(Tôi rất tệ trong việc diễn tả cách đánh nhau.)
...Tiến vào bên trong xưởng.
Bên trong là một mê cung của hành lang hẹp, máy móc bỏ hoang và dây cáp lòng thòng như ruột gan.
Những ô cửa sổ vỡ vụn, bị mạng nhện phủ kín.
Bầu không khí chết lặng, dày đặc như một tấm màn.
Không ai nói gì."
Trông ghê rợn ghê.
Như thể ta đang một bộ phim kinh dị vậy ý."
"Và chúng ta sẽ chết như trong phim.
Nếu có một con AE bất kỳ bên trong đó.
Tất cả là tại cậu."
"Sẽ không đâu.
Tin tôi, chẳng có ai chết ở đây cả."
"Vì sao cậu lại tự tin đến vậy?"
Trước câu hỏi Hao chỉ nhếc mép cười.
Từ trong túi cậu ta lấy ra một khẩu súng lục.
Tôi bất giác giật mình."
Hàng thật à?"
"Hàng thật!"
"Bảo sao.
Bộ cầm nó trên tay cậu không sợ bị cảnh sát bắt à?"
"Tôi có giấy phép mà."
Hao dơ giấy phép sử dụng súng trước mặt tôi."
Thôi thì, coi như là có chút an tâm.Mà khoan!
Không phải cậu đã nói rằng mấy con AE miễn nhiễm với sát thương vật lý sao?
Thế súng lục làm gì được cho lúc này?"
"Tý cậu sẽ hiểu thôi..."
"...Có lẽ tôi nên nhắn với gia đình rằng hôm nay sẽ về muộn một chút."
Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Eliana.Cả hai tiến sâu hơn vào bên trong.
Lấy đèn pin soi, kiểm tra mọi ngóc ngách."
Mà này."
Tôi hỏi.
"Cậu có chắc đây là dị điểm chứ?
Trông nó không có gì đặc biệt cả.
Tôi thậm trí chẳng thấy bất cứ cánh cổng nào cả."
"Tôi chắc chắn.
Máy rò lỗ hỏng không gian nó có hiện rõ mà."
Thứ trông như một chiếc điện thoại hình thước đo màu đen trên tay Hao là thiết bị rò lỗ hổng không gian.
Nó chiếu bản đồ với hình ảnh 3D.Cậu ta cầm nó từ khi nào vậy?"
Cậu có chắc là điều này sẽ giúp sử dụng được năng lực sao?"
"Chính xác hơn là hiểu nó.
Cậu đã vô tình tạo ra một AE và vô tình kế ước với nó.
Tôi nhớ cậu đã gọi nó là Wendy thì phải?
Thế thì việc ta phải làm là giao tiếp với Wendy.
Để cả hai cùng nhau hiểu rõ lẫn nhau.
Sau đó cậu mới có thể sử dụng năng lực được."
"Cậu có chắc là thành công không?"
"50/50!"
"Khoan ý cậu là sao?
50% ta thành công và 50% ta thất bại á?"
"Cũng không sai.
Cách duy nhất để gọi Wendy ra hiện tại là đưa cậu vào tình huống nguy hiểm.
Như cái cách ban đầu chẳng hạn.
Nó khá là thành công đấy."
"Tin tôi đi.
Sẽ có người kiện cậu vì cái tính cách đó đấy!"
Tôi đánh Hao một cú.
"Lúc này tôi chẳng còn hơi để hỏi thêm cậu cái gì đâu."
"Đó không phải là phương án tốt đâu.
Cậu có nhiều câu hỏi mà.
Cứ hỏi đi.
Tôi đã được hướng dẫn cho việc này rồi."
Hao nói chuyện khi đang cầm cái quyển sách 'hướng dẫn cách nói chuyện với khỉ'."
Nếu thế thì tại sao Wendy sẽ cố bảo vệ tôi lúc nguy hiểm vậy?"
"Đơn giản là vì cả hai đã có kế ước với nhau như đã nói.
Cậu có biết tại sao ta phải gộp chung các sinh vật từ chiều không gian khác với sinh vật được con người sinh ra không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì khi không có kế ước, bọn chúng chẳng khác gì nhau cả.
Kế ước là thứ giúp chúng ta có thể giao tiếp và sử dụng sức mạnh của AE.
Không chỉ vậy kế ước còn liên kết linh hồn của cả hai lại với nhau.
Đồng nghĩa với việc nếu một bên kia chết thì bên còn lại cũng đi theo.
