Ngôn Tình Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt

Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chương 100


Bùi Cảnh Ngạn đối diện với đôi mắt tròn xoe của Tô Thanh Nhiễm, đột nhiên nhớ đến nhiều năm trước, cô cũng từng nói chuyện với anh như vậy.

Bùi Cảnh Ngạn nhận ra, hỏi: "Người quen à?"

Tay che khăn giấy, ánh mắt xuyên qua khe hở của cây xanh, đang mắt đẫm lệ nhìn Tô Thanh Nhiễm.

Hai người đến một nhà hàng lẩu khá nổi tiếng gần đây, vì có một ngôi sao nọ từng check in, cộng thêm hương vị thực sự xuất sắc, môi trường cũng khá ổn, nên gần đây muốn ăn đều phải đặt bàn trước.

Nói một câu, hai người đều nghĩ đến lần gặp mặt ở bệnh viện Tân Cương kia.

Bây giờ hai người đang ngồi cạnh nhau trong xe, tuy trong lòng vẫn còn có chút kỳ quái, nhưng dường như cũng không phải là không thể chấp nhận được.

"Không sao." Tô Thanh Nhiễm lắc đầu, giọng điệu có chút sát khí: "Muốn đổi thì cũng là cô ta phải đổi."

Bùi Cảnh Ngạn chỉ cảm thấy dáng vẻ này của Tô Thanh Nhiễm rất đáng yêu, anh chiều theo ý cô: "Ừm, vậy không cần để ý đến cô ta nữa, chúng ta gọi món trước đã."

Hai người quét mã gọi món, rất nhanh lực chú ý của Tô Thanh Nhiễm đã bị các món ăn hấp dẫn.

Lúc nãy còn nói không đói, nhưng bận rộn cả buổi chiều, bây giờ bị hương thơm trong tiệm hấp dẫn, con sâu tham ăn lập tức trỗi dậy.

Hứa Ân bị cô ném ra sau đầu.

Nhưng cô không biết rằng, Hứa Ân bây giờ đã không còn tâm trạng ăn uống nữa rồi.

Cô ta nói với người bạn đối diện: "Cậu canh chừng giúp tớ, bây giờ tớ phải livestream."

Nói xong, cô ta mở WeChat, trong mắt lộ ra nụ cười hả hê.

Ba giờ rưỡi chiều nay, Giang Thần Lẫm đột nhiên gửi cho cô ta lời mời kết bạn.

Thật ra vốn dĩ nếu Hứa Ân không xóa đối phương, thì đối phương gửi lời mời là có thể trực tiếp thông qua.

Nhưng ngày đó Giang Thần Lẫm xóa cô ta, cô ta liên tiếp gửi mấy tin nhắn đối phương đều không trả lời, cô ta liền xóa Giang Thần Lẫm.

Nào ngờ bây giờ phong thủy luân chuyển, đến lượt Giang Thần Lẫm chủ động thêm bạn cô ta.

Vốn định làm giá với đối phương hai ba ngày, nhưng hôm nay bát quái này không có người chia sẻ, cô ta sợ rằng sẽ mất ngủ cả tuần!

Hứa Ân nhấn đồng ý.

Gần như là sau khi cô ta nhấn đồng ý, Giang Thần Lẫm lập tức gửi đến một tin nhắn: "Bây giờ có tiện không? Hỏi cậu chút chuyện."

"Hehe." Hứa Ân ngoài cười nhưng trong không cười, nhưng vẫn gọi video cho Giang Thần Lẫm.

Bên kia bắt máy ngay lập tức. Gương mặt Giang Thần Lẫm xuất hiện trên màn hình, hắn cau mày: "Hứa Ân cô bị bệnh à? Tôi không có hứng thú với cô, cô gọi thoại là được rồi, gọi video làm gì? Tắt camera đi."
 
Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chương 101


Nhưng kỳ lạ thay, hắn lại cảm thấy càng thêm đau nhói.

Rõ ràng Tô Thanh Nhiễm chỉ là cùng Bùi Cảnh Ngạn ra ngoài ăn cơm bình thường, trong lúc đó có lẽ Bùi Cảnh Ngạn gắp thức ăn cho Tô Thanh Nhiễm, Tô Thanh Nhiễm đưa giấy ăn cho Bùi Cảnh Ngạn, nhưng không biết tại sao, những hình ảnh tưởng chừng như bình thường này, lại khiến người ta cảm thấy bất an.

Dường như có một số thứ thực sự đã thay đổi trong khoảng thời gian một tuần ngắn ngủi này, đã sớm trở thành dáng vẻ mà hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Một lúc lâu sau, Giang Thần Lẫm vặn to âm lượng điện thoại, nói với Hứa Ân: "Cô nhìn họ có giống tình nhân không?"

Rõ ràng biết trong miệng người phụ nữ này không có lời hay ý đẹp, nhưng hắn dường như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Hứa Ân nghe thấy giọng điệu của Giang Thần Lẫm có chút không ổn, cô ta cũng không trêu chọc hắn nữa, mà thẳng thắn nói: "Thật ra ngày đó ở khách sạn, lúc anh bàn bạc kế hoạch với tôi, tôi đã nhiều lần xác nhận với anh, anh có muốn làm như vậy không, anh kiên quyết nói muốn."

Giang Thần Lẫm siết chặt điện thoại, không nói gì.

Hứa Ân nói: "Ban đầu, tôi thực ra chỉ đơn thuần là muốn trả thù. Lúc trước tôi đối xử tốt với con mèo của tôi bao nhiêu, kết quả nó lại càng thích Tô Thanh Nhiễm. Thật ra nghĩ lại cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng lúc đó chúng tôi tuổi còn nhỏ, tôi tưởng mèo bị mất nên khóc cả đêm, sau đó biết nó đến chỗ cô ấy, rõ ràng biết cô ấy sẽ không trộm mèo, nhưng vẫn nói cô ấy trộm mèo của tôi. Anh nghĩ xem, chỉ có chuyện nhỏ như vậy, mà tôi và cô ấy có thể trở thành kẻ thù không đội trời chung, nhiều năm như vậy không qua lại. Nhưng anh đối với cô ấy..."

"Giang Thần Lẫm, không nói đến việc anh trai anh đối với Tô Thanh Nhiễm rốt cuộc như thế nào, chỉ nói riêng bản thân anh, anh cảm thấy cô ấy còn có thể quay đầu lại với anh không?"

Thật ra trước đó, Giang Thần Lẫm đã biết, không thể quay đầu lại được nữa.

Nhưng ý nghĩ này bị tiềm thức của hắn đè nén, hắn không muốn tin, cũng không muốn suy nghĩ sâu xa. Nhưng bây giờ bị một người ngoài cuộc dễ dàng vạch trần, hắn mới hiểu ra, từ lâu đã không thể tự lừa dối mình nữa rồi.

Hứa Ân nhìn người đàn ông trong màn hình đột nhiên như bị rút mất linh hồn, không nhịn được hỏi: "Vậy rốt cuộc anh và cô ấy có thù sâu hận lớn gì, đáng để anh đối xử với cô ấy như vậy?"
 
Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chương 102


Giang Thần Lẫm nhìn hình ảnh sau tán cây xanh, ánh mắt mơ hồ.

Giờ phút này, Tô Thanh Nhiễm hẳn là đi vệ sinh về, lúc cô ngồi xuống, Giang Thần Lẫm cuối cùng cũng không nhìn thấy bóng lưng của cô nữa, mà là gương mặt nghiêng.

Hắn nhìn thấy Tô Thanh Nhiễm cười với Bùi Cảnh Ngạn.

Hắn nhớ rõ, nửa tháng trước khi Tô Thanh Nhiễm gặp Bùi Cảnh Ngạn, đều giống như chuột thấy mèo, vừa căng thẳng vừa cung kính.

Nhưng sao lại biến thành như vậy rồi?

Không nói đến những cái khác, Bùi Cảnh Ngạn bất luận là tướng mạo, vóc dáng, năng lực, đều không có gì đáng chê trách, Tô Thanh Nhiễm ở cùng anh, sẽ dần dần thích anh phải không?

"Cô ấy hại c.h.ế.t dì của tôi."

Ngay khi Hứa Ân tưởng rằng Giang Thần Lẫm lần này vẫn sẽ không nói, hắn cuối cùng cũng lên tiếng.

"Vì cô ấy, dì tôi tự sát."

"Hả?" Hứa Ân lờ mờ nghe nói vị tài nữ kia dường như c.h.ế.t vì tự sát, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, tự sát còn có liên quan đến Tô Thanh Nhiễm.

"Anh có nhầm lẫn gì không?" Hứa Ân nghi hoặc: "Lúc đó Tô Thanh Nhiễm mới bao nhiêu tuổi, có thể khiến dì anh tự sát?"

"Tôi điều tra rất rõ ràng." Trong mắt Giang Thần Lẫm dần dần nhuốm hơi nước: "Đúng là cô ấy, không có người khác."

"Ồ." Hứa Ân thở dài: "Vậy hết cách rồi, vậy anh định thế nào? Trả thù xong, còn có thể tiếp tục ở bên kẻ thù sao?"

Giang Thần Lẫm suy sụp dựa vào lưng ghế: "Không thể ở bên nhau được nữa."

