh ta sau nhiều lần chọn lựa kỹ càng, thì nó sẽ giảm xuống nhiều hơn vào lần lựa chọn kế tiếp.Lúc đó tôi thật sự không biết lý do là gì.'Sao tâm trạng anh ta thay đổi thất thường đến vậy chứ?'Câu hỏi của tôi chỉ được giải đáp sau vô số lần chết đi.Derrick ghét Penelope tới nỗi anh ta giận điên lên khi cô gọi anh ta là 'anh trai'.Đó là lý do mỗi khi tôi chọn phương án có chữ 'anh trai' trong đó thì độ hảo cảm sẽ tụt xuống."

Đúng là kén chọn mà.

Anh ta còn tệ hơn cả tên anh cả khốn kiếp của mình."

Tôi cau mày và cằn nhằn.Dù sao thì, nhờ như vậy mà tôi đã có thể giữ mạng rồi.'Từ giờ trở đi, mình sẽ không bao giờ gọi anh ta là anh trai nữa.'Tôi nhẩm lại điều đó trong đầu thêm vài lần nữa.Tất nhiên, tôi sẽ cố gắng để không đối mặt với anh ta nhưng tôi phải ghim điều đó trong đầu để đề phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra.Nghĩ tới chuyện này chuyện kia trên giường làm tôi bắt đầu thấy buồn ngủ.'Mình cần phải ăn gì đó.'Đồ ăn là nguồn năng lượng chính cần thiết cho mọi thứ.

Hiện tại cũng là giờ ăn trưa rồi.Tuy nhiên, vì cú sốc tôi nhận được hôm nay nên tôi không thấy đói bụng lắm.'Aaa, sao cũng được.'Vì thấy lười nên tôi nhắm mắt luôn.

Ngủ là điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi.Có lẽ là vì tôi muốn thoát khỏi thực tại nên chỉ ngay sau khi tôi nhắm mắt, tôi liền ngủ ngay tức khắc.***"Tại sao cái này lại ở trong phòng cô vậy hả?"

Một giọng nói lạnh hơn cả đá quý giữa trời đông vang lên từ trên đỉnh đầu.

Rồi một tiếng hét lớn vang lên từ bên cạnh."

Trả lời đi, con khốn lén lút này!

Mày đã trộm nó!"

"Reynold."

Công tước cảnh cáo Reynold đang chửi tục.

Dù đã ngậm miệng nhưng có vẻ cậu vẫn không kiềm được cơn giận và bắt đầu dậm chân.'Gì đây?'Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh rồi cúi đầu.Đôi bàn tay nhỏ xíu.Tôi nhận ra ngay lập tức, đây là giấc mơ của Penelope."

Nói đi, Penelope.

Sao con lại có sợi dây chuyền của công nương?

Ta tưởng ta đã nói với con là con không thể vào căn phòng đó rồi chứ."

"Cha.

Con đã nói rồi, không cần nghi ngờ gì nữa, con khốn đó đã trộm nó."

Ngay cả khi công tước đã cảnh cáo, Reynold vẫn không thể kiềm chế được cơn giận của mình.Penelope nhìn chằm chằm vào cậu sau khi hét lên."

Em không có trộm nó!

Em không có làm gì hết!"

"Im đi!

Đừng có nói dối nữa!

Nếu vậy thì tại sao món quà cha tặng cho Yvonne xuất hiện ở ngăn kéo tủ trong phòng mày chứ?"

Reynold hét lên khi cầm chiếc vòng cổ lủng lẳng trên tay.Đó là lần đầu tiên cô bé thấy món trang sức đó.

Không chút chần chừ, Penelope hét lên và không thừa nhận bất cứ chuyện gì."

Em không biết!

Em chưa từng đi vào căn phòng đó!"

"Tôi đã thấy mọi chuyện."

Chính lúc đó.

Một người đàn ông bước ra khỏi đám đông, chen qua mọi người.Công tước và Reynold quay đầu lại để nhìn ông ta."

Quản gia."

