Siêu Nhiên Keepers of destiny - Định đoạt số mệnh (001)

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
288179840-256-k739644.jpg

Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Tác giả: 7CreATivity7
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trách nhiệm giải quyết hậu quả của một cuộc cạnh tranh từ trước cả thời cổ đại của Trái đất được đặt lên vai một đám trẻ.

Chúng sẽ đầu hàng trước vận mệnh và truyền lại tất cả những nút thắt chưa được tháo gỡ cho đời sau, hay kết thúc tất cả, bất chấp số phận không hề đứng về phía chúng?

Bóng ma chiến tranh, điên loại, căm thù và hối hận có thể xóa bỏ chúng, như cách nó nuốt chửng những kẻ đi trước chúng.

Và giờ chúng sẽ lẩn trốn, chạy loạn lên trong bóng tối, đợi đến khi cái chết đến với chúng...
!CẢNH BÁO!

Truyện có yếu tố bạo lực, ám ảnh, tra tấn thể xác và tinh thần, máu me, tàn sát, xúc phạm tín ngưỡng,...

Những chi tiết trong truyện hoàn toàn do tôi tự nghĩ ra, không liên quan và không lấy cảm hứng từ bất kỳ sự kiện có thật nào, các chi tiết lịch sử, tôn giáo cũng hoàn toàn sai lệch, không áp dụng vào đời thực.

Arc I - Khoảng lặng trước cơn bão
Arc II - Gió bắt đầu nổi
Arc III - Mưa và sấm sét
Arc IV - Lốc xoáy lớn
Arc V - Mắt bão
Arc VI - Cuồng phong
Arc VII - Cầu vồng sau mưa
Arc VIII - Những gì bão để lại Tags: actionadventureangelcatcatboydemonhybridhành-độngkittenmagicmeophiêu-lưuphépphép-thuậtquythiên-thầnthú-nhântragedytâm-lý​
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Thông báo: Rewrite (nên đọc đầu tiên)


Kiểm tra lại mục lục đi, có sự khác biệt đấy.

Chẳng là, vì tôi viết truyện này là vừa nghĩ vừa viết, nên có một số đoạn viết hơi trẻ con, teenfic, non tay và mâu thuẫn nội dung với nhau, nên tôi quyết định là tôi sẽ viết lại những chap cũ để thống nhất câu chuyện.

Những chương không theo motif "Chương X: tên chương" mà chỉ có tên thôi là những chương cũ chưa được viết lại.

Bạn vẫn có thể đọc chúng, nhưng tôi sẽ xóa dần chúng đi để thay vào những chương được viết mới có chất lượng tốt hơn.

Mạch truyện hiện tại giữa phần đang viết lại và phần cũ sẽ bị lệch nhau, tôi sẽ không giải đáp tất cả thắc mắc vì có thể sẽ tiết lộ trước một số tình tiết mới được thêm vào khi tôi viết lại.

Những chương phụ lục sẽ có lưu ý sau tên, rewritten nghĩa là đã được sửa, rewriting là đang trong quá trình sửa hoặc chờ để sửa, không có gì là sẽ được để nguyên vì tôi cảm thấy nó vẫn ổn.

HƯỚNG DẪN ĐỌC

Các chương phụ lục chỉ để bổ sung thông tin bên lề, có thể bỏ qua.

Chỉ đọc những chương chính cũng sẽ không ảnh hưởng đến trải nhiệm đọc.

Như đã nói ở trên, các chương không có số chương phía trước là bản cũ, chất lượng sẽ khá tệ, tôi khuyên là đừng nên đọc, sẽ có thể mất đi cảm xúc và hứng thú với cốt truyện tổng thể.

Nếu bạn vẫn muốn đọc bản cũ, thì hãy nhớ mạch truyện và góc nhìn sẽ khác biệt nhiều so với bản mới.
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Phụ lục: Đuôi thuật - Những điều đáng ngờ


Đuôi thuật - Những điều đáng ngờFile #1: Formulas"Tail magic, or in a technical name, Tailinoia is a dark aspect of hybrid magics, it has some unique properties which separate it from the well-known others.

It is believed that Tailinoia has infinite amount of "formulas", or you can call it - genres.

Each small thing in the world may cause big changes, and in this case, when you change the way you think about something relatable to tail magic, you can change entirely the way it is used.

For example, when you think there'll be some kind of "eternal ice" that would never melt, you can create a kind of ice that would take million years to disappear.

It may not be exactly what you want, but you can see a huge difference.

Those differences are caused by "formulas" - when you solve a math problem, you need a lot of formulas to solve properly, and this is just the same as in tail magic usage, the more you use it and imagine about it, the more it becomes stronger, the more convenient you think it could be, the more it improves to fit your expectation.

Just soon or late."

"Đuôi thuật, hoặc dưới 1 cái tên khoa học hơn là Tailinoia là 1 khía cạnh đen tối của ma thuật hybrid, nó có 1 số tính chất đặc trưng tách nó khỏi những nhánh ma thuật nổi tiếng khác.

Nhiều người tin rằng Tailinoia có vô hạn "công thức", hoặc dưới 1 cái tên thông dụng hơn - thuật thức.

Từng điều nhỏ bé trên thế giới sẽ có thể gây nên những thay đổi đáng kể, trong trường hợp này, khi bạn nghĩ khác đi về 1 thứ liên quan đến đuôi thuật, nó có thể thay đổi hoàn toàn cách bạn sử dụng đuôi thuật.

Lấy 1 ví dụ đi, bạn nghĩ rằng chắc sẽ có 1 "tảng băng vĩnh cửu", không bao giờ tan chảy, thì bạn cũng sẽ có thể tạo ra 1 tảng băng mất hàng triệu năm thì mới tan chảy.

Nó có thể không đúng 100% như bạn muốn, nhưng bạn thấy sự khác biệt lớn rồi đấy.

Sự khác biệt này được tạo dựng bởi "công thức" - Bạn cần nhiều công thức để giải 1 bài toán sao cho hợp lý, thì nó cũng đúng trong đuôi thuật, bạn càng dùng nhiều thuật thức rồi tưởng tượng nó mạnh mẽ hơn, nó sẽ mạnh hơn, bạn càng nghĩ nó thật hoàn hảo, vô giới hạn, nó sẽ càng giống với hình dung của bạn.

Chỉ là sớm hay muộn thôi."

File #2: How much?"

A simple question - How much formulas are there?

Some of the conspiracists might tell you that tail magic has very, very much formulas, you can't count it because of its infinity.

But, as in science, you must prove your assumption by evidence, why telling me it's infinite, why not a specific number?

Oh, are you telling me that just because tail magic has unbounded potential and constantly updating?

No, no, not like that, you misunderstood!

"Formula" doesn't equal to genre, some say they're the same, however, formulas created and were created from new usage, but the root is still from the genres.

Genres create formulas and formulas improve genre, formulas make more use of the genres and genres become abstractly larger as concepts.

Your imagination is not what created new genres.

At least for now."

"1 câu hỏi đơn giản thôi - Có bao nhiêu công thức?

Nhiều giả thuyết nói rằng có rất, rất nhiều công thức đuôi thuật, nhiều đến nỗi bạn không đếm được đến cuối, vì nó là vô tận.

Nhưng trong khoa học, bạn phải chứng minh giả thuyết đấy, bằng chứng đâu, tại sao nói với tôi nó là vô tận, tại sao không phải là 1 con số cụ thể?

Oh, bạn nói rằng vì nó có vô hạn tiềm năng và biến đổi không ngừng?

Không, không đâu, không phải như thế, bạn nhầm rồi!

"Công thức" không giống với thuật thức, bọn chúng hay nói 2 thứ này là 1, nhưng, công thức chỉ tạo ra cách sử dụng mới của các thuật thức có sẵn, gốc rễ của nó vẫn là từ thuật thức mà ra.

Thuật thức tạo ra công thức và công thức cải tạo và nâng cấp thuật thức, công thức cung cấp cách dùng mới cho thuật thức và thuật thức trở nên to lớn hơn về mặt khái niệm.

Trí tưởng tượng không phải cái tạo ra thuật thức thực sự.

Ít nhất cho đến nay là vậy."

File #3: Hidden history"The ones who study about archaeology, especially the archaeology of the ancient cat hybrid, might have heard of this "humor" - there are more than 21 genres.

It's not really a humor - As in my investigation, tail magic has at least 22 genres.

Can you tell me what is a genre to you?

A result of reality glitches and pure belief?

The center of IAFN?

How about all of them?

I'm no expert at those things, but there is clearly a number larger than 21 for the amount of genres.

Ancestors of cat hybrids are worshippers of space and time, they're believed to imagine time and space as one thing.

As a result, the 2 genres "Time manipulate" and "Space manipulate" in their eyes are basically the same.

They studied and learned about time travel, they even did a certain attempt to create time machine, they - the ancient cat hybrid, knew about the expansion of space-time, the bending of universe, more than anyone else.

Then why, if "Time-Space manipulate" always exists as one whole thing, why they still said to their successor there were 21 genres?"

"Những ai tìm hiểu về khảo cổ học, đặc biệt cho những người nghiên cứu sâu về hybrid mèo cổ đại, có thể đã nghe qua về "tin đồn" này - có đến hơn 21 thuật thức.

Nó không hẳn là tin đồn nhảm - theo như nghiên cứu của tôi, đuôi thuật có ít nhất 22 thuật thức.

1 thuật thức là gì trong mắt bạn?

Kết quả của những lỗi trong thực tại và niềm tin đủ lớn?

Trung tâm của IAFN?

Tất cả những thứ đó?

Tôi không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng rõ ràng có 1 con số lớn hơn 21 để chỉ số lượng thuật thức.

Tổ tiên hybrid mèo là những người tôn sùng không gian và thời gian, tôi tin rằng họ tưởng tượng không-thời gian là 1.

Kết quả của việc này là 2 thuật thức "Kiểm soát thời gian" và "Nắm bắt không gian" trong mắt họ là giống nhau.

Họ học hỏi và tìm hiểu về du hành thời gian, họ thậm chí còn, rất rõ ràng, thử nhằm tạo ra cỗ máy thời gian, họ - những hybrid mèo cổ đại, biết về sự giãn nở của không-thời gian và cả về việc bẻ cong vũ trụ hơn bất kì ai.

Vậy thì tại sao, nếu "Khống chế không-thời gian" luôn là 1, tại sao họ vẫn truyền lại đời sau rằng có 21 thuật thức?"

Note: IAFN is the abbreviation of Internationally Applicable Formula Network.

There was once a famous theory said that if we consider formulas as strings and all of the formulas intersect with each other, billions of intersections create a giant network - and in the center is a gap, it doesn't contain any intersection or string, and it's the genres - the space between the solid network, when a new intersection is made, the space in the center decreases - as the old usages of those genres are forgotten, but then the strings create more gap in between them, this is where new usages are made, eventually, the center will soon be just enough for the only point - the true genres, not the better version of the ancient genres, but the true origin, surrounded by formulas, which make them more protected.Chú thích: IAFN là thể viết tắt của "Mạng lưới công thức ứng dụng toàn cầu".

Đã từng có 1 giả thuyết nổi tiếng nói rằng nếu ta coi công thức là những sợi chỉ và tất cả những sợi chỉ công thức đó giao nhau, hàng tỉ giao điểm, kết thành 1 mạng lưới khổng lồ - và ở giữa là 1 khoảng trống, nó không có sợi chỉ hay giao điểm nào, chính là thuật thức - là khoảng trống giữa mạng lưới dày đặc.

Khi 1 giao điểm mới được tạo, khoảng trống ở trung tâm càng hẹp lại, nhưng rồi lại tạo thêm khoảng trống giữa những sợi chỉ, đấy là nơi những công dụng cũ bị lãng quên, và công dụng mới được tạo ra, dần dần, khoảng trống trung tâm sẽ hẹp lại còn đúng 1 điểm duy nhất - đó chính là thuật thức thực sự, không phải là bản cải tiến của những thuật thức cổ, nhưng là nguồn gốc thực, bao quanh và bảo mật bởi những công thức.
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Phụ lục: Lịch sử thế giới (rewriting)


Sinh vật sống trên cạn đầu tiên xuất hiện vào khoảng 1,3 triệu năm trước Tân Sinh Giới (TSG).900 nghìn năm trước TSG, 4 loài hybrid cổ đại xuất hiện.800 nghìn năm trước TSG, loài người cổ đại xuất hiện, được gọi là Homo Origo.420 nghìn năm trước TSG, các bộ tộc người và hybrid hình thành nhiều ở khu vực Eksvi - Ethoria ngày nay.

Họ đã có thể sử dụng các công cụ và vũ khí bằng đá, đồng và da thú.350-310 nghìn năm trước TSG, ngôn ngữ cổ đại xuất hiện, ghi chép cổ đại nhất cũng được cho là bắt nguồn từ khoảng thời gian này.300-100 nghìn năm trước TSG, các quốc gia cổ đại đầu tiên xuất hiện, đây cũng là khoảng thời gian hybrid và con người phát triển mạnh về chất liệu.

Cũng là thời gian xảy ra "cuộc xung đột sắt-than-thiếc" giữa hybrid và con người.Năm 2003 trước TSG, phép thuật đã được truyền bá rộng rãi giữa các giống loài hybrid.Năm 1885 trước TSG, Đế chế Eks-Thorian phát lệnh cấm phép thuật.

Sau đó, lệnh cấm còn lan tỏa đến cả những đất nước khác như Đế chế Clockman, lệnh cấm đã gây nhiều thiệt hại đến sự phát triển và cách tân của phép thuật hybrid.Năm 1016 trước TSG, lệnh cấm phép thuật từ Eks-Thorian lan truyền từ phương Bắc xuống phía Nam, đế chế Eks-Thorian cũng nhân cơ hội mở rộng lãnh thổ, lấy lí do là lan truyền lệnh cấm.Năm 974 trước TSG, lệnh cấm mất tác dụng, Đế chế Eks-Thorian suy yếu, các khu vực bắt đầu đòi tách khỏi đế chế, sự trỗi dậy của Đế chế Clockman từ phương Tây đã lôi kéo sự chú ý của các tộc hybrid.Năm 470 trước TSG, Đế chế Eks-Thorian sụp đổ hoàn toàn, 9 khu vực thuộc đế chế cũ tách riêng thành 5 quốc gia độc lập gồm Eksvianirva, Ethor, Avish, Greya-Lanirva, Ethaprion.Năm 0 (TSG), Qủy và Thần chính thức tranh giành Trái Đất, đến cuối năm, trận chiến kết thúc, các tộc hybrid được ban cho lãnh thổ riêng.Năm 123 sau TSG, Cổng địa ngục mở ra, loài Qủy trỗi dậy lần 1, các "kẻ được chọn" đã thành công tiêu diệt lực lượng Qủy và đóng Cổng địa ngục sau 1 năm.Năm 172 sau TSG, 1 cuộc nhảy vọt về quan hệ đối ngoại với các quốc gia lân cận giúp Eksvianirva trở nên hùng mạnh, nhà vua quyết định phát triển quân đội.Năm 234-256, "The former great Eksvi - Ethoria war" xảy ra, 5 nước từng thuộc đế chế Eks-Thorian xung đột quân sự với nhau, đây cũng là thời điểm mà thuốc súng được sáng chế ra, khởi đầu cho thời kì bom đạn.

Eksvianirva chiến thắng và rồi thống nhất Avish và Ethaprion vào lãnh thổ.Năm 3/1/378, Greya-Lanirva tạo ra chiếc tàu chiến đầu tiên.

Đế chế Clockman hỗ trợ nguyên liệu cho Greya-Lanirva để tạo ra nhiều tàu chiến hơn nhằm lật đổ Eksvianirva.Năm 29/11/400, Đế chế Clockman chính thức tuyên chiến với Eksvianirva sau 1 vụ tranh chấp lãnh thổ trên biển.

Đồng thời thiết lập khối liên minh quân sự Minu Pact bao gồm Clockman, Greya-Lanirva, Ethor, Finizque (1 quốc gia đảo phía Nam) và Origon (đại diện các dân tộc hybrid đảo Cội Nguồn) đối đầu với khối đồng minh của Eksvianirva gồm AEA (Avish the Eksvian Administration), EIEA (Ethaprion Independent Eksvian Administration) và FAEA (Felinerian Allied Eksvian Administration)Năm 5/405, 1 cuộc đảo chính diễn ra ở Eksvianirva đòi độc lập cho AEA và EIEA, buộc nhà vua thoái vị, chấm dứt chế độ quân chủ ở Eksvianirva, EIEA được trao quyền độc lập và đổi tên thành Cộng hòa tự chủ Prionest - Prionest Independent Republic (PIR), AEA thỏa thuận để tiếp tục là nước phụ thuộc của Eksvianirva nhưng có chính quyền riêng tách biệt khỏi chính quyền Eksvianirva, đổi tên thành ASIA (Avish people's Special Independent Administration).

Sau khi mất hầu hết quyền kiểm soát ở Avish và Prionest, Eksvianirva đổi thành Eksvi Citizen Union có tên khác là Eksvi Republic (EKR).

Chính quyền mới quyết định rút khỏi cuộc chiến.Năm 449-468, những chiếc máy bay và tàu lượn đầu tiên được cấp bằng sáng chế ở nhiều nước, tạo ra "The sky control copyright conflict".

Cuối cùng, Prionest được công nhận là nước đầu tiên tạo ra máy bay nhưng quyền sản xuất phát triển phương tiện trên không được chia đều cho Finizque và cả Clockman.14/6/500, thành phần quý tộc phản động từ Eksvi vượt biên sang Finizque và hợp tác với bọn khủng bố tại Finizque để lật đổ chính quyền.

18/6/500, đảo chính thành công, Finizque chuyển sang chế độ quân chủ và đổi tên thành Finizque Confederate Republic (FCR), tuy tên quốc gia là "cộng hòa" nhưng đấy chỉ là lớp ngụy trang cho chế độ vương quyền tuyệt đối ở FCR.

Tên vua mới đã cho thi hành nhiều chính sách để "xóa sổ" chế độ Finizque cũ như Lệnh cấm ngôn ngữ 29/6, Lệnh cấm phản đối 1/7, Luật ưu tiên hoàng tộc 10/7, Lệnh truy nã thành phần khủng bố 22/7, Luật trừng phạt hành vi bạo động 24/7...Thấy được sự nghiêm trọng của "cuộc tàn sát" này, ngày 2/8/500, Eksvi đòi tổ chức cuộc gặp gỡ và thảo luận về Quyền dân chủ chế độ cộng hòa với đại diện hoàng tộc FCR.

Phía FCR từ chối và vào ngày 30/8 gửi đe dọa chính thức tuyên chiến với Eksvi nếu còn dây dưa vào nội bộ FCR.13/9/500, FAEA kết thúc thỏa thuận đồng minh lấy lí do là "Không công nhận EKR là kế nhiệm của Eksvianirva", thực tế là muốn liên minh với FCR nhằm mở rộng lãnh thổ.

Đại diện của FAEA thẳng thừng tuyên bố "giải tán" FAEA và cho thành lập Cat's Treaty Union (CTU).

21/9/500, CTU và FCR xác nhận hợp tác với nhau về mặt quân sự.12/10/500, CTU cho khởi động xưởng chế tạo, sửa chữa vật dụng và phương tiện chiến tranh đầu tiên, ở đó, những chiếc xe bọc thép và máy bay phục vụ chiến tranh đầu tiên ra đời.

1 tháng sau, CTU đã chế tạo được hơn 300 máy bay, 40 bệ phóng tên lửa, 800 xe bọc thép, 1000 súng trường và pháo cao xạ, sẵn sàng chiến đấu, 17/11/500, 20% số vũ khí và phương tiện sản xuất được đã được chuyển đi bằng tàu ngầm cho FCR nhằm chủ động khơi mào cuộc chiến.

23/11/500, EKR chính thức tuyên chiến với FCR thông qua việc dùng chiến hạm có trang bị ngư lôi tấn công tàu ngầm chở hàng của CTU.26/11/500, CTU bắn phá biên giới EKR bằng chiến hạm, sau đó đã đổ bộ thành công vào phía Đông EKR và chờ tín hiệu từ quân FCR ở phía Nam.

30/11, quân chủ lực của FCR phát tín hiệu cho CTU, cùng lúc đó, FCR hành quân sang sát biên giới phía Tây EKR và gửi tối hậu thư yêu cầu chính quyền EKR đầu hàng và nhượng lại phần lãnh thổ phía Tây cho FCR.

Ngay hôm sau, EKR đột kích lại vào vùng tạm chiếm của CTU và không đồng ý đầu hàng FCR.

Từ đó, xảy ra liên tiếp các cuộc chiến to nhỏ trên lãnh thổ EKR như Đột kích ban đêm 4/12, Không chiến CTU 11/12, Phòng thủ biên giới phía Tây 13/12, Không chiến CTU đợt 2 15/12,...Đế chế Clockman trước đó phản đối cuộc chiến và muốn giữ thế trung lập, nhưng rồi vì sợ sự trỗi dậy của Eksvianirva và thậm chí là đế chế Eks-Thorian nếu FCR biến EKR trở lại quân chủ, Clockman đồng ý gia nhập cuộc chiến ngày 31/12/500.Ngày 8/1/501, giữa biển lửa chiến tranh, Quỷ trỗi dậy lần 2, các nước tạm đình chiến để hợp sức đẩy lùi Qủy.

Cuộc chiến với quỷ kéo dài 11 năm 9 tháng 2 ngày.20/10/512, chiến tranh trở lại, lần này, có thêm 1 quốc gia mới đại diện cho loài hybrid mới là Tyuelioan Republic (TYR).

24/10/512, EKR công bố đã có liên hệ với TYR và đang xác nhận TYR là đồng minh mới.

PIR trước còn là quốc gia trung lập lại đột ngột hỗ trợ phe FCR và CTU.Clockman cho 395 máy bay đánh bom xuống thủ đô của FCR và CTU ngày 27/10.

Bất chấp lời đe dọa sẽ còn nhiều vụ đánh bom nữa từ phía Clockman, CTU và FCR tiếp tục giữ thế gọng kìm nhằm tiêu diệt EKR.Đến ngày 2/9/535, cuộc chiến mới kết thúc, FCR sụp đổ và trở thành Fiviaz Kingdom (FIK), thừa nhận chế độ vương quyền không tuyệt đối ở nước này, FIK không cần trả lại phần lãnh thổ chiếm được trừ phần thuộc EKR.

Người dân CTU đứng lên lật đổ chế độ độc tài và chia thành 3 khu tự trị có chủ quyền và tư cách quốc gia gồm Cat Village, Cat City và Feline Operation Territory.

Clockman tuy ở bên thắng cuộc nhưng vì nền kinh tế suy thoái từ thiệt hại chiến tranh và chính quyền lỏng lẻo, cũng đã sụp đổ thành 17 "quốc gia" không chính thức, nhưng về sau lại đồng ý thành lập lại 2 phe chính quyền đấu tranh về kinh tế với nhau là United Overclock Free States (UOFS) và Union of Overclock Capitalist Countries (UOCC).

Ở các hội nghị quốc tế vẫn để tên chung là Liên bang Overclock - Overclock People's Union (OPU) nhưng có 2 phe đại diện.

EKR có thêm phần lãnh thổ khai hoang để làm căn cứ đầu não ở phía Bắc và thống nhất các vùng lãnh thổ thuộc đế chế Eks-Thorian cũ dưới dạng liên minh Yenra Pact.

TYR chia rẽ rồi lại thống nhất tuy còn nhiều tư tưởng khủng bố ly khai, trở thành United States of Sliminia (USS).

3 khu tự trị tách riêng từ CTU cuối cùng cũng dừng thù địch lẫn nhau và khai thông biên giới, chính quyền mới thống nhất 3 khu vực là Felinerian Federation (FEF).Quỷ nổi dậy lần 3, lần này cuộc kháng chiến kéo dài đến hơn nghìn năm.10/3/1900, khái niệm về điện và đồ điện tử đã được phổ biến trên toàn thế giới, từ đây, các quốc gia chuyển sang hạn chế xung đột quân sự và tập trung đấu tranh kinh tế-chính trị.22/12/1900, 1 nhóm hacker vô tình chiếm quyền kiểm soát hệ thống phòng không của FEF.

USS yêu cầu lời giải thích cho sự bất cẩn này của mạng lưới quân sự FEF, thậm chí còn nghi ngờ đây là 1 âm mưu, 1 cái cớ để FEF nâng cấp lực lượng không quân.

Căng thẳng quân sự tiếp diễn trong những năm tiếp theo.1/3/1903, nhóm khủng bố ly khai White Community (WCO) đòi chia tách USS thành 2 miền Đông-Tây, đồng loạt nổ súng ở toàn bộ các thành phố lớn quan trọng ở miền Đông của USS.

UOCC bí mật hỗ trợ phong trào này của chúng nhằm "xin tí đất" ở biên giới 2 nước.

FEF dù không định, nhưng vì bị khích đểu từ trước nên cũng ủng hộ chúng, đồng thời còn công khai đào tạo và chế tác nhiều kiểu dáng mới cho máy bay quân dụng.

Trước sức ép, USS huy động toàn bộ lực lượng quốc gia cộng thêm kêu gọi đồng minh kiềm hãm nguy cơ WCO liên kết với FEF.15/6/1904, PIR ủng hộ WCO chính thức, kéo theo bất đồng giữa các quốc gia thành viên của Yenra Pact, UOCC bàn kế hoạch, chuẩn bị thành lập Korti Pact để kết nối các quốc gia về phe WCO.9/7/1904, EKR và Greya-Lanirva (GLA) về phe đồng minh của USS, 1 cuộc thế chiến trên đà bùng nổ, Yenra Pact đã bị coi như tan rã đối với nội bộ các nước thành viên.

Đại diện bên phía Ethor Democratic Republic (EDR) phát biểu sẽ cố giữ vị thế trung lập, cách ly khỏi cuộc chiến.

Tuy nhiên, sau 1 vài lần tham khảo ý kiến người dân, EDR đã ủng hộ WCO nhưng vẫn giữ thái độ phản đối chiến tranh xảy ra.Korti Pact bắt đầu hoạt động với các thành viên gồm: PIR, UOCC, WCO và FIK.

Đối lập là tổ chức liên chính phủ Peace Makers (PMA) do UOFS cùng 1 số phe phái chống chiến tranh phía UOCC khởi xướng.

30/11/1906, tổ chức đã lôi kéo được GLA và EKR gia nhập.

FEF và EDR trở thành cộng tác viên của Korti Pact vào 4/12/1906.

Sau hàng loạt những năm tháng chiến tranh lạnh, vụ phá hoại biên giới 2 vùng lãnh thổ USS khai mào thế chiến.

WCO đưa ra cảnh báo sẽ phá điều luật MW (Magic in Warfare) nếu USS không đầu hàng và thừa nhận quyền tự chủ và tư cách quốc gia trong vùng tạm chiếm thuộc WCO.22/1/1907, USS bất chấp tất cả để cứu vãn tình thế, trực tiếp đem phép thuật vào chiến trường, từ đây, điều luật MW mất tác dụng, đánh dấu 1 cuộc thế chiến sử dụng phép thuật và công nghệ song song.

Korti Pact lên án điều này và yêu cầu phía PMA chấm dứt liên minh hỗ trợ USS, đe dọa sẽ tuyên chiến với toàn bộ khối PMA.

29/1/1907, PMA cho triệu tập đại diện 2 phe nhằm kí hiệp định ngừng chiến và thỏa thuận không sử dụng phép thuật thời chiến BMEM (Ban of Magical Equipment and Methods).

