Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến

Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 120


Mọi chuyện bắt đầu từ 15 tiếng trước. Do tiến độ công việc thay đổi, lịch trình của Lục Kỳ Thần bị kéo dài thêm vài ngày. Trong khoảng thời gian đó, anh có một ngày rảnh rỗi. Lục Kỳ Thần biết hôm nay là ngày đèn đỏ của Giang Mạn Sanh. Anh đã quá quen với dáng vẻ của cô khi đau bụng kinh, thậm chí còn đưa cô đi khám bác sĩ. Tuy nhiên, tất cả các bác sĩ đều chỉ nói đó là do thể trạng, cần phải điều trị từ từ. Lục Kỳ Thần khá lo lắng cho Giang Mạn Sanh. Từ Canada về Bắc Kinh mất 13 tiếng bay, tính cả đi và về thì phải mất hơn 20 tiếng. Dù có về được thì anh cũng chẳng thể ở bên cạnh cô được lâu. Nhưng khi anh nhắn tin cho Giang Mạn Sanh, gần một tiếng trôi qua vẫn không thấy cô hồi âm. Vì thế, Lục Kỳ Thần để Phương Cần Chúng ở lại Canada và bắt chuyến bay về Bắc Kinh. Khi Lục Kỳ Thần đẩy cửa phòng ngủ, Giang Mạn Sanh dường như đã ngủ. Vừa bước vào, anh đã ngửi thấy mùi đường đỏ nồng đậm. Điện thoại của cô vẫn sáng mờ mờ. Lục Kỳ Thần điều chỉnh nhiệt độ phòng cho Giang Mạn Sanh rồi nhẹ nhàng bước lại gần, định tắt điện thoại giúp cô. Nhưng khi liếc qua màn hình, anh vô tình thấy được lịch sử trò chuyện giữa cô và mình. Lục Kỳ Thần cúi xuống nhìn kỹ hơn. Điện thoại của Giang Mạn Sanh đang chia đôi màn hình, font chữ không lớn. Trên màn hình là đoạn chat giữa cô và anh, với dòng chữ: “Lâu như vậy chưa thấy nhắn tin cho em.” Nhưng Giang Mạn Sanh chưa gửi tin nhắn đó cho anh. Lục Kỳ Thần dừng lại một chút. Sau đó anh nhìn sang nửa màn hình còn lại. Đó là một diễn đàn bình luận drama, Lục Kỳ Thần dễ dàng tìm thấy dòng chữ mà Giang Mạn Sanh đang dừng lại: “Các bạn đừng chỉ nghĩ đến mặt vui vẻ thôi. Có biết sống với mấy ông sếp tổng cấp cao này mệt mỏi thế nào không? Chắc chắn cả ngày chẳng thấy mặt người đâu. Có khi phần lớn thời gian toàn sống với thư ký của họ. Mà cô gái này còn là mối tình đơn phương nữa chứ.” Lục Kỳ Thần nhìn một lúc, cuối cùng âm thầm tắt điện thoại và đặt lên tủ đầu giường cho cô. Lúc này Giang Mạn Sanh lại tỉnh giấc vì đau. Khi thấy Lục Kỳ Thần, cô chớp mắt, tưởng mình đang mơ nên định ôm lấy anh. Nhưng Lục Kỳ Thần vừa xuống máy bay, anh mới cởi vest, người vẫn còn lạnh. Anh tháo đồng hồ và những thứ lạnh lẽo trên người: “Đợi anh một chút.” Giang Mạn Sanh ngớ người vài giây, rồi lại mơ màng buồn ngủ, cuối cùng không nói gì mà nằm xuống giường tiếp tục chịu đựng cơn đau. Cô đau đến mơ màng, một lúc sau, đợi Lục Kỳ Thần tắm xong. Giang Mạn Sanh cảm thấy có bờ ngực ấm áp ôm lấy mình từ phía sau, là mùi hương quen thuộc nhất của Lục Kỳ Thần. Giang Mạn Sanh dừng lại một chút, vẫn tưởng mình đang mơ, rất tự nhiên xoay người ôm lấy Lục Kỳ Thần, chui vào lồng ngực anh. Trong thời gian qua, Lục Kỳ Thần đã học được nhiều cách giúp Giang Mạn Sanh giảm bớt cơn đau bụng kinh. Lúc này anh cũng rất kiên nhẫn. Giang Mạn Sanh mơ màng vì mệt, cũng mơ màng vì đau. Cô cảm thấy xung quanh mình dần trở nên ấm áp, như thể có người nhẹ nhàng xoa bụng cho mình, thỉnh thoảng còn có túi chườm nóng giúp cô. Dường như cơn đau đang dần dịu đi một cách nhẹ nhàng. Nhưng cô vẫn ngủ chập chờn, tỉnh dậy nhiều lần. Cho đến một lần tỉnh lại, lúc này cô đã tỉnh táo hơn, nhìn rõ đôi mắt Lục Kỳ Thần đang nằm bên cạnh nhìn mình. Giang Mạn Sanh vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng nhỏ nhẹ: “Lục Kỳ Thần?” Đêm nay Lục Kỳ Thần hầu như không ngủ, tính cả thời gian làm việc ở Canada, cộng với làm việc trên máy bay, chắc đã làm việc liên tục 48 tiếng, nhưng giọng anh vẫn dịu dàng như vậy: “Ừ?” Giang Mạn Sanh ngơ ngác: “Anh về sớm à?” Đây không phải về sớm. Đến sáng mai anh còn phải bay về. Nếu là trước đây, Lục Kỳ Thần chắc chắn sẽ trả lời rất đơn giản. Nhưng lúc này Lục Kỳ Thần nhớ tới bình luận đoán về mức độ bận rộn trong công việc của anh, nên anh giải thích rất cặn kẽ: “Dự án ở Canada mới khởi động, bây giờ còn phải phối hợp với lịch họp bên đó. Lịch làm việc của anh ở Canada phải dời lại ba ngày, đến sáng mai anh còn phải bay qua.” Giang Mạn Sanh khẽ “ừ”: “Vậy sao anh còn về?” Lục Kỳ Thần lại ôm Giang Mạn Sanh, giọng anh trầm và dịu dàng: “Bởi vì… anh rất nhớ vợ của anh.” Khi nói những lời này, Lục Kỳ Thần lại dùng lòng bàn tay xoa nhẹ bụng cô vài cái, như anh đã làm nhiều lần trong đêm nay: “Còn chỗ nào không thoải mái không?” Giang Mạn Sanh lắc đầu, Lục Kỳ Thần liền dùng cằm cọ nhẹ vào đầu cô: “Vậy chúng ta ngủ thêm một lát nhé?” Giang Mạn Sanh cũng rúc sâu hơn vào lòng Lục Kỳ Thần, phòng ngủ nhanh chóng trở lại yên ắng ấm áp. Sáng hôm sau, hai người cùng thức dậy. Lục Kỳ Thần phải ra sân bay, Giang Mạn Sanh phải đi làm. Hai người đứng ở cửa đổi giày, thấy Lục Kỳ Thần mệt mỏi vì đi đường, đêm qua cũng chẳng ngủ được mấy tiếng, Giang Mạn Sanh hơi lo lắng: “Anh buồn ngủ không?” Lục Kỳ Thần hôn nhẹ cô: “Cũng được.” Dù sao trước đây cũng có lúc bận rộn hơn, huống chi bây giờ là vì Giang Mạn Sanh. Đến công ty, Giang Mạn Sanh phát hiện Lục Kỳ Thần bất ngờ gửi cho cô lịch bay của anh. Trước đây chưa từng có chuyện này. Nếu có lịch trình cần đi cùng nhau, trước đây chỉ có Phương Cần Chúng mới đồng bộ cho cô. Nếu là thư ký khác, Giang Mạn Sanh thậm chí không nhận được bất kỳ thông tin nào. Nhưng chỉ có thế thôi còn chưa đủ. Sau khi Lục Kỳ Thần đến Canada, Giang Mạn Sanh phát hiện Phương Cần Chúng không còn đồng bộ lịch trình của Lục Kỳ Thần cho cô nữa. Mà là Lục Kỳ Thần tự đồng bộ cho cô. Phương Cần Chúng đồng bộ lịch làm việc của Lục Kỳ Thần cho Giang Mạn Sanh rất chi tiết, nhưng dù sao cũng giống như một bản báo cáo công việc. Nhưng khi Lục Kỳ Thần đồng bộ cho cô thì không phải vậy. Không còn là những kế hoạch cứng nhắc như Phương Cần Chúng gửi trước đây. Mà là Lục Kỳ Thần tự mình gửi từng chút một, thậm chí mỗi đoạn tin nhắn đều có “em yêu”, còn kèm theo tâm trạng và kế hoạch của Lục Kỳ Thần. Ví dụ, hôm nay sau khi hạ cánh ở Canada, Giang Mạn Sanh nhận được một tấm ảnh Lục Kỳ Thần chụp ngoài cửa sổ sân bay. Anh còn cố ý chụp cả phần ăn sáng anh mua cho mình. “Bé yêu, anh đến Toronto rồi. Hôm nay thời tiết Toronto không tệ, nhưng anh vừa kiểm tra thời tiết Bắc Kinh ngày mai, sẽ có nhiệt độ giảm và mưa, khi ra ngoài nhớ mang khăn quàng cổ và ô nhé.” Những tin nhắn như vậy, ngày hôm đó cô nhận được vài cái. Mỗi chữ đều mang giọng điệu rõ ràng của Lục Kỳ Thần. Ngay cả khi gửi lịch làm việc cũng chi tiết và dịu dàng như vậy. Giống như dù cách nhau đại dương, Lục Kỳ Thần vẫn luôn ở bên cạnh cô vậy. Ban đầu Giang Mạn Sanh còn tưởng Phương Cần Chúng có chuyện gì. Nhưng một lúc sau, Giang Mạn Sanh nhận được tin nhắn từ Phương Cần Chúng: “À đúng rồi, Bà chủ. Tôi quên chưa báo với cô, sếp Lục nói từ nay về sau anh ấy sẽ tự cập nhật lịch trình cho cô. Nếu cô cần gì khác thì vẫn cứ hỏi tôi nhé.”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 121


Sáng nay khi tỉnh dậy, Giang Mạn Sanh mới nhớ ra điện thoại của cô đã được đặt lên đầu giường, màn hình cũng đã quay về giao diện chính. Cô nhớ rõ mình đã soạn đoạn tin nhắn cho Lục Kỳ Thần, nhưng chưa kịp gửi cũng chẳng xóa đi. Vậy mà sáng nay, khi mở đoạn chat với anh lên, dòng tin nhắn đó đã biến mất. Phải chăng Lục Kỳ Thần đã thấy được? Giang Mạn Sanh liền nhắn hỏi anh. Và Lục Kỳ Thần đã trả lời rất dịu dàng: “Ừm, Anh đã thấy rồi.” Thì ra là vậy. Có lẽ chỉ có điều này mới giải thích được vì sao Lục Kỳ Thần đột nhiên thay đổi như thế. Cô nghĩ, hóa ra chỉ cần anh nhìn thấy tin nhắn đó là đã lập tức thay đổi rồi. Giữa công việc ngày càng bận rộn, thời gian trôi qua thật nhanh. Ba ngày thoáng cái đã đến, ngày mai Lục Kỳ Thần sẽ về. Khác với những lần trước, lần này anh đã chia sẻ thông tin chuyến bay cho cô. Giang Mạn Sanh kiểm tra giờ bay và thấy mình vừa hay có thời gian rảnh. Cô muốn đi đón anh và tạo bất ngờ, nên đã nhắn hỏi Phương Cần Chúng xem Lục Kỳ Thần còn lịch làm việc gì không. Ban đầu Phương Cần Chúng trả lời rất nhanh: “Bà chủ, sếp không có lịch trình gì thêm.” Giang Mạn Sanh vừa kịp gửi lại một chữ “Ừ tốt quá.” Cô tưởng bên kia sẽ không trả lời nữa, nhưng một lúc sau lại có tin nhắn mới. “Bà chủ định ra sân bay đón?” Giọng điệu tin nhắn này nghe không giống Phương Cần Chúng chút nào, nhưng lúc đó Đỗ Gia Âm vừa gọi Giang Mạn Sanh đi làm việc, cô không có thời gian suy nghĩ kỹ, chỉ kịp nhắn lại: “Phiền trợ lý Phương giữ bí mật giúp em nhé.” Sau khi gửi xong, Giang Mạn Sanh vội vã đi làm. Đến khi cô quay lại văn phòng, nhìn lịch sử trò chuyện thì thấy Phương Cần Chúng đã trả lời: “Còn một cuộc họp video khoảng 40 phút ở sân bay, ngày mai 19:30 từ Thanh Hưng trở về.” Khi đọc tin nhắn này, Giang Mạn Sanh cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Nhưng lúc này Đỗ Gia Âm lại gọi cô. Giang Mạn Sanh chỉ kịp trả lời “Ừm, được” rồi đi làm việc tiếp. Cùng lúc đó, tại Toronto. 