"Vài tuần gần đây, tôi có thấy tiểu thư Penelope thường xuyên đi lên đi xuống tầng 3.

Để phòng hờ thì tôi đã kiểm tra, nhưng cửa phòng của tiểu thư Yvonne không bị khóa."

Ánh mắt của tất cả mọi người bao gồm cả công tước quay sang cô bé nhỏ nhắn.Ngay cả Penelope cũng không thể ngó lơ tất cả ánh mắt đó và xem như không có gì."...Không, không phải con."

Cô bé bước lùi lại.Đúng là cô thường xuyên đi lên tầng 3.Vì đó là tầng lầu có ít người đi xung quanh nhất, và cũng vì đó là tầng nối liền với đường đi lên gác mái.Cô chỉ lên đó vì không muốn ở với người hầu bạo lực của cô chứ không có ý định ăn trộm thứ gì cả.Chưa kể tới đó lại là thứ thuộc về công nương thật sự của gia đình công tước."

Con thật sự không làm chuyện đó mà, cha ơi!

Con chưa từng đi vào căn phòng đó!"

Penelope hét lớn rồi nhìn lên công tước.Cô bé đã nhìn ông với ánh mắt yêu thương và tin tưởng.

Dù sao thì ông cũng là người đưa cô tới nơi này mà.Tuy nhiên, công tước chỉ ngó lơ cô với ánh mắt lạnh băng."

Ông, quản gia.

Khóa chặt tất cả các phòng trên tầng 3.

Đặc biệt là phòng của Yvonne."

"Tất nhiên rồi, thưa ngài."

"Với cả, ngày mai gọi thợ đá quý tới dinh thự."

"C, cha..."

Penelope đứng đờ tại chỗ, mặt cô tái nhợt như một tờ giấy trắng.Công tước không nói một lời nào với cô cho tới khi ông rời khỏi phòng."

Lẽ ra khi bọn tao nói thì mày nên cút khỏi dinh thự đi, đồ ngu."

Reynold thì thầm sau khi chắc chắn là công tước đã đi rồi.Sau đó cậu đẩy Penelope một cách thô bạo và đi theo công tước."

Đồ rác rưởi."

Derrick lạnh lùng nói nhỏ khi nhìn Penelope cuộn tròn dưới sàn như một mảnh rác vứt đi.Khung cảnh thay đổi.Sau đó, Penelope đã ghé qua nhiều cửa hàng và mua một lượng lớn đá quý và trang sức.Cô chi nhiều tiền tới mức khiến Derrick và Reynold tức điên khi gọi cô là 'Một con khốn không biết vị trí của bản thân.'...

Cốc cốcMột âm thanh nhỏ đủ khiến tôi tỉnh táo vang lên.

Tôi mở mắt ra trong cơn buồn ngủ.Cốc cốc cốc.Một loạt tiếng gõ cửa vang lên sau khi không nhận được phản hồi từ tôi.Tiếng gõ có vẻ đang vội khiến tôi nhận ra sự tức giận và thiếu kiên nhẫn của người đang gõ.Tôi chậm rãi ngồi dậy và mở miệng nói."

Ai..."

Cạch - trước khi tôi kịp nói xong, cánh cửa đã mở ra."

Tiểu thư.

Là tôi."

Một ánh sáng chiếu vào căn phòng từ nơi cánh cửa đang mở.Trước đó trong phòng đang tối, và xét từ ánh sáng đó thì có vẻ mặt trời đã lặn rồi.Mắt tôi bị chói vì ánh sáng đột ngột chiếu vào trong phòng.

Và tôi tức giận ngay khi đưa mắt nhìn người đã mở cửa."

Quản gia...?"

"Tôi tới đây vì có chuyện gấp cần làm ạ."

Việc quản gia gấp gáp tới tìm tôi thế này cũng không xảy ra quá nhiều lần.Rồi tôi thấy tim mình như hẫng đi một nhịp.

Thậm chí còn hẫng hơn sau khi mơ giấc mơ vừa rồi."

Có chuyện gấp gì vậy?"

