Loài quỷ từ đâu tới?
Có phải chúng từ dưới lòng đất, từ địa ngục đầy khói lửa và nham thạch, ngập trong tiếng thét như trong sách của giáo hoàng, như trong các truyền thuyết của thú nhân thời cổ đại?
Có phải chúng thuộc về một không gian khác, một miền thực tại xa lạ đột nhiên phá vỡ sự ngăn cách để đến đây nô dịch loài người và thú nhân?
Không, chúng đến từ một thế giới xa lạ, một thế giới ở trên trời, đâu đó giữa một vòm sao sáng trong một đêm mùa hè quang đãng.
Có lẽ chúng không phải đến từ đó, hàng triệu tỷ chấm trắng giữa bầu trời có lẽ chả có cái nào chính xác là chúng, vì thế giới kia nằm ngoài tầm với của những gì hiện tại công nghệ và phép thuật của ta đã đạt được.
Cách ta hàng trăm vạn năm ánh sáng, có một giống loài xứng đáng gọi là "cha mẹ" của thú nhân, nhưng chính họ là những người đang cố tìm đến và phá hủy sự hòa bình tương đối đang tồn tại trên địa cầu, bắt đầu với những gì đang diễn ra tại Liên Bang Felineria.Chính quyền lao đao, quân đảo chính vẫn đang trên đà thắng lợi.
Liên Bang Felineria vững mạnh bỗng trở nên lung lay hơn bao giờ hết.
Đến mức này, Liên Bang không còn đủ sức để che đậy sự lớn mạnh và vượt trội của quân thù nữa.
Và cũng không còn đủ sức để giấu đi sự thật rằng chúng không hẳn là quân đảo chính, chúng là quỷ.Sớm thôi, kẻ lãnh đạo mới của chính quyền Liên Bang sẽ lộ diện, lão là quỷ, một con quỷ không có sừng hay đuôi đầu nhọn, mà là tai và đuôi mèo.
Lão chính là những gì có thể thấy ở một công dân Felineria điển hình, chả khác gì, lão ta trông không giống những con quỷ khác, điển hình là Horlom.
Tên mắt vàng giờ đây đang cúi người trước cấp trên "đáng kính" và kỳ lạ của mình, Pathot Navallel, hay Asmodeus.- Báo cáo ngài, chiến dịch đã thành công một nửa, chúng ta đã bắt được Malvida.
Lasie đã trốn thoát cùng với Lubert Union, Michael Ozlen Littany và Mint Ozlen Littany.- Chúng không thể đi đâu xa, nhưng nếu chúng định làm thế, chỉ có một con đường thôi.
Đúng không?Asmodeus cười khẩy, ngoảnh đầu lại nhìn thân hình đang bị nhốt trong lồng kính đằng sau.
Cả người đầy thương tích, và đang trong tư thế quỳ gối, mái tóc rậm rạp và rối bời.
Ông ta không còn một cái gì để che lấp sự thống khổ thảm hại của mình, quần áo chẳng có, và lớp kính cũng trong suốt hoàn toàn, thậm chí nó còn được lau chùi cho sáng bóng lên để không một lớp bụi nào cản được tầm mắt của lão.
Để lão ta luôn luôn trông thấy người đã từng là một quý tộc danh giá, giờ còn thảm hơn cả kẻ nô lệ.- Còn thức chứ, Union?Kẻ đứng đầu gia tộc Navallel hiện tại nhìn chăm chăm xuyên qua tấm kính, như thể chờ đợi một câu phản hồi từ người kia.
Nhưng ông ta trông như đã chết cứng ở ngay tại chỗ, Quara Union có lẽ chỉ còn là một cái vỏ thịt của một linh hồn đã rời khỏi trần thế.
Thế mà, Asmodeus không hề nhận ra điều đó, lão ta đứng dậy, áp sát hai bàn tay vào tấm kính, dí sát cả mặt vào.- DẬY, UNION!- Ngài có nghĩ... hắn chết rồi không?- Union chưa chết, Horlom.Lão quay đầu lại, nụ cười và ánh nhìn điên loạn của lão khiến chính Horlom - một con quỷ, cũng thấy lạnh sống lưng.
