Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến

Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 15


“Ôi, cô bé xinh đẹp này là ai vậy?” Bà ngoại của Lục Kỳ Thần là quý bà Ngư Ân Duyệt vui vẻ nắm lấy tay Giang Mạn Sanh. Giang Mạn Sanh nghiêng đầu liếc nhìn Lục Kỳ Thần, dễ dàng xác nhận qua biểu cảm của anh rằng người phụ nữ trước mặt đúng là bà ngoại của anh. “Bà ngoại, con không ngờ trùng hợp thế… Thì ra bà chính là bà ngoại của Lục Kỳ Thần.” Giang Mạn Sanh ngạc nhiên thốt lên. Không biết còn phải kinh ngạc bao lâu nữa. Lục Kỳ Thần cuối cùng cũng lên tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người phụ nữ.Một người già nhưng vẫn đẹp lão và thông minh, một người trẻ với khuôn mặt xinh đẹp và rạng ngời: “Vào nhà đã. Hai người… quen nhau ở đâu vậy?” Giọng điệu bình tĩnh nhưng có chút nghi hoặc. Lục Kỳ Thần và cô đều xách theo nhiều túi đồ lớn nhỏ. Cô đi theo sau anh vào phòng khách, đặt túi lên bàn trà ở giữa phòng. Bà ngoại đã giải thích: “Chính là cô bé đã giúp bà hôm đó ở siêu thị, suýt bị hiểu lầm khi mua bánh ấy.” “Tay con đã đỡ chưa? Sau khi rời đồn cảnh sát, bà đến bệnh viện thăm con thì họ bảo con đã xuất viện rồi.” Bà Ngư Ân Duyệt tự nhiên nhìn xuống tay Giang Mạn Sanh. “Đã khá hơn nhiều rồi ạ.” Giang Mạn Sanh nhẹ nhàng đáp. Lục Kỳ Thần cúi đầu nhìn cô. Dù họ đứng rất gần nhau và sự căng thẳng khi gặp bà ngoại đã giảm đi một nửa, nhưng áp lực từ anh vẫn còn đó: “Em không phải bảo là vô ý va phải sao?” “Cũng coi như… là va phải ngẫu nhiên.” Dù sao khi giúp bà ngoại, cô cũng đâu ngờ mình sẽ bị thương. Lục Kỳ Thần đứng im. Cảm nhận được ánh mắt anh dừng lại khá lâu ở cổ tay mình, Giang Mạn Sanh hơi giấu tay ra sau. … Biết nói sao đây? Lần sau giúp người khác phải nhớ bảo vệ bản thân thật tốt mới được. May mắn là tình huống trùng hợp này không kéo dài quá lâu. Bà ngoại đang nấu cơm. Giang Mạn Sanh ngạc nhiên khi phát hiện nhà bà ngoại không có người giúp việc, bà sống một mình. Biệt thự rất rộng, các góc vườn trồng đầy rau củ được bà ngoại chăm sóc tỉ mỉ, xanh mướt, vàng óng, từng luống liền nhau, tạo nên một khung cảnh mùa xuân thật cụ thể. Ban đầu Giang Mạn Sanh định vào bếp phụ giúp, nhưng rất nhanh đã bị bà ngoại đuổi ra ngoài. Bên ngoài đèn đã bật sáng, những ngọn đèn nê-ông lần lượt sáng lên, như những vì sao lấp lánh trong đêm. Lục Kỳ Thần đứng một bên nghe điện thoại với giọng lạnh lùng. Anh một tay đút túi quần, hơi cúi đầu, dáng người cao lớn tạo nên bóng đổ dưới ánh đèn đêm. Qua lăng kính trong tâm trí Giang Mạn Sanh, đường nét ấy trở nên thật cuốn hút và nam tính. Chỉ vài giây sau, bóng dáng ấy đã đến trước mặt cô: “Bị đuổi ra ngoài à? Bà ngoại là người sành ăn, không quen để người khác can thiệp vào bếp núc.” Giang Mạn Sanh không kìm được xao động trong lòng, lùi lại và dời ánh mắt đi: “Vâng, bị đuổi ra ngoài.” Lục Kỳ Thần không đáp lại nữa. Điện thoại lại reo, anh giơ tay nghe máy và di chuyển xa khỏi cô từng chút một. Một động tác đơn giản nhưng mang theo vài phần sắc bén. Khiến Giang Mạn Sanh lập tức nhớ đến nỗi sợ của đồng nghiệp đối với anh. Sau bữa tối, Lục Kỳ Thần cùng bà ngoại chơi cờ vây, Giang Mạn Sanh không biết chơi nên ngồi bên cạnh làm bạn. Trong lúc đó, bà ngoại không tránh khỏi hỏi một câu đã muốn hỏi từ lâu: “Khi nào hai đứa tổ chức đám cưới?” Lục Kỳ Thần không quên được, ở công ty Duệ Bạch cô đã e ngại thế nào khi sợ bị phát hiện mối quan hệ với anh. Quả nhiên, câu trả lời của Giang Mạn Sanh rất kiên quyết: “Bà ngoại, tụi con tạm thời chưa muốn tổ chức.” Còn về lý do tại sao không muốn? Lý do bên ngoài dường như là không muốn quá nhiều người biết về mối quan hệ với Lục Kỳ Thần. Vậy còn lý do sâu xa? Có vẻ là vì không chắc chắn về cuộc hôn nhân này. May mắn là bà ngoại cũng không ép. Giang Mạn Sanh thật sự không hiểu gì về cách đánh cờ vây, nhìn một lúc đã bắt đầu ngái ngủ. Nhưng vì đến đây để cùng Lục Kỳ Thần thăm bà ngoại, nghĩ đến việc mẹ Lục Kỳ Thần đã mất, rồi bà ngoại ra ngoài mua bánh còn suýt bị thương, Giang Mạn Sanh cũng không muốn về. Cô tìm một tư thế thoải mái, tựa vào đệm bên cạnh chỗ Lục Kỳ Thần ngồi. Đúng là một vị trí rất tốt, có thể nhìn chằm chằm vào một bàn tay của Lục Kỳ Thần mà ngẩn ngơ. Bàn tay Lục Kỳ Thần thẳng và dài, những đường gân xanh nhạt trên mu bàn tay hơi nhô lên theo từng cử động của anh. Nhưng nhìn mãi, sự chú ý của Giang Mạn Sanh không còn dừng lại ở bàn tay anh nữa. Hai người đến thẳng từ công ty nên Lục Kỳ Thần vẫn mặc vest. Vốn dĩ anh đã có vai rộng eo thon, mỗi cử động đều như người mẫu trên sàn diễn, giờ đây