31/1/1907, đàm phán thất bại, cả USS và WCO cáo buộc lẫn nhau về nguồn gốc cuộc chiến.5/2/1907, GLA và PIR xung đột lãnh thổ, kéo theo toàn bộ PMA và Korti Pact tham chiến chính thức.

Cuộc chiến diễn ra ở nhiều khu vực, chủ yếu là ở: Mặt trận phía Tây (UOFS, USS vs UOCC, WCO), mặt trận phía Bắc (GLA, EKR vs PIR) và mặt trận phía Đông-Nam (EKR vs FIK, FEF, EDR).3-10/1907, Korti Pact thắng thế chủ yếu vì nước có không quân số 1 thế giới FEF gánh, dần về sau thì USS có hệ thống pháo hạt nhân băng khắc chế lại.

Đội đột kích cảm tử vô dụng từ FIK làm tình thế thêm căng thẳng cho Korti Pact, ngược lại, GLA với công nghệ phản nhận thức áp dụng áp chế hoàn toàn ở mặt trận Bắc, phần thắng chỉ còn là thời gian với PMA.1908-1959, các nước thông qua những thuộc địa tạm chiếm mà chuyển quân, USS tham gia mặt trận Đông-Nam, FEF tập trung mặt trận Tây.

WCO bị đẩy lùi khỏi lãnh thổ, phải tạm trú ở PIR, OPU chính thức tái thành lập do sự sụp đổ của UOFS, giờ đây UOCC đã toàn quyền điều khiển OPU, gây khó khăn cho USS.

EDR rút lui khỏi cuộc chiến giúp EKR và GLA dễ dàng làm chủ mặt trận Bắc.

11/1959, EKR và GLA tổng tấn công OPU.

Vì bất ngờ cộng thêm đòn gọng kìm được tạo từ USS và EKR, OPU thất thủ.

Mất đi thành viên chủ chốt, Korti Pact cũng không còn khả năng lật kèo nữa.

PIR về phe PMA, 13/1/1960, WCO đầu hàng, chấm dứt thế chiến.

Tuy ở phe thua, FEF lại không bị thiệt hại nhiều, còn được giữ lại hầu hết vùng chiếm được.

FIK mất đi 1 nửa lãnh thổ trên biển, EKR và GLA đòi nhận 1 khoản bồi thường chiến tranh từ PIR.

USS lấy thêm lãnh thổ từ tay OPU.

Phần biển bị mất của FIK chia đều giữa OPU và EDR.Hiện nay (2100), tuy vẫn còn tranh chấp lãnh thổ và tư tưởng ly khai, nạn khủng bố, lừa đảo nhưng thế giới có thể coi là hòa bình, hybrid và con người tự tách biệt, trừ khi có vấn đề cực kì nghiêm trọng ảnh hưởng toàn thế giới mới có những hội nghị thượng đỉnh giữa người-thú nhân.
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Phụ lục: Đa vũ trụ KsD (rewritten)


Đây là 1 trong số rất nhiều câu chuyện viết về các vũ trụ song song khác nhau, trong tương lai tôi sẽ ra nốt từng phần rồi viết phần chính khi hành trình "du lịch" trong đa vũ trụ của các nhân vật bắt đầu.#001 - Keepers of Destiny [codename: KsD] : Cứ đọc cái truyện này thì biết#002 - Keeper of Despair [codename: KD] : *Universe not found*#003 - Behind Reality [codename: BR] : Sẽ ra sao nếu Amber và những người bạn mất đi phép thuật và kẹt trong the backrooms.#004 - Deadly Roulette [codename: DR] : Tồn tại 1 tổ chức ngầm chuyên tổ chức những trò chơi cho những kẻ tuyệt vọng muốn đổi đời với vật đặt cược là tính mạng của họ, còn phần thưởng là tiền, là vị thế, là quyền lực.

Những người đầu tư và những kẻ đứng đầu tổ chức chỉ đơn giản là muốn xem họ cố tranh giành 1 tấm vé đến với số phận tốt hơn.#005 - A normal holiday [codename: NH] : Con người và Hybrid không phải là 2 giống loài độc quyền cai trị Trái Đất này...#006 - Dream in Nightmare [codename: DN] : Hydra từ nhỏ đã là 1 đứa bé kì dị, cậu không sợ bóng tối, không sợ ông ba bị hay những chuyện tâm linh ma quỷ.

Lớn lên, cậu ta vẫn không sợ, mà lại còn rất có hứng thú đi tìm hiểu những thứ đó, và rồi tự mình trải nghiệm 1 hành trình đầy quỷ dị mà chính những thợ săn ma kỳ cựu cũng không thể ngờ.#007 - No fair [codename: NF] : *This universe is deleted or temporally not active.

Please try again later*#010 - Without tragedies [codename: WT] : Tản mạn những mẩu truyện vườn trường.#012 - Act of Dethroning [codename: AD] : Card battle game AU.#020 - Ultimate Sleepover [codename: US] : Tiệc ngủ lần này chắc không 1 ai có thể quên, 1 ký ức sáng chói, hay đáng vứt xó trong tâm trí để không còn phải nhớ lại?#037 - Rune's Bizarre Adventure: Godhunt [codename: RBAG/RBA 1] : Trên bầu trời tối đen và vần vũ, bỗng 1 tia sáng lạ xuyên qua giữa ngực cậu thiếu niên bị người làng coi là dị biệt, là "quái vật".

Và từ nay, 1 vị chúa đã giáng trần, không còn sự bảo vệ, không còn sự ban phước, đây là thời kì của sự thanh trừng những thành phần rác rưởi mà "chúa" không cho là đáng sống.#080 - Neverending Party [codename: NP] : Cả nhóm tìm mua 1 đầu đĩa chơi game bản cũ để thử chơi 1 đĩa game lục được trong nhà kho của 1 ngôi nhà bỏ hoang ngoài rìa thị trấn.

Mới đầu mọi thứ khá bình thường, mỗi người tự chọn nhân vật cho mình nhưng sau khi cả nhóm chọn xong, màn hình lóe sáng, cơ thể từng người như đang tan chảy...#088 - Play War [codename: PW] : Điều gì đang diễn ra?

Amber chăm chăm nhìn màn hình nhóm chat, cái đường link quái quỷ vẫn ở đó.

Không ai, không 1 ai online cả, họ seen cái tin nhắn, và biến đi chỗ khỉ ho cò gáy nào mà cậu lại không liên lạc được?#222 - Vibe Arena [codename: VA] : 1 thế giới mà âm nhạc chính là sức mạnh.#500 - Mission night, uncompleted tasks [codename: MNUT] : Mafia AU.#999 - Fragments of Reality [codename: FR] : Thực tại mong manh hơn ta tưởng rất nhiều, với những thứ ở ngoài nó vẫn có thể phá hoại hoặc xâm nhập.#009 - Underworld Norm [codename: UN] : Ở dưới nhà tù Underworld, người bình thường nhất là kẻ bất thường nhất.#142857 - Don't press the button! [codename: DPB] : Cỗ máy này chỉ có 1 cái nút đỏ, nhưng cũng đừng táy máy, ông ta sẽ quay trở lại sớm thôi.#000 - Timeloop [codename: TL] : Nếu ví dòng thời gian như 1 sợi dây dài vô tận, không thể bị trầy xước, không thể vặn cong, thì phải cần 1 thế lực thần thánh nào đó mới có thể cắt đứt sợi dây.

Amber đã biết cách để thoát khỏi vòng lặp, nhưng biết chưa chắc là làm được, mà kể cả làm được, liệu cậu ta có làm không nếu biết điều gì chờ đợi mình sau vòng lặp này?#-001 - Timebloodshed [codename: TBS] : Số phận chống lại Amber, và cậu ta không thể trốn khi chính thế giới của cậu là kẻ thù.#-013 - The Luck Charm [codename: LC] : Rune Prinzeus không phải là 1 hybrid bình thường, cậu ta là 1 pháp sư trẻ vừa nhận được thư mời nhập học tại học viện ma thuật Hogward, hẹn 1/9 tại sân ga số 9(3/4).

Trên khoang tàu gần cuối, cậu ngồi xuống và cất đống hành lí lên ngăn.

Tại đó, cậu bỗng nhận ra người ngồi cạnh mình là ai...#i - Predestination Paradox Allowed [codename: PPA] : Cẩn thận hành động của mình, đừng hối tiếc khi mọi việc đã trôi qua, vì bạn sẽ bất lực khi cố thay đổi chúng.
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Chương 1: Con mèo hầu


Bà lão ngồi xuống, bàn tay nhăn nheo run lẩy bẩy rút về từ cái trán nhẵn bóng, non nớt của đứa bé được ông bà nhà Wanvole bế trong lòng.

Mái tóc và đôi tai mèo mang sắc đỏ tạo ra sự rợn người khi quan sát quá lâu, đối lập hẳn với khuôn mặt ngây thơ đang say giấc.- Chắc bà cũng biết, màu lông của chúng tôi vốn là màu xám, màu đặc trưng cho dòng họ Wanvole, vậy tại sao nó lại màu đỏ?- Đứa trẻ này... chính là hiện thân của quỷ dữ!

Con ông bà đã bị quỷ dữ đánh tráo, nó không nên là con hai người!Lacato Wanvole nhíu mày, nhìn xuống vẻ vô tội của nó, và liếc đôi mắt nghi ngờ cho bà lão tiên tri.

Vợ ông, bà Cevalic Wanvole dường như mất hết hy vọng, và vùi đầu vào ngực ông mà khóc nấc lên.

Đứa bé được chuyển hoàn toàn vào vòng tay của ông, Lacato cố trấn an bản thân.- Sao có thể, nó chỉ đơn giản là có màu sắc khác thôi mà.

Chúng ta không thể tàn nhẫn với một đứa bé còn chưa biết đi, không phải mấy cái thứ bà nói cũng chỉ từ truyền thuyết mà ra sao?

Có gì ngu ngốc hơn chứ, bảo vợ tôi nuốt nó lại vào bụng hả?- Tôi đã thấy n- nó... quỷ dữ.

Đỏ hơn cả màu lông của nó, ác quỷ tắm trong máu và biển lửa.

Nếu không bỏ nó, thì ông bà, bố mẹ, họ hàng sẽ cháy hết, cháy rụi!Khi lời tiên tri được xướng lên, mọi người dần lùi xa khỏi ba người nhà Wanvole.

Họ xì xào bàn tán, có tiếng cầu nguyện, có tiếng thở dài, thậm chí có tiếng chửi rủa mà không biết vì sợ hãi, thất vọng hay căm ghét.

Mặt của ông chủ biệt trang nhà Wanvole đanh lại, Lacato phẩy tay ra lệnh.

Đám người hầu tự biết ý, dẫn hết đám đông và cả vị nữ tiên tri già ra ngoài cổng.

Tiếng động và ánh sáng cuối cùng cũng đánh thức đứa trẻ, tiếng òa khóc của nó vang vọng khắp sảnh, hòa thành một bản giao hưởng hỗn độn với âm thanh của cơn bão bên ngoài.Cánh cổng đóng lại, ngôi biệt trang chìm vào sự im ắng từ trước đến nay chưa từng có trong một khoảng ngắn.

Văng vẳng đâu đó tiếng sụt sịt của một người mẹ, và giọng trầm đục của một người cha.- Không sao hết, đừng lo gì cả, nó sẽ ổn thôi.

Nó sẽ ổn m-- Lời tiên tri!

Bà ấy đã nói-- Nhưng tiên tri vẫn có thể sai, nếu con chúng ta cũng chỉ là một đứa trẻ bị đột biến gene màu lông thôi thì sao?

Em không nên tin những thứ làm hại đến mình.- ...Cũng muộn rồi, chúng ta nên đi ngủ.- Hứa với anh là em sẽ không nghĩ về chuyện này nữa.- Em sẽ cố... vì tương lai của con chúng ta, Lana-Cuộc sống của gia đình nọ vẫn tiếp tục như không có chuyện gì, không thay đổi gì, như thể sự kiện đứa bé nhà Wanvole ra đời chẳng khác nhiều khi đem so với chuyện cổ tích.

Họ quên nó đi, rồi lại nhớ đến nó trên bàn nhậu và trong các hàng quán, ở cùng một chỗ với những tin đồn về chính trị và người nổi tiếng.

Đúng, sự tồn tại của đứa con của nhà lý thuyết phép thuật Lacato Wanvole chìm vào sự nghi ngờ, và hóa thành một thứ mù mờ mà những người ở cùng tầng lớp với ông không ai quan tâm hay xác minh, giống như một mục trong tờ báo lá cải.

Vì nó đã được giấu đi.Bắt đầu có lẽ là từ vụ ám sát công tước Ivor, một người bạn thân cận của gia đình họ, và tiếp sau đó là nhiều người khác có mối quan hệ với họ, như đồng nghiệp hay trợ lý của ông bà Wanvole.

Người ta lục tìm lại trong đầu, và hình ảnh họ thấy, trong căn sảnh hôm nào đó, là đứa bé, "ác quỷ màu đỏ" trong lời tiên tri.

Họ liên kết ký ức nọ với những cái chết, và hét lên từ phía ngoài cánh cổng rằng ông bà phải trừ khử cái hiểm họa chết tiệt mà ông bà đang nuôi dưỡng đi.

Khi yêu cầu gặp phải sự kháng cự, họ phẫn nộ, và họ cứ thế muốn hoàn thành cái "sứ mệnh" ấy cho bằng được.

Hàng chục thú nhân tràn vào biệt trang, có những ngọn đuốc, lửa bén và đám cháy dần lan rộng.

Nhưng đám bọn họ chả bao giờ tìm được cái họ săn lùng, khi nó đã chạy trốn, bỏ lại hai ông bà vật lộn trong cơn thịnh nộ của cả ngôi làng.

Họ trói Lacato và Cevalic trước khi phát hiện đám cháy, và mặc kệ cặp đôi gào thét, cầu cứu trong lúc căn biệt trang sụp đổ, lụi tàn trong ánh lửa của sự nhẫn tâm.

Không ai ngoái đầu lại để chứng kiến sự kết thúc của gia đình Wanvole, chỉ có một bóng hình nhỏ con đứng từ xa lặng lẽ quệt nước mắt và quay đầu chạy tiếp.Nó lang thang khắp nơi, lẩn trốn ở những ngõ hẻm thuộc về vùng ngoại ô.

Đứa bé đó đã làm mọi thứ để sống sót, thậm chí có lần, nó tự bán mình cho một tên súc sinh bệnh hoạn và suýt không kịp hối hận nếu nó không thoát khỏi hắn kịp thời.

Sự tra tấn về cả thể xác và tinh thần là quá đủ để xóa đi dáng vẻ của một đứa con sinh ra trong gia đình quý tộc từng một thời có ít nhiều quyền lực.

Giờ trông nó nhếch nhác, bẩn thỉu, vừa đi vừa loạng choạng do tổn thương cơ, kết quả của hàng giờ đồng hồ chạy hết sức mỗi ngày từ sáng đến đêm để kiếm ăn và sinh tồn.

Mỗi đêm, nó nằm co quắp lại cố ngủ, lờ đi cái cảm giác nhớp nháp kinh tởm trên da sau khi sục xạo ở bãi rác.

Và thỉnh thoảng nó mơ, nó quay trở lại đó, nhưng chả còn ai, chả còn thứ gì, chỉ còn một mớ gỗ đã cháy vụn và rất nhiều tro tàn, mùi khói và một mùi nữa tanh tưởi, mà chắc nó không biết đó là mùi xác chết, khiến nó khó thở, và con mèo đỏ bật dậy, tự càu nhàu và khóc lóc trước khi lại thiếp đi.Ngày hôm đó là ngã rẽ thứ hai trong cuộc đời của đứa con nhà Wanvole, khó mà nói thế, vì chính nó không còn nhớ tên họ của mình.

Ông ấy đi trên lề đường, dắt theo một đứa trẻ cũng trạc tuổi nó.

Nó cố trốn đi, nhưng không thể kịp với cái thân thể nát tan, hằn rõ những vệt đỏ và mảng bầm tím do cái dùi cui của tên xã hội đen.

Ông ta chạy đến cứu nó, nâng nó đứng lên, và bế nó trên tay khi phát hiện chân của nó chả còn tý sức lực nào, mặc kệ việc nó không khác gì một đứa ăn xin bẩn thỉu hôi thối hay móc túi người khác.- Chú là Quara Union.

Cháu nói được chứ, cháu tên là gì?- Cháu không biết...Nằm trên giường, trong một căn phòng rộng lớn, với hai vị bác sĩ riêng của gia đình Union đứng canh làm nó hồi tưởng về những ngày thơ ấu đẹp đẽ.

Nó cẩn thận và cảnh giác sắp xếp từ ngữ để nói chuyện với người đàn ông trước mặt.

Từng là một thiếu gia, tất nhiên nó nhận ra cái biểu tượng đó, dòng họ Uni-gì-gì-đó mà mẹ có nhắc tới vài lần, chắc đây là người chủ hiện tại của biệt trang gia đình.

Đang trò chuyện, bỗng đứa trẻ đi cùng ông ban nãy chạy vào.- Bố, cậu ấy sao rồi?- Ổn hơn rồ- có lẽ nếu ổn nghĩa là không gãy cái xương nào hay vẫn chưa hấp hối...Cái cảm xúc gì đây, ghen tị sao, ồ, nó sao lại có quyền để ghen chứ?

Nó vừa nợ ông ấy ơn cứu mạng, giờ nó lại tham lam muốn có lại mái ấm và tình thương như hồi xưa ư, thật quá hỗn xược.

Nhưng việc nó thấy được hình ảnh của gia đình nó đã từng có khi chứng kiến bố con họ là thật, và nó ước nó không nhìn thấy thế, đó cũng là thật.

Ánh mắt của nó và đứa trẻ kia gặp nhau, và nó có thể an toàn mà đoán ít nhất bộ dạng sau khi được cứu chữa và tắm rửa của nó không quá phản cảm, thậm chí nó cảm thấy cậu ta còn có thiện cảm với nó.

Cậu bé ghé tai bố mình nói gì đó, và bố cậu hơi nhăn mặt, nhưng không phản đối bất kể cái gì đứa con đang nói.- Được rồi, cháu cứ nghỉ ngơi đi.

Đến tối cháu sẽ được gọi xuống ăn cùng hai chúng ta, và chú nghĩ chú có một lời đề nghị khá hấp dẫn với cháu.Nó gật đầu, và con mèo đỏ cuộn tròn lại, nhắm mắt và ngủ.

Nắng chiều ấm áp phủ lên người nó, thoang thoảng trong phòng có mùi hoa oải hương, ánh đèn phòng mờ đi, dần tắt hẳn, giấc ngủ của nó chưa bao giờ đến nhanh chóng, an toàn và dễ chịu như thế này.

Khi nó tỉnh dậy, một người hầu mời nó xuống tầng, bước quá nửa cầu thang, nó đã thấy hai bố con chờ sẵn.- Cháu xin lỗi vì làm ngài phải đợi.- À, thực ra chú xuống sớm để chuẩn bị, còn nó thì tò mò đi theo thôi, không muộn đâu.

Mà cứ gọi là chú đi, gọi ngài chú thấy bị gượng ép quá.Đồ ăn trên bàn rất lạ mà cũng rất quen, nhưng quan trọng là chúng rất ngon, và nó không phải lo ăn xong liệu có gì xảy ra không.

Nó không muốn thô lỗ, nhưng cơn đói của nó không phải là nói dối.

Nó ăn rất nhiều, rất nhanh, dù đã cố kiềm lại, hy vọng ông ấy sẽ thông cảm.

Sau khi no, cơn buồn ngủ ập tới, nhưng chưa được, nó vẫn nhớ lời nói lúc chiều, ông ấy muốn gì ở nó?- Chú mong như thế là đủ, quản gia không ngờ sẽ có thêm người và thế là không có nhiều thức ăn lắm...- Cảm ơn chú, với cháu thế là quá nhiều rồi.

Vậy giờ, cháu xin phép được hỏi rằng đề nghị của chú là gì?- Trông cháu cũng có vẻ có học thức, xin lỗi nếu chú có hơi tò mò, nhưng có vẻ cháu không phải xuất thân từ những nơi như thế, cháu là ai, từ đâu mà giờ lại vào hoàn cảnh này?

Thư giãn thôi, cháu có thể từ chối trả lời nếu muốn.- Không... cháu sẽ nói với chú mọi thứ cháu bi- mọi thứ cháu nhớ...

Cháu từng có một gia đình, bố mẹ cháu bảo cháu là mọi người bên ngoài rất hung dữ, họ muốn làm hại cháu, nên bố mẹ chỉ cho cháu ở nhà.

Rồi một ngày họ đập cửa và đi vào trong, bố mẹ bảo cháu trốn đi, và cháu chạy thật xa khỏi đó.

Cháu không nhớ cháu tên là gì hay bố mẹ mình trông như thế nào, còn về thời gian sau đó, cháu chỉ đi khắp nơi thôi, không có gì đáng để kể.Quara nheo mắt lại, không phải trùng hợp đấy chứ, sao giống vụ sát hại Lacato và Cevalic Wanvole vậy?

Chẳng lẽ đứa trẻ này... khó đoán thật, cả căn nhà bị vây quanh, rồi bốc cháy dữ dội như thế, sao một đứa trẻ có thể trốn được ra ngoài mà không ai phát hiện?

Thôi kệ, có đúng đi nữa cũng chả sao.- Như cháu thấy, chú có không ít người hầu, nhưng chả ai quản được thằng bé này.

Trùng hợp là nó lại khá thích cháu, nếu ổn, cháu có thể ở lại đây làm... bạn với nó được không?

Cháu sẽ ở cùng nó và giúp đỡ nó khi nó muốn, chú có sẵn một phòng ngủ còn trống, cháu đồng ý thì từ nay cháu sẽ là một thành viên trong căn nhà này.Chìa khóa phòng đặt ngay trước mặt nó, và nó đặt tay lên thay cho lời đồng ý.

Quara gật đầu, và đứng lên chuẩn bị đi về phòng riêng.- À phải, cháu sẽ cần một cái tên đấy.- Chú có thể tự chọn tên cho cháu, đằng nào cháu cũng chỉ là người hầu.- Vậy...

Amber được không?

Amber Union, cháu có thể dùng cái tên này cho đến khi cháu nhớ lại tên thật.

Giờ cũng muộn rồi, đi ngủ đi, nhưng nhớ ngày mai cố dậy sớm một chút, chú muốn cháu lãnh công việc đánh thức thằng bé nhà chú dậy.
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Chương 2: Biệt trang Union


- Cậu chủ, bỏ ra nào, đến giờ đi ngủ rồi.- Không, cậu phải ngủ với tớ!Quara Union bất lực đứng nhìn thằng con của mình dính chặt lấy người hầu riêng của nó.

Đồng hồ điểm 10h20, đã qua hơn một tiếng từ lúc ông bắt Lubert về phòng và lên giường, nhưng tận bây giờ nó vẫn không nghe lời ông.

Tất nhiên, một phần lỗi là ở ông, Quara tự trách rằng mình đã không rèn cho nó tính tự lập.

Mà thời gian này ông có quá nhiều việc, đống công việc này còn lấn vào thời gian ngủ, khiến ông không nỡ bắt nó ngủ cùng rồi lại quấy rầy nó.Thỉnh thoảng chuyện này vẫn xảy ra, và Amber lại trở thành gối ôm bất đắc dĩ của cậu nhóc trên giường.

Rất may là cậu bé ấy không phàn nàn gì, nhưng ông cũng quyết định rồi.

Lubert cần phải trưởng thành hơn, đằng nào thì thằng bé đã 12 tuổi, phải dần tự lập cho giống một thiếu gia của dòng họ lớn.

Cuối cùng thì Lubert cũng thiếp đi vì mệt, và ông phụ Amber bế nó về giường.- Cháu không thấy buồn ngủ à?- ...cháu có chứ, cháu đi ngủ bây giờ đây.Để chứng minh cho lời nói của mình, Amber cất bước quay đi, lướt qua những hành lang rộng rãi đang được nhuộm bởi ánh đèn vàng cam ấm áp phát ra từ những mái vòm màu thạch anh phủ kín phần lớn căn biệt trang, những tác phẩm họa tiết cổ kính kể lại những câu chuyện, truyền thuyết đã bị lãng quên và những cột trụ vừa được cải tạo mới trước khi chúng xuống cấp để tìm đến căn phòng mà chính ba năm về trước chìa khóa của nó được ông trao cho cậu.

Nhưng thực tế thì con mèo đỏ khóa cửa phòng lại, và ngồi lên giường, nhìn chăm chăm vào khoảng không.

Những ký ức kia là những thứ sẽ đón chờ cậu trong giấc ngủ, vậy nên Amber chả muốn ngủ tí nào.

Phải, cậu đã quên đi rất nhiều, bác sĩ bảo đó là một cơ chế của não bộ, cố tình "mất trí nhớ" để khóa chặt đầu óc khỏi những điều kinh khủng sẽ khiến cậu phát điên.

Thế mà, có những hình ảnh đã không được giữ quá kỹ, chúng vẫn vụt qua vụt lại trong những giấc mơ, dù cho cậu cố dặn bản thân lãng quên là cách tốt nhất.Có lẽ trong sâu thẳm một phần của cậu đang gào lên rằng nó muốn những ký ức đó, nguyên vẹn và đầy đủ, hiện lên càng sắc nét hơn khi cậu nhắm mắt lại.

Tiếng thét của nó là cơn giận dữ, là nỗi hối hận và ý chí muốn trả thù bị kìm nén và bỏ rơi.

Nhưng Amber đủ thông minh, cậu không muốn cố lao trở lại vào chỗ chết và lãng phí cơ hội sống mà bố mẹ dành cho mình.

Đây là lý do để cậu không từ chối ngủ chung với Lubert trừ khi Quara yêu cầu, ở một mình sẽ dễ khiến những suy nghĩ điên cuồng kia thức giấc.Ngoài những dịp hiếm hoi cậu được ngủ một giấc không mơ do được nằm cùng và nói chuyện đêm muộn với Lubert, Amber sẽ đọc sách.

Hóa ra căn phòng ba năm trước được Quara gọi là phòng ngủ có sẵn cho cậu là một thư phòng nhỏ đã không còn được sử dụng.

Nó không tính là quá trang nghiêm hay có vẻ đẹp huyền diệu so với phần còn lại của biệt trang, vì nó chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, đem lại cảm giác có phần tù túng.

Cũng đúng thôi, vì căn phòng được thiết kế để người sử dụng chỉ tập trung duy nhất vào những cuốn sách, những thứ đã không trung thành với căn phòng này cho lắm.

May mắn thay, gia đình Union đã không dọn sạch sẽ cái thư phòng bỏ hoang này, và phân nửa giá sách vẫn lấp đầy những đế sách bám bụi.

Nhờ chúng, cậu đã học được nhiều thứ, và quan trọng nhất là đuôi thuật.

Số phận đủ nhẫn tâm để cướp đi gia đình của cậu, nhưng cũng đủ khoan dung để ban cho cậu một tài năng thiên bẩm về phép thuật.

Chẳng bao lâu, những phép thuật đơn giản đã nằm gọn trong tâm trí cậu sau những buổi luyện tập lén lút, sẵn sàng được lôi ra sử dụng.

Ngồi đọc quá lâu khiến mắt cậu mờ đi, và cậu ngả người xuống, để cảm giác mỏi mệt đưa vào giấc ngủ.- Lana...

Lana, quay lại-- Sao con ở xa quá vậy Lana... quay lại đây... nhìn vào chúng ta-- Tên của con không phải là cái tên tầm thường đó...- Chúng ta đã đặt tên con là Lana-Amber bật dậy, vớ ngay lấy quyển sách và mở ra đọc.

