Siêu Nhiên kẻ vô lại nhà bá tước

Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước
Chương 395: Người dở hơi, người ngây thơ và người khoái chí (5)


Tuy nhiên, Cale không bận tâm tới việc thời gian còn lại ngày càng ít.

Alberu vẫn nhìn cậu và lên tiếng.“Cậu định dùng một sức mạnh áp đảo để đánh bại Sao Trắng à?”

“Vâng, thưa điện hạ.”

Khuôn mặt Cale tái nhợt.

Nhưng ngược lại, đôi mắt cậu đang tập trung và linh động hơn bao giờ hết.

Kế đó chính là câu trả lời ngắn gọn mà đầy tự tin kia.

Alberu gật đầu.“Thế thì tốt.”

Cale không để tâm đến lời bình luận ấy mà quay lại chiếc ghế trước đó cậu đã ngồi.– Nhân loại, nhìn ngươi coi bộ ổn đấy, nhưng nhanh nhanh cái chân lên và ăn một cái bánh táo trong rổ đi!

Ngươi không được ngất đâu đấy!

Ta sẽ mách ông Ron, ông Rồng Vàng, Choi Han, Beacrox và Mary tốt bụng cho mà xem!Giọng Raon vang lên trong tâm trí suýt chút nữa đã khiến cậu phải bật cười thành tiếng.

Rồi cậu nghe thấy Alberu nói.“Thế, kế hoạch của cậu là gì đây, nếu muốn áp đảo Sao Trắng thì ph-?”

Thế nhưng, Alberu không kịp hỏi xong.

Anh ta với tay ra.Anh thấy Cale khuỵu xuống.“Thiếu gia Cale!”

“Thiếu gia!”

Những người từ nãy đến giờ vẫn đứng ngồi không yên, lo lắng dõi theo Cale đồng loạt nhảy dựng lên.– Nhân loại ơi!Raon tức tốc xông đến chỗ Cale và dùng đầu nhóc đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống của cậu.

Cậu nhóc còn giơ hai chân trước ra để đỡ lấy phần thân trên của Cale.“Này!

Cậu!”

Alberu kinh ngạc, khi cơ thể Cale đổ xuống, tay của anh vội túm lấy cánh tay của cậu.Ongggggg-Cùng lúc, Alberu thấy mana đỏ nhanh chóng bao bọc lấy Cale.

Là mana của Rosalyn.

Cô vội vàng thi triển mana của mình để đỡ cậu.“…

Hà…

Chết tiệt.”

Tiếng làu bàu của Cale khiến cho hai người vừa cuống quýt chạy đến bên cạnh là Taylor và Cage, cùng Alberu đang giơ tay ra đỡ phải nhìn cậu bằng nét mặt kì lạ.Cale dường như rất sốc.– Nhân loại!

Sao ngươi lại có cái biểu cảm như mấy lần ngươi sắp xỉu vậy hả?

Thiệt tình, ngươi là đồ nhân loại yếu đuối ngu ngốc!Sau khi thấy mana đỏ của Rosalyn đã vây lấy Cale, Raon từ từ dời cái đầu tròn vo và hai chân trước mũm mĩm của mình khỏi người cậu rồi cằn nhằn.

Đầu Cale chúi xuống lúc cậu suýt ngã, thành ra không ai khác ngoài Raon nhìn thấy vẻ sững sờ của cậu.‘Cái quái…?’Cale bối rối.‘Mình bị cái gì vậy trời?’Cậu hoàn toàn không hiểu nổi tại sao cơ thể mình lại đổ nhào xuống như thế này.

Cậu không hề sử dụng năng lực cổ đại hay dị năng cơ mà.

Cậu không thấy chóng mặt và cơ thể cũng chẳng nóng lên do bị sốt cao.

Cảm giác buồn nôn cũng không hề xuất hiện.‘Nhưng sao cơ thể mình chẳng còn tí sức nào vậy?’Cale nương theo chuyển động nhẹ nhàng của luồng mana đỏ khi nó từ từ đặt cậu nằm xuống.

Sau đó, luồng mana đỏ ấy chầm chậm chuyển cậu đến chiếc đi văng.

Chỉ khi mana nâng phần thân trên của cậu lên, Cale mới thấy được sắc mặt của những người khác.

Lúc cậu chạm mắt với Alberu, anh ta thẳng thừng nhận xét.

“Ta biết ngay là kiểu gì cũng thế này.

Sắc mặt cậu tệ quá mà.

Chậc.”

Mọi người đều nhìn Cale như thể họ đã đoán được việc cậu sẽ ngất xỉu.

Cậu biết thừa Raon chắc cũng đang có nét mặt tương tự dù không nhìn thấy thằng nhóc.“…

Nhưng tôi ổn mà.”

Nghe thấy lời bình của Cale, Alberu đảo mắt sang Rosalyn, cô bèn mỉm cười đáp.“Cậu khiến tôi phát điên mất.”

Cale đờ người luôn.

Alberu chẳng buồn quan tâm đến điều đó mà chỉ vào chiếc giường.“Đặt cậu ta nằm xuống đó đi.

Nằm trên đi văng không thoải mái lắm đâu.”

“Vâng thưa điện hạ.”

Rosalyn cử động bàn tay và luồng mana đỏ đặt Cale nằm lên trên giường.

Cale nằm đó, mắt dán vào trần nhà.‘Mình bị làm sao vậy?’Đúng lúc ấy, cậu bỗng nghe thấy hai giọng nói.“Coi cậu xanh xao chưa kìa.

Cái gì đã làm cho Cale Henituse phi thường phải sợ hãi vậy?”

Một trong hai xuất phát từ Alberu.– Dường như cơ thể cậu bị chấn động trong một thoáng là bởi nỗi lo ngại và sợ hãi.

Giọng nói còn lại là của Đá cuội Khổng lồ Đáng sợ.

Lời bình luận của ông ta khiến Cale ngạc nhiên gấp bội.‘Mình?

E ngại cái gì đó?

Thật ư?

Mình mà lại là đứa vì sợ hãi mà có phản ứng ư?’ Cậu không thể tin được.

Nếu nguyên nhân do quá tức giận thì cậu còn có thể chấp nhận, nhưng cậu thậm chí còn chẳng e sợ.

Dù vậy, sau khi giơ bàn tay lên và đặt nó lên trán, Cale không thể chối bỏ tình trạng hiện tại của bản thân.Bàn tay cậu đang khẽ run rẩy còn trán thì mướt mồ hôi.

Hèn gì mọi người đều nói là cậu đang sợ.‘Mình đang lo sợ điều gì cơ chứ?’Cale nhanh chóng nhớ lại những hồi ức về quá khứ mà cậu đã nhìn thấy lúc nãy khi mọi thứ tối sầm lại.“Ha!”

Cale cười giễu trong lúc những nghi vấn vẫn liên tục bủa vây tâm trí cậu.– Nhân loại!

Sao ngươi lại cười?

Chắc chắn là có cái gì đó kì quái đâu đây mà!

Giờ không phải là lúc cười đâu!

Nhân loại à, nhìn ngươi như người trong tình trạng nguy kịch ấy!

Bị thương vậy mà ngươi còn cười được cơ à?

Ngươi không được phát điên theo Rosalyn* đâu à nha! (*) Rosalyn nói rằng cô ấy muốn phát điên vì Cale.Những lời nhận xét của Raon khiến cho Cale cạn lời.

Thiệt tình, nhóc Rồng đen sáu tuổi này giỏi khiến cho cậu không biết phải nói gì ghê.

Nhưng nhờ việc này nên Cale đã bình tĩnh lại.

Và rồi, cơ thể cậu nhanh chóng trở về bình thường.Đúng lúc ấy, Cale nghe thấy tiếng ai đó dè dặt gọi cậu.“Cho hỏi…”

Cale quay đầu lại và đập ngay vào mắt cậu là một biểu cảm mà trước giờ cậu chưa từng thấy xuất hiện trên mặt Cage.

Khác hẳn mọi khi, cô đang chần chừ và cẩn thận hỏi.“Cái đó, thật sự là trên đấy hoàn toàn không đề cập đến điều gì quan trọng ư?”

Một lần nữa, Cage lại hỏi rằng trên mẩu giấy có chứa điều gì tồi tệ hay nghiêm trọng không.

Câu hỏi đó khiến mọi người đổ dồn hết ánh mắt vào Cale.“Hừm.”

Cale đắn đo một lúc và Cage gấp gáp bổ sung.“Đương nhiên, cậu không nhất thiết phải nói ra vì cậu đã được yêu cầu là phải xem một mình đúng không!

Đấy là vấn đề riêng tư của cậu mà thiếu gia Cale.

Tôi biết cậu đã bảo là cậu sẽ kệ xác cái nội dung đó rồi, chỉ là, tôi thấy tò mò không biết có cái gì quan trọng trong đó không thôi.”

Hành động của nữ thần quan Cage cẩn thận đến nỗi làm Cale quyết định chia sẻ thật lòng cảm nhận của cậu.“Ờm, chắc là không?”

Cage do dự một thoáng rồi bình tĩnh hỏi thêm lần nữa.“Vậy cậu có thể nói cho bọn tôi được không, một phần nhỏ trong cái ghi chú không quan trọng đấy thôi cũng được.”

Cale cân nhắc ít lâu rồi mới bình tĩnh hỏi lại.‘Chà, Thần Chết cũng có kêu phải giữ bí mật đâu.

Mình đoán là mình có thể kể cho họ nghe một phần, chỉ cần không đả động gì đến những khúc quan trọng nhỉ?’Đúng là hắn có nói mẩu giấy sẽ bốc cháy nếu cậu đưa cho người khác xem, nhưng nói thế đâu có nghĩa là không được kể cho họ nghe nội dung của nó đâu, miễn là ngoài cậu ra không có ai nhìn thấy nó.

Cale nhìn những người kia.Những lo lắng trong ánh nhìn của hết thảy những người đứng xung quanh đều được cậu thu vào tầm mắt.

Nếu cậu giấu giếm mọi thứ, có khi còn làm họ sốt ruột hơn.

Cho nên, Cale quyết định sẽ thành thật, ít nhất là về một phần nội dung trong đó.‘Trên hết, mình không thể kể họ nghe về mối quan hệ của mình với Choi Jung Gun, Choi Jung Soo, và Choi Han.

Mình cũng không thể nhắc đến Kim Rok Soo.

Nói đến việc mình sẽ phải ra một quyết định vào ngày đó cũng không được nốt.’Sau khi lược bớt một vài chi tiết gây sốc chỗ này chỗ kia, Cale thong thả diễn giải một trong những đoạn thông tin còn sót lại.“Hắn nói tôi đáng lẽ ra phải chết.”

Một bầu không khí lặng như tờ bao trùm cả căn phòng.

