Siêu Nhiên Keepers of destiny - Định đoạt số mệnh (001)

Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Cơ thể của mèo máy


Mon không phải là 1 hybrid mèo bình thường.

Cậu ta "lai máy móc".Cậu ta chả biết bằng cách nào lại có thể cải tiến tận 20% cơ thể thành máy.Và vì vậy nên giờ tôi cũng chả biết nên chữa trị cho cậu ta kiểu gì nữa.

Tuy rằng đang hồi phục tốt sau việc bị độc dược của tên kia bơm vào người thì cậu ta cũng đang hôn mê không có dấu hiệu tỉnh lại, e rằng do chấn thương khi cậu ta nhận ra việc mình đã làm.- Tăng, cậu có sáng kiến gì không?

Dù gì 2 người cũng thân thiết từ nhỏ, phải biết gì đó chứ.- ...Thực chất cái này tôi cũng vừa suy luận ra thôi, cũng chả biết có nên không nữa, nếu là Mon thì cậu ta sẽ không cho chúng ta dùng cách này đâu.

Thế này nhé: Cậu ta đã uống thuốc để vô hiệu hệ thống miễn dịch của bản thân để tránh phản ứng thải trừ của cơ thể đối với những cơ quan nhân tạo mà cậu ta cấy vào bản thân.

Không ai ở đây giỏi cả giải phẫu lẫn cơ khí đâu, trừ chính cậu ấy, mà bây giờ mà chữa trị cho cậu ta bằng phép phục hồi thì cũng sẽ làm cho hệ miễn dịch hoạt động trở lại và khả năng cao là cậu ta sẽ phải từ bỏ phần cơ thể máy, chưa nhắc đến việc cơ thể cậu ta cũng sẽ ít nhiều bị ảnh hưởng.

Nhưng nếu không chữa trị, cậu ta sẽ "đi" sớm khi mà cơ thể cậu ta đã bắt đầu nhờn thuốc, lúc đó, phản ứng thải trừ sinh học sẽ gây ngừng tim.- Thật sự không còn cách nào khác sao?- Mon!?

Tỉnh rồi à?- Được vài phút thôi...

Vẫn hơi choáng...- Còn choáng thì cứ nằm nghỉ đi, chưa có việc gì cần làm đâu.- Không sao, ngồi dậy cho nó tỉnh chứ không nằm tiếp chắc tôi không khác gì cái xác chết chưa phân hủy.- Ờm, cũng được, nhưng cậu đã nghe bọn tôi từ nãy đến giờ à?- Nghe đủ để hiểu tình cảnh hiện giờ của tôi...Cậu ta đột nhiên dừng lại rồi với lấy cái túi đồ đạc, lục lọi tung cả lên mới moi ra được 1 cái hộp nhỏ hình lập phương.

Thổi cho bay lớp bụi xám đục phủ lên mặt ngoài hộp, cậu ta bắt đầu cạy nắp hộp ra.

Lớp bên trong của vỏ hộp bọc bằng những tờ giấy nhớ đã cũ, ở giữa là 1 cái thẻ nhớ USB màu lam xọc trắng.

Kiểm tra một hồi để chắc rằng cái USB không bị hỏng hóc ở đâu, cậu ta đưa cho Sâu và nói:- Tôi có tất cả thông tin và kí ức của bản thân trong này, nếu phải loại bỏ cơ thể máy này, ít nhất hãy giữ cho cái thẻ an toàn.

Tôi hy vọng được từ chối việc chữa trị này, cho dù gì đi nữa, cơ thể này là niềm tự hào và ước mơ của tôi, tôi sẽ không từ bỏ nó.

Hy vọng trong tương lai một thiên tài nào đó sẽ có thể tái tạo lại "tôi" nhờ phần dữ liệu trong chiếc thẻ nhớ này.- ...Một quyết định mạo hiểm, tôi cũng không chắc được việc cậu sẽ sống được bao lâu nếu cứ để như thế này, thật sự, quá mạo hiểm, ước mơ của cậu có đáng giá bằng tính mạng không?- Tôi dám nói là có, liệu có ai dám cược cả mạng sống vào một việc mà chính hắn không tin là quan trọng không?- Được, vậy thì cậu còn một ngày để thay đổi quyết định, nhớ rằng tôi sẽ lập sẵn pháp trận chữa thương bất cứ lúc nào cậu cần.- Bây giờ tôi muốn ngủ một lát, các cậu đi ra ngoài được rồi, không cần chăm tôi như chăm bệnh nhân ung thư đâu.

À, Tăng, cậu có thể ở lại.Cạch.

Sau khi Tăng đã đóng cửa lại, còn cẩn thận khóa chốt, cậu ta ngồi xuống cái ghế lúc trước đã ngồi, phóng 1 tia nhìn nửa hoài nghi, nửa như đã "biết được điều gì đó rồi" lên khắp người tên mèo máy cũng là người bạn đầu tiên của cậu.

Trước giờ, có rất ít điều bí mật nào mà 2 người chia sẻ cho nhau nên cậu ta có bất ngờ chút cũng không sao.- Dù gì thì cậu cần biết tất cả, tớ cũng không muốn giấu nữa.- ...- Ngay từ đầu, tớ đã nhận thấy mình không phải là "kẻ được chọn".- ...Tớ biết.- Đúng.

Mũ phép cổ đại thậm chí còn không phản ứng với tớ, chỉ có thể có 1 "kẻ được chọn", nhưng tớ không tìm ra lời giải thích nào hợp lý về việc sức mạnh phép thuật tăng lên đột ngột như vậy.

Vì thế nên tớ cứ lờ nó đi và coi rằng tớ là "kẻ được chọn" thứ 2, cho đến khi gặp tên Jacob đó.

Hắn ta có 1 thứ vũ khí đặc biệt mà nó không gây chết người nhưng lợi hại hơn bất kì thứ vũ khí nào khác, đó là "sự hiểu biết".

Hắn biết từ đầu về việc sâu trong thâm tâm tớ vẫn luôn nghi ngờ bản thân mình, hắn nhìn thấu tớ như nhìn qua tấm kính thủy tinh trong suốt.

Và tớ đã bị hắn lợi dụng vì chính sự mù mờ của bản thân.

Giờ tớ đã hiểu, không phải cứ thần linh chọn lựa mới thành "kẻ được chọn", mà phải từ chính bản thân đã phải có ý thức rằng mình là "kẻ được chọn" và tin vào điều đó.

Ngay từ đầu, số phận đã an bài, các cậu đã không bỏ lại tớ trong làng mặc dù tớ không có trách nhiệm của 1 "kẻ được chọn", nhưng tớ vẫn sẽ chiến đấu với tư cách tự nhận này, tớ sẽ chết, "kẻ được chọn" cũng chưa chắc sống sót vẹn toàn thì sao tớ có thể chứ?- Cậu đã có thể chạy trốn, nhưng cậu đã không chọn phương án đó.

Cậu biết tớ luôn đánh giá cao lòng dũng cảm, trong mắt tớ, cậu đã "được chọn" rồi.

- ...Cảm ơn nhiều lắm.

Nhưng thực tình tớ đang "tiến thoái lưỡng nan", nếu quay đầu thì tức là phản bạn, phản lại niềm tin của cậu, cắn rứt lương tâm kiểu đó chắc cũng đến ngày nhảy lầu, còn tiến tiếp thì rốt cuộc cái mạng này vô phương cứu chữa.

Bây giờ, tớ muốn cậu hứa với tớ.- Cứ nói đi, sẽ thực hiện bằng mọi giá.- Nếu như không thể cứu linh hồn này, hãy chí ít mang cơ thể của tớ về với quê hương trong vinh quang nhé!
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Vụ ám sát trên sườn núi phía Đông


Meanwhile... (lúc này là Mon vẫn đang hôn mê)Tại 1 mảnh đất xa xôi hoang vu thuộc phạm vi miền Bắc Eksvi, trong khi chính phủ đã gần như từ bỏ các nỗ lực khai hoang, thì ở đó, tồn tại 1 thế lực đáng chú ý.

Một tòa lâu đài được dựng lên nằm ngoài tầm mắt của Eksvi, EEB là tên của nó (Eksvi's Empire Base).

In the meeting room, 10:15 PM...Chiếc bàn dài được đặt ở giữa phòng cùng 6 chiếc ghế được kê bao quanh.

Chiếc ghế ở đầu bàn đã có người ngồi.

Người đó mặc chiếc áo đỏ trùm kín người tới tận chân, à, nếu không tính 3 cái sừng lồ lộ, nổi bật trên chiếc mũ trùm.

Ánh đèn phòng dường như không đủ để soi rõ gương mặt dưới lớp bóng tối đó.

Hắn khoanh tay lại và đang có vẻ đợi những chiếc ghế kia không trống nữa.

Chợt ngoài sân có tiếng vọng vào, nghe như thể 1 cái máy xay thịt đang hoạt động hết công suất.

Được vài phút thì dừng lại, từ dưới cầu thang vang lên tiếng của 1 đôi giày, có điều chắc là nó nặng lắm, vì mỗi lần nện gót xuống bậc cầu thang là nghe thấy có tiếng rắc của những bậc đá hoa cương đen kêu lên nghe thật như đóng đinh vào màng nhĩ.- Chào ngài, tôi đến có muộn quá không?Một bộ mặt ló ra khỏi cửa vào phòng họp, tóc hắn ta trắng và lỉa chỉa, có 1 vệt xanh lá cây lẫn vào trong mớ tóc hoang dã đó.