Đó là lí do vì sao Wendy đang cố bảo vệ cậu."
Hao nói tiếp.
"Và khi không có kế ước cả hai sẽ chẳng có mối liên kết linh hồn nào cả.
Bên kia chết thì bên còn lại vẫn sống.
Cậu có biết tại sao AE lại muốn kế ước với người sinh ra nó không?"
"Không!"
"Đơn giản kế ước là một cuộc trao đổi công bằng.
Nó cho ta sức mạnh và ta cho nó trí tuệ.
Khi một AE có trí tuệ cao như con người nó sẽ được gọi là Thức thần."
"Giờ tôi hiểu rồi.
Khoan tức là mấy con AE nó có trí tuệ thấp à?"
"Chính xác hơn là chúng nó có trí tuệ giống như động vật.
Tùy từng con mà trí khôn cũng khác nhau nữa.
Với cuộc trao đổi trí tuệ từ con người sẽ giúp cho Thức thần sẽ mạnh hơn và khả năng tiến hóa sẽ ở cấp cao hơn."
"Đó là lí do vì sao Wendy biết nói sao?"
"Có thể coi là vậy."
Nói đến đây bỗng nhiên Hao dừng chân lại.
Cậu ta nhìn lại máy rò lỗ hỏng không gian.
"Cậu có biết vì sao đi mãi đến giờ ta chẳng thấy cánh cổng không gian nào không?"
"Không, sao vậy?
Mặt cậu trông xanh xao quá."
"Cánh cổng không gian có nhiều cách gọi bởi nó cũng có nhiều hình dạng.
Nhưng đến cuối nó vẫn giữ một vai trò duy nhất.
Là gửi một AE đến và biến mất."
Hao lấy đèn pin soi hướng lên trần nhà."
Cậu còn nhớ lời tôi nói chứ?
AE có nhiều loại khác nhau đồng nghĩa năng lực cũng nhiều loại khác nhau."
Ánh sáng nhỏ từ chiếc đèn pin đang từ từ soi ra hết một thứ gì đó đang trốn nấp trên trần.
"Kể cả trí thông minh."
Một sinh vật đang ở trên trần nhà.
Nó đang quan sát lấy cả hai chúng tôi.Không tiếng kêu, không bất kì âm thanh nào.
Nó chỉ đang quan sát con mồi từ trên cao.Nhìn lên tôi bất giác lùi lại, cảm giác sợ đến đau tim xâm nhập vào trong.Sinh vật đó nó có hình dạng con người.
Chân tay dài ngoằng toàn đen, cơ thể gầy đến trơ xương.
Điểm đáng sợ rất là khuôn mặt.
Khuôn mặt nó như thể đang đeo một chiếc mặt lạ da người trắng, thứ trái ngược với màu da đen đậm của nó. .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.Con AE này còn đáng sợ hơn cả cái con lúc ở trường."
Chạy!"
Hao nói và kéo tôi chạy rời khỏi nơi đó.
Cả hai quay đầu, cắm đầu cắm cổ chạy về phía ngược lại, tiếng tim đập đuổi theo bên tai như một chiếc trống chiến.
Mỗi lần rẽ ngoặt là một lần không biết mình có còn sống không.
Tiếng rít kim loại vang lên sau lưng, càng lúc càng gần.
Có cái gì đó đang lướt rất nhanh trong bóng tối."
Chết tiệt, tôi biết đây không phải ý hay mà!"
"Vẫn chưa..."
Không để con mồi chạy thoát, nó liền nhảy xuống đất và truy đuổi bọn tôi.
Với thân hình dài ngoằng đó nó dễ dàng vượt qua chướng ngại vật và bám sát đến gần chỗ bọn tôi hơn.
Tay nó dơ ra, cố bắt lấy một trong hai.Ngay trước khi tay nó tiến đến.
Hao đã ngưng lại, xoay người né cú va chạm, tạo thư thế cầm súng và nổ 4 phát súng.Hao nhắm vào hai bên mắt và bên trong miệng.
Cả sáu viên đạn được nổ ra đều trúng mục tiêu với sự chính xác tuyệt đối, vào ba chỗ hai con mắt và bên trong miệng.
Mỗi chỗ sẽ được hai viên đạn nhắm đến.Máu đen chảy ra từ bên trong.
Nó ngã lăn ra đất và kêu gào.Nhìn vậy Hao chỉ bình thản nói."
Súng đạn quỷ vẫn tác động được.
Dựa vào ngoại hình thì, không có trong cơ sở dữ liệu.
Loại mới à?"