Cale nhớ lại một phần trong những thứ mà Thần Chết đã nói với cậu.< Kim Rok Soo, ngươi mới là kẻ đã được sắp đặt phải chết. >‘Ờm, phải ha.

Cái này chắc là thứ ít gây sốc nhất cho bọn họ.’Kể điều đó xong cho những người bạn của mình, Cale bày ra một biểu cảm thỏa mãn vì cậu đã nói đúng sự thật.

Lúc này đây, Cale đang soạn ra một kế hoạch trong đầu, rằng cậu sẽ dần dần chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc thật của mình với nhiều người hơn ngoài hai người Raon và Choi Han.

Cale muốn từ từ chuyển những ghi chép trong tâm trí thành những ghi chép đầy niềm vui.‘Đúng.

Mình thật lòng mong muốn chuyện đó xảy ra.’Cale mỉm cười vì cảm nhận được những tâm trạng kì lạ rạo rực trong trái tim đang đập từng hồi.

Bàn tay đã ngừng run rẩy và cậu cũng không còn đổ mồ hôi nữa.

Cậu thấy trong lòng mình thật yên bình.Ngay lúc ấy.“Đồ điên!”‘Hử?’Cale quay đầu.

Cậu thấy một Alberu Crossman đang phừng phừng lửa giận.“Thiếu gia Cale à, bọn tôi thật không thể yên tâm để cậu một mình mà.”

Chưa hết, cậu còn thấy ánh nhìn hằn học trên khuôn mặt đang cười của Rosalyn.‘Mấy người không thể để ai một mình cơ?’Cale thấy khó hiểu trước phản ứng của hai người họ.

Nhưng thái độ kì lạ ấy cũng chẳng quan trọng với Cale vì cậu nghe được Raon nói.– Ta là Raon Miru vĩ đại và hùng mạnh.

Ta sẽ không để đám thần thánh đó được yên thân đâu.

Ta sẽ đánh bại hết bọn chúng.‘Thằng nhóc bị cái quái gì vậy trời?’Raon không hề sụt sịt, mà giọng của cậu nhóc nghe rất hung dữ.

Nó còn hơn ánh mắt hằn học của Rosalyn nữa cơ.

Thằng bé nói y như nó sẽ đi đánh bại các vị thần ngay vậy.“Tên thối tha…!”

Ai đó bất thình lình la lên làm Cale giật mình.“Trần đời sao lại có cái tình huống đâm sau lưng vớ vẩn chết tiệt thế này kia chứ?!”

Người đang la lối là Cage.

Hàng tá lời lẽ thô tục cứ tiếp tục tuôn ra, Cage rõ ràng là đang nổi cơn tam bành.

“Biết ngay thế nào cũng sẽ như này mà!

Thế là sau hàng đống thứ ta nói với mi, thì mi lại hành xử như thế này đúng không hả?!”

Cage ngẩng mặt lên trời và quát ầm lên.“Mi cứ chờ xem!

Ta sẽ đếch bao giờ vác mặt về điện thờ nữa!

Ta sẽ rời khỏi đó!

Tự do!

Ta sẽ nốc những gì ta thích, chơi chừng nào chán thì thôi, và sống một cuộc đời hoàn toàn tự do!”

Bộp bộp.Người bạn thân Taylor của cô vỗ vỗ lên vai cô và điềm tĩnh lên tiếng.“Cage, tớ sẽ cổ vũ cho cậu, mong cậu đạt được mong muốn của mình nhé.”‘Cái khỉ gì vậy?’Cale đang ngẩn ra không hiểu nổi thì bắt gặp ánh mắt của Alberu.

Alberu bắt đầu tuôn ra một tràng phê bình.“Và mắc gì cậu ngó nghiêng một cách ngáo ngơ như thể không biết chuyện gì đang diễn ra thế hả?

Cậu cứ chớp chớp mắt ngơ ngác như con bò trong khi được thông báo là đáng ra cậu phải chết?

Hử?

Cậu chẳng hiểu một tí gì hết.

Cậu đang nhìn cái mẹ gì vậy?”

“…

Nhưng tôi có chết đâu?”

“Gì?”

Bị nhiều cặp mắt hung tợn khoá chặt, Cale đứng hình chút chút nhưng vẫn tiếp tục nói.“Thì, ‘ngươi đã được sắp đặt phải chết’ là trong quá khứ mà.

Nó đâu có nói là tôi sẽ chết ngay bây giờ hay trong tương lai đâu, đúng chứ?

Tôi sẽ không chết bây giờ đâu.”

“Ôi chao, đầu của ta.”

Alberu ngồi xuống một góc giường và ôm đầu.

Rosalyn vỗ vai anh ta và Cale nhanh chóng bổ sung.“Tôi sẽ sống lâu thật lâu.

Tôi sẽ trở thành một tên lười biếng giàu sụ.”

Dứt lời, cậu liền nghe thấy tiếng của Raon.– Đúng vậy.

Nhân loại sẽ sống như một tên lười biếng cùng với ta.

Ta cũng sẽ trở thành một tên lười biếng luôn!

Ta sẽ làm một tên lười biếng cạnh bên nhân loại mãi mãi luôn!‘Rồi, rồi.

Tương lai của nhóc là thứ nhóc tự quyết định cho mình mà.’Cale tôn trọng mục tiêu tương lai của Raon.“Tóm lại là, tôi đã tính toán sẽ sống một cuộc đời thật hạnh phúc với lũ trẻ và những người khác, cho nên không cần phải lo lắng gì đâu.”

Sau khi cậu nói xong ý kiến của mình, cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng.– …

Nhân loại, ta nhất định, nhất định sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc với ngươi và những thành viên còn lại trong gia đình chúng ta!

Ta sẽ huỷ diệt bất kỳ ai, cho dù đó có là thần hay Sao Trắng, nếu dám ngáng đường chúng ta!Sự tĩnh lặng sớm bị phá vỡ.“…

Sẽ chẳng có gì nếu cậu là một người thật thà.”

Alberu nhìn Cale với biểu cảm như đang muốn thốt lên ‘Mình phải làm gì với thằng quỷ này đây’, rồi anh ta chìm vào suy tư.“Thiếu gia Cale, cậu phải khắc cốt ghi tâm những lời đó đấy.”

Rosalyn nói một cách đầy tình cảm trong khi từ từ kéo chăn đắp đến cổ của Cale.

Taylor và Cage gật đầu, họ nhìn Cale bằng ánh mắt lấp lánh.‘Sao bầu không khí trong phòng thay đổi nhiều thế nhỉ?’Cale cảm thấy chán nản, nhưng quyết định sẽ không nghĩ ngợi gì nữa.

Cậu nghĩ mình có thể gạt hết mọi vấn đề sang một bên, vì có vẻ họ đã hiểu ý cậu rồi.“Từ giờ đến mai chúng ta chẳng có việc gì cần làm cả, tận dụng lúc này nghỉ ngơi một chút nào.”

Rosalyn nói vậy, rồi làm cho cả Cage và Taylor cùng rời khỏi giường.

Alberu nói rằng mình sẽ trò chuyện với Rosalyn, anh kéo rèm giường xuống và cũng rời đi.Soạt soạt.Cale cảm nhận được có thứ gì bò đến chỗ cậu bên dưới chiếc chăn.Ắt hẳn là Raon tàng hình đang lại gần cậu.Cale di chuyển bàn tay bên dưới tấm chăn và cái đầu tròn chạm chính xác vào lòng bàn tay cậu.– Nhân loại ơi.‘Đây đây.’Cale cuộn người cạnh Raon, cảm nhận thân nhiệt của cậu nhóc và nhắm mắt lại.Nghỉ ngơi một chút theo lời Rosalyn có lẽ là ý hay.

Vào ngay khi cậu tỉnh dậy…‘Mình sẽ xoá sổ chết con mẹ hắn luôn.’Cậu cần phải bắt đầu hành động để xử lý Sao Trắng.

Cậu nghe thấy tiếng Rosalyn và Alberu nói chuyện với nhau, nhưng khi đôi mắt cậu cứ dần trĩu nặng, cậu không sao hiểu được họ đang nói gì.“…

Điện hạ …

Sức khỏe cậu ấy ……”

“…

Một tên cà lơ phất phơ … cô nói đúng …

Nghỉ ngơi đi……”

Đấy là vài từ cậu loáng thoáng nghe được trước khi ngủ thiếp đi.***Bộp.

Bộp.Cale mở mắt, nhìn sang thứ đang vỗ vào má cậu.

“Nhân loại, ngươi dậy rồi!”

Raon vừa cười khúc khích vừa dụi mặt mình vào vai Cale.

Cale chớp mắt vài cái rồi ngồi thẳng dậy.Khòoooo-Lúc vén rèm giường lên, cậu thấy Alberu Crossman đang say giấc trên chiếc đi văng.

Những người khác không có trong phòng ngủ.

Chắc họ đều được dẫn tới phòng riêng rồi.Cale đứng dậy và bước lại gần Alberu.

Raon theo sau cậu.“Nhân loại, nhân loại!

Họ sẽ sớm đến đây thôi!”

“…

Ừ.

Ta biết.”

“Bây giờ trông ngươi có vẻ khỏe khoắn rồi đấy!”

“Ừ, ta ổn rồi.”

“Nhân loại ơi, sau này ngươi và ta sẽ sống hạnh phúc với nhau đúng không?”

“Sao nhóc lại hỏi một câu hiển nhiên như thế?”

“Hê hê!”

Hai người họ tán gẫu như mọi khi.

Có lẽ việc đó đã đánh thức Alberu.

Cale ngó thử vị Vương Thái Tử vẫn mang vẻ ngoài ngụy trang kể cả khi đi ngủ, thì hai người chạm mắt nhau.“…

Cậu đang làm gì thế?”

Rộp.Cale cắn một miếng bánh quy.

Cậu thấy đói.“Nhân loại, ăn miếng bánh táo này nữa nè!”

Chú Rồng con đặt một miếng bánh táo vào tay kia của Cale.

Alberu ngồi đó với mái tóc bù xù do mới ngủ dậy, sửng sốt nhìn Cale đang ăn bánh quy.

Cale nói với anh ta.“Thưa điện hạ, mặt ngài còn dính nước miếng kìa.”

Alberu cau mày lại, Cale mới nói cho hết câu.“Syrem, thằng khốn đấy đâu rồi ạ?”

Nét mặt Alberu cứng đờ lại.Syrem, Kẻ Diệt Rồng giả mạo.

Hiện tại, hắn đang bị giam trong nhà tù sâu nhất trong lòng đất và cũng nguy hiểm nhất ở Vương quốc Roan.

Hắn là kẻ sở hữu ba năng lực cổ đại.

Chưa hết, hắn còn là kẻ đã phát động cuộc tấn công mang sức tàn phá khủng khiếp nhất cũng như gây nhiều thiệt hại nhất lên Vương quốc Roan trong trận chiến chống lại Liên minh Bất khuất.“Án tử của hắn đã được định đoạt chưa ạ?”