Khuôn mặt cũng khá bình thường, nhìn như một cậu nam sinh 15 tuổi nào đó (thực chất tên này cũng phải được vài trăm năm tuổi rồi).

Thứ đáng chú ý là đôi mắt và thân hình.

Mắt hắn có "lòng đỏ" thay cho lòng đen bình thường, 1 sắc đỏ rợn tóc gáy, nó mang lại cảm giác không an toàn cho người nhìn thẳng vào nó.

Còn về thân hình thì người hắn có mọc vài cái gai nhỏ, nếu hắn chọn 1 bộ quần áo khác thì chắc khó ai sẽ thấy mà để ý, nhưng mà hắn mặc như gã ăn xin vậy đó, 1 bộ quần áo màu nâu rách rưới, đầy cát bụi và cũ mèm.

Tên được gọi là "ngài" kia nghe lời nói như vậy thì chỉ hất nhẹ đầu về phía 5 cái ghế trống, ý là "ngươi đến muộn, nhưng so với bọn còn lại thì sớm chán".

Hiểu ý, Oludu gật gù, phủi bụi trên người hắn và bước tới 1 chiếc ghế gần đấy rồi ngồi vào.

Hắn bắt đầu móc trong túi áo ra 1 khối rubik và bắt đầu xoay xoay "vài đường cơ bản".Bỗng nhận ra h-, à nhầm, bỗng có 1 luồng gió lạnh thổi vù qua cửa sổ.- Hm?

Lúc tôi đến cửa sổ đâu có mở mà nhỉ?

Ờ ha, nhớ rồi, nhớ được rồi, là cái tên thích làm màu đó.- Nói ai thích làm màu đấy hả?!?Từ bao giờ, chiếc ghế ngay đối diện tên Oludu đã có người ngồi.

Có phong thái quý tộc, trang phục sang trọng theo kiểu cổ trang, đáng tiếc là lời nói có phần quá thô tục, không hợp với bề ngoài.

Một tên hybrid hươu, có 1 sắc đẹp vô giới tính, tóc tên này dài trông từ đằng sau như con gái, tay hắn phẩy nhẹ cái quạt có nan làm từ 1 loại đá quý màu lam tuyệt sắc.- Chà, ta thấy trừ ngươi ra chỉ có mỗi tên mèo đáng ghét kia là thích làm màu thôi, mà tên mèo đó không bao giờ chịu leo qua cửa sổ như ngươi đâu, Izoshi à.- Phải gọi ta là Izoshi "độ âm tuyệt đối", hứ, cái đồ "sâu bọ" suốt ngày chỉ biết đào hang!- Mấy tên này, náo nhiệt thật đấy, ta đến cổng chính là đã nghe thấy tiếng của mấy người rồi!

Để yên cái đi, ta còn dở ván game này.- Thì ra là tên nghiện Samsung, Jacob.

Mi có chơi đến hết đêm cũng không lên rank được đâu.Jacob không thèm liếc mắt đến tên Izoshi hay lời khịa vừa rồi của tên đó, cứ thế bước đến mà ngồi vào chiếc ghế cạnh tên tóc trắng nào đó.

Lẩm bẩm vài câu khó hiểu rồi cắm mặt vào chơi game tiếp.Dưới sàn nhà, đột nhiên có 1 chấm đen nhỏ, chấm đen từ từ mở rộng, hình thành 1 bãi nhầy đen như 1 đầm lầy mini.

Chậm rãi, từ đám nhầy hiện ra 1 đỉnh đầu, rồi là đôi tai tròn, cặp mắt màu vàng láo liên có vẻ 1 thằng ăn trộm, cổ, vai, 2 cánh tay mảnh khảnh, cuối cùng là đôi chân ra dáng nhanh nhẹn, lanh lợi.

Phải, đó là Levin, "Chúa tể gian xảo".- Muộn quá rồi nhỉ, mà sao tôi lại không phải là người cuối cùng đến cuộc họp ta?

Con mèo kia đâu?- Ngồi đi, Levin, còn "tên đó" không đến cũng chả sao.- Dạ vâng, thưa ngài.

Nhưng tôi không tán thành lắm việc hắn thường xuyên trốn họp, mặc dù như thế nghĩa là tôi không phải là người muộn nhất.- Ai nói ta không đến?Bầu không khí vốn lạnh lẽo từ khi tên Izoshi bước vào phòng giờ lại như đông đặc lại.

Đến cả "ngài" cũng thoáng giật mình khi đôi tai mèo lộ ra khi Axer cởi mũ trùm bước vào.

1 tí vui nhộn, tám chuyện cũng biến mất từ lúc cái đuôi đỏ sọc trắng trồi ra từ dưới lớp áo chùng, phe phẩy nhẹ trong vô thức.

Hắn giống y hệt Tăng, nếu bỏ đi cái bịt mắt như cướp biển và những đường họa tiết vằn trắng trên làn da, trên mái tóc và cả ở đuôi.- Hôm nay cũng như mọi lần, ta sẽ không tham dự, nhưng ta đến để đưa tin tức mới.

Chúng đang ở tọa độ X35 Y20 Z-91, sườn núi phía Đông Eksvi.Nói rồi, hắn cứ thế rời đi, không thèm chào ai 1 tiếng.

Phất áo chùng 1 cái vút, trong chớp mắt đã biến mất.- ...Như "tên đó" đã nói, chúng ở sườn núi Đông Eksvi, ta sẽ giao cho Levin là người lo việc này, nhớ không được đụng tới tên Tăng đó, nhưng còn những tên khác, cứ thoải mái làm theo ý ngươi.- Tuân lệnh, thưa ngài!
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Truy lùng kẻ ám sát


Xoẹt!Phừng!- Chết rồi, hắn đang ở trong!- Mon và Tăng đang ở trong đấy!- Mau, lấy nước hay... bất kì thứ gì có thể chống lửa.

Muộn quá là không ổn đâu, cơ thể Mon vẫn còn yếu do độc dược đấy.- Từ từ đã, Tăng không thể dùng đuôi thuật nào đó để tự cứu họ sao?- Nếu cậu ta mà làm thật thì Mon sẽ không chịu được sức ép và sự thay đổi nhiệt đột ngột, có thể dẫn đến đột tử.- Chết tiệt, sao hắn có thể phá được hàng tá ngăn cản pháp thuật của chúng ta cơ chứ?Quay trở lại 1 tiếng trước...- Ngươi là ai, sao có thể đột nhập vào đây?

Ta không hề nhận thấy các lớp bảo vệ phép thuật bị ảnh hưởng!- Chà chà, Tăng, ngươi không nên ngạc nhiên như thế...

Quên mất, ngươi có nên ngạc nhiên đấy, thấy thế nào, đây chỉ là 1 chút thủ thuật để ta có thể nhanh gọn đến đây với các ngươi.

Giờ thì, không nói nhiều nữa, đưa cái đó đây!- C- Có ai ngoài đó hả?

- Aha, nếu con mèo máy đó ở trong phòng thì hẳn là ngươi đang giữ nó đấy, đưa nhanh ta còn về.- Ngươi...Sao hắn lại, không, từ đầu tất cả mọi chuyện liên quan đến bọn quỷ đều khác lạ.

Tại sao tên Jacob lại làm như thể mình đã gặp hắn, rồi lại bảo thực ra là chưa, giờ lại đến lượt tên koala này lại biết về cái USB kí ức của Mon?- Tốt nhất là đưa đây, ta không dùng vũ lực nếu ta có thể, thế nên đừng dại dột mà làm ta phải động chân động tay.TáchBùmCánh cửa bật mở, Mon, tuy mặt còn trắng bệch như thiếu máu và chân tay còn run rẩy, vẫn giương lên 1 khẩu pháo plasma đang phát sáng và nóng lên 1 cách nguy hiểm rành rành.- Mi không được phép!- Chết tiệt!XOẸTPHỪNGTừ trong tay áo, tên Levin rút ra 1 con dao bạc 1 cách hết sức ảo diệu và làm 1 đường chém làm chệch hướng nòng pháo lên phía trên 1 góc 15 độ.

Ai ngờ đâu lại vừa đúng tầm bắn thẳng tiến tới khu nhà bếp, chỗ cái giá để thùng dầu.

Và sau đó, à không, không còn sau đó nữa.Đi tới thời điểm 1 tiếng sau (mà thực ra là 5 phút sau)...Vụt- MON, KHÔNG!- Hẹn gặp lại...

Tăng.Nhát dao làm được nhiều việc hơn là làm chệch hướng phát pháo, với vùng bụng và ngực bị chém rất sâu và vẫn đang chảy máu, Mon bị tên koala đó bế đi.

Hắn bước trên không trung như thể có 1 cái cầu thang vô hình ở đó rồi phóng vọt lên trời, trước khi biến mất còn kịp nói vọng lại:- Nếu muốn giành lại thằng bạn tầm thường của mi, Lucifer à, hãy cố mà tìm ra chúng ta, ngươi đã sai lầm khi không cho ta thứ ta muốn!- NGỪNG NGAY TẠI ĐÓ TÊN KHỐN KIẾP!Phật- Nên nhớ, đuôi của ta không chỉ dùng làm vật trang trí đâu!Tôi ngay lập tức sử dụng kĩ năng mà tôi học được từ các bậc tiền bối chống quỷ của thời đại trước: bay.

