Cảnh báo: Nội dung truyện có thể không phù hợp với một số người, chứa tình tiết máu me, bạo lực, tiêu cực, tâm linh.
Cân nhắc trước khi đọc.
Nếu không thích, có thể bỏ qua hoặc góp ý thiện lành.
Vui lòng không xúc phạm tác giả, tác phẩm hay nhân vật.
…
Mặt đất chấn động.
Không phải đất đá thật, mà là mặt phẳng tro xám lạnh buốt.
Nó rung lên, lún xuống, khiến từng người nặng trĩu bước chân.
Rồi tiếng rú vang lên từ xa, dài và gắt, cứa vào tai như hàng nghìn móng cào lên tấm đồng gỉ.
Chi co rúm người lại, tay nắm vạt áo, ánh mắt đảo liên tục.
Sơn nheo mắt, cố nhìn quanh, nhưng thứ anh thấy chỉ là khoảng không trơn nhẵn, không cây cối, không nhà cửa, không vách ngăn, chẳng có gì ngoài một sự mờ đục trải dài vô tận.
Minh nuốt khan, ngực phập phồng.
Anh vốn dạn dĩ trong những buổi thực tập bệnh viện, nhưng giờ đứng giữa khoảng trống này, tim anh lại đập loạn như trống đám tang.
Rồi, một cánh cửa hiện ra.
Nó đứng sững, lẻ loi giữa hư không, không tường, không khung, không nền.
Gỗ cũ, vàng ố, khe cửa hở ra, rỉ ánh sáng lờ nhờ như dầu cháy.
Chi hít mạnh, bước lên một nhịp, mắt dán chặt vào vệt sáng kia.
Nó gợi cảm giác cứu rỗi, như có ai đó đang chờ bên kia.
“Khoan.”
Minh vội kéo vai cô.
Giọng anh khàn nhưng chắc chắn.
Trúc hơi nghiêng mặt, ánh mắt sắc lạnh dõi theo cánh cửa.
Cô nói to, dứt khoát: “Ảo ảnh thôi.
Đừng tiến lại gần nó.”
Ngay lập tức, cánh cửa rung lên.
Từng thớ gỗ nứt ra, phát tiếng ken két, rồi nổ tung thành bụi khói đen.
Khói cuộn thành xoáy, lẫn vào sương xám, biến mất như chưa từng xuất hiện.Không gian lại rung chuyển.
Tiếng rú trở lại, lần này sát hơn, gắt gao như thể phẫn nộ vì cạm bẫy bị vạch trần.
Linh Chi lùi lại, mồ hôi túa dọc thái dương.
Cô run run hỏi: “Vậy… chẳng lẽ chúng ta kẹt mãi ở đây sao?”
Thảo đăm chiêu nhìn vào khoảng trống, giọng đều đều: “Đây là cách nó đón chào bọn mày đấy.
Khi đủ bảy ngày, cánh cửa thật mới xuất hiện.
Còn lại là bẫy thôi.”
“Bảy ngày?
Nhưng… nơi này làm gì có ngày đêm?”
Minh chau mày, mồ hôi túa ra như vừa sốt.
Trúc không quay sang, chỉ đáp ngắn gọn: “Có chứ.
Cứ chờ đi, tới lúc thì nó sẽ xuất hiện.”
Sơn im lặng, bàn tay siết nhẹ vai Chi.
Trong khoảng lặng ấy, chỉ còn tiếng rú lúc xa lúc gần, hòa với sự run rẩy của nền đất tro xám.
…
Họ bắt đầu đi.
Không phải đi tìm đích đến, mà là tìm lấy chỗ trú.
Không gian rộng vô biên, chẳng có phương hướng.
Mỗi bước chân vang lên âm thanh khô khốc, rồi tan nhanh trong lớp sương bạc.
Thảo dẫn đầu, mắt luôn quét quanh, như thể chờ thứ gì từ trong sương trồi ra.
Trúc đi cuối, bước chậm rãi, ánh mắt luôn nhìn sau lưng.
Minh và Sơn đi giữa, kề cận Chi.