Mấy tên điên kia lại đổ tỗi cho mình chuyện gì nữa à?

Giờ mình lại có tội gì đây?Giọng nói của tôi run rẩy khi tôi hỏi câu đó.

Rồi quản gia giải thích tại sao ông ta lại xông vào phòng tôi."

Tôi nghĩ chọn người hầu riêng cho tiểu thư trước bữa tối là tốt nhất, nên là..."

Tâm trí tôi trống rỗng sau khi nghe những lời hờ hững đó phát ra từ miệng của một người đàn ông."

Khoan."

Tôi giơ tay lên và ngăn ông ta lại.Người quản gia dừng lại.

Tuy nhiên, có vẻ ông ta không hài lòng khi bị tôi ngăn lại.

Đôi lông mày ấy nhíu nhẹ lại.'Có vậy thôi sao?'Điều đầu tiên tôi cảm thấy sau khi nghe những gì ông quản gia nói là cực kỳ nhẹ nhõm.Nhưng nhanh thôi, cơn giận bắt đầu chiếm chỗ của cảm giác nhẹ nhõm đó.'Lý do ông ta mở cửa và đi vào phòng mình mà không có sự cho phép chỉ là để chọn một người hầu mới thôi ư...?'Tôi thấy sửng sốt với lý do mà người quản gia đưa ra."...

Quản gia."

Tôi gọi ông ta với một giọng trầm thấp."

Vâng, tiểu thư."

"Ông tên là gì?"

"...Xin thứ lỗi?"

Ông ta hỏi lại như thể đó là một câu hỏi bất ngờ.

Tôi quyết định sẽ rộng lượng và lặp lại lời của mình cho ông ta.

"Ông tên là gì."

"...Là Pennel, thưa tiểu thư."

"Vậy tên ta là gì?"

"Tiểu thư.

Sao tự nhiên người lại hỏi mấy câu hỏi này..."

Ông ta có vẻ không thích tôi hỏi những câu hỏi không liên quan tới chủ đề ở đây.

Nếp nhăn quanh lông mày ông ta ngày càng nhiều."

Ta hỏi gì thì ông trả lời nấy đi.

Tên ta là gì?"

"...Người tên là Penelope Eckart."

Ông ta trả lời, vì không còn lựa chọn nào khác."

Đúng.

Penelope Eckart, một quý tộc."

Tôi gật đầu và nhấn mạnh khi nói tên mình ra.

Rồi tôi tiếp tục."

Ta chưa từng nghe tới quy tắc ứng xử cho phép những người không có họ có thể xông vào phòng của một quý tộc mà không có sự cho phép.

Còn ông thì sao?"

Penelope ngốc.Nếu cô thấy tức giận vì bị phớt lờ và ghét bỏ thì cô không nên la hét hay gây rắc rối, thay vào đó cứ dùng thân phận và địa vị quý tộc của mình để cho những kẻ thấp hơn biết vị trí của họ là được rồi.Như vậy thì họ sẽ không thấy cô dễ bị bắt nạt nữa.'Một quý tộc được gia đình công tước chính thức nhận nuôi'.

Và là một 'công nương'.Đúng là một thân phận tuyệt vời để dùng trong những trường hợp như thế này.Nó cũng tốt hơn cái danh 'đứa con hoang vô danh của một gia đình giàu có'.

"Hơn nữa, chuyện một người đàn ông xông vào phòng của một tiểu thư quý tộc trẻ dù cô ấy có muốn hay không có vẻ là chuyện bình thường với thường dân nhỉ."

"..."

"Ta nói sai sao?"

Tôi cười một cách vô tội sau khi nói xong.Đương nhiên, như mong đợi, hiệu quả rất tuyệt vời."

T, tiểu thư!"

Người quản gia hét lên trong hoảng loạn khi nghe tôi nói những lời không thể bị người khác nghe thấy đó.
 
Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết
Chương 9


Ánh mắt từng xem thường tôi giờ đây đang run rẩy, và đó quả là một khung cảnh đầy thỏa mãn.Nụ cười trên gương mặt tôi biến mất, rồi tôi nói bằng một giọng trầm với gương mặt nghiêm túc."