30 phút trước, Phương Cần Chúng nhận được tin nhắn của Giang Mạn Sanh. Sau khi trả lời cô, anh ta liền hỏi ý Lục Kỳ Thần. Lúc này họ đang trong cuộc họp. Lục Kỳ Thần liếc nhìn, rồi trực tiếp dùng điện thoại của Phương Cần Chúng gửi hai tin nhắn sau đó cho Giang Mạn Sanh. Sau khi anh gửi xong, Phương Cần Chúng liếc nhìn, thầm nghĩ giọng điệu này đúng là rất Lục Kỳ Thần. Nếu không tính đêm hôm đó, Giang Mạn Sanh và Lục Kỳ Thần đã gần mười ngày không gặp nhau. Dù sao đêm đó cũng quá vội vàng, hơn nữa Lục Kỳ Thần còn luôn chăm sóc cô. Giang Mạn Sanh nghĩ mình phải chuẩn bị gì đó cho Lục Kỳ Thần. Cô nhớ anh đã tặng cô rất nhiều hoa, nhưng cô chưa từng tặng lại anh mấy lần. Có vẻ như lần trước khi nhận hoa từ cô, anh cũng rất vui. Vì thế, suốt giờ nghỉ trưa, Giang Mạn Sanh dành thời gian chọn hoa cho Lục Kỳ Thần. Cuối cùng cô chọn hoa giấy xanh, kèm theo vài cành hoa cẩm tú cầu, hoa mẫu đơn màu vàng nhạt, cỏ lông, hoa cát cánh và hoa hành. Khi cơm hộp được đưa đến, Giang Mạn Sanh nhìn bó hoa chỉ có màu xanh, trắng và vàng nhạt, đột nhiên cảm thấy rất giống Lục Kỳ Thần vào những lúc nào đó. Lúc này, Giang Mạn Sanh nhìn đồng hồ treo tường, đã 19:00. Tại sảnh sân bay, đồng hồ cũng điểm 19:00. Lục Kỳ Thần đã đang hạ cánh. Tất nhiên là không có cuộc họp nào cả. Đến Thanh Hưng chỉ mất mười lăm phút, ra khỏi sảnh sân bay, anh đi mua một bó hoa. Ban đầu Lục Kỳ Thần hơi phân vân không biết mua hoa gì, nhưng bạn học của Giang Mạn Sanh đã tỏ ý không hài lòng lắm về việc anh mua bó hoa to như vậy cho cô lần trước. Vì thế Lục Kỳ Thần nghe theo, lần này anh định mua một bó nhỏ hơn. Anh chợt nhìn thấy một bó hoa hồng xanh dương băng giá, nhớ đến đêm trước khi đi công tác, Giang Mạn Sanh mặc chiếc váy dài màu xanh. Thật đẹp. Từ đó, Lục Kỳ Thần có cái nhìn mới về màu xanh. Cuối cùng anh mua một bó hoa hồng xanh dương băng giá không quá to. Sau khi Lục Kỳ Thần nhận hoa, một thư ký khác lái xe đến. Anh bảo Phương Cần Chúng và vị thư ký kia cùng đi, đặt bó hoa hồng xanh lên ghế phụ, rồi tự mình lái xe đến Thanh Hưng. Gần đây ở Thanh Hưng, Giang Mạn Sanh thường xuyên tăng ca đến khuya. Nhưng hôm nay 19:25 cô đã bắt đầu thu dọn đồ đạc. Chuyến bay của Lục Kỳ Thần đến lúc 19:00, thêm 40 phút họp, 19:30 xuống là vừa đúng lúc. Bó hoa Giang Mạn Sanh mua không quá to, khi xuống thang máy, có một chàng trai cũng đi cùng, trong tay anh ta cũng cầm một bó hoa xinh đẹp. Trong thang máy chỉ có hai người, thấy Giang Mạn Sanh cũng cầm một bó hoa, chàng trai cười hỏi: “Bạn trai tặng phải không?” Giang Mạn Sanh lắc đầu dịu dàng: “Không. Tôi định tặng cho bạn trai.” Lúc này thang máy mở cửa, chàng trai lịch sự giữ cửa cho cô đi ra trước: “Trùng hợp quá. Tôi cũng định tặng cho bạn gái tôi.” Còn có chuyện trùng hợp hơn. Xung quanh vốn không mấy người. Khi cả hai đi được vài chục bước, Giang Mạn Sanh nhìn thấy Lục Kỳ Thần đang tựa vào một chiếc xe, trong tay cầm một bó hoa màu xanh, cô khựng lại. Chàng trai kia cũng vậy. Bởi vì cách Lục Kỳ Thần năm bước có một cô gái đang đứng. Đó là bạn gái anh ta. Chàng trai mỉm cười. Lục Kỳ Thần cũng vậy. Anh khẽ cười. Rồi cả hai người họ cùng lúc dang tay ra. Thế là, Giang Mạn Sanh và cô gái kia cùng chạy về phía người yêu của mình. Lục Kỳ Thần có lẽ muốn kín đáo hơn một chút khi ở nơi công cộng. Nhưng đôi nam nữ bên cạnh thì không, trong khi Lục Kỳ Thần nhẹ nhàng ôm Giang Mạn Sanh, chàng trai đã ôm bạn gái xoay mấy vòng. Ngay cả tấm thiệp trên bó hoa cũng bị xoay ra. Giang Mạn Sanh liếc thấy, cười hỏi: “Sao anh lại thế này?” Rõ ràng nói với cô là còn phải họp 40 phút cơ mà. Lục Kỳ Thần ôm Giang Mạn Sanh, anh tất nhiên cũng để ý thấy chàng trai bên cạnh ôm bạn gái xoay tròn, liền khẽ hỏi: “Em có muốn anh ôm em xoay vòng vòng không?”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 122


“Ừm?” Giang Mạn Sanh khẽ thốt lên khi nghe câu nói đó. Rồi cô gật đầu: “Em muốn.” Ngay lập tức, đôi chân cô rời khỏi mặt đất – Lục Kỳ Thần đã ôm cô xoay vài vòng trong không trung. Nhưng chỉ được vài vòng thôi, vì Giang Mạn Sanh đã bắt đầu bám chặt lấy anh, khiến anh phải đặt cô xuống. Khi chân vừa chạm đất, cô lại vòng tay ôm eo Lục Kỳ Thần, cọ cọ vào ngực anh: “Em nhớ anh.” Lục Kỳ Thần khẽ “ừm” một tiếng, giọng anh trầm xuống: “Anh cũng rất nhớ em.” Khi về nhà, Giang Mạn Sanh ôm bó hồng xanh nhạt, còn Lục Kỳ Thần bế bó hoa màu xanh lá, họ cứ thế sóng bước bên nhau. Lúc này đã hơi muộn, bầu trời đêm nay trong vắt đến lạ. Vô số vì sao treo lơ lửng trên cao như những viên minh châu lấp lánh. Ánh trăng dịu dàng rọi xuống thân hình họ, in bóng hai người thanh tú trên mặt đất, cùng với góc nghiêng mềm mại của những bó hoa. Ở một góc không ai để ý, một chú nhím nhỏ chậm rãi bò qua bóng của đôi tình nhân. Dù đã định ngày cưới, nhưng vì gần cuối năm, công việc của cả hai đều khá bận rộn. Vì vậy họ quyết định hoãn đám cưới sang năm sau. Đến kỳ nghỉ đông, Lục Kỳ Thần sắp xếp được ít thời gian, còn kỳ nghỉ của Giang Mạn Sanh thậm chí còn dài hơn anh, nên hai người quyết định đi du lịch trước Tết như đã hẹn. Điểm đến do Lục Kỳ Thần chọn, một thành phố cổ khá hẻo lánh, không quá lớn. Sau khi xem qua vài tấm ảnh, Giang Mạn Sanh cũng rất thích. Lúc này chỉ còn hai ngày nữa là đến Tết, nên họ cũng chỉ dự định ở lại hai ngày. Thực ra việc ở lại hai ngày cũng là một sự trùng hợp. Ban đầu họ định chỉ ở một ngày rưỡi, vì tối hôm sau đã là giao thừa, và họ vẫn đang phân vân không biết nên đón giao thừa ở đâu. Giang Mạn Sanh có ý muốn về nhà họ Giang, nhưng vì đây là năm đầu tiên sau khi cưới, không về nhà họ Lục cũng không phải. Tuy nhiên Lục Kỳ Thần bảo cô suy nghĩ kỹ, và nói rằng bà nội không để ý chuyện này. Nhưng kết quả cuối cùng là ông bà nội họ Lục, bố mẹ và bà nội họ Giang đều có kế hoạch đi chơi xa. Thế nên hai người quyết định kéo dài thời gian ở lại và đón giao thừa luôn tại đây. Vì thời gian không nhiều nên họ không mang nhiều đồ. Khi thu xếp hành lý, Giang Mạn Sanh gói đồ của cả hai vào vali của Lục Kỳ Thần. Lúc xếp đồ của mình vào, cô phát hiện anh đã để sẵn ba hộp bao cao su, mỗi hộp ba cái. Giang Mạn Sanh hơi giật mình khi thấy vậy, dù sao họ cũng chỉ ở có hai đêm. Vali có vẻ hơi đầy, Lục Kỳ Thần vẫn đang thu xếp đồ đạc phía sau lưng cô. Giang Mạn Sanh định nhét thêm một hộp mỹ phẩm du lịch vào, cuối cùng liếc nhìn Lục Kỳ Thần rồi lấy ra một hộp bao cao su: “Có phải mang nhiều quá không? Em… em lấy ra một hộp nhé.” Thành phố nhỏ không có sân bay nên hai người đi tàu cao tốc. Giang Mạn Sanh nhận ra một điều, đi du lịch với Lục Kỳ Thần không chỉ không phải lo lắng về lịch trình, mà ngay cả việc đi tàu cao tốc cùng anh cũng khiến cô cảm thấy an tâm lạ thường. Trên tàu, cô còn tựa vào vai anh ngủ một giấc thật ngon. Lúc xuống tàu, tóc cô có lẽ đã rối tung vì ngủ. Trước khi ra khỏi tàu, cô ngẩng đầu lên, Lục Kỳ Thần cúi xuống, chỉnh lại mái tóc rối của cô. Có lẽ vì đây là thành phố nhỏ khá hẻo lánh nên người không đông lắm. Ngày đầu tiên, họ dạo một con phố cổ dài, xung quanh còn có triển lãm các loại xe cổ. Giang Mạn Sanh được nếm thử rất nhiều món chưa từng ăn bao giờ. Khi tham quan các di tích lịch sử, Giang Mạn Sanh lại thấy có Lục Kỳ Thần bên cạnh thật tuyệt. Anh dường như cái gì cũng biết, và luôn kiên nhẫn giải thích mọi thứ cho cô một cách rõ ràng. Có lẽ vì được Lục Kỳ Thần chăm sóc quá tốt mà dù đi cả ngày, cô vẫn không thấy mệt mỏi gì. Tối đến họ được thưởng thức nhiều món đặc sản địa phương. Về khách sạn tắm rửa xong, Giang Mạn Sanh vẫn chưa thấy mệt nên định rủ Lục Kỳ Thần xem phim. Giang Mạn Sanh đặc biệt thích nằm xem phim trong khách sạn, đôi khi khi căng thẳng quá cô còn cố tình đến khách sạn một mình để thư giãn. Còn bây giờ khi xem cùng Lục Kỳ Thần, kết quả là… Sáng hôm sau tỉnh dậy, số bao cao su họ mang theo đã thiếu một hộp. Chiều ngày hôm sau là lịch trình do Lục Kỳ Thần sắp xếp, Giang Mạn Sanh vẫn chưa biết sẽ làm gì. Nhưng lịch trình buổi sáng do cô chọn, hai người định đi tham quan một địa điểm giống như trong phim hoạt hình của Miyazaki Hayao. Lúc này đã khá nhộn nhịp, ngay cả hòn đảo cổ tích vốn xanh mướt trong sách hướng dẫn giờ cũng rực rỡ sắc đỏ của Tết khắp nơi. Lục Kỳ Thần chụp cho Giang Mạn Sanh rất nhiều ảnh. Đẹp quá. Không hiểu sao Giang Mạn Sanh cảm thấy bản thân qua ống kính của Lục Kỳ Thần có một vẻ đẹp khác biệt. Những bức ảnh đã ghi lại khoảnh khắc ấm áp trong lòng Giang Mạn Sanh. Sau bữa trưa, đến chiều, Lục Kỳ Thần dẫn Giang Mạn Sanh đến một biệt thự cổ rất rộng. Trước khi vào, anh nói với cô: “Đây là bạn thân của ông nội. Hồi nhỏ thường xuyên chăm sóc anh.” Nghe vậy Giang Mạn Sanh đã hiểu, nhưng khi vào trong cô mới biết thêm điều khác – ông là nhà thiết kế váy cưới. Và ông đã thiết kế rất nhiều váy cưới cho Giang Mạn Sanh. Giang Mạn Sanh không rành về thiết kế váy cưới, nhưng sau khi lén tìm hiểu trên mạng, cô mới phát hiện vị ông này rất giỏi. Giỏi đến mức việc ông tuyên bố không thiết kế nữa đã từng gây chấn động một thời. Lục Kỳ Thần dẫn Giang Mạn Sanh chào hỏi xong, ông liền đưa hai người đi thử váy cưới. Thấy Lục Kỳ Thần gọi ông là ông nội, Giang Mạn Sanh cũng gọi theo. Ông thiết kế cho cô rất nhiều kiểu dáng khác nhau, và không chỉ có váy cưới của cô, mà mỗi bộ váy đều có bộ vest cưới ton-sur-ton dành cho Lục Kỳ Thần. Ông dẫn họ xem qua một lượt, thật sự rất đẹp. Giang Mạn Sanh chưa từng thấy nhiều váy cưới đẹp đến thế. Giang Mạn Sanh nghiêm túc nói: “Cảm ơn ông nội. Thật sự rất đẹp ạ. Cháu chưa từng thấy váy cưới đẹp như vậy.” Ông mỉm cười. Có lẽ vị nhà thiết kế váy cưới từng danh tiếng một thời chưa bao giờ nhận được lời khen đơn giản chân thành như vậy. Ông còn nói: “Kỳ Thần từ nhỏ đã là đứa lạnh lùng, còn phải cảm ơn Sanh Sanh đã chăm sóc nó.” Sau đó ông đi ra, để họ thử trước, nếu có vấn đề gì sẽ có người khác đến giúp họ thử váy cưới. Váy cúp ngực đuôi cá, phong cách Baroque, váy xòe bồng, váy lụa đơn giản, váy chữ A, Giang Mạn Sanh thử rất nhiều kiểu. Mỗi lần cô thử một bộ, Lục Kỳ Thần cũng thử cùng. Nhưng mặc váy cưới vẫn phiền phức hơn một chút, sau khi thử xong mỗi bộ Lục Kỳ Thần đều phải đến giúp cô. Khi thử một bộ váy cúp ngực đuôi cá, cô gái phụ giúp họ nhận được điện thoại phải ra ngoài, Giang Mạn Sanh còn chưa mang giày cao gót, nhưng với váy đuôi cá này không thể ngồi xuống dễ dàng, Lục Kỳ Thần liền quỳ một bên giúp cô mang giày. Dù hai người đã có không biết bao nhiêu lần thân mật da kề da, nhưng khi Lục Kỳ Thần quỳ trước mặt, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân cô, cô vẫn theo bản năng run lên nhè nhẹ. Sau khi Lục Kỳ Thần giúp cô mang xong giày cao gót, Giang Mạn Sanh bước đến soi mình trong gương. Cô còn chưa kịp có ý kiến gì thì đã nghe Lục Kỳ Thần nói: “Rất đẹp.” Chiếc váy đuôi cá màu trắng tôn lên vóc dáng mảnh mai quyến rũ của Giang Mạn Sanh. Lục Kỳ Thần không chỉ dừng lại ở lời khen, anh còn vươn tay ôm lấy eo cô. Như thể muốn ôm trọn Giang Mạn Sanh vào lòng mình vậy. Giang Mạn Sanh cũng nhìn Lục Kỳ Thần qua gương, cô nghiêng đầu, ngắm nhìn anh trong bộ vest cưới, từ đôi mắt, hàng lông mày đến đôi môi: “Sao anh lại đẹp trai đến thế.” Từ thuở thiếu niên cho đến bây giờ. Lục Kỳ Thần theo bản năng cúi đầu xuống thấp, anh nhìn chăm chú vào môi cô, muốn hôn cô. Nhưng bị Giang Mạn Sanh vội vàng véo một cái. Giọng Lục Kỳ Thần trầm xuống: “… Vợ ơi.” Tất nhiên Lục Kỳ Thần cũng không làm gì thật. Sau khi thử xong tất cả váy cưới, cô gái phụ giúp họ lại mang vào một bộ đồ khác: “Đây là bộ đồ ông nội thiết kế cho cô Giang sau khi biết hai người muốn ở đây đón giao thừa. Đã giặt sạch rồi, nếu cô Giang không ngại thì tối nay mặc thử nhé.” Giang Mạn Sanh nhìn qua. Bộ đồ ông ấy làm cho cô là một chiếc váy dài màu trắng. Bên ngoài khoác thêm một chiếc áo dài màu