Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến

Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 20


Thời gian trôi qua thật nhanh. Một ngày nọ, Giang Mạn Sanh chợt nhận ra nhiệt độ đã lên đến 30 độ C. Mùa hè chính thức bắt đầu rồi. Công việc ở khách sạn Gia An được Thẩm Oản lên kế hoạch chuyển một phần sang cho Giang Mạn Sanh quản lý. Chỉ là thử nghiệm thôi, nhưng Thẩm Oản tỏ ra rất kiên nhẫn với cô. Đối với Giang Mạn Sanh, việc này cũng không quá khó khăn, dù mỗi ngày phải làm việc gấp đôi. Ban đầu cô thấy hơi vất vả, nhưng khi nghĩ đến khối lượng công việc hàng ngày của Lục Kỳ Thần, cô chợt thấy mình còn may mắn. Không phải là không làm được. Lục Kỳ Thần rất giỏi, và cô có thể từ từ học hỏi từ anh. Hôm nay, Tần Dật Tấn lại tổ chức tiệc ở khách sạn Gia An. Lục Kỳ Thần định đi, Giang Mạn Sanh nhớ lại lần trước anh có hỏi cô có muốn đi gặp bạn bè không nhưng cô đã từ chối, nên lần này cô nghĩ mình nên đi cùng. Phòng để quần áo giờ gần như toàn bộ là đồ của cô. Có những bộ do dì Trần chuẩn bị cho cô cũng có những bộ do chính cô đặt may. Hôm qua vừa có thêm một ít quần áo mới gửi đến, giờ phòng đã chật ních. Giang Mạn Sanh đang lục lọi trong đó thì bất ngờ, cô bước vào vài bước và nhìn thấy một thân hình cao lớn. Lục Kỳ Thần chỉ mặc quần dài, để trần nửa thân trên với những đường cơ bắp cân đối, rõ ràng. Giang Mạn Sanh có thể nhìn thấy rõ những đường gân xanh nổi lên trên làn da trắng ở mắt cá chân và mu bàn chân anh. Lúc đầu cô không kịp phản ứng. Đến khi nhận ra, Giang Mạn Sanh theo bản năng quay đi chỗ khác. Lục Kỳ Thần cũng nhận ra sự có mặt của cô, vội vàng khoác chiếc áo thun đen ngắn tay vào người. “Phòng ngủ chính không còn chỗ.” Lục Kỳ Thần giải thích. “Dì Trần đành phải để quần áo của tôi sang đây.” “Tôi tưởng anh không có nhà.” Giang Mạn Sanh nói khẽ. “Quần áo không có chỗ để sao? Vậy ngày mai tôi sẽ sắp xếp lại, nhường một ít chỗ cho anh.” Lục Kỳ Thần nhìn Giang Mạn Sanh, khẽ “ừ” một tiếng: “Tối nay tôi sẽ nhờ dì Trần tìm người mở rộng thêm phòng để đồ.” Gió từ cửa sổ phòng để đồ thổi vào, làm tà váy đen của Giang Mạn Sanh khẽ bay nhẹ. Hôm nay ở nhà Giang Mạn Sanh ăn mặc rất thoải mái, tóc dài búi cao gọn gàng, để lộ vầng trán trơn láng với vài sợi tóc mai rối nhẹ. Ánh đèn trắng trong phòng để đồ chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tạo thành một quầng sáng dịu dàng xinh đẹp. Lục Kỳ Thần bất ngờ nhận ra, hôm nay Giang Mạn Sanh đang mặc chiếc váy đen dài có dây đeo mà lần trước anh đã tình cờ thấy cô thử khi xuống lấy tài liệu. Dù chỉ là màu đen đơn giản, Lục Kỳ Thần vẫn im lặng không nói gì. “Tối nay anh định đến Gia An à?” Giang Mạn Sanh hỏi. “Ừ, Tần Dật Tấn có việc.” Lục Kỳ Thần đáp. “Tôi cũng ở Gia An tối nay. Hay là… tôi qua đó chung nhé?” “Qua đó chung” nghe như giọng điệu làm nũng. Giang Mạn Sanh nói xong mới nhận ra có gì đó không ổn, cô vốn định nói “Anh có muốn tôi qua không” hoặc “Tôi qua một lát được không”, nhưng không hiểu sao lại nói ra câu kia. Lục Kỳ Thần khẽ nhếch môi cười: “Ừ. Em qua đi.” Khi công việc ở khách sạn Gia An kết thúc, đã gần 8 giờ tối. Lúc Giang Mạn Sanh đi thang máy lên tìm Lục Kỳ Thần, cô nghe thấy tiếng động từ cầu thang và theo bản năng ngoảnh đầu nhìn. Thật trùng hợp. Cả hai người cô đều quen. Một người là Triệu Văn Kỳ, người còn lại là một công tử đào hoa nổi tiếng trong giới. Đó là một cuộc đối thoại thân mật pha lẫn động tác đe dọa của người đàn ông với người phụ nữ ở vị thế thấp hơn. Người đàn ông dùng lực nắm cằm Triệu Văn Kỳ. “Sao còn chưa nghỉ việc? Tiền phẫu thuật cho mẹ em, anh không phải đã trả rồi sao?” “… Em không muốn nghỉ.” “Tại sao không nghỉ? Em muốn anh tự tay giúp em mất việc phải không?” “…” Nếu như giống lần trước là chuyện nội bộ của nhân viên Gia An, Giang Mạn Sanh còn có thể can thiệp. Nhưng giờ đây, có vẻ như đây là chuyện cãi vã thường ngày của cặp tình nhân, Giang Mạn Sanh không có lý do gì để xen vào. Cô bước đi, nhưng không khỏi nghĩ đến một vấn đề — Triệu Văn Kỳ. Tại sao mỗi lần gặp, cô ấy đều trong tình cảnh khốn khổ và thấp kém như vậy? Đến phòng mà Lục Kỳ Thần đã nhắn số cho cô, Giang Mạn Sanh gõ cửa. Người mở cửa lại chính là Hứa Nhân hôm trước. À, cô ta cũng ở đây sao. “Chào cô.” Giang Mạn Sanh nói nhẹ nhàng. “Tôi tìm Lục Kỳ Thần.” Việc gọi thẳng tên Lục Kỳ Thần quả thật là điều khiến người ta bất ngờ. Dù sao Hứa Nhân cũng chưa từng thấy ai dám gọi thẳng tên anh như vậy. Hứa Nhân