Hắn rùng mình, và vội vàng chỉnh lại tư thế, cố gắng nghiêm chỉnh đứng nhìn bất kỳ trò biến thái nào mà tên cấp trên kia đang chơi với xác tên tù nhân riêng của lão.- G-Giết ta đi-i...
Thực sự nó đã làm hắn bất ngờ, Horlom không thể tin vào tai mình khi thứ âm thanh khàn đặc đó vọng lại trong căn phòng, xuất phát từ cái lồng kính kia.
Ông ta còn sống, như những gì lão cấp trên của hắn đã nói, nhưng cũng là sống mà thôi.
Đơn giản là sống, không hơn không kém, vì ông ta như thể là một cái xác biết nói chuyện, trừ việc ông ta đang nói, không ai có thể nhìn ra một chút nào liên quan đến sự sống từ người ông.
Phải rồi, nếu là do chính ngài Asmodeus làm thì cũng không có gì bất ngờ.
Mỉa mai thay, cho dù là một con quỷ, còn là một chỉ huy dưới trướng và nhận lệnh trực tiếp từ Hội Đồng, nhưng Horlom vẫn thấy thương cảm cho kẻ phải chịu sự tra tấn kinh khủng nhất ở đây, đó là làm tù binh của Asmodeus.- Union, ông sẽ không chết.
Nhưng đứa con của ông thì... chưa chắc.Asmodeus bình thản nói, sau khi đã quay về với cái ghế ngồi nhìn như ngai vương của lão.
Những đường vân trên sàn phòng sáng lên, tạo ra một ánh đỏ tà ác, bí ẩn.
Lão có vẻ rất đắc ý với điều này, còn Horlom đã sớm muốn rời khỏi đây để đi nghỉ ngơi, gặp cảnh này, hắn ta đành cắn răng mở lời xin phép được lui.
Asmodeus cho hắn một cái liếc mắt, và khi không thấy nó là dấu hiệu của sự bất mãn, Horlom khẽ khàng lui ra ngoài và đóng cửa lại.
Vừa quay ra, tầm mắt hắn rơi trúng một bóng người cao lớn cuối hành lang, với chiếc áo khoác lông và đôi tai tròn của loài gấu.
Beelzebub quay qua, vừa kịp bắt gặp tên cấp dưới của Asmodeus vừa đi ra từ phòng lão.- Ngài Beel-- Ngày mai ta cần gặp đại diện của Liên Bang, ngươi có thể hộ tống ta được không?Beelzebub bước từ từ đến trước mặt của tên quỷ mắt vàng, và đặt tay lên vai hắn.- Lần sau nếu muốn thì cứ nói là ta gọi ngươi có việc, hắn sẽ để ngươi đi.- ...dạ?
Vâng, cảm ơn ngài- mai tôi có thể đi cùng ngài, tất nhiên rồi!- Tốt lắm, giờ thì đi đi.Khi cái đầu đen có sừng đã khuất tầm mắt, Beelzebub nhíu mày, gõ cửa phòng của lão Asmodeus.
Không cần có sự cho phép, hắn cứ thế đẩy cửa bước vào, chứng kiến cảnh lão đang giơ ra tấm bản đồ Liên Bang trên không trung, miệng thì cứ cười sằng sặc không ngừng như một tên nghiện thuốc.
- Mai có sự kiện gì ngươi không biết sao?
Đã chuẩn bị đầy đủ chưa?- Yên tâm, ta luôn luôn sẵn sàng, nhất là cho việc trọng đại như thế này.Để lại một cái nhăn mặt thể hiện sự kinh tởm trước khi rời đi, Beelzebub không chần chừ một giây nào để đóng sập cánh cửa và trở về phòng của bản thân.
Về phía lão ta, Asmodeus đảo mắt, chán ngán đặt lại tấm bản đồ lên bàn, và màn đêm nhanh chóng trôi qua.Cuộc thỏa thuận nhanh chóng ngã ngũ, quyền lực tối cao của Liên Bang phải đổi chủ, sự cai trị của loài quỷ là không thể tránh khỏi, thế nhưng, việc công bố sự hiện diện của chúng là, theo lời Asmodeus và Beelzebub, "không cần thiết".- Từ nay, tôi, Pathot Merceny Navallel, sẽ là thủ tướng của chính phủ Liên Bang Felineria.