Sau một quãng đường dài không thể đong đếm, họ thấy trước mặt những mảnh đỏ lơ lửng.
Không phải giấy, cũng chẳng phải vải, mà như từng vệt mực đỏ được ai viết rồi treo đứng trong hư không.
Chữ ngoằn ngoèo, nét chằng chịt, nhìn lâu thì hoa mắt, nhưng trong thứ hỗn độn ấy lại có nhịp điệu, như một vòng tròn trấn giữ.
Anh Thảo dừng lại, thở nhẹ: “Ở đây.”
Trúc liếc mắt, gật đầu.
“Ừ.
Tạm thời an toàn.”
Cả nhóm bước vào khoảng trống được viền quanh bởi những vệt mực đỏ.
Ngay khi họ bước hẳn vào trong, tiếng rú ngoài kia hạ thấp, lùi xa.
Mặt đất thôi rung chuyển.
Không gian vẫn mịt mờ, nhưng ở đây như có một lớp màng mỏng ngăn cách, khiến hơi lạnh bớt cắt da.
Linh Chi thở dồn dập, rồi buông người ngồi phịch xuống nền đất: “Cuối cùng cũng… nghỉ ngơi.”
Minh không ngồi, anh nhìn quanh, giọng trầm hẳn: “Nhưng… an toàn được bao lâu?”
“Đủ lâu để chờ đợi.”
Thiên Trúc khẽ nhếch môi, chẳng hẳn là cười, cũng chẳng hẳn là nghiêm túc
…
Khoảng trống ấy không có ánh sáng thật, cũng không có đêm ngày.
Chỉ có một thứ mờ mờ, cứ treo lơ lửng, chẳng sáng hơn cũng chẳng tối đi.
Thời gian như bị rút sạch, thân thể họ không đói, không khát, nhưng tinh thần thì rệu rã, như ngọn đèn dầu sắp tàn.
Sơn bứt rứt, nói như gắt: “Sao… chẳng ai thấy đói?”
“Mà chúng ta ở đây bao nhiêu lâu rồi?”
Chi ôm gối, giọng nhỏ xíu: “Tao cũng không hiểu.
Không lẽ… mình đã chết?”
“Chưa.
Chúng ta vẫn còn nghe, còn thấy.”
Minh lắc đầu, phản bác.
“Có lẽ nơi đây sẽ có luật lệ riêng của nó.”
Trúc liếc qua, lạnh giọng: “Đừng phí sức suy nghĩ nữa.
Tuy chỗ này có thời gian nhưng chúng không rõ ràng.
Cứ chờ đợi thôi.”
“Nghe như chuyện cổ tích ấy.”
Sơn thở dài.
Thảo ngồi dựa vào nền đất, tay vẽ vài đường ngắn trên mặt đất xám xịt, rồi buông một câu: “Chẳng có cổ tích nào lại diễn ra theo cách đáng sợ và tàn khốc như thế này đâu Sơn.”
Linh Chi ngập ngừng, quay sang Thảo: “Sao bọn mày biết nhiều vậy?
Trước giờ… tao có thấy mày học cái này đâu?”
"Hồi nhỏ, tao hay ốm vặt.
Ba mẹ lo lắm, đem tao sang nhà ông thầy Bảy cạnh xóm.
Ổng là thầy cúng, nhà lúc nào cũng khói nhang nghi ngút.
Tao theo riết rồi nhớ vài câu bùa chú.
Ít thôi, nhưng cũng đủ xài."
Thảo ngẩng lên, mắt ánh lên tia tối, nhưng giọng bình thản.
"Ổng là thầy cúng.
Mấy bùa chú tao học được đều từ ổng cả.
Lúc còn nhỏ, tao cũng hay chơi với Chi, Sơn, nên hai đứa mày biết ổng mà.”
Linh Chi và Minh Sơn ồ lên kinh ngạc.
Ngày xưa, họ cứ nghĩ ông Bảy là một ông lão lập dị, không ai ngờ ông lại có những khả năng đặc biệt.
"Biết vậy ngày xưa đã qua học ké rồi."
