Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kẻ Trốn Trong Nhà

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNFjL43avQHv5Odj-4RbbyS3bpYru3NiCDYrDOjLJy6CsvTC0SdbApFTyATcoNzdLgQ1lkeY9K6Kj60UJiMat3mlI1ldo6BnYuHlstKIw1PBNVE7bsbqtZf2Kg7izfqr58c94KnrqyRDi5HWGKxopnG=w215-h322-s-no-gm

Kẻ Trốn Trong Nhà
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ba mẹ tôi bị sát hại dã man ngay trong nhà đã ba năm, vậy mà kẻ thủ ác vẫn chưa bị bắt.

Trong khoảng thời gian đó, trong nhà liên tục mất đồ một cách kỳ lạ.

Có lúc là thức ăn, có lúc lại là quần áo.

Người trong làng bàn tán rằng, vì ba mẹ tôi chết thảm nên oan hồn của họ vẫn vất vưởng gây rối.

Nhưng mới đây, có người lén nói với tôi:

“Không phải là ma quỷ, mà là tên sát nhân vẫn chưa rời đi.”

“Hắn vẫn luôn trốn trong nhà cậu.”​
 
Kẻ Trốn Trong Nhà
Chương 1



1

Người nói với tôi tin tức này là ông Vương mù trong làng.

Ông Vương biết chút ít về bói toán, mà hung thủ giết hại ba mẹ tôi mãi chưa bị bắt, nên ông nhiệt tình bói giúp một quẻ.

“Tiểu Ninh, người đó tuyệt đối chưa đi xa đâu, tôi tính ra hắn cách cậu không quá mười mét.”

“Nhà cậu là ngôi nhà hai tầng, có không ít chỗ để trốn, hung thủ chắc chắn đang ở trong nhà cậu, mau gọi cảnh sát đến lục soát đi.”

Ông Vương nói vậy cũng chỉ là có lòng tốt.

Nhưng tôi lại không tin lời ông ấy.

Thứ nhất, ông Vương này suốt ngày thần thần bí bí, người trong làng đều nói ông ta căn bản không biết bói toán, chỉ giỏi khoác lác.

Thứ hai, khi vụ án xảy ra, cảnh sát đã vào ra nhà tôi hàng chục lần, gần như từng phòng đều được kiểm tra qua, làm gì còn chỗ để hung thủ trốn.

Hơn nữa, người bình thường sau khi làm chuyện xấu đều sẽ trốn càng xa càng tốt, ai mà lại dám giết người xong còn trốn trong nhà nạn nhân chứ.

Quả nhiên, ông Vương lại bồi thêm một câu: “Tiểu Ninh à, tôi nói cho cậu tin quan trọng thế này, cậu đưa tôi hai ngàn tệ làm tiền báo tin cũng không quá đáng nhỉ.”

Nghe vậy, tôi càng tin chắc ông ấy đang lừa mình.

Tôi vội tìm đại lý do đuổi ông ta đi.

Tiễn ông Vương ra cửa xong, tôi không vội quay vào nhà.

Mà đứng ngoài sân, ngẩng đầu lên, nhìn kỹ ngôi nhà của mình.

Đó là một ngôi nhà tự xây hai tầng, mới được gần mười năm.

Trời vừa mưa xong, những viên gạch ốp tường sạch sẽ, trắng sáng. Tôi vẫn nhớ lúc mới xây xong, trên gương mặt mẹ tôi luôn hiện lên vẻ hài lòng khi ngắm nhìn ngôi nhà này.

Nhưng chẳng bao lâu sau đó, mẹ và ba tôi đã chết trong chính ngôi nhà này.

Tôi vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, ba năm trước.

Một người họ hàng vốn hẹn với ba mẹ tôi tới nhà ăn cơm, nhưng gõ cửa mãi không ai ra mở.

Cảm thấy có điều bất thường, người họ hàng ấy trèo cửa sổ vào, liền phát hiện ra thi thể của ba mẹ tôi.

Khi ấy họ đã chết được cả một đêm.

Cảnh sát xác định vụ án xảy ra vào nửa đêm, hiện trường đầu tiên chính là phòng ngủ.

Hung thủ đột nhập giết người, cắt cổ gọn gàng, ra tay rất dứt khoát.

Đến lúc tôi từ trường về đến nơi, hiện trường đã bị phong tỏa.

Cửa lớn của nhà tôi vẫn khóa chặt, chỉ có cửa sổ mở, nên cảnh sát suy đoán rằng hung thủ sau khi gây án đã thoát ra ngoài qua cửa sổ.

Không chỉ vậy, trong phòng ngủ chính hỗn độn, đồ đạc quý giá của ba mẹ tôi bị lấy sạch, mọi người đều cho rằng đây là vụ trộm giết người.

Nhưng hỏi khắp làng, không ai nói đã nhìn thấy người lạ đáng ngờ vào đêm hôm đó.

Ba mẹ tôi đều là giáo viên làng, nổi tiếng là người tốt bụng, không có bất kỳ kẻ thù nào.

Cảnh sát lúc đó miễn cưỡng xác định được vài nghi phạm, nhưng sau điều tra đều lần lượt loại bỏ nghi ngờ.

Vụ án từ đó rơi vào bế tắc kéo dài.

Lúc này, nhìn ngôi nhà hai tầng trong ánh hoàng hôn, tôi không khỏi lại dấy lên nghi ngờ.

Nếu hung thủ thực sự trốn trong nhà tôi suốt ba năm nay, hắn sẽ trốn ở đâu được chứ?

Ngôi nhà này có khoảng mười căn phòng lớn nhỏ, tôi cứ mỗi thời gian ngắn lại tổng vệ sinh một lần, từng căn phòng tôi đều đã vào, không hề thấy dấu vết có người trốn.

Vậy nên khả năng duy nhất là ông Vương đang nói dối.

2.

Đêm đã khuya.

Tôi nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, bất giác lại nhớ đến chuyện ban ngày.

Ông Vương mù tuy không đáng tin, nhưng tại sao ông ấy lại đột nhiên lôi vụ án của ba mẹ tôi ra để bịa chuyện?

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ có thể nghĩ ra một khả năng.

Kể từ sau khi ba mẹ tôi mất, cả tôi và nhà hàng xóm đều gặp phải những chuyện kỳ quái — đồ đạc bỗng dưng biến mất.

Rõ ràng tôi sống một mình, vậy mà trong nhà cứ thỉnh thoảng lại mất thức ăn.

Bánh bao, táo, thậm chí cả gói mì ăn liền cũng từng biến mất không dấu vết.

Chú hàng xóm cũng từng than phiền rằng quần đùi phơi ngoài sân và áo sơ mi của chú đã bị trộm mất vài lần.

Người trong làng nghe kể thì cho rằng đó là oan hồn của ba mẹ tôi đang làm loạn, ai nấy đều đóng cửa từ sớm mỗi đêm.

Cũng có người lý trí hơn, nói là sau lưng làng có núi, chồn từ núi xuống trộm đồ cũng không có gì lạ.

Chắc ông Vương mù hôm nay mới nói như vậy là để lợi dụng chuyện này lừa tiền tôi.

Nghĩ đến đây, tôi trở mình, định ngủ tiếp.

Nhưng bỗng nhiên.

“Phạch” một tiếng —

Dưới lầu vang lên âm thanh lạ.

Âm thanh rất ngắn, mạnh, nghe giống như tiếng cánh cửa bếp dưới nhà bị đẩy mở.

Chuyện gì vậy?

Tôi thấy kỳ lạ, bèn rời giường, bước xuống lầu.

Khi bật đèn phòng khách, tôi thấy cánh cửa trượt của bếp quả nhiên đang mở một nửa.

Mà khoảng mở ấy, vừa đủ để một người có thể ra vào.

3.

Có một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ rằng mình nhìn nhầm.

Rõ ràng trước khi ngủ tôi đã đóng cửa bếp cẩn thận, sao tự dưng lại mở ra như vậy?

Chẳng lẽ có người đã lẻn vào nhà?

Trong bếp không bật đèn, ánh đèn phòng khách chỉ hắt sáng được một nửa không gian.

Nhìn vào góc tối sâu trong bếp, tôi chợt nhận ra, chẳng lẽ tiếng động đó là do tên sát nhân gây ra?

Hắn thực sự đang trốn trong nhà tôi sao?

Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh lập tức túa ra khắp người.

Đã là mười hai giờ đêm, ban đêm ở vùng quê yên tĩnh đến mức chết lặng.

Tôi nuốt khan, phản ứng đầu tiên là chạy ra ngoài, sau đó gọi cảnh sát.

Nhanh chóng bước tới cửa, tay tôi vừa đặt lên tay nắm cửa thì lại nghe thấy tiếng “rầm” vang lên.

Có thứ gì đó từ trong bếp lao ra, phóng thẳng về phía tôi đang đứng!

Tôi hoảng sợ suýt nữa nhảy dựng lên.

Phản xạ đầu tiên là phải lập tức mở cửa chạy thoát.

“Meo.”

Bất ngờ, một tiếng kêu chói tai vang lên bên tai.