Và điều đầu tiên tôi muốn làm trong nhiệm kỳ của mình, chính là củng cố quyền hành của nhà vua.
Hãy để sự huy hoàng của đế chế chúng ta đã đánh mất được hoàng gia đem trở lại.Trong khi đó, ở một nơi xa khỏi phủ thủ tướng, Lubert vừa tỉnh dậy, và anh không có ý định rời giường.
Ngay bên cạnh anh là quả bóng lông màu đỏ đang rúc vào ngực anh mà ngủ.
Tự nhiên Lubert muốn cười lớn, đây không phải là lần đầu anh dậy sớm hơn, nhưng tính từ lúc cả hai ngủ cùng nhau, Amber chưa bao giờ không lôi anh khỏi giường mỗi sáng.
Nhưng khi anh mới hơi cựa quậy, cục màu đỏ trong lòng lại bám chặt vào người anh hơn, vậy nên Lubert chỉ đành nằm im.
Cũng không phải anh muốn dậy, ngủ thêm một chút chưa bao giờ anh chê.
Và thế là bóng tối lại kéo đến ngập tràn tầm nhìn của anh.Khi Lubert tỉnh dậy lần hai, chiếc giường đã bớt ấm hơn so với trước, cục bông kia đã dậy từ đời nào rồi, nhưng còn chưa đánh thức anh.
Bước ra gian ngoài của cái lều, anh bắt gặp tên đầu trắng kia đang ngồi ăn sáng bằng những thứ hoa quả hắn kiếm được, và Amber đang ngồi ngay cạnh hắn, trò chuyện hăng say.- Vậy năng lượng sống cũng là một loại năng lượng, và chúng ta có thể tích lũy và lưu trữ nó.- Phép thuật là biểu hiện của ý chí, ý chí tạo nên năng lượng sống.
Nếu thế thì không phải chính ý chí của chúng ta là một loại pin đang lưu trữ năng lượng sống sao?- Chính xác, và nếu ta không thể tái tạo "ý chí", ta có thể tái tạo một loại pin ma thuật, và nó sẽ sản sinh năng lượng sống rồi chuyển đổi thành ma thuật, cơ bản là-- Hai người làm quen nhanh nhỉ?- Lubert, anh dậy rồi à?Con mèo đỏ đang đắm chìm trong nhịp bàn luận của mình thì nghe thấy âm thanh quen thuộc, khiến nó giật nảy mình lên.
Amber ngước lên để thấy khuôn mặt còn hơi chưa tỉnh táo của Lubert, và nhận ra một ánh nhìn mới lạ trong mắt anh.- Anh ghen đấy hả?- Cái gì?
Không!
Em nghĩ gì thế, chỉ là anh thấy hai người nói chuyện rất hợp thôi, như thể quen từ trước đó rồi.- Đồ mèo vàng, nếu anh thấy phiền thì em với Michael sẽ vào trong vậy, anh ăn sáng đi.
- Ý anh không phải thế... mà Mint đâu?- Nó còn chưa dậy đâu, chúng ta đi thôi, Amber.Buổi sáng trôi qua thật yên bình... hơi quá yên bình.
Tất nhiên là Lubert muốn nó như thế này, nhưng đáng lẽ nó không nên như thế.
Anh em nhà Littany đã đồng hành cùng anh và Amber kể từ hôm họ gặp mặt lần đầu, chỉ vì sự việc trớ trêu, vì chung kẻ thù mà phải bắt tay với nhau.
Sẽ rất tốt nếu họ có thể trở thành bạn bè, và sự thực đã là như vậy.
Và trên hết, họ là bạn, vì họ đang bị lũ quỷ truy đuổi, không gì tốt hơn việc có người đồng cảm và chia sẻ được gánh nặng trong hoàn cảnh này.
Từ lần chạm trán trực tiếp đầu tiên ở khoảng rừng kia lúc bão tuyết, anh biết mình không thể đương đầu với chúng, nên anh cần thêm càng nhiều đồng minh càng tốt.Mà cái yếu điểm ở đây, là cái không khí yên bình này.