Minh Sơn cười, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Chi ngập ngừng thêm chút, rồi liếc Trúc: “Còn mày.
Sao mày biết được?”
Trúc không trả lời ngay.
Cô chống tay, nhìn vào một vệt mực đỏ đang chao lượn phía trên, ánh mắt xa xăm.
Một thoáng sau, cô mới buông khẽ, giọng như gió lướt ngang tai.
“Lúc mới đến tao cũng ngu ngơ lắm, nhưng chị Quế đã dẫn dắt tao.”
Cả ba người mới nghe tên, thoáng sững, muốn hỏi thêm, nhưng Trúc đã im bặt, môi mím lại, không mở rộng lời nữa.
Không gian lại chìm vào sự im lặng nặng nề.
Chỉ còn những vết mực lay động, sáng mờ, như nhịp tim lơ lửng trong hư vô.
Trong khoảng trống vẽ bằng những vệt đỏ, cả nhóm nằm ngồi lẫn lộn.
Không có cảm giác đói, không khát, cũng chẳng biết đã trôi qua bao lâu.
Chỉ có sự nặng nề mơ hồ bám vào da thịt, như sương phủ, như tiếng vọng xa xăm rỉ rả trong tai.
Minh ngồi bó gối, mắt dõi ra ngoài ranh giới đỏ.
Anh thấy sương ở ngoài dày hơn, như có dòng nước xoáy chậm rãi, lúc lặn xuống, lúc lại ùa lên.
Mỗi khi nhìn kỹ, anh tưởng như có bóng người đang trôi qua, tay chân khua khoắng trong sự đặc quánh ấy.
Anh cất tiếng, nhỏ nhưng rõ ràng: “Có ai thấy… có thứ gì đang đi ngoài kia không?”
Sơn chau mày, nheo mắt ra theo hướng Minh chỉ.
Một thoáng, anh cũng thấy.
Một vạt mờ, dáng dài ngoằng, trượt ngang qua, không hẳn là người, không hẳn là thú.
“Có.
Nhưng… nó cứ lượn lờ qua lại.”
Anh rùng mình.
Chi chụp lấy tay Sơn, giọng run run: “Ê đừng nói vậy.
Tao sợ nha mày.”
Trúc không quay sang, vẫn nhìn vào một vệt chữ đang dao động trên đầu.
Cô buông gọn: “Chúng toàn là oan hồn, vượn vờ, tìm cách hại người đấy.
Đừng quan tâm chúng nữa.”
Thảo khẽ nghiêng đầu, như lắng nghe tiếng gì đó.
Vài giây sau, cô gật khẽ: “Đúng.
Nó không chạm vào đây được nhưng cũng đừng động gì đến nó.”
Ngay sau lời ấy, từ ngoài sương vẳng đến một tiếng khóc.
Tiếng khóc không hẳn trẻ con, cũng chẳng hẳn đàn bà, kèm theo là mùi tanh ẩm như bùn dưới mồ bốc thẳng vào mũi.
Chi vùi mặt vào đầu gối, hai vai run bần bật.
Sơn siết chặt nắm tay, răng nghiến ken két.
Minh thì gắng giữ bình tĩnh, nhưng mồ hôi vẫn túa ra lấm tấm.
Trúc nhắm mắt, hơi thở đều, rồi mở ra, giọng thấp: “Nơi đây luôn vậy.
Nó biết mình ở đây, nhưng không động được, nên dọa đấy.”
“Nếu ai lỡ ra ngoài, chỉ cần một bước thôi là đi gặp ông bà ngay” Thảo thêm vào.
…
Họ ngồi vậy, lâu đến mức chẳng còn nhận ra thời gian.
Những tiếng động cứ thay nhau trôi qua: khi thì khóc, khi thì rú, khi lại có tiếng rì rầm như trăm miệng đọc một thứ kinh vỡ vụn.
Một lần, Chi ngẩng lên, mắt mở to.
“Nhìn kìa!”
Tất cả quay theo hướng chỉ.
Ngoài lớp mực đỏ, trong làn sương bạc, hiện rõ một thân cây.
