Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ
[Kẹo] - 59: Em đừng ngoan như thế.


[Kẹo] – 59: Em đừng ngoan như thế.

*

Sau khi trở lại chỗ ngồi, Chu An Nhiên nhìn qua đồng hồ.4 giờ 10 phút.Một trận bóng rổ thường kéo dài khoảng mười phút mỗi hiệp, tính thêm thời gian dừng trận đấu do phạm lỗi, ném phạt, tạm dừng và nghỉ giữa các hiệp, hiệp một vừa rồi diễn ra khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy phút.Lúc nãy khi rời khỏi khán đài cô cũng nhìn đồng hồ, lúc đó là 4 giờ 07 phút.Vậy trừ đi thời gian cô dặm lại son và quay lại ghế ngồi, nhiều nhất cũng chỉ làm chậm trễ anh khoảng hơn một phút thôi.Chu An Nhiên khẽ thở phào.Dù sao thì nghỉ giữa hiệp cũng không thể để anh mệt đến mức không được nghỉ ngơi chút nào.Còn hơn tám phút nữa, đủ để anh họp bàn chiến thuật hiệp hai với đồng đội.Điện thoại đột nhiên rung lên.Là hai cô bạn cùng phòng đang ngồi phía sau xem trận đấu nhắn tin trong nhóm chat.Tạ Tĩnh Nghị: [Tớ nhìn thấy rồi!]Bách Linh Vân: [Tớ cũng nhìn thấy!!]Tạ Tĩnh Nghị: [Có người vừa đi theo bạn trai về phía phòng thay đồ.]Tạ Tĩnh Nghị: [Làm gì thế nhỉ?]Bách Linh Vân: [@Chu An Nhiên]Chu An Nhiên: "......"

Những hình ảnh trong lối đi thoát hiểm vừa rồi lập tức tua lại trong đầu cô.Chu An Nhiên đưa tay chạm vào má, gõ chữ: [Không làm gì cả, tớ chỉ đi cổ vũ cậu ấy thôi.]Tạ Tĩnh Nghị: [Thật không?

Tớ không tin.jpg]Bách Linh Vân: [Chỉ là cổ vũ, có nhất thiết phải chạy đến tận nơi để nói không?]Chu An Nhiên: [Ừm, tại lúc cậu ấy ra ngoài rồi tớ mới nhớ ra mà.]Nói dối bọn họ, Chu An Nhiên thấy hơi chột dạ....

Nhưng chẳng lẽ lại bảo mình chạy đến đó để làm cái kia sao?Tạ Tĩnh Nghị: [Nhưng cậu đi theo cũng tốt.]Chu An Nhiên: [?]Chu An Nhiên: [Sao lại nói vậy?]Bách Linh Vân: [Cậu không biết đâu, bọn tớ ngồi sau nghe thấy không biết bao nhiêu cô gái tiếc nuối than thở rằng sao Trần Lạc Bạch lại có bạn gái rồi, nếu cậu ấy còn độc thân thì họ đã muốn theo đuổi.]Tạ Tĩnh Nghị: [Bạn trai cậu hôm nay thực sự rất đẹp trai.]Khóe môi Chu An Nhiên khẽ cong lên thành một đường nhỏ.Một lát sau.Hiệp ba bắt đầu.Nửa đầu hiệp ba, hai đội vẫn duy trì thế trận giằng co giống hiệp trước, nhưng vì khoa Luật đã bị dẫn trước 8 điểm ngay từ hiệp đầu nên vẫn đang ở thế bất lợi.Bước ngoặt xảy ra vào nửa sau hiệp ba.Bước vào nửa sau hiệp ba, thể lực của tất cả mọi người đều suy giảm nhanh chóng, cả khoa luật lẫn khoa công nghệ thông tin.Dù khoa công nghệ thông tin có ba thành viên thuộc đội bóng rổ của trường, nhưng họ cũng không phải vận động viên chuyên nghiệp mà chỉ là sinh viên bình thường.

Thực lực ổn nhưng thể lực nhìn qua có vẻ không quá vượt trội.Không biết có phải do có cầu thủ không còn trụ nổi, hay vì họ vẫn đang tạm dẫn trước và muốn giữ thể lực để đánh trận cuối cùng, khoa CNTT bắt đầu thay người, cho các cầu thủ đội tuyển trường nghỉ ngơi.Cầu thủ số 4, sinh viên năm nhất là người đầu tiên được thay ra.Trong ba cầu thủ đội tuyển của khoa CNTT, người này có thực lực yếu nhất.

Sau khi cậu ta rời sân, cán cân sức mạnh giữa hai đội hơi nghiêng về phía Học viện Luật.Nhưng chính chút nghiêng lệch nhỏ bé này, Trần Lạc Bạch lập tức nắm bắt được cơ hội.Chu An Nhiên nhìn thấy anh lợi dụng khoảng trống trong lúc cầu thủ mới vào sân còn chưa phối hợp nhuần nhuyễn, ngay lập tức di chuyển ra góc sân, bật nhảy tại chỗ và ném một cú ba điểm đẹp mắt.Quả bóng cam bay trên không, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ, rồi rơi vào rổ một cách chính xác.Toàn bộ khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm.Tỷ số từ 42-50 rút ngắn còn 45-50.

Khoảng cách giữa hai đội chỉ còn 5 điểm.Khoa công nghệ thông tin vẫn giữ được sự bình tĩnh, không vội đưa hết đội hình chính trở lại, mà đợi khi số 4 nghỉ đủ rồi mới vào sân, sau đó thay tiếp số 7 – một thành viên khác của đội tuyển trường.Sau khi số 7 ra ngoài, Học viện Luật cũng không vội vàng tấn công.Trần Lạc Bạch tận dụng cơ hội này để thay lần lượt các cầu thủ chủ lực ra nghỉ ngơi, chỉ có mình anh vẫn ở trên sân điều khiển nhịp độ trận đấu.Chưa đến hai phút cuối hiệp ba, khoa công nghệ thông tin tiếp tục thay đội trưởng Vương Quân Trác ra nghỉ.Vương Quân Trác năm nay đã là sinh viên năm tư, là cầu thủ mạnh nhất và có kinh nghiệm dày dặn nhất của khoa CNTT, cũng là trụ cột tinh thần của cả đội.Khoảnh khắc anh ta rời sân, Trần Lạc Bạch lập tức đưa toàn bộ đội hình chính của khoa luật vào sân trở lại.Không để khoa CNTT có thời gian phản ứng, anh nhanh chóng nắm bắt hai cơ hội quan trọng: tự anh ném thêm một quả ba điểm, đồng thời kiến tạo một pha hai điểm cho đồng đội.Một chuỗi 5 điểm liên tiếp được ghi, trận đấu ngay lập tức trở về thế cân bằng.Vương Quân Trác còn chưa kịp ngồi ấm chỗ trên ghế dự bị đã vội vàng quay trở lại sân đấu, nhưng thời gian của hiệp ba không còn nhiều.Sau khi anh ta trở lại, khoa công nghệ thông tin cũng không còn nhiều cơ hội tấn công.Kết thúc hiệp ba, hai đội hòa 54-54.Lại đến thời gian nghỉ giữa hiệp, các cầu thủ hai bên lần lượt đi về phía khu vực nghỉ ngơi.Chu An Nhiên cúi đầu mở túi xách.Trước khi trận đấu bắt đầu, Trần Lạc Bạch đã nhét vào lòng cô một chai nước khoáng, nhưng anh đã uống hết từ lâu.Dạo này mỗi lần đến xem anh thi đấu, cô đều mang theo thêm một chai nước, dù có thể anh không cần dùng đến.Lấy chai nước ra khỏi túi, Chu An Nhiên nhờ Chúc Nhiên trông giúp túi xách, sau đó không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, lập tức đứng dậy.Trần Lạc Bạch vừa trở về khu vực nghỉ ngơi liền thấy cô chạy tới, anh thoáng ngây người.Ngay sau đó, cô gái trước mặt đã mở nắp chai nước trong tay rồi đưa tới cho anh.Trần Lạc Bạch nhếch môi cười, giọng nói khàn khàn nhưng mang theo chút dịu dàng: "Sao phục vụ chu đáo thế này?"

Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy mà hơi thở anh vẫn còn dồn dập.Chu An Nhiên cảm thấy sống mũi cay cay.Trên sân, tất cả mọi người đều đã có thời gian nghỉ ngơi, chỉ có anh là đã đánh trọn ba hiệp mà chưa nghỉ một giây nào.Hiệp cuối cùng, chắc chắn anh cũng sẽ không được nghỉ.Cô nhẹ giọng nói: "Đừng nói chuyện nữa, nghỉ một lát đi."

Trần Lạc Bạch khẽ cười, thấp giọng đáp lại một tiếng "Được", rồi nhận chai nước từ tay cô, ngửa đầu uống hai ngụm.Chu An Nhiên đợi anh uống xong, chủ động lấy lại chai nước, sau đó rút khăn giấy, nhẹ nhàng lau mồ hôi giúp anh.Trần Lạc Bạch chống tay lên đầu gối, hơi cúi người xuống để thả lỏng.Khi hiệp bốn bắt đầu, Chu An Nhiên đã quay lại chỗ ngồi, nhận thấy khoa công nghệ thông tin thay đổi chiến thuật phòng thủ.Bất cứ khi nào khoa luật tấn công, Vương Quân Trác cùng một cầu thủ khác sẽ lập tức kèm chặt Trần Lạc Bạch, ép anh phải chuyền bóng, không để anh có cơ hội ném rổ.Ba cầu thủ còn lại của khoa CNTT thì phụ trách phòng ngự những người còn lại bên phía khoa luật.Các cầu thủ khoa Luật vốn đã yếu hơn số 4 và số 7 của khoa công nghệ thông tin, nay phải đối mặt với thế trận 4 đấu 3, lại càng không có lợi thế.Họ quá phụ thuộc vào Trần Lạc Bạch, khiến nhịp độ tấn công bị rối loạn.Dù trong tình thế bị kèm chặt, Trần Lạc Bạch vẫn cố gắng tìm ra những khoảng trống để hỗ trợ đồng đội, nhưng chỉ cần anh không có cơ hội, đội bóng lập tức mất đi sự gắn kết.Ở phía bên kia, dù Trần Lạc Bạch có thể kèm chặt Vương Quân Trác, nhưng anh chỉ có thể kèm một người.

Hai cầu thủ còn lại của khoa CNTT cũng đều có kỹ năng ném rổ khá tốt.May mắn là đến hiệp cuối cùng, thể lực cả hai đội đều suy giảm, khiến tỷ lệ ném rổ chính xác cũng giảm theo.Nhưng xét về tổng thể, khoa Luật vẫn dần dần rơi vào thế bất lợi.Ban đầu chỉ bị dẫn trước 2 điểm.Rồi lại thành 4 điểm.Cho đến 30 giây cuối cùng của trận đấu, khoa Luật bị dẫn 5 điểm.Chu An Nhiên siết chặt chai nước trong tay, dường như có thể nghe thấy tiếng thở dài tiếc nuối từ khán giả phía sau.Trên sân, các cầu thủ khoa CNTT đã nở nụ cười chiến thắng, thậm chí có hai người còn đập tay ăn mừng.Nhưng có người vẫn chưa từ bỏ.31 giây còn lại, bóng nằm trong tay khoa Luật.

Trần Lạc Bạch dẫn bóng qua nửa sân, lập tức bị Vương Quân Trác và một cầu thủ khác kèm chặt.Anh cố gắng đột phá vài lần nhưng không thành, bèn chuyền bóng cho cầu thủ số 3 của đội.Số 4 của đội bên kia lập tức lao tới phòng thủ.Số 3 dẫn bóng một lúc, tìm không thấy cơ hội, lại chuyền về cho Trần Lạc Bạch.Chỉ còn lại 15 giây.Trong bóng rổ, một đợt tấn công chỉ có 24 giây, tức là khoa luật chỉ còn 8 giây để thực hiện cú ném.Chu An Nhiên nhìn thấy gương mặt Trần Lạc Bạch vẫn bình tĩnh đến đáng sợ.Anh dẫn bóng vài lần, liên tục dùng động tác giả đánh lừa cầu thủ đối phương, cuối cùng tạo được một khoảng trống.Anh lập tức dốc bóng, làm động tác chuẩn bị đột phá.Vương Quân Trác đưa tay chặn lại.Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Trần Lạc Bạch bất ngờ lùi về phía sau, nhảy lên.Chu An Nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt bỗng trùng khớp với một ký ức xa xôi từ những năm cấp ba.Dường như ngay bên tai cô vẫn còn tiếng hét của Hoàng Thư Kiệt: "Ném lùi ba điểm!!

Trần Lạc Bạch quá đỉnh rồi!!!!!"

Quả bóng cam vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, rơi thẳng vào rổ.Đèn báo hết 24 giây vừa sáng lên.Thời gian chỉ còn lại 7 giây.Khoảng cách vẫn là 3 điểm.Lúc này, bóng thuộc về đội đối thủ.Chỉ cần họ kiểm soát bóng trong 7 giây còn lại, chiến thắng sẽ nằm trong tay họ.Bóng được ném vào sân.Vương Quân Trác cùng số 4 lập tức chặn đường Trần Lạc Bạch, đồng đội của anh không thể cướp bóng.Bóng được chuyền đến số 9 của khoa công nghệ thông tin.Chu An Nhiên nắm chặt chai nước đến mức làm lõm cả vỏ chai.Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, không biết có phải cầu thủ số 4 chủ quan hay Trần Lạc Bạch thực hiện động tác giả quá nhanh, anh thoát khỏi vòng kìm kẹp, trực tiếp cướp bóng từ số 9.Chỉ còn 3 giây!Vương Quân Trác hét lớn: "Lùi về phòng thủ!"