Nhưng từng dòng chữ bình thường cậu đã ngấu nghiến thành quen đột nhiên trở thành xa lạ, vô nghĩa.

Trang sách mờ đi, như bay xa khỏi mắt cậu.

Căn phòng đang quay cuồng, chính chiếc giường đang làm điểm tựa cho cậu cũng dường như rung lắc, có thể liên tưởng đến cảm giác như ở trên một con thuyền giữa cơn bão giận dữ của đại dương.

Cậu thở dốc, trái tim bên trong lồng ngực như đang cố chạy thoát khỏi cơ thể.

Hình như có hàng vạn con côn trùng lạ nào đó bò khắp người cậu, chúng vô hình, nhưng cảm giác châm chích, râm ran do chúng đem lại là quá kinh khủng để phớt lờ.

Và cậu buộc phải làm điều duy nhất cậu có thể, tiếp tục nhìn về phía trang sách.

Phải mất mấy phút bình tĩnh lại thì cậu mới nhận ra mình đã cầm ngược sách, và cậu gập nó lại để cất đi.

Âm vang như từ thế giới bên kia gần như mắc kẹt trong đầu cậu, nó thoát ra từ cơn ác mộng để quấn lấy cậu ở ngoài đời thực.

Tiếng thở dài của Amber đã bị át đi bởi dòng nước xối xả trên đầu cậu.

Quyết định rằng cậu có nguy cơ bị ốm nếu cứ để thế này, Amber tắt vòi nước, và trùm một tấm khăn tắm lớn quanh người để đi ra lấy máy sấy.- Sao cậu không gọi t-...

Ủa Amber, sáng sớm mà lại tắm?Con mèo đỏ liếc mắt để thấy mái tóc vàng cam kia di chuyển đến ngay trước mặt, Lubert đã tự mở cửa vì nghĩ cậu bị làm sao đó mà không gọi mình dậy như mọi hôm.

Nhắc thế thì Amber mới giật mình, cậu đã dậy muộn 30p, thảo nào khiến tên đầu vàng lo lắng thế.

Chỉ khi Lubert ngừng việc cố đoán ra cậu đã gặp ác mộng như nào thì cậu mới xin lỗi, và sấy tóc tiếp.- Chắc cậu nhớ tớ nên mới mơ không đẹp đúng không?

Hehe, nếu đúng thì cậu cứ bảo bố tớ đi, rồi tớ thuyết phục để chúng ta ngủ chung chính thức luôn.- Cậu chủ đừng nói lung tung.Bữa sáng diễn ra như mọi lần, thế nhưng, Amber sau khi ngồi vào bàn ăn hoàn toàn không động tay.

Cái ác mộng hồi sáng đã phá hết tâm trạng của cậu, và vì thế nên cậu chỉ nhấm nháp tạm cái bánh mỳ và xin phép về phòng.- "Lana"...Amber Union là cái tên hiện tại của cậu, tất nhiên cậu không có ý kiến gì với nó.

Còn cái tên cũ do bố mẹ đặt, cậu không còn nhớ, thứ còn rõ ràng nhất là tên cậu bắt đầu bằng "Lana".

Không có nhiều cái tên đáp ứng gợi ý đó, nhưng nhớ lại để làm gì khi họ của cậu hoàn toàn bị chôn vùi trong bóng tối tâm trí.

Phải, hãy luôn nhớ rằng tốt nhất là quên nó đi.Không có gì đặc biệt xảy ra cả, vẫn là một ngày bình thường đến phát chán tại biệt trang Union.

Chủ yếu vì cậu có đúng một nhiệm vụ chính là "chăm sóc" cho Lubert, và vì Quara không muốn có quá nhiều người bên ngoài biệt trang biết về cậu, nên cậu không thường xuyên bắt gặp những người hầu khác, có chăng ngoài hai cha con nhà Union, chỉ những kẻ thân cận với Quara mới thỉnh thoảng gặp mặt cậu trên đường đi đến phòng làm việc của ông.

Những người hầu khác chỉ đơn giản biết có một người hầu không giống họ, một quản gia riêng cho "hoàng tử nhỏ của cung điện".

Về phía cậu, Amber cũng chỉ quen với họ thông qua những lời kể của tên mèo vàng.

Thế nhưng, cậu không ham hố quá nhiều việc giao lưu hay tạo mối quan hệ, vậy nên, cậu thấy ổn với một buối sáng chán nản, nhưng yên bình tại biệt trang này.

Cậu làm một chút việc vặt, ra vườn tưới cây, rồi lại đọc sách, và chiều thì kèm cậu chủ học.

Nói là kèm cũng không đúng, vì lẽ đương nhiên, cậu không học tập chính quy, vậy nên kiến thức cậu có hoàn toàn là do tự học.

Cũng có nghĩa, ngoài phần giám sát việc học của Lubert, cậu cũng học ké cậu ta luôn.

Lubert Union là một đứa trẻ thông minh, nhưng lười biếng, và Amber rất biết tận dụng điều này để củng cố kiến thức.

Cậu sẽ đôi khi làm hộ bài tập về nhà, hay giúp đỡ tên đầu vàng ôn thi và chuẩn bị đề cương.

Những lúc đó là những thời điểm hữu ích không kém gì hàng giờ đồng hồ cậu ôm lấy cái giá sách cũ trong phòng mình.- Này Amber, tớ nhờ cậu một chuyện được không?Trong một ngày chủ nhật được nghỉ, Lubert và cậu đã ra vườn và thử nghịch phép thuật một lúc.

Khu vườn của biệt trang không tính là rộng lớn, nhưng đủ để có một khoảng trống để hai đứa trẻ chạy nhảy, cũng đủ cho một cái ghế đá để cả hai ngồi nghỉ sau khi đã hý hoáy nửa tiếng để đốt những nhúm cỏ dại lẫn giữa những luống hoa đủ mọi loại màu sắc bằng đuôi thuật.

Đột nhiên, tên đầu vàng quay qua và hỏi cậu một chuyện.

Nó chắc chắn không phải một cái gì tầm thường, Amber biết rõ cậu ta không hay vừa nói vừa ngắc ngứ như này, hoặc Lubert đã mắc một sai lầm nào đó khá nghiêm trọng, hoặc đơn giản là cái cậu ta sắp nói quá... vớ vẩn và ngớ ngẩn.

Và hóa ra nó có thể được xếp vào cả hai trường hợp trên.

Đại loại, cậu ta đã hứa với một số bạn cùng lớp là mình đã có bạn gái, và bây giờ chúng thách cậu chứng minh.

Amber đoán được, với tính cách nóng nảy bộc trực của Lubert, cậu ta đã đồng ý.- Ý của cậu chủ là tôi cần phải giả dạng một người bạn gái của cậu để qua mặt họ?

Sao tôi làm được, tôi là con trai mà.- Nếu mà cậu để tóc dài thì không ai nhận ra đâu!- Đó là một chữ "nếu" khá to đấy, tôi không để tóc dài.- Thế nên tớ chuẩn bị trước rồi, đây này.Nói xong, Lubert lấy ra một lọ thuốc nhỏ từ túi áo.

Chất lỏng màu xanh lục đậm, sóng sánh bên trong và nhạt đi một ít khi bị lắc lên.

Lubert giải thích loại thuốc này là chiết xuất từ nhiều loại thảo mộc mang phép thuật, uống vào sẽ khiến phụ nữ trẻ ra vài tuổi một cách tạm thời.- Nó thường được những bà già dùng để thay cho việc trang điểm, nhưng nó cũng có thể làm đàn ông nữ tính hơn.

Cái này không phải ai cũng biết đâu, vì tớ học lỏm từ mấy người làm việc thân cận cho bố tớ mà.- Cậu lấy trộm từ ông chủ?- Một ít, ông ấy có cả thùng.- Ổn không đấy?

Bố cậu dặn tôi là tôi không thể tùy tiện ra ngoài, đặc biệt tránh gặp mặt người ngoài.- Tớ bảo kê cho.Đang lưỡng lự, thì Amber gặp phải ánh mắt cầu xin chân thành từ Lubert.

Mắt của cậu ta rất đẹp, có màu xanh lam sáng khác với màu tóc khiến cậu ta không trở thành phiên bản mini của bố mình, vì đây là vết tích di truyền từ người mẹ đã bỏ đi của cậu.

- ...thôi được.Nhận lấy cái lọ, Amber hít một hơi sâu và uống trọn chút chất lỏng kỳ diệu đó.

Nó mang lại một cảm giác thanh mát trong khoang miệng, lan dần xuống họng khi nó trượt qua thực quản.

Cái mát mẻ thanh tao kia đột ngột ngừng lại, và chuyển dần thành cái lạnh cóng đáng sợ.

Cứ như thể có một cơn bão tuyết đang cuộn xoáy và xé toạc từng khúc xương trong cơ thể cậu, đóng băng cơ bắp và hóa đá làn da.

Đầu óc cậu quay cuồng và con mèo đỏ phải vịn vào người của Lubert để có thể đứng vững.

Giọng nói đầy lo lắng của Lubert vang lên, nhưng cậu không nghe nổi nữa, hình như não cậu cũng tê cóng rồi.

- Amber!

Dậy đi, Amber!Cuối cùng quá trình cũng hoàn tất, và cậu ngồi dậy trên thảm cỏ, thăm dò cơ thể mình.

Cũng không có gì khác mấy, nổi bật nhất chắc là tóc cậu đã dài và mượt hơn, còn một số vết sẹo cũ cũng mờ đi, khiến làn da cậu dường như trắng hơn.

Lubert đứng đờ ra, có vẻ rất kinh ngạc về ngoại hình mới của cậu.- Sao, có tác dụng phụ gì à?

Cậu nhìn thế làm người khác khó chịu đấy.- Không, nó thật hoàn hảo.

Amber, cậu trông y hệt con gái!Cả giọng nói, âm thanh từ mồm cậu nghe thật khác lạ, như thể có người phẫu thuật thay dây thanh quản cho cậu vậy.

Nó nghe có sức sống hơn, và cũng hơi cao hơn.- Nhưng khoan, nếu chỉ trông giống con gái mà tôi vẫn mặc như thế này thì lừa được ai?- Thực ra cậu cứ như thế này là lừa được khối đứa rồi.

Nhưng tớ cũng có chuẩn bị đầy đủ mà.- Cậu lấy đống trang phục này ở đâu ra?- Hỏi mượn mấy chị người hầu là xong.Sau khi chắc chắn mọi việc đã ổn thỏa, hai đứa trẻ lẻn ra ngoài khi Quara vẫn còn đang làm việc trong phòng riêng.

Chúng tìm đến điểm gặp mặt của đám học sinh kia, là một bãi cỏ trống khuất sau nhiều ngôi nhà bỏ hoang.

Vì là khu vực vắng người, nên Amber khá dễ dàng né được hết khỏi những ánh nhìn của người dân.

Cậu đã nghĩ rằng, vì những người cậu gặp là những đứa trẻ, vậy nên chúng không thể nào là một trong đám người xấu đã cướp đi cuộc đời trước kia của cậu.- Sao hả, nhìn đi, bạn gái tôi đấy!- Nhưng nó là ai, nó không học cùng chúng ta mà.- Cậu ấy là hàng xóm của tôi.

Cậu không biết thì đừng có nói.- Hàng xóm, biệt trang nhà cậu làm gì có hàng xóm?- Kệ, nói chung là tôi có bạn gái thật.

Giờ các cậu nói gì đi?- Được, coi như cậu thắng.

Mà tiện chúng ta làm quen đi, cậu tên là gì?Đám trẻ hướng mắt về phía Amber, chúng nghi ngờ và rất tò mò về đứa con gái không biết từ đâu đến này.

Một đứa con gái xinh đẹp, nhưng rất kỳ lạ, như thể có một vầng u ám tỏa ra từ người "cô ấy".

Cậu đột nhiên bối rối, không biết có nên trả lời hay không.

Nếu nói tên ra, thể nào bọn chúng cũng sẽ biết rằng cậu không phải là bạn gái của Lubert như đã bịa ra.- Đủ rồi đấy, em ấy không thích nói chuyện với người lạ.- Không thích thì thôi, cái đồ chảnh, nghĩ mình đẹp là khinh bọn này chứ gì?Vốn cảm thấy Amber hơi khó gần, bọn trẻ cũng mất dần ý định làm quen.

Có một số phụ huynh của đám trẻ đến và gọi chúng về nhà, vì nhớ lời của ông chủ, Amber im lặng nấp sau lưng Lubert, trốn khỏi tầm mắt của họ.

Nhưng thế là không đủ, vì một người phụ nữ trung niên đã rất tinh mắt và nhìn thấy cậu, bà cảm nhận được có gì đó quen quen từ đứa trẻ ấy.

Bà ấy gọi cậu lại, và mặc dù Lubert cố từ chối, bà vẫn lại gần để ngắm cậu kỹ hơn.- Màu lông đỏ này thật là hiếm gặp, bác chỉ muốn nhìn một chút thôi mà.

Nào cô bé, quay ra đây một lúc thôi có được không?- Cháu đã bảo rồi, em ấy rất sợ người lạ.- Thằng nhóc này đi ra chỗ khác chơi, làm như bác ăn thịt cô bé này vậy.Trong khoảng khắc lo lắng, Amber đã phạm phải điều sai lầm nghiêm trọng.

Cậu quay ra để kéo tay Lubert, định bỏ chạy thì bị người phụ nữ kia giữ tay còn lại.

Bà xoay người cậu đối diện với bà, cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau, lúc đó, bà ta đã biết thứ gì khiến linh cảm bà nhất định muốn nhìn cho rõ.

Ánh mắt ấy, vẻ mặt sợ hãi này, chính là nó, cái bóng đỏ đã trốn đi được năm xưa mà bà và người làng không thể tìm ra.

Tận dụng thời gian bà ta vẫn còn thảng thốt, Lubert giằng tay bà ra và ôm lấy Amber rồi rút chạy nhanh chóng hết mức có thể.- Hộc, dư- dừng lại, Lubert, tôi không chạy nổi nữa.Không dám ngoái lại để xem người phụ nữ kia có đuổi theo hay không, Lubert xốc cả người cậu lên trên tay rồi để thế mà bế về tận cửa, hai đứa trẻ trở về phòng của Lubert, đóng hết cửa và kéo kín rèm.

Đầu của Amber quay cuồng vì thiếu oxy do hoạt động quá mạnh, nhưng sau khi cơn choáng váng kết thúc, mọi thứ còn tệ hơn, đó là nỗi sợ.

Người phụ nữ lúc nãy chắc chắn đã nhận ra cậu, bà ta là một phần của "đám người xấu", và cậu biết bà ta sẽ săn đuổi cậu như trong cơn ác mộng.
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Chương 3: Ác mộng


Lúc ông mở cửa phòng ra thì thấy con trai mình đang ôm lấy quả bóng lông ngồi gọn ở góc phòng.

Ban đầu còn bị ngớ người ra vài giây, nhưng ông đã bình tĩnh lại và đi đến tách hai con mèo đang an ủi nhau ra.

Họ bước vào sảnh của biệt trang.

Quara ngồi xuống trên chiếc ghế sofa ưa thích của ông, vừa mệt mỏi day day thái dương vừa sắp xếp những suy nghĩ và từ ngữ của mình sắp tới.Ông không mất nhiều thời gian để đoán được điều gì đã xảy ra, đặc biệt khi tác dụng thuốc trên người Amber còn chưa hết hẳn và khoảng 4,5 người đang gào thét bên ngoài cổng.- Amber, cháu có thể đưa ra một lời giải thích không?Con mèo đỏ sợ sệt cúi gằm mặt, không dám đối diện với người gia chủ của biệt trang Union.

Lubert thì ngược lại, cậu ngay lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt bố mình.- Là lỗi của con, cậu ấy không liên quan gì cả.- Không liên quan, vậy tóc cậu ta tự dài ra à?- Con ép cậu ấy uống, cả việc trốn ra ngoài cũng là con năn nỉ Amber.

Nếu bố phạt cậu ấy, con sẽ nhận thay.Quyết đoán, không sợ hãi việc phải chịu trừng phạt, chỉ cần mọi chuyện diễn ra tuân theo thứ công lý ngây thơ của bản thân.

Đó là những gì ông nhìn ra được trong cửa sổ tâm hồn màu xanh thẳm kia.

Màu của bầu trời, màu của... cô ấy.- ...thôi được rồi.

Amber, thay lại quần áo đi, thuốc sẽ hết tác dụng trong khoảng vài phút nữa, đừng lo.Cậu gật đầu, thì thầm một tiếng xin lỗi rồi mới dám quay đầu về lại phòng.

Sau khi hoàn toàn quay lại với dáng vẻ thường ngày, cậu mới nhận ra rằng mình đã quá hoảng loạn mà mắc sai lầm.

Có lẽ việc nữ tính hóa cũng ảnh hưởng đến cả tính cách và đầu óc cậu.

Amber hé rèm cửa, chỉ dám để lộ một con mắt để nhìn ra ngoài.

Người phụ nữ lúc nãy chắc đã kêu gọi mấy người trong đám "người xấu" cũ kia để tiếp tục cuộc săn tìm cậu.

Nhưng vì nơi đây có lẽ là khá xa so với nhà cũ của cậu, nên họ chỉ có một nhóm nhỏ.- Cậu không sao chứ?- Cậu chủ không cần quá lo, tôi ổn mà.- Ổn?

Vậy ai nãy vẫn còn khóc lóc và phải nhờ tớ ôm lấy mới bình tĩnh được?- Ừ thì... tôi không ổn, nhưng đây là việc của tôi, đáng lẽ tôi không nên lôi cậu và ông chủ vào.

Xin lỗi, lần này tôi đã làm cậu và ngài Quara thất vọng.- Tớ không phiền đâu, cậu là một thành viên trong gia đình Union mà.

Gia đình thì phải giúp đỡ lẫn nhau.Gia đình ư?

Từ lâu cậu đã không còn nghĩ đến thứ đó, vì ai mà là gia đình của cậu, thì đều vì cậu mà chết.

Amber không dám hy vọng nữa, mỗi lần Lubert nói lại những lời đó, cậu đều im lặng và chuyển chủ đề.

Nếu gieo hy vọng, nếu trèo cao, thì lúc rơi xuống vực sâu tuyệt vọng sẽ càng đau đớn.- Vậy giờ, ông chủ tính làm gì với đám người kia?- Ông ấy chắc sẽ đuổi họ đi thôi.Ngoài kia, Quara Union điềm tĩnh chào đón những vị khách không mời mà đến.

Họ yêu cầu ông giao nộp cậu, và kể lại cho ông về lời tiên tri.

Quara khẽ nhíu mày khi họ nhắc đến số phận của cậu và những cái chết xung quanh gia đình Wanvole, và chỉ lắc đầu khi họ kết thúc cuộc kể lể.- Có những thứ ở trong tối mà người ngoài sáng không nhìn vào được, nhưng kẻ ẩn nấp dựa vào màn đêm sẽ thấy rất rõ.- Ý ngài là sao?- Hmm... tôi không thấy rõ lý do các người phải đuổi cùng giết tận một đứa trẻ vô hại và đáng thương như thế.

Kể từ khi đứa bé đến đây sống dưới sự bảo hộ của tôi, chưa ai bị thương hay bệnh bất thường cả.- Nhưng vì nó vẫn còn trẻ, nó chưa trở thành "ác quỷ màu đỏ" trong lời sấm truyền.

Ta phải loại bỏ nó khi mối đe dọa còn trong trứng nước.- Tại sao chứ, chắc gì lời tiên tri đã đúng.

Và nếu nó đúng, thì các người không thể thay đổi được nó đâu.

Amber Union sẽ sống ở đây, an toàn và nguyên vẹn cho đến khi nó trưởng thành, như một đứa trẻ tuy không cùng dòng máu nhưng do tay tôi nuôi dưỡng.- Ngài bảo vệ nó ư?

Ngài không sợ thảm kịch của gia đình Wanvole sẽ lặp lại sao?- Đừng nghĩ ta không biết, chẳng phải chính bọn ngươi đã gây ra sự kiện đó, giờ nhắc lại là có ý đồ gì, đe dọa ta à?Tiếng nói chuyện và cãi vã ngoài phòng khách dần nhỏ xuống, rồi nín bặt, và biệt trang Union quay lại vẻ thanh bình như trước.

Nhưng Quara đã phá vỡ sự yên lặng khi cất tiếng gọi ra đằng sau lưng, hướng về bức tường nơi chân cầu thang, về cái góc bị khuất đi nhưng luôn theo dõi ông từ nãy đến giờ.- Con xuống dưới đây đi, cả cháu nữa, Amber.Hai con mèo lấp ló trên cầu thang hóng chuyện từ nãy giật mình, và từ từ lộ nguyên hình trước ánh mắt của ông.

Amber vẫn giữ dáng vẻ khúm núm như thế để tạ lỗi, nhưng ánh mắt cậu giờ có thêm những giọt nước long lanh.- Cháu có điều gì muốn nói à?- Ngà- chú, những điều chú nói... là thật lòng sao?- Nói gì?Amber mím môi, cảm xúc của cậu chỉ chực chờ bùng nổ, và cậu đành phải nói thật nhanh trước khi cậu không còn giữ được nước mắt khỏi dâng trào.

Chính câu trả lời, phải là sự đính chính rõ ràng từ ông, thì cậu mới có thể tiếp tục với cuộc sống ở biệt trang này, cách nó tiếp diễn sẽ như thế nào đều phụ thuộc vào ông.- Những lời chú nói khi họ bảo cháu là "ác quỷ" trong lời sấm...- Về việc lời tiên tri có thể sai, hay-Lubert có thể cảm thấy bàn tay nhỏ bé kia vô thức siết chặt quanh cổ tay mình.

Cậu lén quay qua nhìn bóng hình kia, Amber cắm mặt xuống, không thể giữ được bình tĩnh, giọng của cậu ta cũng run lên, tựa như một chiếc cốc thủy tinh có thể rơi vỡ bất kỳ lúc nào.- Hay về việc chú coi cháu như người nhà?Con mèo đỏ khó mà trả lời được, nên Lubert đành phải thay cậu nói ra mong muốn tiếp tục đoạn hội thoại này.

Hiện tại, những viễn cảnh tồi tệ nhất có thể đều chui ra, lấp đầy tâm trí của cậu, và cậu chỉ muốn nghe ông nói.

Quara sẽ nói sự thật, cậu biết.

Câu trả lời từ Quara có thể không nhưmong đợi, không chính xác là những gì cậu muốn.

Nó có thể sẽ chấm dứt những mộng tưởng viễn vông và thầm kín của cậu về cái mái ấm giả tạo mà tự cậu đã vẽ ra trong đầu, cậu biết điều đó.

Ông không cần thiết phải nói thật về điều gì để đuổi những người kia đi, nhưng ông cũng không cần thiết phải che giấu trước cậu.

Suy cho cùng, mối quan hệ từ đầu giữa ông và cậu chỉ đơn thuần là ân nhân, là chủ nhân với thuộc hạ.

Amber không có quyền đòi hỏi ông phải dành cho cậu một tình cảm thiêng liêng như thế với một người chịu ơn mình, và để nghĩ xa hơn, cũng chưa làm được nhiều điều có giá trị để trả lại ơn nghĩa đó.- Chúng ta đổi cách xưng hô lần nữa nhé?

Đồng ý không Amber, con trai ta?- Hức... cảm ơn ngài, cảm ơn, cháu cảm ơ-- Nào nào, chúng ta đổi cách xưng hô rồi, nhớ chứ?- Con cám ơn... bố.Ông giang tay ra ôm lấy bóng hình nhỏ nhắn kia vào lòng, trong khi nó túm chặt vào áo ông, dần dần kéo người ông gần hơn.

Nó cứ khóc rồi lại nói cảm ơn, và cảnh tượng này dường như không bao giờ kết thúc.

Lubert dừng việc đứng nhìn từ phía sau, và cậu cũng tham gia vào cái ôm gia đình, ba người quấn lấy nhau, như một bản hợp đồng tuyên bố mối liên hệ khăng khít của họ, của một gia đình thực sự.Có lẽ vì thấy cậu không hề nhận ra, nên ông vẫn luôn thoải mái đối xử với cậu như người nhà từ lâu rồi.

Ông thực sự quan tâm đến cậu, cũng như cách ông chăm lo cho người con trai ruột của mình là Lubert.

Câu chuyện của cậu chẳng phải khó đoán, chỉ là ông không quan tâm lắm đến nó, ông chỉ thấy cậu đáng thương, ông đồng cảm với cậu.

Đến tận hôm nay khi nghe trực tiếp họ khẳng định những phỏng đoán của mình là đúng, ông cảm nhận được một ngọn lửa bùng lên trong mình, ông rất tức giận, tức giận thay cho cậu.

Lý do cho thảm cảnh của cậu thật sự rất ngớ ngẩn, và ông đã rất tự nhiên nghĩ rằng ông phải bù đắp cho cậu, như bù đắp cho một quá khứ nào đó giống cậu đến kỳ lạ.

Cậu xứng đáng hơn thế, ông nghĩ, và không hề tự nhận thức được ông đã đặt cậu vào một vị thế cao trong lòng ông.

Vài năm sống cùng nhau, ông nhìn người rất chuẩn, cậu ham học hỏi, thật lòng quan tâm ông và Lubert, cũng rất trung thành với hai người.

Lâu dần ông cũng yêu quý cậu, và họ cứ thế mà trở thành một gia đình, chỉ là sự ngầm đồng ý này của ông phải đợi đến hôm nay để lộ ra cho cậu nhìn.Ngày hôm ấy là một ngày rất ý nghĩa với Amber, là ngày cậu có thể gọi tên căn biệt trang này là "nhà", nơi đây chính thức trở thành một mái ấm, một góc an toàn mà cậu có thể ở lại và quay về.

Cậu không thể ngủ được và cứ nằm trằn trọc mãi.

Amber lo rằng sau khi cậu tỉnh dậy, "giấc mơ" này sẽ chấm dứt, và cậu lại quay về vị thế trước đây.

Lo đến nỗi cậu phải lẻn sang phòng của Lubert và ngủ cùng cậu ta.- Sao hôm nay chủ động vậy?- Cho tôi nằm cùng được không, chỉ một lúc thôi cũng được...- Tớ chỉ hỏi thế thôi, còn cứ ngủ thoải mái đi.- Cảm ơn, cảm ơn cậu rất nhiều...- Mà này, chúng ta chính thức là người một nhà rồi.

Cậu phải gọi tớ là anh chứ!- Tại sa-- Thì vì cậu đến sau, thì cậu phải là em chứ?- ...Cũng được, ngủ ngon, anh trai.Màn đêm buông xuống căn biệt trang, giấc ngủ tĩnh lặng là thứ duy nhất còn lại sau khi ánh đèn trên từng mái vòm và trong từng căn phòng đã tắt.

Không ai có thể nhìn thấy, nhưng có một bóng người đang ngồi trên cành cây bên ngoài ngôi nhà này, quan sát xuyên bóng tối của buổi đêm.

Cái ánh lên trong con mắt duy nhất của hắn là hình ảnh của cục lông đỏ đang nằm rúc vào trong lòng của Lubert - kẻ thừa kế tương lai của gia tộc Union.

Hắn nhìn chăm chú, dường như không cần chớp mắt, ai có thể đoán được qua cửa sổ tâm hồn hắn có bao nhiêu ý nghĩ vặn vẹo, khủng khiếp đối với mục tiêu của mình.