Quá ảo, không hề thực tế.
Tại sao bọn quỷ vẫn chưa có động tĩnh mới sau khi chúng đã bắt được bà Malvida?
Lubert không hề thấy nhẹ nhõm vì không phải đối phó với hiểm họa mới, anh chỉ thấy một nỗi bất an kinh khủng, cảm giác như có điều gì đó lớn hơn đang chờ để nghiền nát mọi hy vọng vào tương lai của anh.
Anh như một con mồi đang ẩn nấp mà không biết con vật đang săn tìm mình sẽ dùng cách nào để bắt mình.
Có khi nào sau sự việc trong cơn bão, anh bị chứng hoang tưởng rồi?- A- Anh Lubert, anh ăn sáng chưa?- Hả...?
Mint?- Vâng em đây, anh ăn cùng em được không?- À- ừ, được thôi.Một buổi sáng thực sự yên bình đã trôi qua.
Lubert mở ra một tấm bản đồ Liên Bang rách nát và quan sát.
Anh và cả bọn đã gặp nhau trong cơn bão tuyết khi đã vào sâu trong rừng, mà giờ lại đang ở rìa của rừng Bông.
Căn cứ vào thời tiết nắng đẹp gió nhẹ như này, có lẽ cả nhóm đã đi về phương Nam, chếch một chút theo hướng Tây có lẽ sẽ tới được thủ đô - thành phố Feli, và chỉ cần đi tiếp xuyên qua thành phố thì sẽ đến được bãi biển.
Và rồi sau đó, không quan trọng họ sẽ co ro trên boong tàu đầy mùi tanh hay bơi ngửa giữa cái rét của biển Ochos, họ sẽ tới được đảo Cội Nguồn.
Có vài người chú bác của anh ở đó, họ sẽ cung cấp ít nhiều viện trợ cho hành trình sặc mùi máu phía trước.
Đó là một viễn cảnh tươi đẹp anh nghĩ đến, Lubert không thể tài giỏi đến mức biết mình đã sai ngay từ bước đầu tiên.- Đây là cái vùng thung lũng nhiều nắng ít mây của anh hả?Giọng nói cộc cằn của Michael vang lên đằng sau, đầy ý xỉa xói về cái kế hoạch lý tưởng anh nói lúc vài tiếng trước.
Vài giờ trước anh đã nghĩ mình thực sự đang ở vùng giữa của lục địa Keilanka, và giờ cả bọn ngồi rúc trong lều giữa thời tiết khắc nhiệt tại chỏm Bắc của Liên Bang, ký ức ám ảnh từ cơn bão tuyết hôm nọ quay trở về.
Nghĩ đến vậy, Lubert lại một lần rùng mình, lần này không phải do lạnh.
Amber có lẽ cũng có ý nghĩ giống anh, nên cậu cũng co chân lại gần mình hơn, chiếc đuôi quấn sát quanh một bên chân, cố gắng thu gọn thân thể mình lại bé nhất có thể.
Với cậu thì nó không chỉ là cảm giác sợ hãi và nỗi kinh hoàng trước đám quỷ quân, mà còn là nỗi sợ chính bản thân mình, sợ cái sức mạnh đã bộc phát bên trong cậu hôm đó.
Khi anh hỏi lại về nó, Amber chỉ biết né tránh, cậu biết phải nói gì đây, khi chính cậu cũng không hiểu nó là gì.Phía đối diện, hai bóng hình trắng đang dựa vào nhau kia là anh em nhà Ozlen Littany.
Mint đã ngủ thiếp đi, đầu vẫn tựa vào bả vai của anh mình.
Còn Michael, rất không may, vẫn còn thức để lôi cái sai lầm ngu ngốc của anh ra để móc mỉa.
- Chỏm Bắc!
Chết tiệt thật, Lubert.
Anh không bao giờ học địa lý đúng không?- Chúng ta không có la bàn hay công cụ chỉ hướng nào khác...- Rồi sao, nhưng anh vẫn tỏ ra mình biết nhiều lắm, trong khi nhìn chúng ta ở hiện tại đi.