"Đuôi có thể dùng để bay trong trường hợp không chiến bắt buộc".

Như 1 chiếc trực thăng kì quái, tôi lao theo 2 cái thân thể đằng trước giữa trời, xuyên qua các đám mây và né những đòn tấn công nhằm cắt đuôi của tên koala kia.

Gió lùa qua tóc và quất thẳng vào mặt tôi như những lưỡi dao cùn không thể gây nguy hiểm tính mạng.

Nhiệt độ dần chuyển lạnh - Hắn đang bay dần về phía Bắc.
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Người (không được) kế thừa


- Hừ!

Dám bắt ta lại sao?

Đã thế cũng không tra hỏi, không hành hạ lại càng không thủ tiêu, mấy tên các người nghĩ cái quái gì vậy?- Ah, chào buổi sáng, Lu-- TÊN CỦA TA KHÔNG PHẢI LÀ LUCIFER!- ...Chào buổi sáng, Rune Erbschaft von Luzifer.

Ngài có vẻ rất muốn biết lí do chúng tôi phải giam ngài lại thì phải?

Cũng dễ thôi, để ngài không thể chạy thoát cho tới khi chúng tôi quyết định phải làm gì với ngài.- Nếu là thông tin thì còn lâu...- Chúng tôi không cần cái đó một khi chúng tôi biết rất rõ các bạn của ngài đang trên đường đến đây.- Vậy thì là cái mạng của ta...- Càng không, chúng tôi không muốn giết ngài, vì ngài cũng sẽ không giết chúng tôi.- THẢ TA RA RỒI ĐỂ XEM TA CÓ VẶT CỔ NGƯƠI TẠI CHỖ KHÔNG TÊN KOALA KIA?- Giờ cũng đến lúc tôi phải lên trên kia, buổi họp sắp bắt đầu và không thể không tham dự được.

Nếu có câu hỏi nào thì đây là 1 cơ hội cho ngài, lần tới sẽ là người khác thay tôi xuống kiểm tra và tôi chắc rằng "hắn" sẽ không rộng lượng như tôi đâu.- ...Mon ở đâu, cậu ta... có ổn không?- Aw~ Ngài đang lo cho người bạn sắt vụn của ngài sao?

Yên tâm, cậu ta vẫn sống, nhưng tôi thích dùng từ "chưa chết" hơn.- ĐỨNG LẠI!

Mon đang bị gì, nói rõ cho ta ng-- Thôi, tạm biệt, chúng ta sẽ gặp lại sau VÀI tuần thôi...

Rune Erbschaft von Luzifer...- Ta nhắc lại, tên ta KHÔNG PHẢI Lucifer hay Rune gì hết...

Tên kia, quay lại, dừng lại ngay!

Ta bảo, ĐỨNG L-TạchCách- Xong rồi đó hả?- Xin lỗi ngài, ngài Lucifer hôm nay vẫn ổn.- Khỏi cần báo cáo, ta cũng nghe được tiếng ngài ấy từ trên này rồi.- Chúng ta có thể bắt đầu được chưa?- Như ngươi muốn, buổi họp bắt đầu.- Vậy tên Tăng đó chính là ngài ấy?- Đúng...

Rune Erbschaft von Luzifer, tôi có thể nói rõ, tôi cảm nhận được cái hào quang đó.- Nếu đúng tên Tăng là Rune Lucifer, tại sao hắn lại là 1 "kẻ được chọn", tại sao hắn lại có thể là kẻ kế vị của ngài ấy, tại sao hắn không nhận ra chúng ta?- Như ta đã nói, ngài ấy đã mất đi kí ức sau cú sốc từ cái chết của các "đấng sinh thành về mặt sinh học" của ngài ấy từ nhỏ, nên bây giờ chúng ta cần từ từ làm ngài ấy nhớ lại.- Còn về việc hắn là 1 "kẻ được chọn"...

Liệu các ngươi có nhận ra ai đang ở trước mắt các ngươi đây không?

Ta - Vir Lav-, ý ta là Verda Lucifer, chẳng phải cũng từng là người đánh bại quỷ vương đời trước là Yohkdri Lucifer hay sao?- ...Không, xin lỗi, tôi quên thưa ngài.- Chúng tôi chỉ quá bất ngờ vì hắn cũng giống ngài...- Được rồi, cuộc họp kết thúc.

Ta sẽ không bàn luận thêm về 1 sự thật rành rành ngay trước mặt.Meanwhile...- Ưm ưm...Kéttt- Sorprendente!

Anh bạn sắt vụn của ngài Rune Erbschaft von Luzifer thật hào nhoáng mà.

Thật không thể nhầm lẫn, đúng, không thể nhầm lẫn vào đâu được...- ...- Non molto di un parlatore?

Aiya, quên mất, anh bạn đang bị khóa tứ chi, miệng và mắt thì sao mà nói được chứ hả?- Grrr...- Hứ, định bật ai đấy con trai, ta có nên nhắc lại cho ngươi biết không?

Rằng ta chỉ cần phất nhẹ 1 cái, nếu ngươi hỗn láo, 1 cái phật nhẹ từ chiếc quạt hoàng gia này và ngươi sẽ thành tảng băng trôi không?

Hả, sắt vụn?Xoẹt- ƯM!- Tên hybrid láo toét bẩn thỉu!

Ngoan ngoãn chờ đợi cái chết sẽ đỡ hơn là bị cấu xé từng ngày đấy biết không hả?

Tch... làm bẩn cả cái quạt kiều diễm của ta...

Nếu không vì ngài ấy vẫn muốn ngươi sống thì giờ ngươi đang ở đâu?

THÙNG RÁC, con trai à!

Bọn bay đâu, vào băng lại cho hắn, lấy luôn hộp "đồ nghề" ra đây, ta cần đánh bóng lại chiếc quạt của ta!
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Quân Ace cuối cùng


- Ngươi là ai?- Ta không được quyền nói.- Ai cấm ngươi?- Vị chúa của địa ngục.- Tại sao chứ?

Áp lực từ người ngươi hơn hẳn tất cả những tên kia!- Ta có thể mạnh hơn bọn hắn nhưng trong ván bài này, quân Ace sau cuối đâu phải là ta?- Ý ngươi, là còn có thứ gì đó, hay ai đó còn mạnh hơn ngươi?- Đừng nghĩ sức mạnh là tất cả, hơn nữa, ta như 1 quân 2, mạnh thì mạnh đấy, nhưng không có dùng được ở cuối.Im lặng lặp lại, tất cả những lần bắt chuyện với tên mèo tên là Axer này vẫn cứ đi vào lối cụt.

Từ nãy đến giờ, Tăng bị trói trên 1 cây thánh giá gỗ khủng lồ, vầng sáng đỏ sậm quấn quanh tựa như sợi dây thừng cố định tứ chi, cổ và đuôi của chú mèo thích cà khịa kia lên cây thánh giá.

Cậu ta đang cố moi móc thông tin hết sức có thể để "sự hy sinh của mình sẽ không vô ích".

Mà thực ra, cậu ta có linh cảm rằng chúng không có ý định cho tử hình cậu.

Nhưng vì là 1 người cảnh giác và hay lo xa, Tăng vẫn muốn rằng sau chuyến này nếu mình không thể liên lạc với bọn họ nữa thì cậu cũng không bỏ mặc đồng đội.

Đuôi thuật - đọc tâm có thể truyền suy nghĩ của người sử dụng sang tâm trí của người khác, nhưng rất khó, cậu nghĩ rằng sẽ chỉ kịp dùng 1 lần thôi nên cậu ta đang vận hết công lực mà chuyển những dữ kiện mà cậu tổng hợp được để chuẩn bị chuyển cho HuyAnh.Ầm ầmHuỵch- Đứng dậy!- Ach, tên chết tiệt, đang deep thì bị phá...Ầm ầmTiếng của cái thang máy cổ lỗ sĩ này rất khó chịu, làm cho con mèo nhạy cảm với âm thanh nào đó cảm thấy bồn chồn, vô tình làm tăng khối u lo lắng trong lòng.Tinh!- Xin xác nhận danh tính.- Axer Ein weiterer könig, ta đến đây vì buổi lễ.- Kính chào ngài Axer L-ĐÙNG- Dù gì thì cũng đừng phá cửa thang máy chứ?- Ta đã cảnh cáo bọn ngươi sửa lại về cái "cửa sống" này rồi chứ?"

Axer L"?

Chẳng phải... chỉ có thể trong trường hợp này là "Axer Lucifer", chứ còn sao nữa?

Nhưng... thế còn tôi, tại sao lại cũng là "Lucifer".

Đúng thật tôi mồ côi cha mẹ, nhưng rõ ràng không hề có 1 chút gợi nhớ, 1 chút kí ức nào về anh chị em cả.

