Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến

Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 25


Giang Mạn Sanh thấy hào hứng khi được dọn về nhà cũ. Bà nội của Lục Kỳ Thần rất thích mèo, nên cô có thể mang theo Tiểu Phấn Hồng đến ở cùng. Tiểu Phấn Hồng là cái tên mà Thẩm Oản đặt cho con mèo hoang mà Giang Mạn Sanh đã cứu. Lần đầu nghe cái tên này, Giang Mạn Sanh cảm thấy hơi kỳ cục. Nhưng Thẩm Oản rất kiên quyết: “Nó là cô bé đáng yêu nhất thế giới! Phải gọi là Tiểu Phấn Hồng!” Giang Mạn Sanh đành chịu thua: “Được rồi… Vậy gọi Tiểu Phấn Hồng.” Cô đã hẹn với Lục Kỳ Thần, trước khi dọn về nhà cũ vào buổi tối, họ sẽ cùng ghé qua nhà họ Giang một chuyến. Gần đây Duệ Bạch tuyển dụng nhiều nhân viên mới, phòng hành chính cũng tuyển thêm vài người. Sau một đợt điều chỉnh nhân sự, Trần Thấm được điều về làm việc cùng Giang Mạn Sanh. Hai cô nàng giờ đây thành cặp bài trùng danh bất hư truyền. Giờ nghỉ trưa, hai người hẹn nhau xuống căng tin dưới tầng một. Gần như toàn bộ nhân viên công ty đều chen chúc ở quán ếch om tỏi. Khi đang đi thang máy xuống, Trần Thấm chợt nhìn thấy chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay Giang Mạn Sanh: “Vòng tay của cậu đẹp quá.” “Ủa… Nhưng sao mình thấy quen quen, như đã thấy ở đâu rồi ấy.” Thật sao? Nhưng Giang Mạn Sanh cũng không biết Lục Kỳ Thần mua ở đâu. Cô chỉ đáp nhẹ: “Bạn tớ tặng.” Hôm nay Trần Thấm mặc áo len trắng tay ngắn, váy jean dài. Trông rất thoải mái, thanh lịch, khiến cái nóng mùa hè dường như dịu đi không ít. “Vậy à.” Trần Thấm gật đầu, “Thật sự rất đẹp. Cậu đeo càng đẹp.” “Cảm ơn. Hôm nay cậu cũng xinh và trẻ trung lắm.” Trần Thấm bật cười: “Ngoài giờ làm việc thì đừng có xã giao nịnh nhau nữa nhé?” “…” “Xin lỗi hai cô. Do món ếch om đang rất hot nên hôm nay đã hết. Hai cô có thể gọi món khác không ạ?” Đến quán ăn, họ nhận được câu trả lời như vậy. “Vậy à. Vậy chúng ta gọi món khác nhé?” Giang Mạn Sanh vừa xem thực đơn vừa quay sang hỏi Trần Thấm. Trần Thấm chẳng để ý gì đến thực đơn, chỉ nhìn về phía cuối hành lang: “Không biết có phải tớ nhìn nhầm không, vừa nãy có bóng dáng trông giống Lục Tổng…” “Ừm, vậy gọi món khác đi. Giờ đi tìm quán mới chắc không kịp giờ đâu.” Cuối cùng hai người gọi vài món trông cũng khá ngon. Giang Mạn Sanh cầm hai chai nước giải khát lạnh, đưa một chai cho Trần Thấm. Hai người chọn chỗ ngồi xuống, Trần Thấm lấy điện thoại ra: “Vừa thấy Lục Tổng mờ mờ ảo ảo. Bảo sao tớ thấy quen.” “Tớ có bạn đại học làm thư ký ở tập đoàn Lục thị. Mấy hôm trước bạn ấy gửi cho cả nhóm một tấm ảnh, nói Lục Tổng chi 20 tỷ mua một bộ vòng cổ và vòng tay ngọc bích, này… Trông y hệt cái cậu đang đeo này.” Trần Thấm đưa điện thoại qua, trên màn hình đúng là chiếc vòng tay ngọc bích giống hệt của Giang Mạn Sanh. 20 tỷ ư? Nghĩ lại cái động tác Lục Kỳ Thần như thể tiện tay ném cho cô một món đồ chơi. Giang Mạn Sanh không ngờ làm Trần Thấm nghi ngờ: “Ơ… có khi không phải hàng thật đâu.” Trần Thấm cũng chẳng mảy may nghi ngờ gì, cô ấy vốn cũng không nghĩ Giang Mạn Sanh có thể mua được món đồ này. Suy cho cùng Giang Mạn Sanh cũng chỉ là một nhân viên bình thường như cô mà thôi. Bình thường không quan tâm chuyện này còn có thể chịu đựng được, nhưng bây giờ thì không nhịn nổi nữa. Trần Thấm tò mò hỏi: “Mà bạn tớ còn bảo, hình như Lục Tổng đã kết hôn rồi, bức ảnh đó chắc là chụp vợ anh ấy.” “Nhưng mà đây chỉ là tin đồn thôi, vì tình trạng hôn nhân thật sự của Lục Tổng hình như chỉ có trợ lý Phương mới biết.” “Tò mò ghê, không biết vợ Lục Tổng trông như thế nào nhỉ. Trước khi đi làm tớ có ấn tượng rất nông cạn về giới doanh nhân, cứ nghĩ mấy ông sếp chắc đều xấu xí, ai ngờ Lục tổng lại đẹp trai đến vậy.” Trần Thấm còn định tám chuyện tiếp thì bỗng có nhân viên phục vụ bưng một đĩa ếch om đến: “Hai cô, vì có một phòng vừa hủy đặt bàn nên chúng tôi xin tặng hai cô món ếch om này miễn phí ạ.” Có chuyện tốt vậy sao? Cả hai đúng là rất muốn ăn món ếch om này thật. Nhưng dù sao cũng hơn 200 nghìn một phần, làm sao có thể ăn không công thành quả lao động của người ta được, Giang Mạn Sanh lấy điện thoại ra: “À cảm ơn, để tôi chuyển khoản cho các anh.” “Không cần đâu ạ.” Nhân viên vội xua tay, “Anh Lục đã thanh toán hết rồi ạ.” Anh Lục? Giang Mạn Sanh chợt im lặng, cô nhớ tới câu nói đùa của Trần Thấm ban nãy, phải chăng vừa rồi cô ấy thật sự đã nhìn thấy Lục Kỳ Thần. Giang Mạn