cái khí chất sắc bén ấy thỉnh thoảng bị không khí gia đình ở nhà bà ngoại che đi một chút, dù chỉ là rất ít. Trước mắt Giang Mạn Sanh hơi tối sầm. Mơ màng, cô cảm nhận được bàn tay mà cô vừa nhìn chằm chằm không chớp mắt, giờ đang dùng hai ngón tay nhẹ nhàng véo vào đầu ngón tay cô. Hơi lạnh, nhưng có lực. Có vẻ như đang kiểm tra xem cô đã ngủ chưa. Nhưng người cô vẫn còn đang mơ màng. Bên cạnh vang lên tiếng sột soạt nhỏ, là có người đang di chuyển. Một lúc sau, bàn tay to dừng trên vai mảnh khảnh của cô, rồi di chuyển, như đang tìm vị trí thích hợp, nhưng vô ý chạm vào cổ cô. Giang Mạn Sanh giật mình tỉnh hẳn. Lục Kỳ Thần hơi cúi người, hơi thở gần trong gang tấc. Giang Mạn Sanh vội vàng muốn đứng dậy, nhưng không đứng vững, lại ngồi xuống: “Tôi…tôi hơi mệt. Tôi lên lầu hai ngủ một lát nhé.” Lục Kỳ Thần đứng lên, không còn gần gũi với cô như vậy nữa: “Ừ. Phòng bên trái ngoài cùng.” Đồng hồ treo tường đã chỉ 11 giờ 30. Ngày mai còn phải đi làm. Lục Kỳ Thần và bà ngoại không cần ngủ sao? Giang Mạn Sanh thật sự có chút mệt. Vào phòng của Lục Kỳ Thần ở lầu hai, quả nhiên lại là một không gian toàn màu đen-xám-trắng. Thật ra cô chỉ định chợp mắt một chút. Cô vén tấm chăn mỏng màu đen trên giường, tạo cho mình một góc nhỏ. Kết quả vừa chạm người xuống giường đã ngủ say. Tỉnh lại là do tiếng Lục Kỳ Thần đẩy cửa bước vào. Giang Mạn Sanh vẫn còn mơ màng, nhìn bóng dáng cao lớn của anh, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Phải về rồi sao?” Lục Kỳ Thần đã cởi áo vest, đang bắt đầu tháo cà vạt ở cổ. Khi tiếng nói mỏng manh từ trên giường vọng xuống, Lục Kỳ Thần đang tháo đồng hồ đeo tay, ánh mắt anh hướng về phía giường, nơi chỉ có một góc nhỏ cô đang chiếm. Vẫn rất không ngoan ngoãn. Người hơi nghiêng, mắt cá chân không biết từ khi nào đã chui ra khỏi tấm chăn mỏng màu đen. Trắng nõn và mảnh mai. Rất dễ nhận thấy. Lục Kỳ Thần khó có thể không nhìn thấy. Dường như cũng có ảo giác nảy sinh, cảm thấy không khí trong căn phòng vốn chỉ thuộc về anh đã bị hòa tan rất nhiều, trộn lẫn với hơi thở ngọt ngào thuộc về Giang Mạn Sanh. Không thể xóa đi. Cũng không ngấy, cũng không khiến người ta khó chịu. Anh không nghe rõ Giang Mạn Sanh đang nói gì, nên lại tháo cà vạt, đến gần cô để nghe. Rồi nghe rõ: “Lục Kỳ Thần. Chúng ta phải về sao?” Lục Kỳ Thần có lẽ không ngờ đã muộn thế này mà cô còn định về. Anh hỏi: “Còn phải về sao?” Giang Mạn Sanh khẽ nhíu mày vài cái, giọng vẫn nhỏ nhẹ như cánh bướm: “Về… thôi?” Lục Kỳ Thần ngừng động tác tháo cà vạt: “Vậy đứng dậy đi.” “Chúng ta về nhà thôi.”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 16


Đã gần hai giờ sáng mới về đến nhà. Đêm qua một cơn mưa bất chợt đổ xuống. Mưa khá to, tia chớp xé ngang bầu trời, tiếng sấm rền vang bên ngoài cửa sổ, như thể đang gột rửa cả thế giới bằng hơi thở mát lạnh. Khi Giang Mạn Sanh tỉnh dậy, mưa đã tạnh. Cô mở cửa sổ, không khí se lạnh tràn vào phòng, khiến tâm trạng vô cùng sảng khoái. Dù đêm qua không ngủ được bao nhiêu, cô vẫn cảm thấy tràn đầy năng lượng. Tuy nhiên cũng có điều không ổn – Cổ tay vốn đã dần bình phục giờ lại âm ỉ đau. Có lẽ do đêm qua ngủ không cẩn thận đè lên. Trời mưa khiến nhiệt độ hạ xuống đôi chút. Giang Mạn Sanh khoác một chiếc áo len mỏng màu trắng, quần dài đen, bên ngoài là áo vest mỏng. Mái tóc dài được buộc đuôi ngựa thả tự nhiên trên vai không cần v**t v* gì nhiều. Chợt nhận ra tóc đã khá dài, gần chạm đến khuỷu tay. Những lọn tóc xù mì dưới nắng sớm hơi úa vàng được Giang Mạn Sanh vén ra sau tai. Đeo túi xách chéo lên vai, cô mới xuống lầu. Thật kỳ lạ khi thấy khung cảnh không khác gì hôm qua là mấy. Điểm khác biệt duy nhất là hôm nay Lục Kỳ Thần mặc vest màu kaki, tóc cắt kiểu undercut bảy ba. Anh vẫn ngồi trước bàn ăn như mọi khi. Ngước lên nhìn cô, không nói gì. Giang Mạn Sanh chủ động bước đến, Phương Cần Chúng đưa cho cô một ly cà phê thông thường. “… Cảm ơn nhé.” Giang Mạn Sanh nói. Phương Cần Chúng có vẻ là một trợ lý rất giỏi xử lý quan hệ. Trước khi hỏi những điều cần biết, anh ta hàn huyên: “Bà chủ hôm nay thật xinh đẹp, chỉ cần nhìn thấy trên đường thôi cũng đủ khiến tâm trạng người ta tốt lên rồi.” Trong lúc Phương Cần Chúng nói những lời này, Lục Kỳ Thần vẫn tựa lưng vào ghế, bất động nhìn hai người họ. Giang Mạn Sanh khẽ nói: “Lần sau cho tôi hồng trà được không?” Phương Cần Chúng có vẻ đang chờ câu này: “Được ạ!” Cô giơ tay định cầm ly cà phê, nhưng khớp cổ tay hơi đau nên vội đổi sang tay kia. Vừa cầm lấy thì Lục Kỳ Thần đã đứng dậy tiến đến trước mặt cô. Dáng người cao lớn