Một đám thảm hại co rúc lại với nhau chờ bị đóng thành băng.- Cậu nghĩ cậu sẽ dẫn dắt nhóm tốt hơn tôi sao?
Vậy cậu làm đi.- Rất sẵn lòng, Lubert ạ.- Đồ óc chó to xác.- Ít nhất tôi sẽ không lăng xăng chạy một mạch thật xa vào chỏm Bắc để không còn sức để quay l-Amber giật cánh tay của anh lại, và có vẻ cậu cũng đã ra hiệu theo cách nào đó cho tên mặt chó lông trắng kia.- Đủ rồi, đây không phải là lúc để đổ lỗi.
Tìm ra ai có lỗi sẽ không giải quyết được vấn đề đã và đang xảy ra rồi.Cả ba giữ im lặng một hồi lâu.
Không khí trở nên đặc quánh lại, khiến cho ý tưởng ra ngoài hóng gió trở nên tiềm năng hơn, khi sự căng thẳng làm Lubert buộc phải đọ mắt với tên đầu trắng trước mặt.
Anh cuối cùng cũng ngầm nhận thua và quay đi, chuyển sự chú ý đến cục bông màu đỏ bên cạnh thay cho cái bản mặt đáng bị đấm của tên Michael.
Đêm nay thời gian trôi thật chậm, một phần có lẽ vì anh không thể gục ngã vào bóng tối của một giấc ngủ bình yên mà cứ trằn trọc mãi.
Tiếng thở đều khi đã thiếp đi từ những người xung quanh hay âm thanh hô hấp yếu dần của cơn bão đang cố gầm thét những tiếng cuối không làm anh thấy thư giãn hơn tí nào.
Đúng lúc anh định đứng dậy, thì lại thấy cánh tay anh trở nên nhẹ nhõm hơn, khi Amber nhỏm lên, và bắt đầu lục lọi thứ gì đó.
Mắt anh vẫn nhắm nghiền, nhưng đã kịp hé để nhận ra màu nâu xỉn của bìa sách cũ, loại thường được tìm thấy trong giá sách nhà anh.
Cái bóng đỏ vụt qua, cẩn thận chui ra khỏi lều.
Có lẽ vì đang không dùng thị giác nên thính giác của của anh trở nên nhạy cảm hơn, nó giúp anh nhận ra tiếng sục xạo bên ngoài lều không phải do cơn bão, con mèo đỏ nhà anh đang làm gì đó, nhưng anh không thể biết được.
Càng nghĩ lại càng bức bối, Lubert đánh liều thức dậy để xem coi điều gì lại khiến Amber giữ nó như bí mật cá nhân, thậm chí còn trốn không dám nói với anh như thế.
Qua khe hở cửa lều, hình bóng nhỏ bé, yếu ớt của con mèo đỏ đang run lên.
Không thể trách được, cơn bão mang đến cái lạnh, nhưng nó sẽ không đem cái món quà buốt giá đó theo khi nó rời đi.
Điều đáng chú ý là đống củi trước mặt của Amber, chính là thứ "quà lưu niệm" của rừng Bông mà anh cẩn thận đem theo và rồi không thể sử dụng được khi sự khắc nghiệt của chỏm Bắc không cho phép.
Con mèo đỏ vươn tay ra, miệng thì thầm những lời khó hiểu, và, chỉ trong chốc lát thôi, chắc chắn không phải là một ảo giác do việc thiếu ngủ gây ra, Lubert thấy một đốm lửa nhỏ giữa đám củi, trông như một con đom đóm bay ra từ hư không.- Sicgra Kada Arnr.Ngọn lửa phóng ra từ tay cậu yếu ớt, lập lòe, và tắt lịm, nhưng chắc chắn nó đã từng ở đó.
Amber đã thực sự tạo ra được lửa, cậu ta đã thực sự dùng phép thuật để làm điều đó.