“Meo, meo…”

Là tiếng mèo?
 
Kẻ Trốn Trong Nhà
Chương 2



Tôi run rẩy ngoái đầu lại.

Lúc này mới phát hiện sau lưng có một con mèo mướp đen trắng đang đứng.

Trên trán nó phủ đầy bụi bẩn, lông xù rối tung. Thấy tôi phát hiện ra nó, con mèo nhỏ tiến lên, không ngừng cọ đầu vào chân tôi.

Tôi ngẩn người, nhưng không dám lơ là, vội vào bếp bật đèn kiểm tra kỹ.

Trong bếp không thấy người nào, đồ ăn trong tủ lạnh cũng không bị thiếu.

Xem ra đúng là con mèo làm ra tiếng động đó.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thả lỏng được.

Mèo hoang trong làng tính tình hoang dã, sức khỏe tốt, lẻn vào nhà người khác cũng không có gì lạ.

Tôi bế con mèo lên, mang vào bếp cho nó ít đồ ăn.

Nghĩ đến cô bạn thân của tôi, Tiểu Tiểu, rất thích mèo, tôi chụp rất nhiều ảnh và quay video gửi cho cô ấy.

Tiểu Tiểu là người nói nhiều, nhận được tin nhắn liền gọi video cho tôi ngay.

Sau một hồi bận rộn như vậy, tôi đã chẳng còn buồn ngủ, đành bế mèo ngồi xuống ghế sofa, trò chuyện với cô bạn thân.

Trong lúc trò chuyện, chúng tôi nhắc đến chuyện của ba mẹ tôi.

Tiểu Tiểu thở dài: “Ninh Ninh, cậu nói xem đã ba năm rồi, tên hung thủ đó rốt cuộc trốn đi đâu rồi, có khi nào hắn đã chết bên ngoài rồi không?”

Tôi lắc đầu: “Không biết nữa, nếu thật sự bắt được hắn, tôi cũng muốn hỏi xem mấy năm nay hắn trốn ở đâu, sao lại không để lại chút dấu vết nào.”

“Đúng đó, hắn trốn giỏi quá, cứ như biến mất khỏi mặt đất vậy.”

“Thôi, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, biết đâu một ngày nào đó sẽ bắt được hắn…”

Nghe Tiểu Tiểu an ủi thêm một lúc, tôi bắt đầu thấy buồn ngủ.

Tắt điện thoại, tôi trở về phòng ngủ trên tầng hai.

4.

Đêm đó, tôi ngủ rất tệ.

Tôi mơ thấy một giấc mơ vô cùng kinh khủng.

Trong mơ, tôi đang ngủ thì bị kẻ giết người đâm chết bằng dao, giống hệt như ba mẹ năm xưa.

Hắn mở cửa phòng tôi một cách thành thục, như thể đã sống trong nhà này từ rất lâu rồi.

Trong giấc mơ, nhà tôi có một căn phòng bí mật mà ngay cả tôi cũng không biết. Suốt bao năm qua, hung thủ đã trốn trong căn phòng đó.

Trước khi giết tôi, hắn còn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt tôi…

Giấc mơ đó chân thực đến nỗi tôi có thể cảm nhận được những vết chai trên đầu ngón tay của hắn.

Tỉnh dậy, tôi đã đẫm mồ hôi lạnh.

Thật sự quá đáng sợ.

Chắc chắn là do hôm qua bị lời nói của ông Vương mù ám ảnh.

Tôi không dám ngủ tiếp, liền mở mạng trên điện thoại rồi lê bước xuống giường trong mệt mỏi.

Chân vừa chạm vào dép lê, tôi chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Bên cạnh dép của tôi, có hai vệt dấu.

Là dấu chân, loại dấu chân trần.

Nghĩ rằng mình còn chưa tỉnh ngủ, tôi dụi dụi mắt, nhưng lần này khi nhìn lại, dấu chân ấy rõ ràng vô cùng.

Dưới chân giường thật sự có một đôi dấu chân!

Đôi chân ấy rất lớn, ước chừng là của đàn ông.

Chân ướt, dính đầy bùn đất, lòng bàn chân trông rất bẩn.

Điều đáng sợ hơn là, nếu dấu chân còn ướt, điều đó chứng tỏ hắn vừa mới rời đi không lâu.

Tôi chợt nhớ tới đôi tay trong giấc mơ.

Chẳng lẽ không lâu trước đây, thật sự có một người đàn ông đứng bên giường tôi, thậm chí đã chạm vào mặt tôi?

Trong cơn hoảng loạn, tôi bước tới trước gương, muốn xem mặt mình có gì bất thường không.

Không ngờ vừa nhìn vào gương trang điểm, tôi đã sững người.

Trên mặt gương không biết từ khi nào xuất hiện mấy chữ to đỏ như máu.

“Đoán xem ta đang trốn ở đâu.”

Tôi không kìm được mà hít vào một hơi lạnh.

Là ai?

Là ai đã đột nhập vào đây, bày ra trò đùa ác nghiệt này?

Trong đầu tôi lại hiện lên cảnh ba mẹ bị giết năm xưa.

Ngoài tên sát nhân kia, tôi không nghĩ ra ai có thể làm chuyện này.

Điện thoại trên bàn vẫn rung liên tục, báo có tin nhắn mới đến.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, cầm lấy điện thoại.

Là Tiểu Tiểu, cô ấy đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.

【Ninh Ninh, cậu dậy chưa?】

【Tấm hình con mèo mà cậu gửi tối qua, trông có vẻ kỳ quái, mình vừa mới phát hiện có gì đó bất thường ở dưới rèm cửa.】

【Hình ảnh】

【Cậu xem vị trí mình khoanh tròn này, có phải là một đôi chân không?】

【Dưới rèm cửa nhà cậu, hình như có một người đàn ông đang trốn.】

Tôi mở bức ảnh mà Tiểu Tiểu gửi, phóng to lên xem, quả nhiên thấy bên dưới rèm cửa xanh nhạt có một đôi chân đen kịt.

Người đó đứng thẳng, dán sát vào tường, nếu không chú ý thì hoàn toàn không nhận ra phía sau rèm có điều bất thường.

Tôi không khỏi rùng mình.

Vậy ra, người đã mở cửa bếp tối qua không phải là con mèo, mà là hắn.

Từ lúc tôi xuống lầu, hắn đã trốn sau rèm cửa, mọi hành động của tôi hắn đều biết rõ.

Chắc chắn hắn đã nghe được cuộc trò chuyện giữa tôi và Tiểu Tiểu, biết chúng tôi đang nghi ngờ hắn, nên mới để lại dòng chữ đầy khiêu khích đó.

Khoan đã…

Nếu hắn vừa mới rời đi, vậy bây giờ hắn đang ở đâu?

Tôi quay người, nhìn lại những dấu chân.

Dấu vết cho thấy hắn đã rời khỏi mép giường.

Trong vệt dấu chân nhạt dần, tôi thấy hắn đã bước đến gần cửa sổ phòng ngủ.

Hắn không trèo qua cửa sổ để thoát ra ngoài.

Mà là…

Đứng lại ở góc tường.

Tôi dời ánh nhìn xuống mép rèm cửa.

Một lần nữa, tôi nhìn thấy đôi chân đen kịt ấy.

Vải rèm sáng màu phác hoạ ra một bóng người cao lớn.

Chỉ trong khoảnh khắc, nỗi sợ như pháo hoa nổ tung trong đầu tôi.

Chưa kịp phản ứng.

Một bàn tay thô ráp đặt lên mép rèm.

Ngay giây tiếp theo.

Tấm rèm bị kéo mạnh sang một bên.
 
Kẻ Trốn Trong Nhà
Chương 3



5.

Đây chắc là lần tôi phản ứng nhanh nhất trong đời.

Ngay khoảnh khắc người đàn ông lộ mặt, tôi lập tức quay người lao ra khỏi phòng.

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, thậm chí còn không kịp hét lên.

Mở cửa, chạy xuống cầu thang, tôi phóng nhanh tới phòng khách rồi vội vàng mở cửa chính chạy ra ngoài.

Mãi đến khi ánh nắng chiếu xuống người, hồn tôi như mới vừa quay về được một chút.

Tôi chạy liền mấy chục mét, thở hổn hển mới dám dừng lại.

Không thấy ai đuổi theo.

Theo phản xạ, tôi nhìn về phía tầng hai nhà mình, từ xa, tôi thấy bên cửa sổ có một khuôn mặt đàn ông đang dán sát vào kính.

Qua lớp kính, tôi không nhìn rõ mặt hắn, nhưng vẫn nhận ra hắn đang cười với tôi.

Tôi lập tức nổi da gà khắp người.

Người này thật quá kinh khủng.

Tôi rút điện thoại định gọi cảnh sát.

【Đúng rồi Ninh Ninh, ngàn vạn lần đừng báo cảnh sát.】

Ngay khoảnh khắc nhấn nút gọi, Tiểu Tiểu lại gửi tin nhắn tới.