Toàn bộ cầu thủ khoa công nghệ thông tin dốc hết tốc lực đuổi theo anh.Chu An Nhiên có thể thấy rõ không ai chạy nhanh bằng anh.Nhưng thời gian không đủ!Ngay khi anh vừa chạm vạch giữa sân, đồng hồ chỉ còn đúng 1 giây.Chu An Nhiên siết chặt tay.Cô thấy Trần Lạc Bạch nhảy lên tại chỗ, thực hiện cú ném từ giữa sân.Quả bóng rời tay anh.Anh mất thăng bằng và ngã xuống đất.Tiếng còi hết trận vang lên.Quả bóng vẫn còn trên không.Một giây bỗng trở nên dài như cả thế kỷ.Rồi cuối cùng...Bóng xuyên thẳng qua lưới.Trên màn hình LED, tỷ số từ 64:66 biến thành 67:66.Trần Lạc Bạch ném cú ném ba điểm từ giữa sân.Sân vận động bùng nổ.Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò vang vọng khắp nơi.Chu An Nhiên chẳng kịp chú ý đến gì khác.Ngay khoảnh khắc quả bóng rơi vào rổ, cô đã lao thẳng vào sân đấu.Nhưng còn chưa kịp chạy đến bên cạnh Trần Lạc Bạch, anh đã bị Vương Quân Trác đứng gần nhất kéo dậy.Vương Quân Trác lắc đầu đầy tiếc nuối: "Chúc mừng, cậu mà cũng có thể lật kèo thế này."

Trần Lạc Bạch phủi bụi trên người, thản nhiên nói: "Là do các anh chủ quan vào phút cuối, nếu không tôi cũng chẳng thắng được."

Vương Quân Trác cười bất đắc dĩ, nhưng cũng không quá bận tâm đến một trận đấu nội bộ trong trường.

Anh chàng nhân cơ hội này hỏi tiếp: "Thật sự không muốn vào đội tuyển trường sao?

Với trình độ của cậu, đánh giải trong trường là quá lãng phí rồi."

"Nói sau đi."

Trần Lạc Bạch nghiêng đầu, nụ cười trong mắt hiện rõ."

Bạn gái tôi đến rồi."

Vương Quân Trác nhìn theo ánh mắt anh, vừa hay thấy Chu An Nhiên đang chạy đến.

Anh ta lập tức hiểu ra, mỉm cười nói: "Được rồi, không làm phiền cậu nữa, hôm nào tôi sẽ tìm cậu nói chuyện về chuyện này."

Dứt lời, anh ta xoay người rời đi.Chu An Nhiên vừa chạy đến đã nắm lấy cổ tay Trần Lạc Bạch, lo lắng hỏi: "Anh có sao không?

Có bị thương ở đâu không?"

Trần Lạc Bạch vươn tay kéo cô vào lòng, giọng nói vẫn còn chút thở gấp: "Bạn gái ôm một cái là khỏi ngay."

Chu An Nhiên ngã vào lồng ngực nóng rực của anh."..."

Anh vẫn còn tâm trạng đùa giỡn thế này, chắc là không sao thật rồi.Chu An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng vành tai dần nóng lên.Thế nhưng anh thật sự rất mệt.

Hơi thở vẫn gấp gáp, lần đầu tiên ôm cô mà lại tựa vào người cô để nghỉ ngơi.Chu An Nhiên không hề phản kháng.Tiếng vỗ tay vang dội khắp sân đấu, khán giả vẫn chưa rời đi, nhưng cô vẫn cứ đứng đó, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy anh.Hai giây sau.Một tiếng ho nhẹ vang lên bên cạnh.Chu An Nhiên nghiêng đầu, nhìn thấy một cầu thủ mặc áo số 23 của đội họ đã đi đến bên cạnh từ lúc nào.Mặt cô lập tức đỏ bừng, nỗi lo lắng vừa qua đi, bây giờ lại nhường chỗ cho cảm giác xấu hổ.

Cô vội vàng định lùi ra xa một chút, giữ khoảng cách với Trần Lạc Bạch.Nhưng anh không buông, ngược lại còn siết chặt vòng tay, cúi đầu nhìn số 23.Cầu thủ số 23 lại ho nhẹ một tiếng, sau đó cười tươi: "Không phải tôi cố ý làm phiền đâu, chỉ là mọi người nhờ tôi qua đây hỏi cậu có muốn đi liên hoan không.

Ban đầu bọn tôi còn không dám mơ vào được tứ kết, ai ngờ lại vô địch.

Cậu là người có công lớn nhất, đừng trốn đi đâu nhé, nếu không nỡ rời bạn gái, có thể dẫn theo.

Những ai có người yêu chắc cũng sẽ dẫn theo cả."

Trần Lạc Bạch cúi đầu nhìn cô gái trong lòng: "Em đi không?"

Chu An Nhiên không thích những nơi quá đông người, nhưng lúc này cô chỉ muốn ở bên cạnh anh, nên nhẹ gật đầu: "Đi."

Cầu thủ số 23 cười cười, khoát tay: "Được rồi, vậy hai người cứ tiếp tục đi."

Chu An Nhiên: "...?"

Mặt cô vẫn đỏ bừng, vừa định hỏi Trần Lạc Bạch tại sao vẫn chưa buông mình ra, bỗng nhớ đến một chuyện khác: "Chúng ta đi liên hoan rồi, còn Chúc Nhiên thì sao?"

"Mặc kệ cậu ta."

Trần Lạc Bạch lười biếng đáp.Một giọng nói chợt vang lên sau lưng họ: "Làm người có lương tâm chút đi, Trần Lạc Bạch."

Chu An Nhiên quay đầu lại, thấy Chúc Nhiên không biết đã đi vào sân từ lúc nào, đứng ngay phía sau cô, chắc chắn Trần Lạc Bạch đã phát hiện ra từ trước.Chúc Nhiên khoanh tay, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cậu nên học tập bạn gái mình đi.

Nhìn xem, người ta còn biết lo cho bạn bè, cậu thì chẳng quan tâm gì cả."

Chu An Nhiên: "???"

Học cái gì chứ?Trần Lạc Bạch vẫn ôm chặt cô, đôi mắt hơi nheo lại, ánh nhìn có chút suy tư: "Vậy còn phải xem cô ấy có sẵn lòng dạy tôi không."

Chu An Nhiên: "..."

Cô cạn lời.Lúc này mặt cô gần như đỏ đến tận cổ, không muốn dây dưa với anh nữa, chỉ quay sang hỏi Chúc Nhiên: "Tối nay cậu tính sao?"

Chúc Nhiên nhún vai: "Không cần lo cho tớ.

Tớ định đến xem chị Thấm tập luyện, trên đường đi ra ngoài sẽ tiện thể ăn chút gì đó."

Trần Lạc Bạch khẽ nhướn mày: "Nghe rõ chưa?

Cậu ta đến xem trận đấu cũng chỉ là tiện đường thôi.

Em tưởng cậu ta đến vì anh chắc?"

Chúc Nhiên lập tức phản bác: "Nếu đến vì cậu chắc tôi chết đói mất."

Trần Lạc Bạch cười nhạt, đá nhẹ vào chân Chúc Nhiên một cái: "Nói xong rồi thì biến đi."

"Ai thèm ở lại."

Chúc Nhiên lườm anh một cái, sau đó quay sang Chu An Nhiên, vẫy tay chào, "Tớ đi trước đây."

Chúc Nhiên đi rồi, Trần Lạc Bạch lại siết chặt vòng tay ôm cô một cái, sau đó mới nhẹ nhàng buông ra, chỉ tay về phía khu ghế nghỉ: "Em ra đó ngồi đợi anh nhé.

Anh đi bắt tay chào mọi người rồi sẽ qua tìm em."

Chu An Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Cô đi đến khu vực ghế nghỉ, ngồi xuống, vô thức giơ tay chạm vào đôi má nóng bừng của mình.Ngay lúc này, điện thoại cô rung lên, là tin nhắn từ nhóm bạn cùng phòng.Tạ Tĩnh Nghị gửi một bức ảnh.Chu An Nhiên mở ra xem.Bức ảnh chụp từ góc trên cao, trong một sân vận động chật kín khán giả, phần lớn mọi người đều đang đứng dậy vỗ tay.Trên sân đấu, các cầu thủ khoa công nghệ thông tin cúi đầu ủ rũ, còn đội khoa luật chỉ còn lại bốn người đang cùng nhau ăn mừng chiến thắng.Mà cô thì đứng giữa sân ôm chặt Trần Lạc Bạch.Chu An Nhiên nhìn chằm chằm vào bức ảnh, chợt cảm thấy ngay cả đầu ngón tay cũng bắt đầu nóng lên.Tạ Tĩnh Nghị: [Cục cưng Nhiên Nhiên, hôm nay cậu dũng cảm quá nha!]Tạ Tĩnh Nghị: [Tớ không ngờ cậu lại chạy thẳng xuống sân như vậy.]Bách Linh Vân: [Tớ cũng không ngờ Trần Lạc Bạch lại kéo cậu vào lòng ôm chặt như thế!!!]Bách Linh Vân: [Hai người đang đóng phim thần tượng ngoài đời thực đấy à?]Ngay cả Nhiếp Tử Trăn mới kết bạn WeChat với cô gần đây, cũng hiếm khi gửi tin nhắn.Nhiếp Tử Trăn: [Hai người không thấy ngại khi thể hiện tình cảm lộ liễu thế sao?

Đến chó FA cũng bị mù mắt rồi đấy.]Chu An Nhiên: "..."

Khóe mắt cô liếc thấy Trần Lạc Bạch đã bắt tay xong với đội bên kia, nói gì đó với đồng đội rồi quay người đi về phía cô.Mặt cô lại nóng lên, không trả lời tin nhắn nữa mà khóa màn hình luôn.Không bao lâu, Trần Lạc Bạch đã đứng trước mặt cô.Hơi thở của anh đã ổn định hơn lúc trước, nhưng trán, mặt và người vẫn còn đầy mồ hôi.Chu An Nhiên đau lòng, rút một tờ giấy từ túi xách, đứng lên giúp anh lau mồ hôi.Cô thấp hơn anh một cái đầu, phải nhón chân và giơ tay lên cao, chiếc vòng tay vàng hồng nhẹ nhàng đung đưa trước mắt anh, đầu ngón tay cô cách qua tờ giấy nhẹ nhàng chạm vào trán anh.Cổ họng Trần Lạc Bạch khẽ ngứa, anh nắm lấy cổ tay cô, đầu ngón tay vuốt nhẹ trên chiếc vòng: "Đừng lau nữa."

Chu An Nhiên chớp mắt."

Anh phải đi tắm."

Trần Lạc Bạch nói khẽ.Không biết có phải vì dáng vẻ hiện tại của anh, hay là ánh mắt khi nhìn cô vẫn còn vương chút dục vọng như lúc giữa trận hay không, chỉ riêng hai chữ "tắm rửa" cũng khiến Chu An Nhiên cảm thấy hơi ngại ngùng.Cô cúi mắt, khẽ giật tay ra, nhưng vẫn bị anh giữ chặt.

Cô khẽ đáp: "Ồ...

Vậy anh định về ký túc xá tắm à?"

Giọng Trần Lạc Bạch vẫn trầm thấp: "Buổi liên hoan tổ chức gần khu căn hộ, em có muốn về ký túc xá không?

Nếu không thì đi cùng anh về căn hộ."

Chu An Nhiên nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình, có thể vì vừa thi đấu xong nên những đường gân trên mu bàn tay anh nổi rõ.Cô khẽ gật đầu....Trên đường về căn hộ, Trần Lạc Bạch không nói nhiều, có lẽ vì thi đấu cả trận nên quá mệt.Chu An Nhiên thỉnh thoảng lén nhìn anh, phát hiện môi anh hơi mím lại.Về đến căn hộ, Trần Lạc Bạch đi tắm.Chu An Nhiên ngồi trong phòng khách chờ anh, cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Tạ Tĩnh Nghị và Nhiếp Tử Trăn rồi tiện thể tám chuyện với họ một lúc, cho đến khi Trần Lạc Bạch bước ra từ phòng tắm.Trong phòng có bật máy sưởi, anh chỉ mặc một chiếc quần thể thao đen cùng áo phông trắng đơn giản.

Mái tóc chỉ được lau sơ, vài giọt nước vẫn còn rơi xuống.Anh ngồi xuống cạnh cô, hai tay dang rộng, giọng nói mang theo chút mệt mỏi: "Lại đây."

Chu An Nhiên đặt điện thoại xuống, ngoan ngoãn đứng dậy, ngồi vào lòng anh.Trần Lạc Bạch không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu chôn mặt vào hõm vai cô.Một giọt nước từ tóc anh chảy dọc xuống cổ cô, lạnh đến mức khiến tim cô run lên.Chu An Nhiên siết nhẹ phần vải trên vai áo anh, gọi tên anh: "Trần Lạc Bạch."

Anh thấp giọng "Ừm" nhưng vẫn không ngẩng đầu."

Anh đang không vui à?"

Chu An Nhiên nhẹ giọng hỏi.Trần Lạc Bạch ngước lên, có chút bất ngờ, nhưng cũng như đã đoán trước được.Dù sao hồi cấp ba, cô cũng đã từng lặng lẽ phát hiện ra anh không vui rồi lén bỏ kẹo vào ngăn bàn để dỗ anh."

Bị em phát hiện rồi à."

Anh đưa tay nhéo nhẹ má cô, chiều nay mấy lần anh muốn làm thế nhưng lại không nỡ làm bẩn khuôn mặt cô."

Đúng là có hơi không vui, hôm nay chơi không tốt lắm."

Chu An Nhiên chớp mắt: "Nhưng chẳng phải anh đã giành chức vô địch rồi sao?

Sao lại nói là không tốt?"

Tay Trần Lạc Bạch vẫn giữ trên má cô: "Nếu họ không chủ quan vào phút cuối, có thể bọn anh đã thua rồi.