Cale ung dung hỏi và Alberu cũng thư thả đáp lời.“Hắn còn sống.”

Đoạn, Alberu tiếp tục nói, từng câu từng chữ được sắp xếp đâu ra đấy.“Hội nghị Quý tộc có vẻ sẽ sớm quyết định ngày thi hành án.

Vì nhiều lý do, họ cứ liên tục kéo dài thời gian.

Đa số tin rằng chúng ta cần phải trừng phạt hắn thật thích đáng vì hắn đã tham gia vào cả hai trận chiến ở lãnh địa Henituse và bờ biển Đông Bắc.”

Cale không trả lời mà cắn tiếp một miếng bánh quy nữa.Rộp, rộp.Cậu nhai miếng bánh quy một hồi rồi lên tiếng.“Tôi cần đi gặp tên khốn đó.”

“Ta sẽ dẫn đường.”

Cậu cần phải đi bước đi đầu tiên trong kế hoạch xóa sổ Sao Trắng của mình.
 
Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước
Chương 396: Người dở hơi, người ngây thơ và người khoái chí (6)


“Chính là chỗ này.”

Họ đang đứng trước một toà tháp không có cửa sổ cách cung điện trung tâm không xa.

Một tòa tháp với rất nhiều kị sĩ cùng binh lính đứng xung quanh, canh gác lối vào duy nhất.Vương Thái tử Alberu chỉ vào cánh cửa.“Nhà tù dưới lòng đất nằm bên dưới toà tháp này.”

“Cảm ơn ngài đã chỉ đường.”

Không một ai dám nhìn hai người Alberu và Cale nói chuyện một cách lộ liễu.– Nhân loại!

Bọn họ đều đang lén lút nhìn ngươi kìa!Dẫu vậy, toàn bộ binh lính, kị sĩ, và đến cả người làm trong cung điện đằng xa kia đều đang dán mắt vào Cale và Alberu.

Bởi vì đây là một cuộc gặp gỡ giữa hai nhân vật sẽ trở thành trụ cột của Vương quốc Roan một thời gian dài trong tương lai.Đúng lúc ấy, Alberu chợt lên tiếng nhận xét, thản nhiên như thể đó chỉ là một việc lông gà vỏ tỏi không đáng để tâm.“Thiếu gia Cale này, ta đoán mọi người đều tò mò muốn biết liệu cậu còn sống hay không đấy?

Họ cứ nhìn trộm cậu liên tục thôi.”

Kị sĩ đứng ngay bên ngoài lối vào toà tháp giật mình.Những lời đồn đoán cho rằng Cale đang hôn mê hoặc đã chết sau trận chiến ở Đại Ngàn được truyền tai nhau, bởi vậy, nhiều người trong Vương quốc Roan hãy còn bàn tán về cậu.Vì thế hôm nay mọi người đều tập trung vào cậu là việc không thể tránh khỏi, nhất là khi cậu đến nhà tù dưới lòng đất cùng Alberu.

Alberu ung dung nói tiếp.“Không phải ai trong cung điện cũng là người của ta, nên ta chắc chắn rằng nhiều quý tộc sẽ sớm biết về tình trạng của cậu thôi.”

Cale không có biểu cảm gì còn Alberu thì bật cười, song, những kị sĩ và binh lính gần đó không khỏi thấp thỏm khi nghe anh nói vậy.

Ý của Alberu là, có những người trong cung điện đang cung cấp thông tin cho những quý tộc khác.Vương Thái tử nghiêng đầu nhìn những kị sĩ đứng gần đó, rồi thản nhiên nhận xét tiếp.“Chà, ta tin rằng cậu sẽ làm mọi việc mình cần làm.

Phải không?”

Alberu cười rạng rỡ với Cale.

Thấy nụ cười công nghiệp của Vương Thái tử, Cale nuốt ngược tiếng thở dài vào trong. ‘Ghê quá.’Cale kìm nén không lắc đầu trước hành động của Alberu.Hiện tại, Alberu Crossman sở hữu Lữ đoàn Pháp sư hùng mạnh nhất Vương quốc Roan dưới quyền mình.

Chưa dừng lại ở đó, anh được các kị sĩ là kiếm sĩ cấp cao rất mực kính trọng, trái ngược với thân phận là một đệ nhất vương tử không có hậu thuẫn của mình.Người như thế mà lại có động thái đó tại thời điểm này, tức là có vài kẻ trong số những kị sĩ đứng đây đang cung cấp thông tin cho một trong những quý tộc quyền lực nhất Vương quốc.‘Anh ta làm việc đâu ra đấy thật.’Nhìn anh không để lộ bất kì sơ hở nào dù là nhỏ nhất trong khi dẫn đường cho mình, Cale biết khi lên ngôi, Alberu sẽ điều hành và giám sát mọi việc một cách chặt chẽ.

Trong lòng nghĩ là thế, nhưng bên ngoài Cale chỉ mỉm cười khiêm tốn và trả lời.“Tất nhiên rồi ạ.

Khi mà ở gần ngài, mặt trời tương lai của chúng tôi, làm sao mà mọi người có thể không làm tốt việc của mình được chứ, phải không điện hạ?”

“Haha, ta biết mà, chúng ta quả thực rất hiểu nhau.

Ha ha ha ha.”

“Tạ ơn điện hạ đã cảm thấy như thế.

Ha ha ha!”

Cả Cale và Alberu đều cười lớn.– …Cả hai ngươi đều đang cười một cách kì lạ lắm luôn đó.Tất nhiên, Cale chỉ đang hùa theo Alberu.“Mở cửa.”

“Vâng, thưa điện hạ.”

Alberu ra lệnh trong khi vẫn đang cười, hai kị sĩ nhanh chóng mở cánh cửa toà tháp dẫn xuống nhà tù dưới lòng đất.“Xuống dưới đấy an toàn nhé.

Ta phải đi xử lý công việc rồi.”

“Đội ơn ngài, thưa điện hạ.”

Cale hơi cúi người trước Alberu và bước vào nhà tù dưới lòng đất.– Ta cũng đi nữa!Raon tàng hình đi cùng cậu như thường lệ.Lách tách.Vừa đặt chân vào toà tháp, Cale đã thấy những ngọn đuốc đang bập bùng cháy.Kétttttttttt- Ầm!Cánh cửa đóng sầm lại.

Cale không nhìn lên mà chỉ quan sát phía dưới đáy tháp.Cậu thấy một cầu thang dài tưởng chừng như vô tận dẫn xuống bên dưới.

Suốt quãng đường đều có kị sĩ và binh lính đứng cách nhau một khoảng cố định.

Họ là những người canh gác nhà tù dưới lòng đất.Bọn họ im lặng cúi chào khi cậu chầm chậm theo cầu thang đi xuống.

Cậu nhớ lại lời giải thích của Alberu.‘Tầng thấp nhất của nhà tù dưới lòng đất.

Có cả thảy năm phòng giam và hiện tại thì ba trong số đó đều có người.’Ba kẻ bị giam giữ ở tầng thấp nhất của nhà tù dưới lòng đất.

Chúng là ba tên thuộc hàm sao đỏ bị bắt giữ trong trận chiến chống lại Liên minh Bất Khuất của Vương quốc Roan.

Tất cả đều bị bắt tại bờ biển Đông Bắc.Một trong số đó là Syrem, Kẻ Diệt Rồng giả.Cộp.

Cộp.Tiếng bước chân của Cale vang vọng, trở thành âm thanh duy nhất trong không gian.

Men theo chiếc cầu thang tưởng như không có điểm dừng, Cale tiếp tục hướng tới một nơi sâu thẳm dưới lòng đất.* * *Syrem, Kẻ Diệt Rồng giả mạo.

Lúc này, cơ thể của hắn đã hoàn toàn bị xích xuống sàn.

Mắt hắn bị bịt kín và miệng thì bị yểm ma thuật, đến nỗi việc tự sát cũng là bất khả thi.Đôi tai là bộ phận duy nhất còn tự do trên người hắn.‘Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp!’Dạo gần đây, thứ duy nhất mà Syrem nghĩ ra được chỉ toàn là những câu chửi thề.

Đâu còn gì khác được.Ấy là vào đầu năm nay.

Hắn đã phát động cuộc xâm lăng nhằm vào lãnh địa Henituse, sau đó là đến bờ biển Đông Bắc của Vương quốc Roan, để rồi bị Cale Henituse bắt giữ.Từ thời khắc đó trở đi, Syrem chỉ mong được chết quách đi cho xong.

Tận trong thâm tâm, hắn đã đánh mất ý chí sống.‘…Sao chúng chưa lấy mạng mình?!’Tuy nhiên, hắn vẫn chưa chết.

Hắn không tài nào biết được thế sự bên ngoài.

Nhưng tiếc thay, hắn biết khá là rõ việc Vương quốc Roan đã thắng trận vì luôn có người đem thức ăn cho hắn, đều đặn các ngày.

Syrem nghĩ rằng hắn sẽ chết.Tại sao bọn chúng vẫn chưa xuống tay với hắn?Bên trong nhà tù dưới lòng đất này, ngày đêm không thể phân định.

Hắn vô phương xác định đã qua bao lâu.

Với Syrem, bị cầm tù ở một nơi như thế này mà chờ cái chết đến còn đáng sợ hơn việc thật sự chết đi.Ban đầu, bởi vì đã sau một thời gian dài mà chẳng có chuyện gì xảy đến, hắn khó lòng dằn lại suy nghĩ mình có thể sống sót trở ra.

Hắn nuôi một hi vọng vô cùng nhỏ nhoi, rằng mình sẽ toàn mạng rời khỏi đây.

Ngay cả khi Sao Trắng không đến cứu hắn, tia hi vọng le lói về việc sống sót vẫn không thể dập tắt.Nhưng chẳng được bao lâu, hắn đã phải từ bỏ nó.Chuyện đó xảy ra bao lâu rồi hắn cũng chẳng biết.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân ai đó một mình đi xuống nhà tù dưới lòng đất tĩnh lặng này.Syrem nghe thấy tiếng cửa buồng ngục cót két mở ra, có một người đi đến và cởi xuống miếng bịt mắt của hắn.

Người đó nhìn Syrem và thắc mắc.‘Thế quái nào ngươi vẫn tưởng rằng mình sẽ còn sống mà trở ra vậy?’Kẻ đó là Alberu Crossman.

Vị vua tương lai của Vương quốc Roan.

Hình ảnh Alberu hỏi câu hỏi đó với gương mặt không chút cảm xúc dù chỉ là khinh bỉ, hắn không tài nào quên được.‘Ngươi thật sự cho rằng mình còn cơ hội đấy à?’Syrem đã từ bỏ hi vọng sau khi nghe câu nói ấy.