Không gốc, không cành, chỉ có một đoạn thân vặn xoắn, tua tủa rễ tua rua, trôi bập bềnh.
Những rễ ấy ngoe nguẩy, tìm kiếm như xúc tu.
Sơn nuốt khan, khẽ thốt: “Đó… là cái gì?”
Thảo nhìn một chốc, mắt đanh lại: “Cây đa hóa tinh.
Bọn nó thường quấn lấy người chết, rồi kéo hồn đi.”
Linh Chi nói khẽ: “Nhưng…
ở đây đâu có cây nào?”
Trúc đáp ngay: “Có lẽ mày không thấy, nhưng ở đây là nơi trấn giữ những linh hồn ma quỷ.”
Thân cây trôi chậm chạp, rễ cào vào lớp ranh đỏ, phát ra những tia lửa nhỏ lách tách như than ướt.
Nó xoắn lại, cố len vào, nhưng vệt mực đỏ sáng bùng lên, đẩy nó lùi ra xa.
Từ đó, tiếng rít gắt gao vọng lại, rồi tan dần trong sương.
Không ai nói thêm.
Cả nhóm chỉ ngồi yên, hít thở.
…
Chiều dài của sự im lặng khiến người ta mất cảm giác về bản thân.
Cả ba người mới - Chi, Minh, Sơn dần không phân biệt nổi mình đã ngồi bao lâu.
Thân thể không mệt, nhưng trong đầu thì cứ mờ dần, như một ngọn đèn sắp cạn dầu.
Đến một lúc, Minh hỏi khẽ: “Có chắc… là sẽ có cửa ra không?”
Không ai đáp ngay.
Chỉ có tiếng sương cuộn, tiếng chữ đỏ khẽ rung.
Rồi Thảo nói, giọng nhỏ như rơi: “Có.
Nhưng chưa xuất hiện thôi.”
…
Một lần khác, Chi ngẩng lên, mím môi: “Có ai nghe thấy… tiếng hát không?”
Sơn bật dậy, căng tai.
Quả nhiên, từ xa xa, vẳng đến tiếng ngân nga.
Tiếng hát nửa như ru con, nửa như hát tiễn, ngắt quãng, méo mó.
Minh căng mặt: “Nghe như… ai đang mời gọi.”
“Nó dụ dỗ mình đấy.
Nhắm mắt lại đi.”
Trúc bật dậy.
Cả bốn người làm theo.
Chỉ còn Thảo vẫn mở mắt, nhìn ra ngoài, tròng mắt sáng lạnh.
Tiếng hát chao qua chao lại, cuối cùng tan biến.
Thảo thở khẽ, quay vào:“Đó là ma tóc dài.
Nó cứ lởn vởn rồi hù dọa người khác, không cẩn thận là đi theo nó đấy.”
Chi ôm lấy cánh tay mình, run rẩy: “Vậy… nơi này chứa tất cả mọi loại… ma sao?”
Trúc gật nhẹ.
“Ừ, cũng coi là vậy đi.
Quỷ nhập tràng, oan hồn, tinh cây, âm binh…
Cái gì cũng có.
Cứ mỗi lần ma quỷ bị người hiến tế như chúng ta, diệt trừ thì nó sẽ xuất hiện ở đây.”
Sơn thốt: “Đều ở đây hết hả?”
Trúc quay sang, mắt lạnh lùng: “Ừ.
Nhưng ma quỷ ấy không bị diệt hoàn toàn, đều bị thu về đây.”
Linh Chi ngạc nhiên, thốt lên: “Khác gì cái sở thú, chỉ là nhốt ma quỷ thay vì động vật thôi ấy.”
Cả nhóm im bặt.
Không ai dám nhìn ra ngoài nữa.
…
Trong sự tĩnh lặng, chỉ còn những vệt đỏ xoay tròn.
Chúng như trái tim vô hình, giữ lấy nhịp sống cho cả năm người.
Nhưng càng lâu, càng rõ ràng sự bình yên này chỉ là tạm bợ.
Có cái gì đó đang rình rập, chờ dịp phá vỡ.
Không gian lặng như nín thở.