dừng bên cạnh khiến cô lùi lại một bước, ngước nhìn anh: “Hôm nay anh không đến Duệ Bạch sao?” “Tay em sao vậy?” Lục Kỳ Thần hỏi, có vẻ đã để ý thấy động tác vừa rồi của cô. Cô đành thành thật khai báo. “Hơi đau một chút.” Giang Mạn Sanh vừa nói vừa kéo lại dây đeo túi, “Có lẽ do tối qua ngủ không yên, vô tình đè lên.” 9 giờ. Không còn kịp ăn sáng nữa. Nhưng nếu không ra khỏi nhà ngay thì cô sẽ muộn mất. “Đêm qua em có bôi thuốc không?” Lục Kỳ Thần tiếp tục hỏi. “… Hôm qua tôi mệt quá.” Đúng là quên bôi thật. “Vừa nãy có bôi không?” “Cũng không… Tôi… Tôi muộn rồi, tối về tôi sẽ bôi…” Vừa định bước đi, bỗng cảm thấy vòng eo được anh choàng tay ôm lấy. Chỉ thoáng chốc, qua lớp vest mỏng và áo len mềm. Chỉ để ngăn bước chân cô lại thôi. Nhưng cũng đủ khiến Giang Mạn Sanh rùng mình. “Lại đây.” Lục Kỳ Thần lấy mấy tuýp thuốc từ bên cạnh, đi đến sofa, ra hiệu cho cô ngồi xuống. Giang Mạn Sanh: “… Tôi muộn rồi.” Lục Kỳ Thần: “Có ai dám phạt em không? Hay là nhà chúng ta thiếu tiền thưởng chuyên cần?” “…” Giang Mạn Sanh thực sự không muốn đi muộn. Nhưng không còn cách nào, đành ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt anh. Lục Kỳ Thần từ tốn bôi thuốc lên khớp cổ tay cô, động tác anh rất kiên nhẫn. Lúc này Phương Cần Chúng đã quay lại bàn ăn giúp thu dọn đồ đạc. Lục Kỳ Thần: “Hôm nay tôi không đến Duệ Bạch. Em có thể tùy ý lấy xe trong garage. Nếu cần tài xế, bảo Phương Cần Chúng sắp xếp.” Giang Mạn Sanh chợt nhận ra tư duy của Lục Kỳ Thần rất nhảy cóc. “Ừ được.” Nhưng có hơi khó chịu khi để anh bôi thuốc cho mình. Giang Mạn Sanh nhíu mày, nắm lấy cổ tay anh: “Để tôi tự làm.” Im lặng vài giây. Lục Kỳ Thần đưa tuýp thuốc cho cô, Giang Mạn Sanh vội đón lấy, anh đứng dậy. Bên cạnh, Phương Cần Chúng đã chuẩn bị xong xuôi: “Cuộc họp quốc tế mười phút nữa có cần dời lại không ạ?” “Họp trên xe.” Lục Kỳ Thần đáp nhạt. Đến Duệ Bạch, Giang Mạn Sanh bất ngờ phát hiện trên bàn làm việc có bữa sáng. Cô ngạc nhiên hỏi đồng nghiệp, người này cũng ngạc nhiên không kém: “Em cũng không chắc lắm, nhưng hình như có người từ tầng lãnh đạo mang xuống.” “…” “Chị có quen ai ở ban lãnh đạo sao?” Đồng nghiệp tò mò hỏi. “Không có… Hay là nhìn nhầm?” Vừa định nhắn tin hỏi Lục Kỳ Thần thì điện thoại đã hiện thông báo. Lu: [Nhớ ăn sáng.] Lu: [Quên nói, từ hôm nay đến thứ Sáu tôi phải đi công tác, có việc gì thì em tìm dì Trần hoặc Phương Cần Chúng nhé.] Những ngày Lục Kỳ Thần không ở nhà, cuộc sống của Giang Mạn Sanh trôi qua quá đỗi yên bình và có quy củ. Hôm nay là thứ Năm. Tan làm như thường lệ, Giang Mạn Sanh định ghé tiệm cắt tóc. Tay cô cũng đã gần như bình phục. Giang Mạn Sanh lấy một chiếc Bentley đen khá bình thường từ garage của Lục Kỳ Thần. Giờ cao điểm buổi chiều, đường hơi kẹt xe. Tiếng còi inh ỏi bên ngoài cửa sổ, nhưng Giang Mạn Sanh vẫn rất kiên nhẫn. Không phải kiểu tóc phức tạp gì, vẫn là đuôi ngựa như cũ, chỉ cắt ngắn một chút. Cắt xong đã gần 8 giờ rưỡi tối, thế giới bên ngoài cửa sổ tối đen như mực. Giang Mạn Sanh lái xe ra khỏi bãi đỗ, random một kênh radio nghe cho vui. Thật bất ngờ, cô nghe thấy tên Lục Kỳ Thần. Không rõ đang nói về hội nghị gì, Giang Mạn Sanh khá ngạc nhiên vì trong ấn tượng của cô, Lục Kỳ Thần luôn kín tiếng. Đang định lắng nghe kỹ hơn thì bỗng một người phụ nữ đột ngột xông ra trước đầu xe, ngay trên làn đường vắng người. Giang Mạn Sanh vội đạp phanh gấp. Quá đột ngột khiến lốp xe ma sát với mặt đường, phát ra tiếng “kít” chói tai, cả người cô nghiêng về phía trước. Giang Mạn Sanh hoảng hốt ngẩng đầu. Người phụ nữ vừa xông ra đã ngã xuống đất không dậy nổi. Nhìn quanh một vòng, không một bóng người hay xe cộ. Đây là một con đường nhỏ rất vắng vẻ. Hơi thở Giang Mạn Sanh trở nên dồn dập, có đụng phải không? Cô vội lấy điện thoại, bấm số cấp cứu khẩn cấp, vừa mở cửa xe định xuống kiểm tra tình trạng người phụ nữ. Tuy nhiên, ngay khi Giang Mạn Sanh vừa mở cửa, người phụ nữ kia đã bật dậy với tốc độ cực nhanh. Đủ để Giang Mạn Sanh nhận ra người phụ nữ không hề bị thương. Dù là đột ngột xông vào trước xe Giang Mạn Sanh hay cố tình giả vờ ngã không dậy nổi, tất cả đều là có chủ đích. Đó chỉ là một phụ nữ trẻ trông chừng 21-22 tuổi, trong tay cầm một con dao nhỏ sắc bén, nhìn Giang Mạn Sanh trong bộ đồ chỉnh tề ngồi trong xe sang với ánh mắt đầy sợ hãi. Tại sao biểu cảm trên mặt cô ta lại là sợ hãi nhỉ? Giang Mạn Sanh chỉ sững người một giây, ánh mắt căm hận trong mắt người phụ nữ đã làm cô đau đớn. Giang Mạn Sanh liếc nhìn con dao nhỏ, định đóng cửa xe lại thì người phụ nữ đã giơ tay chặn lại: “Xuống xe!”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 17