Em lần đầu tiên xem anh thi đấu chung kết với tư cách bạn gái, suýt chút nữa anh đã thua, cảm thấy hơi mất mặt."

Chu An Nhiên sững người.Anh không vui... vì suýt chút nữa thua trước mặt cô sao?Cô vô thức đặt tay lên vai anh, nhẹ giọng an ủi: "Nhưng đội hình bên họ vốn đã có có sự ăn ý hơn đội anh mà."

Trần Lạc Bạch nhướn mày, khóe môi cong lên, tâm trạng dường như tốt hơn một chút: "Ồ?

Còn biết cả độ ăn ý cơ à?

Thật sự vì anh mà nghiên cứu bóng rổ nghiêm túc luôn sao?"

Chu An Nhiên đỏ mặt: "Em đang nói nghiêm túc đấy."

Anh bật cười, giọng nói mang theo sự cưng chiều rõ ràng: "Được, em nói tiếp đi."

"Hơn nữa anh giành chiến thắng không phải vì họ chủ quan, mà vì anh chưa từng từ bỏ trận đấu cho đến giây phút cuối cùng.

Nếu vậy mà còn gọi là không tốt thì em không biết thế nào mới là tốt nữa, mà ..."

Cô tạm dừng."

Mà gì?"

Trần Lạc Bạch hỏi.Chu An Nhiên ngập ngừng một lát rồi chôn mặt vào vai anh: "Dù thắng hay thua, anh vẫn luôn là số một trong lòng em, không bao giờ mất mặt cả."

Bàn tay đang đặt giữa không trung của Trần Lạc Bạch hơi khựng lại.Anh hạ giọng: "Em vừa nói gì?"

Chu An Nhiên vốn không quen nói mấy lời này, nhưng lại muốn nói cho anh nghe.Cô siết chặt vải áo anh, như cố lấy thêm dũng khí, vượt qua sự ngượng ngùng và xấu hổ, lặp lại một lần nữa: "Dù thắng hay thua, anh vẫn mãi là số một trong lòng em."

Nhịp thở của Trần Lạc Bạch vốn vừa mới ổn định lại rối loạn một lần nữa.Hôm nay cô liên tục khiến anh bất ngờ.Giữa hiệp, cô chủ động nắm tay anh.Giờ nghỉ giữa trận, cô theo anh ra ngoài.Sau hiệp ba, cô chạy xuống sân đưa nước cho anh.Khi trận đấu kết thúc, cô là người đầu tiên chạy đến, lo lắng hỏi anh có bị thương không.Bây giờ, cô phát hiện anh không vui, liền phá vỡ sự rụt rè của mình, nói những lời mà ngày thường cô không bao giờ thốt ra để dỗ dành anh.Tim anh như được cô lấp đầy bởi những cảm xúc mềm mại, đến mức không còn chỗ chứa nữa, nếu không làm gì đó e là sẽ nổ tung mất.Anh giơ tay nâng cằm cô lên, khẽ nhắc nhở: "Còn nhớ em đã nói gì với anh vào giờ nghỉ giữa trận không?"

Cô ngẩn người: "Gì cơ?"

"Không nhớ cũng không sao."

Chu An Nhiên còn đang định hỏi anh "không sao" nghĩa là gì.Nhưng ngay giây tiếp theo, chàng trai trước mặt nghiêng đầu hôn xuống.Nụ hôn lần này còn mạnh mẽ hơn so với lúc ở cầu thang thoát hiểm.Đầu lưỡi anh mạnh mẽ xâm nhập vào miệng cô, hơi thở của cô hoàn toàn bị anh chiếm đoạt.Bởi vì nụ hôn này, Chu An Nhiên bỗng nhiên nhớ lại câu hỏi của anh lúc nãy.Giữa trận, hình như cô đã nói với anh rằng sau trận đấu có thể tiếp tục hôn?Có lẽ là vì hôm nay dáng vẻ của anh quá mức thu hút, hoặc có lẽ là vì cô cảm nhận được tâm trạng anh không tốt, mà bây giờ cô không còn chỉ có thể dỗ dành anh bằng cách lén bỏ đồ vào ngăn bàn của anh nữa.Chu An Nhiên vòng tay lên vai anh, lần đầu tiên cố gắng kiềm chế sự xấu hổ, chủ động đáp lại anh.Khi đầu lưỡi mềm mại của cô nhẹ nhàng chạm vào răng anh, sợi dây lý trí căng chặt trong đầu Trần Lạc Bạch bỗng nhiên đứt đoạn.Tay anh đang ôm sau gáy cô siết chặt rồi lại buông lỏng.Khi nhận thức quay lại, quần áo cô đã hơi xộc xệch, làn da mềm mại như tan ra dưới đầu ngón tay anh.Trần Lạc Bạch bỗng chốc tỉnh táo.Hai giây sau.Anh vùi đầu vào hõm vai cô, giọng khàn hẳn đi: "Xin lỗi."

Chu An Nhiên nắm chặt lấy phần vải áo anh trên vai, gương mặt đã đỏ bừng, nhẹ giọng đáp: "Không sao."

Hơi thở của Trần Lạc Bạch lại hỗn loạn thêm lần nữa."

Chu An Nhiên."

Anh trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói: "Em đừng ngoan như thế."

Chu An Nhiên cũng thở gấp, hôm nay đã là lần thứ hai anh nói chữ "ngoan" này với cô.

Cô khẽ khàng lắc đầu: "Không phải ngoan."

"Vậy thì là gì?"

Anh tựa vào vai cô hỏi.Chu An Nhiên khẽ cắn môi.Có lẽ anh không biết cô thích anh đến mức nào.Thích đến mức nếu anh lấn thêm một bước, cô cũng sẽ không ngăn cản.Thích đến mức ngày đầu tiên anh đưa cô đến căn hộ, khi nói câu đó với cô, chỉ cần anh kiên trì thêm một chút, cô có lẽ đã gật đầu đồng ý rồi.Nhưng những lời này cô không dám nói với anh.Trước khi cô kịp lên tiếng, Trần Lạc Bạch ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào đôi môi còn vương sắc nước của cô, giống như vừa bị bắt nạt quá đáng.Mà đúng là lúc nãy, cô không hề phản kháng."

Không phải ngoan thì là gì?"

"..."

"Không nói thì anh tiếp tục đấy?"

Chu An Nhiên quay mặt sang hướng khác, không nhìn anh.Hai giây sau, Trần Lạc Bạch nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ: "Ừm."

Phòng khách chợt trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở rối loạn không phân biệt được của ai với ai cùng những âm thanh khe khẽ, mơ hồ.Chu An Nhiên siết chặt lấy cánh tay anh, như muốn đẩy ra, lại như muốn dựa sát vào anh hơn.Một lúc sau.Hoặc có lẽ đã trôi qua rất lâu.Cô cảm thấy Trần Lạc Bạch hôn nhẹ lên tai mình, hơi thở và giọng nói trầm ấm rơi bên tai, nóng đến mức khiến tim cô đập loạn thêm lần nữa."

Cục cưng, có thể nhìn một chút không?"...Sau đó, buổi liên hoan của khoa Luật ăn gì, mọi người nói chuyện gì, Chu An Nhiên hoàn toàn không nhớ rõ.Lúc đến nơi, cô chỉ im lặng ngồi bên cạnh Trần Lạc Bạch, món ăn nào được đưa đến trước mặt cô, hoặc anh gắp vào bát cho cô thì cô ăn.Tâm trí cô chẳng biết đã bay đi đâu mất.Cô lại vô thức gắp một miếng thức ăn, thậm chí còn chưa nhìn xem đó là gì đã định đưa vào miệng.Nhưng ngay khi chạm đến môi, cổ tay cô bỗng bị giữ lại.Giọng nói của Trần Lạc Bạch vang lên bên cạnh, hôm nay mỗi câu anh nói với cô đều vô cùng dịu dàng, lần này lại pha thêm một chút ý cười: "Sao cái gì cũng đưa lên miệng thế?"

Chu An Nhiên ngẩn người, quay đầu nhìn anh.Ánh mắt cô vô tình lướt qua đôi môi anh rồi như bị bỏng, lập tức quay đi.Cô cúi đầu, lúc này mới thấy thứ mình vừa gắp là một bông hoa hồi.Ánh mắt cô hơi di chuyển, rồi lại nhìn thấy bàn tay đang nắm cổ tay mình.Không còn nóng như lúc vừa chơi bóng xong, cũng không còn lạnh như lúc mới tắm xong.Trên xương cổ tay anh có một nốt ruồi nhỏ màu nâu, mà cô đã từng lén nhìn thấy rất nhiều lần.Và nốt ruồi này cách đây không lâu đã theo đôi tay xương dài của anh, lúc nắm chặt, lúc xoa nhẹ, lúc lướt qua, lặp đi lặp lại trước mắt cô suốt một khoảng thời gian rất dài.Giọng nói của Trần Lạc Bạch lại vang lên bên tai.Anh cười khẽ, giọng trầm thấp: "Muốn ăn gì, anh gắp cho em."

Chu An Nhiên còn tâm trạng đâu mà ăn nữa, bèn lắc đầu."

Em không ăn nữa."

Anh rất nuông chiều: "Được, khi nào đói thì anh ăn cùng em."

Không ăn cơm nữa, Chu An Nhiên miễn cưỡng kéo lại mấy phần chú ý nghe họ trò chuyện.Chẳng biết từ khi nào, đề tài lại chuyển đến số áo bóng rổ.Người đầu tiên bị hỏi chính là công thần lớn nhất trận đấu ngồi bên cạnh cô."

Đúng rồi, Trần Lạc Bạch, sao số áo của cậu lại là 26 vậy?"

"Tôi nhớ Kyle Korver hình như cũng mặc áo số 26 đấy."

"Đúng nhỉ, trùng hợp thế."

"Không phải."

Chu An Nhiên chợt cảm thấy vai mình bị một bàn tay đặt lên, Trần Lạc Bạch kéo cô vào lòng, giọng điệu vẫn mang theo ý cười: "Là tổng số nét bút trong tên cô ấy."
 
Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ
[Kẹo] - 60: Sau này sẽ mãi mãi ở bên em.


[Kẹo] – 60:

Sau này sẽ mãi mãi ở bên em.

*

Khi Chu An Nhiên về đến ký túc xá, Tạ Tĩnh Nghị và Vu Hân Nguyệt vẫn chưa ngủ.Giường và bàn của Bách Linh Vân thì lại trống không.Tạ Tĩnh Nghị thấy cô thì khá ngạc nhiên: "Tớ còn tưởng hôm nay cậu cũng không về như Linh Vân chứ."

Có kinh nghiệm lần trước, Chu An Nhiên lập tức hiểu ngay ý cô bạn, nhưng vẫn không quen thảo luận mấy chủ đề quá táo bạo, đành giả vờ không hiểu: "Tại sao tớ lại không về?"

Tạ Tĩnh Nghị: "Thế sao mặt cậu đỏ vậy?"

Chu An Nhiên: "..."

Thôi, cô không lừa nổi mà cũng không cãi lại được."

Tớ đi rửa mặt đây."

Chạy trốn vào nhà tắm, Chu An Nhiên lập tức tháo khuy áo bên trong.Cả buổi tối cô cứ cảm thấy không thoải mái, luôn có cảm giác lạ lẫm mà thân mật đến mức khiến tim cô run rẩy vẫn còn đọng lại trên đó.Đặc biệt là sau khi cô đồng ý yêu cầu của anh, nào ngờ có kẻ còn được đằng chân lân đằng đầu, cúi xuống hôn lên đó.Chu An Nhiên lắc mạnh đầu, cố đè ép những hình ảnh khiến mặt cô nóng bừng xuống.Rửa mặt xong, Chu An Nhiên lên giường nằm.Điện thoại vang lên một tiếng.C: [Chưa ngủ à?]Chu An Nhiên: [Ừm.]Chu An Nhiên: [Nhưng em chuẩn bị ngủ rồi.]Chu An Nhiên: [Anh về ký túc xá chưa?]C: [Về rồi]C: [Có đỏ không?]Chu An Nhiên: "?"

Cái gì có đỏ không?Cô còn đang định hỏi thì hai tin nhắn tiếp theo đã nhảy ra.C: [Trước khi ra ngoài trông có vẻ hơi sưng.]C: [Lần sau anh nhẹ chút nhé?]Chu An Nhiên bừng tỉnh, gương mặt lập tức nóng bừng, ngay cả điện thoại cũng cầm không nổi nữa.Cô vội vàng ném điện thoại sang một bên, quay người úp mặt xuống gối.Điện thoại yên lặng hai giây.Có vẻ như không đợi được câu trả lời của cô, bên kia lại tiếp tục gửi tin nhắn.Lại vang lên một tiếng.Hai tiếng.Ba tiếng.Chu An Nhiên vùi mặt vào gối mấy giây, cuối cùng vẫn không nhịn được, mò điện thoại qua xem.C: [Thôi vậy.]C: [Chắc chắn em ngại không dám nói.]C: [Mai anh sẽ tự xem.]Chu An Nhiên: "???"

Cô lại ném điện thoại ra xa lần nữa.Sáng hôm sau là chủ nhật, Chu An Nhiên ăn sáng xong, như thường lệ cùng anh đến căn hộ.Vừa vào cửa đổi dép xong, cô nghĩ ngợi rồi đỏ mặt nói: "Hôm nay em phải viết nốt một bài luận, có rất nhiều tài liệu cần đọc."

Trần Lạc Bạch nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên mặt cô một lúc, sau đó dường như trượt xuống một chút, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng lười biếng: "Không sao, em đọc của em, anh đọc của anh."

Chu An Nhiên: "...?"