Ta có cần phải chỉ rõ ra từng chuyện cho ông không?

Ông biết ta đang bị đau họng mà."

Đó là biểu cảm mà quý tộc cấp cao thường dùng khi ở nơi không cần kính trọng quý tộc nào cao cấp hơn bản thân.Ví dụ như, Công tước Eckart - thanh kiếm của đế quốc là người không cần phải kính trọng bất cứ người nào khác ngoài hoàng tộc."

T, tôi xin lỗi, thưa tiểu thư!"

Ông quản gia có vẻ cũng hiểu ý nghĩa của nó.Ông ta quỳ xuống đất ngay lập tức, như thể cái người tự tin đứng thẳng trước mặt tôi vừa nãy chưa từng xuất hiện."

Chuyện đó, vì gấp gáp nên tôi đã phạm phải sai lầm.

Xin hãy tha thứ cho tôi..."

Nhìn cảnh này khiến tôi thấy sảng khoái.

Cái cảm giác tôi có từ lúc sáng cho tới tận trước khi tôi đi ngủ lúc này đã bị thay thế bởi cảm giác sảng khoái.Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ đối xử với một người lớn tuổi hơn mình như thế này thì hơi quá đáng, nhưng tôi vẫn không kêu ông ta đứng dậy.Bởi vì có lẽ Penelope đã rất tôn trọng cái người đã phớt lờ cô suốt 6 năm qua này."...Ta nghĩ ta sẽ thấy khó chịu nếu phải nhìn thấy ông trong một khoảng thời gian đó."

Tôi nói, lạnh lùng nhìn xuống người quản gia."

Đương nhiên, ta không nghĩ sẽ chỉ mình ta cảm thấy vậy đâu."

Tôi chỉ có thể nói những gì mình muốn nói khi tôi quay lưng lại với ông ta."

Vậy nên, nếu ông có chuyện gì muốn làm có liên quan tới ta, thì hãy kêu người khác tới thay vì tự mình tới."

"Nhưng tiểu thư.

Việc chọn người hầu mới không phải ý của..."

"Được hay không được."

Tôi lạnh lùng cắt ngang lời ông ấy."

Những gì ta muốn nghe từ ông chỉ có hai từ đó thôi."

"...Vâng.

Tôi hiểu rồi, thưa tiểu thư."

Ông quản gia đáp lại với một khuôn mặt nhăn nhó dễ chú ý."

Nhưng còn về bữa tối..."

"Ta không cần nên ra ngoài đi."

Xem đó là lời cuối cùng mà tôi nói với ông ấy, tôi quay lưng lại, còn không nhìn lúc ông quản gia đứng dậy.Sau đó, tôi nghe tiếng bước chân cẩn thận đi ra khỏi phòng.Cạch - cánh cửa được đóng lại theo một cách khác với lúc mở ra.Căn phòng lại chìm vào bóng tối.

Rồi ngay sau đó, tôi cảm thấy một nỗi lo như sóng dữ trỗi dậy trong lòng mình khi nghĩ lại những gì tôi vừa làm.

Lỡ đâu ông ấy báo lại mọi chuyện cho công tước thì sao?"

Thôi kệ, dù sao thì ông ấy cũng làm gì được đâu chứ."

Dù có báo thì ông ấy cũng không thể làm được gì cả.Lúc này tôi cũng không thể làm được gì khác và tôi có thể lặp lại những gì mình vừa làm nhiều lần nếu chuyện đó có thể giúp Penelope bớt cảm thấy bất công hơn.Bên cạnh đó, chỉ là vài lời la mắng thôi mà.

Tôi cũng chẳng gây rối hay vứt thứ này thứ kia rồi la hét gì cả.Người chơi có thể gia tăng danh tiếng trong lúc chơi bằng cách cải thiện mối quan hệ với những người xung quanh.

Việc đó sẽ giúp mở khóa toàn bộ kết cục của 5 nhân vật.Tuy nhiên, tôi không có ý định làm vậy như khi đang chơi trò chơi thực tế.