Nhưng cuối cùng, hắn bỏ đi, biến mất, như một ảo ảnh trên sa mạc.Giấc mơ đêm đó với Amber là một cơn ác mộng rất đáng sợ.

Cậu cứ ngỡ vì sự kiện trọng đại hôm nay, niềm vui sướng sẽ đưa cậu vào một giấc mộng đẹp hoặc một giấc ngủ bình yên, thế nhưng, cậu lại quay về khung cảnh quen thuộc đó.

Căn nhà đã cháy rụi, chỉ còn là những mảnh vật liệu gãy vụn và hư hại, mùi khét của tro và mùi tanh của máu, sự lạnh lẽo cô độc, và giọng nói của hai người họ.- Lana- quay lại đây với bố mẹ...Hai chất giọng đồng thanh vang lên, vọng khắp không gian, khiến cả người cậu run rẩy, chân cậu cũng không vững nổi nữa.

Cậu khuỵu xuống, nhưng vẫn không dám quay đầu lại để chứng kiến những gương mặt đang gọi cậu kia.

Amber nhắm mắt, đưa tay lên ôm đầu và ép đôi tai mèo xuống, cố lờ đi tất cả những gì xảy ra xung quanh.

Ác mộng lần này rất khác, nó kéo dài hơn bình thường, cậu cảm thấy như cả tiếng đồng hồ trôi qua rồi nhưng cậu vẫn chưa tỉnh lại.- Im đi im đi im đi, tránh xa tôi ra!Rất khác, và nó khác theo một chiều hướng cực kỳ tồi tệ.

Âm thanh cậu nghe không chỉ là tiếng của họ, mà nó còn là tiếng bước chân, và cậu biết rõ hai người kia đang lại gần, vì nó ngày càng to và rõ hơn bên tai cậu.

Từng bước.

Lê lết trên mặt đất.

Ngày càng gần.

Quá gần.

Cậu muốn hét lên thật to và cầu cứu ai đó, nhưng chợt nhận ra chả có ai ở đây có thể đến và giúp cậu.

- Lana...

NHÌN VÀO MẮT TA-Cánh tay khẳng khiu vươn ra.

Cảm giác đó, nó như những cành cây lạnh lẽo, héo úa.

Nắm chặt vào cánh tay cậu, kéo cậu về phía họ.

Và cậu buộc phải nhắm mắt lại.

Tích tắc trước khi mi mắt đóng lại là đủ để cậu thấy những gì đang bao vây cậu.Làn da tái nhợt.

Bong tróc, và thối rữa.

Từng thớ thịt xám ngoét vẫn đang trượt khỏi lớp xương bên dưới.

Mắt của họ?

Chỉ còn những cái hốc trống rỗng đen ngòm, vài giọt lệ đen tuyền tuôn rơi từ chúng.

Khuôn mặt bị biến dạng do bỏng, trông như tác phẩm của một người thợ làm gốm học nghề bị bỏ dở.- Chúng giết ta, chúng sẽ giết con...

CHÚNG SẼ GIẾT CON NẾU CON KHÔNG GIẾT CHÚNG!- NHỚ LẠI ĐI, LANA-- CON KHÔNG GHÉT CHÚNG SAO?

CON PHẢI GIẾT CHÚNG, TỪNG TÊN MỘT.- LANA, CON PHẢI TRẢ THÙ, CON PHẢI LÀM NHỮNG GÌ NGÀI ẤY BẢO.- TÊN CỦA CON LÀ GÌ?

NHỚ LẠI ĐI.- NGÀI ẤY ĐANG GỌI CON, NGÀI CHÍNH LÀ L-Cả người cậu đông cứng, không thể chuyển động, cậu chỉ có thể hét lên, nhắm thật chặt mắt và hét lớn.

Cậu không thể thoát khỏi họ, không thể chạy đi, không thể chờ người đến cứu.- TỈNH LẠI, AMBER!- IM ĐI IM ĐI IM HẾT ĐI, ĐỪNG GỌI NỮA-- Là tớ, Lubert Union, cậu đang ở cạnh tớ, cậu không sao hết...- Lubert...?- Cậu bị sao vậy, Amber?

Tự nhiên hét lên, gọi thế nào cũng không tỉnh, có phải cậu gặp ác m-Đúng vậy, cậu vẫn ở đây mà, họ không có thật, chỉ là mơ thôi.

Cậu muốn quên đi tất cả mọi thứ cậu nhớ trong giấc mơ đó, cậu không muốn nhớ lại bất kỳ cái gì.

Bất kỳ ai.

Bất kỳ nơi đâu.

Bất kỳ lúc nào.

Amber ôm thật chắc cánh tay của Lubert như thể mạng sống cậu phụ thuộc vào nó, và bắt đầu khóc.
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Chương 4: Biết nhiều hơn


Có gì đó ẩn nấp trên những ngọn cây, sau những cột đèn, trong những bức tường, trên mái nhà hay thậm chí là ngay dưới đất.

Amber không dám chắc, nhưng cậu không nghĩ là mình bị hoang tưởng.

Có ai đó theo dõi cậu, khóa mục tiêu vào chính cậu chứ không phải bất kỳ ai khác dưới mái nhà quyền quý của biệt trang Union.Cái cảm giác khó chịu, bứt rứt và lạnh sống lưng đeo bám cậu, vờn cậu như một con mồi sắp bị thợ săn tóm gọn đã mấy ngày rồi.

Cậu không dám kể với ai cả, vì chính cậu cũng không hiểu tại sao lại có người bám theo mình.

Chỉ là một người hầu của gia đình này, có lẽ cao hơn một chút vì cậu được tự gọi mình là một phần của gia đình Union, nhưng hắn, hay thứ đó, luôn để mắt đến cậu.

Lúc đầu Amber đã nghĩ hắn theo dõi người "anh trai" của cậu, Lubert, người thừa kế hợp pháp của dòng tộc Union, và không, cậu đã xác nhận nhiều lần, cảm giác đó xuất hiện cả những lúc cậu ở một mình.Đêm nay, cậu quyết định ngủ một mình, chỉ khi khuất tầm mắt của Lubert, cậu mới dám dứt khoát giải quyết vấn đề này.

Cậu khóa kín căn phòng, mắt hướng về cửa sổ, trong một khung cảnh hỗn tạp các sắc đen xám bên ngoài, cậu cố nhìn ra một bóng hình, một điểm sáng để nhận biết có một mối nguy hiểm ngầm đang ẩn nấp, và như mọi lần, cậu không hề nhìn ra điều gì bất thường.

Nhưng cảm giác của cậu, nó không nói dối, hắn đang ở gần đây, rất gần.- Ra đây ngay, đồ lập dị, ngươi đang nghe mà đúng không?Không ai đáp lại.

Một sự im lặng đáng sợ, và nó chính là câu trả lời.

Không cần lên tiếng, chỉ cần đột nhiên lấy đi mọi âm thanh khác, tiếng ve dừng bặt, tiếng sột soạt từ phòng của cha nuôi cũng biến mất.- Lập dị?Âm thanh lạnh lẽo phát ra ngay bên tai của cậu, một bóng đen đã tiếp cận cậu từ đằng sau.

Amber không hề cảm thấy hắn xuất hiện từ bao giờ, hay bằng cách nào hắn đi vào được đây.

Hắn như bước ra từ chính màn đêm kỳ bí, thong thả vòng ra đằng trước cậu.Amber ngay lập tức vung tay lên định tấn công hắn thì thấy cổ tay cứng lại, đau buốt, không thể cử động.

Cậu nhìn xuống và phát hiện một đôi còng tay làm từ băng ôm chặt quanh hai bên cổ tay cậu, chúng nối với một sợi xích dẫn thẳng xuống sàn phòng.

Khuôn mặt gớm ghiếc của hắn tạo ra một nụ cười, hay đúng hơn là những vết nhăn và sẹo chằng chịt hơi kéo dãn ra, nặn lại trên mặt hắn một đường vòng cung.

Trước khi cậu kịp cất lời nào, hắn đưa bàn tay thô ráp vuốt nhẹ môi cậu, những vệt trắng kéo dài từ hai bên mép, bịt kín miệng cậu và ngưng tụ thành một cái khẩu trang quấn chặt lấy khuôn mặt của con mèo đỏ.- Đó không phải là một tính từ nên dùng để miêu tả vẻ đẹp của t- ít nhất thì là khuôn mặt thật của ta.

Cái vỏ bọc này, đương nhiên, phải thật ghê tởm, để ngươi nhớ cho rõ nó.

Chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều đấy.

Còn bây giờ...Kẻ lạ mặt kia đột nhiên túm chặt cổ áo của cậu, vận sức xé tan nó ra, khiến nửa trên cơ thể cậu lộ trần trụi trước mắt hắn.

Mặt của hắn tối sầm lại khi quét ánh mắt như chùm tia laser khắp người của Amber.

Và hắn cũng tìm thấy thứ mà hắn đã mất công rình rập khắp mấy ngày nay, nó vẫn ở chỗ đấy, y hệt những gì hắn đã nhớ.

Một vết bỏng xấu xí, nằm bên hông của con mèo đỏ, dường như có đường nét của một gia huy quyền quý, nhưng đã bị phá hỏng do sự hồi phục của làn da.- Cái vết này do ai gây ra cho ngươi?

Amber, ngươi có nhớ tên của lão ta không?Hắn đóng băng cả căn phòng chỉ với một cái chớp mắt, và gõ nhẹ lên cái khẩu trang bịt miệng khiến nó tách đôi ra một cách hoàn hảo.

Amber run rẩy mím môi lại, không hề muốn trả lời hắn mà chỉ đảo mắt nhìn quanh, muốn tìm ra một cơ hội, một lối thoát.

Cậu tuyệt vọng nhận ra lớp băng dày chặn tất cả phương hướng trong tầm nhìn của cậu, và cho dù thét lớn đến mấy thì cũng vô dụng.

Hắn là một kẻ cực kỳ nguy hiểm, hắn biết rất nhiều về cậu, đến đây vì cậu, và có thể giết cậu bất kỳ lúc nào.

Cậu cảm thấy hắn đến đây chỉ để chơi đùa với cậu mà thôi.- Tên của lão là gì?

Đừng có viện cớ ngươi mất trí nhớ để lừa ta.- Hắn l- là Pathot, tôi chỉ biết vậy...- Dòng họ nào?- Hình như là Navallel...- Pathot Mecerny Navallel, hiện là người đứng đầu dòng họ Navallel, biệt trang tại thành phố bên cạnh về phía Đông.

Tầm 7 đến 8 năm về trước, ngươi được nhận vào làm người hầu, được một thời gian thì trốn thoát, khả năng đọc viết của ngươi cũng do ông ta dạy.Ngẫm lại từng từ hắn nói ra, Amber chợt nhíu mày, hầu hết đều đúng, nhưng chắc chắn việc cậu học đọc và viết chữ không phải là từ thời điểm làm người hầu cho lão khốn đó.

Tuy mất trí nhớ là thật, nhưng cậu luôn rõ ràng việc bản thân được chính cha mẹ ruột dạy học ở nhà suốt những năm thơ ấu.

Và nếu tính thời gian, cứ cho là cậu bằng tuổi của Lubert, vậy 7, 8 năm trước cậu mới được 5 tuổi, thực sự tai họa đến sớm vậy sao?

Nhìn vẻ mặt rối bời của Amber, kẻ lạ mặt khựng lại, như nhận ra một sự thật cay đắng nào đó.

Đôi mắt của hắn nổi tia máu, gân mặt cũng xuất hiện, cơn thịnh nộ của hắn như một ngọn núi lửa chực chờ phun trào, hủy diệt mọi thứ xung quanh.

- CÁI ĐỒ-Những tiếng cuối bị hắn nuốt ngược vào trong, thay vào đó, hắn đấm mạnh vào bức tường băng đằng sau lưng của cậu, khiến nó bốc hơi ngay lập tức và tạo ra một tiếng như bom nổ.

Ngay khi nhận ra mình vừa làm gì, hắn phẩy nhẹ tay để làm tan toàn bộ băng trong căn phòng và biến mất trong một tiếng gió hú làm người nghe lạnh gáy.

Được giải phóng khỏi chiếc còng và sợi xích, Amber ngồi sụp xuống nền gỗ của căn phòng, cậu co người lại tìm hơi ấm do áo đã bị rách.

Nỗi kinh hoàng của cậu trói chặt cậu, không cho cậu có thể bình tâm lại và phản ứng với bất kỳ thứ gì.

Ngay cả khi cha con nhà Union chạy tới và phát hiện ra cậu, không thể có một từ nào cậu có thể thốt ra được từ cổ họng.Cho dù cậu có giải thích ra sao, thì Quara cũng chưa thể tin có một kẻ có thể đột nhập và theo dõi cậu suốt một khoảng thời gian như thế.

Hay những tình tiết kỳ cục đã xảy ra trong cuộc gặp mặt đêm nọ giữa cậu và kẻ kia, rốt cuộc hắn đến tìm cậu là vì sao, không một ai hiểu.

Nhưng cũng vì cậu kể lại tất cả mọi thứ, ông cũng biết thêm về phần quá khứ lúc trước của cậu."...còn về thời gian sau đó, cháu chỉ đi khắp nơi thôi, không có gì để kể."

Không có gì để kể.

Thực ra là không có gì muốn kể.

Những thứ kinh tởm nhất đối với cậu lại nằm trong cái khoảng "thời gian sau đó" mà ông chưa bao giờ biết.

Ông không muốn làm cậu sợ, nhưng ông đã thực sự không chịu được mà gặng hỏi cho ra hết chuyện gì xảy ra với cậu trong thời gian ở dưới mái nhà biệt trang Navallel?5 năm trước, tại biệt trang Navallel...Con mèo đỏ run như cầy sấy vì cơn mưa khi nãy đang quỳ xuống trước lò sưởi theo phong cách thiên nhiên trong phòng khách của biệt trang, ngồi trên chiếc ghế dát vàng ngay cạnh là Pathot Navallel, kẻ đang ngắm nhìn người hầu mới được ông "nhặt" về.

Ông ta rất từ tốn ngồi đợi cậu hong khô người, thậm chí còn tranh thủ lôi một cuốn sách ra đọc.

Đến khi cậu đứng lên đối diện với ông, thì Pathot cũng từ bỏ quyển sách để nói chuyện với cậu.- Như đã giao kèo, từ bây giờ tên của ngươi là Lasie.

Ta là ông chủ của ngươi, hiểu chứ?- Vâng, thưa ngài.- Ngươi phải tuyệt đối tuân lệnh của ta, và không có quyền được phản kháng dù bằng bất kỳ hình thức nào.- Tôi đã hiểu, thưa chủ nhân.- Tốt, giờ thì thay quần áo đi.

Bareu, dẫn nó đến phòng dành cho người hầu.Một thú nhân hươu từ đâu ra cầm tay cậu dắt đi, rồi dừng lại trước một căn phòng với cánh cửa màu nâu, trông rất khác biệt với toàn thể còn lại của căn biệt trang.

Nó có thể được mô tả là "rách nát" và "tồi tàn" cho dễ hình dung, và những gì bên trong còn kinh khủng hơn.

Vừa bước vào phòng, con mèo đỏ đã cảm nhận được một cảm giác ngột ngạt, cộng thêm một mùi ngai ngái, khó ngửi tràn ngập căn phòng.

Nếu xét là phòng cho một người thì có vẻ nó vẫn được coi là tạm được, nhưng đây lại là phòng chung cho toàn bộ sáu thú nhân, tính cả cậu, vậy nên nó chật chội, và rất bất tiện.

Phòng chỉ có một cái tủ quần áo cùng những tấm đệm cũ kỹ đã ố vàng, tường không được bọc giấy dán tường, lại còn bong tróc, vữa rơi vãi dọc theo chân tường đến từng góc phòng.

Bốn thú nhân còn lại đang ngủ, gồm hai mèo và hai cáo, tất cả đều là con gái, chỉ có cậu và anh chàng đang đứng kế bên cậu là trai.- Chỗ ngủ cũng chỉ đến mức này thôi, cậu chịu khó nằm sát tường một hôm, mai tôi sẽ đi quét vữa sau vậy.Nói rồi anh ta lấy từ trong tủ một bộ quần áo màu trắng từ đầu đến cuối để cậu thay đồ theo lời của Pathot, và dẫn cậu lại đại sảnh sau khi cậu đã chuẩn bị xong.

Ông ta vẫn ngồi đấy đợi, với một tách cà phê không còn bốc khói và cuốn sách gần như chỉ còn bìa là chưa giở tới.

Bareu lui khỏi căn phòng, để lại không gian chỉ còn cậu và lão ta.

Pathot nhấc người khỏi ngai vàng của lão, và tiến đến cậu, "Lasie" định bước về phía sau khi thấy lão ta đến quá gần.- Đứng yên, cho đến khi ta ra lệnh, cấm nhúc nhích!Cậu nhắm mắt lại, để mặc lão ôm lấy cậu, cởi dần áo cậu ra.

Bàn tay sần sùi lướt trên da cậu, lão ta thậm chí còn thích thú mà lè lưỡi liếm người của cậu, điều đó khiến con mèo đỏ buồn nôn.

Cảm giác nhờn nhợn mà lưỡi của lão mang lại là thứ cực hình mà không bao giờ, cho dù sau này bị mất phần lớn trí nhớ, cậu không bao giờ quên được.

Đang chuẩn bị hôn cậu, thì Pathot bất ngờ bị cậu đẩy ra, cậu cũng mở lớn đôi mắt đang rưng rưng nước và trừng lên cảnh cáo lão.

Lão ta đương nhiên không hề suy chuyển, vì cậu quá yếu, còn hắn đã dự tính trước.- Tch, ta không hề nhớ ta ra lệnh cho ngươi đẩy ta.

Ta không thích sự phản kháng, hiểu chứ, con mèo nhỏ láo xược?Với những từ cuối, chúng đi kèm theo cái tát đau điếng từ lão ta, khiến "Lasie" ngã nhào ra đất.

Cậu cố thu mình lại khi lão đè lên người cậu, nắm tay thu lại, gồng lên trong sự giận dữ.- Nghe lời, nghe mệnh lệnh của ta, toàn tâm, toàn ý, tuyệt đối!Ứng với từng tiếng quát là một cú đấm giáng xuống, mà cơ thể nằm dưới sàn kia không hề tung ra một sự phản kháng đáng kể nào.

Có lẽ cũng vì tiếc cái vẻ đẹp của cậu, mà Pathot đã ngừng lại.- Khôn hồn thì nằm im.Sau khoảng thời gian đau đớn ấy kết thúc, lão có vẻ đã chán, và đứng dậy.

Cậu vừa thầm thở phào và đang sắp thiếp đi, thì lão ta vung chân sút vào bụng cậu.

Cơn đau khắp cơ thể lại được đánh thức, nó đau đến mức cậu đổ mồ hôi lạnh và phải cắn chảy máu môi của bản thân để không hét lên.

Từng giây phút cậu vật lộn trên nền nhà là từng khoảng khắc cơ thể cậu phản đối lại cậu, để trả lại một mô phỏng nhức nhối của sự hành hạ cậu đã phải chịu.

Cơn đau như một liều thuốc gây mê, nó khiến đầu cậu tê dại đi dần.- Đừng có nằm ỳ ra thế, về phòng của mày, nằm ở đây chỉ làm xấu sàn nhà thôi.

Lần sau nhớ mà nghe lời, ta nói gì thì đó là luật!
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Chương 5: Hai địa ngục


- Tại sao con chấp nhận để làm người hầu của hắn ngay từ đầu?

Có phải vì lúc đó con còn quá ngây thơ?- Không... chỉ là con muốn trốn thoát.Có những kẻ sẵn sàng đổi một địa ngục đã biết lấy một địa ngục chưa biết.Đó là một quyết định sai lầm, tất nhiên.

Nhưng ở thời điểm đó, cậu thực sự đã rất vừa lòng với lựa chọn của bản thân.Quay trở lại 5 năm trước...Bareu chán nản, cầm trong tay băng gạc, anh ngồi xuống và bắt đầu sát trùng vết thương và chườm đá cho con mèo đỏ đang nửa ngồi nửa nằm trên ghế.

Động tác của anh thành thục và nhanh nhẹn, như thể ăn vào não thành một phản xạ, vì không biết đây là lần thứ mấy cậu bị đánh thành như thế này.- Sao em lại chống đối ông ấy?Lasie chỉ im lặng, vì cậu biết lão muốn cái gì, đó không phải là thứ cậu sẽ chấp nhận.

Những người khác trước cậu từng là đồ chơi của lão thì không hiểu điều đó, với họ, Bareu và bốn người kia, việc được phục vụ lão ta và ở lại nơi địa ngục này là một sự đánh đổi có lời.

Cậu tự hỏi là như này có đáng không, cậu không muốn bị đá khỏi đây để sống đầu đường xó chợ, nhưng nếu ở lại, hoặc cậu thành món đồ chơi mới của Pathot, hoặc trở thành cái bao cát cho những cơn thịnh nộ của lão.Đã là hai tuần kể từ khi cậu bước qua cửa căn biệt trang Navallel này, lão vẫn luôn giam cầm cậu, như một nhà sưu tầm thích cất những con búp bê tinh xảo trong tủ kính.

Nhưng con búp bê này lại bất tuân lệnh của chủ nhân, luôn khiến lão ta tụt hứng, và khi lão không còn cố đè cậu lên giường, thì cậu sẽ bị hắn dí xuống sàn mà đánh.

Pathot vẫn biết kiểm soát, chấn thương lão gây ra chưa bao giờ được gọi là quá nghiêm trọng hay nguy hiểm tính mạng, thế nhưng nó không đồng nghĩa với việc lão ta thương xót cậu.

Luôn luôn là cậu tự đi băng bó cho mình sau khi hắn bỏ đi, hoặc Bareu tìm thấy và sơ cứu cho cậu trước.- Em biết đấy, chúng ta giống nhau cả, em nợ ông ấy một mạng, vậy thì đổi lại bằng cơ thể của mình khó đến thế sao?

Ông ấy sẽ không bao giờ ngược đãi em, sẽ không đánh đập em, thậm chí nếu "trình diễn" tốt còn được thưởng nữa.Ánh mắt u ám của cậu khép hờ lại, không hề nhìn về phía anh ta.

Có lẽ anh đúng đấy, Bareu, nhưng với thân phận từng là một thiếu gia, vẫn có những thứ giới hạn mà cậu không muốn lão vượt qua, thân thể là một trong số đó.

Những mảnh ký ức vụn vặt hiện lên trong đầu cậu, đón chào cậu vào thế giới giấc mơ, tiếng nói ngay bên tai cũng nhỏ dần...- Lana này, nếu sau này con cảm nhận được mình muốn làm những việc như vừa rồi với người khác, vậy nghĩa là con yêu họ.- Vậy nếu người khác yêu con nhưng con thì không yêu lại thì sao?- Vậy thì chẳng sao cả, hãy nói thật với họ những gì con nghĩ, nên nhớ cảm xúc của con không nói dối.

Con yêu ai, đó là quyền của con, con không cần cảm thấy có lỗi nếu con không thể dành tình yêu cho tất cả.- Vâng...Cảm xúc của cậu, cơ thể của cậu không nói dối.

Cậu có biết ơn ông ta vì cưu mang cậu, nhưng cậu không có tình yêu nào hơn cho ông cả.

Từng cái đụng chạm, thái độ, lời nói của ông hằng đêm luôn khiến cậu ghét bỏ, cậu không muốn phải tuân theo mệnh lệnh đó.

Bất kỳ việc gì khác, trừ những thứ đó.Và thế là cậu bắt đầu lên kế hoạch để trốn khỏi đây.

Cậu âm thầm làm điều này từ ngày này qua ngày khác, kể cả lúc bị đánh đòn, lúc ăn, lúc ngủ.

Lasie biết cậu đã sẵn sàng, tuy nhiên, đến lúc hoàn thành cậu lại lưỡng lự.

Cậu lại trở về sao?Trở về với những ngỏ hẻm đầy rẫy chuột và bọn lưu manh đó.Ở đây cậu vẫn an toàn mà, còn được ăn uống đầy đủ.

Nếu rời đi, cậu không có quyền hối hận lựa chọn này.

Địa ngục nào chả là địa ngục, biệt trang này tất nhiên là tốt hơn ngoài kia.

Chắc là cậu nên ở lại, và nếu thế, chắc cậu cũng nên buông bỏ đi thôi, cậu không còn là thiếu gia gì đó nữa từ lâu rồi.

Cậu không có quyền đòi hỏi, cậu đang xin một ân huệ, và lại còn từ chối trả giá, thậm chí còn muốn tự xóa nợ và bỏ trốn.

Lasie tự nhận thấy bản thân có một chút vô ơn bạc nghĩa, và chính rào cản này trong suy nghĩ đã khiến cậu bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để trốn thoát.

Nên giờ đây đứng trước cổng là anh ta, kẻ trung thành nhất đối với lão Pathot.- Làm ơn, anh Bareu, tôi thực sự không muốn ở đây nữa.- Vậy đi đi, con mèo ích kỷ, không tiễn.- ...Cảm ơn anh nếu anh giúp tôi trót lọt.Ánh mắt của Bareu lạnh lùng quét ngang mặt của cậu, giống như thổi một đợt sương giá khiến người cậu tê lại trong khoảng khắc.

Cậu khẽ khàng trèo qua tường rào, và đặt chân xuống mặt đất bên ngoài.

Qua song sắt của cái cổng, Bareu nhìn sâu vào mắt cậu, trong anh ta là sự thất vọng, hay sự căm ghét chăng?

Còn cậu, không biết vì sao mà ánh nhìn đó khiến cậu rất hoảng hốt, và đầu óc bắt đầu loạn cả lên.

Lựa chọn này... cậu chọn sai rồi à?- Đi mau!Tỉnh ngộ lại sau tiếng giục của anh ta, "Lasie", à không, cậu đã trở lại là một đứa trẻ vô danh một lần nữa, và cậu nhanh chóng chạy đi.

Cậu trở về rồi, lại phải hòa vào vòng xoáy khốn khổ một lần nữa.

Đấy là cho đến khi cậu lại rơi vào tình cảnh tương tự.

Vì kiếm ăn, cậu đành phải học thói trộm cắp vặt, cũng vì thế mà có khá nhiều băng đảng côn đồ nơi mê cung ngõ hẻm này ngứa mắt với cậu, chúng không muốn cậu tranh giành "địa bàn hoạt động" của chúng.

Thường thì cậu có thể chạy thoát những lần chúng muốn "thanh toán" cậu, hoặc nhường nhịn mà nộp thuế bảo kê, nhưng hôm nay thì không.

Một tên trùm mặt đầy sẹo rỗ vác cái dùi cui phang mạnh vào chân khiến cậu ngã nhào, bất lực bò ra xa khi hắn bước tới kéo cậu lại.

Đúng lúc đó, khi cậu đã nhắm mắt và cầu xin mình sẽ tai qua nạn khỏi, thì thực sự có người tới giúp, ông ấy quật tên trùm qua một bên và nói gì đó đe dọa bọn đàn em rồi quay sang hỏi cậu:- Cháu không sao chứ?Nó làm cậu nhớ đến những ký ức nọ, cảm tưởng như là bàn tay của lão già kia lại một lần nữa vuốt lên khắp người cậu, khiến cậu nổi da gà.

Cậu hơi dè chừng và sợ hãi ông, nên cậu không dám đáp trả một câu cảm ơn.

Ông ấy cũng không nói gì thêm mà cứ thế cõng cậu về nhà, đứa trẻ được ông dắt bên cạnh luôn nhìn chằm chằm vào cậu trên suốt đường đi, và kể cả đến khi cậu được bác sĩ riêng của Quara sơ cứu.