Sanh vẫn rất lịch sự: “À cảm ơn nhé. Tụi tôi sẽ ghé tiệm mình thường xuyên.” Trần Thấm cũng tỏ vẻ nghi hoặc. Giang Mạn Sanh không chắc chắn nên mở WeChat lên, nhắn tin cho Lục Kỳ Thần. Giang Mạn Sanh: [Chúng ta đâu có hẹn ăn ở cùng nhà hàng đâu. Anh trả tiền cho chúng tôi hả?] Lu: [Ừ.] Lu: [Hình ảnh] Lu: [Em thích kem xoài. Tôi gọi thêm mang đến bàn cho các em nhé?] Giang Mạn Sanh: [Thôi. Tôi tự gọi.] Đã quá rõ ràng rồi. Nhưng Giang Mạn Sanh không muốn để Trần Thấm phát hiện ra. Suy nghĩ một chút, Giang Mạn Sanh giải thích với Trần Thấm: “Là bạn trai của một người bạn của tớ… Anh ấy đang liên hoan ở phòng bên cạnh, tình cờ quen biết sếp nên tiện tay giúp chúng ta đặt món này, dùng chiết khấu thanh toán giúp chúng ta luôn.” Một lời giải thích khá dài. Trần Thấm không nghi ngờ gì: “Vậy cảm ơn bạn cậu nhé, lần sau tớ mời cậu.” “… Ừ.” Giang Mạn Sanh lại nhìn tấm ảnh kem Lục Kỳ Thần gửi qua, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, cô không thấy món này trong thực đơn nên đưa ảnh cho họ xem: “Món kem này còn gọi được không?” “Xin lỗi cô. Món kem này chỉ có ở phòng VIP mới gọi được ạ.” “… Vâng.” Món kem Lục Kỳ Thần gửi qua trông thật ngon. Giang Mạn Sanh nhìn sang Trần Thấm: “Cậu muốn ăn kem xoài không?” “Muốn chứ. Nhưng không phải… không gọi được sao?” Giang Mạn Sanh: [Anh ở phòng nào? Có thể cho tôi hai ly được không, tôi lén qua lấy.] Lu: [VIP99. Qua đây đi.] Giang Mạn Sanh vẫn rất cảnh giác: [Anh ăn với ai vậy? Không có người của Duệ Bạch chứ?] Lu: [Đứng đợi em ở cửa phòng.] Vậy thì an toàn hơn một chút. Giang Mạn Sanh đứng dậy, nói với Trần Thấm: “Đợi tớ một chút, tớ đi hỏi thử.” Phòng VIP99 không xa, Giang Mạn Sanh chưa đi được bao xa đã thấy Lục Kỳ Thần. Anh thật sự đang cầm hai ly kem đứng ở hành lang ngoài phòng. Một bộ vest màu tối. Đứng giữa hành lang ồn ào, người qua kẻ lại mà vẫn nổi bật đẹp trai. Giang Mạn Sanh chào hỏi: “Sao anh lại đến ăn ở chỗ Duệ Bạch vậy?” Lục Kỳ Thần hạ giọng: “Có chuyện làm ăn cần bàn.” Khi nói những lời này, ánh mắt Lục Kỳ Thần nhìn về phía đầu bên kia. Anh khẽ cau mày: “Đồng nghiệp em có phải đang đi tới không?” “Gì cơ?” Giang Mạn Sanh không để ý xoay người lại, kết quả thấy Trần Thấm có lẽ đang tìm nhà vệ sinh, đang đi về phía hai người họ. Giang Mạn Sanh luống cuống, cô vội kéo Lục Kỳ Thần, lùi về phía một phòng khác không có người. Có lẽ Lục Kỳ Thần bị cô làm buồn cười, anh chưa kịp ngăn cản. Chỉ cúi đầu nhìn Giang Mạn Sanh, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng tinh khôi của cô, trong đôi mắt có điều gì đó chính anh cũng không nhận ra, một sự dịu dàng lưu luyến chưa từng có: “Giang Mạn Sanh. Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, có phải đang yêu đương lén lút đâu?” Nhưng mà, cửa bật mở, bên trong ngồi không ít người. Giang Mạn Sanh liếc nhìn qua. Ở trong đều là cấp lãnh đạo của Duệ Bạch. Lúc này tất cả đều nhìn về phía hai người họ. Thì ra Lục Kỳ Thần cố ý đứng trước một phòng khác. Cô ngớ người, lắp bắp “Xin lỗi tôi nhầm phòng” định bỏ đi. Giây tiếp theo bị giọng nói trầm ổn mạnh mẽ của Lục Kỳ Thần ngăn lại: “Giang Mạn Sanh. Kem.” Vừa rồi câu nói của Lục Kỳ Thần “Chúng ta là vợ chồng hợp pháp”, những vị đang ngồi trong phòng chắc chắn đều đã nghe thấy. Cô đưa tay nhận hai ly kem: “Vậy… các anh ăn ngon miệng nhé, tôi về trước.” … Rốt cuộc là chuyện quái gì vậy? Vì tránh Trần Thấm một chút, ngược lại làm nhiều sếp của Duệ Bạch như vậy nhìn thấy…
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 26


Sau khi trở lại công ty, Giang Mạn Sanh nhận ra các sếp vẫn cư xử bình thường như không có chuyện gì xảy ra, dù cô không rõ Lục Kỳ Thần đã làm gì. Như thường lệ, Giang Mạn Sanh tan làm sớm hơn Lục Kỳ Thần. Cô cho Phương Cần Chúng về trước rồi lái xe đến trụ sở tập đoàn Lục thị để đón anh cùng về nhà họ Giang. Bên cạnh tập đoàn Lục thị là một trung tâm thương mại cao cấp. Giang Mạn Sanh đã đặt trước một chiếc vòng tay cho mẹ và đang trên đường đến lấy. Cô nhắn tin địa chỉ cho Lục Kỳ Thần, báo sẽ đợi anh ở trung tâm thương mại. Khi cô vừa lấy xong vòng tay và bước ra khỏi trung tâm, đường phố đã đông đúc người qua lại. Ngước nhìn lên bầu trời, ánh hoàng hôn cam đỏ rực rỡ phía xa xa. Dưới ánh chiều tà, một bé gái đang chơi đùa với bong bóng xà phòng bên đường. Cô bé mải mê đuổi theo những quả bóng bay lên cao mà không để ý xung quanh, chân bước loạng choạng về