tỏ ra cảnh giác, có lẽ vì Giang Mạn Sanh quá xinh đẹp nên cô ta nhớ rất rõ: “Cô không phải là người hôm trước mang rượu…” Nhưng cô ta còn nhớ, hôm đó Lục Kỳ Thần đã nói chuyện với người này. Chuyện gì đây? Nếu người trước mặt là nhân viên phục vụ của khách sạn, vậy Lục Kỳ Thần… Cô ta quay đầu nhìn Lục Kỳ Thần, rõ ràng anh là người có khí chất thanh cao như vậy. Nhưng cô ta vẫn thành thật gọi “Lục tổng.” Lục Kỳ Thần quả nhiên rất dịu dàng, chỉ vài giây sau, anh đã bước ra. Nhìn thấy Giang Mạn Sanh, anh dịu giọng: “Sao em không nhắn tin cho tôi?” Giang Mạn Sanh bước vào phòng, phát hiện bên cạnh vị trí của Lục Kỳ Thần có một người đàn ông trông rất nổi bật. Lục Kỳ Thần giới thiệu: “Tần Dật Tấn.” Anh vỗ vai Tần Dật Tấn, ra hiệu anh ta ngồi sang một bên. “Chào chị dâu.” Tần Dật Tấn chào hỏi. “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tôi là Tần Dật Tấn.” Hóa ra đã đến mức ngưỡng mộ đại danh rồi sao? Cô còn tưởng bên cạnh Lục Kỳ Thần sẽ chẳng ai biết đến sự tồn tại của mình. Nhưng… Giang Mạn Sanh hơi không thích cách xưng hô “chị dâu” này. “Chào anh, tôi là Giang Mạn Sanh.” Giọng cô có chút kiềm chế. Cùng lúc đó, Lục Kỳ Thần cũng lên tiếng: “Cô ấy là Giang Mạn Sanh.” Sau câu nói đó, Tần Dật Tấn không gọi “chị dâu” nữa mà chuyển sang gọi tên cô, rồi ngồi sang một bên. Giang Mạn Sanh vừa vặn ngồi xuống bên cạnh Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần cầm chai rượu rót cho cô, trong khi mọi người vẫn đang chơi trò chơi. Không ít người đưa mắt nhìn về phía Giang Mạn Sanh. Có lần Giang Mạn Sanh ngẩng đầu lên, phát hiện trong số đó, ánh mắt của Hứa Nhân là rõ ràng nhất. Có thể thấy được, không ít người đang háo hức muốn hỏi. Có vẻ như chỉ có Tần Dật Tấn biết thân phận của cô. Khoảng vài phút sau, cuối cùng có một người đàn ông lên tiếng: “Một mỹ nhân như vậy, là bạn gái Lục tổng sao?” “Còn chưa bao giờ thấy Lục tổng có bạn gái. Quả nhiên vừa có bạn gái đã là người có sắc đẹp lấn át cả phòng.” Đừng nói là bạn gái, ngay cả việc có người khác giới ngồi thân mật bên cạnh Lục Kỳ Thần như vậy cũng chưa ai từng thấy. Trong chốc lát, mọi người đều hưởng ứng câu hỏi đó. Trong phòng nhạc vốn đã mở rất to, là loại nhạc ồn ào. Lục Kỳ Thần vẫn đang rót rượu cho cô, anh chợt nhớ ra một điều, “Em uống được bao nhiêu?” Lần trước hai người nói về chuyện rượu là từ hồi còn ở chỗ Hoàng Tổng. “Em chỉ uống được một chút thôi.” Giang Mạn Sanh đáp một cách kiềm chế. Vì thế Lục Kỳ Thần đổi mấy chai rượu khác đặt trước mặt cô: “Mấy loại này không tệ, độ cồn cũng thấp. Em có thể nếm thử từng loại một. Uống nhiều cũng không sao, tôi sẽ đưa em về nhà.” Giang Mạn Sanh thấy vui trong lòng. Nhiều loại rượu ngon như vậy, thật sự rất muốn nếm thử. Nhưng nhiều khi, các buổi tiệc rượu không an toàn, nên cô không dám uống nhiều. Giang Mạn Sanh vừa “ừ” xong, Lục Kỳ Thần liền ngẩng đầu lên. Khi anh ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với người đàn ông vẫn còn tò mò về thân phận của Giang Mạn Sanh. — “Một mỹ nhân như vậy, là bạn gái Lục tổng sao?” Lục Kỳ Thần khẽ nhướn mày, trả lời câu hỏi đó, giọng anh trầm và lười biếng: “Không phải bạn gái.” Mọi người im lặng vài giây. “Là vợ.” Lục Kỳ Thần nói thêm.
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 21


Câu nói của Lục Kỳ Thần vừa dứt, cả căn phòng chìm vào im lặng. Giang Mạn Sanh có thể nhận ra rõ ràng, ngoại trừ Tần Dật Tấn, ánh mắt của tất cả mọi người đều tràn đầy kinh ngạc và khó tin. Nhưng Lục Kỳ Thần dường như chẳng để tâm. Anh nghiêng người về phía trước, lấy thêm vài chai rượu và đặt trước mặt Giang Mạn Sanh. Hai người ngồi khá gần nhau, bóng của anh không ngừng đổ xuống người cô. Một lúc sau, có người khẽ lên tiếng như muốn xác nhận: “Lục tổng đã kết hôn rồi sao?” Tần Dật Tấn nghe thấy, liền đáp: “Đúng vậy. Đẹp đôi không?” Người kia mím môi: “Rất xứng với Lục Tổng.” Buổi tụ tập kết thúc khi đã khuya. Không ngờ vào lúc này lại gặp được Triệu Văn Kỳ. Cuối hành lang, Triệu Văn Kỳ đang bị Thẩm Dương Minh trách mắng. Lúc này Giang Mạn Sanh đang định cùng Lục Kỳ Thần về nhà. Cô dừng bước, và anh cũng đứng lại. Đây là lần đầu tiên Giang Mạn Sanh thấy Thẩm Dương Minh tức giận: “Tại sao em lại muốn từ chức?” “Tôi thật sự không hiểu. Em làm việc rất tỉ mỉ và xuất sắc, nếu em muốn, tôi hoàn toàn có thể bồi dưỡng em theo hướng phó quản lý.” “Tại sao mỗi lần tôi muốn đề bạt em lên vị trí cao hơn, em luôn lùi bước? Tại sao nhân viên nam nói