Mà nếu có mà quên thì, rõ ràng tôi có thể nhớ lại khi dùng Đuôi thuật - nhìn thấu lên bản thân chứ?- Đừng có nghĩ gì vớ vẩn, tên ta là Axer Logear.- Và nếu ngươi nghĩ ta sẽ tin điều đó thì ngươi đúng là ngu dell chịu được!- ...Mọi thứ ngươi cần biết, chúng sẽ cho ngươi biết, nhưng ta cảnh cáo, ngươi chắc rằng có thể qua mắt trình độ sử dụng Đuôi thuật - đọc tâm của ta?- Thế... bộ ngươi nghĩ ta không biết, trong sách lịch sử có ghi rằng "Những dòng họ của hybrid mèo rất giới hạn, thông thường thì là Osword hay Crescent, hiếm hơn có Throner và Granger, còn đâu đều là giả, hoặc không còn ai có họ như vậy nữa, 1 ví dụ chính là dòng họ Logear, còn được gọi là cú lừa lịch sử."

Vụt- ...- Còn nhìn gì nữa, tên mèo đó đi rồi!

Nào, lại đây ngồi, chúng ta sẽ chỉ nói chuyện thôi.Căn phòng này có 6 chỗ ngồi, khá rộng và cổ kính, được trang trí bằng màu của vàng nguyên khối và gỗ anh đào.

Nhưng cái đáng chú ý phải là ở 1 điểm - không có ghế điện, giá treo cổ, cưa máy hay rìu, súng đạn hay si lanh có biểu tượng gây lắng lo thực sự nào hết.

Và thế là tôi sống *thở phào nhẹ nhõm*.
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Thật giả lẫn lộn


*insert quá trình giải thích sự thật (đọc lại chapter "Should you read this chapter?

Debatable.")*- Và đó là lí do tại sao bọn ta gọi ngươi là Lucifer, vì chính ngươi là hậu duệ của ngài ấy.- Đùa có chất lượng đấy, nhưng ngươi nghĩ ta tin chắc.

Ta có não đấy biết không?Ngay lúc này đây, khoảng vài trăm cây số về phía Tây, 1 tên hybrid slime đang cưỡi xe máy phóng như phượt thủ trên đường cao tốc.

Đằng sau hắn ư?

Đó là 1 tên koala, 1 con cáo đang chở 1 cái quan tài và 1 con hươu cưỡi sâu gắn bánh xe.

Và bọn họ đã thấy từ phía xa 1 lâu đài toát lên vẻ cổ kính nguy nga giữa vùng hoang mạc cằn cỗi.Quay trở lại với tình hình tại EEB...- Hự!Phịch- Bỏ cuộc đi, ngươi còn không thể tung ra đòn tấn công nào trúng đích thì sao có thể hạ gục ta chứ?Vừa rồi, rõ ràng quả cầu lửa đã lao thẳng vào mặt hắn mà?

Những lần trước cũng thế, hắn là hồn ma à?- Đây... là sức mạnh của loài quỷ.- Đuôi thuật...

Điều khiển thời gian!

Thời gian mau dừng lại!*vụt*- Hộc...

Phải chạy thôi, nhưng mà... lối ra ở đâu đây...

Cửa sổ!ChoangPặc- Ngươi, sao có thể, thời gian đang dừng lại mà!- 1 chút sự trợ giúp của công nghệ thôi mà.

Nào, đến lúc quay trở lại bên trong rồi, ngoài này hơi lạnh đấy.Tên Axer này thật không bình thường, hắn có phải từ thế giới này không vậy chứ?- Đừng có tưởng bở.

Ngươi sẽ không ngờ nổi điều tiếp theo đâu, tên quái vật!Xoẹt- Ngươi...

- Gư...

Ta đã nói...

điều này ngươi không thể ngờ nổi mà.

Giờ... thì, tạm biệt.- Điên rồ!

Tự chặt chân sao?- Vừa kịp lúc, thời gian đã trở lại bình thường, đuôi thuật... thao túng không gian... dịch ch-Bịch- Cậu đã cố gắng nhiều rồi, nghỉ ngơi đi.- Hyu...

đến sớm thế...- QUÂN ĐÂU, BỘ MẮT CHÚNG MÀY MÙ HẾT CẢ RỒI SAO, NHANH LÊN, BẮT CHÚNG LẠI!- Hờ, chỉ có ngu mới đến tận hang ổ trùm cuối mà không chuẩn bị gì.- Này đội trưởng, hay là chúng ta cho chúng thấy ý nghĩa của 2 tháng tập luyện vừa qua đi?- Lần đầu tiên tôi thấy cậu nói được 1 câu sáng suốt đến thế, lên nào!
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Lối thoát tạm thời


Tình huống thật trớ trêu.

Quay đầu là căn cứ địch, trước là vực thẳm, phải làm sao đây?- Làm cái gì đó đi chứ?

HuyAnh, Tăng, mấy cậu là thiên tài gì đó, Mon có kể cho tôi mà!- Các cậu có tin tôi không?- Đội trưởng?- ...- Có chứ!

Nếu không tin vào đồng đội của mình thì có thể tin ai?- Vậy...

Đây, nhớ không được để cậu ta chết.- Hả, là sao?Bộp- Á...Vòng xoáy xanh lam hiện ra kịp thời, bao lấy 5 người và rơi xuống bóng tối bên dưới.- Giờ thì, chúng ta có thể solo.

Thoải mái.- HuyAnh Decartes, chúng đang được đưa tới nhà ngươi phải không?- Bằng cách nào-- Decartes, ta không muốn có ngươi trong danh sách chướng ngại vật của mình.- Vậy, nhưng ta lại thích cản trở bọn quỷ các ngươi đấy.- Đừng lợi dụng sự nhân từ của ta.- "Nhân từ", các ngươi đã làm gì nào, nói không thấy tự hủy à?

Ngươi không có tư cách để nói ra từ đó, nếu có nhân từ, vậy tại sao lại đuổi theo bọn ta.- Ta không cho phép ngươi đánh đồng ta cùng bọn quỷ chết tiệt đó!- Ai hỏi?

Ngươi nghĩ ta cần ngươi cho phép à?

Vậy ai giam giữ và tra tấn tộc Sâu bọ, là ai đang áp bức làng Mèo hoang, là bọn ngươi, ta nói có gì sai?PhừngTừng đóm lửa lập lòe kết thành 1 chiếc vòng đằng sau lưng của kẻ mang áo trùm.

Nó xoay nhanh dần, nhiệt lượng của tăng theo tỉ lệ thuận, cộng hưởng với sự chết chóc ánh lên trong bên mắt không bị che.Bàn tay kia cũng thành thục nạp đạn cho khẩu súng mang tính thương hiệu nhìn như 1 cái điện thoại.Tạch- Ngươi vẫn còn cơ hội cuối để hối hận về những lời đã nói.- Tin nhắn đã gửi, sẽ không thu hồi.RoẹtLời vừa dứt câu, vòng lửa dừng xoay, từ trên cùng, 1 quả cầu lửa nóng đến trắng xanh bay tới.

Tuy né được, nhưng HuyAnh vẫn nhận thấy được pha vồ hụt của thần chết vừa nãy.

Cậu nhanh tay đáp trả bằng loạt đạn siêu thanh.- Thổi bay!Dường như nghe lời, mỗi viên đạn quay ngược đầu, thực hiện hành vi phản chủ.

Đằng sau chúng, bồi thêm những quả cầu lửa tiếp theo.- Ái, chết tiệt, ui nóng.Nỗ lực chống trả là vô ích, nên cậu chỉ dám chạy vòng quanh, cố giữ khoảng cách với sự hủy diệt của lửa đang dí sát sau lưng.

Nhưng nhằm tạo bất ngờ, HuyAnh lộn 1 đoạn rồi đứng dậy vàPằngMeanwhile...- Ư- Khoan đã...- Tăng, cậu tỉnh rồi.

Trời ạ, sao ng- à nhầm mạo hiểm thế?

Nếu không do Sâu chữa trị thì cậu phải đi bằng sự trợ giúp của gậy chống rồi đấy biết không hả?- Hyu...và cả Mon...- Yên tâm, chúng ta có thể cứu họ sau mà...Trong khi bị soi bởi cặp mắt đỏ đó thì Nom cũng không chịu được nên phải quay đi, ừ, ai tin được chứ.

Nhỡ đâu... nhỡ họ không còn để mà cứu thì...- Mà đây là đâu?Quan sát để đọc ý nghĩ của cậu đã giúp giải thoát cho tên koala kia, nghĩ tiếp cũng để làm gì, chuyên tâm hồi phục và chuẩn bị thì hơn.- ...À- ờ thì, bệnh viện.- Bệnh viện, biết là thế, nhưng ở đâu?- Bệnh viện trung ương Sliminia...
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Đối diện, nghi ngờ và chia rẽ


Sau lần suýt đối diện với tử thần đến lần 2, Tăng đã trở nên cực kì nghi ngờ về việc có nội gián trong số chúng tôi.

Cậu ta đang thẩm vấn Vanh và Mon, HuyAnh thì vừa lết xác đến nhờ tài trốn thoát ngoạn mục và được "ân xá" nằm trong phòng cấp cứu nên không phải thẩm vấn.

Tiếp theo sẽ là tôi, Hiếu và Sâu.- Từ lần ở đảo Cội Nguồn, và cả lần này, chúng như đã thuộc lòng kế hoạch của chúng ta, cậu không nghĩ điều đó rất đáng ngờ à?Căn phòng không có cửa sổ và đèn đóm gì cả, tạo ra 1 cảm giác ngột ngạt, và tôi thực sự sợ việc phải đóng cánh cửa đằng sau lưng lại.