【Cậu tuyệt đối không được báo cảnh sát.】

Tôi không khỏi nhíu mày.

Liền nhắn lại: 【Tại sao?】

Tên sát nhân cuối cùng cũng lộ diện, tại sao tôi phải bỏ qua cho hắn.

Tiểu Tiểu: 【Cậu thử nghĩ mà xem, nếu hắn thật sự là hung thủ giết ba mẹ cậu, thì tại sao suốt mấy năm qua cảnh sát lại không bắt được hắn.】

【Có khả năng nào là trong cục cảnh sát có người đang bao che cho hắn không?】

Tôi chết lặng.

Cảnh sát bao che tội phạm, có thể sao?

【Kẻ giết người trốn ngay dưới mắt nạn nhân suốt ba năm, chắc chắn có điều khuất tất, lòng người hiểm ác, cậu đừng tin ai cả.】

【Ninh Ninh, nhất định phải nghe mình, đừng bốc đồng.】

Lời của Tiểu Tiểu khiến tôi do dự hẳn.

Nếu thật sự có người bao che cho tên sát nhân, thì tôi báo cảnh sát cũng vô ích.

Biết đâu còn rước thêm tai hoạ vào thân.

【Vậy bây giờ mình phải làm sao?】

Tiểu Tiểu: 【Mình đang ở ngoài tỉnh, không đến giúp cậu được. Cậu thử nghĩ xem còn người thân nào đáng tin cậy, nhất định phải là đàn ông trưởng thành, khỏe mạnh, để họ đến giúp cậu.】

【À đúng rồi, còn bố ruột cậu thì sao, nhờ ông ấy được không?】

Tôi lập tức sa sầm mặt.

Tôi chưa bao giờ kể với ai rằng mình là con nuôi.

Vì bao năm qua ba mẹ nuôi đối xử với tôi như con ruột, với tôi, họ chính là ba mẹ thật sự.

Lý do tôi được nhận nuôi là vì bố ruột tôi từng phạm tội, hơn nữa lại là tội nghiêm trọng — xâm hại trẻ vị thành niên, thật sự còn không bằng cầm thú.

Tóm lại, tôi không bao giờ có thể nhờ ông ta giúp đỡ, liền nhắn lại: 【Đã mười mấy năm rồi, mình sớm không biết bố ruột là ai, đừng nhắc nữa.】

Tiểu Tiểu lại hỏi: 【Vậy cậu còn ai có thể tin tưởng được không?】

Tôi nhất thời lâm vào bế tắc.

Nếu ngay cả cảnh sát cũng không thể tin, thì tôi còn có thể dựa vào ai?

Lo lắng, tôi lật điện thoại tìm danh bạ, tìm mãi mà vẫn không tìm được ai có thể giúp mình.

Cho đến cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại ở một cái tên khiến tôi vừa sợ hãi vừa do dự.

Hít sâu một hơi.

Tôi lấy hết can đảm, bấm gọi cho người đó.

6.

Một tiếng sau.

Một chiếc Mercedes màu đen dừng trước cổng nhà tôi.

Cửa xe mở ra.

Một người đàn ông trung niên mặc vest cao cấp, khí chất phi phàm bước xuống.

Người này tên là Thịnh Ngọc Thành, là họ hàng bên nhà tôi.

Năm xưa, chính ông là người đầu tiên phát hiện ra thi thể của ba mẹ nuôi tôi.

Khác với sự bình dị của ba mẹ tôi, Thịnh Ngọc Thành là luật sư nổi tiếng nhất vùng, nghe nói tài sản lên đến hàng chục triệu.

Thấy ông xuống xe, tôi chủ động chào hỏi:

“Chú đến rồi.”

Ông Thịnh khẽ gật đầu, coi như đáp lại lời chào của tôi.

Tôi siết chặt tay, hơi căng thẳng — bởi khí thế của ông quá mạnh, trước mặt ông tôi luôn thấy mình như học sinh đối diện thầy giáo, chẳng biết nên làm gì.

Vợ ông Thịnh là chị họ của mẹ nuôi tôi, tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng theo lẽ thường tôi phải gọi ông một tiếng “dượng”.

Thế nhưng tôi chỉ gọi ông như vậy đúng một lần, liền bị ông ngăn lại.

Có lẽ với địa vị và tài sản của ông, ông không muốn bị cô gái nhỏ nghèo hèn như tôi bấu víu.

Không thể phủ nhận, dù ông có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng luôn rộng rãi.

Ngôi nhà hai tầng của gia đình tôi cũng là do ông bỏ tiền ra xây dựng.

Hôm nay mời ông đến, tôi cũng hy vọng ông có thể giúp tôi tìm ra liệu trong nhà có tồn tại căn phòng bí mật có thể giấu người.

Nếu có thể tận tay bắt kẻ tội phạm, thì càng tốt.

“Có phát hiện gì chưa?” Thịnh Ngọc Thành hỏi.

Trước đó qua điện thoại tôi đã kể sơ qua mọi chuyện, lúc này tôi lại cho ông xem dòng chữ máu, dấu chân và những đoạn trò chuyện với Tiểu Tiểu.

Người đàn ông im lặng đọc xong, nét mặt điềm tĩnh không biểu lộ cảm xúc.

Ông cất giọng, giọng nói vẫn bình thản: “Đã không thể nhờ cảnh sát, tại sao lại tìm tôi? Chuyện này rất nguy hiểm.”

Câu hỏi này thật sự đánh trúng trọng tâm.

Tôi cúi đầu, có chút ủ rũ.

“Vì cháu không còn ai khác để nhờ giúp nữa.”

“Nếu chú không đến, cháu chỉ có thể nhờ mấy bạn học cũ.”

Trước đây tôi từng được không ít bạn nam để ý, đến giờ vẫn còn có người mỗi ngày gửi tin hỏi thăm, nếu tôi cầu cứu họ, chắc chắn sẽ có người sẵn sàng mạo hiểm vì tôi.

Có lẽ vẻ mặt tôi lúc đó quá tội nghiệp, ông Thịnh im lặng một lúc, rồi nói: “Tôi sẽ giúp cháu.”

Tôi gần như xúc động đến rơi nước mắt.

“Nhưng,” ông nhìn đồng hồ, “tôi chỉ có năm tiếng.”

“Không sao đâu, vậy là quá đủ rồi, cảm ơn chú!”

Với người bận rộn như ông, có thể dành năm tiếng giúp tôi đã là chuyện hiếm có.

Hai người chúng tôi bước vào nhà.

Tôi đi vào bếp trước, lấy con dao gọt trái cây đưa cho Thịnh Ngọc Thành để phòng thân, nhưng ông chỉ phất tay từ chối.

Trên người ông mang theo sự tự tin và kiêu ngạo của một người đàn ông thành đạt, dù đối diện sát nhân vẫn bình thản.

Thật lòng mà nói, tôi vừa kính nể, vừa cảm thấy có chút sợ hãi trước những người như ông.

Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm trong phòng tôi trước.

Tên sát nhân quả nhiên đã biến mất.

Lúc tôi chạy trốn quá vội, không kịp nhìn rõ mặt hắn.

Chỉ nhớ mái tóc hắn dài, dáng người gầy gò, trông như kẻ đã sống lâu năm trong môi trường tối tăm.
 
Kẻ Trốn Trong Nhà
Chương 4



“Tôi có dự cảm hắn vẫn chưa rời đi, chắc chắn còn quanh quẩn trong nhà.”

Tôi xắn tay áo, chuẩn bị tinh thần liều một phen.

Ông Thịnh liếc nhìn tôi, không nói gì, chỉ chăm chú nhìn dấu chân dưới đất: “Hắn đã xuống tầng một.”

Hai người đi xuống tầng một.

Dấu chân biến mất ở bậc thang cuối cùng, có lẽ là do nước trên chân tên sát nhân đã khô nên không còn để lại vết.

“Hay là mình bắt đầu tìm từ phòng ba mẹ cháu, chú thấy sao?”

Dù sao họ cũng đã gặp nạn trong căn phòng đó.

Ông Thịnh đồng ý.

Phòng ba mẹ tôi gần như không thay đổi, chỉ thay bộ chăn ga mới, tường cũng đã được sơn lại.

Trước khi bước vào phòng, ông Thịnh bỗng dừng chân.

“Chu Ninh.”

Ông gọi tên tôi, giọng điệu nghiêm túc.

“Tôi phải nói trước, lúc xây nhà này tôi không tham gia thiết kế, chỉ thỉnh thoảng đến giám sát vài lần. Vì vậy, tôi chưa chắc có thể giúp cháu tìm ra kẻ đó, cháu đừng đặt quá nhiều hy vọng.”

Tôi gật đầu: “Cháu hiểu rồi.”

Ông bận trăm công nghìn việc, chịu đến giúp tôi đã là điều đáng quý, bất kể có tìm được hung thủ hay không, trong lòng tôi chỉ có sự biết ơn.

Vào trong phòng, ông Thịnh bắt đầu kiểm tra từng ngóc ngách cẩn thận.