Không thể ở bên nhau, nhưng hắn lại không thể khống chế nội tâm, vẫn sẽ đau, vẫn sẽ bị hấp dẫn sâu sắc.

Livestream vẫn đang tiếp tục, mà hai nhân vật chính Tô Thanh Nhiễm và Bùi Cảnh Ngạn hoàn toàn không hay biết.

Tô Chấn thực ra đã sớm đánh giá con gái mình, lúc điêu khắc thì điềm tĩnh lại chuyên chú, nhưng một khi buông d.a.o khắc xuống, Tô Thanh Nhiễm chính là một tiểu tham ăn hoạt bát.

Bây giờ khẩu vị được thỏa mãn, tâm trạng của Tô Thanh Nhiễm cũng trở nên thoải mái.

Cô học điêu khắc hơn mười năm, đã quen với việc làm bất cứ chuyện gì, đều là lúc có cảm hứng thì làm, không có thì để đó.

Mà thói quen này dùng trong chuyện tình cảm, cô phát hiện tuy rằng vì ban ngày gặp Giang Thần Lẫm mà tâm trạng có chút d.a.o động, nhưng cô rất dễ quên. Cô chuyên tâm ăn lẩu, liền đem chuyện không vui hoàn toàn ném sang một bên, dần dần quen với cảm xúc như vậy, bầu không khí giữa cô và Bùi Cảnh Ngạn càng lúc càng tốt.

Dường như thực sự không biết từ khoảnh khắc nào, cô đối với anh đột nhiên không còn sự kính sợ giống như gặp trưởng bối nghiêm túc trong quá khứ nữa.
 
Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chương 103


Cho nên, ăn lẩu xong vẫn còn sớm, Bùi Cảnh Ngạn hỏi cô có muốn đến căn nhà anh mua xem thử không, Tô Thanh Nhiễm liền vui vẻ gật đầu.

Trong điện thoại của Giang Thần Lẫm, người đàn ông đứng dậy, giúp cô gái cầm túi xách, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Vừa hay gặp nhân viên phục vụ bưng nồi lẩu đi qua, Bùi Cảnh Ngạn gần như theo bản năng kéo Tô Thanh Nhiễm sang một bên sát tường, bản thân chắn trước người cô, để nhân viên phục vụ đi qua trước.

Hai người đứng rất gần nhau, ánh đèn trên đỉnh đầu chói mắt, dưới ống kính xa, vừa đẹp đẽ vừa mờ ám.

Giọng nói của Hứa Ân từ trong điện thoại truyền đến: "Tôi nghe thấy họ muốn đến nhà Bùi Cảnh Ngạn. Vậy Giang Thần Lẫm, anh có hối hận không?"

"Tôi không biết." Giang Thần Lẫm dừng vài giây, mới nói câu tiếp theo: "Nhưng nếu được chọn lại lần nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy."

"Được, trâu bò!" Hứa Ân nói: "Nếu được chọn lại lần nữa, tôi nhất định sẽ không làm như vậy. Tôi hối hận muốn c.h.ế.t rồi, bây giờ bố tôi giục tôi đi xin lỗi công khai Tô Thanh Nhiễm, không xin lỗi thì tất cả thẻ tín dụng của tôi đều bị khóa, bữa lẩu hôm nay đều là bạn thân tôi mời."

Cô ta nói một hơi, sau đó mới nghiêm túc nói: "Bố tôi loại người nhạy bén cỡ nào chứ, ngày xảy ra chuyện cũng không bắt tôi xin lỗi, quan sát mấy ngày bây giờ kiên quyết bắt tôi đi, nói rõ điều gì? Nói rõ ông ấy cũng cảm thấy, nhà người ta liên hôn thành công rồi, sẽ không tan rã đâu."

"Giang Thần Lẫm, anh đã chọn lại vẫn muốn như vậy, vậy thì đừng hối hận. Chuyện của hai ta nói xong rồi, giang hồ không gặp lại!"

Hứa Ân cúp điện thoại, mà Giang Thần Lẫm nắm chặt điện thoại, rất lâu vẫn còn ngẩn người.

Đúng vậy, là chính tay hắn cắt đứt duyên phận với Tô Thanh Nhiễm, vậy thì Tô Thanh Nhiễm ở bên ai, đều không liên quan đến hắn, bây giờ hỏi những điều này có ý nghĩa gì?

Nhưng hắn lại không khống chế được bản thân, phản ứng lại thì đã sờ thấy chìa khóa xe, kéo cửa xe đi ra ngoài.

Những năm nay Giang Thần Lẫm thực ra vẫn luôn khá quan tâm đến Bùi Cảnh Ngạn, cho nên Bùi Cảnh Ngạn mua nhà gì, ở khu vực nào, hắn đều biết rõ.

Gần như là Hứa Ân vừa nói, Giang Thần Lẫm đã đoán được Bùi Cảnh Ngạn muốn dẫn Tô Thanh Nhiễm đi xem nhà ở đâu.

Vì vậy, hai chiếc xe xuất phát từ hai hướng khác nhau, đều đi về phía biệt thự ven hồ mà Bùi Cảnh Ngạn mua.
 
Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chương 104


Bùi Cảnh Ngạn mở cửa, hơi ấm trong phòng lập tức bao trùm lấy hai người.

Hắn cũng không biết mình lái xe đến đây để làm gì, nhưng tiếng gào thét trong lòng khiến hắn giống như một kẻ b**n th**, căn bản không thể khống chế được hành vi của mình.

Tô Thanh Nhiễm cười nói: "Anh sợ tôi tưởng 002 là của cô gái khác sao?"

"Tôi mua xong vẫn chưa từng ở, trong nhà chỉ có trang trí cơ bản lúc mua." Bùi Cảnh Ngạn lại nói sang chuyện khác, anh nhìn tủ giày, sau đó tháo một túi: "Chỉ có dép nam, tạm đi vậy, cuối tuần chúng ta cùng đi gần đây mua ít đồ."

May mà sau khi đăng ký kết hôn anh đã mời dì giúp việc đến dọn dẹp vệ sinh, sáng nay lại bảo dì đến thay nước, cũng mua ít đồ uống để trong tủ lạnh.

Rất nhanh, vân tay được ghi lại thành công, vân tay của cô được đánh số 003.

Tô Thanh Nhiễm thay giày xong đi vào trong.

Bùi Cảnh Ngạn bất đắc dĩ gật đầu, đi qua rót nước cho Tô Thanh Nhiễm.

Bùi Cảnh Ngạn mở khóa vân tay xong, không lập tức mở cửa.

Sao cô cảm thấy người đàn ông này dường như đang tán tỉnh cô vậy?

Là ảo giác sao?

Tô Thanh Nhiễm nghe thấy người đàn ông thấp giọng nói: "Trước nay chưa từng có cô gái khác, chỉ có em."

"Em nhớ khu này hình như là bàn giao nhà hai năm trước?" Tô Thanh Nhiễm kinh ngạc với phòng khách trống trải có thể chơi bóng rổ: "Hai năm nay, anh chưa từng nghĩ đến việc sắm sửa thêm đồ đạc sao?" Ờ, ngay cả sofa cũng không có...

Giang Thần Lẫm ở gần hơn nên đến trước, hắn đỗ xe ở chỗ tối, tắt máy rồi lặng lẽ chờ đợi.

"Khụ khụ." Tô Thanh Nhiễm bị ba chữ 'nữ chủ nhân' làm cho có chút sặc nước. Bùi Cảnh Ngạn vội vàng đi qua, vỗ nhẹ lưng giúp cô thuận khí.

Không lâu sau, xe của Bùi Cảnh Ngạn xuất hiện, anh lái thẳng vào gara của biệt thự, đỗ xe, cùng Tô Thanh Nhiễm bước xuống.

Bùi Cảnh Ngạn nói: "001 là tay trái của tôi, 002 là tay phải."

Anh nhập mật mã quản trị viên, sau đó nói: "Thanh Nhiễm, em cũng ghi một cái đi."

"Lúc đó mua là định đầu tư." Bùi Cảnh Ngạn đưa nước ấm cho Tô Thanh Nhiễm: "Lúc đó căn bản không biết nó sẽ có một nữ chủ nhân."

Tô Thanh Nhiễm kinh ngạc, sau đó ý thức được mình đã kết hôn, vì vậy đặt ngón tay lên chỗ nhận diện vân tay.

Cánh cửa phía sau bị Bùi Cảnh Ngạn đóng lại, âm thanh không lớn, vừa hay che lấp nhịp tim có chút loạn nhịp trong khoảnh khắc của Tô Thanh Nhiễm.
 
Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chương 105


Mùa đông ngày ngắn, bây giờ mới hơn tám giờ, nhưng trời đã rất tối rồi. Khu biệt thự rất yên tĩnh, hai người bước ra, Tô Thanh Nhiễm theo bản năng kéo chặt cổ áo, cùng Bùi Cảnh Ngạn đi đến cửa biệt thự.

Tô Thanh Nhiễm bình tĩnh lại, sau đó tò mò nhìn Bùi Cảnh Ngạn: "Lúc đó có phải cũng không định kết hôn không?"

Bùi Cảnh Ngạn suy nghĩ, gật đầu: "Lúc đó cảm thấy mình e rằng rất khó kết hôn."