phía mặt đường. Cùng lúc đó, một chiếc xe đang phóng tới. Tình huống vô cùng nguy hiểm! Giang Mạn Sanh lao về phía trước mấy bước, che chắn cho bé gái. Chiếc xe kia cũng kịp đánh lái né sang một bên. Tuy nhiên Giang Mạn Sanh không kịp tránh, ôm bé gái ngã nhào xuống đất. “Em có sao không?” – Cô vội vàng kiểm tra tình trạng của bé gái. May mắn là cả hai đều không bị thương. Ngay lúc đó, tài xế hoảng hốt chạy xuống xe, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi không thấy có bé phía trước.” Trước khi Giang Mạn Sanh kịp nói gì, người đó đã kêu tên cô: “Giang Mạn Sanh?” Cô ngẩng đầu lên và bất ngờ nhận ra đó là Giang Nghe Ngạn, bạn cùng lớp chuyên ngành với cô thời đại học. Giang Nghe Ngạn đưa tay định đỡ cô dậy. Giang Mạn Sanh còn đang ngỡ ngàng thì một bóng người khác đã xuất hiện trước mặt. Khóe môi cô khẽ nhếch lên khi nhìn thấy người đó: “Anh tan làm rồi à?” Lục Kỳ Thần cúi người đỡ cô và bé gái đứng dậy. Giang Mạn Sanh hỏi thêm “Anh đến đây từ khi nào vậy?”, rồi chỉ về phía Giang Nghe Ngạn giới thiệu: “Đây là Giang Nghe Ngạn, bạn cùng lớp chuyên ngành với em thời đại học.” Phong thái của Giang Nghe Ngạn đã thay đổi nhiều so với trước. Anh ta chỉ hơi ngạc nhiên một chút rồi nói: “Lâu rồi không gặp. Cho anh xin số liên lạc của em được không?” “Được.” – Giang Mạn Sanh không từ chối. Sau khi bé gái nói lời cảm ơn và rời đi, Lục Kỳ Thần ngồi vào ghế lái và họ cùng nhau về nhà họ Giang. Vừa đến nơi, chưa kịp vào phòng khách đã gặp ba Giang. Sau khi chào hỏi xong, cả hai cùng đi vào phòng khách. Cùng lúc đó, Thẩm Oản cũng vừa từ ngoài về. Bà biết hôm nay Giang Mạn Sanh về nên khi thấy chiếc xe lạ, đoán chắc con gái đã về, nhưng không ngờ Lục Kỳ Thần cũng cùng về. Chưa kịp vào nhà, bà đã hớn hở hỏi ba Giang: “Mạn Sanh về rồi à? Anh đoán xem hôm nay em gặp ai? Em gặp cái cậu hồi đại học theo đuổi Mạn Sanh, suýt nữa thì thành đôi với con bé ấy.” “Hình như tên là… Giang Nghe Ngạn phải không?” Vừa dứt lời, bà quay đầu lại và thấy Lục Kỳ Thần đang đứng đó. Lục Kỳ Thần và Giang Mạn Sanh cùng nghiêng đầu nhìn bà. Giang Mạn Sanh tỏ vẻ ngạc nhiên, còn Lục Kỳ Thần trông có vẻ bình thản hơn. “Mẹ đi đâu về thế?” – Giang Mạn Sanh lên tiếng. Thẩm Oản sững người một giây rồi nói: “Kỳ Thần à, cho mẹ mượn con gái mẹ một lát nhé.” Lục Kỳ Thần chào hỏi và đáp lại một tiếng “Vâng.” Hơn mười phút sau, khi Giang Mạn Sanh mặc chiếc váy hồng nhạt đi xuống, Lục Kỳ Thần đang ngồi trên sofa giữa phòng khách trò chuyện với ông bà nội. Anh ngồi đối diện hai người, thỉnh thoảng gật đầu, không biết đang nói chuyện gì. Giang Mạn Sanh nhận ra dường như bất cứ việc gì anh làm cũng đều thuần thục và tự nhiên. Cô bước đến ngồi cạnh anh. Hai người ở lại thêm nửa tiếng nữa rồi mới rời đi. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên dọn về nhà cũ ở, nên cô đã mua quà cho ông bà nội của Lục Kỳ Thần. Đến nhà cũ họ Lục, Lục Kỳ Thần giúp cô xách những túi đồ lớn nhỏ. Vừa bước vào, Giang Mạn Sanh đã nhận ra mọi người đã chuẩn bị một bữa tiệc gia đình để chào đón hai người về ở. Có khá nhiều gương mặt mà cô không biết tên. Lục Kỳ Thần đi sau lưng cô, ghé tai dặn nhỏ: “Nếu có chuyện gì không xử lý được, cứ đẩy qua cho tôi.” “Chắc không sao đâu.” – Giang Mạn Sanh khẽ đáp. Lục Kỳ Thần dẫn cô đi chào ông bà nội trước. Cả hai đều có một số hành lý. Bữa tối còn cần thêm thời gian chuẩn bị, ông bà không nói gì nhiều, chỉ bảo hai người về phòng thu dọn hành lý trước. Phòng cũng ở tầng hai. Căn phòng rất rộng, có thể thấy đã được chuẩn bị chu đáo từ trước. Giữa phòng đặt một chiếc giường lớn, trải bộ chăn ga gối đệm màu hồng trắng. Mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp, sạch sẽ, cửa sổ còn được mở ra để thông gió. Giang Mạn Sanh chợt nhớ đến căn phòng của Lục Kỳ Thần ở Thanh Lan, nơi chỉ có màu đen, trắng và xám. Cô cảm thấy căn phòng này hoàn toàn không phải phong cách của anh, chắc anh không quen khi ở đây. Giang Mạn Sanh mở vali ra, thấy trong phòng có một tủ quần áo rất lớn. Nhưng chỉ có một cái duy nhất. Lục Kỳ Thần đã treo mấy bộ quần áo của anh vào, Giang Mạn Sanh cũng lấy quần áo của cô ra treo bên cạnh. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi thấy tinh thần bà nội hôm nay cũng tốt đấy.” Lục Kỳ Thần: “Bà rất thích em. Có em đến, bà đương nhiên vui rồi.” Quần áo của Lục Kỳ Thần không nhiều, chỉ chiếm một góc tủ. Giang Mạn Sanh tiếp tục treo thêm đồ vào. Khi treo xong, cô nhận ra toàn bộ tủ quần áo có một sự phối màu khá thú vị. Một góc là màu đen trắng, hơn nửa còn lại là đủ loại màu sắc của cô. Ở ranh giới màu sắc, quần áo kề sát nhau, hơi thở cũng hòa quyện vào nhau. “Tôi cũng rất thích bà nội.” – Giang Mạn Sanh thật lòng nói. “Ừ. Hai người song hướng yêu thầm đấy.” – Lục Kỳ Thần bất ngờ buông một câu đùa. Giang Mạn Sanh không kịp phòng bị, bật cười thành tiếng. Cô chợt cảm thấy không khí khi dọn về nhà cũ họ Lục dễ chịu hơn nhiều. Từ hôm nay phải ngủ chung một giường, không biết ngủ thế nào đây? Cô chưa từng tưởng tượng đến. Đột nhiên cô nhớ lại lần bị sốt, Lục Kỳ Thần đã ôm ngang người cô. Đó có lẽ là lần gần đây nhất hai người có tiếp xúc thân thể. Giang Mạn Sanh ngồi xổm trên thảm, chậm rãi mở mấy ngăn tủ bên cạnh. Trên tủ đầu giường, mỗi bên còn đặt sẵn một cốc thủy tinh để uống nước. Giang Mạn Sanh đưa tay kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra. Ngay lập tức, cô thấy trong ngăn kéo có mấy hộp nhỏ không biết dì nào đã bỏ vào từ trước. Giang Mạn Sanh chỉ liếc qua một cái rồi vội đẩy ngăn kéo lại. Mấy hộp nhỏ vốn được xếp ngay ngắn, bị cô đẩy mạnh như vậy nên đổ nhào, phát ra tiếng “cạch” khi va vào thành ngăn kéo. Giang Mạn Sanh không muốn xem gì thêm nữa, lập tức đứng dậy: “Tôi… tôi thu dọn xong rồi. Tôi xuống nói chuyện với ông bà đây.” Nói xong câu đó, cô định đi ra ngoài. Lục Kỳ Thần cũng đã thu dọn xong, đang tựa vào tủ nhìn cô. Rõ ràng anh cũng đã thấy hành động vừa rồi của cô. Anh không có biểu hiện gì khác thường. Nhưng khi Giang Mạn Sanh định bước ra ngoài, anh bỗng hơi cúi đầu, gọi tên cô: “Giang Mạn Sanh.”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 27


“Mắt cá chân em bị thương từ khi nào vậy?” Giang Mạn Sanh chưa kịp phản ứng thì Lục Kỳ Thần đã nhanh chóng bước đến bên cạnh. Dưới ánh đèn, anh cúi xuống quan sát vết thương của cô. Không lớn lắm, nhưng đã chảy máu. Khi anh vừa nói xong, Giang Mạn Sanh cũng nhận ra. Có lẽ là lúc nãy vội đỡ cô bé kia nên bị ngã. Lục Kỳ Thần nhanh chóng lên tiếng: “Xuống tầng một đi. Tôi lấy thuốc cho em.” Cuối cùng thì Lục Kỳ Thần cũng nhận ra rằng Giang Mạn Sanh thực sự không biết chăm sóc bản thân. Anh lấy hộp thuốc cho cô, và Giang Mạn Sanh chỉ đơn giản xử lý qua loa vết thương vì bữa tối sắp bắt đầu rồi. Một cách tự nhiên, Giang Mạn Sanh ngồi cạnh Lục Kỳ Thần. Sau thời gian sống chung, Lục Kỳ Thần đã quá quen với những sở thích của cô. Suốt bữa tối, Giang Mạn Sanh hầu như không tự gắp thức ăn. Mỗi khi cô vừa để ý đến miếng thịt cua, Lục Kỳ Thần đã nhanh tay bóc sẵn đặt vào đĩa của cô. Rồi đến tôm, chỉ trong tích tắc đã có ngay trên đĩa. Phải chăng là vì muốn thể hiện với ông bà? Ở nhà tuy anh cũng chu đáo, nhưng chưa bao giờ chăm sóc cô đến mức này. Vừa gắp đồ ăn cho cô, Lục Kỳ Thần vừa giới thiệu những gương mặt mới. Đến cuối bữa, Giang Mạn Sanh cũng đã làm quen được với mọi người. Ừm… bữa ăn này khá thoả mãn Ăn xong rồi nên mọi người ra về. Giờ cả nhà cũ họ Lục chỉ còn lại họ. Lục Kỳ Thần sợ cô mệt, hỏi có muốn đi ngủ không, nhưng Giang Mạn Sanh lắc đầu. Thế là hai người ngồi ở phòng khách nói chuyện với bà. Người giúp việc bưng trái cây và một ly canh trứng gà đường đỏ đến. Giang Mạn Sanh múc ba chén, đặt trước mặt mỗi người. Cảm nhận không khí, cô bóc một miếng quýt, đưa đến miệng Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần khựng lại, rồi ngậm lấy miếng quýt từ tay cô. Chỉ một hành động đơn giản vậy thôi mà Giang Mạn Sanh cảm thấy da gà nổi khắp người. Tê tê dại dại. Cô hơi cứng người cúi đầu, định uống một ngụm canh để trấn tĩnh, thì nghe bà “Ơ” một tiếng, và Lục Kỳ Thần đã nhanh tay nắm lấy cổ tay cô, ngăn động tác lại. “Đợi chút nữa hãy uống.” “Bây giờ còn nóng.” À phải, mới vừa bưng lên mà. Diễn kịch nguyên combo luôn. Giang Mạn Sanh suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn Lục Kỳ Thần: “Tay anh lạnh quá, làm tôi lạnh.” Nói xong, Giang Mạn Sanh thấy mình hơi quá. Nhưng trước mặt bà, Lục Kỳ Thần cũng không từ chối. Chẳng bao lâu sau bà lên lầu, chỉ còn lại hai người. Lục Kỳ Thần thật sự đợi cho ly canh trứng gà đường đỏ a giao nguội vừa tầm rồi mới đưa lại cho cô. Khi bà đi rồi, cô rõ ràng không còn căng thẳng như vậy nữa. Giang Mạn Sanh uống được hơn nửa, ngẩng đầu nhìn Lục Kỳ Thần đang ngồi đối diện trên sofa. Ly của anh đã uống xong từ lâu, cứ thế ngồi dưới