Ông hỏi tôi: “Căn phòng này trước đây cháu có tự kiểm tra chưa, phát hiện điều gì bất thường không?”

“Chưa từng, từ lúc cảnh sát kết thúc điều tra cháu không dám vào nữa, cháu rất sợ.”

“Sợ gì?”

“Sợ… sợ nhớ lại cảnh ba mẹ bị sát hại.”

Trở lại hiện trường vụ án, lòng tôi trĩu nặng.

Ba mẹ nuôi đối xử với tôi như con ruột, dù điều kiện không dư giả nhưng luôn yêu thương tôi hết mực.

Đặc biệt là năm tôi học cấp ba, mắc chứng trầm cảm, hai người không chút do dự cho tôi nghỉ học để điều trị, để tôi được nghỉ ngơi một năm liền.

Điều này nhiều bậc cha mẹ ruột còn chưa chắc đã làm được.

“Người chết không thể sống lại,” ông Thịnh bỗng đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng vỗ, “hãy nghĩ thoáng hơn đi.”

Tôi không khỏi mở to mắt.

Ông ấy thật sự biết an ủi người khác.

Chưa kịp phản ứng, ông đã rút tay lại, bước tới trước chiếc tủ quần áo.

Tôi bất giác lo lắng.

Tôi từng xem một bộ phim, trong đó tủ quần áo tưởng bình thường nhưng lại dẫn tới một căn phòng bí mật.

Liệu nhà tôi cũng vậy? Liệu phía sau tấm vách tủ có một căn phòng bí mật?

Tên sát nhân có đang ẩn trốn ở đó?

“Tôi vào kiểm tra thử.”

Ông Thịnh cởi áo vest, tiện tay đưa cho tôi.

Nhìn ông ấy dần chui sâu vào tủ quần áo, tôi không khỏi nín thở.

Đừng xảy ra chuyện, cầu trời đừng xảy ra chuyện…

“Ơ?”

Có vẻ ông đã phát hiện gì đó.

“Cẩn thận, bên trong có phải có lối đi ngầm không?”

Tôi căng thẳng đến cực độ, siết chặt con dao gọt trái cây đã chuẩn bị sẵn.

“Cái này là gì vậy?”

Ông Thịnh bước ra khỏi tủ, trên tay cầm một chiếc túi nilon màu đen.

Miệng túi mở to, lộ ra thứ bên trong.

Tôi ghé mắt nhìn, thấy đó là một túi tã giấy và một bình sữa.

“Sao trong nhà cháu lại có mấy thứ này?”

Đồ dùng cho trẻ sơ sinh, rõ ràng không nên xuất hiện trong phòng của ba mẹ.

Tôi thu dao lại, lắc đầu: “Cháu không biết, lúc cảnh sát khám nhà cũng phát hiện túi này, nhưng họ chỉ chụp ảnh lấy chứng cứ chứ không mang đi.”

Ông Thịnh thoáng trầm ngâm.

Tôi giải thích thêm: “Mẹ nuôi cháu không có khả năng sinh con, cháu cũng không hiểu mấy thứ đó từ đâu ra.”

“Thôi, tìm tiếp vậy.” Ông Thịnh đóng cửa tủ, “Trong này không có gì khác.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thu lại con dao gọt trái cây.

Không có đường hầm bí mật, ít nhất chứng tỏ căn phòng này tạm thời an toàn.

Ông Thịnh lại kiểm tra từng ngăn kéo và tủ đầu giường, lật ra một cuốn giấy tờ.

Đó là giấy tờ nhận con nuôi.

Về thân thế của tôi, ông ấy đã biết.

Thật ra tôi cũng có chút tò mò, nghe nói phụ nữ trong dòng họ của mẹ nuôi đa số không có con, không biết vợ ông Thịnh có gặp vấn đề tương tự không.

Hai người họ có con không nhỉ?

Trước đây ba mẹ tôi chưa từng nhắc đến, giờ họ mất rồi, tôi cũng ngại hỏi thẳng ông Thịnh.

Dù sao tôi và ông ấy cũng chưa thân thiết đến mức có thể hỏi chuyện riêng tư.

“Chu Ninh.”

Ông Thịnh mở hồ sơ nhận nuôi, bỗng gọi tên tôi.

“Sao vậy chú?”

“Cha ruột của cháu đâu? Tại sao chưa từng nghe ba mẹ cháu nhắc đến ông ta? Vụ án này, có khi nào có liên quan đến cha ruột cháu không?”

Đây là hướng mà tôi chưa từng nghĩ tới.

“Sao có thể được, cháu được nhận nuôi từ năm bảy tuổi, đã quên mất mặt mũi ông ta ra sao rồi, giờ còn sống hay đã chết cũng không biết.”

Từ ngày cha ruột bị cảnh sát bắt đi, tôi đã không còn là con của ông ấy nữa.

Cho đến năm mười chín tuổi, khi ba mẹ nuôi qua đời, tôi hoàn toàn trở thành trẻ mồ côi.

“Cha ruột của cháu tên gì?”

“Cũng không nhớ nữa.”

“Được rồi, đưa tôi đi xem những phòng khác.”

7.

Phòng tiếp theo cần kiểm tra là phòng tắm.

Tôi có chút sạch sẽ thái quá, phòng tắm luôn được tôi dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng.

Không ngờ, do tối qua quá sợ hãi, tôi đã quên thu lại một món đồ.

Chiếc áo ngực ren đen, đang vắt trên mép bồn tắm.

Thịnh Ngọc Thành rõ ràng đã thấy nó, vừa liếc nhìn, ông lập tức quay đầu đi, bày ra dáng vẻ “nam nhân không được nhìn bậy”.

Mặt tôi nóng bừng, vội vàng chạy đến thu nó lại.

Không biết có phải ảo giác không, khi tôi quay đầu, dường như thấy ánh mắt ông thoáng qua chút giễu cợt.

Chắc là tôi nhìn nhầm rồi.

Ông ấy đâu phải kiểu người trêu chọc phụ nữ.

“Phòng tắm rộng bao nhiêu?”
 
Kẻ Trốn Trong Nhà
Chương 5



Thịnh Ngọc Thành đảo mắt nhìn quanh, hỏi tôi.

“Khoảng mười mét vuông, trên lầu còn có một phòng tắm nữa, nhỏ hơn phòng này.”

Ông gõ gõ, quan sát khắp nơi, không phát hiện chỗ nào có thể giấu người.

Cuối cùng, chỉ còn bồn tắm là chưa kiểm tra.

Ông bước đến gần.

“Bồn tắm này cháu thường dùng không?”

“Có,cháu rất thích ngâm mình.”

Ông cúi người, gõ mấy lần lên bức tường cạnh bồn tắm.

Cộc cộc cộc… âm thanh vang dội, chắc nịch.

“Chắc chắn là tường đặc, không có lối đi bí mật.” Ông nói.

Ông lại ngồi xổm, đưa tay vuốt bề mặt bồn tắm.

“Cháu có nằm hoàn toàn trong bồn tắm không?”

“Sao cơ?”

Tôi chưa hiểu ý ông.

“Tôi hỏi, khi ngâm mình, cháu có để toàn bộ cơ thể ngập trong bồn không?”

“À… chắc là có. Nhưng điều đó có liên quan gì đến việc tìm hung thủ?”

“Không có gì, chỉ muốn nhắc cháu rằng, nếu sát nhân thật sự trốn trong nhà, thì việc tắm là rất nguy hiểm.”

Ông nhặt một sợi tóc dài trong bồn tắm, xoay xoay trên đầu ngón tay.

“Phải cẩn thận.”

“Vâng, cảm ơn chú đã nhắc nhở.”

“Được rồi, vậy chúng ta…”

Thịnh Ngọc Thành đứng dậy, vừa nói được nửa câu thì điện thoại ông bỗng đổ chuông.

Ông nhấn nút nghe, bước ra ngoài.

Tôi lờ mờ nghe thấy giọng nói non nớt của trẻ nhỏ từ đầu dây bên kia.

Không rõ đối phương yêu cầu gì, chỉ nghe ông nói: “Bố đang bận, để mẹ dẫn con đi mua nhé.”

Hóa ra, ông ấy có con.

Một phút sau.

Ông trở lại.

Tôi không kìm được hỏi: “Vừa rồi là con chú ạ?”

“Ừ.”

“Là trai hay gái, mấy tuổi rồi ạ?”

“Mười tuổi, là con trai.”

Tôi “ồ” lên: “Đang tuổi dễ thương lắm nhỉ.”

Khóe môi Thịnh Ngọc Thành hơi cong lên: “Đúng là dễ thương, nhưng cũng quấn người lắm.”

Chủ đề này khiến ông trở nên gần gũi hơn, nói chuyện với ông vài câu tôi thấy không còn sợ hãi nữa.

“Còn cháu, cháu có thích trẻ con không?”

Ông bất ngờ hỏi tôi.

“Có ạ.” Tôi không chút do dự trả lời. “cháui rất thích trẻ con.”

Ông gật đầu, ánh mắt lộ chút tán thưởng.

Đang lúc tôi tưởng ông sẽ nói gì đó tiếp theo.