Từng bước tiếp cận chiếc ghế, những lần nhấc chân lên là 1 áp lực vô hình cố kéo tôi quay đầu và chạy khỏi căn phòng.Chỉ khi ngồi xuống tôi mới dám nhìn thật rõ khung cảnh trong phòng.

Tôi có nói là không hề có 1 cửa sổ, đèn hay bất kì cái gì có thể đưa ánh sáng vào phòng chưa?

Nhưng tôi vẫn thấy sáng.

Đúng hơn là, tôi vẫn thấy được căn phòng mà.

Ý tôi là 1 nửa phòng.

Bạn không nghe nhầm đâu, chỉ 1 nửa căn phòng ngập trong bóng tối, với đôi mắt sáng lên của Tăng đang nhìn chằm chằm.

Nửa còn lại kéo dài từ cửa phòng đến giữa cái bàn.

Giống như bóng tối đang ngoạm mất 1 nửa phòng trước mặt tôi.

Nhắc lại, thật khó để hiểu vì sao tôi vẫn nhìn thấy mà không có ánh sáng.

Sự khó chịu từ đặc tính dị thường này vẫn chưa phải là điều tệ nhất.

Con mắt, đôi mắt đỏ kia phóng ra tia nhìn, cái mà tôi cảm tưởng đã luôn đọc vị và xuyên qua thân thể tôi, dường như đang hút cạn máu trong cơ thể tôi.

Giọng nói của cậu ta trầm và quỷ dị hơn mọi ngày, bắt đầu thoát ra từ bóng tối.- Chúng đã bắt bài của ta, giờ cậu trả lời như nào đây?Từng giây trôi qua, tôi vẫn không trả lời được.

Đúng hơn là, lời nói không muốn thoát khỏi miệng tôi.- Ngươi không còn gì để biện minh ư?Căn phòng đang thay đổi, giọng nói của cậu ta thay đổi, bóng tối đang tiến gần hơn.

Theo phản xạ, tôi rút tay khỏi mặt bàn trước khi cả chiếc bàn tan biến khỏi ánh sáng.

Trong đầu tôi vang vọng những âm thanh, có vẻ rất... quen thuộc.

Nó rõ ràng là 1 giọng nói.

Và đó là- Tăng?Ra khỏi phòng ngay!Nhưng nếu cậu ta đang trò chuyện với tôi trong tâm trí, ai đang ngồi với tôi trong phòng vậy?Thứ đó không phải tôi, ra khỏi đây nhanh!Cậu ở đâu, và nó là gì?Không cần lo cho tôi, đi mau, trong vòng 30s nữa, cậu phải thoát khỏi đây.Tôi không đứng được.Hả?Trong lúc tôi còn mải mê trong tâm thức, bóng tối đã bắt được tôi rồi.

Cái ghế đã hòa dần vào bóng tối và 1 cơn đau xuất hiện như thể vừa có ai đóng đinh vào chân tôi.

Và nó thực sự đã khiến tôi không thể di chuyển.- Tên phản bội, ngươi phải chết!Giọng gào của 1 con ác thú vang lên kéo tầm mắt tôi ra đằng trước.

Trong bóng tôi, cặp mắt đỏ sáng rực hung tợn hằn lên tia máu, cặp vuốt sắc bén ánh kim kêu leng keng không ngớt, cơ thể lớn đó gù xuống để mặt đối mặt với tôi, những tưởng tôi sẽ bị nó xé xác thì-Uỳnh.Cửa phòng bật mở với lực cực mạnh, thậm chí còn đánh bật cả tôi và "thứ đó" ngã lăn lộn.

1 quầng sáng trắng thành hình con người, đang giương tay ra với tôi.

Con quái vật đã đứng dậy, nó lao đến với sự đe dọa rõ ràng, nhưng lại 1 lần nữa bị quầng sáng thổi bay.

Đúng lúc tôi đang cùng thứ phát sáng đi ra khỏi phòng thì tôi mới nhận ra...

Hành lang phòng trọ đâu?

Sao chỉ còn là 1 không gian trắng tinh?

Tôi giờ đây sợ thứ ánh sáng này còn hơn con ác ma đang bất tỉnh bên kia phòng.

Tôi không hiểu được chính mình nữa, tôi chạy đến chỗ đó, nhét đầu tôi vào hàm của nó rồi cố hết sức ấn hàm trên của nó xuống, chầm chậm cảm thấy sọ mình đang nát ra trong đau đớn tột cùng.

Trong thời khắc cuối, tôi trông cái quầng sáng bỏ đi xa dần.CRẮC!

Tôi... chưa chết.

Mà đang ngồi trong chính căn phòng ban nãy, có điều...

Căn phòng lần này có thêm 1 cái đèn bàn và thứ ngồi trước mặt tôi là Tăng, vẫn cặp mắt đỏ ghim thẳng mặt tôi nhưng giờ tôi không thấy sợ nữa.

Cậu ta ngồi đó, mắt trừng trừng nhìn tôi, trong khi đôi tay đan vào nhau đặt trước mặt.- Tôi đang đợi câu trả lời từ cậu, Nom Xevarion.- Tôi cũng biết, có thể do chúng sau lần ở đảo Cội Nguồn đã đặt máy theo dõi chúng ta?- ...Giả thuyết không tồi.

Gọi Hiếu vào đi, hết lượt của cậu rồi.Khi nói ra được câu đó, tôi mới có thể nhẹ nhàng đứng lên bước ra khỏi phòng.- À đúng rồi, cậu bảo họ chờ 1 lúc đi, tôi cần chuẩn bị... vài thứ.Khi nghe câu nhắc nhở với thái độ mệt mỏi đó, tôi mới hiểu ra vì sao.
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Không gì cả


Nếu hỏi cậu điều gì khiến cậu phiền muộn thế, thì câu trả lời sẽ là:- Làm thế nào để thắng 1 cuộc chiến mà đối thủ luôn biết nước đi tiếp theo của mình?Phải.

Câu hỏi luôn nhức nhối trong không chỉ tâm trí cậu, mà còn cả tâm trí của những hơi thở đều đều bên cạnh.

Đêm thứ 4 không ngủ.Day day 2 thái dương 1 lúc, Tăng chậm rãi ngồi dậy, cố không đánh thức ai dậy để xuống giường.

1 ngụm nước mát luôn khiến người đang khát tỉnh táo hơn.

Tương tự, 1 lời giải đúng cho 1 bài toán khó sẽ là thứ kéo ra tiếng thở dài mãn nguyện.Cậu đi ra phòng khách của ngôi nhà mà bố Hyu cho thuê.

Ngồi xuống và lấy ra giấy bút cùng chồng sách 1 cách vô thức.- Mình thật vô dụng.Lẩm bẩm 1 hồi, Tăng lại cúi đầu xuống, tiếp tục công cuộc đã kéo dài suốt 2 tuần nay.

Cách để thắng 1 cuộc chiến không cân sức.Cứ thế, tiếng sột soạt của ngòi bút lướt trên mặt giấy và tay lật trang sách tiếp diễn cho đến tờ mờ sáng.6h30 sáng.

HuyAnh đờ đẫn mở cửa, rửa mặt rồi đi ra ngoài.

Anh sững người trước bóng của con mèo kia đổ gục trên bàn đọc sách, đôi mắt thâm quầng và dáng ngủ co quắp là đủ để bày tỏ sự mệt mỏi của cậu.Anh diễn 1 bản mặt cam chịu, lặng lẽ kéo 1 cái áo khoác từ túi đồ trùm lên lưng cậu.

Không cần liếc mắt để xem cậu đã làm gì trong đêm.

Cà phê đã pha xong, HuyAnh rót ra 3 cốc.

Anh bỏ đá vào 1 cốc và đặt cốc còn lại vào lò vi sóng.

Quét tầm mắt 1 vòng, bọn kia chưa dậy, tầm 10p phải đi gọi và con mèo kia thì còn lâu mới chịu tỉnh.

- Đến giờ dậy rồi...Trong trạng thái mơ màng, Tăng cảm thấy 1 luồng ấm nóng chạy vào 1 bên tai.

Tốt nhất là đang mơ, vì cậu không bao giờ có 1 tâm trạng tốt để thức giấc sau 1 đêm dài.

Mà hình như hắn chẳng muốn củng cố cái ý nghĩ này của cậu, vì con mèo đang cố vào giấc tiếp nhận 1 cơn nóng ẩm lướt qua cổ cậu.

Và thế là con mèo đã phải mở mắt để đẩy cái mặt đang dí sát vào gáy cậu ra xa.- CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ?- Liếm vào cổ là 1 hình thức chúc phúc của hybrid slime đấy nhé.- ...Tâm cơ sâu không thấy đáy!

Người khác mà có ở đây thì khác đếch gì cố tình bẻ cong tính hướng của chúng ta hả?- Cậu nghĩ theo hướng gì vậy, tôi không biết cậu lại mắc bệnh tự luyến, hay cậu thực sự có "ý đó" với tôi?

Nếu có, thì xin l-- Câm mịa mồm vào!Vác cái đầu cáu kỉnh và vẫn hơi đơ do thiếu ngủ, Tăng đi vệ sinh cá nhân.

Lúc cậu mở cửa ra, đám kia cũng đang chờ.

1 buổi sáng lại bắt đầu.- Vẫn chưa nghĩ ra gì à?Im lặng.