Ông ấy cứu vớt cậu, và đưa cho cậu một đề nghị.

Lúc đó, cậu đã có một số hình ảnh quá khứ phản chiếu trong đầu, nhưng cậu vẫn chấp nhận và cầm lấy chìa khóa phòng đó.Có những đứa trẻ sẵn sàng đổi một địa ngục đã biết lấy một địa ngục chưa biết.

Cậu lại đặt cược một lần nữa, lần này tên của cậu là Amber, Amber Union.

Và cậu đã thắng lớn ván cược này rồi, Amber chưa bao giờ hối hận từ ngày đầu được phục vụ biệt trang này.- Con vẫn đồng ý lời đề nghị ngày đó của ta dù vẫn nhớ đến hắn?- Con muốn tin cha.

Con đã đúng.Nghe đến đây, Lubert đã không còn nhịn được nữa.

Cậu ta đứng dậy, nghiến răng nói với bố mình.- Chúng ta phải đòi lại công bằng cho em ấy, lão khốn Navallel thật kinh tởm, đáng bị xử tử!- Con tin ba đi, ba muốn lắm chứ.

Nhưng nhà lão đang rất được chính quyền trọng vọng, gây sự trước thì chỉ có bên ta thiệt mà thôi.- Không cần trả thù lão đâu, chuyện qua rồi, nếu có trả thù thì cũng phải là con tự mình làm vậy.

Con không muốn gây phiền phức cho hai người.Đúng thế, cậu cứ thường tự nhủ sẽ bỏ qua quá khứ, nhưng những điều kinh tởm đó sao có thể bị xóa đi dễ dàng?

Sẽ có một ngày cậu trả thù, không chỉ là lão ta, mà còn cả đám người kia, cậu vẫn luôn muốn đối diện và giải quyết dứt điểm những ám ảnh của bản thân ngay lập tức.

Tuy vậy, cậu đủ thông minh và kiên nhẫn.

Sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn, sau khi cậu đã có đủ lực trong tay để làm những điều mà một đứa trẻ mồ côi, ốm yếu lúc đó đã không thể làm được.Một tháng sau, cậu chính thức được Quara mở tiệc công bố thân phận là con nuôi của gia đình ông.

Chiếc ghế của các đại diện quý tộc tham dự không hề đủ đầy, nhất là chiếc ghế ngay bên cạnh gia đình hoàng gia, thuộc về gia tộc Navallel, bị bỏ trống.Kẻ đứng đầu gia tộc lớn nhất phái thân vua, nắm trong tay quyền lực của cái họ Navallel thì không tỏ vẻ gì là tiếc việc mình không thể đến bữa tiệc đó.

Hắn ngồi trên cái ngai vàng tự xưng trong biệt trang của mình, trong tay là một tấm bản đồ toàn lãnh thổ Liên Bang Felineria.

Mái tóc nâu đỏ lẫn những vệt xám đen ánh lên dưới lớp đèn phòng sang trọng.

Miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười bệnh hoạn, là khởi đầu của tai họa liên miên sắp ập xuống để một lần nữa lấy đi tất cả của con mèo đỏ nào đó.- Chúng ta sắp gặp lại rồi, Lasie của ta.Nghĩ đến thế, hắn lại không nhịn được mà cười khùng khục.

Cái đuôi nhìn giống đuôi hổ hơn là mèo quất mạnh xuống sàn phòng, gắp lên một cái hình nộm nhỏ.

Hình nộm có mái tóc và đôi mắt cũng cùng màu đỏ giống hắn, chỉ là có vóc người gầy gò và màu đỏ cũng nhạt hơn nhiều.

Đáng chú ý nhất là một ấn ký gia tộc Navallel được khâu lên một bên bụng của nó, dấu ấn thoáng tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt nhưng mang theo cái tham vọng gian xảo to lớn của hắn.
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Chương 6: Lời tiên tri


Nguyên gốc lời tiên tri không cần thiết trùng khớp những gì mà các nhà tiên tri đã nói, nó nằm trong đầu họ, nhưng không phải dưới dạng hình ảnh hay chữ số gì đó rõ ràng.

Nó rất mù mờ, rất trừu tượng, nhà tiên tri chỉ có thể vô vọng trình bày tất cả những gì họ hiểu, và tất cả nghĩa là một phần rất nhỏ của lời sấm.Hơn chục năm về trước, bà lão đã gọi tên đứa bé đó trong cơn mê của các nhà tiên tri, nhằm tiếp cận sự kỳ diệu vô hình dạng của tương lai.

Và bà "thấy" được một cơn lốc, thứ sẽ quét sạch đi sự bình yên trên toàn hành tinh này, bà thấy thứ đứng đằng sau nó, con ác quỷ màu đỏ.

Cuộc đời của đứa bé mới sinh nhà Wanvole trôi qua trong tâm trí bà lão, có rất nhiều máu và xác chết, càng nhiều hơn là đau khổ, và một thứ gì đó đen tối và quỷ quái dần đuổi kịp thằng bé.

Nhưng đến cuối cùng, điều làm bà lão bất ngờ là bóng của thằng bé và con quỷ hòa làm một, chúng là một thể hợp nhất, nhưng vẫn là hai thể phân biệt.

Trong cơn khủng hoảng, bà đã nói chệch đi những gì sự thật bày ra, khiến tất cả hiểu sai về lời sấm, nhưng chưa kịp sửa thì bà đã bị đuổi khỏi đó.Bà lão vẫn luôn hối hận, nếu thằng bé đó còn sống, chắc nó hận bà lắm.

Lúc người làng kéo đến biệt trang ngày hôm đó, bà đã không thể cản được họ, căn nhà bị đốt cháy hoàn toàn, nhưng tro cốt và dấu hiệu của đứa bé chưa bao giờ bị tìm thấy.

Nó nhen nhóm một đốm lửa hy vọng trong bà, rằng đứa trẻ đó còn sống.

Nếu được, bà muốn được gặp lại thằng bé để nói nó nghe bản chính xác của lời tiên tri.

Có lẽ đây chính là sự hối hận cuối cùng và muộn màng của bà, là chấp niệm còn lại vào tuổi gần đất xa trời.Sấm chớp nổi lên giữa cơn mưa lạnh buốt của mùa đông, có lẽ tuần sau còn có mưa tuyết, giống như ngày bà gặp đứa trẻ đó lần đầu tiên.

Cũng là ngày đầu tiên của thảm họa.

Buổi tiệc do nhà Union tổ chức đã kết thúc được vài ngày, và sự vắng mặt đáng chú ý của đại diện nhà Navallel hóa ra chỉ như một hòn đá cuội ném xuống nước, để lại gợn sóng trên bề mặt, rồi chìm sâu và lặng lẽ xuống đáy hồ.

Nhưng tiếng vọng của nó ở đáy hồ là đủ để đánh thức con thủy quái đang ngủ say, để nó trồi lên khỏi mặt nước và giao rắc tai ương cho thế gian.Tiếng nổ xuất hiện bất ngờ, kéo theo một chùm tiếng hét hỗn loạn đan xen.

Người người chạy trốn, giẫm đạp lên nhau mà chạy, họ cố thoát khỏi cội nguồn của cuộc tận diệt, nhưng như thế là chưa đủ.

Từng bóng đen lướt qua, chúng chạm vào ai thì người đó chết, tựa như tử thần đến lấy đi linh hồn, như một bầy kền kền tụ lại rỉa thịt xác chết.

Và bước ra cuối cùng là lão ta, Pathot Navallel, từ giờ còn có thể gọi lão là Asmodeus của quân đoàn quỷ.- Ta chính là Asmodeus, và ta đến đây để lấy lại sự thống trị mà chúng ta đã mất.Máu đã đổ, lửa đã cháy, thành phố Feli, trung tâm phồn thịnh, mới hôm qua còn đầy sức sống giờ đây chỉ còn là một bãi phế liệu khổng lồ, bằng chứng của sự thua cuộc đầu tiên của Liên Bang.

Quân đội Liên Bang và các gia tộc lớn nhanh chóng tiếp đón những kẻ ngoại xâm, nhưng chúng ở một tầm cấp khác biệt, chúng nhìn từ góc nhìn thượng đế, và chiến đấu với chúng như nhảy cầu mà không có bảo hiểm vậy.Asmodeus liếc nhìn từng tảng thịt đang cháy bên vệ đường, thứ mà chỉ vài giây trước là một đội quân hùng hậu, với trang bị tiên tiến và đầy đủ quyền sử dụng phép thuật trong chiến đấu.

Hắn dạo bước, lòng không một vệt gợn sóng bên cạnh những tang thương và hoang tàn đổ nát do hắn và quân đoàn của hắn gây ra.

Rồi hắn cũng phải dừng lại, và mở bản đồ ra xem.

Thủ đô của Liên Bang Felinerian đã thất thủ, nơi này cách thành phố Ylsidios - nơi tọa vị của biệt trang nhà Union nằm cách khá xa nơi đây, vậy thì hắn nên khởi hành ngay thôi.- Mèo nhỏ của ta, đến lúc hội ngộ rồi.

Trước đó là do ta quá sơ suất và Bareu quá dễ dãi với ngươi, giờ thì không đâu.Ngay trong đêm, cuộc hành quân thần tốc xuyên qua gần một chiều ngang lục địa Keilanka đã đem tai họa và hủy diệt đến gần hơn với Ylsidios.

Những cái bóng đen tỏa ra, bủa vây khắp các con đường, cướp đi hàng trăm sinh mạng trong một tích tắc.

Chúng lộ diện là những con quỷ, trông giống như một tộc thú nhân mới.

Trừ đôi sừng và chiếc đuôi hình mũi tên sau lưng, chúng gần như giống hệt con người.

Chỉ huy của chúng, Asmodeus, thì lại rất rõ ràng là một thú nhân mèo, điều này thật khó hiểu, nhưng chúng lại có vẻ chẳng để tâm lắm, như thể đây là một điều thường tình.

Hắn nhìn xa xăm, gần như đang theo dõi ai đó, nhưng hướng đó chỉ là một đống xác chết, hắn tiếp tục cất bước, đi dạo trong đau khổ và những mạng sống bị cướp đi của những thường dân vô tội.Trong một căn phòng cách đó hàng trăm cây số, Amber đang trong một cơn ác mộng.

Cậu lại trở về ngôi nhà cũ, với những hình ảnh mù mờ và quen thuộc, nhưng cũng thật xa lạ.

Lần này không có ai ở đó, chỉ mình cậu lang thang giữa những căn phòng trống vắng và hành lang trải dài khác nhau.

Rồi ngọn lửa lại bùng lên, lan ra từ một góc nào đó trong căn biệt trang.

Ngọn lửa tàn độc này, khi nó cho người ta biết đến sự tồn tại của nó, thì nó đã bao phủ hoàn toàn môi trường xung quanh.

Và nó chuẩn bị nuốt gọn cả cậu nữa, rồi cậu sẽ lại thức dậy, đờ đẫn và hoảng loạn.Thế nhưng có ai đó gọi tên cậu, đó không phải giọng nói của bố mẹ?

Ai vậy, không phải hai người đã mất mà là...

Amber nhận ra, đó là hai người còn sống, và chắc chắn họ không nên xuất hiện ở đây.

Họ là cha và anh trai cậu.

Thế nên họ gọi cậu là Amber, không phải Lana.- Amber, chạy đi, mau lên!- Chúng đang đến, nhanh lên, trốn ngay lập tức, chạy thoát khỏi đây!- Anh sẽ giữ chân chúng.- Con phải sống sót, Amber.

Vậy nên con phải bỏ chúng ta lại, đi đi, nhanh!Là hai người khác, nhưng họ cùng nói những điều giống nhau.

Lần này, cậu không muốn bỏ mặc họ, cậu muốn họ được sống, chứ không phải như... bố mẹ cậu.

Amber vươn tay ra, muốn với tới, nhưng sao mọi thứ lại tối thế, khung cảnh mờ đi, và cậu không còn ý thức nữa rồi.- Lubert, Amber, mau rời khỏi đây!Không phải ác mộng, nỗi khiếp sợ của cậu đã thực sự bước qua rào cản giấc mơ để trở thành sự thật.

Cậu mở mắt ra và nhìn thấy Quara đang đập vỡ cửa sổ, còn Lubert đang bế cậu trên lưng, chuẩn bị nhảy khỏi căn nhà.

Tiếng uỳnh uỳnh phía sau lưng cậu vang lên ngày một rõ, cậu ngó đầu lại nhìn lần cuối căn biệt trang Union, và xung quanh những cảnh vật thân quen, đó là những con quỷ.

Chúng khác xa những gì cậu hình dung, không phải là những nhân dạng to lớn có những đôi cánh cùng móng vuốt sắc nhọn, chúng trông như thú nhân, gần như vậy, vì cậu không biết có tộc thú nhân nào trông như thế.

Thế nhưng sự tàn bạo trong ánh mắt của chúng vẫn là chính xác như trong tiềm thức, tưởng tượng của cậu.

Chỉ một thoáng mà thôi, nhưng cậu nhận ra từ cách chúng di chuyển và quan sát, mục tiêu của chúng là cậu, và chỉ cậu mà thôi.Cú tiếp đất không quá hoàn hảo khiến cả hai người bị sóc nảy lên và ngã ra mặt đất, nhưng Lubert nhanh chóng bế thân thể nhẹ bẫng kia lên và chạy tiếp.

Trên đường đi, cậu không dám cử động, chỉ mong có thể đánh lừa anh là cậu vẫn đang bất tỉnh.

Còn anh cũng chả quan tâm và không mở miệng nói với cậu một câu nào, có thể là do cú sốc tinh thần đã khiến anh không thể bắt chuyện vào lúc này.

Cảnh vật hỗn loạn cũng lộ ra dần trước mắt cậu.

Nó khiến cậu cảm thấy nôn nao và kinh hãi, vì nó giống hệt, không, nó là sự phóng đại của thứ ác mộng được tái hiện hằng đêm của cậu.

Trong cái bóng mờ mờ của màn đêm chưa tan hết và ánh nắng yếu ớt của buổi sáng còn đang ngái ngủ, có mùi khét và tanh, tiếng người hú hét, và một sự hỗn độn của các sự kiện xảy ra.

Nhưng cho dù gì đi nữa thì anh vẫn chạy, Lubert không dám dừng lại để hoảng sợ hay ngỡ ngàng.Đến khi mặt trời ló hẳn ra khỏi đường chân trời, anh mới dám giảm tốc.

Lubert chạy chầm dần, rồi quỳ sụp xuống nền rừng trắng được bao phủ bởi tuyết.

Con mèo đỏ trong lòng anh vẫn im lặng, nhưng anh dám cá rằng cậu đã hoàn toàn tỉnh táo từ lâu rồi.- Em có bị thương không?Câu trả lời anh nhận được lại là tiếng thút thít.

Cậu khóc ư?- Em đau ở đâu, để anh xem.Lubert hốt hoảng đặt cậu xuống và nhìn ngó xung quanh.

Không có dấu hiệu nguy hiểm, nhưng cũng không có gì có thể giúp nếu tình hình thực sự nghiêm trọng.

Anh cảm thấy bàn tay run rẩy của cậu chạm lên cổ tay mình, nó ấm nóng, và rõ ràng là đang rất sợ.- Không sao, em bị gì cứ nói anh nghe, anh chữa cho.

Bình tĩnh lại và nói với anh nào.- Em xin lỗi, là do em, vì em nên căn nhà và ...cha mới bị như vậy.

Em nên r-rời đi từ lâu, lời tiên tri đó-- ...cái gì cơ?Anh bàng hoàng và ôm chặt lấy cậu vào lòng, từng giọt lệ của cậu chảy lên ngực, thấm qua áo của anh.

Rồi anh cũng bắt đầu khóc.- Không!

Không phải lỗi của em, là do bọn quỷ.

Lời tiên tri- kệ xác nó đi, đừng nhắc lại nữa được không?

Lúc ấy khi anh và cậu nghe trộm cuộc trò chuyện của cha, lời tiên tri đã được đám người kia kể lại.

Anh không hề tin nó, vì cha rõ ràng không tin.

Sau khi nghe cậu nói, lòng tin của anh như một tòa tháp xuống cấp, nó đang lung lay.

Nhưng anh không muốn xảy ra thêm một đổ vỡ, một mất mát nào vào lúc này nữa.

Nếu cha đã chọn tin em ấy, vậy ắt hẳn phải có lý do hợp lý nào đó mà anh không biết.

Anh không nên nghi ngờ cậu.

Phía bên kia, Quara đang đứng đối diện với Pathot.

Ánh nhìn kiên quyết như bê tông của ông không hề gián đoạn, mặc cho cơn đau đang dần lôi kéo ông gục ngã.

Ông đã không thể vung tay lên nữa rồi, có vẻ như vai của ông đã gãy.

Lão già Pathot cũng chưa hề rời bỏ tầm mắt khỏi vị quý tộc trước mặt, hắn hỏi, lặp lại câu hỏi từ nãy mấy lần, vẫn giữ cái giọng sắc lạnh không cảm xúc đó tra khảo ông.- Nó đi đâu rồi?- Ta không biết ngươi đang nói về ai.- Lanacro Wanvole, Lasie, Amber Union, tùy người gọi, đều cùng chỉ một cá thể.

Nó ở đâu?- Giết ta đi.- Cứng đầu.Ngón tay mảnh khảnh của lão nhấn xuống bả vai bên còn lành lặn của ông, nó chìm hẳn vào người ông, cứ như thể vai ông là một thứ chất lỏng vậy.

Và khi lão nhấc tay lên, ông cảm nhận được, tay trái cũng ông cũng không dùng được nữa.- Hay đến lúc ta phế nốt chân ngươi cho đủ bộ tứ chi thì ngươi mới nói nhỉ?Và dù có nói hay không thì hắn vẫn làm thôi.

Pathot giả bộ thất vọng, thở dài một hơi, nhưng ai nhìn thấy sẽ biết, khi quay lưng lại, nụ cười méo mó, hiểm độc đã nở trên môi lão.

Hai tên quỷ bên cạnh đi đến sát bên người ông, và ấn ông nằm xuống đất.

Tên đáng ra là quý tộc đại diện nhà Navallel, đáng ra phải là một người đóng góp vào việc cản trở cuộc xâm lăng này, lùi dần về phía ông, và chậm rãi bước từng bước lên cặp chân của ông.

Chỗ bị hắn đặt chân lên lún xuống như một cái bánh bị dập nát, và hắn cứ lùi nữa, lùi gần hơn nữa đến vùng bụng của ông.

Cơn đau dần lan ra như một con ký sinh trùng đi trong mạch máu, đốt cháy từng tế bào và khiến phần cơ thể còn lại rung động vì sợ và kinh hoàng.- Ông ta sẽ không nói đâu.- Beelzebub?

Ngươi ở đây làm gì?- Thả ông ta ra đi, ông già này vô dụng rồi.

Thay vì ở đây bày trò con bò thì ngươi nên dùng phương pháp thủ công mà cố tìm ra đứa trẻ đó.- Hừ, ngươi nghĩ ta không còn cách nào ngoài cách này à?

Quân lính dưới trướng ta vẫn đang lùng sục theo dấu vết trên tuyết, chúng sẽ bị tóm sớm thôi.- Truy vết chân trên tuyết?

Với hoàn cảnh hỗn loạn như thế sao mà biết dấu chân nào là của chúng?- Không chỉ là dấu chân, mà còn là cái dấu ấn nữa.

Nếu kích hoạt được cái hình xăm, thì ấn hiện sẽ trở thành cái chip định vị tốt nhất mà chúng ta có thể tận dụng được.

Hơn nữa, chỉ cần chúng ta có được Liên Bang, chúng sẽ tự chạy vào cái lồng chúng ta đã chuẩn bị sẵn cho chúng.- ...Tùy ngươi.
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Chương 7: Nhuốm máu


Trên nền tuyết trắng xóa, những vết lõm kéo thành hàng trở nên nổi bật hơn hết, dẫn vào khu rừng tối.

Chủ nhân của những hàng vết lõm đó đang ôm nhau, một nỗ lực cố sưởi ấm giữa cái lạnh ngày càng dày đặc hơn.

Bó củi khô gần như vô dụng, nằm thành một đống đen xì không một vệt sáng.

Chí ít thì ở trong cái lều tạm bợ sẽ mang lại cảm giác an toàn hơn, còn ấm hơn hay không thì chắc bản thân Amber và Lubert đã rõ.

Một cơn gió rít khẽ qua từng lỗ hổng đủ mọi kích cỡ trên tấm bạt làm từ lá và cành cây.

Lubert muốn ra ngoài và kiếm một ít thịt và da thú để củng cố hy vọng sống sót giữa mùa đông trong khu rừng này, nhưng anh không đủ yên tâm và tự tin để cậu ở lại trong lều, hay chắc chắn rằng việc một mình chiến đấu với cả cái lạnh và những gì lẩn trốn trong rừng của anh sẽ hoàn toàn thuận lợi và đem về chiến thắng.Và quan trọng nhất, anh sẽ dùng cái gì để đi ra ngoài đó chứ?

Anh cần một khẩu súng săn, hoặc tối thiểu là một con dao găm.

Anh sờ thấy rõ cái chỗ cộm lên dưới cái đệm lá cây dùng làm gối, nó là con dao gấp nhỏ phòng thân anh mang theo, tất nhiên nó không hề trong danh sách lựa chọn khi mà nó chỉ đáng gọt hoa quả.

Lubert nghĩ phép thuật của anh là chưa đủ để đối phó một con gấu, nhưng chắc chắn việc đó sẽ là giải pháp cuối cùng khi anh không còn gì trong tay.

Nghĩ vậy, Lubert khẽ khàng luồn người khỏi vòng tay của con mèo đỏ kia, bước ra khỏi lều, và nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhặt được một hòn đá đủ lớn và sắc làm vũ khí.- Ưm- anh định làm gì thế?Chất giọng khàn, còn ngái ngủ vang lên đằng sau lưng khiến Lubert khựng lại và quay trở về lều.

Bàn tay của anh nhẹ nhàng đặt lên vầng trán của cậu.

Anh cảm nhận được nhiệt lượng đang truyền vào lòng bàn tay mình, và nó chỉ thôi thúc anh đi ra ngoài đó hơn.- Còn đau đầu không?

Anh tính ra kia tìm cái gì về ăn, em đang sốt, không thể nhịn đói được.

Không được chạy ra ngoài nghe chưa, anh sẽ cố về sớm.

Nếu có gì không ổn, cứ lấy con dao gấp anh để dưới gối, cứ dùng phép thoải mái, được chứ?Không thể đợi thêm, Lubert quyết tâm bước ra ngoài, hứng từng đợt gió rét quật vào mặt, và tuyết bám lên khắp người khi anh mới chỉ đi được vài phút.

Anh cố giẫm mạnh từng bước về phía trước, hướng thẳng vào sâu trong rừng.

Như những gì đã đoán được, những con thỏ đã chui rúc khỏi sự tàn bạo của cơn bão, những con vật còn sót lại nếu không phải đã chết thì đều là những thứ anh không muốn đối đầu vào lúc này.Có lẽ vài giờ đã trôi qua, vì giờ đây Lubert mệt mỏi vịn vào thân cây, từng viết rách trên quần áo càng làm dáng vẻ hiện tại của anh tệ hại hơn.

Bỗng trong bóng tối của khu rừng khi bão đang dần lắng xuống, một thứ âm thanh lọt vào tai của thiếu gia nhà Union, nghe như tiếng khóc than, nhưng cũng khó xác định khi nó lẫn trong rất nhiều tạp âm lạ khác.

Như bị linh cảm dẫn dắt, Lubert cắn răng nhấc bàn chân nặng trĩu lên một lần nữa, cố gắng tìm ra nguồn phát của âm thanh kia.

Khi anh lách qua từng cái cây trụi cành lá, cảnh tượng trước mắt dần hiện rõ rệt, một bóng người đang nằm trên đất, với một con vật đang gầm gừ, vật lộn với người kia.

Kẻ đó có bộ lông trắng gần như hòa làm một với đống tuyết dày phủ trên mặt đất, hai hàm răng nghiến chặt, dường như đang dùng hết sức sống còn để đẩy cái miệng đầy răng nanh cùng đôi móng vuốt sắc bén kia ra xa khỏi cơ thể.

Trên đầu hắn có một vệt đỏ in hằn lên tuyết, kéo đến đầu bên kia là bóng tối của khu rừng.

Hẳn là kẻ này đã bị thương, và đã lết xác đến đây khi bị truy đuổi bởi con thú.

Không dám do dự tiếp, Lubert cầm lên một hòn đá nhỏ và ném mạnh vào đầu con sói.

Nó quay qua nhìn anh, và chuẩn bị chuyển mục tiêu qua con mèo vàng.

Nhưng anh đã nhanh hơn, Lubert lao đến húc mạnh cùi chỏ vào cổ con vật, khiến nó bị hất văng qua một bên.

Khi anh định chạy lên và đè nó xuống đất, thì một tiếng cách của kim khí vang lên từ phía sau, nhanh chóng theo sau là một tiếng nổ lớn.

Viên đạn đi như một ánh chớp cam lóe sáng ngay cạnh anh, ghim thẳng vào giữa trán con thú hung dữ.

Nó quờ quạng bằng tứ chi một lúc, và rồi nằm vật xuống, không còn biểu hiện dấu hiệu sự sống.

Lubert quay lại để nhìn người ra phát bắn đó, hắn là một thú nhân mèo cũng như anh, với màu lông trắng, trên tay vẫn còn nắm chặt khẩu súng, báng súng đã rời khỏi hõm vai, hắn đang nửa ngồi nửa nằm, tựa lên một tảng đá lớn ở gần.- Đi theo hướng kia, có người cần được giúp!Giọng nói có phần hơi cao so với nam giới vang lên, tay trái của con mèo trắng chỉ theo con đường của vệt máu.

Lubert khó hiểu nhìn hắn, và vẫn nghe lời hắn mà lần theo những cụm tuyết bị nhuộm đỏ.

Đi được một lúc, tay anh bị thứ gì đó nắm lấy, anh quay sang, và thấy lại là một con mèo trắng khác anh gặp trong ngày hôm nay, nhưng đây là một cô bé, có nét hao hao giống với tên cầm súng vừa nãy.

- Xin anh hãy giúp em, bà em bị bệnh nặng, xin anh hãy cứu bà.Khi nói câu đó, cô nhóc run rẩy cả người, và đôi mắt của cô vẫn đang tuân ra hai hàng lạ rơi lã chã.

Đằng sau cô là một bà lão có vẻ như đang ngủ, đầu tựa vào một bọc chăn, trên người vẫn đang đắp một tấm vải bao bố, bà nằm cạnh một nhúm đen ở giữa một vòng tròn sỏi đá mà anh nghi đó từng là một ngọn lửa trại.

Sau khi đã giải thích xong, anh và cô bé cùng nhau đỡ bà lão dậy để quay về với tên kia.

Hắn cũng đã bắt kịp với anh sau khi ngồi nghỉ và phụ trách khuân nốt đống đồ đạc ít ỏi của bà theo về lều của Lubert.

- Cám ơn anh rất nhiều, em tên là Mint, anh tên gì?- Cứ gọi anh là Lubert.Cô bé quay qua ngước nhìn người anh của cô với một ánh mắt trách móc.

Hắn liếc về phía anh, và nói với âm lượng chỉ hơn tiếng lẩm bẩm.- Ờ, cảm ơn vì đã giúp.