Nhưng cô lại không nỡ từ chối anh.Luận văn của cô đã viết được hơn một nửa, hôm nay có nguyên một ngày, chậm trễ một chút cũng không sao.Khi bị anh nắm tay dắt vào thư phòng, cô thử mở sách ra, bật máy tính lên, sau đó nhìn anh bên cạnh cũng chậm rãi mở laptop của mình, lúc này Chu An Nhiên mới nhận ra anh lại đang trêu cô.Có hơi giận.Nhưng cũng có chút ngọt ngào vì được tôn trọng.Bài luận của Chu An Nhiên viết không suôn sẻ lắm, cô bận rộn cả ngày, sau bữa tối vẫn tiếp tục viết thêm hơn một tiếng nữa, đến gần tám giờ mới hoàn thành.Lúc này trời đã tối hẳn, đèn đường lần lượt sáng lên, ánh đèn rực rỡ đủ màu soi sáng thành phố đã không còn quá xa lạ.Chu An Nhiên xoa xoa cổ, quay đầu nhìn sang, thấy Trần Lạc Bạch đang ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn cô."

Viết xong rồi à?"

Chu An Nhiên gật đầu, hai lúm đồng tiền nhỏ bên má khẽ hiện lên."

Vậy ra ngoài xem TV một chút nhé?"

Anh thấp giọng hỏi.Chu An Nhiên: "Anh làm bài tập xong chưa?"

"Còn nhiều quá."

Trần Lạc Bạch vươn tay kéo cô đứng dậy, "Cũng không vội làm."

Quay lại phòng khách, Trần Lạc Bạch kéo cô ngồi xuống sofa.Chu An Nhiên nghiêng đầu hỏi anh: "Chúng ta xem gì đây?"

Trần Lạc Bạch không trả lời ngay mà mở TV, bấm điều khiển vài cái, cuối cùng dừng lại ở kênh thể thao CCTV5.Anh tùy ý đặt điều khiển xuống bàn trà, vòng tay lên vai cô, kéo cô vào lòng, lúc này mới lên tiếng:"Lúc nào cũng không có thời gian, giờ thì bù cho em một trận đấu bóng."

Chu An Nhiên nhìn lên màn hình.Mấy chữ "Vòng 16 giải đấu CBA" ở góc trên bên trái trông vô cùng nổi bật.Từ khi chưa ở bên nhau đến bây giờ, hình như anh vẫn luôn cố gắng giúp cô bù đắp những tiếc nuối năm xưa.Lẽ ra cô nên quen rồi.Nhưng nhìn những dòng chữ ấy, sống mũi cô vẫn chợt cay cay.Năm đó, cô bé ngốc nghếch không rõ đội bóng, chỉ nhận ra đúng một cầu thủ như cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, mình sẽ được người ấy ôm vào lòng, nói muốn cùng cô xem bóng rổ.Chu An Nhiên vòng tay ôm eo anh, tựa sát vào lòng anh hơn.Trần Lạc Bạch nhận ra hành động nhỏ của cô, khẽ nhướng mày: "Sao hôm nay dính người thế, mới xem một trận mà đã chủ động ôm anh rồi?"

Chu An Nhiên: "..."

Trần Lạc Bạch bóp nhẹ má cô, giọng điệu đầy ẩn ý: "Vậy sau này phải bù thêm vài trận nữa."

Người này đúng là không nghiêm túc được quá vài phút.Chút cảm động lập tức biến mất.Chu An Nhiên đỏ mặt kéo tay anh ra, ngồi về vị trí cũ."

Trận đấu sắp bắt đầu rồi."

Lần ở trong lớp, cô nghe anh và Chúc Nhiên nói chuyện, biết anh từng tức giận đến mất ngủ khi xem bóng nên cô cứ nghĩ khi xem anh sẽ hơi nóng tính.Nhưng thực tế lại không phải.Có thể là vì trận đấu trước quá tệ, còn hôm nay cả hai đội đều chơi bình thường nên anh rất điềm tĩnh.Chỉ thỉnh thoảng khi cô hỏi vài vấn đề kỹ thuật, anh mới nghiêm túc giảng giải.Hoặc đến giữa trận, anh lại nghiêng người, nhét vào miệng cô một viên kẹo.Dù thay đổi nhiều loại đồ ăn vặt, nhưng kẹo soda trong căn hộ của anh lúc nào cũng có sẵn.Trận đấu bắt đầu lúc 19h35, đến khi kết thúc đã là 22h.Chu An Nhiên định nhắc anh làm bài tập, nhưng chợt nhớ ra một chuyện: "À đúng rồi, hôm qua Chúc Nhiên bảo em hỏi chị Thấm và mấy bạn khác xem có muốn tham gia buổi tụ tập cuối tuần sau không.

Thang Kiến Duệ và Hoàng Thư Kiệt cũng sẽ qua."

Trần Lạc Bạch vô thức nghịch tóc cô: "Ừm, Chúc Nhiên cũng có nhắc anh, dù sao anh cũng nợ họ một bữa, tiện dịp này mời luôn.

Em hỏi xem Đổng Thần và mấy người khác có đi không?"

Chu An Nhiên gật đầu, mở nhóm chat.Chu An Nhiên: [@Tất cả mọi người]Chu An Nhiên: [Cuối tuần này mọi người có rảnh tụ tập không?]Chu An Nhiên: [Thang Kiến Duệ và Hoàng Thư Kiệt sẽ tới.]Chu An Nhiên: [Anh ấy nói đang nợ mọi người một bữa, nhân dịp này sẽ mời luôn.]Nghiêm Tinh Thiến: [Anh ấy là ai thế?]Trương Thư Nhàn: [Đúng vậy, cậu không nói rõ thì làm sao bọn tớ biết đó là ai?]Thịnh Hiểu Văn: [Không biết +1]Ngay cả Đổng Thần cũng góp vui: [Đúng đó, Chu An Nhiên, cậu không nói rõ thì sao bọn tớ biết được?]Chu An Nhiên: "..."

Một bàn tay lớn bất ngờ nắm lấy tay cô.Trần Lạc Bạch giữ tay cô, ấn xuống nút ghi âm giọng nói rồi bật cười: "Tôi mời."

Anh buông tay, tin nhắn liền được gửi đi.Một tin nhắn thoại ngắn gọn.Ngay sau đó, tin nhắn phản hồi nhanh chóng xuất hiện trong nhóm.Nghiêm Tinh Thiến: [Tớ sai rồi, sớm biết lại bị nhồi cơm chó, đáng lẽ không nên hỏi.]Trương Thư Nhàn: [Không nên hỏi +1]Thịnh Hiểu Văn: [Không nên hỏi +2]Chu An Nhiên (bất lực): [Mọi người nghiêm túc chút đi.]Chu An Nhiên: [Cuối cùng có ai rảnh không đây?]Nghiêm Tinh Thiến: [1.]Thịnh Hiểu Văn: [Phải có chứ, không rảnh cũng phải bớt chút thời gian!]Trương Thư Nhàn: [Tớ cũng có!!

Cuối tuần sau cuối cùng cũng rảnh rồi!!!!]Đổng Thần: [1.]Nghiêm Tinh Thiến: [Bắt chước người ta à?]Đổng Thần: [Chỉ gửi số 1 thôi mà cũng nói tôi bắt chước, mặt cậu đúng là ngày càng dày rồi đấy.]Đổng Thần: [Lười cãi nhau với cậu.]Đổng Thần: [Cậu có đi không? @Hạ Minh Vũ]Hạ Minh Vũ: [Chắc không đi đâu.]Đổng Thần: [Tại sao?]Đổng Thần: [Cuối tuần sau cậu không có việc gì mà?]Không biết Hạ Minh Vũ có bận gì không, nhưng sau đó cậu ta không trả lời nữa.Chu An Nhiên chớp chớp mắt."

Hạ Minh Vũ nói không đi."

Cô do dự, nhớ ra hình như ai đó từng có chút để ý chuyện cô từng mua cà phê cho Hạ Minh Vũ nên quay sang hỏi ý kiến: "Anh có muốn hỏi cậu ấy không?"

Trần Lạc Bạch: "Để anh hỏi."

Thấy anh bình tĩnh như vậy, Chu An Nhiên đoán rằng chắc lúc trước anh chỉ để tâm chuyện cô mua cà phê cho Hạ Minh Vũ mà thôi.

Cô gật đầu: "Được, vậy em hỏi Thư Nhàn xem có muốn đi cùng nhóm Thang Kiến Duệ không."

Trần Lạc Bạch hờ hững ừ một tiếng, một tay vẫn đặt lên vai cô, tay còn lại mở điện thoại nhắn tin: [Không đến thật à?]Người vốn im lặng trong nhóm đột nhiên nhắn lại ngay: [Chẳng phải cậu không thích tôi làm bạn với cô ấy sao?]Trần Lạc Bạch: [Suy nghĩ lại rồi.]Trần Lạc Bạch: [Cũng không thể hẹp hòi như thế.]Trần Lạc Bạch: [Hồi cấp ba cô ấy cũng chỉ có hai người bạn khác giới là các cậu.]Trần Lạc Bạch: [Hơn nữa dù cậu có đến, rất có thể cũng chẳng nói chuyện được với cô ấy câu nào.]Hạ Minh Vũ: [Câu cuối mới là lý do chính đúng không?]Trần Lạc Bạch cười nhạt.Trần Lạc Bạch: [Đến đi.]Trần Lạc Bạch: [

Sau này ai cũng bận rộn hơn, cơ hội tụ tập sẽ càng ít đi.]Hạ Minh Vũ: [Được.]Trần Lạc Bạch cất điện thoại đi: "Cậu ta sẽ đến."

Chu An Nhiên không nghĩ nhiều, "Ồ" một tiếng, sau đó nói tiếp: "Anh thêm nhóm Thang Kiến Duệ vào nhóm nhé?

Thư Nhàn không có WeChat của bọn họ."

Trần Lạc Bạch bảo ừ, như chợt nhớ ra điều gì, anh tiếp lời: "Chắc anh cũng nên mời cả các bạn cùng phòng của em nhỉ?

Tháng sau thi rồi, không biết họ có rảnh không, nếu có thì lần này gọi cả họ đến nhé?"

Chu An Nhiên cũng sực nhớ ra một chuyện: "Lần trước Hiểu Văn nói muốn anh mời cơm, bảo anh dẫn cả bạn cùng phòng theo nữa."

Trần Lạc Bạch hơi ngạc nhiên: "Cô ấy vẫn chưa từ bỏ à?"

"Cậu ấy nói khó lắm mới gặp người hợp gu, cứ làm bạn trước đã, anh có rủ được không?"

Chu An Nhiên kéo tay anh.Yết hầu Trần Lạc Bạch khẽ động: "Được, anh hỏi thử, nếu không ai phản đối, anh sẽ tiện thể mời cả nhóm câu lạc bộ luôn."

"Vậy hỏi thử hết đi đã."

Hai người cúi đầu, mỗi người gửi tin nhắn hỏi trong nhóm của mình.Đến khi chốt danh sách xong xuôi, đồng hồ đã điểm 10 giờ 40 phút tối.Chu An Nhiên đặt điện thoại xuống.Trần Lạc Bạch quay đầu nhìn cô: "Xong chưa?"

Chu An Nhiên gật đầu.Trần Lạc Bạch cũng tiện tay ném điện thoại sang một bên, kéo cô vào lòng, lúc nãy khi cô vô thức kéo tay anh nũng nịu, anh đã muốn làm vậy rồi.Anh hạ giọng: "Để anh xem nhé?"

Chu An Nhiên: "...?"

Không gian trong phòng khách yên tĩnh vài giây.Ai đó lập tức đỏ bừng mặt."

Thật sự hơi đỏ rồi kìa."

Trần Lạc Bạch nhìn dấu ửng đỏ mờ mờ trên đó, tay đưa lên chạm nhẹ: "Hôm qua anh cũng không dùng lực mạnh lắm mà?"

Chu An Nhiên cắn môi: "Anh nhẹ chút đi."

Trần Lạc Bạch khựng lại, rồi bỗng nhiên một ký ức mơ hồ từ xa xưa ùa về."

Hôm đó là em đúng không?"

Tay anh vẫn dừng tại đó, Chu An Nhiên ngẩn người: "Hôm đó nào cơ?"

"Hồi đầu cấp ba chưa lâu."

Anh nhớ lại, "Có lần anh gục xuống bàn ngủ trưa, có hai cô gái đi ngang qua, một người nhắc người còn lại đi nhẹ một chút, đó là em đúng không?"

Lúc ấy anh vẫn chưa ngủ say, chỉ thoáng cảm thấy giọng nói ấy rất êm tai, mềm mại lại mang chút khàn nhẹ.Sau đó anh cũng không để tâm nhiều.Cho đến cái ngày anh bắt gặp cô khóc trên sân thượng, lúc đó anh đã có cảm giác giọng cô quen quen, nhưng vì ký ức đã phai nhạt, anh không nhớ ra mình đã từng nghe nó ở đâu.Chu An Nhiên thì nhớ rất rõ.Đó chính là ngày cô vô tình nghe anh và Chúc Nhiên nói về trận bóng hôm trước."

Chắc là em."

Cổ họng Trần Lạc Bạch hơi nghẹn lại.Hồi cấp ba, anh thực sự đã bỏ lỡ cô rất nhiều lần.Chu An Nhiên thấy anh cụp mắt, im lặng không nói gì, tay vẫn dừng lại ở đó không động đậy.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, giọng nói có phần rụt rè: "Sao vậy?"

Trần Lạc Bạch hoàn hồn.Anh nhìn cô nằm ngay dưới thân mình, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt trong veo tràn đầy tình cảm dịu dàng dành cho anh."

Không có gì."

Tay anh lại bắt đầu chậm rãi di chuyển, giọng nói trầm thấp cất lên, nhẹ nhàng gọi tên cô: "Chu An Nhiên, để anh giúp em bù đắp một tiếc nuối nhé?"