Nhưng là thừa nhận.

Vì với cái tính kiêu ngạo của con mồn lèo này thì sẽ vặc lại ngay.- Tôi đang tính nói cho cậu...- Vũ khí cổ đại?

Có, tôi biết.- Cứ tưởng lúc đó đang hoảng loạn nên không ai chú ý chứ?- ...mũ phép của tộc chúng tôi chỉ dùng để nhận biết "kẻ được chọn", phải lưu giữ ở làng.

Bây giờ đã kích hoạt tường chắn rồi, không quay lại được.- Nhưng vẫn còn những cái khác mà, găng bảo hộ, trượng phép, song đao và áo choàng.- Haiz, 1 cái thì là bảo vật quốc gia, 1 cái không có ghi chép cụ thể, 1 cái mất tích từ lâu, chỉ có áo choàng thì chắc ở Overclock.- Chúng ta cùng đường rồi.

Chiến thuật tốt nhất bây gi-- Không gì cả.- Kĩ năng tuyệt đỉnh không bằng sức mạnh tuyệt đối.Hành trình cần phải tiếp diễn.

Đích đến tiếp theo - Overclock Union.
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Thành phố phạm tội


Overclock Union là 1 nơi loạn lạc, đặc biệt ở những thành phố không phải thủ đô.

1 số thậm chí đã tự tạo ra luật lệ riêng, ở những nơi như vậy, công lý bị coi nhẹ, và kẻ nào có tiền sẽ có tất cả.

Phân hóa giàu nghèo tạo nên 1 môi trường tốt cho lũ tội phạm.

Như đã nói, Overclock Union là 1 nơi rất loạn lạc.

1 nơi tốt để hoạt động thoải mái mà không bị ngáng chân.Cũng đã qua 1 năm từ ngày hành trình này bắt đầu.

Ngày chúng tôi quay trở lại nơi này, tình cờ cũng là ngày tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ trở lại.

Thật sự, cảm giác hỗn loạn này cũng giống như nơi đây.

Quen thuộc.

Nhưng là 1 mảnh giấy nhớ tôi luôn muốn xé khỏi óc.- Anh Hiếu!

Anh quay trở lại rồi?Đám người trùm áo đen khựng lại, không đồng nhất.

- Người quen của cậu?Kẻ đi đầu thì thầm hỏi.

Hiếu im lặng, đi ngang qua mặt của thiếu niên kia, kéo tay cậu ta vào 1 cái ngõ tối.

Trong không gian chật hẹp, hôi thối, thoảng mùi máu tanh tưởi, anh cởi mũ trùm xuống, vuốt 1 cái để giải trừ ma thuật giấu đi cặp sừng.

Đôi mắt vẫn lạnh lùng như ngày nào.- Suốt 1 năm nay anh ở đâu vậy, em tưởng... trong sự cố nổ nhà tù đó, anh đã-Nói đến đây, giọt lệ đã không thể giấu mà trực trào ra.

Mắt cậu rưng rưng, từ lâu, khi chối bỏ cái gia tộc tội lỗi đó để bước vào thế giới ngầm, cậu rất hiếm khi cảm động, khóc còn ít hơn nữa.

Nhưng bóng hình này, anh ta đã cứu cậu 1 mạng.

Hiếu đã kéo cậu khỏi cái đám trộm đêm đó, nếu anh không đến kịp, chắc cậu đã không còn thấy được ánh sáng nữa.- Zira, tôi đã dặn cậu, không được phép mềm yếu.

Cậu không nhớ lời hứa của chúng ta à?- E- em xin lỗi.- Trở về đi.- Anh Hiếu?- Về nhà cậu.

Nơi đó tốt hơn là ở đây.- Không!

Họ là những kẻ giết người!- Cậu không giống họ, nếu ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ giống họ thôi.

Về nhà đi, dù gì vẫn là gia đình, họ sẽ không để cậu thiệt thòi.- Nhưng em...

đã thề s- sẽ không bao giờ quay đầu.

Anh ở đâu, em theo đó!- Zira... con đường mà tôi chọn, tuyệt đối sẽ phải đặt cọc tính mạng của mình.

Cậu không hiểu đâu, hãy nghe tôi, lần cuối thôi.

Sau này cũng không phải gọi tôi là anh nữa.- Hiếu, có việc gì mà lâu vậy?Zira giật mình, đôi tai và đuôi cáo theo phản xạ dựng lên.

Mắt cậu hướng về tiếng gọi đó.- Họ là ai vậy anh?- ...cộng sự mới của tôi.

Chúng ta hết thời gian rồi, những gì cậu đã nghe, tôi mong cậu hiểu được.Phải về rồi.

Sau mấy năm, vẫn là không thể kháng cự lời anh nói.

Tầm nhìn vô hồn vô định, cậu thiếu niên đó móc ra 1 cái điện thoại đã nát màn hình.

Khi phát hiện ra nó nằm trong túi quần, cậu đã mất bình tĩnh ném nó đi.

Không ngờ lúc này nó vẫn ở đây, chờ được sử dụng.

Vẫn là nhờ anh.- Đi thôi.- Cậu ta l-- Không phải đối tượng cần quan tâm.- ...nếu cậu nói vậy, đi thôi.TimeskipĐêm tối phủ kín thành phố bụi bặm này, để lộ những chiếc ranh nanh của các thế lực không chính quy nhăm nhe quyền lực kiểm soát.

1 đám người đầy hình xăm tụm lại, chặn đường của 1 bóng hình phủ áo choàng đen.- Đi đâu vậy thằng vô danh, có biết đây là địa bàn của ai không?- E- em là Acery, em ch- chỉ lạc đường thôi ạ...Giọng nói run rẩy yếu ớt của cô bé cáo vang lên, nhưng nó không hề xua đi cái đám trước mặt.

Chúng nhìn nhau, rồi quay lại với "con mồi" trong vòng vây.- Cô em có biết đi vào đây thì cần phải trả phí không hả?- Em k- không có tiền.- Dẫn nó đến chỗ boss.Nói xong, 1 tên đi đến khóa tay cô, kéo xềnh xệch đi mặc kệ thái độ chống cự 1 cách bất lực kia.

Chúng đi theo những chiếc đinh rỉ đóng trên tường, dần dần tiến gần 1 trường học bị bỏ hoang ở rìa thành phố.- Đại ca, có người đi vào khu của ta mà không thu được phí.- Thì xử nó đi, còn cần ta bảo à?

Lũ chúng mày đúng là nuôi tốn công!- Thưa ngài, nó là con gá-- Ở đâu?Chiếc ghế xoay lại, ánh mắt sắc bén đen lại.

Ánh mắt của 1 thợ săn đang tình làm gì với con mồi vừa bắt được.

Đôi mắt như quét tâm trí của người đối diện, khiến cô bé khựng lại, ngây người trước sự đe dọa đó.

Nhưng đột nhiên, 1 cái gì đó, sâu thẳm trong đáy mắt của cô lóe lên.

Tia lửa mưu mô.

Khi kẻ đi săn trở thành bị săn.Bùm!1 làn khói tỏa nhanh khắp phòng.

Aleun bật đứng dậy, vừa tầm 1 bộ móng vuốt sắc nhọn kề cổ.

Đám lâu la, sau khi khói tan đi, vẫn đang hoang mang trước cảnh tượng này.

1 tấm áo choàng cuộn lại trên đất, còn ông trùm của chúng thì bị 1 tên cáo dí "dao" ngay họng.- Aleun.Lưng hắn thẳng tắp, 1 phản xạ mà mãi không bỏ được.

Khí thế và giọng nói quen thuộc này.- Anh, trở về rồi sao?- Chú mày vẫn còn nhớ anh.

Không hỏi vì sao anh vẫn ở đây à?- Làm sao em không biết vụ nổ đó chứ.

Nhưng em đoán lý do không quan trọng, anh không định nói đâu, nhỉ?- Ờ, anh không định tranh lại cái vị trí hiện tại của chú.

Sẽ nhanh thôi, anh định đi sớm, chú cũng biết anh mày "đã chết" mà.

Việc quan trọng, có muốn giúp không?PhịchVới sức lực kinh người, Aleun chớp mắt đã ném Vanh xuống.

Đôi tai mèo khẽ vểnh lên.

Là dấu hiệu khi đàn em sẵn sàng lắng nghe mệnh lệnh.

Chết tiệt thật, hắn sau này phải sửa cái tật này thôi.

Sau vụ này rồi tính, đây có thể là lời cuối từ ông trùm trẻ tuổi nhất cái bang này.- Có biết "Áo choàng vệ hồn" không?- Ý anh là...

"God's Cover" trong truyền thuyết!

Anh nghĩ gì vậy hả?
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Đụng độ người quen


- Vẫn là mày hiểu ý anh... cũng không có gì.

Anh đang cần cái áo đó, mượn 1 lúc rồi trả ấy mà.- 1 lúc?

Ồ, anh thậm chí không có ý định trở lại mà.

Chuyện nà-- Anh chỉ hỏi chú 1 câu thôi, theo anh hay không?

Chú mày vốn giờ chả còn là đàn em của anh mày, cũng đang là ông chủ.

Cho dù giúp anh, thất bại hay thành công thì chú cũng chỉ có thể tốn công mà không có lợi lộc gì.- Vậy anh còn hỏi?