Và dù không thuần thục Đuôi thuật, Lubert vẫn hiểu việc tạo ra lửa giữa giá rét và cơn căng thẳng thường trực này là không hề tầm thường.- Si- Sicgra Kada ARNR.Lần này, ngọn lửa có tồn tại được lâu hơn sau khi được phóng ra, và kịp bám lên đống củi trước khi tan rã vào màn tuyết đang rơi.- SICGRA KADA ARNR!Ánh sáng cam lóe lên, một ngọn lửa thực sự, một ngọn lửa hung tàn ngoạm lấy từng que củi trước mặt cậu và nuốt chửng chúng thành tro bụi.
Ánh sáng trong mắt cậu không chỉ là phản chiếu hình ảnh ngọn lửa, mà còn là niềm vui sướng.
Thế nhưng chỉ một giây sau, nụ cười ẩn trong đôi mắt đó tắt lịm, khi ngọn lửa dần dần lan ra, thậm chí còn quét qua mép áo của cậu.
Mỗi khi cậu lùi lại và định giơ tay ra dập tắt nó, ngọn lửa lại lấn tới dữ dội hơn, như một con thú có tri giác không muốn bị giam giữ lại.
Amber đã thực sự bị dọa sợ, và cậu quay đầu chạy về lều để mà bắt gặp anh.
Lubert đang đứng đó, lặng im quan sát cả cậu và ngọn lửa đằng sau.- A- anh... chưa ngủ à?- Ngủ thì sao biết em nghịch ngu thế này.- E- em dập lửa bây giờ đây.- Để anh giúp.Thở dài xong, Lubert giương tay lên cùng với Amber, cả hai người lợi dụng môi trường thuận lợi mà tạo ra một cơn gió lạnh đẩy lùi ngọn lửa và cuối cùng xóa bỏ nó, để lại một vùng đất bằng phẳng trơn nhẵn, không bị bao phủ bởi tuyết.
Xong việc, anh quay qua nhìn con mèo đỏ, còn cậu thì liếc qua chỗ khác.- Tại sao em lại ra đây lúc muộn thế này để dùng phép thuật, đã thế còn suýt làm cháy lều nữa?- ...em chỉ muốn tập luyện về việc kiểm soát phép thuật của bản thân, em không muốn anh lo lắng.
- Nhắc đến việc kiểm soát phép thuật... hôm đó, thực sự điều gì đã xảy ra với em vậy?Im ắng thật.
Hỏi xong, Lubert đột nhiên có một cảm giác hối hận, và muốn thu hồi lại lời của mình, nhưng đằng nào cũng đã nói ra rồi, anh thực sự muốn hiểu về cái biến chuyển lúc đó trong cậu.
Anh như đã thấy một con người khác, không phải là người em trai kiêm quản gia riêng của anh, không phải là con mèo đỏ ham học sẽ chủ động kèm cặp anh từng tối ôn thi, không phải bóng hình có phần hơi yếu đuối và mỏng manh khiến anh sinh ra cảm giác muôn bảo vệ đó.
Mà là một thứ cô độc, bất chấp, điên loạn hơn, ẩn nấp sâu hơn những gì anh đã biết rõ về cậu, có lẽ sâu hơn cả chính những gì cậu tự nhận thức về mình.- Em cũng không biết nữa.Lubert không hề dự tính cậu sẽ cho anh câu trả lời này, nhưng nghĩ lại thì, anh trông chờ điều gì chứ?
Dù biết rõ thiên phú về phép thuật của Amber, nhưng thứ cậu đã làm vẫn là bất thường.
Thứ phép thuật đó không hề giống Đuôi thuật, nó giống... thuật Nguyên tố.
Còn về lý do tại sao anh dám đưa ra kết luận đó, thì cũng khá đơn giản.
Ngọn lửa lúc ấy đã thực sự phóng từ người cậu ra.
Không, anh biết rằng có thể dùng Đuôi thuật để phun ra lửa từ tay, nhưng thực ra, người sử dụng phải tụ phép thuật vào một điểm sát với lòng bàn tay rồi phóng ra.
Amber hôm ấy thì khác.
Cái ngọn lửa cậu vừa tạo ra lúc nãy rõ ràng không giống lúc đối đầu với bọn quỷ.