Thay băng đạn và nhìn xuống thứ sinh vật đang la hét thảm thiết vì đau đớn."
Được rồi Kaiser, nó đang phế đi một lát.
Cơ hội của cậu đó!"
Hao quay đầu sang và không thấy Kaiser đâu.
"Kaiser?...Kaiser!
Kaiser!
Cậu ta đi đâu rồi?"
Khi đến đây Hao đã tính đến nhiều trường hợp có khả năng xảy ra và đã có kế hoạch phòng bị.
Kể cả việc bị Kaiser đấm hay thậm chí là đối đầu với một AE nguy hiểm.Nhưng có một điều mà cậu ấy không biết.
Kaiser chạy rất nhanh và rất dễ sợ hãi.Thế nên khoảnh khắc Hao dừng lại xoay người lấy đà tạo tư thế bắn súng thì Kaiser đã sâu vào bên trong xưởng rồi.___"Hộc, hộc..."
Trước khi bản thân kịp định hình tôi đã chạy thật sâu vào bên trong xưởng từ lúc nào không hay.Có lẽ nỗi sợ hãi đã chiếm lấy tôi lúc đó."
Hao đâu rồi?"
Tôi thầm nguyền rủa bản thân vì đã chỉ biết cắm đầu chạy khỏi đó mà không để ý đến người bên cạnh.
"Giờ mình lạc rồi!
Chết thật, đáng lẽ nên đi theo cậu ta."
Chân của tôi cứng đờ không muốn di chuyển.
Mọi cảm nhận trên người tôi đều mách bảo hãy rời khỏi đây.'Hao cậu ấy biết nhiều về AE nên sẽ biết nhiều cách đối phó.
Chắc chắn cậu ta sẽ ổn thôi.
Sẽ ổn thôi.
Sẽ ổn thôi...ổn thôi...Đéo ổn!' Tôi tự tát bản thân, lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình.
"Một khẩu súng thôi cũng chẳng làm gì được."
"Mình phải quay lại đó."
'Nếu như lời của Hao là đúng.
Dù có chuyện gì Wendy vẫn sẽ luôn bảo vệ mình.'"Trông cậy vào mi đấy Wendy!"
Khi tôi thốt lên lời đó.
Cả không gian đều bị thay đổi, không còn là khu vực xưởng nữa mà là khu rừng u ám lúc trước.
Và Wendy, con bé tóc trắng đứng trước mặt tôi, nở một nụ cười."
Vâng!"
Không gian đã quay trở lại.
Tất cả chỉ diễn ra chỉ trong một khoảnh khắc ngắn.Tôi cứng người thêm một lát để định hình lại."
Ôi trời.
Nếu cứ như vậy, mình sẽ lên cơ đau tim và chết mất."
"Đừng lo lắng, em cứu anh!"
"Ờ, cảm ơn."
Ngay khi tôi nói câu đó.
Một con AE đồng loại của con ban đầu lộ diện ra khỏi chỗ ẩn nấp.
Tay nó vừa nghiền nát một cái cánh cửa sắt."
Mình nên rút lại lời nói."
Nó đã nhìn thấy tôi.
Cả hai cách nhau không xa."
Ôi tuyệt.
Đến giờ tàn rồi!"
"Đã mở khóa thành công!"
"Hả?"
Bỗng nhiên có một cơn sóng đi vào bên trong đầu tôi.
Tầm nhìn của tôi bỗng tối lại.___Quay trở chỗ Hao.AE vừa bị Hao bắn đã đứng dậy và tấn công cậu.Mắt nó vẫn chưa hồi phục và chỉ tấn công theo âm thanh.
Biết điều đó Hao dễ dàng né hết mọi đòn tấn công.Cậu ta còn tận dụng địa hình và bày trò làm khó cho AE.Khẩu súng trên tay Hao không phải loại súng thường.
Nó được cải tiến và có loại đạn dược có thể xuyên qua lớp da cứng của AE và làm giảm đi khả năng tái sinh của chúng.
Chúng được gọi là đạn quỷ.Con AE gào lên, tiếng gào bị bóp méo như âm thanh phát ngược trên băng cassette, khiến màng nhĩ đau nhói.
Hao bắn vào mấy bình khí, hơi lạnh phun mù mịt, giảm tầm nhìn của nó.Nhưng nó không ngu.
Bàn tay dài quét xuống đất, tạo chấn động mạnh đến mức cả sàn xưởng rung lên, máy móc bật khỏi vị trí.
