Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến

Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 40


Giang Mạn Sanh ngây người trong giây lát. Hơi thở của hai người quấn quýt, môi cô còn vương hương thơm mát lạnh đặc trưng của Lục Kỳ Thần. Theo bản năng, Giang Mạn Sanh nhắm nghiền mắt lại, tay nắm chặt áo anh. Cô cố gắng khép chặt môi, một tay kéo áo sơ mi của Lục Kỳ Thần, tay còn lại chống xuống sofa định lùi ra sau. Nhưng Lục Kỳ Thần đã nhanh hơn một bước. Anh đặt tay sau gáy cô, tay còn lại ôm lấy eo. Khi Giang Mạn Sanh định rút tay về để lùi lại, anh đã nắm lấy tay cô. Cùng lúc đó, môi anh áp sát, nhẹ nhàng m*t lấy môi trên của cô. Cả người Giang Mạn Sanh run lên. …Ngứa quá. Cô dùng hết sức bấu chặt áo anh. Lực đạo không nhỏ khiến Lục Kỳ Thần phải dừng lại. Hai người tách ra một khoảng cách nhỏ. Giang Mạn Sanh mới dám thở, không khí dường như ùa vào cơ thể cô sau khoảnh khắc nghẹt thở vừa rồi. Ngước nhìn anh,cô vội vàng nhét ống thuốc vào tay Lục Kỳ Thần: “Anh… anh tự thay thuốc đi!Em mệt rồi… em về ngủ đây.” Nói xong, cô nhanh chóng luồn qua khoảng trống dưới cánh tay anh để thoát ra. “Cạch!” Cửa phòng ngủ đóng lại. Giang Mạn Sanh vẫn chưa kịp suy nghĩ kỹ về việc tại sao… Lục Kỳ Thần lại đột ngột hôn cô như vậy. Nhưng… có lẽ cũng không quá đột ngột. Dù sao họ cũng đã kết hôn được một thời gian rồi. Không muốn nghĩ nhiều nữa, Giang Mạn Sanh chui vào chăn, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Lục Kỳ Thần. Trong tay anh vẫn còn nắm ống thuốc mà Giang Mạn Sanh vội vã ném lại. Dù nhiệt độ phòng không cao nhưng anh vẫn phải nới lỏng cà vạt. Anh thực sự không kìm được, nhưng… có lẽ đã làm cô sợ? Khi Lục Kỳ Thần trở về phòng ngủ, Giang Mạn Sanh dường như đã ngủ. Một cánh tay vẫn để hở ngoài chăn. Anh bước đến, vừa định kéo chăn đắp lại. Giang Mạn Sanh giật mình, mở mắt. Ánh mắt hai người chạm nhau. “Em muốn uống nước không?” Lục Kỳ Thần hỏi. “… Muốn.” Giang Mạn Sanh nhận ly thủy tinh từ tay anh, mới uống được vài ngụm đã thấy Lục Kỳ Thần vẫn đang nhìn cô chăm chú không rời.Cô cảm thấy mình thật sự không chịu nổi nữa. Bầu không khí này… cô không muốn kéo dài thêm. Khóe mắt thoáng thấy Lục Kỳ Thần cử động, như định làm gì đó. Giang Mạn Sanh vội vàng đưa trả ly nước: “Em… em muốn ngủ.” Tất cả đều tại nụ hôn bất ngờ của anh. Đêm đó, Giang Mạn Sanh nằm mơ một giấc mơ rất kỳ lạ. Trong mơ,cô quay lại khoảnh khắc Lục Kỳ Thần hôn cô trước khi ngủ. Nhưng lần này, khi cô định nắm lấy áo anh, gương mặt Lục Kỳ Thần đột nhiên biến thành bộ dáng của anh lúc 17-18 tuổi. Vì thế trước khi Giang Mạn Sanh kịp đưa tay ra, khung cảnh đã chuyển thành lúc Lục Kỳ Thần 17-18 tuổi hôn cô trong phòng học. Cô bị Lục Kỳ Thần bế ngồi lên bàn học. Nhận ra đây là phòng học, tim Giang Mạn Sanh đập nhanh hơn theo bản năng. Cả hai cánh cửa phòng học đều đã khóa. Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường, kim chỉ 18:55. Còn năm phút nữa là đến giờ tự học buổi tối. Năm phút – con số khiến người ta căng thẳng. Giang Mạn Sanh theo bản năng muốn lùi lại. Nhưng Lục Kỳ Thần thời niên thiếu bỗng dùng sức, răng khẽ cắn môi cô. Cô đau, định lên tiếng trách móc. Lục Kỳ Thần nắm lấy cơ hội, đầu lưỡi mềm mại len vào, quấn lấy cô. Giang Mạn Sanh quá căng thẳng, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đúng lúc đó, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân thình thịch, có người đang tìm Lục Kỳ Thần, hỏi học sinh trong hành lang: “Có thấy lớp trưởng lớp 6 không?” Tim Giang Mạn Sanh thắt lại. Cô quay sang nhìn Lục Kỳ Thần, nhưng anh đột nhiên biến thành bộ dáng hiện tại. Cô nắm tay anh: “Có người đến!” Nhưng Lục Kỳ Thần dường như chẳng để tâm, một tay vén áo đồng phục của cô lên, luồn vào tìm kiếm eo cô… “Lục Kỳ Thần!” Giang Mạn Sanh giật mình tỉnh giấc. Khi nhận ra đó chỉ là giấc mơ, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn người bên cạnh. May mắn thay… bên cạnh trống không. Lục Kỳ Thần không có ở đây. Cô thực sự không biết mình có hét lên thành tiếng không. Giang Mạn Sanh vò đầu bứt tóc, không hiểu sao mình lại mơ một giấc mơ như vậy. Một giấc mơ thân mật đến thế. Có hơi kỳ lạ phải không? Cô vùi mặt xuống gối. Liệu hôm nay có thể… không gặp Lục Kỳ Thần không? Sau khi nằm thêm vài phút, Giang Mạn Sanh đứng dậy, lẩn quẩn trong phòng tắm thu dọn một hồi lâu. Có lẽ ai đó đã nghe thấy ước nguyện của cô, khi Giang Mạn Sanh xuống lầu, Lục Kỳ Thần thật sự không có ở đó. Chỉ có Phương Cần Chúng và bữa sáng trên bàn. Thấy Giang Mạn Sanh xuống lầu, Phương Cần Chúng lập tức chào: “Chào buổi sáng.” Giang Mạn Sanh không thấy Lục Kỳ Thần, vừa định hỏi. Phương Cần