Ông lại bước ra ngoài: “Đi thôi, đã kiểm tra xong, phòng tắm không có gì bất thường.”

Tôi vội vàng đi theo.

Lại loại trừ được một phòng, nhưng bóng dáng tên sát nhân vẫn chưa thấy đâu.

Thấy đã muộn, tôi làm bữa trưa đơn giản mời Thịnh Ngọc Thành.

Bưng bát mì nóng lên bàn phòng khách, ông đang ngồi trên sofa lướt điện thoại.

Tôi hơi ngại ngùng: “Cháu nấu ăn không giỏi lắm, chú ăn tạm nhé.”

Ông ấy không chút khách sáo, xắn tay áo, ăn mì rất tự nhiên.

Trong bữa ăn, ông hỏi nếu không tìm được hung thủ, tôi định làm gì.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi thành thật nói: “Chắc cháu sẽ dọn đi. Dù sao xảy ra chuyện kỳ quái thế này, cháu không dám ở lại đây nữa.”

“Cháu định dọn đi đâu?”

“cháu không biết, chỉ cần tránh xa nơi này, có thể cháu sẽ không quay về nữa.”

Thịnh Ngọc Thành khựng đũa.

Ông hơi cau mày: “Tôi sẽ giúp cháu tìm ra hắn.”

Tôi bưng bát uống nước, không nói gì thêm.

Sắp ăn xong, điện thoại tôi đổ chuông.

Hiện lên tên “Cảnh sát Lưu”.

Là đội trưởng phụ trách vụ án ba mẹ tôi, mấy năm nay ông vẫn thường liên lạc với tôi.

Tôi buông bát đũa, bước ra ngoài nghe máy.

Giọng nói quen thuộc vang lên: “Tiểu Ninh, cháu có quen Trình Hải Sinh không?”

“Trình Hải Sinh? Ai vậy?”

“Cha ruột của cháu.”

Tôi ngẩn người, lặng lẽ siết chặt điện thoại: “Tên khốn đó? Hình như đúng là gọi như thế, ba năm trước chú cũng hỏi cháu rồi mà?”

“Đúng vậy, hai năm nay bọn chú vẫn đang tìm hắn.”

Tôi thấy khó hiểu: “Tìm hắn làm gì? Chẳng lẽ nghi ngờ hắn giết ba mẹ nuôi cháu?”

“Chỉ là phục vụ điều tra thôi. Mười hai năm trước hắn phạm tội quấy rối trẻ vị thành niên nên bị bắt, vào tù rồi, cháu…”

“Chú Lưu.” Tôi không nhịn được cắt ngang, “Cháu không muốn nghe chuyện về kẻ cầm thú đó, ba cháu chỉ có Chu Vũ mà thôi.”

“Con bé này,” bên kia đầy bất lực, “được rồi, chú không nói nữa. Cháu đang ở nhà chứ?”

Tôi liếc nhìn vào trong phòng khách, thấy Thịnh Ngọc Thành đang nhìn tôi.

Tay cầm đũa, ông dường như đang làm động tác gì đó trong không khí.

Ánh mắt gặp nhau, tôi lễ phép mỉm cười.

Ông cũng mỉm cười đáp lại.

“Không ở nhà.” Tôi lạnh nhạt trả lời Cảnh sát Lưu.

“Vậy khi nào về thì báo cho chú nhé, chú sẽ qua gặp cháu.”

Ngắt máy, tôi chuẩn bị quay vào phòng khách.

Nhưng ngay khi xoay người —

Tôi thấy trong phòng khách có một bóng đen vụt qua.

“Sao vậy?”

Thịnh Ngọc Thành nhận ra sự khác lạ của tôi.

Tôi chỉ về phía sau ông, lắp bắp: “Vừa rồi… hình như có người chạy qua.”

“Hắn chạy về hướng nào?”

Thịnh Ngọc Thành lập tức đứng lên.

Tôi chỉ về phía phòng ngủ phụ.

8.

Chuyện quái dị là.

Chúng tôi lật tung phòng ngủ phụ lên nhưng vẫn không tìm thấy người đó.

Ngược lại, trong ngăn kéo tủ đầu giường, lại phát hiện một chiếc yếm ăn dãi của trẻ sơ sinh và một bình sữa.

“Chuyện gì vậy? Sao lại toàn là đồ của trẻ con?”

Tôi nhìn hai món đồ đó, cảm thấy hoang mang vô cùng.

“Chẳng lẽ ba mẹ cháu lén nhận nuôi một đứa trẻ khác sao?” Tôi hỏi Thịnh Ngọc Thành, “Họ có phải không thích cháu không?”

“Sao có thể,” ông ấy phủ nhận ngay, “Tôi chưa từng nghe họ nhắc tới chuyện nhận nuôi thêm đứa trẻ nào.”

Chuyện ngày càng kỳ quái hơn.

Ông Thịnh rất cẩn thận, tiến hành kiểm tra lại lần nữa phòng ngủ phụ, thậm chí còn lật cả nệm giường lên.
 
Kẻ Trốn Trong Nhà
Chương 6



Quay lại chương 1 : https://vivutruyen2.net/ke-tron-trong-nha/chuong-1

Lần này, ông cuối cùng cũng cầm theo con dao, để phòng bất trắc.

Sau một hồi lục soát, vẫn không tìm thấy bóng dáng của tên sát nhân.

Trong khe giường, tôi tìm thấy một cuốn giấy đăng ký kết hôn đã rách nát.

Là của ba mẹ nuôi tôi.

Bìa giấy bị gặm nát, chắc là do chuột gây ra.

Tôi cẩn thận lau sạch bụi bám trên đó.

“Cháu muốn lấy kiểu người như thế nào để kết hôn?”

Đột nhiên, người bên cạnh tôi hỏi một câu như vậy.

“Hả?”

“Ý tôi là, cháu muốn lấy người đàn ông thế nào?”

Thịnh Ngọc Thành nhìn vào mắt tôi.

Tôi cảm thấy câu hỏi này thật lạ.

Trong tình cảnh đáng sợ như bây giờ, ông ấy lại nghĩ đến chuyện đó sao?

Tôi gãi đầu: “cháu chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, nhưng cháu thích người cao ráo, tính cách trầm lặng, có học thức, tốt nhất là sự nghiệp thành đạt.”

Nói xong, tôi mới nhận ra tiêu chuẩn này khá giống với ông ấy.

Quả nhiên.

Thịnh Ngọc Thành đang nhìn tôi chăm chú, trên mặt lộ ra nét cười đầy ẩn ý.

Tôi hoảng hốt xua tay: “Chú đừng hiểu lầm, cháu không có ý gì khác, cháu…”

Nói được nửa câu, tôi bỗng im bặt.

Bởi ông ấy đột nhiên giơ tay, khẽ chạm vào đầu tôi.

Tôi trợn tròn mắt, cơ thể cứng đờ, đứng yên bất động.

“Có thứ gì dính trên tóc cháu.”

Ông ấy đưa ra cho tôi xem một mảnh giấy vụn, chắc là vừa rồi khi lật giường bị dính vào.

“Cảm ơn chú.”

Mặt tôi đỏ bừng — có lẽ là lần thứ hai trong hôm nay.

“Đừng căng thẳng như vậy.” Thịnh Ngọc Thành nói, “Cháu hình như rất sợ tôi.”

Tôi lắc đầu, phủ nhận sự sợ hãi của mình.

“Ninh Ninh, tôi có thể gọi cháu như vậy chứ? Thật ra, cháu rất đáng yêu.”

Ông ấy lại nói thêm.

Tôi càng bối rối hơn.

Ông ấy gọi tôi là Ninh Ninh, lại còn khen tôi dễ thương?

Nghĩ kỹ lại, ba mẹ nuôi tôi thường nói tôi xinh xắn, trong sáng.

Họ thật sự yêu thương tôi như con ruột, chỉ tiếc hai người không sống đủ lâu để tôi báo đáp công ơn nuôi dưỡng.

Nghĩ đến chuyện ông Thịnh cũng là một người cha, tôi hỏi: “Chú chỉ có một đứa con thôi sao?”

“Ừ.”

“Vậy chú có từng nghĩ đến chuyện sinh thêm một đứa không?”

“Đã từng nghĩ đến, nhưng không dễ đâu.”

Câu nói đó dường như ẩn chứa điều gì đó sâu xa, tôi không hiểu rõ.

Nhưng nó khiến tôi nhớ đến một chuyện bí mật.

Một nỗi xúc động đột nhiên dâng trào.

Tôi cúi đầu, chôn mặt vào lòng bàn tay.

“Thật ra… cháu…”

“Có chuyện này cháu chưa từng nói với chú, xin lỗi.”

Tôi nghe thấy tiếng mình đang nghẹn ngào.

“Nói đi.”

“Cháu… cháu từng sinh con rồi.”

“Cái gì!”

Ông ấy gần như nhảy dựng lên.

“Khi nào? Có phải có người đã làm hại cháu không?”

“Là năm cháu nghỉ học giữa chừng, ngay trong ngôi nhà này.”