ánh đèn phòng khách, dáng người in bóng, không biết đang nghĩ gì: “Người giúp việc nhà anh nấu ăn ngon thật, không thua gì dì Trần.” Cô ngồi thấp hơn nên Lục Kỳ Thần phải cúi đầu nhìn: “Ừ. Lương trăm triệu mời về mà.” “Thật á? Trăm triệu luôn hả?” Giang Mạn Sanh thực sự ngạc nhiên. “Đương nhiên là đùa. Em dễ tin quá.” Lục Kỳ Thần cười. “Xì.” Giang Mạn Sanh lẩm bẩm, lại cúi đầu uống tiếp. Điều hòa trong phòng khách để hơi lạnh, Giang Mạn Sanh theo phản xạ rùng mình. Lục Kỳ Thần cầm áo khoác, định thuận tay choàng cho cô, nhưng rồi do dự một chút nên chỉ đưa ra trước mặt cô. Giang Mạn Sanh không để ý thấy sự do dự trong hành động của anh, tự nhiên nhận lấy và khoác lên người. Đợi cô uống xong, Lục Kỳ Thần lại về phòng làm việc tăng ca. Trong lúc đó Tần Dật Tấn gọi điện đến, nói đông nói tây một hồi, cuối cùng nhắc đến vợ anh ta: “Hôm nay tôi tức muốn chết! Tôi thấy vợ tôi ngồi uống cà phê với bạn trai cũ cả nửa tiếng đồng hồ!” Lục Kỳ Thần hơi ngẩn người, hỏi: “Cậu tức cái gì?” Tần Dật Tấn tỏ ra vô cùng kinh ngạc trước câu hỏi này: “Tôi tức cái gì á?! Đương nhiên là vì tôi ghen muốn phát điên rồi!!” “Vậy à?” Giọng Lục Kỳ Thần nhạt nhẽo. Anh chợt nhớ đến một cái tên. Giang Nghe Ngạn. Khi làm việc xong trở về phòng, Giang Mạn Sanh đang tắm trong phòng tắm, hơi nước mờ ảo phía sau cánh cửa kính mờ. Lục Kỳ Thần liếc nhìn, định bước vào thì phát hiện mọi thứ của Giang Mạn Sanh trong phòng đều quá rõ ràng. Trên giường có vài bộ đồ ngủ của cô. Một bên còn có mấy món đồ trang điểm. Lục Kỳ Thần chưa kịp bước vào thì cửa phòng tắm mở ra, anh đứng quá gần, mùi sữa tắm của cô thoang thoảng phả vào không gian xung quanh. Giang Mạn Sanh chỉ quấn khăn tắm, trên đầu còn vấn chiếc khăn màu hồng nhạt, làm nổi bật khuôn mặt vốn đã trắng nõn, có lẽ vì ở trong đó lâu nên má hơi ửng đỏ. Giang Mạn Sanh có lẽ không nghĩ anh về nhanh như vậy, thấy anh đứng ngay cửa phòng tắm thì ngẩn người: “Anh làm xong rồi à?” Cô quay đầu nhìn vào trong phòng tắm, “Anh muốn tắm phải không? Đợi tôi hai phút tôi dọn dẹp chút nhé.” Nói xong, không đợi Lục Kỳ Thần trả lời, Giang Mạn Sanh đã xoay người. Trong phòng tắm đồ dùng của anh không nhiều, chỉ hai ba chai đơn giản. Nhưng các loại đồ dưỡng da của Giang Mạn Sanh thì nhiều vô kể, xếp một hàng bên cạnh đồ của anh. Lục Kỳ Thần ngồi xuống mép giường. Lúc này Giang Mạn Sanh đã dọn xong, một tay vẫn giữ chiếc khăn trên đầu, bước vào phòng: “Tôi dọn xong rồi, anh đi tắm đi.” Lục Kỳ Thần quay đầu lại, đúng lúc kẹp tóc trên khăn trùm đầu của Giang Mạn Sanh rơi xuống. Theo phản xạ, Lục Kỳ Thần cúi người nhặt. Đúng lúc Giang Mạn Sanh cũng cúi xuống nhặt, tạo thành một tư thế khá mập mờ, khi Lục Kỳ Thần ngẩng đầu lên, trán anh suýt chạm vào ngực cô. Cả hai đều sững người. Mặt Giang Mạn Sanh đỏ bừng. Cô lùi lại một chút. Lục Kỳ Thần vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đưa tay ra, trong lòng bàn tay là chiếc kẹp tóc màu xanh nhạt nhỏ của Giang Mạn Sanh: “Kẹp tóc của em.”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 28


Giang Mạn Sanh nhận lấy đồ từ tay anh. Cô với tay lấy máy sấy tóc, cắm điện rồi hỏi: “À này, anh muốn ngủ phía bên kia phải không?” Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng. Lục Kỳ Thần đáp: “Tôi ngủ đâu cũng được. Em thích ngủ bên nào thì tôi sẽ ngủ bên còn lại.” “… Ừ được.” Giang Mạn Sanh trả lời rồi bật máy sấy lên. Lục Kỳ Thần lại bước ra ngoài. Giang Mạn Sanh sấy khô tóc xong thì làm các bước dưỡng da. Sau đó cô chạy qua căn phòng màu hồng nhạt để cho mèo ăn, thay cát vệ sinh và chơi với nó một lúc. Khi quay lại phòng, Lục Kỳ Thần vẫn chưa về. Giang Mạn Sanh nằm xuống giường, lướt điện thoại. Đột nhiên cô nhớ đến câu nói của mẹ trước mặt Lục Kỳ Thần hôm nay: “Hôm nay mẹ gặp người từng theo đuổi Mạn Sanh hồi đại học ở trung tâm thương mại, suýt nữa thì hai đứa nó thành đôi đấy”, “Tên gì nhỉ, Giang Nghe Ngạn phải không?”