Từ đó trở đi, thế giới của hắn hoàn toàn tĩnh lặng.‘Thật vô nghĩa.’Có vương quốc nào lại đi tha cho kẻ muốn huỷ diệt mình một đường sống chứ?

Nhất là khi kẻ đó còn là một tù nhân không có giá trị.Sẽ không có chuyện người dân bỏ qua nếu hắn không bị phán tử.‘Đã vậy thì chúng nên giết mình quách đi cho rồi!’Đúng lúc ấy.Cộp, cộp.Từng tiếng bước chân băng qua hành lang vọng vào tai hắn.Cộp, cộp.Syrem bắt đầu lo lắng.Chỉ có một người thôi.

Giống như lần trước chỉ có Vương Thái tử bước xuống vậy.Cộp, cộp.Chỉ có một người.‘Có thể xảy ra chuyện gì đây?

Có thể là ai đây?’Đủ loại nghi vấn choán ngợp tâm trí Syrem.‘Là Vương Thái tử xuống đây thông báo rằng cuối cùng thì mình cũng sắp chết?’Syrem tự giễu bản thân vì đã cho rằng một chuyện như vậy sẽ diễn ra.

Hắn ta làm gì còn tí giá trị gì để một người như Vương Thái tử đích thân đến thông báo ngày tử hình chứ.Song, cũng không phải là cai ngục.

Thông thường, sẽ có hai cai ngục và ít nhất một lính canh cùng nhau đến buồng giam của Syrem.‘Vậy người đến là ai?’Syrem không đoán được danh tính kẻ đang tiến tới chỗ hắn kia.

Đồng thời, từ một nơi sâu thẳm trong ký ức hắn, hình ảnh một kẻ hiện lên.‘Cho dù ngươi có nói hay không, ta mới là người quyết định điều đó.’Cale Henituse vừa nói vừa lấy ra chiếc vương miện trắng.

Nhớ lại đoạn đối thoại đó, Syrem lắc đầu.Cộp, cộp.Một cách chậm rãi, tiếng bước chân mỗi lúc một gần.‘Quên đi.’Hắn thà xoá Cale Henituse khỏi trí nhớ còn hơn.Kétttttttttt.Syrem nghe thấy tiếng cánh cửa buồng giam bằng kim loại bắt đầu mở ra.Cộp, cộp.Tiếng bước chân đang rất gần.Cạch!Kẻ đó dừng lại ngay trước mặt Syrem.

Một linh cảm kỳ lạ đột ngột dâng lên làm sống lưng Syrem lạnh toát.Lúc ấy.Soạt.Bằng động tác chậm rãi và nhẹ nhàng, miếng bịt mắt quấn quanh mắt Syrem được tháo bỏ.

Cho dù vậy, Syrem vẫn không nhúc nhích.

Không nghe thấy tiếng đối phương lên tiếng hay động đậy, hắn đành phải từ từ mở mắt ra.Ánh đuốc lập lòe trong nhà tù tăm tối dưới lòng đất làm lóa mắt hắn, nhưng Syrem nhanh chóng làm quen với nó và quan sát xung quanh.

Song, Syrem không thể dời mắt khỏi kẻ đang đứng trước mặt hắn.

Một chiếc mặt nạ trắng.

Hắn thấy một chàng trai đeo mặt nạ trắng đứng trước mặt hắn.Cả mái tóc đỏ và đôi mắt nâu nữa.“Chủ, chủ nhân?”

Hắn cuống quýt gọi Sao Trắng.

Kẻ duy nhất đeo mặt nạ trắng, có mái tóc đỏ và cặp mắt nâu mà hắn biết chỉ có Sao Trắng mà thôi.Chàng trai đeo mặt nạ trắng mỉm cười.Cũng là lúc Syrem thấy tim mình như thắt lại.Sẫm quá.

Cặp mắt nâu kia không phải là màu nâu sáng của Sao Trắng mà là một sắc nâu sẫm hơn.‘Nếu như vậy!’Trong ký ức của Syrem có một người khác cũng tóc đỏ và mắt nâu.

Nhưng mà, kẻ đó không hề đeo mặt nạ trắng.Dẫu vậy, lần này kẻ đó lại đang đeo mặt nạ trắng đứng trước mặt Syrem.“Lâu rồi không gặp nhỉ?”

Cale Henituse.Thoáng nghe thấy giọng của Cale, mặt Syrem tối sầm, như vỡ tan thành từng mảnh vậy.

Syrem hít sâu một hơi.Từ sau vai Cale Henituse, hắn thấy ánh mắt của con Rồng đang nhìn chằm chằm hắn.

Nó chính là con Rồng đã trừng mắt nhìn hắn khi hắn đang đánh nhau trên lãnh địa Henituse.Đẩy.Cale đưa tay di chuyển đầu Syrem.

Syrem buộc phải rời mắt khỏi con Rồng và nhìn vào Cale.

Không chút vội vàng, Cale lên tiếng.“Cuối cùng cũng cần tới ngươi rồi.”

Dứt lời, Cale thấy Syrem chậm chạp cúi thấp đầu xuống.Syrem, Kẻ Diệt Rồng giả mạo.

Dù có làm gì thì hắn cũng không thoát khỏi cái chết.Hoạ chăng Cale có cảm thấy mủi lòng xót thương và quyết định không giết hắn, thì Hội nghị Quý tộc của Vương quốc Roan cũng sẽ quyết định giết hắn.

Những quý tộc đã không thể làm nên trò trống gì trong chiến tranh ít nhất sẽ cố gắng làm điều này, để chứng minh bọn chúng còn sống.Syrem có lẽ sẽ không được chết nhẹ nhàng.

Khả năng cao là vậy.

Các quý tộc sẽ nỗ lực hết sức để khẳng định sự tồn tại của bọn chúng bằng cách loại bỏ mầm mống chiến tranh và được mang cái mác người đã đặt dấu chấm hết cho chiến tranh.Cale nhìn Syrem, vì thần chú mà hắn không thể nói được câu nào.“Hội nghị Quý tộc của Vương quốc Roan sẽ sớm định đoạt ngày chết của ngươi.

Chắc cũng chả đẹp đẽ gì đâu.”

Đồng tử của Syrem rung lên.

Cale nói.“Nhưng mà, ta đủ khả năng giúp ngươi kết thúc cuộc đời ít đau đớn nhất có thể.”

Đôi đồng tử đang dao động tập trung trở lại và nhìn vào Cale.

Cale lên tiếng lần nữa.“Có người-” Cale ngừng lại một chốc và cân nhắc nên dùng từ nào trước khi nói hết câu.

“Bạn của ta muốn gặp ngươi.”

Lúc Choi Han đề nghị Cale một việc, cậu ta đã cười một cách ngây thơ.

Khi ấy, Cale, Raon và Choi Han đã rời khỏi ngôi làng Kẻ Diệt Rồng và hướng về lâu đài của Sheritt.‘Cale-nim, Kẻ Diệt Rồng giả mạo Syrem, tôi sẽ lấy năng lực cổ đại của hắn.’ Syrem, Kẻ Diệt Rồng giả mạo.

Những năng lực cổ đại mà hắn ta sở hữu là thứ Sao Trắng làm giả từ sức mạnh của Kẻ Diệt Rồng.

Chúng không thể nào đánh bại sức mạnh thật sự của Kẻ Diệt Rồng mà Sao Trắng sở hữu.Dẫu vậy, Choi Han đã chia sẻ mong muốn của mình bằng một ánh mắt chắc chắn mà Cale chưa từng thấy qua.‘Và tôi sẽ trở thành một Kẻ Diệt Rồng mới bằng chính sức mạnh của mình, bằng chính bàn tay tôi.’Kẻ Diệt Rồng.

Chẳng tội gì phải trở thành một trong số chúng cả. ‘Chẳng phải người ta nói người mạnh nhất sẽ nhận danh hiệu Kẻ Diệt Rồng sao?

Tôi có thể làm được.’Cale biết Choi Han sẽ làm được.‘Cale-nim, tôi sẽ chém đôi cả bầu trời.’Lần này, Cale hạ quyết định sẽ hỗ trợ toàn diện cho Choi Han.

Bởi vì đó là điều mà Choi Han muốn làm.

Cậu cần hỗ trợ cho những người muốn giành được thứ gì đó bằng chính bàn tay mình.Cale tránh khỏi Syrem và nói tiếp.“Thanh kiếm sẽ tới nhanh thôi.”

Thanh kiếm mà mai này sẽ sắc bén nhất thế gian.Khi đó.Cộp, cộp.

Có tiếng bước chân đi xuống hành lang.

Ngay khi nó vừa dứt, Cale quay đầu nhìn lại.“Tới rồi hả?”

“Vâng, Cale-nim.”

Choi Han vẫn nở một nụ cười ngây thơ thường thấy khi đang đứng bên ngoài buồng giam.
 
Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước
Chương 397: Người dở hơi, người ngây thơ và người khoái chí (7)


Kéttttt.Cánh cửa sắt bị đẩy ra và Choi Han bước vào phòng giam.“Cale-nim, của cậu đây.”

Cale nhận lấy cái túi không gian mà Choi Han vừa đưa cho.

Đây là thứ cậu nhẽ ra phải nhận được từ Hội trưởng Plavin của Hiệp hội Thương nhân Singten.“Tôi cũng đã đưa cho Rosalyn phần của cô ấy rồi.”

“Được rồi.”

Cale cất cái túi đi rồi tiến gần đến chỗ Syrem.

Ánh mắt của hắn ta dán chặt vào bóng người đang thong thả bước đến.

Cậu mỉm cười hỏi.“Ngươi vẫn còn nhớ gương mặt của cậu ta chứ?”

Vì không thể mở miệng trả lời, hắn chỉ có thể liếc qua phía Choi Han rồi nhanh như cắt trở lại nhìn Cale.

Syrem là kẻ đội mũ giáp đen đã giao chiến với Choi Han trong trận chiến ở lãnh địa Henituse.“Ba năng lực cổ đại mà ngươi có giờ sẽ thuộc về cậu ấy.”

Nghe Cale nói vậy, đôi mắt Syrem lại hướng về phía Choi Han.

Ánh mắt hắn vừa ánh lên vẻ cam chịu cái chết, đồng thời cũng mang một tia thanh thản.

Cale tiếp tục nói.“Khi kẻ sở hữu các năng lực cổ đại chết đi, chúng sẽ trú ngụ trong những vật dụng hoặc địa điểm đặc biệt nào đó.”

Một khi chuyện đó xảy ra, chỉ có thể dùng phương pháp tương tự Cale để thu thập những năng lực cổ đại.

Tức là phải có may mắn trời ban mới kiếm được một năng lực.“Và người ta tìm kiếm sức mạnh ở những đồ vật hoặc địa điểm đấy.

Tất nhiên, đó không phải là cách duy nhất.”