đỏ. Cả bộ đồ rất mềm mại, xù xù. Toát lên không khí Tết đặc biệt. Giang Mạn Sanh thật sự thấy rất đẹp, cuối cùng khi ra về, cô đã mặc bộ đồ này. Bữa tối giao thừa họ cũng ăn tại nhà ông. Sau bữa tối, khách sạn họ đặt cách biệt thự cổ rất gần, chỉ vài trăm mét. Thế nên hai người quyết định đi bộ về. Hôm nay Giang Mạn Sanh thử quá nhiều giày cao gót, đến nỗi chân hơi nhức. Đi được nửa đường, Lục Kỳ Thần liền cõng cô. Lúc này xung quanh rất nhộn nhịp, còn có tiếng pháo của mấy đứa trẻ đang chơi đùa. Giang Mạn Sanh choàng tay qua cổ Lục Kỳ Thần, nói: “Lục Kỳ Thần, chúc mừng năm mới.” Về đến khách sạn, trước tiên hai người gọi video cho ông bà nội họ Lục, bố mẹ và bà nội họ Giang. Sau khi nói chuyện xong, Giang Mạn Sanh cởi chiếc áo khoác đỏ ra, để lộ chiếc váy trắng bên trong. Trên đầu cô vẫn là kiểu tóc khi thử váy cưới, trên đó còn cài một chiếc kẹp tóc hình vương miện màu bạc, Lục Kỳ Thần chỉ liếc nhìn một cái đã bắt đầu hồi tưởng về những hình ảnh Giang Mạn Sanh trong váy cưới hôm nay. Lục Kỳ Thần đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo Giang Mạn Sanh ngồi lên đùi mình: “Bé yêu, chúc mừng năm mới.” Giang Mạn Sanh cũng vòng tay ôm cổ anh. Đêm nay, bên ngoài không khí năm mới tràn ngập, pháo hoa nở rộ từng đợt trên bầu trời. Còn trong căn phòng khách sạn này, hai người họ hòa vào nhau lần này đến lần khác. Đến lần thứ ba, một chiếc bao cao su không biết sao bị rách, nhưng Giang Mạn Sanh nhìn vào mắt Lục Kỳ Thần, cô đoán anh đang nghĩ giống như cô. Cô muốn có một đứa con với Lục Kỳ Thần. Cô nhớ đến hộp bao cao su mình đã lấy ra khi thu xếp hành lý. Lục Kỳ Thần cũng lần đầu gặp chuyện như vậy, anh sững người, khẽ nói: “Anh xuống dưới mua bao cao su.” Nhưng Giang Mạn Sanh vươn cánh tay trần nắm lấy tay Lục Kỳ Thần, cô nói: “Lục Kỳ Thần, chúng mình sinh em bé đi.” “Em muốn có em bé của chúng mình.” Chuyện này Lục Kỳ Thần đã nói không biết bao nhiêu lần rồi. Vì thế đêm nay, trong thùng rác khách sạn chỉ có hai chiếc bao cao su đã dùng, và một chiếc bị rách. Giang Mạn Sanh vòng tay ôm cổ Lục Kỳ Thần, rồi lại buông xuống. Không biết đã bao nhiêu lần qua lại như vậy. Trên tủ đầu giường, đồng hồ đôi của họ, cái to đè lên cái nhỏ, cứ thế đặt đó. Ánh bạch kim nhẹ nhàng, rực rỡ lấp lánh. Về sau, tay Giang Mạn Sanh vô ý đụng phải, còn chạm vào ly nước thủy tinh bên cạnh, phát ra tiếng kêu lanh canh nhẹ nhàng. Lúc này bên ngoài bừng lên một đợt pháo hoa xanh lục. Có lẽ không chỉ có màu xanh lục, mà còn có vàng, tím, trắng và tất cả những màu sắc đẹp đẽ nhất trên đời. Đẹp quá, đẹp quá. Giang Mạn Sanh nhìn ra ngoài qua tấm rèm chưa kéo kín. Cô chợt cảm thấy giống như Lục Kỳ Thần thời thiếu niên, cũng giống bó hoa cô tặng anh mấy ngày trước. Càng giống Lục Kỳ Thần của mỗi ngày sau khi kết hôn, ban đầu còn chưa quen với cô, đứng ở cửa điềm đạm bình tĩnh giúp cô giải quyết vấn đề. Sau khi yêu nhau, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều che chở cô, yêu thương cô. Giống tất cả những gì thuộc về Lục Kỳ Thần đang ôm cô lúc này. Lục Kỳ Thần vì ánh mắt của Giang Mạn Sanh mà cũng nhìn ra ngoài. Điều đầu tiên anh nhớ đến là Giang Mạn Sanh trong chiếc váy màu xanh lục đó. Đẹp đến nao lòng. Và anh cũng nghĩ đến tất cả màu sắc trên người Giang Mạn Sanh. Kể cả ngày đó, khi Giang Mạn Sanh đứng bên đường dỗ một cậu bé xa lạ, nhờ đó anh đã nhìn thấy những đám mây hồng tím. Cô luôn kiên nhẫn yêu thầm anh, luôn quan tâm đến mọi điều của anh, đôi khi còn lo lắng đủ thứ chuyện trên đời. Cùng với tất cả những gì thuộc về Giang Mạn Sanh lúc này. Rồi đợt pháo hoa ấy nở rộ hoàn toàn trên bầu trời, rơi xuống cuộc sống khô cằn của anh
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 123


Cuối cùng đám cưới của họ cũng được ấn định vào ngày 4 tháng 5. Hôm nay là ngày 1 tháng 5. Dù vẫn còn là mùa xuân, nhưng hơi thở của mùa hạ đã bắt đầu len lỏi trong không khí. Giang Mạn Sanh vẫn luôn khăng khăng rằng đây vẫn là mùa xuân, dù cho nó sắp kết thúc. Và như mọi khi, Lục Kỳ Thần vẫn chiều theo suy nghĩ của cô: “Ừ. Mùa xuân sẽ không bao giờ kết thúc.” Công tác chuẩn bị cho đám cưới gần như đã hoàn tất, nhưng Giang Mạn Sanh không rõ chi tiết thế nào. Thời gian qua cô khá mệt mỏi, nên phần lớn công việc đều do Lục Kỳ Thần đảm nhận. Ngày này, cả hai đều bận rộn với công việc riêng, và Lục Kỳ Thần còn phải đi công tác một ngày rưỡi. Đám cưới của họ sẽ diễn ra vào ngày 4 tháng 5, và anh sẽ chỉ trở về vào chiều ngày 2 tháng 5. Họ đứng ở sảnh, khi Giang Mạn Sanh vừa mặc áo khoác xong thì mái tóc vô tình rối tung lên. Giờ đây, Lục Kỳ Thần đang cúi xuống, nhẹ nhàng buộc lại tóc cho cô. Giờ thì anh đã rất thành thạo trong việc buộc tóc cho Giang Mạn Sanh. Những tháng ngày qua, dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện, mà cũng như không có gì xảy ra cả. Chẳng hạn như việc họ đã cố gắng có em bé được một thời gian, nhưng Giang Mạn Sanh vẫn chưa có tin vui. Ban đầu chính Lục Kỳ Thần là người háo hức muốn có con, nhưng giờ anh lại kiên nhẫn đến lạ thường. Ngược lại, Giang Mạn Sanh bắt đầu cảm thấy lo lắng. Về chuyện này, gần đây còn xảy ra một sự việc đáng nhớ. Dù đã quyết tâm muốn có em bé và tỏ ra rất can đảm, nhưng sau đó Giang Mạn Sanh bắt đầu lo lắng về nhiều thứ. Ví dụ như, sinh em bé chắc sẽ rất đau. Và liệu cô có thể nuôi dạy một đứa trẻ hạnh phúc không? Về nỗi lo thứ nhất, một ngày nọ Lục Kỳ Thần vô tình bắt gặp Giang Mạn Sanh đang tìm kiếm thông tin về điều này trên điện thoại. Khi phát hiện ra nỗi sợ của Giang Mạn Sanh, tối hôm đó, Lục Kỳ Thần lại đề cập đến chuyện này: “Chúng ta không sinh nữa cũng được.” Sau đó, phải mất một thời gian dài trò chuyện, Giang Mạn Sanh mới có thể làm anh hiểu. Họ vẫn tiếp tục cố gắng, và Giang Mạn Sanh nhận ra Lục Kỳ Thần bắt đầu nghiên cứu về các phương pháp liên quan đến thai kỳ. Phần lớn là về cách giảm đau khi sinh. Anh nghiên cứu vô cùng kỹ lưỡng, Giang Mạn Sanh thấy anh ghi chép và làm báo cáo rất nhiều. Vài ngày sau, Lục Kỳ Thần cũng nhận ra nỗi lo thứ hai của Giang Mạn Sanh. Vì thế, tối hôm đó trước khi ngủ, họ nói chuyện rất lâu. Lục Kỳ Thần nói: “Chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dạy con thật tốt.” Theo thời gian trôi qua, hai nỗi lo của Giang Mạn Sanh dần dần tan biến. Cô vốn dĩ là một người rất dũng cảm mà. Có lẽ vì luôn nghĩ đến chuyện có con, mấy ngày nay Giang Mạn Sanh đã mơ một giấc mơ. Giấc mơ này liên quan đến một câu chuyện khoa học viễn tưởng mà mẹ Thẩm Oản từng kể cho cô nghe. Truyện khoa học viễn tưởng đó rất có thể do chính Thẩm Oản viết, vì Giang Mạn Sanh không thể tìm thấy nguồn gốc của nó. Câu chuyện kể về — Trong một thế giới tận thế, vì một loại virus không rõ nguồn gốc, loài người gần như tuyệt chủng. Trên thế giới chỉ còn sót lại vài người phụ nữ và hơn mười người đàn ông. Vì thế, một kế hoạch bảo tồn gen di truyền của loài người được khởi động. Kế hoạch này yêu cầu sử dụng t* c*ng của những người phụ nữ còn sống để bảo tồn gen di truyền của loài người, và họ sẽ được bảo vệ. Ai từ chối sẽ bị trục xuất khỏi tổ chức bảo vệ loài người. Đó là câu chuyện về cuộc đấu tranh đơn độc của một người phụ nữ đã từ chối. Kết cục của người phụ nữ ấy vô cùng bi thảm. Ban đầu, khi mẹ cô kể cho Giang Mạn Sanh nghe, cô không hiểu ý nghĩa của câu chuyện. Nhưng cô có chút ghét câu chuyện này. Sau đó Thẩm Oản nói: “Nếu là mẹ, mẹ cũng sẽ lựa chọn như người phụ nữ đó.” “Bởi vì không ai có quyền lợi dụng t* c*ng của phụ nữ dưới bất kỳ danh nghĩa nào. Nếu ngay cả t* c*ng cũng phải bị người khác bóc lột, thì thà để loài người tuyệt chủng.” “Mẹ chỉ muốn nói với họ, tương lai chó má của loài người không liên quan gì đến mẹ cả.” Tối nay, Giang Mạn Sanh nhớ lại và kể cho Lục Kỳ Thần nghe. Sau khi nghe xong, Lục Kỳ Thần im lặng một lúc, ôm Giang Mạn Sanh thật lâu rồi nói: “Vợ, nếu thật sự có một ngày như thế, anh cũng mong em sẽ lựa chọn như vậy.” Không ai có quyền lợi dụng t* c*ng của Giang Mạn Sanh dưới bất kỳ danh nghĩa nào. Cũng như không ai có quyền tước đoạt tự do của Giang Mạn Sanh. Nhưng đây vẫn là quyết định mà chỉ Giang Mạn Sanh mới có thể tự đưa ra theo ý nguyện của mình. Giống như lúc này, Giang Mạn Sanh muốn có con là vì cô yêu Lục Kỳ Thần. Nhưng dù chuyện gì xảy ra, Lục Kỳ Thần sẽ luôn nhẹ nhàng đón nhận cô. Nói xong câu chuyện này, Giang Mạn Sanh chợt nhớ đến câu chuyện cổ tích về rau diếp mà Lục Kỳ Thần từng kể – câu chuyện mẹ anh đã kể cho anh nghe. Giang Mạn Sanh nằm trong lòng Lục Kỳ Thần, giọng khẽ khàng: “Chồng này.” “Mấy ngày trước em suy nghĩ kỹ rồi, em cảm thấy có lẽ có thể hiểu kết thúc của cây rau diếp theo một cách khác.” “So với việc mãi mãi ở trên tháp cao, chỉ nghe kể về mặt trời, thì việc lên đường đi tìm, có lẽ chính là một kết thúc có hậu rồi.” Giang Mạn Sanh nói những lời này, bởi vì cô biết Lục Kỳ Thần từng so sánh tình đơn phương của cô với anh như cây rau diếp đó Vì thế, đây là một câu nói bất ngờ, như để xoa dịu nỗi ám ảnh của anh về câu chuyện rau diếp. Lục Kỳ Thần ôm Giang Mạn Sanh: “Anh hiểu rồi.” Lục Kỳ Thần thực sự có một thoáng nghĩ, không biết anh có phước đức gì mà được Giang Mạn Sanh yêu như vậy. Nhưng Giang Mạn Sanh nói đúng. Có lẽ, không cần phải đuổi theo hỏi kết cục của cây rau diếp thế nào. Rau diếp rời khỏi tháp cao, bước lên con đường tìm kiếm mặt trời. Nhìn từ một góc độ nào đó, chẳng phải đây cũng là một câu chuyện về lòng dũng cảm sao? Giống như tình yêu đơn phương của anh, của em, của cô ấy. Giống như Giang Mạn Sanh nghĩ, kể từ ngày gặp được Lục Kỳ Thần, khả năng nhìn thấy cái đẹp đã nảy nở trong cô. Ngay cả khi không yêu được Lục Kỳ Thần, cô vẫn đã trưởng thành. Và cô là người may mắn. Lục Kỳ Thần đã yêu cô. Ngày hôm đó, khi hai người nằm trên giường trò chuyện, bên ngoài cửa sổ vốn là trời nắng. Nhưng chẳng bao lâu sau, bỗng có mưa nhỏ rơi. Tiếng mưa nhẹ nhàng đập vào cửa sổ, tí tách tí tách. Khiến người ta nhớ đến âm thanh của những quân cờ nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ. Giang Mạn Sanh vẫn luôn thích tiếng mưa rơi, chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi. Nhưng Lục Kỳ Thần thì không. Anh vẫn ôm Giang Mạn Sanh, ôm một lúc rồi cúi xuống thật nhẹ nhàng, hôn lên trán, lên mi mắt, và lên môi cô. Lục Kỳ Thần gọi cô thật khẽ vài tiếng: “Bé yêu.” Như thể gọi mãi vẫn chưa đủ.