Đó là một ngày hết sức bình thường. Bình thường đến mức nào ư? Vào lúc 5 giờ sáng, Triệu Văn Kỳ đã tỉnh giấc một lần. Như bao cô gái bình thường khác ở độ tuổi đôi mươi, cô tựa người vào cửa sổ nhìn xuống phía dưới. Trời đã hơi sáng, trên cao vầng trăng lưỡi liềm vẫn còn treo lơ lửng. Từ phòng bệnh tầng 26 nhìn xuống, những chiếc xe rải rác chạy trên đường chính gần bệnh viện trông nhỏ xíu như những món đồ chơi trẻ con. Dưới đường, các chú, các cô lao công đã bắt đầu công việc. Triệu Văn Kỳ khẽ mỉm cười. Cô cười vì hôm qua, cũng vào giờ này, cô đã nhìn thấy những người lao công ấy. Mỗi ngày đều diễn ra giống hệt như vậy. Ít nhất trong suốt một năm qua, khi cô tạm nghỉ học để chăm sóc mẹ nằm viện, hầu như ngày nào cũng thế. Những ngày thường, cô làm việc ở khách sạn, những lúc không đi làm thì ở bệnh viện bên cạnh mẹ cô để tiện chăm sóc bà ấy. Nhưng ngày hôm nay của Triệu Văn Kỳ lại không giống như những gì cô tưởng tượng. Bởi lần tỉnh giấc tiếp theo, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông báo động từ giường bệnh của mẹ. Triệu Văn Kỳ hoảng loạn, khi chạy đi gọi bác sĩ, cô vô ý làm rơi con dao nhỏ trên tủ đầu giường. Đó là con dao dùng để gọt hoa quả cho mẹ. Tiếng bước chân “lộp cộp” qua lại trong phòng bệnh, vài lần con dao bị giẫm mạnh, cuối cùng bị đá văng vào góc tường. Không biết nghĩ gì, Triệu Văn Kỳ nhặt con dao lên bỏ vào túi. Bác sĩ thông báo với cô rằng cần phải phẫu thuật gấp. Triệu Văn Kỳ bình tĩnh hỏi: “Cần bao nhiêu tiền ạ?” Nhưng Triệu Văn Kỳ hiểu rõ hơn ai hết rằng cô không có nhiều tiền như vậy. Lương từ khách sạn đã bị cô ứng trước đến tháng sau, người có thể mượn thì đã mượn hết, cô không biết mình còn có thể làm gì nữa. Vì thế cô đến khu Thanh Lan. Đó chính là khu biệt thự trong truyền thuyết, nơi chỉ dành cho những người giàu có nhất. Cô đến đó để tìm người ba ruột của mình. Ngay từ khi bắt đầu hiểu được thế giới này, Triệu Văn Kỳ đã biết mình là một đứa con rơi. Triệu Văn Kỳ không nhớ mình đã ngồi chờ bao lâu, chỉ cảm thấy người đã mệt đến váng vất. Khi chiếc xe mang biển số của người cha ruột chạy đến, cô gần như lập tức lao ra. Đây là lần thứ hai trong đời Triệu Văn Kỳ gặp ba ruột mình. Và ông ta đã làm gì ư? Ông ta từ từ hạ cửa kính xe xuống một chút: “Triệu Văn Kỳ. Tao cho mày hai phút, nếu mày còn đứng trước cổng, hôm nay tao sẽ cho người đập chết mày.” Thái độ của ông ta quá rõ ràng. Triệu Văn Kỳ tự hỏi bản thân: Mình còn có thể làm gì? Phải làm thế nào mới cứu được mẹ? Đúng lúc đó, một chiếc Bentley màu đen chạy đến từ phía xa. Và Triệu Văn Kỳ rút ra con dao nhỏ kia. “Xuống xe!” Dưới sự đe dọa của tiếng hét và con dao, Giang Mạn Sanh cẩn thận bước xuống xe. Nhưng cô chưa kịp làm gì, người phụ nữ trước mắt như vừa mới hoàn hồn, kêu lên một tiếng “A” nhỏ, hoảng loạn ném con dao trong tay, trông cô ta còn sợ hãi hơn cả Giang Mạn Sanh: “Xin lỗi, tôi không cố ý.” Giang Mạn Sanh vẫn rất cảnh giác, cô đá văng con dao rơi trên mặt đất: “Cô không sao chứ?” Ban đầu cô không định can thiệp, rõ ràng bỏ chạy còn kịp. Nhưng đó là một đôi mắt đáng thương như của người mẹ nuôi. “Cô cần giúp đỡ gì không?” Giang Mạn Sanh hỏi. Không nhận được câu trả lời cho những lời này, thay vào đó là một câu khác: “Chị ơi, em tên Triệu Văn Kỳ. Em xin lỗi về chuyện vừa rồi, em không có ý xấu, chỉ là nhất thời quá xúc động.” Triệu Văn Kỳ là kiểu người mà nếu ném vào đám đông sẽ lập tức không thể tìm thấy. Khi lái xe về garage, Giang Mạn Sanh ngồi trên ghế lái hơn mười phút. Vừa rồi cô đã nhìn thấy, xung quanh có camera giám sát. Có nên báo cảnh sát không? Đúng ra phải báo cảnh sát mới đúng. Theo như cách giáo dục của Thẩm Oản, cô đáng lẽ phải báo cảnh sát từ lâu rồi. Nhưng Giang Mạn Sanh vẫn chưa làm vậy. Vì đôi mắt đó. Phần lớn những gì Thẩm Oản dạy đều có lợi cho Giang Mạn Sanh. Nhưng làm sao để phân biệt được trong những lời dạy đó, điều gì thực sự là lựa chọn của cô? Nếu ngay lúc này cô không muốn báo cảnh sát thì sao? Liệu quyết định này có gây tổn thương không cần thiết cho người khác không? Làm sao để đánh giá được lựa chọn của cô là đúng hay sai? Cứ thế kéo dài việc “đáng lẽ phải báo cảnh sát” cho đến khi mở cửa nhà. Đèn phòng khách bật sáng, chiếu rọi cả căn phòng ấm áp. Dì Trần đang dọn dẹp, Giang Mạn Sanh nghĩ, có lẽ ngày mai Lục Kỳ Thần sẽ về. Cô thấy toàn thân mệt mỏi. Cứ thế ngồi xuống tấm thảm ở khu vực để giày, duỗi tay tháo đôi giày cao gót. Đây là ngày thứ tư Lục Kỳ Thần đi công tác. Trong thời gian đó, hai