Tâm Linh Kết Giới Người Chờ [ DuongHung]

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
398657328-256-k341676.jpg

Kết Giới Người Chờ [ Duonghung]
Tác giả: croisnt_seoin
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Có những người, một khi đã chờ đợi, sẽ không quay đầu lại.

Dù người kia...

đã quên mất mình là ai."

Lê Quang Hùng - một cảnh sát trẻ mang năng lực đặc biệt: thấy được người âm.

Khả năng này từng là nỗi ám ảnh thời thơ ấu, đến mức anh chọn đè nén và sống như một người "bình thường".

Nhưng trong một vụ án kỳ lạ liên quan đến rừng Hoàng Lâm - nơi ba người mất tích không để lại dấu vết - Hùng buộc phải đối mặt với quá khứ mình từng muốn quên.

Khi vô tình bước vào Linh Kết Giới, anh gặp Trần Đăng Dương, một người đàn ông không thuộc về thế giới này, nhưng lại nhìn anh bằng ánh mắt đau đáu như đã chờ cả ngàn năm.

Dương nói:
"Kiếp trước, em từng hứa với anh - nếu một trong hai ta mất trước, người còn lại sẽ chờ trong kết giới.

Nhưng em đã quên, còn anh... chưa từng đi đâu cả."​
 
Kết Giới Người Chờ [ Duonghung]
Chương 1: Mở Mắt Trong Cõi Chờ


Có người sinh ra đã nhìn thấy điều người khác không thể.Lê Quang Hùng là một trong số đó.Từ nhỏ, cậu đã thấy những hình bóng mờ ảo lẩn khuất ở góc nhà, nghe những lời thì thầm không ai khác nghe được.

Mỗi lần nhắm mắt, là một gương mặt trắng bệch nào đó hiện lên trong giấc mơ.

Đến khi lớn, Hùng học cách phân biệt âm – dương, thực – hư.

Anh chọn nghề cảnh sát không phải vì thích điều tra... mà vì muốn đối mặt, thay vì chạy trốn.Vụ án mới nhất đưa anh đến rừng Hoàng Lâm — nơi được mệnh danh là "khu rừng nuốt người".

Ba người mất tích trong vòng ba tháng, đều mất dấu trong cùng một khu vực.

Nhưng không để lại máu, dấu vết hay vết trượt.Càng tiến sâu vào rừng, không khí càng nặng.

Hùng đứng trước một khoảng trống kỳ lạ giữa rừng, nơi không cây cối nào mọc lên.

Trực giác anh lập tức cảnh báo:"Kết Giới..."

Không nhầm được.

Là một kết giới âm linh — một vùng không gian được tạo ra bởi chấp niệm hoặc hứa hẹn chưa hoàn thành.Anh vốn tưởng bản thân đã mất khả năng cảm nhận thứ này từ lâu.

Nhưng giờ đây, từng thớ thịt lại run lên như hồi bé, khi đứng trước một cái bóng không tên ngoài hiên nhà.Một làn sương bạc lướt qua, rồi từ từ tan đi.

Trong khoảng trống mờ mịt ấy, một người đàn ông đang ngồi trên phiến đá xám, mái tóc dài rũ qua vai, vóc người cao lớn.

Anh ta ngẩng đầu nhìn Hùng.Ánh mắt ấy — màu hổ phách thăm thẳm.Mọi thanh âm xung quanh như lặng đi.

Chỉ còn một tiếng nói chậm rãi vang lên trong đầu anh:"Em... cuối cùng cũng đến rồi."

Hùng lùi lại, tay siết chặt khẩu súng bên hông dù biết nó vô dụng với thứ trước mặt."

Anh là ai?"

"Em không nhớ anh sao?"

"..."

"Không sao.

Anh vẫn còn nhớ lời em đã nói.

Rằng nếu một người đi trước, người kia sẽ chờ.

Anh đã chờ ở đây... hơn trăm năm rồi."

Lê Quang Hùng trừng mắt nhìn anh ta.Gió thổi qua mang theo mùi cỏ khô trộn lẫn hương trầm hương nhè nhẹ.