Tô Thanh Nhiễm không nhịn được cười: "Điều kiện của anh tốt như vậy, sao có thể rất khó kết hôn? Chỉ cần anh lên tiếng, không biết bao nhiêu người xếp hàng đâu!"

Bùi Cảnh Ngạn nhìn cô, hỏi: "Vậy em sẽ xếp hàng không?"

Dưới ánh đèn, Tô Thanh Nhiễm mơ hồ cảm thấy ánh mắt của Bùi Cảnh Ngạn có chút sâu, rõ ràng phòng khách rất trống trải, nhưng cô lại cảm thấy, không khí trở nên chật chội.

Cô nói: "Nếu xúc động, sẽ có."

Bùi Cảnh Ngạn cười, người đàn ông rất ít khi cười như vậy, trong mắt dường như đều ánh sao, Tô Thanh Nhiễm bị nụ cười của anh làm cho hoảng hốt, không nhịn được nói: "Anh cười lên rất đẹp, sau này đừng nghiêm túc như vậy nữa."

Bùi Cảnh Ngạn nhận lấy cốc nước trong tay Tô Thanh Nhiễm đặt lên bệ bếp, dẫn cô đi xem các phòng khác: "Thanh Nhiễm, vậy sau này em xúc động nhiều hơn, tôi sẽ cười với em nhiều hơn."

"Ồ, vậy đây là mật mã mở khóa nụ cười sao?" Tô Thanh Nhiễm theo Bùi Cảnh Ngạn đi vào trong, mỗi khi xem một phòng, cô đều cảm thán: "Thật sự không có đồ đạc gì cả!" "Ừm, vừa hay có thể quy hoạch." Bùi Cảnh Ngạn nói: "Phòng này sau này làm phòng điêu khắc của em, thế nào?"

Ngay sát vách phòng làm việc của anh.

Căn phòng rộng hơn hai mươi mét vuông, vốn dĩ chủ đầu tư đề nghị làm phòng chiếu phim, nhưng Bùi Cảnh Ngạn cảm thấy, làm phòng điêu khắc thích hợp hơn.

"Hơi lớn, nếu như vậy thì em sẽ làm một vách ngăn ở giữa..." Tô Thanh Nhiễm đứng trong phòng bắt đầu lên kế hoạch.

Bùi Cảnh Ngạn không biết lấy từ đâu ra một tập giấy ghi chú và bút, đưa cho Tô Thanh Nhiễm.

Vì vậy, Tô Thanh Nhiễm vừa suy nghĩ, vừa viết lên đó, dán lên cửa.

Hai người đi qua mỗi căn phòng, đều sẽ dán lên những nhãn khác nhau, rất nhanh, trong nhà đã được sắp xếp rõ ràng.

Bùi Cảnh Ngạn nhìn Tô Thanh Nhiễm vẫn đang suy nghĩ, trong mắt sâu thẳm gợn sóng.

Tuổi trẻ anh không thích nói chuyện, cũng không thích giao tiếp với người khác, nhưng Tô Thanh Nhiễm giống như một tia sáng, khiến cuộc sống u ám của anh có thêm sắc màu khác.
 
Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chương 106


Sau nhiều năm, anh đã từng một mình trong đêm khuya, hy vọng ánh sáng đó có thể chiếu rọi đến mình. Giờ đây, nguyện vọng của anh đã thành hiện thực.

"Đại khái là như vậy, nhưng gần đây tôi phải bận rộn với cuộc thi điêu khắc kia, sau đó còn có thiết kế tốt nghiệp, có lẽ phải đợi bận xong mới có thể làm thiết kế cụ thể." Tô Thanh Nhiễm cảm thán.

Bùi Cảnh Ngạn nói: "Không sao, tôi sẽ theo như em nói, mời đội ngũ thiết kế sơ bộ trước, còn về phần trang trí nội thất sau này chúng ta sẽ cùng nhau chọn."

"Được." Tô Thanh Nhiễm gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.

Cô và Bùi Cảnh Ngạn ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, trông rất khôi hài.

Sở hữu biệt thự trị giá hàng tỷ, nhưng trong nhà lại không có nổi một chiếc ghế sofa, hai người lại ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ mà nhà đầu tư để lại.

Vì vậy, sau khi Tô Thanh Nhiễm lên kế hoạch xong, hai người liền cùng nhau đứng dậy ra ngoài.

Cửa biệt thự mở ra, Giang Thần Lẫm, người đã lạnh cóng suốt một giờ đồng hồ bên ngoài, lấy lại tinh thần.

Ánh mắt anh ta khóa chặt lấy Tô Thanh Nhiễm và Bùi Cảnh Ngạn đang bước ra, muốn xem quần áo hai người có chỉnh tề hay không, tóc có rối hay không.

Nhưng bóng cây lay động, ánh sáng mờ ảo, anh ta nhìn đến mức tim gan cào xé cũng không thể nhìn rõ.

Hai người nhanh chóng lên xe, lái xe rời đi.

Khi Giang Thần Lẫm phản ứng kịp, anh ta phát hiện ra mình lại tự động đi theo.

Nhìn thấy lộ trình ngày càng quen thuộc, anh ta biết Bùi Cảnh Ngạn hẳn là đang đưa Tô Thanh Nhiễm về nhà.

Ha ha, vừa rồi ăn lẩu xong sao không trực tiếp đưa người ta về nhà, mà lại phải đến biệt thự kia trước? Đến đó để làm gì?

Giang Thần Lẫm bực bội bấm còi, người đi đường vượt đèn đỏ phía trước sợ hãi vội vàng bước nhanh qua đường.

Xe của anh ta lao nhanh qua, mang theo tiếng vang chói tai.

Nhà họ Tô, Bùi Cảnh Ngạn đưa Tô Thanh Nhiễm về nhà, lại bị Tô Chấn giữ lại trò chuyện một lúc rồi mới cáo từ rời đi.

Anh đi ra ngoài, không lên xe của mình ngay, mà đi về phía một chiếc xe màu đen đang đậu dưới bóng cây.

Bùi Cảnh Ngạn gõ cửa sổ xe.

Cửa sổ xe sau vài giây cuối cùng cũng hạ xuống, để lộ khuôn mặt của Giang Thần Lẫm.

"Theo dõi cả đoạn đường?" Bùi Cảnh Ngạn thản nhiên hỏi.

Đối mặt với Giang Thần Lẫm, anh lại trở lại dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị đầy áp lực thường ngày.

Giang Thần Lẫm và Bùi Cảnh Ngạn nhìn nhau vài giây, dứt khoát đẩy cửa xe bước ra ngoài.
 
Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chương 107


Hai người mặt đối mặt.

"Sao thế, tôi không biết anh trai từ lúc nào cũng học theo tôi chơi trò chơi?" Giang Thần Lẫm nhếch môi, giọng điệu đầy vẻ ăn chơi.

Bùi Cảnh Ngạn nhìn anh ta vài giây, sau đó lấy từ trong túi ra một mặt dây chuyền bằng sáp ong, tùy ý xoay vòng trên ngón tay.

Giang Thần Lẫm vừa nhìn thấy mặt dây chuyền, cả người đều không ổn.

Anh ta liếc mắt liền nhận ra đó là do Tô Thanh Nhiễm điêu khắc.

Anh ta vẫn còn nhớ tình hình ngày hôm đó - lúc đó anh ta và Tô Thanh Nhiễm vẫn còn tốt đẹp, sáng sớm hôm đó anh ta đi tìm Tô Thanh Nhiễm, người đã thức trắng đêm, phát hiện ra cô thức đêm là để điêu khắc một tấm bài Tâm Kinh.

Nhìn thấy tấm bài đó lần đầu tiên, Giang Thần Lẫm cảm thấy đề tài điêu khắc trên đó rất hợp với Bùi Cảnh Ngạn.

Vì vậy, không biết lúc đó là do lòng ghen tị ngấm ngầm hay là gì, lần đầu tiên anh ta chủ động mở miệng xin Tô Thanh Nhiễm một món đồ.

Nhưng Tô Thanh Nhiễm từ chối, nói rằng nó không hợp với anh ta.

Lúc đó anh ta cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ rằng, tấm bài Tâm Kinh này, hiện tại lại đang nằm trong tay Bùi Cảnh Ngạn.

"Cô ấy tặng cho anh?" Mắt Giang Thần Lẫm thoáng chốc đỏ ngầu.

Đó là đồ của họ khi chưa chia tay, dựa vào cái gì lại cho Bùi Cảnh Ngạn?!

"Đã biết rồi, cần gì phải hỏi?" Bùi Cảnh Ngạn vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên, anh nhìn cảm xúc của Giang Thần Lẫm như muốn nhào tới cắn xé, từng chữ từng chữ nói: "Hơn nữa, tôi không học theo cậu, cũng không chơi trò chơi. Tôi thích cô ấy, rất nhiều năm rồi."

Một câu nói rơi xuống, cả thế giới có sự tĩnh lặng tuyệt đối trước khi bùng nổ.

Giang Thần Lẫm kinh ngạc nhìn Bùi Cảnh Ngạn, anh ta có chút không dám tin vào tai mình. "Anh nói gì?" Anh ta tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay áo Bùi Cảnh Ngạn: "Anh nói anh thích cô ấy rất nhiều năm rồi?"