Hao bật người tránh, nhưng một tấm thép lớn văng tới, đập vào vai phải."
Khốn kiếp---!"
Hao nghiến răng, vẫn bắn, nhưng tốc độ đã chậm lại.Chưa kịp nhắm, một con thứ hai xuất hiện từ bóng tối bên trái.
Nó lao tới nhanh như một đoạn phim tua nhanh, cú đánh thẳng vào phía tay trái của Hao.
Cả cơ thể cậu văng về sau, đập mạnh vào bức tường rỉ sét.
Tiếng xương gãy khô khốc.Hao rơi xuống, cố gắng lết, nhưng tay trái đã gãy, tay phải sưng to, xương sườn đau đến khó thở.Hai con quái tiến lại, bước chân kéo lê, tiếng móng tay cào trên sàn rít lên như dao mổ mổ vào thần kinh.
Chúng cúi xuống, khuôn mặt méo mó tiến sát, mùi hôi thối trộn mùi ozone khiến óc như nổ tung.Chúng cười một cách đáng sợ.Giờ tay chân Hao lúc này gần như đã phế đi.
Tay trái bị gãy, bàn tay thì nát, chân cũng bị gãy ở đùi.
Xương sườn đã gãy ở bên nào đó.Điều này thực sự vượt qua dự đoán của cậu."
Đúng thật là, mấy con AE luôn gây ra bất ngờ nhỉ?"
'Hết cách rồi.
Phải gọi cho Eilish thôi!'Khi cậu định làm điều đó một con bên AE bỗng bị thứ gì đó ném vào khiến nó bay ra xa....Từ phía trong, một gã tóc trắng xuất hiện.
Trên tay hắn cầm một con AE khác như thể đó là một khúc gỗ."
Đến giờ vàng rồi!!!"
Hắn hét lên, lao thẳng vào.
Cú vung tay dùng chính xác con AE làm vũ khí sống, đập túi bụi vào hai mục tiêu còn lại.
Tiếng xương gãy, tiếng máy móc nát vụn hòa với tiếng cười man dại:
"AHAHAHAHAHAHA!!!"
Kẻ đó không né tránh, không lùi bước, chỉ tấn công như bão tố.
Khi “vũ khí” trong tay đã thành đống thịt nhão, hắn quẳng đi, đấm tay không.
Mỗi cú đấm của hắn như búa máy, ép con quái khổng lồ lùi từng bước.Hắn chộp lấy hai bộ máy nặng hàng tạ, đập từ hai phía, nghiền nát con AE còn lại thành vũng bầy nhầy.Hắn búm tay, toàn bộ máu mà AE chảy trên người đều biến mất.___Hắn quan sát xung quanh khi thấy Hao, hắn liền vui vẻ tiến đến mà hỏi thăm."
Này, ngươi là Hao nhỉ?"
Hắn nắm lấy tóc của Hao và kéo nó lên."
Cái giọng nói này....Là cậu à Kaiser?
Trông cậu khác vậy?"
"Ồ đúng là cậu rồi!!
Xin lỗi nhé, để tôi hạ cậu xuống!"
Kaiser thả Hao xuống một cách tử tế.Giọng nói đó vẫn là Kaiser nhưng ngoại hình lại khác.
Mái tóc đen đã chuyển sang màu trắng, đôi mắt đỏ rượu thành màu hoàng kim.
Đồng phục của cậu ta cũng thay đổi theo, thành một bộ gì đó màu trắng.Cậu ta trông cao hơn, đô con hơn.
Và đẹp trai hơn.Cách nói chuyện cũng thay đổi theo.
Thay vì cách nói có phần mệt mỏi thì nó chuyển thành cách nói năng động."
Tôi đây cần trợ giúp đó.
Kaiser, cậu có thể giúp tôi được không?"
"Cậu vẫn ổn mà?
Tôi có thấy cậu bị sao đâu?"
"Cậu đang nói gì vậy?
Tôi đang..."
Hao quan sát lại cơ thể, tất cả vết thương trên người đều biến mất hết.
Như thể nó chưa từng tồn tại vậy.Dù hơi bất ngờ, nhưng Hao vẫn phải ưu tiên thứ trước mắt."
Kaiser, cậu bị làm sao vậy?
Trông cậu khác quá vậy?"
"Hả?
Tôi vẫn thấy bình thường mà?
Mà này ta đang ở---đ--âu--? v-vv?"
Chưa kịp nói hết Kaiser đã gã gục xuống đất.
Cơ thể lẫn mái tóc đều đã quay trở lại bình thường."