Vì tôi không cần phải xem hết tất cả các kết cục nên sẽ thật lãng phí nếu phải để tâm tới những người chẳng liên quan gì tới mình.'Danh tiếng cái quái gì chứ.

Mình bận duy trì độ hảo cảm của 5 nhân vật để sống sót rồi.'Những chuyện đó chỉ làm được khi chơi trò chơi thôi, chứ trong đời thực thì quá nhiều thứ phải làm.Tôi nhắm mắt lại một lần nữa, gạt mọi suy nghĩ qua một bên.Đã đến lúc quay lại giấc ngủ bị quản gia và Penelope trong mơ gián đoạn rồi.***Có vẻ Penelope là một người siêng năng vì sáng nay tôi đã tỉnh giấc cực kỳ dễ dàng mà không cần người hầu giúp đỡ.

Chuyện này khá ngạc nhiên khi nghĩ lại về tính cách của Penelope.Tôi đứng dậy khỏi giường và tập vài bài tập giãn cơ nhẹ nhàng.Rồi có ai đó đã gõ cửa phòng tôi như thể họ đã đợi tôi thức dậy từ lâu rồi.Cốc cốc- Tôi ngồi bất động trên giường một lúc và nhìn chằm chằm vào cánh cửa vì thấy tò mò không biết lời cảnh cáo tối qua của mình có hiệu lực không.Và tôi cũng biết chắc người ngoài cửa không phải quản gia.

Vì cảnh tượng cảnh cửa mở tung ra sau một khoảng thời gian tôi không trả lời đã không xảy ra."

Ai đó?"

Tôi cuối cùng cũng mở miệng và kiểm tra xem người tới là ai."

Thưa tiểu thư, là Reina ạ."

Là hầu nữ trưởng.

Có vẻ như phương pháp tôi dùng hôm qua đã có hiệu quả rồi.

Đúng là một kết quả mỹ mãn."

Vào đi."

Cạch, cánh cửa mở ra và một người phụ nữ trung niên bước vào phòng.

"Người ngủ có ngon không ạ?"

"Sao bà tới đây?"

"Tôi tới vì việc chọn người hầu riêng mới cho tiểu thư ạ.

Không biết người có muốn người nào không?"

Không đời nào có chuyện đó được.

Tôi không trả lời câu hỏi của hầu nữ trưởng.Sau đó, bà ấy lại mở miệng nói như thể đã biết trước chuyện này.Đương nhiên, những lời tiếp theo không phải tự nguyện nữa."

Nếu không thì hãy chọn một người mới..."

"Người hầu đã phục vụ ta trước đây là ai?"

"Người đang nói tới Emily sao?"

"À, đúng rồi.

Emily."

Tôi hỏi, giả vờ tò mò."

Cô ấy bị đuổi khỏi dinh thự rồi à?"

"Không, không phải nhưng mà..."

"Vậy bây giờ cô ấy đang làm việc gì?"

Trong đôi mắt bà ấy ẩn chứa nhiều câu hỏi như muốn hỏi tôi tại sao lại hỏi bà ấy mấy câu như vậy."...Cô ấy bị phạt phải làm việc ở phòng giặt 3 tháng từ bây giờ, vì đã không phục vụ tiểu thư chu đáo."

"Vậy sao?"

"Nhưng tại sao người..."

Nỗi lo lắng bắt đầu hiện lên trên khuôn mặt bà khi chiếc mặt nạ tự tin bắt đầu nứt vỡ.'Có vẻ như bà ấy cũng biết sơ sơ về chuyện đã xảy ra.'Hoặc có lẽ bà ấy mới là kẻ xúi giục đứng sau người hầu đó.Tôi bình tĩnh nói chuyện, gạt những nghi ngờ đó qua một bên."

Nói cô ấy cứ tiếp tục làm người hầu riêng của ta đi."

"...Xin thứ lỗi ạ?"

"Vì bây giờ không có ai phục vụ nên ta thấy không thoải mái lắm.