"Đúng vậy." Bùi Cảnh Ngạn nhìn thẳng vào Giang Thần Lẫm, trong mắt có cảm xúc đè nén, nhưng nhiều hơn là vui mừng: "May mắn thay, cuối cùng tôi cũng có cơ hội."

Anh nói xong, hất tay khỏi Giang Thần Lẫm: "Cho nên, cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội này."

Giang Thần Lẫm chỉ cảm thấy mình đang nghe thấy một câu chuyện cười lớn nhất, đồng thời khi bàn tay trống rỗng, anh ta gần như không nghĩ ngợi gì, giơ nắm đ.ấ.m về phía Bùi Cảnh Ngạn.

Như thể đã đoán trước được, Bùi Cảnh Ngạn nghiêng người sang một bên, bắt lấy cổ tay đang vung lên của Giang Thần Lẫm.

"Anh cố ý, anh thừa nước đục thả câu!" Mắt Giang Thần Lẫm đỏ hoe: "Anh cố ý đúng không?"

Bùi Cảnh Ngạn vẫn nắm chặt cổ tay Giang Thần Lẫm, anh lạnh lùng đáp trả: "Không có cái gọi là thừa nước đục thả câu, cậu và cô ấy đã chia tay, khi tôi đến tiệc đính hôn, tôi và cô ấy đều độc thân."

"Cô ấy là của tôi!" Giang Thần Lẫm gần như hét lên: "Cô ấy là của tôi, mẹ kiếp tôi và cô ấy đã ở bên nhau nhiều năm như vậy!"

"Cô ấy là một con người, không phải là vật sở hữu của ai, cô ấy có quyền lựa chọn của riêng mình." Bùi Cảnh Ngạn hất mạnh cánh tay Giang Thần Lẫm ra: "Tỉnh lại đi, Giang Thần Lẫm, là cậu tự mình chủ động từ bỏ."

Giang Thần Lẫm không biết, lúc đầu anh đã ghen tị với hắn ta đến mức nào!

Nói xong, Bùi Cảnh Ngạn sải bước đi về phía xe của mình, mở cửa xe, khởi động xe rời đi.

Giang Thần Lẫm gần như suy sụp ngã xuống đất.

Một lúc lâu sau, anh ta gọi một cuộc điện thoại: "Gửi cho tôi một bản video toàn bộ buổi tiệc đính hôn hôm đó, tôi muốn xem."
 
Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chương 108


Một đoạn video được gửi đến ổ đĩa mạng của Giang Thần Lẫm, anh ta lái xe về nhà.

Hai năm trước, anh ta học theo Bùi Cảnh Ngạn, tự mình mua một căn nhà ở bên ngoài. Mặc dù bình thường hầu hết thời gian vẫn về nhà cũ, nhưng thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ cùng bạn bè tụ tập trong nhà của mình.

Khác với căn biệt thự gần như trống rỗng hoàn toàn của Bùi Cảnh Ngạn, biệt thự của Giang Thần Lẫm rõ ràng có hơi thở cuộc sống hơn nhiều.

Anh ta mở cửa bước vào, đập vào mắt đầu tiên là tác phẩm điêu khắc mà Tô Thanh Nhiễm tặng cho anh ta.

Một tác phẩm điêu khắc gỗ khá lớn, là hai nhân vật hoạt hình nhỏ đứng cạnh nhau.

Tô Thanh Nhiễm không giỏi điêu khắc gỗ, cô ấy luôn lấy điêu khắc ngọc làm chủ, nhưng lúc đó Giang Thần Lẫm mua nhà, không có tảng đá lớn như vậy, mà cô ấy lại tình cờ gặp được một khối gỗ lớn không tệ, vì vậy trực tiếp thiết kế một phiên bản hoạt hình của cô ấy và Giang Thần Lẫm.

Cô ấy đã điêu khắc hơn nửa tháng mới xong, khi mang đến Giang Thần Lẫm ôm lấy yêu thích không buông tay.

Giang Thần Lẫm nhìn chằm chằm vào tác phẩm điêu khắc gỗ đó vài giây, rồi từ từ dời mắt đi.

Nhưng trong tầm mắt, dường như đều có bóng dáng của Tô Thanh Nhiễm.

Nhưng mang theo phán đoán như vậy nhìn lại khung cảnh lúc đó, lại phát hiện ra, ánh mắt của Bùi Cảnh Ngạn, luôn đuổi theo Tô Thanh Nhiễm.

Cho đến khi phát đến đoạn anh ta và Hứa Ân xuất hiện, nói những lời tổn thương đó với Tô Thanh Nhiễm.

Ha ha.

Trái tim anh ta như bị chia làm hai nửa, một nửa điên cuồng hối hận, muốn đi tìm Tô Thanh Nhiễm xin lỗi cầu hòa.

Trong lúc bất giác, tầm mắt trở nên mờ nhạt, anh ta đưa tay sờ mới phát hiện ra, trên mặt đều là nước mắt.

Anh ta đã trả thù thành công, Tô Thanh Nhiễm năm đó làm tổn thương trái tim của dì, bây giờ anh ta làm tổn thương trái tim của Tô Thanh Nhiễm.

Mặc dù Tô Thanh Nhiễm chưa từng sống ở đây, nhưng ban ngày cô ấy thường đến chơi, cho nên ngay cả trong phòng vệ sinh, cũng có một bộ đồ dùng của phụ nữ.

Đáng cười là trước đây anh ta, chưa từng liên tưởng hai người với nhau!

Con người Bùi Cảnh Ngạn đó, có thể nhẫn nhịn nhiều năm, bây giờ có được sao có thể buông tay?

Cảm giác đau đớn dày vò thần kinh, mà trong lúc đau đớn như vậy, đại não Giang Thần Lẫm đột nhiên như bị k*ch th*ch, chỉ cảm thấy mình đã nắm bắt được điều gì đó.
 
Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chương 109


Giang Thần Lẫm chỉ cảm thấy cổ họng tanh ngọt, cả người đan xen trong cảm xúc băng và lửa khó có thể giãy giụa. Anh ta giống như tự ngược đãi bản thân, phát hiện ra sau khi video phát xong, lại phát lại một lần nữa.

Đêm khuya, anh ta một mình ngồi trên ghế sofa, cứ như vậy xem một đêm.

Giang Thần Lẫm chỉ cảm thấy hình ảnh chói mắt, anh ta nhanh chóng quay người, đi đến phòng chiếu phim.

Anh ta cũng nhìn thấy, có người nói gì đó về hiện trường tai nạn xe, sắc mặt Tô Thanh Nhiễm nháy mắt trắng bệch.

Cảm giác lạnh lẽo đột nhiên từ dạ dày lan ra toàn thân, mà cảm giác vốn đã có chút khó chịu vì đói, trong nháy mắt biến thành đau đớn.

Ngay cả trên tủ giày ở cửa, cũng đặt một đôi dép nữ.

Tô Thanh Nhiễm tát anh ta một cái.

Đập vào mắt vẫn là tất cả mọi thứ ấm áp có hơi thở cuộc sống, nhưng biệt thự rộng lớn chỉ có mình anh ta.

"Tại sao anh lại là người xin lỗi?" Giang Thần Lẫm hét vào màn hình: "Không phải là tôi sao?"

Phòng chiếu phim cách ly ánh sáng, mà bên ngoài trời đã sáng, anh ta giống như từ vực sâu leo ra, đi đến một thế giới đột nhiên sáng sủa.

Nhưng bây giờ anh ta đã hiểu, anh ta hối hận đến c.h.ế.t rồi.

Sau vài câu trò chuyện ngắn ngủi, Tô Thanh Nhiễm cùng Bùi Cảnh Ngạn bước lên sân khấu, tuyên bố họ đính hôn.

Càng nhìn thấy, sự hỗn loạn khi anh ta và Hứa Ân cùng nhau bước vào ngày hôm đó.

Tiếc là hình ảnh vẫn tiếp tục, nhưng lại đến một chương nhạc khác. Bởi vì Bùi Cảnh Ngạn đã đến.

Hứa Ân hỏi anh ta có hối hận không?

Anh ta nói không biết.

Lúc này, âm thanh truyền đến một giọng nói mơ hồ, rất xa lạ, giọng nói không lớn nhưng rõ ràng mang theo sự tức giận: "Khốn kiếp!"

Cho đến khi vở kịch kết thúc, anh ta nhìn thấy Tô Thanh Nhiễm xin lỗi cúi đầu với tất cả mọi người, nói rằng hủy bỏ lễ đính hôn.

Họ đính hôn dưới sự chứng kiến của cha mẹ Tô Thanh Nhiễm, trao nhẫn, tất cả khách khứa vỗ tay, vui vẻ hòa thuận.

Anh ta vịn tường, co người ngồi xổm trên mặt đất.

Anh ta không màng đến đau đớn, nhanh chóng đến phòng chiếu phim, phát lại đoạn video đó.

Họ cùng nhau đi chợ hoa mua cây cảnh, Tô Thanh Nhiễm giúp anh ta chọn rèm cửa, hai người cùng nhau làm đồ gốm trang trí...

Một nửa khác vẫn lạnh lùng nói với anh ta trong bóng tối, cái c.h.ế.t của dì, Tô Thanh Nhiễm là người đẩy sóng trợ gió, một mạng người nằm ngang giữa tình cảm của họ, họ không còn có thể nữa!
 
Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chương 110


Trong màn hình, Giang Thần Lẫm bị tất cả mọi người mắng, bị Giang Nhược đánh, anh ta dựa vào lưng ghế, cứ như vậy đau đớn và xé rách nhìn, ngón tay nắm chặt in lên lòng bàn tay những dấu vết cong cong.

Sau đó, Tô Thiển Đường đi tới, cũng tát anh ta một cái.

Anh ta đứng dậy, đi ra ngoài.

Nhưng tại sao anh ta lại không vui, anh ta làm gì cũng không có hứng thú?

Giang Thần Lẫm lấy từ trong tủ lạnh ra một chai nước khoáng, mở nắp chai ngửa đầu uống hơn nửa chai.

Sau đó, không còn bất ngờ nào khác.

Máy tính kết nối mạng, màn hình máy chiếu mở ra, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy toàn bộ buổi tiệc đính hôn ngày hôm đó dưới góc nhìn của người ngoài cuộc.

Anh ta hiểu Hứa Ân nói không thể.

Giang Thần Lẫm ngồi trên ghế sofa, anh ta ngơ ngác nhìn hình ảnh trong màn hình, mắt đỏ hoe, nhưng cả người lạnh toát.

Đúng vậy, Nhiễm Nhiễm nhà anh ta là một cô gái kiêu ngạo đến nhường nào, sao có thể quay đầu lại sau khi bị tổn thương như vậy!

Còn Bùi Cảnh Ngạn, ha ha, người này giấu thật sâu, nếu không phải hôm nay chủ động nói anh ta thích Tô Thanh Nhiễm nhiều năm, Giang Thần Lẫm vẫn luôn không phát hiện ra.

Anh ta nhìn thấy Tô Thanh Nhiễm sau khi anh ta đến muộn, một mình bước lên sân khấu, dùng ảnh của họ hồi tưởng quá khứ, cố gắng chống đỡ.

Cho đến sáng hôm sau, cảm thấy dạ dày có chút khó chịu, lúc này mới từ từ xoay người có chút tê dại.

Giang Thần Lẫm đột nhiên đứng dậy.

Phim lại tiếp tục, anh ta không còn nghe thấy giọng nói đó nữa. Vì vậy, Giang Thần Lẫm bấm quay lại.

Anh ta nghe đi nghe lại mấy lần, đối chiếu với hình ảnh Tô Thiển Đường tát anh ta, Giang Thần Lẫm rút ra kết luận - mặc dù Tô Thiển Đường quay lưng về phía máy quay, nhưng lúc đó người quay phim ở rất gần, trên vị trí máy quay đó, xung quanh không có cô gái nào khác.

Tiếng 'khốn kiếp' đó, hẳn là do Tô Thiển Đường mắng!

Tô Thiển Đường hóa ra là biết nói!

Giang Thần Lẫm cảm thấy tim mình đập mạnh vào lồng ngực, rõ ràng cả người lạnh run, nhưng lòng bàn tay vẫn đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Cơn co thắt ở dạ dày đau đến mức anh ta gần như không thể thở nổi, nhưng anh ta dường như nắm được cọng rơm cứu mạng, tìm thấy trong ngăn kéo một chiếc thẻ điện thoại chưa sử dụng, lắp vào điện thoại.

Số điện thoại kết nối mạng, Giang Thần Lẫm lập tức nhập số điện thoại đã thuộc lòng từ lâu, bấm gọi.
 
Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chương 111


Điện thoại đổ chuông ba lần rồi được kết nối, bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc: "Xin chào, ai vậy?"

Tô Thanh Nhiễm lúc này vừa đến trường, hôm nay còn phải hoàn thành một ngày quay phim. Cô vừa đi vừa nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở, có chút nặng nề.

Một cách kỳ lạ, Tô Thanh Nhiễm cảm thấy đó hẳn là Giang Thần Lẫm.

Cô liền nói: "Nếu không nói gì tôi cúp máy đây --"

"Nhiễm Nhiễm." Giọng Giang Thần Lẫm khàn khàn, chính anh ta cũng không biết lúc này rốt cuộc là căng thẳng hay là gì, anh ta hỏi: "Thiển Đường, con bé có phải là biết nói rồi không? Bệnh câm của con bé khỏi rồi?"

Bước chân đang đi về phía trước của Tô Thanh Nhiễm đột nhiên dừng lại.

Cô nắm chặt điện thoại, giọng nói nghiêm túc, vì tức giận mà có chút run rẩy: "Anh muốn làm gì? Thiển Đường là bảo bối của cả nhà chúng tôi, anh mà bắt nạt con bé --" Cô nói đến đây đột nhiên dừng lại, ý thức được sự uy h.i.ế.p của mình có lẽ không có tác dụng gì, vì vậy, đột nhiên cúp điện thoại.

Giang Thần Lẫm nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, chỉ cảm thấy đau đớn hoàn toàn nhấn chìm anh ta.

Anh ta chưa từng nghĩ, có một ngày anh ta chỉ hỏi một câu như vậy, Tô Thanh Nhiễm đã cảm thấy, anh ta muốn làm gì Tô Thiển Đường!

Trong lòng cô, mình đã trở thành một kẻ tiểu nhân hèn hạ không từ thủ đoạn như vậy rồi sao?

Mà Tô Thanh Nhiễm căn bản không biết Giang Thần Lẫm đang nghĩ gì, bây giờ cô tức giận đến mức run rẩy, cho nên sau khi cúp điện thoại, lập tức gọi điện thoại cho cha mình.

Tô Chấn đang ở công ty, nhìn thấy cuộc gọi đến khóe miệng ông đã không tự chủ được nhếch lên: "Nhiễm Nhiễm."

Tô Thanh Nhiễm nói: "Cha, cha sắp xếp cho Đường Đường thêm mấy vệ sĩ đi."

Tô Chấn đầu óc mơ hồ: "Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Tô Thanh Nhiễm nghĩ đến giọng điệu thăm dò của Giang Thần Lẫm vẫn rất tức giận: "Chính là Giang Thần Lẫm, anh ta vừa rồi vô duyên vô cớ gọi điện thoại hỏi con, Đường Đường có phải là biết nói rồi không. Đường Đường có biết nói hay không thì liên quan gì đến anh ta? Con lo lắng anh ta sẽ làm hại Đường Đường."

Tô Chấn nghe vậy cũng hơi nhíu mày, sau đó nói: "Được, cha sẽ sắp xếp, con yên tâm, chúng ta đã đề phòng rồi, không thể để Đường Đường bị tổn thương."

"Vâng." Tô Thanh Nhiễm nói: "Con cũng nói với Đường Đường một tiếng."

Cô cúp điện thoại, lại gửi cho Tô Thiển Đường mấy tin nhắn thoại, lúc này mới yên tâm đi hoàn thành buổi quay phim hôm nay.
 
Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chương 112


May mắn thay, những tin đồn bát quái ngày hôm qua có lẽ đã truyền đến tai giáo viên, để tránh xấu hổ, cũng để mọi người làm việc hiệu quả, đối tượng quay phim buổi chiều của Tô Thanh Nhiễm đều là giáo viên đến từ các trường khác để giao lưu.

Buổi chiều Giang Thần Lẫm cũng đến, sắc mặt có chút tái nhợt, may mà mặc dù một đêm không ngủ, nhưng anh ta ở phương diện học tập không có gì để chê, đã hoàn thành nhiệm vụ của khoa.

Tất cả mọi thứ đều kết thúc viên mãn.

Cùng lúc đó, Bùi Cảnh Ngạn đã đến văn phòng của Giang Nhược.

"Mẹ, gần đây con phải đi xa khoảng một tuần, công việc của công ty tạm thời giao cho thư ký của con xử lý." Bùi Cảnh Ngạn nói xong, trong mắt mang theo vài phần ánh sáng: "Con và Thanh Nhiễm đã đăng ký kết hôn rồi."

Giang Nhược chấn động đồng tử, nhưng sau một khắc bà lại phản ứng lại.

Con trai lớn của mình làm việc luôn rất có mục tiêu, nếu cơ hội đã bày ra trước mắt, mà anh lại thích Tô Thanh Nhiễm nhiều năm, sao có thể bỏ lỡ?

"Vậy chuẩn bị lúc nào tổ chức hôn lễ?" Giang Nhược hỏi.

Bùi Cảnh Ngạn nói: "Đợi cô ấy tốt nghiệp. Dạo gần đây con bé đang bận một cuộc thi điêu khắc, sau khi thi xong còn phải làm đồ án tốt nghiệp, đợi con bé bận xong thì nhà tân hôn của tôi và con bé cũng đã trang hoàng đâu vào đấy rồi."

Giang Nhược nhìn đôi lông mày của Bùi Cảnh Ngạn, có nét rất giống với chồng trước của bà, bất chợt có chút hoảng hốt.

Ánh mắt thoáng qua một tia ẩm ướt, Giang Nhược gật đầu: "Được, vậy là mẹ cũng yên tâm về con rồi."

Bây giờ, người bà không yên tâm nhất lại là cậu con trai út, cũng không biết sau khi Giang Thần Lẫm biết được tin tức này, liệu có thể chấp nhận được không.