Chúng đã giải thích trước: “Công ty ở Mỹ đột nhiên có chút vấn đề, Lục tổng phải đến trụ sở họp khẩn. Anh ấy bảo tôi đợi để thông báo với bà chủ” Công ty đột nhiên có việc không phải tin tốt. Giang Mạn Sanh vội nói: “Không cần đợi tôi đâu, nhắn tin cho tôi là được rồi. Anh cũng mau đi đi.” Vào giờ nghỉ trưa ở Duệ Bạch, Giang Mạn Sanh vừa định gục xuống bàn ngủ một lát thì nhận được hai tin nhắn cùng lúc. Một tin từ Lục Kỳ Thần, một tin từ Phương Cần Chúng. Lu: [Phải đi Mỹ gấp, dự kiến hai ba ngày sẽ về. Đã nhờ Phương Cần Chúng lo cho em.] Phương Cần Chúng: [ Lục Tổng phải đi công tác gấp ở California, có việc gì bà chủ cứ nhắn tin cho Lục Tổng và tôi. Ngoài ra, nếu liên lạc không được, đây là thông tin liên hệ của một trợ lý khác. Có việc khẩn cấp bà chủ có thể liên hệ cô ấy bất cứ lúc nào.] Sau khi trả lời cả hai người, Giang Mạn Sanh chợt nhớ ra ngày kia sẽ gặp Triệu Xu. Cô mới mua quà cho Triệu Xu không lâu trước đây, vẫn để ở Thanh Lan. Định về lấy. Đến Thanh Lan, dì Trần đang dọn dẹp đồ đạc, Giang Mạn Sanh bước đến. Có vẻ dì Trần đang xem một tấm ảnh tốt nghiệp tìm thấy khi dọn dẹp. “Dì Trần.” Giang Mạn Sanh gọi. Mặt dì Trần rạng rỡ hẳn lên: “Bà chủ. Sao đột nhiên về vậy?” Giang Mạn Sanh dịu dàng đáp: “Con về lấy đồ.” “Đây là gì vậy ạ?” Cô hỏi. Dì Trần đưa cho Giang Mạn Sanh: “Đây là di vật của mẹ Kỳ Thần để lại. Là ảnh tốt nghiệp cấp ba của cậu ấy.” Giang Mạn Sanh đón lấy, quả thật là Lục Kỳ Thần thời cấp ba. Tay cô trượt, vô tình làm lộ ra một tấm ảnh khác đang chồng bên dưới. Rất tự nhiên, Giang Mạn Sanh lật tấm ảnh đó lên. Đó là một cô gái mặc đồng phục học sinh, cao gầy xinh đẹp, khẽ mỉm cười nhìn vào ống kính. Điều trùng hợp là, Giang Mạn Sanh nhận ra cô ấy. Là bạn cùng lớp của Lục Kỳ Thần. Dì Trần cũng để ý thấy: “Cái này cũng là bà chủ tìm được. Tôi cũng không rõ lắm, nhưng bà chủ lại nói đây là cô gái mà Kỳ Thần từng thích.” Trước đây không lâu, dì Trần đã từng nhắc đến việc Lục Kỳ Thần có người con gái mình thích hồi cấp ba. Giờ Giang Mạn Sanh đã biết đó là ai. Nhưng cô chợt nhớ ra một chuyện khác, rõ ràng mối quan hệ mẹ con họ rất tốt. Vậy tại sao… trước khi mất mẹ Lục Kỳ Thần lại căm hận anh đến thế? Giang Mạn Sanh ngồi xuống cạnh dì Trần: “Dì Trần ơi, giữa Lục Kỳ Thần và mẹ anh ấy đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Cô nghĩ chắc dì Trần sẽ biết. Nhưng dì Trần lắc đầu, từ chối nói cho Giang Mạn Sanh: “Nếu phu nhân muốn biết, hãy đến hỏi lão phu nhân.” Trước khi rời Thanh Lan, Giang Mạn Sanh mang theo hai tấm ảnh. Trên đường về biệt thự nhà họ Lục, cô đi ngang qua Duệ Bạch. Đèn xanh chuyển đỏ, đang kiên nhẫn chờ đợi thì Giang Mạn Sanh bỗng thấy hai người đang đứng nói chuyện dưới tòa nhà công ty. Cô nhận ra Giang Nghe Ngạn trước. Anh ta đang cúi người nói gì đó. Đúng lúc đó, người còn lại quay đầu lại, để lộ gương mặt. Giang Mạn Sanh cũng nhận ra. Là Triệu Phùng Sơn. Người đang nắm quyền của Tập đoàn Triệu thị
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 41


Lục Kỳ Thần đã từng nói với Giang Mạn Sanh rằng Triệu Phùng Sơn là một kẻ hành sự cực đoan và tàn độc. “Tại sao Giang Nghe Ngạn lại có thể quen biết một người như vậy chứ?” Cô nhíu mày suy nghĩ. Đèn đỏ chuyển sang xanh, Giang Mạn Sanh không còn tâm trí để suy nghĩ thêm, lái xe về biệt thự nhà Lục. Đêm nay Lục Kỳ Thần sẽ không về, Giang Mạn Sanh cảm thấy ngôi nhà càng thêm tĩnh lặng. Chỉ còn mình cô. Sau khi cho những thực phẩm vừa mua vào tủ lạnh, Giang Mạn Sanh tự nấu cho mình một phần tôm xào. Lướt điện thoại một lúc rồi đi ngủ. Sáng hôm sau khi vừa tỉnh giấc, cô nhận được tin nhắn từ Trần Thấm. “Đúng là Lục tổng có khác! đẹp trai nhất đám luôn.” Hửm? Giang Mạn Sanh bấm vào đường link đính kèm, thấy vài tấm ảnh được lan truyền trên mạng. Sau khi được đăng tải trên Weibo, số lượt bình luận và chia sẻ tăng với tốc độ chóng mặt, thậm chí còn lọt top trending. Dù ảnh không quá rõ nét nhưng Giang Mạn Sanh vẫn nhận ra ngay đó là Lục Kỳ Thần trong bộ vest lịch lãm. Không rõ anh đang tham dự hội nghị gì, chỉ thấy đôi chân dài khoanh lại, không nhìn thẳng vào máy ảnh mà hơi nghiêng người nói chuyện với người đàn ông bên cạnh. Dù là ảnh mờ nhưng vẫn không thể che giấu được vóc dáng hoàn hảo và vẻ đẹp trai của Lục Kỳ Thần. Vốn dĩ Lục Kỳ Thần luôn giữ phong thái kín đáo, ở trong nước hiếm ai dám đăng ảnh của anh như vậy. Nhưng ở nước ngoài thì thoải mái hơn, những tấm ảnh này đã vượt biên giới lan truyền và gây bão ở trong nước. Chủ post viết rất khiêm tốn: “Ai hiểu được không! Tình cờ gặp một anh chàng đẹp trai cực phẩm trong buổi hội nghị! Có ai có thể tìm ra thông tin về anh chàng soái