. Thực ra không phải vậy. Mối quan hệ giữa cô và Giang Nghe Ngạn không có gì to tát như mẹ nói. Cũng chẳng hề “suýt thành đôi”. Đúng là hồi đại học, Giang Nghe Ngạn theo đuổi cô một thời gian khá dài. Nhưng lúc đó Giang Mạn Sanh vẫn còn giữ thói quen học hành chăm chỉ từ cấp ba, chẳng có ý định yêu đương gì cả. Giờ nhìn Giang Nghe Ngạn đã thay đổi nhiều lắm, khác hẳn ngày xưa. Thực ra hồi đại học Giang Nghe Ngạn rất giống Lục Kỳ Thần. Họ chỉ ăn cơm với nhau có hai lần. Lần đầu là vì Giang Mạn Sanh thấy anh ta giống Lục Kỳ Thần, nên có chút hoang mang. Lần hai là để đáp lễ. Chỉ có vậy thôi. Nhưng vì hồi đại học Giang Mạn Sanh quá lạnh nhạt. Lần mời Giang Nghe Ngạn ăn cơm vừa hay bị mẹ bắt gặp, mà mẹ thấy Giang Nghe Ngạn cũng là người tốt nên hiểu lầm là cô đã có chút rung động. Nhưng thực sự không phải vậy. Dù sao thì giờ cả hai người đều đã kết hôn rồi. Nhưng khi nghe những lời đó, Lục Kỳ Thần có vẻ rất bình thản, nên cô cũng không giải thích gì. Nghĩ đến việc phải ngủ chung với Lục Kỳ Thần, Giang Mạn Sanh cảm thấy đêm nay mình chắc chắn sẽ mất ngủ. Đang suy nghĩ vẩn vơ như thế, chiếc điện thoại trong tay Giang Mạn Sanh khẽ kêu “cộp” một tiếng rơi xuống gối. Cô không hề nhúc nhích. Căn phòng ngủ im ắng lạ thường. Khi Lục Kỳ Thần trở lại phòng ngủ, Giang Mạn Sanh đã ngủ say. Bên giường hơi nhô lên một hình dáng nhỏ nhắn, chỉ chiếm một phần nhỏ không gian, để lại cho anh một khoảng trống rất rộng. Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi làm tấm rèm trong phòng khẽ lay động. Có lẽ cửa sổ chưa đóng kín, Lục Kỳ Thần nhẹ nhàng bước tới, kéo chặt cửa sổ lại. Lục Kỳ Thần vẫn chưa tắm, nên anh cầm quần áo đi sang phòng tắm dành cho khách. Mười mấy phút sau, khi Lục Kỳ Thần tắm xong trở về, anh thấy Giang Mạn Sanh vẫn nằm nguyên tư thế cũ, như thể không hề cử động chút nào. Anh vén chăn nằm xuống, chiếc giường hơi lún xuống, và anh cảm nhận được phía bên Giang Mạn Sanh đã trở nên ấm áp. Ngủ ngoan ngoãn thế này sao? Đến sáng hôm sau, Lục Kỳ Thần hoàn toàn chắc chắn về câu trả lời cho câu hỏi đó. Ánh sáng ban mai mờ ảo xuyên qua khe rèm, chiếu sáng cả căn phòng. Lục Kỳ Thần quay đầu nhìn. Giang Mạn Sanh vẫn giữ nguyên tư thế như tối qua, chỉ có điều có lẽ trong mơ cô đã xoay người, giờ đang hướng về phía anh. Mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ người cô thoang thoảng quanh anh, khiến anh thoáng ngẩn người vài giây. Khi ngủ, Giang Mạn Sanh co người trong chăn, chỉ để lộ ra khuôn mặt trắng mịn. Trong lúc Lục Kỳ Thần đang ngẩn ngơ, Giang Mạn Sanh có vẻ sắp tỉnh, cơ thể cô cọ nhẹ về phía anh, làn da ấm áp mềm mại chạm vào cánh tay anh. Lục Kỳ Thần còn chưa kịp động đậy, Giang Mạn Sanh đã thực sự tỉnh giấc. Ánh mắt chạm nhau, cô như sững người một giây, rồi với giọng còn chưa tỉnh hẳn, cô nói: “… Chào buổi sáng.” Lục Kỳ Thần rời giường, đáp lại: “Chào buổi sáng.” Anh cầm chiếc kính trên tủ đầu giường đeo vào, nghe thấy giọng nói phía sau: “Ánh nắng đẹp quá.” Lục Kỳ Thần quay đầu lại, thấy Giang Mạn Sanh đã ngồi dậy, ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa dịu dàng phủ lên mái tóc cô, nhẹ nhàng và ấm áp. Không hiểu sao, Lục Kỳ Thần chợt nhớ đến hình ảnh cô ngã hôm qua. Dù là vì giúp bà ngoại, hay vì một cô bé xa lạ nào đó trên đường, cô dường như luôn sẵn sàng hy sinh bản thân vì người khác, để rồi thương tích đầy mình. Nhưng đó là cách sống của cô, và Lục Kỳ Thần không định nói gì về điều đó. Suy nghĩ một lúc, anh hỏi: “Sao em không học tiếp võ tự vệ?” Giang Mạn Sanh vẫn còn ngái ngủ, nghe câu hỏi này thì hơi bối rối, giọng nói còn ngái ngủ: “Sao anh biết tôi từng học võ tự vệ…” Nói được nửa chừng, cô chợt nhận ra: “À, bà nội với ba tôi kể cho anh phải không?” Lục Kỳ Thần “ừ” một tiếng. Giang Mạn Sanh cũng rời giường, cô tìm một cái kẹp tóc để búi tóc l*n đ*nh đầu, để lộ khuôn mặt xinh đẹp thanh tú: “Tại tôi bị đòn nhiều quá… Vốn dĩ tôi đâu có vận động gì nhiều, mấy ngày đầu, tôi đau đến mức không đọc sách được, nhưng mẹ vẫn cứ động viên tôi, nên tôi cũng học được một thời gian, nhưng tôi vẫn cứ bị đánh hoài, sau đó tôi không đi nữa.” Lục Kỳ Thần khẽ cười: “Muốn tôi dạy em không? Tôi sẽ không để em bị đánh đâu.” Giang Mạn Sanh có vẻ tỉnh táo hẳn: “Anh biết cả cái này nữa à?” Lục Kỳ Thần khiêm tốn: “Biết một chút.” Giang Mạn Sanh thận trọng: “Anh thật sự không để tôi bị đánh chứ?” “Ừ.” Lục Kỳ Thần cam đoan. “Được thôi.” Giang Mạn Sanh suy nghĩ rồi gật đầu, “Vậy khi nào chúng ta bắt đầu?” “Trước tối nay, tôi sẽ bảo Phương Cần Chúng chuẩn bị đồ cho em.” Lục Kỳ Thần thu dọn nhanh hơn cô, khi anh rời khỏi phòng ngủ, Giang Mạn Sanh vẫn còn đang trang điểm. Vấn đề đầu tiên khi ở nhà cũ chính là khoảng cách đến Duệ Bạch hơi xa. Cũng vì lý do đó mà Giang Mạn Sanh phải dậy sớm hơn một chút. Không ngờ khi xuống lầu, bà nội đã có mặt ở đó. Dì Chu đã dọn bữa sáng xong, dì này họ Chu, cũng