Haizz, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, đôi khi bà kẹt ở giữa, luôn cảm thấy rất khó để cân bằng.

"Thanh Nhiễm dự định điêu khắc đề tài có liên quan đến con đường tơ lụa, con định đưa con bé đi xem tận mắt." Bùi Cảnh Ngạn nói: "Gần đây nếu mẹ có việc gấp thì cứ trực tiếp gọi vào số di động của con."

Giang Nhược gật đầu, vỗ vai anh: "Cảnh Ngạn, chúc mừng tân hôn."

Hai ngày sau, Tô Thanh Nhiễm ngồi trên chuyên cơ riêng do Bùi Cảnh Ngạn sắp xếp.

Con đường tơ lụa quá dài, còn đi qua cả Tây Á, đi hết toàn bộ là điều không thực tế, may mà Tô Thanh Nhiễm chủ yếu điêu khắc về Đôn Hoàng, còn có phong cảnh một đoạn qua qua sa mạc Gobi và Thành phố quỷ, cho nên Bùi Cảnh Ngạn chủ yếu sắp xếp mấy địa điểm đó.
 
Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chương 113


Máy bay hạ cánh ở Đôn Hoàng, hai người dẫn theo một đội vệ sĩ, đồng thời phụ trách tiếp tế hậu cần.

Bởi vì đến di chỉ cổ Lâu Lan, còn cần phải dựng lều trại.

Thật ra bây giờ không phải là mùa thích hợp để đến đây, Đôn Hoàng tuy không quá xa về phía bắc, nhưng cũng đã rất lạnh rồi.

Tô Thanh Nhiễm mặc một chiếc áo phao dày cộp, không ngừng dùng máy ảnh chụp lại để ghi chép.

Trước khi xuất phát, cô nghe Bùi Cảnh Ngạn đề nghị cô đến đây xem thử, lúc đó cô còn kinh ngạc vì Bùi Cảnh Ngạn lại sắp xếp hành trình này.

Nhưng sau khi đến rồi mới phát hiện, quả thật cô nên đến.

Cô đã từng nghe tiếng gió rít gào trong Thành phố quỷ, đã từng nhìn thấy lợn rừng chạy trên sa mạc Gobi mênh mông, đã từng thấy chim ưng bay lượn trên bầu trời, cũng đã từng thấy sa mạc vô biên mà mình chưa từng thấy trước đây.

Họ dựng lều trại ở rìa sa mạc, vệ sĩ thay phiên nhau canh gác, đề phòng động vật hoang dã xung quanh.

Sợ Tô Thanh Nhiễm hoảng sợ, Bùi Cảnh Ngạn còn thuê một nữ vệ sĩ, ban đêm ngủ cùng lều với Tô Thanh Nhiễm.

Nửa đêm, Tô Thanh Nhiễm mơ màng tỉnh dậy, nghe thấy có tiếng động. Cô vén rèm lều lên nhìn, phát hiện từ xa, dường như có một đôi mắt xanh biếc.

Đó là sói.

Cô lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy sói.

Nữ vệ sĩ cùng lều nghe thấy động tĩnh cũng ngồi dậy, nhìn theo ánh mắt của Tô Thanh Nhiễm, khóe miệng cong lên: "Nửa đêm đã đến rồi, không tìm được cơ hội, chắc là lát nữa sẽ tự rời đi thôi. Sói đều là những kẻ cơ hội, nếu không nắm chắc phần thắng, chúng sẽ không bao giờ tấn công."

Họ mang theo súng, có đủ phương tiện phòng ngự, hoàn toàn không sợ sói hoang xâm lược.

Đang nói chuyện, hiển nhiên con sói hoang dường như cũng ngửi thấy nguy hiểm từ họng s.ú.n.g của vệ sĩ tuần tra bên ngoài, lặng lẽ biến mất trong màn đêm.

Nhưng Tô Thanh Nhiễm lại đột nhiên có chút mất ngủ.

Cô không nhịn được mà nghĩ, đoàn người buôn bán thời cổ đại, đi trên con đường tơ lụa này, không có súng, họ sẽ phải đối mặt với những gì?

Mọi người chỉ nhìn thấy của cải và sự phồn hoa mà đoàn người buôn bán mang lại, nhưng dường như đều quên rằng, con đường phú quý này, cũng được lát bằng m.á.u của vô số người.

Cô đối với đề tài điêu khắc lần này, dường như lại có thêm nhận thức mà trước đây chưa từng có.

Thấy cô ngẩn người, nữ vệ sĩ bên cạnh cười nói: "Có phải bị dọa sợ rồi không? Không sao đâu, Bùi tổng sẽ không đùa giỡn với sự an nguy của cô đâu."
 
Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chương 114


Tô Thanh Nhiễm hoàn hồn, lắc đầu: "Không phải, chỉ là cảm thấy người xưa thật không dễ dàng."

Vệ sĩ hỏi: "Sao cô lại nghĩ đến việc đến đây vào lúc này? Bây giờ vẫn còn quá lạnh, không phải là mùa thích hợp để du lịch."

Tô Thanh Nhiễm nói: "Chủ yếu là tôi có một tác phẩm điêu khắc, trùng hợp là về con đường tơ lụa, Bùi tiên... chồng tôi nói, đến đây xem tận mắt, tác phẩm điêu khắc ra mới có sinh mệnh, cho nên chúng tôi đến đây."

Lúc nói 'chồng tôi', cả người cô có chút ngượng ngùng, nhưng vệ sĩ lại không hề phát hiện ra.

Cô ấy cười nói: "Bùi tổng thật sự thích cô."

Tô Thanh Nhiễm ngượng ngùng cười cười: "Anh ấy nói là ủng hộ sự nghiệp của tôi!"

"Không phải." Vệ sĩ nói: "Trước đây tôi là vệ sĩ của Giang tổng, cho nên thật ra tôi cũng quen biết Bùi tổng mấy năm rồi. Trong ấn tượng của tôi, anh ấy không phải là người sẵn sàng gác lại công việc để đi cùng con gái, tôi nhớ lúc trước anh ấy sốt cao, vẫn bay ra nước ngoài họp. Lúc đó tôi ở bên cạnh Giang tổng, nghe Giang tổng bảo anh ấy nghỉ ngơi vài ngày, anh ấy nói công việc quan trọng hơn."

Tô Thanh Nhiễm ngơ ngác: "Vậy anh ấy lần này ——" Vệ sĩ nói: "Mấy ngày trước anh ấy đến chỗ Giang tổng, đặc biệt mượn tôi sang đây. Lúc đó tôi nghe anh ấy nói với Giang tổng, chuyện công việc, cứ tìm thư ký của anh ấy là được, mấy ngày nay anh ấy không muốn bị chuyện công việc làm phiền."

Nói đến đây, vệ sĩ chớp chớp mắt: "Người khác đều lo lắng chồng mình có người yêu cũ hay gì đó, nhưng cô không cần lo lắng, Bùi tổng nhà cô trước đây đừng nói là bạn gái, anh ấy dường như hoàn toàn là người cách biệt với phụ nữ."

Lúc này xung quanh yên tĩnh, gió trong sa mạc dường như cũng hoàn toàn ngừng lại.

Tô Thanh Nhiễm nghe rõ ràng, nhịp tim của mình trở nên có chút nặng nề.

Cô đột nhiên nhớ đến hôm đến biệt thự của Bùi Cảnh Ngạn, Bùi Cảnh Ngạn nói, không có cô gái nào khác, trước giờ chỉ có mình em.

Không biết vì sao, rõ ràng họ chỉ là nhất thời xúc động mới kết hôn, bây giờ ngẫm lại, dường như lại có một hương vị khác.

Lẽ nào Bùi Cảnh Ngạn, thật sự đã động lòng với cô rồi sao?

Mặt Tô Thanh Nhiễm hơi nóng, cô chui vào trong túi ngủ: "Em cũng cảm thấy anh ấy rất tốt."

Vệ sĩ đã hơn ba mươi tuổi, năm đó b.ắ.n s.ú.n.g và võ thuật trong đội đều là nhất nhì, cô nhìn vẻ mặt rõ ràng là đang ngượng ngùng của Tô Thanh Nhiễm, không khỏi nghĩ đến mình lúc hai mươi mấy tuổi.
 
Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chương 115


Tuổi trẻ thật tốt.

Nửa đêm, không mộng mị.

Tô Thanh Nhiễm bị Bùi Cảnh Ngạn đánh thức, cô mơ màng mở mắt, cảm nhận được ánh sáng lờ mờ bên ngoài.

"Thanh Nhiễm, sắp bình minh rồi."

Tô Thanh Nhiễm nghe xong, cả người lập tức phấn chấn.

Trước đây cô đã rất mong chờ được ngắm bình minh trên sa mạc, vì vậy còn đặc biệt học rất nhiều tư thế chụp ảnh. Tuy rằng bây giờ thời tiết lạnh, không thích hợp mặc váy dài màu đỏ, nhưng cô đã mang theo áo khoác phong cách dân tộc!

Nhanh chóng mặc quần áo xong, Tô Thanh Nhiễm hăm hở đi ra ngoài.

Vừa đi, cô vừa tết cho mình hai b.í.m tóc nhỏ.