một câu là em phải nhường?” “Triệu Văn Kỳ.” Giọng Thẩm Dương Minh cao lên. “Triệu Văn Kỳ…” “Tại sao mỗi lần gặp em, em luôn phải giữ tư thế thấp kém và vất vả như vậy?” Đây cũng là điều Giang Mạn Sanh đang nghĩ. Lục Kỳ Thần nhận ra vẻ trăn trở của cô, nghiêng người hỏi: “Em quen họ à?” Giang Mạn Sanh gật đầu: “Anh ấy là Thẩm Dương Minh, đàn anh của tôi hồi đại học.” Không muốn xem tiếp, Giang Mạn Sanh bước đi về phía trước: “Tôi thấy anh ấy vẫn tốt như ngày xưa. Giống hệt thời đại học.” “Thật sao?” Lục Kỳ Thần hỏi. “Vâng.” Trái tim Giang Mạn Sanh ấm áp. Họ nhanh chóng đến garage, Phương Cần Chúng đã đợi sẵn ở ghế lái. Hai người ngồi vào ghế sau, Giang Mạn Sanh chợt nhớ ra một điều: “Sao Tần Dật Tấn lại tổ chức tụ tập nữa vậy?” Lục Kỳ Thần: “Cậu ta muốn ly hôn nhưng không dám.” Ly hôn đối với Giang Mạn Sanh là một từ đáng sợ. Cô chợt cảm thấy hoang mang, rồi nghe Lục Kỳ Thần nói: “Em cần kinh nghiệm quản lý cấp dưới không?” “Hả?” Xe từ từ lăn bánh ra khỏi garage, Lục Kỳ Thần nói tiếp: “Cô gái bên cạnh đàn anh tốt của em ấy, em thấy cô ta hơi khó xử phải không?” ?! Sao anh biết được? “Ừ.Tôi muốn học hỏi thêm kinh nghiệm.” Giang Mạn Sanh nhanh chóng đáp. Lục Kỳ Thần mỉm cười. Anh nói điều mà Giang Mạn Sanh chưa kịp nghĩ tới – “Có một kiểu phụ nữ rất điển hình. Họ lớn lên dưới sự nuôi dạy của những bậc cha mẹ bất lực, người cha năng lực tầm thường nhưng có tư tưởng đại trọng điển hình; người mẹ không có năng lực, hiếm khi tự vấn, chấp nhận nền giáo dục nữ giới sai lầm.” “Những cô gái lớn lên trong môi trường gia đình như vậy có thể đã nghe nhiều câu đại loại như đừng nổi bật, đừng thu hút sự chú ý. Vì thế họ không hiểu cách giành lấy quyền lực, thậm chí sợ hãi quyền lực.” “Trong tình huống này, có hai phương pháp khá hiệu quả.” “Thứ nhất, để họ thất bại. Khi họ thất bại đủ nhiều, nhận ra rằng không giành lấy quyền lực thì sẽ mãi đứng ở vị trí yếu thế, bị bắt nạt và chế giễu, lúc đó họ có thể sẽ tự vấn và học cách đấu tranh.” “Thứ hai, làm gương. Khi họ thấy em giành lấy quyền lực mà không có chuyện xấu xảy ra, ngược lại còn đạt được mọi thứ mình muốn, họ cũng sẽ thử làm theo.” “Dù những quyền lực đó vốn là điều họ xứng đáng có. Nhưng cũng sẽ có người dù áp dụng hai phương pháp này vẫn không thay đổi được. Đừng kiêu ngạo, đừng phê phán. Làm tốt việc của mình, rồi kiên nhẫn và bền bỉ chờ đợi nó.” “…” “Còn về cách làm cụ thể, em muốn tôi lấy ví dụ không?” Lục Kỳ Thần dịu dàng hỏi. Giang Mạn Sanh lắc đầu, hơi ngẩng lên nhìn mặt anh: “Tôi nghĩ tôi đã hiểu.” “… Cảm ơn anh.” Lục Kỳ Thần ừ một tiếng. Chẳng mấy chốc, xe đến Thanh Lan. Hai người về đến nhà, đổi giày ở tiền sảnh. Dì Trần đã nấu sẵn canh giải rượu. Lục Kỳ Thần có vẻ cũng khá mệt sau một ngày dài. Anh nới lỏng cà vạt, nhắc nhở cô: “Uống canh giải rượu xong thì ngủ nhé.” “Vâng.” Giang Mạn Sanh đổi xong dép, khẽ đáp. Thực ra cô không cảm thấy mình say. Cô cũng không uống nhiều. Chỉ là do thể chất, uống một chút rượu là mặt đã đỏ. Say thì đúng là không say. Chỉ là người hơi lâng lâng. Bước chân cô hơi không vững, chưa kịp đi qua đã lấy từ trong túi ra thứ gì đó và gọi: “Dì Trần ơi, hôm nay cháu mua cho dì một cái túi rất đẹp.” Cô bước hơi nhanh. Nhưng trong phòng khách, dì Trần đã trải thảm Ba Tư mới. Không mềm mại như thảm cũ. Giang Mạn Sanh bước tới, người hơi lảo đảo. Không dẫm được. Cô hơi bối rối, cúi đầu, rồi trong giây tiếp theo, bước hụt chân, cả người nghiêng đi. Trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, khi sắp ngã, cô được Lục Kỳ Thần nhanh tay đỡ lấy eo. Rất mạnh mẽ, với một sức mạnh mà cô chưa từng thấy ở anh. Tay anh vươn ra có phần vội vã, và thế là Giang Mạn Sanh được kéo vào lồng ngực anh. Cô nhanh chóng phản ứng lại, ôm lấy eo anh. Đầu cô tựa vào ngực anh. Hơi thở tràn ngập mùi hương lạnh lẽo từ người anh. Trong tích tắc, chút men say còn sót lại của Giang Mạn Sanh đã bay biến, khuôn mặt Lục Kỳ Thần ở gần trong gang tấc. Cô cố điều hòa hơi thở, tự hỏi sao mình còn có tâm trí để nghĩ rằng anh đẹp trai: “Tôi…” “Em suýt ngã rồi.” Lục Kỳ Thần đỡ cô đứng thẳng, sợ cô ngã tiếp nên vẫn giữ tay đỡ khuỷu tay cô, giúp cô nói nốt câu. Giọng anh vẫn vững vàng như thế: “Dì Trần đổi thảm mới. Tặng túi thì từ từ tặng.” “…” Tim Giang Mạn Sanh đập thình thịch. Cùng lúc đó, điện thoại cô có cuộc gọi đến. Cả hai cùng cúi đầu nhìn. Trên màn hình hiện lên – Đàn anh Thẩm Dương Minh. Lục Kỳ Thần tháo đồng hồ đeo tay, dời ánh mắt đi.