Những hình ảnh hồi tưởng dần chạy qua đầu Lubert, thời điểm mà anh quay đầu lại sau khi bắn trượt tên quỷ mắt vàng đó, ngọn lửa đã được anh chứng kiến là đã bám lên người cậu, phóng thẳng từ bề mặt da của cậu ra phía trước.Cái khác biệt giữa Đuôi thuật và thuật Nguyên tố là không lớn, nhưng rất đáng chú ý.
Đuôi thuật có thể tổn thương đến chính người sử dụng nó, thuật Nguyên tố thì không.
Lửa của Đuôi thuật là một món vũ khí, còn một Nguyên tố thuật sư hệ hỏa coi lửa như một phần cơ thể.
Một kẻ dùng Đuôi thuật không bao giờ có thể giả mạo hoàn hảo thuật Nguyên tố là nhờ thế.- E- em thực sự... không biết gì cả.
Em còn không thể làm lại được, nó chỉ... tự đến.
Em cũng chỉ đón nhận nó mà thôi... và giờ nó không còn nữa.- Ý em là sao...?Mặt cậu trắng bệch ra, cậu muốn được giải phóng khỏi áp lực từ những điều anh muốn biết từ cậu, nhưng một áp lực vô hình dường như ngăn cản điều đó.
Mỗi lần những từ ngữ, câu cú sắp xếp qua lại trong đầu cậu để có thể được tuôn ra từ miệng cậu, chúng lại bị một con thú hỗn loạn từ trong cậu phá hủy.
Và vì thế, không có một câu trả lời nào có thể thỏa đáng để mà cho anh nghe.
Cậu vẫn cứ ngập ngừng.- Có cái gì đó... bên trong em.
Không phải kiểu trong cơ thể... mà là- là trong... phép thuật, trong năng lượng của em.Cậu thực sự không còn từ nào để diễn tả "thứ đó".- Nó giống như... một c- con quái vật...
Em không thể kiểm soát được, em không biết nó từ đâu đến.
Nhưng giờ nó ở trong này... và em biết nó sẽ không rời đi.
Em xin lỗi, thực sự...Trong vòng tay của anh, cậu nép người sâu hơn, muốn thu nhỏ mình lại để anh có thể ôm trọn cả cơ thể cậu.
Nhưng Amber tự biết bản thân không xứng đáng để anh quan tâm như thế này, cậu chưa từng xứng đáng, kể từ lúc Lubert an ủi cậu sau khi bị "đám người xấu" nhận ra, hay lúc anh đề nghị với Quara để giữ cậu làm người hầu.
Lubert xứng đáng với một người em tốt hơn, một người sẽ không trở thành lý do cho việc cả hai bị mắc kẹt trong hoàn cảnh này.
Mạng sống bản thân bị đe dọa, người thân, gia đình cũng không được bảo đảm.
Lubert xứng đáng biết mọi bí mật mà cậu có thể đang giữ.- Lúc đó... em thực sự có ý định- muốn tấn công anh...Cậu có thể cảm thấy lực tay của anh thả lỏng dần sau lưng cậu.- Em sợ lắm... vì nếu em mất kiểm soát lần nữa, em rất có thể sẽ tổn thương anh.
Em sợ, nhỡ mà con quái vật này... không phải từ bên ngoài... mà là từ chính em.
Nếu chính em mới là quái vật, nếu em l- là một con "quỷ-Cánh tay của Lubert dần rời khỏi tấm lưng của cậu, trượt xuống dưới eo, và cuối cùng là thoát khỏi xúc giác của cậu.
Trong giây phút đó, cậu chỉ biết lặng người đi và chấp nhận những gì sẽ tới.
Chấp nhận rằng khi anh biết về những điều kinh khủng đang ẩn náu trong người cậu, biết về những sự không may khó tránh khỏi trong hành trình cùng cậu, anh sẽ chối bỏ cậu, sẽ để mặc cậu ở lại để tự mình trốn thoát.
Amber chờ cánh tay chỉ vài phút trước đã cùng cậu dập lửa, đã ôm lấy cậu để làm dịu những cơn sóng cảm xúc hỗn loạn trong lòng cậu, chính cánh tay đó sẽ đẩy cậu lùi ra xa khỏi anh, đẩy cậu khỏi tương lai tươi sáng mà anh hoàn toàn xứng đáng được có nếu không có cậu.Nhưng không, cánh tay đó đúng là đã đặt lên vai cậu, nhưng không phải để đẩy ngã cậu.