là người giúp việc đã làm cho nhà họ Lục nhiều năm. Hôm nay Giang Mạn Sanh mặc một chiếc váy liền dài kiểu Pháp màu trắng, tóc xõa tự nhiên, trên đầu cài một chiếc kẹp ngọc trai. Dì Chu vừa thấy đã khen ngay: “Bà chủ trẻ đẹp quá, thật là may mắn cho cậu Kỳ Thần.” Những lời này vừa dứt, bà nội đã lên tiếng: “May mắn gì chứ, người ta là cô gái trẻ xinh đẹp, tự do ăn mặc vui vẻ, có liên quan gì đến nó.” Lục Kỳ Thần mỉm cười: “Bà nội nói đúng.” Lục Kỳ Thần ngồi ở ghế sofa đối diện bà nội, một bên còn trống, Giang Mạn Sanh rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh. Cô vừa ngồi xuống, Lục Kỳ Thần đã đẩy những món cô thích đến trước mặt. Giang Mạn Sanh: “Tôi phải ăn nhanh một chút, từ đây đến Duệ Bạch hơi xa.” Giang Mạn Sanh không thích dùng tài xế lắm. Thực ra khi Lục Kỳ Thần không đến Duệ Bạch, cô đều tự lái xe đi. Cô lái xe không hung hăng, có lẽ tốc độ không phải là ưu điểm của cô. Lục Kỳ Thần đã ăn xong nhưng vẫn ngồi bên cạnh cô: “Không cần. Cứ ăn từ từ, tôi đưa em đi.” Giang Mạn Sanh vừa ăn vừa hơi ngạc nhiên: “Hôm nay anh cũng đến Duệ Bạch à?” “…” Một lúc sau, Giang Mạn Sanh như hiểu ra điều gì, ghé sát vào người anh, khẽ hỏi: “Có phải bà nội bảo anh đưa tôi đi phải không?” Hai người nói chuyện riêng tư như vậy, khoảng cách rất gần, cô thậm chí có thể nhìn rõ một chút râu lún phún trên cằm anh. Bà nội và dì Chu đều nhận ra điều đó, nhưng không ai nói gì. Lục Kỳ Thần không trả lời. Anh chỉ nhìn thẳng vào mắt cô. Sợ đi trễ, lại nhớ trong lòng phải làm bà nội vui, Giang Mạn Sanh cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều: “Ừ vậy để anh đưa tôi đi, tôi sẽ nói chuyện công chuyện với anh trong xe”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 29


Lục Kỳ Thần gật đầu. Tranh thủ chút thời gian rảnh, Giang Mạn Sanh lại chạy đi chơi với mèo. Cô ngồi xuống v**t v* nó, nhưng con mèo hồng nhỏ tức giận đến nỗi ngoạm lấy tay cô. Giang Mạn Sanh khúc khích cười, càng khiến con mèo tức tối hơn. Cuối cùng nó đành từ bỏ, cắn váy cô rồi nằm lăn ra trước mặt cô để phản đối. Suốt quá trình đó, chiếc váy không thể tránh khỏi dính đầy lông mèo. Đây là một buổi sáng hết sức bình thường, bầu trời trong xanh không một gợn mây, nhìn ra xa chỉ thấy một màu xanh thẳm bát ngát. Giang Mạn Sanh đứng dậy lấy lô cuốn để phủi lông mèo dính trên người. Từ khóe mắt, cô thấy Lục Kỳ Thần bước lên cầu thang đi về phía cô, có lẽ là muốn gọi cô. Đúng lúc đó, một dì giúp việc bên cạnh lên tiếng: “Sắp đến ngày giỗ của bà chủ rồi ạ.” Từ khi về sống ở biệt thự nhà họ Lục, Giang Mạn Sanh nhanh chóng nhận ra mọi người đều gọi cô là “Bà chủ nhỏ”. Vì vậy, “Bà chủ” trong miệng họ chỉ có thể là mẹ của Lục Kỳ Thần. Giang Mạn Sanh vội vàng phủi nốt mấy sợi lông còn dính trên người rồi bước xuống cầu thang, nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh Lục Kỳ Thần: “Tôi xong rồi, mình đi thôi.” Tới công ty Duệ Bạch, sớm hơn mười phút sơ với giờ làm. Ở biệt thự nhà họ Lục, việc di chuyển của Phương Cần Chúng không được thuận tiện cho lắm. Vì thế Lục Kỳ Thần nhờ anh ta đi mua cà phê cho cả hai. Giang Mạn Sanh không vội, thấy bên đường có một quầy hoa nhỏ, cô nói với Lục Kỳ Thần “Anh đợi tôi một chút” rồi mở cửa xe bước xuống. Thấy Giang Mạn Sanh xuống xe, Lục Kỳ Thần cũng đi theo. Đúng giờ cao điểm đi làm, xung quanh toàn người chen chúc vội vã chạy đi chấm công. Lục Kỳ Thần vừa xuống xe, một người quản lý của Duệ Bạch đã nhận ra anh và tiến lại chào hỏi. Khi Giang Mạn Sanh đang chọn hoa và lấy điện thoại ra để quét mã thanh toán cho chủ quầy, cô vô tình ngoái đầu nhìn Lục Kỳ Thần. Anh đang tay cắm túi, tựa vào xe, thản nhiên trò chuyện với ai đó. Không khác gì ngày thường, hôm nay anh vẫn mặc bộ vest đen, toàn thân toát lên vẻ chỉnh chu, nghiêm túc pha lẫn nét sắc bén, hoàn toàn không còn chút dịu dàng như khi ở nhà. Không chỉ dáng vẻ tựa xe thu hút ánh nhìn, ngay cả bản thân anh cũng vậy. Giang Mạn Sanh nhận thấy rất nhiều cô gái không hề che giấu ánh mắt đánh giá anh. Đúng là đẹp trai có khác. Giang Mạn Sanh trả tiền xong, ôm bó hoa vào lòng. Lúc này cô mới hơi hối hận vì đã xuống xe. Bởi vì nơi này quá dễ bị phát hiện. Giang Mạn Sanh vừa nhìn đã thấy vài đồng nghiệp. Hơi phiền phức. Vừa lúc Lục Kỳ Thần cũng nói chuyện xong, Phương Cần Chúng xách hai ly cà phê đi về phía xe. Giang Mạn Sanh xác nhận xung quanh không còn đồng nghiệp nào, vội vàng ôm