Cũng có những kẻ không men theo lối mòn của những người đi trước“Hẳn phải có một cách để Sao Trắng truyền được những năng lực cổ đại này cho ngươi.”

Sao Trắng đã tạo ra cổ quyền giả với một nửa sức mạnh để truyền cho Syrem.

Dẫu không biết nguyên do vì sao, Hào quang Thống trị mang một nửa quyền năng mà Cale đang sở hữu đã được tạo ra và chôn dưới đầm lầy đen ở Dạ Lâm.Sao Trắng là một kẻ luân hồi, vậy mà hắn đã làm tất cả những việc này trong khoảng thời gian hắn còn sống.

Nói cách khác, Sao Trắng có thể truyền một nửa sức mạnh của cổ quyền cho Syrem mà không bị mất mạng.‘Hoặc là như vậy, hoặc là những Kẻ Diệt Rồng có một phương pháp gia truyền nào đó.’Cũng không thể loại bỏ khả năng những Kẻ Diệt Rồng đã sử dụng phương thức bí truyền để truyền năng lực cổ đại cho thế hệ sau.

Nghĩa là vẫn có một cách để chuyển giao cổ quyền mà không khiến chúng trú vào một món đồ hoặc địa điểm khác, chỉ là hiếm người biết đến nó mà thôi.“Tuy chỉ là một Kẻ Diệt Rồng giả mạo nhưng ngươi hẳn phải biết phương pháp họ đã dùng, đúng chứ?

Cả việc Sao Trắng đã làm gì để chuyển sức mạnh cho ngươi.”

Ánh mắt đang hướng tới Choi Han của Syrem như ẩn chứa nhiều điều muốn nói.‘Trông hắn có vẻ đã tìm được hy vọng rồi đấy.’Cale ngay tắp lự xác định được ý đồ ẩn sau cái nhìn của Syrem.Ba năng lực cổ đại đổi lấy một cái chết bình yên.

Syrem sẽ gắng hết sức để đạt được thỏa thuận có lợi nhất về mình.

Bất cứ ai ở vị trí của hắn cũng sẽ làm như vậy.Vậy nên hôm nay Cale cần định giá ba năng lực của cổ đại của Syrem tại đây.

Cậu đến ngục giam trước tiên dù đang trăm công nghìn việc cũng là vì điều này.

Ngay khi cậu định mở miệng nói tiếp thì bỗng…Bộp.Một bàn tay đặt lên vai Cale.“Cale-nim.”

Choi Han bước lên trước.“Để tôi lo chuyện này được không?”

Cale hơi ngạc nhiên nhìn Choi Han.Cậu ta vừa bảo Cale không cần nhúng tay vào.“Về mấy thứ sức mạnh vô dụng này cứ giao phó mình tôi là đủ rồi.”

Sau đó, Cale không chịu nổi mà phì cười khi cậu ta nói tiếp.“Chúng ta không cần những năng lực ấy để tiến hành kế hoạch.”

Cale nhận thấy niềm hi vọng của Syrem đang dần tan biến theo lời nói của Choi Han.

Từng hành động của Choi Han như muốn hô lên rằng, ba năng lực cổ đại của gã ta không đáng giá đến mức đó.‘Coi kìa?

Choi Han mà cũng có mặt như thế này à?’Nụ cười ngây thơ thường thấy trên khuôn mặt Choi Han ngay bây giờ trông cực kì ranh ma.‘Mình đoán là, nếu để ý kĩ thì Choi Han cũng không ngây thơ đến vậy.’Một kẻ từng đọc “Sự ra đời của một Anh hùng” vừa được tiếp xúc với người thật như cậu thấy thế.

Sự nhanh trí và khả năng tự lập của cậu ta quá tốt để gọi là ngây thơ.

Tất nhiên là Cale không ngờ rằng cậu ta lại khôn khéo đến thế trong thương thảo.‘Xảo trá trước mặt kẻ thù mới là khôn chứ.’Và Syrem chính là kẻ thù.

Cale lùi lại.“Được thôi, mấy việc nhỏ nhặt này không đến phiên tôi động tay vào.

Lần này phiền cậu rồi, Choi Han.”

“Vâng, Cale-nim, hầm ngục ngột ngạt lắm nên cậu cứ ra ngoài trước đi, tôi sẽ theo sau ngay.”

Cale gật đầu và tiến về phía cửa phòng giam.

Cậu không nên làm phiền Choi Han khi cậu ta sắp xử lý công chuyện với lợi thế to lớn nhường ấy.‘Mình tin là Choi Han sẽ làm tốt thôi.’Choi Han không phải kiểu người sẽ nhận bất lợi về mình hay thương hại cho kẻ địch.Nhóc Raon còn quá khỏ, không thể tính vào được, còn Cale và Choi Han – hai người biết về ghi chép bằng tiếng Hàn của Choi Jung Gun – đã phải rất nỗ lực trong tất thảy những việc họ đã thực hiện đến giờ.Kéttttt.Cale mở cửa rồi bước ra ngoài.

Raon tàng hình theo sau.Kéttttt-Khi Cale bước đi, Choi Han chậm rãi đến đóng cánh cửa phòng giam lại.

Lúc đó, Cale chợt quay người và chạm mắt với cậu ta.

Choi Han bỗng lên tiếng.“Rosalyn đã kể tôi nghe chuyện tối qua rồi.”

“Tối qua?

À-”Ký ức về lúc cậu loạng choạng suýt ngã và phải lên giường nằm nghỉ hiện lên trong đầu Cale.“…

Tôi sẽ gặp lại cậu sau, Cale-nim.”

Sao trái ngược với nụ cười vô tội và lời “gặp cậu sau” kia thì ánh mắt cậu ta lại lạnh lẽo như cái nhìn của Rosalyn tối qua quá vậy?

Cale băn khoăn quay người và rời khỏi nhà giam.Keng.Âm thanh đóng cửa vang lên dứt khoát.

Sau đó cậu không nghe được tiếng của Choi Han nữa.

Có lẽ cậu ta đang thấp giọng nói chuyện với Syrem.Cậu tiến tới chiếc cầu thang dẫn lên mặt đất.– Nhân loại!

Đi ăn thêm bánh quy ở phòng Vương Thái Tử ha!

Chúng ngon quá!Khi Raon đang vui vẻ dông dài như vậy thì…Rầmmmm!Họ nghe thấy một tiếng động lớn.– Nhân loại, ta vĩ đại và hùng mạnh thế này nhưng vẫn bị doạ giật mình!

“Ôi, tiếng quái gì vậy?”

Cale ôm lấy đôi vai đang co lại vì sốc của mình và ngoái nhìn.

Tuy đã có những ngọn đuốc phần nào thắp sáng hành lang, nhà tù ngầm này vẫn toát lên vẻ tăm tối và đáng sợ.‘…

Âm thanh đó có lẽ là do Choi Han làm.’Choi Han là người duy nhất ở đây có thể tạo ra nó.

Cale có chút tò mò rằng do cái gì và vì sao lại có tiếng động khủng bố như thế, nhưng cậu lắc đầu ngay và gạt phăng suy nghĩ đó.“…

Mặc kệ cậu ta.

Mặc kệ cậu ta.”

Cale quyết định tin tưởng Choi Han và nhanh chóng đi lên.– Nhân loại!

Choi Han vừa phá hỏng thứ gì à?

Choi Han mạnh dữ dằn nhỉ!Choi Han hung tợn dữ dằn thì có.Rốp.

Rốp.Alberu quay đầu lại sau khi nghe thấy tiếng động.“Sao cậu ăn bánh mà nom có vẻ lo lắng thế?’Rộp.

Rộp.Nghe Alberu hỏi, Cale khẽ cúi đầu và tiếp tục nhai rệu rạo.“…

Ha, ôi trời ạ.”

Alberu lắc đầu.

Hai người hiện đang ở trong văn phòng của anh.

Alberu liếc nhìn kẻ đang rảnh rỗi ăn bánh quy ở bàn họp mặc kệ anh đang phải tất bật xử lý tài liệu trên bàn làm việc.Rốp.

Rốp.Ngồi bên cạnh Cale là Raon đang ăn bánh quy và cười thầm.Alberu cảm thấy đầu mình sắp nổ đến nơi.Cốc cốc cốc.Anh nghe tiếng ai đó gõ cửa.“Tôi vào được không ạ?”

Là Choi Han.“Vào đi.”

Cánh cửa mở ra ngay lập tức rồi nhanh chóng khép lại.

Anh thấy Cale nhìn vào cánh cửa mở, còn Raon thì nhanh chóng tàng hình rồi mau lẹ hiện hình một lần nữa khi cửa đã đóng.

Thằng nhóc nhìn Choi Han bằng đôi mắt lấp la lấp lánh.

Trong khi Cale lại trông bất an, bồn chồn.‘Cậu ta sao vậy nhỉ?’Alberu nghĩ vậy và cau mày.

Choi Han cúi chào Vương Thái Tử, anh vừa chấp thuận lời chào thì Cale và Raon lần lượt cất lời.“…

Trông không giống dáng vẻ của kẻ vừa mới tra tấn người khác cho lắm.”

“ Nhân loại!

Ta đã nói là cậu ta phá hủy ngục giam cơ mà!”‘Cái, phá cái gì cơ?’Alberu cau có quay sang cái tên Choi Han đang mỉm cười vô tội vạ với mình.

Vào khoảnh khắc đó, lòng anh trào lên cảm xúc lo lắng bất thường.“…

Điện hạ, có một lỗ nhỏ trên tường ngục ạ.”

“Là cậu làm phải không, Choi Han?”

“…

Là tai nạn thôi ạ.

Tôi chỉ hơi duỗi nhẹ tay ra, rồi …”‘Tội nghiệp cái đầu tôi.’Đầu Alberu nhưng nhức.

Anh thật sự nên cách ly khỏi Cale Henituse cùng đám bạn của cậu ta.

Muốn gặp chỉ cần thiết bị liên lạc bằng hình ảnh là đủ.

Cái đám này chỉ có ăn với phá là giỏi.“Điện hạ, thêm nữa là chuyện về Syrem, Kẻ Diệt Rồng giả mạo đã được xử lí ổn thỏa rồi ạ.”

“…

Các cậu cần năng lực cổ đại của tên Syrem chết tiệt ấy mà đúng không?”

“Vâng, thưa điện hạ, mong ngài hãy cho chúng tôi biết ngày hành quyết khi Hội nghị Quý tộc quyết định xong.”

Alberu thấy nụ cười của Choi Han có chút hơi khác biệt so với mọi khi.

Choi Han tiếp tục nói đầy kính cẩn.“Syrem nói rằng hắn ta sẽ đưa lại những năng lực vào lúc đó.”

“…

Thật sao?”

“ Vâng, hắn ta rất hạnh phúc và sẵn lòng trao chúng lại cho tôi.”