người không có bất kỳ liên lạc nào. Bên cạnh, dì Trần hình như gọi “bà chủ” vài lần, có lẽ còn nói gì đó. Nhưng Giang Mạn Sanh cảm thấy mình không nghe rõ, chỉ mơ hồ đáp lại vài câu “Ừ, con về rồi.” Đột nhiên không muốn cử động nữa. Chỉ muốn nằm luôn ở khu để giày. Muốn nằm thì cứ nằm thôi, đây cũng là điều Thẩm Oản từng dạy. Dù sao thế giới này cũng không vì mình nằm một lúc mà sụp đổ. Cô nghĩ vậy, và thực sự làm vậy. Giang Mạn Sanh ngồi xổm trên thảm, vùi đầu vào đầu gối. Con dao sắc nhọn kia vẫn còn ám ảnh trong ký ức cô. Nhưng chỉ được vài phút, một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên từ phía trên đầu: “Em đang làm gì vậy?” Là giọng nói rất quen thuộc của Lục Kỳ Thần. … Ơ? Cô giật mình ngẩng đầu lên, chạm ngay vào ánh mắt hơi kỳ lạ của Lục Kỳ Thần đang nhìn cô. Những gì dì Trần vừa nói nhiều lần nhưng không nghe rõ bỗng chốc lọt vào tai, hóa ra là đang nói Lục Kỳ Thần đã về. “Sao anh… về rồi?” Giang Mạn Sanh vẫn ngồi yên. Không phải ngày mai mới về sao. “Em đang làm gì vậy?” Lục Kỳ Thần lại hỏi. Giang Mạn Sanh chợt thấy hơi bực mình, tại sao mỗi lần hỏi anh điều gì anh đều không trả lời ngay. “Tôi đang thay giày.” Nhưng cô không giận Lục Kỳ Thần. Vừa nói cô vừa lấy đôi dép lê của mình ra, xỏ vào chân rồi đứng dậy. Ngồi lâu quá. Hơi chóng mặt. Giang Mạn Sanh theo phản xạ đưa tay vịn vào tủ giày bên cạnh, Lục Kỳ Thần cũng nhận ra động tác nhỏ này của cô, anh đưa tay định đỡ nhưng tay vẫn treo lơ lửng trong không trung. Không muốn báo cảnh sát. Trong khoảnh khắc này, Giang Mạn Sanh xác định lựa chọn của mình. Nhưng… “Làm sao tôi biết được lựa chọn của mình là đúng hay sai?” Cô nhìn thẳng vào mắt Lục Kỳ Thần, thận trọng hỏi. Lục Kỳ Thần có thấy câu hỏi này của cô kỳ lạ không? Nếu thấy kỳ lạ thì sao? Nhưng có vẻ Lục Kỳ Thần không thấy kỳ lạ chút nào, giọng anh trầm thấp và ổn định: “Hãy xem kết quả nó mang lại.” Giang Mạn Sanh: “Nhưng bây giờ tôi chưa biết kết quả.” “Vậy hãy kiên nhẫn chờ đợi.” Lục Kỳ Thần hơi cúi đầu nhìn cô, “Nếu em thực sự chắc chắn đây là lựa chọn em phải làm, thì hãy kiên nhẫn chờ đợi. Nếu nói về kết quả, nó đúng thì em đã làm rất tốt. Nhưng dù sai cũng không sao, khi phát hiện ra sai lầm, hãy can đảm sửa chữa.” “Nhưng tôi sợ… Nếu nó sai, sẽ làm tổn thương người khác.” Lục Kỳ Thần: “Thế giới này không yếu ớt như em nghĩ đâu. Em cũng không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho mọi điều ngoài ý muốn.” Những lời đơn giản đến vậy. Nhưng lại như cơn mưa rào dịu mát, từ từ hòa tan những lo âu trong lòng cô. Tuy nhiên Lục Kỳ Thần không dừng lại ở đó: “Giang Mạn Sanh.” “Có chuyện gì đã xảy ra phải không?” Không phải một câu hỏi, mà là cách bày tỏ chắc chắn rằng cô đã gặp chuyện gì đó. Là giọng điệu của người đáng tin cậy, có thể giúp cô giải quyết mọi vấn đề.
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 18


Lục Kỳ Thần đã trở về, và điều đó thật tốt. Giang Mạn Sanh nghĩ vậy, và cô cũng nói ra điều đó: “Anh về thật tốt.” “Tôi đúng là gặp một chuyện, nhưng giờ tôi nghĩ mình có thể tự giải quyết được.” Sau một lúc im lặng, Lục Kỳ Thần “ừm” một tiếng rồi nói: “Em lên phòng thay đồ đi, sau đó xuống uống chút canh năm vị” “Ừm?… Được.” Giang Mạn Sanh gật đầu. “Nếu có chuyện gì khó giải quyết, em cũng có thể tìm Phương Cần Chúng. Cậu ấy là trợ lý của tôi, cũng là của em.” Lúc này cô mới có tâm trạng quan sát kỹ Lục Kỳ Thần. Mới chỉ bốn ngày không gặp. Nhưng lại cảm giác như đã lâu lắm rồi không gặp vậy. Rõ ràng hai người sống chung cũng chưa được bao lâu, thế mà thói quen đúng là một thứ đáng sợ. Sau khi uống canh năm vị, Giang Mạn Sanh định thử mấy bộ đồ mới mua. Phòng khách có gương toàn thân, và dì Trần vẫn chưa nghỉ làm, cô quyết định thử đồ ngay tại đó, nhờ dì Trần góp ý. Tổng cộng có hơn hai mươi bộ, Giang Mạn Sanh mất khoảng nửa tiếng để thử hết. Lục Kỳ Thần ban đầu đang làm việc trong phòng đọc sách. Sau khoảng nửa giờ, anh phát hiện còn một xấp tài liệu cần xem ở phòng khách nên xuống lầu lấy. Vốn tưởng chỉ có mình dì Trần, nhưng khi xuống anh thấy trên góc sofa chất đống khoảng hơn chục bộ quần áo đủ màu sắc. Hồng, tím, xanh dương, vàng. Những màu sắc rực rỡ này trông thật không hợp với phong cách tối giản đen trắng xám của căn phòng, nhưng lại mang đến một hơi thở dịu dàng khác lạ. Đảo mắt nhìn quanh, anh bắt gặp Giang Mạn Sanh đang nằm sấp trên sofa, mải mê nhìn điện thoại. Dép lê vứt bên cạnh, hai chân gác lên thành ghế, trên người là chiếc váy hai dây màu đen mà anh chưa từng thấy cô mặc bao giờ. Phần eo có thiết kế hình tròn, để lộ một đoạn da