ca này trong vòng một phút không!” Phần bình luận sôi nổi không ngớt. “Đẹp trai quá! Hội nghị gì vậy?! Cho tôi một phút, tôi sẽ lục tung mọi ngóc ngách để tìm thông tin!” “Không biết hội nghị gì, nhưng tôi vừa tính sơ qua, bộ vest này ít nhất 80 triệu” “Trời ơi tôi biết hội nghị này vì anh trai tôi định đi mà không đi được! Hình như chỉ những người tài giỏi hàng đầu mới được tham dự.” “A a a gương mặt, đôi chân, tỷ lệ cơ thể đẹp thế này mà giấu kỹ quá!” Cùng lúc đó, hashtag leo top trending với tốc độ chóng mặt, các blogger đua nhau bắt trend. “Là người qua đường thôi nhưng đẹp trai quá đi!” “Thêm nữa là khí chất chưa từng thấy ở ai! Cảm giác vừa có áp lực vừa dịu dàng ấy? Lần đầu thấy kiểu người như này!” “Không biết thật giả nhưng con của chị đồng nghiệp dì tôi hình như làm ở tập đoàn Lục thị, bảo đây là người đứng đầu tập đoàn Lục thị.” “Tập đoàn Lục thị thật hả? Tập đoàn lớn thế mà có ông chủ đẹp trai như vậy sao có thể là cá lọt lưới của chúng ta được.” “Hu hu đẹp trai quá!” … Tuy nhiên, chỉ trong tích tắc, tất cả những con số đó đột ngột biến mất. Rất nhanh một hashtag mới xuất hiện: #BiếnMất XX# Dưới một bài đăng mới có tựa đề “Ơ”: Bình luận 1: “Chuyện gì vậy?” Bình luận 2: “Soái ca của tôi đâu rồi?” Bình luận 3: “Ha ha ha ha LSJ mấy chữ này còn không được đăng… quá mức thế này làm sao nhịn cười được ha ha ha ha ha” “Giờ thì biết tại sao một soái ca cỡ này lại trở thành cá lọt lưới rồi nhỉ các bạn.” Khi bài đăng biến mất, ngón tay Giang Mạn Sanh vẫn dừng lại ở một trong những tấm ảnh, cô nhìn thấy một người phụ nữ ngồi bên phải Lục Kỳ Thần. Thật trùng hợp. Giang Mạn Sanh mới biết về cô ta từ dì Trần hôm qua. Giang Mạn Sanh nghĩ đến vô số bình luận khen Lục Kỳ Thần đẹp trai. Hừ. Đẹp trai thì có ích gì. Thật quá đáng. Tối hôm trước còn âu yếm cô, vậy mà không lâu đã ngồi cạnh người con gái mà dì Trần nói anh từng thích hồi cấp ba. Cuộc hẹn với Triệu Xu được đặt tại một câu lạc bộ tư nhân, lần này không phải địa chỉ do Phương Cần Chúng cung cấp. Mà là do Triệu Xu sắp xếp thông qua chức vụ công việc hiện tại của cô ấy. Câu lạc bộ tư nhân này rất sang trọng. Điều này chứng minh một điều, Triệu Xu hiện giờ đã khá giả thấy rõ. Giang Mạn Sanh rất vui mừng. Lúc này, thư ký mà Phương Cần Chúng để lại số liên lạc biết Giang Mạn Sanh định ra ngoài gặp bạn, hỏi có cần sắp xếp gì không. Biết sẽ uống rượu nên Giang Mạn Sanh không lái xe. Cô nhắn địa chỉ cho thư ký và nói: “Phiền cô một tiếng nữa đến đón tôi nhé.” Vẫn chưa nhận được hồi âm. Đi vào trong, không lâu sau đã gặp hai người. Người thứ nhất là Giang Nghe Ngạn. Người thứ hai là Triệu Phùng Sơn. Giang Mạn Sanh nhớ lại lần trước gặp hai người họ. Giang Nghe Ngạn chào hỏi cô, Giang Mạn Sanh giữ thái độ lịch sự tối thiểu. Giang Nghe Ngạn giới thiệu: “Đây là Triệu tổng của tập đoàn Triệu thị.” Giang Mạn Sanh nghiêng đầu nhìn Triệu Phùng Sơn. Cô biết anh ta, nhưng họ chưa từng nói chuyện. Vì lời nhắc nhở của Lục Kỳ Thần, ấn tượng của Giang Mạn Sanh về anh ta không tốt lắm. Nhưng cô vẫn giữ phép lịch sự cơ bản: “Triệu tổng.” Triệu Phùng Sơn cười, ánh mắt mang theo sự đe dọa: “Cô Giang, chúng ta đã gặp nhau rồi.” Giang Mạn Sanh sững người. Cô không ngờ anh ta lại biết mình họ Giang. Cứ tưởng anh ta chỉ nhớ mình là vợ Lục Kỳ Thần. Dù sao lần gặp mà anh ta nhắc đến cũng là vì Lục Kỳ Thần. Kết thúc đoạn đối thoại, Giang Mạn Sanh đi vào trong. Nhưng không hiểu sao, vẫn không thể liên lạc được với Triệu Xu. Vì vậy Giang Mạn Sanh đến quầy lễ tân, hỏi Triệu Xu ở phòng nào. Nhưng theo số phòng lễ tân cung cấp, cô vẫn không thấy Triệu Xu đâu. Phòng trống không. Giang Mạn Sanh lại gọi điện cho Triệu Xu, không ai nghe máy. Cô nắm chặt điện thoại đi ra ngoài, không ngờ lại gặp Giang Nghe Ngạn. Giang Nghe Ngạn nhìn cô không biểu cảm: “Em đang tìm Triệu Xu phải không?” Giang Nghe Ngạn quả thật cũng quen biết Triệu Xu. “Anh thấy cậu ấy sao?” Giang Mạn Sanh hỏi. Giang Nghe Ngạn có vẻ bình thường: “Có phải cô ấy vào nhầm phòng không, tôi vừa thấy cô ấy ở phòng bên.” “Phòng bên?” Giang Mạn Sanh hết sức cẩn trọng. Giang Nghe Ngạn chỉ đứng đó nhìn cô. Giang Mạn Sanh cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Nhưng cô vẫn thử đẩy cửa phòng bên cạnh. Giang Mạn Sanh liếc nhìn vào trong. Triệu Xu thật sự ở đó. Cô ấy nằm một mình trên sofa. Giang Mạn Sanh vội chạy tới, Triệu Xu vẫn tỉnh, chỉ là đã rất yếu ớt: “Sanh Sanh. Đi mau, hình như tớ bị hạ thuốc rồi.” Giang Mạn Sanh đưa tay đỡ Triệu Xu, định đưa cô ấy ra ngoài. Cùng lúc đó, “cạch” một tiếng, có người vào. Giây tiếp theo, cửa bị khóa. Giang Mạn Sanh ngẩng đầu. Người vừa vào là Triệu Phùng Sơn.