“Lúc đó cháu học lớp mười một? Khi đó cháu đã đủ tuổi chưa?” Ông ấy siết chặt nắm tay, “Là ai làm? Rất có thể là phạm pháp!”

“Không, lúc đó cháu đã đủ tuổi rồi.”

Tôi lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh kể lại.

“Ba mẹ cháu khi đó cần tiền gấp, họ đã để cháu làm người mang thai hộ cho một người giàu có.”

“Mang thai hộ?”

Thịnh Ngọc Thành vô cùng kinh ngạc: “Ninh Ninh, cháu không nói đùa đấy chứ.”

Tôi không trả lời, chỉ kéo áo lên, để lộ bụng.

Dù vóc dáng tôi mảnh mai, nhưng da bụng đã có dấu hiệu chùng nhão, hai bên còn lấm tấm những vệt nâu — là vết rạn da do mang thai.

“Giờ thì chú tin cháu rồi chứ?”

Trong mắt ông Thịnh ánh lên sự kinh ngạc, nhưng nhìn chung vẫn giữ được bình tĩnh.

“Là sinh cho ai?” Ông ấy lại hỏi.

“Không biết nữa, cháu chưa bao giờ gặp mặt người đàn ông đó.”

Tôi nhớ lại quãng thời gian ấy, “Thật ra cháu rất cảm ơn người đàn ông đó, bởi vì khi mẹ nuôi bị bệnh, đây là cách duy nhất có thể kiếm được một khoản tiền lớn.”

“Cháu nhớ lúc đầu là ba mẹ nuôi bịt mắt cháu, dẫn cháu vào một căn phòng nào đó trong nhà. Trong căn phòng ấy, cháu và một người đàn ông lạ mặt ‘tiếp xúc’ với nhau nhiều lần. Dĩ nhiên, mỗi lần hắn đến, cháu cũng sẽ tự bịt mắt, hoàn toàn không biết hắn là ai.”

“Cháu từng nói với hắn rằng cháu tự nguyện, hình như hắn đã quay lại bằng video, chắc chắn có chứng cứ, có lẽ không phạm pháp đâu.”

“Khó mà đánh giá được, còn phải xem cụ thể chứng cứ như thế nào, bây giờ tôi cũng không thể đưa ra kết luận.”

Tôi gật đầu, nói tiếp: “Mấy lần sau đó, rất nhanh cháu đã mang thai. Từ đó, người đàn ông ấy không còn xuất hiện nữa. Mười tháng sau, cháu sinh con, rồi quay trở lại trường học, cuộc sống cũng trở lại bình thường.”

“Giống như một giấc mơ vậy,cháu thậm chí không biết đứa trẻ là trai hay gái.”

Tôi nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Chú có thể giúp cháu được không?”

“Giúp thế nào?” Thịnh Ngọc Thành rõ ràng không hiểu.

“Cháu muốn tìm cha của đứa trẻ.”

“Ba mẹ nuôi cháu đã không còn trên đời, cháu chỉ còn lại một mình, người duy nhất cháu bận lòng chính là đứa trẻ đó, cháu cũng muốn biết cha của nó là ai, là người như thế nào.”

Thịnh Ngọc Thành nhìn đồng hồ: “Chỉ còn hai tiếng nữa, giúp cháu tìm cha đứa bé, tôi e là không kịp.”

“Không sao đâu, chú đã giúp cháu rất nhiều rồi.”

Tôi nhìn quanh căn phòng ngủ phụ: “Cháu nghi ngờ, người đàn ông đó chính là kẻ đã giết hại ba mẹ cháu.”

“Vì hắn có tiền, thậm chí có thể mua chuộc được cảnh sát, nên suốt ba năm nay vẫn chưa bị bắt.”
 
Kẻ Trốn Trong Nhà
Chương 7



Prev Next

Thịnh Ngọc Thành cau mày: “Động cơ thì sao? Tại sao hắn phải giết ba mẹ cháu, theo lời cháu nói, là ba mẹ cháu nhờ cháu mang thai hộ cho hắn mà.”

“Có thể là do giá cả không thỏa thuận được, ngoài chuyện đó ra cháu không nghĩ ra lý do nào khác.” Tôi nhún vai, “Nhưng chỉ cần tìm ra người đàn ông đó, tất cả mọi chuyện sẽ có câu trả lời.”

Tôi đóng cửa phòng ngủ phụ lại: “Vừa rồi cháu tận mắt thấy hắn chạy vào căn phòng này, cháu rất chắc chắn, hắn đang trốn ở đây.”

“Khoan đã, còn một vấn đề nữa.”

Thịnh Ngọc Thành nói: “Tại sao cháu không nói với cảnh sát về chuyện mang thai hộ? Ba năm trước cháu đã có thể nói cho họ biết rồi mà.”

“Cháu…”

Quả thực ông ấy hỏi trúng điểm yếu của tôi.

Ba năm qua, cảnh sát Lưu luôn hỏi tôi có nhớ thêm chi tiết nào không, và mỗi lần tôi đều trả lời là không.

Thực ra tôi biết, nếu nói ra chuyện mang thai hộ, vụ án chắc chắn sẽ có tiến triển.

Nhưng tôi vẫn không đủ dũng khí để thú nhận tất cả.

“Có thể là… cháu sợ người đàn ông đó bị đưa ra xét xử.”

Tôi trả lời bằng giọng nhỏ nhẹ.

Thật đáng xấu hổ.

Tôi đã cố gắng bao che cho kẻ giết người.

Thịnh Ngọc Thành nhìn sâu vào mắt tôi: “Nói tiếp đi.”

Tôi hít một hơi sâu, lấy hết dũng khí:

“Dù mỗi lần tiếp xúc với hắn cháu đều bịt mắt, nhưng cháu cảm nhận được hắn là người đặc biệt dịu dàng, có trách nhiệm, cháu rất ngưỡng mộ mẫu đàn ông như vậy.”

“Căn phòng ba mẹ chuẩn bị cho cháu, khi vào phải bước xuống hai bậc thang, nơi đó rất ẩm thấp, tối tăm, dường như chưa bao giờ thấy ánh mặt trời. Cháu không nhớ rõ đã bao nhiêu lần, cháu cứ ngồi ngẩn người trên giường, chờ đợi người đàn ông đó đến.”

“Lúc đầu cháu hoang mang, chống cự, nhưng về sau, thậm chí có chút mong đợi… Chú nói xem, có phải cháu có vấn đề không?”

Khi nhắc lại chuyện này, tôi vẫn không hiểu nổi chính mình.

Thịnh Ngọc Thành không cười nhạo tôi, ông chú ý đến chi tiết tôi vừa nhắc: “cháu nói mẹ cháu dẫn cháu xuống bậc thang, vậy căn phòng bí mật của nhà cháu là do ba mẹ cháu xây sao?”

“Có thể là vậy, nhưng do cháu bị bịt mắt, nên cháu không biết lối vào phòng bí mật ở đâu.”

Nói đến đây, ánh mắt tôi bất giác hướng về phía tủ quần áo góc tường.

Căn phòng ngủ phụ đã được kiểm tra từng ngóc ngách, chỉ còn tủ quần áo này, vì cửa bị biến dạng nghiêm trọng nên chưa được mở.

Có khi nào, người đàn ông ấy đang trốn trong đó…

Nghĩ đến đây, cảm xúc trong tôi không chỉ là sợ hãi nữa.

Tôi tiến lại gần tủ.

Đẩy thử tay, cánh cửa gỗ vẫn kẹt chặt.

Tôi định nhờ Thịnh Ngọc Thành giúp.

Phía sau, bỗng vang lên giọng nói của ông: “Những điều cháu nói là thật sao?”

Sao ông ấy lại hỏi lại lần nữa?

“Là thật, nên cháu mới rất muốn tìm người đàn ông đó. Chú có thể giúp cháu mở tủ không?”

“Không cần nữa.”

“Tại sao? Rất có thể hắn đang trốn trong này.”

“Em không cần tìm người đàn ông đó nữa.” Ông ấy bước lên, từng từ vang rõ, “Bởi vì người bố mẹ em sắp xếp cho mang thai hộ, chính là tôi.”

Tôi như không tin vào tai mình.

“Chú nói gì?”

Ông không trả lời ngay, mà trực tiếp ôm chầm lấy tôi từ phía sau.

“Ninh Ninh, chính tôi là người đàn ông đó.”

Máu trong người tôi như sôi trào.

Khoảnh khắc thân thể chạm vào nhau, tôi như bị kéo ngược về căn phòng chật hẹp năm xưa.

Mùi ẩm mốc, mồ hôi nhớp nháp, vòng tay rắn chắc của đàn ông…

Là mùi hương đó, không thể nhầm lẫn.

Là ông ấy.

Thật sự là ông ấy.

Tay tôi run lên, muốn mở miệng nhưng lời nghẹn lại.

“Vợ tôi và mẹ em là chị em họ, đều không thể sinh con, nhưng tôi rất muốn có một đứa trẻ. Sau khi bàn bạc với vợ, cô ấy đồng ý để tôi tìm người mang thai hộ.”