Có mà điên mới giúp!- Anh không hỏi mày, cũng không phải đe dọa ép buộc chú.

Coi như nể tình nghĩa, mày giúp anh lần cuối.

Anh mày đang cầu xin mày đó.Aleun trợn mắt nhìn Hiếu - cái người là cựu ông chủ của hắn, hạ thấp đầu.

Thực sự lần đầu tiên, hắn thấy cậu cúi đầu xin xỏ ai ân huệ.

Aleun, nói thẳng ra là già hơn con hươu kia 3 tuổi 7 tháng, nhưng vì kính nể việc cậu dẫn dắt cả băng sinh tồn trong cái nơi cặn bã này mà gọi cậu 1 tiếng "anh".

Thế mà bây giờ...- Rốt cuộc anh cần cái áo vừa cũ vừa rách đấy làm gì?- Mày có nghe tin không?

Quỷ đã quay trở lại, không, anh không đùa.- Nếu anh nói thì em tin thôi, nhưng nó chả liên quan gì đến anh.- Anh mày cần cái áo, thế thôi.

Hoặc chú cứ coi như anh tự nhiên muốn làm người tốt, cái áo cũng không phải dành cho anh mà là cho những người này.Từ trong bóng tối, 1 đoàn người trùm mũ tủa ra, đứng vây quanh Aleun và Hiếu.

Cái thằng giả gái kia cũng đứng dậy, khép kín vòng tròn.- Anh không muốn ép, tình huống đưa đẩy thôi.

Chúng ta không cần xuống tay với nhau.- Nếu em đã chẳng muốn dính dáng thì đã chạy lâu rồi.

Hừ, mới ra đi mấy tháng mà anh đã thay thế bọn em rồi, những kẻ này, em không nghĩ có thể giúp ích nhiều.

Nhất là-Đôi mắt lục bảo lướt 1 vòng, chỉ dừng lại 1 khoảng khắc.

Người kia có vẻ tự nhận ra, liền chột dạ lùi lại 1 bước.

Nom...

Xevarion...

1 kẻ yếu đuối, tuy trung thành, cũng vô dụng.- Xevarion, biết mình yếu thì đừng kéo chân người khác.- Sao anh biết tên tôi!?- Hybrid mèo có thể đọc ý nghĩ người khác...- "và còn hơn nữa, kỹ năng chiến đấu, kinh nghiệm, mưu mẹo cậu không bao so sánh được với tôi".- Huh?

Hóa ra là đồng loại, thảo nào tôi không thể đọc ý nghĩ của cậu.

Nếu chặn được đuôi thuật của tôi, chắc chắn rất mạnh.

Được rồi, ít nhất trong vụ này tôi và anh Hiếu không phải gánh.- Rồi cậu sẽ thấy ai gánh ai.-Timeskip-Liên Bang Overclock, bang Minute, Viện bảo tàng thánh vật quốc gia Overclock...Màu đen là 1 màu đặc biệt, vì nó không phải do ánh sáng tạo thành, mà là do không có ánh sáng.

Chính vì vậy mà nó được coi là màu biểu tượng của sự bí ẩn, vì nó che giấu đi những "màu sắc" khác.

Cũng như lúc này, có màn đen chở che, từng vệt màu lóe lên, nhanh chóng biến mất đi, lặp lại cho đến khi cái cổng thạch anh của viện bảo tàng hiện trước mắt.- Thứ này tiện thật, gọi là Biến hóa thuật sao?- Nhanh lên, tôi sắp hết mana rồi.1 lần nữa, sương mù đen như hòa tan 8 thân hình, trôi nổi qua song sắt.

Nửa đêm, hệ thống bảo vệ của bảo tàng đang ở mức hoạt động cao nhất.- Huh, có phải tôi hoa mắt không?

Vừa có gì đó che lấp mặt trăng thì phải?- Tôi cũng thấy thế, hay là phép thuật?

Có kẻ đột nhập bằng Biến hóa thuật thì phiền lắm.- Mau báo cho phòng trực bên trong đi, chúng ta đi kiểm tra lại 1 chút.Về phía bên kia, Eleun vừa nhận được báo cáo nghi có kẻ trộm.

Cô lặng lẽ rút ra súng gây mê tiểu chuẩn của bảo tàng cung cấp, tiến đến gõ cửa phòng quan sát.- Gì thế Eleun, có ai lại báo để quên đồ trong viện bảo tàng à?

Khuya lắm rồi, tôi muốn ng-- Đưa tôi bộ đàm và chip định vị, lính canh cửa vừa gửi báo cáo.

Nếu là trộm, lại còn qua được lính canh, chắc chắn là dùng Biến hóa thuật, check cam kĩ và liên tục giữ liên lạc.- Cô cứ đi đi, tôi lo được.Trong bóng tối của phòng cổ vật, vì không nhìn rõ mà con koala nào đó xô đổ 1 chậu hoa.CHOANG- Trời ơi con gấu vô dụng này báo đúng lúc thế!- Giờ phải làm sao, Vanh.- Đừng có hỏi tôi, hết mana rồi!- Chết chắc rồi, bị bắt là xong đời!- Bình tĩnh nào, chúng ta cần xử lí khéo.

Mau vô hiệu camera, chặn hết cửa ra vào phòng này.Đôi mắt màu lục sáng quắc của Eleun đã phát hiện có gì không ổn.

Cô thấy 1 cọng lông mèo.

Màu xanh đen quen thuộc này, không lẽ là-- Check cam quanh khu vực phòng cổ vật.- ...Cô định đóng phim kinh dị hả?- Tôi không đùa.- Được rồi, thôi được rồi.

Mà tôi hỏi thật, giọng cô làm sao thế?- Không phải chuyện của anh.Lạch cạchCửa phòng không mở được, bị khóa?

Cô không bao giờ khóa phòng này mà không nhớ cả.

Vậy là có kẻ đột nhập thật, chúng chặn bên trong rồi.

Tiếng động vừa nãy có lẽ cũng từ chỗ này.- Aleun?Con mèo được gọi tên khựng lại khi nghe cái giọng khàn khàn kia.- Chị đang khóc đấy à?- Có phải em không?- Ai vậy Ale-- Em làm gì ở trong này, đi ra ngoài mau!- Chúng ta sẽ nói chuyện sau, bây giờ em phải hoàn thành công việc đã.- Công việc của em là đi ăn trộm thánh vật lịch sử?

Em định làm gì chứ, đem cho lấy lòng bọn đại gia hay trưng bày ở sàn đấu giá?- Nếu chị vẫn muốn gọi em là em trai, vậy thì chị hãy nhường đường, bọn em không muốn tiết lộ việc gì, cũng sẽ mang vật bọn em nhắm đến ra khỏi đây bằng mọi giá!- Chị xin lỗi vì không quay lại tìm em, em ra đây đi.

Chúng ta cần nói chu-Aleun lạnh lùng ngắt lời người chị của mình, dáng vẻ lúc này của cậu ta trong mắt 7 người kia đã giống với 1 ông trùm xã hội đen thực thụ.- Việc của em ở đây là lấy đồ, và chạy, không bao gồm gặp lại chị.

Eleun, chị cút đi.1 khoảng im lặng, liền sau đó, chồng vật chắn đổ ập.- NÉ MAU!RẦMTrùng màu với màn đêm, Eleun lợi dụng mà tiếp cận Nom.

Con koala chưa kịp hiểu gì thì 1 cánh tay lạnh băng đã kẹp cổ cậu, còn có 1 vài tiếng lách tách ngay sau tai.

Eleun dí kìm điện sát gáy của cậu, đôi mắt bừng lên ngọn lửa giận dữ.- Đủ rồi đấy Eleun, nếu người chị muốn là em, thả cậu ta ra đi.

Bọn họ sẽ rời khỏi đây, không nên vạch áo cho người xem lưng, đặc biệt là chuyện gia đình đúng chứ?- Bỏ đồ lại, rồi chúng ta nói chuyện.

Và đừng nghĩ có thể đánh lén lúc tao mất tập trung.

TAO NÓI MÀY ĐẤY CON SLIME CHÓ CHẾT.HuyAnh giật mình, khẩu súng lộ ra từ trong áo choàng và rơi xuống.

Ngay trước khi nòng súng va chạm với mặt sàn, cánh tay trái của Eleun giơ ra đón lấy nó.

Khẩu súng bay lên và nhẹ nhàng đáp xuống bàn tay như đang tan chảy kia.- Công nghệ hỗn thuật - Nam châm!
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Chuyện về gia đình của con mèo đen


Bố mẹ mất năm tôi 4 tuổi, do chị tôi kể lại.

Sau đó 2 chị em tôi chuyển đến sống trong cô nhi viện.

Tôi không nhớ, nhưng chị tôi cứ như nhớ được từ trong bụng mẹ.

Chúng tôi sống ở đó 6 năm.

À quên mất, tôi nói là chúng tôi là song sinh chưa nhỉ?

Vậy nên tôi và Eleun đều 10 tuổi.

Chị ấy trốn khỏi trại mồ côi vào năm đó.

Tôi cũng thế vào vài năm sau, tất nhiên là chị ấy không biết.- Aleun, em ở lại đây.

Nghe chị này!

Ở lại đây đi, rồi chị sẽ quay lại tìm em, bên ngoài nguy hiểm lắm.- Vậy thì sao chị lại muốn trốn, em cũng muốn ra ngoài!