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 42


Đây là một cái bẫy. Giang Mạn Sanh nhận ra điều đó ngay lập tức. Trong phòng VIP, ánh đèn mờ ảo vốn tạo không khí lãng mạn giờ lại mang đến cảm giác rợn người đến khó tả. “Triệu Phùng Sơn là kẻ hành sự cực đoan và tàn nhẫn.” Những lời cảnh báo ấy lại vang lên trong đầu Giang Mạn Sanh. Lúc này, Triệu Phùng Sơn đã nới lỏng cà vạt và tiến về phía họ. “Triệu Phùng Sơn, anh có ý gì?” – Giang Mạn Sanh lên tiếng trước. Triệu Phùng Sơn ném một chiếc iPad xuống, trên màn hình hiện lên một đoạn video: “Chỉ là muốn cô Giang chơi với tôi một trò thú vị thôi.” “À… cả bạn của cô Giang nữa.” Dù được bảo vệ kỹ càng và chưa từng tiếp xúc với mặt tối của xã hội, nhưng lúc này Giang Mạn Sanh cũng nhận ra tình huống trước mắt nguy hiểm đến mức nào. Cô cảnh giác cầm lấy chai rượu gần đó. Anh ta đã cho Triệu Xu uống thuốc, rồi nhốt cả hai người họ trong cùng một phòng VIP. “Tại sao lại lôi cả Triệu Xu vào chuyện này?” – Giang Mạn Sanh nhức đầu nghĩ. Nhưng ngay lập tức cô nghĩ đến Giang Nghe Ngạn. Triệu Xu chỉ là mồi nhừ. Có vẻ như chính cô đã vô tình kéo Triệu Xu vào chuyện này. Giang Mạn Sanh nghĩ. Cô suy nghĩ thật nhanh, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây. Triệu Phùng Sơn rất cao, vai rộng. Giang Mạn Sanh đánh giá. Rõ ràng cùng là vest nhưng khi Triệu Phùng Sơn mặc lại hoàn toàn khác với Lục Kỳ Thần. Giang Mạn Sanh lùi về phía Triệu Xu, nhét vào tay cô ấy một chai nước uống đã mở. Đồng thời, cô khéo léo trượt điện thoại ra, định lén bấm báo động. Nhưng chỉ trong giây tiếp theo, Triệu Phùng Sơn đã xuất hiện sau lưng cô. Cổ tay bị vặn một cái, điện thoại rơi vào tay hắn. Đúng lúc đó, chiếc điện thoại bị vặn trong tay Triệu Phùng Sơn bỗng vang lên một hồi chuông. Cả Triệu Phùng Sơn và Giang Mạn Sanh đều nhìn thấy. Là Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần gọi điện cho cô. Anh đã về nước sao? Nhìn thấy tên Lục Kỳ Thần. Triệu Phùng Sơn lại cười một tiếng. Giây tiếp theo, Anh ta giơ tay định xé quần áo của Giang Mạn Sanh. Giang Mạn Sanh lùi lại. Giờ phút này nhà họ Giang đâu còn đủ sức bảo vệ cô. Cô nhớ đến lời Lục Kỳ Thần từng đe dọa Triệu Câm Dã. “Triệu Phùng Sơn. Tôi và Lục Kỳ Thần là vợ chồng.” “Anh làm vậy không sợ phá vỡ hợp tác với tập đoàn Lục thị sao?” Nghe được những lời này, Triệu Phùng Sơn lại đột nhiên cười: “Cô Giang nghĩ tại sao lại là cô?” Chính vì Giang Mạn Sanh là vợ của Lục Kỳ Thần. “Lục Kỳ Thần sẽ không tha cho anh.” Giang Mạn Sanh nghiến răng. “Ồ, tôi muốn Lục Kỳ Thần không tha cho tôi.” Giang Mạn Sanh thực sự không hiểu nổi, chắc chắn Triệu Phùng Sơn có vấn đề về thần kinh. Cô nghĩ đến một chuyện. “Anh ghen tị với Lục Kỳ Thần, phải không?” “Cô Giang thật xinh đẹp. Không thì tôi muốn nhắm vào Lục Kỳ Thần cũng có thể nghĩ cách khác.” Nói xong câu này, Triệu Phùng Sơn đã không còn kiên nhẫn để nói chuyện với cô nữa. Anh ta lại một lần nữa vươn tay túm lấy cô. Giang Mạn Sanh chỉ có thể giả vờ mất thăng bằng, trượt xuống. Triệu Phùng Sơn: “Vậy bắt đầu từ tư thế này.” Giang Mạn Sanh cố tình làm vậy. Nhưng cô còn có một câu hỏi: “Anh cũng đã nhắm vào Lục Kỳ Thần phải không?” Triệu Phùng Sơn cười: “Không thì cô nghĩ tại sao anh ta đột nhiên đi Mỹ?” Giang Mạn Sanh im lặng. — “Võ tự vệ là môn võ tương đối phù hợp cho con gái học trong các môn võ cận chiến. Hôm nay tôi sẽ dạy em kỹ thuật lặn xuống ôm rồi quật ngã trước. Khi đối thủ có sức mạnh vượt trội, đòn bất ngờ sẽ cho em cơ hội chiến thắng.” Đó là những gì Lục Kỳ Thần đã nói khi dạy cô luyện tập võ cận chiến. Từ khi bắt đầu luyện tập võ cận chiến, Giang Mạn Sanh đã chịu rất nhiều thương tích, cũng thất bại rất nhiều lần. Cô biết cơ hội thành công chỉ có một hai lần. Giang Mạn Sanh cắn chặt răng, vươn tay về phía chân Triệu Phùng Sơn. Lặn xuống ôm quật ngã. “Bịch”! Giang Mạn Sanh đã thành công. Triệu Phùng Sơn quá tự phụ, quá coi thường một cô gái. Giang Mạn Sanh nhanh chóng bò dậy, Triệu Phùng Sơn bị cú quật ngã bất ngờ của cô làm cho ngẩn người. Cô chạy thật nhanh, túm lấy những chai rượu xung quanh, lúc này dù tay run lẩy bẩy, nhưng cô không chút do dự, liên tiếp cầm năm