"Đẹp lắm." Bùi Cảnh Ngạn nhanh chóng khen Tô Thanh Nhiễm một câu, khi nhìn thấy cô vì không quen đi trên đồi cát bước thấp bước cao, anh liền đưa tay nắm lấy tay Tô Thanh Nhiễm.

Hơi thở trong khoảnh khắc đó đột nhiên yên tĩnh trong giây lát, Tô Thanh Nhiễm cảm nhận được Bùi Cảnh Ngạn nắm tay cô, lòng bàn tay anh khô ráo mà ấm áp, rất to, khớp xương rõ ràng.

Cô không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy tay Bùi Cảnh Ngạn, lúc đó anh muốn một chuỗi hạt, cô đo chu vi tay cho anh, đã bị kinh diễm.

Tô Thanh Nhiễm lặng lẽ xòe ngón tay mình ra, nắm lại tay Bùi Cảnh Ngạn.

Cô cảm nhận rõ ràng người đàn ông bên cạnh lúc này, bước chân khẽ khựng lại.

Cũng không biết là lòng bàn tay của ai có chút đổ mồ hôi, nhiệt độ cũng trở nên nóng bỏng.

Nhưng hai người đều không nói gì, cả thế giới yên tĩnh chỉ có gió trên sa mạc.

Bầu trời dần dần sáng lên, Tô Thanh Nhiễm nhìn thấy trên đồi cát phía xa, có một chút độ cong màu vàng cam.

Cô đột nhiên phản ứng lại: "Sắp bình minh rồi."

Nói xong, nhanh chóng rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Bùi Cảnh Ngạn, nhảy đến trước mặt anh: "Bùi ——" Có chút ngượng ngùng, cô đổi giọng: "Cảnh Ngạn, chụp ảnh cho em."

Tính ra thì họ ở bên nhau thật ra không có bao nhiêu ngày, thời gian hai người ở riêng với nhau càng ít ỏi đến đáng thương, cho nên Tô Thanh Nhiễm rất ít khi gọi Bùi Cảnh Ngạn, ít nhất là trước đây, khi hai người ở riêng, đều theo thói quen bỏ qua cách xưng hô.

Nhưng bây giờ, nghe thấy tên mình được nói ra từ miệng Tô Thanh Nhiễm, Bùi Cảnh Ngạn chỉ cảm thấy hai chữ đơn giản này, lần đầu tiên lại êm tai đến vậy.

Giọng anh cũng trầm xuống mấy phần: "Được."

Mặt Tô Thanh Nhiễm nóng bừng, may mà cô vừa mới ngủ dậy, hai má vốn dĩ đã hồng hào vì ngủ say, bây giờ ngược lại không nhìn ra được.
 
Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chương 116


Nhanh chóng tạo dáng theo tư thế đã học, cô bốc một nắm cát vàng tung lên không trung, mà cửa trập của Bùi Cảnh Ngạn vừa lúc nhấn xuống.

Trong khung cảnh, là cô gái với trang phục dị tộc, cô đi trên đồi cát, để lại một chuỗi dấu chân, phía sau là sa mạc mênh mông, sau lưng cô là cát vàng bay lượn và mặt trời mới mọc.

Bùi Cảnh Ngạn rất ít khi chụp ảnh, chụp xong tự mình cảm thấy không tệ, nhưng vẫn không yên tâm lắm mà đưa cho Tô Thanh Nhiễm xem: "Nhiễm Nhiễm, xem anh chụp có đạt không?"

Tô Thanh Nhiễm nhạy bén phát hiện ra, cách xưng hô của Bùi Cảnh Ngạn với cô đã thay đổi.

Vốn dĩ gọi là Thanh Nhiễm, bây giờ đổi thành Nhiễm Nhiễm rồi.

Cô giả vờ như không phát hiện ra, đặt ánh mắt lên bức ảnh. Không nhịn được cảm thán: "A, cái này cũng quá..."

Bùi Cảnh Ngạn càng không chắc chắn: "Anh cảm thấy rất đẹp, có phải chỗ nào chưa đủ..."

Tô Thanh Nhiễm vội vàng lắc đầu: "Em lướt trên mạng, toàn thấy than phiền bạn trai với chồng chụp ảnh xấu, anh chụp đẹp quá đi! Có phải người thông minh làm gì cũng học một biết mười không?"

Bùi Cảnh Ngạn không để ý đến những thứ khác, anh thành công rút ra được một từ khóa từ lời nói của Tô Thanh Nhiễm —— chồng.

Yết hầu không nhịn được mà trượt xuống, hơi thở của anh cũng thu lại mấy phần, chỉ là trên mặt vẫn là biểu cảm bình tĩnh như thường: "Vậy anh dựa theo cảm giác này, tiếp tục nhé?"

"Ừm ừm!" Tô Thanh Nhiễm gật đầu.

Huhu, cô muốn chụp chụp chụp!

Đợi mặt trời hoàn toàn nhô lên khỏi đường chân trời, ánh vàng phủ khắp đồi cát, Tô Thanh Nhiễm cũng thu hoạch được hơn một trăm bức ảnh.

Bụng truyền đến tiếng ùng ục, cô có chút ngượng ngùng: "Hình như đói rồi."

"Vậy chúng ta đi ăn sáng." Bùi Cảnh Ngạn nói xong, cất máy ảnh đi, rất tự nhiên lại nắm tay Tô Thanh Nhiễm.

Lần này, trên đồi cát lại in dấu những bước chân ngay ngắn và song song.

Theo hành trình, họ sẽ đến thành phố gần đó ở lại một ngày, nghỉ ngơi một chút, sau đó điểm đến tiếp theo chính là di chỉ Lâu Lan.

Lâu Lan cổ quốc năm xưa đã để lại không ít truyền kỳ, nhưng đợi đến khi Tô Thanh Nhiễm đến, cô mới phát hiện, chỉ còn lại một chút gỗ mục nát đổ nát, ba gian nhà lờ mờ có thể nhìn thấy.

Họ dựng lều trại gần đó, Tô Thanh Nhiễm và Bùi Cảnh Ngạn cùng nhau đi trên mảnh đất huy hoàng hơn hai nghìn năm trước, nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng sông dài lịch sử chảy qua trong tiếng gió.

"Cũng không biết hai nghìn năm sau thế giới sẽ như thế nào." Tô Thanh Nhiễm cảm thán nhìn bầu trời.

Lúc này đã là hoàng hôn buông xuống, nơi đây cách xa náo nhiệt, bầu trời đầy sao dường như rất gần với họ.
 
Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chương 117


Nhanh chóng tạo dáng theo tư thế đã học, cô bốc một nắm cát vàng tung lên không trung, mà cửa trập của Bùi Cảnh Ngạn vừa lúc nhấn xuống.

Trong khung cảnh, là cô gái với trang phục dị tộc, cô đi trên đồi cát, để lại một chuỗi dấu chân, phía sau là sa mạc mênh mông, sau lưng cô là cát vàng bay lượn và mặt trời mới mọc.

Bùi Cảnh Ngạn rất ít khi chụp ảnh, chụp xong tự mình cảm thấy không tệ, nhưng vẫn không yên tâm lắm mà đưa cho Tô Thanh Nhiễm xem: "Nhiễm Nhiễm, xem anh chụp có đạt không?"

Tô Thanh Nhiễm nhạy bén phát hiện ra, cách xưng hô của Bùi Cảnh Ngạn với cô đã thay đổi.

Vốn dĩ gọi là Thanh Nhiễm, bây giờ đổi thành Nhiễm Nhiễm rồi.

Cô giả vờ như không phát hiện ra, đặt ánh mắt lên bức ảnh. Không nhịn được cảm thán: "A, cái này cũng quá..."

Bùi Cảnh Ngạn càng không chắc chắn: "Anh cảm thấy rất đẹp, có phải chỗ nào chưa đủ..."

Tô Thanh Nhiễm vội vàng lắc đầu: "Em lướt trên mạng, toàn thấy than phiền bạn trai với chồng chụp ảnh xấu, anh chụp đẹp quá đi! Có phải người thông minh làm gì cũng học một biết mười không?"

Bùi Cảnh Ngạn không để ý đến những thứ khác, anh thành công rút ra được một từ khóa từ lời nói của Tô Thanh Nhiễm —— chồng.

Yết hầu không nhịn được mà trượt xuống, hơi thở của anh cũng thu lại mấy phần, chỉ là trên mặt vẫn là biểu cảm bình tĩnh như thường: "Vậy anh dựa theo cảm giác này, tiếp tục nhé?"

"Ừm ừm!" Tô Thanh Nhiễm gật đầu.

Huhu, cô muốn chụp chụp chụp!

Đợi mặt trời hoàn toàn nhô lên khỏi đường chân trời, ánh vàng phủ khắp đồi cát, Tô Thanh Nhiễm cũng thu hoạch được hơn một trăm bức ảnh.

Bụng truyền đến tiếng ùng ục, cô có chút ngượng ngùng: "Hình như đói rồi."

"Vậy chúng ta đi ăn sáng." Bùi Cảnh Ngạn nói xong, cất máy ảnh đi, rất tự nhiên lại nắm tay Tô Thanh Nhiễm.

Lần này, trên đồi cát lại in dấu những bước chân ngay ngắn và song song.