Mọi người đã quen dần với sự rờn rợn bên ngoài: khi thì bóng dài trôi qua, khi thì tiếng khóc rì rầm.
Họ chẳng biết đã ngồi bao lâu, chỉ biết mọi thứ đang lặp lại, như một chiếc vòng khép kín.
Đến một khoảnh khắc, Sơn ngẩng lên, nhíu mày: “Có ai nghe thấy… tiếng chân không?”
Cả bốn người còn lại cùng lắng tai.
Quả thật, trong nền im ắng ấy, vang lên nhịp đều đặn: “Cộp, cộp, cộp.”
Tiếng chân không hề vội, không hề nặng, nhưng dội rõ, từng bước một, như từ xa đi thẳng vào khoảng đỏ.
Minh siết chặt bàn tay.
Sơn rùng mình.
Thảo nhổm dậy, mắt căng thẳng.
“Nó hình như không thuộc về nơi đây.
Không giống bọn kia.”
Trúc cũng đứng lên, nhìn ra phía sương mờ.
Vệt đỏ rùng mình, sáng bùng như linh cảm có thứ sắp va vào.
Tiếng chân mỗi lúc một gần.
Rồi trong sương hiện ra một dáng người.
Một bóng trắng.
Dáng đó cao gầy, tóc xõa dài, áo rách, vạt váy lay động theo từng bước.
Khi đến gần hơn, ánh mắt Thảo nhận rõ: đó là “Quế”.
Linh Chi thốt lên: “Còn sống?…
Là con người?”
Sơn giữ chặt vai cô, mắt không rời bóng dáng kia.
Minh cứng họng, không thốt nổi một tiếng.
Trúc trừng mắt.
Một thoáng bất ngờ thoáng qua, nhưng giọng cô vẫn lạnh như đá: “Không thể nào…”
Nguyệt Quế bước sát vào ranh giới đỏ.
Mặt chị trắng nhợt, môi khép hờ, tưởng chừng vẫn còn là người.
Nhưng ngay sau đó, đầu xoay lệch, mắt đỏ rực, tiếng cười chói gắt bật ra, khiến vòng mực đỏ rung lên dữ dội.
Âm thanh rít lên, cao vút, xuyên thẳng vào tai.
Không gian cuộn xoáy, những vệt đỏ run dữ dội như sắp nứt toác.
Tai họ ù đi, ngực tức nghẹn như bị bàn tay vô hình bóp chặt.
Linh Chi ôm tai, ngã quỵ xuống.
Sơn bất giác chửi thề, cố kéo cô đứng dậy.
Nhật Minh thì giữ bình tĩnh hơn, nhưng mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Thảo hít mạnh, rút ra một dải chỉ đen từ trong tay áo.
Cô nói, giọng dứt khoát: “Không còn là chị Quế nữa.
Chị ấy lại bị mất kiểm soát nữa rồi.”
Trúc gật, ánh mắt lạnh cứng.
“Ừ.
Trước tiên phải trói chị ấy đã.”
Thiên Trúc lập tức rút từ lưng ra một cuốn sách nhỏ, bìa đen đã sờn cũ.
Ngón tay lật nhanh, không chậm trễ.
Thảo quăng sợi chỉ đỏ, nó xoắn thành vòng, quấn lấy cánh tay Quế.
Nhưng Quế gầm rú, xoay mạnh, kéo giãn sợi chỉ ra.
Chi hét lên: “Không giữ được nó sao?”
Minh ôm chặt vai cô, kéo giật ra sau: “Lùi lại, đứng gần quá nguy hiểm!”
Anh nghiến răng, tròng mắt đỏ ngầu vì căng thẳng.
Trúc cau mày nhưng không ngẩng lên: “Đúng, để bọn tao lo.”
Cô đặt cuốn sách xuống mặt đất.
Những dòng chữ trong trang sáng rực, tỏa ra vầng sáng bạc.
Vòng mực đỏ quanh họ lập tức co lại, Quế gào lên, thân thể co giật, nhưng vẫn cố vùng vẫy.