chai, ném từng chai một vào đầu Triệu Phùng Sơn. Cho đến khi cô tin chắc Triệu Phùng Sơn không còn sức đuổi theo họ nữa. Cô mới gắng gượng sức lực đỡ Triệu Xu, dìu cô ấy ra ngoài. Khi đẩy cửa ra, Giang Nghe Ngạn vẫn đứng ngoài cửa. Sau khi hạ cánh về nước, tin tức đầu tiên Lục Kỳ Thần nhận được là từ trợ lý báo cáo khẩn cho Phương Cần Chúng. Nói bà chủ và bạn có hẹn đi câu lạc bộ tư nhân thuộc tập đoàn Triệu thị. Điện thoại của bà chủ cũng không liên lạc được. Lục Kỳ Thần gọi cho Giang Mạn Sanh, không ai nghe máy. Sau đó, anh lại gọi cho Triệu Phùng Sơn, cũng không ai bắt máy. Cuối cùng Lục Kỳ Thần nhíu mày, “Đến câu lạc bộ đó.” Bên ngoài câu lạc bộ tư nhân của tập đoàn Triệu thị. Giang Mạn Sanh lập tức bấm báo động. Cô nhìn Giang Nghe Ngạn, cười khổ một chút, câu đầu tiên cô nói là: “Giang Nghe Ngạn. Anh có biết không, chỉ một câu của tôi có thể khiến tương lai của anh tan thành mây khói?” Sau đó cô đỡ Triệu Xu định bước ra ngoài. Ánh mắt vừa ngước lên, cô đã thấy ở đầu hành lang kia một đoàn người dài. Lục Kỳ Thần đứng ở chính giữa. Lục Kỳ Thần mặc một bộ vest, trông như không có chuyện gì. Vẻ thành thục lúc này vẫn không hề giảm đi Hốc mắt Giang Mạn Sanh lập tức đỏ lên. Khi nhìn thấy Giang Mạn Sanh, Lục Kỳ Thần dừng lại, rồi nhanh chân tiến đến bên cạnh cô. Giang Mạn Sanh có chút lo lắng cho Lục Kỳ Thần: “Anh… không sao chứ?” “…Sao cơ?” Lúc này, Phương Cần Chúng đã đỡ Triệu Xu từ bên cạnh Giang Mạn Sanh, Lục Kỳ Thần cũng vươn tay ôm lấy cô. Nhưng Giang Mạn Sanh vẫn còn lo lắng cho anh: “Triệu Phùng Sơn hình như cố tình đưa anh đến Mỹ.” Lục Kỳ Thần dịu dàng, bóp nhẹ bàn tay hơi đỏ của cô: “…Bị thương?” Giang Mạn Sanh lắc đầu: “Không có. Em ném chai rượu vào anh ta nên tay hơi đỏ thôi.” Lục Kỳ Thần: “Triệu Phùng Sơn còn làm gì nữa?” “Anh ta hình như cho Triệu Xu uống thuốc.” Lục Kỳ Thần khẽ “ừ” một tiếng. Sau khi Lục Kỳ Thần “ừ” xong, có người lôi Triệu Phùng Sơn ra. Lúc này, Triệu Phùng Sơn đã tỉnh. Lục Kỳ Thần cười nhẹ: “Triệu tổng ra nước cờ này, rốt cuộc là vì dự án Mỹ hay là vì Duệ Bạch?” Triệu Phùng Sơn cười ha hả. Lục Kỳ Thần vẫn bình tĩnh, lại nói tiếp: “Hay là nói… vì Thụy Phong?” Đây là một từ mà Giang Mạn Sanh chưa từng nghe qua. Nhưng Giang Mạn Sanh rất rõ ràng nhìn thấy nụ cười trên mặt Triệu Phùng Sơn tắt ngấm. Không ai hiểu rõ hơn Triệu Phùng Sơn. Triệu Xu chỉ là người phụ trách một chi nhánh nhỏ mà tập đoàn Triệu thị vừa mới mua lại. Cô ấy chỉ là con mồi mà Triệu Phùng Sơn tiện tay bày ra để lôi kéo Giang Mạn Sanh vào cuộc. Việc điều Lục Kỳ Thần đi Mỹ chỉ là bề ngoài. Duệ Bạch càng là vỏ bọc bề ngoài. Mục đích thực sự của anh ta là, tạo vẻ như làm nhiều chuyện với Lục Kỳ Thần, cuối cùng lại dùng chuyện của Giang Mạn Sanh để Lục Kỳ Thần phân tâm, từ đó tấn công Thụy Phong. Nhưng bây giờ — Lục Kỳ Thần nhẹ nhàng ném tập tài liệu từ tay Phương Cần Chúng xuống trước mặt Triệu Phùng Sơn: “Vậy anh hẳn là không cần diễn nữa.” Lục Kỳ Thần bước tới trước một chút, giật cà vạt Triệu Phùng Sơn xuống, hung hăng đạp một cước vào người hắn. “Nhưng ra tay với vợ của tôi… Triệu tổng không phải anh đánh sai nước cờ rồi sao”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 43


Giang Mạn Sanh chưa từng thấy Lục Kỳ Thần tức giận đến vậy. Khuôn mặt anh nghiêm nghị đến đáng sợ khiến cô giật mình. “Em vừa báo cảnh sát rồi…” Cô kéo nhẹ tay áo anh, cố gắng giải thích. Nhưng Lục Kỳ Thần không có ý định nguôi giận. Anh chỉ kéo cô vào lòng, ôm chặt hơn một chút. Trong lúc cô còn đang phân vân làm sao để anh bớt giận, Lục Kỳ Thần đã lên tiếng với Triệu Phùng Sơn: “Dù ông Triệu không còn nữa, nhưng vì tình nghĩa giữa ông ấy và ông nội tôi, tôi đã định cho anh một cơ hội. Nhưng có vẻ anh muốn tự tay phá hủy Tập đoàn Triệu thị. Vậy thì để tôi giúp anh việc đó.” Khi cảnh sát đến, Lục Kỳ Thần nắm nhẹ tay Giang Mạn Sanh, dẫn cô ra ngoài. Giọng anh dịu dàng hẳn khi nói chuyện với cô: “Em muốn đến bệnh viện thăm Triệu Xu hay về nhà?” Bàn tay Giang Mạn Sanh vẫn nằm trong lòng bàn tay anh, cô không giãy ra, chỉ ngước nhìn anh: “Em muốn đến thăm Triệu Xu.” Lục Kỳ Thần đứng thẳng người, vẫn nắm tay cô một cách tự nhiên: “Được, anh