thịt trắng ngần. Trên vai chỉ có hai sợi dây mảnh mai. Màu đen thuần khiết. Làm nổi bật làn da vốn đã trắng của cô dưới ánh đèn càng thêm trắng ngần. Đây là lần đầu tiên Lục Kỳ Thần thấy cô ăn mặc mỏng manh, gợi cảm như vậy. Anh vội dời mắt đi chỗ khác. Dì Trần cười nhìn anh: “Bà chủ vừa thử đồ xong, mệt quá nên nghỉ một chút.” Nghe lời dì Trần, Giang Mạn Sanh mới nhận ra anh đã xuống, vội ngồi thẳng dậy: “Sao… sao anh xuống đây?” “…” Lục Kỳ Thần nhìn thẳng vào mặt cô: “Nằm sấp chơi điện thoại không tốt cho mắt đâu.” “… Tôi hôm nay hơi mệt.” Lục Kỳ Thần không nói gì thêm, đi lấy tài liệu. Giang Mạn Sanh cũng ngồi dậy, trong đống quần áo có vài bộ đồ ngủ mỏng, cô vội vàng ôm chúng vào lòng: “Tôi thử xong rồi, tôi lên phòng ngủ đây.” Cô nhanh chóng đi lên lầu. Đúng lúc đó, điện thoại Lục Kỳ Thần vang lên một tiếng “keng”, anh cúi đầu mở tin nhắn ra xem. Phương Cần Chúng: 【Lục tổng. Tôi vừa điều tra người tên Triệu Văn Kỳ theo yêu cầu của bà chủ, phát hiện ra hình như tối nay cô ta đã dùng dao uy h**p bà chủ, dù chưa thành. Để phòng ngừa, tôi báo trước với anh một tiếng.】 Hôm sau, thứ Sáu. Tan làm, Giang Mạn Sanh không về nhà ngay mà ghé qua khách sạn Gia An năm sao gần công ty. Khách sạn này thuộc về nhà họ Giang, do mẹ cô trực tiếp quản lý. Thẩm Oản gọi Giang Mạn Sanh đến chỉ để quan sát và học hỏi. Giang Mạn Sanh không tạo áp lực cho mình, và mẹ cô từ trước đến nay vẫn rất kiên nhẫn khi dạy cô những việc này. Tuy nhiên, có một điều ngoài dự đoán, cô phát hiện giám đốc sảnh ngoài của khách sạn lại chính là một anh khóa trên từng quen biết hồi đại học. Anh ta tên Thẩm Dương Điền. Cùng học ngành Quản trị Kinh doanh với Giang Mạn Sanh, đều thuộc Khoa Quản trị. Thẩm Oản biết họ quen nhau nên trực tiếp bảo Thẩm Dương Điền dẫn cô đi tham quan quy trình làm việc. Thẩm Dương Điền khá bất ngờ, không biết nên xưng hô với cô thế nào: “Hóa ra em là tiểu thư nhà họ Giang à.” Giọng Giang Mạn Sanh vẫn bình thường như cũ: “Anh cứ gọi tên tôi như trước đây là được.” Thẩm Dương Điền cười khan. Có vẻ như anh ta ngại gọi thẳng tên cô, vội dẫn cô đi tham quan phòng trực ban của khách sạn. Đúng lúc đó, có người tìm Thẩm Dương Điền báo phòng Super VIP yêu cầu gửi rượu lên. Theo quy định của Gia An. Phòng Super VIP đặt rượu phải do giám đốc sảnh ngoài tự mình mang lên. Tình hình hiện tại cũng không quá gấp. Thẩm Dương Điền tiếp tục dẫn cô đi về phía trước. Khi tiếng “bốp bốp” vang lên từ phòng trực ban bên cạnh, Thẩm Dương Điền lập tức cảnh giác. Anh ta dừng lại. Thẩm Dương Điền có vẻ khó xử, liếc nhìn Giang Mạn Sanh: “… Mạn Sanh, em có muốn can thiệp không?” Đó là một tín hiệu cầu cứu. Giang Mạn Sanh liếc nhìn anh ta: “Anh đang nói gì vậy?” Anh ta làm quản lý kiểu gì vậy? Người đang quát mắng là giọng nam, ban đầu Giang Mạn Sanh chưa nhận ra tiếng “bốp bốp” kia là do hành động gì tạo ra. Nhưng khi đẩy cửa ra, cô đã hiểu. Đó là âm thanh của đang tát ai đó. Người đang quát mắng là một người đàn ông, anh ta đang tát vào mặt cô gái nhỏ nhắn đứng trước mặt: “Tao bảo mày mặc hở hang một chút khi phục vụ rượu khó lắm sao?” “…” “Vô dụng như vậy thì đừng ở Gia An nữa.” Dù Giang Mạn Sanh nghe câu nói đó đã muốn giết người, nhưng cô vẫn cố kìm nén một chút. Ánh mắt cô dừng lại trên người cô gái kia. Có một giây kinh ngạc. Nhưng Giang Mạn Sanh nhanh chóng nhận ra danh tính của cô gái. Là Triệu Văn Kỳ. Nhưng gã đàn ông kia hoàn toàn không để ý đến hai người họ, hắn chỉ liếc nhìn Thẩm Dương Điền. Hắn không quen biết Giang Mạn Sanh, và cũng chẳng coi Thẩm Dương Điền ra gì. Một cái tát nữa sắp giáng xuống. Bị Giang Mạn Sanh vươn tay chặn lại. Giang Mạn Sanh kéo gã đàn ông ra khỏi người Triệu Văn Kỳ một chút, tát ngược lại hắn một cái: “Muốn ép buộc con gái ăn mặc hở hang để đẩy mạnh doanh số bán rượu, anh mới là đồ vô dụng.” “Mày dám…” Gã đàn ông vừa định ra tay. Thẩm Dương Điền đã chạy tới, che trước mặt Giang Mạn Sanh: “Anh Văn. Đây là tiểu thư Giang Mạn Sanh, con gái của Thẩm tổng.” Danh tiếng con gái của Thẩm Oản quả là hữu dụng. Giang Mạn Sanh lập tức nhận ra “anh Văn” trong miệng Thẩm Dương Điền đã nuốt những lời chửi rủa vào trong, thậm chí không dám có động tác gì. Trừng mắt nhìn Thẩm Dương Điền một cái rồi rời khỏi phòng trực ban. Thẩm Dương Điền hạ giọng: “Đó là cháu trai của giám đốc chi nhánh.” Giang Mạn Sanh nhìn chằm chằm Triệu Văn Kỳ. Thẩm Dương Điền vội vàng đưa Triệu Văn Kỳ ra ngoài. Triệu Văn Kỳ nói lời cảm ơn, Thẩm Dương Điền đáp: “Chuyện hôm nay tôi sẽ báo lại với Thẩm Tổng.” Có vẻ như Thẩm Dương Điền cố tình dẫn cô đến phòng