Bốp, bốp, bốp.Có tiếng vỗ tay vang lên.

Alberu ngước lên thấy Raon đang vỗ tay bồm bộp.

Còn Cale thì lắc đầu với vẻ băn khoăn.

Alberu cũng mang vẻ mặt tương tự khi đáp.“Ta hiểu rồi.

Làm tốt lắm.”

“Cảm ơn ngài, điện hạ.”

Kítttttt.Chiếc ghế bị đẩy ra và Cale đứng dậy.“Vậy thì chúng tôi sẽ quay lại sau, thưa điện hạ.”

Raon và Choi Han tới bên cạnh Cale.

Cả ba người họ chuẩn bị rời đi.“Ờ ờ, đi lẹ lên.

Mau biến khỏi đây ngay.”

Alberu phẩy tay tỏ ý xua đuổi hai người một Rồng.

Khoảnh khắc ấy, ma thuật của Raon bao phủ lên cả ba.

Một vòng tròn ma thuật dịch chuyển hiện lên.

Cale nói với Alberu.“Cô Rosalyn sẽ thông báo cho ngài nếu có gì thay đổi.”

“Được rồi.”

“À quên nói ngài, sắp tới Dạ Lâm sẽ có một cái tổ Rồng đấy ạ.”

“Được, ơ chờ đã, cái gì?’Alberu giật mình nhìn Cale.

Cale cúi người chào, tư thế chuẩn chỉnh hết mực cung kính để cáo biệt một thành viên hoàng tộc cao quý.

Và ngay sau khi để lại lời nhắn cuối, cơ thể cậu biến mất trong ma thuật dịch chuyển.“Điện hạ, đây là thông tin tối mật ạ, tôi sẽ rất cảm kích nếu ngài có thể lo liệu ổn thỏa khi có tin đồn rộ lên.”

Ùnggggg, vụt!Trong giây lát, Alberu thẫn thờ quan sát khoảng trống nơi Cale, Choi Han và Raon vừa đứng.

Anh nhắm mắt rồi lại mở ra.“Ta điên mất thôi.”

Alberu đang rất, rất đau đầu.Vụttttt.Ánh sáng lấp đầy tầm mắt Cale trong một khoảnh khắc trước khi biến mất.

Khi cặp mắt dần lấy lại tiêu cự, cậu có thể thấy mọi người đang nhìn mình.“Về rồi đấy à?”

Là Rồng cổ đại Eruhaben.

Ông chào đón Cale với một vẻ bồn chồn đến lạ.

Chúa tể Sheritt, On, Hong, Ron và Beacrox cũng ở đây.

Mọi người ở Lâu đài Ánh sáng – tòa kiến trúc nằm tại một trong Ba Cấm địa của Đông lục địa.

Họ chào mừng ba người vừa trở lại thật nồng hậu.“Cậu đi nhanh đấy.”

“Tất nhiên rồi ạ.”

Cale điềm nhiên đáp lại Eruhaben.‘Cơ mà mình phải gặp Rồng lai lần nữa.’Ban đầu, cậu định sẽ gặp Rồng lai để hỏi về bí mật liên quan tới quả trứng đỏ – đứa con còn lại của Sheritt và là anh chị em của Raon.

Quan trọng nhất là cậu muốn biết Raon đã được sinh ra như thế nào và lý do thằng bé lưu lạc ở hang động.

Thằng bé đã vướng phải tình cảnh xấu nhất có thể nghĩ đến nhưng may thay là nó đã sống.‘Dù vậy chúng ta vẫn phải nắm bắt mọi chuyện càng nhanh càng tốt.’Chưa đến hai tuần nữa là tới trận chiến Tháp giả kim của Đế quốc Mogoru và cậu phải lừa Sao Trắng đi về phương Bắc.‘Khi nào đi tiêu diệt tổng bộ của Arm, mình phải hỏi hắn ta mới được.’Cậu tính sẽ đem theo Rồng lai trong đợt phá hủy tổng bộ của Arm, nhân lúc hắn còn chưa chết.

Lúc đó vẫn chưa muộn để lấy được câu trả lời.Nghĩ vậy, Cale gạt phăng những toan tính khác trong đầu đi và đưa một chiếc túi ma thuật nhỏ cho Eruhaben.“Có một đống đá ma thuật trị giá mười tỷ cound ở trong đây.”

Nghe vậy, Eruhaben liền nở nụ cười.

Lớp aura màu vàng kim bao xung quanh Rồng cổ đại lọt vào mắt Cale.Ùngggggggg-Không chỉ ông, mà cả chúa tể Sheritt cũng thế.

Mana trắng đang trào ra từ cơ thể bà.Eruhaben cho tay vào trong túi.

Một viên đá ma thuật thượng cấp nằm gọn trong tay ông.“Bắt đầu nhé?”

Ông nhìn về phía Raon và Cale rồi hỏi, Raon lại nhìn Cale.

Cậu gật đầu.“Nghe được đấy.

Tôi đã thông báo cho lãnh địa rồi.”

Khi ở Đế quốc, ngoài Vương Thái Tử, tộc Cá voi, Taylor và Cage thì cậu đã liên lạc với một nơi khác.

Đó chính là lãnh địa Henituse.

Thật sự là lâu rồi Cale mới được nói chuyện với Bá tước Deruth.“Chúng ta sẽ tới đó ngay bây giờ.”

Ngay khi Cale đồng ý…“Ta háo hức quá!”

Raon dang rộng chân.Ùngggggggg-Một lượng lớn mana đen bỗng nhiên trào ra từ cơ thể Rồng con.Xoạtttttttt.Thế rồi, Rồng cổ đại lật cái túi lại và đổ hết những viên đá ma thuật ra.

Tất cả đá ma thuật đều đã rơi ra khỏi túi.Ùngggg- ùngggggggg- ùngggggg-Nhưng chúng không rơi xuống nền đất.

Chúng lơ lửng trong không trung rồi phân tán vào màn mana đen, mana vàng kim và mana trắng.Cale cúi đầu xuống.Trên nền có vẽ một vòng tròn ma thuật phức tạp.

Đó không phải là cái duy nhất.

Những vòng tròn ma thuật được vẽ khắp nơi trong tòa lâu đài, ngay cả trên tường cũng đầy rẫy.Eruhaben quay sang Raon và nói.“Nhóc con, chẳng phải đã đến lúc nhóc tuyên bố quyền sở hữu của mình với tòa lâu đài rồi sao?”

Khóe miệng Rồng đen từ từ nhếch lên.

Đôi mắt lam đậm của Raon chậm rãi hướng về phía Rồng trắng Sheritt, bà gật đầu.

Raon hét lên với trái tim rạo rực.“Ta chính là chủ nhân của lâu đài này!”

Ùngggggggg-Mana đen ngay lập tức bao phủ lấy tòa lâu đài trắng tinh.Tòa nhà khổng lồ bắt đầu rung chuyển.

Lúc ấy, Cale nhận ra nó đang dần bị nhuộm đen.

Mana vàng kim và mana trắng bắn ra tung tóe như những tràng pháo hoa từ giữa lớp mana đen, chào mừng màu sắc mới của tòa lâu đài.Chúa tể Sheritt cất tiếng.“Bắt đầu!”

Raon, Sheritt và Eruhaben.

Một lượng lớn mana tuôn ra từ cơ thể ba con Rồng và bắt đầu cắn nuốt lấy những viên đá ma thuật trong không trung.Rắc.

Rắc.Số đá ma thuật bắt đầu vỡ ra.

Ánh sáng đen, ánh sáng vàng kim và ánh sáng trắng quyện vào nhau, tỏa sáng rực rỡ.Bùmmmmmm-Toàn bộ tòa lâu đài thậm chí còn rung lắc mãnh liệt gấp bội phần.Và cuối cùng nó cũng bắt đầu di chuyển.“Thật vĩ đại quá.”

Cale nói vậy và nép mình vào một góc.

Lỡ bị thứ ánh sáng đó quét qua thì cậu chết mất.“Mấy đứa cũng lại đây nào.”

“Meooooo.”

“Meoo.”

On và Hong nép chặt vào người Cale.

Những vòng tròn ma thuật xung quanh giờ đây tỏa sáng lấp lánh trên sắc đen tuyền.

Đó là khoảnh khắc Raon được chấp nhận là chủ nhân của tòa lâu đài.“Giờ chúng ta có một căn nhà rồi!”

Cale khẽ cười khi nghe thấy giọng nói vui mừng của Raon.

Bây giờ họ đã sở hữu một tổ ấm vô cùng xa hoa.

Cậu cũng thấy vui lây.
 
Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước
Chương 398: Người dở hơi, người ngây thơ và người khoái chí (8)


Ùngggggggggg-Toàn bộ toà lâu đài đen đều rung chuyển.“Thưa thiếu gia.”

“Ron, ông cũng đến đây bám vào tường luôn đi.”

Ron mỉm cười với Cale nhưng không hề nép mình vào bức tường.“Beacrox, cả ngươi nữa-”

“Tôi ổn mà, thưa thiếu gia.”

Giống Ron, Beacrox cũng sẽ không nép mình như Cale.

Cale không buồn quan tâm, bàn tay cậu vuốt ve On và Hong, hai chú mèo đang đứng ở hai bên hông cậu với cặp mắt nhìn thẳng.Vútttttttttttttt-Cả không trung đang gầm rống.

Nhưng căn nguyên của sự chấn động không xuất phát từ sự vận động tự nhiên của không khí.Mana bạch kim và mana trắng hoà quyện với làn mana đen ở trung tâm, tạo nên một hỗn hợp mana dao động dữ dội, sức ép do hỗn hợp này gây nên đã gây ra những lớp gió xung quanh lâu đài.“Thưa thiếu gia.”

“Ta nghe đây?”

“Cậu biết quá trình này diễn ra thế nào mà, đúng không?”

“Ờ, lần trước ngài Eruhaben có nói ta biết.”

Cale trả lời Ron, miệng cậu vẽ ra một nụ cười kì lạ.“Coi anh cười kìa, dường như anh vui sướng vì chúng ta sắp có được một ngôi nhà!”

“Ảnh cười vì nó là hàng miễn phí thì có!”

Cậu bỏ ngoài tai lời nhận xét của On và Hong.“Hừm, Choi Han này.”

Không biết từ lúc nào mà Choi Han đã đứng ngay cạnh bên Cale.“Sự kết hợp của ba con Rồng cùng với ma thạch trị giá mười tỷ cound đúng là không thể xem nhẹ được mà.

Cậu nghĩ sao?”

“Tôi nghĩ tổ hợp đó sẽ giúp ích cho ta đánh bại Sao Trắng.”

Nụ cười của Cale giãn rộng hơn.“Nhỉ?

Chúng ta đồng tâm nhất trí thật đấy.