Chu An Nhiên nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ trên tay anh đang chuyển động trước mắt, đầu óc bắt đầu mơ hồ: "Tiếc nuối gì cơ?"

Cô làm gì còn tiếc nuối nào nữa."

Gần mười một giờ rồi, tối nay em chắc không kịp về trước giờ giới nghiêm rồi."

Trần Lạc Bạch khẽ nói, "Vậy để Trần Lạc Bạch của năm nhất thay thế Trần Lạc Bạch của lớp 10, ở lại ngủ với em một giấc nhé?"

Chu An Nhiên: "???"

Mặt cô lập tức đỏ bừng như sắp bốc cháy, còn Trần Lạc Bạch thì cúi xuống dựa vào vai cô bật cười, lồng ngực khẽ rung động.

Tay anh vẫn chưa dừng lại, giọng nói trầm thấp kèm theo tiếng cười vang lên bên tai cô."

Mặt em sao lại đỏ đến mức này?"

"Em đang nghĩ gì thế?"

"Anh chỉ nói đơn thuần là như hồi cấp ba, cùng em gục xuống bàn ngủ một giấc thôi."

Chu An Nhiên: "..."

"Trần Lạc Bạch!"

Anh đáp lại một tiếng, sau đó nghiêng đầu hôn nhẹ lên trán cô, cất giọng khe khẽ: "Đùa em thôi, tối nay em ngủ phòng chính, anh ngủ phòng khách."

"Trần Lạc Bạch tối nay không ngủ cùng em, nhưng Trần Lạc Bạch sau này sẽ mãi mãi ở bên em."
 
Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ
[Kẹo] - 61: Vậy chẳng phải càng kích thích hơn sao?


[Kẹo] – 61: Vậy chẳng phải càng kích thích hơn sao?

*

Buổi tụ tập được lên lịch vào thứ bảy.Tối đó, Chu An Nhiên và Trần Lạc Bạch đã hỏi qua ý kiến của mọi người, không ai phản đối việc mở rộng số lượng người tham gia.Có lẽ vì dù là bạn cùng phòng của Chu An Nhiên hay Trần Lạc Bạch, hay là các anh chị trong câu lạc bộ đều khá thân thiết, không phải kiểu xã giao với người xa lạ mà giống như gặp gỡ bạn bè của bạn bè.Lần trước nhóm Nghiêm Tinh Thiến đã đến ký túc xá của Chu An Nhiên chơi, cũng gặp mặt Tạ Tĩnh Nghị và các cô gái khác, còn việc bảo Trần Lạc Bạch dẫn theo bạn cùng phòng của mình vốn dĩ là do Thịnh Hiểu Văn chủ động đề nghị.

Hơn nữa, bạn cùng phòng của cô đã tò mò về ban nhạc của Du Băng Thấm từ lâu, nghe nói các anh chị trong câu lạc bộ cũng sẽ tham gia, ngay cả Vu Hân Nguyệt cũng cố ý dành ra một buổi chiều để đi.Trương Thư Nhàn, Thang Kiến Duệ và nhóm của họ không về ngay trong ngày nên chủ nhật nhóm bạn học cấp ba có thể tụ tập thêm một lần nữa.Vì số người tham gia vào thứ bảy khá đông, lại không phải ai cũng quen biết nhau, nếu chỉ ngồi một bàn có thể sẽ hơi gượng gạo, Trần Lạc Bạch quyết định không đặt nhà hàng mà thuê hẳn một phòng lớn tại hội quán của một người bạn bố anh.Phòng được trang bị đầy đủ KTV, trò chơi bàn cờ, đồ ăn và đồ uống phục vụ xuyên suốt, có thể thoải mái tụ tập từ chiều đến tối.Ngày tụ tập, Chu An Nhiên cùng Trần Lạc Bạch đến hội quán trước để mở phòng.Sau khi nhân viên phục vụ mang thức ăn đến xong, trong căn phòng rộng rãi chỉ còn lại hai người họ.Trần Lạc Bạch thò tay vào túi, phát hiện còn một viên kẹo liền bóc ra rồi đút vào miệng cô.Trong phòng có ánh đèn dịu nhẹ, Chu An Nhiên không nhìn thấy vỏ kẹo, chỉ sau khi nếm vào miệng mới mắt sáng long lanh: "Là vị chanh!"

Loại kẹo này có nhiều hương vị hỗn hợp, trong một gói rất hiếm khi có viên nào vị chanh."

Thật không?"

Trần Lạc Bạch cúi xuống nhìn cô, má phải hơi phồng lên, ánh mắt cô sáng lấp lánh, trông vừa ngoan vừa xinh, "Vậy anh cũng thử xem."

Chu An Nhiên tưởng anh có thêm mấy viên kẹo nữa.Nhưng Trần Lạc Bạch lập tức cúi xuống hôn cô.Chu An Nhiên vội đẩy anh ra, hơi nghiêng đầu tránh đi: "Đợi đã, bọn họ sắp đến rồi."

Trần Lạc Bạch khẽ bóp cằm cô, chân mày hơi nhướng lên: "Vậy chẳng phải càng kích thích hơn sao?"

Chu An Nhiên: "......?"

Nhìn thấy đôi mắt cô trừng to vẻ không dám tin, anh liền bật cười, tựa đầu lên vai cô cười khẽ."

Trêu em thôi, anh chưa gửi số phòng cho họ, sẽ không ai đến đâu."

Nói xong, anh ngẩng đầu lên, lại nhẹ nhàng bóp cằm cô lần nữa, giọng trầm xuống, "Hình như anh chưa hôn em kiểu này bao giờ."

Tay Chu An Nhiên đặt trên vai anh bất giác thả lỏng.Trần Lạc Bạch lại cúi xuống lần nữa.Viên kẹo soda này thực sự danh xứng với thực.Giữa môi lưỡi quấn quýt dường như có vô số bong bóng nhỏ vỡ tung, không rõ là trong miệng ai, đến khi nụ hôn kết thúc, cả hai đều mang theo cùng một vị chanh ngọt ngào.Hai người bạn cùng phòng của Trần Lạc Bạch là những người đến đầu tiên.Ký túc xá của anh cũng là phòng bốn người, ban đầu đã đủ chỗ.

Tuy nhiên một người trong số đó sau một tuần nhập học bỗng cảm thấy ngành Luật không phù hợp với mình, hơn nữa còn nhắm trúng một chuyên ngành hot của trường bên cạnh, thế là dứt khoát rút lui, về ôn thi lại đại học.Từ đó về sau, phòng của anh không còn ai chuyển vào, vẫn chỉ có ba người ở cùng nhau.Chu Thanh Tùy vẫn ít nói, vừa vào đã gật đầu chào họ, sau đó chọn một góc ngồi xuống, lấy điện thoại ra ôn bài.Nguyên Tông thì trái ngược hoàn toàn.Vừa vào cửa, cậu ta đã ngồi xuống cạnh Trần Lạc Bạch, cầm dĩa xiên một miếng dưa hấu ăn, cười chào Chu An Nhiên: "Chào em gái Chu."

Trần Lạc Bạch lập tức giơ chân đạp cậu ta một cái: "Cậu gọi ai là em gái?"

"Ok ok ok, không gọi em gái nữa là được chứ gì."

Nguyên Tông giả vờ ôm chân kêu oan, sau đó quay sang tố cáo với Chu An Nhiên: "Bạn học Chu, thấy chưa, bạn trai cậu ngoài mặt thì rộng lượng đẹp trai, nhưng thực chất lại nhỏ mọn thích đánh người.

Vừa rồi cậu ta làm thế với tôi, tôi có nên tiết lộ chút chuyện của cậu ta không nhỉ?"

Chu An Nhiên biết hai người họ thân nhau nên cũng không để bụng, chỉ cười hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Nguyên Tông: "Là hồi đầu năm học, khi cậu ta vẫn còn bị thương ở chân, có một hôm..."

Trần Lạc Bạch lạnh nhạt liếc qua.Nguyên Tông dừng nói.Chu An Nhiên chớp chớp mắt: "Một hôm làm sao?"

Nguyên Tông liếc nhìn cô một cái.Chuyện là hôm đó cậu ta đi ăn với một người bạn bên khoa Sinh, nghe nói khoa đó có một tân sinh viên nữ rất xinh đẹp, gần như sắp trở thành hoa khôi nhỏ được cả khoa công nhận.Trùng hợp, ăn xong cậu ta lại gặp đúng cô gái đó.Nguyên Tông còn tiện tay chụp trộm một tấm ảnh.Sau khi về ký túc xá, Chu Thanh Tùy vẫn chưa về vì còn đi làm thêm, trong phòng chỉ có Trần Lạc Bạch đang ngồi đọc sách.Nguyên Tông hí hửng khoe với anh: "Tôi vừa gặp hoa khôi của khoa Sinh đấy.

Phải nói là trông cũng khá xinh, tôi cũng muốn theo đuổi cô ấy ghê.

Đúng rồi, tôi còn chụp được một tấm này, muốn xem thử không?"

Lúc đó cậu ta chỉ hỏi bâng quơ.Dù sao ai cũng biết Trần Lạc Bạch mới lên ngôi nam thần của trường, nhưng chẳng mảy may hứng thú với cô gái nào, không ai tán tỉnh thành công, anh lạnh lùng như một nhà sư tái thế.Ấy thế mà lần đó Trần Lạc Bạch lại quay đầu lại, hờ hững liếc cậu ta một cái, cái nhìn này có ý cảnh cáo giống hệt vừa nãy: "Đừng động vào cô ấy."

Lúc ấy Nguyên Tông chưa hiểu chuyện gì.Trần Lạc Bạch lại chìa tay ra: "Đưa ảnh đây."

Lúc này cậu ta mới ngộ ra, cười trêu: "Ảnh nào?"

Nhưng Trần Lạc Bạch đâu phải dạng dễ bị gạt, lại giơ tay lên: "Gửi qua đây, sau đó xóa hết dữ liệu trên điện thoại cậu đi."

Khi ấy Nguyên Tông mới hoàn toàn tỉnh ngộ.Hóa ra người này chẳng phải nhà sư thanh tâm quả dục gì cả, mà là trong lòng đã có người rồi."

Dựa vào đâu chứ?"

Trần Lạc Bạch hất cằm về phía tủ giày: "Dựa vào đôi giày kia thì sao?"

Nguyên Tông nhìn theo hướng anh chỉ, mắt lập tức sáng rỡ.Bạn cùng phòng của cậu ta tính tình phóng khoáng nhưng lại khá sạch sẽ, giày bóng rổ dù đắt đến mấy cũng cho sờ, nhưng tuyệt đối không được mang thử."

Cậu sẵn sàng cho tôi mượn đi à?"

"Cậu nghĩ hay lắm."

Trần Lạc Bạch nhếch mắt, "Tôi mua đôi mới cho cậu."

Nguyên Tông lập tức đồng ý: "Ảnh đúng không, tôi gửi ngay đây, gửi xong sẽ lập tức xóa sạch trước mặt cậu.

Nếu cậu muốn, tôi thậm chí có thể đi chụp thêm vài tấm nữa cho cậu!"

Trần Lạc Bạch: "Không cần, giày cứ lấy đi, nhưng sau này tránh xa cô ấy một chút."

Nguyên Tông chỉ vì chụp lén một bức ảnh mà được hẳn một đôi giày có giá hơn vạn tệ, vui vẻ khoe với bạn bè trong nhóm.Nhưng sau khi khoe khoang xong, cậu ta lại cảm thấy có gì đó không đúng.Trần Lạc Bạch đã mua cho cậu ta đôi giày bóng rổ đó, tuy không phải phiên bản giới hạn, vì phiên bản giới hạn đã hết hàng từ lâu, nhưng ngay cả phiên bản thường cũng rất khó mua, giá đã bị đẩy lên tới hơn chục nghìn tệ một đôi.Một bức ảnh đổi lấy một đôi giày đắt tiền như vậy, cậu ta cũng hơi ngại.Nguyên Tông quyết định đứng dậy, đi đến chỗ Trần Lạc Bạch: "Trần Lạc Bạch, đôi giày đó..."

Giọng cậu ta chợt khựng lại, bởi vì người thường ngày vẫn luôn ngồi đọc sách ở vị trí đó, giờ đây đang lặng lẽ nhìn tấm ảnh hơi mờ mà cậu ta vừa gửi đến điện thoại mình.Trần Lạc Bạch nghe thấy tiếng gọi, chậm rãi quay đầu lại: "Giày có vấn đề gì à, nếu cậu thích mẫu khác, tôi có thể đổi."

"Không phải."

Nguyên Tông nghiến răng, hạ quyết tâm: "Chỉ một bức ảnh chụp vội mà đổi lấy một đôi giày đắt như vậy, cậu có thấy thiệt không, tôi tặng cậu ảnh đó, giày cậu cứ giữ lại đi."

Trần Lạc Bạch lại nhìn vào bức ảnh trên màn hình điện thoại: "Không thiệt, rất xứng đáng.

Nếu cậu thấy không ổn thì cứ coi như đây là quà sinh nhật tôi tặng cậu năm nay đi."

Nguyên Tông bị câu "không thiệt, rất xứng đáng" làm cho tò mò.

Cậu ta ghé đầu lại gần, hóng hớt hỏi: "Cô nàng khoa Sinh đó có quan hệ gì với cậu vậy, bạn gái cũ à?"

Trần Lạc Bạch im lặng vài giây rồi mới trả lời: "Không, là bạn cùng lớp cấp ba."

Nguyên Tông bừng tỉnh.Đúng lúc đó, Trần Lạc Bạch nghiêng đầu nhìn về phía cô bạn được mệnh danh là hoa khôi mà cậu ta từng chụp ảnh, giọng điệu của anh lúc này nhỏ hơn hẳn so với khi nói chuyện với Nguyên Tông ban nãy."

Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta giống Chúc Nhiên, chuyện gì cũng thích phóng đại lên, có gì thắc mắc tối về cứ hỏi anh."