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 22


Có điều gì đó chậm chậm trong không khí. Giang Mạn Sanh không biết Thẩm Dương Minh gọi điện có chuyện gì. Cô hít một hơi sâu, liếc nhìn Lục Kỳ Thần rồi nói nhỏ “Tôi nghe điện thoại” trước khi bấm nút nghe. Lục Kỳ Thần vẫn đứng bên cạnh cô. Thấy dì Trần bưng canh giải rượu đến, anh bước tới đón. Giang Mạn Sanh đứng yên tại chỗ, vừa “Dạ Dạ” qua điện thoại, vừa cúi người vuốt phẳng tấm thảm. Ngày xưa mỗi khi dì Trần bày biện dọn ra ăn, hai người họ luôn ngồi đối diện nhau. Nhưng hôm nay Lục Kỳ Thần gắp thức ăn cho cô, nên cô ngồi ngay bên cạnh anh. Khi cúp máy đi về chỗ, Giang Mạn Sanh chợt nhớ, ngay cả thời cấp ba khi còn thầm thương trộm nhớ anh, cô cũng chưa từng dám mơ được ngồi cùng bàn với anh. Lục Kỳ Thần không hỏi gì, nhưng dì Trần thì ân cần: “Có chuyện gì gấp mà gọi điện muộn thế cháu?” Thẩm Dương Minh gọi cho cô là vì chuyện tiệc cưới ở khách sạn mấy ngày tới. Giang Mạn Sanh thành thật đáp: “Dạ, về tiệc cưới ở khách sạn mấy ngày nữa ạ.” Canh giải rượu là canh vỏ quýt. Giang Mạn Sanh ngồi xuống. Vị trí của cô và Lục Kỳ Thần gần nhau đến mức khi ngồi xuống, cô vô ý chạm vào khuỷu tay anh. Theo phản xạ, Giang Mạn Sanh ngẩng lên nhìn anh. Lục Kỳ Thần không né tránh, cũng nghiêng đầu nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm nhau trong vài giây. Lúc này Lục Kỳ Thần đã cởi áo vest, xắn nhẹ tay áo lên, toàn thân toát lên vẻ thoải mái. Giang Mạn Sanh lại có cảm giác khó thở. “Ngày mai chắc trời mưa.” Cô đột nhiên lên tiếng. Ánh mắt Lục Kỳ Thần vẫn dừng trên người cô. Giang Mạn Sanh thật sự không chịu nổi ánh nhìn của anh: “Dự báo thời tiết nói thế. Nhớ mang ô nhé.” Cô cúi đầu xuống. “Ừ.” Lục Kỳ Thần khẽ đáp. Thậm chí chưa kịp đến ngày hôm sau, đêm đó trời đã đổ mưa. Một trận mưa rất lớn. Giang Mạn Sanh không biết mình bị mưa đánh thức hay vì khó chịu mà tỉnh giấc. Đầu cô đau nhức. Cửa sổ phòng cô chưa đóng, gió thổi mạnh làm mưa tạt vào trong phòng. Lạnh quá. Thật ra, có lẽ vì từ nhỏ đã mang sẵn thể trạng yếu, Giang Mạn Sanh hay bị ốm. Trước kia khi còn ở nhà họ Giang, có nhiều lần trong nhà không có ai, lúc đó Thẩm Oản cũng không có thói quen thuê người giúp việc. Giang Mạn Sanh một mình ở nhà đã từng sốt rất nhiều lần. Mỗi khi cô phát sốt rất nặng, nhiệt độ sẽ lập tức lên đến 38-39 độ. Toàn thân không còn chút sức lực, lại còn nôn mửa. Có đủ sức để uống thuốc đã là cố gắng lắm rồi. Nhớ có một lần, cô sốt suốt từ sáng đến tối. Chỉ mới uống thuốc được một lần lúc mới bắt đầu sốt, nằm trên giường cả ngày, người sốt đến gần mê man, không còn sức để uống thuốc hay gọi điện thoại. Đến khi Thẩm Oản về, cô mới được chăm sóc và dần khỏe lại. Cũng từ lần đó, Thẩm Oản mới bắt đầu thuê người giúp việc. Ngược lại trong thời gian ở nhà Lục Kỳ Thần, cô hiếm khi bị ốm. Lần này không biết vì sao lại thế. Giang Mạn Sanh đầu đau như muốn nứt ra, ban đầu cô nghĩ không nghiêm trọng lắm, định đứng dậy đóng cửa sổ. Kết quả vừa xuống giường, chân đã vướng vào tấm thảm ngã nhào. Thuốc men và nhiệt kế là những thứ cơ bản cô luôn chuẩn bị sẵn. Chúng đều ở trong ngăn kéo tủ đầu giường bên kia. Giang Mạn Sanh định đứng dậy đi lấy. Nhưng phát hiện ra mình không còn chút sức lực nào, không thể đứng lên nổi. May mà tủ đầu giường không xa lắm, có thể cố gắng trườn người qua được. Giang Mạn Sanh phải dùng rất nhiều sức, cuối cùng mới trườn được đến trước tủ đầu giường, không một tiếng r*n r* lấy ra nhiệt kế và hộp thuốc hạ sốt. Lấy xong thuốc lại phát hiện cốc nước ở phía bên kia. Giang Mạn Sanh: “…” Người cô sốt đến mê man, bên ngoài như có tiếng gõ cửa, nhưng cô không còn tỉnh táo để nhận ra, cũng chẳng còn sức để phản ứng. Lục Kỳ Thần bị tiếng gõ cửa đánh thức. Năm phút trước. Phát hiện trời mưa, dì Trần lên kiểm tra các cửa sổ. Phòng Lục Kỳ Thần yên tĩnh, còn phòng Giang Mạn Sanh thì có gió lùa qua khe cửa thổi ra ngoài. Trời mưa to như vậy, gió cũng không nhỏ. Dì Trần thực sự lo lắng Giang Mạn Sanh để cửa sổ mở sẽ bị ốm. Gõ cửa mãi vẫn không thấy ai trả lời. Nghĩ đến đây, dì Trần khẽ thở dài. Thật ra bà rất băn khoăn hai người kết hôn lâu như vậy mà vẫn ngủ riêng phòng. Bà cũng hiểu Lục Kỳ Thần, biết anh là người có tính cách hơi lạnh lùng. Nhưng rõ ràng tình cảm hai người không tệ. Không còn cách nào khác, dì Trần đành phải sang gõ cửa phòng Lục Kỳ Thần. Hai phút sau, Lục Kỳ Thần mở cửa: “Cửa sổ phòng bà chủ chưa đóng. Dì gõ mãi mà không thấy ai mở cửa. Hay là lấy chìa khóa mở cửa xem sao?” Lục Kỳ Thần: “Đi lấy chìa khóa đi. Cháu vào xem ạ.” Dì Trần lấy chìa khóa đến, Lục Kỳ Thần lại gõ cửa vài cái, thấy vẫn không có ai trả lời mới xoay chìa khóa mở cửa. Vừa mở cửa ra, anh