Nếu đã thế thì…”

Ngoài ba con Rồng ra, những người còn lại trong nhóm đều thấy Cale vươn bàn tay của mình về phía trận bão mana.

Tuy giọng của Cale có phần bị át đi trong tiếng rền vang của toà lâu đài đen, song, thanh âm vẫn truyền được đến tai của tất cả mọi người.“Nếu lần này có cả cô Rosalyn và thêm ma thạch trị giá mười tỷ cound nữa, thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?”

Ron, Beacrox và Choi Han.

Mỗi người đều bộc lộ cảm xúc rất khác nhau.“Loài Rồng vốn đã luôn hùng mạnh, nhưng nguyên nhân đòn tấn công có uy lực đến mức này là do có ma thạch trị giá 10 tỷ cound.

Khi quan sát cảnh đó, tôi đã nhận ra một điều.”

Lúc Cale chọn tảng lờ những lời nói của Thần Chết và hạ quyết tâm tiêu diệt Sao Trắng, thì trong đầu cậu nảy ra một suy nghĩ.“Cớ gì?

Cớ gì trước giờ chúng ta lại đối đầu Sao Trắng chỉ bằng sức mạnh của mình thôi chứ?”

Cale nhớ lại một suy nghĩ sai lầm đã luôn quanh quẩn trong tâm trí cậu.Có lẽ, cậu cho rằng cậu đã trở thành một người hùng dù bản thân không hề mong muốn, bởi vì thế giới đã coi cậu là một người hùng.Cho dù có bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi vì cảm phục sự hy sinh của người khác…

Thì khái niệm về một “cuộc chiến tốt đẹp” tuyệt nhiên không bao giờ tồn tại.Thong thả nhận xét, cậu như đang tự xác nhận lại với chính mình.

“Tới lúc phô bày sự giàu có của tôi rồi.”

Đã làm gì thì phải làm cho trót.

Đó chính là phong cách của Cale.Khi nói làm một việc gì đó bằng thứ sức mạnh áp đảo, hàm ý điều gì?

Đã là sức mạnh thì không chỉ bao hàm mỗi sức mạnh vật lý .Không, định nghĩa đó hoàn toàn sai.Sức mạnh, tiền bạc, và thái độ của quần chúng.

Nghĩa là, tận dụng toàn bộ những gì có lợi cho mình để chiến đấu.“He he.”

On và Hong giật mình trước tiếng cười của Cale.

Hai đứa trẻ bèn tưởng tượng những gì mà Raon thường hay nói trong tình huống thế này.‘Nhân loại!

Ngươi lại cười một cách kì lạ nữa rồi!’On và Hong nhớ lại lời nhận xét thường thấy của Raon, chúng cảm thấy tiếng cười của Cale rất quái dị.

Cale mặc kệ phản ứng của chúng và tự lẩm bẩm với chính mình.“…Thế giới, kéo cả thế giới-“Kéo cả thế giới về phe mình.Sao Trắng có Arm, tộc Sư tử, tộc Mèo và tộc Gấu.

Nói không chừng còn có cả những kẻ địch mà Cale không biết đến nữa.Nhưng thế thì sao?Miễn là cả thế giới về phe ta, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.Một Sao Trắng đã đủ khó nhằn rồi, nên không lý gì mà Cale và nhóm của cậu lại phải đối đầu với cả Arm, tộc Sư tử, tộc Mèo, tộc Gấu hay bất kì ai khác nữa.‘Không.

Lũ tộc Mèo Sương mạt kiếp đó, mình phải đích thân vả chết mẹ tụi nó.’Nói lời phải giữ lấy lời, cậu đã hứa với lũ trẻ rồi thì phải thực hiện.

Nhưng họ đâu có trách nhiệm phải vác trên vai gánh nặng đối phó với tất cả những tên kia?Những người khác cũng sống dưới cùng một vòm trời với họ mà.Bởi lẽ ấy, tất cả phải giúp đỡ lẫn nhau và chung tay chiến đấu.

Một tiếng cười nữa toan thoát ra từ miệng Cale.“He he.”

Song, ai đó đã bật cười trước cả cậu.

Cale hướng mắt nhìn về phía trung tâm của toà lâu đài đen và cũng là trung tâm của vòng tròn ma thuật.“Chúng ta sắp được sống cùng nhau rồi!

Heh!”

Đôi mắt của chú Rồng con sáu tuổi lấp lánh một niềm vui sướng.

Xung quanh chú ta là luồng mana đen gào thét như vũ bão.Rắc.

Rắc.Nhiều viên đá ma thuật nhanh chóng bị mana đen của Raon rút cạn.“…

Ơ, thằng nhóc hào hứng quá mức rồi?”

Tình trạng của Raon làm Cale bắt đầu thấy lo lo.

Hào hứng cũng tốt, nhưng thằng nhóc dường như đang hào hứng quá mức rồi.Nhưng Raon không sao kiềm được niềm phấn khích mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Hai chân trước nhỏ bé của nhóc giơ về phía vòng tròn ma thuật.Vúttttttttttttt-

Ùuuuuuuung-Mana chi phối hướng gió, đồng thời chảy đến nơi có vòng tròn ma pháp đang rực sáng ánh đen.

Và rồi, vòng tròn ma pháp rung động phát ra những âm thanh trầm đục và hút mana đen vào trong.

Tốc độ rung động nhanh đến độ chỉ thoáng chốc, một lượng lớn mana đen đã bị hút cạn vào trong vòng tròn ma pháp.“Cale.”

Cổ Long với mái tóc bạch kim đi xuyên qua cơn bão mana và đến gần Cale.“Đi thôi.”

Cale bèn đứng dậy và đi đến cạnh Eruhaben, lúc ấy, cơ thể cậu được mana bạch kim phủ lấy.“Công đoạn còn lại có Chúa tể hướng dẫn thằng bé rồi.”

Cale gật đầu, mắt dõi theo vòng tròn ma thuật được giăng xung quanh cậu và Eruhaben.“Vâng, thưa ngài Eruhaben, đi thôi.”

Eruhaben và Cale.Hai người bọn họ có việc khác cần làm trong lúc những người khác còn bận chú tâm vào vòng tròn ma pháp bên trong lâu đài đen.

Ánh mắt Cale dõi theo Raon trong chốc lát, nhưng cậu lại thấy Chúa tể Sheritt toàn tâm toàn lực tập trung vào Raon.Vúttttttttttttt-Mana bạch kim và mana trắng mà Eruhaben và Chúa tể Sheritt thi triển đã hoàn tất trộn lẫn với mana đen.“Vòng tròn ma pháp đã được vẽ đúng cách và đứa nhóc đã trở thành chủ nhân của lâu đài, nên thứ duy nhất còn sót lại là mana được dùng làm nhiên liệu dịch chuyển lâu đài.”

“Tôi biết rồi.”

Trước câu trả lời của Cale, Eruhaben vẫy vẫy bàn tay và đáp.“Thế thì đi trước thôi nào.”

Phậttttt!Mana bạch kim che khuất tầm nhìn của Cale.

Cale thấy cơ thể mình đang bị hút trọn vào trong và sau một lát, cậu mở mắt ra.“Cũng đã lâu rồi.”

Cale nhìn khung cảnh dưới bàn chân mình.

Khi lơ lửng trên không trung, cậu nhìn thấy bên dưới là những tán cây mùa hè tràn đầy sức sống của Dạ Lâm.“Thật là một nơi tuyệt hảo để dịch chuyển tới.”

Eruhaben hài lòng nhìn sang phía Bắc của Dạ Lâm.

Dạ Lâm được chia thành Trung tâm và Vòng ngoài.

Càng vào sâu trong trung tâm, quái vật nơi đó càng mạnh.

Ranh giới phía bắc của Trung tâm mà hang động dẫn đến là nơi Dinh thự Đá tảng Vĩ đại toạ lạc.Cale nhớ lại cuộc gọi của cậu đến lãnh địa Henituse.

Dù đã lâu không gọi về nhà nhưng Bá tước Deruth vẫn nhiệt tình chào đón và vui vẻ ưng thuận lời đề nghị của cậu.‘Cale, con thích sao thì cứ làm.

Ổn hết mà.’Ông đã nói vậy thì Cale chẳng có để đắn đo cả.“Xử lý việc này thôi, ngài Eruhaben.”

Trong khi nói, Cale lôi một vật gì đó từ trong túi.

Đó là dây quay bằng vàng.

Lúc ấy, Cale và Eruhaben hạ xuống.Họ hạ xuống, nhưng không chỉ có thế.Ùuuuuuuuung-Xung quanh Eruhaben xuất hiện những hạt bụi màu bạch kim.

Cale có cảm giác đau nhói như bị kim châm đâm vào vậy.

Thứ mà Eruhaben đang thi triển không phải mana.Long Áp.Một sức mạnh mà không vật sống nào ngoài Rồng có thể sử dụng được, chính nó đã biến Rồng thành nỗi khiếp sợ của muôn loài sinh vật khác.“Kétttttttttt-“

“Ràoooooooooooooooooo!”

Họ càng hạ xuống, Cale càng dễ bắt gặp lũ quái vật đang bỏ chạy tán loạn khỏi họ.

Không chỉ có mỗi chúng có phản ứng như thế.

“Ràoooooo!”

“Kétttttttttt-“Cậu nghe thấy tiếng than khóc của lũ quái vật từ mọi phía vọng lại.Bùm.

Bùm.

Bùm.Cả mặt đất rung chuyển.

Hết thảy các loài quái vật từng cư ngụ trong khu vực phía Bắc của Dạ Lâm, bất kể kích thước, đều giẫm đạp lên nhau mà chạy trối chết khỏi nơi đó.Động thái đó không phải chỉ nhờ mỗi Long Áp của Eruhaben tác động.

Eruhaben kín đáo liếc nhìn sang Cale.Rồi ông chạm vào mu bàn tay mình.

Bàn tay ông lạnh cóng. ‘Dám chắc là tên nhóc này đã mạnh hơn rồi.’Eruhaben cảm nhận được hào quang đang toả ra từ Cale.

Cale đang dùng Hào quang Thống trị với công suất tối đa.Thấy sức mạnh của Cale đang dần trở nên uy vũ hơn sau khi đạt được sự cân bằng và hài hòa bên trong cơ thể từ việc củng cố các năng lực cổ đại, ông mỉm cười.‘Đó là thứ hào quang không thua kém Long Áp.’Eruhaben vẫn đang miên man nghĩ rằng tên nhóc này đang mạnh hơn từng ngày thì bị giọng của Cale cắt ngang.“Tôi sẽ lên trước.”

“Ta sẽ theo sau cậu.”

Sau lời đáp của Rồng cổ đại, Cale liền triệu hồi ra một cơn gió.Vútttttttttttttt-Cơn gió thổi rất mạnh nhưng chỉ tụ lại ở hai điểm nhỏ quanh cổ chân của Cale và nhoáng cái cơ thể của Cale đã xuyên qua Dạ Lâm.