Cô gái đó ngoan ngoãn gật đầu với Trần Lạc Bạch, không thèm nhìn cậu ta thật nữa: "Vâng."

Nguyên Tông bỗng hiểu tại sao Trần Lạc Bạch lại đổ cô.Mẹ nó thế này thì ai mà đỡ được.Miếng dưa cậu ta đang cầm còn không ngọt bằng miếng cơm chó này.Nguyên Tông vỗ tay: "Được rồi, hai người cứ tiếp tục tình cảm đi, tôi đi chọn bài hát hát đây."

Chúc Nhiên, Thang Kiến Duệ và Hoàng Thư Kiệt là nhóm thứ hai đến.Vừa mở cửa phòng, Hoàng Thư Kiệt đã nghe thấy một giọng hát lệch tông vang lên, cậu ta giơ tay bịt tai, quay đầu nhìn Thang Kiến Duệ, cười nhạo: "Ai đang hát thế, trình độ này có thể so với Duệ Duệ đấy, tôi nghĩ Duệ Duệ nên làm quen với người này."

Thang Kiến Duệ đẩy cậu ta một cái: "Bớt nói nhảm đi, vào trong xem chị dâu bây giờ trông thế nào đã."

Chu An Nhiên đang ăn nho.Thấy ba người họ bước vào, cô đặt dĩa xuống, định chào hỏi nhưng lập tức nghe thấy Thang Kiến Duệ và Hoàng Thư Kiệt đồng thanh chào."

Chào chị dâu!"

Chu An Nhiên: "..."

Thôi, khỏi chào nữa vậy.Thang Kiến Duệ tò mò quan sát Chu An Nhiên vài lần: "Chu An Nhiên, bây giờ trông cậu khác hẳn hồi cấp ba đấy, nếu cậu đi một mình trên đường, có khi tớ cũng không nhận ra luôn."

Trần Lạc Bạch lười biếng cầm một quả quýt ném về phía cậu ta: "Bạn gái tôi trông khác hay không thì liên quan gì đến cậu."

Thang Kiến Duệ giơ tay bắt lấy quả quýt, vừa tiện tay bóc vỏ vừa nói: "Anh Lạc, đừng nhỏ mọn như thế chứ, bọn tôi chỉ muốn nhận diện lại thôi mà."

"Nhận diện xong rồi phải không?"

Trần Lạc Bạch hất cằm về phía chỗ ngồi bên cạnh: "Nhận diện xong thì lượn ra chỗ khác ngồi.

Trên đường đến đây không phải các cậu cứ kêu đói sao?

Bên kia có thực đơn đấy, muốn ăn gì thì gọi nhân viên vào mà gọi món."

Nhóm Thang Kiến Duệ gặp phải chuyến bay bị hoãn, hơn mười một giờ mới được lên máy bay, thức ăn trên máy bay lại chẳng ngon lành gì.

Giờ đã gần hai giờ chiều, ai nấy đều đói lả.Cậu ta nhét một múi quýt vào miệng, nhai nhồm nhoàm: "Cảm ơn anh Lạc."

"Đệch!"

Hoàng Thư Kiệt đá cậu ta một phát: "Ít ra cậu cũng phải chia cho tôi một miếng chứ!"

Thang Kiến Duệ: "Nhiều vậy mà cậu không tự lấy à?"

Hoàng Thư Kiệt: "Tôi lười bóc."

"Sao cậu không lười ăn luôn đi?"

Thang Kiến Duệ lại đá trả một cú.Chúc Nhiên đi về phía máy chọn bài: "Tôi đi chọn bài hát đây."

Cậu ta đến Đại học A không ít lần, đã gặp Nguyên Tông vài lần trước đó nên chẳng hề khách sáo, ngồi xuống bên cạnh Nguyên Tông: "Này anh bạn, cậu hát xong bài này thì để tôi chọn bài nhé?"

Nguyên Tông nghe thấy Thang Kiến Duệ và Hoàng Thư Kiệt đang gọi món, ngay lập tức mất hứng hát: "Cậu chọn luôn bây giờ cũng được, tôi cũng muốn đi chọn thêm vài món."

Chúc Nhiên nhanh chóng chọn bài "Imagine" rồi tắt luôn bài hát hiện tại.Chu An Nhiên bất ngờ nhận ra Chúc Nhiên hát cũng khá hay.Trương Thư Nhàn và Thang Kiến Duệ đi cùng chuyến bay đến.

Nghiêm Tinh Thiến và Thịnh Hiểu Văn ra sân bay đón cô ấy, ba người đã lâu không gặp nên vừa vào ga tàu điện ngầm đã trò chuyện rôm rả, nói chuyện say sưa đến mức lạc mất Thang Kiến Duệ và những người khác, thậm chí còn không kịp bắt chuyến tàu điện ngầm.Vì vậy nhóm của Thang Kiến Duệ đến trước.Ngay khi Chúc Nhiên hát xong bài đó, nhóm của Trương Thư Nhàn cũng vừa tới.Cửa phòng karaoke được đẩy ra, Trương Thư Nhàn đi phía trước, hào hứng vẫy tay chào Chu An Nhiên: "Nhiên Nhiên."

Chu An Nhiên đã lâu không gặp cô ấy, lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi.Bàn tay đặt trên vai cô của Trần Lạc Bạch đột nhiên rơi vào khoảng không, anh nhìn bạn gái mình chạy ra cửa, vui vẻ thân thiết ôm chặt ba cô gái ngoài cửa.Anh hơi nheo mắt.Chúc Nhiên hát xong bèn ngồi xuống cạnh anh, cười rất hả hê: "Xem ra địa vị của cậu trong lòng Chu An Nhiên vẫn không bằng hội chị em của cô ấy đâu."

Trần Lạc Bạch liếc cậu ta một cái: "Dù sao cũng tốt hơn cậu chưa dám tỏ tình, đến giờ vẫn còn độc thân."

Chúc Nhiên: "..."

Hoàng Thư Kiệt cười ha hả: "Chính cậu bảo anh Lạc rất nhỏ nhen trong chuyện liên quan đến chị dâu mà, cậu còn lấy chị dâu ra trêu cậu ta, chẳng phải là tự chuốc lấy khổ sao?"

Chúc Nhiên: "Cậu cũng là chó độc thân mà, cười cái gì?"

"Xin lỗi nhé."

Hoàng Thư Kiệt nhét một miếng dưa hấu vào miệng: "Sắp hết độc thân rồi."

Thang Kiến Duệ đang chuẩn bị hát, nghe vậy liền giật mình, quên mất trong tay còn đang cầm micro, tiếng nói của cậu ta vang vọng khắp phòng: "Vãi, cậu có đối tượng lúc nào thế?"

Hoàng Thư Kiệt vội vàng giơ tay ra hiệu: "Bình tĩnh, bình tĩnh!

Tôi đang theo đuổi một đàn chị trong trường, vẫn chưa theo đuổi thành công, đừng hét to thế."

Chu An Nhiên bị hội chị em kéo qua ghế bên kia ngồi.Cô cầm thực đơn đưa cho Trương Thư Nhàn: "Cậu có đói không?

Có muốn gọi thêm món gì không?"

Trương Thư Nhàn nhận lấy thực đơn, nháy mắt với cô: "Nhiên Nhiên, bây giờ cậu trông cứ như nữ chủ tiệc đang tiếp khách vậy."

"Thì cậu ấy chính là nữ chủ tiệc còn gì."

Nghiêm Tinh Thiến nhét một quả dâu tây vào miệng.Chu An Nhiên đỏ mặt: "..."

"Đã hơn một tháng rồi, các cậu vẫn chưa trêu đủ à?"

Trương Thư Nhàn cười hì hì: "Tất nhiên là chưa đủ, ai bảo cậu cứ bị trêu là lại xấu hổ chứ."

Chu An Nhiên lười để ý đến họ, quay sang Thịnh Hiểu Văn: "Chiều nay Chu Thanh Tùy còn có việc, chắc cậu ấy chỉ ngồi lại chưa đầy hai tiếng, nếu cậu muốn bắt chuyện thì tranh thủ sớm đi."

Thịnh Hiểu Văn gật đầu, mở một lon bia uống hai ngụm, sau đó đứng dậy đi về phía nam sinh đang yên tĩnh ngồi trong góc: "Chu Thanh Tùy, kết bạn WeChat nhé?"

Chu Thanh Tùy ngẩng đầu nhìn cô, bật cười bất đắc dĩ: "Tôi thực sự không có nhiều thời gian rảnh đâu."

Thịnh Hiểu Văn: "Kết bạn trước nói chuyện xem sao, tôi cũng bận lắm, không quấy rầy cậu đâu, tôi còn chuẩn bị thi vào Bộ Ngoại giao nữa cơ."

Khi nói câu cuối cùng, ánh mắt cô ấy sáng lên lấp lánh, đầu ngón tay Chu Thanh Tùy khẽ cử động.Vài giây sau, cậu ta gật đầu: "Được."

Lát sau Đổng Thần và Hạ Minh Vũ cũng đến.Hạ Minh Vũ vẫn ít nói, còn Đổng Thần vừa bước vào đã liếc nhìn Nghiêm Tinh Thiến một cái, sau đó mở miệng châm chọc: "Lâu không gặp, Nghiêm Tinh Thiến, sao cậu lại béo lên rồi?"

Nghiêm Tinh Thiến lập tức bùng nổ, túm ngay một gói khoai tây chiên ném về phía cậu ta: "Đổng Thần, cậu muốn chết hả?

Cậu mới béo!

Cả nhà cậu đều béo!"

Chu An Nhiên: "......."

Đổng Thần bị vậy là đáng.Có vẻ cũng nhận ra mình lỡ lời, cậu ta tránh đòn, gãi mũi: "Không, ý tớ là dạo này trông cậu xinh hơn đó."

Nghiêm Tinh Thiến hừ một tiếng: "Cậu nghĩ tớ ngốc à?"

Hai người lại bắt đầu cãi nhau.Sau đó mấy cô gái cùng phòng của Chu An Nhiên cũng đến, tiếp theo là Du Băng Thấm dẫn theo các đàn anh, đàn chị trong câu lạc bộ.Chu An Nhiên nhìn thấy Tạ Tĩnh Nghị và những người khác rôm rả bắt chuyện với nhóm đàn anh trong câu lạc bộ.Phòng VIP nhanh chóng trở nên vô cùng náo nhiệt.Người thì hát, người thì trò chuyện, người thì chơi game.Chu An Nhiên tiếp tục ngồi nói chuyện với nhóm bạn thân một lúc.Sau đó Trương Thư Nhàn huých cô một cái: "Nhiên Nhiên, cậu về chỗ Trần Lạc Bạch ngồi đi, nãy giờ cậu ấy đã liếc về phía chúng ta không biết bao nhiêu lần rồi."

Chu An Nhiên nghiêng đầu nhìn sang bên đó, Trần Lạc Bạch đang nói chuyện với Chúc Nhiên, khóe môi nhếch lên, cười trông rất lười biếng.Cô quay đầu lại: "Tớ ngồi nói chuyện với các cậu thêm lát nữa."

Nghiêm Tinh Thiến: "Không sao đâu, tối nay cậu ở lại với bọn tớ là được, chủ yếu là bọn tớ sợ cậu ấy không vui, lát nữa không chịu thanh toán đấy."

Chu An Nhiên: "...?"

Đúng là Chu An Nhiên đã ngồi đây gần một tiếng, dù biết họ chỉ nói đùa, cô vẫn gật đầu: "Vậy lát nữa tớ quay lại."

Nói xong, cô đứng dậy đi về phía Trần Lạc Bạch, ngồi lại xuống bên cạnh anh.Trần Lạc Bạch nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhưng giọng điệu lại có phần lạnh lùng: "Cuối cùng cũng nhớ ra bạn trai của em rồi à?"

Chu An Nhiên: "......"

Bên cạnh còn có người khác, cô không tiện mở miệng dỗ dành, cũng không giỏi làm vậy, bèn nhân lúc ánh sáng trong phòng hơi tối, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay nắm lấy ngón trỏ của anh, lắc lắc một cái.Trần Lạc Bạch lập tức nắm chặt tay cô lại, nhưng cũng sợ làm đau cô nên lại nới lỏng lực, cúi đầu nghiêng người qua, cắn răng thấp giọng."

Chu An Nhiên, em đừng có làm nũng lúc này."

Chu An Nhiên: "...?"

Cô vô tội nhìn anh: "Em có làm nũng đâu."

Cô chỉ muốn dỗ anh thôi mà.Trần Lạc Bạch vẫn cúi đầu, đến gần cô hơn, trong ánh mắt lại lóe lên những tia sáng quen thuộc, giống như muốn hôn cô.Chu An Nhiên lập tức nín thở, hơi căng thẳng.Giọng Chúc Nhiên bỗng vang lên: "Giữa thanh thiên bạch nhật, hai người bớt tình tứ lại chút đi được không?"

Cuối cùng Trần Lạc Bạch cũng lùi lại, hờ hững liếc cậu ta một cái."

Chú ý đi, cậu không biết xấu hổ nhưng Chu An Nhiên biết đó."

Chúc Nhiên lại quay sang nhìn cô: "Chu An Nhiên, hay là cậu hát một bài đi?"

Thang Kiến Duệ lập tức hùa theo: "Đúng rồi, chị dâu hát một bài đi, tớ chưa từng nghe cậu hát bao giờ."

Trần Lạc Bạch nhìn về phía hai người này: "Đừng có cổ vũ linh tinh, không biết cô ấy dễ xấu hổ à?"

Chúc Nhiên: "Sao bọn tôi biết được vợ cậu thế nào, cậu không nỡ để cô ấy hát thì cậu tự hát đi."

"Được thôi."

Trần Lạc Bạch hiếm khi dễ dãi, "Hát thì hát."