Thảo nghiến răng, kéo chặt sợi dây, mắt rực căng: “Nhanh lên, Trúc.”
Trúc cất giọng vội vã.
Từng chữ bật ra trầm lặng và nặng nề, như búa gõ xuống lòng đất.
Không phải thần chú, cũng chẳng phải câu xa lạ, mà là lời văn tự cổ, sắc bén như dao.
Mỗi chữ rơi xuống, mặt đất lại rung lên một nhịp.
Quế quằn quại, mắt đỏ lóe rồi lùi dần, nhưng miệng vẫn phát ra tiếng gào điên dại.
Tiếng gào ấy không còn mang hình dạng người, mà lẫn tiếng thú, tiếng kim loại vỡ, tiếng trẻ con nấc.
Linh Chi co rúm, run rẩy đến nghẹt thở.
Sơn đứng che trước mặt cô, dù chính anh cũng đang sợ hãi.
Minh dõi theo từng động tác của Thảo và Trúc, cố gắng giữ sự tỉnh táo.
Một đợt chấn động cuối cùng nổ ra.
Ánh sáng từ cuốn sách bừng lên, chói lòa, rồi co lại thành một vòng trói quanh thân Quế.
Nguyệt Quế gào lên, cơ thể giật mạnh, rồi ngã sụp xuống, bất động.
Nhưng sự im lặng đó chẳng đem lại bình yên, mà chỉ như cơn bão vừa khựng lại, chờ lần sau cuốn phăng tất cả.
Tất cả lặng đi.
Chỉ còn hơi thở dồn dập của mỗi người.
Thảo thả sợi dây, tay run run, mồ hôi lạnh chảy dọc trán.
Trúc khép cuốn sách lại, đặt lên đùi, mắt vẫn dán vào thân thể Quế.
Sơn khàn giọng: “Vậy… xong rồi sao?”
Trúc lắc đầu, mắt nheo lại: “Tạm thôi.
Tạm thời phong ấn chị ấy lại.”
Minh hỏi gấp, đôi tay siết chặt đến trắng bệch: “Nhưng… tại sao cô ấy lại…?
Không lẽ…?”
Thảo nhìn trừng vào khoảng không, giọng khô khốc.
“Không lý do nào bình thường cả.
Nếu Quế lại mất kiểm soát như vậy, thì có nghĩa… kẻ khác đang giật dây.”
Linh Chi không cầm được, òa khóc nấc, nhưng lập tức bị Sơn kéo sát, giữ im.
…
Cả năm người ngồi gục xuống, mệt mỏi, rã rời.
Không ai còn sức để hỏi thêm đều gì, cũng chẳng còn hơi sức để bàn bạc.
Chỉ có câu hỏi lửng lơ treo trên đầu Thảo và Trúc: ‘vì sao Quế lại xuất hiện, và thứ gì đã chiếm lấy chị?’
Không gian đỏ dần lắng xuống.
Những vệt xoáy co rút lại, im lìm như mặt nước vừa qua bão.
Nguyệt Quế nằm bất động ở rìa vòng phong ấn, thân thể co quắp như cái xác bị bỏ quên.
Không ai dám bước tới gần.
Chi ngồi thụp xuống, đôi vai run bần bật.
Sơn đứng cạnh, bàn tay lúng túng đặt lên vai cô, nhưng chẳng biết an ủi thế nào.
Minh chống khuỷu tay lên đầu gối, mặt tái mét, hơi thở dồn dập.
Trúc ngồi im, cuốn sách đen đặt trên đùi, mắt khép hờ.
Cô như thể đã kiệt sức, nhưng vẫn không thả lỏng.
Chỉ một cái chớp mắt sơ sẩy thôi, phong ấn kia có thể nứt vỡ.
Thảo quỳ bên cạnh, gom lại sợi dây đen, quấn quanh cổ tay.
Giọng cô khàn khàn, cạn khô.
“Chị Quế lại phát điên nữa, giống mấy bận trước thôi… chỉ lo lần này nó không dừng ở đây.”
Minh Sơn thắc mắc: “Vậy là cái cô đó bị vậy nhiều lần rồi hả.”