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 124


Theo kế hoạch ban đầu, Lục Kỳ Thần dự định chiều mùng 2 tháng 5 mới về. Vậy mà sáng nay anh đã bất ngờ xuất hiện. Giang Mạn Sanh vẫn còn đang nằm trên giường. Hôm qua cô hơi khó chịu nên ngủ muộn. Nguyên nhân có lẽ là do tối qua cô uống quá nhiều mì nước lúc bụng đói. Chuyện này đã từng xảy ra một lần trước đây, nhưng cô vẫn không rút kinh nghiệm, tối qua lại tiếp tục ăn. Đến tận sáng sớm, sau khi nôn xong, Giang Mạn Sanh mới thực sự hối hận. Cô thề sẽ không bao giờ uống mì nước nữa. Có lẽ vì chuyện này mà sáng nay khi thấy Lục Kỳ Thần bất ngờ về sớm, cô đặc biệt nũng nịu và bám người. 9 giờ sáng, sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, Lục Kỳ Thần quay lại phòng ngủ, ghé sát tai Giang Mạn Sanh thì thầm: “Em ngủ đủ chưa? Dậy ăn sáng được không?” Giang Mạn Sanh vòng tay ôm cổ anh khoảng năm phút mới rầu rĩ đáp: “Vậy anh mặc đồ giúp em nhé.” Lục Kỳ Thần khẽ “ừm” một tiếng. Thật ra không chỉ mặc đồ, ngay cả rửa mặt, chải tóc, dưỡng da anh đều có thể giúp cô. Vì đã phạm sai lầm, thật ra chuyện nôn tối qua Giang Mạn Sanh không nói cho Lục Kỳ Thần biết. Sáng nay cũng vậy. Giang Mạn Sanh ăn được một lúc đã lại thấy buồn nôn. Lúc này Lục Kỳ Thần vừa nhận điện thoại nên đã về phòng làm việc. Giang Mạn Sanh vội chạy vào toilet nôn. Lục Kỳ Thần nói chuyện điện thoại xong, thấy cô không còn ngồi ở bàn ăn nữa liền đến gõ cửa toilet. Thực ra Giang Mạn Sanh không nôn được gì, nhưng khi anh đẩy cửa vào, cô vẫn đang cúi người trên bồn rửa mặt. Lục Kỳ Thần liếc nhìn, lông mày lập tức nhíu lại đầy lo lắng: “Em sao vậy?” Vào giây phút ấy, cả hai đều không hề nghi ngờ gì về chuyện Giang Mạn Sanh nôn, chỉ nghĩ đến một khả năng. Bởi vì thời gian trôi qua quá nhanh, cách đây một tháng khi Giang Mạn Sanh đau bụng kinh cũng chính Lục Kỳ Thần tự tay chăm sóc, anh nhớ rất rõ nên không nghĩ đến chuyện gì khác. Giang Mạn Sanh cũng vậy, nên lúc này cô thành thật thú nhận: “Tối qua em uống nhiều mì nước quá khi bụng đói.” Lục Kỳ Thần đã có động thái: “Vậy chúng ta đi bệnh viện kiểm tra nhé.” Giang Mạn Sanh vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, không cần đâu. Em từng bị thế này rồi, em cảm thấy sắp khỏe rồi. Em cũng chẳng còn gì để nôn nữa.” Đây là lần đầu tiên Lục Kỳ Thần thấy Giang Mạn Sanh như vậy, hơn nữa cô có vẻ rất hiểu rõ cơ thể mình, nên anh không nói gì thêm, chỉ nấu cho cô một bát cháo kê để dưỡng dạ dày. Sau khi nhìn Giang Mạn Sanh uống được một ít, lúc này đã gần 10 giờ rưỡi. Hôm nay Giang Mạn Sanh đã hẹn với Triệu Xu và Hứa Khoan Thái cùng ăn trưa rồi đi chơi buổi chiều. May mắn là sau khi uống cháo kê cô không sao nữa, Lục Kỳ Thần cũng yên tâm, Giang Mạn Sanh lại vào phòng quần áo bắt đầu chọn đồ. Khi cô đang ở trong phòng quần áo, Lục Kỳ Thần ghé vào nói rằng anh có việc đột xuất phải đến công ty một chuyến. Giang Mạn Sanh gật đầu, và chẳng mấy chốc anh đã đi. Đang chọn đồ trong phòng quần áo, Giang Mạn Sanh gọi điện cho Triệu Xu kể lại chuyện này. Triệu Xu rất tự nhiên hỏi: “Nhưng mà Sanh Sanh này, hai người không phải đang có kế hoạch có em bé sao?” Lúc này Giang Mạn Sanh mới nghiêm túc tính toán, và nhận ra đã hơn một tháng kể từ kỳ kinh nguyệt trước của mình. Giang Mạn Sanh biết dạo gần đây Lục Kỳ Thần có một khoản đầu tư rất quan trọng, hơn nữa chuyện này cũng chưa chắc chắn. Vì thế chiều nay, ba người đi ăn trưa trước, nhưng sau bữa ăn, thay vì đi chơi ở nơi khác, họ đến thẳng bệnh viện. Lúc đang bàn chuyện đầu tư ở công ty, Lục Kỳ Thần chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn. Lúc này anh cũng nghiêm túc tính toán và nhận ra đã hơn một tháng kể từ lần cuối Giang Mạn Sanh đau bụng kinh. Trong thời gian qua, Lục Kỳ Thần đã nghiên cứu không ít về chuyện mang thai, anh cũng biết có phụ nữ sẽ bị ốm nghén từ tháng đầu tiên. Anh trước hết nhờ Phương Cần Chúng hẹn lịch khám thai, rồi nhắn tin cho Giang Mạn Sanh: “Em đang ở ngoài phải không?” Giang Mạn Sanh trả lời rất nhanh, còn gửi cho anh một tấm ảnh nhà hàng. Không vội vàng xác nhận ngay, Lục Kỳ Thần muốn để Giang Mạn Sanh tận hưởng một buổi chiều vui vẻ. Vì thế anh lại nhắn thêm một tin: “Khi chơi xong nhắn anh nhé, anh đến đón em.” Giang Mạn Sanh liên tục “Vâng.” Ở một nơi khác, ba cô gái hôm nay ăn mặc đặc biệt thiếu nữ, cả ba hẹn nhau mặc màu hồng nhạt. Giang Mạn Sanh mặc một chiếc áo len mỏng màu hồng nhạt, bên dưới là váy dài dáng cao bồi. Cô còn cài một chiếc kẹp tóc hồng nhạt, trông vô cùng tươi trẻ xinh đẹp. Khi ba người cùng đi đến bệnh viện, giống như quay về những ngày còn học cấp ba, khi họ cùng nhau đi trong sân trường. Và lúc đó, trong số họ, Giang Mạn Sanh luôn lén nhìn một chàng trai từ xa. — Quy trình khám thai diễn ra rất nhanh, nữ bác sĩ sản khoa khám cho họ rất dịu dàng, luôn gọi Giang Mạn Sanh là “Cô bé”. “Cô bé à, chái đã mang thai được một tháng rồi.” “Nhưng cháu không phải thể chất hay bị ốm nghén, việc nôn mửa đúng là do ăn quá nhiều tối qua, lần sau không được thế nữa nhé.” Giang Mạn Sanh “Dạ” một tiếng, nhẹ nhàng xoa xoa bụng mình. Cô vẫn chưa thể tin được mình thật sự đã mang thai, nên hỏi: “Vậy cháu có thể biết là bé trai hay bé gái không ạ?” Bác sĩ lắc đầu. Nhưng Giang Mạn Sanh thấy không sao cả, dù là trai hay gái, cô đều sẽ yêu thương bé thật nhiều, cô biết Lục Kỳ Thần cũng sẽ như vậy. Ra khỏi bệnh viện, Giang Mạn Sanh vẫn còn lẩm bẩm: “Sao bác sĩ cứ gọi tớ là cô bévậy? Chỉ có Lục Kỳ Thần nhà tớ mới gọi tớ như thế.” Thế là Giang Mạn Sanh được nghe Triệu Xu và Hứa Khoan Thái cùng nhau gọi cô là “Cô bé” nhiều lần. Giang Mạn Sanh: Thôi được rồi. Lục Kỳ Thần đã đồng bộ với cô về lịch trình của anh, lúc này anh đã về nhà. Anh còn nhắn tin cho cô, bảo khi chơi xong gọi điện cho anh, anh sẽ đến đón. Nhưng Giang Mạn Sanh biết từ hôm qua Lục Kỳ Thần dường như không ngủ được bao nhiêu, hôm nay về nhà lại còn chăm sóc cô, nên cô muốn để anh nghỉ ngơi một lát. Vì thế sau khi chia tay Triệu Xu và Hứa Khoan Thái, Giang Mạn Sanh tự mình về thẳng nhà. Biệt thự Ngự Hâm lúc này đặc biệt yên tĩnh. Khi cô mở cửa bước vào phòng khách, Lục Kỳ Thần đang nằm nghỉ trên sofa, điện thoại để bên cạnh với âm lượng mở to, có lẽ đang chờ Giang Mạn Sanh gọi điện. Giang Mạn Sanh lại gần nhìn. Lục Kỳ Thần nhắm mắt yên bình, đã ngủ. Hôm nay Lục Kỳ Thần mặc áo len màu xám, màu sắc anh thích nhất, cũng là màu cô thích nhất khi anh mặc. Thật ra Giang Mạn Sanh cũng thích nhất cảm giác khi anh mặc áo len màu xám. Mềm mại, dịu dàng, mang theo một chút nghiêm túc. Còn cô hôm nay mặc màu hồng nhạt mà mình yêu thích nhất. Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu ấm áp lên người họ, và lên mặt Lục Kỳ Thần, có lẽ hơi chói mắt anh. Dù đang ngủ say, Lục Kỳ Thần vẫn theo bản năng hơi nhíu mày. Giang Mạn Sanh vội chạy đến kéo rèm cửa lại một chút. Cô vừa kéo rèm, lại làm Lục Kỳ Thần tỉnh giấc. Lục Kỳ Thần mở mắt vì tiếng động nhỏ ấy, thấy Giang Mạn Sanh, anh hơi ngỡ ngàng: “Sao đã về rồi? Không gọi điện cho anh?” Giang Mạn Sanh đến bên cạnh anh, theo bản năng Lục Kỳ Thần ôm lấy eo cô, Giang Mạn Sanh nép vào người anh: “Anh ngủ rồi à?” Lục Kỳ Thần khẽ “ừm” một tiếng. Giang Mạn Sanh lại hỏi: “Em hơi mệt. Anh còn buồn ngủ không?” Thật ra Lục Kỳ Thần không mệt lắm, nhưng anh ôm Giang Mạn Sanh chặt hơn, để cô nằm thoải mái hơn trên người mình: “Vậy anh ôm em ngủ thêm một lát nhé?” Giang Mạn Sanh khẽ “ừm” một tiếng. Cả hai thật sự đều ngủ thiếp đi. Giang Mạn Sanh dường như đã mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, cô như trở về ngày gặp lại Lục Kỳ Thần, ngày cô cứu một chú mèo con bị bệnh. Sao cô có thể hạnh phúc đến thế nhỉ? Rõ ràng bác sĩ đã nói với cô rằng chú mèo con ấy sức khỏe không tốt lắm, nhưng Tiểu Phấn Hồng vẫn luôn khỏe mạnh, chưa từng bị bệnh lần nào. Cho đến bây giờ, nó vẫn vui vẻ nhảy nhót trong cuộc sống của cô. Cô còn mơ thấy mình đứng trong sân trường cấp ba, Lục Kỳ Thần lặng lẽ đi qua bên cạnh. Cô vừa cảm thấy một chút buồn, Lục Kỳ Thần đang ngủ say theo bản năng đã duỗi tay ôm lấy cô. Giang Mạn Sanh lại trở về hiện tại của tuổi 26, nằm trong vòng tay Lục Kỳ Thần. Ánh nắng chiếu xuống chiếc sofa, Giang Mạn Sanh ôm eo Lục Kỳ Thần, chân cô gác trên mu bàn chân anh. Hôm nay ánh nắng thật đẹp, ngay cả Tiểu Phấn Hồng cũng vui vẻ như thế. Như sợ làm phiền giấc ngủ của đôi nam nữ chủ nhân trên sofa, nó đặc biệt nhẹ nhàng nhảy nhót, đuổi bắt trong phòng. Cứ để giấc mơ này kết thúc thật đẹp Đợi giấc mơ này kết thúc, đợi cả hai cùng tỉnh giấc, Giang Mạn Sanh sẽ nói với Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần à. Chúng ta có em bé rồi. Như vậy ——
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 125


Lãnh giấy chứng nhận xong, ngay ngày hôm sau, Trì Hoài Dã liền đưa Thịnh Đằng Vi về biệt thự ở ngoại ô. Bà nội Ngạn Xu tặng cho Thịnh Đằng Vi một chiếc vòng tay phỉ thúy xanh mướt đã có tuổi đời vài chục năm. Bà nói đó là món quà năm xưa bà tặng cho mẹ Trì Hoài Dã, nếu mẹ Trì Hoài Dã còn sống, ắt hẳn bà sẽ là người trao nó cho cô. Không chỉ có vòng tay phỉ thúy, bà còn tặng Thịnh Đằng Vi một đôi bông tai vàng được đặt làm riêng, cùng với một bộ vòng cổ bằng vàng. Đã là người một nhà, Thịnh Đằng Vi không có lý do gì từ chối tấm lòng của Ngạn Xu, đành nhận lấy trước sự chứng kiến của bà nội, Trì Hoài Dã và cả dì An, cô không quên nói lời cảm ơn. Về hôn lễ, Thịnh Đằng Vi không chọn tổ chức rình rang. Cha mẹ Trì Hoài Dã mất sớm, nhà cô cũng chỉ có Thịnh Bội Già, lại còn bệnh nặng nằm liệt giường, Tề Trạch Lễ thì càng không cần nhắc, biết ông ấy ở đâu mà tìm. Thế nên sau khi bàn bạc với Trì Hoài Dã, cuối cùng anh chiều theo ý cô, không đón dâu, không nghi thức trao tay của cha mẹ, chỉ tổ chức một buổi tiệc cưới đơn giản ngoài trời, mời bạn bè thân thiết đến chung vui là được. Về nguyên tắc, anh muốn cho Thịnh Đằng Vi một hôn lễ thật hoành tráng, bởi với anh, Thịnh Đằng Vi xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất. Thịnh Đằng Vi nói, “Mấy cái thủ tục sáo rỗng đó sến súa lắm, em thích đơn giản thôi, cũng không thích mấy cái yến tiệc cứng nhắc và những màn chào hỏi khách sáo.” Cô từng tham dự đám cưới lần hai của Thịnh Bội Già và Tạ Văn Uyên mà vẫn thấy mệt, toàn là những người không quen biết, lại còn phải lần lượt đến chào hỏi, cười nói chúc rượu. Từ đầu đến cuối, cô cảm thấy nó giống như một nghi thức sáo rỗng, chẳng có gì mới mẻ. Trì Hoài Dã tôn trọng cô, “Vậy mọi thứ cứ theo ý em.” Thịnh Đằng Vi chớp mắt, ôm Wendy từ trên bàn trà lên, ngẩng đầu hỏi anh, “Anh có thấy hôn lễ như vậy rất nhàm chán không? Ý em là…” Cô dừng lại một chút, “Anh có thấy em rất nhàm chán không?” Trì Hoài Dã lắc đầu, đưa tay v**t v* đầu Wendy, “Hôn nhân là chuyện của