trực ban này. Người anh khóa trên từng ưu tú và chính trực ở trường giờ phải dùng những thủ đoạn như vậy để bảo vệ người khác. Hiện thực có vẻ luôn cay đắng như thế. Giang Mạn Sanh im lặng. Đúng lúc Triệu Văn Kỳ đẩy xe rượu lại. Rượu cho phòng Super VIP vẫn phải được giao. Thẩm Dương Điền gõ cửa, một lúc sau mới có người ra mở. Lại là một người khiến Giang Mạn Sanh bất ngờ. Lục Kỳ Thần mở cửa, ánh đèn chói mắt và tiếng nhạc ồn ào từ bên trong vọng ra. Hai người nhìn nhau. Đều sửng sốt. Đã quen với việc giả vờ không quen biết trước mặt người khác. Giang Mạn Sanh theo thói quen vẫn giả vờ không thân. Cô dời ánh mắt đang dừng trên người Lục Kỳ Thần. Nhưng giây tiếp theo, Lục Kỳ Thần lại nhìn chằm chằm Thẩm Dương Điền, và nói với cô: “Có người bạn ở đây, tôi ghé qua xem một chút.” “Sao em lại ở đây?”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 19


Lục Kỳ Thần có mặt ở khách sạn hôm nay là vì một buổi tiệc độc thân. Nói cho đúng, anh bị Tần Dật Tấn – người bạn thân vừa dụ vừa ép mới đến: “Nếu cậu không đến, tôi sẽ nhảy từ tầng cao nhất của gia viên.” Từ thời niên thiếu, nhà Tần ở ngay cạnh nhà Lục. Tần Dật Tấn tuy là người nhiều chuyện hay bám người nhưng không xấu tính, chỉ là hơi lắm mồm một chút. Chẳng mấy tháng đã biến cậu thiếu niên Lục Kỳ Thần thành bạn thân của mình. Một tháng trước, Tần Dật Tấn bị sắp đặt một cuộc hôn nhân thương mại. Đối tượng là một tiểu thư nghe đồn kiêu kỳ khó chiều. Ông cụ Tần hành sự dứt khoát, biết Tần Dật Tấn đang hẹn hò với một cô bạn gái còn đang học đại học, liền chi 5 tỷ để thu xếp cho cô ấy ra nước ngoài. Cậu ấm nhà họ Tần tự nhận tình yêu của mình bền vững hơn vàng, giờ vẫn đang khóc lóc thảm thiết trong phòng: “Sao lại thế này… Còn có đạo lý gì nữa không, tôi thế mà còn không bằng 5 tỷ.” Rõ ràng là lúc này, Giang Mạn Sanh nhìn thấy người mở cửa chính là Lục Kỳ Thần, cả người sững người: “Đây là khách sạn của mẹ tôi, tôi đưa mẹ qua xem một chút.” Lục Kỳ Thần “ừm” một tiếng: “Em muốn tôi vào chào hỏi không?” Giang Mạn Sanh vừa định mở miệng nói chuyện thì thấy một cô gái trẻ bước ra từ trong phòng. Xinh đẹp đến nổi bật. Và cũng rất quen mặt. Giang Mạn Sanh mất vài giây lục lọi trong ký ức mới nhận ra đây là một nữ minh tinh đang rất hot trong giới giải trí gần đây. Cô ta ngẩng đầu, nói chuyện với Lục Kỳ Thần. Hứa Nhân rất rõ độ nổi tiếng của mình với tư cách một nữ minh tinh đang lên trong thời gian gần đây. Nhưng cô ta luôn tỉnh táo nghĩ đến những ngày khó khăn. Showbiz là nơi nào? Hôm nay là ngôi sao sáng, ngày mai có khi chẳng ai còn nhớ đến tên. Nói về nhan sắc, Hứa Nhân đương nhiên xinh đẹp. Nhưng trong giới giải trí, minh tinh nào chẳng đẹp, việc cô ta có thể vượt lên là nhờ đã cẩn thận chọn lọc hàng trăm kịch bản, cuối cùng mới có một vai diễn chạm đến trái tim khán giả. Tuy nhiên xuất thân của cô cũng không đến nỗi tệ, tập đoàn công nghệ nhà họ Hứa những năm gần đây phát triển khá tốt. Vì thế Hứa Nhân có thể tiếp xúc với giới thượng lưu một chút. Dù luôn muốn nắm bắt cơ hội, nhưng khi biết anh trai muốn tham dự buổi tiệc độc thân của Tần Dật Tấn, Hứa Nhân chẳng hứng thú gì. Cuối cùng anh trai hỏi: “Em không phải đã gặp Lục Kỳ Thần ở yến tiệc ‘Phong Cách’ lần trước sao?” Nói thì cũng bất ngờ, Tập đoàn Lục có địa vị như thế nào. Cả đời này Hứa Nhân cũng không nghĩ mình có thể đối diện với Lục Kỳ Thần – người nắm quyền đương nhiệm của Tập đoàn Lục. Nhưng có lẽ cô khá may mắn, mấy ngày trước, tại yến tiệc “Phong Cách”, cô để ý một chiếc vòng cổ đá quý, khi đấu giá lên đến 5 tỷ thì chỉ còn cô và Lục Kỳ Thần cạnh tranh. Chắc có người giới thiệu về cô với anh. Khi Hứa Nhân từ xa nhìn chằm chằm vào dáng người cao gầy của Lục Kỳ Thần, anh bất ngờ quay đầu nhìn cô một cái. Nhưng cũng chỉ có cái liếc mắt đó, anh không chút nương tình, cuối cùng đẩy giá lên tới 20 tỷ. Và giành được chiếc vòng cổ đá quý đó. Mọi người đều bàn tán thì thầm, ai cũng biết Lục Kỳ Thần không gần gũi phụ nữ, sao đột nhiên lại đấu giá một món trang sức rõ ràng là dành cho phái đẹp như thế. Nhưng Hứa Nhân không để tâm, bởi vì anh trai nói: “Đây là tiệc độc thân của Tần Dật Tấn. Là nơi duy nhất Lục Kỳ Thần có thể xuất hiện trong hoàn cảnh riêng tư. Em chắc không quan tâm sao?” Đương nhiên là cô quan tâm. Cô trang điểm thật đẹp, xuất hiện ở buổi tiệc độc thân của Tần Dật Tấn. Quả nhiên, anh trai không lừa cô. Lục Kỳ Thần thực sự có mặt ở đó. Anh mặc vest, đôi chân dài bắt chéo, ngồi trên sofa giữa phòng, chỉ một cái liếc mắt đã khiến tim Hứa Nhân đập thình thịch. Thật sự rất đẹp trai và cao. Khí