đã thấy Giang Mạn Sanh ngồi trên thảm trước tủ đầu giường. Co ro như một cục nhỏ. Trong phòng không bật đèn, hơi tối. Lục Kỳ Thần cất tiếng gọi: “Giang Mạn Sanh.” “Em có sao không?” Giang Mạn Sanh cúi đầu, nhận ra anh đã vào phòng nhưng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ lên tiếng với giọng khàn đặc: “Tôi hình như bị sốt.” Gió vẫn thổi ào ào vào phòng. Thấy Giang Mạn Sanh tỏ ra quá bình tĩnh, Lục Kỳ Thần bước đến đóng cửa sổ trước. Đóng xong cửa sổ anh quay lại bên cạnh Giang Mạn Sanh: “Tôi bật đèn nhé?” “Ừm… Anh bật đi.” Lục Kỳ Thần nhận ra, dù đang sốt Giang Mạn Sanh vẫn tỏ ra ngoan ngoãn đến kỳ lạ. Anh giơ tay bật đèn, nhìn về phía Giang Mạn Sanh, lập tức nhận ra mặt cô đỏ bừng, môi thì trắng bệch đáng sợ. Anh nửa quỳ nửa ngồi, Giang Mạn Sanh vẫn mặc bộ đồ ngủ, mái tóc dài thấm đẫm mồ hôi, không biết vì sao mà cả người lăn lộn, quần áo nhàu nát. Đôi mắt không biết là vì sốt mà đỏ, hay vì quá khó chịu mà ngấn nước. Nếu không phải vì cô vẫn tỏ ra bình tĩnh như thế, Lục Kỳ Thần sẽ nghĩ rằng cô đang khóc. Anh đưa tay chạm vào trán cô. Nóng dữ dội. Không trách không còn sức để mở cửa. Lục Kỳ Thần nhíu mày: “Sốt cao quá. Tôi đưa em đi bệnh viện.” Giang Mạn Sanh vừa kịp nhận ra hai chữ “bệnh viện”, giây sau đã thấy cả người mình lơ lửng, cánh tay rắn chắc của Lục Kỳ Thần bế ngang người cô lên. Sau đó đến bệnh viện cô tỉnh lại một lần nữa, là lúc Lục Kỳ Thần cúi người xuống cởi dây an toàn, bế cô ra khỏi xe. Đến khi Giang Mạn Sanh tỉnh lại lần nữa đã là ngày hôm sau. Vừa mở mắt, điều đầu tiên đập vào mắt cô là căn phòng bệnh màu trắng, lẫn với mùi cồn sát trùng nồng nặc. Lục Kỳ Thần ngồi bên cạnh, đang xem máy tính. Nhận ra cô tỉnh lại, anh quay đầu qua, đưa tay chạm vào trán cô. Bàn tay Lục Kỳ Thần khô ráo, ấm áp, dừng lại trên trán cô vài giây ngắn ngủi. Da thịt chạm nhau, hơi ấm từ từ thấm vào trán cô. Trái tim cũng theo đó mà mềm ra. “Chắc hết sốt rồi.” Lục Kỳ Thần nói. Giang Mạn Sanh người vẫn còn mơ màng, chưa phản ứng kịp, nhưng vẫn cố kiềm chế hỏi: “Mấy giờ rồi?” Lục Kỳ Thần: “10 giờ.” Giang Mạn Sanh: “Tôi cần đi làm” Lục Kỳ Thần khẽ cười: “Tôi đã nhờ Phương Cần Chúng xin phép cho em rồi.” “Ừm vậy anh mau đi làm đi.” Lục Kỳ Thần: “Không vội. Buổi sáng em muốn ăn gì? Lục Kỳ Thần vừa dứt lời, chưa kịp nhận được câu trả lời, đã thấy Giang Mạn Sanh đột nhiên đưa tay nắm lấy tay anh. Bàn tay cô đặt lên, từng ngón tay xen vào kẽ ngón tay anh. Mười ngón đan vào nhau. Vô cùng thân mật và chặt chẽ. Lục Kỳ Thần khựng lại, cuối cùng đáp lại cô, nắm chặt bàn tay đang đan vào nhau của hai người: “Giang Mạn Sanh.” “Sao thế?”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 23


Im lặng. Giang Mạn Sanh không đáp lời. Thời gian cứ thế trôi qua trong khoảnh khắc thân mật khi hai người nắm tay nhau.Chẳng có gì khác biệt so với những lần trước. Bệnh của Giang Mạn Sanh đến nhanh và cũng khỏi nhanh. Sau khi Lục Kỳ Thần đi làm, cô cũng nhanh chóng được xuất viện. Phương Cần Chúng đã xin cho cô một ngày nghỉ. Anh ta đột nhiên thấy hơi đau đầu không biết làm sao để xin nghỉ cho bà chủ mình, nhưng chắc vấn đề cũng không lớn lắm. Về đến nhà mới nhận ra thời tiết đã mát mẻ được mấy ngày, gió lạnh thổi qua người khiến tâm trạng thư thái hẳn. Giang Mạn Sanh vốn định về nhà dọn dẹp phòng, dù sao sức khỏe cũng đã hồi phục như cũ. Đúng lúc Thẩm Dương Minh lại tìm cô, nên cô đến khách sạn Gia An. Triệu Văn Kỳ đã bắt đầu tiến hành thủ tục từ chức. Thẩm Dương Minh cảm thấy rất bất lực, nhưng cũng chẳng có cách nào. Giang Mạn Sanh còn muốn tìm cơ hội làm gì đó, nhưng trước hết phải hoàn thành công việc cần làm. Thẩm Dương Minh rất kiên nhẫn giúp Giang Mạn Sanh chuẩn bị cho tiệc cưới sắp diễn ra tại khách sạn trong mấy ngày tới. Giang Mạn Sanh bắt đầu hiểu tại sao Thẩm Oản lại sắp xếp cho Thẩm Dương Minh, một giám đốc, đến hỗ trợ cô. Cô nhớ lại thời sinh viên, lần đầu nghe về Thẩm Dương Minh hoàn toàn là vì hoàn cảnh gia đình khó khăn của anh, lúc đó mọi người đều rất cẩn thận giúp đỡ anh. Ngày xưa là một đàn anh đáng tin cậy nhất, giờ cũng là người làm việc nghiêm túc, kiên định nhất. Tuy nhiên hôm nay không được suôn sẻ cho lắm. Một căn phòng áp mái ở tầng cao nhất cần thay kính cường lực cho cửa sổ sát đất. Nhân viên dùng xe đẩy vận chuyển tấm kính vào. Kính rất sắc và dễ vỡ nên họ đẩy hết sức cẩn thận. Thẩm Dương Minh dẫn Giang Mạn Sanh đi phía trước, giới thiệu cho cô về cách bố trí phòng. Đúng lúc người đẩy kính đến phòng, dừng xe lại để quẹt thẻ mở cửa. Thẩm Dương Minh lẩm bẩm: “Chúng ta đợi một chút rồi xem phòng này sau.” Vừa định bước về phía trước thì không biết xe đẩy vướng phải cái gì, một tấm kính “rầm” một tiếng rơi