Anh quay sang nhìn Chu An Nhiên, giọng dịu đi: "Em muốn nghe bài gì?"

Chu An Nhiên chỉ từng nghe anh hát "Twinkle Twinkle Little Star", nhưng bài đó rõ ràng không hợp với không khí lúc này."

Em nghe gì cũng được."

Anh hát gì cô cũng muốn nghe.Trần Lạc Bạch duỗi chân đá nhẹ Chúc Nhiên: "Đi chọn giúp tôi bài 'Vô Điều Kiện' của Trần Dịch Tấn."

Trái tim Chu An Nhiên khẽ rung lên.Chúc Nhiên lười đứng dậy, đạp chân Thang Kiến Duệ như ông lớn: "Nghe thấy chưa?

Anh Lạc bảo cậu đi chọn bài 'Vô Điều Kiện' kìa."

Thang Kiến Duệ đẩy Hoàng Thư Kiệt.Cuối cùng, Nguyên Tông ngồi gần máy chọn bài nhất đã chọn giúp.Khi đoạn nhạc dạo êm dịu vừa vang lên, giọng hát trầm ấm của Trần Lạc Bạch hòa vào.Thật ra bài hát này không dễ hát, nhịp điệu chậm, giai điệu đơn giản, gần như chỉ có một bản đệm nhạc nhẹ, hoàn toàn dựa vào giọng hát và kỹ năng điều khiển âm thanh, nếu hát không khéo sẽ rất dễ bị đơn điệu.Nhưng giọng anh trầm ấm, trong trẻo, cảm xúc vừa đủ, không quá dạt dào mà như một câu chuyện nhẹ nhàng và chân thành.Hầu hết mọi người trong phòng chưa từng nghe anh hát, có lẽ bị giọng hát của anh cuốn hút, những người đang nói chuyện, ăn uống hay chơi game cũng đều dần quay đầu lại nhìn anh.Chu An Nhiên cũng vẫn lặng lẽ nhìn anh.Chàng trai ấy chỉ thản nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình KTV, không biểu hiện quá nhiều cảm xúc, nhưng chỉ có cô biết rằng bàn tay không cầm micro của anh đang lặng lẽ luồn vào tay cô, chầm chậm đan chặt mười ngón tay.Ánh sáng từ màn hình không ngừng thay đổi trên khuôn mặt anh, làm nổi bật từng đường nét sắc sảo."

Hãy để tôi hỏi ai có quyền quyết định những điều được gọi là hoàn mỹ và lý tưởng."

Vừa hát xong câu này, Trần Lạc Bạch hơi nghiêng đầu về phía cô.Chu An Nhiên thấy khóe môi anh như khẽ cong lên, ánh mắt nhìn cô cũng tràn đầy yêu thương.Sau đó, cô nghe anh tiếp tục hát câu tiếp theo."

Tôi chỉ biết một điều, là mỗi ngày đều yêu em."

Những câu hát sau đó anh đều vừa nhìn cô vừa hát, cho đến khi đến câu hát mà anh đã từng nhắn tin cho cô vào buổi tối hôm đó.Lần này cô tận tai nghe anh hát dành riêng cho mình."

Tôi vẫn luôn nói rằng tôi may mắn, vì em mãi mãi hơn tất cả những người khác."

Tô Thập Ngũ:Nơi rộng rãi như vậy, muốn ngồi đâu thì tự chọn đi!!!!!!!
 
Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ
Chưa đặt tiêu đề 63


[Kẹo] – 62: Đưa em đi trốn.

*

Buổi tụ họp kéo dài từ chiều đến tận tối.Du Băng Thấm và nhóm của chị ấy phải đi tập luyện nên đã rời đi trước năm giờ chiều.

Đổng Thần có việc ở trường, hẹn ngày mai gặp lại rồi rời đi sớm cùng Hạ Minh Vũ.

Tạ Tĩnh Nghị và Bách Linh Vân có cuộc họp buổi tối, còn Vu Hân Nguyệt sau một buổi chiều ngồi ở hội quán bắt đầu nhớ thư viện của mình nên cũng về cùng bọn họ.Cuối cùng chỉ còn lại Nguyên Tông hòa vào nhóm bạn cấp ba của họ, có vẻ như anh chàng đang cố gắng hòa nhập hoàn toàn vào tập thể này.Gần mười giờ tối, mọi người đã mệt sau khi hát hò và chơi game, bèn ngồi lại cùng nhau trò chuyện.

Không biết ai khơi mào trước, mọi người bắt đầu kể chuyện ma.Ánh đèn mờ ảo trong phòng tạo nên bầu không khí vô cùng thích hợp để kể chuyện kinh dị.Nguyên Tông kể hăng nhất, đến khi cạn kho chuyện ma liền chuyển sang chuyện thực tế: "Hình như trường tôi hồi xưa được xây trên một khu nghĩa địa, nên có nhiều chỗ từng xảy ra chuyện ma quái lắm."

"Ngày xưa mẹ tớ kể lúc tớ còn nhỏ, tớ đã nói mình từng gặp ông nội vào ngày thất đầu (ngày thứ bảy sau khi mất) của ông."

Thịnh Hiểu Văn tiếp lời, "Nhưng tớ không nhớ gì cả, lúc đó mới bốn tuổi, có lẽ chỉ là do xem ảnh rồi nói vậy thôi."

Trương Thư Nhàn: "Trước đây lúc xây tòa nhà âm nhạc của trường bọn tớ cũng từng đào ra cái gì đó mà."

"Thật ra tớ từng gặp ma ở trường cấp ba bọn mình rồi."

Chúc Nhiên thần bí xoa cằm.Nghiêm Tinh Thiến không tin: "Thật không đấy?"

Thang Kiến Duệ và mấy người khác rõ ràng cũng không tin."

Nghe lão Chúc nói nhảm mà cũng tin à?

Không thì cậu cứ hỏi xem là ngày nào đi, chuyện lớn vậy sao lại không nhớ nổi thời gian chứ?"

Chúc Nhiên: "Sao mà không nhớ được?

Chính là tối thứ sáu đầu tiên sau khi khai giảng học kỳ một lớp 11.

Tuần đó hình như mới học có hai, ba ngày gì đấy, tan học xong, tôi đi tìm A Lạc, nửa đường gặp một cô gái tóc dài, mặc váy trắng, da trắng bệch như ma vậy...."

Chưa nói hết câu, Trần Lạc Bạch đột nhiên đá cậu ta một phát, rõ ràng cú đá này mạnh hơn nhiều so với lúc đùa.Chúc Nhiên tức giận: "Mẹ, Trần Lạc Bạch, cậu đá tôi làm gì?

Không phải chỉ là hôm đó cô gái kia cho cậu...."

Cậu ta liếc thấy Chu An Nhiên ngồi cạnh Trần Lạc Bạch, đột nhiên dừng lại.Chúc Nhiên đột nhiên nhớ ra "cô em gái ma" hôm đó, thuận miệng nói bừa mà không ngờ lại bị Trần Lạc Bạch đá mạnh đến vậy.

Cậu ta lỡ lời suýt nữa nói ra điều không nên nói trước mặt Chu An Nhiên rồi.Nhưng rõ ràng là đã muộn.Thịnh Hiểu Văn và mấy cô gái khác dường như nhận ra điều gì đó, nụ cười trên mặt chợt tắt, Nghiêm Tinh Thiến là người bênh bạn bè nhất, cũng xốc nổi nhất, lập tức chất vấn: "Cô gái đó đã đưa gì cho Trần Lạc Bạch mà cậu không nói tiếp nữa?"

Chúc Nhiên chỉ muốn quay ngược thời gian mười mấy giây trước để bịt miệng chính mình.Cậu ta áy náy liếc nhìn Trần Lạc Bạch và Chu An Nhiên.Trần Lạc Bạch là nhân vật chính của câu chuyện lại vô cùng bình tĩnh, một tay tùy ý đặt trên vai Chu An Nhiên, cười như không cười nhìn cậu ta.Chúc Nhiên: "..."

Tên chó này, rõ ràng là ỷ vào việc mình sẽ bênh vực cậu ta đây mà.Nể tình bạn bè lâu năm, Chúc Nhiên vẫn nghiêm túc giải thích: "Không có gì thật mà, Chu An Nhiên, cậu đừng hiểu lầm.

Hôm đó cô gái kia chỉ đưa cho cậu ta hai cây tăm bông và hai miếng băng cá nhân thôi.

Nhưng cậu ta thậm chí còn không kịp nhìn rõ mặt cô ấy, hoàn toàn không dùng đến mấy thứ đó..."

Lại chưa kịp nói hết câu, cậu ta lại bị Trần Lạc Bạch đá một phát nữa."

Trần Lạc Bạch, cậu điên à?"

Cậu ta đã giải thích rõ ràng rồi, còn đá cái gì nữa?"

Khoan đã."

Nghiêm Tinh Thiến đột nhiên nhớ ra một chuyện, "Buổi tối thứ sáu đầu tiên sau khi khai giảng lớp 11, Nhiên Nhiên, có phải cậu đã quay lại trường một chuyến không?

Tớ nhớ lúc đó tớ về quê, cậu nhắn tin bảo quên mang theo đề thi nên phải quay lại lấy."

Chu An Nhiên đã đỏ mặt từ lâu: "..."

"Đúng là có về một chuyến."

"Khoan đã."

Chúc Nhiên cuối cùng cũng nhận ra, "Vậy nên, Chu An Nhiên, cô em gái ma hôm đó chính là cậu à?"

Bây giờ mọi chuyện đều hợp lý rồi.Lần đầu Trần Lạc Bạch đá cậu ta là vì cậu ta nói bừa rằng Chu An Nhiên là ma.Lần thứ hai là vì cậu ta nói rằng Trần Lạc Bạch không dùng thuốc của cô.Chu An Nhiên đỏ mặt gật đầu.Nghiêm Tinh Thiến vẫn hơi mơ hồ, ban nãy cô ấy đang định hỏi Chu An Nhiên có vô tình chứng kiến chuyện đó không, sao tự nhiên lại biến thành Chu An Nhiên chính là cô gái hôm đó rồi?"

Nhiên Nhiên, hôm đó không phải cậu về trường lấy đề thi sao?"

Chu An Nhiên: "Tớ về lấy đề thi, rồi tình cờ thấy anh ấy bị thương nên mới đưa thuốc cho anh ấy."

"Hay lắm."

Nghiêm Tinh Thiến cũng hiểu luôn, "Thế mà cậu còn giấu bọn tớ chuyện này."

Chu An Nhiên: "....."

Cô đáng thương nhìn cô ấy một cái.Nghiêm Tinh Thiến nhìn lại cô với ánh mắt "Lát nữa sẽ tính sổ với cậu"."

Không phải đang kể chuyện ma à?"

Trần Lạc Bạch chậm rãi tiếp lời, "Sao lại không kể tiếp nữa?"

Thịnh Hiểu Văn thấy Chu An Nhiên ngại, bèn lên tiếng chuyển đề tài: "Vừa nãy nói đến chuyện phòng đàn của trường mình bị ma ám đúng không nhỉ?"

Chủ đề nhanh chóng được đổi hướng.Chu An Nhiên thở phào nhẹ nhõm.Sau đó, má cô bỗng bị một bàn tay quen thuộc nhẹ nhàng véo lấy."

Đêm đó em quay lại trường để lấy đề thi à?"

Trần Lạc Bạch nghiêng đầu hỏi cô.Chu An Nhiên gật đầu: "Ừm."

Trước đây Trần Lạc Bạch luôn hối hận vì hôm đó không kịp ngẩng đầu lên nhìn cô một lần, cũng hối hận vì đã lãng phí tấm lòng của cô khi ấy, hơn nữa không biết lý do cô quay lại trường nên anh hoàn toàn bỏ qua một số chi tiết."

Từ lúc em đưa thuốc cho anh đến lúc Chúc Nhiên đến trường cách nhau khoảng hai, ba mươi phút."

Trần Lạc Bạch tạm dừng, dùng đôi mắt đen sắc bén nhìn cô, "Em lấy đề thi gì mà mất gần nửa tiếng?"

Chu An Nhiên: "....."

Thấy cô chớp mắt vài lần, hàng mi khẽ rung lên, Trần Lạc Bạch âm thầm thở dài, không nỡ ép cô: "Không muốn nói cũng không sao."

"Không phải vậy."

Chu An Nhiên lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ như lông vũ khẽ chạm vào trái tim anh, "Hôm đó lúc đưa thuốc cho anh, em đã lấy đề thi xong rồi."

Trong lòng Trần Lạc Bạch khẽ chấn động, dường như đoán được điều gì đó.Mọi người đã rời đi gần hết, hai người họ ngồi ở vị trí ngoài rìa.

Cô gái bên cạnh như vẫn còn ngại ngùng, giọng nói trầm nhẹ, hệt như lông vũ cọ vào lòng anh."

Hôm đó tâm trạng anh không tốt, em lại không giúp được gì cho anh nên chỉ có thể lặng lẽ ngồi ngoài hành lang lớp học, lặng lẽ ở bên anh một lúc."

Bàn tay đang đặt bên người của Trần Lạc Bạch bỗng siết chặt.Niềm vui sướng xen lẫn sự tiếc nuối mạnh mẽ va chạm trong lòng anh.Anh vừa muốn kéo cô vào lòng ôm chặt, lại vừa có chút xúc động muốn làm gì đó quá đáng hơn để đè nén cơn sóng cảm xúc đang trào dâng này.Trần Lạc Bạch nhắm mắt, khẽ nói: "Tối nay về chung cư với anh nhé?"

Chu An Nhiên do dự: "....

Em đã hứa với nhóm Nghiêm Tinh Thiến sẽ cùng ngủ ở khách sạn rồi."

Trần Lạc Bạch gật đầu: "Vậy tức là bạn bè thật sự quan trọng hơn bạn trai?"