Tôi là Michael.- Vết thương của cậu không sao chứ?- Vẫn ổn, tôi vừa bắn chết một con sói đó.Về đến lều, đón chào anh là khuôn mặt nhỏ ló ra từ sau cánh cửa tạm bợ.

Amber cẩn trọng quan sát ba vị khách không mời mà đến, và rồi đi lại vào trong.

Cậu có cảm giác rất kỳ lạ đối với đám người đó, như thể một điềm báo nào đấy khiến cậu thấy bồn chồn không rõ lý do.

Lubert khiêng bà lão vào trong lều và cho bà nằm tạm trên cái "giường" sơ sài mà cậu đã nằm.- Xin lỗi, để anh kiếm đồ về làm cái giường mới cho em.

Bà ấy yếu quá rồi, nên anh cho bà ấy nghỉ nhờ.

Hai người ngoài kia là cháu của bà lão, họ không phải người xấu đâu.Đêm tối, và rét, hai anh em nhà Union cùng ba người khách của họ co cụm lại vào trong tấm lều.

Ngoài kia, những chiếc lá kiên cường nhất cũng đã rụng, sự trơ trụi của khu rừng khiến sự sống mong manh trong căn lều càng trở nên nhỏ bé.

Tiếng bước chân lẫn trong giọng rít gào của gió, đập thình thịch trên tuyết, tiến sát gần đến mục tiêu của chúng.- Báo cáo, đã xác định được vị trí mục tiêu.- Lên, xử lý nhanh chóng.Họng súng lạnh lẽo vươn ra, hướng đến chỗ căn lều run rẩy trong tuyết.

Những kẻ mang đôi sừng và chiếc đuôi đầu nhọn biểu tượng bao vây lấy nhóm người còn đang ngủ say trong lều, hoàn toàn không ý thức được mối nguy đang chuẩn bị áp sát và nghiền nát họ.

Bức tường mỏng bị rạch ra trong nháy mắt, và bọn quỷ tràn vào.

Đến lúc này, Lubert và Michael cũng đã tỉnh, nhưng là quá muộn, chúng xách hai bọn họ ra và trói lại.

Hai người chỉ biết nhìn và thét gọi những người còn lại, lần lượt họ cũng bị bọn quỷ điệu ra trước mặt.

Sau khi đã trói chặt toàn bộ mục tiêu, tên có vẻ là chỉ huy tiến đến trước họ, ánh mắt hắn đăm chiêu quét một lượt trên những khuôn mặt đang sợ hãi và hoang mang, rất chậm rãi, hắn mở lời.- Lubert Union, Michael và Mint Ozlen Littany.

Ba bọn mi không hề làm gì sai, trừ việc đi cùng hai kẻ này.Tên chỉ huy thở dài, hắn vẩy tay, ngay lập tức hai tên đứng bên cạnh đám người gác súng và cởi trói cho ba người.

Trước khi Lubert kịp giương nắm đấm hay Michael vụt chạy đến chỗ giấu khẩu súng bảo bối, nòng súng lạnh cóng chặn ngay trước trán họ, đẩy họ lui về.

Kẻ chỉ huy kia quan sát mà nhún vai, hắn cũng không mong chờ thái độ hợp tác từ họ lắm, nhưng hắn muốn tạo ra hình ảnh rằng loài quỷ có sự nhân từ nhất định, và nếu chấp nhận bị cai trị, chúng sẽ không động đến bạo lực.- Đừng thách thức lòng khoan dung của ngài Horlom.Tên quỷ đang kiểm soát Lubert rít giọng đe dọa.

Con mèo vàng nuốt nước miếng, thứ kim loại sáng bóng kia ấn mạnh thêm vào đầu anh, ép anh ngã ra đằng sau, đè lên cơ thể của Michael, người vừa bị đập một cú đau điếng ngay vào ngực.- Ngươi có lựa chọn rời khỏi đây, quay trở về nhà, và sống, hoặc cố chấp ở lại với những kẻ này, và trong trường hợp đó, bọn ta đành phải bắn bỏ ngươi.Horlom bình thản hạ đôi mắt màu vàng kim xuống đất, góc nhìn từ trên xuống những con mồi này của hắn càng làm nỗi sợ lan nhanh và lớn mạnh trong trái tim của đám người xấu số.

Từng lời của hắn không hề có nhấn nhá, máy móc như thể được lập trình sẵn.- Tại sao lại là em ấy?- Chúng mày muốn gì từ bà tao?- Bọn mi không cần biết.Hắn ta nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Mint và kéo cô bé lại gần mình, bàn tay còn lại của hắn để hờ trước phần ngực đang phập phồng vì lạnh và nỗi kinh hoàng.

Khi hắn từ từ cho tay gần vào cơ thể của cô bé, bão cũng phải thở nhẹ đi, thay cho đó là tiếng của một cái cưa máy ngày càng rõ ràng.

Lớp vải mỏng trên người Mint bị xé rách, và những vết cắt, ban đầu nhỏ, xuất hiện ngày càng nhiều và liên kết với nhau, tạo nên một vệt đỏ lớn dần trên cơ thể cô.

Michael hét lên và liều mạng húc đầu thẳng về phía tên lính gần nhất.

Hắn bị bất ngờ và loạng choạng lùi lại, định giương súng lên ngắm thẳng mặt, cảnh cáo hành động hỗn xược của con mèo trắng.

Trước khi hắn kịp thực hiện những thứ đó, Horlom đưa bàn tay lên cổ của cô bé kém may mắn, thứ giọng đơn điệu của hắn ta vang lên chặt đứt mạch suy nghĩ và hành động của mọi người.- Tất cả đứng im, cậu, về vị trí.

Còn bọn mi, ta không cần phải làm điều phiền phức này, vậy nên hãy cảm thấy biết ơn rằng ta vẫn đang tạo cơ hội.

Chọn, hoặc là mạng con bé, hoặc là mạng của hai kẻ đó.- Thả con bé ra!

Tao giết mày, động một ngón tay mày vào nó thì tao giết!- Cứu em, Michael!Tên quỷ híp mắt, thứ âm thanh kim loại kia lại vang vọng, và khiến Mint phải ngay lập tức nuốt ngược tiếng thút thít trong cổ họng vào trong.

Michael tái mặt lại, giờ trông cậu ta còn trắng hơn cả tuyết.

Cơ thể cậu run bần bật, tức giận vì sự bất lực của bản thân trước tình thế hiện tại.- Tôi đầu hàng.Lubert, chính Lubert Union đã nói câu đó.

Con mèo đỏ, vẫn đang bị trói, sững sờ mở to mắt ra nhìn về phía anh, nhưng anh vẫn lạnh mặt ngước lên phía Horlom.

Hóa ra là vậy.

Cậu và anh chưa từng là một gia đình, đúng.

Anh không nhất thiết phải chịu tất cả thứ vận rủi tệ hại bám theo cậu.

Anh vẫn luôn tình nguyện làm điều này, vì anh muốn chứ không phải vì trách nhiệm, Lubert luôn luôn có lựa chọn từ bỏ.Cậu đau không?

Có, rất đau, nhưng cậu không có tư cách để trách mắng anh, để đòi hỏi sự cứu giúp hơn nữa từ người đã cứu mạng cậu.

Nước mắt phải tuôn, để cảm xúc của cậu được bùng nổ ra ngoài, và để cậu biết bản thân đang thấy tuyệt vọng như nào.

- Đằng nào ngươi cũng giết em ấy, ít nhất hãy cho tôi tự tay làm điều đó, được không?Horlom còn chưa kịp phản ứng bởi sự thay lòng trắng trợn và đột ngột của con mèo vàng, thì anh đã giật luôn khẩu súng từ tay tên lính gần nhất, kề báng súng vào hõm vai, ngắm thẳng vào người bạn đồng hành của anh, người "em trai" của anh.

Vẻ khốn khổ của cậu hoàn toàn thu gọn trong tầm mắt Lubert.

Amber đang quỳ trên tuyết, nghiến răng, hai dòng lệ kéo từ đuôi mắt xuống cằm, cậu giương mắt lên nhìn anh, cầu xin và mong đợi một tia sáng trong mắt anh, nhưng cái cậu nhận lại chỉ là sự bình tĩnh lạ lùng.

Anh nhìn chăm chú vào mục tiêu trước mặt, ngón tay đã đặt vào cò súng.

Khoảng khắc đó, thời gian như dừng lại.

Và có gì đó chuyển động thay cho thời gian để mọi thứ không đột ngột ngưng đọng, một con rắn độc, đã từng cuộn lại trong đáy não, giờ thức dậy, cuốn lấy suy nghĩ của cậu.- Đã thấy gì chưa, Amber?- C-cậu là ai?- Tôi chính là cậu, là một phần của cậu bị bỏ quên.

Và tôi giờ đây muốn cứu cậu, vì không còn ai muốn cứu chúng ta nữa đâu.- Hết rồi... có lẽ chúng ta đã đi quá xa so với số phận của mình.

Có lẽ chúng ta thực sự nên đi từ lúc lũ người xấu đó gi-giết họ.- Cậu không thực sự nghĩ thế, cậu muốn sống.

Thành thật nào, chẳng có gì phải giấu cả, chúng ta đều ích kỷ, chúng ta ai cũng muốn sống, phải không?

Đó là thứ tự nhiên trong chúng ta, cậu có thể buộc tội một người là họ có ham muốn sống sao?- Nhưng- tôi quá yếu.

Tôi quá vô dụng.

Tôi không thể làm gì để bảo vệ chính mạng sống mà họ đã giữ gìn cho tôi.- Lại nào, nói thật với tôi.

Chúng ta rất mạnh, chúng ta chỉ đang bị trói lại thôi.- Hả?

Bình thường tôi cũng có làm được gì đâu...- Không phải sợi dây thừng bẩn thỉu đó, mà là nỗi sợ đã ràng buộc cậu.

Chỉ khi bị đẩy vào đường cùng, chúng ta mới có thể bộc lộ năng lực thực sự, cậu biết mà, việc chúng ta giỏi làm nhất...- Là sống sót.Giọng nói gần giống cậu kia hòa làm một với âm thanh thoát ra từ cổ họng của cậu.

Bóng tối tan đi, cảm giác lạnh buốt toàn cơ thể quay trở lại.

Tầm mắt cậu mờ đi từ nước mắt và gió, nhưng cậu không quan tâm.

Từ sâu bên trong, Amber cảm nhận được có gì đó nóng chảy, tuôn trào, chậm rãi bơm đến từng mạch máu.

Toàn bộ cơ đang thả lỏng để chấp nhận số phận đột ngột căng cứng, sẵn sàng để chống trả cho dù là cả bầu trời sụp xuống.Hai hành động diễn ra cùng một lúc.

Lubert quay ngược nóng súng, chính xác bắn thẳng vào đầu tên chỉ huy đằng sau.

Horlom chỉ suýt soát né được, và buộc phải buông Mint ra cho cô bé ngã xuống đất.

Hắn lùi lại vài bước và bắt đầu chuẩn bị xử lý kẻ có thái độ liều lĩnh trước mặt thì lại tiếp tục phải cúi thấp mà né tránh.

Một quả cầu lửa vút qua, đốt cháy xém một bên tóc của hắn.

Amber đứng dậy, sợi dây dùng để trói cậu hoàn toàn biến mất sau khi trải qua nhiệt lượng chết người từ phép thuật của cậu.

Những tên lính cũng bị năng lượng tỏa ra hất tung tứ phía, ngay cả Michael và bà lão đang ở gần cũng khó tránh nổi, hai người cố bao bọc nhau, để nguồn nhiệt quét qua và đẩy lùi họ ra xa khỏi con mèo đỏ.

Lubert cũng phải bất ngờ, anh hứng trọn không chỉ xung kích từ đợt phóng nhiệt mà dư tàn của quả cầu lửa vừa nãy cũng không hề nhẹ nhõm, tất cả là quá sức chịu đựng, và anh bị ép ngã ra, nếu không phải do tuyết dày thì chắc mặt anh sẽ đập đất mà nát bét mất.

Anh ngẩng cổ lên, bắt được hình ảnh khác lạ của con mèo đỏ mà anh coi như máu mủ mà bảo vệ.

Ánh mắt của cậu đột nhiên sâu không đáy, cả người bốc ra một thứ năng lượng vô hình khiến không khí xung quanh rung rinh, cậu giơ tay ra trước, một quả cầu lửa khác tương tự thứ kinh hoàng vừa nãy anh cảm nhận được tụ hợp trong lòng bàn tay, và phóng thẳng đến tên quỷ mắt vàng.

Sự vô cảm luôn đeo trên khuôn mặt của Horlom lập tức bị phá hủy, khi hắn sững sờ đứng ngay trên đường bay của đòn tấn công.

Vừa kịp phản ứng, một cơn gió xoáy cuốn hắn lại, vô hiệu cơn nhiệt lượng tuôn trào đang chuẩn bị thiêu hắn thành tro.

Và khi bức tường gió đã được gỡ xuống, ngoài nỗi sợ xuất hiện trên mặt hắn, Lubert nhìn thấy một thứ kỳ lạ trong mắt hắn, dường như là... bối rối?- Rút lui.- Ngài Hor-- Im lặng.Phong cách máy móc quay trở lại với giọng của hắn, Horlom nhàn nhạt cười, và chỉ trong một cú búng tay, ngọn gió lớn nổi lên tứ phía.

Lubert ngay lập tức đề phòng, tầm nhìn của anh đã bị những bức tường gió che lấp, nhưng chúng chỉ dần biến mất, kéo theo cả tiểu đội của tên Horlom rút chạy.

Vừa thở phào nhẹ nhõm, thì một tiếng phịch lớn phát ra từ đằng sau lưng khiến tim anh như nhảy khỏi lồng ngực.

Phát hiện ra nguồn phát âm thanh, Lubert hối hả chạy tới, nâng cơ thể nhẹ bẫng của con mèo đỏ lên bằng cánh tay mình.

Người cậu nóng như một hòn than, càng khiến anh thấy đau lòng, chắc chắn tổn thương mà cậu nhận phải không chỉ là về bên ngoài, mà còn là tinh thần bên trong.

- Anh xin lỗi, Amber.Lubert thì thầm vào tai của cậu, mặc dù anh biết có thể cậu đang không nghe được anh nói, nhưng anh vẫn cảm thấy mình cần phải làm vậy.

Giữa lúc anh còn đang mù mờ không rõ nên làm gì tiếp, bà lão đi cùng cặp mèo trắng bước đến, nhìn thẳng vào mặt của cục bông đỏ trong lòng anh.

Tay bà run rẩy chạm vào vầng trán cậu, một thứ gì đó quen thuộc lướt qua trong tâm trí cậu, và Amber từ từ mở mắt ra.Bà lão ngồi xuống, bàn tay nhăn nheo run lẩy bẩy rút về từ cái trán nhẵn bóng, non nớt của đứa trẻ được ông bà nhà Wanvole bế trong lòng...Cậu mở lớn cặp mắt trĩu nặng, và nhận ra người đàn bà lớn tuổi này là ai trong những mảnh vỡ ký ức còn sót lại mà cậu có thể truy cập.

Bà chính là nhà tiên tri được mời đến để đặt lời tiên đoán tương lai cho cậu khi cậu còn nhỏ, và... cũng là người đặt lên cậu một lời nguyền rủa.- Cậu bé, chúng ta lại gặp nhau rồi.- Bà biết em ấy à?- Biết chứ, ta đã ở bên nó khi nó còn là một đứa trẻ chưa nói sõi.- Vậy bà là-- Tên ta là Malvida, chính là nữ tiên tri đã tiên đoán cho cậu bé này.Khi nói vậy, bà lão hơi cúi xuống, nét trầm trong giọng nói gợi một thứ đượm buồn nghẹn lại, không phát ra.

Malvida nhắm mặt, có vẻ như đang hồi tưởng lại một miền xa xôi trong tâm hồn mà từ lâu bà luôn muốn quay lại.

Một giọt nước mắt long lanh rơi ra từ khóe mặt, ngập ngừng chảy xuống khuôn mặt già cỗi.- Ta xin lỗi con, cậu bé.

Là một nhà tiên tri, ta đã phạm sai lầm khi truyền lời sấm về con.

Giờ ta sẽ sửa lại nó, bằng cách cho con biết sự thật, và chỉ sự thật mà thôi.Amber cố chống lại cơn mệt nhọc kéo đến, muốn lôi cậu vào xứ sở của giấc mơ.

Cậu dùng hết sức để giữ mình tỉnh táo, để lắng nghe và để quyết định số phận của cậu.- Đứa trẻ này, là hiện thân của sự vĩ đại, cũng là cái vỏ chứa của đau khổ.

Thứ cậu trốn tránh sẽ bắt kịp cậu, và sau đó chỉ còn một trong hai.

Màu đỏ đang ở sau, rất gần, nhưng có màu xám ngăn cản lại, tiếc là hai màu sẽ đồng thuận, nhưng lại không hợp nhất.

Sự vĩ đại sẽ chia phe phái, và giằng xé cậu để cậu không còn là một, nhưng cậu sẽ mãi là bản thân, chỉ cần đừng để màu đỏ hóa đen.Bà lão đã đọc xong lời sấm, và lùi lại.

Tất cả đều im lặng.

Không ai muốn nói gì, cũng không thể nói gì, vì người duy nhất nên lên tiếng, Amber, đã chìm vào vô thức.- Cảm ơn vì đã gặp lại ta, cậu bé.Sáng sớm ngày hôm sau, Lubert gấp gáp thu dọn đồ, nếu bọn quỷ đã tìm đến được đây, chắc chắn chúng sẽ quay lại.

Và lời tiên tri hôm qua, theo cách anh tự lý giải, nghĩa là chúng đang truy đuổi Amber, và chả có gì tốt đẹp có thể xảy ra khi cậu rơi vào tay chúng, cho dù những từ ngữ phức tạp và tinh tế có cố che giấu điều gì đi nữa.

Dường như không chỉ Amber bị nhắm tới, mà bà Malvida cũng thế, có lẽ là vì lời tiên tri do bà nắm giữ.

Thế là nhờ chung một kẻ thù, ba bà lão đã đi chung con đường mà anh và cậu bước đi.

Tuy nhiên, có một vấn đề.- Chúng biết vị trí của cậu, ta cảm thấy được điều đó.

Và dường như kể cả ta cũng bị chúng "đánh dấu" rồi.

Ta và Michael sẽ ở lại, hãy cố chạy trốn đi, đừng lo, chúng sẽ không giết ta, chúng cần ta.

Hãy cố xóa cái dấu chúng đặt trên người cậu, cậu bé.

Hy vọng ta sẽ được gặp lại cậu.Lubert, Amber và Mint xuất phát, bắt đầu hành trình trốn chạy này cùng với Michael, người đã tìm và đuổi kịp họ sau đó chỉ nửa ngày.

Michael, cậu ta ngã gục ngay lập tức khi thấy được họ, cả người nhuốm máu, chứng tỏ bọn quỷ không hề nhân nhượng như tên chỉ huy đó đã cố tuyên truyền.

Và giờ khi Malvida đã bị bắt đi, liệu chúng có thể lấy được lời tiên tri từ mồm của bà, hay chúng có giải nghĩa được những dòng mật mã khó hiểu về tương lai đó?

Hiện tại, Lubert không thể nghĩ về những điều đó, anh cần tìm ra nơi tiếp theo để có thể lẩn trốn.

Và một ý tưởng điên rồ đã nảy ra, anh muốn vượt biên ra nước ngoài.
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Chương 8: Đêm ở chỏm Bắc


Loài quỷ từ đâu tới?

Có phải chúng từ dưới lòng đất, từ địa ngục đầy khói lửa và nham thạch, ngập trong tiếng thét như trong sách của giáo hoàng, như trong các truyền thuyết của thú nhân thời cổ đại?

Có phải chúng thuộc về một không gian khác, một miền thực tại xa lạ đột nhiên phá vỡ sự ngăn cách để đến đây nô dịch loài người và thú nhân?

Không, chúng đến từ một thế giới xa lạ, một thế giới ở trên trời, đâu đó giữa một vòm sao sáng trong một đêm mùa hè quang đãng.

Có lẽ chúng không phải đến từ đó, hàng triệu tỷ chấm trắng giữa bầu trời có lẽ chả có cái nào chính xác là chúng, vì thế giới kia nằm ngoài tầm với của những gì hiện tại công nghệ và phép thuật của ta đã đạt được.

Cách ta hàng trăm vạn năm ánh sáng, có một giống loài xứng đáng gọi là "cha mẹ" của thú nhân, nhưng chính họ là những người đang cố tìm đến và phá hủy sự hòa bình tương đối đang tồn tại trên địa cầu, bắt đầu với những gì đang diễn ra tại Liên Bang Felineria.Chính quyền lao đao, quân đảo chính vẫn đang trên đà thắng lợi.

Liên Bang Felineria vững mạnh bỗng trở nên lung lay hơn bao giờ hết.

Đến mức này, Liên Bang không còn đủ sức để che đậy sự lớn mạnh và vượt trội của quân thù nữa.

Và cũng không còn đủ sức để giấu đi sự thật rằng chúng không hẳn là quân đảo chính, chúng là quỷ.Sớm thôi, kẻ lãnh đạo mới của chính quyền Liên Bang sẽ lộ diện, lão là quỷ, một con quỷ không có sừng hay đuôi đầu nhọn, mà là tai và đuôi mèo.

Lão chính là những gì có thể thấy ở một công dân Felineria điển hình, chả khác gì, lão ta trông không giống những con quỷ khác, điển hình là Horlom.

Tên mắt vàng giờ đây đang cúi người trước cấp trên "đáng kính" và kỳ lạ của mình, Pathot Navallel, hay Asmodeus.- Báo cáo ngài, chiến dịch đã thành công một nửa, chúng ta đã bắt được Malvida.

Lasie đã trốn thoát cùng với Lubert Union, Michael Ozlen Littany và Mint Ozlen Littany.- Chúng không thể đi đâu xa, nhưng nếu chúng định làm thế, chỉ có một con đường thôi.

Đúng không?Asmodeus cười khẩy, ngoảnh đầu lại nhìn thân hình đang bị nhốt trong lồng kính đằng sau.

Cả người đầy thương tích, và đang trong tư thế quỳ gối, mái tóc rậm rạp và rối bời.

Ông ta không còn một cái gì để che lấp sự thống khổ thảm hại của mình, quần áo chẳng có, và lớp kính cũng trong suốt hoàn toàn, thậm chí nó còn được lau chùi cho sáng bóng lên để không một lớp bụi nào cản được tầm mắt của lão.

Để lão ta luôn luôn trông thấy người đã từng là một quý tộc danh giá, giờ còn thảm hơn cả kẻ nô lệ.- Còn thức chứ, Union?Kẻ đứng đầu gia tộc Navallel hiện tại nhìn chăm chăm xuyên qua tấm kính, như thể chờ đợi một câu phản hồi từ người kia.

Nhưng ông ta trông như đã chết cứng ở ngay tại chỗ, Quara Union có lẽ chỉ còn là một cái vỏ thịt của một linh hồn đã rời khỏi trần thế.

Thế mà, Asmodeus không hề nhận ra điều đó, lão ta đứng dậy, áp sát hai bàn tay vào tấm kính, dí sát cả mặt vào.- DẬY, UNION!- Ngài có nghĩ... hắn chết rồi không?- Union chưa chết, Horlom.Lão quay đầu lại, nụ cười và ánh nhìn điên loạn của lão khiến chính Horlom - một con quỷ, cũng thấy lạnh sống lưng.

Hắn rùng mình, và vội vàng chỉnh lại tư thế, cố gắng nghiêm chỉnh đứng nhìn bất kỳ trò biến thái nào mà tên cấp trên kia đang chơi với xác tên tù nhân riêng của lão.- G-Giết ta đi-i...

Thực sự nó đã làm hắn bất ngờ, Horlom không thể tin vào tai mình khi thứ âm thanh khàn đặc đó vọng lại trong căn phòng, xuất phát từ cái lồng kính kia.

Ông ta còn sống, như những gì lão cấp trên của hắn đã nói, nhưng cũng là sống mà thôi.

Đơn giản là sống, không hơn không kém, vì ông ta như thể là một cái xác biết nói chuyện, trừ việc ông ta đang nói, không ai có thể nhìn ra một chút nào liên quan đến sự sống từ người ông.

Phải rồi, nếu là do chính ngài Asmodeus làm thì cũng không có gì bất ngờ.

Mỉa mai thay, cho dù là một con quỷ, còn là một chỉ huy dưới trướng và nhận lệnh trực tiếp từ Hội Đồng, nhưng Horlom vẫn thấy thương cảm cho kẻ phải chịu sự tra tấn kinh khủng nhất ở đây, đó là làm tù binh của Asmodeus.- Union, ông sẽ không chết.

Nhưng đứa con của ông thì... chưa chắc.Asmodeus bình thản nói, sau khi đã quay về với cái ghế ngồi nhìn như ngai vương của lão.

Những đường vân trên sàn phòng sáng lên, tạo ra một ánh đỏ tà ác, bí ẩn.

Lão có vẻ rất đắc ý với điều này, còn Horlom đã sớm muốn rời khỏi đây để đi nghỉ ngơi, gặp cảnh này, hắn ta đành cắn răng mở lời xin phép được lui.

Asmodeus cho hắn một cái liếc mắt, và khi không thấy nó là dấu hiệu của sự bất mãn, Horlom khẽ khàng lui ra ngoài và đóng cửa lại.

Vừa quay ra, tầm mắt hắn rơi trúng một bóng người cao lớn cuối hành lang, với chiếc áo khoác lông và đôi tai tròn của loài gấu.

Beelzebub quay qua, vừa kịp bắt gặp tên cấp dưới của Asmodeus vừa đi ra từ phòng lão.- Ngài Beel-- Ngày mai ta cần gặp đại diện của Liên Bang, ngươi có thể hộ tống ta được không?Beelzebub bước từ từ đến trước mặt của tên quỷ mắt vàng, và đặt tay lên vai hắn.- Lần sau nếu muốn thì cứ nói là ta gọi ngươi có việc, hắn sẽ để ngươi đi.- ...dạ?

Vâng, cảm ơn ngài- mai tôi có thể đi cùng ngài, tất nhiên rồi!- Tốt lắm, giờ thì đi đi.Khi cái đầu đen có sừng đã khuất tầm mắt, Beelzebub nhíu mày, gõ cửa phòng của lão Asmodeus.

Không cần có sự cho phép, hắn cứ thế đẩy cửa bước vào, chứng kiến cảnh lão đang giơ ra tấm bản đồ Liên Bang trên không trung, miệng thì cứ cười sằng sặc không ngừng như một tên nghiện thuốc.

- Mai có sự kiện gì ngươi không biết sao?

Đã chuẩn bị đầy đủ chưa?- Yên tâm, ta luôn luôn sẵn sàng, nhất là cho việc trọng đại như thế này.Để lại một cái nhăn mặt thể hiện sự kinh tởm trước khi rời đi, Beelzebub không chần chừ một giây nào để đóng sập cánh cửa và trở về phòng của bản thân.

Về phía lão ta, Asmodeus đảo mắt, chán ngán đặt lại tấm bản đồ lên bàn, và màn đêm nhanh chóng trôi qua.Cuộc thỏa thuận nhanh chóng ngã ngũ, quyền lực tối cao của Liên Bang phải đổi chủ, sự cai trị của loài quỷ là không thể tránh khỏi, thế nhưng, việc công bố sự hiện diện của chúng là, theo lời Asmodeus và Beelzebub, "không cần thiết".- Từ nay, tôi, Pathot Merceny Navallel, sẽ là thủ tướng của chính phủ Liên Bang Felineria.