Dù ta có chọn một người khác thì họ cũng sẽ hành động vụng về tới tận lúc học được gì đó.

Nếu đã như vậy thì người trước đó đã có kinh nghiệm sẽ tốt hơn chứ."

Nếu là Penelope thì chắc cô ấy sẽ không thèm bổ sung thêm mấy thông tin này.Tuy nhiên, vì đây là yêu cầu của tôi nên tôi quyết định sẽ để tâm tới chuyện này hơn."

Nếu bà hiểu rồi thì ta yêu cầu bà đưa cô ấy tới đây.

Ta sẽ để việc đó lại cho bà."

Tôi mỉm cười với hầu nữ trưởng đang há hốc mồm vì kinh ngạc."

N,nhưng mà tiểu thư.

Nhị thiếu gia Reynold cũng trừng phạt đứa trẻ đó vì cư xử không đúng mực với tiểu thư nên là..."

"Nên là.

Bà không làm được?"

"..."

Tôi ngăn những lời biện hộ của bà ấy lại và hỏi.Rồi hầu nữ trưởng lại im lặng, không nói nên lời một lần nữa.

Chuyện này đang tiến triển rất tốt.Chỉ mới qua 2 ngày thôi nhưng những người trong căn nhà này chưa từng làm theo những gì tôi sai bảo ngay lập tức.

Tôi phải luôn la mắng hoặc cảnh báo họ.'Lúc nào cũng phải như vậy sao?'Trò chơi cấp bậc và tước vị từng chỉ là chuyện trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh.Nhưng trong chế độ thường thì mọi chuyện không xảy ra như thế này, tôi vẫn nhớ rằng tất cả mọi người đều sẽ nghe lời của nữ chính và làm bất cứ điều gì cô ấy yêu cầu.Tôi bắt đầu thấy khó chịu chỉ sau một phút tôi quyết định sẽ coi đây là một sự thay đổi tích cực."

Sẽ tốt hơn nếu bà cứ làm theo những gì ta nói..."

Tôi thậm chí còn dùng 'Ta yêu cầu bà' và 'Ta sẽ để việc đó lại cho bà' rồi.

Những lời đó đã bổ sung ý nghĩa tin tưởng và sự hài lòng trong câu nói rồi mà.

Bộ tôi thật sự phải cư xử cho giống Penelope sao?"

Ta đã nói với bà là như thế này không thoải mái rồi.

Nếu ta đã nói như vậy thì bà cứ đưa cô ấy tới đây đi.

Hay là hầu nữ trưởng đây muốn phục vụ riêng cho ta nhỉ?"

"Vậy tôi sẽ đưa cô ấy tới sau khi xin phép công tước ạ, thưa tiểu thư."

Đến cuối cùng thì bà ấy vẫn tuyên bố sẽ không làm theo lời tôi nói.

Tôi bật cười trước tình huống nực cười này."

Không, bà không cần đâu.

Giờ ta sẽ tự mình đi gặp cha."

Tôi đứng dậy khỏi vị trí của mình."

Và sẵn tiện thì ta sẽ nói rõ chi tiết chuyện gì đã xảy ra hôm qua, sau đó ta sẽ nói ông ấy biết là ta đã tha thứ cho Emily rồi."

"..."

"Bây giờ cha đang ở đâu?"

"T, tiểu thư!"

Mắt của hầu nữ trưởng mở to ra khi bà ấy thấy tôi chuẩn bị đi bất cứ lúc nào.Tình huống xảy ra hôm qua đã được giải quyết ổn thoải bằng một hình phạt nho nhỏ cho người hầu đó.

Nhưng nếu tôi can thiệp vào thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn.Cô ta đã bạo hành một công nương, và một trong những đứa con trai của công tước đã chứng kiến chuyện đó."

Ng, ngài công tước đã đến hoàng cung từ sớm rồi ạ."

"Vậy sao?

Vậy sau khi ông ấy quay về..."

"Tôi sẽ đưa Emily tới ngay đây ạ!"