Vậy ra đây cảm giác của Kaiser khi cậu ta trải qua nhiều bất ngờ à?"
Hao nhìn cảnh tượng này một cách mệt mỏi.___Mình đang ở đâu đây?Đó là câu hỏi duy nhất cho việc vì sao xung quanh tôi giờ giống như một vùng hư vô bất tận vậy.
Và tại sao tôi lại nằm dài ra đây?"
Đây là bên trong tiềm thức của anh, Kaiser à."
Giọng nữ trong trẻo vang ra từ phía sau.
Tôi xoay người lại.
Là cô bé tóc trắng hôm trước."
Vậyyyyyy...Em tên là Wendy phải không?"
"Vâng!
Chính xác hơn là Wendigo ạ, nhưng Wendy sẽ dễ đọc hơn."
"Em là Thức thần của anh?"
"Không sai ạ!"
Tôi tiến lại gần xoa đầu Wendy, nựng con bé, chân tôi hạ xuống, cả cơ thể như chứa cả một đống chất mệt mỏi."
Sao anh lại xoa đầu em vậy?"
"Em không thích sao?"
"Em không ghét nó."
"Vậy thì không vấn đề gì."
"Anh có vẻ thoải mái hơn em tưởng.
Em đã nghĩ anh sẽ sợ hãy gì đó cơ."
"À thì...Anh 'quen' rồi.
Nói thật từ lúc nghe một đống kiến thức từ Hao, anh đã luôn muốn được nói chuyện với em."
"Với em ư?"
"Đúng vậy, anh muốn nói cảm ơn."
"Hửm?"
Con bé không hiểu ý tôi nói, và nghiêng đầu."
Từ lúc ở trường tối hôm đó và cả lúc kiểm tra của Hao nữa.
Em đã ở đó cứu anh đúng không?"
"Đúng vậy!
Đó là điều đương nhiên mà, bởi em là thức thần của anh.
Vậy nên anh không cần phải cảm ơn đâu."
"Không đâu.
Anh sẽ cảm ơn em.
Mẹ anh đã dạy rồi.
Khi được người khác giúp đỡ, hãy cảm ơn và đáp lễ cho họ."
Wendy cười khẽ, má hơi ửng.
“Anh có bộ mặt đáng yêu ghê.”
“Haha, anh sẽ coi đó là lời khen.
Vậy… em có mong muốn gì không?”
Cô bé đưa ngón tay lên môi, suy nghĩ rất lâu.
“Ah!
Em muốn được ôm anh.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Và… em muốn nói chuyện với anh nhiều hơn.
Ở đây một mình, em cô đơn lắm.”
Tôi gật đầu.
“Được, anh hứa.”
Ánh mắt cô bé sáng lên, rồi ngại ngùng đưa hai tay ra.
Tôi hiểu ý, cúi xuống ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấy.“Fufu… thật hoài niệm.
Giống như lần trước vậy.”
Hả?
Hoài niệm?
Lần trước?
Mình đã gặp Wendy rồi sao?___Sau một lúc ôm ấp cả hai đã quay lại nói chuyện.
Cả không gian đen tối đã trở thành một khu rừng âm u.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Wendy.
Con bé dựa đầu vào bên vai phải tôi."
Nè Wendy, hiện tại anh bị sao vậy?
Ý anh là đây là bên trong tiềm thức phải không?
Thế thì cơ thể bên ngoài của anh sao vậy?"
"Hiện tại anh bị ngất đi sau khi em đã cho anh mượn sức mạnh của mình.
Cơ thể của anh không thích ứng kịp nên giờ nó đang nằm bất động ở bên ngoài rồi.
Anh vẫn sẽ ổn thôi."
"Vậy à...Vậy em có năng lực gì vậy?"
"Em có thể giúp anh trở lên mạnh hơn và khả thi hơn?"
"Khả thi hơn?"
"Em có khả năng kiểm soát một hệ thống logic riêng biệt.
Và khi được em chia sẻ, anh có khả năng biến mọi thứ bất khả thi thành khả thi, không thể thành có thể và có thể mãi mãi là có thể.
Tất nhiên là chỉ trong một khoảng thời gian nhất định thôi.
Cơ thể anh không đủ khỏe để giữ lâu được ạ."
"..."
"Em xin lỗi, nó có vẻ hơi vô dụng nhỉ?"
"Không đâu.
Năng lực mà em chia sẻ rất ấn tượng đó!"
Wendy chu môi.