chất khiến người ta mê mẩn. Áp lực tỏa ra cũng rất mạnh. Chưa kể đến Tập đoàn Lục đứng sau lưng anh, cùng với việc mọi người luôn xu nịnh anh, chỉ nhìn gương mặt này thôi. Hứa Nhân cũng không dám tưởng tượng, nếu được đứng bên cạnh anh sẽ như thế nào… Muốn theo đuổi người đàn ông mình thích đương nhiên phải dựa vào nỗ lực của bản thân. May mắn là cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội, bên ngoài phòng có tiếng chuông, Lục Kỳ Thần đứng gần cửa nhất, có lẽ cũng thấy phiền phức, đứng dậy đi mở. Ngoài cửa im lặng một lúc. Hứa Nhân lấy hết can đảm đi theo ra, ngoài cửa một nam hai nữ, cùng với một xe đẩy rượu. Cô vội cho rằng họ là nhân viên, lập tức hỏi Lục Kỳ Thần: “Lục tổng, em là Hứa Nhân, bạn của Tần Dật Tấn, có thể xin thông tin liên lạc của anh không?” Sau khi cô nói những lời này, mọi người có mặt đều giật mình. Lục Kỳ Thần hơi nghiêng đầu, liếc nhìn cô một cái. Giang Mạn Sanh vốn định trả lời câu hỏi của Lục Kỳ Thần “Em muốn tôi vào chào hỏi không”, thì bị nghẹn lại ở cổ họng. Năm phút sau, Lục Kỳ Thần khoác chiếc áo vest trên tay, đi phía sau Giang Mạn Sanh. Lúc nãy khi Giang Mạn Sanh vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh, sau vài giây do dự, Lục Kỳ Thần nói: “Vậy tôi đi với em chào hỏi một chút.” Lục Kỳ Thần nhìn Giang Mạn Sanh đi trước, anh nhận ra cô đang giận dỗi. Anh nhớ, vừa rồi anh đã từ chối cô Hứa kia rất dứt khoát. Nói thật lòng, Giang Mạn Sanh chẳng có phản ứng gì với việc Lục Kỳ Thần bị người khác tiếp cận. Suốt tuổi dậy thì, cô đã chịu đựng những điều chua xót còn nhiều hơn thế này. Với vẻ ngoài của Lục Kỳ Thần, có người tiếp cận là chuyện quá bình thường. Cô cũng rất tốt tính mà trả lời sau khi Lục Kỳ Thần nói muốn đi cùng: “Ừm được, vậy chúng ta cùng đi xem, không biết mẹ còn ở đó không.” Lục Kỳ Thần không vội vàng nói sẽ đi cùng cô, anh nhìn cô: “Trong kia có mấy người bạn cuả tôi, em muốn chào hỏi không?” Trong phòng tiếng ồn ào thật sự hơi nhiều, Giang Mạn Sanh không mấy hứng thú: “Để lần sau nhé?” Lục Kỳ Thần “ừm” một tiếng, quay người vào lấy đồ, nói với Tần Dật Tấn là anh về trước. Giang Mạn Sanh đi rất chậm. Lục Kỳ Thần cũng đi chậm theo. Cô thử gợi chuyện với anh: “Các anh đang chơi gì vậy?” Lục Kỳ Thần: “Tiệc độc thân của Tần Dật Tấn.” “Tiệc độc thân gì?” Giang Mạn Sanh bấm nút thang máy. Cô biết tên Tần Dật Tấn. Lục Kỳ Thần đi theo: “Ông cụ Tần ép cậu ấy kết hôn.” Có lẽ chính vì câu nói này mà Giang Mạn Sanh im lặng. Qua thời gian ở bên nhau, Lục Kỳ Thần cũng hiểu được đôi chút về Giang Mạn Sanh. Tính cách của cô rất đáng yêu. Dù đôi khi có điều không vui, cô cũng tự mình tiêu hóa được. Nhưng lúc này, anh chắc chắn, cô hơi giận. Lục Kỳ Thần không theo kịp suy nghĩ của cô, có phải vì cô gái họ Hứa vừa rồi không? Lục Kỳ Thần giải thích: “Tôi không quen biết cô Hứa đó.” “Cũng không cần một giây suy nghĩ đã từ chối cho số liên lạc.” Giang Mạn Sanh: “Tôi nghe thấy rồi.” Nghe thấy anh từ chối và nói “Xin lỗi cô Hứa.” Thang máy đến tầng mình, Giang Mạn Sanh vừa định bước ra ngoài thì bị Lục Kỳ Thần nắm tay lại. Anh vẫn đứng thẳng người, bàn tay to tự nhiên nắm lấy tay cô, ngăn bước chân cô lại. Hơi đột ngột. Giang Mạn Sanh nhìn bàn tay Lục Kỳ Thần đang nắm tay mình. “Vậy… em giận chuyện gì?” Giọng Lục Kỳ Thần trầm và dịu dàng. Tay anh siết chặt hơn một chút, kéo cô về phía mình. Rất gần. Cô ngước lên là có thể chạm vào ngực anh. Giang Mạn Sanh: “Anh cũng tổ chức tiệc độc thân sao?” Lục Kỳ Thần bối rối một giây, vẫn trả lời: “Không.” Giang Mạn Sanh: “À.” Chỉ một câu như vậy, anh lập tức nhận ra Giang Mạn Sanh dường như không còn giận nữa. Giang Mạn Sanh: “Tần Dật Tấn tổ chức tiệc độc thân là vì rất ghét việc bị ép hôn sao?” Lục Kỳ Thần: “Cũng không hoàn toàn như vậy.” Giang Mạn Sanh: “Ừm được rồi.” Có vẻ thực sự không còn giận chút nào. Lục Kỳ Thần nhìn những lọn tóc xoăn hơi bồng bềnh trên đầu Giang Mạn Sanh. Vậy nên… Anh cố gắng hiểu rõ logic của Giang Mạn Sanh. Cô giận là vì vừa nghe được Tần Dật Tấn tổ chức tiệc độc thân do bị ép hôn. Cô nghĩ rằng những công tử ghét bị ép hôn đều sẽ làm chuyện như vậy để tuyên bố mất tự do. Nên cô đang suy đoán khi hai người kết hôn, liệu Lục Kỳ Thần có vì đột ngột phải cưới cô mà tổ chức tiệc độc thân không, và vì thế mà giận. Lục Kỳ Thần hiểu ra: “Tôi không tổ chức tiệc độc thân. Cũng không có ý định làm vậy.” Giang Mạn Sanh gật đầu: “Ừm tôi biết rồi.” Cô vẫn nhìn không chớp mắt vào tay Lục Kỳ Thần đang nắm tay mình. Lục Kỳ Thần nhìn theo, khẽ mỉm cười.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back