Hầu nữ trưởng nói bằng giọng hoảng loạn vì lo lắng tôi sẽ đi tìm cha."

Tôi đã không thể hiểu được lòng nhân từ của tiểu thư ngay lập tức, tôi đã già rồi.

Tôi xin lỗi ạ."

Thấy hầu nữ trưởng cúi đầu không khiến tôi thấy thoải mái mà lại thấy cay đắng.Tôi không định tăng điểm danh tiếng của mình bằng cách thân thiết với những người xung quanh mình, nhưng tôi cảm thấy độ danh tiếng tôi có lúc này đã chạm đến mức âm điểm rồi."

Tôi có nên đưa Emily đến ngay không ạ, tiểu thư?"

Hầu nữ trưởng đề nghị, tuy hoảng loạn nhưng đầy cẩn thận."

Ta mong là chuyện như thế này sẽ không xảy ra lần nào nữa, Reina."

Tôi nói với bà ấy rồi nghĩ tới một ngày đã bị hủy hoại của mình."

Đi đi."***Emily vào phòng và cầm bữa sáng trên tay.

Hẳn là cô ta đã nghe thấy gì đó nghiêm trọng từ hầu nữ trưởng rồi, vì cô ta tới đây quá nhanh sau khi Reina rời đi."

T, tiểu thư.

Tôi chuẩn bị b, bữa sáng..."

Khi bày đồ ăn lên bàn trước mặt tôi, tay Emily run rẩy dữ dội.

Tâm lý của cô ta hẳn đã chịu đựng nhiều thứ sau chuyện xảy ra hôm qua.Có vẻ hành động điên rồ ăn đồ thiu của tôi lần trước có hiệu quả vì đồ ăn trên dĩa hôm nay có vẻ ổn.Salad tươi mới và miếng bít tết mọng nước.'Nhìn từ bên ngoài thì có vẻ ổn.'Mặc dù tôi không có cảm giác thèm ăn lắm, chắc vì cơn sốc mà cơ thể tôi nhận được khi ăn đồ ăn ôi thiu.Tôi chậm rãi đưa đồ ăn vào miệng trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào Emily đang đứng cứng nhắc bên cạnh tôi.Cô ta không thể nhìn thẳng vào mắt tôi.'Cô ta đang thấy tội lỗi à.'Chắc cô ta đang nóng lòng muốn biết tại sao tôi lại chọn cô ta làm người hầu riêng lần nữa lắm.Còn chưa ăn hết một nửa số đồ ăn cô ta đưa, tôi đã gọi Emily."

Emily."

"V, vâng, tiểu thư!"

Vì đang chìm đắm vào suy nghĩ riêng, cô ta giật mình ngạc nhiên rồi trả lời bằng tông giọng khá lớn.Tôi chìa tay về phía cô ta."

Đưa ta cây kim."

"Hử?

Gì ạ..."

"Cây kim mà cô dùng để đâm ta mỗi sáng đó."

"Hộc!"

Emily phản ứng lại ngay khi nhận ra tôi đang nói tới thứ gì.Cô ta hít một hơi thật mạnh rồi quỳ xuống với khuôn mặt tái nhợt."

T, thưa tiểu thư!

T, tôi xin lỗi!

Xin hãy tha thứ cho tôi!"

Cốp, cốp.

Cô ta xin lỗi trong khi dập đầu xuống sàn.'Thật là.

Sao cô ta lại làm mấy chuyện đó nếu định sẽ xin lỗi như thế này chứ?'Tôi cảm thấy nực cười và thấy kinh tởm cùng một lúc, vì tôi không phải người cần được xin lỗi lúc này.Tâm trí tôi nói hãy cố đối xử với cô ta tốt hơn, nhưng suy nghĩ đó đã bị gạt đi.

Sau đó, một giọng nói sắc bén đầy nguy hiểm vang lên từ miệng tôi."

Cô chưa nghe hầu nữ trưởng nói gì à?

Ta ghét phải nói một chuyện hai lần."

"T, tiểu thư..."

"Đưa ta cây kim."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back