"Mồ, nếu vậy ít nhất anh nên tỏ vẻ háo hứng đi chứ!?"
"Haha, anh muốn lắm.
Nhưng mà chẳng hiểu sao anh lại không thể bộc lộ chúng."
"Đó là bởi vì em đã hấp thụ chúng đó."
"Hả!?"
"Ảo lực lấy cảm xúc làm nguyên liệu đúng không?
Em đã hấp thụ phần lớn cảm xúc của anh và biến nó thành năng lượng để hoạt động."
"Ra là vậy!
Bảo sao mỗi lần anh trở nên sợ hãi thì vài giây sau anh lại bình tĩnh như không có gì xảy ra."
"Không chỉ vậy đâu, em đã hấp thụ luôn cả tác động tiêu cực hoặc không cần thiết lên anh để biến nó thành năng lượng luôn.
Nó sẽ giúp anh sống sót lâu hơn đó."
"Vậy à!~~" Tôi nựng má Wendy trong vô thức.
Con bé dễ thương quá.
Coi cái cách con bé phản ứng lại kìa.
Dễ thương ghê."...Ah, đã đến lúc anh tỉnh dậy rồi!"
"Đã đến giờ đó rồi sao?
Vậy, hẹn gặp lại em nhé."
"Vâng!
Nhân tiện, mỗi khi sử dụng sức mạnh hãy hô "Mở" nhé!
Có giới hạn thời gian sử dụng sức mạnh đó."
"Ừa, cảm ơn em nhé..."
Đúng thật, anh ấy không thay đổi gì cả.Nhìn Kaiser rời khỏi tiềm thức Wendy cũng đã quay trở lại hình dạng thật của mình.___
.
.
.Ánh sáng nhỏ chiếu trước mắt.
Mở mắt ra tôi đã thấy bản thân đang nằm trong cái cán đỡ trong xe cứu thương.
Bên cạnh là Hao."
Tôi chết rồi à?"
Tôi hỏi."
Chào mừng cậu đến với nhân giới."
Hao đáp lại tỉnh bơ."
Chết tiệt!"
"Cậu đang hứng thú với cái chết à?"
"Tôi chỉ "hứng thú" với phụ nữ thôi!"
"Cái miệng như vậy.
Xem ra cậu vẫn khỏe chán."
Hao gọi bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe cho tôi."
Họ là ai vậy?"
Tôi chỉ những người mặc vét đen với các tiến sĩ đang ở trong xưởng chế tác.
Trong đó có cả ông bác cảnh sát mà tôi đã gặp trong bệnh viện.
Thấy tôi, ông bác ấy có vẫy tay chào.
Những người này đang phong tỏa khu vực này."
Họ là những người thuộc tổ chức AEP."
"ACE?"
"AEP: Anormalues Entity Prevention.
Tổ chức phòng chống thực thể dị thường."
"Nghe ngầu thế!?
Thế họ đang làm gì ở đây vậy?"
Tôi ngồi dậy, bước ra khỏi xe cứu thương."
Có vấn đề là các AE thì cũng phải có giải pháp là các tổ chức chống lại chúng chứ?
Và AEP cũng có công việc như vậy.
Họ chiến đấu với AE, bắt chúng lại, nghiên cứu, bla bla."
"Và cậu thuộc tổ chức này à?"
"Gia tộc của tôi đã có liên kết với các tổ chức AEP từ rất lâu.
Việc tôi gia nhập là điều đương nhiên.
Họ có tuyển nhân viên đủ 18 tuổi trở lên đó."
"Tổ chức có liên kết với chính phủ à?"
"Ừ..."
Tôi thấy giọng Hao hơi chùng xuống.
“Có chuyện gì à?”
“Xin lỗi.
Ban đầu tôi chọn một lỗ hổng năng lượng nhỏ để cậu dễ làm quen với Thức thần.
Nhưng mọi việc vượt tầm kiểm soát.”
Tôi mỉm cười, vỗ lưng cậu.
“Không sao.
Coi như tôi hiểu Wendy hơn rồi.”
Hao khẽ gật.
“Mai nói tiếp nhé.”
“Ừ.
Hẹn gặp lại.”
Tôi bước ra khỏi xe, ánh đèn vàng của phố đêm hắt lên từng vết máu khô còn vương trên giày mình.Tôi tạm biệt Hao và rời khỏi nơi này.___Trên đường trở về, tôi bắt gặp một bóng dáng toàn thân phủ vải đen.
Ban đầu, tôi tưởng là một người phụ nữ mặc đồ tang, nhưng khi đến gần mới nhận ra đó là một nữ tu.'Một nữ tu ư?