Theo hành trình, họ sẽ đến thành phố gần đó ở lại một ngày, nghỉ ngơi một chút, sau đó điểm đến tiếp theo chính là di chỉ Lâu Lan.

Lâu Lan cổ quốc năm xưa đã để lại không ít truyền kỳ, nhưng đợi đến khi Tô Thanh Nhiễm đến, cô mới phát hiện, chỉ còn lại một chút gỗ mục nát đổ nát, ba gian nhà lờ mờ có thể nhìn thấy.

Họ dựng lều trại gần đó, Tô Thanh Nhiễm và Bùi Cảnh Ngạn cùng nhau đi trên mảnh đất huy hoàng hơn hai nghìn năm trước, nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng sông dài lịch sử chảy qua trong tiếng gió.

"Cũng không biết hai nghìn năm sau thế giới sẽ như thế nào." Tô Thanh Nhiễm cảm thán nhìn bầu trời.

Lúc này đã là hoàng hôn buông xuống, nơi đây cách xa náo nhiệt, bầu trời đầy sao dường như rất gần với họ.
 
Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chương 118


Sau khi trở về từ hành trình con đường tơ lụa, Tô Thanh Nhiễm hoàn toàn đắm chìm trong phòng điêu khắc.

Hành trình lần này đối với cô mà nói đã có quá nhiều cảm ngộ, cô còn cần phải quy hoạch lại tác phẩm điêu khắc trước đây.

May mà ban đầu chỉ mới làm điêu khắc thô, có rất nhiều nội dung vẫn còn chỗ để sửa đổi.

Quan trọng nhất là, linh hồn của tác phẩm điêu khắc, cô đã tìm thấy —— không chỉ là sự vĩ đại của việc khai phá, mà còn có cả sự bi tráng của những điều bình dị.

"Nhiễm Nhiễm, nghỉ ngơi một chút đã."

Giọng nói của Bùi Cảnh Ngạn vang lên từ bên ngoài, Tô Thanh Nhiễm 'ồ ồ ồ' ba tiếng, đầu cũng không ngẩng lên.

Nhưng nghe thấy tiếng bước chân của Bùi Cảnh Ngạn, Tô Thanh Nhiễm lại lập tức ngoan ngoãn đặt bút điêu khắc xuống.

Chỗ vai gáy truyền đến lực đạo vừa phải, làm dịu đi cảm giác đau nhức của Tô Thanh Nhiễm. Cô ngẩng đầu lên: "Cảnh Ngạn, đói rồi à?"

"Ừm." Bùi Cảnh Ngạn thuận theo: "Anh đói rồi, cho nên có vinh hạnh mời Nhiễm Nhiễm cùng anh ăn trưa không?"

Tô Thanh Nhiễm cười: "Chuẩn rồi."

Kể từ sau chuyến du lịch lần này trở về, quan hệ giữa họ đột nhiên thân thiết hơn rất nhiều. Bùi Cảnh Ngạn thường đến phòng làm việc của Tô Thanh Nhiễm làm việc, hai người một người ở phòng điêu khắc, một người ở phòng khách xem tài liệu, không ai làm phiền ai.

Buổi trưa ăn cơm ở gần đó, cộng thêm việc hai người ngồi cả buổi sáng cần phải vận động, cho nên đi bộ.

Tay trong tay đi trên con đường đá xanh giả cổ này, Tô Thanh Nhiễm cúi đầu nhìn hai cái bóng quấn quýt, khẽ cong khóe môi.

Cô phát hiện, ở bên cạnh Bùi tiên sinh tuy không đến mức oanh oanh liệt liệt, nhưng cảm giác bình yên và thoải mái này, rất chữa lành.

Đang có chút xuất thần, điện thoại của Tô Thanh Nhiễm vang lên.

Giờ nghỉ trưa, Tô Thiển Đường đang học cấp ba bình thường sẽ không tìm Tô Thanh Nhiễm. Bởi vì trường học không cho học sinh mang điện thoại di động, mang điện thoại di động đến trường cũng phải giao cho giáo viên chủ nhiệm quản lý thống nhất sau khi vào trường, buổi tối sau khi tan học mới có thể lấy.

Hiển nhiên thời gian này, là Tô Thiển Đường tìm giáo viên chủ nhiệm mượn điện thoại.

Tô Thanh Nhiễm lo lắng có chuyện gì xảy ra, vội vàng nghe máy.

Đầu dây bên kia, Tô Thiển Đường có chút tức giận: "Chị, tên cặn bã kia đột nhiên đến trường chúng ta, không biết làm gì."

Tô Thanh Nhiễm cau mày: "Anh ta bây giờ đang ở trường em? Vệ sĩ không ngăn lại à?"

Tô Thiển Đường nói: "Anh ta là học sinh ưu tú về thăm trường cũ, giáo viên trường chúng ta cho vào, vệ sĩ bị chặn ở bên ngoài."

Tô Thanh Nhiễm có chút sốt ruột: "Đường Đường em đừng sợ, anh ta nếu tìm em thì em đừng để ý đến anh ta, bây giờ em cứ ở trong lớp học, đừng nói chuyện với anh ta."

Tô Thiển Đường đáp: "Vâng. Chị đừng lo, em sẽ ứng phó được, em chỉ là nói trước với chị một tiếng. Anh rể rất tốt, chị tuyệt đối đừng để ý đến tên đàn ông cặn bã kia!"
 
Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chương 119


Từ sau khi Tô Thanh Nhiễm từ con đường tơ lụa trở về, Tô Thiển Đường liền đổi giọng gọi Bùi Cảnh Ngạn là 'anh rể', cô bé này tâm tư rất thú vị, cũng không biết là đang thầm nghĩ ngợi điều gì.

Tai Tô Thanh Nhiễm hơi nóng lên, đáp: "Yên tâm, chị và tên đàn ông cặn bã kia sớm đã không còn quan hệ gì, hiện tại chị đối với hắn ta không còn cảm giác gì nữa."

Cô nói xong, bản thân cũng ngẩn ra.

Vốn tưởng rằng mình là cố ý nói cho Tô Thiển Đường yên tâm, nhưng khi nói ra, Tô Thanh Nhiễm mới phát hiện nội tâm của mình thật sự không có chút d.a.o động tâm lý nào.

Những vết thương trước kia bị cô cưỡng ép tách ra, đặt ở một bên, không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đóng vảy bong ra, mặc dù vết sẹo vẫn còn, nhưng nỗi đau đớn khi đó, hay ngứa ngáy lúc đóng vảy, dường như đều đã âm thầm biến mất trong vô thanh vô tức.

Đợi đến khi quay đầu nhìn lại, cô thế mà cũng có thể bình thản mắng một tiếng —— đồ đàn ông cặn bã.

"Vậy thì em yên tâm rồi!" Tô Thiển Đường nói: "Nếu hắn ta thật sự chạy đến trước mặt em, em sẽ giúp chị mắng hắn ta thêm một câu, sau đó sẽ không nói với hắn ta thêm một câu nào nữa!"

Cúp điện thoại, Tô Thiển Đường hai má vẫn còn có chút phồng lên vì tức giận.

Cô cất điện thoại đi, đi đến văn phòng trả lại cho giáo viên.

Giáo viên đã quen với sự im lặng của Tô Thiển Đường, dù sao trong ấn tượng của cô ấy, Tô Thiển Đường chính là một cô bé mẫn cảm mắc chứng mất ngôn ngữ.

Cho nên cô ấy chưa bao giờ gọi Tô Thiển Đường trả lời trong lớp, cũng sẽ không để cô bé đại diện cho lớp tham gia bất kỳ hoạt động gì.

Mặc dù cô bé này học tập rất tốt, cũng rất ngoan ngoãn.

Hôm nay, cô ấy cất điện thoại đi, cho rằng Tô Thiển Đường lại giống như trước đây, đưa cho cô ấy xem một tờ giấy viết 'Cảm ơn cô giáo', cô ấy lại nghe thấy một giọng nữ rất nhỏ —— "Cảm ơn cô Từ."

Cô Từ ngẩn ra, nhưng Tô Thiển Đường đã nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng.

Cô Từ chấn kinh lại vui mừng đứng bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt còn kích động hơn cả khi học sinh mình dạy thi đậu Thanh Hoa, Bắc Đại.

Mà Tô Thiển Đường sau khi cố gắng nói ra hai chữ 'cảm ơn' trước mặt người ngoài, rất không quen chạy ra ngoài, lại không ngờ đụng phải một thân ảnh cao lớn.

Tô Thiển Đường vội vàng dừng lại, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đau đớn vì va chạm.

Đang định cúi đầu xin lỗi, lại phát hiện là Giang Thần Lẫm.

Con ngươi Tô Thiển Đường trong nháy mắt trợn to, tên đàn ông cặn bã này, không phải đã đến văn phòng chủ nhiệm giáo dục rồi sao, sao lại ở đây?

Mà Giang Thần Lẫm hiển nhiên là đến tìm cô, nhìn thấy Tô Thiển Đường, trên mặt hắn ta hiện lên mấy biểu cảm, sau đó làm ra vẻ lưu manh.

Hắn ta trêu chọc nói: "Cố ý đụng tôi à? Có phải giúp chị cô đến cầu xin tôi nối lại tình xưa không?"
 
Back
Top Bottom