Chu An Nhiên: "......"

Cô nắm lấy ngón tay anh, nhẹ nhàng lắc lắc: "Ngày mai em bù cho anh nhé?"

Trần Lạc Bạch: "......"

Lại giở chiêu làm nũng.Không biết ai đó đột nhiên lên tiếng: "Hình như sắp mười giờ rồi, chúng ta hẹn về lúc mười giờ nhỉ, ngày mai chúng ta còn hẹn đi tham quan Đại học A nữa."

"Ơ, sắp mười giờ rồi à?"

Nguyên Tông nhìn đồng hồ, "Vậy tôi cũng về trước đây.

Trần Lạc Bạch, tối nay cậu không về ký túc xá à?"

Trần Lạc Bạch gật đầu."

Được rồi, vậy tôi đi trước."

Nguyên Tông đứng dậy rời khỏi phòng.Chúc Nhiên liếc nhìn hai người họ: "Vậy tối nay cậu về chung cư à?"

Trần Lạc Bạch lười biếng tựa vào ghế sofa: "Cũng không về đó."

Chu An Nhiên: ".....?"

"Vậy anh ngủ ở đâu?"

Trần Lạc Bạch nghịch nghịch lọn tóc cô, khóe môi cong lên: "Ngủ ở khách sạn của các em."

Chu An Nhiên: "??"

"Không phải bọn Thang Kiến Duệ cũng đặt phòng ở đó sao?"

Trần Lạc Bạch nhẹ nhàng nhéo má cô, nhưng không nỡ dùng lực: "Sao hả, em được ở với bạn em, còn anh thì không được ở với bạn anh à?"

Vừa trở về phòng khách sạn, Chu An Nhiên lập tức bị "tính sổ".Nghiêm Tinh Thiến nằm sấp trên giường, nghiêm mặt: "Khai mau, tớ còn là bạn thân nhất của cậu nữa không?"

Chu An Nhiên giơ tay đầu hàng: "Tớ thực sự sai rồi, chỉ là không tiện nói với các cậu thôi mà."

Nghiêm Tinh Thiến vốn không giận thật, chẳng giả vờ nổi nữa: "Không có một cốc trà sữa thì tớ không tha cho cậu đâu."

"Ngày mai tớ mời nhé, hai cốc cũng được."

Chu An Nhiên vui vẻ đồng ý.Thịnh Hiểu Văn nằm thẳng trên giường "Bọn tớ đều nghe thấy rồi đấy nhé."

Trương Thư Nhàn: "Chẳng biết mình còn là bạn thân nhất của người nào đó không ta."

Chu An Nhiên: "Tớ có nói không mời các cậu đâu nào, mời hết luôn."

"Vậy còn tạm được."

"Tạm tha cho cậu."

"A."

Nghiêm Tinh Thiến thật sự nhịn không nổi, bật cười khẽ một tiếng rồi cảm thán thật dài: "Tớ thật không ngờ Nhiên Nhiên lại hẹn hò với Trần Lạc Bạch đấy."

Trương Thư Nhàn: "Tớ cũng đâu ngờ.

Tớ còn nhớ trước đây từng nói đùa, nếu tớ là Trần Lạc Bạch chắc chắn sẽ thích kiểu người vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng như Nhiên Nhiên.

Giờ nghĩ lại, tớ đúng là có tố chất làm nhà tiên tri."

Thịnh Hiểu Văn cũng cảm thán theo: "Hơn nữa bây giờ chúng ta còn chơi chung với nhóm Thang Kiến Duệ nữa chứ.

Mấy năm cấp ba đâu có thân thiết được như vậy, vậy mà bây giờ lại thành bạn bè, thời gian đúng là kỳ diệu thật."

Chu An Nhiên mỉm cười, ánh mắt cong cong.Thật ra cô cũng không ngờ mà.Nghiêm Tinh Thiến bỗng nhiên nhớ ra gì đó: "À đúng rồi Nhiên Nhiên, tớ nhớ hồi trước từng nói đùa với cậu chuyện gì mà Thượng Đến mở cánh cửa lớn lên trời cho Trần Lạc Bạch, cậu còn nhớ không?

Ai ngờ đâu giờ cái cửa lớn đó giờ lại thành bạn trai của bạn thân tớ rồi."

Chu An Nhiên định gật đầu, nhưng phát hiện mình đang nằm thẳng trên giường, không tiện gật, bèn bật cười đáp: "Nhớ chứ, hôm đó trên đường về, cậu còn hát với tớ nguyên một đoạn 'Thông thiên đại đạo vừa sâu vừa rộng' nữa mà."

Nói tới đây, cô nhớ tới mấy người kia cứ bảo cô toàn giấu chuyện, Chu An Nhiên lại đỏ mặt bổ sung: "Tối hôm đó tớ về làm bài tập, còn lén viết đầy 'thông thiên đại đạo' trên giấy nháp.

Lúc mẹ tớ vào đưa sữa bò, tớ cứ có cảm giác mình đang viết tên anh ấy, còn theo phản xạ mà che bài lại."

Mấy người Nghiêm Tinh Thiến nghe xong bỗng nổi hứng tò mò."

Thế sau đó cô thấy thì phản ứng sao?"

"Hồi đó thì không có phản ứng gì đâu, sau này mẹ tớ lén nói với ba tớ, bảo ông ấy đừng lo tớ yêu sớm, nói tớ còn chưa lớn hẳn, vẫn còn mê xem Tây Du Ký kia kìa."

Chu An Nhiên nhớ lại lúc trước vô tình nghe lén được những lời đó còn thấy hơi không vui, cảm giác bà Hà chẳng tôn trọng sự riêng tư cửa cô, giờ nghĩ lại chỉ thấy vừa ấm áp vừa buồn cười.Mấy người còn lại nghe xong cũng đều bật cười.Nghiêm Tinh Thiến lại hỏi: "Cậu đã kể với cô chú chuyện cậu và Trần Lạc Bạch yêu nhau chưa?"

"Vẫn chưa đâu."

Nhắc đến chuyện này, Chu An Nhiên lại hơi phiền muộn, "Tớ vẫn chưa biết phải nói với bọn họ thế nào nữa."

Nghiêm Tinh Thiến nghĩ ngợi rồi bảo: "Cậu cũng học đại học rồi, chắc bọn họ sẽ không phản đối đâu.

Nếu không lúc đó để tớ nói giúp cậu mấy câu."

Chu An Nhiên cười khẽ: "Đợi lúc về nhà rồi tính, tớ sẽ nghĩ xem phải mở lời thế nào."

Nghiêm Tinh Thiến bỗng chợt nhớ ra: "A, sao hôm nay tớ lại quên hát 'Thông thiên đại đạo vừa sâu vừa rộng' nhỉ, bài đó rất hay mà."

"Thôi thôi, bỏ đi."

Trương Thư Nhàn dập tắt hứng khởi của cô nàng, "Cậu mà vào KTV thì trong đầu chỉ nhớ mỗi thần tượng của cậu thôi, còn đâu ra chỗ nhớ mấy bài khác nữa."

Nghiêm Tinh Thiến: "Hu hu hu, tớ nhớ thần tượng của tớ quá đi mất!

Không biết bao giờ anh ấy mới tới Bắc Thành tổ chức concert nữa, nếu anh ấy đến, Nhiên Nhiên, Hiểu Văn, hai cậu phải đi xem cùng tớ đấy nhé!"

"Này này này tớ vẫn còn ở đây đó!"

Trương Thư Nhàn bất mãn lên tiếng.Nghiêm Tinh Thiến: "Cậu mà chịu đi thì tớ còn vui hơn."

Trương Thư Nhàn: "......"

"Hu hu hu, lúc trước tại sao tớ không thi thêm được vài điểm chứ..."

Thịnh Hiểu Văn hỏi: "Mà này Nhiên Nhiên, Trần Lạc Bạch có chịu để cậu đi không đấy?

Cậu ở lại với bọn tớ một đêm, nhìn có vẻ cậu ấy không vui lắm đâu."

Chu An Nhiên đáp: "Chắc chắn là được mà."

Thực ra tối nay nghe giọng anh cũng chỉ hơi ghen thôi, chứ căn bản không hề cản cô.Dường như anh luôn tôn trọng ý muốn của cô.Đến giờ cũng chẳng làm gì quá phận, đến cả một tin nhắn cũng chưa gửi cho cô, không phải là đang dỗi đấy chứ?

Nhưng cũng có thể lâu rồi anh không gặp nhóm Thang Kiến Duệ, đang mải chơi vui quên trời đất rồi cũng nên."

Thôi thôi, lại bắt đầu phát cơm chó nữa kìa."

Trương Thư Nhàn cười trêu, đẩy Thịnh Hiểu Văn, "Cậu cũng đừng hỏi nữa."

Nghiêm Tinh Thiến: "Đúng đó."

Chu An Nhiên: "Tớ có đâu."

"Giọng điệu chắc nịch như thế, rõ ràng là quá hiểu tính cậu ấy rồi, trong lúc lơ đãng mà khoe ân ái mới đáng sợ kìa."

Thịnh Hiểu Văn cười hì hì.Chu An Nhiên: "...."

"Mai các cậu muốn ăn gì đây?"

"Nhiên Nhiên, cậu đổi chủ đề lộ liễu quá rồi nha."

"Vậy mai bạn trai cậu còn mời khách không đó?"

"Nếu các cậu đừng chọc tớ nữa, mai tớ mời các cậu luôn."

"Thôi thôi, vậy thôi khỏi đi, bữa cơm này tụi tớ vẫn phải tự trả mới ngon ha ha ha ha ha."

"Chuẩn luôn."

Mấy cô gái từ hai bên giường dần dần chen chúc thành một đám trên chiếc giường lớn, cười đùa ồn ào thành một nhóm.Đêm càng lúc càng khuya, nhưng dường như chẳng ai hết chuyện để nói, đề tài nối tiếp đề tài, ríu rít mãi không dứt.Mãi đến khi ai nấy đều dần dần không chống nổi nữa, mơ mơ màng màng thiếp đi hết.Với Chu An Nhiên mà nói, buổi tụ họp hôm nay là điều cô thật sự chưa từng nghĩ tới, thậm chí nằm mơ cũng không ngờ được.

Đầu óc cô như vẫn còn vương lại trong trạng thái phấn khích, dù ba người Nghiêm Tinh Thiến bên cạnh đã thở đều đều, cô vẫn chẳng thấy buồn ngủ chút nào.Chu An Nhiên nhẹ nhàng cử động, với tay tắt đèn, trong đầu lăn tăn suy nghĩ có nên gửi tin nhắn cho ai đó không, muốn dỗ anh nhưng lại sợ anh đã ngủ mất rồi.Giữa căn phòng khách sạn yên tĩnh, đúng lúc ấy, điện thoại của cô bỗng rung lên.C: [Em ngủ chưa?]Cô vội tắt tiếng, nhìn đồng hồ, đã gần 1 giờ sáng rồi.Chu An Nhiên: [Chuẩn bị ngủ rồi.]Chu An Nhiên: [Sao anh còn chưa ngủ?]Một giây sau, tin nhắn mới nhảy ra.C: [Ra ngoài đi.]Tim Chu An Nhiên đập mạnh một nhịp.Hai phút sau, cô khoác thêm chiếc áo ngoài, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng khách sạn.Trước cửa, Trần Lạc Bạch vẫn mặc nguyên một bộ đồ đen, lười nhác tựa vào tường, nghe thấy động tĩnh liền đứng thẳng dậy, vươn tay về phía cô."

Đi với anh không?"

Ánh đèn hành lang dịu nhẹ, tôn lên những đường nét sắc sảo trên gương mặt anh, khiến anh trông càng thêm cuốn hút.Dù đã yêu nhau một thời gian, nhưng Chu An Nhiên vẫn bị vẻ ngoài này của anh làm tim đập thình thịch.Cô khóa cửa, đặt tay vào tay anh, để anh nắm lấy dẫn đi vài bước rồi mới nhớ ra hỏi: "Anh muốn đưa em đi đâu?"

Trần Lạc Bạch quay đầu, nở một nụ cười tinh quái, mang theo nét trẻ trung, bồng bột của tuổi thanh xuân."

Đưa em đi trốn."

Chu An Nhiên: "......?"Tim cô vẫn còn đập loạn nhịp.Cô cảm thấy, nếu anh thực sự muốn đưa cô đi, có lẽ cô sẽ bị anh mê hoặc đến mức gật đầu đồng ý mất.Trần Lạc Bạch không đưa cô xuống tầng mà lại dẫn cô rẽ vào lối cầu thang bộ, leo lên hai tầng rồi mới dừng lại trước một căn phòng.Anh rút một tấm thẻ từ trong túi áo, quẹt mở cửa.Chu An Nhiên bị anh kéo vào, sau đó lại bị anh đẩy ngược về phía cửa, sức lực mạnh mẽ đến mức cánh cửa cũng bị ép đóng sầm lại.Tất cả động tác diễn ra dứt khoát, liền mạch.Không biết là vô ý hay cố tình, Trần Lạc Bạch cũng chẳng thèm cài chốt cửa, trong phòng thoáng chốc trở nên mơ hồ hỗn loạn.Chu An Nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh sáng lờ mờ chỉ có thể nhìn rõ dáng vẻ mơ hồ và đôi mắt sâu thẳm của anh.Vừa rồi gần như bị anh kéo chạy một mạch lên đây, hơi thở của cô vẫn còn rối loạn, thở gấp không kịp: "Anh nói muốn đưa em đi trốn là tới căn phòng này sao?"

"Trốn đi đâu không quan trọng, quan trọng là..."

Trần Lạc Bạch tạm dừng, cúi người kề sát lại gần, hơi thở nóng rực cùng giọng nói đều dán sát bên tai cô, "Phải làm chút chuyện xấu mới được."
 
Back
Top Bottom