“Nghĩ rằng ba mẹ em đều là giáo viên, chắc quen nhiều cô gái ngoan ngoãn. Ban đầu tôi chỉ định nhờ họ giới thiệu, ra giá bảy mươi vạn, không ngờ họ lại đề cử em.”

“Dù chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng dù sao cũng là họ hàng, tôi đã định từ chối. Nhưng mẹ nuôi em nói sẽ sắp xếp ổn thỏa, giấu kín thân phận tôi.”

“Tóm lại, Ninh Ninh, cuối cùng tôi đã bị thuyết phục.”

“Cuộc gọi trước đó, đứa trẻ không phải mười tuổi, mà mới ba tuổi. Nó chính là con của chúng ta. Vì sợ em nghi ngờ nên tôi mới phải giấu giếm. Xin lỗi.”

Ông vùi đầu vào vai tôi.

Dạ dày tôi quặn thắt, suýt chút nữa nôn ra.

Tôi chợt nhớ lại lúc nhận cuộc gọi từ cảnh sát Lưu.

Thịnh Ngọc Thành ở phía sau, dùng đũa vẽ hình trong không khí.

Lúc đó tôi không hiểu ông đang làm gì.

Giờ nghĩ lại, ông đang vẽ đường nét thân thể tôi.

Vẻ mặt ông lúc ấy đầy khoái lạc.

Là h@m muốn.

Sự thật quá ghê tởm.

Người tôi từng kính trọng lại chính là cha đứa con của tôi.

Tôi lùi lại, muốn thoát khỏi vòng tay ông.

“Nếu người đó là chú, vậy ai đã giết ba mẹ cháu?”

“Nói thật, tôi không biết ai làm. Nhưng từ các manh mối, có vẻ là vụ cướp đột nhập giết người, loại vụ án này thường là ngẫu nhiên.”

Tôi liếc nhìn tủ quần áo.

Đề nghị: “Hay là chúng ta đi ra ngoài trước đi.”

“Được.”

Vừa bước ra khỏi phòng, điện thoại trong túi tôi lại rung liên tục.

Là cảnh sát Lưu.

Ông gửi hàng loạt tin nhắn.

【Tiểu Ninh, cháu biết vụ án của cha ruột cháu đã được lật lại chưa?】

【Ba năm trước, có người học trò của một luật sư nổi tiếng đã chạy vạy minh oan cho Trình Hải Sinh, ông ấy đã được tuyên vô tội, còn được bồi thường.】

【Ông ấy thật sự chưa từng liên lạc với cháu sao? Cháu là người thân duy nhất của ông ấy trên đời.】

Tôi đọc xong, không trả lời, coi như chưa đọc gì, cất điện thoại đi.

Quay lại nhìn Thịnh Ngọc Thành.

“Người đó, thật sự là chú sao?”

“Đúng vậy.” Ông ấy trả lời rất chắc chắn.

“Chú có nhiều tiền như vậy sao? Đó là bảy mươi vạn mà.”

Ông cười, không đáp.

Tôi lấy ra chiếc túi xách từ ngăn kéo: “Chiếc túi đắt tiền này cũng là chú tặng mẹ cháu đúng không? cháu nghe nói giá vài chục ngàn đấy.”

“Chú gặp ba mẹ cháu lần thứ hai đã tặng họ túi xách, sau đó còn sắp xếp cho họ đi du lịch, giúp xây nhà mới. Tất cả những chuyện này đều cần rất nhiều tiền mà.”

Thịnh Ngọc Thành cười lớn hơn, xoa đầu tôi: “Cô bé ngốc, em biết phí tư vấn một giờ của tôi là bao nhiêu không?”

“Bao nhiêu?”

Ông không trả lời cụ thể: “Tôi có văn phòng luật riêng, dưới quyền còn có nhiều học trò. Em nói những khoản chi đó đối với tôi có đáng gì?”

Ông thở dài: “Những người như tôi, đến tuổi này, vấn đề không còn là có bao nhiêu tiền, mà là cuộc sống quá nhàm chán, sẽ muốn tìm những trải nghiệm mới lạ.”
 
Kẻ Trốn Trong Nhà
Chương 8



“Đúng vậy. Giống như săn một con thỏ trắng nhỏ, kiên nhẫn dụ dỗ, bày kế, cuối cùng ăn tươi nuốt sống.”

Ông đưa tay vào túi áo vest.

Chậm rãi, lấy ra một món đồ.

Tôi nhìn thấy, suýt nữa há hốc miệng.

Là chiếc áo ngực ren đen của tôi.

“Lúc em nấu ăn, tôi đã lấy trộm nó.” Ông hỏi, “Em bắt đầu mặc màu đen từ bao giờ vậy?”

Tôi cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa.

Tiếp tục như vậy, tôi có thể sẽ nôn ngay tại chỗ.

Thấy tôi không trả lời, ông cũng không vội, chỉ đưa món đồ lên mũi, hít sâu một hơi.

Nhắm mắt lại, vẻ mặt tràn đầy khoái lạc: “Ninh Ninh, em nói thật chứ? Em thật sự quan tâm đ ến cha đứa bé, thậm chí, còn nhớ nhung hắn…”

“Đương nhiên là thật.”

“Vậy, chúng ta có thể sinh thêm một đứa nữa không?”

Tôi lùi lại, mỉm cười lạnh lẽo: “Có lẽ không thể nữa rồi.”

“Tại sao?”

Ông mở mắt, lộ vẻ bối rối.

“Bởi vì ba cháu không đồng ý.”

“Ba em? Ba em đã chết rồi mà?”

“Không phải Chu Vũ, là ba ruột của cháu.”

Theo lời tôi, từ phía sau Thịnh Ngọc Thành, một bóng người chậm rãi bước ra.

Chân trần, không đi giày, da ngăm đen.

Chính là Trình Hải Sinh.

9.

Nếu cảnh sát Lưu biết tôi đã giấu sự thật, chắc chắn ông ấy sẽ vô cùng thất vọng về tôi.

Ông hỏi liệu Trình Hải Sinh có từng tìm gặp tôi hay không.

Thật ra, ông ấy đã tìm tôi.

Hơn một lần.

Khi tôi bảy tuổi, cha ruột bị bắt vì tội quấy rối trẻ vị thành niên.

Tôi không có mẹ, cha bị bắt giam, tôi được gia đình họ Chu nhận nuôi.

Năm năm sau, Trình Hải Sinh ra tù.

Một ngày tan học, ông ấy chờ tôi trên con đường tôi vẫn về nhà.

Vừa nhìn thấy tôi, ông xúc động ôm chầm lấy tôi.

Ông nói mình cuối cùng đã ra tù, khẳng định bản thân vô tội.

Tôi vẫn nhớ ngày đó trời mưa to, Trình Hải Sinh cầm theo một túi bánh trứng rẻ tiền, đựng trong túi nilon đỏ.

“Ninh Bảo, bố mua bánh trứng mà con thích nhất đây.”

Bàn tay ông run rẩy.

Nhưng tôi không do dự, vung tay hất bay túi bánh mà ông đưa.

“tôi không ăn! tôi không ăn đồ của ông!”

“Ông là đồ cặn bã, đã quấy rối trẻ con, ông không xứng làm cha!”

Trình Hải Sinh sững lại.

Tôi vẫn nhớ ánh mắt ông lúc đó.

Bối rối, lo lắng, tay nắm chặt góc áo, đứng dưới cơn mưa như một đứa trẻ phạm lỗi.

Hôm đó mưa rất to, tôi không biết ông có khóc không, nhưng dù có, tôi cũng nghĩ đó chỉ là nước mắt cá sấu.

Tôi đuổi ông đi, không cho phép ông quấy rối cuộc sống của tôi.

Nhưng sau đó, ông vẫn thi thoảng đến tìm tôi.

Tôi cảm thấy mất mặt, chưa từng kể với ba mẹ nuôi về chuyện này.

Khi tôi học cấp hai, Trình Hải Sinh nói có một luật sư lớn chịu giúp ông ấy lật lại vụ án, còn cử một học trò đến hỗ trợ.

Lúc đó tôi vẫn nghĩ ông đang nói dối.

Đến khi tôi học cấp ba, ông lại tìm đến, hồ hởi nói rằng việc lật án đã bắt đầu được xử lý.

Tôi không chịu nổi, lạnh lùng mắng ông, bảo ông chỉ nên đến tìm tôi khi nào đã chứng minh được mình vô tội.

Lần đó, ông lặng lẽ rời đi.

Từ đó, ông không còn đến làm phiền tôi nữa.

Cũng chính năm đó, tôi nghỉ học.

Lý do là mẹ nuôi mắc bệnh tim, chi phí điều trị cao khiến gia đình lo lắng không yên.

Tôi hoang mang, hỏi có cách nào giúp được không.

Nghĩ lại, có lẽ ba mẹ nuôi chỉ chờ tôi hỏi câu này.

Mẹ nuôi nói khó xử, rằng có một cách nhanh kiếm tiền — là nhờ tôi sinh một đứa trẻ.