đưa em đi.” Giang Mạn Sanh lắc đầu: “Không cần đâu. Các anh vừa xuống máy bay phải không? Anh về nhà nghỉ ngơi đi. Để trợ lý đưa em đi là được rồi.” Lục Kỳ Thần chỉ im lặng nhìn cô chăm chú. Cuối cùng, dưới ánh mắt của anh, Giang Mạn Sanh đành chịu thua.Lục Kỳ Thần vẫn đi cùng cô đến bệnh viện. Ngay cả khi ngồi trên xe, anh vẫn không buông tay cô ra, nắm chặt như thể sợ cô biến mất. Thấy anh cứ im lặng mãi, Giang Mạn Sanh bóp nhẹ tay anh. Lục Kỳ Thần cúi đầu nhìn cô, cô nghĩ một lúc rồi giải thích: “Hôm nay bọn em đến hội sở đó vì đó là nơi Triệu Xu làm việc. Em không biết nó thuộc tập đoàn Triệu thị.” “Ừ. Các em không làm gì sai cả.” Lục Kỳ Thần đáp. Triệu Xu được đưa vào phòng VIP do Lục Kỳ Thần sắp xếp. Khi họ đến, cô ấy vẫn chưa tỉnh. Giang Mạn Sanh lo lắng cho Triệu Xu, muốn ở lại bệnh viện đợi cô ấy tỉnh. Lục Kỳ Thần ra ngoài mua đồ ăn cho cô. Để không làm phiền Triệu Xu, anh tìm một chỗ khác cho Giang Mạn Sanh ăn. Tình cờ, trong phòng VIP bên cạnh có người đang bàn tán về họ. Một giọng nam vang lên: “Nghe nói chưa? Lục Kỳ Thần đánh Triệu Phùng Sơn, cậu ấm tập đoàn họ Triệu đấy. Mà lý do là vì vợ anh ta.” “Không thể nào. Không phải người ta đồn Lục Kỳ Thần cưới vợ chỉ vì ông nội sao?” Đúng vậy, Giang Mạn Sanh đã nghe những lời đồn này nhiều lần. Cô im lặng nuốt thức ăn.Lục Kỳ Thần không muốn cô nghe thêm nữa, anh cúi xuống dịu dàng nói: “Triệu Xu đã tỉnh, chúng ta đến thăm cô ấy nhé?” Giang Mạn Sanh vội vàng nuốt nốt miếng cuối, gật đầu đồng ý. Nên cô không nghe được đoạn họ nói tiếp: “Nhưng đã ai thấy Lục Kỳ Thần nổi giận thế bao giờ chưa? Không chừng một ngày nào đó họ sẽ không ly hôn” “Đúng là chưa từng thấy anh ta như vậy…” Khi Giang Mạn Sanh chạy đến, trợ lý của anh đang nói chuyện với Triệu Xu. Lúc này Triệu Xu đã biết toàn bộ sự việc. Giang Mạn Sanh tiến đến bên giường bệnh, sau khi xác nhận tình trạng của bạn, cô xin lỗi: “Triệu Xu, xin lỗi cậu. Tại tớ liên lụy nên cậu mới dính vào chuyện này.” Sắc mặt Triệu Xu vẫn còn rất xanh xao, nhưng cô ấy vẫn cố đùa: “Chỉ là bị cho uống thuốc thôi, có gì đâu. Coi như là trải nghiệm mới trong đời vậy.” Giang Mạn Sanh cúi đầu: “Tớ không muốn cậu có những trải nghiệm kiểu này.” Triệu Xu im lặng một lúc lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Mạn Sanh à, tớ muốn tự lập nghiệp.” Nhìn lại bản thân, Triệu Xu đã hy sinh rất nhiều cho công việc, vậy mà kết cục chỉ là một con mồi trong ván cờ của bọn tư bản. Muốn dựa vào sự nghiệp để đánh bại những tập đoàn như Triệu thị là không thể. Triệu Xu lại đùa: “Khó quá. Hay là tớ về ẩn cư trong núi luôn nhỉ?” “Làm gì cũng được. Cậu có thể suy nghĩ từ từ.” Mạn Sanh đáp. Triệu Xu đúng là cần thời gian để suy nghĩ. Bây giờ cô ấy chỉ muốn ngủ. May mắn là Triệu Xu không sao, nếu không Giang Mạn Sanh nghĩ mình sẽ áy náy cả đời mất. Khi hai người trở về biệt thự nhà họ Lục, trời đã khuya. Lục Kỳ Thần bật đèn phòng khách, cả căn phòng sáng bừng lên. Tuy không có gì thay đổi, nhưng chỉ cần có Lục Kỳ Thần trở về,Giang Mạn Sanh đã cảm thấy căn nhà tràn ngập hơi thở ấm áp và an toàn. Giang Mạn Sanh cúi đầu thay dép, bỗng cảm thấy khuỷu tay đau nhói. Cô theo phản xạ kêu lên một tiếng “Á”. Lục Kỳ Thần lập tức dừng lại nhìn cô. Giang Mạn Sanh xoay khuỷu tay kiểm tra, lúc này mới phát hiện có một vết thương nhỏ. Lục Kỳ Thần vẫn đang nhìn cô. Giang Mạn Sanh ngẩng đầu nói với anh: “Có lẽ lúc đập chai rượu, em không cẩn thận bị xước.” Cả ngày nay cô thậm chí còn không phát hiện ra. “Vết thương không lớn đâu, em tìm thuốc bôi là được.” Giang Mạn Sanh nói. Cô vừa dứt lời, cả người đã bị Lục Kỳ Thần kéo đến dưới ánh đèn sáng. Anh kiểm tra kỹ lưỡng toàn bộ phần da lộ ra ngoài của cô một lần nữa. Cuối cùng, sau khi xác nhận không có chỗ nào khác bị thương, anh mới đi lấy hộp thuốc. Giang Mạn Sanh ngồi trên sofa, Lục Kỳ Thần ngồi xuống bên cạnh cô. “Công việc ở Mỹ xong xuôi rồi sao?” Giang Mạn Sanh hỏi khẽ. “Ừ.” Lục Kỳ Thần đáp. Anh mở hộp thuốc, tìm một tuýp thuốc mỡ, bôi lên tay rồi đưa về phía cô: “Đưa tay đây.” Giang Mạn Sanh khựng lại. Cô không đưa tay ra ngay. Lục Kỳ Thần nhìn cô, có vẻ hơi bối rối. Giây tiếp theo, Giang Mạn Sanh