Và điều đầu tiên tôi muốn làm trong nhiệm kỳ của mình, chính là củng cố quyền hành của nhà vua.

Hãy để sự huy hoàng của đế chế chúng ta đã đánh mất được hoàng gia đem trở lại.Trong khi đó, ở một nơi xa khỏi phủ thủ tướng, Lubert vừa tỉnh dậy, và anh không có ý định rời giường.

Ngay bên cạnh anh là quả bóng lông màu đỏ đang rúc vào ngực anh mà ngủ.

Tự nhiên Lubert muốn cười lớn, đây không phải là lần đầu anh dậy sớm hơn, nhưng tính từ lúc cả hai ngủ cùng nhau, Amber chưa bao giờ không lôi anh khỏi giường mỗi sáng.

Nhưng khi anh mới hơi cựa quậy, cục màu đỏ trong lòng lại bám chặt vào người anh hơn, vậy nên Lubert chỉ đành nằm im.

Cũng không phải anh muốn dậy, ngủ thêm một chút chưa bao giờ anh chê.

Và thế là bóng tối lại kéo đến ngập tràn tầm nhìn của anh.Khi Lubert tỉnh dậy lần hai, chiếc giường đã bớt ấm hơn so với trước, cục bông kia đã dậy từ đời nào rồi, nhưng còn chưa đánh thức anh.

Bước ra gian ngoài của cái lều, anh bắt gặp tên đầu trắng kia đang ngồi ăn sáng bằng những thứ hoa quả hắn kiếm được, và Amber đang ngồi ngay cạnh hắn, trò chuyện hăng say.- Vậy năng lượng sống cũng là một loại năng lượng, và chúng ta có thể tích lũy và lưu trữ nó.- Phép thuật là biểu hiện của ý chí, ý chí tạo nên năng lượng sống.

Nếu thế thì không phải chính ý chí của chúng ta là một loại pin đang lưu trữ năng lượng sống sao?- Chính xác, và nếu ta không thể tái tạo "ý chí", ta có thể tái tạo một loại pin ma thuật, và nó sẽ sản sinh năng lượng sống rồi chuyển đổi thành ma thuật, cơ bản là-- Hai người làm quen nhanh nhỉ?- Lubert, anh dậy rồi à?Con mèo đỏ đang đắm chìm trong nhịp bàn luận của mình thì nghe thấy âm thanh quen thuộc, khiến nó giật nảy mình lên.

Amber ngước lên để thấy khuôn mặt còn hơi chưa tỉnh táo của Lubert, và nhận ra một ánh nhìn mới lạ trong mắt anh.- Anh ghen đấy hả?- Cái gì?

Không!

Em nghĩ gì thế, chỉ là anh thấy hai người nói chuyện rất hợp thôi, như thể quen từ trước đó rồi.- Đồ mèo vàng, nếu anh thấy phiền thì em với Michael sẽ vào trong vậy, anh ăn sáng đi.

- Ý anh không phải thế... mà Mint đâu?- Nó còn chưa dậy đâu, chúng ta đi thôi, Amber.Buổi sáng trôi qua thật yên bình... hơi quá yên bình.

Tất nhiên là Lubert muốn nó như thế này, nhưng đáng lẽ nó không nên như thế.

Anh em nhà Littany đã đồng hành cùng anh và Amber kể từ hôm họ gặp mặt lần đầu, chỉ vì sự việc trớ trêu, vì chung kẻ thù mà phải bắt tay với nhau.

Sẽ rất tốt nếu họ có thể trở thành bạn bè, và sự thực đã là như vậy.

Và trên hết, họ là bạn, vì họ đang bị lũ quỷ truy đuổi, không gì tốt hơn việc có người đồng cảm và chia sẻ được gánh nặng trong hoàn cảnh này.

Từ lần chạm trán trực tiếp đầu tiên ở khoảng rừng kia lúc bão tuyết, anh biết mình không thể đương đầu với chúng, nên anh cần thêm càng nhiều đồng minh càng tốt.Mà cái yếu điểm ở đây, là cái không khí yên bình này.

Quá ảo, không hề thực tế.

Tại sao bọn quỷ vẫn chưa có động tĩnh mới sau khi chúng đã bắt được bà Malvida?

Lubert không hề thấy nhẹ nhõm vì không phải đối phó với hiểm họa mới, anh chỉ thấy một nỗi bất an kinh khủng, cảm giác như có điều gì đó lớn hơn đang chờ để nghiền nát mọi hy vọng vào tương lai của anh.

Anh như một con mồi đang ẩn nấp mà không biết con vật đang săn tìm mình sẽ dùng cách nào để bắt mình.

Có khi nào sau sự việc trong cơn bão, anh bị chứng hoang tưởng rồi?- A- Anh Lubert, anh ăn sáng chưa?- Hả...?

Mint?- Vâng em đây, anh ăn cùng em được không?- À- ừ, được thôi.Một buổi sáng thực sự yên bình đã trôi qua.

Lubert mở ra một tấm bản đồ Liên Bang rách nát và quan sát.

Anh và cả bọn đã gặp nhau trong cơn bão tuyết khi đã vào sâu trong rừng, mà giờ lại đang ở rìa của rừng Bông.

Căn cứ vào thời tiết nắng đẹp gió nhẹ như này, có lẽ cả nhóm đã đi về phương Nam, chếch một chút theo hướng Tây có lẽ sẽ tới được thủ đô - thành phố Feli, và chỉ cần đi tiếp xuyên qua thành phố thì sẽ đến được bãi biển.

Và rồi sau đó, không quan trọng họ sẽ co ro trên boong tàu đầy mùi tanh hay bơi ngửa giữa cái rét của biển Ochos, họ sẽ tới được đảo Cội Nguồn.

Có vài người chú bác của anh ở đó, họ sẽ cung cấp ít nhiều viện trợ cho hành trình sặc mùi máu phía trước.

Đó là một viễn cảnh tươi đẹp anh nghĩ đến, Lubert không thể tài giỏi đến mức biết mình đã sai ngay từ bước đầu tiên.- Đây là cái vùng thung lũng nhiều nắng ít mây của anh hả?Giọng nói cộc cằn của Michael vang lên đằng sau, đầy ý xỉa xói về cái kế hoạch lý tưởng anh nói lúc vài tiếng trước.

Vài giờ trước anh đã nghĩ mình thực sự đang ở vùng giữa của lục địa Keilanka, và giờ cả bọn ngồi rúc trong lều giữa thời tiết khắc nhiệt tại chỏm Bắc của Liên Bang, ký ức ám ảnh từ cơn bão tuyết hôm nọ quay trở về.

Nghĩ đến vậy, Lubert lại một lần rùng mình, lần này không phải do lạnh.

Amber có lẽ cũng có ý nghĩ giống anh, nên cậu cũng co chân lại gần mình hơn, chiếc đuôi quấn sát quanh một bên chân, cố gắng thu gọn thân thể mình lại bé nhất có thể.

Với cậu thì nó không chỉ là cảm giác sợ hãi và nỗi kinh hoàng trước đám quỷ quân, mà còn là nỗi sợ chính bản thân mình, sợ cái sức mạnh đã bộc phát bên trong cậu hôm đó.

Khi anh hỏi lại về nó, Amber chỉ biết né tránh, cậu biết phải nói gì đây, khi chính cậu cũng không hiểu nó là gì.Phía đối diện, hai bóng hình trắng đang dựa vào nhau kia là anh em nhà Ozlen Littany.

Mint đã ngủ thiếp đi, đầu vẫn tựa vào bả vai của anh mình.

Còn Michael, rất không may, vẫn còn thức để lôi cái sai lầm ngu ngốc của anh ra để móc mỉa.

- Chỏm Bắc!

Chết tiệt thật, Lubert.

Anh không bao giờ học địa lý đúng không?- Chúng ta không có la bàn hay công cụ chỉ hướng nào khác...- Rồi sao, nhưng anh vẫn tỏ ra mình biết nhiều lắm, trong khi nhìn chúng ta ở hiện tại đi.

Một đám thảm hại co rúc lại với nhau chờ bị đóng thành băng.- Cậu nghĩ cậu sẽ dẫn dắt nhóm tốt hơn tôi sao?

Vậy cậu làm đi.- Rất sẵn lòng, Lubert ạ.- Đồ óc chó to xác.- Ít nhất tôi sẽ không lăng xăng chạy một mạch thật xa vào chỏm Bắc để không còn sức để quay l-Amber giật cánh tay của anh lại, và có vẻ cậu cũng đã ra hiệu theo cách nào đó cho tên mặt chó lông trắng kia.- Đủ rồi, đây không phải là lúc để đổ lỗi.

Tìm ra ai có lỗi sẽ không giải quyết được vấn đề đã và đang xảy ra rồi.Cả ba giữ im lặng một hồi lâu.

Không khí trở nên đặc quánh lại, khiến cho ý tưởng ra ngoài hóng gió trở nên tiềm năng hơn, khi sự căng thẳng làm Lubert buộc phải đọ mắt với tên đầu trắng trước mặt.

Anh cuối cùng cũng ngầm nhận thua và quay đi, chuyển sự chú ý đến cục bông màu đỏ bên cạnh thay cho cái bản mặt đáng bị đấm của tên Michael.

Đêm nay thời gian trôi thật chậm, một phần có lẽ vì anh không thể gục ngã vào bóng tối của một giấc ngủ bình yên mà cứ trằn trọc mãi.

Tiếng thở đều khi đã thiếp đi từ những người xung quanh hay âm thanh hô hấp yếu dần của cơn bão đang cố gầm thét những tiếng cuối không làm anh thấy thư giãn hơn tí nào.

Đúng lúc anh định đứng dậy, thì lại thấy cánh tay anh trở nên nhẹ nhõm hơn, khi Amber nhỏm lên, và bắt đầu lục lọi thứ gì đó.

Mắt anh vẫn nhắm nghiền, nhưng đã kịp hé để nhận ra màu nâu xỉn của bìa sách cũ, loại thường được tìm thấy trong giá sách nhà anh.

Cái bóng đỏ vụt qua, cẩn thận chui ra khỏi lều.

Có lẽ vì đang không dùng thị giác nên thính giác của của anh trở nên nhạy cảm hơn, nó giúp anh nhận ra tiếng sục xạo bên ngoài lều không phải do cơn bão, con mèo đỏ nhà anh đang làm gì đó, nhưng anh không thể biết được.

Càng nghĩ lại càng bức bối, Lubert đánh liều thức dậy để xem coi điều gì lại khiến Amber giữ nó như bí mật cá nhân, thậm chí còn trốn không dám nói với anh như thế.

Qua khe hở cửa lều, hình bóng nhỏ bé, yếu ớt của con mèo đỏ đang run lên.

Không thể trách được, cơn bão mang đến cái lạnh, nhưng nó sẽ không đem cái món quà buốt giá đó theo khi nó rời đi.

Điều đáng chú ý là đống củi trước mặt của Amber, chính là thứ "quà lưu niệm" của rừng Bông mà anh cẩn thận đem theo và rồi không thể sử dụng được khi sự khắc nghiệt của chỏm Bắc không cho phép.

Con mèo đỏ vươn tay ra, miệng thì thầm những lời khó hiểu, và, chỉ trong chốc lát thôi, chắc chắn không phải là một ảo giác do việc thiếu ngủ gây ra, Lubert thấy một đốm lửa nhỏ giữa đám củi, trông như một con đom đóm bay ra từ hư không.- Sicgra Kada Arnr.Ngọn lửa phóng ra từ tay cậu yếu ớt, lập lòe, và tắt lịm, nhưng chắc chắn nó đã từng ở đó.

Amber đã thực sự tạo ra được lửa, cậu ta đã thực sự dùng phép thuật để làm điều đó.

Và dù không thuần thục Đuôi thuật, Lubert vẫn hiểu việc tạo ra lửa giữa giá rét và cơn căng thẳng thường trực này là không hề tầm thường.- Si- Sicgra Kada ARNR.Lần này, ngọn lửa có tồn tại được lâu hơn sau khi được phóng ra, và kịp bám lên đống củi trước khi tan rã vào màn tuyết đang rơi.- SICGRA KADA ARNR!Ánh sáng cam lóe lên, một ngọn lửa thực sự, một ngọn lửa hung tàn ngoạm lấy từng que củi trước mặt cậu và nuốt chửng chúng thành tro bụi.

Ánh sáng trong mắt cậu không chỉ là phản chiếu hình ảnh ngọn lửa, mà còn là niềm vui sướng.

Thế nhưng chỉ một giây sau, nụ cười ẩn trong đôi mắt đó tắt lịm, khi ngọn lửa dần dần lan ra, thậm chí còn quét qua mép áo của cậu.

Mỗi khi cậu lùi lại và định giơ tay ra dập tắt nó, ngọn lửa lại lấn tới dữ dội hơn, như một con thú có tri giác không muốn bị giam giữ lại.

Amber đã thực sự bị dọa sợ, và cậu quay đầu chạy về lều để mà bắt gặp anh.

Lubert đang đứng đó, lặng im quan sát cả cậu và ngọn lửa đằng sau.- A- anh... chưa ngủ à?- Ngủ thì sao biết em nghịch ngu thế này.- E- em dập lửa bây giờ đây.- Để anh giúp.Thở dài xong, Lubert giương tay lên cùng với Amber, cả hai người lợi dụng môi trường thuận lợi mà tạo ra một cơn gió lạnh đẩy lùi ngọn lửa và cuối cùng xóa bỏ nó, để lại một vùng đất bằng phẳng trơn nhẵn, không bị bao phủ bởi tuyết.

Xong việc, anh quay qua nhìn con mèo đỏ, còn cậu thì liếc qua chỗ khác.- Tại sao em lại ra đây lúc muộn thế này để dùng phép thuật, đã thế còn suýt làm cháy lều nữa?- ...em chỉ muốn tập luyện về việc kiểm soát phép thuật của bản thân, em không muốn anh lo lắng.

- Nhắc đến việc kiểm soát phép thuật... hôm đó, thực sự điều gì đã xảy ra với em vậy?Im ắng thật.

Hỏi xong, Lubert đột nhiên có một cảm giác hối hận, và muốn thu hồi lại lời của mình, nhưng đằng nào cũng đã nói ra rồi, anh thực sự muốn hiểu về cái biến chuyển lúc đó trong cậu.

Anh như đã thấy một con người khác, không phải là người em trai kiêm quản gia riêng của anh, không phải là con mèo đỏ ham học sẽ chủ động kèm cặp anh từng tối ôn thi, không phải bóng hình có phần hơi yếu đuối và mỏng manh khiến anh sinh ra cảm giác muôn bảo vệ đó.

Mà là một thứ cô độc, bất chấp, điên loạn hơn, ẩn nấp sâu hơn những gì anh đã biết rõ về cậu, có lẽ sâu hơn cả chính những gì cậu tự nhận thức về mình.- Em cũng không biết nữa.Lubert không hề dự tính cậu sẽ cho anh câu trả lời này, nhưng nghĩ lại thì, anh trông chờ điều gì chứ?

Dù biết rõ thiên phú về phép thuật của Amber, nhưng thứ cậu đã làm vẫn là bất thường.

Thứ phép thuật đó không hề giống Đuôi thuật, nó giống... thuật Nguyên tố.

Còn về lý do tại sao anh dám đưa ra kết luận đó, thì cũng khá đơn giản.

Ngọn lửa lúc ấy đã thực sự phóng từ người cậu ra.

Không, anh biết rằng có thể dùng Đuôi thuật để phun ra lửa từ tay, nhưng thực ra, người sử dụng phải tụ phép thuật vào một điểm sát với lòng bàn tay rồi phóng ra.

Amber hôm ấy thì khác.

Cái ngọn lửa cậu vừa tạo ra lúc nãy rõ ràng không giống lúc đối đầu với bọn quỷ.

Những hình ảnh hồi tưởng dần chạy qua đầu Lubert, thời điểm mà anh quay đầu lại sau khi bắn trượt tên quỷ mắt vàng đó, ngọn lửa đã được anh chứng kiến là đã bám lên người cậu, phóng thẳng từ bề mặt da của cậu ra phía trước.Cái khác biệt giữa Đuôi thuật và thuật Nguyên tố là không lớn, nhưng rất đáng chú ý.

Đuôi thuật có thể tổn thương đến chính người sử dụng nó, thuật Nguyên tố thì không.

Lửa của Đuôi thuật là một món vũ khí, còn một Nguyên tố thuật sư hệ hỏa coi lửa như một phần cơ thể.

Một kẻ dùng Đuôi thuật không bao giờ có thể giả mạo hoàn hảo thuật Nguyên tố là nhờ thế.- E- em thực sự... không biết gì cả.

Em còn không thể làm lại được, nó chỉ... tự đến.

Em cũng chỉ đón nhận nó mà thôi... và giờ nó không còn nữa.- Ý em là sao...?Mặt cậu trắng bệch ra, cậu muốn được giải phóng khỏi áp lực từ những điều anh muốn biết từ cậu, nhưng một áp lực vô hình dường như ngăn cản điều đó.

Mỗi lần những từ ngữ, câu cú sắp xếp qua lại trong đầu cậu để có thể được tuôn ra từ miệng cậu, chúng lại bị một con thú hỗn loạn từ trong cậu phá hủy.

Và vì thế, không có một câu trả lời nào có thể thỏa đáng để mà cho anh nghe.

Cậu vẫn cứ ngập ngừng.- Có cái gì đó... bên trong em.

Không phải kiểu trong cơ thể... mà là- là trong... phép thuật, trong năng lượng của em.Cậu thực sự không còn từ nào để diễn tả "thứ đó".- Nó giống như... một c- con quái vật...

Em không thể kiểm soát được, em không biết nó từ đâu đến.

Nhưng giờ nó ở trong này... và em biết nó sẽ không rời đi.

Em xin lỗi, thực sự...Trong vòng tay của anh, cậu nép người sâu hơn, muốn thu nhỏ mình lại để anh có thể ôm trọn cả cơ thể cậu.

Nhưng Amber tự biết bản thân không xứng đáng để anh quan tâm như thế này, cậu chưa từng xứng đáng, kể từ lúc Lubert an ủi cậu sau khi bị "đám người xấu" nhận ra, hay lúc anh đề nghị với Quara để giữ cậu làm người hầu.

Lubert xứng đáng với một người em tốt hơn, một người sẽ không trở thành lý do cho việc cả hai bị mắc kẹt trong hoàn cảnh này.

Mạng sống bản thân bị đe dọa, người thân, gia đình cũng không được bảo đảm.

Lubert xứng đáng biết mọi bí mật mà cậu có thể đang giữ.- Lúc đó... em thực sự có ý định- muốn tấn công anh...Cậu có thể cảm thấy lực tay của anh thả lỏng dần sau lưng cậu.- Em sợ lắm... vì nếu em mất kiểm soát lần nữa, em rất có thể sẽ tổn thương anh.

Em sợ, nhỡ mà con quái vật này... không phải từ bên ngoài... mà là từ chính em.

Nếu chính em mới là quái vật, nếu em l- là một con "quỷ-Cánh tay của Lubert dần rời khỏi tấm lưng của cậu, trượt xuống dưới eo, và cuối cùng là thoát khỏi xúc giác của cậu.

Trong giây phút đó, cậu chỉ biết lặng người đi và chấp nhận những gì sẽ tới.

Chấp nhận rằng khi anh biết về những điều kinh khủng đang ẩn náu trong người cậu, biết về những sự không may khó tránh khỏi trong hành trình cùng cậu, anh sẽ chối bỏ cậu, sẽ để mặc cậu ở lại để tự mình trốn thoát.

Amber chờ cánh tay chỉ vài phút trước đã cùng cậu dập lửa, đã ôm lấy cậu để làm dịu những cơn sóng cảm xúc hỗn loạn trong lòng cậu, chính cánh tay đó sẽ đẩy cậu lùi ra xa khỏi anh, đẩy cậu khỏi tương lai tươi sáng mà anh hoàn toàn xứng đáng được có nếu không có cậu.Nhưng không, cánh tay đó đúng là đã đặt lên vai cậu, nhưng không phải để đẩy ngã cậu.

Lubert cúi người xuống, để hai người có thể mặt đối mặt với nhau.

Đôi mắt xanh lam của anh vẫn cứ sáng chói, cái ánh sáng của hy vọng, của quyết tâm.

Cái ánh sáng mà cậu đã không thể giữ được trong mắt mình, thì anh lại vẫn còn, tận bây giờ, vẫn chói lóa.

- Chúng ta đã nghe được bà Malvida nói rồi, nhớ chứ?

Lời tiên tri cũ là sai, em không phải con quỷ nào cả.

Em là Amber Union, em trai anh.

Chúng ta là gia đình, nếu em xảy ra chuyện, vậy chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết, được chứ?- ...em xin lỗi.- Anh biết là mọi chuyện đang rất tệ và có vẻ như khả năng sống sót của ta là rất thấp.

Nhưng chúng ta và những người quan tâm ta đã cố gắng hết sức để ta được sống, nếu ta từ bỏ, công sức của họ sẽ đi vào đâu đây?

Đừng tự đổ lỗi cho bản thân nữa.- Nhưng em-- Chính em đã nói lúc trước rồi mà, cái câu "tìm ra ai có lỗi sẽ không giải quyết được vấn đề đã và đang xảy ra rồi" ấy.

Cho nên... cứ bình tĩnh lại đi nhé, anh còn chưa buộc tội em thì ai có quyền nói em có lỗi nào?Trong đêm tối, hai bóng hình, một vàng một đỏ, như một ngọn đuốc.

Một ngọn đuốc mang đốm lửa vẫn kiên cường cháy, bập bùng trong cơn bão lớn đang muốn cuốn hết những tia lửa kia vào hư không.

Màn đêm dần qua, quả cầu lửa vàng cam ló khỏi chân trời, phân phát những tia nhiệt lượng yếu ớt, không đủ để ngăn những cơn run rẩy trên người của bốn người.

Họ thu lều lại, và quan sát, cố tìm ra một cái bảng chỉ dẫn của thiên nhiên để tiến về phương Nam.- Nếu ta cứ đi ngược lại thì sao?- Biết đường nào để đi ngược lại?

Cơn bão đã xóa hết dấu vết của ta rồi.- Có khi chúng ta sẽ đi thẳng lên Bắc cực mất...- Lạc quan lên, thế cũng có nghĩa bọn quỷ sẽ không thể lần theo đường đi của ta được.- Tôi không cười nổi đâu, Lubert.- Vậy thì đừng cười, cậu có cười trông cũng không khá lên được đâu, Michael.Họ lại xuất phát.

Và lần này, dựa vào một chút may mắn, họ đã thành công lui xuống khỏi khu vực lãnh nguyên của Liên Bang.

Khi bóng mờ của những ngôi làng lọt vào tầm mắt, đã có những tiếng thờ dài mãn nguyện.

Mint là người đầu tiên gợi ý việc cả nhóm nghỉ ngơi sau ba tuần sống nhờ những con thỏ rừng ít ỏi và cây cỏ dại ven đường.- Amber và Mint ở lại đây, anh với Michael sẽ vào làng xem có xin được chỗ ngủ không.- Để hai người không có khả năng tự vệ ở lại, anh thông minh lắm mèo vàng ạ.- Tôi tin Amber lo được.Bởi vì anh đã chứng kiến từng đêm, suốt ba tuần đó, luôn vào tầm giờ đó, cậu sẽ ra ngoài lều, và tạo ra một ngọn lửa trại.

Và khi thành công, cậu dập tắt nó, và lại nhóm lại lửa bằng phép thuật, cứ thể mà lặp đi lặp lại.

Amber đã không còn là một cục bông vô hại mà anh phải luôn kè kè theo bảo vệ, anh tin vào nỗ lực của cậu, để gánh vác trách nhiệm cùng anh, để cả hai có thể đồng hành, hỗ trợ cho nhau trong cuộc phiêu lưu gian khó sắp tới.
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Biệt đội vượt ngục


Hiếu vẫn còn đang băn khoăn rằng liệu có phép mầu nào cứu cánh cho cậu để cậu có cơ hội "làm lại cuộc đời" không?

Cậu mệt mỏi với việc phải luôn trốn tránh rồi, cậu muốn làm mẹ cậu tự hào ít nhất 1 lần trong đời, cậu không ngờ trong bữa tối hôm đó, không có 1 ông tiên nào ban cho cậu điều ước đó, mà là 6 hybrid lạ mặt đang chuẩn bị để cậu biến điều ước đó thành thật.

Hộp cơm màu trắng đen được đưa đến vào đúng 7h30 tối hôm đó có sự khác lạ.

Hất lá xà lách héo sang 1 bên và trước mặt cậu là 1 mẩu giấy trắng nhỏ nhắn nằm gọn trong giữa nắm xôi đỗ.

Cậu tò mò mở nó ra và cậu đã hiểu - có ai đó đang muốn giúp cậu.

Là ai?

1 băng đảng "cộng sự" nào đó?

Hay 1 tổ chức mật muốn cậu làm việc dưới trướng chúng?

Không kí tên, chỉ là 1 tờ giấy 1 mặt chi chít những đường thẳng cắt nhau, kí hiệu các kiểu chi tiết.Nhưng con ngươi cậu chỉ chú ý đến đường gấp khúc màu đỏ duy nhất nổi bật trên cái bản đồ chằng chịt này.

Mắt cậu sáng lên theo nghĩa đen khi cái đường đỏ đó dẫn ra ngoài mặt giấy - bên ngoài chắc họ đang chờ mình rồi!

- Cậu nghĩ.Với các kí hiệu chỉ đường và các ghi chú mịt mù, cậu đã phá được khóa điện tử trên cửa phòng giam và hack vào hệ thống báo động.

Cậu chỉnh cảm biến từ 0 thành 1 và ngay lập tức phá cửa làm hệ thống nhầm rằng cậu đóng vào nên không báo động.

Theo chỉ dẫn, cậu phá 3 thanh chắn bị hỏng ở cầu thang để làm thang và trèo lên đường ống thông hơi.

Hướng sang phải và cậu bắt đầu bò nhanh nhất có thể về phòng bếp.

Ở đó với 1 cái dĩa để phá khóa và 1 con dao để sẵn sàng chiến đấu.

Cẩn thận nạy chiếc đồng hồ dính tường, cậu sau đó phá cửa phòng bếp từ bên trong và chạy đến cuối hành lang.

Trước mắt cậu là 1 tấm biển màu xanh lá.

Cậu cười mỉm, vì nó ghi chữ "EXIT" - nghĩa là thoát hiểm, và cậu đang sử dụng nó theo đúng cái tên của nó.

Đẩy khẽ cửa và nhẹ nhàng bước xuống cầu thang.

Lén lút đi vào kho chứa đồ cũ dưới chân cầu thang, cậu đóng lại cánh cửa sắt gỉ sét và vớ bừa lấy trong đó 1 hộp diêm sắp dùng hết, thật may mắn cho cậu, nó còn 1 que diêm.

Đánh lên để có ánh sáng, cậu bình tĩnh ngồi xuống và xem giờ.

8h30 rồi!

Cậu được phép nghỉ ở đây 10p và sau đó làm tiếp kế hoạch.Sau 10p ngồi tựa lưng vào những cái ngăn tủ bừa bộn trong bóng tối của kho chứa đồ, Hiếu thủ sẵn dao trong tay và mở cửa đi ra - không có lính canh nào trực ở đây cả.

Nhanh chóng bước đến thang máy, cậu dùng dao bẩy tấm bảng điều khiển ra và bắt đầu phá nó.

Những chỉ dẫn đã giúp cậu ngăn thang máy hoạt động, khi đó, lối di chuyển nhanh nhất để lính canh bắt được cậu sẽ là đi thang bộ vì thế cậu chạy nhanh xuống tầng 2 bằng cầu thang thoát hiểm.