Một mảnh ký ức thoáng qua — một bàn tay ấm, một lời hứa thì thầm bên tai trong đêm trăng rằm."

Nếu em quên, anh sẽ nhắc lại.

Nếu em rời đi, anh sẽ đợi đến khi em quay về."
 
Kết Giới Người Chờ [ Duonghung]
Chương 2: Cánh Cửa Không Mở Ra


Lê Quang Hùng không phải kẻ yếu bóng vía.

Từ khi còn là đứa trẻ có thể thấy người âm, đến một cảnh sát hiện trường từng chứng kiến xác chết cháy đen trong phòng kín, Hùng đã tập cho mình một bộ mặt tỉnh táo đến lạnh lùng.Vậy mà... chỉ vài phút bước vào khoảng trống này, anh thấy mọi giác quan như bị lột trần.

Không còn tiếng chim, không còn gió.

Chỉ có người đàn ông xa lạ đang nhìn anh với ánh mắt dịu dàng đến rợn người."

Em...

định đi rồi sao?"

Giọng nói trầm thấp, khẽ như làn hơi sương nhưng lại nặng như đá đè tim.

Hùng siết chặt tay, lùi bước."

Tôi không biết anh là ai.

Đây không phải chỗ tôi nên ở lại."

Anh quay người, bước thẳng ra rìa kết giới — nhưng chỉ mấy bước, không khí phía trước chợt dày đặc như vách tường vô hình.

Hùng vươn tay chạm thử — một làn sóng lạnh buốt truyền từ đầu ngón tay đến tận sống lưng.Không thể ra được.Cổ họng anh nghẹn lại.

Không có kết giới nào có sức mạnh như vậy nếu không tồn tại một chấp niệm cực mạnh giữ lấy người đang ở trong."

Chấp niệm là lời hứa chưa thực hiện... hoặc tình cảm chưa được buông bỏ."

Một vòng tay âm ấm quấn quanh eo anh từ phía sau.Không lạnh như người âm.

Ngược lại — quá thật.

Quá gần."

Đừng đi..."

"Buông ra."

Hùng phản xạ siết lấy cánh tay người kia, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, giọng nói phía sau nhẹ nhàng vang lên như thôi miên:" Ở kiếp trước, mỗi lần em dỗi, em cũng quay lưng đi như vậy..."

"..."

"Em bảo, nếu anh mà ôm em từ sau lưng thế này thì mới tha thứ."

Cơ thể Hùng khựng lại."

Em còn nhớ lần đầu mình gặp nhau không?"

"Trong ngôi đền cũ giữa rừng.

Em đội mưa đi tìm thuốc cho người làng.

Anh là người giữ đền, đã cho em vào trú, nấu cháo cho em, còn đốt một nén nhang cầu bình an."

Giọng anh ta không vội vàng, mà cứ thì thầm như gió thổi bên tai.

Vòng tay ôm siết lại một chút."

Em từng nằm trong lòng anh, ngủ trưa dưới tán cây đại cổ.

Em bảo, nếu có kiếp sau, nhất định phải gặp lại."

"Em còn từng hôn anh trước cửa đền... rồi chạy trốn vì xấu hổ."

"Em... luôn hứa, nếu một người rời đi trước, người kia sẽ ở lại kết giới để chờ."

"Nhưng chỉ có anh làm được điều đó."

Hùng siết chặt tay, tim đập hỗn loạn.

Không phải vì sợ — mà vì một phần trong anh đang dao động.

Những ký ức vỡ vụn bắt đầu rung lên trong tâm trí như tiếng chuông mơ hồ giữa chiều mưa."

Anh tên là gì?"

"Trần Đăng Dương.

Còn em?"

"Lê Quang Hùng... nếu sau này em quên mất tên anh, thì anh nhớ gọi lại nhé."

"Em không tin mình là người đó..."

"Vậy để anh giúp em nhớ."

Cánh môi ấm chạm khẽ vào vành tai anh."

Chúng ta từng là của nhau, Hùng à.

Đừng cố chạy nữa."____________________

: lần đầu tiền tui viết kiểu nó tâm linh như này...

: sai sót gì hoan hỉ bỏ quaa💐
 
Back
Top Bottom