lấy ra hai tấm ảnh – Lục Kỳ Thần và cô gái kia. Lục Kỳ Thần liếc nhìn, có vẻ thực sự không hiểu: “Đây là gì?” Nhắc đến chuyện này, Giang Mạn Sanh lại thấy tức giận, nhưng cô vẫn cố nói có lý: “Anh không biết sao? Dì Trần nói đây là cô gái anh từng thích hồi cấp ba.” “Ở Mỹ, cô ấy cũng có mặt phải không?” Giang Mạn Sanh không đưa tay ra, Lục Kỳ Thần đành phải tự nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng bôi thuốc: “Cô ta có ở đó. Nhưng không liên quan gì đến anh, chỉ là tình cờ dự cùng một cuộc họp.” “Hừ, miệng lưỡi đàn ông…” Giang Mạn Sanh lẩm bẩm. Lục Kỳ Thần im lặng một lúc lâu. Rất lâu sau… “Anh chưa từng thích ai ngoài em.” Giang Mạn Sanh nghe Lục Kỳ Thần nói vậy, cả người cứng đờ trong một giây. Lục Kỳ Thần vẫn kiên nhẫn bôi thuốc cho cô. Giang Mạn Sanh không hiểu sao muốn lùi lại. Nhưng Lục Kỳ Thần không buông tay cô ra, lại nói: “Anh chỉ thích mình em.” Đúng lúc đó, bên ngoài biệt thự họ Lục bỗng rộ lên từng chùm pháo hoa. Giang Mạn Sanh quay đầu nhìn, trái tim vô thức đập nhanh hơn. Lục Kỳ Thần nghiêng đầu nhìn qua rồi giải thích: “Anh không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện này.” “Lịch trình là do Tần Dật Tấn sắp xếp từ đêm trước khi anh đi Mỹ.” Đêm trước khi đi Mỹ. Cũng là sau khi anh hôn cô ở chính nơi này. Thuốc trên tay Giang Mạn Sanh đã được bôi gần xong, Lục Kỳ Thần dừng lại. Nhưng anh vẫn nắm chặt tay cô. Cô bỗng nhớ lại câu nói đã nghe được ở bệnh viện hôm nay – “Lục Kỳ Thần cưới vợ chỉ vì ông nội. Không chừng ngày nào đó sẽ ly hôn.” Rồi ngay giây tiếp theo, cô nghe Lục Kỳ Thần hỏi: “Giang Mạn Sanh, chúng ta sẽ không bao giờ ly hôn. Ở bên nhau thật lâu, được không?” Vết thương trên tay Giang Mạn Sanh đã được bôi thuốc xong, song Lục Kỳ Thần vẫn chưa buông tay cô ra. Trong không gian yên tĩnh của biệt thự, tiếng pháo hoa vẫn rực rỡ ngoài kia. Giang Mạn Sanh ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Những nghi ngờ và lo lắng dường như tan biến trong ánh mắt chân thành của anh. Đêm dần khuya, nhưng tình yêu mới chỉ bắt đầu hé nở.
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 44


Tim Giang Mạn Sanh đập thình thịch, cảm giác như đang run rẩy. Cô nghĩ, chắc chắn Lục Kỳ Thần không biết những lời này có ý nghĩa thế nào đối với cô. Kể từ lần đầu gặp anh, cô đã thích anh. Giang Mạn Sanh không nói tốt hay không tốt, chỉ kéo nhẹ tay Lục Kỳ Thần và nói khẽ: “Anh ôm em một cái.” Lục Kỳ Thần kiên nhẫn chiều theo ý cô: “Em muốn đi đâu?” Rõ ràng là Lục Kỳ Thần đã hiểu lầm ý cô. Cô không muốn đi đâu cả, chỉ đơn giản là muốn được Lục Kỳ Thần ôm một cái thôi. Nhưng khi hai người đứng gần nhau như vậy, cô lại nhớ đến nụ hôn bất ngờ trong đêm trước khi anh rời đi. Cùng với giấc mơ đó. Và cả những bình luận dưới bức ảnh Trần Thấm đăng. Lục Kỳ Thần thật sự rất đẹp trai. Dù năm 17-18 tuổi cô không để ý điều đó, nhưng giờ cô phải thừa nhận điều này. Hôm nay Giang Mạn Sanh mặc một chiếc áo len mềm mại, qua lớp vải, cô vươn tay nắm lấy cà vạt trên bộ vest của Lục Kỳ Thần, ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi anh. Chỉ là một nụ hôn rất nhẹ. Chạm nhẹ rồi vụt qua. Giang Mạn Sanh lập tức lùi lại. Nhưng ngay giây tiếp theo, ống thuốc trong tay Lục Kỳ Thần “bộp” một tiếng rơi xuống thảm. Bàn tay to của anh ôm lấy gáy cô, vòng qua eo, kéo Giang Mạn Sanh áp sát vào mặt mình, cô mở to mắt nhìn. Lục Kỳ Thần nhanh chóng hôn lại cô, trước khi Giang Mạn Sanh kịp phản ứng, anh đã đưa lưỡi vào miệng cô, quấn lấy nhau. Giống như trong giấc mơ của cô vậy. Giang Mạn Sanh: “…” Xương sống như bị điện giật, khiến cô muốn lùi lại. Nhưng tay Lục Kỳ Thần ôm chặt eo cô, Giang Mạn Sanh không còn chút không gian nào để thoát ra. Giang Mạn Sanh sắp không thở nổi, vội vàng túm lấy anh. Lúc này Lục Kỳ Thần mới buông cô ra, cho cô cơ hội thở. Giang Mạn Sanh thở hổn hển: “Muộn rồi chúng ta nên đi ngủ…” Nhưng Lục Kỳ Thần không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, bàn tay có khớp xương rõ ràng, mạnh mẽ của anh nắm lấy cổ tay cô qua lớp áo len mềm mại, kéo cả người cô về phía mình. Tim Giang Mạn Sanh đập như trống, như có những bong bóng vỡ ra từ ánh mắt cô, tan