chúng ta, đương nhiên chúng ta vui vẻ là quan trọng nhất.” Thịnh Đằng Vi v**t v* lưng Wendy, “Hoặc là anh có ý tưởng nào khác không, anh cứ nói ra.” Trì Hoài Dã cười nói, “Nghe em hết.” Anh nào có ý tưởng gì, ý tưởng lớn nhất chính là làm theo mọi nghi thức cho cô, chỉ cần cô vui, anh sao cũng được. Anh nói thêm, “Chỉ là ít nhiều cảm thấy có lỗi với em.” Thịnh Đằng Vi lắc đầu, “Kết hôn là chuyện của hai chúng ta, nghi thức đối với em mà nói chỉ là một cách thể hiện, không quan trọng, chỉ cần người nắm tay em là anh là được.” Trì Hoài Dã cuối cùng không nói gì nữa, quyết định làm theo ý tưởng của Thịnh Đằng Vi. Thịnh Đằng Vi v**t v* Wendy đủ rồi, liền đặt nó vào lòng Trì Hoài Dã. Cô ngẩng đầu nhìn anh cười nói, “Em muốn một mình mặc váy cưới, bước qua đám đông, đi về phía anh, sau đó trao bản thân mình cho anh.” Mấy nghi thức cũ rích, cô không cần. Ngày cưới được ấn định vào 12 tháng 6, là đầu hạ của Yên Thành, cũng là bắt đầu mùa mưa dầm. Váy cưới là do Thịnh Đằng Vi tự tay thiết kế, từng đường kim mũi chỉ tạo nên chiếc váy cưới mang hơi hướng sườn xám. Sườn xám ren trắng đính ngọc trai phối hợp với khăn voan nhẹ nhàng cổ điển, mang đến vẻ dịu dàng của phong cách dân quốc, thiết kế đuôi cá ôm sát đất lại tôn lên đường cong quyến rũ của Thịnh Đằng Vi. Vẻ đẹp rực rỡ của cô kết hợp với khí chất dịu dàng, khiến người ta không thể rời mắt. Toàn bộ nghi thức hôn lễ cũng vô cùng đơn giản, từ đầu đến cuối Thịnh Đằng Vi đều mặc bộ váy cưới sườn xám đó, nhiếp ảnh gia có gợi ý cô thay một bộ khác để chụp thêm ảnh. Thịnh Đằng Vi nói không cần, cô không chọn bộ nào khác, cô muốn từ đầu đến cuối chỉ một. Mà Trì Hoài Dã để phối hợp với cô, cũng chỉ mặc một bộ vest màu xám trầm lịch lãm từ đầu đến cuối. Sau đó khi cử hành nghi thức, trời đổ mưa phùn, may mà Trì Hoài Dã cẩn thận xem thời tiết trước, đã chuẩn bị sẵn ô trong suốt thống nhất cho mọi người ở hiện trường. Tuy rằng trời lất phất mưa, nhưng không ảnh hưởng đến việc hôn lễ diễn ra bình thường. Mọi người trong khán phòng giơ ô, cười nói vui vẻ nhìn họ, ngược lại còn có vẻ ấm áp lãng mạn hơn. Thịnh Đằng Vi coi cơn mưa nhỏ này như là lời chúc phúc của ông trời dành cho họ. Chủ trì hôn lễ là Chu Thanh và Hà Húc Đông, hai người tung hứng ăn ý, chẳng khác nào đang diễn hài. Hoa cưới, Thịnh Đằng Vi không tung, cô trực tiếp đưa cho Lê Sanh, cô nói hy vọng trước khi năm nay kết thúc, có thể nghe được tin vui của Lê Sanh. Lê Sanh cười nhận lấy hoa cưới từ tay Thịnh Đằng Vi, cô liếc mắt nhìn người đàn ông đeo kính đang ngồi ở hàng ghế đầu, đầy ẩn ý nói, “Sẽ sớm thôi.” Thịnh Đằng Vi liếc mắt một cái liền nhìn thấu cô nàng, chỉ cười mà không nói. Nghi thức kết thúc vào lúc chạng vạng, sau đó là bữa tối. Tiệc buffet, bởi vì là cùng bạn bè thân thiết, nên phần lớn đồ ăn đều do mọi người cùng nhau chuẩn bị. Anh em bạn bè của Trì Hoài Dã đông, việc lặt vặt, cơm nước đều do họ bao hết, còn bạn bè của Thịnh Đằng Vi thực ra không nhiều, chỉ mời một số bạn học quan hệ cũng khá, họ phụ trách việc trang trí không gian sân vườn. Đẹp nhất là khi màn đêm buông xuống, những dây đèn led hình ngôi sao được giăng mắc giữa các cành cây, ánh đèn lung linh tạo nên một không gian ấm áp và lãng mạn vô cùng. Mọi người cũng đã ăn uống kha khá, có chút ngà ngà say. Liền bắt đầu cầm pháo hoa que, nối đuôi nhau, vừa hát vừa nhảy múa xung quanh. Không nghi ngờ gì, hai nhân vật chính là Trì Hoài Dã và Thịnh Đằng Vi, đương nhiên bị vây ở giữa, hai người ôm lấy nhau, mang theo hơi men say, nhìn nhau say đắm. Đều là bạn bè thân thiết, nên giao lưu cũng thoải mái, tự nhiên, không khí hiện trường vô cùng sôi động. Ca hát, nhảy múa, cũng có những người đang chơi các trò chơi khác nhau, mọi người đều chơi rất vui vẻ, Thịnh Đằng Vi và Trì Hoài Dã cũng cảm thấy hạnh phúc. Làm chú rể, Trì Hoài Dã không tránh khỏi màn bị mọi người trêu chọc, bọn Chu Thanh là những người khơi mào đầu tiên, ban đầu là hỏi anh một loạt các câu hỏi về sở thích và những điều Thịnh Đằng Vi không thích, sau đó lại hỏi anh những ngày kỷ niệm đặc biệt của hai người. Chu Thanh quá đáng hơn, lại hỏi Trì Hoài Dã mấy câu hỏi ngoài phạm vi cho phép. Trì Hoài Dã không trả lời được, khiến Lê Sanh ôm Thịnh Đằng Vi ở một bên cười nhạo anh, nói anh là một người chồng không đạt chuẩn. Trì Hoài Dã cạn lời, hỏi cái gì không hỏi? nếu là những câu hỏi bình thường một chút, anh có thể không trả lời được sao? Sau khi màn này qua đi, Trì Hoài Dã tìm cơ hội tiến lên cho Chu Thanh một cái cốc đầu, còn có vài phần uy h**p nói, “Đợi đến ngày cậu kết hôn, xem tôi có xử đẹp cậu không.” Chu Thanh cười hề hề, “Vậy thì tôi sẽ không mời cậu.” Trì Hoài Dã hừ lạnh, “Không mời cũng đến.” Đến hơn mười một giờ, hôn lễ không nghi thức này mới tuyên bố kết thúc, mọi người lần lượt ra về, ai về nhà nấy. Thịnh Đằng Vi và Trì Hoài Dã đứng trên ban công của căn nhà gỗ, ngắm nhìn ánh trăng treo lơ lửng trên cao, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Hôn lễ kết thúc, cô hoàn toàn thấy mình đã trở thành vợ người ta, bước tiếp theo, chính là làm mẹ đi. Trì Hoài Dã ôm lấy cô từ phía sau, dịu dàng nói, “Vi Vi, tân hôn hạnh phúc.” Thịnh Đằng Vi nghiêng người tựa vào ngực Trì Hoài Dã, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, đáp lại, “Tân hôn hạnh phúc, Hoài Dã.” Tân hôn hạnh phúc. Mong tháng năm quay đầu lại, chúng ta cùng nhau bạc đầu vì tình sâu nghĩa nặng.
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 126


Lục Kỳ Thần bị Tiểu Phấn Hồng dùng móng vuốt cọ cho tỉnh giấc, bởi vì lúc này trời đã nhá nhem tối. Nó muốn đánh thức anh, nhưng lại không nỡ quấy rầy cô chủ nhỏ yêu quý của nó. Lục Kỳ Thần vẫn ôm Giang Mạn Sanh nằm trên sô pha, anh không động đậy ngay, bởi vì Giang Mạn Sanh còn đang ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào lòng anh ngủ say. Bây giờ dáng ngủ của cô không còn “ngoan ngoãn” như hồi mới cưới nữa. Trước đây, khi Lục Kỳ Thần và Giang Mạn Sanh đến nhà họ Giang, trong lúc vô tình nhắc đến chuyện này, Thẩm Oản cũng thấy lạ. Bà nói Sanh Sanh ngủ rất ngoan. Mà giờ phút này, Lục Kỳ Thần cúi đầu nhìn. Quả thật đã chẳng còn chút liên quan nào đến mấy từ như “ngoan ngoãn”, “yên tĩnh” nữa rồi. Tóc Giang Mạn Sanh bị ngủ đến rối bù. Mấy sợi còn chực chui vào miệng cô. Hình như vì ngủ quá say, nước miếng còn chảy ra một chút, dính lên chiếc áo len mềm mại màu xám của anh. Lục Kỳ Thần nhìn thấy, khẽ cười một tiếng. Anh yêu mọi dáng vẻ của Giang Mạn Sanh. Bao gồm cả việc từ “ngoan ngoãn” ban đầu biến thành như bây giờ. Dù sao thì để tóc dính vào miệng khi ngủ sẽ không thoải mái. Lục Kỳ Thần cẩn thận đưa tay định vén mấy sợi tóc kia cho Giang Mạn Sanh, nhưng anh còn chưa kịp làm gì, Giang Mạn Sanh đột nhiên giơ tay ôm anh chặt hơn. Lục Kỳ Thần cảm nhận được hơi ấm của cô, mái đầu xù lông mềm mại khẽ cọ vào ngực anh. Chắc hẳn Giang Mạn Sanh ngay cả trong mơ cũng mơ thấy anh, Lục Kỳ Thần nghe thấy Giang Mạn Sanh khẽ khàng gọi tên anh hai tiếng: “Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần.” Lục Kỳ Thần khẽ “Ừm” một tiếng. Nhưng Giang Mạn Sanh lại ôm anh ngủ thiếp đi. Lục Kỳ Thần cứ thế yên lặng nhìn Giang Mạn Sanh đang ngủ say. Hai người họ đang trong giai đoạn chuẩn bị mang thai, Giang Mạn Sanh luôn có chút lo lắng về chuyện này, Lục Kỳ Thần cũng vì thế mà để tâm hơn rất nhiều, cũng bởi vậy, hôm nay sau khi họp xong, anh còn đích thân đến một phòng thí nghiệm liên quan đến việc mang thai. Một nơi mà trước kia anh sẽ không bao giờ tự mình đến. Nhà nghiên cứu kia rất chu đáo, còn tỉ mỉ dặn dò anh phải chăm sóc vợ mình như thế nào, làm sao để giữ gìn cảm xúc của cô ấy, mới có lợi cho việc mang thai. Lục Kỳ Thần rất kiên nhẫn học hỏi, thậm chí còn nghiêm túc hơn cả khi xử lý các dự án của công ty. Anh cảm thấy cho dù không phải vì chuyện mang thai, thì việc làm sao để chăm sóc tốt mọi thứ liên quan đến Giang Mạn Sanh, làm sao để yêu Giang Mạn Sanh nhiều hơn, bản thân anh cũng rất sẵn lòng học hỏi. Ngay khi anh đang không chớp mắt nhìn Giang Mạn Sanh, suy nghĩ về những điều này. Không biết qua bao lâu, Giang Mạn Sanh có lẽ đã ngủ đủ giấc, cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại. Giang Mạn Sanh ngủ rất ngon. Cô mơ màng có một loại ảo giác kỳ lạ, giống như hồi cấp ba học hành mệt mỏi, mở mắt ra tưởng rằng lại phải đến lớp làm bài kiểm tra, nhưng không phải, hôm nay là cuối tuần, cô còn có thể ngủ thêm một lát nữa. Hơn nữa không chỉ có vậy, cô còn đang ở trong lòng Lục Kỳ Thần. Cô mơ màng mở mắt, ngẩng đầu nhìn Lục Kỳ Thần, Lục Kỳ Thần cũng đang nhìn cô. Anh khẽ vuốt vai cô: “Bé yêu. Ngủ dậy rồi à?” Giang Mạn Sanh theo bản năng ôm anh chặt hơn một chút: “Ừm. Em ngủ ngon lắm.” Khóe miệng cô còn dính chút nước miếng, Lục Kỳ Thần liền giơ tay lấy giấy ăn, nhẹ nhàng lau cho cô. Lúc này Giang Mạn Sanh mới nhớ ra, cô còn chưa nói cho Lục Kỳ Thần biết chuyện mình mang thai. Cô rất tò mò phản ứng của Lục Kỳ Thần. Vì thế cô ôm Lục Kỳ Thần, nhích người lên một chút, đổi sang ôm cổ anh, Lục Kỳ Thần hơi nhích người, để cô ôm thoải mái hơn. Giang Mạn Sanh đầu tiên là khẽ cắn cằm anh, sau đó cô nói: “Chồng ơi. Em có chuyện muốn nói với anh.” Giang Mạn Sanh không thường xuyên gọi anh là “chồng”. Cô hình như thích gọi tên anh hơn. Vì thế Lục Kỳ Thần khẽ “Ừm” một tiếng. Sau đó anh nghe thấy giọng nói nho nhỏ, mang theo chút vui vẻ của Giang Mạn Sanh, cô nói: “Lục Kỳ Thần. Chúng ta có em bé rồi.” Tay Lục Kỳ Thần vẫn sợ Giang Mạn Sanh ngã, hơi ôm chặt cô lại. Đây rõ ràng là một câu nói vô cùng đơn giản. Nhưng Lục Kỳ Thần lại ngây người. Anh thực sự im lặng một lúc, rốt cuộc thì chỉ vài phút trước, anh còn đang suy nghĩ làm sao để yêu Giang Mạn Sanh nhiều hơn, làm sao để có em bé một cách an toàn. Lục Kỳ Thần ôm Giang Mạn Sanh, anh suýt chút nữa đã muốn ôm Giang Mạn Sanh cùng ngồi dậy khỏi sô pha, nhưng anh không động đậy, giọng nói vẫn trầm ổn dịu dàng như vậy: “Khi nào vậy?