Và, tại đúng khoảnh khắc mà dây quay bằng vàng nằm gọn trong bàn tay cậu vừa phát sáng…“Ta giao phó cho các ngươi đấy.”

Các Nguyên tố Gió tập trung lắng nghe câu nói của Cale.“Dẫn đám quái vật lân cận đến chỗ khác.

Sơ tán cả động vật nữa.

Ô, thăm dò xem có ai đang theo dõi chúng ta luôn.”‘Ồoooooo!

Một con người có thể nghe thấy chúng ta này!

Tuyệt quá à!’

‘Tui hiểu rồi!’

‘Dễ như ăn cháo vậy!

Hê hê!

Tui sẽ đi xem thử và nói cho ông biết!’Vút- Vút- Vút-Cơn gió thổi giật hội tụ lại thành nhiều điểm xung quanh Cale.

Sau đó, chúng phóng ra, lao vun vút theo các hướng Bắc, Nam, Đông và Tây như tên bắn.“Kéttttttttttt- “

“Beeeeeee- bee!”

Cậu nghe thấy những tiếng rít lên của quái vật và động vật đang bỏ chạy.

Những Nguyên tố Gió đang đẩy những sinh vật sống gần đó ra xa.

Chợt, đằng sau cậu vang lên tiếng của Eruhaben.“Biến mất.”

Chỉ một từ thôi là đủ.Cale ngoái lại nhìn.

Mana bạch kim phát ra từ Eruhaben tạo ra một vòng tròn lớn có bán kính hẳn hoi.

Xìiiiiiiiiiiiiiiiii-Những ngọn cây và đá tảng khổng lồ đều tan biến thành tro bụi khi tiếp xúc với mana.

Một vùng không gian trải rộng thênh thang, hoàn toàn trống trải mở ra.Hoàn tất.

Công đoạn chuẩn bị đã hoàn thiện.Cale ngẩng đầu lên.Ùuuuuuuung-Hình ảnh bầu trời dường như bị méo mó.

Không phải, là có vật gì đó bắt đầu lộ diện trong không trung.

Cale thấy Eruhaben đang tiến lại gần mình.“Họ đây rồi.”

Trước cả khi Cale kịp phản ứng lại với lời nói của Eruhaben…

Một cơn rung chấn xuất hiện, lắc lư cả mặt đất dưới chân cậu.Bùmmm-!Một tiếng rầm dứt khoát dội đi khắp Dạ Lâm, ngay tại thời khắc ấy…

Cale nhoẻn miệng cười.Cậu phóng tầm mắt đến không gian mênh mông mà họ vừa tạo ra.

Trên đó, cậu thấy có thứ gì màu đen.“…

Tuyệt vời làm sao.”

Toà lâu đài đen khổng lồ với từng đường nét góc cạnh hiện ra.

Vẻ đẹp lộng lẫy của nó vượt trội hẳn tất cả những lâu đài mà cậu từng thấy qua trong thế giới này.“Kétttttttttt-“

“Ràooooooooooo!”

Cậu chứng kiến cảnh tượng lũ quái vật biết bay phải khẩn trương vỗ cánh nhanh hơn để trốn thoát sau khi thấy toà lâu đài.

Toà lâu đài đơn sắc độc một ánh đen và quang cảnh xung quanh khá tương thích nhau.“Nhìn cứ như căn cứ tội phạm vậy.”

Cale phản hồi lời nhận xét của Eruhaben.“Bởi vậy nên tôi mới thích nó.”

Toà lâu đài đen ngự trong Dạ Lâm.

Toà lâu đài mà đến cả những con quái vật được coi là hiểm ác nhất Tây đại lục cũng phải tránh xa.Cale ngẩng đầu lên.

Trên chóp cao nhất của toà lâu đài đen, cậu nhìn thấy một chú Rồng đen đang ở đó.

Chú Rồng đó chỉ vừa di chuyển hai chân trước của mình tựa như nhạc trưởng vừa hoàn thành một nhạc phẩm thì…Bùuuuuuuum!Toà lâu đài đen đã dịch chuyển đến Dạ Lâm.“Nhâaaaaaaaaaaan loạiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”

Raon, vài giây trước còn chỉ trông giống một đốm đen trên trời, giờ đã thần tốc phóng đến chỗ Cale, vừa bay vừa hét to gọi cậu.

Đôi má của thằng bé ửng đỏ và trông nó hơi đuối sức, nhưng nó vẫn phấn khích.Kéet.Cale thấy cánh cửa toà lâu đài mở ra.“Cũng lâu rồi tụi mình chưa về nhà nhỉ!”

“Giờ tụi mình có hai ngôi nhà luôn!”

On và Hong thong dong bước vào Dạ Lâm, đuôi còn đang ngoe nguẩy.

Choi Han, Ron và Beacrox theo sau bọn chúng.

Cậu còn thấy cả Chúa tể Sheritt phía sau bọn họ, tuy đôi mắt đang ngắm nghía Dạ Lâm ẩn giấu những cảm xúc phức tạp nhưng môi lại vẽ ra nụ cười sáng bừng.“Nhân loại ơi, nhân loại ơi!”

“Ờ.”

“Là nhà của chúng ta đó.”

“Ờ.”

Cale vỗ nhẹ lên đầu Raon.“Lâu đài này thì ở trên mặt đất còn Dinh thự Đá tảng Vĩ đại nằm dưới lòng đất!

Nhân loại ơi, nhà của chúng ta tuyệt quá!

Nó thật vĩ đại và hùng mạnh!”

“Ờ.

Ờ.”

“Nhân loại, giờ tụi mình sẽ làm gì đây?”

Nghe thấy câu hỏi của Raon, ai nấy đều im lặng nhìn sang Cale.

Đúng lúc ấy.Beeeeeeeeeeeeeeeeep-Raon lấy thiết bị liên lạc hình ảnh ra khỏi chiều không gian của mình.“Nhân loại!

Là Mary!

Mary tốt bụng đang gọi nè.”

“Kết nối đi.”

Mary đang gọi đến từ Đế quốc.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.– Ê!Nhưng Mary không phải là người duy nhất xuất hiện trên màn hình.

Bud nhìn Cale và gấp gáp nói.– Bọn tôi nhận được một cuộc gọi từ trưởng thương hội Plavin!Bud được phó thác ở lại để làm cầu nối liên lạc với Thương hội Singten trong lúc Cale và Choi Han vắng mặt.

Dĩ nhiên, Plavin của Thương hội Singten không hề biết về danh tính của Bud.

Hắn chỉ để lại tin nhắn khẩn cấp ở một địa điểm bí mật mà Cale đã nói cho hắn và Bud đến đó một lần mỗi ngày để kiểm tra xem có tin nhắn nào không.Từng lời Bud nói đều lẫn với âm sắc kinh ngạc và lo âu.– Hắn ta cho rằng bốn Tháp Giả kim sẽ tấn công thủ đô cùng một lúc!Choi Han, Eruhaben và những người khác đều sững người.

Bốn Tháp Giả kim trước giờ luôn cảnh giác lẫn nhau mà lại sắp cùng nhau tấn công thủ đô?

Dù cho chúng nắm rõ số lượng binh lính đang ở thủ đô?Sự biến chuyển đột ngột này chẳng hợp lý tí nào.

Bud nói tiếp.– Một binh đoàn pháp sư thình lình xuất hiện ở Tháp Giả kim và tự nhận rằng có thể giúp đỡ cho chúng.

Được biết, chúng là những người muốn xây dựng Ma Tháp ở Đông đại lục.Lông mày của Cale giật giật trong thoáng chốc.

Bud lại nói, như đang trả lời cho phản ứng nhỏ xíu kia.– Nhưng mà ngươi thừa biết là chuyện đó rất lạ.

Đông đại lục làm gì có Ma Tháp hay phần tử nào như thế đâu!

Thêm nữa, giờ này ai lại đi giúp đỡ cho Tháp Giả kim?

Lũ đó là những kẻ dùng hắc thuật!

Là thằng chó đẻ đó, thằng chó đó!

Thằng chó pháp sư đã đi cùng Sao Trắng ở Lâu đài Ánh sáng chứ không ai khác.

Ta dám cá là quân của thằng đấy!Gã pháp sư đã phô diễn kĩ năng ở trình độ ngang với một con Rồng tại Lâu đài Ánh sáng.

Không sai vào đâu được, hắn chính là kẻ đã đem quân đoàn của mình đến Tháp Giả kim.Nếu là vậy, thì Tháp Giả kim, hay còn gọi là quân đoàn hắc thuật và những nhân tố quyền lực của Đế quốc, sẽ thấy rất đáng để thử.

Có chăng, chúng đã kết luận rằng thay vì cứ mãi kẹt trong thế bí, chúng có thể tận dụng thời khắc này để đẩy lùi lực lượng của Ngài Rex.Vấn đề ở chỗ, đây là suy đoán của Bud và họ không cách nào kiểm chứng được.

Họ chỉ có thể chắc chắn một điều.– Sao Trắng vẫn chưa từ bỏ tham vọng kiểm soát Đế quốc đâu!Sao Trắng vẫn còn thèm muốn Đế quốc.Cale có thể mường tượng ra lý do.

Sao Trắng hiện tại cũng khát khao tử mana không khác gì Sao Trắng cổ đại và phần tử hắc thuật là những kẻ có thể cung cấp nó cho hắn tốt nhất.– Cale, coi bộ cậu phải nhanh chóng đi đến Đế quốc, không thì-

“Hoàn hảo.”

– …

Hở?Bud không thốt nên lời trước câu đáp ngắn gọn của Cale.

Song, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại.“Kéttttttttttt-“

“Ràooooooooooo!”

Nghe thấy tiếng gào chợt vang lên, Bud cuối cùng cũng để ý tới khu vực ở sau lưng Cale.Có mấy con quái vật bay đang tháo chạy và một toà lâu đài đen.

Kế đó là cảnh Cale đứng trước khung cảnh ấy, với mái tóc đỏ và bộ quân phục đen.Nhìn đi nhìn lại, Bud thấy Cale lúc này quả thực không khác gì một tên tội phạm.

Cale lên tiếng.“Hoàn hảo thật.

Xử đẹp bọn chúng từng đứa thì phiền phức lắm.

Giờ ta có thể huỷ diệt chúng một lượt luôn.”

– …

Hở?

“Hắc thuật và ma thuật.”

Bốn Tháp Giả kim ở Đế quốc Mogoru.

Tử mana mà Sao Trắng khao khát.

Hắc thuật và ma thuật.

Toàn bộ những từ khoá trên choán ngợp tâm trí Cale, cậu nhanh chóng sắp xếp lại.Ma thuật.“Ở lĩnh vực này, chúng ta hoàn toàn thắng thế.”
 
Back
Top Bottom