Nếu chị đi, thì cả 2 cùng đi.- Nếu em còn như thế, thì chị không yêu em nữa!- Đi mà, em chỉ ra ngoài 5 phút thôi, sau đó em lại về được không?- Haiz...

5 phút thôi, chỉ 5 phút thôi đó!- Được rồi, ra ngoài th- A!- Aleun!Sau đó, lúc tôi tỉnh dậy thì vẫn là ban đêm, nhưng thực ra 1 ngày đã trôi qua, chị ấy bỏ trốn thành công.

Còn tôi thì nằm đó, đầu phải quấn băng, người thì ê ẩm cả, tôi chỉ có ý nghĩ duy nhất là muốn đuổi theo chị, nhưng đã quá muộn.ẦMCùng là đêm đó, nhưng vào năm tôi 16, tôi vẫn nhớ cơn mưa bão ngày đấy.

Sấm chớp và nước mưa là bạn đồng hành của tôi, chứ không còn là chị.

Theo con đường 6 năm trước Eleun chỉ cho tôi, mà chạy, thoát khỏi cái mái nhà đầu tiên trong kí ức của tôi.Thêm 2-3 năm vật lộn trong thành phố mục rữa này, tôi cuối cùng cũng sống mà ngóc đầu lên được.

Rồi tôi gặp cậu ta, cậu nhóc đó tên là Hiếu.

Bên cạnh, núp nửa người sau lưng Hiếu chính là Zira, tên nhãi nhát gan luôn bám sát cậu ta.

Băng đảng của chúng tôi bành trướng dần, trở thành 1 thế lực không hề tầm thường giữa cái mê cung ngõ hẻm của thành phố.

Cuộc đời vừa mạo hiểm, nhưng vừa có thể coi là yên bình của tôi như thế mà bắt đầu.

Nhưng rồi, Hiếu, "ông trùm" của bọn tôi bị 1 tên phản bội nộp cho bọn cớm tay sai của nhà giàu.

Tôi đã từng nghi ngờ tên Zira, nhưng Hiếu rất bảo vệ và tin tưởng hắn, vậy nên sau khi cậu ta bị dắt đi, tôi chỉ đá hắn ra khỏi băng, chứ không "xử lý" luôn tại chỗ.

Cũng nhờ đó mà tôi thành "ông trùm", thế nhưng, tôi lại không thể như cậu ta.

Băng đảng dần suy yếu, 1 phần vì tôi không có tài điều hành tốt, 1 phần vì lục đục nội bộ do những kẻ phản bội.

Và mới đó, 1 năm rồi, cậu ta quay trở lại.

Hiếu quay trở lại để tìm tôi.

Nhưng nếu không phải cậu ta mà là "ai đó" thì tốt nhỉ?

Không 1 dấu vết.

Tôi không thể tìm được chị.

Chị cũng không thể tìm được tôi.

Tôi luôn thấy có lỗi vì đã không nghe lời và đợi được đến lúc chúng tôi có thể sum họp ở cái cô nhi viện đấy.

Nhưng đôi khi, tôi dựa vào tường và tự hỏi, liệu chị có thực sự muốn quay trở lại tìm tôi?

Nếu tôi không bỏ trốn nhưng chị không giữ lời hứa thì sao?Đúng vậy!

Tôi thật là ngu khi thấy có lỗi.

Là do chị ta đã bẻ gẫy giao kèo.

Tại chị mà tôi thành thế này!

Chị còn dám xưng là chị tôi ư, Eleun?

Chị không nhận ra rằng từ "em" tôi dùng chỉ là theo thói quen trong kí ức chứ không còn mang tí kính trọng nào sao?- Bỏ cậu ta ra, Eleun.

Chị muốn giải quyết mọi chuyện chứ gì?

Được, tôi nghe chị biện hộ đây, nói đi, tại sao không tìm ra tôi?

TẠI SAO CHỊ BỎ RƠI TÔI?- Aleun, chị đã không có thời gian để-- TÔI KHÔNG QUAN TÂM!VụtTáchLưỡi dao vô hình của tôi va vào bức tường băng trong suốt giữa chúng tôi, gây ra 1 vết nứt nhỏ.

Ánh mắt của tôi đã tìm ra kẻ dựng lên nó.- Tăng, phá đi.

Chuyện này để tôi xử lý, cậu và anh Hiếu, cả mấy người nữa, chạy khỏi đây mau lên.Chỉ trong chớp mắt, Vanh đã ở ngay cạnh Eleun từ bao giờ, và giật lại con koala kia.

Chị ta ngơ ngác không kịp phản ứng, thì cơn gió xoáy đánh tới.

ẦmBức tường như kêu rên trước uy lực của đòn công kích đó.

Eleun xoay người lại, nhưng không có ý định đánh trả.

Cũng xứng đáng thôi, chị có tư cách gì để đánh tôi nào.

Làn gió ngưng tụ trong lòng bàn tay tôi, hình thành 1 lưỡi nhọn sắc bén 1 lần nữa.- Dừng lại đi, Aleun!- Dối trá, đồ nói dối, kẻ phản bội!Từ bao giờ, không gian viện bảo tàng dường như trở thành bức nền cho riêng 2 chị em.

Nhóm 7 người kia đã cao chạy xa bay, với tấm áo long lanh, phát quang trong màn đêm.

Đồng nghiệp của Eleun sớm đã chạy tới muốn viện trợ, nhưng bị tôi đánh ngất.

Và trận chiến tiếp tục.

Tôi đánh, chị né.

Tôi đuổi, chị chạy.

Cơn gió mang sát ý cuồng loạn của tôi chạm tới, bị chặn lại bởi những tấm khiên chị tạo ra.

Cũng như việc chị từ chối muốn tìm tôi vậy.

Và sự liên tưởng đó chỉ làm tôi điên tiết lên.Vì 1 sơ hở, chị đã giam được tôi vào trong 1 cái "hộp" từ mảnh vỡ của tường, trần và sàn.

Lần thứ 2 trong đêm nay tôi nhìn thẳng vào mắt chị.

Nó nhòe nhoẹt vì nước mắt.

Nó hằn tơ máu, chắc vì thức đêm nhiều.

Và nó hối hận.

Nó không ghét tôi.- Chị xin lỗi, lúc đến thăm cái trại... họ nói em bỏ trốn, họ nói em bị... sét đánh trúng và- Từ lúc đó, chị vẫn nghi em còn sống, chỉ là chị không biết nên tìm ở đâu...- Thật sao?- Lúc này, em có g- ghét chị không?- Tôi chả rõ nữa...Tôi thật sự cảm thấy mệt lắm rồi.

Có là lời nói dối thì tôi cũng muốn tin chị.

Không thể nghe chị nói tiếp, tôi đã lả đi mất.

Trong cơn mê man trước khi chính thức nhắm mắt, tôi đành chấp nhận ngả vào vai chị, trong vòng tay của chị.

Giống hồi bé, nhỉ?

- Aleun.Ai gọi tên tôi đấy?

Mở mắt ra, lúc này tôi thấy mình quay trở lại cái trại mồ côi.

Nhưng chả có ai ở đây, ngoài tôi.- Aleun, đằng sau, quay.Nghe lời giọng nói đó, tôi quay người lại.

Gương mặt đó, lạ lùng, chưa thấy bao giờ.

Nhưng chẳng hiểu sao, tôi biết, đó là ai.

Mẹ.Đột nhiên tôi nhận ra, tôi không nói được, chỉ có 1 tiếng a đơn giản.

Tôi cũng không chạy tới được, tôi chỉ có thế chập chững bước chậm đến.

Cứ như chân tôi không quen với việc di chuyển.

Thế là tôi nhìn lại mình, 1 đứa trẻ tầm 1-2 tuổi.

Việc này chắc chả bao giờ được giải thích, nhưng tôi không quan tâm.

Cuối cùng tôi cũng sà được vào lòng mẹ.

Sự ấm áp và cảm giác an toàn này, giờ tôi mới nhớ lại được, cái ôm của bà vẫn như ngày nào.

Ngay cạnh tôi là 1 đứa trẻ khác, là chị phải không, Eleun?Rồi bố tôi bước tới, và xoa đầu chúng tôi.

Ông ấy cao, giống tôi lúc trưởng thành, nhưng nhìn già dặn hơn, kiểu tóc cũng gọn hơn, nghiêm túc hơn.

Và cứ thế, tôi lại thiếp đi, trong giấc mơ đẹp đẽ này.

Thật không muốn ngủ, tôi còn muốn nhìn nữa.

Để gương mặt của bố mẹ hằn vào vỏ não, khiến tôi không bao giờ quên họ 1 lần nữa.- Hiếu?Vì khựng lại, làn gió lạnh về đêm của thành phố hất cái mũ trùm ngược về sau, để lộ khuôn mặt đăm chiêu ngoái đầu về sau.

Vừa lúc nãy, áo choàng vệ hồn đã phản ứng lại 1 thứ gì đó.

Nó ấm lên, nhiệt độ thay đổi đột ngột từ phần bụng khiến cậu phải chú ý.

Tương truyền, God's Cover có khả năng bảo hộ và đưa linh hồn người đã mất trở lại dương gian.

Có lẽ nào...

- Còn đứng đó, đi thôi nào, địa điểm tiếp theo, Vương quốc Fiviaz.
 
Back
Top Bottom