xuống. Giang Mạn Sanh nhận ra nguy hiểm, định lùi lại. Thẩm Dương Minh cũng phản ứng kịp, vội kéo cô về phía mình nhưng không kịp. “Phang” một tiếng, tấm kính đập xuống sàn. Một mảnh kính vỡ nhỏ văng trúng mắt cá chân Giang Mạn Sanh. Thẩm Dương Minh hoảng hốt: “Em không sao chứ?” Anh lập tức cúi xuống kiểm tra vết thương cho cô. Vết thương không lớn nhưng Thẩm Dương Minh vẫn rất lo lắng, anh ngồi xổm bên chân Giang Mạn Sanh. Anh có thói quen mang theo các loại thuốc bên mình, định lập tức sát trùng vết thương cho cô. Đây là một động tác khá thân mật. Giang Mạn Sanh vội ngăn lại: “Để tôi tự làm được rồi.” Thẩm Dương Minh dừng một chút, không nói gì thêm, đứng dậy. Đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng sột soạt. Giang Mạn Sanh quay đầu lại, thấy Tần Dật Tấn. Cô đứng thẳng người Không khí im lặng trong thoáng chốc. Giang Mạn Sanh chào trước: “Xin chào.” Tần Dật Tấn đáp: “Xin chào.” Giọng Giang Mạn Sanh rất xa cách lịch sự, hoàn toàn xem Tần Dật Tấn như một người bạn của Lục Kỳ Thần. Cô liếc nhìn chiếc áo khoác đang vắt trên tay Tần Dật Tấn, có vẻ như sắp về: “Nhiệt độ bên ngoài hơi thấp, khi ra khỏi khách sạn nên mặc áo khoác vào trước.” Tập đoàn Lục Thị Khi Tần Dật Tấn đến, Lục Kỳ Thần đang họp. Đợi khoảng nửa tiếng, anh mới từ phòng họp đi ra. Tần Dật Tấn hiểu Lục Kỳ Thần nên đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay tôi nghe nói Tập đoàn Triệu đang nhắm đến hợp tác với Duệ Bạch về blockchain.” Chỉ là lời nhắc nhở của một người bạn tốt. Lục Kỳ Thần: “Tôi biết.” Đúng vậy, với năng lực của Lục Kỳ Thần làm sao có thể không biết. “À, cậu biết là tốt rồi.” Tần Dật Tấn lập tức trở lại vẻ thờ ơ, đứng dậy: “Hôm nay tôi gặp vợ cậu ở Gia An.” “Nói thật, vợ cậu đẹp quá. Tôi đứng trong đám đông nhìn quanh, thoáng thấy đã nhận ra ngay là cô ấy, sau đó mới nhớ ra đây là vợ cậu.” Lục Kỳ Thần mang vẻ mặt “Có gì thì nói nhanh đi”. Tần Dật Tấn vốn định nói tiếp: “Nhưng sao bên cạnh vợ cậu lại có một người đàn ông rất đẹp trai, tôi thấy họ nhiều lần rồi. Anh ta thích vợ cậu đúng không? Hơn nữa thật sự, kể từ khi biết hai người kết hôn, tôi thấy hai người kia rất xứng đôi. Bởi vì vợ cậu cho người ta cảm giác là kiểu phụ nữ hợp với những người đàn ông ấm áp, chu đáo. Cậu đối với tôi còn lạnh lùng thế này, đối với vợ cậu thế nào tôi cũng không dám nghĩ, phí phạm quá.” “Thì ra cô là vợ của Lục Kỳ Thần.” Khi kết thúc công việc ở Gia An, chuẩn bị rời đi, Giang Mạn Sanh lại gặp Hứa Nhân. Hai người cùng bước vào thang máy khách sạn. Hứa Nhân lịch sự nhìn Giang Mạn Sanh: “Xin lỗi. Lần trước tôi xin số liên lạc của anh Lục trước mặt cô, không biết anh ấy đã kết hôn.” “Cô xuống tầng một phải không?” Giang Mạn Sanh tiện tay định bấm thang máy giúp cô. Hứa Nhân gật đầu, Giang Mạn Sanh bấm nút. “Hai người rất xứng đôi. Lần đầu gặp anh Lục, tôi đã tự hỏi người như thế nào sẽ đứng bên cạnh anh ấy. Việc xin số liên lạc thật sự chỉ vì tôi không biết. Nếu có chỗ nào thất lễ, tôi thật lòng xin lỗi.” Lần này Giang Mạn Sanh chỉ đáp nhẹ “Không sao”. Khi hai người bước ra ngoài, Giang Mạn Sanh không ngờ lại thấy Triệu Văn Kỳ. Hứa Nhân chào tạm biệt, Giang Mạn Sanh dừng bước. Trong tầm mắt của Giang Mạn Sanh – Triệu Văn Kỳ đang ngồi ở một quán mì lộ thiên gần khách sạn. Giang Mạn Sanh do dự vài giây, định bước đi, bỗng có bàn tay nhỏ xíu nắm lấy ngón tay cô. Giang Mạn Sanh cúi đầu. Là một bé gái. Cô chưa kịp nhận ra thì bé gái đã lên tiếng: “Chị ơi. Lâu quá không gặp.” “Lâu không gặp” là cách nói hoàn toàn phù hợp khi gặp lại người quen, suy nghĩ vài giây, Giang Mạn Sanh cuối cùng cũng nhớ ra. “À, là em.” Cô ngồi xuống, nhìn thẳng vào bé gái. Chính là bé gái ngày đó, khi Giang Mạn Sanh đi đấu giá mua vòng cổ cho mẹ, cô đã gặp và giúp đỡ hai mẹ con trong một tình huống bạo lực gia đình. Bé gái vẫn mặc đồng phục học sinh, nắm nhẹ tay Giang Mạn Sanh: “Em tên là Tôn Dư Xu.” Dù chỉ một giây, Giang Mạn Sanh cũng không ngờ sẽ gặp lại bé gái này: “Tên rất hay.” Giang Mạn Sanh thật lòng khen. “Mẹ em đặt đó ạ.” Giang Mạn Sanh lại đáp: “Mẹ em giỏi thật.” Tôn Dư Xu chỉ sang một bên: “Chị kia trông mệt mỏi quá, em có thể qua nói chuyện với chị ấy không ạ?” Ừm? Giang Mạn Sanh nghiêng đầu nhìn theo, phát hiện người mà Tôn Dư Xu nói đến – chính là Triệu Văn Kỳ. Cô sững người một giây, rồi đáp: “Dĩ nhiên… được chứ. Em muốn nói gì với chị ấy?” Tôn Dư Xu: “Hôm nay em làm bài tốt lắm, cô giáo cho em một cây kẹo. Nếu chị ấy thích, em có thể tặng chị ấy.” “Ừm. Vậy em qua hỏi xem chị ấy có thích không nhé.” Tôn Dư Xu cẩn thận chạy về phía Triệu Văn Kỳ. Đối với Triệu Văn Kỳ, hôm nay vẫn là một ngày hết sức bình thường trên thế giới này. Sáng sớm, cô ngồi