Lubert cúi người xuống, để hai người có thể mặt đối mặt với nhau.
Đôi mắt xanh lam của anh vẫn cứ sáng chói, cái ánh sáng của hy vọng, của quyết tâm.
Cái ánh sáng mà cậu đã không thể giữ được trong mắt mình, thì anh lại vẫn còn, tận bây giờ, vẫn chói lóa.
- Chúng ta đã nghe được bà Malvida nói rồi, nhớ chứ?
Lời tiên tri cũ là sai, em không phải con quỷ nào cả.
Em là Amber Union, em trai anh.
Chúng ta là gia đình, nếu em xảy ra chuyện, vậy chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết, được chứ?- ...em xin lỗi.- Anh biết là mọi chuyện đang rất tệ và có vẻ như khả năng sống sót của ta là rất thấp.
Nhưng chúng ta và những người quan tâm ta đã cố gắng hết sức để ta được sống, nếu ta từ bỏ, công sức của họ sẽ đi vào đâu đây?
Đừng tự đổ lỗi cho bản thân nữa.- Nhưng em-- Chính em đã nói lúc trước rồi mà, cái câu "tìm ra ai có lỗi sẽ không giải quyết được vấn đề đã và đang xảy ra rồi" ấy.
Cho nên... cứ bình tĩnh lại đi nhé, anh còn chưa buộc tội em thì ai có quyền nói em có lỗi nào?Trong đêm tối, hai bóng hình, một vàng một đỏ, như một ngọn đuốc.
Một ngọn đuốc mang đốm lửa vẫn kiên cường cháy, bập bùng trong cơn bão lớn đang muốn cuốn hết những tia lửa kia vào hư không.
Màn đêm dần qua, quả cầu lửa vàng cam ló khỏi chân trời, phân phát những tia nhiệt lượng yếu ớt, không đủ để ngăn những cơn run rẩy trên người của bốn người.
Họ thu lều lại, và quan sát, cố tìm ra một cái bảng chỉ dẫn của thiên nhiên để tiến về phương Nam.- Nếu ta cứ đi ngược lại thì sao?- Biết đường nào để đi ngược lại?
Cơn bão đã xóa hết dấu vết của ta rồi.- Có khi chúng ta sẽ đi thẳng lên Bắc cực mất...- Lạc quan lên, thế cũng có nghĩa bọn quỷ sẽ không thể lần theo đường đi của ta được.- Tôi không cười nổi đâu, Lubert.- Vậy thì đừng cười, cậu có cười trông cũng không khá lên được đâu, Michael.Họ lại xuất phát.
Và lần này, dựa vào một chút may mắn, họ đã thành công lui xuống khỏi khu vực lãnh nguyên của Liên Bang.
Khi bóng mờ của những ngôi làng lọt vào tầm mắt, đã có những tiếng thờ dài mãn nguyện.
Mint là người đầu tiên gợi ý việc cả nhóm nghỉ ngơi sau ba tuần sống nhờ những con thỏ rừng ít ỏi và cây cỏ dại ven đường.- Amber và Mint ở lại đây, anh với Michael sẽ vào làng xem có xin được chỗ ngủ không.- Để hai người không có khả năng tự vệ ở lại, anh thông minh lắm mèo vàng ạ.- Tôi tin Amber lo được.Bởi vì anh đã chứng kiến từng đêm, suốt ba tuần đó, luôn vào tầm giờ đó, cậu sẽ ra ngoài lều, và tạo ra một ngọn lửa trại.
Và khi thành công, cậu dập tắt nó, và lại nhóm lại lửa bằng phép thuật, cứ thể mà lặp đi lặp lại.
Amber đã không còn là một cục bông vô hại mà anh phải luôn kè kè theo bảo vệ, anh tin vào nỗ lực của cậu, để gánh vác trách nhiệm cùng anh, để cả hai có thể đồng hành, hỗ trợ cho nhau trong cuộc phiêu lưu gian khó sắp tới.