… Em tự thử à?” Trong giây phút này, Lục Kỳ Thần thực sự không nghĩ đến việc Giang Mạn Sanh đã tự mình đến bệnh viện. Anh chỉ nghĩ, Giang Mạn Sanh tự mình thử que thử thai sao? Mà anh lại không ở bên cạnh cô. Giang Mạn Sanh vô cùng dịu dàng trả lời câu hỏi của anh: “Chiều nay em cùng Xu Xu đến bệnh viện kiểm tra.” Chiều nay sao? Lục Kỳ Thần lại khựng lại một chút. Anh biết chiều nay cô đi cùng Triệu Xu, Hứa Hoài Thư ra ngoài chơi. Thậm chí giữa cuộc họp còn có một lần, anh có chút nghi ngờ, nghĩ đến việc muốn đưa Giang Mạn Sanh đi khám thai, nhưng lúc đó rốt cuộc cũng chỉ là một nghi ngờ, anh vẫn cảm thấy để cô vui vẻ trong ngày hôm nay quan trọng hơn. Lục Kỳ Thần theo bản năng ôm Giang Mạn Sanh chặt hơn, giọng anh hơi khàn đi: “Có nói được bao lâu rồi không?” Giang Mạn Sanh lại dán sát vào người anh hơn: “Một tháng.” Mặc dù có em bé cũng là điều Giang Mạn Sanh mong muốn, nhưng Lục Kỳ Thần trước đây đã nói rất nhiều lần muốn có con với cô, vì thế cô hỏi: “Lục Kỳ Thần. Chúng ta có em bé rồi. Anh có vui không?” Lục Kỳ Thần lại gật đầu. Anh đương nhiên là vui rồi, anh rất mong có con với Giang Mạn Sanh. Mà Giang Mạn Sanh lại nghĩ, sao Lục Kỳ Thần lại ôm cô chặt thế nhỉ? Nhưng Giang Mạn Sanh quyết định cứ chiều anh trước đã. Giang Mạn Sanh lại có rất nhiều yêu cầu: “Vậy em nói với anh mấy chuyện nhé.” Lục Kỳ Thần khẽ “Ừm”. Giang Mạn Sanh nói rất nhiều, trong đó có một điều là: “Nếu chúng ta có em bé rồi. Vậy thì anh phải yêu em thật nhiều, phải nhiều như em dành cho anh vậy. Anh không được yêu em ít hơn bây giờ đâu đấy.” Cô muốn anh san sẻ bớt tình yêu từ công việc cho hai người họ. Lục Kỳ Thần nghiêm túc đồng ý. Anh ôm chặt eo Giang Mạn Sanh nói: “Bé yêu. Anh sẽ yêu cả hai mẹ con.” Tình yêu vĩnh viễn chỉ có tăng lên chứ không bao giờ giảm đi. Đã có em bé, đương nhiên cũng muốn báo cho người nhà để họ cùng chung vui. Cho nên chuyện họ có em bé gần như là đồng thời báo cho bà nội Lục và Thẩm Oản, sau khi nói chuyện điện thoại xong với họ, hai người lại ở trên sô pha phòng khách thêm một lúc nữa. Trong lúc này, Lục Kỳ Thần tranh thủ thời gian bắt đầu tìm hiểu những điều cần chú ý khi mang thai, thay vì chuẩn bị mang thai như trước. Nhưng dù sao anh cũng chưa từng trải qua, hai người họ đều phải từ từ thích nghi. Sau đó trời cũng đã muộn, hai người liền chuẩn bị về phòng ngủ. Hôm nay cô chạy đi chơi cả ngày, tắm rửa gội đầu xong, trong phòng tắm “loảng xoảng” thu dọn một hồi lâu, cuối cùng cô tắm lâu quá, tắm đến mức không còn sức lực. Lục Kỳ Thần liền cầm máy sấy đến, vừa sấy tóc cho cô, vừa dưỡng da cho cô. Cô rất nhanh lại trở nên thoải mái, trên người thoang thoảng đủ loại hương thơm. Tuy nói có em bé rồi, hai người đều đã biết nên làm gì. Nhưng kỳ thật hai người vẫn còn chưa quen. Đợi cô thu dọn xong, hai người trở lại giường. Lục Kỳ Thần theo thói quen giống như mọi ngày, giơ tay ôm cô vào lòng, định ôm một lúc rồi ngủ. Lục Kỳ Thần tuy rằng đã nạp không ít kiến thức về việc sinh con, nhưng kinh nghiệm thực tế lại không có nhiều. Bất quá bây giờ cũng mới chỉ một tháng, hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng Giang Mạn Sanh ghé vào người Lục Kỳ Thần, ôm eo anh nũng nịu: “Hai chúng ta có phải đợi thêm một thời gian nữa là không thể ôm như thế này nữa không? Có phải sẽ đè vào em bé không?” Lục Kỳ Thần suy nghĩ một chút, anh hình như đã quen mỗi ngày trước khi ngủ đều phải ôm Giang Mạn Sanh một lúc. Chỉ cần nghĩ đến việc sau này không được ôm, thật sự là không quen. Nhưng Lục Kỳ Thần đồng thời còn đang suy nghĩ một vấn đề khác, anh vừa ôm eo Giang Mạn Sanh, vừa nhìn đôi mắt đẹp của cô: “Bé yêu. Vậy bây giờ anh còn có thể hôn em không?”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 127


Hôn thì đương nhiên là phải hôn, thậm chí không chỉ buổi tối. Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một tháng nữa lại trôi qua. Mỗi ngày của hai người họ, cũng không khác biệt nhiều so với trước đây. Sáng hôm nay, Giang Mạn Sanh cũng như thường lệ chuẩn bị cùng Lục Kỳ Thần ra ngoài đi làm. Tuy rằng Giang Mạn Sanh cảm thấy hiện tại chưa cần thiết, nhưng gần đây đều là Lục Kỳ Thần đưa cô đi làm rồi đón về. Tuy rằng lúc mới biết có em bé có hơi không quen, nhưng đối với chuyện này, phản ứng của Lục Kỳ Thần thật ra rất nhanh. Ví dụ như chỉ trong vòng một tháng, Lục Kỳ Thần đã sắp xếp, chọn lọc lại toàn bộ đồ ăn trong phòng bếp. Hơn nữa phong cách bữa sáng trong nhà cũng thay đổi rất nhiều. Giờ phút này thấy cô xuống lầu, Lục Kỳ Thần liền bưng bữa sáng đến trước mặt cô. Bữa sáng hôm nay là ngô, trứng gà, sữa bò và một ít trái cây, là loại mà liếc mắt nhìn qua đã thấy đặc biệt thanh đạm, dinh dưỡng. Hơn nữa bây giờ tất cả đều là Lục Kỳ Thần tự tay làm cho cô. Kỳ thật cho dù không biết có em bé, Giang Mạn Sanh cũng phát hiện mình dạo gần đây hình như có chút dính người. Lục Kỳ Thần biết xong còn nói: “Anh còn tưởng là em càng ngày càng yêu anh đấy” Giang Mạn Sanh liền vội vàng: “Đúng là em càng ngày càng yêu anh hơn mà.” Đối với người khác, Giang Mạn Sanh không biết. Nhưng đối với Lục Kỳ Thần, Giang Mạn Sanh cảm thấy, hình như dính người một chút cũng không sao cả. Mà Lục Kỳ Thần vốn tính tình đã tốt, lại rất yêu cô. Ví dụ như giờ phút này, khi Lục Kỳ Thần đem phần cơm trưa dinh dưỡng đã chuẩn bị sẵn cho cô mang đến để cạnh cô, Giang Mạn Sanh liền nói: “Anh có thể ôm em ăn được không?” Lục Kỳ Thần lúc này mới vừa ngồi xuống, nghe thấy Giang Mạn Sanh nói như vậy, liền đưa tay ôm cô qua. Không chỉ như vậy. Giang Mạn Sanh phát hiện Lục Kỳ Thần trong khoảng thời gian này đặc biệt quan tâm đến công việc của cô, cô đang làm dự án gì Lục Kỳ Thần ngày thường không mấy khi chú ý, phần lớn thời gian, đều là khi cô hỏi anh, hoặc là Lục Kỳ Thần cảm thấy Giang Mạn Sanh có gì đó không ổn, anh mới có thể dành thời gian giúp cô xem xét lại. Nhưng trong khoảng thời gian này, cô thậm chí không hỏi, Lục Kỳ Thần cũng đã vận dụng logic làm việc ở Lục thị, đặc biệt giúp cô xem xét lại công việc một lần. Bằng cái cách đặc biệt ôn hòa, không trực tiếp tham gia vào công việc, nhưng lại giúp cô thông suốt logic và giải quyết những điểm khó. Ăn cơm xong, còn vài phút nữa mới đến giờ ra khỏi nhà, Giang Mạn Sanh ngồi trên sô pha dùng kẹp tóc kẹp tóc, có người gõ cửa, Lục Kỳ Thần liền đứng dậy đi mở. Một lát sau, Lục Kỳ Thần cầm một bó hoa đi vào. Giang Mạn Sanh lập tức mỉm cười: “Sao lại mua hoa thế anh?” Lục Kỳ Thần liền đưa đến tay cô: “Là chúc mừng em ngày Quốc tế Thiếu nhi vui vẻ.” Lúc này Giang Mạn Sanh mới ý thức được hôm nay là ngày Quốc tế Thiếu nhi. Cô liếc nhìn bó hoa kia, cô theo bản năng nghĩ là cho em bé trong bụng: “Là cho em bé của chúng ta ngày Quốc tế Thiếu nhi sao?” Giọng Lục Kỳ Thần nhẹ nhàng: “Không phải. Là cho em.” Anh thậm chí còn chuẩn bị sẵn quà Quốc tế Thiếu nhi cho cô. Lục Kỳ Thần giọng nói thật trầm ổn dịu dàng: “Đợi con sinh ra rồi anh sẽ tổ chức cho con sau.” Giang Mạn Sanh ngẩn người. Cô đã rất nhiều năm không tổ chức ngày Quốc tế Thiếu nhi rồi. Vì thế Lục Kỳ Thần liền nhìn thấy Giang Mạn Sanh càng dính người mà muốn ôm anh. Mà anh thì không biết mệt. Anh còn hỏi cô rất nhiều vấn đề, ví dụ như hôm nay có chuyện gì không vui không? Có chỗ nào không thoải mái không? Đủ thứ chuyện. Hai người họ dính nhau đến mức nào? Dính đến nỗi hôm nay có hai vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đến đưa tài liệu cho Lục Kỳ Thần, Lục Kỳ Thần vẫn còn đang ôm Giang Mạn Sanh. Lúc này hai người họ cũng nên ra ngoài rồi. Đứng ở chỗ huyền quan, Lục Kỳ Thần hơi đẩy cửa ra một chút, nhà ở Ngự Hâm này không giống căn hộ một tầng trước kia, mở cửa ra là có thể gặp người. Vì thế Lục Kỳ Thần dịu dàng hỏi: “Bây giờ xuống nhé?” Giang Mạn Sanh ôm anh: “Anh hôn em trước đi, rồi em xuống.” Lục Kỳ Thần trong tay còn cầm một xấp tài liệu, làm theo, Giang Mạn Sanh đôi mắt sáng lấp lánh, lại ôm anh một lúc lâu, lúc này mới từ trên người anh xuống. Sau đó họ mở cửa ra liền nhìn thấy hai vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn vừa lúc đến đưa tài liệu cho Lục Kỳ Thần, vẻ mặt có chút kỳ quái. Giang Mạn Sanh tuy rằng không đến Lục thị vài lần, nhưng tin đồn Lục tổng rất sủng vợ hình như đã lan truyền rất rộng. Vì thế Giang Mạn Sanh cũng đọc được vẻ mặt của hai vị kia: “Tin đồn của công ty không hề lừa dối chúng ta.” Đến Thanh Hưng, có đồng nghiệp đang nói chuyện phiếm. Giang Mạn Sanh đi ngang qua, cũng có người chào hỏi cô, hơn nữa trong công ty cũng có mấy đồng nghiệp biết cô có em bé, truyền thụ kinh nghiệm cho cô.Họ rất nghiêm túc nói cái này không làm được sẽ không tốt cho cơ thể của cô, cái kia không làm được sẽ không tốt cho em bé. Nói siêu nhiều, nghe đến Giang Mạn Sanh có chút đau đầu. Cô… Hình như còn chưa nghĩ nhiều đến vậy. Kỳ thật đối với chuyện em bé, phản ứng của Lục Kỳ Thần hình như còn lớn hơn cô một chút. Cô cảm thấy Lục Kỳ Thần từ khi biết cô mang thai, liền càng thêm cẩn thận mà che chở cô. Thậm chí làm Giang Mạn Sanh có chút cảm thấy có phải đã tiêu tốn của anh quá nhiều tinh lực hay không. Anh trước mặt cô luôn luôn dịu dàng, trầm ổn như vậy. Nhưng kỳ thật Giang Mạn Sanh cũng biết gần đây Lục Kỳ Thần có một dự án đầu tư tiến độ triển khai không được thuận lợi lắm. Bất quá Lục Kỳ Thần hình như luôn có biện pháp giải quyết. Cô tuy rằng không thể giúp Lục Kỳ Thần xử lý vấn đề công việc. Nhưng lại nhớ tới, Lục Kỳ Thần đã tổ chức ngày Quốc tế Thiếu nhi cho cô. Cô lại không nhớ ra là phải tổ chức ngày lễ gì cho Lục Kỳ Thần. Vì thế hôm nay nghỉ trưa, cô liền đi mua quà cho Lục Kỳ Thần. Buổi tối tan làm, khi Lục Kỳ Thần đến đón cô, Giang Mạn Sanh không đưa ngay. Đợi đến khi về nhà, cô còn xoa nhẹ huyệt thái dương cho Lục Kỳ Thần rất lâu, đợi Lục Kỳ Thần mở mắt ra, cô mới đưa món quà kia cho anh, cô nói: “Chúc mừng ngày Quốc tế Thiếu nhi.” Lục Kỳ Thần khẽ cười, anh không nghĩ tới Giang Mạn Sanh sẽ tặng quà Quốc tế Thiếu nhi cho mình, nhưng nghĩ đến đây không phải người khác, mà là Giang Mạn Sanh, anh lại cảm thấy bình thường, anh nghiêm túc nói: “Cảm ơn bé yêu.” Gần đây thói quen làm việc ở nhà của Lục Kỳ Thần có chút thay đổi, trước đây vì theo đuổi hiệu suất, anh luôn làm việc trong phòng sách. Nhưng gần đây anh cũng thường xuyên làm việc ở phòng khách. Lúc anh làm việc ở phòng khách, Giang Mạn Sanh liền nằm ườn trên đùi anh, có đôi khi cũng làm việc, có đôi khi cũng chỉ là nằm bên cạnh anh yên lặng. Vừa mới nấu canh tuyết nhĩ xoài, Lục Kỳ Thần lúc này đứng dậy đi múc cho cô. Lúc này Giang Mạn Sanh đột nhiên nhớ tới vấn đề em bé mà đồng nghiệp hôm nay nói, cô cũng quyết định phải nghiên cứu kỹ một chút. Cô hơi khát, muốn uống chút nước ấm, liền đi đến bên bàn trà định uống hai ngụm nước trước. Nhưng Lục Kỳ Thần trên bàn trà để ba cái máy tính, và mấy chồng tài liệu. Giang Mạn Sanh lấy cốc nước, khẽ đẩy tài liệu của anh, lúc này một phần tài liệu mỏng bên trong bị không cẩn thận chạm vào rơi ra, Giang Mạn Sanh định cầm lên để lại chỗ cũ, liền nhìn thấy nội dung viết trên đó. Là bản in có đóng dấu. Tiêu đề đại khái là: “Làm thế nào để chăm sóc vợ khi vợ mang thai?” Phía dưới liệt kê rất nhiều mục. Phải dành nhiều thời gian hơn ở bên cô ấy. Do ảnh hưởng của thai kỳ, cô ấy có thể sẽ không được tốt lắm, phải quan tâm đến cảm xúc của cô ấy nhiều hơn. Không bỏ lỡ bất kỳ lần khám thai nào. … Viết rất nhiều, hơn nữa còn có bút tích Lục Kỳ Thần không ngừng thêm vào. Làm thế nào để đối xử tốt với vợ? Làm thế nào để đối xử tốt với em bé? Đủ thứ chuyện. Là những điều mà hôm nay có đồng nghiệp nhắc tới, nhưng Giang Mạn Sanh có chút buồn rầu, còn chưa kịp thực hiện. Nhưng Lục Kỳ Thần làm còn tỉ mỉ hơn những gì đồng nghiệp nói. Thậm chí Lục Kỳ Thần đã sớm đưa cô vào cuộc sống của anh. Giang Mạn Sanh ngây người, đặc biệt là khi nhìn thấy câu “Cô ấy có thể sẽ không được tốt lắm, phải quan tâm đến cảm xúc của cô ấy nhiều hơn.” Giang Mạn Sanh nhìn thấy Lục Kỳ Thần ở dưới câu nói này viết, “Dự án XX này của Thanh Hưng có khó khăn, khó khăn ở chỗ…” Giang Mạn Sanh hơi mím môi. Lúc này cô dường như mới đột nhiên có chút hiểu ra, tại sao Lục Kỳ Thần trong khoảng thời gian này lại hiểu rõ công việc của cô đến vậy. Thậm chí hoàn toàn đều làm như công việc của chính anh, có thể tùy thời xử lý tốt. Lúc này Lục Kỳ Thần bưng chén canh tuyết nhĩ xoài đến, anh đoán Lục Kỳ Thần nhất định cảm thấy đây là việc anh nên làm, nhưng trái tim Giang Mạn Sanh vẫn mềm nhũn, cô muốn ôm anh, Lục Kỳ Thần liền đặt chén canh tuyết nhĩ xoài sang một bên, rất tự nhiên mà đưa tay ôm lấy cô. Vì thế Lục Kỳ Thần liền cảm nhận được Giang Mạn Sanh ghé vào trong lòng anh, lại cắn mấy cái lên cằm anh: “Lục Kỳ Thần. Em yêu anh rất nhiều.” Lục Kỳ Thần: “Ừm. Anh cũng rất yêu, rất yêu em.”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 128