trong quán ăn sáng đông đúc, ăn một bát mì và một chiếc bánh bao, uống một ly sữa đậu nành. Mẹ đã xuất viện, chuyện này phải kể từ nửa tháng trước khi một vị đại gia chặn đường cô. Ngay khoảnh khắc bị tiếp cận đó, Triệu Văn Kỳ lập tức nhận ra – anh ta chẳng qua chỉ là một “đứa trẻ” thấy cái đẹp là muốn chiếm hữu mà chưa trưởng thành. “Cô có thể lợi dụng anh ta.” Triệu Văn Kỳ lần đầu tiên đưa ra quyết định trái với lời dạy của mẹ. Đồng thời, Triệu Văn Kỳ lại nhớ tới lời mẹ – “Nhưng mà Văn Kỳ à, mẹ thấy con rất thông minh và mạnh mẽ.” Triệu Văn Kỳ không do dự, cô trở thành bạn gái anh ta, lợi dụng anh ta để trả tiền phẫu thuật cho mẹ. Cũng chính ngày đó trên đường về nhà, cô bị ngã. Đầu gối bị trầy xước, nhưng như mọi ngày, cô không rơi một giọt nước mắt nào. Cô ngồi dưới đất mười phút, xa xa trên chân trời, không biết ai đốt pháo hoa, nở rộ từng chùm trên bầu trời, rực rỡ như bó hoa dịu dàng nhất trên thế gian. Cô chợt nhớ ra, đã nghỉ học một năm rồi. Nếu nghỉ đến hai năm, cô sẽ bị đuổi học. Thẩm Dương Minh là một người lãnh đạo tốt. Anh ta nói đúng. Anh ta nói tất cả lỗi cô đều đang phạm phải. Nhưng tại sao chứ? Cô nhớ lại những lời mẹ thường nói – Văn Kỳ à, đừng nổi bật quá, đừng tự mình gây chuyện. Tại sao không được nổi bật? Tại sao phải lùi một bước, nhường từng bước một? Tại sao phải nhường lại quyền lực đáng ra thuộc về mình cho người khác? Tại sao mẹ một bên nói vậy, một bên lại bảo “Văn Kỳ à, mẹ thấy con rất mạnh mẽ, rất thông minh”? Thật đau đớn, sao mẹ lại có thể đưa ra những tư tưởng mâu thuẫn như vậy. Sau đó Triệu Văn Kỳ đứng dậy, cô quyết định niêm phong tất cả những điều đó một cách nhẹ nhàng, cô muốn tự mình sàng lọc và tạo nên ý chí cá nhân. Làm thế nào để không bị bắt nạt? Bước đầu tiên là nắm chặt quyền lực trong tay mình. Cô ngồi ăn một bát mì ở quán lộ thiên gần khách sạn. Cô lại nghĩ đến những vấn đề khó giải quyết – Dù mình là con gái nhà nghèo cũng không sao ư? Nhưng mình đâu có sinh ra đã muốn là con nhà nghèo. Dù mình đã từng làm chuyện xấu lớn như vậy, suýt cướp giật ngoài đường cũng không sao ư? Dù mình vì bảo vệ mẹ, lợi dụng một người đàn ông bình thường cũng không sao ư? Dù cuộc đời mình đã đi sai đến mức này cũng không sao ư? … Khó quá. Thèm ăn chút đồ ngọt. Một lúc sau, có một bé gái không quen biết đến gần, em nói: “Chị ơi, em tên là Tôn Dư Xu. Chị có muốn ăn kẹo que không ạ?” Cùng lúc đó, Triệu Văn Kỳ như nghe thấy có người dùng giọng rất nhẹ nhàng, dịu dàng trả lời những câu hỏi của cô. Không sao đâu. Triệu Văn Kỳ. Không sao đâu. Lúc này, cơn mưa mù mịt cả ngày cuối cùng cũng rơi xuống. Gần quán là một ngã tư rộng lớn. Tôn Dư Xu bước những bước nhỏ chạy về hướng nhà. Triệu Văn Kỳ thanh toán tiền, thậm chí không lấy ô, cứ thế tự do thảnh thơi bước đi dưới mưa. Hướng của cô ở một đầu khác. Có một điều có thể chắc chắn – Từ nay về sau, Triệu Văn Kỳ muốn trở thành kiểu Triệu Văn Kỳ nào. Sẽ do chính Triệu Văn Kỳ viết nên và tạo nên. Giang Mạn Sanh đã lâu không cảm thấy vui vẻ như vậy. Khi Triệu Văn Kỳ nhận cây kẹo que đứng dậy, Giang Mạn Sanh lập tức nhận ra, có vẻ cô ấy đã thay đổi. Cho đến khi về đến Thanh Lan, cô vẫn đang suy ngẫm về vấn đề đó – Cô chưa làm gì cả, chỉ đi ngang qua thôi mà đã thấy một cô gái tự trưởng thành. Giang Mạn Sanh nghĩ, hóa ra không nhìn từ góc độ quản lý, vẫn có những khả năng khác. Cô ấy vốn là một cô gái thông minh và mạnh mẽ như vậy. Giang Mạn Sanh đỗ xe vào gara, khi về đến nhà, Lục Kỳ Thần đã về. Lục Kỳ Thần từ tầng hai đi xuống, nhìn cô: “Hôm nay vui vẻ nhỉ?” “Ừm. Hôm nay rất vui.” Lục Kỳ Thần khẽ kéo khóe miệng không mấy để tâm. Giang Mạn Sanh định lên lầu, giây sau cổ tay bị nắm chặt, cô cúi đầu, phát hiện Lục Kỳ Thần đã đeo vào tay cô một chiếc vòng ngọc bích. Nó lấp lánh trên cổ tay cô, thật đẹp. Giang Mạn Sanh sững người. Lục Kỳ Thần lại đưa một chiếc vòng cổ trong hộp đá quý vào lòng cô: “Mấy ngày trước đấu giá về cho em đó.”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 24