Tôi kinh hoàng.

Phản ứng đầu tiên là từ chối.

Tôi thà đi làm thuê, dù cực nhọc cả ngày lẫn đêm, cũng không bao giờ đồng ý làm chuyện đó.

Nhưng họ nói kiếm tiền bằng cách đó quá chậm, mẹ nuôi không đợi được nữa.

Khi đó, Thịnh Ngọc Thành đã thể hiện sự hào phóng của mình, tôi hỏi tại sao không nhờ ông ấy giúp.

Họ chỉ lắc đầu, nói đã nợ quá nhiều rồi, không thể nhờ vả thêm.

Thế là mọi thứ rơi vào bế tắc.

Công bằng mà nói, ba mẹ nuôi đối xử với tôi rất tốt.

Dù tôi không đồng ý làm mẹ thuê, họ vẫn không trách móc tôi, vẫn kiên nhẫn và dịu dàng.

Mẹ nuôi thường dắt tôi đi xem các tài liệu phổ cập kiến thức, nói rằng sinh con khi còn trẻ rất dễ, hồi phục nhanh, chỉ cần không nói ra thì chẳng ai biết.

Ngoài ra, thuốc mẹ nuôi uống mỗi ngày càng lúc càng nhiều, mỗi lần lén rơi nước mắt đều “vô tình” để tôi nhìn thấy.

Sau bao ngày dằn vặt nội tâm.

Cuối cùng, tôi đã đồng ý.

Cũng từ đó, tôi mới biết nhà mình có một tầng hầm.

Tầng hầm được ốp gạch men, có giường, có phòng tắm.

Việc mang thai hộ không phải bằng ống tiêm lạnh lẽo.

Mà là trực tiếp, thân mật, tr@n trụi với một người đàn ông xa lạ.

Như những con thú hoang trong rừng.

Suốt đời này, tôi không bao giờ quên.

Mùa hè năm mười tám tuổi, tôi dọn vào tầng hầm.

Chờ đợi người đàn ông ấy đến thăm không định kỳ.

Có lần tôi tỉnh dậy từ cơn ác mộng, thấy mẹ nuôi đang ngồi bên giường.

Gương mặt bà ấy dịu dàng, mỉm cười.

“Ninh Ninh, con tỉnh rồi à?”

“Ông chủ đến rồi, đeo bịt mắt lên nhé.”

Đó là khoảnh khắc tôi sợ nhất.

Còn kinh khủng hơn cả những cơn ác mộng đáng sợ nhất.


 
Kẻ Trốn Trong Nhà
Chương 9



Mười tháng sau, tôi sinh con, quay về trường học.

Mọi thứ dường như trở lại bình thường.

Tôi giữ kín bí mật đó.

Chỉ kể cho Tiểu Tiểu nghe.

Cô ấy vừa nghe vừa ôm tôi khóc nức nở.

Từ đó, Tiểu Tiểu luôn chăm sóc tôi, cho tôi ăn những món giàu dinh dưỡng, giúp tôi làm trực nhật, sợ tôi không hồi phục tốt.

Nói thật, tôi không có cảm tình gì với đứa trẻ đó.

Việc mẹ con chia lìa không hề khiến tôi tổn thương.

Tôi tưởng mọi chuyện đã kết thúc.

Nhưng dần dần, tôi nhận ra điều bất thường.

Mẹ nuôi không hề giống người mới khỏi bệnh, ngược lại, mỗi ngày càng tràn đầy sức sống.

Bà học cách trang điểm, ăn mặc, thậm chí thường xuyên mua sắm hàng hiệu.

Khi tôi nghĩ bà chỉ muốn tận hưởng cuộc sống sau lần cận kề cái chết.

Một đêm, tôi khát nước xuống nhà, đi ngang qua phòng ba mẹ nuôi, qua khe cửa hé mở, tôi nghe thấy họ nói chuyện.

Mẹ nuôi: “Ông chủ bảo còn muốn thêm một đứa nữa, lần này sẵn sàng trả một triệu.”

Ba nuôi: “Nhưng… Ninh Ninh vừa mới sinh con xong, lần này làm sao lừa nó đây?”

Mẹ nuôi: “Đến lúc đó nghĩ cách, đừng để nó nghi ngờ là được.”

“Đúng rồi, ông chủ còn dặn, lần này không muốn Ninh Ninh có thai quá sớm, muốn có thời gian thân mật thêm, ông hiểu ý rồi đó.”



Tôi không nhớ rõ đã rời khỏi đó bằng cách nào.

Hình như phải dựa vào tường mới có thể gắng gượng bước đi.

Theo phản xạ, tôi tìm thuốc mẹ nuôi để lại.

Tay run rẩy mở vỉ thuốc, thấy trên vỏ ghi rõ chữ nhỏ — Vitamin.

Vitamin, vitamin…

Khốn kiếp, vitamin.

Tôi bật cười.

Cười rồi nước mắt mặn chát ứa ra.

Họ đã lừa tôi.

Những người tôi kính trọng, yêu thương nhất, lại dám lừa tôi như vậy.

Đêm đó, tôi thức trắng.

Trong đầu toàn là hình ảnh tầng hầm hôi hám và nhục nhã.

Không gian tối om, mùi cơ thể đàn ông nồng nặc.

Bụng phình lên, cơn đau khi sinh nở…

Tất cả khiến tôi thấy ghê tởm.

Chỉ sau một đêm, lòng biết ơn với ba mẹ nuôi biến thành hận thù.

Quả nhiên.

Mẹ nuôi lại giở trò cũ.

Bà nói ca phẫu thuật tim thất bại, cần phẫu thuật lại với chi phí cao hơn trước.

“Ninh Ninh, trước đây ông chủ rộng lượng giúp nhà mình, nhưng điều kiện là muốn con sinh thêm một đứa nữa. Con có thể giúp mẹ không?”

Tôi thản nhiên nói: “Được thôi.”

Mẹ nuôi vui vẻ rời đi.

Bà không biết tôi đã tìm hiểu, họ có bảo hiểm y tế đầy đủ, hoàn toàn không lo chi phí chữa bệnh.

Khi bà quay đi, tôi lập tức thu lại nụ cười.

Tất cả là họ ép tôi.

Họ chưa từng coi tôi là con gái, chỉ là công cụ kiếm tiền.

Tôi rời khỏi nhà.

Mơ hồ bước đi, như thể linh hồn đã bị rút cạn.

Chỉ còn lại hận thù.

Tôi cứ đi mãi, vô thức đến trước nhà Trình Hải Sinh.

Ngoài căn nhà nhỏ bày nhiều bàn tiệc, khách khứa ồn ào, ông đang tổ chức tiệc mừng.

Tôi đứng xa xa, thấy Trình Hải Sinh mặc áo sơ mi bạc màu, tóc được chải gọn gàng.

Ông nâng ly rượu, cười vang:

“Cả đời này tôi không phạm pháp, không hại ai, năm xưa bị vu oan ngồi tù, giờ cuối cùng cũng được minh oan, còn phải cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.”

Có người phụ họa: “Anh là người coi trọng danh tiếng nhất, giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng được sống trong sạch. Từ nay về sau phải cẩn thận hơn, đừng dính líu đến mấy chuyện phạm pháp.”

Trình Hải Sinh cười càng vui: “Đúng thế, đúng thế, sống trong sạch thôi mà.”

Tiệc tàn.

Tôi mới bước đến gần.

Ông đang dọn bàn ghế.

Tôi khẽ gọi: “Ba.”

Ông sững người.

Tôi nói tiếp: “Có thể giúp con giết hai người không?”

“Không, là ba người.”

10.

Trình Hải Sinh coi trọng danh tiếng.

Nhưng ông ấy còn yêu con gái mình hơn.

Ông ấy đã giúp tôi giết cha mẹ nuôi.

Sau đó, ông lục soát hết những đồ quý giá trong nhà, dựng nên hiện trường giả giống một vụ trộm cướp.

Tất cả đều đã được tôi dặn dò trước.

Sau khi gây án xong, Trình Hải Sinh tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, mang theo đầy đủ đồ ăn, rồi xuống tầng hầm.

Đúng vậy, tôi biết lối vào tầng hầm.

Khi sinh xong đứa bé từ dưới đó đi lên, họ đã không còn bịt mắt tôi nữa.

Lối vào nằm ngay dưới tủ đầu giường trong phòng ngủ phụ.

Chỉ cần dời tủ đầu giường, lật sàn gỗ, nhấc lên một tấm bê tông dày, sẽ lộ ra một lối đi hẹp vừa đủ một người.

Vì có tủ che chắn, lại thêm phòng ngủ phụ không phải hiện trường vụ án, nên cảnh sát khi đó không phát hiện ra lối đi bí mật.

Khi vụ án mới xảy ra, tôi có tiếp xúc ngắn với Thịnh Ngọc Thành.

Ông ấy, với tư cách người họ hàng, đã nói vài lời an ủi tôi.

Khi ấy, tôi không hề nghi ngờ ông.
 
Back
Top Bottom