Nhưng cho dù mang thai, cuộc sống của Giang Mạn Sanh không chỉ có em bé. Cô vẫn muốn tiếp tục sống vui vẻ, tiếp tục yêu Lục Kỳ Thần. Tuy rằng ban đầu hai người họ đều mất một khoảng thời gian để thích nghi với việc có em bé, nhưng khoảng ba tháng sau, hai người đều đã thích nghi rất tốt. Hôm nay là thứ bảy, thời tiết rất đẹp. Lục Kỳ Thần có một việc nhỏ cần xử lý, sáng sớm đã ra ngoài. Giang Mạn Sanh một mình yên tĩnh ở nhà, cô giặt giũ một ít quần áo, sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Sau đó lại bắt đầu xử lý một ít công việc. Khoảng buổi chiều, Lục Kỳ Thần đã trở về. Lúc đó Giang Mạn Sanh đang tìm một bài tập thể dục phù hợp cho phụ nữ mang thai, đang nhảy nhót lung tung trong phòng. Nghe thấy tiếng Lục Kỳ Thần trở về, cô không nghĩ ngợi gì, liền chạy về phía Lục Kỳ Thần đang đứng ở cửa, Lục Kỳ Thần vốn hơi nhíu mày, gần như trong nháy mắt đã giãn ra. Anh mỉm cười, hơi cúi người xuống, đón lấy Giang Mạn Sanh. Lục Kỳ Thần: “Bé yêu?” Anh rất thích Giang Mạn Sanh dính người như bây giờ. Mà Giang Mạn Sanh gần như là ngay khi được Lục Kỳ Thần ôm lấy, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh. Giang Mạn Sanh: “Anh uống rượu à?” Lục Kỳ Thần khẽ “Ừm” một tiếng, Lục Kỳ Thần chỉ nói cho cô hôm nay có việc, Giang Mạn Sanh cũng không biết là một bữa tiệc rượu. Lục Kỳ Thần không phải lúc nào cũng chu toàn mọi trường hợp, ví dụ như hôm nay anh xã giao ở một bữa tiệc rượu, đối phương là một người ép rượu không chút nương tay, cho dù là người như Lục Kỳ Thần cũng bị ép uống không ít. Tuy rằng hợp tác đã đạt được, nhưng cơm không ăn được bao nhiêu, lại thật sự bị ép uống không ít rượu. Đến khi tan tiệc, đầu Lục Kỳ Thần đã hơi nhức. Mà giờ phút này, Giang Mạn Sanh lại ghé vào người anh ngửi ngửi, chỉ dựa vào mùi hương, cô đã biết Lục Kỳ Thần uống không ít. Lục Kỳ Thần ôm cô, mà Giang Mạn Sanh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của anh: “Anh có phải là chưa ăn gì không?” Lục Kỳ Thần: “Cũng tạm.” Nhưng Giang Mạn Sanh đã rất hiểu anh, vì thế khi anh đi tắm, vừa xuống lầu liền nhìn thấy Giang Mạn Sanh đã nấu cho anh một bát mì và canh giải rượu. Giang Mạn Sanh quả thực giống như một chiếc máy sưởi ấm và chữa lành, Lục Kỳ Thần chỉ cần ngồi bên cạnh cô, liền cảm thấy cơn đau đầu đã giảm đi không ít. Nhưng khi anh ngồi đó ăn bát mì cô nấu, Giang Mạn Sanh còn không chịu yên, chốc lát lại xoa chỗ này cho anh, chốc lát lại xoa chỗ kia. Cuối cùng Lục Kỳ Thần mỉm cười, liền ôm cô vào lòng, như vậy Giang Mạn Sanh mới chịu yên một chút, nhưng cô vẫn hỏi: “Anh còn có chỗ nào không thoải mái không?” Lục Kỳ Thần: “Không còn. Cảm ơn em.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Lục Kỳ Thần kỳ thật là ôm Giang Mạn Sanh về phòng ngủ ngủ một giấc mới thật sự tỉnh táo lại. Hai người họ tỉnh lại thì đã gần 6 giờ. Ăn tối đơn giản một chút, Lục Kỳ Thần liền gọi Giang Mạn Sanh, định đưa cô đi dạo. Gần đây Lục Kỳ Thần thường xuyên đưa cô ra ngoài đi dạo một đoạn. Đây cũng là sau khi Lục Kỳ Thần suy xét, lại hỏi ý kiến Giang Mạn Sanh, lựa chọn cho cô một hình thức vận động khi mang thai. Giang Mạn Sanh hôm nay ở nhà cả ngày, lại vừa mới ngủ với Lục Kỳ Thần một giấc, bây giờ đầu bù tóc rối. Liền đi vào phòng thay đồ thay một bộ quần áo, gần đây cô đã không trang điểm nhiều, thỉnh thoảng trang điểm nhẹ. Hôm nay cũng vậy. Cô chỉ đơn giản tết một kiểu tóc hơi nữ tính một chút, rồi xuống lầu. Kỳ thật trước khi xuống lầu, cô còn cảm thấy có chút đơn giản. Nhưng Lục Kỳ Thần sao vậy nhỉ? Rõ ràng cô không hề trang điểm gì, thậm chí chỉ đơn giản tết tóc, Lục Kỳ Thần lại nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, sau đó cúi đầu hôn cô: “Hôm nay em xinh lắm.” Giang Mạn Sanh liền ôm Lục Kỳ Thần đang mặc một bộ đồ màu đen thoải mái, nói: “Hôm nay anh cũng rất đẹp trai.” Lục Kỳ Thần lại khẽ cười. Kỳ thật trước khi cùng Lục Kỳ Thần đi dạo, Giang Mạn Sanh chưa bao giờ cảm thấy đi dạo có gì thú vị. Đương nhiên cô cũng căn bản không hề thử qua hình thức vận động đơn giản nhất này. Nhưng cô thật sự rất thích đi dạo cùng Lục Kỳ Thần. Thậm chí cũng bắt đầu thích đi dạo. Thỉnh thoảng Lục Kỳ Thần không có thời gian, cô liền đeo tai nghe, tự mình đi ra ngoài đi dạo. Nhưng hôm nay Lục Kỳ Thần đi cùng cô, Giang Mạn Sanh liền cảm thấy càng vui vẻ hơn. Anh nắm tay cô, đi qua một con phố có dòng suối nhỏ xung quanh, sau đó họ sẽ đi qua một cây cầu gỗ dài, đến một công viên gần đó. Công viên gần Ngự Hâm này rất lớn, cũng rất thích hợp để đi dạo. Hai người họ dọc theo con đường lát đá đi về phía trước, không xa lắm liền có một con đường cầu vồng nhỏ, Giang Mạn Sanh đặc biệt thích, lần đầu tiên hai người họ đến, còn bảo Lục Kỳ Thần chụp cho cô rất nhiều ảnh. Hôm nay cũng vậy, Giang Mạn Sanh cảm thấy kiểu tóc hôm nay của mình rất hợp với con đường nhỏ này, liền bảo Lục Kỳ Thần chụp vài bức ảnh. Lục Kỳ Thần dịu dàng lại kiên nhẫn. Hơn nữa bản thân anh hôm nay cũng ăn mặc tương đối thoải mái, cả người toát ra vẻ mềm mại, Một bà cô đang đi dạo bên cạnh còn kéo Giang Mạn Sanh nói: “Cô bé, bạn trai của cháu tốt thật đấy.” Giang Mạn Sanh liền cười ngọt ngào. Đi về phía trước, Lục Kỳ Thần giúp cô chỉnh lại tóc, khẽ hỏi: “Vừa nãy nói chuyện gì với bà cô kia thế?” Giang Mạn Sanh liền cười: “Bà ấy nói anh rất đẹp trai.” Nói xong lại nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Rất xứng đôi với em.” Lục Kỳ Thần cũng dịu dàng mỉm cười: “Ừm. Chúng ta rất xứng đôi.” Cho dù là đang mang thai, yêu đương thì vẫn phải yêu. Tối hôm nay về đến nhà, khi Lục Kỳ Thần bôi dầu dưỡng thai cho Giang Mạn Sanh, liền hỏi cô: “Ngày mai em có kế hoạch gì không?” Giang Mạn Sanh lắc đầu, ngày mai cô chưa có kế hoạch gì. Lục Kỳ Thần trước đây luôn bận rộn, bây giờ cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh, liền nói: “Vậy ngày mai để thời gian cho anh nhé?” Giang Mạn Sanh nói: “Được. Chúng ta đi đâu thế ạ?” Lục Kỳ Thần nhẹ giọng: “Chúng ta đi hẹn hò.” Hoạt động hẹn hò là do Lục Kỳ Thần chọn, Giang Mạn Sanh tối hôm trước hỏi anh rất lâu, Lục Kỳ Thần cũng không nói. Cho đến sáng hôm sau, thấy cô quá tò mò, Lục Kỳ Thần mới nói cho cô. Giang Mạn Sanh đặc biệt vui vẻ và kích động: “Thật sự là đi chụp ảnh đôi ạ?” Đây là điều mà Giang Mạn Sanh trong lúc vô tình nói ra là muốn chụp. Nhưng khi đó Lục Kỳ Thần không có thời gian. Họ hẹn chụp ảnh đôi cũng giống như các cặp đôi khác, hai người họ đều muốn tùy hứng một chút. Khi họ đến nhà hàng Tây ăn cơm, nhiếp ảnh gia cũng đi theo. Lục Kỳ Thần chuẩn bị vài bộ quần áo, trong đó có một bộ, hai người họ đều mặc màu đen. Khi mặc bộ quần áo này, Giang Mạn Sanh lập tức nhớ tới, lần trước ở tiệc tối của công ty, Lục Kỳ Thần mời cô khiêu vũ. Giang Mạn Sanh nghĩ nghĩ: “Anh có thể mời em một lần nữa được không?” Lục Kỳ Thần dịu dàng làm theo. Thậm chí còn không chỉ như vậy, anh còn nắm tay cô, dẫn cô nhảy mấy động tác đơn giản. Trái tim Giang Mạn Sanh lại ngọt ngào đến mức bắt đầu sủi bọt. Nhưng chụp ảnh đôi được một nửa, việc chụp ảnh không được thuận lợi lắm, bởi vì Giang Mạn Sanh chọc Lục Kỳ Thần giận một chút. Giang Mạn Sanh thật không ngờ còn có ngày này, cô rất ít khi thấy Lục Kỳ Thần tức giận. Vấn đề xuất phát từ tối hôm qua, Lục Kỳ Thần nửa đêm tỉnh dậy một lần, phát hiện Giang Mạn Sanh không ở bên cạnh, liền đi tìm cô, kết quả phát hiện cô đang làm việc trong phòng sách. Giang Mạn Sanh thường không làm việc gấp như vậy, đây thật sự là một chuyện ngoài ý muốn. Nhưng hôm qua khi Lục Kỳ Thần phát hiện ra cô, cô lập tức đóng máy tính lại, nói “Đã gửi một tài liệu”, rồi cùng Lục Kỳ Thần trở về ngủ. Lục Kỳ Thần cũng không nói gì. Nhưng hôm nay chụp được một nửa, cô đột nhiên hơi buồn ngủ, Lục Kỳ Thần liền hỏi cô: “Tối qua em không ngủ ngon à?” Giang Mạn Sanh ở trước mặt Lục Kỳ Thần thật sự quá thả lỏng, không động não, lập tức lỡ miệng: “Em không phải tối qua hai giờ dậy làm việc sao.” Cô nói xong liền nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lục Kỳ Thần biến mất. Bởi vì tối hôm qua Lục Kỳ Thần lúc bốn giờ đưa cô từ phòng sách về. Điều này cũng có nghĩa là cô đã thức ít nhất hai tiếng đồng hồ. Trước đây Lục Kỳ Thần đã nói với cô, phụ nữ mang thai thức đêm rất có hại cho cơ thể. Cũng không cho cô thức khuya. Anh thậm chí còn nói với Giang Mạn Sanh, cho dù có công việc gì gấp, cũng có thể gọi anh dậy giúp cô xử lý. Nhưng Giang Mạn Sanh không làm vậy. Việc này Giang Mạn Sanh đã làm rất nhiều lần. Lúc này họ vẫn đang chụp ảnh, Giang Mạn Sanh lập tức ý thức được Lục Kỳ Thần có chút tức giận, vội vàng làm nũng: “Lục Kỳ Thần. Anh ôm em một cái đi.” Giang Mạn Sanh làm nũng lần đầu tiên, Lục Kỳ Thần không động đậy. Nhưng Giang Mạn Sanh lại giơ hai tay lên, nhảy nhót trước mặt anh: “Lục Kỳ Thần. Em biết sai rồi, anh ôm em một cái đi mà.” Lục Kỳ Thần sao có thể chịu được điều này, cho dù anh còn có chút tức giận, nhưng cơ thể đã không nhịn được ôm Giang Mạn Sanh lên. Giang Mạn Sanh được Lục Kỳ Thần ôm, vội vàng ôm chặt cổ anh: “Lục Kỳ Thần, em thật sự biết sai rồi. Lần sau em nhất định sẽ gọi anh.” Lục Kỳ Thần ôm Giang Mạn Sanh thật chặt, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút nghiêm túc: “Không có lần sau.” Từ nay về sau Giang Mạn Sanh cũng thật sự nghe lời. Bên cạnh, “Rắc” một tiếng. Nhiếp ảnh gia rất nhạy bén cũng đã chụp được bức ảnh này. Ngày hôm đó, nơi hai người họ đứng, phía sau chính là một vùng biển xanh thẳm, có một quả bóng bay màu trắng không biết từ tay ai bay đi, lơ lửng trên mặt biển.