“… Cảm ơn anh.” Giang Mạn Sanh khẽ run, trong lòng còn chút sợ hãi. “Em còn đau đầu không?” Lục Kỳ Thần vẫn chưa buông cổ tay cô. Giang Mạn Sanh lắc đầu. Lên phòng rồi mà cô vẫn thấy bối rối. Không phải là chưa từng nhận quà từ con trai, nhưng chưa bao giờ thực sự nhận món quà nào cả. Bên ngoài mưa đã tạnh. Căn phòng tuy có chút ẩm ướt nhưng không khí bên trong vẫn ấm áp dễ chịu. Giang Mạn Sanh tắm xong, thay bộ đồ ngủ trắng đơn giản bằng vải đay. Cô nằm xuống giường, lấy ra hai món quà bất ngờ kia. Bộ đồ ngủ mềm mại, Giang Mạn Sanh tựa khuỷu tay lên, cảm thấy thật thoải mái và ấm áp. Cô cúi đầu, dùng cằm cọ nhẹ vào vải, rồi ngẩn ngơ nhìn hai món quà. Thẩm mỹ của Lục Kỳ Thần quả thật rất tốt. Giang Mạn Sanh không muốn nhận quà của anh một cách vô cớ mà không có phản hồi gì. Cô định tìm hiểu giá của hai món trang sức này nhưng rồi lại thôi. Bên ngoài vọng vào tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, có lẽ là Lục Kỳ Thần đang nói chuyện với dì Trần. Trong cơn mơ màng, cô chợt nhớ ra không biết đã đóng cửa sổ chưa. Rồi lập tức nhận ra, đã có người đóng cửa sổ giúp cô rồi. Dì Trần tốt quá, Giang Mạn Sanh chui vào chăn nằm suy nghĩ. Cứ thế cô thiếp đi trong mơ màng. Trước khi ngủ hẳn, cô còn kịp suy nghĩ. Lục Kỳ Thần cũng vậy. Lục Kỳ Thần cũng rất dễ ở chung. Đêm đó, Lục Kỳ Thần làm việc trong phòng đọc sách đến khuya. Anh thuộc típ người ít ngủ nhưng sức bền tốt, sáng hôm sau dậy vẫn không thấy mệt mỏi gì mấy. Như thường lệ, hôm nay anh mặc vest, chỉ có điều là màu xám trắng thanh lịch, đơn giản hơn mọi khi. Khi thay đồ xong và xuống lầu, điện thoại có tin nhắn từ Phương Cần Chúng, nhưng anh không mở ra xem ngay. Anh bước từng bậc thang xuống dưới, đã lâu không thấy dì Trần ra chào buổi sáng như mọi khi. Có tiếng leng keng từ nhà bếp vọng ra, như có ai đang nấu nướng gì đó. Dì Trần hiểu rõ lịch làm việc của anh, hiếm khi có sự chậm trễ kiểu này. Nhưng Lục Kỳ Thần cũng không thấy có gì lạ. Anh chậm rãi bước đến bàn ăn, bữa sáng đã được dọn sẵn, và hơi ngạc nhiên khi thấy bóng dáng của Giang Mạn Sanh. Mùi cà phê thoang thoảng trong không khí. Hôm nay là ngày làm việc. Giang Mạn Sanh mặc áo sơ mi xanh tay ngắn, quần tây màu trơn. Tóc buộc nửa đầu, nửa còn lại xõa tự nhiên. Tai đeo đôi khuyên mắt mèo. Cả người toát lên vẻ tươi tắn dịu dàng. — Nói thật, vợ cậu đẹp quá. Chợt nhớ lời Tần Dật Tấn nói. Cũng nhớ Tần Dật Tấn từng bảo Giang Mạn Sanh và đàn anh mà cô nhắc đến xứng đôi trăm phần trăm. Cô hơi cúi người trước máy pha cà phê, có vẻ đang gặp chút khó khăn. Nhận ra động tĩnh bên này, Giang Mạn Sanh ngẩng đầu lên: “Anh dậy rồi à? Tôi bảo dì Trần về nghỉ rồi. Tôi pha cà phê và làm bữa sáng cho anh.” Lục Kỳ Thần bước lại gần, giúp cô điều chỉnh máy pha cà phê có vẻ đang làm khó cô: “Sao hôm nay em dậy sớm làm bữa sáng vậy?” Giọng Giang Mạn Sanh buổi sáng còn dịu dàng hơn thường ngày: “Vì tôi nhận quà của anh mà.” Lục Kỳ Thần mỉm cười. Anh đứng cạnh Giang Mạn Sanh, nhìn cô tiếp tục loay hoay với máy pha cà phê. Đúng lúc này, anh có thời gian mở tin nhắn của Phương Cần Chúng. Phương Cần Chúng: [Lục Tổng. Bà chủ bảo hôm nay tôi không cần mua cà phê cho anh, cô ấy sẽ pha. Cô ấy nhờ tôi đến đón anh muộn 10 phút, đúng không ạ?] Lục Kỳ Thần: [Ừ. Muộn 10 phút.] Phương Cần Chúng: [Vâng ạ.] Lục Kỳ Thần nhận ra Giang Mạn Sanh thật sự biết pha cà phê. Chỉ là cô chưa quen với chiếc máy pha này. Cô bưng cà phê đã pha xong đến trước mặt Lục Kỳ Thần, rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Khi ngồi xuống, cô chợt phát hiện hôm nay anh đeo chiếc đồng hồ mới, trên mặt đồng hồ có gắn một viên ngọc bích nhỏ. Màu sắc giống hệt với vòng tay ngọc bích trên cổ tay cô. Là trùng hợp sao? “Giang Mạn Sanh.” Giây tiếp theo bỗng nghe Lục Kỳ Thần lên tiếng. “Ừm.” Cô khẽ đáp. “Bệnh viện có người nói với bà nội, bà biết đêm hôm trước em vào viện rồi.” “Ơ?” Giang Mạn Sanh cũng không muốn để bà lo lắng. Đột nhiên cô nhớ lại, sau khi tỉnh dậy từ cơn sốt cao, thấy anh ngồi bên giường bệnh, cô đã không kìm được mà nắm lấy tay anh. Và lúc đó, Lục Kỳ Thần chẳng làm gì cả, chỉ để yên cho cô nắm tay gần mười phút. Giang Mạn Sanh nghiêng đầu nhìn Lục Kỳ Thần, ly cà phê anh đã uống một ngụm. Cô đã học pha cà phê một cách nghiêm túc, không biết anh có thấy ngon không: “Bà nội có nói gì không?” “Cà phê pha ngon đấy.” Không trả lời câu trước, bỗng nhiên lại nghe được lời khen này. Giang Mạn Sanh ngẩn người. Sao đột nhiên lại khen cô? Dù cô cũng biết mình pha cà phê không tệ. Nhưng Lục Kỳ Thần cũng thích khen người thật. “Bà nội muốn chúng ta chuyển về nhà cũ ở một thời gian.” Lúc này, Lục Kỳ Thần cũng nghiêng đầu nhìn cô, giọng anh trầm và ấm áp. Đây là yêu cầu bà nội đã đề cập từ rất lâu trước đó. Giờ lại một lần nữa được đưa ra trước mặt cô. Giang Mạn Sanh cũng ít nhiều biết sức khỏe bà nội không tốt. Đây đã là lần thứ hai bà nhắc đến. Cô đoán, có lẽ bà nội cũng rất muốn Lục Kỳ Thần và Giang Mạn Sanh luôn ở nhà cũ. “Được.” Giang Mạn Sanh suy nghĩ một lúc rồi đáp. Sau khi cô trả lời, Lục Kỳ Thần vẫn nhìn cô, anh nhanh chóng nói tiếp: “Giang Mạn Sanh.” “Trước mặt dì Trần chúng ta có thể ở riêng phòng, nhưng nếu chuyển về nhà cũ, chúng ta phải như vợ chồng bình thường.” Ừm, điều này có thể hiểu được. Giang Mạn Sanh gật đầu: “Vâng. Chúng ta… khi nào chuyển qua vậy?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back