bó hoa chạy tới, trước tiên nhận ly cà phê từ tay Phương Cần Chúng, rồi nhanh chóng nhét bó hoa vào lòng Lục Kỳ Thần. Vừa định bỏ đi thì bị Lục Kỳ Thần nắm chặt cổ tay, anh dùng lực không nhẹ, khiến Giang Mạn Sanh cả người đập thẳng vào lồng ngực anh. Một chiếc xe máy đang vượt đèn đỏ, phóng vùn vụt qua sát người cô. Giọng Lục Kỳ Thần hiếm khi lạnh đi vài phần, anh quét mắt nhìn cảnh sát giao thông bên cạnh. Người cảnh sát bị ánh mắt anh làm cho không khí xung quanh như lạnh đi vài độ, vội vàng chặn xe lại và viết biên bản phạt. Sau đó Lục Kỳ Thần nhìn Giang Mạn Sanh: “Giang Mạn Sanh. Em đi đường có thể cẩn thận hơn một chút không.” Giang Mạn Sanh cũng biết mình hơi bất cẩn: “Vừa rồi tôi sợ bị người ta thấy. Tôi biết rồi. Sẽ không có lần sau đâu.” “Chúc anh làm việc tốt nhé.” Nghĩ nghĩ rồi bổ sung, “Tôi xuống xe mua hoa là để nói với anh điều này đấy. Mong ngày làm việc hôm nay của anh thật vui vẻ” Sau đó xác nhận tình hình giao thông xung quanh mới rời đi. Tuy nhiên, vừa qua đường, cô đã chạm phải ánh mắt ngỡ ngàng của Trần Thấm. Cô ấy đứng ngay bên kia đường, tay cầm ly cà phê, ánh mắt không rời khỏi người Giang Mạn Sanh một giây. Trần Thấm như hóa đá tại chỗ. Giang Mạn Sanh thở dài một hơi rồi đi qua: “Chào cậu.” Trần Thấm vẫn còn ngỡ ngàng: “Tớ không chắc mình vừa thấy gì nữa. Cậu không phải đang theo đuổi Lục tổng đấy chứ?” Không ngờ Trần Thấm lại đưa ra nhận định như vậy, Giang Mạn Sanh dừng vài giây rồi đáp: “Làm sao tớ theo đuổi được chứ?” “Được… chứ. Cậu xinh đẹp thế mà. Nhưng cậu có chắc Lục tổng chưa kết hôn không?” Trần Thấm có lẽ quá bất ngờ, giọng nói vẫn còn ngây ngô. Lục Kỳ Thần vẫn đứng tại chỗ. Anh nhìn chăm chú bó hoa Giang Mạn Sanh vừa nhét vào lòng mình. Đó là một bó hoa lài trắng. Giờ phút này những cánh hoa trắng như ngọc trai, như được chạm khắc từ tuyết trắng, nở rộ giữa từng chùm lá xanh ôm ấp. Giang Mạn Sanh vừa nói gì nhỉ? “Tôi xuống xe là để mua cái này cho anh đấy. Mong ngày làm việc hôm nay của anh thật vui vẻ” Hai mươi mấy năm qua, là một người đàn ông, đây là lần đầu tiên anh nhận được hoa. Lục Kỳ Thần trong lòng xuất hiện một cảm xúc khó tả mà bản thân tạm thời không thể lý giải được. Sau khi hai người kết hôn, Lục Kỳ Thần tự nhận mình đối với Giang Mạn Sanh không tệ. Nhưng trước đây phần nhiều đều xuất phát từ trách nhiệm hoặc nghĩa vụ nào đó, khi nhìn thấy chiếc xe máy suýt đâm vào Giang Mạn Sanh, lần đầu tiên anh sinh ra một cảm giác gần như là sợ hãi. Hôm nay gần tan làm thì trời đổ mưa. Giang Mạn Sanh ngồi ở vị trí làm việc và phát sầu. Vì sáng nay được Lục Kỳ Thần đưa đến nên cô không có xe. Trời mưa rất khó bắt taxi. Chắc chắn ứng dụng đặt xe sẽ lại xếp hàng dài, hơn nữa có thể dù xếp hàng lâu cũng không đặt được. Đang khi Giang Mạn Sanh hơi rối rắm thì nhận được tin nhắn của Lục Kỳ Thần. Lu: [Phương Cần Chúng sẽ đón em.] Giang Mạn Sanh: [Vậy anh làm sao đây?] Chưa kịp đợi Lục Kỳ Thần trả lời, cô lại nhận được tin nhắn mới. Lu: [Sinh nhật vợ Tần Dật Tấn, họ mời chúng ta đến nhà ăn cơm, em muốn đi không?] Lu: [Tôi nhớ bà nội nói em rất thích chơi mạt chược. Chắc sẽ có đấy. Tần Dật Tấn có nhiều bạn biết chơi mạt chược lắm. Nếu muốn đi tôi sẽ sắp xếp cho em, không thích thì thôi.] Giang Mạn Sanh trả lời nhanh chưa từng thấy. Giang Mạn Sanh: [Tôi muốn đi.] Cô thật sự rất thích chơi mạt chược. Hơn nữa hiếm khi gặp được đối thủ. Nhưng việc tụ tập đủ người biết chơi mạt chược thật sự quá khó. Hơn nữa nếu Tần Dật Tấn là bạn anh, Giang Mạn Sanh cũng cảm thấy mình nên đi. Lu: [Ừm. Bảo Phương Cần Chúng đón em xong thì tiện đường đón tôi luôn.] Rõ ràng bên ngoài vẫn còn mưa, nhưng vấn đề mà giây trước còn đang rối rắm thì giây sau đã được giải quyết. Đến nhà Tần Dật Tấn, trời đã tối. Phương Cần Chúng được cho về. Giang Mạn Sanh chợt cảm thấy làm thư ký của Lục Kỳ Thần cũng không tệ, nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, có lẽ cũng có những áp lực rất lớn. Rốt cuộc cô cũng biết áp lực công việc của Lục Kỳ Thần. 365 ngày một năm, vĩnh viễn đều trên đường giải quyết vấn đề. Người bình thường thật sự không chịu nổi. Hai người đỗ xe xong thì đi vào. Bên trong khí thế ngút trời, trước tiên tặng quà, chào hỏi Tần Dật Tấn và vợ anh ta. Lục Kỳ Thần dẫn cô đi vào trong. Nhưng hai người lại đồng thời nhìn thấy một người ngoài dự đoán. Giang Nghe Ngạn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back