Mình chưa thấy chị ấy ở đây bao giờ.
Chắc mới đến.'Tôi tiến đến chào hỏi, mới biết được chị ấy đang bị lạc và muốn tìm nhà thờ ở thành phố này.Tôi bước lại, lịch sự mở lời:
"Chào buổi chiều, sơ.
Có vẻ như chị đang gặp chút rắc rối?"
Người phụ nữ khẽ giật mình quay lại.
Chỉ một thoáng thôi, tôi đứng sững như bị ai đóng băng.
Nét đẹp ấy… thật khó tin.
Mái tóc tím xanh buông dài, đôi mắt xanh dương trong veo như đá sapphire dưới ánh nắng, gương mặt thanh khiết mà vẫn mang chút gì đó xa vời.
Một cặp kính gọng mảnh khẽ phản chiếu ánh sáng.
Chị cao, ít nhất cũng một mét bảy, dáng thẳng, bộ tu phục đen kín đáo nhưng không thể che giấu vẻ đẹp rạng ngời tỏa ra như một thứ ánh sáng dịu.Có một thứ gì đó đang trỗi dậy trong tôi và nó không phải là anh hùng khiên.Chị đưa ngón tay chạm nhẹ vào tay áo tôi, giọng dịu dàng.
" Em… có sao không?"
Tôi lập tức tát nhẹ vào má mình, khiến chị ấy hơi giật mình."
Dạ không, em ổn.
Chị là nữ tu, phải không?
Em chưa từng thấy chị ở đây."
Chị đặt tay lên ngực, khẽ gật:
"Ừm.
Chị mới chuyển đến.
Đang tìm nhà thờ Wayson… nhưng thành phố này rối rắm quá.
Chị bị lạc rồi ehe."
"Ra là vậy.
Em hiểu rồi.
Em sẽ giúp chị, dù sao em cũng sống ở cái thành phố này lâu rồi!"
Tôi giữ mặt lạnh, cố giữ cái dang vẻ ngầu mà giúp chị ấy.Đôi mắt chị ấy sáng lên, nắm hai tay tôi và lắc nhẹ."
Cảm ơn em!
Chắc nữ thần đã nghe lời cầu nguyện của chị, mới để chúng ta gặp nhau thế này.
Đây có thể coi là định mệnh đó!"
Mình rất biết ơn nữ thần!
Vì đã được gặp chị."
Em rất biết ơn nữ thần ạ!
Cảm ơn sự nhân từ của nữ thần.
Hãy ca ngợi nữ thần."
"Ểh?~ Ôi trời, em nói hơi quá rồi~""Không sao đâu ạ!
Nhân tiện em tên là Lucius Kaiser.
Hãy gọi em là Kaiser.
Còn chị ạ?"
Khi nghe tên tôi bỗng nhiên chị ấy dừng lại, bỏ tay tôi ra.
Biểu cảm như thể đã có một cú deja vu."
À ừm, tên chị là Iris.
Iris Selestine !
Rất vui được gặp em."
Tên ở đằng trước, họ ở sau.
Chị ấy là người nước ngoài à?"
Dạ vâng. chúng ta đang đến đâu nhỉ?
À phải rồi nhà thờ Wayson.
Thực ra nhà thờ đó nó nằm ở trên dãy núi kia cơ, chị đi qua dãy núi bên này là thấy nó ạ.
Nó khá xa đấy."
"Ôi trời~ Xa vậy sao...Mà cảm ơn em nhé, Kaiser!"
"Vâng, không sao ạ.
Giúp được chị là em vui rồi."
"Được rồi!
Xuất phát thôi!"
Iris cầm lấy hành lý và bắt đầu di chuyển."
Khoan đã!"
Tôi ngăn chị ấy lại.
"Vì nơi đó khá xa, nó sẽ khiến chị mệt mỏi đấy.
Hãy gọi taxi nhé."
Việc để cho một cô gái tự đi bộ qua hai dãy núi, nghĩ kiểu gì cũng tệ.
Cứ mặc kệ thì không có đàn ông chút nào."
Ơ, nhưng chị không biết cách?"
"Em sẽ làm cho!"
"Nhưng điều đó sẽ làm phiền em mất!"
"Em sẽ làm!"
Tôi lấy điện thoại ra gọi taxi.
Sau vài phút đã có xe đến.
Đúng là cái thành phố du lịch mà, thừa xe taxi đấy luôn chứ.Tôi lịch sự mở cửa và mời chị Iris vào bên trong xe.