Cầu thang thoát hiểm rất hẹp chỉ đủ 1 người leo xuống trong khi cầu thang bình thường có thể 2 người leo còn rộng.

Cậu đi vào phòng vệ sinh và trước mặt cậu là 1 cái lỗ trên tường.

Không rộng lắm nhưng nó thông ra bên ngoài tòa nhà.

Cậu liếc nhìn cái đồng hồ - 8h55.

Còn 5p và cậu sẽ nhận lấy nó.Cuối cùng thì cái iphone đó cũng được chuyển vào.

Mở bằng mật mã được cho sẵn trên bản đồ, cậu vào danh bạ, 1 cái tên duy nhất, "KsD".

Kể từ giờ cậu sẽ trực tiếp làm theo chỉ dẫn của "họ".

Chuông reo, bên kia bắt máy, 1 giọng nói có vẻ hơi máy móc vang lên ở đầu dây bên kia.- Đi lên tầng 3 bằng lối cậu xuống.Cậu chạy nhanh nhưng nhẹ nhàng không tiếng động lên.- Bây giờ hãy chui vào đường ống thông gió và bò theo chỉ dẫn.Khi cậu đã leo lên được thì BÙM!, 1 tiếng nổ sầm trời vang lên từ bên dưới.- Trở lại phòng giam, hãy giữ lại dao, giấu cái điện thoại này đi, đâm bất kì lính canh nào đến kiểm tra.Sau 1 hồi thì cửa phòng giam cũng đóng lại được an toàn, cậu ngồi lại chiếc giường cũ kĩ và ăn thật nhanh hộp cơm để dở.- Tử tù hưởng án treo 6 tháng Hiếu đâu?!?

- Lính cai ngục- Tôi đây.

- Hiếu nói và rút dao để trước tầm mắt, dần tiến tới gần cửa.

Cậu núp sau cửa và ngay lúc lính canh mở ra, cậu nhảy lên người hắn và đâm thẳng vào giữa trán.

Lực đâm đó xuyên qua cả hộp sọ, hắn trợn ngược mắt lên và gục xuống.- Kĩ năng tốt đấy!

- ???Giật mình, cậu mau chóng quay người lại, rút phắt con dao còn đang găm sâu vào đầu tên lính canh.

1 hybrid cáo - điều quan trọng là cậu ta không có đồng phục của lũ lính cai ngục.

Thở phào bình tĩnh, cậu đi theo tên cáo đó xuống tầng trệt và 1 đám mặc áo choàng đưa cho cậu 1 cái áo giống chúng, tên cáo kia cũng mặc luôn 1 cái.- Chúng ta nên đi nhanh thôi.

Tôi sẽ giải thích sau.
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Hành trình đảo ngược


- Ê này!

Đi đâu đó thằng kia!

- HuyAnh- ...

- Tăng- Xin lỗi nhé, bọn ông không cần đi theo đâu, hẹn gặp lại ở nhà Nom - Cộng hòa Eksvi.

- Mon- Hãy nhớ bảo trọng!

- Vanh- Sau khoảng 2 tuần bọn tôi sẽ trở lại.

- MonNom's POV:Chuyện là... bọn quỷ đã tấn công làng Mèo hoang của Mon và Tăng nên 2 người đó có trách nhiệm quay trở lại để bảo vệ quê hương.

Nhưng giờ mà cả bọn quay trở lại cùng thì tiến độ hành trình sẽ bị kéo dài ra nên 2 người đó cũng không muốn những người khác đi theo cùng.Timeskip...Bảo là 2 tuần mà 1 tháng rồi không thấy tăm hơi đâu.

Không hiểu là bận hay gì mà rõ ràng được cho mỗi người 1 cái bộ đàm có thể liên lạc từ mọi khoảng cách mà không dùng. *Bíp* À đấy thiêng v@i luôn, nhắc đến là thấy.- Alo...

- HuyAnh- Ai đó...

CỨU!

Hắn đang đến đây, hắn đang đến gần tôi!

Họ chết rồi, 2 "người được chọn" đó *mất tín hiệu* - ???- ...Xếp hết tư liệu và đồ đạc lại, chúng ta sẽ đi 1 chuyến tàu.

- HuyAnh- Có chuyện gì vậy- - VanhNghe đến đấy là tôi thấy không ổn rồi.

Nhưng lộ trình mà đang tiến triển tốt rồi tự hủy như này không phải là cho bọn quỷ thêm thời gian sao?

Sẽ rất nguy hiểm nếu chúng mở được hết 100% cổng địa ngục.

Mà nghĩ lại vẫn phải quay ngược thôi, nếu không có đủ sức mạnh từ tất cả các tộc Hybrid thì sẽ là mạo hiểm để tiếp tục nửa sau của hành trình - Tấn công thẳng vào các điểm bọn quỷ đóng quân.Timeskip...Trên đường về, chúng tôi sử dụng đoàn tàu điện nguyên tử "Tốc hành Overclock- Southern Eksvi" để đến bến tàu và đi xuyên biển để đến Cat Village.

Nhưng hóa ra đúng là "không làm đòi ăn chỉ có ăn...", ăn gì thì thầy Huấn nói rồi thôi không nói lại nữa 😉5h20 PM tại ga tàu Second-11, chuyến tàu "Tốc hành Overclock-Southern Eksvi", toa số 7 (toa vip có wifi full vạch và ghế đệm massage cao cấp, ngoài ra còn được phục vụ đồ ăn thức uống)...Nom: "Này, sao mấy ngày gần đây ít chuyện thế nhỉ?

Trước tôi nhớ trung bình cứ 2 ngày là lại có cái gì đó xảy ra cơ."

Hiếu: "Thế cơ à?

Vậy thì lại tốt.

Tôi vẫn chưa thấy mặt mũi lũ quỷ ra sao đâu."

Sâu: *lẩm bẩm gì đó* ("Thấy rồi sẽ không muốn thấy lại nữa!")HuyAnh: "...1 tiếng nữa mới đến Eksvi.

Sao không chuẩn bị đi?

Nhỡ bị tấn công ngay khi xuống tàu thì sao?"

Nom: "Ui zời ơi, sao lũ đó dám chứ!

Miền nam Eksvi là nơi đặt trung tâm nghiên cứu quân sự Eksvi đấy!

Nếu đến thì cũng sẽ bị lính tiêu diệt thôi, chúng chưa triệu hồi được 50% quân lực kia mà?"

Sâu: "Đến những ninja giỏi nhất của Đảo Cội Nguồn còn không thắng được chúng thì ai có thể cản chúng chứ?"

Nom: "Cậu chưa thấy sức mạnh quân sự phép thuật của Eksvi rồi..."

ẦM ẦM!1 giọng nữ có vẻ máy móc vang lên.- Tàu hiện gặp sự cố mất điện.

Đề nghị quý khách không rời khỏi khoang tàu để chúng tôi kiểm tra lại nguồn điện.

Tuy đang mất điện nhưng tàu vẫn chạy được bằng năng lượng dự trữ, quý khách không phải lo bị lệch lộ trình.LÁCH CÁCH *HuyAnh lên đạn cho khẩu súng-iphone*To be continued...
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Trên chuyến tàu đó


Ngay đêm hôm đó, chúng tôi đã khám phá ra 1 sự thật động trời.Đúng vậy đấy, trên chuyến tàu đó, vào đêm đó...Sẽ không có ai có thể quênVà không có ai có thể nói ra!Không ai cảNhững người đã biết thì vẫn cứ biết mà ghi nhớNhững người không biết, thật là 1 phước lành cho họ, họ không biết gì hếtHọ không thể ngờ...Sự thật đã bị những trang sử sách che điVề cách thức hoạt động của chu kì "kẻ được chọn-ma vương" nàyÀ, phải rồi, quên những gì các người đã đọc trong cuốn nhật kí này điQuên đi!Đừng tiếp tục đọc nữa!Bạn sẽ mất đi niềm tin vào công líBạn sẽ không thể tin Nhưng sâu trong thâm tâm bạn biết, nó đúngNên cố chấp không có tác dụng đâuĐến cả các ma vương cũng không hề muốn nhắc lại chúngThứ kinh tởm này làm thối rữa mắt của kẻ chứng kiếnThực sự tôi - Nom...Đã không định ghi chép lại nóBạn không muốn đưa quyển nhật kí này cho ai đâuKể cả khi tôi và bạn chết đi...Nó vẫn sẽ tồn tại và tiếp tụcHãy phủ nhận nó!Thôi, dù bạn là ai, tôi sẽ không ngăn bạn tiếp tục đọcNhớ rằng đây là đường 1 chiềuBạn sẽ hối tiếc rất nhiềuMọi cách thức để lãng quên sẽ phản tác dụngDưới đây là bản chép lại nội dung của chiếc băng thu âm chúng tôi đã nhặt được trên chuyến tàu đó:Xin chào Vir Lavanter, tên tôi ư, gọi là "R" cũng được.

Mà sao tôi phải giấu tên nhỉ?

Được rồi, lại nhé!

Tôi là Rie Lavender, "ma vương đời trước".

Còn cậu, "kẻ được chọn" tộc Cáo, phải không?

Tôi chỉ muốn nói thế này thôi nhé, cậu là anh hùng, tôi là kẻ địch hiện tại và là đồng minh tương lai của cậu.

Tại sao tôi là "ma vương đời trước" chứ không phải hiện tại?

Ồ, câu hỏi khá lắm!

Bởi vì, khác với thiên thần, quỷ không thể sinh sản được, cách duy nhất để bọn tôi tồn tại đến giờ là biến các hybrid hoặc con người thành quỷ.

Mà chúng tôi chỉ có thể thực hiện mỗi khi cổng địa ngục mở ra.

Đó, tôi chắc cậu đã hiểu phần nào về việc tôi sắp nói.

-CẬU CÓ MUỐN GIA NHẬP CÙNG BỌN TÔI KHÔNG?

Không ư?

Thật đáng tiếc, tôi còn tưởng chúng ta giống nhau cơ.

Thôi vậy.Chúng ta giới thiệu lại nhé, tôi - Rie Lavender, 1 hybrid vì chu trình "kẻ phản bội" mà biến thành ma vương, còn cậu?*1 giọng nói âm vang vang lên, đặc điểm điển hình của hybrid cáo* Tôi - Vir Lavanter, ma vương!(kết thúc nhật kí)
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Thức giấc


Nom POV:Sau khi mất điện, tôi nghe thấy những âm thanh kì lạ vang lên nhưng không chắc mọi người có nghe được không, nó cứ như phát ra từ dưới đất lên vậy.

Ban đầu chỉ là tiếng vo ve nhỏ nhưng càng về sau càng lớn hơn và bây giờ thì nó không khác gì tiếng 1 cái radio từ đời cụ cố được khuếch đại lên 10 lần.

Tên HuyAnh đã để ý sắc mặt tôi tái nhợt đi trông thấy.

Hắn ta hỏi tôi có sao không, và tôi chỉ bảo là hắn không cần để ý đến tôi và rằng hãy trông chừng mặt đất.

Vanh nghe thấy thì chỉ im lặng và 2 người đó ghé sát mặt nhau và họ trao đổi về thứ gì đó.

Tiếng động kia như có 1 thế lực nào đó ngăn tôi không thể nói ra sự tồn tại của nó, nhưng tôi biết, nó đang cố hành hạ tôi.

Sâu bắt đầu có biểu hiện lạ.

Hình như cậu ta cũng giống như tôi, là con mồi của "thứ đó".

HuyAnh khi chú ý đến Sâu lại quay ra nhìn tôi.

Vẫn giữ cái nhìn lạnh lùng đó lên người tôi, hắn xoay họng súng chĩa thẳng xuống sàn tàu.

Tiếng súng nổ đùng 1 cái và ý thức tôi như bị quét sạch khỏi cơ thể...Có thể coi như là tôi bị hút vào 1 đường ống màu đỏ-xanh lá dài ngoằng lại còn ngoắt nghoéo.

Tứ chi tê liệt không thể cử động và không xác định được hướng trượt.

Đến cuối thì tôi cảm thấy mình rơi chậm lại, đột nhiên 1 bàn tay vô hình túm lấy cổ áo tôi và kéo tôi ra khỏi cái đường ống đó.

Tôi mở mắt ra.Đoàn tàu đã đổ rạp khỏi đường ray, khỏi lửa mịt mùng làm tôi hoa mắt và ngó xung quanh để xem có ai có thể giúp đỡ không.

Thình lình cái tiếng đấy vang lên, lần này tôi có thể nói rõ nó phát ra từ đâu.

Ngước lên, và tôi đã gặp lại "thứ đó" - Chính là tên Oludu đó!

Là con quái vật khủng lồ đó.

Không thể ngờ tôi sẽ gặp lại hắn sớm thế, hắn đã không ở lại đảo Cội Nguồn, chúng tôi thật ngu ngốc khi nghĩ rằng hắn đã mất dấu chúng tôi.

Từ dưới đất, hắn lần này mang theo những cột dung nham theo cùng, tiếng động mà tôi nghe được là tiếng rít giận dữ của hắn.

Đất nứt ra, lửa lan ra toàn bộ ga tàu Southern Eksvi, dòng dung nham ghê rợn cuốn bay sự sống ở những nơi hắn vươn tới.Hắn đã phát hiện ra tôi!1 cái bóng đen vụt ngang tầm mắt tôi và kéo tôi theo nó.

Thấy tôi không thể theo kịp cái tốc độ, nó cõng tôi luôn.Vài giây sau tại chỗ đáng lẽ tôi đang đứng hứng trọn 1 trái cầu lửa.- Đồ ngu!

Sao không mặc kệ tụi này đi?

- ???- ...Tăng, cậu còn sống à?!?
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Quay lại


Timeskip...- Hâm à?

Tại sao lại phải quay lại chứ, nơi đó bị quỷ chiếm đóng rồi.- Tại sao lại không?

Làng Mèo hoang là 1 nơi trọng yếu, nếu bây giờ bỏ thì chúng sẽ càng lấn tới, tiện thể nhắc luôn, chúng tận dụng vị trí địa lý của đảo Cội Nguồn để xâm chiếm làng thì chúng cũng sẽ tràn vào Eksvi thôi.- Cấp báo!- Sao vậy, Mint?- Chúng đã phát hiện ra chúng ta đang ở đây!Tăng và HuyAnh ngay lập tức dịch chuyển mọi người đi chỗ khác.- Không ổn đâu Tăng, mana của cậu sắp cạn rồi.- Nếu đánh trực diện còn cạn nhanh hơn...- Nếu có thể quay về nhà tôi, căn hầm... hầm chứa có mana tự tạo, phải lấy trước khi bị tiêu hủy.- Mint!

Cô có thể trở về mà đúng không?

Quân kháng chiến vẫn còn... họ phải tìm cách quay về khu đó... võ đài mà ba tôi sử dụng để chọn ra "kẻ được chọn" ấy!

Cô cũng biết nó nghĩa là gì rồi đấy.Giải thích: Mint là 1 chỉ huy quân kháng chiến của làng Mèo hoang chống lại quỷ, cô ta cũng là người đã sử dụng bộ đàm của Mon để báo cho nhóm HuyAnh.

Võ đài ở làng Mèo hoang - nơi mà Mon và Tăng đã giao đấu cũng là nơi ẩn chứa công tắc kích hoạt tường phòng thủ làng Mèo hoang.

Bật công tắc sẽ khóa làng Mèo hoang trong 1 mái vòm thép 60 lớp "nội bất suất, ngoại bất nhập".

Ngoài ra, 1 lượng lớn bức tường lớn nhỏ biến ngôi làng lớn nhất thế giới thành 1 mê cung rắc rối.Timeskip đến nửa đêm hôm sau...Lách cách(Rẹt) Giữa đêm, có những luồng sáng chiếu khắp bầu trời ngôi làng Mèo hoang.

Quân kháng chiến đổ bộ thẳng vào khu võ đài.Cũng vào lúc đó, có 2 kẻ vẫn ung dung ngồi trên đó bàn chuyện "tối mật".???: Pfttt... cậu thực sự nghĩ nó sẽ lại lặp lại lần này à?A̷̦̻̩̣̟͗̀̌̓̃x̸͕͈̮̩͙͂̑̽̈́̚ǝ̵̡̭͙̼̦͒̀̌̽͒ɿ̴̭̠̮̣̤̂̓̾͑͘: Tại sao ông không tự chiêm nghiệm nó?

???: Có quá nhiều thứ để chứng kiến.A̪͖̫̯̥̙̽̔̀̂̓̑̚͢x̧̳͕̬͍̝̩̘͊̎̽̆̿̏̕͡ȩ̼̟̤̲͕̳̦̹̓̎͐̊̿͗̓̈͗́͢r̹͖̲͈̱̉͂̋͛̕͢͡: Sẽ không còn nhiều nữa, đây là lần cuối ta đến đây.

???: Xét cho cùng thì cậu đâu cần phải trung thành với chúng ta, đúng chứ?Ą̰̪̲̣̯̾͌̐̍͆͝x̢̨̛̼͍̖̙̣̫͚̞͂̔̏͆͗͌̃͆͠e͍̟̻͓̩͉̟͑̾̔̔̎̂̀̐͢r̛̟̠͓̬̙͋̑̃̍̇̐̾̓͘͢͢͜͜͟: Jacob, ông thực sự, rất giống, quá giống với hắn.

Jacob: Ta là ███████████ của hắn, có giống cũng phải thôi, tính thông minh có di truyền đấy.A̬̻̙͔̹̗̓̑̆̍̋̔x̮̖̗̝̥̬̼͑̇̌̐͑̊͝ě̹̝̰̜̟̮͈͎̇͐̐̎̂͘͠͠ͅŗ̡̲̝̟̃͊͒̉̆̌͟: Đến đây là hết rồi, hãy kết thúc nó đi, đằng nào ông cũng phải thử cho ta thấy, liệu nó có chấm dứt được không?

Jacob: Tự giết bản thân không phải thứ gì đó quá khó sao?Ā̢͍̱̩̫̠͖͖͔̟̊̇͑̇̌̽͗͞͠x̻̰̗̦̼̼̌̌͊́̂̈̕ͅë̗͚͍̻̞̮́́̐̅́̓r̨̳͚̫̣̲͚͊͛̓̑̇̌̍̎͜: ...Sẽ là tốt hơn cho "chúng ta" nếu vòng lặp bị cắt đứt.
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Nghịch lý


Jacob - 1 tên tướng lĩnh quỷ đã mở lại cổng địa ngục, hiện đang đứng ngay trên võ đài, không hề ngạc nhiên, cứ như hắn biết chúng tôi đang đến đây vậy.

- Đang tìm gì à?

Có phải là thứ này không, "kẻ được chọn" từ làng Mèo hoang?Hắn giơ lên 1 cái hộp kim loại có vẻ rất cũ rồi, nắp của nó có hàng loạt các loại khóa khắc những kí tự ngoằn nghoèo, khó hiểu.

Nhưng thấy Tăng và Mon trông lắng lo thực sự luôn thì tôi cũng đủ biết nó rất quan trọng.- Ng-... sao ngươi tìm được?- Hm?

Chính ngươi nói với ta mà, Tăng?- Ta chưa hề gặp ngươi trước đây, liên lạc càng không, ta và ngươi còn là kẻ thù, là nhà ngươi bị ngáo đá hay gì?- Ahaha... phải rồi, ta chưa hề gặp ngươi "trước đây", với ngươi là "sẽ gặp" cơ mà nhỉ...- Nói vậy là sao, hay ngươi còn muốn gì từ Tăng?- Mon, ngươi ngay từ đầu nên ngồi trong căn biệt thự sang trọng của ba ngươi thì tốt hơn đấy!

Đến giờ còn cố không hiểu sao, Tăng, mi biết ta nói về điều gì rồi đấy!

Hay là để ta nói thì tốt hơn?- Hắn nói gì vậy?

Tăng!

Cậu giấu tớ điều gì à?- ...Này, HuyAnh, giữ lời hứa nhé.- Tất nhiên.- Được...

Mon, c-...cậu không phải "kẻ được chọn".

Bố cậu, bác ấy đã...

đã dùng 1 nghi lễ để biến cậu thành "kẻ được xem xét", cậu không hề được thần linh chọn để ban cho sứ mệnh, mà là 1 dạng "thẻ thử", cậu có thể có sức mạnh ngang với những người ở đây, nhưng cậu không thuộc về những "kẻ được chọn".

Tất cả những tài liệu cổ về "kẻ được chọn thứ 2" đều là đã bị chỉnh sửa, họ không nói về tỉ lệ xuất hiện "kẻ được chọn thứ 2", mà là về tỉ lệ thành công của nghi lễ, thành ra cậu rõ ràng có sức mạnh của "kẻ được chọn", nhưng mà chỉ là trong 1 thời gian, hành động và suy nghĩ của cậu luôn bị theo dõi, xem xét xem cậu sẽ được giữ sứ mệnh trong bao lâu.- Hả?

Không đùa đấy chứ, sao có thể?- Aiya... bàn luận thế là đủ rồi, nhưng chúng ta còn thứ khác để tranh chấp đây.- Phải rồi, bỏ qua chuyện đó đi, chúng ta còn việc để làm mà đúng không?- ...Hóa ra, tôi chỉ là người thừa?- Không, ý cậu ấy không phải thế-- Đúng là vậy.

Đó là lí do tại sao tôi luôn có cảm giác lạ từ đầu cuộc hành trình này, nó không dành cho tôi, tôi chỉ đơn giản nhúng tay vào việc riêng của mấy người...- Sai rồi, việc riêng của chúng ta.- ...Đủ rồi, đừng nói nữa, dừng lại dừng lại dừnglạidừnglạidừnglạidừnglạidừnglạidừnglạidừnglại- "Hatred consumed him then he attacked and killed his best friend" Đây là cái kết thứ nhất.XoẹtMon dần bị bóng tối bao phủ cơ thể, đây là hình phạt khi để hận thù che phủ lý trí, cậu ta lảo đảo ngã xuống như 1 con rối bị cắt dây.

Đột nhiên, người cậu ta bùng cháy, 1 ngọn lửa tím ma quái ngoạm lấy tứ chi của cậu.

Từ trên cao, bóng đen cởi bỏ áo choàng, để lộ ra tai và đuôi mèo, chúng có màu đỏ.- ...Không phải rồi.
 
Keepers Of Destiny - Định Đoạt Số Mệnh (001)
Chết chưa phải là hết


Nếu có 1 người luôn bên cạnh ta mọi lúc đột nhiên ra đi và không bao giờ trở lại, liệu ta sẽ cảm thấy thế nào?Chà, tôi cũng không muốn tỏ vẻ triết lý hay thông thái gì đâu, nhưng tôi hiểu cảm giác đó.

Tôi đã có cảm giác đó thật.Không cần cố đoán là ai đâu.

Vì ai thì cũng không còn quan trọng nữa.

Nếu họ lạc trong 1 lối đi mà người sống không tới được, chỉ có họ mới có thể tự giúp mình thoát khỏi con đường đó, nhưng có 1 sự lựa chọn khác, đấy là đi tiếp.

Người ta thường sợ những thứ ta không hiểu và không biết.

Họ cũng vậy, họ lạc vào đó mà không hề mong muốn, họ sợ, đơn giản vì họ chưa chấp nhận nổi, họ chưa kịp biết và chưa kịp hiểu điều gì đã xảy ra.

Nhưng cũng có người vui mừng, vì họ tự tìm đến con đường này hoặc chỉ đơn giản họ đã biết và hiểu nó trước.À nhưng vẫn có loại người thứ 3.Loại người này giống với loại thứ nhất 1 chút.

Nhưng thay vì không chấp nhận, họ tìm mọi cách để trốn thoát.Chả cần biết cậu ta đã phải trải qua những gì, nhưng cậu ta đã trốn được thành công.Tuy hơi lâu...Không hình dung nổi cậu ta thấy gì nơi đó, nhưng tôi thì thấy rằng không nên hỏi cậu ta."

Nó như thế nào?"

"Ý cậu là sao?"

"...Cái chết ấy?"

Cậu ta đột ngột mở mắt ra chỉ để lườm tôi 1 cái cay độc, ngồi bật dậy, cậu ta nói, giọng trầm xuống hơn cả bình thường."

Nó chả ra sao cả, tôi không thể miêu tả được nó, không cảm nhận được nó, cũng khó mà nói là có cảm giác hay không nữa.

HuyAnh, mỗi người nhìn thấy địa ngục sẽ nhìn ra những thứ khác nhau.

Và khi bị chính bạn của mình giết, tôi chỉ thấy sự tiếc nuối, sự căm hận.

Như là... không thể miêu tả thứ dành cho người chết bằng ngôn ngữ của người sống."

Nói đến đó, cậu ta gần như bị bắt phải dừng nói vậy, cậu ta liếc lên trên trần cái lều tạm bợ mà bọn tôi dựng lên trong hang động sát bờ biển Ochos thuộc phía Nam nước Cộng hòa Eksvi.

Khuỵu dần xuống, và cậu ta lại bắt đầu ngủ, người co lại như 1 quả bóng lông, có phần hơi khó khăn, nhất là khi Tăng lại vừa nhận 1 nhát chém chí tử từ bạn mình, đến khi sống dậy thì lại phải chắn 1 mũi tên cho thằng koala vô dụng nào đó.Mon đã bị 1 thứ gì đó của tên Jacob, 1 cái kim, đâm vào sau gáy cậu ta, tôi đã kiểm tra và thấy đầu nhọn của kim chứa 1 độc tố gây ảo giác mạnh và suy nhược ý thức tạm thời, đầu đuôi cùn thì có gắn 1 số sợi chỉ mỏng nhưng bền 1 cách đáng ngạc nhiên, 0.24 mm của sợi chỉ đấy có thể nâng 3,3kg chứ không đùa đâu.

Đáng tiếc là những sợi chỉ đã bị cắt đi chỉ sót lại vài mẩu nhỏ chỉ đủ để tôi thí nghiệm.

Bây giờ Mon đang được cách li tạm thời, cậu ta vẫn chưa tỉnh lại.

Có 1 số ý kiến cho rằng cậu ta còn có thể bị thôi miên nữa.Sau khi Mon phát điên và bị cái ngọn lửa tím đó điều khiển, cậu ta không biết móc đâu ra bộ vuốt dài nhọn và chém thẳng vào Tăng, không né nổi, quá nhanh.

Vết chém quá sâu, cộng thêm việc không ai có phép thuật phục hồi, cậu ta đã không qua khỏi, chết vì mất máu.

Tôi và Vanh quấn băng rồi vác cái thân thể dần lạnh ngắt đấy chạy đi, quân kháng chiến đã giúp bọn tôi nhiều lắm, nếu lúc đó mà kích hoạt công tắc phòng thủ làng Mèo hoang sớm hay chậm 1s thôi là cả bọn sẽ bị bắt bởi tên Jacob đó rồi.

Sang đến đảo Cội Nguồn thì may quá không có mặt tên Oludu nhưng lại bị phục kích bất ngờ bởi bọn lính.

"Sóng trước chưa xuống sóng sau đã lên" - Đào tẩu sang Eksvi thì bị lật bè, cả bọn bơi 10km suốt đêm đến 3h sáng thì "cập bến".

Từ đây chúng tôi ở tạm 1 đêm trong hang rồi trốn lên núi và dựng lều, âm thầm chờ thời cơ và chuẩn bị cho 1 cuộc đột kích vào hang ổ bọn quỷ khi mà giờ đây mọi "kẻ được chọn" đang tụ tập lại 1 chỗ.
 
Back
Top Bottom