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 129


Bức ảnh đó sau này được Giang Mạn Sanh đặt trên tủ đầu giường trong phòng ngủ. Cùng với bức ảnh cô dỗ Lục Kỳ Thần lúc giận dỗi, Lục Kỳ Thần hơi xoay người ôm lấy cô, còn có bức ảnh hai người đều mặc đồ đen, Lục Kỳ Thần mặc vest đen, Giang Mạn Sanh mặc váy dạ hội đen, Lục Kỳ Thần lại một lần nữa mời cô khiêu vũ, cũng dịu dàng nắm tay cô xoay vài vòng. Giang Mạn Sanh đặc biệt, đặc biệt thích hai bức ảnh này. Cô thích bức ảnh đầu tiên là bởi vì nó tuy đơn giản, nhưng lại rất lãng mạn, hơn nữa hai người đều mặc đồ đen, cô thật sự cảm thấy cô và Lục Kỳ Thần rất hợp nhau. Mà thích bức ảnh thứ hai là bởi vì cô cảm thấy Lục Kỳ Thần thật sự rất cưng chiều cô. Cưng chiều là một từ rất dễ bị lạm dụng. Nhưng khi ở bên cạnh Lục Kỳ Thần, cô dường như vĩnh viễn không cần lo lắng sẽ quá mức. Cứ như vậy, trong những ngày tháng bình yên, rất nhanh đã đến thời điểm Giang Mạn Sanh chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến ngày dự sinh. Giang Mạn Sanh đã nghỉ sinh ở nhà, ban đầu không có công việc, cô đặc biệt không quen, còn có chút buồn chán. Lục Kỳ Thần thấy cô thật sự có chút buồn chán, liền đưa Giang Mạn Sanh đến tập đoàn Lục thị, cảnh tượng Giang Mạn Sanh bị Lục Kỳ Thần đưa đến tập đoàn Lục thị chính là, anh thường xuyên phải dắt Giang Mạn Sanh đi lại một chút. Hơn nữa lúc này chịu ảnh hưởng của hormone thai kỳ, Giang Mạn Sanh dường như trở nên càng thêm dính người. Cô thường xuyên kéo Lục Kỳ Thần, muốn anh hôn cô. Lục Kỳ Thần vẫn kiên nhẫn như mọi ngày. Vì thế trong suốt một thời gian dài, chịu ảnh hưởng của Lục tổng và bà chủ, tầng cao nhất của tập đoàn Lục thị đặc biệt hiếm khi thiếu đi bầu không khí làm việc hiệu suất cao, áp lực thấp, mà thay vào đó là một chút nhẹ nhàng, thoải mái. Ba ngày trước ngày dự sinh, không chỉ ông nội Lục, bà nội Lục, Thẩm Oản và Giang Nam Sơn cũng đều sắp xếp thời gian đến. Có lẽ là bởi vì Giang Mạn Sanh và Lục Kỳ Thần hai người họ trong quá trình mang thai đã làm tốt các chi tiết, quá trình sinh nở rất thuận lợi. Khi còn chưa nhìn thấy em bé, Thẩm Oản và bà nội Lục đã ở đó nói: “Thật không biết lớn lên sẽ giống Sanh Sanh hay Kỳ Thần đây.” Khi hai người họ lo lắng ở bên ngoài, Lục Kỳ Thần đang ở bên trong để đồng hành cùng cô vượt cạn. Kết quả khi em bé được sinh ra, y tá bế cho hai người họ xem, Giang Mạn Sanh nhìn em bé nhỏ bé như vậy, hỏi Lục Kỳ Thần: “Con bé rốt cuộc là lớn lên như thế nào vậy? Làm sao con bé có thể giống cả hai chúng ta như vậy.” Hơn nữa còn là giống một cách đặc biệt. Ai nhìn vào cũng sẽ không nhịn được mà nói một câu, gen này rốt cuộc là di truyền kiểu gì. Làm sao có thể giống cả bố và mẹ như vậy. Giang Mạn Sanh lúc này đã không còn nhiều sức lực, nhưng vẫn nhìn Lục Kỳ Thần, nói: “Lục Kỳ Thần. Là con của chúng ta.” Là con của Giang Mạn Sanh và Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần im lặng rất lâu, Giang Mạn Sanh chỉ cảm thấy Lục Kỳ Thần có chút kỳ lạ, tuy rằng trong quá trình mang thai, Lục Kỳ Thần đã làm không ít việc, nhưng trước sự đau đớn của việc sinh nở, tất cả những gì anh làm được đều cực kỳ nhỏ bé. Sau đó Giang Mạn Sanh nhìn thấy Lục Kỳ Thần, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, bởi vì khi sinh đến giai đoạn cuối, Giang Mạn Sanh nước mắt cứ lã chã rơi xuống, Lục Kỳ Thần cũng tận mắt chứng kiến. Vì thế anh nói: “Bé yêu. Chúng ta chỉ có một em bé này thôi nhé.” Giang Mạn Sanh không biết lúc này anh nghĩ gì, nhưng cũng nói: “Được.” Chúng ta chỉ có một em bé này thôi. Em bé đã có tên ở nhà trước, Giang Mạn Sanh đặt, gọi là Mãn Mãn. Còn tên khai sinh, là Giang Mạn Sanh và Lục Kỳ Thần cùng nhau đặt, gọi là Lục Hề. Ai cũng nói, chưa từng thấy qua em bé nào ngoan như Mãn Mãn. Con bé phần lớn thời gian đều không khóc, cứ mềm mại nằm bên cạnh Giang Mạn Sanh, chỉ khi có nhu cầu gì, mới khóc nhè một chút. Nhưng Giang Mạn Sanh khi ở cữ, có hơi thích ngủ. Mấy tiếng khóc nhè linh tinh này vẫn là Lục Kỳ Thần chăm sóc. Trong khoảng thời gian này Lục Kỳ Thần phần lớn thời gian đều ở trung tâm chăm sóc sau sinh, không phải một hai ngày, công việc không quan trọng có thể giao cho người khác, nhưng có một số công việc lại không tránh khỏi phải do anh xử lý, vì thế trong căn phòng này, đầu phòng ngủ là Giang Mạn Sanh và em bé, bên ngoài chính là công việc chất đầy của Lục Kỳ Thần. Lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Lục thị thỉnh thoảng lại phải chạy đến trung tâm chăm sóc sau sinh này. Có một lần Giang Mạn Sanh tỉnh dậy, liền nhìn thấy Lục Kỳ Thần mặc một bộ vest, đang cúi người bế em bé đang khóc nhè lên dỗ dành, còn đặc biệt cẩn thận dùng bàn tay to nâng đỡ con bé, đi qua đi lại, dỗ dành. Lục Kỳ Thần làm việc này cũng đặc biệt nghiêm túc, quả thực là làm theo sách giáo khoa, hơn nữa anh lại mặc một bộ vest, Giang Mạn Sanh còn có chút hoài nghi anh dùng sự nghiêm túc khi xử lý công việc để chăm sóc em bé. Lúc này vừa đúng là buổi sáng, khi ánh mặt trời chiếu vào phòng rực rỡ nhất, Giang Mạn Sanh nhìn thấy ánh nắng dịu dàng, dừng lại trên người Lục Kỳ Thần mặc đồ đen và em bé nhỏ bé. Giang Mạn Sanh không tự chủ được mà mỉm cười. Khi Lục Kỳ Thần chăm sóc em bé, ánh mắt cũng gần như không rời khỏi Giang Mạn Sanh, lúc này thấy Giang Mạn Sanh tỉnh, liền bế em bé vẫn còn đang quấy khóc đến, nắm lấy tay Giang Mạn Sanh. Em bé rõ ràng còn đang quấy, vừa đến gần Giang Mạn Sanh lập tức nín, Giang Mạn Sanh liền đưa tay ôm lấy con bé. Mãn Mãn là một em bé đặc biệt kỳ diệu. Cô bé mới sinh ra không lâu, cũng đã có sở thích riêng, vừa rồi Lục Kỳ Thần cầm một ít đồ vật dỗ con bé, con bé chỉ cầm lấy một con thú bông sặc sỡ. Đây hoàn toàn là món đồ mà Giang Mạn Sanh thích. Mà không biết là chịu ảnh hưởng của gen, hay là, trong khoảng thời gian này Lục Kỳ Thần luôn ôm con bé, con bé tự mình học được, Giang Mạn Sanh cảm thấy dáng vẻ mềm mại nằm trong lòng mình của con bé rất giống Lục Kỳ Thần. Giang Mạn Sanh: “Bé con thật ngoan ngoãn.” Thật sự chỉ cần là người quen biết Lục Kỳ Thần và Giang Mạn Sanh, nhìn thấy Mãn Mãn có lẽ đều sẽ liếc mắt một cái cảm thấy, đây là con của hai người họ. Qua một thời gian, đợi Giang Mạn Sanh tĩnh dưỡng tốt hơn, họ liền từ trung tâm chăm sóc sau sinh chuyển về Ngự Hâm. Hai người họ mua cho em bé rất nhiều đồ chơi, vì thế ngày càng nhiều đồ chơi xếp hình và các đồ chơi nhỏ khác cùng với những món đồ sặc sỡ của Giang Mạn Sanh, xuất hiện trong cuộc đời Lục Kỳ Thần, vĩnh viễn cũng sẽ không rời đi. Thời gian cứ thế trôi qua. Dần dần, Giang Mạn Sanh lại trở về nhịp độ công việc bình thường, cho dù mỗi ngày phải dành ra rất nhiều thời gian chăm sóc em bé, nhưng vẫn sợ có chỗ chăm sóc không tốt, liền thuê người giúp việc. Đây vẫn là do Lục Kỳ Thần chọn lựa kỹ càng. Sau đó có một buổi chiều thứ bảy, Giang Mạn Sanh ru em bé ngủ xong, liền ngồi trên sô pha phòng khách một lát, định lát nữa sẽ làm việc. Lúc này Lục Kỳ Thần vừa làm việc xong, từ phòng sách đi xuống. Lục Kỳ Thần gần đây cũng phát hiện, Giang Mạn Sanh dường như dành quá nhiều thời gian cho em bé. Lục Kỳ Thần hy vọng Giang Mạn Sanh trước hết cứ là chính mình. Giang Mạn Sanh hơi ngẩng đầu nhìn Lục Kỳ Thần, vừa định hỏi anh: “Anh làm việc xong rồi à?” Lục Kỳ Thần lại đột nhiên bế cô lên, Giang Mạn Sanh rất tự nhiên ôm lấy anh: “Lục Kỳ Thần.” Hôm nay Lục Kỳ Thần cũng mặc một bộ đồ đen, đặc biệt tuấn tú, mang theo chút nho nhã, lịch lãm. Lục Kỳ Thần nhẹ giọng: “Bé yêu, đi thay quần áo, chúng ta đi chơi ngày Lễ Tình Nhân.” Giang Mạn Sanh sửng sốt, cô đã quên hôm nay là Lễ Tình Nhân, theo bản năng nói: “Vậy em bé thì sao?” Lục Kỳ Thần liền nói: “Con bé chắc sẽ ngủ một lát, nếu tỉnh thì nhờ cô giúp việc trông. Nhà chúng ta không chỉ có mình con bé là bảo bối.” Giang Mạn Sanh cũng vĩnh viễn là bảo bối của Lục Kỳ Thần. Giang Mạn Sanh ngẩn người, nhưng cô ôm cổ Lục Kỳ Thần, cười nói: “Nhà chúng ta có ba bảo bối.”
 
Back
Top Bottom