Tôi có giải thích và nói địa điểm đến cho tài xế."
Àh ưm.
Điều này làm phiền em quá không vậy, Kaiser?"
Chị Iris hỏi tôi.
Có chút lo lắng hiện qua biểu cảm của chị ấy."
Không sao đâu ạ.
Ngược lại em con vui đấy chứ."
Tôi nở nụ cười tươi.
"Để cho một quý cô xinh đẹp như chị phải tự đi bộ hàng dài như vậy là không được đâu.
Thế nên hãy để em giúp."
Nói tới đây, bỗng có một chút đỏ ửng xuất hiện trên mặt Iris, ánh mắt của chị ấy long lanh."
Cảm ơn em, Kaiser."
Chị ấy nở một nụ cười tươi.
Nó đủ xinh để đánh gục trái tim của tôi đó."
Hẹn gặp lại chị!"
Tôi đóng cửa xe và kêu tài xế di chuyển."
Hẹn gặp lại!"
Chị Iris có vẫy tay chào tạm biệt tôi trong xe.Bên trong xe."
Thằng nhóc đó là một người tốt." (Bác tài xế)."
Dạ, vâng!" (Iris)"Đúng là định mệnh."
Iris nói nhỏ, cô nhìn thành phố qua cửa xe.
Nắm lấy chiếc vòng thánh giá đeo trên cổ.
Trên khuôn mặt cô bỗng nở một cười dịu dàng.Phía Kaiser."
Cảm giác như bản thân vừa tìm thấy một viên blue sapphire vậy."___"Tôi về rồi!"
Tôi quay trở về nhà.
Mở cửa ra tôi vẫn được Eliana trong trang phục hầu gái ra đón."
Chào mừng về nhà, thiếu gia!"
"Hửm?
Bố mẹ đâu rồi?"
"Hai người họ đã ra ngoài từ lâu rồi ạ.
Họ sẽ đến Hồng Kông trong một tuần vì công việc."
"Vậy ư?
Nếu thế thì tiện quá!"
"Hửm?"
Eliana nghiêng đầu thắc mắc.
Và nó đã ngay lập tức được trả lời.Tôi ngay lập tức ôm lấy Eliana và bế cô ấy vào giường."
Thiếu gia, ngài làm tôi bất ngờ quá."
Eliana nói một cách ngại ngùng, cái chạm bất ngờ của tôi khiến cơ thể cô ấy phản ứng mạnh.
Dù vậy cô ấy không đẩy tôi ra.
Mà còn để cho tôi thích làm gì thì làm."
Hôm nay ta hơi mệt.
Hãy để ta như thế này một lát nhé?"
"Vâng," Eliana lấy tay xoa dỗ dành tôi.
Cô ấy cho tôi nằm trên đùi.
"Ngài đã vất vả rồi.
Xin hãy cứ nghỉ ngơi đi ạ."___Bên Iris."
Ểh?
Cháu không cần phải trả tiền sao ạ?"
Khi xe taxi đã đưa Iris đến nơi, rời khỏi xe, cô có định trả tiền nhưng đã bị tài xế từ chối."
Không cần thiết đâu.
Thằng nhóc đó đã trả tiền thay cho cô rồi."
"Cháu hiểu rồi.
Cảm ơn bác đã nhắc ạ."
"Không có gì đâu.
Thế nhé, cứ tận hưởng vẻ đẹp đêm của thành phố này đi!
Ta đi đây!"
Tài xế chào tạm biệt Iris và nổ máy rời đi.Iris, cô ấy đi đến nhà thờ.
Khi đi cô nhìn thấy cảnh tượng về đêm của thành phố Mavallen.
Nhà thờ được xây dựng ở dãy núi, nên có thể ngắm nhìn rõ thành phố từ đây.Iris mải mê ngắm nhìn vẻ đẹp đêm của thành phố này.
Đây là lần đầu tiên cô rời khỏi vùng quê hẻo lánh và đến thành phố.
Vậy nên mọi thứ ở đây đều là lần đầu của cô.Ngắm nhìn cảnh vật nơi đây, trong đầu cô bỗng nhớ đến một người.
Thiếu niên trẻ tốt bụng đã giúp đỡ cô ấy."
Fufu, hôm nay vui thật đấy."
Một cơn gió nhỏ lướt qua mái tóc cô.Cánh cửa nhà bỗng mở ra và người bên trong chào đón Iris....(Kích thước của AE.)
.
.
.
.
___còn tiếp___