Cả Thảo lẫn Trúc không nói gì, chỉ gật đầu, cái gật đầu dứt khoát mà nặng nề, như xác nhận điều vừa được nhắc đến chẳng phải lo xa, mà là sự thật đã lặp đi lặp lại nhiều lần.
Minh nhìn chằm chằm vào thân thể bất động của Quế, giọng nặng nề, nghèn nghẹn: “Giờ phải làm gì đây?
Giết hẳn… hay tìm cách giữ lại?”
Không ai trả lời ngay.
Chỉ có tiếng thở nặng nề.
Trúc mở mắt, nhìn thẳng vào xác Quế, giọng lạnh buốt:
“Chị Quế đã chết từ lâu rồi, cái đang vùng vẫy kia chỉ là thứ khác mượn lấy thân xác.
Giết chẳng để làm gì, chỉ cần giữ cho nó không thoát ra là đủ.”
Sơn bật dậy, giọng bức bối: “Nhưng giam giữ ở đâu?
Không lẽ kéo theo hoài?”
Thảo liếc anh, thở dài: “Không phải do ai kéo theo, mà nó tự bám riết lấy, muốn tránh cũng chẳng thoát.”
Câu nói như lưỡi dao xẻ không khí.
Chi bất giác sợ hãi, gục vào vai Sơn.
Minh mím môi, siết chặt tay đến trắng bệch.
Không gian xoay vòng một thoáng, rồi lại yên lặng.
Họ biết, đây chỉ là vài phút nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Cơn sóng kế tiếp có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Trúc nhắm mắt, buông ra một câu nặng như đá: “Từ lúc này trở đi… chúng ta đã chung một chuyến tuyến, chỉ còn cách giúp đỡ nhau thôi.”
Thảo không đáp, chỉ gật khẽ.
Cả hai hiểu rõ: chuyện vừa rồi chỉ là lời cảnh báo của kẻ đó.
Cái đáng sợ nhất vẫn chưa lộ diện.
…
Không gian lặng ngắt, chỉ còn tiếng thở nặng nhọc hòa với ánh sáng lập lòe từ vòng phong ấn.
Hơi thở dần lắng lại, mồ hôi se khô trên trán.
Nhưng trong im lặng đó, nỗi bất an càng nặng trĩu.
Thời gian như ngừng lại.
Không ai dám động đậy, sợ chỉ cần một cử chỉ cũng khiến phong ấn rạn vỡ.
Trong khoảng lặng đó, Minh khẽ lên tiếng.
“Rồi… sau này thì sao?
Có chắc chúng ta sẽ tìm được lối ra không?”
Trúc tựa lưng xuống nền đất, mí mắt nặng trĩu nhưng vẫn gượng mở: “Có.
Nhưng còn lâu lắm.
Muốn sống được đến lúc đó, bọn mày phải biết tự bảo vệ mình trước.”
Thảo ngồi dựa bên cạnh, ngón tay xoắn sợi chỉ đen đến hằn vết, gật nhẹ: “Ừ.
Từ mai, tao với Trúc sẽ chỉ tụi bây vài thứ cơ bản thôi, cách nhận ra ma quỷ, tránh tà khí, mấy mẹo trừ tà.
Chừng đó chắc đủ để cầm cự rồi.”
Sơn bật cười, nửa bông đùa nửa cay đắng: “Nghe như chuẩn bị đi lính vậy…”
Chi ôm gối, mắt đỏ hoe, khẽ nói: “Miễn thoát được… tao học cái gì cũng chịu.”
“Ừ.
Nhưng giờ nghỉ đã.
Còn sức thì mới đi tiếp được.”
Trúc nhắm hẳn mắt lại, giọng lịm đi.
Trong ánh sáng lập lòe ấy, không ai nhận ra đôi mắt Quế khẽ giật dưới mi mắt khép.
Trong khoảng không im lặng, vang lên một tiếng ‘tách’ nhỏ như nứt gỗ.
Không ai thấy, không ai nghe, nhưng hiểm họa vẫn rình rập, chỉ chờ lần sau bùng nổ.