biến trong không khí, rồi cô nghe thấy giọng Lục Kỳ Thần trầm xuống đến mức gần như mất tiếng: “Hôn lại lần nữa.” Giang Mạn Sanh chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ngã xuống sofa. Lục Kỳ Thần theo sát áp xuống. Anh vẫn mặc nguyên bộ vest, trông rất nghiêm túc, nhưng làm những chuyện này thì lại… Mặt Giang Mạn Sanh đã đỏ ửng, sau khi Lục Kỳ Thần m*t nhẹ lưỡi cô vài cái, Giang Mạn Sanh hoàn toàn không chống đỡ nổi. Tay anh vẫn đỡ gáy cô, hai ngón tay luồn vào tóc, nâng đầu cô lên. “Đừng hôn nữa…” Giang Mạn Sanh tìm được cơ hội vội vàng đẩy anh ra: “Em còn chưa đồng ý với anh mà!” Lục Kỳ Thần dừng lại, nắm chặt tay cô, đôi mắt tối sầm: “Còn chưa đồng ý với anh?” Đúng là chưa đồng ý thật, nhưng chính cô đã hôn anh trước. Giang Mạn Sanh rụt người lại: “Bây giờ em đồng ý với anh” Trong tầm mắt, cô thấy nét mặt Lục Kỳ Thần dãn ra. Lục Kỳ Thần lại kéo cô, ôm vào lòng, kéo sát đến mặt anh, khoảng cách mà cô vất vả lắm mới né được lập tức trở về con số không. Tay anh lại đặt lên cổ cô, mắt nhìn chằm chằm vào môi cô. Lông mi Giang Mạn Sanh run rẩy, cô cuối cùng cũng hiểu ra. Làm sao cô có thể nghĩ được? Hóa ra khi yêu đương Lục Kỳ Thần lại là như thế này. Vì vậy cô vội vàng đẩy ngực anh, lại mở miệng: “Nhưng anh không được hôn em nữa!” “Em còn chưa từng yêu đương, anh phải để em từ từ!” Rõ ràng là câu từ chối, nhưng Lục Kỳ Thần lại như bị những lời này lấy lòng, anh nhìn Giang Mạn Sanh hỏi: “Từ từ như thế nào?” Giang Mạn Sanh vẫn né tránh anh: “Chúng ta ngủ trước đã! Em sẽ nói cho anh biết.” May mắn là Lục Kỳ Thần không làm gì thêm nữa, buông tha cho cô. Giang Mạn Sanh tắm gội trong phòng tắm gần một tiếng đồng hồ, cô chưa bao giờ tắm lâu như vậy, lâu đến mức Lục Kỳ Thần có vẻ hơi lo lắng, đến gõ cửa kính phòng tắm. Giang Mạn Sanh thò đầu còn đầy bọt ra khỏi phòng tắm: “Sao vậy?” Lúc này Lục Kỳ Thần cũng đã thay đồ ở nhà, anh nhìn cái đầu đột nhiên thò ra của cô, giọng vẫn rất dịu dàng: “Chưa tắm xong à?” Giang Mạn Sanh trả lời nhẹ nhàng: “Chưa. Em nhanh thôi.” Cô chỉ đơn thuần là bị hành động mạnh mẽ của Lục Kỳ Thần dọa đến, muốn bình tĩnh lại một chút. Lục Kỳ Thần còn chưa tắm, Giang Mạn Sanh cũng không muốn để anh đợi lâu. Hơn nữa đã khuya thật rồi, nên đi ngủ thôi. Khoảng năm phút sau, Giang Mạn Sanh ra khỏi phòng tắm. Lục Kỳ Thần không có trong phòng, Giang Mạn Sanh đoán, chắc anh lại đi tăng ca rồi. Dù sao Tập đoàn Triệu thị cũng là chuyện lớn cần phải lo. Giang Mạn Sanh theo bản năng thở phào nhẹ nhõm. Thực ra rõ ràng không có gì khác với bình thường cả, đặc biệt là Lục Kỳ Thần, anh trông vẫn y như mọi khi. Nghiêm túc pha chút quan tâm. Nhưng Giang Mạn Sanh cứ cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái. Cô cố gắng lấy lại tinh thần, thoa kem dưỡng toàn thân, sấy khô tóc xong mới leo lên giường, thầm nghĩ, may quá, không cần đợi Lục Kỳ Thần về. Cửa phòng ngủ liền vang lên tiếng cách. Lục Kỳ Thần bước vào. Giang Mạn Sanh ngơ ngác nhìn vào mắt Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần bưng một bát canh không biết là gì, đi đến bên cô đưa cho cô. Giọng Lục Kỳ Thần ôn hòa: “Canh lê táo đỏ.” “Sợ em hôm nay bị dọa, hỏi dì Trần, bảo có tác dụng giảm áp lực.” Giang Mạn Sanh ngẩn người một chút. Cô cứ tưởng anh đi tăng ca. Hóa ra là đi nấu canh cho cô. Làm sao bây giờ? Cô lại muốn ôm anh rồi. “… Cảm ơn anh.” Giang Mạn Sanh ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy, uống một ngụm thấy hơi nóng, chậm lại một chút. Lục Kỳ Thần đứng đó chậm rãi đợi cô. Nhưng anh nhìn chằm chằm khiến cô áp lực thật sự quá lớn. Đợi cô uống xong, Lục Kỳ Thần lại xuống lầu đem bát đi, một lúc lâu mới trở lại. Giang Mạn Sanh đã buồn ngủ mơ màng. Nhưng vẫn biết anh đã về. Rất nhanh, bên giường hơi lún xuống, Giang Mạn Sanh nín thở, giây tiếp theo tay Lục Kỳ Thần vươn ra ôm lấy eo cô, Giang Mạn Sanh chưa kịp phản ứng, cả người đã bị ôm vào lòng anh. Giọng Giang Mạn Sanh rất nhỏ: “Làm gì vậy.” Tay Lục Kỳ Thần vẫn đặt trên eo cô: “Em nghĩ ra chưa, từ từ như thế nào?” “Chưa.” Lục Kỳ Thần: “Vậy hôm nay cứ ngủ như này đã.” Giang Mạn Sanh: “…”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back